-Alo-Mi bắt máy
..............
-Cái j?-Mi hét lên
............
-Tỉnh bao h?-Vẫn cái volum đó
............
-Hừ, sao ko báo sớm? Lát tôi đến thì chết vs tôi.
Tắt điện thoại Mi quay sang bọn kia vẻ mặt hết sức vui mừng:
-Khánh Linh nó tỉnh òi đó!
-Cái j? Tỉnh bao h?
-Tối qua!
-SAo ko báo sớm?
-Thế mới chết! Thôi h vào thăm nó đi.
-Đc đi thôi.
Thế là cả bọn dòng dòng ra khỏi lớp và tới bệnh viện. Mi nhảy vào phòng bệnh của nó hùng hổ hét:
-Con kia sao m tỉnh mà giấu bn bè thế hả? Có biết tối qua tao mất ngủ vì m ko?
-Hức ,,, hức,,,,,, Đúng....hức....đó!-Trâm sụt sịt. Hắn kéo tay áo Mi:
-Cậu nói to quá làm Linh xỉu rùi kìa!
-Cái j cơ? Tôi...tôi xin lỗi! Linh, Linh tỉnh lại, tỉnh lại.
-Hjhj. Có thế chứ!-Nó mở mắt ra và lè lưỡi trêu Mi
-Á à dám lừa tôi hả? Chết này, chết này!-Vừa nói Mi vừa cù léc nó.
-Thôi haaaaaa...thôi mà...haaaaaa...-Nó cười chảy nước mắt
-Thôi mà Mi. Linh đang bệnh đó!-Phong và hắn ngăn.
-Á à 2 người làm anh hùng cứu mĩ nhân đó hả?-Mi cười gian
-Đúng đó thì sao?
-Thôi đừng có chèn ép Mi z chớ.-Minh
-Ế tưởng 2 ông bà ko độ trời chung cơ mà sao hum nay lại bệnh nhau chằm chặp thế. Chậc chậc chuyện j đã sảy ra z?-Khánh làm mặt hình sự, tay xoa cằm suy đoán.
-Mọi người mải cãi nhau quên mất bệnh nhân rồi ak?-Nó giận dỗi
-Thôi mà công chúa xinh đẹp, dễ thương, cần j để bọn tôi phục vụ?-Cả bọn xúm lại đám chân bóp tay cho nó, giọng ngọt sớt
-Tôi đói, cả khát nữa.
-Ak chờ 1 xíu có liền-Nói xong cả bọn xô nhau chạy thật nhanh xuống căn tin mua đồ ăn cho nó. 2 mama đứng nhìn hết mọi chuyện rồi bật cời:
-Đấy con thấy bọn nó lo cho con đến mức nào chưa?-Bà Mai
-Con mà ngất thêm hôn nữa chắc 2 mama và cả bọn đó ngất theo con luôn quá.-Bà Hiền hùa theo
-Dạ, 2 mama cứ nói quá lời. Thỉnh thoảng mới làm người ốm đc mấy hôm phải hưởng thụ và hành hạ người khác 1 xíu cho đã chứ!
-CÁi con bé này!-2mama kí đầu nó rồi cười vang
-Hành trình gìn giữ bộ sưu tập first của con đến đâu rồi?-Bà Mai cố nhịn cười trêu nó
-Huuuuu...Mẹ ơi mất hết òi. Tên đó lợi hại quá mà!-Nó mếu máo
-Hjhj...sao nó ko cướp luôn cả con đi cho mama nhớ nhỉ?-Bà Mai cười lớn
-Aaaaaaaaaaaaa... Mama ko thương con nữa hả mà muốn đuổi con đi vậy.
-Đâu phải bà ấy ko thương con nữa đâu!-Bà Hiền xua tay-Bà ấy muốn con về nhà ta để con có 2 mama ấy mà!
-Đúng đó! Ko phải 2 mama sẽ thương con nhìu hơn 1 mama hay sao?-Bà mai
-Hic, hic, 2 mama lại hùa nhau ăn hiếp con đấy ak?
-Haaaa...Vậy là con nhận ta là mẹ chồng rồi nhá!-Bà Hiền vỗ tay
-Bác lại trêu con!-Nó giả vờ dỗi
-Thôi thôi mà! Hjhj ko trêu con nữa. 2 chúng ta có việc phải đi trc đây. Lát nữa con bảo bọn kia làm thủ tục xuất viện cho nha!-Bà Mai chào tạm biệt nó
-Dạ thôi bye bye mama và BÁC ạ!-Nó nhấn mạnh làm bà Hiền bật cười
-Bye con dâu nha! Con trai ta thật giỏi mới cướp đc mấy cái first của con đúng ko?-Nói thật nhanh rồi 2 bà chuồn lẹ
Nó mỉm cười vì độ teen của 2 bà mẹ. Rồi bất giác nhớ đến cái firstkiss của mk, thật là ngọt ngào, mặt nó đỏ ửng.
Chương 42: Kiểm Nghiệm T/c Của Minh
Buổi chiều, sau khi xuất viện, tất cả đều tập trung tại biệt thự nhà họ Nguyễn. Theo lời hứa năm xưa, ak chết hôm xưa, hắn đc giao trọng trách cực kì cao cả. Đó là làm "1 bà nội trợ đảm đang" để phục vụ cho cái bao tử của 10 con người. 2 h, nó đưa cho hắn 1 tờ thực đơn dài 3 trang gồm 15 món của 15 nước nổi tiếng nhất trên thế giới và đặc biệt những món đó vô cùng "dễ nấu". Nhìn tờ thực đơn do chính tay nó viết mà hắn xuýt xoa "Trời ơi sao hành con dữ z nè?"
Cả bọn cùng 2 mama an nhàn ngồi trên phòng khách để nhâm nhi trà, hoa quả, bánh kẹo và cùng xem phim để hắn lủi thủi 1 mk trong nhà bếp rộng lớn. ( Ối chộ ơi t/g nghe mà tội nghiệp quá!/////////////Hắn: ko pít tại ai mà đây ra nông nỗi này đâu!////////////////T/g đâu biêt, ai biểu đấy hứa vs chị Linh làm chi, hồ hồ...)
Một đắc ddiemr kì lạ mà nó để ý từ sáng đến h là lúc nào Minh và Mi cũng kè kè bên nhau nhưng ko thấy tên lửa hay quả bom nguyên tử nào bắn ra. "Chậc chậc ko pít lại có chuyện j rồi đây" Nó nghĩ thầm rồi lấy tay quơ 1 cái làm cho chén nước đổ vào người Mi. Nó rối rít:
-Sorry. Sorry baby, tớ ko cố ý!
