CHƯƠNG 26
Có phải nếu tôi vẫn tiếp tục "thiếu i ốt" như thế thì Lâm Tự Sâm vẫn sẽ bắt tôi tăng ca không?
Tôi tắt đèn trong phòng làm việc, đi tới phòng anh ta thăm dò.
Tôi gõ cửa: "Phó giám đốc, anh vẫn chưa về sao? Em về trước nhé."
"Đợi chút."
Anh ta thu dọn giấy tờ, tắt đèn rồi đi cùng tôi rời khỏi phòng làm việc.
Ban đêm, tòa nhà văn phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng bước chân của tôi và anh ta. Im lặng đi một lúc, tôi không nhịn được phải lên tiếng hỏi: "Phó giám đốc, vì sao anh vẫn bắt em tăng ca?"
"Nhiếp Hi Quang, công ty này có tới 49% cổ phần là của nhà em. Lợi nhuận đến một nửa thuộc về nhà em."
"Vì vậy?"
"Vì vậy, bắt người khác tăng ca tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình là nhà tư bản bóc lột giá trị thăng dư mà công nhân lao động tạo ra." Anh ta dịu giọng nói, "Bắt em tăng ca thì cảm giác tội lỗi của tôi sẽ giảm đi."
"..." Tôi còn biết nói gì đây???
"Còn nữa, Nhiếp Hi Quang, hết giờ làm em có thể không gọi tôi là phó giám đốc nữa được không?"
"Vì sao?"
"Ừm, gọi thế khiến tôi có cảm giác như tan ca rồi mà tôi vẫn còn bắt em làm việc."
"..."
Mấy ngày nay tôi vốn dĩ đã quen với cái bộ dạng này của anh rồi, tôi có thể trả lời thế được không? Có lẽ đó chính là bản tính của anh ta? Tôi nghĩ tới dáng vẻ anh ta lúc nói chuyện với bác sĩ Phương, hình như chính là cái cảm giác vui vẻ tùy ý như thế.
Vừa nói chuyện vừa đi, chúng tôi rất nhanh đã ra khỏi công ty. Tôi không nói gì thêm, chỉ vẫy tay chào anh ta: "Lâm Tự Sâm, tạm biệt."
Anh ta bỗng nhiên gọi: "Nhiếp Hi Quang, quay lại."
(*) Sản phẩm tượng đất vùng Vô Tích (Giang Tô, TQ), hình em bé ôm hoặc cưỡi kỳ lân, có liên quan tới một điển cố, dùng để cầu an lành, cầu phúc.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời: "Đúng thế, có người nói em phải biết nắm bắt mẫu thuẫn cốt lõi, lần trước lúc ở ga tàu về Tô Châu em bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, cho nên đã mua một bức tượng bán gần trạm xe lửa. Mười lăm đồng thôi. Không cần cảm ơn em đâu."
"À, đúng rồi." Tôi bổ sung, "Bức tượng đó là để treo trong xe ô tô, không phải để anh bày trên bàn làm việc."
Anh ta nhìn chằm chằm tôi: "Mua lâu như thế sao giờ mới đưa cho tôi?"
"Lúc ấy, vết thương bữa đại tiệc kia của em vẫn còn chưa lành nha." Một bữa cơm đã ngốn hết sạch tháng lương của tôi rồi anh biết không?
"Vết thương nghiêm trọng vậy sao? Biết thế lẽ ra nên nói sớm với tôi, tôi sẽ không quên mang tiền." Lâm Tự Sâm bỗng nhiên cười, ném cho tôi một cái lọ nhỏ: "Sản phẩm ba không (**). Có dám dùng hay không?"
(**) sản phẩm ba không: không có ngày tháng sản xuất – không đảm bảo chất lượng – không rõ nơi sản xuất
Tôi theo phản xa giơ tay ra tóm lấy: "Đây là cái gì?"
Thứ trong lòng bàn tay tôi là môt cái lọ nhỏ màu xanh biếc, làm bằng ngọc bích nhưng chạm vào lại không hề cảm thấy lạnh lẽo, trái lại hoàn toàn ấm áp, hình như vẫn luôn được nắm trong tay ai đó.
Tôi mở nắp ra xem, một mùi hương thoang thoảng xông lên mũi.
"Thuốc đông y, dùng để bôi vết thương ngoài da."
"A?"
"Mấy cái vết thương ngoài da của em có thể dùng cái này để điều trị. Rất hiệu quả."
"Cảm ơn." Tôi bỗng nhiên không biết nói gì cho phải, "Thật ra cũng không đáng lo, sẹo cũng mờ dần rồi."
"Nói thì nói vậy, nhưng mà cái bộ dạng này của em, làm sao tôi đưa đi ra ngoài được?"
Cái gì mà đưa ra ngoài với không ra ngoài? Tôi nghi hoặc nhìn anh ta. Còn nữa, sao anh ta lại bày ra cái bộ dạng xoi mói bắt bẻ tôi như thế?
"Tiệc cưới – của – bạn – của phó giám đốc Lâm??? Chính là cái cô gái lần trước thét chói tai khiến cậu bị ngã???" Vũ Hoa vừa hỏi vừa đưa cho tôi miếng táo đỏ thẫm.
