Pair of Vintage Old School Fru
Truyện Teen
|
Ngôn Tình
|
Xuyên Không
|
Tiểu Thuyết
Truyen teen
- Đừng làm osin nữa làm người yêu anh đi phần 4
Chương 31
Đánh chén no nê xong cả đám giải tán ai về nhà nấy. Kelvin mệt mỏi bước lên phòng. Nói là chỉ tổ chức nhỏ thôi nhưng quà Kelvin nhận được chất cao như núi. Nào là của Emily nè, của Jun nè, của Mary và Ken nè, của Henry nè, của Jenny nè(Jenny lén đặt hộp quà vào trong phòng Kelvin chứ không đưa trực tiếp), của anh em trong bang nè, của ba và gì nè(sao không phải của ba và mẹ hả? Mấy chương sau biết liền à), của đám fan ở trường nè. Kelvin tiến tới bàn để quà nhìn chăm chú vào 1 hộp quà màu xanh nước biển nhạt. Quả thật hộp quà đó trông rất giản dị, không cao sang, bắt mắt như các hộp quà còn lại, nhưng nó lại có cái gì đó cuốn hút Kelvin. Nhẹ nhàng cầm chiếc hộp lên và mở ra, Kelvin không khỏi ngỡ ngàng khi món quà trong đó là một bình thuỷ tinh bên trong có rất nhiều ngôi sao bằng giấy, nó giản dị chẳng khác gì chiếc hộp đựng nó. Một lần nữa Kelvin nhẹ nhàng nhấc chiếc bình thuỷ tinh lên, Kelvin nhìn thấy 1 bức thiệp. Cầm bức thiệp lên đọc Kel chợt cười khi biết đấy là của Jenny. Nội dung bức thiệp được ghi bằng những dòng chữ viết tay tròn tròn xinh xinh: " Chúc mừng sinh nhật anh nha. Em biết là vật chất anh chẳng thiếu gì cả. Và cả những món quà sinh nhật cũng vậy, anh cũng chẳng thiếu. Nếu đem so sánh với những món quà khác có lẽ món quà này của em chỉ là thứ vô chi vô rác. Nhưng nếu nói về tấm lòng thì em chẳng thua kém gì những chủ nhân của các món quà còn lại. Nói là chúc anh nhưng em chẳng biết chúc anh điều gì cả vì trong mắt em anh là một cậu chủ tốt, một anh trai tốt, một người con trai hoàn hảo. Cảm ơn anh vì thời gian qua đã giúp đỡ em rất nhiều.Trong chiếc bình thuỷ tinh này là những ngôi sao bằng giấy mà em tự gấp. Khi nào anh gặp khó khăn trong cuộc sống, trong công việc, trong lựa chọn thì anh hãy chọn bất kì một ngôi sao trong bình rồi mở ra, trong đó em có ghi những câu danh ngôn hoặc những câu nói mà em rút ra trong cuộc sống. Em không biết là mình có quá ngốc khi tặng anh chiếc bình này hay không, và cũng chẳng biết có bao giờ anh phải mở một ngôi sao nào không. Nhưng em vẫn hy vọn nó sẽ giúp ích cho anh. Thân. Jenny". Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi cho đến khi ..."tạch" một giọt nước mắt rơi xuống sàn Kelvin mới biết mình đang khóc. Những giọt lệ ở đây không phải là giọt lệ buồn, không phải là giọt lệ ân hận, không phải là giọt lệ nhớ nhung, không phải là giọt lệ cay đắng, mặn chát mà là giọt lệ ngọt ngào của hạnh phúc, giọt lệ của một trái tim băng đang dần tan chảy. Phải, từ lúc Jenny suất hiện trái tim Kelvin đã dần tan chảy theo thời gian rồi. Có lẽ một ngày nào đó không xa trái tim băng giá ấy sẽ được sưởi ấm và tan chảy hết lớp băng bao bọc bên ngoài. Như có một thứ gì đó sai khiến Kelvin lấy điện thoại ra nhắn tin cho Jenny. Hết giờ thăm bệnh nhân nên Jenny chuẩn bị đi về nhà, vừa bước ra tới cửa thì nhận được tin nhắn của Kelvin. Một nụ cười hạnh phúc chợt suất hiện trên đôi môi của Jenny, ngón tay nhỏ nhắn, xinh xắn từ từ chạm nhẹ vào màn hình điện thoại.
Kelvin: Cảm ơn món quà của em.
Jenny vui đến nỗi không biết phải trả lời thế nào, chần chừ mấy phút Jenny mới trả lời. Còn Kelvin mấy phút chờ đợi dài như 1 năm vậy. Bây giờ Kelvin mới biết cảm giác chờ đợi một người trả lời tin nhắn là thế nào.
Jenny: Dạ, không có gì đâu. Anh nhận là em vui rồi.
Nhận được tin nhắn Kelvin trả lời luôn không để chậm chễ một giây nào.
Kelvin: Ý nghĩa lắm.
Jenny: Hihi.
Kelvin: Vậy giờ em đang làm gì?
" Anh hỏi mình đang làm gì ư? Trời, vậy có phải quan tâm mình không? AAAAA... Vui quá à." Jenny nghĩ thầm rồi cười thành tiếng khiến mọi người xung quanh chú ý, ngại quá nên Jenny chạy vào nhà luôn(nhà ở đối diện bệnh viện nên sang đường cái là đến liền).
Jenny: Em mới về tới nhà, cũng chuẩn bị đi ngủ ùi. Còn anh?
Kelvin: Tôi cũng vậy.
Jenny: Vậy chúc anh ngủ ngon nha.
Kelvin: Em cũng ngủ ngon.
Jenny tắt điện thoại, đi tắm rồi leo lên giường đi ngủ. Nhưng mà.... Ở 2 nơi khác nhau có 2 con người khác nhau về giới tính, về tuổi tác, về gia thế nhưng lại giống nhau là không ngủ được. Jenny cứ lăn qua lăn lại, miệng cười tủm tỉm không sao ngủ nổi. Kelvin thì nhắm mắt lại là hình ảnh của Jenny cứ hiện trong đầu nên cũng không tài nào chợp mắt được. 00 giờ....1 giờ....2 giờ... Và cuối cùng chúa cũng rủ lòng thương 2 con người trẻ này nên cho cả 2 chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một ngày mới lại bắt đầu.
Jenny làm vệ sinh cá nhân xong lập tức lao đầu xuống bếp để nấu cháo ẹ. Chợ chuông điện thoại của Jenny reo.
- Alo._Jenny
- Anh Thiên Bằng nè._Thiên Bằng
- Hi, chào buổi sáng anh nha._Jenny
- Ừm, chào buổi sáng._Thiên Bằng
- Mà anh gọi em làm gì sớm vậy?_Jenny
- À, anh muốn đi chơi cùng em. Em có rảnh không._Thiên Bằng
- Xin lỗi anh nha. Em phải vào viện chăm mẹ rùi._Jenny
- Mẹ em bị sao vậy?_Thiên Bằng
- Mẹ em bị bệnh tim, nhưng giờ không sao rồi._Jenny
- Mẹ em ở bệnh viện nào?_Thiên Bằng
- Dạ bệnh viện ABC ạ._Jenny
- Ưm._Thiên Bằng
Thiên Bằng trả lời rồi tắt máy cái " rụp" nên Jenny chẳng kịp nói gì.
Chương 32
Nấu cháo xong Jenny đem vào bệnh viện ẹ.
- Con đến rồi à?_Bà Trang Hạ
- Vâng. Mẹ ăn cháo đi này._Jenny múc cháo ra bát ẹ
" Cạch" Tiếng cửa phòng mở. Theo phản xạ Jenny quay ra phía cửa và được một phen ngạc nhiên khi thấy người mở cửa là Thiên Bằng.
