– Băng Di? A! Phải rồi. Em không nhận ra anh à? – người đó khẽ nhíu mày.
– Dạ? Anh…quen em ạ? – tôi ngày càng ngạc nhiên. Người này rốt cuộc là ai?
– Lúc trước em vẫn thường đến đây mua sách. Em vẫn hay gọi anh là tiền bối. Chẳng nhẽ em không nhớ gì ư?
– Anh Dương! Hay anh nhận nhầm người? – Vy ngờ vực.
– Em từng học trường Moon, lớp toán? – người đó tiếp tục hỏi.
– Vâng. Thực ra… Cuối năm lớp 10 em bị mất ký ức trong hai năm trở lại đó. Nên rất có thể điều anh nói là sự thật.
Khỏi nói hai người đó kinh ngạc nhường nào. Anh Dương kéo Vy ra góc thầm thì gì đó. Một lúc sau tôi thấy Hoàng Vũ đến. Lần này cậu ta rất lạ, khác với mọi khi. Đoi mắt không còn là sự lạnh lẽo, vô cảm mà là một ánh mắt pha chứa nhiều thứ cảm xúc mà tôi không diễn tả được.
– Băng Di! Cậu chờ tớ ở đây một chút nhé! Tớ và anh Dương có chút việc phải đi một lát. Nhanh thôi! Chờ tớ đấy! – Thanh Vy và Hoàng Dương đã ra ngoài cửa khi tôi còn chưa kịp mở miệng từ chối. Tôi phải ở cùng với cái tên tế bào cảm xúc bị đứt này ư? Đó sẽ là cả thập kỉ dài mất.
– Cậu có cần tỏ thái độ khó chịu như vậy không? Tôi nghĩ đây phải là vinh hạnh của cậu mới phải chứ?
Gì vậy? Tên này bình thường như bị câm vậy mà vừa mở mồm ra đã sủa như thế hả? Vinh hạnh? What?
– Tôi tưởng là vinh hạnh dành cho cậu chứ? – nghĩ chị không dám nói lại chắc?
– Hôm đó… – cậu ta bỗng chuyển chủ đề.
– Hôm nào cơ? – tôi dửng dưng.
– Cái hôm làm thủ tục nhập học… – hắn lại bỏ lửng câu.
Chừng ấy thôi cũng đủ để tôi hiểu là hắn đang muốn nhắc đến vụ nào rồi. Tên này nhớ dai thật.
– Hôm đó coi như tôi nhận nhầm người.
– Tôi giống ai cậu quen à?
Kỳ lạ. Sao hôm nay tên này nói lắm thế? Mà trả lời hắn là tôi thấy hắn giống giống người trong giấc mơ liệu hắn có bảo tôi điên không?
– Không biết được. Không nhớ nữa. Mà sao hôm nay cậu nói lắm thế? – tôi gắt.
– Cậu còn….à có thích mưa không?
– Có thì sao mà không có thì sao?
– Tôi chỉ muốn hỏi cậu có mang ô không thôi. Vì…trời-sắp-mưa – sau câu nhấn mạnh của cậu ta thì trời mưa thật luôn.
– Đồ đáng ghét!!! Tại cậu đấy!!!
– Liên quan gì đến tôi? Có phải tại tôi mà trời mưa đâu? – cậu ta khinh khỉnh.
– Tôi không cần biết!…tôi bảo tại cậu thì là tại cậu. – tôi đuối lý nhưng vẫn cố cãi cùn. Cậu ta cười lắc đầu. Gì vậy trời? Tên này mà cũng biết cười cơ á? Trời mưa là phải. Đấy, thấy chưa? Tôi đã bảo là do hắn rồi mà.
Tôi và hắn cứ ngồi im lặng lẽ nhìn cơn mưa đang rơi, chẳng ai nói với ai câu nào nữa. Cho đến khi Thanh Vy anh Dương về. Lúc này mưa cũng đã tạnh.