-Ko có sao, để tôi đi thay bộ khác. Cho tôi mượn 1 bộ nha!-Mi thì nhẹ nhàng xua tay. Còn Minh thì la hét om xòm ( Có đổ vào người anh này đâu nhỉ???):
-Nè làm cái j z hả? Có pít là bà vừa làm bẩn áo Mi ko? Có pít là nếu nó là nước nống thì sẽ nguy hiểm cho Mi của tôi đến đâu ko? Chỉ xin lỗi thôi là xong sao?
Nó nháy mắt vs Trâm rồi cả 2 phá lên cười lơn. Mi thì ngượng đỏ mặt giật giật tay áo Minh ra hiệu im lặng. Minh hất hàm về phía nó:
-Cười j mà cười.
-Haaaaaaaaa... Linh làm đổ vào áo của Mi chứ có đổ vào áo ông đâu là la om xòm z? Nó bảo là ko sao còn ông thì kêu um lên. Haaaaaaa...Ối chộ ôi đau bụng quá đi! Haaa...Mi ơi, t nhìn mặt mày h thành quả cà chua chín rồi đó. Haaaaaaaa...-Trâm ôm bụng cười sặc sụa
-Haaaaaaaa...Trâm và Duy nói ko sai mà "Ghét của nào trời trao của ấy". Cuối cùng thì cái con sư tử hà đông của chúng ta cũng có người rước đi. Haaaaaa...-Nó cũng ko khác Trâm là mấy.
-Nè, 2 bà giỡn đủ chưa hả? Tôi là tôi giận 2 bà đó nha!-Mi khoanh tay trc ngực. Nó và Trâm làm mặt cún con:
-Thôi mà Mi xinh gái! Tụi này sorry bà nha!
Duy đứng đấy vỗ vai Minh góp vui:
-Thế ông đã tỏ tình chưa?
-Chưa.-Minh lắc đầu
-Trời ơi nhanh nhanh lên chứ!-CẢ bọn đồng thanh rồi cười lớn làm cho 2 nhân vật chính một lần nữa đỏ mặt
-Để tui vào xem cái đồ...-Nó đang định nói thì bị bà Mai chặn họng
-Đồ j con.
-Ak cái đồ ăn mà VA nấu đã chín chưa ấy mà. Đã 4 tiếng rồi mà vẫn chưa xong nữa.
( Trời ơi bỏ anh ấy dưới bếp 4 tiếng đồng hồ 1 mk mà còn định nó ảnh ;à cái đồ chết bầm sao? T/g "thương" ảnh lắm cơ @_@)
Mặt hắn bây h đã đen xì. Nếu ko nhìn kĩ chắc tưởng cục than quá. Nó vỗ vai:
-Hey! Xong chưa z? Có cần tôi giúp j ko?
-Em vừa nói j á?
-Ak chết! Anh có cần em giúp j ko ạ?-Kéo dài hết sức có thể. Hắn nhéo mũi nó và nói:
-Cho em giúp để em phá tan tành cái bếp này ra ak? Anh tiếc tiền của mẹ vk lắm.
-Hơ ai là mẹ vk anh z?
-Mẹ em đó!
-Hơ hơ mẹ e có 1 đứa con gái nữa sao?
-Thôi thôi em lên nhà đi để anh tiếp tục.
-Ko cần giúp j thật ak?
-Cho em giụp sợ mấy món anh nấu thành vật thể lạ thì chết!-Hắn nghĩ đến cái hôm đc thưởng thức "sơn hào hải vị" do nó nấu mà dùng mình
-Sax, ko thích thì thôi! Nấu tiếp đi nhé. Nhanh nhanh lên em đói!-Nó nói rồi quay bước lên phòng khách.
"Ko nấu thì ở đây nói chuyện vs anh cũng đc mà!" Hắn nghĩ rồi tiếp tục công việc
( Cho t/g hỏi ai vừa mới đuổi chị ấy lên nhỉ?/////////Đâu có ai đuổi đâu?///////// Thế cái câu "em lên nhà đi" là của ai z?//////////Sax ko thèm chuyện vs t/g nữa)
Chương 43:sắp Đến Sinh Nhật Rồi Sao?
30ph sau có tiếng hắn gọi:
-Cả nhà ơi xuống ăn cơm!
-Wow, chín òi kìa. Chờ muốn chết!-Nó nói rồi chạy thật nhanh xuống bếp làm cả nhà bật cười.
-Trời ơi ngon quá!-Nó thốt lên rồi quay sang hắn:-Cảm ơn anh nhìu!
-Thôi đc rồi cả nhà ăn cơm vui vẻ!-Bà Mai lên tiếng để bắt đầu bữa cơm.
-Dạ! Chúng cháu mời 2 bác ăn cơm, cả nhà ăn cơm ạ!-Tất cả đồng thanh rồi cùng oánh chén. Ăn xong, tất cả ra sofa nói chuyện. (Ủa bát đũa thì ai rửa z???////////Máy!!!)
-Hum nay ngày bao nhiu rùi ấy nhỉ?-Mi khởi sướng
-2/12! Có thế cũng hỏi!-Minh cốc đầu Mi phát. Mi tức giận hét nguyên một tràng vào mặt Minh làm mọi người ra sức bịt tai:
-Ê! Ông vô duyên vừa thôi chứ? Có biết là mỗi lần ông cốc đầu tôi là IQ của tôi giảm đi đáng kể ko? Bộ hay là ông ghen tị vs chỉ số IQ cao ngất ngưởng của tôi nên có ý định hãm hại như z hả? Tôi hỏi cũng phải có lí do chứ. Hừ... Hừ... (Ớ, t/g tưởng lúc nãy bênh nhau lớm mừ sao h lại ra thế này? Kiểu này lại có chiến tranh òi)
-Trời ơi con gái j đâu mà như sư tử cái ấy thể nào cũng ế già cho coi!-Minh lẩm bẩm
-Ông nói cái j cơ?-Mi ngoáy ngoáy lỗ tai
-Hjhj, ổng nói là sợ Mi ế già nên thấy thương mà rước Mi về ấy mừ!-Nó nói bóp méo sự thật
-Minh ak, ông cứ liệu hồn ko là tôi cắt đấy!-Mi cười gian, vẻ mặt cực nguy hiểm
-Eo, Mi mất dạy quá!-Trâm bịt miệng mk
-Ớ tui bảo cắt cổ mà bà nghĩ đi đâu z?-Mi làm mặt ngây thơ vô tội làm Trâm đỏ mặt
-Nào thôi thôi Mi định nói j thì nói đi!-Bà Mai giảng hòa
-Hôm nay là ngày 2/12. Vậy sinh nhật Khánh Linh ngày bao nhiêu?-Mi tiếp tục
-22/12-Hắn và Phong nhanh nhẹn đáp
-oh z là sắp đến sn bà rùi hả?-Trâm quay sang nó
-Còn lâu. Tận 20 ngày nữa mà. Nhắc đến chi cho mệt-Nó xua xua tay
-Ấy sao con lại nói z? Ai cũng zui khi đến sn còn con thì....-Bà Hiền
-Vậy con muốn tổ chức sao?
