Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha của tác giả Emily là một tác phẩm vui nhộn và lãng mạn xoay quanh những người bạn với nhau và những cuộc gặp gỡ định mệnh giữa bọn họ.
Họ đều là những Hotboy và Hotgirl có tiếng trong giới học đường và được nhiều người ngưỡng mộ: Bộ ba Hotgirl Nhã Nhược - Thảo Anh và Phương Linh đều là những con người gương mẫu từ ngoại hình cho đến tính cách. Họ là những cô gái danh giá của trường A.M
Minh Quân và Thiên Kỳ đều là những công tử đẹp trai và đào hoa trong mắt mọi người, bọn họ đều có những tính cách bí ẩn và thế mạnh riêng. Liệu giữa bọn họ có những mối quan hệ ra sao ?!!
Chương 1
Ánh nắng ban mai đang hé hờ cặp mắt, cho những tia nắng ngày mới chiếu gọi khắp con đường nghẹt hơi thở của mảnh đất xx thân thương. ở một góc nhỏ của căn phòng phủ đầy gam màu hồng nhạt hoàng mĩ, một cô công chúa hỏ đang cố gắng ấp mình trong đám chăn ấm áp.
cốc...cốc..cốc... một dảy dài tiếng gỏ cửa làm cho cô công chúa nhỏ cáu gắt, khó chịu cựa quậy.
-CÓ ĐỂ CHO NGƯỜI TA NGỦ KHÔNG !! nó (Bảo Ngọc) quát to rồi lấy gối úp mặt vào và tiếp tục chuyến ngao du thiên hạ của mình.
ngoài cửa hình như ai đó đã ngưng ngay cái hành độnh của mình và rồi.......
Rầm..rầm..rầm.. cách cửa được bật tung ngay sao đó!! nhờ sự phẩn nộ không hề nhẹ của chủ nhân đôi chân.Không ai xa lạ đó chính là Thảo Anh nhà ta ấy mà.
-CÓ THỨC KHÔNG THÌ BẢO!!! Vương Thảo Anh cô chưa từng lịch sự đến nổi gỏ cửa phòng người khác
thế mà đáp lại sự phẩn nộ của cô chỉ là vỏn vẹn vài âm thanh đáng chết kia!!!
-Ưm...Ưm.......!!!nó xem sự kiên nhẫn của nhỏ như không khí, cứ lăn qua lăn lại không muốn kết thúc cuộc du lich của mình.
nó nằm trên giường sao cứ cảm thấy lành lạnh ấy nhỉ!! "nó đả đắp cả tá chăn mà còn lạnh chắc mai phải đi mua thêm chăn mới được " đó là xuy nghỉ của nó bây giờ. nhưng sao càng ngày càng lạnh là sao ta? theo phản xạ nó liền bật dậy.
thứ đầu tiên nó nhìn thấy là ánh mắt giết người của nhỏ và cả lửa khói nghi ngút nghi ngút .
-Ơ...!! m đâu chui ra vậy..!!!nó ngây thơ vô số tội nhìn Tiểu Anh
-M còn hỏi à...!! Tiểu Anh bực mình quát
-Ơ hay con này!!! m xâm nhập gia cư bất hợp pháp nhá!!
- Mầy muốn chết à..!! Tiểu Anh thật chịu không được cái con bạn đáng ghét này
- E hèm!! thôi thôi ... à mầy đợi tao một tí ,một tí thôi nhá!! nó nhìn Tiểu Anh đang tức điên người thì khoái chí cười cười
-Mầy định làm gì đấy .!! nhìn ra được nụ cười gian tà của con bạn thân. Tiểu Anh nghi hoặc nói.
- Tao đi lấy xoong, nồi, chảo...!!! nó ôn tồn nói cứ như không
- Để làm gì.!!
-Tao thấy mầy dùng năng lượng một cách vô ít.!! nên để tao dùng nó nấu ăn còn có lợi hơn đấy. !!Nó nhìn sắc mặt Tiêu Anh mà cứ bụm miệng cười.
nào là lưả, khói trên đầu Tiểu Anh bay nghi ngút nghi ngút.cứ như núi lửa đang phun trào ý
- Kakakakakaka ....kakakaka!! nó thật sự không nhịn được cứ lăn ra cười
- Mầy.............mầy...!! Tiểu Anh tức đến nổi không nói lên được lời.
nó thấy được sự nguy hiểm đang đến gần liền cong giò chạy cái vèo vào nhà vệ sinh. để lại Tiểu Anh tức ói bên ngoài mà không biết chút vào đâu.
Sau 5' đợi chờ Tiểu Anh hạ quả thì tụi nó đã có mặt tại phòng ăn. Vừa nhìn thấy nó va Tiểu Anh bước vào bàn thì quản gia Trịnh đã như hồn ma xuất hiện tù khi nào.
- Tiểu thư!! chào buổi sáng .!!
-Dạ. chào buổi sáng bác ạ.!! nó và Tiểu Anh đồng thanh nói.
-Hai tiểu thư muốn ăn gì nào? quản gia Trịnh cười tươi nhìn hai con nhóc trước mặt.
- Bác cứ cho cháu một phần như mọi hôm.'' nó cười tươi hơn hoa mới nở đáp lại quản gia Trịnh.
- Cho cháu một phân giống Tiểu Ngọc nha bác.'''Tiểu Anh hiền hòa nói trông khi đang xem báo.
- Vâng.!! hai tiểu thư đợi một lát sẽ có ngay.!! sau câu nói của ông Trịnh thì hai nó chỉ kịp nhìn thấy cái bóng cao cao dần khuất trong bếp.
Không khí ở dang nhà Nguyễn Hoàng thật nhộn nhịp tưng bừng tiếng nói cười của nó và Tiểu Anh,.. nó thì luôn làm cho Tiểu Anh nhà ta tức muốn phun hết cơm vào mặt nó.
-Trưa nay bay phải không? Tiểu Anh nhìn nó chằm chằm y như người sao thổ mới xuống.
- ừm...!!.tao biết tao đẹp rồi mầy đừng nhìn tao như vậy? nó đang ăn thì bị câu nói và ánh mắt ấy của Tiểu Anh liền ngốc cái mặt hám ăn của nó lên
- haizzzz.....mầy thật sự không có ý định trốn đấy chứ ? Tiểu Anh nghiêm túc trông thấy rõ
- Tao chưa có muốn bị đẩy vào lãnh cung.!! nó cười đùa trước sự cái mặt cực nghiêm túc của Tiểu Anh
Tiểu Anh nhìn nó bằng cặp mắt nảy lửa trông giống con ác thú bị bỏ đói mấy trăm năm muốn nhào vào cắt chết cái con bạn hâm hâm này.
Trở về quá khứ tí nha.!!^^^
Tại căn biệt thự to trà bá nhà Nguyễn Hoàng được bao phủ bởi màng đêm u ám với một phong cách phương Tây sành điệu,bên trong là một gam màu phê lê sửa rộng lớn như một cung điện thời xưa.
-Tiểu Anh này!! hai tuần nửa con đi học phải không? mama dịu dàng hỏi.
- Dạ.!! nó cắm đầu cắm cổ ăn mà không thèm ngoái đầu lên nhìn một cái cứ như sợ ai đó ăn hết phần của mình vậy á.
(trời ạ bả làm như chết đói mấy ngày không bằng.^^^!! nó: còn không tại mầy chứ ai hả.!!)
mama nó thật không biết nó có phải con mình không mà sao hám ăn kinh vậy.
- Mai con sang Mĩ học với anh Hai con đi.
- Ơ,,,,,.,,,, sao phải sang đấy. Con học ở đây cũng được mà.!! nó giờ mới chịu buông bát cơm ra nhìn mama nó.
-Ở đây để con suốt ngày quậy phá à., sang bên đó may ra sẽ có người trị được con !! mama nó ồn tồn nói làm nó đơ toàn tập.
-Con quậy phá gì đâu chứ.! nó khó hiểu nhìn mama nó với vẻ vô tội (vô số tội)
-ừm nó đâu có quậy gì đâu bà cứ nơi quá..!! chỉ là trên 50 lần bị mời phụ huynh, làm hầu hết các thầy cô phải nghỉ dạy về hưu,...đa số học sinh phải nghỉ hoc vì sợ chết mà không biết lí do ...!! gà,chó ,vịt.lợn...chạy tứ tung phải di cư đi nơi khác sống,.......!! papa nó nảy giờ im lặng , giờ mới lên tiếng làm nó đơ như cây cơ.
-papa....mama..!!! nó lấy lại giọng ngọt ngào nhất có thể để mong sao papa mama nó suy nghỉ lại
-Không lằn nhằn nửa..!! 1 : là con ở lại đây, hằng tháng tự tung tự tác ba không có nghĩa vụ đáp ứng nhu cầu lương của con^^ Hai: là con sang Mĩ , mỗi tháng papa trả lương đều đều. Con chọn đi!! papa nó phán một câu làm Trái Đất như muốn nổ tung ấy chứ.
Gì chứ? cắt lương của cô sao? papa của cô đùa chắc? nếu vậy thà đuổi cô ra khỏi nhà cho rồi, cũng có khác gì đâu.!! hic hic phải làm sao đây ....làm sao đây.....!!!!
Mặt của nó bây giờ thật sự tôi nghiệp hết chỗ nói. nó nhìn papa nó rồi lại nhìn mama nó cầu cứu với ngương mặt thảm hơn chữ thảm. nhưng đáp lại nó chỉ là sự im lăng của cả hai.
Nhìn thấy con của mình mặt mếu máo nói không ra lời làm hai vị phụ huynh nhà ta mềm như bún tào ấy nhá.Nhưng vì nghĩa vụ đại trọng nên không được nhất định không được bị con quỹ nhỏ này làm mềm lòng.
- Thôi, không bàn cải nửa!! mai dọn đồ bay qua đó.!! Con có thể rủ Tiểu Anh cùng sang học với con.!!! nói là nói vậy chứ ông cũng xót lắm chứ nhưng phải vì tương lai con em nên đành vậy.
-papa nói thật chứ!!
-Vâng cô nương.!papa nó nói yêu nó.
Nó sung sướng như lượm được vàng, nhào tới ôm hôn tới tấp papa và mama
''Ha ..ha...ha...ha sang đó củng không tồi, vì có thêm một chiến hữu quậy cùng ta!! sao thì sao chứ nếu chết cũng phải kéo Tiểu Anh đi theo cho có đôi có cặp chứ,!! đến đâu thì tính đến đó'' đây chỉ là suy nghĩ của nó thôi, chứ mà nói ra có mà đi gặp ông bà sớm.
Chương 2
sau hai giờ chiều thì tụi nó đã đến cái nước Mĩ xa xôi, nó và Tiểu Anh la lết bước xuống sân bay sau 5 tiếng ngồi ỳ trên máy bay. Vừa mới ra tới cổng tụi nó đã bị bao nhiêu là cái nhìn ngưỡng mộ xen lẫn thèm thuồng và ganh tị.
Nó mặc chiếc váy màu hồng phấn lệch vai, dài tới đùi làm lộ làn da trắng tinh khôi như tuyết tháng tám ấy nhá.Nó mang đôi giầy cao gót màu hồng có đính kim cương , mái tóc thì cột cao lênh sang một bên với mái ngố trông nó cực kì đẹp và khiêu gợi.
Tiểu Anh thì mặc chiếc váy đỏ hở lưng làm lộ làn da mịn màng như da em bé với đôi giầy cao gót cũng màu đỏ cùng mái tóc xỏa dài ngang vai làm nhỏ cực kì dể thương.