– Di à, thật ngại qúa! Anh Dương muốn nhờ tớ kiểm tra chút sổ sách. Ừm… Hay là tớ nhờ anh Vũ đưa cậu về?
– Thôi, thôi. Không cần đâu. Tơd tự về được mà. – tôi xua tay lắc đầu. Ai cần hắn đưa về chứ?
– Cậu không cần phải ngại. Để cậu về một mình tớ không yên tâm. Ở đây cũng đâu gần nhà cậu. Anh Vũ! Đưa bạn em về nhà nhé! – Thanh Vy nháy mắt. Hôm nay cậu ấy làm sao vậy?
Hoàng Vũ đưa tôi về nhà thật trên chiếc xe đạp địa hình. Cảm giác này….rất quen. Những giấc mơ…những hình ảnh thoáng mờ ảo trong đầu tôi. Tôi thấy hơi nhức đầu, kéo vạt áo cậu ta.
– Cậu làm sao thế? – Hoàng Vũ dừng xe quay lại lo lắng hỏi.
– Tôi hơi nhức đầu… Vũ…trước đây tôi có quen cậu không? – tôi vẫn muốn hỏi lại.
– Có thì sao mà không có thì sao? – nói xong cậu ta tiếp tục đạp xe.
– Cậu nói thế là sao?? – tôi chẳng hiểu được cậu ta. Nhại lại lời tôi lúc nãy à?
– Nếu tôi bảo có thì sao?… Điều đó có quan trọng không?
– ….- tên này đúng là khó hiểu mà. Nhưng cậu ta nói đúng. Có thì sao? Có quan trọng không?
Chúng tôi im lặng trong suốt quãng đường còn lại. Về đến nhà tôi xuống xe cảm ơn cậu ta, đang định vào nhà tôi sực nhớ ra một điều.
– Mà sao cậu biết nhà tôi? Tôi quên chỉ đường…sao cậu…
– Thanh Vy nói. – cậu ta đạp xe đi luôn.
Kỳ lạ. Tôi có thấy Vy bảo với cậu ta lúc nào đâu?
Chương 16: Lại cá cược
Cái tên Khánh Lâm gì gì đó cứ như mới trốn trại ra ý. Ngày quái nào cũng kiếm chuyện với tôi. Nhiều lúc muốn đập cho hắn chết luôn đi cho bõ ghét.
– Ê! Sao nhìn mặt cô lúc nào trông cũng ngu ngu thế nhỉ? – tên Lâm cười khoái trá.
– Tôi bắt anh nhìn mặt tôi hả? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Tôi có tên đàng hoàng Phạm Băng Di. NGHE RÕ CHƯA?
– Thì khác gì nhau? Gọi thế nào là quyền của tôi. – hắn hếch mặt.
– Anh bị điên à? Sao suốt ngày kiếm chuyện với tôi thế? Hay là…anh thích tôi? Nhưng mà anh không phải mẫu người của tôi đâu. – tôi nhếch mép cười.
– Cái…cái…cái gì? Cô bị hoang tưởng à????
– Không cần phải như thế đâu! Đừng có cố gây sự chú ý của tôi làm gì. – tôi trưng ra bộ mặt thông cảm.
– CÔ ĐIÊN À? Nghĩ sao người như tôi lại thèm để mắt đến cô?
– Ai mà biết được. Haiz…anh không cần phải ngại đâu. Thích một người cũng đâu phải cái tội. – tôi đắc trí cười đi vào lớp.
Thế đấy! Lúc nào cũng thế. Anh ta có bao giờ nói lại tôi đâu mà ngày nào cũng kiếm chuyện. Cả tháng nay rồi. Anh ta không thấy chán à? Còn tôi thì cảm thấy rất chi là chán. Cãi nhau với một người không cùng đẳng cấp với mình cứ thắng mãi ngại lắmmmm. Nhàm.
Lấy điện thoại ra xem 6h59′…7h00′ New Message: “Ngày mới tốt lành. Good luck :) ”. Tôi khẽ mỉm cười. Ngày nào cũng vậy, tôi luôn nhận được những tin nhắn quan tâm từ một người mà tôi cũng không biết là ai. Nhưng tôi cảm thấy rất vui khi nhận được chúng.
