Tuổi mười bảy có nhiều thứ để phiền não. Bài tập nhức đầu nghĩ mãi không ra đáp án, hình như cân nặng có tăng lên chút ít, một em mụn tự đâu xuất hiện…… Đủ thứ linh tinh có tên và không tên. Nhưng Quỳnh Chi không phiền não vì những chuyện đó. Điều phiền não lớn nhất nó phải đối mặt mỗi ngày là những chuyến xe buýt. Lúc đi học vẫn còn sớm nên còn được thảnh thơi chọn cho mình một chỗ ngồi, nhưng đến lúc tan học thì xe chật như nêm, cảm tưởng như cả trăm người chen lấn, giẫm đạp lên nhau. Đứng thì mỏi chân, lúc xuống xe không cẩn thận còn có thể bị té… Chỉ vì những chuyến xe buýt đó mà một lần Chi bị mất chiếc điện thoại yêu quý. Chưa kể mùi máy lạnh khó chịu và chứng say xe mà mỗi lần bước xuống khỏi xe buýt, đầu Chi luôn ở trạng thái quay cuồng.
Lúc trước, ngày nào Quang cũng qua đưa đón Chi đi học, vì Chi không đi xe đạp được – mẹ nói không cho, sợ tai nạn này nọ. Nhưng từ ngày cậu ta có bạn gái thì tất cả thời gian trống trong thời gian biểu của cậu ta đều dành hết cho người ta. Bạn bè có ‘một nửa’ rồi là vậy đấy. Ngay cả cô bạn thân thiết sáu năm trời, từng chia sẻ đủ thứ với nhau cũng coi như chưa từng có. Hẹn nhau đi xem phim mà nó Chi leo cây nửa tiếng. Nhờ nó qua nhà xem giùm em máy tính hỏng, nó cho Chi đợi cả một buổi chiều, rồi cuối cùng không đến. Vì người ta gọi, vì người ta có chuyện nhờ, vì đủ thứ lý do trước giờ không thấy. Nhưng đến sinh nhật người ta, thậm chí là một ngày (theo Chi) vớ vẩn như kỷ niệm một tháng quen nhau, nó lại nài nỉ, nhờ vả Chi giúp đỡ.
Hôm nay dậy muộn có một chút nhưng lại trễ mất chuyến xe buýt, phải đợi chuyến sau nêm sém chút nữa là muộn học. Chi phải co giò chạy thật nhanh, leo cầu thang, vừa ngồi xuống bàn là chuông báo giờ học reng reng. Tuấn ngồi từ bàn trên, quay xuống, nhe răng ra cười.
- Sém chút là bà bị sao đỏ tóm rồi.
- Ừ. May ghê, - Giọng nói của Chi không có chút vui mừng nào.
- Hôm qua tui xui lắm bà. Tự dưng xe đạp của tôi bị xì lốp, phải dắt bộ đến chỗ bơm, nắng chang chang. Tội My phải đi chung với tui.
- Ừ. Thảm thật. – Vẫn cái giọng bình bình vô thưởng vô phạt.
Quỳnh Chi lôi trong cặp ra chiếc khăn mùi soa, lau mồ hôi trán. Chạy hụt hơi vào buổi sáng với cái bụng rỗng không phải là chuyện ai cũng thích làm.
Khôi – lớp trưởng – bỗng dưng nói với Chi.
- Quỳnh Chi xuống văn phòng Đoàn lấy giùm tớ sổ đầu bài nhé.
- Không thích. Tớ mệt lắm.
Cậu ta không nói gì thêm, tự mình đi lấy sổ đầu bài.
Tiết hai. Điện thoại của Chi rung. Tin nhắn từ lớp trưởng. Lớp trưởng kiểu gì mà lại không gương mẫu cơ chứ, xem thường quy định cấm dùng điện thoại trong lớp.
“sáng mai cậu lấy giùm tớ sổ đầu bài nhé!”
“Không thích!” Chi nhăn nhó reply. Chẳng hiểu cái gã này hôm nay ăn nhầm thứ gì.
“Nếu vậy, tớ sẽ nói cho Quang biết bí mật của cậu.”
Chi giật mình. Nhưng rồi nó nhanh chóng tự trấn an. Khôi làm sao mà biết chuện gì được.
“Bí mật gì chứ?”
“Ừ thì kiểu bí mật như là chính cậu đã xì hơi lốp xe của Quang hôm qua. Tớ đã nhìn thấy.”
