XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Chương 9: Lời thú tội của trái dâu tây vàng

Vào giờ giải lao sau hai tiết học, tôi cùng hai cô bạn thân là Hương và Dung ăn sữa chua trong căn tin. Lúc đó, tôi được hai nàng ấy tặng một biệt danh mới: “Người cổ đại” của Facebook. Chỉ vì tôi thừa nhận mình không biết gì về trào lưu thú tội trên Facebook. Đáng lẽ tôi cứ im lặng ăn sữa chua, không nói câu nào thì có phải vẫn là người văn minh không. Chả là khi nghe chúng nói hỏi nhau, có phải mày viết lời thú tội số 9 không, hay là số 10, thì tôi ngơ ngác hỏi: “Chúng mày thú tội cái gì vậy?” hai đứa chúng nó lập tức bảo rằng ai cũng hắng thú với trào lưu này mà tôi chửng biết gì thì đúng là chuyện không thể chấp nhận được. Sau một hồi lên án sự cổ đại của tôi, cũng như kể ra những bằng chứng để chứng minh “thú tội” hấp dẫn như thế nào, chúng nó nhất trí rằng tôi phải lập một trang để nhận lời thú tội.

Tôi thành thật.

- Tao không biết cách làm. Chúng mày biết rồi đấy, tao không rành công nghệ lắm.

Hương vỗ vai tôi.

- Yên tâm, có tao ở đây để xóa mù chữ cho mày. Trưa nay cứ ngồi đợi ở nhà, tao qua hướng dẫn cho. Nhớ chuẩn bị cái gì mát cho tao măm măm nhé.

- Tao thấy cái này chả có ya nghĩa gì hết. Thú tội mà ẩn danh, để ngwoiwif ta không biết là ai thì thú tội để làm gì?

Dung khẳng định.

- Rồi mày sẽ thấy nó vui, tao đảm bảo.

Và cuooiis cùng, nhờ sự giúp đỡ của Hương, tôi đã có một trang thú tội của riêng mình, với nền là hoa anh đào hồng rực.

***

Khi mới lập rat rang đó, tôi không mấy hứng thú, chỉ để cho hai cô bạn thân không “vo ve” bên tai nữa mà thôi. Nhưng chỉ sau một ngày, tôi phải thú nhận là trào lưu “thú tội” này cũng vui. Tối nào tôi cũng đọc một lượt và tủm tỉm cười khi thấy những dòng kiều như: “Tao xin thú tội là chính tao đã gấp đánh dấu trang cuốn ‘Bắt trẻ đồng xanh’ của mày, vì tao cũng hay làm thế với sách của tao. Lúc đó, cái bánh quy của con Hương ngon quá nên tao quên béng mất là mày cực ghét chuyện đó. Khi mày hỏi phải tao làm không, tao đã định nhận rồi, nhưng nhìn mày giận sợ quá nên to quyết định… im luôn.” Hoặc: “Sao mày có thể so sánh tao với con bò chỉ vì tao nhầm lẫn Tom Cruise đã đóng Forrest Gump chứ? Hức hức.”

Vào ngày thứ ba kể từ khi tôi lập trang “thú tội”, tôi nhận được lời thú tội số 11. Nó không giống với những lời thú tội đùa nghịch cảu đám bạn. Tôi có thể cảm giác được sự nghiêm túc và tôi không thể đoán ra người viết là ai.

Lời thú tội số 11: Tớ đã từng thích cậu khi chúng mình học chung cấp một.

Bạn là ai? Tôi rất muốn hỏi thế nhưng không dám đăng lời thú tội này lên Facebook. Hương và Dung sẽ không bỏ lỡ cơ hội mà trêu chọc tôi đến chết mà thôi. Thế là tôi quyết định lờ đi, dù vẫn còn tò mò lắm. Hai ngày sau, cậu ta gửi thêm một dòng khác.

Lời thú tội số 15: Bạn không nhận được lời thú tội tớ bảo “Tớ đã thích cậu khi chúng mình học chung cấp một” à? Tớ đợi cậu hỏi “Ai thế?” mà chưa thấy .

Vậy là cậu t không có ý định “thú tội” rồi thôi, như tôi đã tưởng lúc đầu. Cậu ta thực sự muốn kéo dài cuộc chò truyện. Tôi lục lại những tấm ảnh hiếm hoi thời cấp một, nhìn kỹ từng gương mặt nhưng vẫn không thể đoán ra ai đã viết những dòng đó. Hơn một nửa số gương mặt trong ảnh, tôi đã quên tên và mất cả liên lạc rồi. Ngẫm nghĩ một lát, tôi viết lên Facebook: “Người đợi mình hỏi “ai thế?”, hãy trả lời bạn là ai đi.” Gần như được một lúc, Hương và Dung nhảy vào bình luận: “Ai thế là ai?” Nhưng tôi lờ đi. Không nói gì thì được một lúc, chúng nó sẽ chán rồi thôi, chứ tôi mà trả lời, dù chỉ là cho xong, thì thể nào cũng bị tra hỏi đến cùng.

Lời thú tội số 16: Tớ chưa có ý định tiết lộ danh tính của mình sớm thế đâu.