– Nè! Làm gì mà cười một mình vậy? – Thanh Vy đập vào vai tôi từ đằng sau.
– Có gì đâu. Tớ đang vui vì hôm nay trời đẹp ý mà.
– Lý do lạ vậy? Mà thôi, bỏ qua vụ đấy đi. Chiều nay qua nhà tớ chơi nhé!
– Chi vậy?
– Đến chơi thôi. Hôm nay bố mẹ tớ không có nhà. Ở nhà một mình chán lắm! Nhá?
– Ok. Chiều tớ qua. Nhớ chuẩn bị nhiều đồ ăn vào. Tớ không khách sáo đâu.
– Chuyện nhỏ. Thế nhá! – xong Vy hớn hở vào lớp.
– Tâm trạng cậu có vẻ rất tốt. – tôi cũng vào lớp, đặt cặp lên bàn.
– Có chút chuyện vui. À không, phải là rất vui mới đúng.
– Chuyện gì vậy? Tò mò quá đi mất.
– Chuyện là thế này. Phương Vy, cái con nhỏ cứ suốt ngày lẽo đẽo bám theo anh Vũ ý. Cô ta đi du học.
– Tớ tưởng cậu ghét cô ta chứ! Sao lại mừng?
– Thì cô ta sẽ không bám theo anh Vũ nữa. Nhìn chướng mắttt.
– Thế anh họ cậu, cậu ta không buồn à?
– Vui còn không hết nữa là. Anh Vũ hẹn hò với cô ta có mấy hôm thôi. Yêu đương gì đâu. Nhưng mà cô ta cứ bám theo mãi. Khổ thân cho anh ý.
– Không yêu mà hẹn hò với con nhà người ta. Anh cậu thật là…
– Đừng nghĩ xấu về anh ý. Thấy cô ta bám dai quá nên anh Vũ cho cô ta một cơ hội thôi. Mà này! Tớ rất vui nếu cậu có thể trở thành chị dâu tớ. – Vy nháy mắt tinh nghịch.
– Cậu có anh trai à? Tớ phải xem xét đã.
– Không. Ý tớ là cậu và anh Vũ cơ.
– Sao tự dưng cậu nói chuyện gì mà kỳ vậy? Cậu có thấy đau ở đâu không? Tớ đưa cậu xuống phòng tế nhé!
– Tớ nói thật đấy! Không đùa đâu!!!
– Tớ và cậu ta? Sao có thể?
– Không có gì là không thể cả.
– Thôi nào! Đừng có nói mấy chuyện đó nữa. Thầy vào lớp rồi kìa.
Thú thật là ngay lần đầu gặp tên đó tôi đã có cảm giác rất lạ. Có cái gì đó rất quen và gàn gũi. Nhưng mà cái tên đó tôi chẳng thấy ưa hắn tẹo nào.
Buổi chiều, tôi đến nhà Vy theo lời hẹn. Cậu ấy nói muốn làm bánh nên đi mua bột và kem tươi và tôi phải ở nhà (cậu ấy) để…trông nhà?! Bật TV chẳng thấy có kênh nào hay. Tôi lôi điện thoại ra nghịch. Cũng may là nhà Thanh Vy có wifi nên lên mạng thoải mái mà không sợ tốn dung lượng data. Bỗng có tiếng chuông cửa. Ai vậy nhỉ? Vy thì đã không cần làm vậy. Đúng là không phải Vy nhưng tôi không ngờ lại là Hoàng Vũ. Như đã nói, tôi không ưa cậu ta. Tên đó cạnh khóe cũng phải ngang ngửa tôi. Và đương nhiên…tôi không thích điều này. Hừ.
– Cậu có vẻ không vui khi gặp tôi – cậu ta cười chọc tức tôi.
– Đương nhiên rồi. Cũng may tôi không cần phải tự nói ra điều đó. – tôi cũng cười lại.
