Disneyland 1972 Love the old s
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Tôi bị cứng họng, ngoan ngoãn nghe theo. Nãy giờ làm giá tí thôi chứ chả thích quá đi chứ ^^. Đến trường, cậu ta dặn đủ thứ rồi mới để cho tôi vào lớp. Nào nhớ lúc về phải chờ cậu ta, nào không được nói chuyện với thằng nào khác ngoài cậu ta,…gì gì nữa tôi cũng chẳng nhớ hết. Đồ trẻ con. Tan học, tôi định chờ Hoàng Vũ thì chẳng biết từ đâu tên Khánh Lâm lù lù xuất hiện chẳng nói chẳng rằng lôi tuột tôi đi.

– Buông ra! Anh làm cái trò gì đấy? Đi đâu?

– Yên lặng đi nếu không muốn mọi người nhìn. – Nhìn xung quanh đúng là mọi người đang nhìn chằm chằm thật. Đúng là mất mặt mà.

Hắn kéo tôi ra sau trường rồi cũng buông tay ra.

– Có chuyện gì? Nói nhanh đi! Bạn tôi chờ.

– Tên sáng nay?

– ??

– Cô và hắn là thế nào?

– Thế nào là thế nào? Mà chuyện của tôi liên quan gì đến anh?

– Kệ tôi. Nói đi! Hắn là ai? – tên Lâm gằn giọng. Hắn nổi giận nhìn thật đáng sợ.

– Hay anh thích tôi rồi? – tôi cười trêu người hắn. Sắc mặt hắn bỗng thay đổi, giãn ra nhưng lại cau mày.

– Nói đi! Sao cô lại đi với hắn??

– Chẳng lẽ…anh..ghen..?

-…..

-…..

– Ừ. Tôi đang ghen đấy! Có sao không?

-…..- tôi đơ toàn tập luôn. Hắn ta hôm nay uống nhầm thuốc à? Mọi khi ghét tôi lắm cơ mà. Số mình dạo này đào hoa ghê. Ai bảo dễ thương, đáng yêu làm gì? *một phút tự sướng *

– Phạm Băng Di! Tôi thích em đấy! Thì làm sao?

-…..- vẫn shock. Mắt mở to nhìn hắn chằm chằm.

– Không cần ngắm tôi kĩ thế đâu.

– Tôi về đây. – sực tỉnh, tôi nói rồi chạy đi luôn.

Lôi điện thoại ra xem thấy có 4 cuộc gọi nhỡ và đương nhiên là from Hoàng Vũ. Chết chắc rồi! Tên Vũ giết tôi mất. Hic. Chạy vội ra cổng trường, may thật, cậu ta vẫn đợi.

– Em làm gì trong đó mà lâu vậy? – cậu ta xị mặt tỏ vẻ giận rỗi. Trẻ con.

– Xin lỗi! Tôi có chút chuyện.

– Sao không nghe điện thoại?

– Tôi để chế độ im lặng. Mà này! Đừng có kiểm soát tôi như thế.

– Anh biết rồi. Từ giờ sẽ không thế nữa. Được chưa? – xong cậu ta (lại) nở một nụ cười chết người.

– Băng Di – Tôi giật mình quay ra khi nghe tiếng ai đó gọi mình. Thì ra là tên Khánh Lâm. Không xong rồi!!! Hắn nhìn Hoàng Vũ – Đây là….?

– Bạn tôi / Người yêu cô ấy. – Tôi và tên Vũ cùng đồng thanh. Tôi quay qua lườm Vũ.

Khánh Lâm nhìn tôi 3s rồi quay sang Hoàng Vũ giơ tay ra:

– Chào cậu. Tôi là Triệu Khánh Lâm.

– Tôi là Hoàng Vũ. Người yêu Băng Di. – Vũ cũng giơ tay bắt.

– Còn tôi là “người thích” cô ấy.

Tình hình thật căng thẳng. Hoàng Vũ cơ mặt cứng đờ, Khánh Lâm thì nở nụ cười khiêu khích. Hai người nhìn nhau đằm đằm sát khí. Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Ôi trời ơi! Dễ thương quá cũng là một cái tội. *tự sướng level max*

– Hai người đánh mắt đưa tình đủ chưa? Tôi về đây. – trong 36 kế chuồn là thượng sách.

– Đứng lại – hai bọn họ đồng thanh. Mối người kéo một bên tay tôi. Đúng là oan nghiệt mà. – Ai cho cậu bỏ đi – đồng thanh tập hai.

– Hai người ăn ý quá nhỉ?