“Thế bạn đợi tớ hỏi trên Facebook để làm gì? Trêu nhau à?” Tôi bực mình gõ mấy chữ đấy. Suýt thì làm vỡ luôn bàn phím (ấy là tôi có cảm giác thế). Thật khó chịu khi có cảm giác người khác đang giễu cợt mình từ trong bóng tối.

Lời thú tội số 17: Bạn giậ à?

Tôi không có viết gì trên Facebook nữa. Tôi quyết định cứ mặc kệ cậu ta. Tôi không có nhiễu thời gian để tham gia chò chơi khăm của một kẻ dấu mặt. khoảng nửa tiếng sau, tôi nhận liên tiếp ba dòng thú tội khác.

Lòi thú tội số 18: Bạn vẫn còn giận à? Xin lỗi nhé.

Lời thú tội số 19: Tớ xin lỗi thật lòng đấy .

Lời thú tội số 20: Tớ muốn cậu hỏi “Ai thế?” vì muốn vì muốn biết cậu có đọc được dòng thú tội đầu tiên tớ gửi hay không thôi. Tớ không có ý định trêu chọc gì cậu đâu. Thật. Không phải tớ định ra vẻ bí ẩn, chỉ là, nói thế nào nhỉ, tớ chưa có đủ dũng cảm để nói ra mình là ai. Cậu cho tớ một chút thời gian được chứ? Cậu có thể liên lạc với tớ qua email Strawberry.yellow@gmail.com thay vì viết trên Facebook.

Nghĩ một lúc, thấy cậu ta cúng không hẳn quá tồi nên tôi gửi vào địa chỉ email kỳ cục kia (dâu tây mà màu vàng thì kỳ cục chứ còn gì): “Tớ không thích những gì bí ẩn, giấu mặt và những trò chơi khăm. Cho cậu nhiều nhất là một tháng nhé?”

Lời thú tội số 21: Ừ, đồng ý, một tháng.

Và từ đó, tôi liên lạc với cậu ta qua email, cậu ta vẫn liên lạc với tôi bằng lời thú tội. Tôi dễ dàng nhận ra giọng điệu của cậu ta xen giữa những lời thú tội tinh nghịch khác của bọn bạn. Hương và Dung thôi thắc mắc về những Status vô danh trên Facebook. Và tôi cứ xem như chẻ biết gì. Có những sự việc, bạn chỉ muốn giữ riêng cho bạn biết trước đã, trước khi đến thời điểm thích hợp để kể với ai đó.

***

Mùa hè đã bắt đầu. Tôi biết thế khi cơn mưa đầu tiên của mùa rơi xuống. Khi những hạt đầu tiên chạm đất là lúc tôi đang cuống cuồng đạp xe trên đường đến lớp. Mưa đổ ào cũng là lúc tôi đã kịp chạy vào nhà để xe. Nhưng tôi cúng không có cách nào vào lớp vì chẳng có dù lẫn áo mưa. Tôi định lấy cặp che lên đầu, rồi sẽ cắm đầu cắm cổ chạy.

- Bạn cần đi nhờ không?

Một cậu con trai vừa hay cũng ở đó, với một chiếc dù màu xanh thẫm.

- Cám ơn cậu. Cho tớ đi nhờ đến dãy hành lang bên kia sân nhé?

Cậu ta gật đầu. Tôi cười thay cho lời cảm ơn. May quá.

Khi vào được dãy hành lang của khối lớp 11 rồi, tôi mới để ý một bên vai áo cậu bạn bị ướt vì cậu ta nghiêng dù che hết cho tôi.

- Ôi, áo cậu bị ướt rồi. Xin lỗi.

Cậu ta nhìn nhanh xuống vai áo rồi cười. Nụ cười sáng và dễ thương.

- Không sao đâu.

Cậu ta vẫn nhìn tôi, rồi hỏi.

- Cậu không nhận ra tớ à?

Tôi đứng ngẩn ra. Câu hỏi làm tôi nhìn kỹ cậu ta hơn. Đôi mắt màu nâu rất ấm. Mái tóc hơi xoăn và có màu nâu sậm, có lẽ là màu tóc thật chứ không phải nhuộm, vì trường tôi cấm chuyện này và thầy giám thị thì nghiêm khắc lắm. Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nhớ ra là mình đã gặp cậu ta ở đâu.

- À, cậu là bạn của Hương phải không? Tớ có gặp cậu một lần khi đón Hương ở buổi họp của lớp trưởng các lớp?

Cậu ấy cười.

- Ừ. Tớ là lớp trưởng của 11A9

Cậu ta định nói thêm gì đó nhưng tiếng chuông báo giờ vào lớp ngân lên. Tôi luống cuống chạy lên cầu thang, kịp gửi lại một lời cám ơn và cái vẫy tay. Cậu ta ta đứng dưới cầu thang vẫy tay chào tạm biệt. Và lại cười. Ý nghĩ xẹt qua đầu tôi lúc đó là: “Cậu ấy dễ thương thật.”

Chương 10

Tôi vẫn liên lạc với cậu bạn cấp một đó, qua email, không vì một lý do gì đặc biệt. Dần dần, tôi chẳng còn nóng ruột muốn biết cậu ta là ai nữa. Là ai cũng được, không quan trọng. Tôi thích đọc những dòng thú tội của cậu ta. Chúng nhắc tôi nhớ về những chuyện xưa ơi là xưa mà tôi đã quên mất. Chuyện đó quả thật rất thú vị.