"Đúng thế. Anh ta nói cô bạn đó lần trước đi ngang qua Tô Châu, tới đưa thiếp mời, kết quả nhìn thấy mình đứng ở cửa sổ, quá hoảng sợ, hình như cô ta mắc chứng sợ độ cao... A, táo này ngon quá."
Tôi khen quả táo một câu, rồi lại tiếp tục: "Phó giám đốc Lâm nói là cô ấy vẫn rất áy náy, cho nên mời mình tham gia hôn lễ, tổ chức ở Thượng Hải vào ngày tết tây... Mình có nên đi hay không?"
Ân Khiết nói: "Đương nhiên phải đi rồi. Ăn cơm không mất tiền vì sao không đi chứ. Í, chắc cậu không cần phải đưa phong bì đâu nhỉ?"
Điện thoại rất nhanh chóng có người nhận: "A lô! Xin chào, ai đấy ạ?"
"Mình, Dưa Hấu."
"A??? Dưa Hấu chết tiệt kia!!! Rốt cuộc cũng chịu gọi điện cho mình. Chờ chút, đây là số điện thoại trong nước? Cậu đang ở trong nước à???"
"... Mình không ở trong nước thì ở đâu? Đây là số điện thoại của mình ở Vô Tích, các cậu không có số của mình sao?"
Lão đại kinh ngạc hỏi: "Không phải cậu đi du học sao?"
"Ai nói thế?" Tôi xám xịt mặt: "Mình chỉ đi ra nước ngoài du lịch một thời gian thôi. Mình có nhắn tin cho mọi người rồi mà, bảo các cậu cho mình địa chỉ để mình gửi quà..."
"Chúng mình đều đã thay đổi số điện thoại rồi."
"..."
Được rồi, thật ra cũng không phải tôi chưa từng nghĩ tới chuyện bọn họ đổi số di động. Hiện giờ mạng lưới thông tin tiện lợi thế, muốn tìm cách liên lạc khác cũng rất đơn giản. Thế nhưng, ba tháng sau khi về nước, tôi cũng vô ý thức không đi tìm bọn họ. Tôi nghĩ để qua một thời gian nữa rồi liên lạc cũng được, không ngờ quên mất tới tận bây giờ.
"Mình sai rồi... Lát nữa cậu gửi số điện thoại của mọi người cho mình nhé. Mà sao cậu lại nghĩ là mình đi du học?" Cho dù không thấy tôi liên hệ thì cũng không đến nỗi nghĩ như vậy chứ?
Dung Dung sao lại nói tôi đi du học? Tôi mơ hồ không hiểu chuyện gì, nhưng mà nhắc tới cô ấy tôi lại thấy không thoải mái, cho nên chuyển sang vấn đề khác: "Thôi không nói chuyện này nữa. Hôn lễ của cậu mình nhất định tới."
Tôi im lặng một chút mới từ chối: "Mồng một mình chắc không đi được rồi. Cậu cũng biết nhân viên tài vụ đầu tháng đều phải tăng ca..."
"Tết tây cũng phải tăng ca?" Lão đại hồ nghi.
"Ừ, cực kỳ vô nhân đạo đúng không?" Tôi sợ cô ấy tiếp tục lằng nhằng, vội vàng hì hì hai tiếng rồi nói: "Cậu lấy chồng sớm thế? Lão đại, không phải cậu..."
Lão đại chắc là cũng bị mọi người hoài nghi như thế nhiều rồi nên nghe vậy lập tức quát: "Lão nương đây không có thai!!! Được lắm, các người cả đám đầu óc đều đen tối!"
Tôi suy nghĩ một chút: "Mình muốn nói, lão đại, không phải cậu khiến cho ông xã của cậu mang thai rồi chứ?"
Bên kia im lặng. Sau đó bỗng nhiên một trận cười to truyền tới: "Ha ha ha ha ha... Chính xác! Chính là như thế đấy. Dưa Hấu à, bao nhiêu người như vậy chỉ có cậu là nhìn rõ chân tướng. Ha ha... Sang năm anh ấy sinh con xong nhất định cậu phải tới uống rượu mừng."
Tôi bị trận cười của cô ấy làm cho sợ run: "Lão đại, cậu cười man rợ quá."
"Rất buồn cười phải không? Nói xem, Hi Quang, tâm trạng cậu có vẻ rất tốt."
Ừm, chắc là như vậy. Đây đúng là chuyện đáng mừng. Tôi và Lâm Tự Sâm, tai thời điểm trước khi năm cũ qua đi, sau khi anh ta bị tai nạn, tôi nhảy lầu (!!!), rốt cuộc chúng tôi cũng đã bước vào...
... Mối quan hệ cấp trên cấp dưới vui vẻ hòa đồng!
Rất gian nan có phải không?
So với người ta yêu đương còn quanh có phức tạp hơn nhiều có phải không?
Cho nên tôi kết luận!
Để tiếp tục duy trì quan hệ hữu nghị hiện giờ,tôi sẽ tới dự tiệc cưới của bạn anh ta. Dù sao cũng không thể để cho người ta mang theo áy náy trong lúc kết hôn được.