- Anh Thiên Bằng._Jenny ngạc nhiên hỏi
- Ừm._Thiên Bằng
- Cháu chào bác, cháu là bạn của Jenny. Cháu có chút hoa quả biếu bác._Thiên Bằng
- Cảm ơn cháu. Mà cháu tên Thiên Bằng hả?_Bà Trang Hạ
- Vâng. Thế sức khoẻ của bác sao rổi?_Thiên Bằng
- Bác đỡ hơn nhiều rồi._Bà Trang Hạ
Cuộc đối thoại diễn ra vui vẻ. Jenny thấy Thiên Bằng đâu có xấu xa gì đâu mà Kelvin bắt cô không được qua lại với Thiên Bằng. Rồi...."Cạnh" Tiếng cửa phòng mở lại vang lên nhưng vì đang suy nghĩ lung tung nên Jenny không biết.
- Cháu chào bác._nhóm Kelvin trừ Jenny cùng đồng thanh. Lúc này Jenny mới biết sự xuất hiện của họ.
- Mọi người còn phải đi học mà._Jenny
- Tụi anh tranh thủ vào tham bác tí rùi mới đi học, dù gì cũng còn sớm mà._Henry
Lúc mới bước vào thì mặt ai cũng tươi. Nhưng sau thì.... Kelvin bước vào nhìn thấy Thiên Bằng thì tức rồi bỏ đi luôn. Lần đầu tiên lời nói của Kelvin không có giá trị đến vậy. Kelvin đã nhắc nhở Jenny rồi mà Jenny còn tiếp xúc với Thiên Bằng. Những người còn lại thấy Kelvin như vậy cũng hiểu nên tìm lý do đề đi luôn. Riêng Jun trước khi đi, Jun không ngại tặng cho Jenny một ánh mắt khinh bỉ và như có một chút đắc ý khi vừa nghĩ ra mưu kế gì đó để hại Jenny. " Lần này thì không xong rồi Jenny ơi. Cô tự giăng bẫy ỉnh, tôi chỉ giúp cô giăng thôi là cô cũng đủ chết rồi. Đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì tự trách cô đã không biết thân biết phận của mình đi." Jun nghĩ thầm. Thiên Bằng cười thầm khi thấy nhóm Kelvin như vậy. Thiên Bằng biết Kelvin đang rất tức giận dù Kelvin tỏ ra rất bình thường vì Thiên Bằng hiểu quá rõ con người Kelvin mà. Có thể Kelvin cho rằng Thiên Bằng chỉ lợi dụng Jenny để đấu lại với Kelvin. Nhưng đó chỉ là 1 phần. Tình cảm của Thiên Bằng dành cho Jenny là thật không một chút giả dối, chỉ là muốn một công đôi việc nên mới lợi dụng Jenny để trả thù Kelvin.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tối, Emily, Kelvin và Jun qua nhà Henry ăn cơm vì ở nhà không ai biết nấu. Nhà Mary và Ken cũng không thuê người giúp việc, chỉ còn nhà Henry có người giúp việc thôi nên cả đám kéo nhau qua nhà Henry ăn cơm. Đang ăn thì Henry hỏi:
- Sao Jenny lại quen Thiên Bằng vậy?
- Không biết._Kelvin
- Liệu có sao không?_Mary
- Bây giờ biệt nói sao với Jenny._Ken cũng không muốn Jenny bị Thiên Bằng lợi dụng.
- Kệ đi._Kelvin lạnh lùng nói
- À mà người giúp việc trong nhà anh cho nghỉ hết rồi. Vậy còn Jenny thì sao?_Jun hỏi và hy vọn cêu trả lời của Kelvin là Jenny cũng nghỉ luôn
- ....._Kelvin không nói gì khiến Jun hơi thất vọng
- Anh giữ Jenny lại đi. Jenny là bạn tụi em, coi như anh giúp Jenny đi. Giữ Jenny nha anh._Emily năn nỉ
- Em thấy Emily nói đúng đấy._Mary cũng muốn Kelvin giữ Jenny lại
- Ừm._Kelvin đáp lại chỉ vẻn vẹn 1 tiếng thôi nhưng đủ để Jun mặt xị xuống
- Thôi em có việc, em đi trước._Jun tạm biệt mọi người rồi đi luôn
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại quán cafe cỏ dại đối diện trường Kun
- Cô hẹn tôi ra đây làm gì?_Thiên Bằng
- Tôi muốn hợp tác với anh._Jun
- Hợp tác?_Thiên Bằng
- Phải, anh yêu Jenny, tôi yêu Kelvin. Haichúng ta cùng chia tách Jenny và Kelvin thì cả 2 cùng có lợi._Jun
- Cô cũng không phải loại bình thường nhỉ?_Thiên Bằng cười kinh bỉ đáp
- Anh muốn hay không thì tuỳ._Jun
- Ok thôi. Coi như tôi giúp cô chứ không có cô tôi vẫn có được Jenny._Thiên Bằng
- Được rổi, kế hoạch khi khác bàn, giờ tôi có việc phải đi._Jun
Tiếp theo Jun sẽ lên kế hoạch gì đây? Sóng gió gì sẽ đến với Jenny? Liệu Jenny có thể vượt qua được không?
Chương 34
Không khí im lặng cứ thế bám lấy ngôi biệt thự. Không ai nói gì với ai, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Cho đến khi..." Tinh....Tinh....Tinh". Emily ra mở cổng.
- Bạn về rồi hả? Bác Trang Hạ không sao rồi chứ?_Emily
- Ừm, mẹ mình không sao._Jenny
Jenny cùng Emily bước vào nhà. Trong nhà vẫn im lặng, khi Jenny bước vào mọi ánh mắt đều dồn về phía Jenny. Jenny không hiểu có chuyện gì nhưng cảm thấy hơi sợ. Thấy Jenny vậy Emily nói:
- Đi lên phòng mình.
Vào phòng Enily liền đóng cửa. Emily hỏi về mối quan hệ giữa Jenny và Thiên Bằng thì Jenny nói chỉ là bạn vì sự thật vốn dĩ là vậy mà. Rồi Jenny kể hết chuyện hồi sáng cho Emily nghe. Và tất nhiên là Emily tin Jenny rồi. Biết tất cả chỉ là hiểu lầm nên Emily vui lắm. Vì vui quá nên Emily quên mất không nhắc Jenny đừng chơi với Thiên Bằng nữa. Sau đó cả hai vui vẻ xuống nhà.
- Tất cả chỉ là hiểu lầm._Emily nói với mọi người
- Chuyện gì vậy?_Jenny ngơ ngác hỏi
- À, không có gì đâu. Hỳ._Mary
-...._Jun không nói gì chỉ thấy tức khi ai cũng tin Jenny
- Jenny đi nấu cơm đi em, hôm nay tụi anh ăn cơm ở đây._Henry
- Vâng._Jenny
- Để mình giúp bạn nha._Emily muốn học nấu ăn chứ không biết nấu gì mà như mấy ngày Jenny về nhà chả biết làm gì ăn.
- Ken đi mua giấy đi, rồi cả thuốc chữa đau bụng nữa nhé._Henry cười cười nói nói để chọc tức Emily
- Nói vậy là có ý gì hả? Nếu sợ tí đừng có ăn nhá. Hứ, con trai gì đâu mà... Thôi mình đi đi Jenny, đứng đây tốn Clo._Emily nói rồi kéo Jenny vào bếp luôn
Emily và Jenny vừa làm vừa cười nói vui vẻ và nhân tiện Emily cũng nói việc người giúp việc trong nhà nghỉ hết chỉ giữ Jenny lại thôi. Jenny thấy vui vì mình vẫn được ở lại, nếu Jenny cũng giống mấy người kia thì cô chả biết đi tìm việc mới ở đâu nữa. Làm xong Emily dọn thức ăn ra còn Jenny lên gọi Kelvin. Jenny không hề biết gì về chuyện mấy bức ảnh nên vẫn vui vẻ lên gọi Kelvin.