-Tất nhiên là phải hoành choáng rồi!-Duy xen ngang
-Dạ. Cứ như mọi năm là đc.-Nó
-Hay là từ h đến sn con qua ở vs ta nha-Bà Hiền mắt long lanh
-Dạ?-Nó ngơ ngác
-Ko đc ak? Ta rất muốn ở vs con mà!-Tiếp tục nài nỉ
-Đúng đó! Từ nay đến lúc ấy nhà ta còn phải trang hoàng lại. Hay con thích ở biệt thự ngoại thành vs VA hơn?
-Dạ ko phải ạ!-Rất quả quyết
-Vậy 2 đứa qua ở vs ta cho zui ha!
-Dạ. Vậy con sẽ thu dọn đồ sang nhà bác vào chiều mai
-Hura, tốt quá!-Bà Hiền vỗ tay
-Thui muốn rồi tất cả cũng nên về nhà nghỉ đi mai còn đi học nữa.-Bà Mai lên tiếng nhắc nhở
-Dạ tụi con chào 2 bác ạ! Tụi con về đây! Bye 2 bác nha.-Cả bọn đồng thanh cúi chào rùi ra về
Tại biệt thư ngoại thành, sau khi cả 2 tắm giắt xong thì hiện h nó và hắn đang ngồi đối diện nhau trên giường
-Hinh như e ko vui khi mọi người nhắc đến sn?-Hắn
-Thì đúng là như z!
-Tại sao z?
-Nói là sn nhưng thực chất ko phải sn
-Anh ko hiểu?
-Sn chỉ là cái cớ để mời khách hàng và cái nhà đầu tư để mở rộng quan hệ làm ăn cho công ti.
-Z em ko giận mama sao?
-ko hề. Đó là ý của em mà!
-Vậy em chưa có sn nào đúng nghĩa?
-Ko hẳn, 10 năm trc thì có.
-Uk thôi, em ngủ đi. Ngủ ngon!-Hắn thôi hỏi nữa và nằm xuống trùm chăn kín đầu nghĩ "Anh sẽ làm cho sn năm nay của em thật đặc biệt"
P/s: Chương này hơi nhàm nhỉ????
Chương 44: Ngày Trở Lại Trường
Sáng hôm sau nó bị hắn lôi dậy từ rất sớm vì hum nay lại phải đi học. Nó ko trang điểm j mà mái tóc đc búi gọn, chiếc áo sơ mi trắng kết hợp vs váy xếp li hồng và đôi giày cao gót mà đen. Sửa soạn xong nó chạy xuống nhà đứng trc mặt hắn hỏi:
-Hum nay trông e thế nào?
-Ukm vẫn như mọi hum thôi!-Hắn ngơ ngác trả lời:-Mà sao tự nhiên e hỏi z? Có bao h thấy e nói vs a những chuyện như vầy đâu.
-Thì ngày đầu trở lại thì ít nhất cũng phải như trc chớ.
-Kinh nhề!
-Kinh bình thường thui. Mà anh nấu ăn xong chưa z?
-Đây, thưa tiểu thư.-Hắn chìa trc mặt nó 1 bát mì Ý và 1 ly sữa. Nó nhận lấy và ăn hết rồi cùng hắn đến trường.
Sân trương Lightstar hôm nay cực kì đông đúc. Hầu hết tất cả h/s và giáo viên trong trg đều xếp hàng dài để đợi chờ 2 con người, Những tấm áp phích, băng dôn giơ cao đề những dòng chữ như "Chào mừng công chúa và hoàng tử trở lại" hay "Hoan nghênh bộ đôi hoàn hảo trở lại trường"... Chỉ thế thôi cũng đủ biết nó và hắn có sức ảnh hưởng lứn đến mức nào vs tất cả mọi người. Chiếc siêu xe đen bóng dừng trc cổng trg. Nó và hắn bc xuống đi song song vs nhau và dừng lại vs sự ngỡ ngàng.
-Chào mừng công chúa và hoàng tử trở lại trường.-Cả trường đồng thanh ko lệch 1s. (Kiểu này chắc phải tập dữ lắm nè)
Xong màn chào hỏi đầy tính tập thể đó thì nhóm bn của nó từ đâu lòi ra cười toe toét:
-Thấy màn chuẩn bị của t thế nào?-Mi hất hàm về phía nó
-Có cần phải cầu kì z ko?-Nó nhăn mặt
-Tất nhiên là cần-Cả bọn đồng thanh
-Chúng m bày vẽ quá đấy!
-Ko phải đâu, ý của toàn dân mà.-Minh
-Phải ko mọi người?-Duy hét lớn
-Phải!!!-Cả trường đồng thanh
-Thôi mọi người về lớp học đi. Cảm ơn mọi người vì màn chào mừng này. Chúc mọi người một ngày tốt lành.-Hắn nói lơn rồi cả trương giải tán về lớp học.
Buổi học hum đó, bàn Minh và Mi ko thấy ú ớ j làm cho tụi nó thấy ngạc nhiên
-Nè ck, 2 người đó hum nay sao z?-Trâm lay lay Duy
-Chẳng phải hum trc chúng nó đã gián tiếp công khai hẹn hò rùi sao? Chắc còn ngại nên ko ai dám mở lời ý mà.-Duy giải thích
-Nhưng sau đó họ vẫn chí chóe vs nhau như bt thôi.
-Vậy ck cũng ko biết 2 người đó đang nghĩ cái j.
-Hay họ đang trao đổi bằng giấy mà ta ko pít?-Nó nhảy vào (Khiếp chị này suy luận cũng hay ghê)
-Rất có thể!-Trâm đồng tình
Hắn khều khều tay nó
-Sao?-Nó bực bội lên tiếng vì bị phá hỏng cuộc điều tra
-Chiều nay thu dọn đồ đạc xong chúng ta về nhà mama ở đến sn em nhưng mà anh bận chút việc nên sẽ chỉ ăn tối vs 2 người rồi từ mai cho đến trc sn em anh sẽ ko về nhà và cũng ko đến trường nữa.
-Anh nói vs em làm j?
-Thì sợ em lo thui mà!
-Còn lâu nhé! Ko có vé đó đâu.
-Chưa chắc. Sợ những ngày ko có anh em sẽ mất ăn mất ngủ vì nhớ anh quá!-Hắn cười cười làm fan nữ trong lớp đổ rầm rầm.