Chi đọc đi đọc lại tin nhắn thêm mấy lần nữa, chép miệng, rồi nhắn.
“Sổ đầu bài ở văn phòng Đoàn phải không?”
Khôi quay xuống, nở một nụ cười. Chi thì không.
***
Trong suốt năm năm là bạn của nhau, Chi chưa làm bất kỳ điều gì có lỗi với bạn. Nếu có thì chỉ là nói nó xấu ma chê quỷ hờn khi nó nổi hứng tự khen mình đẹp trai; đánh mạnh vào vai mỗi lúc cậu ta làm điều gì đó sai như: nhớ nhầm ngày sinh nhật, cho Chi chờ quá giờ hẹn mười lăm phút…. Nhưng mấy chuyện như vậy, con trai mà để bụng thì đúng là nhỏ nhen. Đấy là chưa kể nó đánh vào vai Chi còn mạnh hơn là Chi đánh nó.
Nhưng thật sự không thể chối là Chi đã xì lốp xe của Quang. Cho nên bây giờ nó phải làm ô sin cho gã lớp trưởng. Lại thêm một điều phiên não nữa xuất hiện mỗi ngày.
***
Chi không rõ về Khôi lắm. Hai đứa chưa từng có một cuộc nói chuyện nào thân thiết hơn những câu xã giao thông thường. Thậm chí, hai đứa còn không được gọi là bạn hơi thân thân. Chi đoán lớp trưởng là người rất khó hiểu dựa theo tính ít nói của cậu ấy, lại còn hay mỉm cười một cách bí ẩn nữa chứ. Thành ra dân tình được một dịp xôn xao khi thấy hai người thân thiết hơn trước, kiểu như Chi đi lấy sổ đầu bài giùm.
Không những Chi phải đi lấy sổ đầu bài mỗi ngày mà giờ còn phải thi cắm hoa cho ngày 20/11 sắp tới. Nó không tin vào tai mình.
- Cắm hoa á?
- Ừ. Chi thi cắm hoa nhé.
- Tại sao lại là tớ chứ?
- Hồi cấp hai Chi từng đạt giải nhất cuộc thi cắm hoa mà.
Chi nhăn mặt. Chi không thích tha giự mấy kỳ thi kiểu đó, thấy phiền phức sao ấy. Hồi học cấp hai thì còn ‘ngây thơ’, dễ bị dụ chứ giờ ‘khôn’ hơn rồi. Làm tốt thì không sao, làm mà dở thì dễ bị chê bai trong khi chẳng được ích lợi gì, lại còn mất công nưa chứ.
- Đó là chuyện lâu lắm rồi.
Bỗng dưng nó khựng lại.
- Ớ? Mà sao cậu lại biết chuyện đó?
Khôi nhìn sang hướng khác, trong vài giây, Chi có cảm giác như cậu ta đang bối rối. Nhưng cậu ta nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường nên nó cũng không chắc mình có nhìn lầm không.
Kết quả, bị đe dọa điểm yếu, chiều đó Chi vẫm phải cung Khôi đi mua hoa. Cậu ta định mua những bông hoa hồng đỏ, nhưng Chi ngăn lại, bảo nên mua cẩm chướng. Cẩm chướng là loài hoa thường được dành tặng mẹ, nhưng nó thấy cô giáo chủ nhiệm cũng hiền lành như mẹ nên những bông hoa cẩm chướng rất hợp. Khôi gật gù đồng ý. Hai đứa cùng chọn những bông hoa cẩm chướng màu hồng phấn, nhạt dần về phần cánh và mép viền màu đỏ. Thế mà lúc tính tiền, chẳng biết ở đâu ra một cành hoa hồng màu trắng.
- Tặng cậu. Cảm ơn hôm nay đi với mình nhé.
Chi bối rối cầm cành hoa.
Chương 6
Sáng sớm chủ nhật, Chi chủ động đặt đồng hồ báo thức và đi thi cắm hoa. Có thể mới đầu nó không thích thật, thậm chí là khó chịu. Nhưng Chi vốn không thích vô trách nhiệm, không nhận thì thôi chứ đã nhận thì phải làm cho ra trò. Thêm nữa, thực ra nó cũng thích cắm hoa lắm. Nó cảm thấy rất thú vị khi được ngắm những bông hoa xinh xắn, thiết kế ra một lọ hoa đẹp, và truyền tải một ý nghĩ nào đó qua chúng. My – “người ta” của Quang – cũng tham dự. Trong lúc nó đang còn lấp ló ngoài cửa thì Quang từ đâu chạy đến, đập mạnh lên vai nó.