- Anh Kelvin xuống ăn cơm._Jenny nói sau khi cánh cửa phòng Kelvin mở
-...._Kelvin không nói gì vì anh cỏn đang giận chuyện ở bệnh viện và mấy bức ảnh kia.
" Tôi phải làm gì đây hả Jenny? Tôi không biết mình có thể tha thứ cho em không nữa? Tại sao em lại không nghe tôi chứ? Tôi phải làm sao để em hiểu rằng em đang gặp nguy hiểm đây? Tôi có thể luôn bên cạnh để bảo vệ em không? Nếu em bị Thiên Bằng hại thì tôi biết nói sao với mẹ em hả? Nếu em bị Thiên Bằng lợi dụng thì tôi biết đối sử thế nào với em?" Kelvin nhìn Jenny rồi hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu nhưng chẳng có ai trả lời cả.
- Anh Kelvin._Jenny thấy Kelvin im lặng nãy giờ cũng thấy hơi sợ nên đánh liều lay lay tay và gọi Kelvin
-..._Kelvin hất tay Jenny ra và vẫn không nói gì rồi bước xuống nhà luôn
Jenny khó hiểu trước thái độ của Kelvin, rõ là hôm sinh nhật Kelvin vẫn bình thường mà sao giờ lại vậy. Jenny cũng chả biết mình đã làm sai điều gì nữa. Chẳng biết phải làm gì nên Jenny đi theo sau Kelvin xuống nhà luôn. Ở trong phòng ăn mọi người đã ngồi vào bàn chỉ còn thiếu Jenny và Kelvin. Đợi Jenny và Kelvin ngồi xuống Emily mới lấy cơm ọi người. Nhưng mà không có bát của Henry. Tình hình này chắc Emily giận Henry thật rồi. hehe
- Ơ...Bát của anh đâu?_Henry hỏi Emily
- Anh khỏi ăn đi, ăn vào lát đau bụng._Emily
- Ơ...Anh nói đùa thôi mà._Henry
- Đùa hay không cũng vậy._Emily nghĩ chỉ trêu thôi nhưng giờ lỡ cứng rắn quá rồi
- Cho anh ăn đi mà._Henry quay sang lay lay tay nan nỉ Emily
- KHÔNG._Emily hét thẳng vào mặt Henry chẳng khác nào tạt gáo nước lạnh vào Henry
- Mọi người không ai được lấy bát cho anh Henry nha. Lấy cho là không xong với Emily đâu._Emily quay sang nói với mọi người
- Ừm._Cả đám đồng thanh
- Ơ...Bạn bè thế à, bạn gặp nạn mà không giúp._Mặt Henry lúc này rất chi là bi thương
- Hehe, thôi ráng đi nha anh bạn, rồi tụi mình bù đắp lại sau._Ken vỗ vai Henry nói
- Được rồi ăn đi, đồ ăn nguội hết bây giờ._Jun
Bỗng Kelvin nhận được tin nhắn của Ken. Ken giải thích chuyện mấy bức ảnh cho Kelvin nghe vì hồi nãy Mary lên phòng Emily thấy Kelvin tỏ thái độ với Jenny. Và tất nhiên là Kelvin tin Ken rồi. Kelvin quay sang nhìn Jenny, chợt một nụ cười nhẹ thoáng qua đôi môi của Kelvin. Jun thấy thế tức đến nỗi ăn không nổi. Ken và Mary cười vui vẻ khi thấy Kelvin như vậy.
- Jenny đi lấy bát nước chấm đi._Kelvin nói để làm hoà với Jenny luôn
- Ơ...à...ừm vâng._Jenny hơi ngạc nhiên nhưng rất vui.
Còn Henry vẫn kiên trì năn nỉ Emily nhưng không có tác dụng. Emily chợt cười, một nụ cười gian sảo rồi gắp một miếng thịt bò quay sang Henry.
- Anh Henry này. A nào._Emily đưa miếng thịt đến gần miệng Henry
Henry vui mừng há miệng ra. Ai ngờ.... Henry vừa há miệng ra thì..."Ngoặp" Emily rút tay lại đưa miếng thịt vào miệng mình chứ không phải cho Henry.
- Non uá à(ngon quá à)._Emily vừa nhai vừa nói
- Hix. Trò gì vậy trời?_Henry bị mừng hụt nên trông mặt quê hết chỗ nói
- Hehe, muốn ăn hả? Không dễ đâu nhá._Emily cười
Cả đám cũng phải bật cười vì trò đùa của Emily. Rồi lại một lần nữa Emily đưa miếng thịt đến gần miệng Henry. Và lần này..."Ngoặp" Có vẻ Henry đã rút kinh nhiệm từ lần trước nên cướp được miếng thịt từ Emily.
- Ai cho anh ăn hả?_Emily giận đến tím mặt
- Mĩ nhân đưa đồ ăn đến tận miệng không ăn thì phí mọi người nhở._Henry tự đắc nói
- Hừm._Emily
- Á... Đau bụng quá._Henry la lên
- Hả? Đau bụng á? Không phải chứ? Mọi người cũng ăn mà có sao đâu._Emily
- Hay tại đói quá nhỉ?_Henry mếu máo nói
- Thôi Emily cho Henry ăn đi._Jun
- Ừm, để em đi lấy bát._Emily thấy lo lo và cảm thấy mình có lỗi
- Không cần đâu. Emily bón anh đi._Henry được đà lấn tới
- Hừm, anh tự ăn đi._Emily
- Thế thôi không ăn nữa, đói chết cũng được._Henry
- Thôi được rồi._Emily mặt nhăn mày nhó đồng ý yêu cầu của Henry
Henry cười thầm vì sự thàng công mĩ mãn của mình. Thực ra Henry có đau bụng gì đâu, nói thế để Emily cho ăn thôi. Còn chuyện để Emily bón là ngoài dự định. hehe. Bữa ăn diễn ra trong tiếng cười nói vui vẻ và thỉnh thoảng là tiếng đấu khẩu của Emily và Henry.
Chương 35
Một ngày mới lại bắt đầu không mấy suôn sẻ. Trời âm u nhiểu mây như vừa mất đi một phần nhựa sống. Có thể người ta sẽ cho rằng trời sắp mưa. Như vậy cũng đúng, nhưng liệu có khi nào nó báo trước một điều chẳng lành không? Cái gì đến nó thì nó sẽ đến thôi chứ không thể nào tránh được. Thôi thì phó thác tất cả lại cho số phận vậy.
Kelvin dậy làm vệ sinh cá nhân xong, xuống dưới bếp nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn quen thuộc đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng ọi người. Kelvin cứ thế nhìn không chớp mắt như thể chớp mắt cái là dáng người đó biến mất vậy.