-Ọe ọe-Nó phán đối kịch liệt
Phong nhìn nó và hắn nói chuyện vui vẻ vs nhau thì mặt hiện rõ 2 chữ “ Thất tình”, cúi gằm mặt xuống bàn và đeo tai phone. Khánh nhìn cậu bn như z thì chỉ biết lắc đầu.
Chương 45: Ngủ Vs "mẹ Ck"
Sau khi tan học, hắn cùng nó về biệt thự ngoại thành thu dọn đồ đạc và đến biệt thự nhà họ Trần. Mama hắn đã đích thân vào bếp chuẩn bị một bữa ăn vô cùng thịnh soạn.
-Dạ mama con mới về!-Hắn cất xe xong chạy vào ôm trầm lấy bà Hiền
-Con chào bác ạ.-Nó mỉm cười rồi liếc hắn, một cái liếc cháy áo. Ra là hắn vào trc để nó xách đồ
-Chào 2 con!-Bà Hiền vui vẻ đáp nhưng rồi:-Ế, sao con lại để Linh xách đồ thế kia?-Bà cốc cho hắn cái rồi ra chỗ nó bóp tay cho nó , ra lệnh cho hắn:
-Xách vali của cả 2 lên lầu và xếp vào tủ đi!
-Dạ?-Hắn ngờ nghệch
-Con ko nghe rõ ak?
-Mama thiên vị thế? Sao mama lại bênh người ngoài z? Con và cô ấy đã oẳn tù tì để phân xử công bằng mà.
-Vậy mama hỏi con là con trai để làm j? Con trai thì phải ga lăng chứ. Sao lại để cho công chúa nhỏ của mama chịu nặng z? Con có phải là con trai của pa con ko z mà sao tính con chẳng bằng 1/10 ổng. Ngày xưa á, ổng chẳng bao h để cho mama con phải vất vả như z! (Uầy vất vả quá!!!)……Bla….bla…-Bà Hiền tuôn một tràng giáo huấn hắn mà làm nó cũng phải choáng váng.
-Dạ thôi để con mang lên cũng đc.-Nó mở lòng thương muốn giúp đỡ hắn nhưng ko thành
-Ai lại để cho khách quý đến nhà phảo xách đồ. VA ak con có coi lời ta nói ra j ko z?
-Vâng con mang lên đc chưa?-Hắn mếu máo
-Vậy mới là con trai ngoan của ta chứ! Thôi nhanh đi còn xuống ăn cơm.
Thế là hắn phải vác khuôn mặt bí sị cùng 2 cái vali nặng trĩu lên phòng. “Mama đúng là quý cô ấy hơn cả mk. Hjhj nhưng như vầy cũng tốt, khỏi xảy ra đại chiến mẹ ck nàng dâu, mk cũng đỡ mệt” Hắn vừa làm vừa nghĩ. (Trời đất ơi, sao lại có người tự tin đến z cơ chứ? Lo xa vừa thôi anh ơi, cái j mà đại chiến mẹ ck nàng dâu cơ chứ?!! Anh thoát mộng cho t/g nhờ)
Trong bữa ăn, bà Hiền và hắn cứ gắp cho nó lia lịa
-Dạ thôi để con tự nhiên ạ!-Nó nhận miếng thịt từ bà Hiền rồi ái ngại nói
-Em ở đây cứ thoải mái như ở nhà ko cần khách sáo đâu.-Hắn cười tười
-Đúng vậy, dù j sau này cũng người 1 nhà cả.-Bà Hiền cười gian
-Sao ạ?-Nó ngơ ngác (Chị đang giả nai hay nai thật z?)
-Ak ko có j!-Bà xua tay
-Mà tối nay con ngủ vs ta nha Linh.-Bà nói tiếp
-Vâng ạ.-Nó vui vẻ nhận lời làm bà rất vui
Ăn xong nó xin phép đi tắm, hắn đến phòng bà Hiền gõ cửa
“Cốc………cốc………….cốc”
-Mời vào.
-Mama
-Có chuyện j z?
-Con muốn đến công ti cho đến sn Linh
-Hả?-Ngạc nhiên
-Con định sẽ thiết kế và dám sát sản xuất cho Linh 1 bộ trang sức. Dù j thì quà tự tay làm vẫn ý nghĩa hơn.
-Kịp ko. Từ h đến đó còn chưa đến 1 tháng mà.
-Dạ con sẽ cố gắng.
-Mẹ rất vui vì con đã tìm đc con dâu cho mẹ, lại còn rất vừa ý mẹ nữa chứ!-Bà Hiền đổi giọng ngọt ngào
-Mẹ lại trêu con. Hình như Linh chứ có t/c j đặc biệt vs con.-Hắn ngại ngùng thưa
-Cố gắng lên con trai. Mẹ tin con sẽ làm đc mà!
-Yes madam. Thôi con đi đây. Tạm biệt mama. Nhắn vs Linh hộ con và đừng có nói xấu con đó!
-Hjhj con cứ yên tâm. Tạm bietj con.
Hắn hôn lên má mama mk rồi đi đến công ti V&A. Nó tắm xong thì vào phòng bà Hiền và nằm nói chuyện vs bà đến tận khuya. Bà kể cho nó nghe rất nhìu chuyện trên trời dưới bể nhưng toàn về hắn ko ak. Hết ngày xưa rồi lại đến ngày nay. Kể chán kể chê. Rồi nhớ ra điều j bà hỏi:
-Con vào phòng VA chưa?
-Dạ chưa ạ.
-Tiếc nhỉ. Cái bức nó vẽ con ở cánh đồng bồ công anh đc nó treo giữa phòng đấy. Mà công nhận nó vẽ giống thật, bác còn tưởng nó thuê người mẫu ảnh cơ đấy.
-Dạ?-Nó ko tin vào tai mk
-Làm j mà con phải ngạc nhiên giữ z?
-Hắn mà lại btreo hình con giữa phòng sao?
Bà Hiền xoa cằm ngẫm nghĩ "Vậy là con bé vẫn chưa biết t/c con mk dành cho nó sao? Biểu lộ rõ thế mà vẫn ko thấm vào đâu thì hơi khó đó. Kiểu này thì hành trình chinh phục công chúa của con tôi còn dài dài"
-Bác nghĩ j z ạ?-Nó lay lay bà Hiền
-Ak ko có j. Thôi con ngủ đi mai còn đi học.
-Vâng bác ngủ ngon.
-Ukm con cũng z.
