Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
-Em sao vậy? Anh nắm tay nhỏ lại.

-Không gì? Nhỏ rút tay ra anh càng nắm chặt hơn.

-Em đang ghen đó ak?

-Không... tôi là gì của anh mà ghen.

-Thật.. em là bạn gái anh

-Anh đùa ak.... giả vờ cũng có mức độ chứ

-Không anh nói thật?Em sẽ là bạn gái anh..!

Anh âu yếm nhìn nhỏ làm nhỏ mặt đỏ hết cả lên.

-Kệ anh!!! Nhỏ quay ra chỗ khác che dấu gương mặt đang ửng hồng của mình rồi bỏ đi.

Thế là anh vừa đuổi theo vừa kệ lại sự việc lúc nãy, sự nhỏ hiểu lầm.

-Anh nói nhiều quá? đúng là đầu tôm

Nhỏ bịt lỗ tai lại

-Em nói cái gì? đứng lại cho anh?

Thế là có một trận đuổi rượt xảy ra.Mọi chuyện của nó và nhỏ đều được Nhả Nhược và Phương Linh thu vào tầm mắt, Và một kế hoạch to nhỏ được lập ra.

Chương 15

Tụi nó đã ra rất xa ngoài ngoại ô của thành phố, nơi tụi nó đóng đô chính là ngoài biển nơi đại dương mênh mông đang ngủ yên trong bóng tối. Ở đây rất đẹp lại lãng mạng đúng là một chỗ thơ mọng dành cho các cặp tình nhân hay người đang yêu. Cũng là nơi yên tĩnh để mỗi con người tìm về quá khứ tìm về cái khoảng lặng ở góc nhỏ nào đó của bản thân.

Nó và nhỏ dang rộng hai tay vươn vai như đón lấy một không khí trong lành từ biển cả, như đang tìm một góc khuất của tâm hồn. Hắn và anh chỉ biết đứng nhìn từ xa với mỗi người một cảm xúc một nhịp đập riêng.

Anh càng nhìn nhỏ, thì càng thấy nhỏ dễ thương, càng cảm thấy tìm anh đang đập lỗi nhịp từng giây từng phút, Hình như anh đã yêu nhỏ rồi thì phải? Và dương như nhỏ đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng anh, anh lại tự hỏi bản thân nếu một ngày nào đó hình bóng nhỏ không còn ở trước mặt mình thì anh phải làm sao và sống như thế nào?

Còn hắn thì ngắm nhìn nó như một nhiệm vụ của bản thân,hắn cảm thấy có gì đó đang len lỏi trong lòng, cảm giác những tia hạnh phúc đang bắt đầu nảy nở và cảm giác sự lo lắng trong lòng hắn đang lớn dần.Càng nhìn nó, thì gương mặt của một cô gái ngây thơ đang xuất hiện trước mặt hắn.Hắn nhìn thấy hình ảnh Ngọc Mai từ nó,tim hắn đập nhanh với chút gì đó hạnh phúc và hy vọng xen lẫn hận thù. Hắn thật chất muốn nhào tới ôm , giữ lấy con người trước mắt nhưng hắn chợt nhận ra người trước mắt không phải Ngọc Mai mà là nó,Là Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc không phải Trần Ngọc Mai. Cái con người đã bỏ đi hai năm qua mà không một lời nói, một con người đã từng làm tổn thương hắn.

-Mày nhớ tới cô ta?

Anh bỗng quay sang nhìn hắn hỏi làm hắn bất ngờ trước câu hỏi hết sức nhạy cảm với hắn lúc này.

-Không..cô ta đã không còn tồn tại trong cuộc sống của tao.

Hắn có gì đó đau đớn trong lòng vì vết thương năm xưa không dưng lại quay về sau bao năm tháng hắn cố lắp vá.

-Thật? Nhưng tao nhận thấy mày đã yêu em gái tao trong hình bóng của Ngọc Mai.

-Yêu? đối với tao tình yêu, phụ nữ nó không tồn tại.!

Hắn nhìn ra thật xa, một nơi xa xâm không hướng định để cảm nhận thật con người hắn lúc này. Có phải hắn vẫn còn yêu cô ta? hay yêu nó vì nó mang hình ảnh của một người đã từng là tất cả đối với hắn.

-Không yêu? nhưng từ khi nó xuất hiện mày đã thay đổi, cười nói nhiều hơn trước và đặc biệt không còn mang vẻ mặt lạnh lùng.

Câu nói của anh làm hắn chỉ biết cười nhẹ và ánh mắt đang hướng về phía nó, người đã làm tan chảy lớp băng lạnh lùng mà hắn tự tạo ra đễ quên đi cái thứ không đáng nhớ.

-Nếu mày yêu em gái tao chỉ vì mày tìm được hình bóng lúc trước của Ngọc Mai trong nó, thì tao mong mày hãy làm rõ nó Nguyễn Hoàng Bảo Ngọc không phải người con gái đã làm tổn thương mày.........Và nếu một ngày cô ta thật sự trở về mày sẽ làm sao? Đừng làm tổn thương nó, tuy bên ngoài nó mạnh mẽ nhưng thật sự nó rất yếu đuối, và cũng đừng làm tổn thương chính mình Thiên Kỳ?

Anh nói một tràng làm những suy nghĩ trong hắn ùa về. ''Thật sự nếu một ngày Ngọc Mai trở về thì hắn phải làm sao'''

-Hai người tâm tình gì đó?

Nhỏ và nó bước lại gần hai thiếu gia nhà ta làm hắn trở lại hiện tại.

-Tầm tình gì đâu? Anh nheo mắt nhìn nó và nhỏ

-Rụng hết lông mi giờ? Nhỏ

-Em yêu hư quá!! Anh bước lại gần nhỏ kề sát tai nói làm nhỏ nỗi hết da gà da vịt

-Hai người kiềm chế một tí được không? Hắn và nó đồng thanh nói

-Ganh tị chứ gì? nhỏ

-Ờ!!.... họ đang gạnh tị với mình đấy em yêu!....!!!!*Anh**

-Được rồi đấy anh hai chị hai của tôi!! Nó

-Làm muốn nôn!! Hắn

-Thôi không nói chuyện với con nít em yêu nhỉ?!! ***Anh**

-Ờ.. phải đấy anh yêu!! Nhỏ

-Vợ yêu......... tụi nó bảo mình con nít kìa?

Hắn chu mỏ nhìn nó.Nó bất ngờ khi lần đầu thấy hắn trẻ con như vậy thì có gì đó rất hạnh phúc.

-Chồng yêu.........tụi nó còn nhỏ mà?

Nó má to má bé nhìn hắn cực kì đáng yêu.

@#$$$$##$$$$$$#$$$$$$....

Tụi nó cải nhau y như con nít đấy chứ? Nhưng trong lòng mỗi người ai cũng đang có thứ gọi là hạnh phúc len lỏi,,, đang ngự trị!! Thật sự hạnh phúc của họ sẽ đi về đâu khi sóng gió đang bắt đầu kéo đến.... Họ có thể tìm được nhau hay không?

Chương 16

Tối hôm sao tụi nó đã bình an trở về thành phố yêu dấu của mình. 12h đêm cái thời điểm đáng lẽ ai ai cũng chìm vào cuộc hành trình bên chiếc giường ấm áp. Nhưng từ khi trở về anh là người không tài nào ngủ được mỗi lần nhắm mắt lại nhìn thấy hình ảnh đáng yêu của nhỏ.Lòng anh cứ rộn ràng, pháo hoa, pháo bông linh đình.

-Không lẽ mình.....mình bị....bị... cô ta bỏ bùa ta?

Anh tự quơ tay múa chân, suy nghĩ ác cho nhỏ không.

"Mình yêu cô ta à? phải không? yêu nhỏ đó à? cô ta không đẹp? đúng! sao mình lại yêu? ......trơi ạ? điên ......điên....... ta rồi""

Anh vò đầu bứt tóc, rát chân lên trán phân vân. Giờ trông anh còn hơn cả ma nữ là đằng khác.

-Gì vậy ba? đầu dây bên kia ngáy ngủ lên tiếng.

-Kỳ? tao điên mất?

-Mày đi mà điên một mình ,,,, tao muốn ngủ? Hắn tức tối quát to

-Mày muốn mai không gặp lại tao không? Anh nói có vẻ hơi giận dỗi.

-Haizzzz...... gì má?

- Tao có chuyện nhờ mày? Anh hớn hở trong mà đen của bóng tối.

-Gì? nói nhanh tao ngủ?

-Giúp..... tao tỏ...... tình?

-What?

-Tao muốn tỏ tình với Tiểu Anh?

Anh hét lớn làm hắn phải để điện thoại ra xa không thôi đi tông cái tai.

-Cai gì? hahahhaa

Hắn ngồi bật dậy như đang nằm mơ thấy một cơn ác mọng khủng khiếp, rồi lại ôm bụng cười sặt sụa làm anh tức tối.

-Cười gì? mày muốn chết?

-Không? nhưng khỏi tỏ tình, không ai dám yêu mày đâu?hahaha

-Mày.....mày......... giờ sao? Anh thật sự đang nóng muốn xác sinh

-Bớt nóng. ok... tao chuẩn bị cho mày?

-Vậy phải được hơn không?

-Mẹ? tao ngũ?

Hắn cúp máy chuôi mình ngũ tiếp với giấc mơ thiên đường của mình.

Anh cứ cười mãi không ngưng, mong trời mau sáng để còn thực hiện cái nhiệm vụ cao cả cho bản thân mình.

-------------------

Binh minh bắt đầu hé mở sau một đêm chìm vào bóng tối. Khung cảnh hôm nay hết sức quyến rũ làm ai đó nông nóng cứ đi đi lại lại dưới nhà mãi.

-Em gái..... nha.....nha?