- Anh Kelvin dậy sớm thế._Jun ôm cổ Kelvin từ đằng sau và nói
- Chẳng phải em cũng vậy sao?_Kelvin quay lại đáp nhưng vẫn để tay Jun trên cổ
- Tại thấy anh dậy nên em mới dậy chứ._Jun vẫn chưa bỏ tay ra
- Miệng lưỡi em càng ngày càng dẻo đấy._Kelvin nói rồi xoa xoa đầu Jun và cười, một nụ cười hiếm thấy của Kelvin
Đúng lúc đó Jenny quay ra đằng sau và chứng kiến cảnh hai người thân thiết. Jenny cảm thấy hơi chạnh lòng và tủi thân nhưng rồi cũng quay đi như chưa hề nhìn thấy gì. Làm xong Jenny dọn đồ ăn ra và gọi mọi người vào ăn sáng. Bữa sáng diễn ra vẫn như thường chỉ khác là Jenny ít nói hơn mọi hôm thôi. Ăn xong cũng là lúc Henry, Mary và Ken sang gọi đi học. Hôm nay Emily đi theo Henry nên Jenny đi cùng Kelvin và Jun. Suốt đường đi Jenny không nói gì, chỉ có tiếng cười đùa của Jun và tiếng ậm ừ cho qua hoặc những câu trả lời cộc lốc của Kelvin. Đến trường vẫn như thường ngày, đám nữ sinh trong trường mắt nổ hình trái tim khi mấy hot boy đến. Nói chung là chả có gì thay đổi cả, chỉ có tâm trạng con người thay đổi thôi.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chiều tan học nhóm Kelvin tụ tập ở ngoài nhà xe đợi nhau.
- Mình với Emily đi chơi nên mọi người tự về nha._Henry
- Đi hẹn hò hả?_Ken tò mò hỏi
- Trẻ con hỏi nhiều._Henry phẩy phẩy tay và nói
- Vâng, trẻ con lắm. Không biết ai trẻ con hơn ai._Ken
- Không trẻ con thì là trẻ trâu à?_Henry
- Ít ra mình hơn bạn là có vợ rùi đó._Ken
- Hơhơ, vợ hả? Mình cũng sẽ chấm dứt tình trạng F.A nhanh thôi._Henry
- Thôi được rồi, giờ có đi không?_Emily xen vào khi thấy cuộc đấu khẩu của Ken và Henry mãi không có hồi kết.
- Thôi mình đi nha, gụt bai._Henry vẫy vẫy tay rồi cùng Emily lên xe đi luôn.
Những người còn lại thì đi về luôn không đứng đó cho người ta ngắm miễn phí thì lỗ nặng. Jenny vẫn ít nói như hồi sáng nhưng chẳng ai nhận ra. Về nhà lên thay đồi rồi xuống bếp làm bữa tối là công việc quá đỗi quen thuộc với Jenny suốt mấy tháng qua. Emily đi chơi, Kelvin và Jun ở trên phòng, Jenny ở dưới bếp, chẳng còn tiếng nói, chẳng còn tiếng cười, chỉ còn tiếng xào nấu đồ ăn ở dưới bếp. Căn biệt thự to mà lạnh lẽo đến đáng sợ, không khí ngột ngạt bao quanh khiến con người ta như muốn ngạt thở. Nhưng Jenny luôn phải cố gắng sống ở đó để có thể tiếp tục được đi học, để có tiền chữa bệnh ẹ, để có thể lo cho cuộc sống sinh hoạt của hai mẹ con. Dẫu biết có rất nhiều cạm bẫy ở phía trước nhưng vẫn cố đi vào chỉ vì đó là con đường duy nhất để hướng tới một tương lai mới. Jenny đã hy sinh tất cả chỉ vì 4 chữ "tương lai tương sáng", phần còn lại là do số phận quyết định. Làm xong Jenny dọn đồ ăn ra bàn rồi lên gọi Kelvin và Jun. Đến khi ăn, căn biệt thự còn lạnh lẽo hơn. Chả ai nói với ai, không khí im lặng cứ bám lấy căn biệt thự đến nỗi tiếng côn trùng bay cũng làm con người ta phải rùng mình vì nghe rất rõ tiếng côn trùn va chạm với không khí. Đang ăn thì Kelvin có điện thoại. Một lúc sau Kelvin quay lên phòng thay quần áo rồi xuống nhà như chuẩn bị đi đâu đó.
- Anh Kelvin đi đâu vậy?_Jun hỏi
- Anh đi có việc._Kelvin nói xong đi luôn
Kelvin đi thì Jenny cũng dọn bàn luôn, sau đó lại tiệp tục lau dọn nhà như thường lệ. Mới làm xong Jenny còn chưa kịp nghỉ thì Jun nói:
- Jenny à, chị thấy hơi đau đầu, mà trong nhà hết thuốc rùi, em đi mua thuốc giúp chị nha.
- Vâng._Jenny
- Cảm ơn em._Jun
- Không có gì đâu, chị chờ em ở nhà nha._Jenny nói rồi đi luôn
Chương 36
Henry đưa Emily đi shopping mua đồ để thay rồi đến một nhà hàng lớn.
- Em đã hứa là giúp anh rồi nên lát đừng có chạy nha._Henry
- Biết rồi. Mà giúp anh cái gì?_Emily
- Tí biết._Henry
Sau đó Henry dẫn Emily vào một phòng vip ở trong cùng. Đẩy cửa vào, trước mặt Emily và Henry là một người đàn ông trạc 50 tuổi và một người phụ nữ tầm 40 tuổi nhưng trông vấn trẻ đẹp. Và Emily nhận ra đó không ai khác mà là ba mẹ của Henry.
- Con chào ba me._Henry
- Cháu chào hai bác._Emily lễ phép chào
- Con đưa Emily đến đây làm gì?_Mẹ Henry nghiêm mặt hỏi
- Emily là bạn gái của con, con không muốn đi xem mặt gì hết, chỉ tại ba mẹ ép con mới đến thôi._Henry nói làm Emily đơ người ra chả biết nói gì
- Sao con không nói từ đầu, bây giờ hẹn người ta rồi thì sao._Ba Henry cũng hơi khó chịu dù ông là người rất dễ tính
- Ơ...._Emily định nói gì đó ngưng bị Henry chặn họng
- Thì huỷ chứ sao. Con đã nói là không đi rồi mà ba mẹ cứ ép._Henry
- Haizzzz, thôi được rồi, huỷ hẹn đi. Con với chả cái, đau cả đầu._Ba Ken lắc đầu nói
- Vâng, cảm ơn ba, iu ba nhìu.hihi._Henry mặt tươi như hoa đáp
- Vào đây ngồi gọi đồ ăn đi hai đứa._Thực ra mẹ Henry cũng thích Emily lắm
- Thôi khỏi mẹ ơi, giờ tụi con có việc rồi. Con chào ba mẹ._Henry
- Cháo chào hai bác._Emily
- Ừm._Ba mẹ Henry đồng thanh
Ra khỏi nhà hàng, Emily vẫn còn hơi đơ đơ không hiểu chuyện gì đang sảy ra. Henry thì cười suốt từ nãy tới giờ làm bao nhiêu nhân viên trong nhà hàng nghỉ việc để đi cấp cứu.
- Anh Henry, chuyện nãy là thế nào?_Emily
- À chuyện đó hả? Thì tại ba mẹ anh ép anh đi xem mặt nhưng anh có người trong mộng rùi nên không muốn._Henry
- Ừm. Mà hồi nãy anh nói em là bạn gái của anh chỉ để ba mẹ anh không ép anh xem mặt nữa thôi đúng không?_Emily
-Rất đúng là đằng khác, em thông minh ghê._Henry
- Ừm._ " Nếu anh thật sự không yêu em cũng được, em có thể chịu đựng được những nỗi đâu do yêu đơn phương gây ra, nhưng em không thể chịu nổi khi anh lấy em ra làm trò đùa như thế." Emily nghĩ thầm rồi những giọt nước mắ khẽ tuôn rơi
"ĐAU" Một từ ngắn gọn và đầy đủ nhất để miêu tả cảm giác trong tim của Emily bây giờ. Câu trả lời Emily mong đợi không phải vậy. Emily cúi mặt xuống để Henry không nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi rồi quay lưng đi không nói thêm câu nào. Henry nãy giờ quan sát Emily thay đổi cảm xúc cũng cảm thấy rất đau. Dù Emily cúi mặt nhưng Henry vẫn biết Emily đang khóc, điều này khiến Henry cảm thấy tội lỗi đầy mình. Rồi khi Emily quay bước đi Henry thật sự rất sợ mất Emily. Và rồi không phí thêm một tích tắc nào nữa, Henry giữ tay Emily lại. Emily giật mình ngẩng đầu lên nhìn Henry, Henry đua tay lên nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt còn sót lại trên hai gò má Emily.