- Hôm nay tôi cổ vũ cho bà thắng đó nha. Bí mật đó. Đừng có nói với My.
Chi liếc xéo.
- Ông cũng nói vậy với My chứ gì?
Quang cười to rồi chạy biến sang chỗ My. Tự dung Chi thấy vừa buồn buồn, lại vừa buồn cười. Nó mở bó hoa cẩm chướng ra chuẩn bị. Nhưng rồi Chi phát hiện miếng bọt biển biến đâu mất, chắc là bị rơi ở dọc đường. Khôi liếc nhanh mọi thứ trên bàn.
- Để tớ đi mua. Kịp không?
- Chi lắc đầu.
- Còn phải ngâm nước nữa.
Hai đứa còn đang bối rối nhìn nhau thì My bước sang, đưa nó một miếng bọt biển.
- Chi cầm lấy này. Tính tình hay lo xa nên chuẩn bị hai miếng lận.
Chi bối rối nhận lấy, quên luôn phải cảm ơn. Khôi nhanh miệng.
- Cảm ơn bạn nhé. Tí nữa tụi mình sẽ thay mặt lớp đãi bạn ly chè.
Kết thúc buổi thi, lớp Chi giành giải nhất, không hẳn vì bình hoa của lớp nó đẹp nhất mà một phần là do cái miệng thuyết trình dẻo quẹo của Khôi. Nó đứng nghe mà cong thắc mắc có thiệt bình hoa mình cắm mang ý nghĩa hay ho dữ vậy không? Mấy hôm nay làm ôsin cho Khôi, nó nhận ra là gã cũng không hẳn ít nói như vẻ bề ngoài. Thậm chí là nếu tìm được câu chuyện hợp gu thì hắn còn có thể nói nhiều hơn cả Chi. Chi thích nghe cậu ta nói về thiên văn học, những chòm sao rồi những hiện tượng nhật thực, nguyệt thực. Nó nghĩ mình có thể nghe cả ngày.
Sau cùng, bốn đứa, Chi, Khôi, Quang và My đi ăn chè. Tan tiệc, Khôi đèo nó trở về.
- Chi nè, cậu có thể nói cho tớ biết tại sao cậu lại xì lốp xe của Quang hôm nọ không?
Chi trầm ngâm một lát. Rồi chậm rãi hỏi.
- Cậu có biết bộ phim “My best friend’s wedding” không?
- Không.
- Bộ phim đó kể về hai người bạn thân đã hứa với nhau rằng khi họ hai mươi tám tuổi, nếu không có người yêu thì họ sẽ lấy nhau.
Khôi không hiểu.
- Vậy thì sao?
- Tớ và Quang đã cùng xem bộ phim đó. Cậu ấy đã hứa với tớ điều tương tự. Chỉ khác là rút xuống còn mười bảy tuổi thôi.
- Thì ra là vậy. Bí mật lớn nhất không phải cậu đã xì lốp xe cậu ấy. Mà là cậu thích Quang.
- Ừ, vậy nên tớ ghen tị với My. Tớ không chỉ xì lốp xe thôi đâu. Lúc đi mua quà kỷ niệm một tháng quen nhau của cậu ấy, tớ đã cố tình rút một ít chỉ ở con gấu bông trước khi gói nó lại. Tớ biết Quang trước, tớ cũng thích cậu ấy trước. Tớ đã tin chỉ có tớ mới là công chúa, chỉ có tớ mới hợp với Quang nhất, rồi một ngày nào đó cậu ấy sẽ nhận ra điều đó. Nhưng sự thật, tớ chỉ là một mụ phù thủy. Hoàng tử thì chẳng bao giờ trở về với phù thủy cả.
- Cậu sợ tớ nói với Quang sự thật thì tình bạn của hai người dẽ đi tong phải không?
- Ừ. Tớ sợ.
- Nhưng những gì cậu đang làm cũng chẳng khác gì đâu. Chỉ là những chuyện tồi tệ sẽ đến từ từ thôi.