Nó mới vừa bước khỏi phòng đã bị anh hai nó làm phiền cứ đi theo nài nỉ nó giúp anh mãi.

-Tại sao em phải giúp anh chứ?

Nó chu mỏ lên tay trống nạnh nhìn anh thách thức.

-Đi mà em gái .... yêu...... quý?

Từ" yêu quý" anh kéo dài, ngọt ngào hết sức.

-Được rồi ông hai?

-Nha ..nha.... em đồng ý giúp anh rồi nha?

-Điều kiện?

Nó được cơ hội thơm tho thế này mà không đòi hỏi gì thì phí quá.Lên thừa dịp lấn tới luôn.

-Được.. em muốn gì cũng được.

-Hắn sợ gì nhất?

Nó cười gian manh nhìn anh hai yêu hơn chữ quý của nó đòi hỏi.

Anh đành nhắm mắt phản thằng bạn thân của mình mong rằng hắn thông cảm cho Anh chỉ vì sự nghiệp hết sức to lớn ( mê gái phản bạn thì đúng hơn)của Anh mà đành tiếc lộ điều cơ mật về hắn.""Thôi thì đành chịu thiệt một chút nha Thiên kỳ, tao sẽ bù đắp lại"" Anh nhìn nó gian manh mà cầu mong thằng bạn mình còn nguyên vẹn.

---------------

Tại trường A.M hôm này lại yên bình hơn mọi ngày không còn ồn ào bàn tán xôn xao chuyện hotboy có bạn gái nữa, mà lại nổi lên một cơn sốt khác đó là...là trường lại có 1 hotboy và1 hotgirl mới sẽ chuyển đến học, và ước nguyện của họ là cầu mong sẽ không như hotboy Thiên Kỳ và Minh Quân đồng loạt lại có bạn gái.

-Mày làm xong chưa? Anh mắt nhìn nhỏ không rời mà mỏ cứ oa oa oa.

-Dạ.. xong rồi cha?

-Mày đúng là bạn tao Kỳ ak? Anh cười hahaha vỗ vai hắn.

-Điên....... mày yêu Tiểu Anh thật ?

Hắn hơi nghi ngờ nhìn anh rồi dây dưa mắt liếc nhìn nó ngoài hành lang.

-Ừ! và không thể mất được?

Hắn nhìn và cảm nhận được thằng bạn mình đã tìm được tình yêu thật, hắn cũng thấy vui,mong Tiểu Anh cũng sẽ yêu thằng bạn mình thật lòng và không bỏ rơi Minh Quân giống như Ngọc Mai đã từng bỏ rơi hắn.

Hắn lại nhìn nó nhìn thân hình bé nhỏ của nó ngoài hành lang mà người nặng trịu nỗi đau. Ngọc Mai đây là cái tên mà hắn có thể nói được khi mỗi lần nhìn thật sâu vào nó, không phải vì nó giống Ngọc Mai mà chỉ là tính cách của nó rất giống. Mỗi lần anh tiếp xúc với nó , nó lại mang cho anh một thứ gì đó rất mãnh liệt, một chút bình yên và anh thấy được con người thật của mình khi ở cạnh nó cũng như những năm tháng bên Ngọc mai.

Thật sự đối với hắn nó là gì? người thế thân? hay là một phần không thể thiếu của hắn.

(m.n cho ý kiến hay góp ý gì cho tg nha? )

Chương 17



sau một buổi chiến đấu với sách vở thì cuối cùng cái giờ thiên liêng nhất cũng đến. Vừa ra nó đã nhanh tay lẹ chân kéo nhỏ đi không thương tiếc.Nó xoay nhỏ vòng vòng hết hàng này đến hàng khác.

-Phù....phù.... mệt chết ta rồi?

Nó thở hổng hểnh như heo cùng với cả tá quần áo mà khó khăn lắm nó mới lôi về được.

-Mày làm trò gì vậy?

Nhỏ nhìn con bạn khìn khìn của mình mà khó hiểu" không lẽ nó bị ma nhập ta?''

-Nhanh...........lẹ...mau...

Nó đẩy nhỏ vào phòng thay đổ rồi quăng cả đống đồ cho nhỏ bắt nhỏ thay cho bằng sạch.

Hơn một tiếng nó ngồi xem nhỏ trình diễn màng thời trang mà nó cứ rụt lên rụt xuống.Không phải vì nhỏ mặc không đẹp mà chỉ vì nó muốn trêu nhỏ tí nên cứ bắt nhỏ chạy ra chạy vào nhìn mà đáng thương.

-Chà....chà.... đẹp ta?

Nó lắc đầu tay trổi cằm nhìn nhỏ xét nét.

-Con điên..mày điên ak?

-Điên thua mày.?

-Con này? điên rồi?

-Tao tìm chồng cho mày mà còn chưởi tao?

-Chồng gì?

-Đi rồi biết?

Nó kéo nhỏ ba chân bốn cẳng chạy đi, để nhỏ ú ớ không hiểu mô tê gì?

----------------------------

Màng đêm cuối cùng cũng mệt nhọt buông xuống bao chọn mọi vật. Anh từ lúc chiều đến giờ thấp thỏm không yên cứ lo lo không biết nên thể hiện như thế nào để nhỏ đồng ý.

-Kỳ tao ..tao… sợ?

-Haha.. đại thiếu gia sát gái mà sợ tỏ tình hã trời?

-Chớ trước giờ toàn gái tỏ tình… có bao giờ tao đi tỏ tình đâu

Anh nhìn mình trong gương mà tự tin thành tự kĩ với sắc đẹp trời phú ban cho, mà anh cứ suy nghĩ mãi” tại sao tỏ tình lại khó vậy ta? Trước giờ toàn gái nó theo nên chả phải lo nghĩ gì? Giờ lại thấy rối tích mù đi được, không lẽ ỡ cạnh thằng Kỳ lâu ngày có vấn đề về giới tính? Phải xem lại mới được?’’’

-Muốn tỏ tình với tao à?

Hắn nhìn anh cười gian tà làm anh muốn rụng rún lần hai, khi tâm sự của mình bị thằng bạn nhìn thấy trắng trợn.

-ẶC… tha cho con cha

-Cứ tưởng mày yêu tao chứ ? hahhaa

-Thằng khùng.. gái chết hết tao cũng không yêu mày! Đừng ở đó mà tưởng bở

-Vậy à? Em sẽ đợi anh bị đá trở về.

-Mày………..không nói chuyện với mày!

Anh nói rồi đi một hơi làm ai đó ở trong phòng cười muốn xỉu xỉu khi lần đầu tiên thấy thằng bạn của hắn trông ngu ngu ra phếch.

--------------

Nhỏ được nó đưa đến một căn biệt thư rất đẹp rồi biến đâu mất tâm, nhỏ vừa sợ lại hiếu kỳ với khung cảnh trước mắt,nên đẩy cửa vào thử thì sém té xỉu. Trời ạ! Bên trong này thật đẹp như một lâu đài của công chúa vậy? Với rất nhiều nến xếp thành hình trái tim dưới đất với hai chữ QA(Minh Quân và Thảo Anh ấy mà) lồng vào nhau cứ chớp nháy,lúc ẩn lúc hiện , rồi lại hoa hồng ….. Làm tim nhỏ đập liên hồi, lại cảm động trước cảnh lãng mạng như vậy, ‘’’chắc đây là mơ chăng?’’’ nhỏ tự chấn an mình.

Nhỏ nghe thấy có ai đó đang bước đến bên cạnh theo phản xạ nhỏ quay lại thì bắt gặp hình ảnh quen thuộc. Anh đang đứng đối mặt với nhỏ rất gần rất gần.Trong phút giây đó tim của cả hai đang rộn rã pháo bông pháo hoa linh đình.

1s

2s

3s………….

Nhỏ thấy không ổn lại ngượng ngùng liền quay sang chỗ khác tránh ánh mắt của anh.

Anh cũng đang điều chỉnh nhịp tim rồi từ từ quỳ xuống đất, tay nâng bó hoa hồng bên trong là chiếc nhẫn lấp lánh chiếu gọi khắp màng đêm

-Anh yêu em…. Làm bạn gái anh nha?

Anh từ tốn nói rồi nhìn nhỏ với mong muốn nhỏ quay lại và chờ đợi câu trả lời.

Nhỏ đơ người ra trước hành động của anh ,nhỏ không tin rằng anh lại nói lời yêu nhỏ, có phải đây là sự thật hay nhỏ đang tự mơ mọng ảo tưởng.

-Tiểu Anh em đồng ý chứ?

Dường như anh đang rất nóng lòng với câu trả lời từ nhỏ, thật sự anh không còn đợi được nữa dù chỉ là một giây điều đó làm anh rất khó chịu.

-Anh…..đang đùa ư? Một người như anh sao có thể yêu em? Không ...không đời nào?

Nhỏ nói mà có gì đó nghẹn lại, thật sự là vậy mà, làm sao có thể tin được một thiếu gia lăng nhăng, nhiều gái đẹp theo anh như vậy anh còn không màng đến thì làm sao có thể … có thể nói lời yêu nhỏ.

Anh đứng dậy nhìn tấm lưng nhỏ nhắn của nhỏ mà có chút xao xuyến, giờ anh không còn nghĩ gì được nữa,chỉ biết giờ anh cần nhỏ rất cần nhỏ. phút trốc anh ôm nhỏ từ phía sau như thể không muốn người trước mặt biến mất.