– Ai…- lại đồng thanh tiếp kìa nhưng họ kịp nhận ra rồi im luôn quay sang nhìn à mà lườm nhau.

– Hơ hơ. Quá ăn ý luôn ý. Các cậu nghe cái này chưa? “Gửi cô gái năm ấy chúng tôi cùng theo đuổi: bây giờ không cần em nữa chúng tôi tự yêu nhau” Biết đâu …

– Cái gì cơ? – lại đồng thanh.

– Biết đâu bất ngờ… – tôi cười gian tà.

– Băng-Di! Đi về. – Hoàng Vũ gằn giọng. Chắc đang tức điên lên rồi.

Tôi định leo lên xe thì Khánh Lâm kéo tay tôi tỏ vẻ phản đối.

– Băng Di! Nhớ chứ? – thấy vậy, tên Vũ nghiêng đầu hỏi.

– Bỏ tôi ra. Tôi phải về. Muộn rồi. – nói xong tôi leo lên xe cùng Hoàng Vũ. Nhìn cậu ta xa dần bỗng thấy có chút day dứt có lỗi với Khánh Lâm. Ánh mắt cậu ta nhìn tôi lúc đó…. Hình như tôi đã làm tổn thương cậu ấy.

– Di, em với cậu ta…? – Hoàng Vũ lên tiếng.

– Có thể coi là bạn. – tôi thở dài.

– Có thể coi…?

– Lúc trước là kẻ thù ghét nhau tự dưng hôm nay…

– Ừm. Đã hiểu. Lần sau đừng có nói chuyện với cậu ta nữa. Không được nhìn luôn.

– Tôi làm gì thì kệ tôi. Cậu quản lý tôi còn hơn cả bố tôi luôn rồi đấy.

– Đương nhiên rồi. Người yêu mà.

– Ai là người yêu cậu? Nhận vơ. – nói rồi tôi nắm tay đấm vào lưng cậu ta *nhẹ hều, không đau đâu, xót chứ*. Cậu ta chỉ cười toe toét.

Vừa về đến cổng thấy mẹ đang đứng nói chuyện với cô hàng xóm. Giời à! Sao cứ những lúc như thế này lại bị mẹ bắt gặp vậy? Không được để mẹ nói linh tinh với cậu ta, xấu hổ chết mất.

– Thôi cậu về đi.

– Chiều anh qua đón em đi chơi. Nhớ 3h chiều nhé! Đừng có ngủ nướng đấy!

– Biết rồi! Biết rồi! Về đi, nhanh lên! Xin cậu đấy! – tôi nói mắt đăm đăm coi trừng mẹ.

– Có cần phũ phàng đuổi anh về thế không?

– Ơ Vũ hả cháu? – không kịp nữa rồi! hic.

– Cháu chào cô. – Hoàng Vũ lễ phép. Hình như tôi vừa quên mất điều gì thì phải…

– Mẹ…Hai người quen nhau à…?

– À…Hôm trước…Mẹ bị cướp. May có Hoàng Vũ nó giúp mẹ lấy lại túi xách. Cũng coi như biết sơ sơ. Mà hai đứa.. – Ôi cái nụ cười đầy hàm ý của mẹ tôi. – Vũ này! Cô với cháu có duyên thật đấy. Cô rất vui khi có đứa như cháu là con rể.

– Mẹ!!! Mẹ nói cái gì vậy??? – thấy chưa? thấy chưa? tôi nói có sai bao giờ. Biết ngay là mẹ tôi sẽ lại thế mà!!

– Băng Di. Em không vần phải giấu mẹ đâu. Cứ nói thật đi! – Gì nữa? cậu ta nói cái quái gì vậy? thật giả gì ở đây? còn hùa theo mẹ tôi nữa chứ.

– Di, Sao con phải giấu mẹ? Con Di nhà cô nó hay ngại thế đấy! Mà từ giờ cứ gọi cô là mẹ cũng được. Trước sau thì hai đứa cũng lấy nhau mà nhỉ? – mẹ tôi nói cái gì thế??? đúng là….. – Gọi thử mẹ một tiếng đi xem nào.

– Mẹ – Ơ… Họ nói chuyện bơ luôn tôi cơ đấy. Tôi bị đứng hình á khẩu luôn rồi.

– Mẹ tôi chứ mẹ cậu à? – Tôi bặm môi lườm cậu ta rồi đi thẳng vào nhà. Mặc kệ cậu ta với mẹ tôi luôn.

Chương 19: Người tôi thích là cậu ấy…

– Băng Di! – có ai đó vừa kéo rèm. Thật chói lóa.