Lời thú tội số 25: Tớ sẽ thú tội tại sao ngày bé tớ lại thích cậu. Không phải vì cậu hay buộc tóc bằng dải nơ màu xanh thẫm rất xinh đâu. Mà vì có một lần, cậu đã bênh vực tớ trước những người bạn khác. Cậu cũng là người bạn đầu tiên ở trường tiểu học đã cho tớ một viên kẹo.

Tôi không có chút ký ức nào về chuyện đó. Nhưng khi tôi hỏi kỹ hơn rằng tôi đã bênh vực vì chuyện gì thì cậu ấy từ chối.

Lời thú tội sô 26: Nếu tớ kể chi tiết ra, cậu sẽ biết mất. Mà thời gian thì đã hết một tháng đâu.

Lời thú tội số 27: Tớ học chung với cậu vào năm lớp 3.

Thỉnh thoảng, tôi hay bắt gặp lớp trưởng-11A9 trên sân trường, trên hành lang, trong căng tin. Lần nào cậu ta cũng cười, vẫy tay chào tôi thân thiện. Tôi cũng cười chào lại. Chỉ có thế thôi mà Hương và Dung cứ tra hỏi tôi suốt về chuyện cậu ta và tôi là như thế nào. Tôi nhất mực im lặng. Tôi có biết tên cậu ấy đâu. Và tôi không thể kể rằng, thỉnh thoảng, nụ cười dễ thương của lớp-trưởng-11A9 len vào giấc mơ của mình được. Vì tất cả chỉ có thế, biết kể thế nào.

***

Lời thú tội số 33: Tớ đã từng làm hỏng cây dù màu vàng có hình những quả dâu tây màu đỏ của cậu.

Chi tiết đó khiến tôi nhớ ra vài điều. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nhớ chỉ là có một người như thế, một cây dù như thế và một câu chuyện đã xảy ra như thế. Ngoài ra, tôi không hồi tưởng lại được gương mặt của người đã làm hỏng cây dù đó như thế nào. Mọi thứ như đã bị làm mờ nét đi. Tôi chỉ nhớ đó là một cậu bạn rất đáng ghét. Cậu ta hay chôm đồ của tôi và dữ luôn như chiếc bút chì, cục tẩy, đất nặn, bút màu… Thường xuyên giật tóc tôi đến bực cả mình. Có lần cậu ta còn xô tôi ngã trầy đầu gối nữa. Tôi nhớ, khi mùa mưa chuẩn bị đến, mẹ đã mua cho tôi một chiếc dù vàng in hình những quả dâu tây màu đỏ rất xinh. Hôm đó là ngày đầu tiên tôi mang cây dù đến lớp. Cậu ta, như mọi hôm, lại giật tóc tôi và rồi giật luôn cây dù bỏ chạy. Tôi chạy đuổi theo nhưng không tài nào lấy được. Cây dù trở thành vật đùa nghịch của bọn con trai. Rồi cây dù bị hỏng, tôi không nhớ tại sao. Hôm đó tôi không về nhà được. Vì mưa quá to mà dù thì hỏng mất rồi. Tôi cứ đúng trước hiên lớp, đợi mẹ đến, vừa thấy mẹ là tôi tủi thân khóc òa lên. Thế là tôi quyết tâm thù cậu ta đến hết đời. Cũng từ đó, cậu ta không dám làm gì tôi nữa. Chỉ có lâu lâu, tôi nhận ra cậu ta lén nhìn mình, bị phát hiện thì lập tức quay đi thôi.

Mối thù ấy tưởng sâu nặng là vậy mà tôi lại quên béng đi. Tôi gửi cho cậu ta một email: “Tớ không hiểu lắm. Cậu bảo cậu thích tớ? Và tớ cũng đã từng bênh vực cậu, lại còn cho kẹo, nhưng khi ấy cậu rất hay bắt nạt tớ, tại sao vậy?”

Lời thú tội số 34: Cậu đừng cười khi tớ thú nhận điều này. Bọn con trai chúng tớ ở tuổi đó, thậm chí là bây giờ vẫn vậy, vẫn chỉ biết cách thu hút sự chú ý của một cô bạn đặc biệt bằng những trò hết sức ngớ ngẩn.

Lời thú tội số 35: Cậu nhớ ra tớ là ai rồi à?

Tôi lại viết một email: “Tớ phải thú tội là tớ chỉ nhớ ra chuyện đó thôi. Tớ không còn nhớ gương mặt của cậu nữa, dù đã cố gắng. Xin lỗi nhé. Tớ đã quên chuyện chiếc dù vàng từ lâu, cũng chẳng còn giận nữa rồi.”

***

Những ngày tiếp theo mưa vẫn đến, nhưng đỏng đảnh và dai dẳng hơn trước. Có lúc hẹn trước bằng một bầu trời xám xịt, có lúc đến đột ngột, có khi tạnh rất nhanh, nhưng cũng có khi kéo dài cả buổi chiều. Hôm nay cũng mưa. Từ tiết cuối, nhìn qua cửa sổ, tôi đã thấy những cuộn mây xám dày kéo đến chen chúc nhau rất nhanh. Rồi mưa. Tan học, Hương và Dung vội vã đèo nhau đến lớp ngoại ngữ, để lại tôi đứng giữa hành lang dãy lớp 11. Tôi đứng ngắm mưa một lúc và nhớ đến chiếc dù vàng in hình những quả dâu tây đỏ. Kỷ niệm ngày bé trong trẻo và đáng yêu quá chừng.

