Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Mẹ đừng đùa với lửa phần 6
trong nhà họ Mộ, đám người làm đều không ngừng bận việc, ngay cả Vạn Tuyết Cầm cũng thu xếp khắp nơi, hình như hoàn toàn không để ý tới mẹ con họ trở lại, không chế nhạo mẹ con cô mấy ngày không trở về nhà, mà nhẹ nhàng liếc mắt một cái, cứ tiếp tục phân phó người làm đi làm việc.

Tiểu Nặc kéo kéo quần áo mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, bọn họ đang muốn làm lễ gì sao?"

"Tháng này không có ngày lễ gì, quản khỉ gió gì, đi, lên lầu ngủ." Trình Du Nhiên cũng lười trông nom những việc này, hẳn là mời khách quý đến nhà, dù sao không quan hệ đến cô, không bằng trở về phòng ngủ.

Trong lúc Trình Du Nhiên mang theo con trai bước chân đi, Nhã Cầm kêu họ ở cửa, nhìn coi bọn họ đồng nhất ăn mặc mộc mạc, nói: "Chị tôi bảo tôi nói cho các người biết, tối hôm nay anh rể mời khách đến nhà, các người cũng nên đi thay quần áo khác, đừng làm cho nhà họ Mộ chúng tôi mất thể diện."

"Nhà họ Mộ chúng tôi? Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, trước mắt cô là họ Vạn." Trình Du Nhiên liếc cô gái không biết trường hợp nói chuyện, thật là có điểm không biết sống chết.

Vạn Nhã Cầm tức giận sắc mặt tái xanh, nếu không có chị cô, nhà họ Mộ còn cái gì, sớm đã không có, hiện tại để cho cô ta hài lòng, sớm muộn gì cô ta cũng bị chị cô đuổi ra ngoài, nghĩ tới đây, sắc mặt cô giãn ra, đi hướng thang lầu, mở miệng nói: "Quân Nhiên, con xuống đây, mẹ con tìm con có chuyện đấy."

Quân Nhiên yên lặng đi xuống, trên mặt vẫn lạnh lùng, không nói gì, liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc, sau đó đi tới chỗ Vạn Tuyết Cầm.

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn đứa em trai này, cảm giác nó có rất nhiều tâm sự, có điều cũng không có quan hệ gì với cô, nghĩ vậy, cô đang muốn đi lên lầu.

Người làm chợt chạy vào, nói: "Phu nhân, lão gia cùng khách đến."

Lúc này, hai chiếc xe màu đen dài hào hoa lái vào cổng chính nhà họ Mộ, xe xuyên qua hoa viên, vòng qua ao nước, ngừng lại trước biệt thự.

Mộ Viễn Chi đẩy cửa cho người trong xe, ngay sau đó, bóng dáng cao lớn đi ra.

Hai người đi vào đại sảnh biệt thự, lúc này, người trong nhà, bao gồm Trình Du Nhiên cũng chưa lên lầu, nghe được âm thanh người làm kêu to, nhìn hướng cửa.

"Viễn Chi, anh trở lại, anh nói khách tới ư?" Vạn Tuyết Cầm mặc hoa lệ, khuôn mặt tươi cười yêu kiều đi tới, ánh mắt không khỏi rơi vào sau lưng chồng.

Vào lúc thấy người đàn ông sau người Mộ Viễn, bước chân của bà ta nhất thời cứng đơ, sắc mặt cũng có chút cứng đờ, này, đây không phải là. . . . . .

"Mộ phu nhân, quấy rầy." Giọng nói rất trầm thấp, điều này làm cho Trình Du Nhiên cảm giác hơi quen tai, song lúc người nói chuyện bước vào cửa, trong nháy mắt không chỉ là sắc mặt Vạn Tuyết Cầm cứng đờ, Nhã Cầm cũng có chút kinh ngạc nhìn người tới, ngay cả Trình Du Nhiên cũng sửng sốt.

Bởi vì người đi tới chính là Viêm Dạ Tước, hôm nay anh mặc toàn thân tây trang màu đen cắt xén hoàn mỹ, bọc lại bả vai bị thương của anh, mặt anh tuấn cứng cáp không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì, cũng không nhìn ra anh còn bị thương, xoải bước đi vào, mặc dù làm khách, cũng không che giấu được hơi thở vương giả, ánh mắt xẹt qua tất cả, cuối cùng rơi vào trên người một lớn một nhỏ ở cầu thang, ánh mắt trầm xuống.

Chính là cái ánh mắt này, khiến Trình Du Nhiên cảm thấy hết sức không ổn, khách quý tới nhà lại là Viêm Dạ Tước, đây là chuyện gì?

Tiểu Nặc cũng cảm thấy không rõ ràng, nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói: "A a, mẹ, chúng ta không phải là xong đời chứ."

Đúng, dù thế nào cô cũng không nghĩ ra Viêm Dạ Tước sẽ tới nhà cô, còn là khách quý, cô cũng không nhớ, nhà họ Mộ có dính dấp gì cùng người trong hắc đạo.

Vào lúc này, tâm tình muốn xem trò vui của cô cũng không còn, nghĩ thầm, thừa dịp này tránh đi?

Có thể không? Thời khắc cúi đầu cùng con trai nhìn nhau, dự bị muốn xoay người, Mộ Viễn Chi chợt gọi lại: "Viêm tiên sinh, để tôi giới thiệu một chút, đây là con trai tôi - Quân Nhiên, con gái tôi - Du Nhiên, còn có cháu ngoại tôi - Tiểu Nặc."

Trình Du Nhiên bị Mộ Viễn Chi gọi lại, sống lưng nhất thời cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là xoay người, trên mặt kéo ra nụ cười cứng ngắc, tựa hồ đang hỏi anh, tại sao anh muốn đến nhà họ Mộ!

Viêm Dạ Tước tựa như không xem ra tâm tư cô, thân thể cao lớn đứng ở trước mặt cô, trầm giọng nói: "Du Nhiên, đã lâu không gặp."

Âm thanh của anh rất trầm thấp, khiến Trình Du Nhiên ngẩn ra trong lòng, cái gì đã lâu không gặp, ngày hôm qua bọn họ còn gặp.

Nhưng Mộ Viễn Chi nghe nói như thế, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi: "Du Nhiên, các người quen biết?"

"Biết!"

"Không biết!"

Hai người gần như đồng thời phát ra âm thanh, có điều trả lời vừa khéo ngược lại, đây càng thêm rước lấy ánh mắt hoài nghi của Mộ Viễn Chi.

Giờ khắc này, cô cảm giác không khí chung quanh mỏng manh, Viêm Dạ Tước, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?

Tới bắt một con mèo cứng đầu cứng cổ, em cho là như vậy là có thể chạy trốn sao? Trình Du Nhiên nhìn thấu đáp án như vậy ở trong mắt Viêm Dạ Tước.

Chợt, bàn tay bao trùm trên đầu Trình Du Nhiên, sắc mặt trầm xuống, hỏi: "Không biết?"

Trình Du Nhiên nhìn lửa giận trong mắt Viêm Dạ Tước, biết mình nói sai nghiêm trọng, nuốt một ngụm nước bọt, kể từ khi gặp phải người này, cô sống sờ sờ như một người khổ, trong lòng thở dài một cái, vội vàng khoát tay nói: "Biết, biết."

"Mộ lão tiên sinh, tôi có vài lời muốn nói riêng với thiên kim của ngài." Lúc này Viêm Dạ Tước mới buông tay ra, hướng Mộ Viễn Chi ném một câu nói, liền lôi kéo Trình Du Nhiên đi tới vườn hoa, Tiểu Nặc thấy tình huống không tốt, cũng hấp ta hấp tấp đi theo.

Tất cả mọi người thấy đều có chút không giải thích được, chỉ là, biết đáp án, quan hệ bọn họ không tầm thường.

Biến Hóa Ghê Gớm Thật

Chương 52: Biến Hóa Ghê Gớm Thật

Trình Du Nhiên bị Viêm Dạ Tước cương quyết lôi đến vườn hoa, sức lực của anh rất lớn, cả người giống như là bị lửa giận đốt người, Trình Du Nhiên thở dài trong lòng, sớm biết có kết quả này, cô sẽ không trở về nhà họ Mộ, mang theo Tiểu Nặc đi chỗ khác vui đùa.

Viêm Dạ Tước bỗng dừng bước, xoay người, bàn tay bao trùm trên đầu cô, trầm giọng nói: "Đừng tưởng rằng em có thể chạy trốn."

Trình Du Nhiên ngẩn ra trong lòng, sao anh biết trong lòng mình nghĩ cái gì, nhìn sắc mặt của anh, cô cười cứng ngắc, nói: "Lão đại Viêm, nào có người muốn chạy trốn còn có thể chạy về nhà mình, chẳng lẽ, tôi không thể trở về nhà ư?"

"Không được sự đồng ý coi như trốn." Một tay Viêm Dạ Tước nắm chặt cổ tay cô, ngưng mắt nhìn cô, bá đạo nói.

Trình Du Nhiên coi như là đã biết người bá đạo, lại còn coi cô là người Viêm bang, xem ra cô cần mượn cớ giải thích một chút, anh mới không so đo cùng bản thân, nghĩ thế, Trình Du Nhiên giương mắt, nói: "Được rồi, tôi chạy, về sau tôi sẽ bẩm báo với lão đại, nhưng lão đại, anh cũng phải rõ ràng, đó cũng không phải là nhà của tôi ——"

"Em muốn, vậy sẽ là nhà em." Viêm Dạ Tước cắt đứt lời Trình Du Nhiên, giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều, đã không có tức giận như trước.

Chỉ là, anh nói lời này, thật ra khiến Trình Du Nhiên rung động, chỉ cần em muốn, đó chính là nhà em, lời của anh nghe đã rất rõ ràng, anh. . . . . .

Trình Du Nhiên nhìn anh, kinh ngạc tại sao anh phải nói như vậy, tay Viêm Dạ Tước dời khỏi đầu cô, bỏ lại một câu: "Đi, đi vào."

Nói xong, xoay người đi, khiến Trình Du Nhiên không kịp nhìn sắc mặt anh, cũng đã cất bước đi tới phòng khách.

Trình Du Nhiên trợn mắt ở phía sau anh, chảnh cái gì mà chảnh, có điều trong lòng ngược lại ấm áp bởi vì câu rất đơn giản anh vừa nói, khóe miệng lơ đãng gợi lên ý cười nhợt nhạt, mà cô xem không thấy, Viêm Dạ Tước đi ở phía trước, trong nháy mắt sắc mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, chẳng qua là rất nhanh biến mất.

Lúc này, Tiểu Nặc không biết từ địa phương nào chui ra, đôi tay vây quanh trước ngực, nhỏ giọng hướng mẹ nói: "Mẹ, dáng vẻ của mẹ thật giống như rất vui vẻ."

"Thật sao? Mẹ vui vẻ chỗ nào?" Trình Du Nhiên lập tức thu lại mỉm cười, nhưng lại vô tình lộ ra loại cảm giác đó.

Tiểu Nặc liếc mẹ một cái, bỏ lại một câu: "Trên mặt."

Sau đó, hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng Viêm Dạ Tước, hô một tiếng: "Lão đại."

Viêm Dạ Tước không nói gì, dừng bước chờ đợi, Tiểu Nặc nhanh chóng chạy tới, hai người cứ như vậy cùng nhau đi vào phòng khách.

Trình Du Nhiên ở nguyên chỗ nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ, trong lúc vô tình, nụ cười khóe miệng càng đậm, nhưng nụ cười rất nhanh biến mất sau khi biết chuyện kế tiếp.

Bởi vì khách quý là Viêm Dạ Tước đến, bữa ăn tối càng thêm phong phú, Viêm Dạ Tước cùng Mộ Viễn Chi từ thư phòng đi ra, cũng không biết anh và ba nói chuyện gì.

Trên bàn cơm, hai chị em Vạn Tuyết Cầm biết rõ thân phận đối phương, cũng không dám nói nhiều một câu, chỉ cúi đầu ăn cơm, Quân Nhiên bên cạnh nhìn một chút, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.

Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc ngược lại rất tự tại ăn cơm, tóm lại, ăn bữa cơm này, hai mẹ con bọn họ ngược lại ăn rất thoải mái.

Nhưng Mộ Viễn Chi nói một câu, làm cho mọi người đều giật mình.

"Viêm tiên sinh, thời gian cũng đã muộn, không chê, ở chỗ này một đêm."

Cái gì? Muốn anh ở chỗ này một đêm? Lời này mà ba cũng hỏi ra, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, người ta ở tòa nhà cổ, tới ở nơi này, vậy thì thật là đầu xả nước ——

"Vậy thì quấy rầy." Viêm Dạ Tước trầm giọng trả lời.

Trình Du Nhiên nhất thời thành đầu đá, anh cư nhiên đồng ý ở chỗ này, hôm nay anh ta sao thế?

Vào lúc Trình Du Nhiên trăm điều khó hiểu, Mộ Viễn Chi cười cười, nói: "Làm sao sẽ quấy rầy, Du Nhiên, con mang Tước đến phòng khách."

Cô vốn có thể không nghe lời Mộ Viễn Chi, nhưng vì thắc mắc, cho nên gật đầu, đứng lên, nói: "Xin mời đi theo tôi."

Thân thể cao lớn đứng lên, hướng mấy vị gật đầu một cái, ý bảo mình rời đi trước, liền đi theo Trình Du Nhiên lên lầu.

Lúc này, Tiểu Nặc cũng muốn đi theo, liền bị Mộ Viễn Chi gọi lại bảo cu cậu ở lại với ông ngoại, Tiểu Nặc không thể làm gì khác hơn là nhìn mẹ cùng lão đại đi lên lầu.

Trình Du Nhiên cùng Viêm Dạ Tước đi tới hành lang lầu ba, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: "Viêm Dạ Tước, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Tối nay tôi cùng em ở nhà họ Mộ, ngày mai, em hãy trở về cùng tôi." Giọng điệu của anh rất là bá đạo, ánh mắt quét một vòng xung quanh.

Trình Du Nhiên chợt tiến lên ngăn anh lại, nói: "Tôi không muốn trở về, tôi đến Newyork còn có chuyện."

"Chuyện gì? Tôi giúp em." Trình Du Nhiên chưa bao giờ biết Viêm Dạ Tước sẽ nói nhiều thế ở trong một ngày, ngay cả bản thân Viêm Dạ Tước cũng không ngờ, tóm lại, ý tứ của anh chính là muốn Trình Du Nhiên không ở nơi này, nói xong, anh lướt qua cô, chuyển qua bên trái khóa cửa, trực tiếp đi vào phòng.

Mà gian phòng chính là phòng Trình Du Nhiên, Trình Du Nhiên lập tức hướng anh nói: "Phòng của anh không phải ở nơi này."

"Đây là phòng của em?" Viêm Dạ Tước nhìn lướt qua gian phòng, chung quanh giống như không có bao nhiêu biến hóa, đặc biệt là thấy tấm hình bé gái trên tủ đầu giường, xoay người ngồi lên trên ghế salon, cả cử động như vương giả, nhàn nhạt nói một câu: "Em có khác biệt rất lớn so với lúc nhỏ."

"Lúc nhỏ?" Trình Du Nhiên cho là anh nhìn hình mình nói, lại không ngờ anh còn có ý khác, cười nói: "Con gái 18 đại biến, anh không biết ư?"

"Lúc nhỏ em thật biết điều." Viêm Dạ Tước dựa vào ghế sa lon, âm thanh cũng không lạnh lẽo mà đầy mê hoặc.

Một lát Trình Du Nhiên mới hiểu được, anh mới vừa nói khi còn bé biến hóa rất lớn, cũng không phải diện mạo, mà là tính tình, anh làm sao sẽ biết những thứ này?

Viêm Dạ Tước ngạo mạn ngồi trên ghế sa lon, hai chân thon dài bắt chéo, hai cánh tay bền chắc mở ra gác lên trên lưng salon, hơi giương mắt nhìn bộ mặt nghi vấn của Trình Du Nhiên.

"Tới đây ngồi, tôi có lời phải nói." Giọng nói mặc dù bình thường, nhưng mang theo uy nghiêm.

Trình Du Nhiên còn đang suy tư, ý tứ lời anh vừa nói, đã bị anh túm lấy cánh tay, dùng sức lôi kéo ——

Cả người ngã vào lồng ngực Viêm Dạ Tước, mặt mềm mại đụng mạnh vào lồng ngực vững chãi, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"

Gối Ôm (Thượng)

Chương 53: Gối Ôm (Thượng)

Cô ngọ nguậy người, cảm giác tư thế này thật sự là quá không thích hợp, lại bị Viêm Dạ Tước thu lại cánh tay, một bàn tay to đem cô ôm trên hai chân anh chặt hơn, một bàn tay to khacs bao trùm sau đầu cô, hỏi: "Hôm nay em đi gặp Lâm * Hoắc Bối Nhĩ?"

Anh ngưng mắt nhìn cô, giống như là hỏi thăm một người không nghe lời, cũng chờ cô trả lời.

Trình Du Nhiên có chút mất tự nhiên, giật giật thân thể, nói: "Tôi đi gặp bạn tôi thì có vấn đề gì không?"

Viêm Dạ Tước cũng không trả lời nghi vấn của cô, thu lại tay bao trùm cái ót cô, để cho cô nhích lại gần mình, hỏi tiếp: "Gặp cô ta vì chuyện gì?"

Vốn không muốn trả lời, tại sao chuyện gì cô đều phải hồi báo với anh, khoảng cách của hai người xê xích không nhiều, nhưng cô dường như có thể cảm thấy hô hấp phái nam hùng hậu, nhất thời làm tim cô chợt cuồng loạn, mặt trắng xanh ửng đỏ, vào lúc này, những ý nghĩ kia đều biến mất, bất tri bất giác mở miệng nói: "Chính là bảo tôi làm giải phẫu cho chồng cô ấy, trong não chồng cô ấy có đạn, không có bác sỹ nào dám động dao lấy ra, nếu không lấy ra, e rằng chồng cô ấy có thể sẽ phải nằm ở trên giường cả đời."

Trình Du Nhiên cũng không biết cô lại thẳng thắn như vậy ở trước mặt Viêm Dạ Tước, nói xong liền hối hận, cô làm gì nhắc tới nhiều thế, thật là không chịu thua kém.

Song cô lại không biết sắc mặt của Viêm Dạ Tước càng thêm thâm trầm, đặt cô ở ghế sa lon bên cạnh, tự mình đứng lên, đi tới phía giường, tùy ý nói: "Chuyện này em không cần phải lo, gia đình Hoắc Bối Nhĩ rất phức tạp, em tốt nhất đừng lui tới quá nhiều với cô ta."

Trình Du Nhiên nghe anh nói, cũng không phục tùng, đứng lên, đi theo phía sau anh, nói: "Cô ấy là bạn tôi."

"Nếu bây giờ em còn bởi vì lúc trước coi cô ta là bạn thì đó chính là em vờ ngớ ngẩn." Giọng Viêm Dạ Tước trở nên lạnh lẽo, chợt xoay người, nhìn Trình Du Nhiên, tùy ý ngồi xuống ở bên giường.

"Con người gặp phải một vài chuyện sẽ có biến đổi, chẳng lẽ anh chưa từng thay đổi, vừa sinh ra anh đã có dáng vẻ lãnh khốc đó à?" Trình Du Nhiên liếc Viêm Dạ Tước, chống nạnh tiếp tục nói: "Anh vẫn luôn không lễ phép thế hả, tùy ý ngồi ở trên giường người ta sao? Khuya lắm rồi, tôi dẫn anh về phòng cho khách."

Viêm Dạ Tước cũng không có đứng dậy, mở miệng nói: "Có phải em nên thay thuốc giúp tôi rồi không?"

Qua câu nói của anh, Trình Du Nhiên mới nhớ tới, người đàn ông trước mắt này còn đang bị thương, chỉ là, bộ dáng anh ngược lại hoàn toàn không nhìn ra, cho đến khi anh cởi áo khoác xuống, mới nhìn thấy chỗ đeo băng chảy ra vết máu.

"Anh đợi ở đây một lát, tôi đi lấy hòm thuốc." Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, đối mặt với người không thương tiếc bản thân kia, cô chỉ đành đi ra ngoài lấy hòm thuốc.

Viêm Dạ Tước nhìn bóng lưng cô rời đi, khóe miệng xẹt qua dấu vết nhỏ nhẹ, ánh mắt rơi vào hình trên tủ đầu giường, chính là Du Nhiên bảy tuổi, bộ dạng Tiểu Nặc đích thực rất giống cô khi còn bé, ký ức của anh đối với cô lúc nhỏ hãy còn mới mẻ, bởi vì, thời điểm gặp cô thì cô chỉ có bảy tuổi, mà năm ấy anh đi theo mẹ tới nhà họ Mộ, bởi vì mẹ họ là bạn tốt của nhau.

Khi đó anh vẫn còn là đứa con hoang bên ngoài của Viêm Lệnh Thiên, không có địa vị, dù là bị thương, cũng sẽ che đậy kín, không để mẹ lo lắng cho mình.diễn✥đànn✥llê✥quý✥đônn

Cô lại phát hiện thương thế của anh, lôi kéo anh đi tới gian phòng của cô, len lén cho anh thuốc hơn nữa còn đem thuốc mình cất kỹ cho anh.

"Anh này, anh cầm lấy, mỗi ngày xức vết thương một chút, đừng thấm nước, một tuần trị liệu một đợt, sau là tốt, nhưng anh nhất định phải nhớ đó."

Giọng nói non nớt của cô hướng về phía một bé trai hơn mình năm sáu tuổi nói, bộ dáng kia giống như là một vị bác sỹ rất chuyên nghiệp đang khuyên cáo người bệnh, khiến cho trong lòng anh ấm áp.

Sau đó cô lại cười hướng anh nói: "Nếu anh không hiểu, vậy thì thường xuyên đến nhà em, em sẽ làm cho anh."

Anh gật đầu một cái, nhưng sau lần đó anh thế nhưng lại không tiếp tục cùng mẹ tới nhà họ Mộ, ở trong nhà họ Viêm, bọn họ đều không được thừa nhận, vì vậy, anh đi theo mẹ rời khỏi Newyork.

Nhìn bộ dáng cô tựa như không nhớ rõ, nhưng gian phòng này, người trong hình, anh thế nhưng lại nhớ rất rõ ràng, vừa bắt đầu, bởi vì cô làm giải phẫu cho Long Trạch Thu cầm đi vật của anh, anh mới bắt cô trở lại cứu chú Văn, hơn nữa anh cố ý muốn cô trở thành thuộc hạ của mình.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn

Có điều sau khi trở về đến Newyork, anh mới biết cô lại chính là em gái nhỏ năm đó, cho nên, lần này, anh quyết định để cô ở lại bên cạnh mình.

Trình Du Nhiên cầm hòm thuốc, bước nhanh trở về, đẩy cửa ra, nhìn thấy Viêm Dạ Tước vốn chỉ ngồi ở mép giường hiện tại đã nằm lên trên giường của cô.

Trình Du Nhiên vẫn luôn không thích người ta ngủ trên giường của mình, nhìn thấy vậy, sắc mặt cô trầm xuống, ôm hòm thuốc muốn rống lên, nhưng ngay khi đến gần, cô nhìn người đàn ông ngủ say ở trên giường, bước chân chợt ngừng lại.

Viêm Dạ Tước hơi nghiêng người, lồng ngực vững vàng bền chắc phập phồng, gương mặt tuấn tú cương nghị ít hơn sát khí thường ngày, rất yên bình, giống như là rất mệt mỏi.

Trình Du Nhiên nhìn anh như vậy, giống như là rất mệt mỏi, chẳng qua là cô biết sau hội nghị gia tộc Viêm Dạ Tước vẫn luôn bận rộn, chỉ sợ ngay cả thời gian ngủ cũng không có, hẳn là anh vừa trở lại nhà cổ đã phát hiện không thấy cô, mới chân sau chạy tới, thật không biết, làm sao anh lại nhất định tóm cô ở bên người, sau đó chạy đến trên giường cô ngủ.

Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên thở dài một cái, thật là không hiểu cái người quên mất chuyện tình sáu năm trước không còn một mống, hiện tại đến cùng là đang suy nghĩ cái gì, ngay cả bị thương cũng không để mình nghỉ ngơi thật tốt.

Trình Du Nhiên để hòm thuốc ở tủ đầu giường, ngồi bên giường, thận trọng cắt bỏ băng gạc quấn ở trên bả vai, hết sức chuyên nghiệp thay thuốc xong, quấn băng gạc, tay không cẩn thận chạm vào vết thương trên ngực trái anh, cô nhớ vết thương này, trong nháy mắt, rất nhiều thứ xuất hiện thoáng qua trong đầu. . . . . .

Anh đầm đìa máu tươi nằm ở trên bàn mổ, chợt bắt được tay cô, hỏi: "Cô là ai! ?"

"Tôi là bác sỹ, anh nằm xuống, tôi muốn lấy đạn ra." Cô nhìn người bị thương trên giường, đã thành như vậy còn có hơi sức hỏi những thứ này, trong mắt tràn đầy không tin tưởng, giống như là bất cứ lúc nào cũng có người lấy tính mạng anh, thấy anh nhìn chung quanh, cuối cùng đưa mắt rơi vào trên mặt cô, lạnh lùng nói: "Kết thúc giải phẫu, cô, lập tức rời đi." diễnnn✥đànn✥lê✥quý✥đônnn

"Tôi cũng muốn đi nhanh một chút." Cô cười cười, tiêm thuốc mê cho anh, cũng không biết ý tứ trong lời anh nói. . . . . .

Trình Du Nhiên nhíu mày, tại sao mình lại nhớ tới những thứ này, lắc đầu một cái, để cho mình không suy nghĩ, đưa tay đắp chăn cho anh, lại phát hiện anh mở mắt, lẳng lặng nhìn mặt cô, chợt, duỗi cánh tay, kéo cả người cô vào ngực anh, "Đừng động!"

Gối Ôm (Hạ)

Chương 54: Gối Ôm (Hạ)

Viêm Dạ Tước chợt duỗi cánh tay, Trình Du Nhiên còn không kịp phản ứng, cả người đã bị kéo đến trên giường, thân thể dán vào lồng ngực rắn chắc, Trình Du Nhiên động thân thể, muốn giãy giụa.

"Đừng động." Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Trình Du Nhiên, hai cánh tay dùng sức nhốt chặt cô, không để cho cô có khả năng nhúc nhích.

Trình Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là thở dài một cái, cô thừa nhận, sức lực của mình không bằng anh, hôm nào cô phải rèn luyện, phải luyện thành cao thủ, mới có thể địch nổi anh.

Viêm Dạ Tước thấy cô không hề động nữa, nheo mắt lại, khóe miệng không khỏi khẽ nâng lên, hơi thở phái nam vừa nồng vừa nặng phát ra từ mũi, đưa tay đem đầu cô vùi vào trong cánh tay mình.

Trình Du Nhiên nhíu chặt mi tâm hơn, rồi lại không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể làm gối ôm sống sờ sờ cho lão đại bá đạo. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

Hơn hết, dán lồng ngực anh, có thể cảm thấy hô hấp của anh nồng hậu, mặt cô đỏ lên, có chút cảm giác sung huyết, vậy mà, người cưỡng chế ôm lấy cô lại ngủ ngon an tường, hô hấp vững vàng bao phủ ở đỉnh đầu cô, Trình Du Nhiên ngẩng đầu nhìn ngũ quan cương nghị kia, khi anh ngủ, xem ra vơi bớt sát khí thường ngày.

Nhận thấy anh thật sự mệt mỏi, ngủ rất sâu, nhưng cô không hiểu, rõ ràng đã ngủ, vẫn còn có thể ôm chặt lấy cô, chỉ cần cô hơi động một cái thì lại thu chặt cánh tay, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, vì để anh hô hấp bình thường, cô không thể cử động nữa.

Viêm Dạ Tước dựa vào bả vai cô, mùi thơm ngát nhàn nhạt xông vào mũi, để cho anh cảm thấy thoải mái cùng an tĩnh, những ngày qua, anh đều chưa từng cảm giác người nào thật tốt như vậy.

Đúng, anh có một giấc ngủ ngon, cũng ngủ đủ rồi, cô đã bị giày vò không giống người, nhìn chằm chằm hai mắt quầng thâm tựa như gấu trúc.

Sau khi tỉnh lại câu nói đầu tiên của anh là: "Em mau thu dọn đồ đạc, sau bữa ăn sáng hãy rời đi cùng tôi."

Nói xong, anh mặc áo khoác vào liền đứng lên ra khỏi gian phòng, tinh thần trên mặt gấp trăm lần, nhưng cô đây?

Cô là người yêu thích ngủ nhất, cả đêm đều không có cách nào ngủ, đối với cô mà nói đã là hành hạ lớn nhất, thế mà còn phải làm gối ôm cho anh, hiện tại toàn thân cứng ngắc, động một cái liền đau lưng.

Trình Du Nhiên đỡ eo, thật vất vả đi từ trên lầu xuống ăn điểm tâm, lúc này, đầu sỏ gây nên đã sớm thản nhiên ngồi cạnh lão già ăn, Tiểu Nặc cũng ngồi ở bên cạnh anh, cầm một ly sữa tươi uống một hớp, hướng mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ lại dậy trễ."

"Mau ăn bữa ăn sáng của con đi, đừng nói nhiều." Cô căn bản cũng chưa ngủ, rời giường thế nào, Trình Du Nhiên liếc nhìn Tiểu Nặc, nói.

Tiểu Nặc cong miệng lên, cầm dao nĩa lên dùng cơm giống như thân sĩ.

Trình Du Nhiên đi tới vị trí của mình, ngồi xuống, cô không ngủ, nhìn thức ăn ngon trước mắt một chút khẩu vị cũng không có.

Dùng nĩa trộn thức ăn trong đĩa, nghe Viêm Dạ Tước và lão già nói chuyện.

"Viêm tiên sinh muốn giúp đỡ bệnh viện của chúng tôi, thật đúng là vinh hạnh cho chúng tôi." Cả đời này ông đều vì nhà họ Mộ, vì bệnh viện, trước mắt mà nói, về mặt tài chính của bệnh viện thực sự không đủ, cần phải có sự giúp đỡ, không ngờ Viêm Dạ Tước tìm tới mình, hiện tại ông chỉ muốn giữ được bệnh viện khi ông còn sống.

"Không cần vinh hạnh, nếu như Mộ lão tiên sinh có thể đồng ý yêu cầu của tôi, tôi dĩ nhiên sẽ lưu tâm giúp đỡ." Viêm Dạ Tước nâng tròng mắt lên, lạnh lùng nhìn Mộ Viễn Chi.

Lúc này, Vạn Tuyết Cầm mở miệng hỏi: "Không biết Viêm tiên sinh có yêu cầu gì?"

"Sau này Du Nhiên sẽ thừa kế cả bệnh viện." Viêm Dạ Tước nói rất đơn giản, lại làm cho hai người ngồi ở trước bàn kinh ngạc, cũng bao gồm Trình Du Nhiên đang đảo bữa ăn sáng, cô ngẩng đầu lên kinh ngạc mà nhìn Viêm Dạ Tước, muốn biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì.

Nhã Cầm bên cạnh ăn bữa ăn sáng, nói trước, "Sau này Quân Nhiên mới đúng là người thừa kế bệnh viện ——"

Còn chưa có nói xong, Nhã Cầm đã bị chị gái kéo, ý bảo cô ta không nên nói nữa, tựa hồ đang chờ chồng nói, bởi vì bà ta rất rõ ràng tình huống gia tộc nhà họ Mộ, Trình Du Nhiên căn bản không thể nào thừa kế gia nghiệp.

"Viêm tiên sinh, người thừa kế nhà họ Mộ chúng tôi luôn luôn là đàn ông, việc này sợ rằng. . . . . ." Mộ Viễn Chi rất rõ ràng điểm này, nếu để Trình Du Nhiên thừa kế, như vậy những thân thích nhà họ Mộ nhất định sẽ nổi loạn, ban đầu ông bởi vì nghe lời ba mình, muốn giữ được bệnh viện nên phải có một đứa con trai.

"Nếu như Mộ lão tiên sinh không đồng ý, vậy tôi sẽ không suy tính đến việc đầu tư nữa." Viêm Dạ Tước để dao nĩa xuống, trên mặt hẳn là tuyệt tình, nhưng trước mắt mà nói, Trình Du Nhiên và Tiểu Nặc đều chưa từng thấy qua Viêm Dạ Tước có cử động thân sĩ như thế này.

"Tôi muốn biết, tại sao Viêm tiên sinh lại có yêu cầu này?" Mộ Viễn Chi cũng là người từng trải việc đời, hình như nhìn ra cái gì liền mở miệng hỏi.
Viêm Dạ Tước đứng lên, đi tới bên cạnh Trình Du Nhiên, bàn tay bao trùm trên đầu cô, trầm giọng nói: "Bởi vì Du Nhiên là cô gái của tôi."

Lời của anh không nặng không nhẹ, nghe ấy sao khẳng định đến thế, lời này khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Cơ thể Trình Du Nhiên cứng đờ, máy móc xoay người, ngẩng đầu lên, nhìn Viêm Dạ Tước, anh, anh nói gì?

Tiểu Nặc nhìn mẹ một chút, nhìn lại lão đại Viêm một chút, cậu biết sẽ là như thế này, lão đại coi trọng mẹ, có thể hay không, vị lão đại Viêm này sẽ trở thành ba ghẻ của cậu đây? Như vậy cậu sẽ là người hắc đạo, sau khi lớn lên sẽ phải đầu quân vào hắc đạo sao?

Trong đầu Tiểu Nặc không ngừng suy nghĩ kỳ quái, nhăn mày lại giãn ra, chỉ là, như đã nói qua, giờ khắc này lão đại Viêm xem ra cực giỏi, chính là muốn cho những người này xem mẹ cũng không phải là dễ khi dễ.

Tay Viêm Dạ Tước di chuyển đến trên cánh tay cô, một tay lôi cô lên, nhìn cô, thản nhiên nói: "Em ghét cái nhà này bao nhiêu, tôi biết rõ, em muốn cứu cũng phải xem bọn họ có đáp ứng hay không, nếu bọn họ đều không đáp ứng, vậy thì cùng tôi về nhà nhé."

Giọng điệu này rất nhạt, lại bao hàm cưng chiều anh chưa từng biểu hiện ra trước mặt người khác, mà về nhà trong miệng anh, chính là nhà của anh, Trình Du Nhiên ngu ngơ, chẳng lẽ đây chính là thù lao cho việc cô làm gối ôm một đêm ư?

Viêm Dạ Tước nhìn về phía Mộ Viễn Chi, lạnh lùng nói: "Nếu như các người không suy xét yêu cầu tôi nói, sẽ không ai đầu tư vốn cho ông." diễn-đàn-lê-quý-đônnn

Lời của anh rất rõ ràng, nói đúng hơn là không người nào dám đối nghịch với Viêm Dạ Tước anh, đầu tư tiền cho bệnh viện nhà họ Mộ.diiiễn-đàn-lllê-quý-đôn

Đối với một lão đại Hắc bang khát máu mà nói, cách làm này đã là anh rất khoan dung, sắc mặt của anh lạnh lẽo, ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Nặc.

Tiểu Nặc hình như biết ý lão đại, thân thể nhỏ vèo một cái, liền nhảy xuống từ trên ghế.

Cô Gái Của Anh

Chương 55: Cô Gái Của Anh

Trình Du Nhiên liếc nhìn con trai, thằng nhóc này bình thường cũng không nghe lời như vậy, Viêm Dạ Tước chỉ cho một ánh mắt, cu cậu liền ngoan ngoãn đứng lên, đối với mẹ nó thì chỉ biết đối nghịch, mọi người nói con gái lớn không dùng được, cô nghĩ cảm khái là con trai lớn nói không chừng cũng không giữ được.