– Ưm…yên… – tôi kéo cái gối che mặt ngủ tiếp.

– Dậy đi! – giờ thì tôi đã nhận ra cái chất giọng này là của ai rồi.

– Ai cho cậu vào phòng của tôi? – tôi bật dậy hét lớn.

– Mẹ. – cậu ta tỉnh bơ đáp.

– Đấy là mẹ tôi không phải mẹ cậu nhá! Đừng có nhận vơ!

– Thì mẹ vợ.

– Này!!!! ….Chẳng nhẽ cậu định lấy thằng Gia Bảo làm vợ? – tôi vẫn hét. Không cần biết đúng hay sai. Đứa nào to mồm hơn là đứa thắng.

– Thôi mà! Nguôi giận nào- cậu ta cười khúc khích giơ cái gương trước mặt tôi.

Nhìn con nào trong gương mà mặt ngu thế không biết. Tóc tai bù xù như con dở, mặt mũi thì bị vẽ râu mèo. Là tôi đấy á???

– Ahhhh – tôi quay sang lườm hắn. Mắt trợn tròn long xòng xọc, đầu bốc khói.

– Đáng yêu mà. – hắn nhéo má tôi xong chạy biến.

Bỗng chẳng thấy tức nữa. Lại còn cười được mới sợ chứ. Mình điên rồi.

Bước xuống cầu thang đã thấy mẹ tôi với Hoàng Vũ đang cười nói vui vẻ:

– Kiểu tóc của mẹ rất hợp mốt, lại phù hợp với khuôn mặt.

– Tóc mẹ lâu rồi không làm lại rồi đấy.

– Thế ạ? Nhìn vẫn đẹp. Anh họ con là chủ Hairs solon Beautiful . Nếu mẹ thích con sẽ đặt chỗ ở đó giúp.

– Được vậy thì tốt quá! Mẹ đặt chỗ ở đó mấy lần rồi nhưng mà không được.

– E hèm… Nhìn hai người chắc ai cũng nghĩ là mẹ con thật. – tôi xị mặt ấm ức.

– Thì chẳng thật thì giả à? Vũ nó là con rể mẹ còn gì?

– Mẹ! Mà sao mẹ lại để cậu ta lên phòng con?

– Ôi dào. Tưởng chuyện gì. Có vấn đề gì à?

– Đương nhiên là có rồi. Ai lại để 1 thằng con trai vào phòng con gái mình như mẹ bao giờ.

– Nó là ngoại lệ. Con rể mẹ. Nó có quyền.

– Hết nói nổi mẹ luôn. Con đi đây! – tôi phải đi ngay và luôn vì đâu thể cãi nổi mấy cái lý lẽ rất chi là ngược đời đó.

– Con gái với con rể đi hẹn hò vui vẻ nhé!

– Anh Vũ cố lên. Anh mà rước được bà chị phù thủy của em về nhà anh thì em tạ ơn anh suốt đời. – thằng bảo chạy xuống cầu thang gọi với theo cười khanh khách. Cái thằng…bố láo. Chị lại vả đi bộ hàm cho mày húp cháo giờ.

Tên Vũ đúng là mặt dày mà. Mấy hôm nay ngày nào cũng đến nhà tôi tự nhiên như ở nhà. Cũng tại mẹ tôi cơ. Chẳng hiểu hắn yểm bùa kiểu gì nữa. Hai người cứ mẹ mẹ con con như thật.

Chuyển cảnh nào. Bây giờ chúng tôi đang ngồi ở công viên…ăn kem. Và gặp Khánh Lâm…

– Vui quá nhỉ? – cậu ta có vẻ không vui. Kiểu như tôi là bạn gái cậu ta và đang đi chơi với người khác không bằng.

Suýt thì quên một nhân vật quan trọng là Khánh Lâm. Nhờ có hắn mà cuộc sống mấy hôm nay của tôi vô cùng phong phú. Sáng nào cũng tìm tôi để “chung sức” với Hoàng Vũ bắt tôi phải ăn cái này, cái kia đương nhiên là Hòang Vũ luôn thắng. Đương nhiên. Tôi đâu thể cãi lời cậu ta. Xong lại đến màn Khánh Lâm bảo Hoàng Vũ chơi xấu. Rồi hai người đó lại đấu khẩu vân vân và mây mây… Thiết nghĩ, có khi nào hai người đó trở thành nhân vật trong truyện Đam Mỹ gì đó mà tụi bạn tôi hay nói không? Và tôi trở thành chất xúc tác cho tình yêu cảm động của họ? Rồi sau này tôi sẽ trở thành “cô gái năm ấy” hai bọn họ cùng theo đuổi? No no. Tôi không thích điều này. Tôi nghĩ mình phải làm một việc để chấm dứt tất điều này trước khi quá muộn.