- Cậu lại cần đi nhờ nữa à?

Tôi quay đầu sang. Là lớp-trưởng-11A9. Cậu ta đang cầm cái ô màu xanh thẫm như hôm trước.

- Tớ có mang dù mà, để trong ba lô này. Tớ chỉ định đứng chơi một lúc rồi về thôi. Cậu chưa về à?

- Sắp rồi.

Tôi lơ đãng nhìn ra sân trường. Lớp-trưởng-11A9 không nói thêm gì, cũng nhìn theo tôi. Mưa vẫn rơi nặng hạt bằng giai điệu của riêng mình, khiến không khí mát và trong. Đột nhiên, cậu ấy hỏi.

- Cậu vẫn không nhận ra tớ à?

Tôi không chú ý nên hỏi lại.

- Cậu hỏi gì cơ?

Thay vì hỏi lại, cậu ta nhìn sâu vào mắt tôi và nói.

- Tớ vẫn giữ chiếc dù màu vàng đó, nếu cậu muốn lấy lại.

Những mảnh ký ức xưa cũ bỗng nhiên trở nên rõ ràng. Và tôi nhận ra mái tóc xoăn màu nâu đó. Nó đã luôn khiến cậu nổi bật giữa đám trẻ con tóc thẳng và đen. Mái tóc xoăn màu nâu thừa hưởng từ người mẹ không phải là người Việt Nam đã khiến những ngày đầu cậu bị bạn bè, nhất là đám con trai trêu chọc. Chúng nó xúm lại vò mái tóc xoăn của cậu ấy. Và tôi đã kéo cậu ấy ra khỏi vòng vây đó, dọa sẽ mách cô giáo nên từ đó, bọn nó thôi không trêu nữa. Dần dần theo thời gian, trẻ con quên những cách biệt và cậu ấy cũng hòa nhập nhanh chóng vào tập thể.

Mất một lúc tôi mới nói được, gần giống thanh minh lý do không nhận ra cậu ta.

- Tóc cậu sậm màu hơn rồi đó.

- Ừ. Nó cũng bớt xoăn hơn nữa.

Cậu ấy cười. Và tôi cũng nhận ra nét cười đó. Từ ngày bé, cậu ấy đã cười dễ thương như thế rồi.

Đột nhiên, tôi thấy bối rối đến nỗi chẳng biết nên nói gì nữa. Tôi chỉ thấy mình đứng ngẩn ngơ trước cơn mưa đang rơi.

***

Lời thú tội số 37: Tớ đã nhận ra cậu ngay khi nhìn thấy cậu đứng đợi Hương ở buổi họp của các lớp trưởng khối 11. Lúc đó, tớ thật sự rất ngạc nhiên vì đã nghĩ mình sẽ không gặp lại cô bé ngày xưa đấy nữa. Tớ soi gương và thấy mình cũng đâu khác ngày bé lắm, sao cậu không nhận ra tớ ngay nhỉ?

Lời thú tội số 38: Tao phải thú nhận với mày một chuyện. Tao đã phát hiện ra Minh, lớp trưởng 11A9 nhìn mày rất lạ nên đã tra hỏi hắn và biết được sơ bộ câu chuyện “ngày xửa ngày xưa”. Tao với con Dung quyết tâm giúp đỡ hắn. Vì thế tao đã rất nhiệt tình hướng dẫn mày làm cái trang thú tội này, ha ha.

Lời thú tội số 39: Tao đã nói với mày là cái trò “thú tội” này vui, phải không nào?

Lời thú tội số 40: Tớ đã từng thích cậu khi chúng mình học chung cấp một. Nhưng đó chỉ là chuyện của một thằng nhóc chín tuổi thôi. Bây giờ, tớ “thú tội” là thích cậu, với tư cách một tên con trai mười bảy tuổi.

Chương 11: Lời tỏ tình dành cho ai đó

Tôi đã trốn đằng sau kệ sách cuối cùng của thư viện từ lúc giờ giải lao vừa bắt đầu để không bị ai làm phiền. Kệ sách với góc tường tạo thành một khoảng trống nhỏ và cách biệt, nhưng vẫn sáng sủa nhờ có nắng rọi vào từ cửa sổ của bức tường đối diện. Nắng từ đó xuyên qua khe hở của kệ sách, đến chỗ tôi đã than từng lát mỏng và vàng. Lách mình nép trong đó có hơi nóng một chút, nhưng yên tĩnh và đủ sáng để đọc sách. Đây là chỗ ẩn náu ưa thích của tôi.

Hôm nay, tôi chui vào đây để đọc nốt mấy trang cuối của Forrest Gump. Không phải tôi thuộc kiểu các cô gái nội tâm hay sâu sắc chỉ thích đọc sách đâu, thậm chí có khi là ngược lại nữa cơ. Nhưng ngoài trời nắng quá, mà tôi lại thường uể oải như bị rút hết sức lực vào những ngày thế này.