-Anh không đùa… anh không cần biết điều gì cả? anh chỉ cần biết nếu một ngày không có em cuộc sống của anh không còn ý nghĩa.” anh yêu em và cần em”

Anh xoay người lại, nhìn nhỏ rồi kéo nhỏ bước vào hình trái tim dưới đất với muôn ngàn cây nến đang rực cháy như là dẫn nhỏ bước vào trái tim anh vậy. Anh quỳ xuống tay nắm lấy tay nhỏ, tay cầm chiếc nhẫn chính tay anh đặt làm bên trong còn khắc chữ QA

-Vương Thảo Anh em có đồng ý bước vào cuộc sống của Nguyễn Hoàng Minh Quân anh không?

Chương 18



Trong màng đêm đầy lãng mạng, gió về với mây, cây lặng lẽ bên lá mọi thứ như đang ngũ yên với hạnh phúc nhỏ nhoi của tạo hóa.

Tại bóng tối khi đó có hai người đang yên lặng để cảm nhận trái tim của nhau. Dường như giờ đây thời gian đang bắt đầu trôi chặm lại để níu kéo ai đó.

-Em………… đồng ……..ý.. nhưng….

Anh nhíu mày căng thẳng nhìn nhỏ, tim anh đập lỗi một nhịp trông chờ câu nói gian gở của nhỏ.

-Anh phải đeo nhẫn cho em trước đã?

-Ừ..Ừ…

Sau câu nói của nhỏ anh vui mừng không sao tả nổi, ôm nhỏ quay vòng vòng làm nhỏ chóng cả mặt hoa cả mắt. Nhỏ rất vui và hạnh phúc vì cuối cùng anh cũng là người nói yêu nhỏ trước, thật sự nhỏ cũng không biết từ khi nào mình đã yêu anh.

Trước sự hạnh phúc bé nhỏ của hai cặp này thì đằng sau cách cửa kia là một cặp oan gia chuyên quậy phá đang rình rập phía sau.

-Anh xích..xích... ra coi?

Nó chen lấn, đẩy đẩy hắn. Nhìn con nhỏ bạn đáng ghét và anh hai của nó tình tứ mà nó tủi hết sức,ước gì bên cạnh nó là chàng hoàng tử thì hay biết mấy,nhưng mơ ước chỉ là ước mơ thôi.Vì bên cạnh nó là cái đồ xấu xa,điên rồ tên Thiên Kỳ chớ chả phải hoàng tử nào.

-Cô yên nào?

Hắn cũng không kém nó đẩy nó muốn nhào người ra ngoài. Mà công nhận là nó và hắn nhiều chuyện thật, bất chấp sự săn mồi của mấy anh bạn muỗi và khúc nhạc mà ngày nào nó cũng nghe.

-Đồ sao chổi… ra coi?

-Con heo này? Có yên không?

-Ai heo chứ? Nhìn lại anh đi ĐỒ ……….SAO ….CHỔI..

-ĐÔ….HEO…cô bảo ai sao chổi hả?

-Ây da…..cô/anh ……

Cứ người này đẩy qua người kia, cuối cùng là ôi thôi....... hai đứa nó ngã lăn quay ra với tư thế hết sức bá đạo, nó nằm trên anh nằm dưới, thấy mình hố nó bật dậy tiện tay tiện chân đấm đá hắn vài cái, làm hắn mặt mâm nhìn nó.

Hai người này đúng là đồ phá đám thật mà, khung cảnh đang lãng mạng đã bị hai cặp này phá cho không còn ra gì nữa, còn làm kì đà cản trở nhỏ và anh đang đang,,,,,,

-Hì..Hì… hai người cứ tiếp tục..

Hắn và nó đồng thanh đáp,khi biết mình quá ư là vô duyên nên cười cười cho qua làm hai người kia trợn trắng mắt nhìn nó và hắn.

-Vui quá hen?

Anh và nhỏ đồng thanh nói , đúng là hai cái người này mà, ở cạnh nhau là toàn cãi nhau như chó với mèo vậy, lại dám phá đám lúc này cơ chứ , làm….làm anh chưa kịp hôn nhỏ… haizzzzz

-Đâu phải tại tao đâu? Tại hắn chứ bộ.

Nó chỉ chỉ hắn cứ như mình là người vô tội (vô số tội thì có) chả có liên quan gì nó.

-Gì? Tại đầu heo cô thì có?

-AAAAA,,,, anh mới là đầu heo….. đồ SAO CHỔI..

Nó tức tối dậm chân dậm tay. Trông nó vậy mà heo ư? điều đặn và chuẩn mà? chắc hắn lọt tròng rồi? nó thầm nghĩ.

-Đầu heo

Hắn cũng chả thua gì vô tư đến mức đấu võ mồm với nó luôn.

-Sao chổi,,,,,sao chổi…..sao…chổi

-Đầu heo….đầu heo….đầu heo..

Trong khi cuộc đấu vỏ mồm kết thúc thì hai cặp kia đã bốc hơi đâu mất tiêu, Để lại một người đầu heo,một người sao chổi ú a ú ơ,,,,,như mèo gặp nước.

-Tại đầu heo cô mà họ đi mất tiêu rồi kìa?

-Tại Sao chổi như anh thì có…đi đâu tìm họ giờ?

-Tìm chi? Đi chơi đi đầu heo

-Không…………..buông tôi ra.. đồ SAO CHỔI.

Chương 19



Nói không đi là thế nhưng đến khu vui chơi rồi thì…ôi thôi . Nó quay anh như con lật đật hết chỗ này đến chỗ khác,hết chơi trò này lại trò khác, mà cũng lạ trò nó chơi toàn là cảm giác mạnh không à. Làm hắn sợ nó luôn.

-Haizzzzz…đã quá

Nó vươn vai thích thú với khối trò chơi ở đây,mắt thì đảo lung tung nhìn nhìn …

-Đúng là heo.Bảo không đi mà thế đấy

Hắn mệt muốn đứt hơi thở lên thở xuống thế mà nó lại vui vẻ thế đấy? đúng là hắn sai lầm khi đưa nó đến đây mà…..”Haizzzz……Thiên Kỳ ơi là Thiên Kỳ? không ngờ có ngày mày ra nông nổi này?’’ Hắn đập đập vào đầu mình(Ngu ghê chưa), tóc tay quần áo thì cứ như mới đi chiến trường về.

-Kệ tôi…………Qaaaaaaa……….dễ thương quá.

Nó chạy lại cái quán đằng trước mắt trố ra nhìn con gấu bông to trà bá trong tiệm.(Tiểu Anh: To gì mà to,nhỏ hơn lỗ mũi. T/G: Hơ..hơ..đó là chuyện của em chị ạ?....vèo...vèo....chạy lẹ)

-Chả có gì đẹp.

-Anh đui mà, sao thấy.

-Cô….

-Cháu thích nó à?

Ông chủ tiệm hiền từ hỏi nó.Ngắt ngang cuộc chiến tranh võ miệng của hắn.

-Dạ..ông bán cho cháu nha.

Nó mắt nhìn ông long lanh,tay xoa xoa trông như con nít con bắt được thứ gì đó quý giá lắm.

-Ông không có bán.Nhưng nếu cháu có thể ném vào cái đó,thì nó là của cháu.

Ông chủ tiệm chỉ tay vào mấy cái lỗ nhỏ phía trước nhìn nó cười.

-Cô điên à? Đi ….tôi mua cho.

Hắn kéo nó đi nhưng không có tác dụng, nó cứ như khúc gỗ nhìn nhìn con gấu đó mà chã thèm nghe hắn nói gì?

-Mi sẽ là của ta.

Nó xoắn tay áo.. lấy trái banh mili ném lung tung .Rầm..Rầm...Bốp..Bốp..và kết quả là chả trúng . Hắn thì khoanh tay đứng nhìn nó đâu vào đâu mà còn phá banh cái tiệm của người ta luôn.Hắn trố mắt nhìn nó mà bụm miệng cười đau bụng.Trời ạ….nhìn nó bây giờ đáng yêu phết, không khác gì con điên.

-Chỉ còn lại một trái thôi cháu à.

Ông chủ nở nụ cười cổ vũ nó. Mà lòng đau khi chứng kiến cái tiệm đáng yêu của mình,cỡ bãi rác.

-Daaaaaaaaaaaaaa……..sao không trúng…chỉ còn một trái ..huhuhu

-Đầu heo…đưa đây mệt cô quá?

Hắn cướp lấy quả banh trong tay nó ,ném một cánh nhẹ ngàng vô cùng và..

1s

2s

….

-Aaaaaaa trúng rồi?

Nó nhảy lên ôm lấy cô hắn, rồi quay về nhận phần thưởng con gấu bông to tướng trong mắt của mình mà không hay biết mình đã có hành động gì?

-Chàng trai..khá lắm đấy

Ông chủ tiệm nhìn hắn khen ngợi, thật là rất lâu rồi ông ấy không tìm được người vô tư đến mức không cần tập trung mà cũng ném trúng, tài thật là tài mà?

-Tiệm chú có phần quà đặc biệt dành cho đôi tình nhân. Hai cháu….

Ông nhìn nó rồi nhìn hắn dò xét.

-Chồng yêu?

Nó chạy lại ôm tay hắn dụi dụi vào lòng,tình tứ hết biết luôn.

-Cô làm trò khỉ gì thế? Ma nhập à?

Hắn khó hiểu nhìn nó. Gì chứ chỉ vì phần quà chả đáng bao nhiêu mà nó có hành động hết sức kì lại này? Hắn thật điên với nó mà.

-Anh nhập vai giùm tôi cái.

Nó liếc xéo hắn.

-Cô đâu thiếu tiền? Cần chi mấy cái này?

-Kệ tôi. Tôi thích thế.

-Qùa của hai cháu đây? Là nhân cặp đấy? Chúng nó là một đôi vì thế không thể thiếu một đâu nha? Chúc hai cháu hạnh phúc.
Ông nói mà nó cứ thờ ra chả hiểu có ý nghĩa gì,tưởng lại được gấu ai dè....? Nhìn thấy nó ngu ngu hắn liền hiểu ra nó là người khôn ngu thất thường mà, liền đeo nhẫn vào tay nó. Ông chủ tiệm thấy thế thì gật gật đầu có vẻ hài lòng lắm.