– Đương nhiên là vui rồi. Cậu theo dõi bọn tôi đấy hả? – Hoàng Vũ đắc thắng cười.

– Luật pháp không cấm. – Khánh Lâm đáp.

– Nhưng là kẻ thứ ba thì tốt đẹp chắc? – Hoàng Vũ tiếp tục.

– Cô ấy cũng đã nhận lời cậu đâu? Phải không Băng Di?

Hình như kịch bản lại tái diễn rồi. Phải chấm dứt nó ngay và luôn. Tôi không muốn ai bị tổn thương nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn nhiều so với việc để cậu ấy nuôi hy vọng rồi sau này sẽ càng đau. Và quan trọng hơn hết là tôi không muốn trở thành “chất xúc tác”.

– Khánh Lâm! Tôi xin lỗi…Người tôi thích là cậu ấy. – tôi bị hiệu ứng xưởng phim Mowo hay sao ý nhỉ.

Khánh Lâm đứng hình 3s rồi buông một câu:

– Xin lỗi đã làm phiền. – cậu ấy quay bước đi thật nhanh.

Tôi cảm thấy thật có lỗi. Đáng ra tôi nên nói ra điều này sớm hơn. Tôi thật tham lam và ích kỉ và giờ đã khiến cậu ấy tổn thương.

– Thấy một tiếc thì đuổi theo đi! – Hoàng Vũ lên tiếng làm tôi mất hết cả cảm xúc. Sao tôi lại có thể thích một tên vô duyên như thế nhỉ?

– Cảm ơn đã nhắc. Suýt quên. – tôi toan đứng dậy thì hắn kéo tay.

– Đùa tí mà. Đừng nóng. Sao tự dưng đổi ý vậy?

– Kệ tôi. Thích thắc mắc nhiều là tôi về đấy. – tôi đâu có điên mà nói ra nguyên nhân sâu xa đó.

– Thì không thắc mắc nữa là được chứ gì? Mà này, em phải thay đổi cách xưng hô đi chứ! Phải là anh-em mới phải.

– Không thích.

– Thế vk-ck nhá?

– Èo. Không bao giờ.

– Thế em muốn thế nào?

– Mày-tao đi!

– Hả??

– Vui mà!

– Không đượccc. Hiệu lực vụ cá cược vẫn còn đến hết hôm nay. Không cãi nhiều. Gọi anh đi xem nào.

– Đồ điên.

– Hả??? – Hoàng Vũ nhướn mày.

– anh – tôi chán nản nói lí nhí.

– Em nói gì anh không nghe rõ.

– Anh – tôi nói to hơn một chút.

– Cái gì cơ? Nói to lên xem nào.

– ANH…LÀ ĐỒ ĐIÊN!!! – tôi hét lên. Nhìn biểu cảm hắn kìa. Haha… Nhưng mà hắn nhìn xung quanh làm gì vậy? Tôi cũng nhìn theo. Trời ạ! Sao ai cũng nhìn tôi thế này? Ngại quá!!!

– Đi về đi. Nhanh!!!

– Em nói chuyện với ai vậy? – hắn khoanh tay.

– Anh Vũ đưa em về, nhanh lên. – tôi xuống nước.

Về đến nhà…

– Di! Ra đây anh nói thầm.

– Gì? – tôi ghé tai.

Hắn kiss một cái lên má tôi. Tôi giật mình quay ra theo phản xạ. Và…một cái kiss theo đúng nghĩa. Tên chết tiệt này! Dám cướp đi the first kiss của tôi. Huhu. Tôi giật mình đẩy hắn ngã nhào.

– Đồ đểu!! Muốn chết hả?? – tôi trừng mắt xong chạy vào nhà.

– Vũ! Con bị sao thế? Di! Làm sao thế?- tiếng mẹ vọng từ ngoài cổng.

– Con bị bạo lực gia đình mẹ ạ. – cậu ta cố tỏ vẻ đáng thương.

– ĐỒ GIẢ NAI!! MUỐN SỐNG THÌ IM NGAY!! ĐỪNG CÓ ĂN NÓI LINH TINH!!! – tôi hét từ ban công vọng xuống.