Ánh sáng bị chặn lại, làm cái hốc nhỏ tối hẳn, như trời chuyển sang chiều. Có ai đó đang thò đầu ngó vào. Không ngẩng lên tôi cũng biết là Nhi. Sai lầm của tôi là đã từng kể cho Nhi về chốn này nên nó chẳng còn là bí mật nữa. Cậu ấy luôn biết tìm tôi ở đâu mỗi khi cần.

- Cậu đang che mất ánh sáng của tớ đấy. Còn tớ thì cần đọc nốt.

Nhi không hề nhúc nhích. Giọng nói cậu ấy đột nhiên nhỏ bất thường, gần như là thì thầm.

- Có cái này muốn cho cậu xem.

- Cái gì?

Không trả lời, Nhi nói, giọng còn nhỏ hơn khiến tôi phải căng tai ra nghe. Và thậm chí, nó có gì đõ như là tha thiết.

- Ra đây một tí đi, được không? Tớ cần cậu.

Tôi ngước nhìn Nhi, kiểu muốn hỏi cậu-nghiêm-túc-đấy-chứ và Nhi nhìn thẳng tôi không chớp, kiểu tớ-rất-nghiêm-túc.

Thế là tôi đành gấp cuôn sách lại. Trong hầu hết mọi trường hợp, Nhi lúc nào cũng là đứa dịu dàng hơn, nhẫn nhịn hơn và tốt tính hơn. Dĩ nhiên, vơi hai tính cách gần như đối lập như thế, tôi đa phần luôn là người ra quyết định hoặc giành phần thắng trong đa số các cuộc tranh luận. Nhưng trong vài trường hợp, sự kiên định và cứng đầu của Nhi hơn hẳn tôi. Ví dụ như trường hợp này. Hẳn là “cái này” mà cậu ấy muốn tôi xem rất quan trọng.

Hai đứa rảo bước ra khỏi thư viện. Lúc đi ngang qua cô thủ thư, cô ấy vừa định nói gì đó thì tôi đã nhanh tay đưa gáy sách về phía cô ấy, nói gọn.

- Sách này của em ạ!

Tất cả sách của thư viện đều có một mảnh giấy ghi số thứ tự dán ngay ở gáy sách, rất to, rõ và cực kỳ cẩn thận để không bị rách hay rơi. Cuốn Forrest Gump không có, dĩ nhiên nó là của tôi.

Cuối cùng, tôi đã biết “cái này” mà Nhi bắt tôi xem cho bằng được chính xác là… một thằng con trai. Hắn đang chơi bóng chuyền trong sân cùng vài người khác, chỗ dành để học thể dục, nơi luôn coa một cáu lưới giăng sẵn.

- Cái gì đây? (vì cậu ấy đã rủ tôi xem “cái này” nên tôi sẽ không dùng “ai đây” để hỏi đâu).

- Cậu thấy cậu ấy thế nào?

- Dùng một câu hỏi để trả lời một câu hỏi không phải là cách mà tớ trả lời đâu.

- Cậu thấy cậu ấy thế nào?

Một lần nữa, sự cứng đầu hiếm hoi của Nhi đã thắng. Tôi đành nghiêm túc quan sát.

- Cũng cao, mặt mũi nhìn được, vận động khá, mỗi tội hơi gầy. Thế thì sao? Đừng nói với tớ là cậu thích cậu ấy?

Nhi gật đầu, má hơi hồng lên.

- Vậy thì liên quan gì đến tớ mà lôi tớ ra đây?

Câu nói tiếp theo, dù đã đoán được, nhưng ta tôi vẫn ù đi.

- Cậu sẽ trở thành thần Cupid của tớ nhé!

***

Có ba thứ trên đời này, tôi khó có thể khước từ. Thứ nhất, bánh quy bơ hoặc bánh quy chocolate chip. Thứ hai, Kamenashi Kazuya, dù là đóng phim hay hát, thậm chí chỉ cần một cái ảnh nhỏ xíu cắt ra từ đâu đó cũng được nốt. Thứ ba, những lời năn nỉ, nhờ vả hết sức mủi lòng của cô bạn thân từ thuở lớp 6 đến giờ.

Vậy là dù biết thần Cupid là nam giới, và tôi là một cô gái, thì tôi cũng phải cố gắng trở thành ông thần trẻ con có cánh đó. Hay đúng hơn, cố gắng hoàn chỉnh công việc của ông ta, dù bản thân không có cái cung tên nào.

Trước hết, tôi phải có vài thông tin về tên đó đã. Qua dò hỏi bâng quơ vài đứa bạn khác lớp, tôi biết cậu ta tên là Tuấn. Chỉ cần thế thôi là đủ cho bước tiếp theo rồi.

Ngay sau hôm biết tên, tôi canh lúc nào cậu ta xuống căng tin liền đi theo, mang kèm bút và sổ tay. Cậu ta đi cùng một tên khác, đeo kính, nên tôi tạm gọi là…. Bốn Mắt. Tôi đi thẳng đến chiếc bàn hai người đó đang ngồi xì xụp mì tôm trứng và nở nụ cười tươi nhất có thể.