Chương 46: Kế Hoạch
Những ngày tiếp theo đó trôi qua đối vs nó dài dài dài. Ai cũng lo chuẩn pị đến sn nó mà ko có thời gian đi chơi vs nó. Ko có hắn kể ra nó cũng có chút hụt hẫng. Tuy nhiên nó vẫn đi chơi vs Phong và 2 người càng thân thiết hơn. Về phía hắn thì suốt ngày chúi mục vào bản thiết kế đến nỗi quên ăn quên ngủ. Đồ ăn, quần áo bưng sẵn đến nơi và tất cả từ ăn uống đến VSCN đều thực hiện ở văn phòng riêng. Mài đầu vào thiết kế trang sức tặng nó mà nó lại đi chơi vs Phong, nếu pít đc tin này chắc hắn tức mà tự tử chết quá. T/c của Minh và Mi nẩy nở tốt đẹp, ngày càng sâu đạm nhưng đôi khi vẫn chiến tranh động trời. Duy và Trâm vẫn chứng nào tật đấy, sến súa đến mức buồn nôn.
Tối ngày 21/12, trc sn nó 1 ngày, tất cả đều có mặt ở biệt thự nhà hắn để bàn bạc cho kế hoạch của ngày mai. Bà Mai mở màn cho cuộc thảo luận:
-Sáng mai các con vẫn đi học bình thường rồi chiều Linh đc VA trở về đây nhờ đến sự giúp đỡ của phù thủy Thanh Hiền
-Dạ?-Cả bọn há hốc
-Ko pít ta trang điểm đẹp lắm sao?-Bà Hiền tỏ ra rất thản nhiên:Các con có pít Ema ko?
-Dạ con pít, đó chẳng phải là người trang điểm cho con hôm 20/11 sao?-Nó nhớ lại
-Học trò ta đó!-Bà tự hào khoe.
-Uầy, vậy là tài nghê của bác còn cao tay hơn. Thế này ko pít hum đó Linh sẽ xinh đẹp đến mức nào nhỉ??-Trâm đang tưởng tượng
-Vk ko cần phải như z đâu. Đối vs ck vk vẫn là nhất quả đất-Duy dẻo miệng nói
-Uầy, kinh nhờ.-Cả bọn đồng thanh
-Vk ck tôi mà lại!-Duy khoác vai Trâm vẻ thân mật
-Ủa sao ko thấy Mi đâu hết z?-Minh ngó nghiêng
-Nhớ ak?
-Ông yên tâm nó bận nên ko đến thôi chứ ko phải đi chơi vs zai đâu mà lo.-Nó lên tiếng làm Minh thở phào nhẹ nhõm.
-Ông định tính bao h mới cầu hôn Mi z? Tưởng ông muốn có vk lắm rồi mà.-Hắn
-Thì tôi đang định hỏi mọi người nè.-Minh ngại ngùng nói
-Tìm đúng chuyên gia rồi đó. Tôi đây rất sẵn sàng.-Duy vỗ ngực
-Vậy giúp tôi đi.-Minh làm mặt cún con, giọng ngọt sớt
-Tưởng ông có nhìu em lắm mừ.
-Nhưng tôi có bao h phải tỏ tình đâu chớ?
-Thôi thôi để nghe Duy nói xem nào!-2mama nóng ruột lên tiếng (@_@)
-Đây nhé, ngày kia ông sẽ hẹn Mi đến nhà hàng Royal Restaurant vào lúc 8h tối. Trc đó tôi dẽ chuẩn pị. Đầu tiên là bao trọn nhà hàng, sau đó là chuẩn pị rượu vang, nên, bong bóng, dàn nhạc,...Cuối cùng, ông chỉ cần ăn mặc thật đẹp mau nhẫn vào tot tình vs Mi là ok.-Duy tuôn một tràng kế hoạch như thuộc lòng.
-Hay, hay.-Tất cả đều vỗ tay cho kế hoạch của Duy trừ Trâm
-Chắc ck làm nhìu rồi nên mới thuộc quá nhỉ.-Trâm nguýt
-Đâu có, tại ck học mấy cái này để tỏ tình vs vk nhưng mà nôn quá nên ck đánh liều luôn tại vườn hoa của biệt thự ngoại thành ý mờ. Hjhj.-Duy giải thích
-Con đừng có ghen thế chứ. Thằng Duy nó có vấn đề mới bỏ con để theo con khác.-Bà Mai lên tiếng dùm Duy
-Biết đâu đc.-Trâm ngó lơ
......Chụt ............Chụt........-Duy hôn nhẹ lên 2 má Trâm làm Trâm muốn giận cũng ko giận nổi. (Tự nhiên quá ha >_>)
-Hôm đó là chủ nhật đúng ko? Vậy tôi sẽ giúp ông một tay.-Nó hào hứng
-Tui cũng thế.-Trâm hùa theo
-Em thì giúp đc j?-Hắn bĩu môi
-Nè đừng có coi thường người khác z chứ. Em có thể trang điểm nè, chọn váy nè,...
-Thôi thôi thôi, cứ quyết định z đi. Ngày mai chuẩn pị thật tốt đã nha.-Bà Hiền lên tiếng để kết thúc buổi bàn bạc.
Chương 47: Sinh Nhật Vui Vẻ (1)
Sáng hôm sau, nó và hắn vẫn đi học bình thường nhưng đến trường mà ko thấy fan nào ra đón, sân trường ko 1 bóng người làm cho nó hơi chột dạ. Nó hốt hoảng:
-Ê, hay chúng ta đi muộn?
-Ko đâu đúng h mà.-Hắn chắc nịch
-Vậy sao ko có ai?
-Anh cũng chẳng pít.
Đang nói chuyện thì có một h/s chạy ra.
-Nè em, trường có chuyện j sao?
-Dạ mời chị đến phòng hội trường ạ.
-Hả? Chắc con Mi lại bày trò hành hạ mọi người đây mà. Cứ thích bày vẽ làm j.
-Sao lại gọi là hành hạ ạ?-H/s thắc mắc hỏi
-Bắt mọi người tập luyện chứ sao.
-Vụ này anh cũng ko pít ak nha.-Hắn khoái chí nói
-Ờ, cái người nghỉ cả mấy tuần liền ko pít cũng phải.-Nó giở giọng giận dỗi
-Em nhớ quá hóa giận ak?
-Nè, em bảo z bao h?
-Em ko bảo zz nhưng câu nói của em thể hiện z.
-Z mà em ko pít đó.
Vừa đi hắn và nó vừa đấu khẩu làm cho h/s kia bật cười "Cặp này vừa xứng đôi trai tài gái sắc lại vừa rất dễ thương"
-Đến rồi ạ, chị và anh đứng trc đây để em mở cửa.-H/s kia nói rồi đẩy 2 cánh cửa ra. Nó đứng đấy thẩn thờ. Cũng đoán trc đc là trường sẽ tổ chức sn cho mk nhưng ko ngờ lại hoành tráng như z. Trước mắt nó bây h là thầy hiệu trưởng cùng vs nhóm bn. Đằng sao đó chắc là phải tập hợp đủ tất cả các h/s trong trường quá. Trông mặt ai cũng hớn hở. Thầy hiệu trưởng vừa cầm chiếc bánh vừa đi về phía nó. Tiếng nhạc vang lên bài hát chúc mừng sn. Cả trường đông thanh hát. Nó vẫn bất ngờ.