Nó cùng Tiểu Anh giờ đã trở thành tâm điểm chú ý mọi người, nhưng tụi nó không bận tâm vẫn bước đi giữa rừng cây um tùm với biết bao lời bình luận.
-Ai vậy ta? sao đẹp giữ vậy trời? '' N1
-ước gì mình có bạn gái như cổ nhỉ?''N2
- đẹp quá!! từ nhỏ đến giờ mới nhìn thấy người đẹp hoàn hảo như vậy?"""N3
-Người đẹp làm bạn gái anh nha..'' N4
Nguyên một dãy lời khen ngợi về tụi nó làm mấy cô gái kế đó mang một cụt tức, cứ nhìn tụi nó mà chê bai,phán xét này nọ.
-đẹp gì chứ, cũng chỉ tầm thường thôi mà'' N1
-đẹp á, cũng chỉ là loại hồ li 9 đuôi thôi''N2
-xem cái bản mặt nó kìa!! cả tá phấn son ấy chứ, xấu hơn quỹ mà tưởng mình đẹp ! Hứ'''N3
Trời ạ!! mấy cô này đang nói chính mình hay gì vậy trời!!! tụi nó đẹp là phải rồi không hề nhờ công nghệ nha mấy má,nhìn lại mình đi mấy má phấn son chảy hết rồi kìa.
Nó và Tiểu Anh nghe được tấc tần tật những gì mấy đứa nó nói nhá. Khi đi ngang qua mấy cô gái đó bỗng nó khựng lại,Tiểu Anh nhìn biểu hiện của nó thì biết sắp có án mạng xảy ra,chắc rằng mấy cô ả phải chui xuống mã sớm quá.
Nó bước tới đám vịt bầu đó, lấy tay vuốt vuốt cằm như thể người tri thức giống bao công đang phán xét trên công đường ý.( chị ơi!!chị có râu không mà vuốt kinh thế.)
-haizzzz.... mình đẹp quá cũng khổ.! nó nhìn mấy con vịt bầu trước mặt mà tự sướng làm mấy ẻm shock toàn tập.
-Cái gì.? một con nhỏ trông như cái xát ướp ai cập lên tiếng.Phấn son thì lớp lớp
-E hèm.....tội nghiệp xấu mà còn điếc."" nó khoanh tay trước ngực,đầu thì lắc qua lắc lại khiêu khích tụi nó.
-Mầy.............!!
"""Chát,chát""" một con nhỏ định dơ tay đánh nó nhưng lại bị nó nhanh tay bắt lấy,hậu quả là nhỏ ăn luôn cái tát của nó.Nó nhếch mép cười khinh cái loại phát ngôn láo, xấu mà tưởng mình thiên nga rồi bình phẩm người khác.Lại khinh bỉ mấy con nhỏ ở sau đó thấy bạn mình bị đánh mà chả đứa nào hó hé,thật đúng cái loại dơ bẩn.
-Giữ mồm miệng một chút.'''nó nói rồi vổ vổ vào mặt của con nhỏ vừa lãnh cái tát của mình.
Nó và Tiểu Anh lại cao cao đại đại bước đi, để lại mấy con nhỏ mặt người nào người đó tái xanh như tào lá chuối.
-M lúc nãy cừ lắm đấy Tiểu Ngọc.'' Tiểu Anh cười to ,khoác tay qua vai nó
-Thường thôi bạn hiền.'' nó nháy mắt cười hì hì với Tiểu Anh
-À mà m về đâu đây.!!Tiểu Anh nhìn nhìn tìm xe của Quản gia nhà cô
-Nhà thằng anh Hai thối của tao chớ đâu.
-ừm vậy tao về nhà trước nhá.'''pipi'''.Tiểu Anh nói rồi phóng nhanh như tên lửa hướng về chiếc xe BMW đen bóng.
Giờ chỉ còn mình nó đứng như con Hâm mãn tính chờ thằng anh Hai chết tiệt của mình.Trời ạ !! nó đợi cả tiếng mà chả thấy ma nào xuất hiện, nó cứ đứng chưởi rủa ầm ỉ làm mọi người nhìn nó như sinh vật lạ rồi phán một câu rất ư là dễ thương.
-""Nhỏ đẹp mà bị khùng'''
Oh my chúa!!! anh Hai nó giỡn mặt chắc, đáng chết mà.hic...hic.!! không lẽ papa mama nó ác đến nỗi không kêu người đón nó sao.papa mama con ghét hai người .Vừa nhắc đã đến ,là papa nó điện nha cuối cùng cũng còn nhớ đến đứa con đáng thương này à.!!
-papa yêu quý!! con nghe!!... nó dùng giọng dịu dàng nhất có thể.
- Con về nhà rồi phải không.''' papa nó giọng đầy lo lắng hỏi
-papa đùa đấy à!! con đang ở ngoài đường này!! ' nó mệt mỏi nói nhỏ nhỏ
- Gì chứ!!! anh Hai con chưa ra đón á.'''papa nó có vẻ ngạt nhiên xen lẫn khó tin
-Chớ sao.. con không biết đâu nha.'''
-Thôi con bắt xe về đi, chắc anh Hai con bận học nên quên...pipi con yêu nha!!'' papa nó cúp máy cái rụp.
Ơ hay, gì cơ? cô có nghe nhầm không? tự đón xe về? bận hoc?!! trời ạ!! bận cái quần á,chắc anh Hai nó lại bận tán gái chớ học hành gì? để xem cô xử anh ra làm sao.Nó bức xúc vừa đi vừa rủa ai đó.
Củng mai là nó đón được xe chớ không chắc ngủ ngoài đường luôn quá. Mà công nhận cái nước Mĩ này đẹp khỏi chỗ chê nha, toàn biêt thự thôi à,còn có những chỗ là lạ, sau này nó phải đi xem mới được.
Chương 3
Màng đêm dần buông xuống bao trọn cái gọi là yêu thương.''Định mệnh''' đơn giản chỉ là hai từ nhưng sao nó khiến ta rơi nước mắt và đau đến ngẹt thở thế này.Có phải tạo hóa cho ta gặp nhau, yêu nhau là một sai lầm không đáng có. Thật sự đó là hạnh phúc hay chỉ là nỗi đau đang ngự trị trong em và anh
Giờ trước mặt nó là một toàn biệt thự huy nga,được bóng tối ôm trọn vào lòng,nó chỉ thấy được bên tong rất rộng và có rất nhiều loài hoa đang he môi cười chào đón nó.Có lẻ nếu là một người khác thì chắc họ đã mắt chữ A mồm chữ O mà chiêm ngưỡng cái vẽ đẹp huyền bí của ngôi nhà này.Nhưng nó thì lại ngược đời vậy đấy,giờ nó chỉ muốn phá tan cái con quỹ đáng ghét trước mặt.
Nó mặt đằng đằng sát khí đá cửa cái Rầm mà xông vào, làm mọi người trong nhà được phen toát mồ hôn hột.
-Dạ ,chào tiểu thư.''' bọn người làm cố gắng bình tĩnh để không lăn ra xỉu.
-Không còn việc của các người nữa.'' Nó giờ trông thật đáng sợ, cứ như con hổ đói muốn ăn thịt người ấy chứ.
-Dạ.'' họ đồng thanh trả lời, rồi mạnh ai lấy cong giò bỏ chạy chớ ở lại có mà chết tươi à.
-Tiểu thư... ! Quản gia Trinh ở đâu xuất hiện làm nó thoáng đứng tim.
-Ơ!! sao bác lại ở đây.'' Nó hơn ngạt nhiên khi trông thấy ông Trịnh.
-Dạ là do ông bà chủ kêu bác qua chăm sóc Tiểu thư.!!!
Ông Trịnh vẫn biểu hiện như kẻ trên người dưới mặc dù nó không xem ông như kẻ ăn người ở trong nhà.
-Mà sao tiểu thư về trễ quá vậy? Ông hơi lo lắng hỏi vì đáng lẽ nó phải về trước ông mới đúng chứ.
-Chỉ tại cái thằng anh.....ờ mà thôi! Anh Hai cháu đâu rồi ạ?''
Vừa nhắc đến cái tên là y như rằng cơn giận là ùa về.''Anh được lắm dám cho nó leo cây để coi cô xử anh ra sao?"''
-Thiếu gia chưa về thưa tiểu thư.!!
-Thế thôi. cháu lên phòng đây? nó điên tiết phi nhanh lền lầu với cơn lửa phun trào như mưa.
Phòng nó thật đẹp nha! một màu hồng thật tươi với nhiều thứ được sắp xếp rất cận thận lại chu đáo nửa.Nó thấy chiếc giường liền bay đến ôm trọn lấy,như thể mấy trăm năm chưa được nằm ấy.Nó mêt mỏi dò danh bạ điện thoai điện cho ai đó.
-Nhớ tao à...!! đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời.
-Nhớ cái đầu heo nhà mầy.
-ồ....mầy điện tao có gì à.!! Tiểu Anh nói mà cứ ngáp ngắn ngáp dài
-Có việc mới tìm mầy được à.
-Không..không
-sớ ..mai qua đón tao.!! nó cũng chán nản trả lời
-ok!! mà này.!! Tiểu Anh hơi do dự hỏi
-Sao.
-Tao chưa từng gặp anh mầy phải không?
-ừm...mầy muốn gặp à? nó nghi hoặc nói mà cụm miệng cười cười
-Tức nhiên'''
-Đâu cần gấp gáp, dù gì mầy cũng xẽ là CHỊ DÂU tương lai của tao mà. '' Nó cười hì hì chọc Tiểu Anh
-Mầy được lắm.!! Tiểu Anh hơi cáu
-Đương Nhiên .!!! nó không nhịn được cười mầ cứ hả họng cười làm Tiểu Anh hơi ngượng
-Không nói với mầy nữa.!!! nói xong Tiểu Anh cúp máy cái rụm, Nó thì lăn ra cười trông như người điên mới xuất trại.
Chương 4
Bây giờ đã hơn 10h đêm rồi . mà nó lại lục cục lăn qua lăn lại chỉ bởi lí do rất đơn giản: cái bụng của nó đang biểu tình. Nó phải mất khá lâu mới luyến tiếc chiến giường mà mò đầu dậy,nó quyết định ra ngoài tìm gì lót bụng cái rồi tính sau.Nói là làm nó thẳng tiếng đi thay đồ rồi tha chếc BMW phóng nhanh ra xa lộ tìm nhà hàng hải sản.Nó đi lòng vòng mãi chả thấy cái quán quỹ quái nào.
-Trời ạ!! bộ nhà hàng chết hết rồi chắc.!! Nó cau mài giận dữ tăng tốc phóng như bay về phía trước.
Bỗng nó thắng lại , làm gây ra tiếng động rất lớn ,mọi người xung quanh nhìn nó bằng ánh mắt không mấy là thiên cảm.
-Haizzzzz. ..chán quá đành phải vào đây lót dạ thôi.
Nó giờ đang đứng ở cửa một quán bar Sao Mai, tiếng nhạc thì sập sình sập sình.......Nó vừa bước vào đã làm người khác chú ý rồi. Nó vẫn như mọi ngày đạp cửa làm chui vào.
-Người đâu mà mất lich sự vậy trời.'' Một con nhỏ uốn éo như lươn lên tiếng
-Xấu mà chảnh.!! ''nhỏ nữa lên tiếng
-Thôi nhảy đi,kệ nó.!! con nhỏ kế bên khôn khéo khuyên ngăn bạn chớ không lạng quạng lại có chuyện.