-Vợ ơi? Đi về nào

Anh lôi nó một hơi đi. Nó như nhớ ra cái gì đó liền ngừng lại.Chìa tay ra.

-Gì vợ.

Hắn khoanh tay trước ngực nhìn nó.

-Trả nhẫn cho tôi

-Này à? Mơ đi cưng.

Hắn dơ tay , chỉ vào chiếc nhẫn đang chiếu lấp lánh. Mà công nhận nó được khắc tinh tế thật,không khác gì hàng cao cấp đâu nha.

-Nó là của tôi mà. Anh cần nó làm gì chứ.

-Thế cô trả con gấu đó cho tôi đi?

Hắn cười gian tà nhìn con gấu to trà bá mà nó ôm trong tay.

-Không…. Cái đó và cái này là của tôi.

-Cô hoang tưởng à? Tôi thích nó và nó là của tôi. Không phải cô cũng có đó sao?

Hắn nhìn chiếc nhẫn trên tay nó mà thầm cười. Nó cũng dơ lên nhìn chiếc nhẫn trong tay nó mà ngạc nhiên. Chã biết nó ở trên tay mình lúc nào.

Trước sự không cảnh giác của nó anh bước đến và....

-Trả gấu..gấu.. tôi đây

-Nếu vợ yêu bắt được chồng.

Nó chạy theo và dành lại. Hai người cứ nắm tay nắm chân nhau mà co mà dựt, làm mọi người xung quanh nhìn tụi nó chỉ biết bụm miệng cười cặp đôi trẻ con này.

-Ngọc Mai……….

Bỗng anh buông ra và chạy đi như đang tìm kiếm hình bóng ai đó. Rõ ràng hắn nhìn thấy Bảo Ngọc nhưng sao giờ không thấy. Không lẽ là ảo giác.

Mà tại sao hắn phải quan tâm chứ? Không thể là cô ta được? Kẻ phản bội? Hắn bối rối trong cảm xúc trước một loạt người đi đi lại lại, mắt vẫn cố gắng tìm kiếm trái tim hắn đang rĩ máu. Nỗi hận thù, căm phẩn ngự trị hắn lúc này.

-Anh sao vậy?

Nó lo lắng hỏi hắn.và cảm thấy sợ hãi trước con người trước mặt, hắn rất đáng sợ chưa bao giờ nó nhìn thấy sự lạnh lùng đến như vậy trên gương mặt hắn, lạnh hơn cả lúc hắn ở trường. Nó nhìn được sự yêu thương, khát khao và cả nỗi hận của hắn dành cho ai đó

-Không gì?

Hắn lấy lại bản chất do bản thân hắn tự tạo ra.Một thứ mặt nạ lanh lùng để che bớt cái bí mật trong hắn. Hắn bước từng bước, nó bước theo sau mà lòng đầy dấu chấm hỏi,Nó không hiểu cái hành động và gương mặt lúc nãy của hắn. Nó quen hắn cũng lâu nhưng chưa từng biết gì về hắn. Nó thật sự muốn biết nhiều nhiều hơn về hắn,muốn hắn chia sẽ cảm xúc với nó.

- Ngọc Mai là ai?

Nó ngừng lại nói nhí nhí, rồi lại bừng tỉnh ngỡ ngàng trước câu hỏi của nó, sau nó lại hỏi vậy? Ngọc Mai là ai cũng có liên quan gì nó đâu? Sao lại cần quan tâm? Nó thờ người tự suy nghĩ về hành động của mình.

Hắn cũng khựng lại rồi quay lại nhìn nó, một ánh mắt vô cùng đau khổ,ánh mắt chứa nhìn tình cảm , mà không biết dành cho ai?

-À…có lẽ anh bị cô ta đá chứ gì?

Nó hết sức vô từ trước câu nói ngớ ngẩn của mình mà không biết câu nói đó vô tình đụng đến nổi đau của hắn.

-Liên quan gì cô? Tôi không cho phép cô nhắc đến cái tên Ngọc Mai trước mặt tôi.

Hắn quát nó.

-Anh có cần phải lớn tiếng thế không?

Nó quay mặt ra chỗ khác,với cụt tức nghẹn họng,’’ chỉ vì cái tên đó mà hắn lớn tiếng quát nó thật quá đáng mà,nó chỉ muốn quan tâm hắn thôi.Có gì sai chứ?’’

-Xin lỗi.

(M.n cho ý kiến..t/g sẽ ra chap đều đều nha.)

Chương 20

Hắn đưa nó về rồi phóng xe đi luôn không một câu chút nó ngủ ngon hay gọi nó vợ này vợ nọ ,khiến nó không biết tại sao có chút không được vui, vát cái mặt mâm vào nhà.Vừa vào tới thì đã nghe thấy tiếng cười sặc sụa của ai đó.

-À..mày về rồi à?

Nhỏ ngồi xem hoạt hình với Anh mà cười lên cười xuống

-Em gái yêu,đi chơi vui không?

Anh nhìn cô em gái yêu quý vừa mới đi chơi với thằng bạn chết bầm của mình về mà trêu nó.

-Vui con khĩ

Nó trù ụ mặt mài ngồi xuống tu hết ly sửa của nhỏ.

-Ai ăn hiếp mày,,tao cho nó gặp anh Diêm Vương đẹp trai luôn?

-Nói đi anh hai chém nó.

Nhỏ và anh múa đau múa kiếm trước mặt nó. Nhìn mặt đáng sợ kinh khủng(mặt gì mà kinh...mặt ngu muốn chết)

-Thiên Kỳ?

-Hã

Anh và Nhỏ mồm chữ O nhìn nó yểu xìu.

-Sao? Xử đi

Nó ngã lưng ra ghế, mệt mỏi.

-Thôi tao chịu.

-Ai chứ hắn thì anh bó tay

Nhỏ và anh bó toàn thân với cái tên ‘Thiên Kỳ’

-Sao lúc nãy hay lắm mà?

Nhỏ và anh cười trừ nhìn Nó mà thương hết sức.

-Hai người có cần dính chùm vậy không?

Nó mắt vẫn nhắm mà mỏ thì oa oa mắng cặp không biết điều này. Mới tỏ tình hồi chiều mà giờ đã dính nhau như thế đấy,làm nó nghĩ đến hắn mà tức,người ta ở cạch nhau hạnh phúc thấy sợ,còn nó và hắn đụng cái là không hết chuyện để cải. Haizzzz..

-Kệ anh/ tao.

Nhỏ và anh đồng thanh nói.

-Con Khỉ? À mà Ngọc Mai là ai? Anh hai.

Nó hơi tò mò,lại hiếu kì với cái tên đó. Nó nghĩ là anh hai nó sẽ biết được nhiều về chuyện này nên nó liều hỏi đại.

-Em nghe cái tên này ở đâu.

Anh hơi nheo mài nhìn đứa em gái mình hoài nghi.

-À….À… hắn vô tình nhắc đến….

Nó gãi gãi đầu nói nhí nhí,Nhỏ hiểu tính nó nên chỉ cười cười gian tà. ;;chắc là ghen đây'' nhỏ nghĩ

-Không ngờ Thiên Kỳ vẫn không quên được.

Anh buộc miệng nói làm nó ngơ người chả hiểu. ‘’chưa quên’’ là sao ta, rốt cuộc Ngọc Mai là ai? Có quan hệ gì với hắn chứ, là bạn gái hắn à? Mà sao hắn lại có gì đó hận cô ta? mà thật ra chuyện này là sao? Trong nó với muôn ngàn dấu chấm hỏi về hắn, giờ nó mới cảm nhận mình có gì đó lạ lạ với hắn,lại muốn biết nhiều chuyện riêng tư của hắn.Nó cũng chả hiểu mình đang làm gì.

-Đừng nói với tao mày yêu Thiên Kỳ nha?

Nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.

-Không dám đâu.

Nó mặt đỏ cả lên, ngại ngùng quay đi, nó không ngờ nhỏ bắt được suy nghĩ của nó.

-Thật? có cần tao giúp không em chồng.

-Mày mơ à? Không cần.

-Em có muốn biết chuyện giữa Ngọc Mai và Thiên Kỳ không?

Anh chen vào, hơi phân vân có nên nói cho nó biết toàn bộ quá khứ của Thiên Kỳ không? Anh lại sợ,sợ cái gì đó không rõ ràng , cứ mờ ảo chả biết anh đang sợ điều gì?

-Mày muốn biết thì đi mà hỏi hắn.

Nhỏ chu mỏ lên thách thức nó.

-Xí…..chả liên quan gì tao

Nó giận dỗi, dậm chân Rầm Rầm bước lên lầu. Nói thật nó rất muốn biết nhưng vì xỉ diện hảo của mình mà đành thôi vậy.(đã nhiều chuyện mà còn bầy đặt xỉ diện này nọ cơ)

-Sao em không cho anh nói?

Anh nhìn nhỏ, biết nãy nhỏ cố tình nói vậy để không cho anh nói chuyện của Thiên Kỳ cho nó biết,

-Em nghĩ tốt nhất nên cho nó tự tìm hiểu. Có lẽ Bảo Ngọc đã yêu Thiên Kỳ rồi.

Nhỏ cười dịu dàng trong lòng anh. Trải nghiệm sự ấm áp và an toàn khi được vòng tay của anh bao lấy. Nhỏ cảm thấy rất hạnh phúc

-Em đúng là nhiều chuyện mà.

Anh xoa xoa đầu nhỏ.

-XÍ…. À mà Ngọc Mai là ai vậy?

-Trời...bó tay với em.

@@@##$$$#$$$$......