"Đi, về nhà." Giọng Viêm Dạ Tước vang lên trầm thấp, người đã xoay người đi ra bên ngoài, bước chân rất nhanh.ღdien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comღ

Trình Du Nhiên nghe hai chữ về nhà kia, ấm áp, cũng không có dừng lại lâu, lôi kéo con trai nhanh chóng đuổi theo bước chân của Viêm Dạ Tước, Bôn Lang cũng cầm lấy hành lý của bọn họ từ gian phòng, rất nhanh sẽ tiến vào xe, rời khỏi nhà họ Mộ.

Mộ Viễn Chi nhìn bọn họ rời đi, chỉ đứng lẳng lặng tại chỗ, dáng vẻ xem ra hết sức bình tĩnh, cũng không nói gì, ngồi xuống, tiếp tục dùng bữa ăn.

"Anh rể ngàn vạn lần không thể đồng ý Viêm Dạ Tước, em không tin không có ai đầu tư cho bệnh viện." Nhã Cầm khoái nhân khoái ngữ*, bị chị gái cho một ánh mắt, không dám nói tiếp.

* Khoái nhân khoái ngữ: ý chỉ con người thẳng thắn.

Mà lúc này đây, Vạn Tuyết Cầm rốt cuộc không nhịn được, mở miệng nói: "Viễn Chi, ông định làm như thế nào?"

Mộ Viễn Chi giương mắt, nhìn Vạn Tuyết Cầm, nói: "Vì nhà họ Mộ, tôi sẽ tìm Viêm tiên sinh thảo luận."

"Vậy ông đồng ý yêu cầu của cậu ta ư?" Phản ứng đầu tiên của Vạn Tuyết Cầm chính là cái này.

"Chuyện này đến lúc đó rồi nói." Mặc dù Mộ Viễn Chi nói như vậy, nhưng trong lòng rất rõ ràng, thời gian của ông không dài, phải mau sớm xử lý xong việc này, về phần con gái Du Nhiên của ông, nếu như là ở chung một chỗ cùng Viêm Dạ Tước, như vậy ông cũng không tính là yên tâm.

Lúc này, Trình Du Nhiên ngồi ở trong xe, trong lòng còn đang rung động vì chuyện vừa rồi, trước kia anh chỉ nói cô là người Viêm bang, là thuộc hạ của anh, nhưng vừa nãy, anh cư nhiên mở miệng nói cô là cô gái của anh, nghĩ tới đây, trong lòng Trình Du Nhiên dâng lên gợn sóng, không tự chủ quay đầu nhìn về phía Viêm Dạ Tước, nhìn từ góc độ này, đường cong cương nghị phác hoạ một loại đặc biệt cùng lạnh lùng, anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dựa vào thành ghế.

Tuy nhiên lúc Trình Du Nhiên nhìn anh, anh chợt mở mắt ra, ngưng mắt nhìn cô.

Trình Du Nhiên hít sâu một hơi, lấy dũng khí hỏi: "Vừa rồi tại sao anh phải nói như vậy?"

Cái gì là cô gái của anh, về nhà cùng anh, cô không cách nào hiểu, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì, muốn làm gì, tại sao nói muốn cô thừa kế bệnh viện?

Thân thể Viêm Dạ Tước nghiêng về phía trước, nhìn Trình Du Nhiên, sắc mặt bình tĩnh, nói: "Đây không phải chuyện em muốn làm khi trở về Newyork sao?"

"Dù tôi muốn làm, anh cũng không nên nói như vậy, tôi không phải là cô gái của anh." Giống như có thể làm cô gái của anh thì cô nên cảm thấy vinh hạnh, loại cảm giác này khiến cô khó chịu cực kỳ.

Viêm Dạ Tước giống như là nổi giận, bị cô nói cho nổi giận, nắm lấy cánh tay cô, lạnh giọng khẳng định: "Bây giờ em chính là!"

Trình Du Nhiên bị cặp mắt tối sắc bén làm ngơ ngẩn, bởi vì lời anh nói, trong lòng ngẩn ra, muốn tránh, "Tôi mới không cần ——"

Lời kế tiếp, trong nháy mắt đều bị nụ hôn của Viêm Dạ Tước bao phủ.

Viêm Dạ Tước thừa dịp cô không để ý, tức giận bắt môi cô làm tù binh, vào lúc cô nói chuyện, trong nháy mắt khiến nụ hôn sâu hơn.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Tư vị tươi mát mê người làm cho anh lưu luyến quên về, không bao giờ muốn rời đi nữa.

Tay anh đặt ở hông cùng trên lưng cô, giam cầm cô, xuyên thấu qua y phục, cũng có thể cảm nhận được vẻ ấm áp mê người từ trên da thịt cô truyền đến, hôn bá đạo mà mang theo tức giận, giống như là đang cảnh cáo cô vừa nói chuyện không nên nói.

Thình lình hôn khiến Trình Du Nhiên hoàn toàn kinh ngạc, cánh tay anh không để cho cô có thể phản kháng, cả người dán chặt lồng ngực lửa nóng của anh.

Trình Du Nhiên trợn tròn mắt to, sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng đụng vào gương mặt cô, cảm nhận được anh hôn bá đạo lại dịu dàng cùng thở dốc của phái nam, đều như dòng điện mãnh liệt nhất, điện làm toàn thân cô tê dại, để cho mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng, mùi hương đặc biệt trên người anh chui vào chóp mũi theo đường hô hấp.

Trình Du Nhiên run nhẹ, lực cánh tay Viêm Dạ Tước càng thêm buộc chặt, kết thúc nụ hôn này, giọng nói hùng hậu vang lên bên tai cô: "Hiện tại, em rõ ràng rồi chứ?"

Trình Du Nhiên hơi luống cuống tay chân, chớ nói chi là trả lời câu hỏi của anh.

"Tại sao là tôi?" Cô muốn biết, tại sao là cô, rõ ràng anh là người hay quên, không nhớ rõ sự việc sáu năm trước, cô cũng tự nói với mình vô số lần, hãy xem đó như là tình một đêm, không nên suy nghĩ nhiều, anh thế nhưng lại xuất hiện lần nữa, nhất định mang cô theo bên người, bây giờ còn nói muốn cô làm cô gái của anh.

"Em có tư cách này." Viêm Dạ Tước nói rất đơn giản, ở phương diện tình cảm, anh luôn luôn không giỏi mở miệng, trong nháy mắt chỉ nghĩ ra một câu nói này.

Nhưng Trình Du Nhiên lại nhất thời cứng đờ, cũng bởi vì cô có tư cách này, cô cũng biết, không có chuyện gì tốt.

Rất nhanh, cô khôi phục vẻ mặt lười biếng trước sau như một, nói: "Thật đúng là đa tạ lão đại Viêm cho tôi cái vinh hạnh này, nhưng tôi muốn nói, bản thân tôi không thích hợp vào hắc đạo, hơn nữa sẽ không tìm người hắc đạo ở cùng nhau."

Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, thật không biết trong đầu cô lắp ráp thứ gì, trả lời anh cái này.

Trình Du Nhiên thấy anh không nói lời nào, lại tiếp tục nói: "Tôi chính là bác sỹ có sở trường dùng dao, cầm súng chỉ e rằng tôi không thích hợp, không bằng lão đại để cho tôi cùng Tiểu Nặc trở về Hongkong." Cô không cần tư cách đó, nếu chỉ là như vậy, cô chỉ muốn cùng Tiểu Nặc trở về sinh hoạt bình thường.

Song cô lại nghĩ thế nào cũng không ra Viêm Dạ Tước cũng sẽ vui đùa với cô, "Không biết dùng súng, từ hôm nay trở đi, luyện sẽ biết."

Trình Du Nhiên muốn coi những lời này chỉ là nói giỡn, nhưng cuối cùng cô sai rồi, mà là lỗi lầm nghiêm trọng, thật không biết trước mặt Viêm Dạ Tước, cô nói chuyện đều giống như nói Thiên Thư* ư? Vì sao người đàn ông này nghe không hiểu?

* Thiên Thư: văn chương chữ viết khó hiểu hoặc khó đọc.

Sau khi cô nói toàn những lời không thích hợp, anh thế nhưng phân phó Bôn Lang dạy cô luyện súng, hơn nữa còn yêu cầu trong vòng hai ngày, bắn vỡ bình thủy tinh xa mười mét.ღdien⊹dan✰le⊹quy✰don⊹comღ

Vào lúc cô phải sống với hắc đạo, còn phải huấn luyện, kết quả, một ngày đi qua, tay nắm súng của cô bắt đầu đau nhức, cũng không bắn trúng giữa, Bôn Lang luôn được coi là Súng Thần cũng sắp phát điên vì cô, hướng cô cầu xin: "Chị hai, chị còn bắn không trúng, hôm nay em đây có thể sẽ rất bi thảm, chị xem như tội nghiệp cho em đi."

"Cái gì mà chị hai, tôi rất già à?" Trình Du Nhiên liếc Bôn Lang, cầm lấy súng, vào lúc này, cô thật vẫn cầm súng khơi lên tranh luận, cô cũng không tin không bắn trúng một lần!

Lão Đại Ra Tay

Chương 56: Lão Đại Ra Tay

Kết quả, kỹ thuật bắn của Trình Du Nhiên nát tới cực điểm thật đúng là ghi vào kỉ lục vĩ đại, hai ngày cộng lại bắn gần 1000 phát súng, bình thủy tinh còn an nhiên đứng sừng sững ở đó, sở trường dùng dao xác suất trúng 100%, tỉ lệ cầm súng chính xác ở con số không, lần nữa chứng minh, cô căn bản cũng không thể liệu trước, thật không biết phát súng khi đó bắn trúng thế nào.

Kiên trì đến hết nửa ngày, bây giờ cô vừa mệt vừa đói, mà vẫn còn không thể xong, đây quả thực là hành hạ.

Pằng, cô nả một phát súng nữa, Bôn Lang ở bên cạnh nóng nảy hô to gọi nhỏ: "Đầu ruồi*, lỗ hổng, mục tiêu ba điểm trên một đường thẳng, chị hai ơi, rốt cuộc chị có nghe em nói hay không, chị còn tiếp tục thế này nữa, hai chúng ta không có cách nào ăn cơm trưa đâu."

* Đầu ruồi của súng.

Bôn Lang nói thế nào cũng đã từng thay Viêm bang dạy ra không ít tinh anh súng bắn tỉa, thế nào vừa đến trên người cô liền hoàn toàn không có công hiệu, quả thật chính là trăm phát trăm không trúng, anh ta thật là khổ sở, tại sao lại nhét hàng này vào trên người mình, hiện tại làm cho anh đói bụng lắm rồi, nhưng lão đại đã hạ lệnh, hôm nay không làm được, không thể ăn cơm.

Vì sao số anh ta lại khổ thế này, vào lúc Bôn Lang cảm khái thê lương trong lòng, Trình Du Nhiên trừng mắt liếc anh ta một cái, "Tôi nói rồi, đừng gọi tôi là chị hai."

Chị hai này, nghe thế nào đều giống như bà cô lớn tuổi, nghe hết sức khó chịu.

"Vậy em gọi là chị dâu, van cầu chị bắn trúng một phát súng thôi." Bôn Lang làm ra dáng vẻ cầu khẩn, dù may mắn bắn trúng cũng tốt, dù sao cũng coi như là tạm thời vượt qua kiểm tra rồi.

Chợt, Trình Du Nhiên cầm súng hướng anh ta, quát lớn: "Ai là chị dâu anh, nói thêm câu nữa thử xem."

Biết cô gái này không phải dạng dễ chọc, anh ta xem như đã lĩnh giáo qua, chị dâu đặc biệt này thế nhưng có thể hòa tan trái tim lạnh lẽo của lão đại, đã siêu cấp giỏi rồi.

