Polaroid
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Mẹ đừng đùa với lửa phần 7
từ khi hơi hiểu chuyện, vẫn đối nghịch với cô, không, phải là lúc còn rất nhỏ đã không biết điều, không có việc gì đi tiểu ở trên người cô, kết quả cô muốn ngủ một lát, cu cậu khóc, không cho cô ngủ thiếp đi, cu cậu bò một mình trên đất, cầm khăn giấy chơi đùa đầy đất, sau đó cũng sắp đem mình bao thành một xác ướp, tỉnh ngủ, cô sớm bị hù chết, kết quả, khuôn mặt nhỏ nhắn kia liền hướng mình cười.

Nhớ quá khứ cu cậu lớn lên, Trình Du Nhiên vừa hạnh phúc vừa chua xót, bây giờ cu cậu hơn sáu tuổi rồi, qua nửa tháng sẽ lên tiểu học.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô rất là vui mừng cùng hài lòng, sờ sờ đầu cu cậu, không nói gì nữa, lại tiếp tục ăn.

Tiểu Nặc lộ ra nụ cười khả ái, cũng tiếp tục ăn bữa sáng, Trình Du Nhiên thỉnh thoảng đem thịt bò bít tết cắt gọn thả vào trong đĩa con trai, Tiểu Nặc cố sức ăn.

Hai mẹ con ngồi ở trước bàn ăn, tia sáng chiếu vào cửa sổ, hết sức ấm áp.

Ở chỗ không xa, Viêm Dạ Tước vốn định hỏi Trình Du Nhiên vì sao còn chưa đi mật thất, nhưng thấy cảnh tượng này, bước chân của anh dừng lại, đứng lẳng lặng ở nơi nào đó nhìn bên này, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ nét mặt gì, thâm trầm làm cho không người nào có thể xem thấu.

Vừa lúc đó, thím Vân bưng một ly cà phê đi tới bên người Viêm Dạ Tước, đưa cho vị lão đại xem có vẻ hết sức lãnh khốc.

Từ lúc bà tới, bà đã nhìn thấy Viêm Dạ Tước ở chỗ này nhìn Du Nhiên, cười cười, nói: "Mẹ con bọn họ chính là như vậy, đã nhiều năm qua, trong chốc lát như oan gia, chốc lát giống mẹ con, đặc biệt là thời điểm gặp khó khăn, mỗi lần nhìn bọn họ, tôi sẽ nghĩ đến khi đó, những việc trải qua trong sáu năm Du Nhiên nuôi lớn Tiểu Nặc."

"Ba Tiểu Nặc là ai?" Giọng Viêm Dạ Tước trầm thấp, hỏi.

Thím Vân không ngờ anh sẽ hỏi mình, lắc đầu một cái, nói: "Tôi cũng không biết, khi Du Nhiên dời đến sát vách nhà tôi thì đã mang thai, nhưng lại chưa từng gặp qua ba đứa bé, trừ mấy người bạn của con bé ra, sáu năm qua, cũng chưa từng nhìn thấy."

Sáu năm rồi, đều là Trình Du Nhiên mang theo Tiểu Nặc, không có ai biết ba Tiểu Nặc là người nào, Viêm Dạ Tước không biết vì sao, thế nhưng muốn biết đáp án, nhưng Trình Du Nhiên luôn có dáng vẻ quật cường đánh chết cũng không nói, Tiểu Nặc cũng không biết, rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì?

Viêm Dạ Tước nhanh chóng thu hồi suy tư, không nói một câu, liền xoay người rời đi, thật không biết tại sao mình muốn biết những thứ này.

Thím Vân nhìn bóng lưng Viêm Dạ Tước, chỉ nhàn nhạt thở dài, vị lão đại Viêm bang nhìn như lãnh khốc, nhưng trong ánh mắt anh mới vừa đứng ở chỗ này nhìn Trình Du Nhiên, có một loại không bén nhọn, không phải lạnh, không phải khát máu, không phải sát khí, mà là loại băng dần dần hòa tan.

Chỉ có điều bà thật hi vọng Du Nhiên có thể có hạnh phúc của mình, cô xem có vẻ đều không quan tâm chuyện gì, tính khí lại quật cường, thật ra thì tâm tư cũng rất đơn giản.

Trình Du Nhiên ăn no căng, nhìn đồng hồ, cũng biết mình lại tới trễ, cô biết Viêm Dạ Tước nói một không hai, vì vậy, vội vàng chạy đi hướng mật thất.

Cái này không biết có phải ăn quá nhiều hay không, cảm giác chạy chậm chạp, vậy mà, vào lúc xuyên qua hành lang, một giọng nói trầm thấp chợt vang lên ở phía sau cô.

"Mới vừa ăn no, em chạy nhanh như vậy làm cái gì!" Giọng nói này nghe là quát lớn, nhưng lại mơ hồ quan tâm.

Trình Du Nhiên vội vàng thắng gấp, quay đầu lại, liền nhìn thấy Viêm Dạ Tước đi tới hướng mình, nghĩ thầm, xem ra là xong rồi, lần này xong rồi, bị tóm, không đúng, nếu như bị tóm, anh cũng sẽ không nói câu này, nếu anh nói như vậy, cô có cơ hội phản bác.

Nhíu mày, nói: "Không chạy, sẽ trì ——"

Trình Du Nhiên còn chưa nói hết, đã bị Viêm Dạ Tước nắm cánh tay kéo đi theo anh xuyên qua hành lang, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, mở miệng hỏi: "Lão đại, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"

"Em theo tôi đi một chuyến đến Thụy Sĩ." Giọng nói trầm thấp của Viêm Dạ Tước vang lên, ngay sau đó là thắc mắc thao thao bất tuyệt của Trình Du Nhiên: "Không phải kêu tôi đi luyện súng sao? Làm gì bảo tôi đi Thụy Sĩ, đi đâu, làm cái gì, tôi không đi, Tiểu Nặc vẫn còn ở nơi này."

"Tiểu Nặc ở chỗ này, sẽ không có nguy hiểm!" Giọng nói trầm thấp của Viêm Dạ Tước cắt đứt lời cô..., hình như có chút không nhịn được, bởi vì cô vẫn cằn nhằn từ lúc ở nhà cổ đến khi lên xe.