HAPPY BIRTHDAY TO YOU
HAPPY BIRTHDAY TO YOU
HAPPY BIRTHDAY
HAPPY BIRTHDAY
HAPPY BIRTHDAY TO YOU.
Bài hát kết thúc bằng lời chúc:-Happy birthday Princess
Nó khóc, những giọt nước mắt của hạnh phúc. Chưa bao h nó đc một sn ý nghĩa như vậy.
-Việc j phải khóc z? Chuyện nhỏ mà.-Mi chạy ra dỗ nó.
-Nè, anh hơi ghen tị vs em đó. Làm hoàng tử của cái trường này 3 năm rồi mà có bao h đc tổ chức sn như z đâu.-Hắn GATO
-Lại là mày bày ra đúng ko?-Nó hỏi Mi
-Ko phải con bé đâu, là ta đấy. Con ko thích sao?-Hiệu trưởng cười hiền
-Aaaaaaaaaaaaaa...Nó hét toáng lên rồi chạy ra ôm trầm lấy HT:-Ôi, con yêu bác quá cơ! Cảm ơn bác nhìu ạ.
Cả trường đc trận cười vì sự trẻ con của nó. Nó cùng cả bọn vào phía sân khấu. Bước lên khán đài, nó đứng trc micro và nói:
-Cảm ơn tất cả các bạn!Cảm ơn t/c mà mn dành cho tôi. Có lẽ đây là sn đáng nhớ nhất trong đời tôi. Một lần nữa cảm ơn mọi người rất rất nhiều.
Tiếng vỗ tay vang lên rộn rã cùng tiếng hô to đồng thanh mà ko có tập trc:-Công chúa! Công chúa!
Nó bước xuống trong niềm vui tràn ngập. Hắn đi cạnh nó nói thầm:"Nè mới thế này em đã chảy nước mắt rồi thì tối nay chắc em vui đến ngất luôn á!"
"Sax còn lâu nhá! Tối nay ko có j vui đâu. Chỉ là đi xã giao vs 1 số công ti khác thôi ak"
"Anh đâu bảo trong bữa tiệc của mẹ em"
"????????"-Nó khó hiểu.
Buổi sáng hôm đó kết thúc như z mà ko phải học. Bữa trưa cả trường đc có mời xuống căn tin ăn xuống thỏa thích.
Chương 48: Bà Hiền Phù Phép
Buổi chiều cả trường vẫn học bình thường. Sau khi tan học, hắn đưa nó về biệt thự giao phó cho bà Hiền. Vì bữa tiệc tổ chức vào 6h tối nên mọi thứ cần chuẩn pị rất gấp.
-Bác ơi!-Nó kéo kéo tay bà Hiền
-Sao con?
-Làm giản dị một chút ạ.
-Trời ơi, tưởng j. Con ko cần nói bác cũng làm z. Con rất khác các tiểu thư nhà giàu kia và con vs ta rất hợp nhau. Đó cũng là lí do ta rất thích con. Con cứ yên tâm. Bà Hiền bắt tay vaaof công việc của mk. Mái tóc hung đỏ đc làm vài lọn xoăn ở đuôi và tết mái. Khuôn mắt đc trang điểm theoo phong cách tự nhiên. Chiếc váy do chính tay mama nó thiết kế. Quả là 1 món quà ý nghĩa. Chiếc váy có tay sát nách, phần chân váy đc chia làm 2 lớp. Lớp trong ngắn đến đầu gối màu tím nhạt cùng vs màu phần thân váy, lớp ngoài làm bằng vải lưới màu trắng vs những bông hoa nhỏ cách điệu. Chiếc giày pha lê cao 10cm càng tôn lên vóc dáng của nó. Đó cũng là món quà của bà Hiền (Mama ck tương lai). Nhìn nó vừa xinh đẹp vừa kiều sa thêm chút j đó dịu dàng và quyến rũ. Thật ko thể chê vào đâu đc.
-Xong rồi.-Bà Hiền vươn vai rồi quay sang ngắm nghía nó:-Chà! Đẹp quá, cute quá, xinh quá đi! Công chúa nhỏ của ta hôm nay vượt cả tiên nữ về sắc đẹp luôn òi nè. Chắc nhìu người chết vì con lắm đây. Con có hài lòng ko?
-Dạ có ạ. Bắc cứ quá khen. Con cảm ơn bác nhìu. Nhất là đôi giày này, rất tinh sảo.
......Cốc........Cốc........Cốc.......
-Vào đi!-Bà Hiền nói. Hắn bước vào
..........Đơ...............Ngờ nghệch....................Bỡ ngỡ.........................Lòi mắt.............................Rớt tim...................................Chết lâm sàng......................
Đó là tất cả những từ có thể miêu tả cảm xúc của hắn khi nhìn thấy nó. Đã 2 lần nhìn thấy nó trang điểm đẹp nhưng hắn vẫn ko tài nào rút ra đc kinh nghiệm j để cho biểu hiện thái quá như z.
-Thấy sao? Đẹp đúng ko? Mama pít tài năng thiên phú của mk mà.-Bà Hiền tranh thủ tự sướng.
Sau vài phút tắt thở ak ko nín thở, hắn hét toáng lên:
-MAMA!!!!!!!
Bà Hiền giật mk luống cuống:
-Sao con? Ko đẹp hả. Xấu chỗ nào?
-AI BIỂU MAMA TRANG ĐIỂM CHO CÔ ẤY ĐẸP DỮ Z ? NHỠ NGƯỜI TA NGẮM MẤT HẾT CÔ ẤY CỦA CON THÌ SAO?-Hắn tuôn tràng.
-Phù-Bà Hiền thở phào:-Ta tưởng con chê chứ?
-Này, "của con" là ý j z?-Nó liếc
-Đúng đó, con nhận công chúa nhỏ làm của riêng từ bao h z?
-BÁC!!!!-Nó hét
-Hjhj, sory bắc trêu tí.-Bà Hiền cười:-Thôi VA về phòng mama sửa sang chút.
-Dạ.-Hắn miễn cưỡng đi theo bà Hiền nhưng mắt vẫn dán lên người nó.
RẦM_Ai đoán ra tiếng j ko ạ? Đúng z đó chính là tiếng hắn đâm vào cửa.
-Hahahahahahahahahah.....-Cho đáng đời!-Nó ôm bụng cười
-Thôi nhanh nhanh lên!-Bà Hiền giục
Trong phòng hắn:
-Bộ này đc ko? *lắc đầu*
-Còn bộ này? *lắc tiếp*
-Bộ này thì sao?