- Ngốc, đợi anh xíu nha._Henry dịu dàng nói
-...._Emily không nói gì chỉ đứng nhìn Henry mở cửa xe lấy gì đó
- Làm bạn gái anh nha._Henry lấy trong xe ra một bó hoa hồng đào mà Emily thích nhất. Và....và.....và....như này gọi là gì nhi? À à và tỏ tình với Emily.hehe
Emily không còn khóc nữa mà thay vào đó là một nụ cười thoả mãn và hạnh phúc. Emily không nói gì mà cứ nhìn thẳng vào đôi mắt nâu nâu của Henry khiến Henry hồi hộp đến đổ cả mồi hôi.
- Làm bạn gái anh nha._Henry nhắc lại
- Ừm._Emily trả lời
- ANH YÊU EM!_Henry vui quá nên nhấc bổng Emily lên và hét to dù đang ở ngoài đường
Và thế là bao nhiều ánh mắt đều hướng về phía 2 con người trẻ vừ mới biết yêu.
- Hix, đẹp trai vậy mà có người yêu ùi. Tíếc quá à._Tất cả cô gái còn FA ở đây đều than
- Thằng kia sướng thật, yêu được một em hết chỗ chê._Còn đây là cây nói của tất cả đám mày râu ở đây kể cả già lẫn trẻ
- Oà, đôi kia ẹp thật._Và đây là lời nhận xét của những người còn lại
Emily ngại đỏ cả mặt. Henry bắt đầu làm anh hùng cứu mĩ nhân kéo Emily lên xe rồi phóng đi luôn.
Chương 37
Jenny đi đến hiệu thuốc nhưng người ta không mở cửa. Bất lực Jenny đi về. Về đến nhà Jenny bấm chuông nhưng không ai ra mở cửa, nhìn vào trong nhà không bật điện. chẳng lẽ Jun không ở nhà sao? Jun kêu đau đầu mà đi đâu chứ? Jun bây giờ đang ở trong quán bar mà đau đầu gì đâu, Jun nói vậy để lấy cớ dụ Jenny ra khỏi nhà thôi. Cổng thì khóa rồi mà Jenny không có chìa khóa thì làm sao vào nhà đây. Jenny đang cố nghĩ cách để vào nhà thì...."Phụt" Đèn cao áp ngoài đường cũng tắt luôn. Nỗi sợ hãi bắt đầu bám lấy Jenny vì vốn dĩ Jenny rất sợ bóng tối. Trong giây phút hoang mang không biết làm gì Jenny đã khóc và ngồi co người vào góc cổng. Dù là mùa hè nhưng khi đêm về những làn gió nhẹ lướt qua cũng đủ để con người ta cảm thấy lạnh. Mà Jenny lúc đi không mặc thêm áo khoác nên giờ cảm thấy lạnh đến thấu xương. Rồi bất chợt trời đổ cơn mưa như chẳng cảm thông cho hoàn cảnh của Jenny bây giờ. Vừa sợ, vừa lạnh rồi hình ảnh của Kelvin bỗng hiện lên trong tâm trí của Jenny. Jenny ước bây giờ Kelvin có thể đến bên cạnh và truyền hơi ấm cho cô. Jenny nghĩ là điều này quá viển vông nên nhanh chóng gạt nó ra khỏi dòng suy nghĩ. Kelvin từ phía xa nhìn Thấy Jenny ngồi bên góc cổng, bờ vai khẽ run lên như đang khóc. Kelvin không hiểu sao Jenny lại ngồi ngoài này trong khi trời đang mưa. Rồi đột nhiên bờ vai Jenny ngừng run, thấy lạ nên Kelvin không ngại trời mưa xuống xe bước đến bên cạnh Jenny. Thì ra là quá lạnh nên Jenny ngất rùi. Bế Jenny lên phòng thấy Jenny hơi sốt nên Kelvin ra ngoài mua thuốc. Ra đến cổng Kelvin được xem trực tiếp cảnh phim tìm cảm mà nhân vận chính là cậu bạn thân lâu năm và cô em gái dễ thương của mình. Chả là Henry đưa Emily về nhà và hôn lên trán Emily để chào tạm biệt. Sau đó Emily đi vào thì gặp Kelvin.
- Anh..._Emily ngại không biết nói gì
- Không sao. Em lên phòng thay đồ cho Jenny đi._Kelvin xoa đầu Emily nói
- Vâng. À nhưng Jenny bị sao vậy?_Emily
- Em lên thì biết._Kelvin nói xong đi luôn
- Đừng bao giờ làm nó tổn thương._Kelvin tiến đến gần Henry
- Yên tâm đi, mình làm được._Henry
Kelvin quay đi rồi chợt dừng lại nói:
- Nếu muốn có thể vào nhà.
- Ừm._Henry vui mừng đáp, chuyện vào nhà Kelvin lúc này là bình thường nhưng Kelvin nói vậy có nghĩa là Kelvin chấp nhận chuyện của hai người nên Henry vui không tả nổi
Kelvin đi mua thuốc mới biết hiệu thuốc đóng cửa nên gọi Ken mua đem sang cho.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đến sáng Jenny vẫn nằm mê man trên giường. Tối hôm qua cả nhóm Kelvin ngủ ở nhà Kelvin để chăm sóc cho Jenny. Jun đi bar đến 1 giờ sáng mới về nhìn thấy điện phòng Jenny chưa tắt nên vào xem(từ trước tới nay Jenny ngủ không tắt điện phòng bao giờ, tại Jun không để ý nên không biết thôi). Khẽ mở cửa Jun nhìn vào trong thấy Kelvin đang chăm sóc Jenny thì giận tím mặt. Không ngờ hại Jenny mà còn giúp Kelvin và Jenny được gần nhau hơn. Jun ngậm một cục tức to đùng bước về phòng. Sáng Emily và Henry đi mua đồ ăn sáng vì Jenny ốm rùi, không mua thì lấy gì ăn. Henry và Emily quay về và ngang nhiên nắm tay nhau mà không màng đến sự có mặt của Ken và Mary.
- È hem._Ken và Mary đồng thanh
- Chuyện gì?_Henry và Emily đồng thanh.
- Tình tứ quá đấy._Mary
- Vâng, nhưng không biết ai tình tứ hơn ai nhỉ._Henry
- Anh..._Mary không biết nói gì vì bây giờ Mary đang ngồi trên đùi Ken và Ken còn vòng tay ôm cái eo thon gọn của Mary nữa, chuyện này là chuyện bình thường thôi. Và cũng có nghĩ là Henry nói đúng
- Thôi vào bếp lấy cháo ra cho Jenny đi._Emily
Emily lấy cháo ra rồi đem lên cho Jenny. Suốt đêm hôm qua Kelvin ở phòng Jenny và gần như không ngủ nên bây giờ mới qua phòng làm vệ sinh cá nhân. Đợi Jenny tỉnh dậy ăn cháo rồi cả đám cũng ăn sáng xong đi học luôn
Chương 38
Sau mấy ngày được nhóm Kelvin chăm sóc chu đáo Jenny đã khoẻ lại và tiếp tục công việc của mình.