Đợi chút, cái tư thế này, động tác bóp cò súng này thật đúng là hoàn mỹ, Bôn Lang vội vàng mở miệng nói: "Cô, cô...cô đừng động, giữ vững cái tư thế này, chuyển 90 độ hướng bình thủy tinh bên kia."

Trình Du Nhiên chợt giữ vững được, chậm rãi xoay người, cô cũng rất hi vọng lần này trúng đích, sau đó có thể đi ăn cơm.

Chuyển đến 90 độ, cô đang muốn nổ súng, theo Bôn Lang nói nhắm ngay ba điểm trên một đường thẳng, một bộ dáng vẻ nghiêm túc, chuẩn bị nổ súng.

Chợt, một trận gió thổi qua, truyền đến mùi thơm thịt nướng.

Trình Du Nhiên hít sâu một hơi, nuốt một ngụm nước bọt, là ai, là ai đem đồ ăn đến thử cô vào lúc này?

Cô quay đầu hướng nơi truyền tới mùi thơm, chỉ thấy trong tay Tiểu Nặc cầm nĩa và cái khay, thảnh thơi ngồi ở cách đó không xa, hai chân bắt chéo, ngước mắt nhìn mẹ, nói: "Mẹ, đừng phân tâm, mẹ nhất định có thể bắn trúng một phát này."

Nói xong, cu cậu đem một khối thịt nướng thơm ngát bỏ vào trong miệng, cử động này, quả thật muốn khiến Trình Du Nhiên tiến lên xách cu cậu ra.

Nhưng dường như cũng không chỉ có một mình cu cậu, phía sau cu cậu còn có bọn Văn Long và Đan Hùng, còn có quản gia, mọi người đều nướng thịt ở trong vườn hoa, thỉnh thoảng xem người luyện kỹ thuật bắn bên này, thật đúng là một sự hưởng thụ, nhưng nhìn lâu, cũng có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, xem ra, chị dâu của bọn anh muốn luyện tốt kỹ thuật bắn, thật đúng là chuyện rất khó giải quyết.

Trình Du Nhiên nhìn bọn họ ở đó bầy thịt nướng, gân xanh trên trán đột nhiên dày đặc, thu hồi cử động vừa rồi, cầm súng đi tới hướng bọn họ.

"Các người muốn ăn thì không thể đi xa một chút à?" Trình Du Nhiên quát lớn.

Văn Long lắc đầu một cái, khóe miệng mang theo một tia cười tà, nói: "Chị dâu, chúng em đều vì chị mới nghĩ ra phương pháp này, chị còn mắng chúng em."

"Mẹ, lão đại nói rồi, mẹ không trúng thì không thể ăn, chúng con nướng thịt ở chỗ này, mẹ có thể nhân cơ hội len lén ăn." Tiểu Nặc đưa cái mâm cho mẹ, nhưng cu cậu đau lòng vì mẹ, đối với mẹ mà nói, có thể không mua quần áo đẹp, có thể không mua mỹ phẩm, nhưng ăn cơm, ngủ là chuyện cần thiết, hơn nữa, đây là khẩu vị mẹ thích nhất.

"Mẹ, đây là thím Vân làm đó."

"Thím Vân?" Trình Du Nhiên hơi kinh ngạc mà nhìn con trai.

"Chị dâu, thì ra trong nhà chị giấu một đầu bếp giỏi như vậy, không giới thiệu sớm, nhất định chờ lão đại kêu em đi mời người tới mới biết." Đan Hùng ăn một khối thịt nướng, mở miệng nói.

Lần này trở lại từ nhà họ Mộ, mọi người mở miệng ngậm miệng đều bắt đầu gọi cô là chị dâu, vào lúc này, cô bắt đầu nhớ nhung cảm giác Bôn Lang gọi mình là chị hai.

Nhưng là, thằng nhóc Đan Hùng kia nói gì, đi mời thím Vân tới?

"Lão đại nghe Tiểu Nặc nói chị thích ăn thức ăn thím Vân làm, cho nên, hôm trước hai chúng em liền mời bà ấy tới đây." Phi Ưng trầm giọng nói.

Lúc này, thím Vân đi ra từ trong biệt thự, trong tay còn cầm cơm chiên cô thích ăn nhất, đưa tới trước mặt cô, Trình Du Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cái này đích xác là hấp dẫn nhất, song lại cảm động, Viêm Dạ Tước thế nhưng đón thím Vân đến vì cô.

Được rồi, nếu tất cả bọn họ nói len lén ăn một chút là được, bởi vì cô thật đói bụng, nghĩ vậy, đang muốn đưa tay đón lấy bữa ăn thím Vân cho, ăn một miếng.

Liền bị một bàn tay vô cùng quen thuộc bao trùm lên đầu cô, cử động này hết sức quen thuộc, cũng chỉ có một người sẽ làm như vậy, dù không cần quay đầu lại cô cũng biết người nào.

Đáng chết, cô hóa đá trong nháy mắt!

Thân hình cao lớn của Viêm Dạ Tước đứng ở sau lưng cô, hơi thở lạnh lẽo khuếch tán, đúng vậy, sống lưng Trình Du Nhiên cảm thấy mát lạnh.

Cô chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn nét mặt không chút biểu tình kia, trong lòng vẫn còn tính toán xem phải nói thế nào.

Lại bị một câu nói của anh làm cho khiếp sợ, "Ăn xong, tôi dạy em luyện súng."

Trình Du Nhiên bị hóa đá lần nữa, lời này là anh nói sao? Anh thật sự đứng sờ sờ ở trước mặt mình, lời này là khạc ra từ trong miệng của anh.

Cô rốt cuộc thở dài một hơi, giống như là lấy được giải phóng, hưng phấn cầm cái mâm đi tới trước bàn, vừa ăn vừa khen: "Thím Vân, con thật sự quá nhớ món ăn thím làm."

Nói xong, cô hướng Viêm Dạ Tước hỏi: "Tay nghề của thím Vân rất tốt, anh không muốn thử một lần à?"

Cô làm ra bộ dạng rất rộng rãi, bảo Viêm Dạ Tước thử một lần, nhưng trong lòng cũng phỏng đoán anh sẽ không ăn, cô chỉ tùy tiện mở miệng nói một chút mà thôi.

Nhưng cô không ngờ chính là, Viêm Dạ Tước lại ngồi xuống đối diện với cô, đưa tay cầm lấy cơm chiên cô ăn, ăn vài miếng, Tiểu Nặc ầm ĩ muốn cướp đồ ăn.

Cử động của lão đại cũng làm cho mọi người có chút kinh ngạc, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy, lão đại sẽ không mắng bọn họ, song, thở phào nhất chính là Bôn Lang, anh ta rốt cuộc có thể tự do, cũng có thể ăn đồ ngon, bởi vì, lão đại nói anh sẽ tự mình dạy chị dâu.

Thủ Đoạn Dạy Học Của Lão Đại ...

Chương 57: Thủ Đoạn Dạy Học Của Lão Đại

Một lát sau Trình Du Nhiên mới thật sự hiểu, hậu quả của việc Viêm Dạ Tước đích thân ra tay là cái gì, đó là phương thức huấn luyện khổ nhất dồn xuống địa ngục, nếu trời cao còn có thể cho cô cơ hội lựa chọn lần nữa, vậy thì cô nhất định sẽ lựa chọn Bôn Lang dạy cho mình, trong môi trường ưu nhã học tập cho thật giỏi, tình nguyện không ăn một vài bữa cũng phải luyện tập tốt.

Nói như vậy, cô ít nhất sẽ không giống như hiện tại, bị nhốt vào mật thất, phòng xạ kích cách âm siêu tốt, cái bia gần ba mươi mét, bốn phía đều treo súng lục các loại.

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn một khẩu súng trên mặt bàn, không, phải nói là một khẩu súng lục bị tháo rời linh kiện, không phải muốn bắn súng sao? Dùng chút linh kiện này thì cô bắn kiểu gì?

Lúc này, Viêm Dạ Tước đi tới bên người, đưa tay cầm thân súng máy lên, lắp lò xo, lắp đầu, lắp nòng súng, báng súng, cuối cùng là băng đạn, mười mấy giây ngắn ngủn khôi phục súng trở lại nguyên trạng, sau đó nhẹ giật giật, loảng xoảng mấy tiếng, linh kiện tách ra rơi trên mặt bàn, ngay sau đó, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Lắp ráp nó lại."

Trình Du Nhiên đưa tay cầm thân súng máy, vì sao muốn bắt cô lãng phí thời gian với thứ đồ chơi này, cô là bác sỹ, cũng không phải là hắc đạo, hơn nữa, còn ở căn mật thất, chỉ có thể đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước.

Cô mới không cần lắp ráp cái này, lúc này, còn không bằng ngủ, cô nhíu nhíu mày, muốn để vật này xuống.

Vậy mà, giọng nói trầm thấp của Viêm Dạ Tước vang lên: "Làm không xong những thứ này, tối nay em cũng đừng nghĩ ngủ, không có tôi, em không ra được!"

Tay Trình Du Nhiên dừng lại giữa không trung, vừa bắt đầu không cho cô ăn cơm thì thôi, bây giờ còn không cho cô ngủ, đây quả thực là khi dễ lớn nhất đối với cô, hít sâu, hít sâu, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn, khi dễ cô thật dễ ư? Cô sẽ làm cho anh xem!

Nói thế nào thì ở trên bàn phẫu thuật cô cũng nổi danh dùng dao nhanh, bên trong thủ thuật, trừ nhanh tay chính là hung ác, ánh mắt cũng muốn hung ác, đây đều là mẹ luyện cho cô từ nhỏ, cho nên, động tác mười mấy giây vừa rồi, cô đã sớm nhìn rất rõ ràng.

"Đồng ý là tôi làm xong có thể rời đi." Nói xong, cô đưa tay cầm lò xo lên hướng trong thân súng khẽ bóp, ngay sau đó nhanh chóng cài đặt linh kiện còn lại, cô không có ưu điểm gì, trừ chạy nhanh ra thì là vừa học vừa thực hành cực nhanh, mặc dù nói không biết tại sao kỹ thuật bắn luôn không được, nhưng cái này không làm khó được cô.

Một phút đồng hồ sau, Trình Du Nhiên dùng sức đặt súng hoàn chỉnh lên trên mặt bàn, hả hê hướng Viêm Dạ Tước đang nhíu mày, hỏi: "Cần kiểm tra không?"

Viêm Dạ Tước quen thuộc với súng, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết cài đặt có chính xác hay không, anh không nói chuyện, Trình Du Nhiên thong dong xoay người, chuẩn bị đi về ngủ, chợt bị bàn tay Viêm Dạ Tước bao trùm ở cái ót, sức lực cưỡng ép cô xoay người, mà tay trái cầm súng trên mặt bàn lên, đầu cũng không xoay, liền bóp cò súng ——

Pằng pằng, sáu tiếng súng vang lên ở mật thất, toàn bộ sáu viên ghim vào hồng tâm, hơn nữa, càng thêm khiếp sợ là chỉ có một cái hố.

Sau đó đem súng nặng nề đặt ở trên tay Trình Du Nhiên, lạnh giọng nói: "Lắp đạn vào, luyện tập."

Trình Du Nhiên còn đang sững sờ, không chỉ là bởi vì động tác vừa rồi nhanh như chớp, mà đầu cũng không xoay, mắt cũng không nhìn, sáu viên đạn đều trúng, Bôn Lang cũng là tay xạ kích chuẩn nhất, nhưng mà, nhưng mà, Viêm Dạ Tước còn tinh chuẩn hơn so với anh ta.

Đây rốt cuộc không phải là người, anh tinh thông không chỉ là bắn súng, từ sáu tuổi Viêm Dạ Tước đã bắt đầu bị ném vô tình vào trong trại huấn luyện của Viêm bang, tiến hành các loại huấn luyện địa ngục, kỹ thuật bắn, quyền pháp, binh pháp, đó chính là một thế giới tụ tập bầy sói, không kiên cường, sẽ không có khả năng khiến mình sống sót.

Từ khi dùng súng đến bây giờ, anh đã hoàn toàn quên chính mình đã bắn súng bao nhiêu lần, trong tay dính bao nhiêu máu.