Tên này đúng là chán sống mà!!! Dám thừa cơ lợi dụng chị đấy. Ahhhhh!!!!! Vô thức đưa tay lên môi, khẽ mỉm cưởi. Mình điên thật rồi!!! Băng Di! Mày tỉnh lại đi!!

Chương 20: Mình yêu nhau đi!

Sáng nay Hoàng Vũ vẫn đón tôi đi học như thường lệ.

– Hello honey! Tôi qua ngủ có mơ thấy anh không? – vừa ra khỏi cổng đã bắt gặp bộ mặt nhăn nhở của hắn.

– Có.

– Thế á? Em mơ thấy anh như thế nào?

– Mơ thấy cậu đang ngồi bắt chấy cho khỉ trong sở thú.

-….Anh bảo là em phải thay đổi cách xưng hô đi cơ mà! – sau vài giây đứng hình hắn đổi chủ đề.

– Rất tiếc nhưng hôm nay tôi không cần phải nghe theo lời của cậu.

Tôi sang chảnh quay đi bỏ mặc hắn. Nhưng trong lòng thực chất đang nhủ thầm: “Đuổi theo đi! Đuổi theo đi!!”. Con Chi bảo bảo tôi con gái thì cần phải làm giá một chút. Con trai khó theo đuổi thì sau này mới biết quí trọng. Ấy vậy mà tên kia không thèm đuổi theo luôn mới sợ chứ!!! Đồ không biết gì về tâm lý của con gái!!

Tôi đi xe bus đến trường. Chẳng thấy bóng dáng tên đó đâu. Tan học thì thấy hắn đang tán gái chứ….

– Anh Vũ! Anh đẹp trai thế này chắc có người yêu rồi nhỉ? – nữ sinh 1.

– Đương nhiên rồi! Nhưng mà tiếc là em không gặp anh sớm hơn. Haizzz..- nữ sinh 2.

– Chưa chắc! Người như anh Vũ chắc gì đã tìm được người xứng đáng làm nửa kia. Phải không anh – nữ sinh 3.

– Thực ra thì anh vẫn chưa…- cái gì thế? Hắn định bắt cá bằng lưới luôn đấy à? Máu tôi bắt đầu sôi lên rồi đấy.

– Hoàng Vũ! Chờ em lâu không? Thôi mình về đi! Muộn rồi đấy! – tôi chạy đến khoát tay cậu ta.

– Đây là…- một trong những cô gái đó nhíu mày dò xét.

– Tôi là bạn gái anh ấy! – tôi cười thách thức khẳng định chủ quyền.

– Anh có bạn gái rồi à? – một cô gái khác tò mò nhìn Hoàng Vũ.

– Ừ. Thôi anh về trước đây. Băng Di! Về nào! – cậu ta cười toe toét kéo tay tôi đi.

– Anh anh em em. Bằng tuổi mà gọi vậy không thấy ngượng mồm à? – tôi hằn học sau xe.

– Quan hệ xã hội thôi. Mà em ghen hả? – cậu ta cười cười.

– Kệ tôi! – tôi bị nói trúng tim đen mặt đỏ bừng.

– Đã bảo là thay đổi cách xưng hô đi mà!

– Không thích. Không quen.

– Sao lúc nãy…- tôi thúc vào lưng hắn khiến hắn không nói nữa nhưng cười sặc sụa.

– Im ngay. Biết rồi! Từ giờ sẽ đổi. Mà tôi với cậu có là gì đâu mà phải đổi nhỉ?

– Thì lúc nãy…- tôi lại thúc vào lưng hắn cho chừa cái tật bới móc đi.

– Tôi chỉ có ý tốt cắt đuôi cho cậu thôi. Mà cậu…đã nói gì đâu… – tôi lí nhí.

– À. Haha… Chẳng phải anh nói từ trước rồi sao?

– Lúc trước khác. Bây giờ khác.

– Băng Di! Mình yêu nhau đi.

Tôi không nói gì, chỉ cười nhẹ. Mặt đỏ bừng. Cứ bị ngượng cơ ^^ Về đến nhà tôi. Tôi mở cổng bước vào thì hắn cũng vào theo.

– Không về đi vào là gì?

– Mẹ mời anh ăn trưa mà! Mà em bỏ cái kiểu trống không đấy đi!

– Biết rồi!

– Đấy! Lại nữa.

– Dạ thưa anh, em biết rồi.

– Ấy. Con rể về rồi à? Vào nhà nhanh đi kẻo nắng – mẹ tôi từ trong nhà đi ra.