– Thanh Vy đâu rồi? Nó nói muốn mời tôi đến ăn tác phẩm đầu tay của nó – cậu ta vừa nói vừa đi vào nhà.
– Cậu ấy đi mua bột và kem. Sẽ lâu đấy! Cậu có thể về nếu muốn. – tôi đóng cổng rồi quay lại nhún vai.
– Cậu muốn tôi về thế cơ à? Thế tôi lại càng phải ở lại.
– Nếu cậu muốn. Tôi cũng chẳng quan tâm.
Tôi với cậu ta mỗi người một góc. Tôi ngồi onl face còn cậu ta thì chắc…nhắn tin với gái.
Kẹo béo: 2!!
Băng Di: 3!!
Kẹo béo: Bạn đang làm gì thế?
BăngDi: Đang ở gần một tên dở hơi > Kẹobéo: Uầy. Ai lại dám làm bạn Di nổi giận thế. Gọi hội ngay và luôn.
BăngDi: Tên đó là đồ đáng ghét. Nhưng mà gọi hội gì cơ???
Kẹobéo: Hội phụ nữ ^_~
BăngDi: Tớ cũng thích xem vlog của Jv.
Kẹobéo: À mà sao cậu lại ghét anh bạn kia?
BăngDi: Một người sang choảnh, hay chọc ngoáy. Nói chung tên đó rất đáng ghét.
Kẹobéo: Cậu ta phải có ưu điểm gì chứ!?
BăngDi: Thì cũng có. Như là cậu ta trông cũng tạm được. Nói thẳng ra thì là đẹp trai đi. Thỉnh thoảng uống nhầm thuốc cũng tốt bụng phết.
Kẹobéo: Nói vậy thì cậu ta cũng tốt đấy chứ.
BăngDi: Chút chút. P/s: mặc dù không muốn nhưng tớ cũng phải công nhận.
Kẹobéo: Vậy sao cậu vẫn ghét cậu ta??
BăngDi: Tại cậu ta trước chứ! Lúc mới gặp cậu ta còn tỏ thái độ với tớ cơ. Chẳng qua chỉ là nhận nhầm người thôi mà.
Kẹobéo: Chỉ vì do nhận nhầm người thôi?!
BăngDi: Thực ra thì tớ đã hỏi cậu ta là “”
Kẹobéo: hehe…sao cậu lại hỏi một câu rất ba chấm thế?
BăngDi: Tạ tớ thấy cậu ta rất quen. Giống…
Kẹobéo: Giống ai cơ??
BăngDi: Ừm… Giống người trong giấc mơ mà thỉnh thoảng tớ mơ thấy… Nghe hơi kỳ đúng không?
Kẹobéo: Ý cậu là người tình trong mộng?? =))
BăngDi: Đừng có suy diễn linh tinh. Tớ cũng không chắc. Trong giấc mơ hình ảnh cứ mờ ảo thế nào ý.
Kẹobéo: Biết đâu là định mệnh?
BăngDi: Mà sao tự dưng nói về hắn làm gì? Tớ out đây. Byee!!
Kẹobéo: Bye.
Tôi vươn vai cho đỡ mỏi. Quay qua thấy hắn ta cũng mới cất điện thoại. Cười một mình trông như tên thần kinh chốn trại. Quái lạ, sao Thanh Vy chưa về nhỉ? Cậu ấy vừa đi vừa ngủ à? Trời đổ mưa. New message: “Tớ gặp bạn cũ mải nói chuyện quên mất. Trời mưa rồi, tớ chưa về được. Chúc hai người vui vẻ :>” from Thanh Vy. Vui được mới lạ đấy! Mà cậu ấy đang cố gán ghép mình với cái tên dở hơi kia hay sao ý nhỉ? Haizzz…. Nghĩ sao mà mình có thể thích hắn ta được cơ chứ. Mai mối lần này thất bại là cái chắc.
– Caro không?
– … – tôi hơi bất ngờ, tên này bị lên cơn trẻ trâu à?