Nó nảy giờ nghe tất tần tật nhưng bất cần, đi ngang qua rồi tìm một bàn trống ngồi xuống.
-Ôi.. người đẹp kìa mầy.!! một thằng già khằn chỉ chỉ tay về hướng nó.
Nó đang ngồi nhâm nhi li rượu để lót cái bụng hám ăn của mình, thì thằng già đó rề rề lại bên nó.
-Cô em sao ngồi buồn vậy?' lão già vuốt vuốt lưng tán tỉnh nó.
-Thôi đừng làm giá nữa người đẹp.!! lão vô tư lấn tới mà không biết mình sắp toi đời.
Nó dùng tay nắm lấy cái tay dơ bẩn của lão bẻ rơp rơp......làm lão mặt xanh tím nhìn đáng thương cô cùng.
-Cút.!! Nó buông bàn tay ô quế kia xuống phủi phủi tay.
-Mầy nhớ đấy.!! lão ôm nguyên cục quê chà bá với mấy ông bạn bước ra quán.
Nó đang định đứng lên đi về thì nhìn thấy ai đó quen quen hình như.....hình như...... Anh Hai nó thì phải. Nó liền theo phản xạ đi theo phía sau , thì bị ai đó va vào làm nó xém té chết, liền quay lại nhìn xem ai to gan, nặng cân dám đụng nó mà không một tiếng gì?
-Này! Đứng lại cho tôi.''' Nó quát với âm lượng khủng khiếp,mới dữ chân được tấm lưng to cao đó.
-Gọi tôi.'' Hắn quay lại nhìn nó đầy gai gốc.
-Anh mới đụng tôi.'''' Nó liếc mắt nhìn bản mặt đáng ghét đó.
Hắn-Trọng Thiên Kỳ..một công tử ăn chơi số một, đẹp trai lại nhiều ẻm theo, nhưng hắn cực lạnh lùng, rất chán ghét loại phụ nữ mặt dầy.
-Đồ vô giáo dục..
-Cô vừa nói gì? Hắn tức giận, mặt đầy sát khí bước đến gần nó.
Nó và hắn giờ chỉ cách nhau có một cm là môi chạm môi mắt chạm mắt ấy nha.''hắn thật đẹp, đẹp như một thiên thần nhưng sao ánh mắt lại lành lùng nhỉ'' Nó lắc lắc đầu xua xua tay để cho những suy nghĩ đó bay đi.
Trời ạ!! nó bị gì đây trèn, hắn mà đẹp hã? Hoang đường?
-Đúng là não phẳng.!!''
Nó lấy lại bình tĩnh nói làm mặt hắn bừng bừng lửa giận.Vừa nghe câu nói của nó hắn liền bước tới sát nó.Hiện tại bây giờ là hắn bước một bước nó bước lùn lại một bước, cho đến khi không còn đường hắn mới ngừng lại, hai tay đặt lên tường khóa nó lại.
-Anh.....anh.... bỏ ra.!! Nó mặt đỏ ửng đẩy đẩy tay hắn.
Hắn lại càng sát mặt với mặt nó hơn sau câu nói của nó.Màng đêm lạnh lẽo bao chùm lấy hai con người trước mặt,những tiếng nhạc điệu vang lên như muốn thổ lộ gì đó.
-Cô tưỡng tôi có hứng với cô, HOANG TƯỞNG.!! Hắn nhếch mép cười nhìn nó đầy thú vị.
-Sao chứ? Nó hơi thần người trước câu nói của hắn.
(Trời ạ!! bà này bã lo ngắm trai mà chã để ý gì cả,haizzzzz)
- Hừ...Đúng là Đại não.!! hắn nói rồi quay lưng bước đi để lại nó hơi Ngố ngố
Sao vậy ta? Gì chứ? nó lẩy giờ chỉ chăm chú ngắm nhìn vẻ đẹp của hắn mà say mê lúc nào không hay.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.... Anh mới là đồ đại não...đồ Hoang dã!!!'' Nó giờ mới chịu tỉnh mọng vàng, hét lên um sùm trong khi hắn biến mất tâm.
Chương 5
Bình minh ngọt ngào đang nhô lên đón chào một ngày mới bắt đầu, tại nhà họ Vương
Tiểu Anh hôm nay trông rất xinh trong bộ đồng phục học sinh mà ngôi ăn bữa sáng đễ phục vụ cho cái bụng đói khác của nhỏ.
-Con ăn xong rồi,con đi học đây.'' Tiểu Anh vội vã chào ba mẹ nhỏ đi học
-Con chưa ăn xong mà.? ''Mẹ nhỏ quát khi thấy nó ăn chưa được bao nhiêu.
-Con ăn no rồi mẹ.!!! Nhỏ lên xe phóng nhanh ra cổng để đón cái con yêu nghiệt kia
-Con nó lớn rồi mà bà.? ''Pa nhỏ nhìn theo bóng nhỏ ân cần nói vói bà Mĩ-mẹ Tiểu Anh.
----------------------------
Chiếc xe mui trần màu trắng tinh vụt nhanh trên con đường sần xùi phía trước,làm những người xung quanh chỉ biết tránh xa và lắc đầu với tuổi trẻ ngày nay.Tiểu Anh phấn khởi tăng tốc cho nhanh để còn nhìn cái trường mới của mình dù rằng nhỏ đã biết khá nhiều về ngôi trường A.M đó.
Két........Kéttttttttt .........Tiểu Anh bất trợt thắng gấp làm gây ra tiếng ồn không hề nhỏ.
-Đuôi sao hã? Tiểu Anh nhìn cái xe vừa mới đụng mình quát vơi vơi.
Tiểu Anh không hề nghe thấy tiếng gì hay hàng động của cái chủ xe chết bần đó.TIểu Anh xuống xe mặt tức tối lại gần cái quái thú vừa không biết điều kia.
-Xuống xe....'''' Tiểu Anh nhìn người trong xe nói như ra lệnh.
-Sao?
Minh Quân từ trong xe bước xuống với gương mặt tựa thiên sứ trong tranh nhìn Tiểu Anh từ đầu đến chân.
-Anh vừa mới đụng tôi đấy? Tiểu Anh hơi sững người gì người trước mặt khá là đẹp trai nhưng lại đê tiện đến nỗi đụng người ta mà không biết xin lỗi là gì?
-Rồi đã sao hả cô em?
( Tiểu Anh gọi = nhỏ nha....còn Minh Quân = Anh nhá mọi người. Đừng nhầm lẫn nhá)
Minh quân cười đểu nhìn nhỏ. Anh nghĩ chắc nhỏ lại giống mấy con gà tơ lúc trước giả bộ ăn vạ để làm quen vói anh ấy mà.
(ôi má ơi!! anh hơi bị tự sướng đấy ạ)
-Không nói nhiều đền ?
Tiểu Anh trông cái bản mặt Minh Quân mà muốn đấm một cái cho đỡ tức.Tiểu Anh thì tiền chả thiếu chỉ muốn lấy rồn quăng cho đỡ tức ấy mà.
- Cô nằm mơ, định dùng cách này để tôi chú ý..!''
Minh Quân nhếch mép cười rồi tựa người vào thành xe ,gió tinh nghịch đùa tóc anh làm anh hơi nhíu mài, nhưng giờ mà có cô gái nào nhìn thấy cảnh tượng này chắc phải lăn ra xỉu vì độ đẹp trai của anh quá.
-Anh đang mơ thì có.''
Gì chứ? hắn tưởng cô là hạng người gì cơ? thật nực cười?
-Tôi không có hứng với loạn con gái như cô..'''' Minh Quân cười khẩy rồi lên xe phóng đi.
Để lại Tiểu Anh mặt như cái bánh bao chiều, cùng cơn thịnh nộ hoành hành mà phóng đến nhà nó
-----Đừng thắc mắc sao nhỏ không biết Minh Quân nha, vì ảnh từ nhỏ luôn ỡ bên Mĩ học, với lại chỉ nghe con bạn nói qua loa nên nhỏ không biết mô tề gì đâu.
---------------------------
Nó giờ còn đang ngủ nướng trên chiếc giường êm ái của mình, thì...........Rầm.....Rầm
Ôi thôi thật tội nghiệp cái cửa quá đi. sao hai người họ cứ thích phá cửa mà xông vào ấy nhỡ. Đúng là bạn nhau có khác.
-Mầy làm ồn tao ngủ đấy.!!'' Nó thẩn thờ ngồi dậy nhìn con bạn hung hăng của mình.
-Mầy có đi học không thì bảo? Tiểu Anh vẫn còn điên vì cái chuyện hồi nảy nên trút giận lên nó luôn.
-Đương nhiên, Mầy sao mà mặt như khĩ vậy bạn yêu?'' Nó thấy Tiểu Anh hơi là lạ nghi hoặc hỏi.
.@@@##$$$%%%%%%%#@#@##%%%
Tiểu Anh kể một hơi làm nó bụm bụm miềng cười.
-Ha ha ha ha.....''' Nó nhịn không được mà ôm bụng lăn ra cười làm Tiểu Anh bực bội cốc nó cái rõ đau.
-Ơ.. đau.!!'' Nó ôm đâu la oai oái
-Ai kêu mầy cười chi.'' Tiểu Anh mếu máo nhìn nó
-Không cười nữa... Mà ai bểu mầy hám trai chi!!''''' Nó nói rồi bay cái vèo ra khỏi phòng , chớ mà ở lại chắc sẻ bị xé ra làm hai.
Nắng ấm đã ngự trị khắp nơi, trên con đường tấp lập có một chiếc xe mui trần phóng nhanh đuổi theo ánh nắng dịu êm.Nó cùng Tiểu Anh đi cùng xe vì nó làm biến đi vào gaga lấy xe.
-Anh Hai mầy đâu sao tao không thấy? Tiểu Anh hơi ngượng ngùng nhìn nó
-Mầy sao lúc nào cũng đòi gặp anh tao ...... có ý gì à.!!'''''' Nó nghi hoặc nhìn Tiểu Anh cười cười
-Đâu có,, tại tao muốn biết để sao này dễ chào hỏi ấy mà.!!!
-ồ vậy à? hôm qua giờ tao cũng không thấy nữa.''' Nó buồn hiu nhìn Tiểu Anh giả vờ khóc lóc.
-Sao vậy?
- Hôm qua đến giờ chả thấy mặt mài đâu cả..,,!! chắc thằng chả giờ đang ở trường.!!!""" Nó cười hì hì nhìn Tiểu Anh trêu chọc.
Chương 6
Nắng đang tỏa hương nóng bỏng khắp nơi trên đất nước Mĩ sau một ngày dài âm u với bóng tối.
Nó và Tiểu Anh đang có mặt tại ngôi trường danh giá mang tên A.M nổi tiếng là nơi dành cho con nhà giàu, có địa vị trên thương trường mới được vào học tại nơi này.
Trường A.M rất rộng và đẹp bao gồm 3 khu.
Khu 1: là nơi ăn uống của tất cả học sinh .
Khu 2: là sân vận động, sân bóng rổ và khu bơi lội ..
Khu 3: là phòng học với 3 tầng dành cho từng lớp 10,11,12.
Ngoài ra còn có vườn hoa, phòng đàn, phòng luyện giọng và thư viện ở đây toàn những sách quý hiếm mà bên ngoài khó mà có được.