Trong khi anh kể toàn bộ sự tích của hắn thì nó đã lăn ra giường mà ngủ như heo.Nhưng trong đầu nó vẫn cứ xuất hiện hình ảnh lúc chiều cùng hắn đi chơi rồi lại cái tên Ngọc Mai đó,làm nó nhắm rồi lại mở. Rồi tự độc thoại một mình trong bóng tôi.

Hắn thì sau khi về nhà, đồ đạc bị hắn hất, ném nằm lăn lốc dưới sàn nhà lạnh lẽo. Ngọc Mai cái tên mà hắn kinh tởm nhất. Lúc hắn cần nhất người bên cạnh thì cô ta bỏ rơi hắn. Hắn yêu cô ta hơn cả bản thân hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì? Không ngờ cuối cùng cô ta lại phản bội hắn đi theo người khác. Hai năm hai năm hắn đã phải tự sống tự vụt dậy,tự tạo cho mình con người lạnh lùng nhất có thể, thử hỏi bị người mình yêu nhất,tin tưởng nhất phản bội thì sẽ ra sao? Hắn chỉ biết rằng tình yêu và phụ nữ đối với hắn giờ chỉ là trò chơi . Thích thì đến không thích thì thôi, dù gì cũng là vui qua đường thôi mà. Chả quan trọng gì?

Chương 21



Buổi tối đó ở một quán bar có hai con người đang cãi nhau gì gì đó. Trong quán um xùm là nhạc và những đứa lẳng lơ nhảy như kiểu lươn bò trên thớt.

-Mày đừng làm quá.

Phương Linh nhấp nhấp ly rượu rồi thong thả nhìn Nhả Nhược đang tu ừng ực trai rượu.

-Mày không giúp thì thôi? Đừng nói nhiều.

-Kệ mày? Tốt nhất đừng làm quá, không thôi hậu quả gì mày biết rồi đó?

Phương Linh ôn tồn khuyên ngăn nhỏ bạn không biết lượn sức mình. Nếu để hai anh nhà ta biết Nhả Nhược có cái suy nghĩ ngu ngốc này thì cuộc đời nhỏ sẽ tiêu.

-Tao biết? không cần mày nhắc…….. Tại con Bảo Ngọc mà giờ trong mắt Minh Quân tao không còn chỗ đứng? Lại còn giám dụ dỗ anh Thiên kỳ,đúng là loại đàn bà lẳng lơ.( Chị là tấm gương chứ đâu) Rồi tao sẽ cho nó biết tay.

Nhả Nhược cười lớn với ý định hoàn hảo của mình.

-Mày càng làm vậy Minh Quân càng ghét mày hơn? Cái không thuộc về mình thì thôi đi?

Phương Linh hôm nay chã biết ăn phải giống gì cứ triết lý lôi co với Nhả Nhược làm cô ta có vẻ không được vui với những lời Phương Linh vừa nói.

-Tao không cần biết.

Nhả Nhược nói rồi ,đứng dậy đi một ra khỏi quán bar với sắc khí không mấy vui vẻ.

Trong con hẻm gần đấy, Nhả Nhược vô tình chạm phải một người ăn mặt khá thiếu vải, vì trời tối nên chả nhìn thấy được mặt mũi gì.

-Tôi sẽ giúp cô làm cho Bảo Ngọc biến mất ?

Người bí ẩn đó vô tình lên tiếng đề nghị Nhả Nhược.

-Cô là ai? Có quyền gì chứ?

Nhả Nhược vì có chút rượu nên lảo đảo muốn té.

-Không cần biết tôi là ai? Cô tưởng dựa vào bản thân cô sẽ làm được chuyện đó?chỉ có tôi mới có thể giúp được cô thôi Nhả Nhược

Cô ta cười lớn âm thanh vang vọng cả bầu trời.Trong giọng nói có chút gì đó đáng sợ. Nhả Nhược hơi đờ người''' tại sao cô ta biết tên minh? thật là một người kì lạ?'' Tuy hơi nghi ngờ nhưng có người giúp một tai thì còn gì bằng.

-Giúp thế nào?

-Chỉ cần nghe theo tôi.

-Được.

------------------------------

Sang hôm sau anh hai nó đã đi từ sớm để đón nhỏ đi học,còn nó thì nằm nướng trên giường đến gần 8h mới chịu lếch xác đến trường. Nó đã suy nghĩ và quyết đinh phải khai thác bằng được mối quan hệ giữa hắn và cái..cái…gì..gì..’’ Ngọc Mai’’gì gì đó

Nó đến trường cũng là lúc người ta học xong tiết 2,thế mà nó chả thấy hắn đâu, không hiểu sau hắn hôm nay mất tích, không thấy đi học,nó bất đầu cảm thấy lo lắng điều gì đó.Muốn hỏi anh hai nó, nhưng lại sợ nhỏ và anh chọc nên thôi luôn.

Ngày hôm đó nó như người mất hồn, không nói không cười, còn cái bàn dưới nhỏ và anh thì cười nói toe tét hết cải nhau lại âu yếm thấy mà ham.

-Mày không hỏi Thiên Kỳ đang ở đâu à?

Trên đường ra về nhỏ cố ý hỏi nó.

-Hắn ở đâu kệ hắn,chả liên quan gì tao.

Nó tung tăng trên đường bước từng bước nặng nhọc, mặt thì buồn hiu.

-Mày không biết giữ, mất chồng như chơi nha con

-Chồng con gì ở đây…điên

Nó bịch nổ tay chạy đi,nó biết nhỏ sẽ không để lỗ tai nó yên nên đàng chuồn vậy.

-Thiên Kỳ ở bar xx…ở bar xx đó nha.

Nhỏ nói vọng theo, nó nghe thấy mà cứ giả vờ bịch chân bịt tay như thể” ta đây chả nghe gì hết nha’’

Nó không về nhà mà chạy nhanh đến quán bar nhỏ nói, hôm nay nó không được cải nhau với hắn, không được thấy hắn, nên thấy thiếu thiếu.Vừa vào bar nó đã nhìn thấy hắn trong phòng, đang ôm con đừi ươi nào đó, lại còn hôn hít, tay thì sờ soạt, (trời ạ có cần lộ liệu vậy không) nó nhìn thấy mà khó chịu cơn ghen nổi nên cuồn cuộn, nhanh chân chạy lại túm cổ nhỏ đó ra.

-Biến

Nó như tác nước lạnh vào mặt con đó,làm sắc mặt đáng sợ nhìn cô ta làm nhỏ sợ run cả người.

-Cô làm trò gì vậy?

-Có biến không?

Nó để ngoài tai lời hắn nói, dùng lời nói đe dọa nhìn cô ta, làm nhỏ sợ đơ họng không nói gì lặng lẽ bước vào ra ngoài.

-Nếu vậy cô thế cô ta.

Hắn nói rồi kéo nó xuống,nó chưa kịp định hình thì ngã nhào vào người anh, muốn đứng dậy nhưng bị anh thô bạo hôn tới tấp, tay không ngừng làm những động tác sờ mó.

‘’Chát,chát”

-Anh thật quá đáng?

-Cô cũng như họ thôi đừng làm cao.

Nó đẩy hắn ra, tặng cho hắn nguyên cái tát thật đau, rồi bỏ đi.

Nước mặt nó rơi, nó không hiểu tại sao hắn lại trở nên đê tiện như vậy, nó thấy đau khi hắn đi so sánh nó với những đứa con gái lẳng lơ đó. Nó đau,đau ở tận sâu con tim, nó tự hỏi phải chăn nó đã sai khi nghĩ mình yêu anh. Nó chạy thật xa , tự nói không được khóc nhưng nước mắt cứ rơi,thứ chất mằn mặn mãi không ngừng.

Nó dừng lại cách quán bar không xa.Tự điều chỉnh cảm xúc của mình.

-Bảo Ngọc không được khóc, hắn không là gì của mày cả mất mớ gì phải rơi nước mắt gì cái tên sao chổi đó chứ.

Nó tự độc thoại tự cười một mình,chờ cho bản thân cảm thấy ổn, nó định quay về thì từ phía sau có ai đó bịch miệng nó lại , chỉ còn nghe tiếng ’ưm..ưm’’ rồi nó thiết đi.

--------------------------------------

Lúc nó chạy ra ngoài cũng là lúc nhỏ và anh tay trong tay đi vào quán bar,xem cái cặp rắc rối, không ai nhường ai này nhưng không nhờ lại nhìn thấy nó khóc chạy ra.

-Mày làm em gái tao hã?

Anh tức giận quát hắn,còn hắn thì coi ngồi uống rượu như không có chuyện gì xẩy ra.

-Thiên Kỳ.

Anh nắm cổ áo hắn, đôi mắt lửa giận nhìn con ngừơi trước mặt. đối với anh ai làm tổn thương nó thì sẽ không yên với anh kể cả hắn.

-Anh bình tĩnh đã.

Nhỏ cản hắn và anh ra, tuy có hơi không hài lòng về việc hắn làm nó khóc nhưng không thể để đánh nhau thế này.

-Tao biết mày còn nhớ đến Ngọc Mai nhưng chuyện đã qua rồi mày không thể quên hay sao? Đừng vì con người đó mà làm tổn thương nó.

Anh nói trong bực tức, mắt không rời hắn.

-Em không hiểu nhiều về chuyện này? Nhưng em biết anh yêu nó và nó cũng yêu anh, vậy tại sao anh không cho nó cũng như cho anh một cơ hôi làm lại từ đầu.

Nhỏ xoáy sâu vào tâm tư của hắn,nhỏ biết điều bây giờ có thể làm cho nó là làm thức tỉnh hắn.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi chạy nhanh ra ngoài tìm nó.