– Chơi không? Sợ thua à?
– Thì tôi sợ cậu thua. Xong lại khóc.
– Tôi sẽ thắng. Chắc chắn.
– Tự tin thái quá rồi đấy bạn ạ. Để xem… Chơi luôn.
– Ai thua sẽ bị người kia sai bảo trong một tuần. Phải có mặt khi người kia gọi mọi lúc. OK?
– Nhỡ…
– Biết rồi. Thời gian hiệu lực từ 7h sáng đến 5h chiều.
Tôi chưa kịp nói thì đã bị cậu ta nhảy vào họng ngồi rồi. Nhưng mà sao cậu ta biết tôi định nói gì nhỉ? Nói xong cậu ta bỗng mỉm cười. Không phải nụ cười thường ngày. Mà nó có chút gì đó rất…khó nói. Tôi cảm giác như mình bị giam trong đôi mắt ấy. Tim tôi như hẫng một nhịp. Rất quen…chuyện này cứ như từng xảy ra rồi vậy.
– Thế nào? Được không? – cậu ta đã lôi hồn tôi về nhập vào xác.
– Ừm…Nhưng còn…
– Đây là cá cược. Đừng có thắc mắc nhiều. – lại là cái kiểu nhảy vào họng vô duyên ấy của cậu ta.
– Thôi kệ. Đằng nào tôi cũng thắng. Quan tâm mấy cái đấy làm gì. – tôi tự tin.
Tin được không? Tôi đã thua cậu ta. Không thể chấp nhận được. Ahhhh! Nhà ngươi đợi đấy! Thù này ta nhất định phải trả. Băng Di ta xưa nay trò này không có đối thủ mà lại để bại dưới tay hắn sao? Nằm mơ đi!!! Ăn may thôi!!! Đợi đấy!!! Tên đáng ghét!!!!
Chương 17: Tỏ tình
New message: “Dậy mau đi lợn lười! Ngủ thế là quá đủ rồi đấy!” Cái tên thần kinh dở hơi hâm điên nào mà dám nhắn tin phá rối giấc ngủ của chị Di vậy trời? Hôm nay chủ nhật mà. Tôi ngủ tiếp thì lại có chuông điện thoại reo. Đúng là bị rảnh mà!! Phá người khác vui lắm à??? Số lạ. Tôi tắt máy ngủ tiếp. Lại đổ chuông. Bực mình!!! Tôi đành nghe máy.
– Con gái con đứa giờ này mà còn ngủ à? Dậy mau đi! – chưa gì mà đã nghe thấy cái giọng the thé của tên đáng ghét Hoàng Vũ. Sao hắn biết số tôi nhỉ? Chắc lại là Tranh Vy rồi. Hừm.
– Bị điên à??? Để yên cho tôi ngủ. Rảnh thì đi mà phá người khác. Mới có hơn 8h sáng.
– 8h mà còn sớm sủa gì nữa. Tôi cho cậu 15′. Nhanh! Tôi chờ ở cổng.
– Ơ… – tên vô duyên. Người ta chưa nói hết mà đã tắt máy rồi. Ra lệnh cho ai thế?? Cũng tại vụ cá cược đó. Hừ.
Một tuần thôi. Chỉ một tuần thôi mà. Cố lên. Nhưng mà giấc ngủ của chị, bye bye em nhá! T_T hậm hực luyến tiếc rời khỏi giường. Cái tên trời đánh đáng ghét!!!
– Muộn 1’17 giây. – cậu ta nhìn đồng hồ cau mày.
– Điên thì cũng phải phần người khác điên với chứ! Cậu vừa phá hỏng một buổi sáng tuyệt vời của tôi đấy! – tôi lườm lại.
– Lên xe.
– Dám ra lệnh cho tôi đấy à? – tôi hếch mặt.