Mọi người hầu như thu tầm mắt bởi chiếc xe mui trần sang trọng kia, họ mắt chữ A mồm chữ O ngơ ngơ nhìn xem là ai.
Nó cùng Tiểu Anh bước xuống xe với bộ đồng phục váy ngắn ngang đùi và mái tóc xỏa ngang vai làm tụi nó tựa như thiên nga với làn da trắng không tì vết, trước nhiều cái nhìn khác nhau của những học sinh nơi đây. Họ bắt đầu xôn xao bàn tán này nọ về nó và Tiểu Anh.
-Ôi.. là học sinh mới à sao đẹp dữ vậy trời.!! '' HS1 nhìn tụi nó muốn rớt luôn con mắt ra ngoài.
-ừm,,,, còn đẹp hơn cả hot girl Nhã Nhược và Phương Linh nữa mầy ạ.!!!!'' HS2
-Đẹp gì chứ? còn kém xa hai hot girl nhà ta thì có!!!'''' HS3 chảnh chọe liếc xéo tụi nó.
-Ừ!! đừng đem thiên sứ nhà ta so sánh với loại tầm thường đó chứ? HS4 khinh thường nhìn Nó và Tiểu Anh.
@#$$$$##$$$$$$$$$.........
Nguyên một tràn bình luận cùng một tràn Anti nháo nhào làm cái trường y như cái chợ chiều.Nó và Tiểu Anh vẫn coi bọn họ như không khí ô quế mà ung dung bước vào trường thì lại nghe thấy có sự"Im lặng '' không hề nhẹ của cái trường,,,,........ và sao đó lại là ,,,....................AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA một âm thanh cực khủng của mấy bọn học sinh không bình thường vang in ỏi làm nó và Tiểu Anh tò mò quay lại xem. bộ gặp ma chắc? làm gì phản ứng thoái hóa ghê vậy.?
Hắn và Minh Quân đi trước,còn hai người nữa là Nhã Nhược và Phương Linh đi sau cách hắn và Minh Quân không xa . Bốn người họ là sinh vật lạ mà mọi người đang hò réo cứ như trại tâm thần không người quản.
-Thiên Kỳ ,.... em yêu anh..........
-đẹp trai quá.!!!!!!!!!!!!!!!
-Minh Quân ...I LOVE YOU.!!!
-Nhã Nhược ,,,,Phương Linh ........''sa răng he dô'''
-AAAAAAAAAAAA hot boy and hot girl.
Nguyên một tóp ùa ùa nhau chen lấn cứ như thể gặp người nổi tiếng hay IDO nào đó. Nó và Tiểu Anh chỉ cảm thấy chán ngấy cái cảnh tượng hết sức khinh khủng này.
Bỗng nó hơi thờ người lại vì...........vì............. hình như ......hình như............!!!!!!!!!! là Anh Hai nó thì phải?
-Baby..................!!!! Minh Quân từ xa đã nhìn thấy cô em gái yêu quý của mình.
-oppa....!!! nó nhào tới ôm chầm lấy anh hai đáng hận của mình.
Làm biết bao con mắt hình viên đạn trố ra nhìn cặp đôi đang ôm hôn nhau mà xịch khói, kể cả Nhã Nhược ở phía sau cũng nhìn nó bằng ánh mắt giết người.
-Nhỏ đó là ai vậy mầy.? Phương Linh lắc lắc tay cô bạn nhỏ nhẹ nói để lấy hình tượng cô công chúa nhỏ.
-Mẹ nó.!! nó là cái thá gì mà dám thân mật với ảnh chứ.? Nhã Nhược nghiếng ken két.
-Phải cho nó biết mặt , thôi vào lớp người ta đang nhìn mầy kìa.!! Phương Linh nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang nhìn bàn tán .
-Đi ............'để xem tao sẽ cho nó biết thế là là yên phận của mình.!! Nhã Nhược tức giận lẳng lặng đi vào lớp.
-------------------------------------
-Hai người có dừng lại không? Tiểu Anh hơi cáu khi mình bị xem là không khí.
Nó và Minh Quân dừng ngay động tác thân mật lại quay sang nhìn Tiểu Anh bằng con mắt ý nói:'''' đồ nhiều chuyện'''''.
-Được rồi đó.""" hắn nảy giờ im lặng quan sát cũng bất đắc dĩ lên tiếng.
-Anh Hai ....đây là Tiểu Anh bạn em.!!!!!! Nó chỉ chỉ Vào Tiểu Anh giới thiệu cho anh hai mình.
-Ô thì ra là cô.!!!!!!! Minh Quân hai tay đút vào túi quần nhìn nhỏ sắc bén.
Ngay lúc đầu anh đã nhận ra cô là người hung hăng muốn gây sự chú ý với anh hồi sáng,nhưng lại im lặng để em cô là ai hóa ra là bạn của em gái anh hèn chi tính tình chã khác tí nào.'''Quan Gia Ngỏ Hẹp''' mà.
-Hai người quen, vậy mà mầy bảo chưa gặp anh tao.!!!!! Nó giả bộ giận hờn nhìn Tiểu Anh
-Mới gặp sơ thôi.!!! Tiểu Anh liếc xéo Minh Quân với vẻ không đội trời chung.
-Ồ .. mà đó là ai?
Nó nhìn hắn chỉ chỉ......hình như từng gặp thì phải nhưng gặp ở đâu ta? nó vu vơ lục lại kí ức nhưng chã thấy quái gì.
-À.. bạn anh Thiên Kỳ.!!!!''Anh hai nó nhanh chóng giới thiệu.
Hắn nhìn cô cười chào hỏi, hắn nảy giờ quan sát nó rất lâu liền nhận ra nó.Không phải nó chính là cô gái ở quán bar ư? sao lại có quan hệ với Minh Quân thật là thú vị đây.
-Vào lớp.'''''' Nó kéo Tiểu Anh bước đi khi thấy mọi người xung quanh nhìn chằm chằm tụi nó.
Trong khi đó ở trên lầu có hai cô gái đang có ánh nhìn không mấy thiện cảm với nó Và Tiểu Anh.
không biết sẽ có chuyện vui gì đây?^^^^^^^^^
m,n đón xem chap tiếp nha!!!!!! Ủng hộ Emily ạ
Chương 7
Nó kéo Tiểu Anh ba chân bốn cẳng đi hết nơi này đến nơi khác để tham quan cái trường sắp bị nó làm cho chó gà không yên,mặc dù nó và Tiểu Anh đã biết hầu như toàn bộ cái trường A.M này trước khi đặt chân tới . Thế mà nó lạ vô tư đi hết lầu này đến lầu khác làm Tiểu Anh chóng cả mặt.
-Mình học lớp nào mầy? Nó ngó qua ngó lại trông khi người ta đang học mà nó lại thản nhiên ở ngoài rong chơi.
-Ai biết? hình như 11C1 hay gì đó? Tiểu Anh cứ đi theo nó mà tức trào máu họng.
-AAAAAAAAAA đây rồi? nó phẩn khởi hét toán lên y như thể gặp ma ấy.
Trong lớp tất cả học sinh và cả cô giáo củng đang chờ hai em học sinh nào đó mới chuyển trường về nhưng chờ mãi mà chả thấy tâm hơi đâu.
- hai em là học sinh mới à.? ''' Bà cô giọng nhỏ nhẹ nói khi thấy nó và Tiểu Anh bên ngoài.
-Đát Rai!!!''' nó trả lời ngọt sớt làm cô giáo toát mồ hôi.
- Vào đi?
-Giới thiệu với cả lớp đây là hai học sinh mới chuyển trường về lớp ta. Hai em có thể nói một ít về mình.!!!!'"""" Bà cô uốn éo nói một hơi với lớp rồi nhìn tụi nó.
-Mình Vương Thảo Anh rất vui được làm quen.''''
Kèm theo câu nói là một nụ cười đầy tinh nghịch của Tiểu Anh, làm mấy anh chàng trong lớp té xỉu. Chỉ trừ hai người đó là Hắn và Minh Quân.
Hắn, Minh Quân có cả Nhã Nhược và Phương Linh cũng học tại lớp của tụi nó, Phương Linh thì nhìn thấy Tiểu Anh đã không mấy có thiện cảm vì khi bước vào trường Phương Linh đã bị so sánh với hạng tầm thường như Tiểu Anh.
( Tiểu Anh mà tầm thường à.!! cô đi về khám lại mắt đi.)
-Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc.!!! Nó lạnh lùng giới thiệu với câu cụt ngủn làm bà cô ngồi đó run cạch cạnh.
Và rồi bắt đầu những cuộc võ mồm lại diễn ra, nào là bình luận này nọ, khen ngợi, ganh tị... ôi nói túm lại là cả lớp cứ như cái phiên chợ.
-CẢ LỚP TRẬT TỰ.!!!! bà cô quát to hơn cả cái loa trường nhưng đáp lại bả vẫn là hiện trạng vừa rồi mà còn sôi nổi hơn nữa chứ.
-CÂM MỒM LẠI.!!!!! Hắn và Minh Quân đồng thanh quát làm mọi người trong lớp im re chã ai dám hó hé câu nào.
Minh Quân nháy mắt yêu với cô em gái và Tiểu Anh đang khá ngạc nhiên khi tụi nó lại học chung với Hắn và Minh Quân.
-Để xem nào....''''' Bà cô ngó xuống phía dưới lớp tìm tìm.
-Hai em ngồi ở hai bàn trống đó nha. Thảo Anh em ngồi cùng Minh Quân, còn Bảo Ngọc thì ngồi với Thiên Kỳ tạm thời vậy đi.....!! Bà cô chỉ chỉ tay về phía hai cái bàn của hắn và Minh Quân.
Bã cô củng ganh tị lắm nha. khi tụi nó mới vào lớp mà được ngồi chung với hai hot boy đẹp trai của trường nhưng cũng biết làm sao được hết chỗ rồi, không lẽ cho tụi nó ngồi đất.
(bã mà cho tụi nó ngồi đất có mà xuống thăm anh Diêm Vương sớm)
Nó và Tiểu Anh đi xuống hai bàn của hot boy làm bao nhiêu là nữ sinh trong lớp liếc xéo.Phương Linh và Nhã Nhược thì ngồi bàn đầu của dãy kế bên tụi nó.
Gì chứ? sao tụi nó lại dám ngồi chỗ đó chứ? có tư cách gì? đúng là không biết điều mà.? Phương Linh và Nhã Nhược đang rất ư là ganh tị và cùng có một ý nghĩ là sẽ tống cổ tụi nó ra khỏi lớp này.
- Baby yêu quý.....? Minh Quân gọi yêu nó.
- Cấm gọi thế? Nó quay xuống phùng mang trợn má với anh.
- Tại sao?
-Không thích!!! Êk Tiểu Ngọc mầy sướng nha được ngồi chung với anh Hai tao!!! Nó liếc xéo anh hai mình rồi quay sang Tiểu Ngọc thỏ thẻ.
-Sướng cái nổ ỳ, vô bổ.!! Tiểu Anh còn nhớ đến cái chuyện hồi sáng nên cơn tức ùa về.
- Thích thì nói đi còn giả bộ.!! Minh Quân nhìn nhỏ trêu trọc.
Vô bổ? cô tưởng cô là ai chứ? Đúng la Gỉa nai? Minh Quân giờ chỉ xem nó như mấy ẻm luôn theo đuôi giả bộ này nọ với anh.
-Anh Hoang tưởng chắc.
@#$$$$$$$.........