Chẳng ai nói với nhau câu nòa nữa. Chi tưởng mình sẽ khóc. Nhưng cuối cùng, mắt nó ráo hoảnh. Nó ngồi yên sau xe, ngắm phố phường buổi trưa sáng rực rỡ, và gió thổi luồn qua mái tóc mát rượi. Lòng nhẹ bẫng một cách kỳ lạ. Nó thấy hình như mình vừa nhận ra một điều gì đó rất quan trọng. Điều gì đó về tình yêu mà không thể định nghĩa rõ ràng. Điều gì đó về buông tay. Và điều gì đó về tình bạn quý giá không đáng bị đánh đổi bởi bất kỳ một ảo tưởng nào.
- Ngày mai cậu tự đi mà lấy sổ đầu bài nhé. Tớ sẽ nói sự thật với Quang nên cậu không còn gì để mà uy hiếp tớ đâu.
Khôi bật cười.
- Ok.
Cuối cùng thì Chi cũng đủ can đảm để nói sự thật với Quang. Nó nói rằng chính nó đã xì lốp xe của cậu ấy. Nó chờ đợi cậu bạn thân sẽ sửng sốt hỏi tại sao, và rồi nó sẽ nói hết tất cả, sạch sành sanh, dẫu cho sau đó chuyện có ra sao. Nhưng Quang chỉ tròn mắt rồi nói.
- Cậu làm thế vì giận tớ không đèo cậu về nữa chứ gì?
- Rồi Quang cười khì. Nụ cười vô tư, sáng trong vẫn thường thấy. Tự dung Chi thấy lòng nhẹ bẫng. Cô đấm vào vai Quang.
- Ừ. Vì giận cậu nên mới làm vậy đó.
- Tớ xin lỗi. Thôi, hôm nào cộng lại tất cả mọi tội lỗi rồi đãi cậu một chầu nhé.
- Coi lại có đủ tiền không đã nhé.
Trong buổi chiều tà mà mọi thứ đều chìm trong màu xám đó, trời lạnh mát mẻ, dễ chịu, và Quang với Chi lại trở về hai người bạn thân thiết như trước. Sau một cú chao đảo.
Thôi, tốt nhất chỉ nên nói đến thế thôi. Còn điều khác, có lẽ chẳng quan trọng nữa rồi.
***
Sau những ngày xáo trộn đó, Chi đi học bằng xe buýt thêm vài ngày rồi mọi chuyện thay đổi. Vì có một bất ngờ.
Buổi sáng hôm đó, Chi vừa bước ra khỏi nhà đã thấy Khôi đứng đó.
- Lên tớ đèo đi học!
Chi trợn tròn mắt. Nhưng bộ não cũng chỉ kịp ra lệnh cho nó phải nhảy lên xe ngay lập tức. Nó bảo.
- Đi nhanh lên! Mẹ tớ mà thấy thì tối nay tớ không biết giải thích thế nào và chống chọi sự trêu chọc của anh hai ra làm so đâu.
- Ok.
- Mà sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi qua đây vậy?
- Tiện đường mà.
Và Khôi trpwr thành tài xế cho Chi thêm rất nhiều ngày sau đó. Cho đế khi họ không còn là những người bạn xã giao trên lớp. Cho đến khi giữa họ có những điểm chung, sự thân thiết và sự tin cậy. Khi ấy, Khôi mới kể cho Chi nghe một bí mật về chuyện cậu từng thích một cô bạn từ hồi cấp hai, nhưng chỉ biết nhìn từ xa, đến khi học cấp ba thì bất ngờ chung lớp. Cậu quyết định phải làm gì đó. Nhưng ‘làm gì đó’ lại là chọn cách tiếp cận kỳ quặc – ‘khủng bố’ người ta.
- Tớ nghĩ bạn gái nào cũng có thể trở thành công chúa cả. Vấn đề là phải tìm một hoàng tử thích hợp.
Chi bật cười.
- Cậu định nói cậu sẽ trở thành hoàng tử của tớ chắc?
- Nếu cậu muốn.
Trong một tích tắc, mặt Chi đỏ lên. Và đó là lúc Chi biết câu trả lời của mình đã xuất hiện.