– Hay là cậu thích
Tôi kìm nén cảm xúc. Tôi chưa đủ ngu để đi bộ. Mà cái cảm giác này rất quen… Không hiểu sao nhiều lúc tôi cứ bị làm sao ý. Chẳng nhẽ giống mấy truyện ngôn tình thể loại truyền kiếp? Uầy. Di à, càng ngày mày càng hoang tưởng nha. Trí tưởng tượng hơi bị phong phú rồi đấy.
– Sao im lặng thế? Hồi xưa cậu nói nhiều lắm cơ mà?
– Cái gì cơ? Hồi xưa á?? – tên này ăn nói kỳ cục thật. Kiểu như quen nhau mấy chục năm trước không bằng.
– À. Ý tôi là mọi khi cậu lắm mồm lắm cơ mà?
– Tôi có mỗi một mồm thôi. Đâu ra mà lắm. -_- Thế hôm nay cậu định “sai bảo” tôi việc gì?
– Không không. Đi chơi. Ngu gì? Mà yêu cầu gì mà lạ vậy?
– Đừng hỏi nhiều. Hay cậu thích…
– Thôi. Biết rồi. Tôi không hỏi nữa. OK?
– Tốt.
– Mà này, sao cậu có vẻ thích đi xe đạp vậy?
– Tại sao tôi phải nói với cậu?
– Tôi chỉ tò mò tí thôi. Mấy tên công tử bột đâu có đi xe đạp bao giờ? Toàn thấy SH, PS gì gì đấy.
– Tôi không phải công tử bột. OK?
– Rồi rồi. Sorry. Được chưa?
Hôm nay tôi được cậu ta dẫn đi ăn, đi chơi bao nhiêu là chỗ. Vui cực. Hay cậu ta âm mưu biến tôi thành con lợn? Kệ, không quan tâm. Tôi xưa nay dù có muốn cũng có béo được đâu. Tôi thích kiểu hành hạ này. :v
– Cảm ơn nhá – tôi vừa ăn kem vừa toe toét cười. Hai đứa một trai một gái ngồi trên một cánh đồng hoa thế này kể cũng lãn mạn phết nhỉ.
– …- cậu ta im lặng không nói gì, mắt nhắm hờ. Mấy sợi tóc bị gió thổi loà xoà trước trán. Này trái tim, mày thật phản chủ. Tao mới là chủ của mày chứ không phải hắn. – Mặt tôi dính gì à? – cậu ta đột nhiên mở mắt lên tiếng.
– Kh…ông. À…Ừ. Mặt cậu bị nhọ nên tôi nhìn thôi – tim tôi vẫn còn đập thình thịch. Sao lại để cậu ta bắt gặp cơ chứ? Ahhh. Ngại quá đi.
– Băng Di. – cậu ta bỗng nghiêm túc một cách lạ thường, nhìn thằng vào mắt tôi.
– ??
– Tôi…thích cậu.
Gì chứ? Cậu ta đang đùa à? Nhưng nhìn trông cũng không giống đùa lắm. Mà tôi xinh đẹp dễ thương thế này có người thích cũng đâu có gì là lạ đâu. Tim tôi lại đập. Nó không bị hẫng một nhịp nữa mà nó đập loạn xạ. Ôi mẹ ơi. Mình phải thật bình tĩnh, nhỡ cậu ta đùa thì sao? Mình không thể mắc bẫy được.
– Cậu…đùa chẳng vui chút nào. Hôm nay đâu phải cá tháng tư. – tôi quay mặt đi để giấu sự bối rối của mình.
– Phạm Băng Di. Hãy nhìn tôi đây này. Tôi nói thật lòng đấy. Không đùa đâu. – cậu ta vừa nói vừa xoay người tôi lại.
– Tôi…
– Anh yêu em. Từ lâu rồi. – phát ngôn shock trong ngày. Tim tôi nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi.
– Sao… – cậu ta đặt ngón trỏ lên môi tôi ra hiệu im lặng.
– Đừng nói gì cả. Cho anh một tuần. Anh sẽ làm cho em yêu anh.