-Thôi cho tôi xin.!!!! nó nhìn hai người cải nhau mà muốn điếc cả lổ tai.
Với lại nó khó hiểu sao con bạn của nó lúc nào cũng muốn gặp mặt anh nó, cớ sao gặp rồi lại cải nhau như chó với mèo vậy trời.
Còn hắn ngồi bên thì cứ đeo headphone nghe nhạc, thái độ bất cần lagm nó hơi khó chịu.
Nghe được tiếng nó Tiểu Anh giận dỗi quay mặt sang chỗ khác giả vờ hờn dỗi. Nhìn nhỏ mà nó bật cười.
-Hôm qua anh ở đâu? Nó quay sang Minh Quân hỏi vì nó đã nhớ ra cái vấn đề làm nó khùng hôm qua.
-Ơ ..........đâu ...........đâu có..... đâu có ở đâu đâu.!!! Minh Quân hơi bất ngờ vì bị nó hỏi.
Anh không được nói với nó hôm qua vì mãi ở quán bar cùng Thiên Kỳ và mấy em chân dài, mà quên mất nghĩa vụ đón cô em gái đáng sợ của mình.
-Sao? nó nghiến răng ken kép nhìn anh hai đáng hận của nó.
-Không hôm qua..........hôm qua.......anh đi ...đi học thêm.!! ''''Minh Quân toán cả mồ hôi hột.
-ĐI HỌC Ư !! cho nói lại.!!!! '''
Nó thật là không thể tha thứ cho anh cái tội dám cho nó leo cây mà còn cả gan nói dối như sáo trước mặt nó.
-Thật mà! anh.... nào dám..... dối em.!!! '''
Anh ấp úng nói không ra lời, đồng thời chòm lên xoa xoa đầu nó để mong sao nó giảm nhẹ tội cho.
-Anh....
-Chào bạn mới.!!'''' Nhã Nhược cùng Phương Linh ở đâu chen ngang cuộc nói chuyện của hai anh em nó.
Phương Linh và Nhã Nhược luôn quan sát tụi nó không rời mắt từ khi tụi nó bước vào cái trường này. Vừa rồi Nhã Nhược thấy Minh Quân lại làm biểu hiện thân mật với nó thì sinh ra tức giận. Tại sao Nó mới vào trường lại được Minh Quân để ý tới rồi còn thân mật như vậy nữa, đúng là hồ li tinh mà.
-Chào....!!!! Nó và tiểu Anh cũng đồng thanh đáp.
Tiểu Anh thì nảy giờ vẫn nghe nhạc , nói mà chả nhìn lấy một cái, làm Phương Linh cứ liếc nhỏ hoài.
- Mình là Lý Phương Linh rất vui được gặp hai bạn.!!!...... Phương Linh nói mà nhìn trộm Thiên Kỳ mãi .
-Mình Lâm Nhã Nhược... đồng thời là bạn gái của..................''' Nhã Nhược chưa nói hết câu đã bắt gặp ánh mắt chết người của Minh Quân liền nuốt luôn mấy câu sao.
Minh Quân quá hiểu Nhã Nhược, cô lúc nào cũng nói mình là bạn gái anh. Anh biết nhưng coi như là không nghe không thấy vì anh coi cô như em gái của mình. Nhưng càng ngày cô càng lọng hành,thành ra không ghét cũng phải ghét.
- Bạn gái? Nó cảm thấy kì kì nên hỏi lại.
-À.. không không.
Phương Linh đứng đó mắt cứ nhìn Thiên Kỳ, bất giác cô tiếng lại gần hắn ngồi xuống tháo một bên tai nghe của hắn rồi ngồi xuống.
-Cô làm cái gì vậy? Hắn bực bội nheo mắt nhìn Phương Linh.
-Em,.. Em chỉ chỉ.....!! Phương Linh rụt rè, mặt thể hiện sự yêu thương nhìn hắn.
-Cô biến cho tôi.!!
Hắn lạnh lùng nói, làm cô thoáng giận mình , trưng nguyên bộ mặt đầy nước mắt nhìn hắn.
Còn nó thì nhìn hắn trăn trăn, sao hắn lạnh lùng quá vậy? đó là suy nghĩ của nó lúc này. Minh Quân, Nhã Nhược thì thấy cảnh này cũng không mấy là bất ngờ vì chuyện này diễn ra như cơm bữa . Tiểu Anh thì vẫn nghe nhạc, không quan tâm vì đó không phải chuyện của nhỏ, với lại nhỏ còn đang tức chuyện cãi nhau với Minh Quân sợ lên tiếng nhỏ sẽ giết chết người, mà người đầu tiên là Minh Quân.
-Sao...sao... anh lại lớn tiếng với em...!! Phương Linh giả vờ khóc lóc trước mặt Thiên Kỳ.
-Cô đừng có mà diễn..!!
Hắn vẫn cứ thái độ đó làm nó không chịu được.
-Anh có cần quá đáng vậy không? Nó bức xúc giùm Phương Linh lên tiếng.
-Không phải chuyện của cô.
-Nhưng chướng mắt.!!!
-mất mơ gì tôi?
-Anh đúng là đồ bại lão.!! Nó tức anh ách táp lại hắn.
-Cô....cô.......!!''' Hắn tức đến nổi nói cũng không nói được.
-Gì chứ? tôi nói trúng tim đen chứ gì?
-Hoang tưởng.
@@##$%$$$$##$$$$$$$$$$$$......
Nó và hắn cứ cải nhau còn Minh Quân, Nhã Nhược. Phương Linh, có cả Tiểu Anh ngớ người nhìn cảnh tượng trước mắt cho đến khi tiếng trống vào lớp cất lên. Phương Linh về bàn với cục quê trà bá khi bị Thiên Kỳ làm ngơ, còn Nhã Nhược cũng chả kém gì khi muốn công khai nói mình là bạn gái của Minh Quân để nó không nghĩ đến chuyện giật tay trên của cô nhưng cuối cùng lại bị Minh Quân làm ngơ.
Chương 8
Một ngày dài bất tận đối với nó và Tiểu Anh, 5 tiết học trôi qua khá là nhanh. Trong lớp nó luôn bị thầy cô chú ý vì cái tội phát biểu linh tinh, không chú ý học bài lại còn dán giấy sau lưng thầy cô. Nó quậy đến nỗi long trời lỡ đất cùng sự hợp tác của Tiểu Anh. Hắn thì lúc nãy cải nhau với nó lên còn tức cứ nghe headphone suốt 5 tiết liền. Minh Quân thì lại lướt quét 24/24 mặc kệ hai đứa nó lọng hành.
Giờ ra về nó kéo Tiểu Anh một mạch ra cửa tìm cái gì ăn. Hiện giờ trên tai nó và Tiểu Anh nào là cốc, ổi , xoài, nước mía, trông tụi nó mất hình tượng kinh khủng.
-Con gái con lứa gì mà....!!! Minh Quân và hắn đi ra thì thấy tụi nó như vậy thì sém xỉu giữa đường.
- Kệ tôi.!! Tiểu Anh bĩu môi nhìn anh.
-Riết rồi thành heo.!!! Hắn liếc sơ nó lắc đầu biểu tình.
-Mắc mớ gì anh.!! Nó cũng không chịu thua cắn lại ngay.
-Mệt cô!!!....... đi bar chơi không Kỳ!!!! Minh Quân hớn hở vỗ vai hắn.
-Ok.' Hắc lười biến nói.
-Em và Tiểu Anh đi nữa... !! Nó mắt long lanh nhì anh hai đại nhân của mình.
-Tùy, nếu cô muốn.!!
Hắn nhìn nó nhếch môi cười tỏ vẻ khinh thường với đứa con gái trước mặt. Thử hỏi một con nhỏ mới chuyển qua Mĩ thì biết cái gì? Tầm Thường.
(Hả? anh nói gì cơ? nó còn ''BÁ ĐẠO'' hơn anh tưởng đấy nhá.)
-Không.!! Minh Quân phản bát làm tụi nó nhìn anh lọt cả tròng đen ra ngoài.
-Liên qua gì anh? Tiểu Anh điên tiết quăng li nước vào mình anh.
-Cô làm cái quái gì vậy? Minh Quân phủi phủi trừng mắt nhìn nhỏ.
-Hai người IM coi.!! Nó và hắn đồng thanh quát.
-Giờ có cho đi cùng không thì bảo? nó chống hông mặt bừng lửa nhìn anh của nó.
-KHông là không!! Minh Quân vẫn khư khư đáp như không có gì đáng sợ.
-Đếch thèm, Tiểu Anh mình đi bar.!!
Nó quay lưng đi bỏ lại nguyên cục lơ cho Minh Quân. là anh điên nói không ra lời, thật là nó khó thuốc chữa mà.
----------------------
Hiện giờ hắn và Minh Quân đang thực hiện nghĩa vụ hết ư là quan trọng ....... đó là...... đi BAR. Chiếc xe BMW đen huyền phóng như tia chớp trên đường, làm ai nấy đều phải né tránh.
Hắn thắng xe gấp gáp làm mọi người đều ngừng thở đón xem là vị thiếu gia
nào. Giờ trước mặt hắn và Minh Quân là cánh cửa của một tòa nhà lộng lẫy.
''BAR WORLD'' một cái tên nổi tiếng lừng danh nơi đây, dành cho những người ăn chơi thứ thiệt.
Hắn và Minh Quân bước xuống xe đã có bao nhiêu là ánh mắt hình trái tim trao tặng. Và nhiều tiếng hò hét in ỏi cứ như người sao hỏa mới xuống đấy chứ.
-aaaaaaaaaaaaaaaa .... hotboy !! Nguyên một tràn A Ă Â, vang rần rần cứ thể mới nhìn thấy trai đẹp.
-Thiếu gia? '' Một cậu bồi bàn chạy lại cung kính cuối đầu chào hắn.
-Phòng vip.!! Hắn vẫn thái độ lạnh lùng như bao ngày nói làm cậu ta rùng cả mình.
-Vâng, mời hai thiếu gia.!! Cậu ta rung rẫy đi trước, sợ mình bị sư tử nuốt tươi.
----------------------------------------
(Tiểu Anh= nhỏ.... Minh Quân= anh!! giờ sẽ gọi vậy nha?)
Còn nó và nhỏ giờ đang nhông nhông lượn qua lượn lại ở cái shop thời trang nổi tiếng. Tụi nó quyết định làm một đôi song sinh. Nó và nhỏ lựa cho mình một bộ đồ gởi cảm nhất có thể, một cái áo hở rúng, một chiếc quần Jean bó sát người, trông tụi nó không khác gì thiên thần sinh đôi.
Làm đẹp xong là tụi nó bay nhanh đến nơi cần quậy.
-Bar nào mầy? Nhỏ soi gương tuốt lại vẻ đẹp của mình.
-BAR WORLD!! ''' Nó rồ ga phóng nhanh với tốc độ tên lửa.
Lại thêm một thứ âm thanh đáng ghét vang lên kéo theo cái nhìn hớn hở của mọi người bên trong Bar.
Nó và Nhỏ bước ra làm mọi người mồm chữ A, mắt chữ O nhìn tụi nó.
Họ ngạc nhiên gì cứ tưởng là công tử hay thiếu gia nhà ai, không ngờ lại là hai cô gái hết sức quyến rủ lại mang vẻ đẹp không chỗ chê.
-Hai người đẹp cần gì nào? Cậu bồn bàn hồi nãy chạy lại bắt chuyện.