Ở trong vòng xoáy ăn thịt người này, không biết tự bảo vệ mình, sẽ là món ăn của người khác.

Nhớ tới những hồi ức kia, sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, lạnh lùng nói: "Không bắn trúng tâm bia, vẫn sống ở chỗ này!"

Vậy bày tỏ cô không bắn trúng hồng tâm, sẽ bị nhốt ở chỗ này, cũng không thể đi, cái gì cũng không thể ăn, Trình Du Nhiên vừa nghe đến đây, sắc mặt trầm xuống, hướng anh nói: "Viêm Dạ Tước, anh nói chuyện không giữ lời, rõ ràng nói tôi cài đặt xong là có thể rời đi."

Thật không biết tại sao anh muốn mình luyện tập kỹ thuật bắn, cô là bác sỹ rõ ràng chính là cứu người, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ nổ súng giết người.

"Tôi nói gì thì là cái đó!" Viêm Dạ Tước thế nhưng cũng keo kiệt câu chữ, trầm mặt, nhìn Trình Du Nhiên, "Trừ phi em cảm giác mình không được! Không làm được!"

Nói xong, tay anh đặt ngay tại khóa cửa, thông qua chỉ tay mở cửa ra, anh xoay người rời mật thất, Trình Du Nhiên muốn nhân cơ hội chạy đi, vô luận động tác của cô nhanh cỡ nào, vẫn chậm một bước, hung hăng đụng vào trên cửa.

Trình Du Nhiên tức giận sờ sờ cái trán bị đụng đau, trong lòng mắng Viêm Dạ Tước vô số lần, cuối cùng ngay cả mình cũng mắng, không có chuyện gì làm lại gặp phải Viêm Dạ Tước, còn nói là cô gái của anh, thế nhưng đối xử với cô như thế, bởi vì cô không được? Hừ!

"Được, Viêm Dạ Tước, tôi sẽ làm cho anh xem tôi có được hay không!" Trình Du Nhiên trầm mặt xuống, cầm súng lục, đứng ở chỗ bắn.

Không chút khách khí liền hướng trước mặt nổ súng lung tung, pằng pằng pằng, âm thanh chói tai vang vọng cả mật thất, thời gian trôi qua từng phút, khoảng cách tiếng súng càng ngày càng lâu, rất rõ ràng, thể lực người nổ súng bắt đầu cạn kiệt.

Dù có lòng tin lớn cũng bị phai mờ, cô đều không hiểu, tại sao mình không bắn trúng, cái này có phải trúng tà hay không, hoặc là nói, cô không có tế bào này.

Trình Du Nhiên lặp đi lặp lại một động tác, khiến cho cô dần dần mệt mỏi, mí mắt cũng sắp rớt xuống, ngáp một cái, thật là làm cô buồn ngủ quá, đêm ở nhà họ Mộ, cô cũng không ngủ ngon, kết quả, trở lại nơi này, đã bắt đầu luyện súng, buổi tối ngủ đều là tiếng súng pằng pằng, làm cho cô mất ngủ.

Đến bây giờ, cô không chịu nổi, tính toán tới góc ngồi xuống đất nghỉ ngơi, nhưng cô cũng không nghĩ ra mình nghỉ ngơi một chút, đầu dựa vào tường liền ngủ thiếp đi.

Lúc này, Bôn Lang nghe tiếng súng dưới mật thất biến mất, nhìn màn ảnh, ngay cả người ở phòng xạ kích cũng biến mất, tò mò hỏi: "Chị dâu đâu?"

Phi Ưng xoay chuyển camera, hai người nhất thời ngơ ngẩn, miệng Bôn Lang há to, kinh ngạc khạc ra: "Vào lúc này chị dâu của chúng ta vẫn còn có thể ngủ?"

Chị dâu trong miệng bọn họ cứ ngồi ở trong góc dưới đất ngủ thiếp đi, thật đúng là dùng hành động để phản kháng lão đại.

"Chúng ta có nên kêu chị dâu dậy hay không, nếu bị lão đại biết, khẳng định chị dâu sẽ không có quả ngon để ăn." Lúc này, Đan Hùng từ phía sau chui ra, hỏi.

Hai chân Bôn Lang bắt chéo, cảm khái nói: "Lão đại cũng thế, cũng không biết phải thương hoa tiếc ngọc."

"Lão đại chính là vì tốt cho chị dâu, mới muốn chị dâu như vậy." Phi Ưng nói nghiêm túc, dù lão đại phân phó bọn họ bảo vệ Trình Du Nhiên, nhưng nếu ngộ nhỡ, cô không nổ súng, sẽ thiệt thòi lớn, chớ nói chi là còn phải mang theo cô trở về Viêm bang, ở nơi đó, nếu cô không thể bảo vệ mình, sợ rằng cũng không về được.

Khen Ngợi

Chương 58: Khen Ngợi

"Phi Ưng, cậu nói thật sao? Lão đại muốn dẫn chị dâu trở về nhà họ Viêm?" Thằng ranh Bôn Lang bất tri bất giác nghe được Phi Ưng nói, bị chấn kinh, mang cô trở về Viêm bang, vậy thì sẽ gặp Lão bang chủ, hơn nữa thực sự trở thành chị dâu chính cống, nhưng trước đó, cần phải cẩn thận mỗi người ở nơi đó, tóm lại, muốn làm cô gái của lão đại sẽ không đơn giản như vậy, "Lần này đám người ở nhà họ Viêm nhất định sẽ rất giật mình, dù sao chị dâu còn có con trai ——"

Bôn Lang nói với giọng điệu cứng rắn, đây quả thực là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, cu cậu chạy như bay tới hướng bên này, "Không xong, không xong rồi, lão đại đi tìm mẹ, mau đánh thức mẹ dậy."

Tiểu Nặc đi tới, liền hướng An Nhẫn nói, cu cậu mới vừa ở trong phòng dùng máy vi tính kết nối với bên này, cu cậu sớm tính đến mẹ sẽ núp ở góc ngủ, không ngờ vừa nhìn thấy đúng là vậy.

Cu cậu vừa kêu lên, An Nhẫn lập tức chuyển hình ảnh sang bên hành lang, thấy lão đại thật sự đang đi tới hướng mật thất, không khỏi liếc mắt nhìn Tiểu Nặc, nếu cu cậu có thể kết nối vào máy vi tính của bọn họ ở đây, biết rõ tình huống, thật không phải đứa bé tầm thường.

Lúc này, lão đại đã sắp đến gần mật thất, An Nhẫn thu hồi tinh thần, vội vàng đè xuống cái nút microphone, hướng mật thất kêu gào: "Chị dâu! Chị dâu!"

Trình Du Nhiên ngủ thật đúng là sâu, An Nhẫn kêu một tiếng, Bôn Lang cũng kêu một tiếng, cũng không có hiệu quả, vẫn còn vùi đầu ở nơi nào đó, không chút phản ứng.

Không phải cô xảy ra chuyện gì chứ?

"Như vậy là không có biện pháp đánh thức mẹ đâu." Tiểu Nặc thở dài một cái, thân thể nhỏ vèo một cái nhảy lên ghế, đem máy ghi âm cầm trong tay đặt ở trước microphone.

Ở mật thất, Trình Du Nhiên mệt muốn chết rồi, dựa vào tường, đang làm mộng, giống như nằm mơ thấy rất nhiều đồ ăn, sau đó lại có một giường lớn.

Chợt, một giọng nói quen thuộc phá vỡ mộng đẹp của cô, "Mẹ, rời giường! Mẹ mẹ, rời giường! Mẹ mẹ mẹ ——"

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nhiều năm qua, con trai đều dùng giọng nói này gọi cô rời giường, bách dụng bách linh*, quả nhiên, kêu liên tục hai tiếng, Trình Du Nhiên mở choàng mắt, nâng đầu mệt mỏi, hướng nhìn bốn phía, không phải là gần đây con trai rất ít dùng đồng hồ báo thức ư, cô nằm mơ cũng nằm mơ thấy giọng nói đồng hồ báo thức?

* Bách dụng bách linh: trăm lần dùng đều linh nghiệm.

Vừa lúc đó, gian phòng vang lên giọng nói của con trai, "Mẹ, mau đứng lên, lão đại sắp tới!"

Vừa mới nói xong, liền nghe được âm thanh cửa mật thất mở ra, cửa mật mã điện tử bị đẩy ra, Viêm Dạ Tước trầm mặt đi vào, đưa tầm mắt nhìn qua mật thất, chỉ thấy Trình Du Nhiên đã đứng ở trên đài, lần này, bọn Phi Ưng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, chỉ là, bọn họ cũng đồng thời cảm khái, động tác của chị dâu thật đúng là không phải nhanh bình thường.

Vào thời điểm Viêm Dạ Tước đi tới, Trình Du Nhiên đứng ở trên đài xạ kích ấn xuống nả một phát súng, pằng, mang theo tức giận, trong lòng đã sớm mắng Viêm Dạ Tước trên trăm lần, may mà cô còn có đứa con tốt, vào thời điểm mấu chốt gọi cô, nếu không cô khẳng định sẽ bị anh hành hạ.

Nghĩ vậy, đầu cô cũng không quay lại, pằng pằng pằng liên tục mấy phát, kết quả, đều không trúng.

Viêm Dạ Tước nhăn mày lại, nếu cô lại bắn lung tung, căn bản không được ra ngoài, thật là một học sinh không an phận, nghĩ vậy, anh chợt nhấn nút tắt công tắc camera trong mật thất, đứng ở sau lưng cô, hai cánh tay xuyên qua hai bên thân thể cô, cầm tay cầm súng của cô.

Bọn Phi Ưng hoàn toàn không thấy được tình huống bên trong, xem ra, lần này tỏ rõ, lão đại biết chuyện bọn họ vừa làm, cũng rất giống tức giận.

"Anh muốn làm gì?" Trình Du Nhiên bị đồng tác thân mật tiếp xúc dọa sợ hết hồn, lại bị Viêm Dạ Tước lạnh lùng quát lớn, "Nhìn phía trước mặt!"

Giọng nói trầm thấp hình như mang theo tức giận, Trình Du Nhiên lập tức không nói thêm gì nữa, trong lòng tức giận bất bình, dù từ nhỏ tay cô đã luyện dùng dao, đều là mẹ dịu dàng dạy cô, khích lệ cô, bây giờ cô thật hoài niệm tình cảnh đó.

Nhưng cho tới bây giờ Viêm Dạ Tước cũng chưa từng cảm nhận được hoàn cảnh đó, trước mắt mà nói, đã là thoải mái nhất.

Lồng ngực bền chắc dán lên lưng Trình Du Nhiên, bàn tay bao trùm bàn tay nhỏ bé của cô, lạnh giọng nói: "Tĩnh tâm, chú ý tập trung."

Xin hỏi, tư thế của bọn họ, cô có thể chú ý tập trung mới là lạ, có điều Trình Du Nhiên lại có thể cảm thấy lòng bàn tay anh ấm áp, thế nào cũng không nghĩ ra một người lãnh khốc như vậy, tay lại ấm áp đến thế, giống như là khi còn bé, mẹ nắm tay cô, dạy cô y thuật, khi đó ba cũng sẽ như thế, tỉ mỉ hướng dẫn.

Nói cho cô biết làm giải phẫu sẽ phải tĩnh tâm, bởi vì, người sống chết cũng chỉ ở trong nháy mắt, nếu như thời điểm giải phẫu cô không đủ tỉnh táo, vậy thì là giết người.

Vậy mà, nổ súng cũng thế, nếu như không tĩnh tâm được, không đánh trúng kẻ địch, cũng sẽ bị kẻ địch giết, cho nên, cô phải học được tự vệ.

Một lát sau Trình Du Nhiên rốt cuộc biết những thứ này, thu hồi tư tưởng, nhìn về phía trước, giống như chung quanh không có gì, chỉ có bia bài trước mặt, cũng chỉ có cô và anh, anh nắm tay cô, cảm thụ tim anh bình tĩnh nhảy lên, bao gồm nhịp tim của mình, dần dần dựa xuôi lên lồng ngực vững vàng.