Tôi bị đơ luôn rồi. Mẹ ơi, đừng đánh thức con lúc này nhé. Đến khi về nhà rồi mà tôi vẫn bị tâm hồn treo ngược cành cây. Chẳng biết hồn phách lạc đi nơi đâu.
– Hôm nay con sao vậy? Mẹ nấu toàn món con thích mà sao con ăn ít thế? – mẹ tôi lo lắng hỏi khi thâý biểu hiện lạ của tôi.
– Người ta mới đi với người yêu về mà mẹ – Thằng Gia Bảo vô duyên xía vào.
– Người yêu á? Thế là Di nhà mình hết ế rồi hả? Làm mẹ cứ lo mãi. – lại thế nữa rôi -_-
– Bảo, đừng nói linh tinh. Mẹ nghe nó làm gì. Nó lại lên cơn nhảm đấy.
Xong tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào mà ăn cơm nữa. Tôi thấy mình thật mâu thuẫn.Trên thực tế thì tôi cũng chút…một chút thôi nhé…cảm tình với cậu ta. Mà cũng chẳng biết nữa. Cậu ta cứ hay làm tim tôi bị loạn nhịp. Nhh Đáng ghét. Mải suy nghĩ linh tinh tôi ngủ lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ mới 8h30′, tôi lên Facebook chém gió với tụi bạn cho vui.
Kẹo béo: 2!
Băng Di: 3!
Kẹo béo: ^^
Băng Di: Cậu đã bao giờ thích ai chưa?
Kẹo béo: Ồ. Ghê nha. :v
Băng Di: Mình hỏi thật đấy. Đi mà!! Trả lời đi!!
Kẹo béo: Rồi. Đã, đang và sẽ mãi thế.
Băng Di: Kinh à nha! Vậy cảm giác khi thích một người là như thế nào?
Kẹo béo: Cậu thích ai rồi à?
Băng Di: Không biết nữa. Có phải là tim đập nhanh khi ở cạnh người đó không?
Kẹo béo: Có thể…
Băng Di: Còn khả năng khác là gì?
Kẹo béo: Bệnh tim :v
Băng Di: cảm giác hồi hộp nữa…cứ làm sao ý…khó diễn tả…
Kẹo béo: Vậy là cậu thích cậu ta rồi.
Băng Di: Nhưng tớ ghét cậu ta lắm…
Kẹo béo: Con gái nói ghét là yêu =))
Băng Di: Vậy à?…Cảm ơn nhé!!! :)
Kẹo béo: Vì điều gì?
Băng Di: Vì cậu luôn lắng nghe tâm sự của mình và cho mình những lời khuyên.
Vậy là mình thích cậu ta thật à? Sao có thể như vậy chứ? Băng Di à! Mày là đồ mê traiii. Sao có thể thích một tên đáng ghét như vậy chỉ vì hắn đẹp??? Ngu ngốc!!! Ahhhh.
Chương 18: Tình tay ba
Sáng nay, vừa bước ra khỏi cửa tôi đã thấy Hoàng Vũ chờ mình từ lúc nào. Kèm theo là nụ cười gây sát thương cao nữa chứ. Mình phải bình tĩnh, không được để cho hắn ta biết là mình cũng…. Tôi cố thản nhiên đi về phía cậu ta:
– Đến đây làm gì?
– Anh nói rồi. Từ giờ anh sẽ theo đuổi em.
– Cậu sinh tháng mấy mà đòi làm anh?
– Tháng 2. Còn em tháng 8. Đúng chứ? – cậu ta cười đắc trí.
– Trẻ trâu vừa thôi! Ai lại đi tính tháng!
– Em nói trước mà. – cậu ta thản nhiên.
– Kệ cậu, tôi không quan tâm. – nói xong tôi quay người bước đi. Tôi thích cậu ta đấy! Thì sao nào? Vẫn phải làm giá một tí chứ.
– Em đi đâu đấy? Lên xe đi chứ! – cậu ta kéo tôi lại.
– Kệ tôi! Ai cho cậu cái quyền ra lệnh cho tôi đấy hả?