-Thôi mama chọn cho con bộ nào hợp vs Linh đi! Mấy bộ này chẳng ăn khớp j cả.-Hắn càu nhàu
-Thằng quỷ. Chỉ nghĩ đến việc đó thôi. Này, bà Mai chuẩn pị đó!
-Hjhj, mẹ vk kĩ tính ghê.
-Gớm liệu có làm đc con rể người ta ko mà nhận sớm z?
-Chắc chắn mà.-Hắn nhận bộ đồ màu trắng toát vs cái nơ màu tím cùng vs mày váy nó rồi đi thay đồ.
-Xong rồi ạ.-Hắn bước ra.
-Đẹp đẹp. Để mama sửa lại cái tóc là ok!-Nói rồi bà nhuộm đen và vuốt lại gọn gàng
-Tuyệt phẩm. Hề hề, con trai ta có khác.
-2 người xong chưa z?-Nó gọi cửa
-Xong rồi đây.-Bà Hiền cùng hắn đi ra.
............Thịch..............Thịch...................Thịch............
Nó đang đứng vỗ ngực. Tim nó đang nhảy loạn xạ. "Nào nào. Mày pị j z?"
-Ấy đừng có nói là con trai bác đẹp quá làm con đau tim nhá.-Bà Hiền nhìn ngay ra biểu hiện của nó.
-Ọe!-Nó làm bộ mắc òi:-Làm j có chuyện đó!-Nó bĩu môi nhưng mặt lại phản chủ, ko khiến mà đỏ ửng lên
-Sao mặt e đỏ z? Mama a nói trúng tim đen rồi đúng ko?-Hắn hí hửng
-Mama mà lại. Haaaaaaaaaaa...-Nà Hiền cười vang:-Thôi 2 đứa đi trc đi để mama chuẩn pị.
-Vâng ạ
(T/g phải đi học rồi nên việc đăng truyện còn tùy theo số lượng bài tập nên ko thể đăng đều đc. Mong mọi người thông cảm. Mỗi tuần tối thiểu sẽ đc 2-3 chương nhé!)
Chương 49: Sinh Nhật Vui Vẻ (2)
Đúng 6h, phòng tiệc trong nhà nó đã đông đủ. Những chùm đèn pha lê treo trên trần theo phong cách hoàng gia châu Âu. Những chiếc bàn tiệc xệp ngay ngắn đầy ắp thức ăn và rượ thượng hạng. Rất nhìu bóng bay và dòng chữ "Happy birthday". Khách khứa cũng đã đến hết. Các ông to bà lớn đều có mặt. Ai ai quần áo chỉnh tề, váy áo rực rỡ ,trang điểm riêm rúa. Ở một góc khá khuất người, Trâm và Duy khoác tay nhau nhâm nhi rượu. Trâm mặc 1 chiếc váy xòe màu xanh da trời, tóc tết thác nước trông thật dịu dàng. Duy mặc vest cùng màu vs Trâm. Cạnh đó là Mi, Phong, Minh và hắn. Mi mặc chiếc đầm cúp ngực màu đỏ quyến rũ, Minh và Phong diện vest đen. Cả bọn cười nói rất vui vẻ.
Bóng đèn trong phòng vụt tắt chỉ còn lại những tia sáng xanh đỏ nơi cầu thang dẫn xuống phòng tiệc khiến mọi người tò mò hướng về. Nó khoác tay Khánh bước một cách nho nhã đi xuống. Khánh mặc vest trắng và nơ đỏ, đó cũng là thiết kế của bà Mai. trông anh ko khác j một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, dịu dàng và ấm áp. Một cặp anh trai em gái đẹp như thiên thần như vậy mà ko thấy tiếng vỗ tay nào? Đó là vì mọi người đang quá chăm chú ngắm nhìn mà quên luôn mất nhiệm vụ của mk. Hắn đứng thấy mấy công tử nhà khác nhìn chằm chằm vào nó, máu mũi tuôn như suối, nước miếng chảy thành dòng mà muốn ra xé xác, móc mắt họ ra. (Eo ôi, sao ác quá z?) "Hừ đã bảo mama trang điểm xấu xấu đi thì ko nghe. Phải rút kinh nghiệm lần sau mới đc."
Cộc cộc cộc tiếng giày vẫn vang lên đều đều trong không gian yên tĩnh. Phải mất 10ph sau khi thiên thần đã về đúng vị trí thì mọi người mới hoàn hồn. Những tràng pháo tay vang lên ròn rã. Tiếng MC lanh lảnh:
-Nhân vật chính của bữa tiệc nhỏ này đã xuất hiện. ("Nhỏ" quá) 2 người con xinh đẹp tài năng của gia đình họ Nguyễn Hoàng quả là trai tài gái sắc đúng ko ạ? Xin mọi người cho 1 tràng pháo tay nữa đc ko ạ?
*Vỗ tay*
-Bây h sẽ là người phát biểu ý kiến của thiếu gia Nhật Khánh.
*Vỗ tay*
-Xin chào tất cả mọi người. Chúng tôi rất hân hạnh khi đc mọi người dành chút thời gian đến để chúc mừng sn cho tôi và em gái tôi. Chúng tôi chân thành giử lời cảm ơn đến tất cả. Để tỏ chút lòng, e gái tôi có 1 món quà. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.
*vỗ tay*
-Vâng h thì nhường sân khấu cho em gái.-Khánh nói rồi đi xuống. Một người làm trong nhà hớt hải chạy vào:
-Thưa cậu chủ người đàn cho cô chủ bị tắc đường nên ko đến kịp ạ.
Mặt khánh biến sắc trong 6s rồi nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu. Nhưng hắn đã kịp nhận ra.
-Có chuyện j sao?-Hắn
-Người đàn piano sẽ ko đến kịp đc
-Trời ơi, tưởng chuyện j. Để tôi thay cho.
-Ông biết đánh đàn ak?-Khánh tỏ ra ngạc nhiên
-Ông đánh giá tôi thấp z sao?
-Vậy phải nhờ ông 1 phen rồi.
-Ok yên tâm đi.
Hắn nói rồi chỉnh lại trang phục sau đó lên sân khấu cùng cây đàn piano màu trắng. Nó thoáng ngạc nhiên vì người đánh đàn là hắn nhưng cũng nhanh chóng mở miệng giới thiệu:
-Sau đây tôi xin hát bài "Sống như những đóa hoa" Nếu ko hay mong mọi người đừng chê.-Sau câu nói dịu nhẹ như sương sớm là tiếng đàn piano nghe thật êm ái, làm mọi người ngây ngất. Những ngón tay lướt trên mặt phím đàn một cách điêu luyện như người nghệ sĩ chuyên nghiệp.