- Woa, chị Jun lấy đâu ra con cún đẹp vậy?_Emily thốt lên khi thấy Jun đang bế trên tay một chú chó lông xù màu trắng đẹp kinh khủng
- Chó Nhật đấy em. Hôm trước Lily đi chơi mua về 2 con, chị lấy một con về nuôi._Jun vuốt vuốt bộ lông con chó và nói
- Công nhận đáng yêu ghê._Emily
- Ừm, mà em mới đi tập thể dục về à?_Jun
- Vâng, em lên phòng thay đồ đây._Emily
- Ừm._Jun
Jun đi vào trong bếp thấy Jenny đang loay hoay nấu ăn, rồi không biết vô tình hay cố tình Jun làm rơi ly sữa trên tay và để cho con cún liếm sữa đổ trên sàn.
- A._Jun la lên
- Chị có sao không?_Jenny lo lắng hỏi
- Chị không sao đâu, lên thay đồ là ổn rồi. Em dọn mấy mảnh thuỷ tinh vỡ kia giúp chị nha._Jun
- Vâng._Jenny
20 phút sau
- Hức....huhu.....hức._Jun ngồi bệt dưới sàn ôm con cún khóc
- Chị Jun sao vậy?_Emily
- Hức...con cún chết rồi...hức._Jun nức nở nói
- Sao có thể chứ?_Emily
- Chị không biết, nãy chị làm rơi ly sữa rồi nó liếm, một lúc sau thì sủi bọt mép chết....hức._Jun
- Hả? Sữa ư? Sữa là do Jenny chuẩn bị thì sao có thể chứ?_Emily ngạc nhiên hỏi
- Chị không biết._Jun
- Mọi người vào ăn sáng đi._Jenny ở trong bếp nói vọng ra
Jun và Emily cùng vào trong bếp ăn sáng. Khi tất cả cùng ngồi xuống và chuẩn bị ăn thì Jun nói:
- Từ đã, có khi nào sữa có vấn đề không?_Jun
- Hử? Có vấn đề là sao?_Jenny
- Lấy que thử ra thử đi._Jun
- Sao ạ? Sao phải lấy que thử ra thử?_Jenny
Jun không trả lời mà đi lấy que thử độc tố trong tủ y tế gia đình về thử luôn. Jun cắm que thử xuống ly sữa, 5 phút sau que thử đổi màu. Và cũng có nghĩ là sữa trong ly có độc.
- Không thể như thế được._Jenny hốt hoảng
- Hay trong sữa mình mua có vấn đề sẵn rồi._Emily
- Hộp sữa đó vẫn còn trong tủ lạnh đúng không, Jenny?_Jun
- Vâng, sữa mới mua nên vẫn còn._Jenny
- Vậy lấy ra thử luôn đi._Jun
Jenny mở tủ lấy hộp sữa ra. Sau đó Jun tiếp tục thử. Lần này cũng là 5 phút, nhưng đối với Jenny thì như là mấy tiếng vậy, Jenny vẫn đổ sữa từ hộp ra ly ọi người như thường ngày nên không hiểu sao lại có độc. Jenny không làm gì sai nên không sợ, tại Jenny cảm thấy bất an nên hơi sợ một xíu. Và rồi..... Emily mắt chữ A miệng chữ O nhìn que thử độc sau 5 phút mà vẫn không đổi màu, và chính tỏ sữa trong hộp không có vấn đề. Jenny thì sock với kết quả này, ngước mắt lên nhìn Kelvin Jenny bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm làm Jenny sợ tái mặt.
- Không thể như thế được._Trong câu nói của Jenny có gì đó run run của sợ hãi. Jenny biết mình không làm gì sai thì không phải sợ, nhưng cái Jenny sợ bây giờ là không ai tin cô. Nếu Jenny là họ Jenny cũng tin vào kết quả của que thử độc, nhưng Jenny nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu chuyện này là thế nào.
- Tại sao em lại làm vậy?_Jun
- Em không có._Jenny
- Chị Jun à, biết đâu có hiểu lầm gì thì sao._Emily nói giúp Jenny vì Emily vẫn còn tin Jenny mà
- Mọi thứ rõ ràng quá rùi còn gì._Jun
Kelvin không nói gì rồi ra lếy xe đi học, Jun cũng đi theo luôn, chỉ còn Emily và Jenny ở lại. Jenny bỗng oà khóc vì mình bị oan mà không thể nói câu nào ọi người tin cả, đau hơn cả là một người thông minh và tinh ý như Kelvin cũng hiể lầm Jenny. Jenny nghĩ có lẽ từ trước tới giờ Kelvin thật sự không tin tưởng Jenny nên mới dễ hiểu lầm đến vậy. Emily tiến tới ôm Jenny và nói thầm: "Mình tin bạn không làm chuyện đó và bạn cũng đừng bao giờ làm mất lòng tin của mình nha." Jenny vẫn khóc mà không đáp lại.
- Thôi, ngồi xuống ăn sáng đi rồi còn đi học nữa._Emily
Jenny ngồi xuống nhưng không ăn gì vì khôn nuốt nổi. Emily lắc đầu nhìn Jenny. Một lúc sau Ken, Mary và Henry đến. Emily cùng Jenny xách cặp ra cổng.
- Kelvin với Jun đâu?_Henry
-....._Emily không nói chỉ nháy mắt ý là có chuyện không vui
- Thôi được rồi, đi học đi, Jenny đi cùng mình._Mary
Trên đường đi Jenny và Emily kể hết chuyện sữa có độc cho những người còn lại nghe. Nghe xong ai cũng sock nhưng rất may là ai cũng tin Jenny không làm chuyện đó. Jenny cảm thấy ấm lòng hơn nhiều nhưng trong sâu thẳm trái tim vẫn còn đau nhói đến khó tả, có lẽ vì Kelvin không hiể cho cô.
Chương 39
Chiều đi học về Jenny vẫn làm bữa tối như thường ngày nhưng chỉ có Jenny và Emily ăn thôi, còn Kelvin và Jun thì đi đâu không biết. Ăn xong Emily lên phòng còn Jenny lau dọn nhà cửa. Đến 9 giờ tối Kelvin cùng Jun mới về, hình như hai người này đi cùng nhau thì phải.
- Anh Kelvin, chị Jun mới về à._Jenny
-...._Jun và Kelvin chả nói gì mà đúng hơn là không quan tâm lời nói của Jenny. Rồi Kelvin và Jun về phòng bỏ Jenny đứng đơ người trước thái độ của hai người
Có lẽ là hai người đó vẫn còn giận chuyện hồi sáng. Nhưng Jenny không thể giải thích được dù chỉ một câu vì chính Jenny còn không hiểu tại sao lại có chuyện đó.
Tại phòng Kelvin
- Anh Kelvin này._Jun
- Nói._Kelvin lạnh lùng đáp
- Có khi nào Jenny bị Thiên Bằng lợi dụng không? Với cả hôm trước mình có nhận được mấy tấm ảnh Jenny và Thiên Bằng thân thiết với nhau nữa._Jun
-...._Kelvin không nói gì vì từ đầu Kelvin đã nghĩ đến đều này rồi.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy mãi sao được, có lần một thì sẽ có lần hai đấy anh._Jun thấy Kelvin không nói gì nên nói tiếp
-...._Kelvin vẫn không nói gì nhưng lại cảm thấy tim mình đau nhói như thể sắp mất đi một ai đó rất quan trọng với mình
- Anh định làm gì với Jenny?_Jun
-...._Kelvin vẫn không nói gì. Câu hỏi của Jun chính là câu hỏi mà Kelvin tự hỏi bản thân suốt cả ngày hôm nay nhưng không có câu trả lời
- Anh trả lời em đi._Jun
- Em về phòng đi, muộn rồi._Kelvin
Jun không dám nói gì nữa rồi lặng lẽ về phòng.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thế là một ngày trôi qua thật nặng nề đối với Jenny. Jenny quyết không bỏ đi trừ khi bị đuổi việc, vì nếu bỏ đi chẳng khác nào Jenny nhận mình bỏ thuốc độc vào sữa. Mệt mỏi bước xuống bếp Jenny uống nước thì chợt có điện thoại. Nghe điện thoại xong Jenny quay lại thì gặp Jun.