Pằng! Thanh âm súng đạn chát chúa phá vỡ trầm tĩnh, đạn bắn tới hướng bia bài, không nghiêng lệch xuyên qua hồng tâm.

Nhìn hình ảnh bia bài lóe ra trong video, khóe miệng Trình Du Nhiên hơi nâng lên đường cong, đã qua ba ngày, phát súng đầu tiên cô bắn trúng, cô vốn còn nhụt chí nhất thời có tinh thần.

"Tự em!" Viêm Dạ Tước nói trầm thấp cắt đứt cô suy tư.

Phát súng vừa rồi kia đích xác cho cô động lực rất lớn, Trình Du Nhiên lanh lẹ lên đạn, giơ tay lên, một phát, trúng, lại bắn một phát, vẫn trúng.

Lần này Trình Du Nhiên nhíu mày, nhìn Viêm Dạ Tước, chỉ thấy sắc mặt anh vẫn còn lãnh khốc, mắt Trình Du Nhiên trợn trắng, cũng không khen ngợi câu, thiệt là.

Thôi, cô mới không lạ gì, mở miệng nói: "Hiện tại tôi có thể trở về ngủ được chưa?"

Viêm Dạ Tước không có lên tiếng, Trình Du Nhiên cũng biết anh ngầm cho phép, cười cười, mới vừa bước ra một bước, hai chân tê dại mềm nhũn, thời điểm chuẩn bị ngã nhào, Viêm Dạ Tước đưa tay chặn bế ngang cô, xoải bước đi ra ngoài.

Trình Du Nhiên nhìn khuôn mặt cương nghị kia, trong lòng dâng lên gợn sóng, nhưng mà Viêm Dạ Tước thấy, cô còn chưa đủ khả năng, nếu như muốn cùng mình trở về nhà họ Viêm.

Bị Viêm Dạ Tước đưa về gian phòng, cô ngã xuống giường, ngủ thật thoải mái.

Sáng sớm, ánh nắng sớm hắt vào tòa nhà cổ, mang theo gió nhẹ, chợt, gió thổi càng lớn, giống như là báo trước chuyện sẽ xảy ra. . . . . .

Vua Y Với Thiên Kim Hắc Đạo ...

Chương 59: Vua Y Với Thiên Kim Hắc Đạo (Thượng)

Sáng sớm, ánh nắng sớm hắt vào tòa nhà cổ, mang theo gió nhẹ, chợt, gió thổi càng lớn, giống như là báo trước chuyện sẽ xảy ra.

Đón gió sáng sớm, lá phong tung bay theo gió, ba chiếc xe riêng màu đen nhanh chóng đi thông trên con đường tiến vào nhà cổ, bánh xe đè nát lá phong đỏ rải rác trên đường, hai bên tiếng cành lá xào xạc như thủy triều dâng cao, đoàn xe khí thế ngàn vạn mà qua, hướng tòa nhà cổ Viêm Dạ Tước ở, xem bộ dáng là thế tới hùng hổ.

Trong phòng giám sát tòa nhà cổ, hai chân Bôn Lang bắt chéo uống cà phê ở trên ghế, hưởng thụ bữa ăn sáng hôm nay, hơi giương mắt, muốn đường xá phía ngoài, cái này không nhìn cũng may, vừa nhìn thiếu chút nữa khiến anh ta phun cà phê ra ngoài, lập tức đè xuống trò chuyện nội tuyến, hướng bên An Nhẫn nói: "Má ơi, phòng bị cấp một, Nana, người đó tới rồi."

Bôn Lang nói xong, vội vàng để tách cà phê trong tay xuống, anh ta phải nhanh đi nói cho lão đại, bà cô này đến, tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì.

Lúc này, Trình Du Nhiên ngủ thoải mái thức tỉnh lại, kỳ thực là bị đói tỉnh, xem ra ngày hôm qua luyện súng hao tốn thể lực, nghĩ thầm hay là đi tìm thím Vân lấy chút gì ăn, trở về ngủ tiếp, vì vậy, đầu óc mơ hồ kéo theo thân thể có chút mệt mỏi đi tới hướng phòng ăn lầu dưới.

Mới vừa đi tới, đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, cô chợt trợn to hai mắt, tinh thần gấp trăm lần, bây giờ mới nhìn rõ trong phòng ăn còn có Viêm Dạ Tước ngồi lạnh như băng ở chỗ đó, trước bàn cũng không có bữa ăn sáng, chỉ có một ly cà phê, một tay cầm xem tờ báo tài chánh kinh tế.

Cô thật đúng là không ngờ, lão đại hắc đạo làm sao sẽ xem tờ báo thương mại, muốn xem không phải nên xem phương diện tin tức súng đạn ma túy sao? Chỉ là, phương diện này ngược lại cũng không có, nhưng những thứ này dường như không có quan hệ với cô, hay là ăn điểm tâm trước rồi nói.

Trình Du Nhiên cất bước đi tới trước bàn ăn, cũng không nói một tiếng, liền đặt mông ngồi xuống, lúc này, thím Vân bưng sandwich cô thích ra.

Mùi vị này cô thật là nhớ nhung, ngửi một cái, đang chuẩn bị đưa tay cầm lên cắn miếng lớn, liền bắt gặp Bôn Lang bước nhanh chạy tới hướng bên này, trên mặt anh ta luôn luôn ha ha hiếm khi thấy khẩn trương như vậy, bước nhanh đi tới, hướng lão đại báo cáo: "Lão đại, không xong, này ——"

"Là cái gì không xong?" Một giọng nói trong trẻo cắt ngang lời Bôn Lang, trong nháy mắt sắc mặt Bôn Lang xụ xuống, giống như là nhìn thấy chuyện gì kinh khủng, Trình Du Nhiên tò mò nhìn hướng phát ra giọng nói.

Lúc này, một cô gái Phương Đông mặc âu phục đi tới hướng bên này, sau lưng còn có bốn gã vệ sỹ cao lớn đi theo, vóc người cô gái nhỏ nhắn, nhìn qua mát mẻ động lòng người, trong tay xách theo túi xách hàng hiệu, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhu, lông mi thật dầy bên dưới là một đôi mắt to mê người, quay đầu nhìn về phía Bôn Lang, nhíu mày nói: "Là cái gì không xong?"

Giọng nói của cô ta mềm mỏng, nhưng sống lưng Bôn Lang trong nháy mắt lạnh rợn, anh cũng không dám chọc bà cô này, cứng ngắc kéo ra một nụ cười.

"Không có gì ạ, tiểu thư Tina, sao cô lại tới đây?" Cô gái bị kêu là Tina có tên tiếng Trung là Cố Ngưng, thiên kim duy nhất bang người Hoa của Cố lão tiên sinh, trên có ba anh trai, từ nhỏ đã được hàng nghìn hàng vạn người yêu thương, bởi vì nhà họ Viêm và nhà họ Cố có quan hệ rất tốt, vị thiên kim tiểu thư này, hồi nhỏ đã thích đi theo sau lưng Viêm Dạ Tước, có thể nói là đuổi tận cùng không buông, có lúc, mọi người thật rất bội phục vị tiểu thư này, hơn nữa, làm việc chưa bao giờ ra chiêu theo lẽ thường, nhiều người cũng bị cô ta hành hạ.

Giống như là hiện tại cô ta chỉ hơi giương con mắt, tùy tiện này cũng khiến Bôn Lang không dám nhìn nhiều.

"Sói con, đây không phải là biết rõ còn hỏi sao?" Tina hướng anh ta lộ ra nụ cười khả ái, Bôn Lang lập tức lui về phía sau mấy bước, thật vẫn cảm giác mình chính là biết rõ còn hỏi rồi, không phải là vì bà cô này vẫn hướng về phía lão đại mà tới sao?

Tuy nhiên Trình Du Nhiên đang muốn ăn sandwich, thời điểm nghe cô ta gọi sói con, thiếu chút nữa phun ra, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng cười, sói con, thật đúng là cái tên đáng yêu.

Nụ cười của Trình Du Nhiên khiến cho Tina chú ý tới cô gái ngồi ở cùng bàn ăn điểm tâm với Viêm Dạ Tước, thông qua nguồn tin tức của cô ta, cô ta biết người này, bác sỹ mà anh Tước mới tìm đến, vì vậy, cô ta bước một bước, dò xét cẩn thận nhìn cô, tóc còn hơi rối loạn, mặt mới tỉnh ngủ, nhưng lại có thể nhìn ra, cô có gương mặt rất tinh xảo, chỉ là, ăn mặc rất mộc mạc.

Cô ta càng tiến đến gần Trình Du Nhiên, mở to mắt, mở miệng nói: "Cô hẳn là bác sỹ Trình Du Nhiên bên cạnh anh Tước."

Cái gì mà anh Tước, Trình Du Nhiên nghe đều có chút không có tư vị, hơn nữa, cô nàng gọi là Tina này, xem dáng vẻ cũng chừng hai mươi, lại dám gọi thẳng tên cô.

Trình Du Nhiên cắn một miếng sandwich, thản nhiên nói: "Em gái nhỏ này, có phải nên gọi một tiếng chị hay không, dù sao tôi cũng lớn hơn cô em đấy."

"Thật đúng vậy, từ nếp nhăn cũng có thể thấy được, cô già hơn tôi." Tina gật đầu vô cùng thành khẩn, sau đó rất bất đắc dĩ mà nói một câu.

Trình Du Nhiên xem thường, cầm sữa tươi lên uống một hớp, nói: "Cô em, cái này gọi là thành thục, bây giờ em còn không học được, em quá non nớt, bằng quan sát gần đây của chị, anh Tước của em dường như thích loại hình thành thục."

Muốn khi dễ Trình Du Nhiên cô? Cô em này còn non lắm, Trình Du Nhiên liếc mắt liền xác định ra cô em này thích Viêm Dạ Tước, cư nhiên thích Viêm Dạ Tước như núi băng, cẩn thận mình cũng bị đông hư.

Có điều, Trình Du Nhiên nói một câu hết sức tùy ý, nhưng không biết nghe ở trong lỗ tai Viêm Dạ Tước cùng Bôn Lang lại là ý khác.

Bôn Lang thở dài trong lòng, thấy tình huống không ổn, vua y tỷ thí với thiên kim hắc đạo vì lão đại, xem ra cuộc chiến tranh này không ngừng nghỉ.

Trình Du Nhiên giương mắt, mặt không sao cả, nói: "Không tin, cô em hỏi anh Tước của mình xem?"

Cô cố ý tăng thêm giọng điệu ở từ anh Tước, hình như mang theo một tia hài hước, nghe xong mặt Viêm Dạ Tước vốn lạnh lẽo cũng cau mày lại, mà Tina vốn đang cười chợt trầm xuống, quát lớn: "Anh Tước sẽ không thích bà cô già."

Rất tốt, chính là câu nói này hoàn toàn khiến Viêm Dạ Tước nổi giận, dùng sức đặt tờ báo lên trên bàn, đứng lên, lạnh lùng nói: "Tina, em qua đây!"

Vậy mà, Viêm Dạ Tước nói một câu trầm thấp, Tina lập tức ngoan ngoãn đi theo Viêm Dạ Tước tới thư phòng, còn không quên trợn mắt nhìn Trình Du Nhiên một cái.

Khóe miệng Trình Du Nhiên giương nhẹ, cô tiếp tục ăn bữa sáng, cô còn nghĩ ăn no xong thì ngủ tiếp, cái khác không có quan hệ với cô.

Bôn Lang đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ thoải mái của cô, thở dài một cái, đây coi như là tạm thời nghỉ ngơi giữa trận sao?

Vua Y Với Thiên Kim Hắc Đạo ...

Chương 60: Vua Y Với Thiên Kim Hắc Đạo (Hạ)

Trên gương mặt trắng nõn của Tina mang theo nụ cười mê người, đi thẳng theo Viêm Dạ Tước vào thư phòng.

Cô ta đang muốn tiến lên kéo cánh tay anh, nhưng Viêm Dạ Tước lại bước ra một bước, đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, để cho cô ta túm vào khoảng không, thở dài một cái, vẫn không nản chí đi đến bên người Viêm Dạ Tước, muốn kéo cánh tay anh ngồi xuống.