CHƯƠNG 27
Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị tốt rồi, đám cưới ngày mồng một mặc gì, mồng hai mặc gì đều đã định rồi. Kết quả người tính không bằng trời tính. Đêm ba mốt trời bỗng nhiên trở rét, nhiệt độ đột ngột giảm xuống còn mười độ, chớp mắt một cái sang đông.
Tôi vô cùng khổ não.
Hầu như toàn bộ quần áo của tôi đều để ở Vô Tích, trong số những bộ ở Tô Châu hiện tại, chỉ có... đồng phục nhân viên là phù hợp với cái thời tiết này!
Chẳng lẽ bây giờ lại đi mua?
Tôi nhìn đồng hồ, hôm nay tôi dậy muộn, giờ đã mười hai rưỡi rồi, Lâm Tự Sâm hẹn hai giờ sẽ tới đón tôi, căn bản không kịp đi mua.
Tôi mắc kẹt hồi lâu trong sự phân vân giữa "phong độ" và "ôn độ" (*), cuối cùng dứt khoát lựa chọn "ôn độ". Hai giờ đúng, tôi xuất hiện ở cửa công ty.
Anne nhanh chóng cầm một đống trang phục ra để tôi thử.
Không thể không thừa nhận là cô ấy quả thật rất chuyên nghiệp. Tôi thử liền mấy bộ, bộ nào nhìn cũng cảm thấy đẹp. Nghĩ tới việc đã rất lâu rồi tôi chưa có đi mua đồ, nên tôi quyết định lấy tất cả.
"Nếu như đi dự tiệc cưới, em đề nghị chị Nhiếp nên mặc bộ này. Nhìn qua vừa đoan trang, lại không quá cứng nhắc, rất dễ thương. Cửa hàng chúng em còn có một bộ kẹp tóc cùng tông với trang phục này. Nào, em giúp chị cài thử nhé."
Cô ấy quá háo hức nhiệt tình khiến tôi không nỡ từ chối. Vì vậy, sau một hồi cô ấy vất vả, trên đầu tôi đã là một kiểu tóc hoàn toàn mới. Một búi tóc nho nhỏ bồng bềnh được kẹp lệch bằng chiếc kẹp tóc xinh xắn.
Ngoại trừ lần tham gia yến tiệc của mẹ nuôi, đã rất lâu rồi tôi không ăn vận trang trọng như thế, cho nên bỗng nhiên cảm thấy mắc cỡ. Tôi quay lại nhìn Lâm Tự Sâm, muốn hỏi anh ta xem như vậy đã đạt tiêu chuẩn bảo đảm thể diện cho anh ta hay chưa...
Nhưng mà, nghĩ thế nào cũng cảm thấy để anh ta nhìn được bộ dạng này của tôi thật là kỳ quái.
Anne tươi cười trả lời tôi: "Trong lúc chị thử đồ, anh Lâm đã trả tiền hết rồi."
Anh Lâm kia không có việc gì làm, đang ngồi xem tạp chí. Lúc tôi kinh ngạc nhìn về phía anh ta, anh ta mới ngẩng đầu lên, khẽ khàng gật đầu với tôi một cái.
Mạch suy nghĩ của tôi nhất thời bị gián đoạn. Không phải là vì anh ta thanh toán hóa đơn khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm, mà là bởi vì, động tác vừa rồi của anh ta thật sự là có chút cường điệu rồi...
Qua đi một hồi, tôi mới tỉnh táo lại từ cơn hồ đồ. Tôi đi ra ngoài, do dự hỏi: "Anh trả tiền rồi à? Sao anh biết em muốn mua mấy bộ này?"
Lâm Tự Sâm cười nói: "Sau này em có thể còn đưa cô ấy tới đây mua đồ nữa, chị không lấy tiền em làm sao dám đến."
Lâm Tự Sâm nhìn về phía tôi.
Tôi chớp mắt một cái, lập tức phụ họa: "Đúng thế, chị cứ để anh ấy trả tiền đi."
Chị Vương bấy giờ mới cầm thẻ đi quẹt.
Cầm túi quần áo ra khỏi cửa hàng, còn chưa đợi tôi lên tiếng, Lâm Tự Sâm đã nhét hóa đơn vào tay tôi.
"Hóa đơn."
"Vừa rồi em phối hợp tốt phải không? Lúc về trả lại tiền anh sau nhé." Tôi vừa đắc chí, vừa cầm tờ hóa đơn lên nhìn, nhất thời đông cứng người: "Giảm... giảm 70%?"
Tôi lập tức đứng lại.
"Chờ một chút, em vừa rồi cũng thấy một bộ rất đẹp, em quay lại mua..." (hây, chị Dưa Hấu cũng ham hố quá đi! ^^)
Lâm Tự Sâm tóm tay tôi lại, sầu não nói: "Cô Nhiếp, sắp không kịp tới tiệc cưới nữa rồi."
Chúng tôi suýt nữa thì đến muộn. Lúc tới khách sạn thì cô dâu chú rể đều đã chuẩn bị vào bàn hết rồi.