-Bảo Ngọc…..Bảo..Ngọc…

Hắn chạy như điên. Hắn đã hiểu ra và quyết định cho bản thân mình một cơ hội, cho nó một tình yêu đẹp nhất trên đời này. Và hắn không thể sống thiếu nó.

Chương 22



Trong một căn nhà hoang ngoại thành, Nhả Nhược đang nhịp nhàng nâng ly rượu trên tay nhìn nó với nụ cười tà mị.

-Tiểu thư ả chưa tỉnh

Một con nhỏ phía sau Nhả Nhược lên tiếng khi đã quan sát kĩ nó, nó vẫn nhắm lìm đôi mắt không có biểu hiện gì gọi là sẽ thức.

-Xối nước cho cô ta tỉnh.

Sau câu nói của Nhả Nhược là một xô nước mát lạnh hiện diện trên gương mặt xinh tươi của nó.

Nó đang ngủ ngon trên chín tầng mây cao ngất ngưỡng, đang trò chuyện cùng trai đẹp( mê trai gớm) bỗng cảm thấy gì đó lành lạnh liền từ từ mở mắt ra.

-Tỉnh rồi à.?

Nó nhìn ngó xung quanh, giờ mắt nó chỉ nhìn thấy một màu đen có lẽ vì thuốc mê chưa hết tác dụng thì phải.

-Có cần phải thế này không?

Nó nhìn Nhả Nhược khinh bỉ, giờ nó chỉ cảm thấy đau khi bị sợi dây điên rồ bó chặt thế này.” Trời ạ!! Tội nghiệp bàn tay bé bỗng của mình”

-Không nói nhiều. Mày không được bám đuôi anh Minh Quân nửa.

Nhả Nhược vào luôn chủ đề chính, không lôi co với nó.

-Tư cách gì ra lệnh cho tao?

-Với loại đàn bà lẳng lơ , chuyên bám đích đàn ông như mày , tao có thừa tư cách

-Mày đang nói mày đấy à?

Nó thẩn thờ nói móc Nhả Nhược làm nhỏ quê với mấy đứa đàn em sau lưng.

Và hậu quả nó bị Nhả Nhược tác cho hai cái đau điến, máu từ khóe miệng tuôn ra.

-Chỉ có thế thôi?

Nó nhếch mép cười khinh thường Nhả Nhược, nó cảm nhận được vị tanh tanh của máu đang dồn vào miệng, thứ mùi khó chịu.

-Mày.. chết đến nơi còn láo, để tao xem mày còn lên mặt đến khi nào.

Nhả Nhược vừa điên vừa tức, nó đã như vậy mà còn không biết sợ lại giám vênh váo. Kèo theo câu nói là cái đạp thẳng thừng hạ cánh vào bụng nó.

Tít..Tít..tít..

Điện thoại Nhả Nhược vang lên, màng hình hiện diện một con số quen thuộc.

-ALô

-Làm theo kế hoạch, làm nó biến mất.

Đâu dây bên kia lên tiếng với giọng nói dứt khoác mang chất đe dọa không hề nhẹ.

Nhả Nhược chỉ cười đểu rồi cúp máy. Gì chứ ra lệnh cho Lâm Nhả Nhược này ư? Thật mất cười? Chả mắt gì cô phải làm theo.

-Mày sẽ biến mất? rồi Minh Quân là của tao..hahahhahha

-hahaha Mày tỉnh lại đi? Thật tội nghiệp cho mày Nhả Nhược à. Dù có làm gì thì mày cũng chả thay thế được tao.

Nó thêm mắm dậm muối, thách thức Nhả Nhược, ả ta nghe câu nói của nó mà máu dồn hết lên não.

-Mày….. sẽ hối hận.

-------------------------------------

Hắn, Anh và nhỏ điện mãi mà không thấy nó trả lời, sự lo lắng lẫn sợ hãi không đâu ùa đến. Ai nấy đều thấp thỏm không yên đã gần 1h sáng rồi mà không thấy nó đâu,không biết nó ngủ bờ ngủ bịt ở xó nào. Nhỏ đi ra đi vào phòng khách, hết lượn chỗ này đến chỗ khác làm ai cũng căng thẳng theo.

Tút..tút…

Nhỏ nhận được vài dòng tin nhắn ngắn ngủi từ một số lạ.

“ Bảo Ngọc đang ở XXX”

Nhỏ.anh và hắn tốc chạy như bay đến địa chỉ trên điện thoại,chỉ vài phút sau ba ngừời họ đã đến trước căn nhà hoang đó. Mùi máu,mùi vị tử thần lan tỏa khắp không gian yên ắng nơi đây, một thứ đáng sợ.

Rầm…Rầm…(lại liên hoàng cước chứ đâu)

-Bảo Ngọc

Nhỏ đá văng cách cửa xông vào, làm mấy người bên trong hú hồn hú vía,khi không lại có một âm thanh phát lên.

-Anh Quân.

Nhả Nhược đơ người trước sự có mặt đột ngột của anh. “sao anh lại đến đây, phải làm sao đây”?

-Cô biết mình đang làm gì không hả?

Anh tức giận quát to,khi thấy cô em gái bé nhỏ của mình mặt mày máu me nhể nhải, bị trói trên ghế.

-Em..emmm…

-Câm mồm lại?

Hắn không còn bình tỉnh để đứng nói chuyện với loại người như Nhả Nhược, Hắn bước dần lại chỗ nó, sát khí nghi ngút như con sói khát máu thèm thịt người. Cảm thấy đau, giờ hắn thấy tim mình đau rất đau, không phải tại hắn vô tâm thì nó đã không bị như thế này, lỗi chỉ tại bản thân hắn.

Thế là cuộc ẩu đã tay chân xuất hiện, mọi thứ rối mù hết cả lên, hắn thì bực mình gặp ai nhào vào là chém tất không cần biết đó là ai.

-Thiên Kỳ bảo vệ Bảo Ngọc

Anh vừa binh bốp vừa oaoa cái mồm nhắc nhở hắn phải coi trừng đứa con nít tên Bảo Ngọc chớ để nó đi lạc.

-Có thuốc nổ … CHẠY MAU..

Từ bên ngoài một giọng con gái vang lên, nó nghe rất quen nhưng không biết là ai. Mọi ngươi thì ùa ra gẫm đạp nên nhau mà chạy.

-Bảo Ngọc…

-Anh mau chạy đi..kệ tôi

-Anh sẽ bảo vệ em

Hắn nhìn nó,tay thì cố gắng rở trói.

-Không cần..anh đi đi… anh có phải đầu heo không vậy?

-Đầu heo em,,có yên không?

-Anh mới là heo

(Bó tay giờ này còn heo với chả lợn)

Hắn nắm lấy tay nó cùng chạy ra ngoài nhưng sau đó vì rối loạn bàn tay nó đã rời khỏi hắn. Cứ như một điềm báo trước giữa nó và hắn

Rầm..Rầm….

Một tiếng nổ lớn vang lên, đám cháy cuồng cuộn lấp đầy màng đêm. Với bao nhiêu mùi tanh tươm của máu.

-Bảo Ngọc…Bảo Ngọc đâu?

Anh và Nhỏ chạy lại chỗ hắn, thì chả thấy nó đâu

-Mày là thằng tồi.

-Dừng lại đi, có thể Bảo Ngọc đã ra rồi, chia nhau ra tìm đi.

Nhỏ quát to, nước mắt vẫn rơi, nhỏ cầu mong nó vẫn bình an ra khỏi cái nơi đó. Hắn thì bị anh đấm một đấm, ngồi thờ dưới đất. Nước mặt hắn không tự chủ mà rơi, hắn khóc, hắn thật khóc cho nó ư? Đau,đau ngẹt thở, hắn giờ mới biết nó quan trọng đối với hắn như thế nào?

-Bảo Ngọc…Bảo Ngọc,… em đừng xảy ra chuyện gì.

Ngọn lửa vẫn cứ thế mà cháy, cháy tự nhiên, cháy như thể muốn trở thành bá chủ thế giới.

Hắn điên cuồng chạy khắp ngọn lửa, mong tìm thấy hình bóng quen thuộc, mong nhìn thấy nụ cười của nó mỗi ngày.

Chương 23



Hắn đi đến đâu đều mang vẻ mặt sát người, gặp ai cản trở hắn là hắn đánh tới tấp không cần biết điều gì. Chỉ biết rằng hắn đang rất rối khi không tìm thấy hình bóng bé nhỏ của nó.

-Thiên Kỳ…Thiên Kỳ..

Một giọng nói quen thuộc, có chút nghẹn ngào vang lên từ sau lưng hắn, hắn quay lại thì thấy hình dáng gầy yếu của nó. Hắn chưa kịp làm gì nó đã chạy tới ôm lấy cổ anh mà khóc nức nở.

-Em s..ợ…. sợ lắm…. sợ không thể nhìn thấy anh nữa,,hixhix,,

Hắn ôm chặt lấy nó, sợ đây chỉ là một giấc mơ, hắn không muốn khi buông tay nó sẽ biến mất

-Anh sẽ bảo vệ em.

Hắn đặt lên môi của nó một nụ hôn sâu, hai người hòa vào nhau, đây là lần thứ hai hắn hôn nó, nhưng lần này khác với lần trước, rất ngọt ngào, rất dịu dàng.

---------

Từ hôm đó nó và hắn đã chính thức yêu nhau, dù không ai nói yêu ai nhưng tự tụi nó hiểu trái tim mình cần gì?

Nhả Nhược thì không biết còn sống hay đã chết, chắc có lẽ nhỏ đã đi làm phu nhân của anh diêm vương đẹp trai rồi cũng nên. Còn cái người âm thầm giúp đỡ nó,báo tin rồi lại câu nói” Có thuốc nổ,,,chạy mau” giọng nói này nó nghe rất quen, nếu đoán không lầm thì là của Phương Linh thì phải? nhưng mà chắc là không phải,vì Phương Linh và Nhả Nhược là cùng một ruột mà.