-Kêu Tiểu Thư.!! Nó và nhỏ đồng thanh đáp lạnh lùng làm thái độ tươi cười của anh bồn bàn đứng đơ.
-Hai Tiểu....... Thư..... cần.... cần.... gì? Anh ta sợ hãi với luồng sát khí của nhỏ và nó thì thay đổi ngay thái độ.
-Phòng vip? Nó lạnh lùng không kém hắn làm anh ta bối rối.
-Nhưng..... nhưng............!! Anh ta sợ đến nói lắp.
-Sao? Nhỏ hơi bực mình.
-Đã.... có.... có.... người!! Anh ta thở khó khăng khi noi ra câu này.
-Không nói nhiều!! Nó nói rồi thẳng bước hướng về phía phòng vip.
Anh bồn bàn toát cả mồ hôi than trời trách đất''' mẹ ơi!hôm nay đen vậy trời? hic?''''
Trước mặt nó và nhỏ là cánh cửa xấu số, sắp đi chầu diêm dương.
Rầm Rầm............................
Chương 9
Tại phòng vip mọi thứ cứ lộn xộn hết lên. Nó và nhỏ cùng song chân hợp bích đã làm cánh cửa đáng thương chịu trận.
-Ai? ''''Anh trừng mắt lên xem con nào to gan lớn mật dám láo như vậy.
-Biến.! Hắn thì thản nhiên chả quan tâm ai là ai.
-Haizzz !! tưởng là nhận vật nào ghê gớm lắm, ai dè...........'' Nhỏ kéo dài thách thức anh.
-Là hai con heo ú ị..!! Nó chép miệng lắc đầu liên hồi nới tiếp câu nói còn giang dở của nhỏ.
Hiện trường giờ rất ư là nóng nha.! Bên cạnh hai thiên sứ nhà ta là mấy ẻm ổng ẹo, tóc xanh môi đỏ, quần áo thì nhìn mà muốn đuôi luôn. Cái không cần che thì che, cái cần che thì lộ ra hết chẳng còn gì.
Nó và nhỏ nhìn nhau nháy mắt tinh nghịch. sau đó là hai đứa tụi nó bước tới hai anh nhà ta, rồi đẩy tụi người không ra người ma không ra ma kia, làm mấy ẻm sém lăn quay ra đất.
-Các người đéo có tư cách.! Nó và nhỏ đồng thanh nói
Rồi nhỏ ôm eo Minh Quân nhìn mấy ẻm. Còn nó thì xà vào lòng hắn thách thức.
Hai anh đẹp trai nhà ta đơ khỏi chỗ chê luôn. Anh thì tim cứ đập thình thịch, muốn rớt luôn ra ngoài. Hắn thì ngây người nhìn nó, Hắn có cảm giác ấm áp lạ thường,và làm cái tính lạnh lùng thường ngày của hắn biến mất trong phút chốc.Nhưng hắn lại dấu biểu hiện kì lạ của mình mà lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có.
-Hai cô là ai? có tư cách ư? Một con nhỏ đầu đàn lên tiếng.
-Đương nhiên. Tôi là bạn gái của anh ta.'' Nhỏ nói mà cứ ôm khư khư cái khúc gỗ đáng ghét kia.
-Tư cách có thừa.!! Nó nằm trong lòng hắn mắt long lanh nhìn mấy ẻm.
-Xấu mà đòi trèo cao.!! Một con nhỏ phía sau lên tiếng mà không biết mạng của mình sắp tiêu.
Nó nghe thấy câu nói đáng khinh của nhỏ đó thì buông hắn ra đi lại gần mấy ẻm, mặt đằng đằng sát khí.
-Loại người như tụi mầy có tư cách gì? Bám đích người khác mà còn lớn mồm.!! '''' nó khoanh tay nhìn con nhỏ phát ngôn vừa nãy.
-CÔ.........
-Cút?Cảnh cáo các người, cô ta là Vợ tương lai của tôi...! Hắn quát đẩy tay nhỏ kìa ra.
Lúc nãy một con nhỏ định nhào tới tát nó, hắn nhìn thấy nhanh tay bắt lấy nhìn mấy ẻm với ánh mắt thèm giết người.
Mấy ẻm sợ đến xanh tím mặt mày nhanh chân lẹ tay giọt khỏi chỗ ác ma đang nỗi giận lôi đình.
Nhỏ và anh thì tròn mắt nhìn hắn với câu nói đó'' Vợ tương lai'' mà chẳng tiêu hóa được tí nào.
-Buông ra? Nhỏ đẩy tai anh ra trong khi anh ôm nhỏ mãi.
-À À...!! Anh đỏ mặt lúng túng với nhỏ.
-Vợ tương lai? Hai người.............?Nhỏ và anh như nhớ ra chuyện gì đồng thanh hỏi, tay chỉ qua chỉ lại hết chỉ hắn rồi lại nó.
-Đủ rồi đó.!! Hắn và nó cùng đáp làm hai người kia lăn ra cười.
-Im...!! Hắn và nó xoăn xoăn tay áo tiếng về phía âm thanh đáng chết kia.
@@#$$@@#$$$#$....... Rầm .... Rầm
Thế là trận chiến bất đầu diễn ra giữa bọn nó, hai đấu hai! Bên trong cứ như chiến tranh nguyên tử, mọi thứ tứ tung hết lên, Làm mọi người bên ngoài chả ai dám đi ngang qua phòng VIP.
Chương 10
Một ngày mới lại bắt đầu cùng với những chuỗi sự việc hạnh phúc, đau khổ, niềm tin, buồn vui và cả sự phản bội. Họ có thể vượt qua hay không? bỏ cuộc hay đi tiếp níu kéo hay buông tay. Nếu níu kéo thì là đúng hay sai hay chỉ là tạo thêm nỗi đau. Buông tay có thật sự cảm thấy nhẹ nhỏm hay là nỗi đau kéo dài.
Buổi sáng noi đây bình minh thật là đẹp, làm cho ai cũng muốn chiêm ngưỡng, muốn có được, thế mà tại một căn phòng nào đó một cô gái vẫn lưu luyến , ngủ nướng khét cả chăn mềm.
''cạch'' chiếc cửa nhẹ nhàng hé mở dường như sợ điều gì đó.
-EM GÁI yêu quý, dậy nào?"" Anh-Minh Quân nhẹ nhàng nói ngọt ngào để nó tự thức, chứ manh động có mà chết sớm.
- Biến ra? Nó nằm chui nguyên cái đầu vào chăn tiện thể quơ cái gối ném vào anh.
-Con nhỏ này láo à? Anh điên tiếc kéo chăn ra thì,....''AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA'' một tiếng la thất thanh từ anh phát lên như heo bị thiến.
Chuyện là như thế này, anh vừa kéo chăn ra thì nó như hổ cái táp lấy tay anh mà gặm rồi ung dung chui ngược trở lại thực hiện chiến sự ngủ nướng của mình.
- Giờ có thức không?
Anh thật sự đã nhẹ nhàng rồi mà nó không nghe, vừa quát vừa xoa xoa cánh tay tội nghiệp đầy dấu găng của nó. Cơn điên trong anh trào trào ra.
-Cút ra cho người ta ngủ.!!! Nó vẫn không nhút nhích ra khỏi chiếc giường, bật dậy quơ đồ đạc ném vào người anh mà mắt vẫn nhắm im lìm.
-ÂY da..!!
Anh hứng luôn tràng pháo đồ vật của nó. Lủi thủi dậm chân anh ách bước ra ngoài.
******...******
Anh vừa xuống nhà đã gặp hắn ngồi cong giò nhấm trà. Điên quá không biết làm sao thì xử vào hắn luôn.
-Này, vào bao giờ?
-Sao? Hắn nghe được trong tiếng nói của anh hơi có chút cáu gắt thì ngạc nhiên.
-Tao điên rồi!! ''
Anh phát ngôn một câu làm hắn thoáng nhích ra xa anh một tí. Sợ anh điên bay qua cắn hắn chết thì uổng cho đất nước này vì mất một hotboy.
(ẶC ẶC!! anh này tự tin quá đáng..)
-Mầy biểu hiện thế là sao?
Anh nhìn thấy hắn làm vậy thì càng tức hơn, hết cô em gái giờ tới thằng bạn chắc kiếp trước anh mắt nợ họ hay sao đó.
-Không, sao điên?..''' Hắn cười dịu trấn an anh.
-Tao điên gì cái con nhỏ trên lầu đó, ngủ như heo, bực mình.''''
Anh nói nói chỉ chỉ lên lầu.
-À .....ra vậy? mầy thay đồ đi rồi đi học.!! Hắn ngó lên lầu rồi cười gian tà.
-Rồi... mà phiền mày đi một chuyến?''
Anh nhìn hắn rồi lại nhìn lên lầu, điệu cười đểu vô cùng với ý nghĩ '' thằng bạn hiền ơi? mong mày toàn vẹn trở về, hahaha.''' anh đây là đang có ý chơi hắn đây mà?
""">>"""
Hắn bước một mạch lên lầu, không che giấu được nụ cười gian cực quả đất, với ý nghĩ xem coi cô đáng sợ cỡ nào mà làm thằng bạn mình bó toàn thân.
''Cạch cạch'' lại một lần nữa cách cửa hé mở. Hắn tiến vào bên trong quan sát, tìm kiếm nó. Mục tiêu giờ đã ở trong mắt hắn, hắn bước lại rồi kéo kéo lay lay nó.
-Trời ạ?
Nó nói rồi tiện thể dơ chân đá vào bụng hắn. Hắn ôm bụng mặt nhăn lại
-CÔ giỏi nhỉ? Hắn lườm nó rồi đứng nhìn không chớm mắt.
-Có thức không?
Vẫn là tư thế đó nó vùi trong chăn, không phản ứng. làm hắn tự độc thoại một mình.
-Tại cô đấy nhá?
Hắn nói rồi bay lên giường nằm cạnh nó, vòng tay qua ôm nó, hắn bất giác cảm thấy tim mình lại một lần nữa lỗi nhịp, một cảm giác ấp ám mà bao năm qua không có, từ khi..................
Nó thì ngủ mê mà cứ thấy người nằm cạnh mình là một hoàng tử đẹp trai vô cùng, đẹp hơn cả thiên sứ ,nó khẽ nở nụ cười,.
Hắn thấy vậy nhao mài lại nhìn biểu hiện của nó, rồi thốt lên một câu.
-Vui lắm à?
Hơi thở của hắn phả vào tai nó, làm nó nhột nhột, ròi ý thức ùa về, nó khẽ mở hàng mi cong đanh nhắm ra, đập vào mắt nó là một người con trai rất đẹp nhưng......nhưng.........
-AAAAAAAAAAAAAAAAA đồ biến thái..
Nó la hét toán cả lên, tay cứ đập bịch bịch vào hắn.
-Cô có thôi đi không? Hắn nắm lấy tay nó ngừng việc hành hung chồng của nó.
-Anh.. anh.. buông ra.... làm... gì.. làm ..gì...?
Nó đỏ mặt nhìn hắn rút tay ra khỏi tay hắn , rồi nó nhìn sơ lược từ trên xuống dưới xem có xảy ra chuyện gì không? Nó vẫn bình thường không có gì khác cả, nó bỗng thở PHÙ một cái .. nhìn biểu hiện của nó làm hắn nở nụ cười có chút gì đó gọi là hạnh phúc.
-Cô không phải mẫu người của tôi!!