Cô dâu đứng ở đại sảnh nhìn thấy chúng tôi, lập tức kéo váy chạy tới, giận dỗi nói: "Bác sĩ Lâm à, mình còn tưởng cậu sẽ không tới nữa chứ! A, đây là...?"
Cô ấy nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
Ơ, cô ấy không nhận ra tôi? Không phải là cô ấy mời tôi tới sao? Tôi nghi hoặc nhìn Lâm Tự Sâm.
Lâm Tự Sâm chỉ cười: "Cô ấy chính là người bị cậu dọa ngã từ tầng hai xuống. Không phải chính cậu bảo mình đưa cô ấy tới sao?"
(ngàn chấm! Anh Lâm, anh quá vô sỉ rồi!!!)
"A... Đúng đúng đúng!" Cô dâu kêu lên một tiếng, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tôi bận quá quên mất! Lần trước tôi thực sự không cố ý. Tôi mắc chứng sợ độ cao, nhìn thấy chị ở trên cửa sổ, tôi sợ chết khiếp. Vừa rồi không nhận ra chị, thật ngại quá. Lần trước sợ muốn chết, nhưng Tự Sâm không cho tôi đi thăm chị, chị cũng biết đấy, lúc ấy Tự Sâm quả thật rất đáng sợ..."
Cô ấy kéo tay tôi nói liền ba phút, tốc độ nhanh đến mức không có cả dấu chấm câu! Sau đó, cô ấy giới thiệu tôi với chú rể. Anh ta là một người cao to, nhưng có điểm hiền lành đáng yêu. Nghe vợ giới thiệu xong, anh ta còn thành khẩn xin lỗi tôi lần nữa.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác mình bị mắc bẫy, nhưng mà nhất thời không nghĩ ra vì sao mình là người từ chối mà còn có cảm giác ấy.
Bác sĩ Phương cũng tới, chúng tôi vừa bước vào trong đại sảnh tiệc cưới thì anh ta đã vẫy tay với chúng tôi. Nhưng Lâm Tự Sâm không đi ra chỗ anh ta ngay, mà đi tới bàn chủ trì, đứng lại sau lưng một người đàn ông tóc bạc trắng.
Ông cụ run rẩy muốn đứng lên, nhưng bị Lâm Tự Sâm ngăn cản. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh ông cụ, thân thiết hỏi: "Thầy gần đây sức khỏe thế nào? Còn bị hạ đường huyết nhiều không ạ?"
Ông cụ phất tay: "Tôi là bác sĩ, cũng là thầy giáo của anh, còn cần tới anh lo cái này sao?" Nói xong, ông nhìn về phía tôi, vui vẻ hỏi: "Bạn gái hả? Được lắm, được lắm!"
Lâm Tự Sâm dừng một chút nói: "Không phải ạ."
Tôi thở dài một hơi, phó giám đốc Lâm à, anh quả nhiên vẫn còn hiểu chuyện. Nhưng vừa thấy vẻ mặt thất vọng của ông cụ, tôi lại có chút không đành lòng.
Tình cảm của Lâm Tự Sâm và thầy giáo xem ra rất tốt.
Sau đó, tôi chợt nghe thấy Lâm Tự Sâm dịu dàng nói với ông cụ: "Em còn đang theo đuổi."
Thần sắc ông cụ lại nháy mắt từ thất vọng chuyển sang mừng rỡ, vui vẻ quan sát tôi. Tôi bị lời của Lâm Tự Sâm làm cho hoảng sợ, trong lòng run lên, kinh ngạc nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi, dùng ánh mắt giống như ở cửa hàng quần áo lúc nãy ra ám hiệu bảo tôi phối hợp.
Tôi nhìn ông cụ đầu đã đầy tóc bạc, dáng vẻ run run, không tự chủ được mà gật đầu: "Vâng."
Nhưng mà, rõ ràng cái gật đầu thừa nhận của tôi lại càng khiến ông cụ vui vẻ. Ông tỏ ra vô cùng hài lòng, liên tục nói: "Tốt, tốt, tốt! Có mục tiêu là tốt rồi. Thầy chỉ sợ anh vẫn như trước. Tự Sâm, anh không thể cầm dao phẫu thuật nữa, nhưng cuộc sống không phải chỉ có mỗi dao phẫu thuật. Cho dù thế nào, anh cũng phải sống thật tốt."
Lâm Tự Sâm gật đầu nói: "Thầy, em biết rồi ạ."
CHƯƠNG 28
Người chủ trì hôn lễ đứng trên bục tuyên bố lễ cưới sắp được tiến hành, chúng tôi cáo từ thầy giáo của Lâm Tự Sâm, đi về phía bác sĩ Phương. Tâm trạng của Lâm Tự Sâm dường như không được tốt lắm.
Bỗng nhiên được người ta tuyên bố "đang theo đuổi", mặc dù biết đó chỉ là để làm yên lòng ông cụ, nhưng tôi ít nhiều vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. Thế nhưng nhìn Lâm Tự Sâm như vậy, tôi lại nhịn không được mà chủ động lên tiếng.