– Còn con thì sao? – tôi phụng phịu

– Lớn rồi chuyện đấy còn để mẹ phải nhắc nữa à? – mẹ tôi nói rồi đi vào nhà.

Mẹ thật là thiên vị mà!! Mẹ tôi mà sao cứ như mẹ cậu ta vậy thế?

– Con rể ăn cái này đi, ăn cái này nữa,… – Mẹ tôi gắp liên tục cho Hoàng Vũ. -_-

– MẸ!!! – tôi và Gia Bảo đồng thanh. Suốt từ đầu bữa đến rồi hơi bị ức chế rồi nhá!!! Hừ.

– Sao thế? Hai đứa ăn đi chứ – mẹ tôi thản nhiên.

– Con mới là con trai mẹ. – Gia Bảo bất bình.

– Còn con mới là con gái mẹ. – Lâu lắm rồi tôi với thằng Bảo mới có chung quan điểm.

– Thì có ai bảo không phải đâu. – mẹ tôi vẫn giả vờ như không hiểu.

– Mẹ có cần thiên vị như vậy không? – tôi lên tiếng đấu tranh quyền lợi.

– Hai đứa tụi bay lớn rồi chứ bé bỏng gì nữa mà bày đặt ghanh tị này nọ. Có phải trẻ con đâu. Thôi mau ăn đi.

Thế đấy! Mẹ tôi giờ là mẹ NGƯỜI TA rồi. Huhu…
– Ơ. Sao em lại có cái ô này? – Hoàng Vũ tò mò cầm cái ô xanh dương trong phòng tôi.

– Đừng có nghịch ngợm lung tung. – tôi vẫn dán mắt vào điện thoại chơi game.

– Anh hỏi thật đấy! Sao em lại có nó? – Hoàng Vũ tiến đến lấy tay che màn hình điện thoại của tôi.

– Sao? Có vấn đề gì à? – Tôi hậm hực đành ngẩng mặt lên.

– Cái ô này. Sao em có nó? – Hoàng Vũ chỉ vào chiếc ô.

– À. 4 năm trước, có lần em không mang ô khi trời mưa rồi có một người cho em mượn. Xong chẳng biết cậu ta là ai mà trả nên giữ làm kỉ niệm luôn. Có chuyện gì à? Hay anh ghen? – tôi cười châm chọc.

– Hả? Hoá ra là em à? – Hoàng Vũ nhìn tôi chằm chằm ngạc nhiên.

– Em á? Em làm sao??

– Haha…Hoá ra chúng ta có duyên thật. Trân trọng giới thiệu với em: Anh là người đó.

– Uhm? Thật không đấy? Hay là anh nhận vơ?

– Xin thề anh nói thật. 1 tỉ phần trăm luôn.

– Ừm. Cũng có thể. Người đó cũng tên Vũ. Mà sao lúc đó anh cho em mượn ô? Hồi đấy có quen biết gì đâu?

– Hì. Tại thấy…em dễ thương…hì hì…

– Hoá ra anh cũng chỉ vậy thôi hả? Đồ dại gái. – tôi giả vờ hờn dỗi.

– Này! Giận à? Mà lúc đấy anh không cho em mượn ô thì em về kiểu gì? – Hoàng Vũ lay lay vai tôi.

– Tạm tha cho anh đấy! Coi như trong tội có công. Lần sau cấm anh như thế. NHỚ CHƯA?

– OK baby.

Từ giờ nhá! Tôi sẽ không gọi Hoàng Vũ là cậu ta, hắn, tên đó,…. gì gì đó nữa. Giờ chính thức thay đổi cách gọi. Gọi bằng anh. E hèm…ngại quá! Ngại quá!!!

Chương 21: Don’t leave

– Em thích cái này! – tôi chỉ chỉ vào một bộ váy cưới.

– Không được. Anh không thích cái này. – Hoàng Vũ lắc đầu cương quyết.

– Đẹp mà! Đi!!! Nhá!!!

– Ừm. Anh nghĩ cái này hợp với em hơn. Cái đó…không được kín cho lắm.

– Đồ ông già cổ hủ. Kệ anh. Chị ơi! Cho em thử bộ này! – tôi vẫy tay gọi chị chủ cửa hàng mạc cho ai kia cau có khó chịu.

Thời gian trôi qua nhanh thật. Mới đó mà đã 5 năm trôi qua rồi. Tôi đã tốt nghiệp đại học từ năm ngoái. Công việc giờ cũng đã ổn định với cả hai bên gia đình cũng thúc giục nên chúng tôi quyết định làm đám cưới. Mà chẳng hiểu sao tôi lại đồng ý cưới một người chẳng biết gì gọi là lãn mạn như ai kia cơ chứ! Nhắc đến lại bực mình! Đây đây để tôi tường thuật lại.