Lúc này, xe đã khởi động, cô xuyên qua cửa sổ nhìn tòa nhà cổ, thở dài trong lòng, kỳ thực cô trừ không muốn rời Tiểu Nặc ra, bởi vì cô sợ lạnh!

Mà lúc này đây, bên kia nhất định là băng tuyết đầy trời!

Thân Lạnh

Chương 62: Thân Lạnh

Vào lúc xe rời khỏi tòa nhà cổ, trong phòng khách của tòa nhà cổ truyền đến một hồi tiếng kêu điên loạn.

"Các người gạt tôi, làm sao anh Tước sẽ không có ở trong tòa nhà cổ." Tina hoàn toàn không tin tưởng lời bọn họ nói, mỗi lần bọn họ đều làm vậy để lừa cô ta rời đi, cô ta đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, nói: "Các người muốn gạt tôi, cũng không có dễ dàng thế đâu, dù sao, tôi cứ không đi."

"Vị đại tiểu thư này, chúng tôi lừa cô có hữu dụng không?" Văn Long nhìn cái người mỗi lần đều nói như vậy kia, mỗi lần anh ta trả lời cũng sắp muốn điên rồi, "Lão đại cũng đã dặn dò, cô muốn ở lại chỗ này thì cứ tự nhiên."

Nghe nói như thế, cô ta hình như bắt đầu tin tưởng lời Văn Long nói, Viêm Dạ Tước đã rời đi thật, cô ta mở mắt thật to, nói: "Anh Tước đi nơi nào?"

"Không biết." Coi như anh ta biết, anh ta sẽ không nói, nếu nói cho cô gái này, cô ta lại đi kề cận, bị lão đại biết, anh ta thật sự sẽ chết rất thê thảm.

"Anh nhất định biết." Tina đứng lên, túm lấy Văn Long hỏi.

Văn Long bất đắc dĩ nhất chính là cô ta làm nũng hướng anh ta ép hỏi, thở dài trong lòng, tại sao lão đại phải bỏ anh ta lại với vị đại tiểu thư này chứ.

Vậy mà, vừa lúc đó, một đôi tay nhỏ bé chợt túm lấy làn váy của Tina.

"Chị ơi, cho dù chị dụ dỗ chú Văn cũng vô dụng, lão đại đã sớm đi, chị không đuổi kịp đâu." Âm thanh trẻ con non nớt, trong lòng suy nghĩ, cu cậu muốn đi cũng không thể đi, huống chi là chị ấy.

Văn Long may mắn dường nào khi Tiểu Nặc xuất hiện vào lúc này, nhưng Tina lại hết sức ảo não khi tên tiểu quỷ này xuất hiện, còn có bà mẹ quái dị kia nữa.

Đợi chút, Tina nhìn chung quanh, cúi đầu hỏi Tiểu Nặc: "Mẹ em đâu?"

"Nửa giờ trước mẹ em đã ngồi lên xe với lão đại rời đi rồi, bỏ lại một mình em lẻ loi hiu quạnh." Tiểu Nặc nói qua nhún vai một cái, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, trong lòng cũng đang buồn buồn không vui vì chuyện này, cu cậu cũng muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết, nghe nói nơi đó chơi rất tuyệt.

Vậy mà, nghe nói xong, mặt Tina liền biến sắc, lập tức buông Văn Long ra, xoay người đi ra bên ngoài phòng khách, bốn gã vệ sỹ đã chờ cô ta, cô ta không thể ở chỗ này làm trễ nải thời gian, cô ta nhất định phải nhanh chóng tìm được bọn họ, tuyệt đối không thể để cho Trình Du Nhiên kia quấn lấy Viêm Dạ Tước.

Một câu nói của Tiểu Nặc rốt cuộc điều bà cô đi, Văn Long buông lỏng thở phào nhẹ nhõm, đi tới trước mặt Tiểu Nặc, "Cũng là cháu lợi hại."

"Không phải là cháu lợi hại, là chị gái đuổi theo lão đại lợi hại." Nhưng chỉ sợ chị ấy phí công, bởi vì, sự thật đã sớm đặt ở trước mắt, Tiểu Nặc dựa vào thành ghế, cũng không biết mẹ thế nào.

Trời mới biết mẹ cu cậu đang gào thét trong mảnh đất trời đất băng tuyết kia, mười giờ sau, Trình Du Nhiên mới biết ý nghĩ của mình có bao nhiêu đơn thuần, bởi vì vừa đi tới Thụy Sĩ thì thấy thời tiết ở đây giá rét, làm thế nào cũng không biết Viêm Dạ Tước mang theo cô đi núi Alpes.

Mấy chiếc xe nhanh chóng lái qua đất tuyết, xe cũng trải qua cải trang, có thể chạy tốt ở trong tuyết, Trình Du Nhiên ngồi ở trong xe, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ.

Nơi này rừng núi lớn cùng ngọn núi hiểm trở, bão tuyết bắt đầu xâm nhập đỉnh núi, mang theo sức mạnh vèo vèo, thổi cuồng loạn không tiết tấu ở hai bên cửa sổ xe, tốc độ tuyết đọng rất nhanh, mất một lúc, bánh xe đã bị bao trùm trên mặt tuyết quanh co.

Trình Du Nhiên co rụt thân thể, chỉ nhìn cũng cảm thấy đặc biệt rét lạnh, toàn bộ nhờ trong xe có hơi ấm, cuối cùng có thể để cho Trình Du Nhiên hơi tốt hơn một chút, cô quay đầu nhìn Viêm Dạ Tước, anh vẫn như cũ, nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như không có chút bất ngờ đối với cảnh tượng bên ngoài.

Mặt trời mọc lách khỏi đám mây, ló mặt ở đỉnh núi, chùm sáng màu vàng óng chiếu trên nền đất tuyết, thế giới tốt lành, đoàn xe lái vào một khu vực tư nhân.

Vẫn còn có người xây dựng một khu biệt thự lớn ở nơi lạnh chết người này, thật đúng là loại người gì cũng có, Trình Du Nhiên thở dài một cái.