"Chắc chắn?" Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sâu thăm thẳm, "Sau này cũng đừng có đá bay tôi ra khỏi cửa."
"Chắc chắn. Đang ở hôn lễ nhà người ta đấy, anh mau phấn chấn lên đi! Coi như là vì lần đầu tiên trong đời em được người ta bày tỏ tình cảm công khai đã bị anh lãng phí, anh cũng có thể vui vẻ rồi!"
"Vậy sao??? Giá thị trường của em kém như vậy sao?" Lâm Tự Sâm tỏ ra đồng cảm.
Một nam một nữ cùng nhau tham dự hôn lễ của người khác thật là thiếu tự nhiên muốn chết! Chúng tôi vừa ngồi xuống bàn của bác sĩ Phương, liền bị trêu chọc. Bạn học của Lâm Tự Sâm vừa mở miệng liền nói: "Ôi anh Sâm, rốt cuộc anh cũng chịu đưa bạn gái ra gặp mọi người rồi!"
Lần này, Lâm Tự Sâm trả lời vô cùng nghiêm chỉnh: "Đây là tiểu Nhiếp, nhân viên công ty mình. Lần trước Lục Sa hét một tiếng khiến cho cô ấy giật mình ngã từ tầng hai xuống. Lục Sa thấy áy náy nên cố ý bảo mình đưa cô ấy tới hôn lễ."
Cô dâu nhất quyết không nhận của tôi: "Chị đi cùng Tự Sâm tới, tôi không thể nhận của chị được. Quà cưới của Tự Sâm đã được đưa tới nhà tôi rồi."
Mọi người cười tủm tỉm nhìn tôi, tôi xấu hổ cực điểm: "Anh ấy là anh ấy, tôi..."
"Nhận đi." Lâm Tự Sâm nói.
Cô dâu chần chừ: "Như vậy không phải là nhận cả hai phần sao..."
Lâm Tự Sâm bình tĩnh nói: "Sau này cậu mừng cô ấy gấp đôi là được!"
"A, không cần..."
"Vậy cũng được." Cô đâu lập tức cười tủm tỉm nhận lấy hồng bao trong tay tôi. Chờ cô ấy đi rồi, tôi mới ngồi xuống quay đầu hỏi Lâm Tự Sâm: "Sao anh lại bảo người ta mừng lại em gấp đôi. Nói đùa kiểu gì vậy!"
"Tôi lo lắng đến... lạm phát mà. Cảm thấy không thể để bà chủ tương lai chịu thiệt được."
Tôi: "... Vô cùng cảm ơn anh!"
Sau khi cô dâu chú rể mời rượu xong, bữa tiệc cũng gần tàn. Bạn học của Lâm Tự Sâm đều đang thảo luận xem tiếp theo sẽ đi dâu chơi. Bác sĩ Phương là người tích cực nhất. Bọn họ bàn bạc rất lâu rồi quyết định sau khi nháo động phòng (*) sẽ đi hát karaoke.
Bác sĩ Phương vạn phần khiếp sợ nhìn tôi: "Tiểu Nhiếp, cô như vậy mà đã vội muốn lấy chồng rồi ư? Đã lo bị nháo động phòng rồi ư?"
"... Đâu có? !"
"Không vội? Vậy cùng đi nháo động phòng đi!" Anh ta xấu xa cười.
Tôi cứ như vậy bị kéo đi nháo động phòng.
Tôi vốn định xem một chút rồi đi ngay, kết quả... tôi lại không muốn đi.
Lần đầu tiên được chứng kiến người ta nháo động phòng, không ngờ lại vui như thế. Mặc dù tôi không có trêu chọc cô dâu chú rể nhưng cũng tuyệt đối không gây trở ngại tới việc trêu đùa của mọi người, hơn nữa, còn thuận tiện vỗ tay cổ vũ.
Cuối cùng, chính Lâm Tự Sâm là người lôi tôi ra khỏi phòng tân hôn.
Đứng trong thang máy, Lâm Tự Sâm bất đắc dĩ nói: "Sau này không thể để em với sư huynh hồ đồ. Em học thói xấu quá nhanh. Vừa nãy không phải nói muốn tích đức sao?"
"À, em vừa nhớ ra, em còn trẻ, không vội kết hôn. Không cần tích đức sớm như vậy."
"Ồ, chưa chắc, còn phải xem đối phương là ai."
Tôi ngó anh ta, bỗng nhiên nhớ tới lời bác sĩ Phương nói anh muốn kết hôn, tủm tỉm nói: "Yên tâm, em sẽ không dùng chiêu thức này trong đám cưới của anh đâu."
Anh ta liếc mắt nhìn tôi, "Vô cùng hoan nghênh em tham gia hôn lễ của tôi. Nhưng mà, tôi nghĩ, lúc ấy em không rảnh để nháo động phòng đâu."
Đã tham gia hôn lễ, sao lại không rảnh để nháo động phòng?
Chúng tôi ra khỏi khách sạn mới phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi. Xe của Lâm Tự Sâm đỗ ở bãi đỗ xe đối diện. Anh khoác thêm áo khoác ngoài, "Em đứng đây đợi tôi, tôi ra lái xe lại."