Nó đứng trên lầu hóng mát mà cứ suy nghĩ vớ vẫn, rất muốn biết người giúp nó là ai. Đang thả mình ngon lành thì từ phía sau một vòng tay ôm lấy eo nó, còn ai vào đây nữa.

-Vợ yêu… cho chồng hôn cái coi.

-Buông ra…. Tôi lấy anh khi nào,mà kêu vợ này vợ nọ hả?

Nó rẹo anh

-Vợ yêu hư quá. Thế cái này là cái gì?

Hắn đặt bàn tay lên lang can,ngang tay nó, hai chiếc nhẫn thi nhau tỏ sáng,chớm nháy không ngừng, và hai chiếc nhẫn này cũng chính là vật nối hai đứa nó lại với nhau.

-Cái này không tính. Tại anh cưỡng ép chớ bộ.

-Cho em nói lại đấy vợ yêu.

-hahahaha AAAAAAAA…Chồng tha cho vợ…hahahaha..vợ biết lỗi rồi mà…hahaha

Hắn làm nó cười ra nước mắt, cười mãi không ngừng.(chơi ác vậy anh, chơi cù người ta à)

-Tạm tha cho vợ, sau này mà còn vậy, liệu hồn nha vợ yêu.

-Biết rồi khổ quá nói mãi.

-Vợ vừa nói gì đấy.

-Không..không..

Hắn áp sát, kề đầu bên nó,trông hạnh phúc vô cùng ,làm ai cũng phải ganh tị khi nhìn vào.

-À…chồng hái sao cho vợ nha.

-Chồng hâm à? Giờ này làm gì có sao hã, có SAO CHỔI anh thì có á.

-Vợ riết rồi hư quá.

Hắn ngắt mũi nó, rõ đau

-Nhắm mắt lại đi.

-Không ngờ chồng con nít thế đấy.

-Thế thôi, chồng đem tặng con khác.

-Ứ….. muốn chết à.

-Thế nhắm mắt lại đi

-Rồi…rồi.

-Tèn tén ten..

Nó mở mắt ra, trước mặt nó là một sợi dây chuyền bạc, được khắc khá cung phu với mặt hình ngôi sao lấp lánh, bên trong ngôi sao còn có cả hình của nó và hắn nửa,trông đẹp mê hồn.

-Ơ… chồng lụm đâu ra cái hình này vậy

Nó xoay người lại nhìn hắn, rõ lạ nó hình như chưa hề chụp hình với hắn nha,sao giờ lòi ra có này trời?

-Trong sọt rác á.

Hắn bụm miệng cười khúc khích

-Chồng giám nói lụm ảnh vợ ở sọt rác à.. đáng ghét.

-Thôi mà,, phu nhân của tôi… đây anh đeo cho.

Hắn chồm lên đeo vào cổ nó, rồi ôm chặt lấy nó, làm nó khó thở lên tiếng.

-Ây da…. chết vợ giờ.

-Cho chết luôn.

-Đáng ghét

-Ảnh đó chồng ghép đó.

-À… hèn chi… chết rồi.

-Sao vợ.

-Chồng ghép thế, sao vợ lấy được chồng

-Vợ là của chồng rồi lấy ai nửa.

-Mơ à cưng.

Nó co giò chạy vào lớp ôm lấy nhỏ đang tình tứ với anh hai nó.

-Cứu tao với..

-Cho mày chết.

-Con ác độc..xí… không chơi với mày… anh hai cứu em với.

-Vợ hư,, chồng phải đánh vợ mới được.

Hắn bước vào lớp từ từ tiến đến nó,nó thì lay lay cách tay thằng anh hai mê gái, chỉ biết nhỏ không quan tâm em gái gì hết.

-Tao giơ tay đồng ý với mày Kỳ ơi?

Anh giơ hai tay kiểu đồng tình lắm ấy.

-Ừ,,phát mông nó đi anh Kỳ.

Nhỏ phát ngôn một phát nó liền nhào vào đánh nhỏ tới tấp.

-Đồ phù thủy, tao chém. Chết mày..

-Hahhaahhahaha.

Nó và nhỏ chạy lòng vòng quanh hắn và anh, tiếng cười vang lên đều đều, làm xua tan cái mùi máu hôm qua.

Đó chỉ mới là bắt đầu, không biết tụi nó có còn cười, còn đứng vững như bây giờ không, khi sóng gió đang tràn vào.. Hắn có còn được bên nó, có còn hạnh phúc nửa không, liệu tình yêu của nó có đủ lớn để giữ lấy hạnh phúc, liệu bàn tay anh có thể nắm chặc lấy nó không.

Chương 24



Mỗi ngày là là ngày lại lặng lẻ trôi qua, tình cảm của tụi nó ngày càng lớn dần theo thời gian.

Hôm nay là ngày cuối tuần nó và nhỏ đang ngồi bàn xem nên đi đâu quậy phá để cho hết một ngày, còn hắn và anh thì ngồi xem tivi không thèm màng đến hai đứa con nít như tụi nó.

-Đi biển chơi mày?

Nhỏ vừa ăn cốc, vừa loa loa.

Trên cái sàn nhà, toàn vỏ bánh,vỏ trái cây mà từ sáng đến giờ tụi nó chiến đấu.

-Đi khu vui chơi à?

Nó phản bát kịch liệt

-Không... đi biển cơ

-Khu vui chơi.

-Đi biển.

@@@ Một sự tranh cải không hề nhẹ, hai anh đẹp trai nhà ta vẫn giữ nguyên hiện trạng ban đầu, xem tivi, tốt nhất là không nên để ý nhiều không thôi hai cô tiểu thư nhà ta lại giở trò thì mệt.

-Anh yêu..đi Biển nha?

Nhỏ dụi dụi vào lòng anh y như con mèo con.

Hai nó bắt đầu giở trò nữa rồi đấy?

-Chồng yêu..khu vui chơi nha?

Nó bá đạo hơn nhỏ, nhảy luôn lên đùi hắn, ôm cứng ngắt hắn luôn.

(Kì này hai anh nhà ta chắc phải khổ dài dài với hai con quậy phá là rồi.)

Hắn nhìn anh với ánh mắt gian tà hết hồn, kèm theo là nụ cười tà mị.

-Xem phim

Hắn và anh đồng thanh đáp.

Người ta thường nói rằng , đi chơi với bạn gái là phải đi xem phim đầu tiên, nhất là những bộ phim càng kinh dị càng tốt,để những lúc đó con gái thường sợ máu me, này nọ nên sẽ ôm chặc lấy người kế bên, còn nữa nha khi xem song phim kinh dị hãy đổi phim tình cảm, càng lãng mạng càng tốt, nhất là có những cảnh hơn nhạy cảm.

Đây là suy nghĩ của hắn và anh lúc này.

-Vô duyên.

Nó và nhỏ mặt chầm dầm bước đi một hơi, còn hắn và anh thì vẫn cười tít mắt với mớ tưởng tượng sáng tạo của mình.

Thòi gian trôi thật nhanh mới đó trời đã nhá nhem tối. Nhỏ và anh cấp này bá đạo vô cùng, hai người họ ăn cơm trước kẻng,chưa gì đã tính tới chuyện cưới hỏi, rồi lại con cái,…. Tùm lum tùm la( Éc… có cần sớm vậy không trời)

-Em…phải sinh cho anh một đội bóng nha.

-Anh coi em là heo à.

-Ừ..Em là con heo của anh.

-Hơ..hơ… Của anh? Em của anh bao giờ.

-Thế giờ của anh?

-Buông ra…ra….. anh hư quá…

Hắn bước vào thì thấy anh và nhỏ làm cái trò gì là lạ thì hiếu kì nhảy vào làm kì đà cản mũi.

-E hèm….. đuôi mắt tao rồi.

-Ơ…..anh Kỳ.

Nhỏ đỏ mặt đứng lên

-Mày là đồ đáng chết.

Anh phang nguyên cái gối vào mặt hắn,cũng may là nội công hắn thâm hậu né được chớ không là bể đầu rồi.

-Hai người cứ tự nhiên mà làm.

Hắn cười gian tà nhìn anh.

-Làm cái đầu anh/ mày.

Nhỏ và anh đồng thanh phán.

-Hề,,hề… tao thăm vợ tao đây…. Sắp có cháu bồng rồi…hahahahahaha

Hắn đi lên lầu còn để lại câu nói làm ai đó ngượng ngùng không có chỗ chui.

Trong căn phòng của vị Tiểu Thư heo ú ì của ta.(Nó giờ này làm gì chắc biết rồi hen)

-Vợ…thức đi chứ…

-…..

Một sự im lặng không lời đáp trả. Hắn biết là dùng cách nhẹ nhàng, se không có tác dụng với nó , bèn nhảy lên giường nằm kế nó, lại thì thầm.

-Vợ..mình sinh em bé nha.

-Ơ….

Nó đang mơ đẹp, nghe câu nói đó thì tỉnh hơn người tỉnh luôn. Ngồi chồm dậy..và rồi…

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…………… Đồ SAO CHỔI lợi dụng.

-Điếc tai luôn rồi, Trời.

Hắn bịch tai lại, đã biết âm lượng của nó khủng khiếp vậy mà hắn lại quên mua bông gòn, thiệt hết biết.

-Anh…Anh… vừa nói gì?

-Nói gì đâu.

-Cái gì sinh,.. em …bé…. Đó.

-Em muốn à? Thế sinh nha.

Hắn cười gian tà, kéo nó trở lại giường, rồi ôm chòm lấy nó.

-Thả ra….Đồ chồng thối tha.

Nó vùng vẩy, cắn xé, đánh đập hắn.