Vậy mà, cái khoảng không gian này thuộc Mafia Italy ——gia tộc Ander Leo.

Xe anh dừng ở dưới thềm đá hành lang kiểu biệt thự đình, Trình Du Nhiên đi theo Viêm Dạ Tước ra, không khí mỏng manh mà lạnh lẽo xông vào chóp mũi, mỗi lần hít thở đều giống như đem lưỡi đao sắc bén, vô tình cạo đau cổ họng cô, Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, lạnh phát run.

Bước nhanh theo bước chân Viêm Dạ Tước, rất nhanh tiến vào biệt thự, cuối cùng cũng ấm, nhưng nghĩ đến nơi mình đang đứng, liền hết sức không được tự nhiên.

Lúc này, cửa chính chạm trổ bị người mở ra, Viêm Dạ Tước xoải bước đi vào, mà bên trong, một người đàn ông thân hình cao lớn đi vào từ một cánh cửa khác, đi tới hướng bọn họ.

Người đàn ông phương Tây điển hình, tóc màu vàng, con ngươi màu xanh thẳm, ngũ quan khắc sâu, cương nghị tuấn lãng, trên người còn mặc quần áo trượt tuyết, bông tuyết trên bả vai, xem ra là mới vừa ở bên ngoài sân trượt tuyết trở lại, thật đúng là nhàn hạ thoải mái.

Khóe miệng Daniel mang theo nụ cười tà mị, đi tới, nói: "Tước, động tác của cậu thật đúng là nhanh."

Viêm Dạ Tước đi vào, sắc mặt lạnh lùng như cũ, trầm mặc, lúc này, Trình Du cũng đi theo vào, lạnh đến mức cô bay thẳng đến bên lò sưởi trong tường, muốn ấm áp trước, lập tức bị hai người nhìn như người ở, bị người đàn ông bản lĩnh cùng cử động như quân nhân bình thường nhanh chóng bắt được.

"Cô ấy là người của tôi, sợ lạnh, kệ cô ấy đi." Câu nói đầu tiên của Viêm Dạ Tước ở đây chính là câu này, nghe không có gì đặc biệt.

Nhưng lại đưa tới hứng thú cho Daniel, cười nói: "Cô ấy chính là vị bác sỹ kia?"

Viêm Dạ Tước cũng không trả lời ông ta, hướng ghế sa lon ngồi xuống, Daniel nhìn lại cô gái khả ái hơ lửa ở trước mặt lò sưởi trong tường, cười cười, cũng xoay người ngồi xuống trên ghế salon, hai người cứ thế đàm luận chuyện ngay trước người đang hơ lửa kia.

"Tôi mới vừa gặp ba cậu, nghe nói ông ấy cũng sẽ tới đây, không ngờ cậu đã vượt lên trước một bước." Daniel thản nhiên nói, "Cậu hẳn không muốn thấy ông ấy, cậu muốn đi à?"

"Ông ta tới làm gì?" Vừa nhắc tới người ba này, sắc mặt Viêm Dạ Tước cũng không quá tốt.

Trình Du Nhiên vừa sưởi ấm thân thể, vừa nghe bọn họ nói chuyện, nhưng nghe đến chỗ này, sắc mặt có chút kinh ngạc, ba Viêm Dạ Tước cũng muốn tới?

Gặp Nạn Trên Đất Tuyết (Thượng)

Chương 63: Gặp Nạn Trên Đất Tuyết (Thượng)

"Cậu nói xem?" Daniel nhíu mày, liếc nhìn người đang hơ lửa, lại mở miệng nói: "Chúng tôi sắp đạt được súng dược của Nga, bị người âm thầm động tay động chân, những thứ này đều là thứ phẩm, bên Nga có ý kiến, cậu chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào?"

Sắc mặt Viêm Dạ Tước càng ngày càng tối, ngước mắt nhìn Daniel, không nói gì.

Chỉ thấy Daniel nhún nhún vai bất đắc dĩ, nói: "Chuyện lần này mà làm không được, chúng tôi sẽ có xung đột cùng quân đội Nga, đây đều không tốt đối với tất cả mọi người."

"Trước hết đem hàng bên này qua đi." Viêm Dạ Tước mở miệng quả quyết, anh làm ăn luôn luôn đều là như vậy, coi trọng chữ tín, nhưng chuyện lần này, anh cũng sẽ không dễ dàng dừng tay.

Daniel dĩ nhiên cũng biết ý tứ của anh, gật đầu tán thành nói: "Cứ dựa theo cậu nói, chuyện này tôi tự mình đi, cậu ở chỗ này vài ngày, đừng ở đến lúc ba cậu đến, người mà cậu không muốn thấy."

Viêm Dạ Tước không nói gì, nhưng lại bày tỏ anh đã chấp nhận, bởi vì, lần này anh vẫn có một mục đích, nghĩ tới, anh quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên.

Mà lúc này đây, Trình Du Nhiên vừa đúng cảm thấy không lạnh nữa, đứng lên, xoay người, lại vừa vặn va vào cặp con ngươi màu đen.

"Đi thôi." Âm thanh lãnh khốc phát ra hai chữ, Viêm Dạ Tước đứng lên, liền hướng đi lên lầu, anh vừa rồi là muốn cô đi theo mình lên lầu.

Trình Du Nhiên thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn đi tới, đi theo Viêm Dạ Tước lên lầu, thời điểm ngang qua ghế sa lon, nhìn Daniel một chút, anh ta đang hướng mình cười đùa giỡn, khiến cho Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, lập tức đi hướng trên lầu.

Đi theo Viêm Dạ Tước vào gian phòng, bên trong là phong cách châu Âu sang trọng, bên tường còn có lò sưởi ấm áp trong tường, xem ra thật khiến cô cảm thấy thoải mái.

"Em lại đây ngồi, tôi có lời nói với em." Viêm Dạ Tước vỗ vỗ chỗ bên cạnh ghế sa lon, ý bảo Trình Du Nhiên ngồi xuống chỗ đó.

Trình Du Nhiên bỗng không nghe bảo, cứ đứng tại chỗ, nhún vai một cái, nói: "Anh có lời gì trực tiếp nói đi, tôi nghe được."