Lại bị ánh mắt lạnh lẽo của anh trừng, tay cứng đờ giữa không trung, rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi tới ghế sa lon đối diện ngồi xuống, cong miệng lên, nói: "Anh Tước, anh không thể nhiệt tình với em hơn một chút ư?"

Cô ta vừa nói vừa làm một dấu tay, từ nhỏ cô ta đã rất sùng bái anh Tước, cũng biết anh luôn lạnh như băng, ba anh trai cô ta cưng chiều cô ta còn không kịp, cũng chỉ có anh Tước lạnh lùng, cho dù như thế, cô ta cũng chưa từng nản chí, phải kiên trì tới cùng.

"Nói, là ai nói cho em biết tôi đang ở nơi này?" Viêm Dạ Tước hơi giương mắt, nhìn Tina trước mắt, anh chỉ coi cô ta như em gái, có điều, mấy năm này cô ta hết sức lằng nhằng khiến anh nhức đầu, đặc biệt là hiện tại cô ta xuất hiện ở nơi này, không có ai biết hành trình của anh, cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, nhưng mỗi lần cô ta đều tìm tới.

Tina cười rạng rỡ, nói: "Em chính là không nói cho anh, dù sao em có người giúp." Chuyện về người này cô ta nói là phải bảo mật, mất đi, sau này cô ta sẽ không có đầu mối, cho nên, đánh chết cũng không thể nói.

Viêm Dạ Tước cũng biết cô ta cứng đầu, sẽ không nói, cho nên, lạnh lùng mở miệng: "Buổi trưa em hãy trở về."

"Em không đi." Tina luôn luôn được ba mẹ cùng mấy anh trai nâng ở lòng bàn tay, cho nên, công phu nũng nịu của cô ta cũng là hạng nhất, mở mắt thật to nhìn Viêm Dạ Tước, nũng nịu nói: "Em chính là muốn ở bên cạnh anh Tước, tại sao anh luôn không cho, bây giờ anh lại mang theo cô gái khác ở bên người, không được, em nhất định phải ở lại."

Trước kia cô ta biết anh Tước chưa bao giờ giữ con gái ở bên người, cho nên cô ta không cần lo lắng, nhưng hiện tại anh lại dẫn theo một bác sỹ ở bên người, lần này là hồi chuông báo động, cho nên, cô ta phải tới giám thị thật kỹ, không thể để cô gái khác nhanh chân hơn.

Nói xong, cô ta không để ý mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo hoặc là tức giận, đặt mông ở bên cạnh Viêm Dạ Tước, kéo cánh tay của anh, quật cường nói: "Anh Tước, nếu anh không để em ở lại, em sẽ không ăn không uống không ngủ, anh Tước. . . . . ."

"Khụ khụ." Phương hướng cửa truyền đến hai tiếng ho khan thanh thúy, chính là Trình Du Nhiên vừa rồi chiến với cô ta, cô nhíu mày liếc nhìn cô em tên Tina.

Đây cũng không phải là cô cố ý, thật sự là cô có chuyện phải nói, lại không đúng dịp nghe được bọn họ nói chuyện, trái một câu anh Tước, phải một câu anh Tước, cũng không sợ miệng bị rút gân, cô hắng giọng một cái, hướng Viêm Dạ Tước hỏi: "Tôi có thể đi vào chứ?"

Cô tuyệt đối không cố ý tới quấy rầy bọn họ, lúc này, Viêm Dạ Tước còn chưa lên tiếng, liền thấy cô em chợt đứng lên, đi tới hướng cô, không vui nói: "Cô không thấy tôi và anh Tước đang nói chuyện à? Có chuyện chờ lát nữa rồi nói."

Bà cô già này nhất định là đặc biệt tới quấy rầy thời gian cô và anh Tước chung đụng, xem ra thật sự là bụng dạ khó lường.

Trình Du Nhiên biết tâm tư của cô em này, thở dài bất đắc dĩ, cô cũng không muốn vào lúc này, chỉ là, Viêm Dạ Tước đã nói, nếu cô muốn ra khỏi cửa, phải chính miệng nói với anh, nếu không nơi nào cũng không thể đi, hơn nữa, chủ yếu là, tự mình ra cửa, bị tóm, cô sẽ gặp họa.

"Cô em, chị cũng không phải tới tìm em, chị tới quấy rầy em à, thật xin lỗi, nhận lấy nhận lấy nhé." Trình Du Nhiên nhẹ nhàng đẩy cô em ra, lướt qua bên cạnh cô em, đã đến trước người Viêm Dạ Tước, mở miệng nói: "Tôi muốn đi ra ngoài một lát."

"Đi đâu?" Viêm Dạ Tước trầm giọng hỏi rất nhanh.

"Đi dạo phố." Trình Du Nhiên nhíu mày, cô cũng sẽ không nói là hẹn Lâm đi gặp chồng cô ấy.

Nhưng Viêm Dạ Tước giống như là đã biết, thân thể cao lớn đứng lên, một tay bao trùm trên đầu cô, lạnh lùng nói: "Hôm nay, em không thể đi, tiếp tục đi mật thất luyện tập."

"Không phải ngày hôm qua tôi đã đạt tiêu chuẩn rồi ư? Anh vẫn còn muốn bắt giam tôi." Trình Du Nhiên có chút không phục tùng, nói.

Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, nói: "Tóm lại, em không thể đi!"

Nghe giọng nói bá đạo của anh, trong nháy mắt sắc mặt Trình Du Nhiên cũng trầm xuống, "Tại sao?"

"Tôi nói rồi, không cần lo chuyện gia đình Hoắc Bối Nhĩ, đi mật thất đi." Viêm Dạ Tước nói rất đơn giản, hướng cô lạnh lùng ra lệnh.

Lúc này, Tina vừa thấy Viêm Dạ Tước tức giận, liền chạy tới, hướng Trình Du Nhiên nói: "Cô còn không đi, còn ỳ ở chỗ này làm gì."

Cô ta rất đắc ý hướng Trình Du Nhiên nói, nhưng vừa hài lòng xong, một giây kế tiếp bị lời nói lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước đánh vỡ.

"Em cũng đi ra ngoài, sau một tiếng tôi bảo Bôn Lang đưa em trở về." Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói xong, đưa mắt nhìn Trình Du Nhiên, liền xoải bước đi ra bên ngoài.

Tina rất rõ ràng, lúc này anh Tước tức giận thật, cô ta cũng không đuổi theo, một đôi mắt to trừng Trình Du Nhiên, đều là cô gái này quấy rầy cô ta, nếu không, cô ta nhất định có thể khiến anh Tước cho cô ta ở lại.

Cái này thật đúng là muốn rời đi thì không thể rời đi, không muốn rời đi thì bị buộc đi, cuộc sống bi thảm cũng chẳng qua là như thế.

Trình Du Nhiên liếc cô em trợn mắt tròn vo, chưa nói bất kỳ lời nào, đang muốn xoay người rời đi, liền nghe được cô em sau lưng phát điên hướng cô ra lệnh: "Tôi sẽ nhanh chóng khiến anh Tước bảo cô rời đi."

"Tôi ước gì được như thế, cô em, em phải hành động nhanh lên một chút đó." Trình Du Nhiên luôn có tác phong tức chết người không đền mạng, thuận lợi đáp trả cô em.

Nhưng vị thiên kim tên Tina này thật đúng là ôm tâm tình đuổi tận cùng không buông, một đường đi theo Trình Du Nhiên trở về phòng ăn, dọc theo đường đi còn không ngừng uy hiếp, Trình Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là thở dài bất đắc dĩ, thật đúng là tính khí thiên kim tiểu thư.

Mặc kệ cô ta, Du Nhiên ngồi ở trước bàn ăn, nhìn thím Vân chiên thịt bò bít tết trước mắt, có vết xe đổ trước đó nên cô nhất định phải ăn đặc biệt nhiều trước khi vào mật thất.

"Trình Du Nhiên, sao cô không nói lời nào?"

"Cô so ra thì trẻ tuổi hơn so với mẹ cháu, cô nên gọi là chị Du Nhiên, mẹ sẽ nói với cô thôi." Một giọng nói non nớt truyền đến, chỉ thấy Tiểu Nặc đi tới hướng bên này, đem một túi màu đen đưa cho mẹ, lại bị mẹ cốc đầu, "Con đang nói giúp mẹ con đấy à?"

Mẹ? Tina nhìn thân hình nhỏ trước mắt, hóa ra đây không chỉ là một bà cô già, còn là một người mẹ, cái này thật đúng là làm cô ta khiếp sợ không ít, nhưng chuyện tình xảy ra kế tiếp cũng càng khiếp sợ hơn, cô trợn to hai mắt, hỏi "Cô...cô dùng nó ăn thịt bò bít tết?"

Đức Hạnh Quá Kém

Chương 61: Đức Hạnh Quá Kém

Trình Du Nhiên không quan tâm Tina đang nói cái gì, đem túi đen con trai cho mình mở ra, trải bằng ở trên mặt bàn, bên trong là vài thanh dao dẹp, cô tùy tiện chọn một thanh rút ra, thủ thế hết sức mau cắt một miếng, sau đó cầm nĩa xiên nhanh thả vào trong miệng.

Tina nhìn đến đây, mắt mở lớn hơn, kinh hô: "Cô...cô dùng nó ăn thịt bò bít tết?"

Trình Du Nhiên không nhanh không chậm giương mắt lên, chỉ nhìn cô ta một cái, lại tiếp tục ăn một khối, "Cái này thì có gì không thể được?"

Cũng chỉ là một bộ dao mà thôi, song kế tiếp cộng thêm lời nói của Tiểu Nặc, liền hoàn toàn biến dạng.

"Mẹ, đây chính là thứ ngày hôm qua làm giải phẫu." Tiểu Nặc vẫn không quên tăng thêm cho mẹ một câu, sau đó đến bên cạnh mẹ, cầm một ly nước cà chua lên.

Một đôi mẹ con này phối hợp vô cùng hoàn mỹ, cũng rất là tự nhiên, nhưng chính điểm tự nhiên này, nhìn ở trong mắt Tina quả thật là điên khùng, nếu so về đức hạnh, vị thiên kim tiểu thư này còn quá non nớt, tạm thời sẽ không là đối thủ của hai mẹ con này.

Trời ạ, dùng dao phẫu thuật ngày hôm qua cắt thịt bò bít tết, mà lại còn ăn, hơn nữa, quỷ nhỏ kia lại đang uống máu đỏ, cô ta quả thực không dám tưởng tượng, từng trận gió lạnh thổi qua sống lưng, hai mẹ con này là quái vật nào, thật là không nhìn nổi, nên nhanh chóng rời đi.

Cô ta dậm chân, cũng không nói chuyện, lạnh lùng hừ một tiếng, liền xách theo túi hàng hiệu đi lên lầu.

Tiểu Nặc nhìn sang, chứng thực người mới vừa lải nhải không xong rời đi thật, để cái ly xuống, một bộ dáng vẻ thân sĩ, trầm mặc chốc lát, quay đầu, giương mắt nhìn mẹ, nói: "Mẹ, mẹ thật tà ác."

"Như nhau thôi." Trình Du Nhiên tiếp tục ăn thịt bò bít tết, sau khi nuốt vào, thản nhiên nói: "Thật không hổ là con trai mẹ, nhưng vừa rồi con nói mẹ lão hóa đúng không?"

Đem một thanh dao nói thành dao mới vừa giải phẫu, đây cũng không tồi, dọa người không dứt được đó, để cho lỗ tai cô thư giãn chút.

Có điều lúc trước cu cậu dám nói cô lão hóa, Trình Du Nhiên quay đầu, nhìn con trai.

Tiểu Nặc vẫn còn dáng vẻ thân sĩ, chậm rãi tiến lên đón ánh mắt mẹ, chợt, cười cười, nói: "Mẹ, đây chính là tùy cơ ứng biến."


» Next trang 7

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

XtGem Forum catalog