-Tôi từng mong đời trôi thật nhanh
Để cho lòng tôi nhẹ vơi sầu đau
Ngỡ như trên đời, thiếu những nụ cười
Muộn phiền giăng lối khắp nơi
Tôi từng mong tôi không là tôi
Tôi từng mong tôi giống bao người
Để sống thảnh thơi
Sống như tôi vẫn mơ ........
Giọng hát thánh thót như chim sơn ca, trong trẻo như tiếng suối. Nó đã làm lay động những trái tim của tất cả mọi người. Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay, hò hét của mọi người.
Sau đó, nó và Khánh cắt bánh, rót rượu và cùng bà Mai đi tiếp khách. Cũng có những câu hỏi dành cho nó về hắn nhưng nó lắc đầu cười và phun ra 2 từ "bn học". Cả buổi tối nó ko đá động j đến bọn bn nên cả bọn đc ăn nguyên núi bơ to đùng. Đúng 9h thì tiệc tan.
Chương 50: Sinh Nhật Vui Vẻ (3)
Mọi người vừa về hết thì hắn lôi nó ra xe (Bạo lực thế?) Ngồi trong xe nó ko ngừng rãy rụa:
-Nè thả tôi ra tôi còn chưa lấy quà mà?
-Em la bé thôi ko người ra tưởng a bắt cóc e h! Quà mai lấy cũng đc mà.
-Thì đúng là bắt cóc còn j nữa? Tôi còn chưa kịp nói vs mama tiếng nào, nhỡ mama lo thì sao?
-Anh đã xin phép mama rồi mà. Em cứ yên tâm. Mà hồi nãy e vừa xưng hô là j ấy nhỉ?-Hắn bắt đầu cạy khóe
-Hơ hơ anh-em-Nó thản nhiên trưng ra bản mặt ngây thơ vô tội
-Em cứ liệu hồn đấy.-Hắn cảnh cáo
Nó ko nói j nữa mà ngồi nhìn ra cửa sổ, hắn cũng tập trung vào việc lái xe.
...............Két.......................
-Đến rồi.-Hắn đi xuống và mở cửa xe cho nó
-Cánh đồng bồ công anh sao?-Nó ngạc nhiên
-Đi thôi nào!-Hắn kéo tay nó vào giữa cánh đồng. Một bãi cỏ xanh rờn hiện ra giữa cánh đồng hoa bồ công anh trắng muốt cùng vs 1 dàn bòng đèn nhỏ nhấp nháy đủ màu sắc. Dưới bãi cỏ có 1 chiếc bánh kem, 1 hộp j đó và 1 con gấu bông trắng cao 1m2 to bự. Một lần nữa nó lại "đơ". Hôm nay có quá nhiều bất ngờ dành cho nó. Hắn thấy biểu hiện của nó như z liền vội nói:
-Nè, chưa hết đâu, đừng có xúc động đến mức đó chứ. Nào, ngồi xuống đây.-Hắn kéo tay nó ngồi xuống bãi cỏ rồi tiếp tục:-Em nhìn lên trời đi.
Nó ngoan ngoãn nghe theo
-Nào, 1......2.......3
BÙM...................BÙM......................BÙM
Vừa dứt tiếng đếm của hắn thì những tràng pháo hoa nổ ra trên bầu trời đêm tĩnh lặng. Pháo hoa đc bắn 1 cách vô cùng điêu luyện vs rất nhiều kiểu dáng khác nhau
BÙM...................BÙM......................BÙM
Lại một tràng nữa đc bắn ra nhưng ko phải hình thù j mà là dòng chữ "Happy birthday Khánh Linh" rồi biến thành những hình trái tim nhỏ rơi xuống và biến mất trong không trung. Nó nhìn qua hắn nhưng một bộ trang sức trong chiếc hộp kia lại hiện ra trc mắt. Bộ trang sức bao gồm dây chuyền, bông tai và lắc tay. Tất cả đều đc làm bằng bạc nguyên chất sáng lấp lánh. Điểm nhấn của mỗi vật là bông hoa 8 cánh bằng kim cương trắng và nhụy hoa là 1 viên kim cương đỏ quý giá. Bộ trang sức này đc thiết kế tinh sảo, sản xuất và chạm khắc tinh tế đến từng mm. Những giọt nước mắt của nó trào ra. Đó ko phải là dòng lệ mặn chát mà là nc mắt của hạnh phúc. Hạnh phúc ko phải vì bộ trang sức quý giá hay món quà đắt tiền mà là ở ý nghĩa của nó. Hắn đưa tay lên lau nước mắt cho nó và dỗ dành:
-Đừng khóc, đừng khóc mà.
Mắt vẫn ngấn lệ, nó hỏi:
-Là anh làm trong lúc nghỉ học đúng ko?
-Em pít hả? Em có thích ko? Cả màn pháo hoa và con gấu to bự kia nữa.
Nó gật gật đầu lí nhí:
-Cảm ơn anh.
-Ko cần cảm ơn đâu. Thay vào đó e có thể cho anh ôm đc ko? Dù j thì 2 cái ôm đầu cũng thuộc về anh rồi mừ.-Hắn vừa nói vừa dang tay ra. Nó ko nói j chỉ sà vào lòng hắn, tay ôm lấy bờ vai rắn chắc kia, còn đầu thì dựa vào ngực hắn. Nó có thể cảm nhận đc tim hắn đập rất mạnh và nó cũng z. 2 con người cùng hòa chung nhịp đập, những tia ấm áp len lỏi trong trái tim, ước sao thời gian đừng trôi nữa
-Cảm ơn anh. Đây có lẽ là sn đáng nhớ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.
-Ko phải đâu, từ h trở đi năm nào anh cũng làm cho sn e như vậy và hơn thế nữa.-Hắn nói rồi ôm nó chặt hơn. 10ph sau, hắn nhẹ nhàng đẩy nó ra và nói:
-Thôi chúng ta còn phải giải quyết cái bánh kem này nữa chứ.
Nó quay người về phía chiếc bánh nhưng vẫn ở trong lòng hắn. Hắn châm nến cho nó rồi hát bài "Happy birthday", giục nó cầu nguyện và cùng nó thổi nến. Sau đó, cả 2 vui vẻ cắt bánh, ăn bánh và vui đùa.
Giữa một buổi tối mùa đông lạnh giá, trên nền cỏ xanh rì trong cánh đồng hoa bồ công anh thơ mộng mênh mông, 2 con người 1 nam 1 nữ đẹp như thiên thần vui đùa cùng nhau. Khoảnh khắc này thật ngọt ngào và hạnh phúc. Liệu tình cảm của họ sẽ đi về đâu? Liệu rằng thần tình yêu có ghép 2 trái tim đó lại vs nhau? Chẳng ai có thể biết đc ngoài tương lai