Cô mới không cần nói gì nghe nấy, bài biện trong phòng này kỳ thực khiến cô cảm thấy hứng thú, cô muốn thưởng thức chung quanh, nhưng mới vừa ngang qua ghế sa lon, liền bị một tay Viêm Dạ Tước nắm ở bên hông, cả người trong nháy mắt ngã vào ngực anh.

"Anh——"

"Em không thể nghe lời một lần?" Giọng Viêm Dạ Tước trầm thấp vang lên ở bên tai cô.

Trình Du Nhiên liếc anh một cái, nói: "Tại sao tôi phải nghe lời anh nói, tôi cũng không phải là em gái Tina kia."

Những lời này, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy có điểm không đúng, nhíu nhíu mày, sao mình nói ra nghe giống như là ghen tuông vậy?

Viêm Dạ Tước nghe được lời của cô, mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, hướng Trình Du Nhiên nói: "Tôi thật sự chỉ xem cô ấy như em gái, cái gì khác đều không phải."

Trình Du Nhiên hình như có một chút ảo giác, cô vừa nghe lầm phải không, Viêm Dạ Tước thế nhưng giải thích với cô, này, cô thật sự không nghĩ tới điều này, nhưng không cần suy nghĩ, cô đã chân chính nghe được, hơn nữa, cũng nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc.

Anh như vậy khiến Trình Du Nhiên không nhịn được phát ra tiếng cười khanh khách, Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, hỏi: "Em cười cái gì?"

Cô lắc đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy run sợ, anh đang giải thích cùng mình, còn có dáng vẻ anh nghiêm túc, thật đúng là chơi thật vui.

Mà Viêm Dạ Tước nhìn cô không trả lời, trên mặt còn treo nụ cười, mi tâm nhíu càng chặt hơn, nhưng nhìn cánh môi đỏ hồng nâng lên độ cong.

Chợt, hôn lên môi cô, Trình Du Nhiên giật mình, "Anh ——"

Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tám chữ này còn chưa nói ra ngoài, đã bị anh bá đạo bắt làm tù binh. . . . . .

Trình Du Nhiên chửi bới trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn là bất tri bất giác hòa tan trong thế công bá đạo mà dịu dàng. . . . . .

Trong lòng cô là một vạn cái ảo não, tại sao phải như vậy, tại sao cô sẽ biến thành như vậy, nằm ở trên giường, nghĩ tới nụ hôn vừa rồi, tim cô đập thật nhanh, cô không phải nên ghét anh sao? Ghét việc anh làm năm đó với mình, có điều tại sao sáu năm sau gặp nhau rồi chung đụng, cái loại ghét đó lại từ từ biến mất?

Trình Du Nhiên mất ngủ, vì vấn đề này, cô cho ra đáp án, chỉ sợ mình thích cái người đàn ông lạnh lẽo này rồi.

Cho nên, vào sáng ngày hôm sau, lúc ăn điểm tâm, chỉ cần nhìn anh tim liền đập nhanh, trong lòng cô quát lớn mình phải tỉnh táo.

"Ăn xong điểm tâm đi với tôi ra sau núi." Viêm Dạ Tước quyết định ở chỗ này vài ngày, hình như cũng tính toán đơn độc chung đụng cùng cô.

Trình Du Nhiên sao có thể hiểu ý nghĩ của Viêm Dạ Tước, vừa nghe phải ra bên ngoài, cô lập tức nhảy lên, "Tôi không đi, tôi không đi."

Từ khi bắt đầu biết Viêm Dạ Tước, cô cũng biết, mình phản kháng cũng không có hiệu quả, cuối cùng, cô vẫn phải đi theo Viêm Dạ Tước ra ngoài biệt thự, đến sân trượt tuyết sau núi.

Bầu trời, vạn dặm không có bóng mây.

Trình Du Nhiên quấn mình cực kỳ chặt chẽ, cùng Viêm Dạ Tước xuyên qua sân trượt tuyết ở rừng núi.

Viêm Dạ Tước xem ra đã quá quen, bởi vì từ nhỏ đã bị huấn luyện nghiêm khắc, chịu rét cực tốt, thể lực dư thừa, bước chân lại vừa lớn vừa nhanh.

Trình Du Nhiên hoàn toàn ngược lại, lạnh run run, bởi vì thiếu ngủ mà thể lực cạn kiệt, bước chân càng ngày càng chậm, hơn nữa, cô còn thập phần không biết sử dụng cái giày tuyết này, bước đi ngã vấp liên hồi, thỉnh thoảng đỡ cây khô thở gấp gáp.

Trong chốc lát, khoảng cách giữa bọn họ kéo đến càng ngày càng xa, cô thở hổn hển, hơi thở lạnh lẽo tập kích mặt cô, cô thở ra một hơi, cô thật muốn hỏi Viêm Dạ Tước, rốt cuộc muốn mang cô đi nơi nào? Cô đi không được.

Nếu như cô vẫn là cô nhóc, cô nhất định sẽ đặt mông ngồi xuống dưới đất ăn vạ, thế nào cũng không muốn đi nữa.

Nhưng cô vẫn không có nói ra, quá lạnh, lạnh đến mức cô đều không muốn nói chuyện, cô mệt dựa vào cây, cho là Viêm Dạ Tước đang ở cách đó không xa, nhưng không biết anh càng chạy thì càng xa, biến mất ở trong một mảnh sương mù.

Khi Trình Du Nhiên ý thức được thì đã là một giờ sau, cả người cô khẩn trương lên, hướng trước mặt không ngừng hô hào, "Viêm Dạ Tước! Viêm Dạ Tước!"

Gió tuyết cản trở âm thanh của cô, căn bản không có biện pháp truyền đi, Trình Du Nhiên bắt đầu có chút nóng nảy, trước không biết đường đi, sau không biết lối về nhà, cô nên làm cái gì đây?

Hạ quyết tâm, bỏ qua mệt mỏi, đói, bước chân đuổi theo, nhưng đi chưa được hai bước, tuyết đọng đột nhiên lỏng, sụt, trong nháy mắt, hai chân cô liền vùi lấp ở sâu trong tầng tuyết.