Chương 7: Hồi kết một cuộc rượt đuổi
Tôi không tự phụ và kiêu ngạo về bản thân. Chỉ đơn giản, tôi biết rõ sức hút của mình. Gương mặt dễ nhìn, chơi giỏi một môn thể thao và mồm mép một chút, đạt danh hiệu Mister khi mới chân ướt chân ráo vào trường cấp ba. Tất cả những điều đó khiến tôi có thể tin vào điều mà mọi người đồn thổi – tôi là chàng trai nổi bật nhất trường cấp ba, Tôi có sức hút với bọn con gái. Từ những cô nàng nổi bật rất thích có sự góp mặt của tôi trong mội cuộc vui. Đến những cô nàng bình thường thích ẩn mình trong lớp và xem việc nhìn lén tôi đã là đủ với họ. Ai mà biết được họ có viết về tôi trong nhật ký hay không. Nhưng tôi không phủ nhận rằng mình thích cảm giác đó. Tuy vậy, tôi cũng chắc chắn rằng mình chẳng dành tình cảm đặc biệt cho ai trong số đó cả. Ngoại trừ một người. Nhưng khá là trêu ngươi, cô bạn đó lại chẳng có vẻ gì quan tâm đến tôi cả.
Linh Giang học chung khối, nhưng khác lớp, và là bí thư của lớp đó. Cô bạn đạt danh hiệu Miss toàn trường cùng năm thi với tôi. Tôi chỉ gặp mặt cô bạn vào mỗi buổi học thêm ngoại ngữ mà hai đứa đăng ký trung lớp. Ba buổi một tuần và mỗi buổi hai tiếng. Ngoài ra, tôi còn nhìn thấy cậu ấy vài giây vào buổi trưa tan học. Khi Giang chạy sang lớp tôi để đợi Ngọc Khanh về chung. Nói thêm, Linh Giang và cậu ấy là bạn thân từ khi còn học cấp hai.
Cô bạn ấy rất đặc biệt, đối với cá nhân tôi. Không phải là những cô búp bê đầu rỗng. Nhưng cũng không phải là những cô nàng mọt sách nhàm chán, nhút nhát. Linh Giang như một bức tranh rực rỡ đủ màu sắc chưa bao giờ làm cho người khác thấy bớt thú vị. Cô bạn thích bóng đá, và trong một buổi học ngoại ngữ, cậu ấy đã đùa về gương mặt người ngoài hành tinh của Ronaldinho. Lần đó khiến tôi cười chảy cả nước mắt. Và hiếm ai làm tôi cười thoải mái một cách tự nhiên như vậy.
- Nhưng anh ấy đá bóng thật tuyệt vời. Điều đó khiến Ronaldinho đẹp hơn cả một siêu mẫu.
Linh Giang kết thúc câu chuyện trước khi quay trở lại với bài dịch của mình. Nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng làm tôi ấn tượng.
Tôi không phải là một chàng trai nhút nhát. Vậy nên tôi chẳng ngại ngần rủ cô bạn đi chơi, xem phim, ăn kem… nhưng cậu ấy lắc đầu. Tôi tặng hoa hồng, gấu bông, lắc tay… cũng bị cậu ấy từ chối. Chưa có ai cho tôi nếm thử cảm giác lạnh-giá-Bắc-Cực như thế. Điều đó khiến lòng kiêu hãnh của Mister bị sứt mẻ. Và tôi cố gắng phục hồi nó bằng nhiều lần hơn nữa làm như vô tình xuất hiện trước mặt cậu ấy, rủ đi xem phim nhiều hơn. Nhưng cô bạn vẫn cho tôi ăn bánh bơ, đội mũ phớt dài hạn. Hai đứa cứ như thi gan với nhau xem ai sẽ là người thua cuộc trước. Tôi như đang vớt vát lòng kiêu hãnh của mình chứ không phải vì thích cô bạn như ban đầu nữa.
Lần đầu tiên Linh Giang nhận lời đi chơi riêng với tôi là để nói cho rõ ràng mọi chuyện. Chúng tôi vào một cửa hàng Donut and Coffee.
- Phong này, chúng ta chấm dứt chuyện này ở đây đi, được không? Tôi không thích cậu. cậu cũng biết điều đó mà.
- Nhưng tớ thích cậu.
- Tôi không dám chắc một trăm phần trăm về điều đó đâu.
Tôi nhún vai. Giang nhấp một ngụm cà phê sữa.
- Tớ nhắc lại nhé. Chúng ta chấm dứt câu chuyện ở đây thôi. Cậu có làm gì nữa cũng vậy thôi. Tớ thích một người khác rồi.