Hắn nhìn nó từ trên xuống dưới ,nói rồi bỏ ra ngoài để nó ngơ ngơ ngáo ngáo bên trong mà tiêu hóa cái câu của hắn.
-AAAAAAAAAAAAA anh... anh....!!!
Nó một hồi lâu mới hiểu được hàm ý vĩ đại của hắn, mà tức điên quăng gối lung tung. Đập giường ''Rầm Rầm''' biểu tình.
Nó sau khi tự kỉ một mình trên phòng thì cũng chịu ló mặt xuống, vừa nhìn thấy nó Minh Quân đã cười cười với vẻ ngạc nhiên hết cỡ. Liếc nhìn hắn với ý'' Làm sao hay vậy bạn hiền, chỉ chiêu chơi coi.'''
Hắn thì tỏ vẻ'' chuyện nhỏ ấy mà''
Nó đi qua hắn thì dơ chân lên đạp vào chân hắn làm hắn ôm chân đau khổ.
-Cô là cái quái gì vậy?
Nó không trả lời mà đi một mạch ra ngoài lấy xe đi học, vứt luôn cụt lơ chà bá cho hắn.
Minh Quân chả hiểu mô tề gì nhưng cũng phải lấy xe đi học, không dám hỏi sợ cơn thịnh lộ của hắn giết chết tươi.
Chương 11
Ngôi trường A.M lộng lẫy đang hiện diện trước mặt nó. Nó khoác tay Minh Quân bước vào trong làm mấy nữ sinh té xỉu, ngơ ngát nhìn nó muốn ăn tươi nuốt sống.
-Có cần phải rào thét kinh vậy không? Nó bức xúc khi thấy mấy nữ sinh vây quanh hắn, rồi bàn tán nó.
-Tụi anh đẹp trai mà.!! Anh cười tươi nhìn em gái nhỏ bé của mình.
-ỌE...ỌE....Đẹp trai.. há há há!! Nó cười to như thể chưa từng được cười.
-Em sao vậy? Anh quan tâm hỏi nó nhưng không để ý câu nói cuối cùng của nó.
-À.. Không không......... hahaha!! Nó vẫn cười làm anh chỉ biết lắc đầu chịu thua.
Mọi người cứ như thế ùa theo làm nó khó chịu. Bỗng nó dừng lại khi thấy một nữ sinh tay cầm hộp quà chìa ra đưa cho hắn. Nó hết nhìn nữ sinh đó rồi nhìn biểu hiện của hắn.
-Em.... em.... Em rất.. rất.. thích....thích.. anh .. em muốn ..muốn.. làm bạn gái anh? Cô nữ sinh đó thơ ngây cúi đầu đưa món quà cho hắn.
Hắn thì lạnh lùng nhìn cô ta rồi đưa tay đón lấy làm mọi người xung quanh la lên như trốn hội chợ.
Nó thấy vậy thì có hơi gì gì đó, nhưng không biết là gì?
-Tôi không thích?
Hắn thốt lên một câu, rồi thả cái xoảng hộp quà rơi xuống đất và hắn đi lướt để lại cô nữ sinh ôm mặt khóc và biết bao sự bàn tán xung quanh.
------------------------------
Nó và Minh Quân nói nói cười cười thân mật bước vào lớp, nó còn nắm chân nắm tay anh , làm Nhả Nhược tức tối bước lại gần giả vờ đụng trúng nó.
Nó không kịp phản ứng nên té nhào ra đè lên hắn, khi hắn bước lại, làm cả một khu nháo nhào loạn hết cả lên.Nó đỏ mặt nhanh chóng đứng lên.
-Cô làm trò gì thế?. Anh tức giận nắm chặt cô tay của Nhả Nhược.
-Anh buông ra... đau em.!! Nhả Nhược làm mặt đáng thương nhìn anh.
-Cô đừng giở trò.!! Anh nhìn cô khỉnh bỉ, dám đụng vào em gái của anh thì đừng hồng.
-Sao anh mắng em.. em ....em có làm gì đâu.. hic..hic..!! Nhả Nhược khóc lóc, nước mắt đâu chả thấy.
-Mày đừng ở đó mà diễn.!! nhỏ-Tiểu Anh bước vào lớp khoanh tay nhìn ả.
-Cô có tư cách gì ở đây mà lên tiếng? Nhả Nhược lấy lại thái độ là con người hai mặt bước đến gần nhỏ.
-Tư cách? có thừa!! Nhỏ cười nhếch mép kinh tỏm với con người giả tạo trước mặt.
-mày............!!
Nhả Nhược dơ tay định tát nhỏ thì bị anh nắm lấy.
-Cô đừng có mà lộng hành.!! Anh dùng ánh mắt đáng sợ nhất của mình để nhìn Nhả Nhược.
-Anh..Anh... vì hai cô ta mà mắng em? Nhả Nhược chỉ tay vào mặt nhỏ nói nghẹn lời với anh.
Hiện trường rối mù hết cả lên, Nó và hắn cứ thờ ra không nói câu nào..
-Nhả Nhược thôi đi? Anh Quân cũng quá đáng lắm Nhả Nhược chỉ vô tình thôi mà anh làm gì nghiêm trọng vậy?!''' Phương Linh nhỏ nhẹ nói như người tri thức lắm đấy.
-Vô tình? thật mắc cười? '' Nhỏ lắc đầu nhìn Phương Linh.
-Cô........?
-Vào lớp.. chuyện này tôi mong không có lần hai? '''
Anh kéo tay nhỏ đi một mạch xuống phía bàn học, trách nhỏ gây thêm chuyện.
-Anh...anh...buông ra coi? Nhỏ khó chịu quát ầm lên.
Nhả Nhược thì tức điên nhìn nhỏ với vô vàng ý nghĩ, ''anh hết nó rồi đến nhỏ thật sự không xem cô ra gì mà? Cô không có được anh thì không ai có được? Rồi sẽ biết tay nhau thôi, Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc,Vương Thảo Anh.
Chương 12
Thế là không khí buổi học hôm đó cực kì căng thẳng , lạnh đến rùng cả mình cứ như có ma vậy đó. Hắn và nó thì không ai nói với ai câu nào, lâu lâu hắn lại liếc nhìn nó định nói gì nhưng rồi lại thôi. Về phần nhỏ và anh thì cải nhau mãi toàn là mấy chuyện linh tinh.
-Vương Thảo Anh.? cô lịch sử gọi tên nhỏ lên trả bài làm nhỏ giận cả mình.
-Dạ...... dạ.....!! Nhỏ mặt cái mâm nhìn cô xót xa.
Còn anh thì ôm miệng cười đau bụng, đời này thì tiêu nhỏ luôn rồi còn gì?
-Cho tôi biết về lịch sử Nhật Bản.
-A..... ờ.....Nhật Bản.... a......a....!!
Nhỏ đứng hết rải đầu, bức tóc rồi lạ a,b,c tìm cứu binh. Nhỏ lước nhìn nó nhưng nó cứ thờ người ra nhìn vào khoảng không gian vô tận.Nhỏ tức ói máu với nó, cứ tưởng sẽ bị ăn trứng ngỗng không cần trả tiền . Thì nhỏ nhìn thấy anh đang nói nói cái gì đó mà nhỏ chả hiểu bực quá nhỏ thốt lên một câu làm cô đơ người.
-Anh gì đó ơi? Nhắc lớn lên coi không nghe gì hết?
Nhỏ đây là cố tình trêu anh mà.Biết rằng mình không xong liền kéo người ta đi cùng cho đỡ buồn.''Chết cũng có bạn thì còn gì bằng tuy anh rất đáng ghét nhưng thôi thà có còn hơn không'' đây là suy nghĩ của nhỏ, nhỏ nghĩ mà cười toe tét.
-Hai em ra ngoài đứng cho tôi? Bà cô quát chỉ chỉ tay ra hiệu như làm ơn hai anh chị bước ra khỏi lớp giùm.
Anh hậm hực bước ra ngoài mặt khó coi vô cùng. anh là có lòng tốt giúp đỡ nhỏ không ngờ bị nhỏ chơi một cú quá đau.
-Ha...ha.....ha...ha..!! Nhỏ ra ngoài đứng mà cứ cười suốt.
-Cô được lắm? Im cho tôi? Anh tức giận quát làm nhỏ càng cười lớn hơn.
-Không...Không...cười! Ai kêu anh ngu? Hahaha,,
Nhỏ nói không cười nhưng cứ ôm bụng cười sặt sụa.
-Cô mới ngu á... làm ơn mắc oán.. đúng là đầu trâu?
Anh liếc nhỏ rồi nhào tới bụm miệng nhỏ lại làm nhỏ la oai.. oái.. oai ..oái
-Anh mới là đầu trâu á.
-cô á..
-anh á...
@@#$$$$##$$#$$$$$ Nguyên một thuật ngữ á á á á....vang lên là mọi học sinh đi ngang phải cười, rồi la lên vì hotboy của họ bị phạt đứng bên ngoài, thế là họ bu lại hết chụp hình lại quay phim.
---------------------------
Cuối cùng giờ ra chơi đã đến, nó nhỏ cùng với hai anh hotboy giờ đang đóng đô tại canteen với cả tá học sinh chen lấn nhau để được ăn trưa.
Nó và nhỏ thì cắm đầu cắm cổ ăn như heo bị bỏ đói,ăn hết tô này đến tô khác còn hắn và anh nhìn tụi nó chằm chằm như thể tụi nó là heo thật.
-Cho tụi em ngồi với?
Nhả Nhược và Phương Linh mặt dày lết đến rồi kéo ghế ra ngồi không cần biết câu trả lời là có hay không.
-Anh ăn cái này đi ngon lắm.!!! Nhả Nhược gắp thức ăn đưa lên cho anh.
-Tôi không đói.!! Anh hất tay Nhả Nhược ra làm cô ta quê trà bá.
-Anh còn giận à? Xin lỗi mà? Nhả Nhược ôm lấy cách tay anh xà vào lòng làm nũng.
-Cấm cô đụng vào bạn trai tôi.
Nhỏ thấy trướng mắt ra tay tương trợ.kéo tay anh lại rồi ôm ngang eo anh như thể hai người là của nhau.
-Cô ...anh...không thể!!
Nhả Nhược đỏ cả ra mặt đứng phắt dậy phản đối làm mọi người xung quanh tró mắt ra nhìn.
-Sao lại không?
Nhỏ thách thức Nhả Nhược rồi hôn lên má anh, làm anh và hắn đơ.còn nó thì cười nhìn nhỏ , nó biết ngay là nhỏ dở trò mà.
-À,, ừ..... em yêu.
Anh cũng không muốn nhỏ quê nên cứ diễn theo, mặc kệ là thật hay giả.Tiện thể hôn nhỏ một cái làm cả cái canteen được một phen hú hồn.
Nhỏ thì đỏ mặt thờ ra không ngờ anh lại có cái biểu hiện đó. Thật làm nhỏ muốn rớt tim mà.
Nhả Nhược quê quá nên dậm chân dậm tay bước đi ra khỏi canteen.Sau đó là nhỏ buông anh ra mặt đỏ như quả gấc cúi đầu ăn không dám ngước lên, để che dấu cái
mặt nghẹn ngùng của nhỏ
---------------
Còn lại Phương Linh ngồi ngậm câm nhìn hắn một hồi lâu thì đẩy hộp thức ăn cho hắn.
-Anh ăn đi, em tự làm đó?
Hắn không nói gì, xem Phương Linh như không khí bay qua.