—–tháng trước—–

Địa điểm: công viên.

Hoàn cảnh: đang ăn kem.

– Di! Mình làm đám cưới đi! – Hoàng Vũ lấy ra một chiếc nhẫn.

– Cái này mà cũng gọi là cầu hôn hả?

-….

– Hoa đâu? Nhạc đâu?

– Thì nhẫn đây còn gì.

– Đồ không biết lãn mạn gì cả. Em sẽ không lấy anh đâu!!! – thật tức chết mà.

Hoàng Vũ chẳng nói chẳng rằng kéo tôi vào trung tâm thương mại. Bấm thang máy lên tầng cao nhất. Chắc nãy giờ anh đùa. Bây giờ mới đưa tôi đến nơi đã chuẩn bị sẵn khung cảnh lãn mạn. Bức tranh mộng tưởng của tôi vỡ tan tác khi sự thật là….

– Bây giờ em muốn làm siêu nhân vợ anh? – anh kéo tay tôi đến gần mép sân thượng.

– Anh…anh…

– Em dám nói không anh cá là mai báo đưa tin với tít “Từ chối cầu hôn, cô gái bị bạn trai đẩy từ sân thượng” chắc mai báo cháy hàng.

– Anh…dám…

– Trả lời nhanh lên. Anh cho em 5s. 5…4…3…

– Em…đồng ý…

Anh ôm tôi vào lòng. Tôi khóc nấc lên.

– Tên khốn. Đồ bỉ ổi. Đáng ghét.

Anh chỉ cười không thèm nói lại. Thế đấy! Chẳng ai bị cầu hôn cái kiểu như tôi bao giờ.

Mọi người thường nói cuộc sống sau khi kết hôn khác với lúc yêu nhau. Nhưng tôi mặc kệ. Lúc ta trước mẹ đi xem bói thầy bảo số tôi khó lấy chồng. Tuy không phải là người mê tín nhưng mà cũng tâm lý chứ! Tôi cũng sợ…ế lắm chứ. Cơ mà tôi lấy chồng thì ối người phải khóc. Tội nghiệp mấy fan của mình *tự sướng chút*.

– Chị ơi! Lấy cho em thêm bộ này, bộ này nữa.

– Sao em lấy tận hai cái váy phù dâu?

– Cho Gia Bảo. – tôi nháy mắt.

Cái thằng Bảo này đúng là đáng đời mà. Tội coi thường chị Băng Di này quả là không thể tha thứ. Để xem hôm đó trông nó sẽ thế nào? Haha…

– Cái gì? Sao em phải mặc cái thứ kỳ quặc này? – thằng Bảo nhăn mặt nhìn cái váy tôi đua cho.

– Vào một ngày đẹp trời 5 năm về trước…

—-Hồi tưởng—

– Honey ngủ ngon nhé! Bye!!

– thằng Bảo nói chuyện với con nhỏ bạn-gái-mới nào đó.

– Tí tuổi đã yêu đương nhăng nhít. – tôi khoanh tay chép miệng trước cửa phòng nó.

– Sao chị nghe lén em nói chuyện điện thoại? Con gái con đứa mà vô duyên!! Thảo nào ế là phải. – thằng Bảo bĩu môi.

– Ai bảo mày không đóng cửa? Trách gì chị? Mà ai bảo mày là chị ế? Chẳng qua chị đang chuyên tâm học hành thôi. Ai như mày? Hứ!!

– Chị có thấy ai học đại học rồi mà còn chưa có người yêu như chị không? Chẳng ế thì gì? Haha…

– Này nhá! Chị đây không thiếu người yêu. Chẳng qua là chưa yêu ai thôi. Người theo đuổi chị mày xếp hàng dài đến nỗi phải phát số thứ tự đấy nhá!

– Chị bị ảo à? Em cá là đến khi chị 30 tuổi vẫn không ai thèm lấy.

– Cái gì? Mày dám trù ẻo chị đấy hả??

– Trong năm nay mà chị có người yêu thì này cưới của chị em giả gái làm phù dâu luôn ý. Haha…

– Mày nhớ nhá! Cấm nuốt lời.

– Nam nhi đại trượng phu nói được làm được. Sao phải xoắn.

——kết thúc hồi tưởng——

– Sao? Nhớ ra chưa em trai? – tôi cười đắc thắng.