Khi nói câu cuối cùng, Giang khẽ mỉm cười. Nụ cười ngượng ngùng nhưng vui sướng của một cô gái khi nói về người bí mật của họ. Vì vậy, tôi không thể cho rằng cô bạn đang nói dối.
Miss
Phong không còn bám đuôi tôi nữa. Điều đó khiến tôi thấy cuộc sống dễ thở hơn. Dẫu vậy, đâu đó tận sâu thẳm, tôi cảm thấy có lỗi với cậu ấy. Phong cũng đâu làm gì sai. Chỉ là cậu ấy thích tôi mà thô. Chẳng ai điều khiển được cảm xúc cả. Nhưng kiểu săn đón đó làm tôi thấy gò bó và không an toàn. Cảm giác mất tự do.
Trước khi Phong nói rằng cậu ấy thích tôi, hai đứa vẫn là bạn bè. Thậm chí quan hệ khá tốt. Đành rằng cậu ta hơi tự phụ, nhưng nhìn chung vẫn là một cậu bạn khá tốt tính. Nhưng sau đó, tôi gần như không nói chuyện hay tiếp xúc quá gần, trừ trường hợp không thể khác. Bạn không thể làm bạn với người mà bạn thích hay thích bạn được. đó là chuyện không thể. Vì lẽ dĩ nhiên, tình cảm đó khác hoàn toàn với tình cảm bạn bè. Cảm xúc khác, hành động sẽ khác.
Khanh có lần hỏi tôi về chuyện này khi hai đứ về chung trên xe buýt.
- Cậu với Phong sao rồi.
- Chả sao.
Câu chuyện dừng lại ở đó và không một ai nói gì thêm.
Chẳng biết Khanh đang nghĩ gì. Còn tôi thì lại đang nghĩ về cậu ấy.
Tôi chẳng còn nhớ chúng tôi đã qien biết nhau như thế nào. Cũng chưa bao giờ ngồi đếm chính xác thời gian hai đứa làm bạn với nhau là bao nhiêu năm, bao nhiêu thanngs, bao nhiêu ngày. Tôi cũng chẳng nhớ rõ mình thích cậu ấy bắt đầu từ lúc nào. Nhưng khi bạn thích một người, bạn dường như thích hết mọi thứ về người đấy. Tôi thích cái dáng cao, gầy, gương mặt có chút gì đó trẻ con và đôi khi lơ đãng, chẳng ai quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh. Đôi khi cậu ấy ngơ ngác khiến cậu ấy như một cậu bé con vậy. Tôi thích nhất mỗi khi cậu ấy cười. Đôi mắt mắt một mí đáng yêu sẽ thành một đường kẻ thân thiện và nụ cười thơ trẻ. Nó thật sự đặc biệt.
Tôi thích bản thân mình khi ở bên Khanh. Trước mặt người khác, chẳng biết tôi hòa đồng, nền nã thế nào, hay dịu dàng, cá tính, chin chắn ra sao. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết ở một góc khuất khác, mình là một đứa con gái ngang bướng và cứng đầu. Chỉ Khanh mới có thể chịu đựng được tính khí ấy và khuyết điểm ấy trở nên dễ thương hơn. Như một ngày gần đến ngày thi cuối học kỳ nảy lửa của năm 11, tôi quăng cuốn tập hóa qua một bên, nhăn nhó.
- Muốn nghỉ học quá.
- Thì nghỉ đi.
- Nghỉ học rồi tớ làm cái gì? Dáng tớ thì không bốc vác hay thợ hồ được rồi. Mà nghỉ học sớm chỉ có nước… lấy chồng sớm. tớ không thích.
- Vậy thì đừng nghỉ học nữa.
Tôi liếc xéo Khanh một cái. Nhưng cậu ấy chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười dễ thương quá trừng nên tôi cũng mỉm cười theo. Lúc nào Khanh cũng vậy, không lên lớp giáo điều. Cậu ấy chỉ gợi ý để tôi tự suy nghĩ hoặc dập tắt những cơn bất đồng của tôi một cách bình thản như vậy. Như một que kem giữa một trưa nùa hè nóng bức hanh hao.