Tôi một mình đứng ở bậc thang, chờ anh ta lái xe tới. Bên ngoài nhiều ít có chút lạnh, tôi ôm cánh tay, nhìn những bông tuyết chậm rãi rơi, tâm tư dần dần thả nổi.
Tôi dường như loáng thoáng nghe ai gọi tên mình.
Cô ấy căn bản không muốn cho tôi cơ hội lên tiếng: "Thật ra tới xem một chút cũng coi như học tập kinh nghiệm, mình tới đây cũng học được rất nhiều thứ, sau này kết hôn sẽ không thấy lạ lẫm. Trang trí hội trường thật sự rất thú vị."
"Hoá ra em còn biệt danh như vậy à? Sao trước giờ không thấy nói với anh." Lâm Tự Sâm mỉm cười nhìn tôi, giọng nói nhu hòa tựa như những bông tuyết bồng bềnh. Sau đó, anh ta nhìn về phía mấy người Trang Tự, mỉm cười thân thiện: "Chào mọi người, tôi là Lâm Tự Sâm."
Lão đại rõ ràng chớp mắt một cái.
"Ha ha, chào anh chào anh. Chúng tôi là bạn đại học của Dưa Hấu." Sau đó, cô ấy giả vờ oán giận nói với tôi: "Dưa Hấu, cậu bảo không thể đến giúp vì phải tăng ca gì chứ. Hóa ra là đi cùng bạn trai. Đúng là trọng sắc khinh bạn nha! Nói sớm thì mình cũng đâu có ép cậu."
"Đừng trách cô ấy." Lâm Tự Sâm cười cười giúp tôi giải thích, "Hi Quang vốn là phải tăng ca thật, nhưng mà hôm nay bạn thân của tôi kết hôn, nhất định đòi gặp cô ấy, cho nên tôi mới đưa cô ấy tới."
Lão đại cười ha hả: "Thôi thôi được rồi, tôi cũng không trách cậu ấy, trọng sắc khinh cũng là chuyện rất đỗi bình thường thôi mà, không phải sao?"
Bọn họ có lẽ đã hoàn toàn coi Lâm Tự Sâm là bạn trai của tôi. Tôi không muốn các cô ấy hiểu lầm, nhưng mà giờ phút này...
Tôi lại càng không muốn phủ nhận. .
Tôi quay đầu nhìn xung quanh đường: "Không phải anh đi đánh xe lại à? Xe đâu?"
"À, vậy Dưa Hấu, chúng mình cũng đi đây, ngày mai hôn lễ nhớ tới sớm một chút nhé! Ở khách sạn đối diện kia kìa." Lặng im một chút, lão đại lên tiếng chào đầu tiên.
"Ừ, mình biết rồi." Tôi gật đầu, cố gắng tập trung sự chú ý lên người cô ấy, "Vậy ngày mai gặp."
Bóng dáng bọn họ hoàn toàn tiêu biến trong màn đêm rồi, xung quanh dường như tĩnh lặng hẳn xuống, chỉ còn hoa tuyết vẫn lặng lẽ bay...
Tôi xoay người hỏi Lâm Tự Sâm: "Giờ lái xe ra được chưa? Em muốn quay về Tô Châu."
"Quay về Tô Châu làm gì, tôi đưa em đi chơi."
Hả?
Anh ta thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn tôi: "Lẽ nào lúc đưa em đi thì vui vẻ, để em về lại buồn thiu?"
"Em có sao?"
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, "Sắp khóc rồi."
Giọng anh ta rất dịu dàng, tôi vốn không muốn khóc, nhưng nghe anh ta nói vậy lại nhanh chóng chảy nước mắt.
"Cho nên, giờ em muốn đi xem phim hay đi ngắm cảnh? Hay là đi khu vui chơi? Chính là nơi mà..."
Tôi sững sờ nhìn anh ta, cảm thấy mình không theo kịp tư duy của anh ta.
Có lẽ là tưởng tôi chưa bao giờ tới nơi đó nên anh ta ra sức miêu tả: "Chính là cái nơi mà người ta có thể khiêu vũ, ném bóng, đua xe, v.v..."
Tôi nắm tay, bỗng nhiên kích động: "Chúng ta bây giờ đi ngắm cảnh đêm, sau đó đi xem phim, rồi đi khu vui chơi."
"Nhiếp Hi Quang..." .
Anh ta bật cười, lấy ví tiền từ túi áo ném cho tôi, "Sao em lại tham như vậy. Đếm xem tôi còn bao nhiêu tiền? Xem có đủ không?"
Tôi nhất định là bị tâm trạng của anh ta ảnh hưởng, bỗng nhiên vừa hào hứng vừa kích động, nghiễm nhiên mở ví ra anh ta xem, rồi chỉ vào phía đối divào toàn nhà đối diện: "Bên kia có ngân hàng. Em đi rút tiền! Anh nghèo quá!"
"Thực sự không đủ hả? Còn nhiều mà." Lâm Tự Sâm nhìn nhìn vào ví, "Tôi đi rút vậy. Cô Nhiếp, vui lòng cho tôi biết tối nay cô sẽ tiêu hết bao nhiêu tiền?"