- Chào Tuấn. Tớ là thành viên của CLB báo chí, tờ Con Quạ ra mỗi tháng một số chỉ có năm tờ mỏng dính đó. Tớ muốn phỏng vấn bạn cho chuyên mục Nhân vật tiêu điểm của số sau.

Tuấn ngạc nhiên nhìn tôi, rồi nhìn Bốn Mắt. Cậu bạn Bốn Mắt đẩy gọng kính lên, nhíu mày.

- Tớ là trưởng nhóm CLB đây, tớ có nhìn thấy bạn trong CLB bao giờ đâu. Mà tờ Con Quạ cũng đâu có chuyên mục Nhân vật tiêu điểm. Mà năm tờ cũng có phải là mỏng lắm đâu?

“Thông minh như mình mà cũng không lường được tình huống này”, tôi lẩm bẩm trong đầu. Trái đất tròn và bé hơn cả tưởng tượng. Nhưng tôi đâu dễ bị bắt thóp đến vậy.

- Thật ra, tớ định dùng bài viết này để tang phần thuyết phục khi xin gia nhập CLB, để gây ấn tượng với trưởng nhóm CLB, dĩ nhiên là cậu đây. Mà cậu nghĩ sao khi hoc sinh trường mình có nhiều bạn nổi bật đến thế mà không có chuyên mục Nhân vật tiêu điểm? Đó là một cơ hội tốt để mọi người hiểu rõ hơn về những người bạn trong trường đấy, đúng không?

Bốn Mắt vẫn còn đang trố mắt nhìn thì tôi đã quay sang Tuấn.

- Cậu đồng ý giúp tớ chứ? Tớ rất muốn vào CLB.

Tuấn nhìn tôi một lúc, rồi nhún vai, mặc cho Bốn Mắt bảo: “Không cần phải có bài lên tờ Con Quạ mới được vào CLB đâu.”

- Ừ. Được thôi. Cậu muốn hỏi gì?

- Cho tớ email và tớ sẽ gửi câu hỏi cho cậu nhé!

Đó là cách mà tôi có được tất tần tật thông tin mà mình muốn biết về cậu ta. Tất cả. Và độ tin cậy thì miễn chê.

Chương 12

Nguyễn Anh Tuấn, cao 1m75, nhóm máu O, thích màu xanh dương, thích nơi nào có biển, thích bánh quy bơ. Bộ phim yêu thích là Before Sunrise nhưng diễn viên thích nhất là Jullia Roberts. Thích nghe nhạc cổ điển. Không có mẫu sẵn cho cô gái sẽ thích hay ấn tượng, nghĩa là thích thì là thích thôi.

Tôi gửi tất cả cho Nhi. Cô bạn vừa đọc vừa bình phẩm.

- Màu xanh dương đi với màu hồng là là đẹp.

Màu hồng là màu yêu thích của Nhi.

- Tớ thích Hugh Grant và Jullia Roberts trong Notting Hill lắm. Họ rất là đẹp đôi.

Ý của Nhi là nếu Hugh và Jullia đẹp đôi thì cậu ấy và Tuấn cũng thế.

Đôi khi, sự liên tưởng của cậu ấy rất đáng sợ. Nó bay đến tận tinh cầu nào đó rất xa xôi và hầu như tôi chẳng thể nào hiểu được sự liên quan giữa chúng nằm ở đâu. Nhưng vì đã thân với nhau một thời gian dài nên tôi chẳng mấy khi ngạc nhiên vì điều này nữa, chỉ bình thản chấp nhận thôi.

Tôi đưa ra một lời khuyên đơn giản.

- Cậu nên bắt chuyện với cậu ấy đi.

- Tớ không dám. Cậu giúp tớ thân với cậu ấy hơn nhé, và kể tốt với cậu ấy về tớ giùm nữa.

Đó là lý do tôi vẫn chưa thể đọc xong những trang cuối của Forrest Gump và cặm cụi viết một bài ch chuyên mục “Những góc đáng yêu trường tớ” trong tờ Con Quạ để gia nhập CLB báo chí. Tôi không dùng bài phỏng vấn Tuấn được vì đơn giản là không thể. Tuấn chỉ là một nam sinh bình thường, không phải là mấy tên đẹp mã, thích được người ta tung hô, suốt ngày chụp ảnh trưng lên Facebook với vài thành tích văn nghệ. Lần gặp tiếp theo với Tuấn là tại CLB Báo chí. Cậu ấy cười, và khen bài tôi viết về cây bò cạp vàng trước cổng trường rất dễ thương, không tỏ ý giận gì về việc bài phỏng vấn mình không thấy xuất hiện. Tuấn không phải là thành viên CLB, nhưng cậu ta với Bốn Mắt là bạn thân nên hai người thường đi chung và cùng có mặt ở CLB.