Sự kiêu kỳ của con gái nói chung và nỗi sợ bị tổn thương của cá nhân tôi nói riêng đã ngăn cản tôi nói vưới cậu ấy ba-từ-quan-trọng. Nhưng với tình cảm chắt chiu mỗi ngày một đầy thêm thì giấu nhẹm nó đi là một việc rất khổ sở. Và giường như là việc không thể làm được. Tôi nghĩ mình đã đôi lần để lộ nố ra khi trưa nào cũng chờ cậu ấy tan học cùng. Thi thoảng cuối tuần , học bài và đi xem phim cùng nhau. Thậm chí tôi đã thử đan tặng cậu ấy một cái khăn quàng cổ. Sự thật thì nó không quá thậm tệ, nhưng bị vài lỗi đan, hơi ngắn một chút và bị sút chỉ khi Khanh quàng thử. Cậu ấy phì cười nhưng luôn miệng khen dễ thương. Và trong một lần đến nhà cậu ấy mượn DVD ‘Eight below’, tôi phát hiện ra cậu ấy vẫn giữ nó tron g ngăn kéo.
Cảm giác mỗi khi tôi ở bên cạnh Khanh Vẫn luôn là một diều gì đó rất dịu dàng, và có một chút ngọt ngào. Dĩ nhiên không thể tránh khỏi những lần giận dỗi vô cớ. Nhưng rồi mọi thứ vẫn qua đi nhẹ nhàng.
Dường như Khanh không nhận ra tình cảm của tôi. Tôi đã nghĩ thôi thì mình chẳng cần cái gì rõ ràng. Chỉ cần mãi thế này cũng đủ rồi. Nhưng Phong làm mọi thứ thay đổi. Rất nhiều lần, tôi tự hỏi, khi một cậu bạn khác theo đuổi tôi như thế mà Khanh không có thái độ gì đặ biệt, có phải là tôi chẳng là gì với cậu ấy? rồi một lúc nào đó, cậu ấy sẽ có bạn gái, và tôi sẽ bị bỏ lại. Những gì tôi tạm hài lòng và nghĩ thế là đủ sẽ trở thành môt trò đùa mỉa mai chua chát.
Ý nghĩ đó thật kinh khủng.
Sinh nhật mười tám tuổi. Khanh tặng tôi một chậu hoa cúc dại trắng muốt xinh xắn. Đúng loài hoa tôi thích nhất.
- Chiều nay cậu định làm hì để mừng sinh nhật?
- Tớ sẽ đi xem phim.
- Thế à?
- Ừ, với một chàng trai đáng yêu nhưng vô cùng ngốc nghếch mà tớ đã thích từ lâu.
Chương 8: Và mặt trăng
Linh Giang thông báo cậu ấy sẽ đi xem phim mừng sinh nhật mười tám tuổi cùng ai đó với một vẻ bình thản, và quấn một lọn tóc vào ngón tay. Vậy mà tôi cảm giác như ai đó vừa đấm vào bụng mình một cái. Rồi cậu ấy chẳng nói gì nữa, nhìn lơ đãng ra cửa sổ, lẩm nhẩm một giai điệu nồng nàn. Và cậu ấy ngủ gật, đầu dựa trên vai tôi.
Tôi đã mong chuyến xe buýt ấy chẳng dừng lại. Mãi chẳng đến trạm dừng. Như rất nhiều những kỷ niệm chỉ có tôi và cậu ấy mà tôi muốn nó sẽ là một điều gì đó thật riêng tư. Giang đang ngủ ngon lành. Tôi có thể nhìn thấy sống mũi cao và hàng lông mi của cậu ấy khẽ động đậy. Mùi hương tóc của cậu ấy sẽ còn lưu lại trên áo tôi sau khi đã về đến nhà. Tôi nhớ mái tóc dài này, cậu ấy đã từng phải cắt phăng đi vì bị bôi kẹo cao su lên, rồi nhòe nhoẹt nước mắt khóc với tôi. Cậu ấy hay cắn môi dưới mỗi lần tập trung suy nghĩ. Tôi đặc biệt thích nhìn cậu ấy mỗi một lần giật mình như kẻ làm điều vụng trộm bị bắt gặp. Mắt mở to rồi lảng đi chỗ khác, khịt mũi một cái, kiểu như không biết gì hết. Nhưng má lại ửng hồng.