"Không cần anh, anh giàu hơn em sao?"
Tôi cầm thẻ nhanh chóng chạy xuống bậc thang.
Những bông tuyết lạnh buốt rơi trên mặt tôi. Lý trí quay lại trong đầu tôi, tôi quay lại nhìn Lâm Tự Sâm, anh ta đang chầm rãi đi sau tôi. Thấy tôi quay lại, liền vẫy tay, giống như giục tôi nhanh đi rút tiền.
Thấy vậy tôi cũng vẫy tay lại với anh ta, rồi chạy như bay vào ngân hàng.
CHƯƠNG 30
Dựa theo nguyên tắc gần nhất (*), chúng tôi trước tiên đi tới khu vui chơi.
(*) Principle of proximity
Thật ra đây cũng là lần đầu tiên tôi đi tới nơi này, vùi mình trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, thật sự là có chút gò bó. Sợ Lâm Tự Sâm cũng là lần đầu tiên tới đây, tôi cảm thấy chúng tôi vẫn nên quan sát người khác chơi trước đã, nhưng vị Lâm tiên sinh này hiển nhiên không cho rằng chơi trò chơi cũng cần phải học tập, anh ta ngay lập tức đi đổi xèng, tùy ý tìm một cái máy chơi trượt tuyết không có người ép tôi tới chơi.
Nhìn ba chữ "Bạn đã thua" to tướng trên màn hình, tôi buồn bực quay đầu nhìn Lâm Tự Sâm, đợi anh ta tiếp tục nhét đồng xèng vào. Nhưng mà anh ta lại cởi áo khoác ngoài vắt lên tay vịn, xắn tay áo sơ mi lên, nhàn nhã nói với tôi: "Xuống đi, tới lượt tôi."
"..."
Không – phải – anh – đưa – tôi – đi – chơi – sao?
Tôi không cam lòng leo xuống khỏi máy chơi game, dõi theo Lâm Tự Sâm, mong anh ta nhanh chóng đâm vào cây, đâm vào tường, đâm vào vách núi. Thế nhưng tất cả không như tôi hy vọng, mặc dù chơi lần đầu nhưng rõ ràng anh ta chơi giỏi hơn tôi rất nhiều. Nhìn anh ta nhanh chóng qua được hai cửa ải, tôi mới nhớ ra mối thù bị anh ta đuổi xuống dưới đứng xem, nhịn không được bắt đầu quấy rối anh ta.
Rõ ràng là phải rẽ trái nhưng tôi hô to: "Rẽ phải rẽ phải! Giẫm bên phải giẫm bên phải!"
Rõ ràng là phải đi con đường giữa nhưng tôi lại ra sức nhắc nhở: "Đường bên trái là đường tắt, đi bên đó...!"
Đáng tiếc Lâm Tự Sâm hoàn toàn không vì tôi mà bị ảnh hưởng, không lần nào mắc mưu. Mắt thấy anh ta sắp qua cửa thứ ba, quan sát nhân vật trên màn hình sắp phải rẽ trái, tôi nhanh trí kêu lên: "Rẽ trái!"
Kết quả, Lâm Tự Sâm rẽ phải.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh nhân vật bị đụng phải vách núi vô cùng thê thảm.
Tôi nhìn theo bóng hai người bọn họ, lại nhìn Lâm Tự Sâm: "... Không phải anh cũng ngủ chứ?"
Lâm Tự Sâm làm như không nghe thấy, mặt không biến sắc cúi xuống nhìn đồng hồ: "Sắp một giờ rồi, em nên nghỉ sớm đi, mai còn phải đi dự đám cưới nữa."
"À... Được thôi, anh mệt rồi phải không? Vậy cũng nghỉ sớm đi. Haizz... Phương sư huynh quả nhiên là khoác lác, còn nói anh đứng phẫu thuật cả đêm mà sinh khí vẫn dồi dào... Haizz... Anh làm gì thế?"
Anh ta khụ một tiếng: "Nhiếp Hi Quang, em thẳng thừng hỏi tôi vấn đề này thích hợp sao? Chi bằng sau này rảnh rỗi em hỏi Phương sư huynh đi." Anh ta dừng lại một chút, "Không phải hai người đã trao đổi số điện thoại rồi sao!"
Lâm Tự Sâm cầm ly rượu lên tựa lưng vào ghế: "Rốt cuộc anh ta nói xấu tôi bao nhiêu rồi, hình như đã túm gọn hết thảy vốn liếng của tôi tống hết cho em rồi thì phải?"
"Yên tâm, mấy chuyện tình sử của anh Phương sư huynh vẫn chưa nói đâu!"
"Ở đâu ra có tình sử vậy?" Anh ta mỉm cười, "Công việc ở học viện Y chồng chất như vậy, bác sĩ còn bận hơn, ngay cả thời gian theo đuổi phụ nữ cũng không có."
"Vậy người theo đuổi anh thì sao? Ngài tuấn tú phong độ như vậy, không thể không có người theo đuổi được."