Trình Du Nhiên sợ hết hồn, vùng vẫy, nhưng thân thể giống như là lâm vào ao đầm, thế nào cũng không ra được, nên làm gì đây?

Gặp Nạn Trên Đất Tuyết (Hạ)

Chương 64: Gặp Nạn Trên Đất Tuyết (Hạ)

Trình Du Nhiên sợ hết hồn, vùng vẫy, nhưng thân thể giống như là lâm vào ao đầm, làm thế nào cũng không ra được, nên làm gì đây?

Cô vừa lấy tay đào bới tuyết ở bên cạnh, vừa dùng đôi môi run rẩy gọi: "Viêm Dạ Tước, Viêm Dạ Tước!"

Vào lúc này, cô thật sự rất hi vọng Viêm Dạ Tước có thể ở bên cạnh mình, hít thở đến mức lỗ mũi đỏ hồng, "Viêm. . . . . ."

"Tôi nghe được!" Viêm Dạ Tước hơi tức giận, giọng nói chợt truyền đến từ phía trước Trình Du Nhiên, gió tuyết chặn lại khuôn mặt anh, nhưng có thể nhìn ra anh đang bước nhanh đến gần, trên cao nhìn xuống nhìn coi cô lùn hơn anh rất nhiều, nhíu nhíu mày.

Nửa người dưới Trình Du Nhiên đã cóng đến sắp cứng lại, anh còn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, muốn trừng phạt mình vừa nãy không đuổi theo bước chân của anh sao?

Nhưng cô không thể không thừa nhận, anh quay đầu lại tìm mình, xác thực làm cho trong lòng cô dấy lên một luồng nhiệt, nhỏ giọng nói: "Tôi sắp chết rét rồi, nhanh kéo tôi ra ngoài."

"Tôi kêu em đuổi theo bước chân của tôi, đừng nói chuyện, chờ."

Vẻ mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, xoay người, đi tới cách đó không xa lấy một khúc gỗ, sau đó lộn trở lại, đào lỏng tuyết chung quanh cô.

Trình Du Nhiên nhìn cử động của anh, bất tri bất giác cũng lấy tay bới tuyết đọng ở chung quanh ra, còn nói: "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng tới nơi trời băng đất tuyết, mặc đồ chơi này vào tôi không thể đi, cho nên. . . . . ."

Chính cô cũng không hiểu nổi, tại sao phải giải thích, nhưng cô đều nói thật, cô sợ lạnh, cho nên ngay cả sân trượt băng, cô cũng không có đi qua, thật không biết Viêm Dạ Tước muốn dẫn cô đến sau núi làm cái gì.

Viêm Dạ Tước mím chặt đôi môi, không nói gì, nghĩ thầm, cô thật đúng là có quá nhiều thứ phải học.

Anh bỗng túm lấy tay cô, kéo mạnh cô ra từ trong tuyết, ôm cô, nhanh chóng dừng lại trước ụ đá trước mặt.

Trình Du Nhiên cảm thấy chân mình cứng ngắc, Viêm Dạ Tước không chút khách khí vung xuống một quyền, đánh vào trên đùi cô, Trình Du Nhiên thét chói tai, quát lớn: "Viêm Dạ Tước, anh muốn giết người diệt khẩu!"

Trình Du Nhiên vừa kêu vừa dùng tay vuốt vuốt bắp đùi bị đau đớn, liếc Viêm Dạ Tước, chẳng lẽ anh không biết ra tay rất đau sao?

Viêm Dạ Tước chính là muốn ra tay nặng, như vậy mới có thể nhìn xem chân cô có phải cứng ngắc hay không, anh không có trả lời, từ trong túi áo lấy ra một bầu rượu nhỏ, dùng tay mở nắp bình, đưa cho Trình Du Nhiên, "Uống vào."

Mùi rượu xông vào chóp mũi, Trình Du Nhiên biết anh cho mình uống cái này để làm ấm người, vì vậy, không chút do dự liền lấy tới, uống một hớp.

Thật cay, thật mạnh!

Cô nhíu nhíu mày, nhìn anh, hỏi: "Anh không lạnh à? Sao không uống?"

"Tôi không uống rượu." Viêm Dạ Tước trả lời đơn giản, sau đó đứng lên, vươn tay hướng cô, ý hỏi cô có thể đi hay không.

Dù không thể đi, Trình Du Nhiên cô cũng phải nhịn, thế nào cũng phải nhanh rời khỏi đây, đưa tay kéo tay Viêm Dạ Tước, đứng lên.

Vào lúc này, Viêm Dạ Tước đã thả chậm bước chân, tay vẫn dắt cô, đi về phía trong rừng cây.

Ánh mặt trời ấm, đất tuyết lóe sáng, trong trời đất, tràn đầy an bình, hình như chỉ còn có hai người bọn họ.

Chỗ sâu, màu sắc cây lá kim bởi vì khí hậu mà lờ mờ, cũng không phải màu xanh tràn đầy sức sống, dõi mắt có thể thấy được tất cả đều là cây khô gầy đét.

Nói không xa, Trình Du Nhiên cảm giác mình đi thật lâu, kết quả, cô dừng bước, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc còn phải đi bao lâu? Hơn nữa, chúng ta rốt cuộc muốn đi chỗ nào, tại sao tôi phải đi với anh?"

"Từ nơi này đến sân bay, chúng ta đi Nga."

Anh chỉ vào phương hướng rừng cây, chỉ cần xuyên qua rừng cây, nơi đó chính là địa bàn của anh, vậy mà, người của anh cũng vòng quanh bên ngoài, anh mang Trình Du Nhiên đến gần đường, lúc nhỏ anh chịu huấn luyện, đã từng bị vứt vào trong này, cho nên, nơi này đối với anh mà nói chính là rất quen thuộc, chưa tới nửa ngày, nhưng lấy tốc độ này của cô, chỉ sợ là phải bỏ ra một ngày.

"Không phải nói đợi ba anh ư?" Trình Du Nhiên tò mò hỏi.

"Ông ấy ở đây chờ chúng ta." Anh nói là chúng ta, điều này làm cho Trình Du Nhiên hơi kinh ngạc.