– Nhớ gì cơ? Chị nói gì em chẳng hiểu – thằng Bảo giả nai.

– Thôi nào. Chị biết là mày nhớ rồi mà. Không cần phải giả vờ đâu. Cố lên em trai!!! – tôi đặt bộ váy vào tay nó rồi về phòng. Cái tiếng hét chói tai từ phòng nó làm cho mấy con chó nhà hàng xóm cứ sủa um hết cả lên. Có cần phải kích động vậy không? Chỉ là mặc váy với độn thêm mấy cái silicol thôi mà? Tôi mặc váy suốt có sao đâu? Bình thường mà. ^^

Việc chuẩn bị lễ cưới làm cho tôi khá bận rộn. Có đủ thứ phải chuẩn bị. Nào đặt thiệp cưới, nhà hàng, spa dưỡng da,…vân vân….

Mẹ nhờ tôi mua một vài thứ nên dù đã hơn 9h tối tôi vẫn phải ra ngoài. Cũng lười lắm cơ. Nhưng mà còn có mấy ngày nữa là về nhà chồng rồi nên tôi cũng muốn làm tròn bổn phận con gái ngoan. Lúc băng qua đường, tôi đánh rơi chiếc vòng tay. Tự dưng sao nó lại bị đứt nhỉ? Quay lại nhặt tôi bất động khi nghe thấy tiếng còi xe, ánh đèn chiếu thẳng vào người tôi. Thực ra khi xem phim mà thấy mấy nhân vật như vậy tôi được đều chửi là ngu. Quá ngu. Thấy thì chạy ra đi chứ! Cứ đứng nhìn như con điên để nó đâm cho à? Dạ, vâng. Bây giờ tôi trở thành con điên đó đây. Cứ trơ mắt nhìn cái xe tải sắp đâm mình và chẳng có ý định chạy. Sợ đến nỗi hồn bay phách lạc rồi còn chạy thế nào được? RẦM…. Tôi bị đẩy vào lề đường. Xe tải vừa đâm vào một người khác. Mở mắt ra tôi sững người khi thấy người bị đâm chính là Hoàng Vũ. Máu…sao nhiều máu quá. Tôi chạy đến…anh nằm trên vũng máu…mở mắt nhìn tôi rồi cười….

– Em…có sao…không? Sao..tay em có máu… – anh khó nhọc nói.

– Em không sao. Đó…là máu của anh…em giết anh rồi…- tôi khóc nấc lên.

– Em không có lỗi…. Đừng tự trách mình…

– Đồ ngốc! Sao anh phải làm thế? Anh chỉ cần kéo em ra là được mà!!! – tôi khóc to hơn.

– Hứa với anh…em sẽ quên anh… và sống thật tốt…nhé! – anh mỉm cười.

– Không! Anh không được chết! Đừng bỏ em đi mà!! Cấp cứu! Làm ơn gọi cấp cứu!!

– Băng Di! Anh yêu em…từ rất lâu rồi….

– Em biết. Em biết. Vậy anh không được chết. Anh còn phải làm chú rể của em. Em làm sao có thể làm đám cưới mà không có chú rể? Phải không?? – tôi khóc, nước mắt hòa chung với máu.

– Anh đã yêu em… từ hồi… bọn mình học cùng lớp… ở trường Moon cơ… Sau đó…anh đi du học…Em biết không?…lúc em hỏi anh chúng ta có quen nhau không?…anh đã rất đau lòng đấy!…anh tưởng em đã quên anh rồi…mà em quên thật còn gì…

Một dòng ký ức vụt qua trong đầu tôi. “Đồ phù thủy độc ác! Sao cậu lúc nào cũng bày trò hành hạ tôi thế hả”. “Không biết trong hồ có cá biển không nhỉ?”. “Thử nuốt một cục nam châm xem. Biết đâu thu hút được tôi thật”.

– Em xin lỗi…em xin lỗi…đáng ra em không được quên anh…đáng ra lúc đó em không nên hành hạ anh như thế…em xin lỗi…đừng bỏ em đi mà…anh vẫn còn chưa xem thằng Bảo mặc váy mà! Anh tỉnh dậy đi! Đừng như thế mà!!! – tôi khóc nấc khi thấy anh nhắm mắt dần.

Xe cấp cứu đến. Họ đưa anh lên xe. Tôi đã ngất đi vì quá sốc. Làm ơn! Hãy nói với tôi đây chỉ là giấc mơ. Đúng rồi! Có lẽ tôi đang mơ!! Tôi đang mơ mà! Phải không?


» Next trang cuối

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.