-Nhận đi kìa để người ta còn đi, trướng mắt
Nó khinh thường nhìn Phương Linh đuổi ruồi. Lại đá động vào hắn để phá vỡ cái sự im lặng giữa nó và hắn.
-Thích thì cô lấy,không cần cô nhiều chuyện.
-Anh.......
Nó chưa nói xong thì hắn đập bàn bỏ đi, làm Phương Linh liếc nhìn nó với ánh mắt căm ghét.
-Nhìn tôi làm gì? đem cái của nợ này mà chạy theo hắn?
Nó cũng đứng lên biểu tình rồi đi một hơi, để lại Phương Linh chưa kịp hó hé câu nào và ánh nhìn của anh và nhỏ.
với cùng suy nghĩ:"" Hai người này sao vậy nhỉ""
Chương 13
Mỗi ngày mới đều trôi qua lăng lẽ, có phải anh đã yêu em, có phải em là một phần trong cuộc sống của anh hay chỉ là cảm xúc nhất thời trong anh.
Từ cái ngày Minh Quân lãng mạng với Tiểu Anh dưới canteen trường thì hầu như cái người đại loạn không hề nhỏ. Với mọi người bây giờ chủ đề về chuyện tình tay ba giữa nhỏ và Nhả Nhược hót nhất với nhiều dấu chấm hỏi to đùng.
Hôm nay tại trường tụi nó có một nhiệm vụ hết sức lớn lao mà bà cô trằn tinh giao cho chính là kèm nhau học tập.
Hắn thì kèm nó
Nhỏ thì kèm anh.
Tất cả cứ nhốn nháo hết lên nó thì hăng say giải bài tập mà chả cần nhìn hắn. Hắn cũng không thèm liếm sỉa đến nó.
-Cái gì mà bằng 50? Nhỏ ngồi bàn dưới ý ớ chưởi anh
-Chớ sao? Anh điên lên rõ ràng làm đúng mà.
-Sai....sai....sai...!!
-Này nha? Đừng có mà lợi dụng để chưởi tôi.!!
-Ai lợi dụng chứ, anh ngu thì bảo ngu đi.
-Cô ngu thì có, cái này ....cái này..... cộng lại không bằng 50 chứ nhiêu?
Anh rỏ rỏ chỉ chỉ phản bát.
-Ờ ờ.. tôi nhìn nhầm câu 2..hihi..hihi..
Nhỏ cười hì hì với anh làm anh nỗi cơn điên.
-Ngu thì bảo ngu đi?
-Ngu cái đầu anh.
@#%$$$$$##$$$$$
Nhỏ và anh chưởi nhau mà làm người khác nhìn chằm chằm rồi lại nghiến răng ken
két. (chắc mọi người biết ai rồi nhỉ)
Nó ngồi giải mãi mà chả ra, thật làm nó tức mà học với chã hành.
-Này? nó kéo kéo vạt áo của hắn
-Gì? Hắn quay qua nhìn nó
Nó lấy viết chỉ chỉ cái bài đáng ghét đó.Gương mặt nó bụm biệu hết sức đáng yêu làm hắn phải quay ra chỗ khác điều chỉnh sắc mặt.
-Là ............. .............!
hắn nhiệt tình chỉ bài nó còn nó thì chả chú tâm gì cả. Cứ nhìn hắn chằm chằm với tình trạng hiện giờ nó có thể nhìn thấy cả bên trong mặt hắn.
-Cô có học không?
Hắn thấy nó cứ nhìn hắn ,cả tảng băng còn chảy nói chi là hắn.
-Ờ...Ờ...
-Hiểu chưa?
Sau một hồi phát ngôn cuối cùng hắn củng ngừng lại còn nó đơ hoài toàn
-Ờ,, hiểu....hiểu..!!
Nó ấp a ấm úng nói hiểu chớ thật ra nó hiểu gì chết liền
-Làm tôi coi
Nó làm với vận tốc ngang hẳn tên lửa, nhưng chả biết nó làm đúng hay sai đây?
-Ngu?
-Ây da
Hắn cú lên đầu nó một cái rỏ đau, nó ôm đầu khóc lóc
-Sao cô thiểu não quá vậy?
-Thiểu cái quần?
-Đúng là ngu hơn cả heo
-Anh ... ngu thì có.
-Vậy mà đỡ hơn cô
-Anh ngu hơn tôi thì có
-Cô ngu hơn
-Anh ngu hơn
-Cô ngu hơn....
Trời ạ? hai cái bàn của tụi nó cứ phá lên chưởi nhau, làm ồn cả khu chợ của lớp nó.
-Các em trật tự.. cô có tin vui
Bà cô chủ nhiệm bước vào đập bàn làm cái chợ lớp ngưng hoạt động, chuyển ánh mắt về phía cô.
-À...à.... !!
Bà cô dường như biết được cái nhìn không mấy hài lòng của lớp liền chuyển sang ngọt ngào dụ dỗ.
-Tin gì cô.!! HS1
-Cô lấy chồng à? Hs2
-Hay cô có baby.
Lớp nó xúm lên cười làm bả tuổi thân vì có như mấy em nói cũng đỡ.
-Tối này các em có buổi tiệc gặp mặt với mấy bạn trường khác.Giờ giả tán
-Ồ de..... ồ de.... hú a hú a..
Sau câu nói của là hành động tán thưởng rồi vứt giấy, mạnh ai nấy toán ra về.
-Gặp các em tối nay?
Câu nói của bã phát ra cũng là lúc trong lớp không một bóng ma, nói chi là người.
-Mầy đi không? Nhỏ đi bên cạnh nó hỏi.
-Sao không?
-Mầy không thích đám đông mà
Nhỏ hơn thoáng ngạc nhiên nhìn nó, vì từ trước giờ nó rất ghét chỗ đông người nhất là các bữa tiệc trong trường.
-Tao tự dưng thấy hứng.
-Mầy khùng rồi.
-Lây từ mầy đó..hahhaa
-Em yêu...!!! Anh và hắn chạy lại chỗ tụi nó đang nói chuyện
-Kêu ai vậy!! Nhỏ nhìn anh mà tò mò
-Kêu mầy chớ ai!! Nó cười cười nhìn nhỏ đầy hàm ý
-Ờ đúng rồi đó, em yêu?
Anh tiến lại gần nhỏ khoát vai làm nhỏ rùng mình.
-Em yêu gì chứ ,....điên..
-Trong trường ai cũng biết mà,, hì hì
-Đúng rồi đó, chị dâu tương lai.?
Nó thêm mắm dậm muối làm nhỏ khóc không ra nước mắt.
-Mầy.. đứng lại cho tao..
Thế là nó và nhỏ tập chạy vòng vòng sân trường. Anh và hắn nhìn theo mà cười đau bụng.
Hắn cảm thấy hình như mình có gì nó rồi thì phải, từ khi gặp nó anh đã cười rất nhiều, nhiều hơn anh tưởng.Nhưng đó có phải là tình yêu hay chỉ là cảm xúc nhất thời trong hắn
Chương 14
Buổi tối hôm đó tụi nó cùng hai hotboy nhà ta đã có mặt tại căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, nơi đây tuy ít người sống nhưng rất đẹp lại lãng mạng thích hợp cho nhiều cặp tình nhân.
-Này bỏ ra được rồi đó.!!!
Nó đẩy tay hắn ra, chỉ vì lí do hết sức trẻ con mà nó phải tay trong tay với hắn đi vòng vòng cái ngôi nhà này.
Nhỏ và Anh hai nó khoát eo nhau tình tứ vô cùng chỉ vì cái hôm nhỏ bá đạo dưới canteen nên giờ phải như thế để bảo vệ danh dự và không làm mất mặt nhỏ. Nó thấy vậy giả vờ ganh tị đòi giống nhỏ và anh nó nhưng ai ngờ hắn lại điên rồ kéo nó một mạch.
-Cô muốn giống họ mà.!! Hắn nắm chặt tay nhìn nó.
-Nhưng không phải anh
-Chấp nhận sự thật đi...... VỢ,,,... !! Hắn kéo dài từ"vợ" nghe ngọt ơi là ngọt.
-Anh đang hoang tưởng đó ak
-Vợ hư lắm nha, dám nói chồng thế ak!!
-Ây da... đau ....đau..
Hắn ngắc mũi yêu nó, làm mũi nó đỏ lên như trái cà chua.
-Anh có biết đau không? Nó vùa xoa vừa mắng hắn.
-Không? Hắn cười nhìn nó.
-Vậy đưa đây?
Nó nói rồi nhảy vào đòi ngắc mũi hắn mới chịu.
Hình ảnh hiện giờ làm mọi người chú tâm đến, các cô gái ở đây mắt to mắt nhỏ nhìn hotboy tình ta tình tứ với cô gái khác làm họ khóc lóc kêu rào. Hết Minh Quân lại đến Thiên Kỳ có bạn gái, thật là tiếc mà.
-Thiên Kỳ? Một chàng trai với mấy người nữa bước đến chỗ nó và hắn.
-Lâu không gặp? Hắn quay sang nhìn họ.
-Bạn gái mày hã Kỳ?
Một chàng trai rất đẹp nhìn nó từ trên xuống, rồi nhìn hắn.
-Ờ...không?
Hắn phân vân ú ớ nói ''Không'' làm nó có gì đó nhói nhói.
-Vậy giới thiệu cho bạn bè với mày? Cô em xinh quá?
-Là vợ tao.
Hắn chồm tay qua ôm eo nó, làm nó bất ngờ đờ người, không hiểu hắn đang nghĩ cái quái gì?
-Vợ đợi chồng với?
Hắn chạy theo nó, khi tự nhiên đang nói chuyện nó bỏ đi một hơi, không nói gì.
-Anh thôi đi"vợ,vợ""chồng,chồng" nghe gớm quá.!
Nó quay lại nói còn tỏ vẻ như ghê lắm ấy.
-Vợ yêu giận ak?
Hắn được nước lấn tới làm nó từ điên trở nên khùng.
-Tôi sẽ giết anh, đứng lại cho tôi?
--------------------------Ta xem nhỏ và anh sao nha.
Nhỏ đi vòng vòng gắp thức ăn mà mắt cứ liếc qua liếc lại tìm ai đó.Anh nói đi một chút nhưng sao lâu quá? làm nhỏ đợi muốn chết tươi giữa bao nhiêu người thế này.Đợi mãi không thấy làm nhỏ lo lắng không biết có xảy ra chuyện gì không?liền đi quanh tìm thì ...thì trước mặt cô là một hiện tượng hết sức choáng váng, Anh ...anh ...đang ôm hôn một cô gái nào đó...
Chuyện,chuyện là thế này... khi anh từ nhà vệ sinh bước ra, đụng phải cô gái làm cô ta té nhào vào người anh, anh có lòng tốt đỡ cô nên không ngờ càng đỡ cô càng xà vào lòng anh. Hiện tượng bây giờ chỉ là anh đang cố kéo cô ta ra, nhưng người ngoài nhìn vào thì tưởng họ đang hôn nhau.
Hiện tại nhỏ thấy thế thì tức giận , anh dám bỏ nhỏ lại để mà mèo mỡ với cô gái tóc xanh môi đỏ đó, thật quá đáng, mà nhỏ lại không thể hiểu nhỏ đang nghĩ cái gì nữa, có là gì của nhau đâu mà nhỏ quan tâm .
Anh cuối cùng cũng lôi được cái con ma ra khỏi người anh thì bất chợt nhìn thấy nhỏ, anh liền chạy theo khi nhỏ bỏ đi.