Mười bảy tuổi, bạn sẽ có những rung động đầu tiên trong đời. Và bạn gọi đó là mối tình đầu. Mối tình đầu của tôi là những trưa tan học, nhìn thấy một tà áo dài trắng đứng đợi ở cửa lớp. Là một chiếc khăn quàng cổ vụng về vẫn nằm yên trong ngăn kéo để mỗi lần nhìn thấy tôi lại phì cười. Chỉ là tôi không đủ tự tin để nói ra ba-từ-quan-trọng. Không đủ tự tin giữ cô bạn bên mình. Giang rực rỡ như mặt trời. còn tôi chỉ là mặt trăng với ánh sáng bàng bạc. Thậm chí người ta còn chẳng nhớ đến ánh sáng của nó nếu đêm đã được thắp sáng bởi đèn điện. Tôi có là gì đâu so với những anh chàng nổi bật hơn nhiều vẫn hàng ngày quay xung quanh cô bạn. Cảm giác khó chịu đó càng rõ ràng hơn khi Phong công khai thích Giang. Có lẽ chiều nay, cậu ấy đi xem phim với Phong.
Như một trò đùa, Phong đột ngột xuất hiện trước mặt khi tôi đang lang thang trên tầng giải trí của siêu thị.
- Chào! Không ngờ gặp cậu ở đây.
- Chào! Cậu đang làm gì ở đây thế?
Không thể nói vì tôi không yên tâm, vì tôi muốn biết buổi hẹn hò của Linh Giang thế nào nên đến đây. Tôi nhún vai.
- Tớ đến chơi game. Còn cậu?
- Chơi game. Như cậu thôi.
Tôi nhìn quanh. Không thấy Giang đâu. Cậu ấy không đi xem phim với Phong sao? Phong cũng nhìn quanh.
- Cô bạn đáng sợ đã cho tớ ăn cục lơ đâu rồi? Tưởng hai người lúc nào cũng đi chung với nhau.
Tôi cười không đáp.
- Chuyện hai người sao rồi?
- Cậu ấy không nói cho cậu biết à? Hết rồi. Cậu ấy nói đã có người để thích, tớ có cố nữa cũng chỉ ăn bánh ‘bơ’ thôi. Mới đầu tớ hơi bực một chút nhưng rồi thấy có cố nữa cũng chẳng ra sao thật. Vậy là thôi. Một lúc nào đó, sẽ có một cô nàng nhận ra sức hút của tớ.
- Có cả khối đấy còn gì.
Phong phá ra cười. Rồi cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.
- Nhìn kiểu nào cũng thấy tớ đẹp trai hơn cậu. Sao cô nàng đó lại thích cậu nhỉ?
- Hử?
- Cậu không biết à? Cũng phải, người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo hơn.
Phong cười, đấm nhẹ vào vai tôi thay cho lời chào tạm biệt rồi đi xuống cầu thang cuốn. Chỉ có tôi đứng ngẩn ngơ ở đó. Tôi đã biết rõ tính của Linh Giang như vậy sao còn không nhận ra rằng mỗi khi nói dối, cậu ấy hay vân vê một lọn tóc. Cậu ấy đã nói dối. Hôm nay cậu ấy chẳng đi xem phim với một chàng trai nào cả. Hoặc là, cậu ấy đang đợi tôi.
Tôi cố gắng đi thật nhanh lên tầng bốn của siêu thị, nơi chiếu phim. Linh Giang đang ngồi ở ghế chờ, trông chẳng có vẻ gì là sốt ruột, sợ nhỡ giờ xem. Khi trông thấy tôi, cậu ấy hơi nhổm dậy.
Tôi không biết nói gì, ngoài câu….
- Chúc mừng sinh nhật.
- Cảm ơn. Nhưng cậu đã chúc rồi mà. Sáng nay ấy.
- Người đến xem phim cùng cậu đâu rồi?
Cậu ấy không trả lời, chỉ nhìn bang quơ. Trông như có chút giận rỗi và sắp khóc đến nơi. Tôi nói vội.
- Xin lỗi, mình đến muộn. Hai đứa mình xem xuất sau nhé?
Linh Giang mở to mắt nhìn tôi. Môi cậu ấy hơi mỉm cười. Nhưng vẫn cái tính thích làm khó người khác, cô bạn hỏi vặn lại.
- Ý cậu là sao?
- Thì tớ đúng là một chàng trai ngốc nghếch chứ sao. Nhưng đáng yêu, phải không ?
Lần này thì Giang cười thật. Mắt cô bạn mở to rồi lảng đi chỗ khác, khịt mũi một cái, kiểu như không biết gì hết. Hai gò má cậu ấy hơi ửng hồng. Đáng yêu gì đâu. Và tôi bạo gan hôn nhẹ lên một bên má ấy.