- Em đi mua giấy ăn đi._Jun
- Vâng._Jenny uống hết cốc nước rồi đi
Sau khi Jenny đi, Jun nở một nụ cười nham hiểm và lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Bằng.
- Alo._Thiên Bằng
- Hôm qua tôi lén bỏ thuốc độc vào sữa của mọi người và bây giờ Kelvin đang hiểu lầm Jenny đó. Hùi nãy tôi bỏ thuốc mê vào cốc nước của cô ta và bảo cô ta đi mua giấy ăn rùi. Phần còn lại anh tự lo nhá._Jun
- Ừm._Thiên Bằng
Một lúc sau Mary, Ken và Henry đến(chủ nhật à.hỳ).
- Jenny đâu ùi?_Mary
- Không biết nữa, sáng dậy đã không thấy ùi._Emily
- Hay là em ý xấu hổ quá nên bỏ đi rồi._Jun("chậc chậc" nói dối không chớp mắt)
- Em ý không phải người như thế đâu._Henry
Emily có lấy điện thoại ra gọi cho Jenny nhưng toàn thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, điện thoại nói thế nhưng Jenny đang làm gì ai biết đâu. Ai cũng lo lắng nhưng cũng kệ khi Jun nói:
- Chắc Jenny đi đâu thôi, trưa lại về ý mà._"Hừm, cô ta có gì mà lo gớm thế, trưa về á, đợi đấy đi nhé." Jun nghĩ
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Jenny tỉnh dậy sau cơn mê man không biết trời đất là gì. Đảo mắt nhìn xung quanh Jenny thấy mình đang ở trong một căn phòng rất lạ. Liếc ra cửa sổ thấy tối òm, Jenny nghĩ chắc nó bị cái gì đó che mất ánh sáng rùi. Nhưng không phải, kia còn có một chút ánh sáng mờ ảo, hình như là trăng. Nghĩ đến đây Jenny mới hốt hoảng khi nhớ lúc ra khỏi nhà là sáng sớm cơ mà sao lại có trăng. Mà mình đang ở đâu Jenny còn không biết chứ nói gì đến không gian ở đây. Bỗng cách cửa phòng bật mở, một người con trai bước vào. Jenny thầm vui khi đó là Thiên Bằng nhưng lại thắc mắc sao mình ở đây và còn cả Thiên Bằng nữa.
- Em tỉnh rồi à?_Thiên Bằng đi đến bên cạnh ân cần hỏi Jenny
- Vâng._Jenny
- Đây là nhà của anh, sáng anh ra ngoài thấy em ngất xỉu ngoài đường nên đưa em về._Thiên Bằng
- "Phù" ra là vậy._Jenny thở phào nhẹ nhõm
- Em ăn cháo đi._Thiên Bằng đưa cho Jenny một tô cháo
- Em cảm ơn._Jenny
- Em có thể ở lại đây đêm nay được không?_Thiên Bằng
- Hả? Sao cơ?_Jenny
- À mẹ anh bị cảm nhưng giờ anh phả đi có việc rồi, em ở lại chăm sóc mẹ anh giúp anh được không?_Thiên Bằng
- Nhưng mà...._Jenny lưởng lự vì một nửa muốn giúp Thiên Bằng nhưng một nửa lại muốn về nhà Kelvin
- Anh bảo Kelvin rồi._Thiên Bằng
- Vâng, vậy cũng được._Jenny(dễ tin quá rùi Jenny ơi)
- Vậy em ăn xong rùi qua phòng đối diện nha, mẹ anh ở phòng đấy. Giờ anh đi đây._Thiên Bằng
- Vâng._Jenny
Trước khi đi Thiên Bằng qua phòng đối diện với phòng của Jenny đưa cho người phụ nữ kia một số tiền khá lớn vào dặn người phụ nữ đó diễn thật tốt để Jenny không nghi ngờ gì. Đây là kế hoạch của Jun và Thiên Bằng thôi, chứ mẹ của Thiên Bằng có ốm đau gì cũng không bước vào ngôi biệt thự này đâu.(sò rỳ vì đã làm mọi người tò mò nhá, nhưng cứ đọc tiếp là biết à, chắc cũng tầm 5-6 chương nữa là biết). Người phụ nữ mà Thiên Bằng nói là mẹ kia rất thân thiận nên Jenny cũng thích và tất nhiên là không nghi ngờ gì cả.
Chương 40
Jenny dậy khi đồng hồ đã điểm 8 giờ sáng rùi. Vào làm vệ sinh cá nhân xong quay ra Jenny thấy một ly sữa, một bánh hamburger và một mẩu giấy nhỏ. Đó là của Thiên Bằng chuẩn bị cho Jenny, Jenny vui vẻ ngồi xuống ăn bánh và nhâm nhi ly sữa. Ăn xong Jenny định sang thăm mẹ Thiên Bằng nhưng lại cảm thấy buồn ngủ. Jenny vừa ngủ dậy mà giờ lại buồn ngủ là sao? Đôi mắt tưởng chừng như không mở nổi nữa nên Jenny quay lại giường và ngủ say luôn. Bỗng..."cạch'', cửa phòng bật mở nhưng chỉ một chút xíu thôi. Rồi lại...''cạch'', cửa phòng đóng lại một cách nhẹ nhàng.
Tại nhà Kelvin
Tinh...tinh...tinh
- Mary, Jenny tối qua không về, mình gọi mãi cũng không được._Emily ra mở cổng rồi ôm chầm lấy Mary và khóc nức nở
- Bình tĩnh lại đi Emily, mình vào nhà rồi nói tiếp nha._Ken
Vào trong nhà dù mọi người có nói thế nào Emily vẫn không ngừng khóc. Một lúc sau Henry đến thấy Emily khóc nức nở như vậy cũng hơi chạnh lòng. Ken nói cho Henry biết lý do vì sao Emily khóc rồi Henry đến bên cạnh dỗ dành Emily nhưng không có hiệu quả. không ai nói gì thêm nữa, chỉ còn tiếng khóc của Emily thôi. Rồi bỗng điện thoại kelvin có tin nhắn. Kelvin đọc xong không nói gì mà chỉ nhìn mọi người khiến ai cũng tò mò.
- Gì vậy anh?_Jun
- Jenny đang ở chỗ Thiên Bằng. Cậu ta nói đổi quán bar Sam để lấy Jenny._Kelvin
- Cái gì?_Tất cả đồng thanh trừ Kelvin
- Có khi nào việc ly sữa có độc bị thất bại nên Jenny đến chỗ Thiên Bằng và 2 người đó lại nghĩ ra kế hoạch này không?_Jun
- Chị đừng suy đoán lung tung._Mary
- Chị suy luận đúng với tình hình bây giờ mà._Jun
- Đủ rồi._Kelvin
- Quán bar Sam lớn như vậy sao có thể cho Thiên Bằng được chứ? Nhưng không cứu Jenny cũng không được._Ken
- Anh cứu Jenny đi, em xin anh đấy._Emily quỳ xuống van xin Kelvin
- Em đứng dậy đi._Henry
- Em xin anh mà, cứu Jenny đi, Jenny không phải người xấu như vậy đâu._Emily vẫn van xin Kelvin và khóc lóc thảm thiết
Kelvin mặc kệ Emily rồi đứng dậy bước lên phòng. Kelvin vừa bước tới cầu thang thì Emily ngất xỉu luôn.