-Yên nào? Nằm với anh một chút.

-Ờ…

Nó im lặng nằm trong lòng anh, cảm thấy không có gì hạnh phúc hơn lúc này, nếu có thể nó muốn được anh ôm như thế này mãi mãi, nhưng có thế không? Đó là điều nó lo nhất.

-Chồng này?

-Hả Vợ?

-Chồng có yêu vợ không.

-Ờ…….đương nhiên có rồi.

-Thế đừng bao giờ xa vợ nha.

Nó nằm xích lại hắn,ôm hắn chặt hơn.

-Ngốc quá.

Hắn cũng ôm nó chặt hơn, rồi hai người cùng thiết đi vào giấc ngủ.

Chương 25



Trời nhá nhem tối thì tụi nó cùng nhau đi xem phim. Hắn và anh đã đặt sẵn vé xem phim kinh dị nhất rạp rồi,,với ý nghĩ nhất định kế hoạch sẽ thành công mĩ mãng.

----------- Đi đến nơi này cái nha m.n

Trong căn phòng tối om, một cô gái đang tựa mình vào góc tường,thưởng thức sự ngự trị của bóng tối nơi đây.

Tít..tít…..

Chuông điện thoại vang lên với bản sonate ánh trăng. Một con số quên thuộc từ bên Anh Quốc hiện diện trước mắt cô.

Ngọc Mai buồn bã trong men rượu nhắc máy.

-ALO

-Em đang ở đâu?

Đầu dây bên kia rối rích hỏi

-Không liên quan gì anh?

-Gi ờ em ở đâu

Người kia bực tức, không còn chịu đựng được hét lên trong điện thoại.

-Anh đi mà lo cho mấy con điếm của anh, đâu cần lo tôi có còn sống hay chết.

-Em đừng quá đáng, anh đã giải thích rồi mà. Sao em không chịu hiểu.

-Còn gì để mà giải với chả thích,Tôi và anh đã kết thúc thế thôi.

-Gì mà kết thúc chứ? Trở về đi chúng ta nói chuyện?

-Không cần, tôi chịu đựng đã quá đủ, có lẽ ngay lúc đầu mình đến với nhau là sai lầm, nếu vậy thì hãy buông tay đi.

-Ngọc Mai..Ngọc Mai… nghe anh nói đã em…

Ngọc Mai tắt máy, cô ôm cái điện thoại mà rơi lệ. Khi cô chọn yêu anh Gia Tuấn, chịu từ bỏ tình yêu 2 năm giữa mình và Thiên Kỳ để cùng Gia Tuấn sang Anh Quốc sống cuộc sống hạnh phúc, Nhưng rồi cô nhận được gì chứ, anh luôn chỉ biết đến công việc,cô còn vô tình nhìn thấy anh cùng người con gái khác âu yếm, cô thật sự chịu không được nữa, nhiều khi nghĩ về quảng thời gian bên Thiên Kì cô chỉ mĩm cười tiếc nuối. Và cô quyến trở về lại Mĩ tìm cảm giác của ngày xưa. Cô về Mĩ đã được hơn hai tuần, chỉ để thu sếp gặp hắn nối lại tình xưa.

Cô nhớ đến việc Nhả Nhược hôm nọ, cô không muốn hại ả nhưng tại ả không nghe lời cô nên mới phải bỏ mạng ở nơi hoang đó. Cô cũng biết hắn đang có người yêu mới,tuy chỉ biết được cái tên nhưng cô tin Thiên Kỳ vẫn còn yêu cô, và chưa từng quên Ngọc Mai này.

Tụi nó xem phim xong ai nấy đều hớn hở trừ anh và hắn ra.

Anh và hắn chỉ biết than trời, tưởng ngon ăn lắm ai ngờ bị chơi lại, phim thì hay không chỗ chê, đến nỗi hắn và anh muốn nôn hết ra(mới coi phim kinh dị thôi mà chết lên chết xuống nên đành không coi phim tình cảm luôn). Thế mà nó và nhỏ vẫn bàn tán xôn xao cái bộ phim. Gì mà đầu lìa khỏi cổ,máu xịch xịch như xi rô vậy, còn ruột gan phèo phổi bị rớt ra………..

hắn và anh nghe lại mà muốn xỉu, kinh thế mà nó và nhỏ vui thế cơ, hai anh nhà ta giơ hai tay đầu hàng luôn, không bao giờ dám đưa tụi nó đi xem phim nữa

Nó chán quá vì còn sớm mà về nhà ngủ thì hết vui, nên kêu hắn đưa về nhà hắn chơi, lúc đầu hắn không đồng ý nhưng tới ba cái miệng thì hắn làm sao đấu lại được.

Nhà hắn thì rất rộng lớn , và Không có ai trong nhà cả,vì hắn không thích có người lúc hắn ở nhà vì thế người làm thì về từ đời nào rồi..

-Chơi gì giờ ta?

Nhỏ ngồi trên phòng khách yêu cầu.

-Tao đi tắm.

Hắn bước lên lầu.

-Em yêu mình đi chơi đê.

Anh kéo nhỏ lên sân thượng, để gia tăng tình cảm, nó thì cũng lên lầu đi quan sát khắp nơi, chả thấy một bóng mà nào cả, nó buồn quá nên vào phòng hắn chơi.

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Hắn và nó hét toán lên.

-Thấy…. thấy hết rồi à?

Hắn ấp úng hỏi nó, hắn tắm xong đi ra còn chưa mặc gì hết thì nó xông vào và kết quả…..

-Thấy..thấy.. gì là…thấy gì?

-Thì đó…đó…

-Ờ… à không ? không..không thấy gì?

Nó tim đập loạn xạ, chạy như ma đuổi xuống lầu.Trời ạ? Tại hắn chớ có phải tại nó đâu, ai biểu đi tắm mà còn lang thang bên ngoài làm chi. Mà nó đã thấy gì đâu chớ…… hề hề… chắc có….

Nó còn đang bay bỗng trên mấy tầng mây, nên không để ý cái gì cả? Nó quay ra cửa thì sém hú hồn.

-Cô là ai? Ai cho cô vào đây?

Nó hỏi cô gái vô duyên trước mặt..không biết là con điên nào đi lạc vào nhà hắn nữa.

-Cô là Giúp việc mới à?

Ngọc mai đi thẳng vào phòng khách, tự nhiên ngồi xuống như thể nhà này của mình vậy?

(t/g nói tí nha? Ngọc Mai chỉ biết được người yêu mới của hắn tên là Bảo Ngọc chứ chưa từng nhìn kĩ nó nên không nhận ra được)

-Hã..

Nó hả họng nhìn cô ta, gì vậy trời? Từ vợ hắn nhảy xuống ở đợ bao giờ thế ,thật điên hết biết.Mà cô ta là ai,người đâu vô duyên hết biết, chủ nhà chưa mời đã tự ý đi vào.. ‘’phải cho con nhỏ này bài học mới được’’’.Nó lại bài trò nửa

-Thiên Kỳ đâu?

Khi nghe cô ta nhắc đến hắn, nó nuốt luôn cái trò nghịch ngơm của mình.

-À…đang tắm.

“Ơ.. mình đang làm gì vậy kìa? Tự nhiên trả lời cô ta như mình là người ở thật vậy?” Nó quan sát cô ta mà tự nhiên có suy nghĩ “ không lẽ, hắn lăng nhăng bên ngoài, làm người ta có bầu nên giờ ả mang bụng đến ăn vạ”(chị ơi? Suy nghĩ phong phú quá)

Chương 26



-Thiên Kỳ…em nhớ anh quá.

Ngọc Mai chạy lại ôm cổ hắn, thúc thích. Hắn cử tưởng mình đang nằm mơ giữa ban ngày, ngay cả mơ mà Ngọc Mai cũng ám hắn thế này chắc chết sớm.

-Nhớ em quá à?

-Bỏ ra

Hắn giờ mới thức tỉnh, con người trước mặt thận sự không phải mơ,cô ta thật sự đã trở về. Nếu lúc trước thì hắn rất vui nhưng giờ thì không còn chút cảm giác.

-Tôi kêu cô bỏ ra.

Hắn quát.

-Xin lỗi mà… không phải em đã về rồi sau.

Hắn đẩy ả ra, tay nắm chặc tay cô ta,như muốn bóp chết cô

-Đau em..

-Cô biến khỏi nhà tôi ngay.

-Không em sẽ ở lại đây.

-Cô…. Mặt…

-Anh tính bảo em mặt dày ư? Không phải lúc trước anh nói rất thích mặt dày như em à..

Ngọc Mai cười trừ nhìn hắn.

Hắn bỏ tay Ngọc Mai ra, đùn đùn đi lên lầu,đóng cửa cái Rầm

không thèm để ý đến nó, Nó nãy giờ đứng phía sau mà đau lòng, không phải người trước mặt nó là Ngọc Mai mà hắn từng nhắc đến đấy chứ? Cô ta không phải đã bỏ hắn mà đi sau? Sao giờ còn quay lại? Cô ta tính lối lại tình xưa lại với hắn ư?

-Chuyện gì vui vậy?

Nhỏ và anh cũng từ trên lầu đi xuống khi thấy hắn giận giữ đóng cửa.Vừa bước xuống anh đã nhìn thấy Ngọc Mai, làm anh cũng như hắn không tin nỗii người trước mặt là Ngọc Mai.

-Ngọc Mai..

Câu nói của anh làm nó và nhỏ mở to mắt nhìn nhau, không ngờ ngay lúc nó và hắn đang rất hạnh phúc thì cô ta lại trở về. Nó rất hoang mang, Ngọc Mai đã trở về, nó có phải đã trở thành kẻ thứ ba chăng? Nó phải thật sự buông tay hắn,trả hắn lại cho cô ta?


» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.