Và tôi cũng kéo Nhi vào CLB. Thi thoảng, Nhi sẽ làm bánh hoặc nước chanh hoặc dưa gang dầm mang đến. Nhân thể, tôi nói thêm rằng cô bạn thân của tôi làm được cả bánh táo, kem việt quất và món bún bò ngon đến mức có thể làm người ta ngất lịm.
Mùa hè vẫn nắng chói chang. Đôi lúc đứng dựa lưng vào bức tường ngoài hành lang, trông ra cây bò cạp trước cổng trường, tự nhiên tôi nhắm mắt lại, lim dim như buồn ngủ. Và chỉ như sực tỉnh khi Nhi chạm nhẹ vào vai. Sau đó, hai đứa sẽ xuống CLB báo chí – thực ra nó chính là phòng máy vi tính được sử dụng vào những ngày không có tiết học. Dù quạt trần quay vù vù, nhưng không khí ở đây vẫn oi không khác chi cái góc nhỏ của tôi ở thư viện. Nhưng tôi có cảm giác ở đây mình vui hơn, không còn uể oải nữa. Vì có Nhi cùng những món ăn, có Bốn Mắt để chê bai những lỗi chính tả về dấu hỏi và dấu ngã vớ vẩn cậu ta hay mắc phải. Và có cả Tuấn nữa, dù ý nghĩa của việc cậu ấy ở đây là gì tôi cũng không rõ.

Hôm nay, tôi ghe CLB trước. Lúc đến đã thấy Tuấn ở đó rồi, đang nghe nhạc và đọc tờ Con Quạ. Nhi và Bốn Mắt là cán bộ lớp nên giờ này phải họp ở văn phòng Đoàn. Tuấn ném cho tôi một túi giấy nhỏ, bên trong là một ít bánh quy bơ và bánh quy chocolate chip. Thấy món ăn ưa thích, tôi lấy ngay một cái, ăn ngon lành. Và tôi mở rộng miệng túi, đưa về phía Tuấn. Cậu ấy bảo tiện đi ngang qua một hiệu bánh thì mua mang lên cho mọi người. Hai đứa vừa ăn vừa đọc tờ Con Quạ và cười khúc khích khi soi ra được lỗi chính tả ngớ ngẩn của Bốn Mắt.

Chỉ còn một cái bánh, tôi bẻ đôi, đưa cho Tuấn một nửa. Hơi ngần ngừ một chút nhưng Tuấn cầm lấy nó. Vừa hay, Nhi và bốn mắt đến.

- Ôi, tớ đói quá, có bánh quy à?

Tiện tay, tôi cầm nửa cái bánh Quy đút cho Nhi ăn.

- Nè, ăn đi, ngon lắm đó.

Bốn mắt ngửi ngửi, rồi hỏi.

- Bánh quy ở đâu thế này?

Tuấn cũng cầm nửa cái bánh quy còn lại đưa cho Bốn Mắt và lơ đi. Khi thấy tôi đang nhìn, cậu ấy kín đáo đưa tay ra hiệu ‘sụyt’. Và cười.

Tôi có cảm giác Nhi đã nhìn thấy. Nhưng tôi cũng khong chắc nữa. Vì Nhi chẳng nói gì cả.

***

Sáng nay vừa dắt xe đạp ra khỏi bậc cửa, tôi đã thấy nó thủng lốp. Và phải để nó ở nhà, nhờ bố mẹ cho quá giang đến trường đợi. Trưa tan học, tôi đứng đợi xe buýt. Nhi đã về trước. Cơ quan của mẹ có cô bạn ở gần đây nên buổi trưa bác thường ghé đón con gái về. Trời nắng chang chang, làm mọi thứ như sáng lóa lên, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy chóng mặt. Đây là giờ mà học sinh, sinh viên đồng loạt ta học nên xe buýt nào cũng đông. Nghĩ đến cảnh bị chen bẹp ruột trên đó, tôi cảm thấy mệt hết muốn ăn cơm. Chờ lâu đâm chán, tôi cúi xuống, di di mũi giày, vẽ linh tinh như con nít nghịch cát. Và tôi lại thấy mắt mình lim dim như muốn ngủ.

- Tin tin. Tin tin.

Ai đó giả làm tiếng còi xe. Tôi ngẩng đàu lên, là Tuấn. Trên tay cậu ấy là một chùm hoa bò cạp vàng. Cậu ấy vẫy mấy ngón tay chào tôi, trông ngộ nghĩnh, và trẻ con.

- Cần đi quá giang không?

- Có tiện đường không?

- Nhà cậu ở đâu?

Tôi nói tên đường mà mình ở, Tuấn gật đầu bảo, nhà tớ trên đường ngang qua. “Cậu may nhé”, Tuấn nháy mắt. Tôi không nghĩ ngợi nhiều nữa, leo lên yên sau, ngồi ngay ngắn.

- Tính rẻ cho tớ nhé.

- Ừ.

Tuấn đưa cho tôi chùm hoa bò cạp vàng.

- Cầm giùm với. Tớ không có giỏ xe, vướng víu quá.

Tôi cầm lấy, tự hỏi vướng víu thế thì cậu ấy hái làm gì. Hoa bò cạp vàng và những cơn mưa là hai thứ đáng yêu nhất của mùa hè, đáng yêu như lời tỏ tình của ai đó cho một ai đó khác. Tôi đã ghi thế ở trong bài viết chuyên mục “những góc đáng yêu trường tớ”. Ngồi sau lưng Tuấn một lúc, tôi than thở.

- Trời nóng gì đâu ấy.

- Ừ, sao biết được, Trái Đất ngày càng nóng lên mà.

- Ha ha, nghe cậu nói kìa, y như là phim tài liệu ấy.

Tuấn nghiêm giọng, như tiếng của một người đọc lời bình phim, vừa khàn khàn vừa đục đục.