- Có lẽ Emily vẫn còn bị ám ảnh của vụ thất lạc bên Mỹ._Mary lắc đầu nói
- Đưa em ấy lên phòng đi._Kelvin
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một ngày trôi qua thật nặng nề trong căn biệt thự. Kelvin đắn đo suy nghĩ cả ngày mà không biết phải làm gì. Cứu Jenny hay không? Một câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu Kelvin. Kelvin không biết mình còn có lòng tin vào Jenny không sau tất cả những gì vừa sảy ra. Một nửa muốn cứu Jenny, nhưng một nửa lại không. Dù quán bar Sam có lớn thật nhưng mất quán bar Sam cũng không ảnh hưởng đến kinh tế của bang Nhật Nguyệt là bao. Nhưng vấn đề là Jenny và Thiên Bằng. Từ đầu Kelvin cũng có chút nghi ngờ Jenny rồi nhưng sau lại không nghĩ vậy nữa. Thế mà Jun còn nói thêm vào khiến Kelvin thật sự rất rối. Chợt Kelvin nhớ ra lọ ngôi sao mà Jenny tặng hôm sinh nhật. Mở tủ Kelvin lấy ra một ngôi sao màu hồng. "Đừng nghĩ theo chiều hướng tiêu cực để sau này không phải hối hận." 14 tiến vẻn vẹn được ghi trong ngôi sao đó. Đọc xong thì Kelvin biết mình phải làm gì rồi. Bây giờ Kelvin đâu biết rõ mọi chuyện đâu, lỡ hiểu lầm Jenny thì sao. Và quyết định cuối cùng của Kelvin là cứu Jenny.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau
- Ken, Mary, Henry chuẩn bị đi chúng ta đến sân sau quán bar Sam để gia dịch._Kelvin
- Vậy là anh đồng ý cứu Jenny rồi ư?_Jun
- Ừm._Kelvin
- Được rồi chuẩn bị đi._Kelvin
- Em đi cùng._Emily và Jun đồng thanh
- Ừm._Kelvin
Tại sân sau quán bar Sam
- Đến đúng giờ đấy nhỉ?_Thiên bằng
- Đây là giấy chuyển quyền sở hữu và cam kết của bang Nhật Nguyệt, mai có buổi họp tất cả các bang, khi đó Mary sẽ tuyên bố. Giờ thì Jenny đâu?_Kelvin đưa cho Thiên Bằng hai tờ giấy
- Jenny hả? Đâu dễ vậy. Hahhaha, còn lâu đi nhá._Thiên Bằng nói rồi quay đi
- Đừng hòng ra khỏi đây._Kelvin
- Vậy thì muốn gì?_Thiên Bằng quay lại nói bằng giọng khinh khỉnh và búng tay một cái, rồi một đám đàn em của Thiên Bằng từ đằng sau bước lên vay quanh nhóm Kelvin.
- Hừm, hèn hạ đến vậy là cùng._Mary
Thiên Bằng mặc kệ lời nói của Mary mà ra lệch cho đám đàn em xông lên. Nếu là người bình thường thì chắc bầm dập hết rồi. Nhưng ở đây thì khác, Kelvin, Mary, Ken, Henry là ai chứ? Họ là người đứng đầu của một bang khá mạnh so với bang khác. Emily cũng có thể tự bảo vệ mình. Chỉ có Jun mới đáng lo vì dáng vẻ yểu điệu thục nữ thôi. Biết là đến đây sẽ có chuyện rồi mà còn đi giầy cao gót(15 phân chứ chả ít), đúng là có chết cũng không bỏ được cái tật điệu. Nhìn cả đám người đông nghịt đánh nhau với 5 người mà Jun mặt tái mét hế cả. Một tên cầm con dao chạy lại định đâm từ phía sau Kelvin, nhưng thích giác của Kelvin đâu phải bình thường, nhận biết được điều này Kelvin quay lại một tay hất mạnh tay cầm con dao của tên kia khiến con dao rơi xuống đất, Kelvin dùng chân đá vào cằm khiến tên kia lộn một vòng rồi nằm dưới đất. Có vẻ như đám đàn em của thiên Bằng được dặn sãn là phải nhắm vào Kelvin thì phải. Tên cầm dao vừa được hạ gục thì một tên đứng cách Kelvin 2 mét cầm súng hướng về Kelvin, tên kia đang định bóp cò thì..."Pặc" Phi tiêu của Mary yên vị trên cách tay đang cầm súng của tên kia. Cứ thế cuộc chiến diễn ra trong sự phối hợp ăn ý của 5 người trong nhóm Kelvin nên không ai bị sao, cùng lắm cũng chỉ là xây xát nhẹ. Tưởng chừng như phần thắng đang trong tay thì... Trong lúc sơ ý, Emily bị Thiên Bằng bắt được và chĩa súng vào đầu doạ sẽ nổ súng nếu nhóm Kelvin không rời khỏi đây. Lại là một bài toán khó với Kelvin. Quen biết và hiểu rất rõ tính của Thiên Bằng thì Kelvin càng lo lắng hơn vì Thiên Bằng là người nói thì sẽ làm. Kelvin đang đầu suy nghĩ không biết phải làm sao...."Pằng" Mọi người giật mình nhìn về phía Thiên Bằng, Emily nhắm nghiền đôi mắt vì quá sợ thôi chứ không sao cả, ngược lại Thiên Bằng ngã gục dưới đất tay cầm súng và một chân trúng đạn. Emily từ từ mở mắt thấy mình không sao nên thở phào nhẹ nhõm. Rồi đất cả hướng mắt về phía sau Emily vì mọi người đoán đó là nơi xuất phát của viên đạn. Nhưng tất cả mọi người đều được một phen kinh hoàng khi đằng sau Emily chẳng có ai cả, chỉ có một bông hoa hồng đen.
- Black Rose._Cả đám Kelvin đồng thanh
- Không hổ danh là Black Rose, cô ta hành động vừa nhanh vừa gọn._Henry
- Nhưng tại sao cô ta giúp tụi mình._Ken
- Chuyện đấy để sau đi. Jenny đâu?_Kelvin nói rồi thiến đến chỗ Thiên Bằng hỏi
- Đưa con nhỏ đó ra đi._Thiên Bằng nói với một tên đàn em
Sau đó Jenny được đưa ra và Emily chạy đến ôm chầm lấy Jenny khóc nức nở.
- Chúng ta về đi._Mary
- Vỏ quýt dầy có móng tay nhọn. Thiên Bằng, cậu đừng mơ lấy được quán bar Sam._Kelvin. Thực ra bản chuyển quyền sở hữu và bản cam kết Kelvin đưa cho Thiên Bằng là giả
- Khó khăn lắm mới cho con nhỏ Jenny ra khỏi nhà sao anh không giữ nó lại bên mình luôn đi._Sau khi nhóm Kelvin đi khuất Jun nói với Thiên Bằng
- Cái loại chỉ biết lo lợi trước mắt như cô thì biết gì mà nói. Trước khi có được Jenny tôi phải có quyền lực thì sau này có gì mới đấu lại được với Kelvin chứ._Thiên Bằng
- Hừm. Tham thì thâm._Jun nói xong bỏ đi luôn
»
Next trang 5
Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com
Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite
Đọc Truyện online
được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi
Trái Tim Băng
™ và tất cả các thành viên.
Log in