Viêm Dạ Tước vừa mới nói xong, liền nghe được tiếng súng truyền đến cách đó không xa, phá đổ cây bên cạnh bọn họ, Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, nắm chặt tay cô, kéo Trình Du Nhiên trợt xuống một dốc nhỏ, một chỗ khác an toàn, khom người, vây cô ở giữa bộ ngực cường tráng ấm áp và cây khô.

"Xảy ra chuyện gì?" Trình Du Nhiên tựa hồ cảm giác được không thích hợp, hỏi, nhưng mắt đã thấy người tán loạn trong rừng cây.

"Em chờ tôi ở nơi này, không nên lộn xộn." Viêm Dạ Tước đưa tay vuốt mặt cô, thấp giọng nói.

Anh nói xong, sẽ phải xoay người rời đi xem tình huống, Trình Du Nhiên chợt bắt được cánh tay Viêm Dạ Tước, lắc đầu một cái, kêu anh không nên đi, dù sao, hiện tại chỉ có một mình anh, người đi tới hướng bên này nhất định là số lượng không ít.

Viêm Dạ Tước gỡ xuống một khẩu súng lục từ bên hông, giao vào trong tay cô, những người này thế nhưng phát hiện hành tung của anh, nếu như hai người cùng nhau, căn bản không trốn thoát, anh rất quen thuộc nơi này, đương nhiên có biện pháp bỏ rơi bọn họ, rẽ trở lại.

"Nhớ, không nên lộn xộn! Dùng nó bảo vệ mình." Giọng Viêm Dạ Tước rất trầm thấp.

Trình Du Nhiên nhìn ánh mắt anh, gật đầu một cái, nắm chặt súng.
Viêm Dạ Tước nhìn cô ưng thuận, nhanh chóng xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, những người trước mặt đang muốn hướng bên này lục soát bóng dáng Viêm Dạ Tước, hô lẫn nhau: "Người đang ở bên kia."

Cũng đuổi theo hướng bên kia, Trình Du Nhiên núp ở phía sau ụ đá, nhìn phương hướng bọn họ đuổi theo, trong lòng giống như là bị nhéo chặt.

Bên kia, tiếng súng mãnh liệt, hình như có thể tưởng tượng ra tình cảnh bên đó, Trình Du Nhiên đứng ở chỗ này, nắm chặt súng, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tim cô khẩn trương nhảy, cô biết, mình lo lắng vì Viêm Dạ Tước chạy đi hướng đỉnh núi, chỉ là, trong lòng lại rõ ràng hơn, cô qua đó, chỉ biết làm liên lụy tới anh.

Vậy mà, vừa lúc đó, đỉnh núi đột nhiên nổ bùm, thanh âm ầm ầm truyền khắp cả dãy núi——

Trái tim Trình Du Nhiên giống như nhảy ra ngoài, cô nhìn hướng bên kia, trường hợp để cho cô ngơ ngẩn, băng tuyết thông thiên tuôn trào ở tiếng vang phía xa, như dãy núi đang gào thét, muông thú đang gầm thét thê lương, càng ngày càng mông lung, tầm mắt của cô không có một mảnh sương trắng che đậy.

Đây là tuyết lở ư? Tới nhanh đi cũng nhanh, giờ khắc này, rừng núi quay về bình thản, không khí tựa như đóng băng, không dao động, cũng không có tiếng súng. . . . . .

Trình Du Nhiên nhìn bên kia không có động tĩnh gì, chẳng lẽ Viêm Dạ Tước lọt vào trong tuyết lở rồi?

Viêm Dạ Tước, Anh Dám Bỏ Lại ...

Chương 65: Viêm Dạ Tước, Anh Dám Bỏ Lại Tôi!

Trình Du Nhiên nhìn bên kia không có động tĩnh gì, chẳng lẽ Viêm Dạ Tước lọt vào trong tuyết lở rồi?

Vốn tự nói với mình là phải nghe lời, ở chỗ này chờ anh, nhưng vào giờ phút này, thấy cảnh tượng kia, ngực buồn buồn nặng nề, như hòn đá đè ép theo tuyết lở, khó có thể thoải mái, cô khẽ cắn môi, cô cũng không phải loại người ngồi chờ ở chỗ này.

Đứng lên, liền chạy theo phương hướng Viêm Dạ Tước đi, cô căn bản không thích ứng được với hoàn cảnh, bước chân càng ngày càng chậm, khí lạnh chung quanh làm cô run run.

Chỗ bị tuyệt lở tập kích vừa rồi hết sức an tĩnh, trắng vô tận, cô rõ ràng xác định Viêm Dạ Tước chạy tới bên này, lại thấy không đâu, cô nhìn chung quanh, chợt, thấy một cái bao tay màu đen nằm trên mặt tuyết, cô nhớ, cái này là mang ở trên tay.

Cô lảo đảo nghiêng ngã chạy như điên qua, nắm cái bao tay lên, hướng chung quanh hô hào: "Viêm Dạ Tước, Viêm Dạ Tước!"

Trong âm thanh kêu to tất cả đều là lo âu, không ngừng lấy tay lục tìm trong tuyết lở xung quanh, hơi thở lạnh lẽo nuốt vào cổ họng, khiến cô hết sức khó chịu, không biết lục tìm bao lâu, nhưng thủy chung không nhìn thấy Viêm Dạ Tước.

Hai tay cô phát run vì bị đông cứng, chống thân thể đứng lên, hướng chung quanh tiếp tục reo hò: "Viêm Dạ Tước, anh mau đi ra cho tôi, anh ra ngoài mau!"

Âm thanh bị một trận gió tuyết bao trùm, Trình Du Nhiên đón gió tuyết không ngừng đi về phía trước, trong miệng không ngừng kêu tên anh, vô luận kêu bao nhiêu tiếng, cũng không có lời đáp lại, trong lòng cô càng ngày càng nôn nóng, chợt dừng bước ở rừng cây, hướng một chỗ, dùng âm thanh lớn nhất quát: "Viêm Dạ Tước, anh dám bỏ lại tôi! Tôi khiến anh đẹp mắt!"