"Ồ, có thể "ngài" đang ngồi đối diện em hiện giờ mắt nhìn người vẫn còn yêu cầu cao lắm." Lâm Tự Sâm nhìn tôi, trong mắt lóe lên một tia sáng, "Sao hôm nay em lại hứng thú với chuyện tình cảm của tôi thế?"
Tôi thở dài: "Cũng là do buồn chán mà thôi!"
Lúc tôi ở ngân hàng rút tiền xong, người ta cũng tìm được chủ nhân chiếc xe chặn bên ngoài xe của Lâm Tự Sâm, cho nên chúng tôi mới lái xe tới đây được. Bây giờ anh ta uống rượu thế này lát nữa làm sao lái xe?
"Không cần, nhà tôi cách đây không xa lắm, đi bộ mất hai mươi phút thôi."
"À, vậy thì tốt rồi."
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều: "Ngày mai có lẽ trên đường sẽ phủ đầy tuyết? Không biết bắt taxi có dễ không?"
"Mai tôi tới đón em."
Tôi quay lại nhìn Lâm Tự Sâm, anh ta vẫn nhìn vào chất lỏng trong ly rượu rất đăm chiêu, "Bạn học của em cũng mời tôi tới dự mà, sao, không chào đón ư?"
Ngày mai...
"Sao lại không chào đón chứ? Ngày mai em mang hồng bao đưa anh đi ăn không mất tiền." Tôi nuốt một ngụm nước thật lớn, phấn chấn mà nói. "Nhưng mà, anh làm ơn nhất định phải đẹp trai phong độ hơn hôm nay!"
"Phải đẹp trai hơn?" Lâm Tự Sâm lặp lại bốn chữ, ra chiều ngẫm nghĩ, "Em không sợ bọn họ sẽ hiểu lầm quan hệ của chúng ta sao?"
"Hiểu lầm một chút cũng không sao." Tôi học lại những lời anh ta đã nói, "Tại hạ xinh đẹp như hoa, cũng không thiệt thòi cho anh!"
"Em... hôm nay đúng là chơi vui đến hồ đồ rồi." Anh ta chăm chú nhìn tôi, trong mắt dường như có nỗi ưu tư.
"Cảm ơn nhé, may mà anh mang theo chứng minh."
"Không mang cũng không sao, chỗ này cách nhà tôi có hai mươi phút."
"... Nhưng cũng không thể ở nhà anh."
"Em nghĩ đi đâu vậy?" Anh ta liếc mắt nhìn tôi, nghiêng đầu nhìn đèn chỉ thị trên thang máy, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: "Ý tôi là, nếu không mang thì về nhà lấy cũng rất nhanh!"
"..."
"Được rồi, thang máy tới rồi."
Anh ta giơ tay chặn lại cửa thang máy, đưa cho tôi cái túi trong tay: "Quần áo của em, quên trong xe tôi."
Anh ta cố ý xuống bãi đỗ xe ở tầng hầm lấy cho tôi ư?
Tôi sững người một lúc mới giơ tay ra nhận lấy: "À, cảm ơn. Tôi lên phòng đây!"
"Ừ, ngủ sớm đi!" Anh ta gật đầu, "Ngày mai tôi nhất định sẽ đẹo trai hơn hôm nay, em cũng đừng quên phải xinh đẹp như hoa!"
"... Em sẽ cố gắng..." Tôi vào trong thang máy, vẫy tay với Lâm Tự Sâm, "Tạm biệt!"
Hôm nay đúng là chơi khuya quá, tôi tìm được phòng, việc đầu tiên là leo lên giường nằm một chút lấy sức rồi mới đi đánh răng rửa mặt. Rửa mặt xong lại không thấy buồn ngủ nữa, tôi lăn lộn trên giường. Chợt nghĩ tới Lâm Tự Sâm hơn nửa đêm rồi còn phải đội tuyết về nhà, anh ta lại còn rất "bảnh chọe" chỉ mặc có một chiếc sơ mi và một chiếc áo khoác bên ngoài, tôi bèn cầm di động lên nhắn tin cho anh ta.
"Về tới nhà chưa?"
Anh ta lập tức gửi lại cho tôi một bức ảnh: "Tới rồi, cảnh đêm ở nhà tôi có lẽ cũng giống với cảnh đêm bên ngoài cửa sổ phòng em."
Bức ảnh chắc là được chúp từ bên ngoài ban công, những ánh đèn rực rỡ dọc hai bên con sông Hoàng Phố, trên lan can ban công vẫn còn đặt một ly rượu còn non nửa.
Nhà anh ta cũng thật đẹp, nhưng mà sao quá nửa đêm rồi anh ta còn một mình uống rượu thế kia? Tôi giơ tay ấn nút mở rèm cửa ở đầu giường, tiện tay chụp một bức ảnh gửi cho Lâm Tự Sâm.
"Hả? Nhưng vẫn còn rất lâu mới đến giờ đi đám cưới mà."
"Hôm qua em vào nhà nghỉ này không phải được phát cho hai phiếu ăn sáng sao? Không thể để lãng phí được, cô Nhiếp!" Giọng nói của Lâm Tự Sâm mang theo ý cười, "Tôi đến cùng em đi ăn sáng!"