- Tôi cá là băng ở Bắc Cực đã ta gần hết rồi và thế là Doraemon lẫn Nobita không thể làm đá bào xi rô gì gì được nữa.

Tôi cười đến mức suýt té, phải bám vào lưng cậu ấy. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra cậu ấy có một cái lưng to như thế. Rất vững chãi và ấm áp.

Gần đến nhà, tôi nằng nặc đòi xuống ở đầu đường và sẽ đi bộ vào. Tuấn chịu thua. Trước khi chào tạm biệt, Tuấn nói nhanh.

- Thật ra tớ hái chum hoa đó là để tặng Phương Giao, nên cứ giữ nó đi nhé. Bye bye!

Tuấn vẫy vẫy mấy ngón tay rồi nhấn pê đan. Có cảm giác cậu ấy đi rất nhanh. Còn tôi thì đứng im như tượng trong vài giây, vì bất ngờ, cho đến khi nắng rọi rát cả da mới cầm chùm hoa vàng rực ấy chạy về nhà.

Sau này tôi mới biết, nhà của Tuấn ngược đường nhà mình khá xa.

***

Thành thật mà nói, tôi đã lờ mờ đoán rs chuyện gì đó không giống như dự tính ban đầu. Từ Tuấn, và cả từ chính tôi. Từ nhãng lần Tuấn mua bánh quy cho tôi ăn. Hay việc cậu ấy dành nhiều thời gian để nói chuyện với tôi. Hay việc tôi một tối nọ muốn nghe thử bài hát mà cậu ấy yêu thích. Cũng như một hôm khác, tôi đột nhiên đứng ngẩn ngơ nhìn cây bò cạp vàng bắt đầu thưa dần những chùm hoa rồi tự dung tiếc ngẩn ngơ. Chùm hoa hôm nọ tôi vẫn giữ trong ngăn bàn, dù nó đã khô đi. Một ngày qua nhà tôi chơi, Nhi cũng đã nhìn thấy chùm hoa ấy.

Tôi là thần Cupid. Nhiệm vụ của Cupid là bắn tên cho người khác chứ không phải tự cầm mũi tên đâm vào tim mình.

Và thế là tôi lại chui vào góc nhỏ của riêng mình, mang sách từ nhà đi để đọc và mỗi lần ra lại đưa gáy sách cho cô thủ thư kiểm tra. Để chờ đợi hoặc là trốn tránh một điều gì đó, tôi cũng không chắc, chỉ biết đó là việc duy nhất tôi có thể nghĩ đến. Mùa hè vẫn chầm chậm trôi bên ngoài cửa sổ. Thi thoảng, tôi vẫn ghé CLB Báo chí để không ai nghi ngờ. Tôi giải thích lý do không đến thường xuyên được nữa vì có nhiều thứ phải đọc quá.

Trời mưa, nhưng trong cái góc nhỏ, không khí không dịu đi bao nhiêu. Tôi đang đọc Yotsuba. Việc đọc bị gián đoạn khi cái hốc nhỏ đột ngột tối sầm lại. Nhi đến.

- Nè, đừng ở trong này nữa, ra ngắm mưa với tớ đi, đẹp lắm. Tớ cũng có chuyện này muốn kể.

- Gì thế?

- Tớ tìm thấy bạch mã hoàng tử của mình rồi.

Nhi cười, ra vẻ bí mật. Cô bạn mở ví, lấy ra tấm ảnh của Kamenashi Kazuya được cắt từ đâu đó.

- Thế…Tuấn thì sao?

Nhi nhún vai.

Tớ nhận ra đó chỉ là cảm nắng thoáng qua thôi. Khi ở xa thì tưởng tượng đủ thứ, nhưng khi ở gần rồ thì lain không cảm thấy gì đặc biệt nữa.

Tôi và Nhi đã chơi thân với nhau từ năm lớp 6. Dĩ nhiên, tôi nói dối lúc nào cũng giỏi hơn. Tôi biết có điều gì đó Nhi không nói thật, nhưng cũng biết cô bạn sẽ không nói ra nếu hỏi. Vậy nên, tôi cũng im lặng. Có những điều giữa hai cô bạn gái thân thiết chẳng cần nói một lời nhưng hiểu cả. Như cảm giác dịu dàng khiến tôi muốn khóc khi Nhi nắm lấy tay và kéo ra khỏi thư viện, và hai đứa đứng ngoài hành lang ngắm mưa xối ướt cây bò cạp vàng. Màu hoa vẫn rực rỡ trong mưa.

***

Một ngày, vẫn là ngày mùa hè chưa vội đi. Tôi dắt x era trước cổng trường đứng đợi. Cứ nhìn người này đến người kia đi qua, cuối cùng cũng nhìn thấy người mà mình đợi. Một người cũng cao, mặt mũi cũng được nhưng hơi gầy. Khi người đó nhìn, tôi không nói một lời. Chỉ cười và cầm một chùm hoa bò cạp vàng rực rỡ còn sót từ cái cây trước cổng trường đưa về phía đó.

Hoa bò cạp vàng và những cơn mưa là hai thứ đáng yêu nhất của mùa hè, đáng yêu như lời tỏ tình của ai đó cho một ai đó khác.


» Next trang 4

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.