"Em muốn tôi đẹp mắt thế nào?" Giọng nói trầm mạnh chợt vang lên.

Âm thanh này. . . . . .

Trình Du Nhiên chợt quay đầu lại, ngũ quan thâm thúy như được đao khắc, tự nói với mình anh là Viêm Dạ Tước, bước chân tiến tới, tuyết trên người tự động chảy xuống.

Trái tim vốn là tro tàn trong nháy mắt như sống lại, đã lâu rồi, cô đều cười nhẹ nhàng ở trước mặt anh, nhưng giây phút này, một tí ti kích động, khiến cho nước mắt xẹt qua gương mặt bùn sình, khóe miệng hiện ra nụ cười mê người, Trình Du Nhiên kích động bước ra từng bước tới chỗ anh, ôm chặt lấy hông anh, anh không có chuyện, anh vẫn tốt!

"Không phải tôi bảo em chờ ở đó sao?" Giọng anh trầm thấp vang lên ở đỉnh đầu Trình Du Nhiên, mang theo nồng nặc chất vấn cùng tức giận.

Lấy hiện tại bọn họ cũng không có biện pháp phản kích, cho nên, anh phải nghĩ biện pháp gây ra tuyết sạt, muốn bọn họ giải quyết, sau đó mới trở về tìm cô, nhưng cô lại không có ngoan ngoãn chờ ở đó, thế nhưng chạy tới bên này, điều này làm cho anh tìm cũng nóng lòng, nói tìm được cô sẽ trừng phạt.

Nhưng ngay một khắc này, anh thế nhưng lại chỉ mở miệng tức giận, bởi vì, vào lúc thấy nụ cười của cô mang theo nước mắt, anh giật mình.

Trình Du Nhiên giương mắt, nhìn Viêm Dạ Tước, thấp giọng nói: "Tôi cho là anh. . . . . ."

Cho là anh xảy ra chuyện, mới chạy đến, thì ra mình khẩn trương là vì anh, chính cô cũng không nghĩ ra, nhưng những lời này, cô lại không có nói ra.

Vẫn chưa có nói xong, đã bị Viêm Dạ Tước ôm lấy, xoay người núp ở phía sau cây khô, trên mặt lạnh lùng như cũ, nhỏ giọng cảnh cáo, mắt nhìn người cầm súng đi qua phía trước mặt, đáng chết, còn có người sống.

Trình Du Nhiên ngừng thở, dán lồng ngực anh, vào lúc này cô nghe lời, chỉ thấy anh lấy súng ra, liền bắn chết người tìm kiến hai bọn họ.

Sau đó lạnh giọng nói: "Về sau, em chờ yên cho tôi!"

Lần này Trình Du Nhiên không có mạnh miệng, đem tay ôm lấy anh thu hồi lại, bỗng nhiên có cảm giác dinh dính, vừa nhìn đã thấy quần áo sau lưng anh bị rách, vết thương vẫn còn đang chảy máu, máu vết thương chảy không ngừng, nhỏ xuống tuyết trắng.

"Viêm Dạ Tước, anh bị thương." Sắc mặt Trình Du Nhiên nhất thời tái nhợt, nhìn xem vết thương nói, kéo khăn quàng cổ xuống muốn xử lý vết thương cho anh.

Lại bị anh bắt được, thản nhiên nói: "Không cần để ý đến."

Giờ phút này, trên trán anh toát mồ hôi lạnh, lạnh lùng nhìn cô, cố ý muốn không lưu ý đến đáy lòng dâng lên dòng nước ấm vì cô, cô đang khẩn trương vì mình, tiếp tục nói: "Chăm sóc tốt chính em, chớ đông lạnh, đừng tiếp tục gây ra phiền toái cho tôi."

Nghe tiếng trách mắng, Trình Du Nhiên liếc anh một cái, trong lòng biết anh đang lo lắng cho cô, nhưng tình huống bây giờ, cô nên lo lắng anh mới phải.

"Đi!" Viêm Dạ Tước lạnh lùng ra lệnh, bàn tay bắt được tay cô, hai người chậm chạp đi chậm ở đất tuyết.

Viêm Dạ Tước vừa chế tạo tuyết sụt nên đã sớm hủy diệt đường núi, nhưng Viêm Dạ Tước giống như là híp mắt cũng có thể quen thuộc con đường này.

Trình Du Nhiên cảm thấy bước chân của anh càng ngày càng chậm, vết thương đang từ từ nhạt nhòa lực sinh mệnh của anh.

"Viêm Dạ Tước, tôi xem vết thương giúp anh trước nhé." Trình Du Nhiên hạ thấp giọng nói, chỉ hi vọng là anh sẽ đồng ý.

Nhưng thể lực của anh bắt đầu cạn kiệt, vết thương cũ thêm tổn thương mới, ngã trên mặt đất, Trình Du Nhiên cố hết sức đỡ anh ngồi xuống.

Vậy mà, vừa lúc đó, trong tuyết cách đó không xa thoát ra một người, tay cầm súng, đang hướng sau lưng Viêm Dạ Tước nổ súng ——

Trình Du Nhiên vừa may thấy được, không chút nghĩ ngợi liền cầm súng bên hông lên, đôi tay nắm thật chặt, chợt bóp cò súng, thủ pháp rất nhanh rất chính xác, đối phương còn chưa kịp nổ súng, cũng đã bị đánh trúng trán, ngã xuống mặt tuyết.

Trình Du Nhiên ngã ngồi xuống, chính cô cũng kinh ngạc vì phản ứng nổ súng của mình lại nhanh như vậy.

"Cuối cùng cũng tiến bộ." Viêm Dạ Tước nói trầm thấp, nâng tròng mắt hơi mệt mỏi nhìn cô, rốt cuộc chống đỡ không nổi, hôn mê bất tỉnh.

Lúc anh nói một câu nói cuối cùng rồi hôn mê, Trình Du Nhiên ngồi xổm người xuống lo lắng kêu anh: "Viêm Dạ Tước!"

Anh không có phản ứng, sắc mặt trắng bệch mà lạnh lẽo, hơi thở lãnh khốc trong ngày thường cũng dần dần biến mất, Trình Du Nhiên bắt lấy tay anh, khẩn trương kêu: "Nói chuyện với anh đó, nói chuyện với anh đó, anh đừng ngủ, anh còn chưa có phụ trách với tôi!"

Cô chợt nhớ tới sáu năm trước anh từng nói sẽ phụ trách, bây giờ cô muốn anh phụ trách, muốn anh khỏe.

Có điều lời nói của Trình Du Nhiên hình như không khiến anh phản ứng, khiến cho cô nóng nảy, bắt lấy bả vai anh, lớn tiếng mắng: "Viêm Dạ Tước, anh dám bỏ lại tôi, tôi ——"

"Tôi sẽ không!" Giọng Viêm Dạ Tước có chút yếu đuối nhưng vẫn không mất khí phách như cũ, anh chậm rãi mở mắt, thời điểm cô nói muốn anh phụ trách, anh liền nghe được, đây là lần thứ hai cô nói lời này, khiến cho anh giãy giụa tỉnh lại, nhìn Trình Du Nhiên nói: "Em đi thẳng dọc theo con đường này, rất nhanh sẽ thấy biệt thự, đi tìm bọn Phi Ưng tới đây."

Chết Cũng Không Bỏ Lại

Chương 66: Chết Cũng Không Bỏ Lại

"Em đi thẳng dọc theo con đường này, rất nhanh sẽ thấy biệt thự, đi tìm bọn Phi Ưng tới đây."

Viêm Dạ Tước nhỏ giọng nói bị gió tuyết thổi tan, nhưng rõ ràng tiến vào trong lỗ tai Trình Du Nhiên, sắc mặt trầm xuống, bão tuyết làm cô cóng đến cứng ngắc, trong lúc nhất thời cô nói không ra lời, chỉ có thể lắc đầu không ngừng, cô không cần đi, nếu bỏ Viêm Dạ Tước ở nơi này, anh hôn mê bất tỉnh, có người tới thì làm thế nào?

Trình Du Nhiên cong người xuống, một tay ôm lấy bên eo anh, muốn đỡ anh dậy.

Viêm Dạ Tước thấy lại đẩy cô ra, lạnh giọng ra lệnh: "Đi!"

Trình Du Nhiên bị đẩy, không tìm được trọng tâm liền té xuống mặt tuyết, Viêm Dạ Tước dựa vào cây khô, lạnh lùng nhìn cô, cố sức nói: "Em liên tục đứng không vững, còn muốn mang theo tôi đi? Vậy sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho tôi thôi! Đi đi!"

Âm thanh của anh càng ngày càng thấp, dưới trời băng đất tuyết, lại tiêu hao thể lực, cho nên, anh có lẽ đã không thể tranh cãi những thứ này với cô nữa.

Chớ nói chi là còn có thể bảo vệ cô, chỉ có cô đi trước, nói không chừng còn có thể cứu hai người.

Trình Du Nhiên làm sao có thể nghe không ra ý tứ trong lời Viêm Dạ Tước, cô nhanh chóng bò dậy trong đất tuyết, cũng không có tức giận bởi vì lời của anh, mà đi tới trước mặt anh, môi cóng đến cứng ngắc, kiên nghị nói: "Tôi không đi!"

Mặt Viêm Dạ Tước tức giận, biết cô quật cường, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc quật cường.

Song chuyện Trình Du Nhiên quyết định, cũng sẽ không thay đổi, cô ngồi xổm xuống, nhìn mặt anh tái nhợt, nói từng chữ từng câu: "Anh nói không bỏ lại tôi, tôi cũng vậy, chết cũng không bỏ lại! Cho nên, hoặc là chúng ta cùng đi ra khỏi đây, hoặc là chúng ta cùng nhau ở chỗ này!"

Cô kiên định khiến mặt Viêm Dạ Tước cứng đờ trong nháy mắt, tâm ngẩn ra, bất đắc dĩ khạc ra: "Thật là một cô gái cố chấp."

"Đây chính là học theo anh." Trình Du Nhiên kéo ra một nụ cười đẹp mắt, nhưng cô không biết, lời của cô..., cô cười, trong nháy mắt hòa tan một người đàn ông lạnh lẽo, ấm áp chưa bao giờ có dâng lên ở đáy lòng, Viêm Dạ Tước vươn tay, theo thói quen bao trùm đỉnh đầu của cô, trầm giọng nói: "Em cũng chỉ biết học những thứ này?"

"Yên tâm, về sau tôi học nhiều hơn." Trình Du Nhiên đưa tay nắm lấy tay anh, một tay để ngang sau lưng cô, hỏi: "Có thể đứng lên chứ?"

Viêm Dạ Tước không nói gì, dưới sự chống đỡ của cô chậm rãi đứng lên, nhưng nhìn lại cố hết sức, Trình Du Nhiên nhìn anh, muốn mở miệng hỏi.

"Đi." Âm thanh trầm thấp cắt đứt lời cô muốn hỏi, gật đầu một cái, tiếp tục đi tới phía trước mặt.

Bầu trời, tuyết lại bắt đầu rơi, vốn là bầu trời không mây xanh thẳm, phủ một tầng trắng mờ mịt, đỉnh núi trở nên vắng vẻ, tất cả hình như hỗn độn.

Trình Du Nhiên gian nan đỡ Viêm Dạ Tước, cô càng ngày càng lạnh, nhưng cô lại tự nói với mình không phải sợ.

"Viêm Dạ Tước, anh có khỏe không?" Trình Du Nhiên dời ý nghĩ của mình đi chỗ khác, hỏi anh.

"Ừ." Anh trầm thấp trả lời ở bên tai cô, âm thanh càng ngày càng thấp.

Điều này làm cho Trình Du Nhiên lo lắng, vội vàng nói: "Viêm Dạ Tước, chúng ta nói chuyện một lát, anh ngàn vạn lần đừng ngủ."

"Em muốn nói gì?" Âm thanh mang theo một tia suy yếu.

"Hãy nói về anh, chuyện muốn làm nhất là gì?"

"Không có." Viêm Dạ Tước nói rất bình thản, xác thực, từ nhỏ đến lớn anh cũng không có cái gì phải làm, chỉ có bọn họ muốn anh làm.

"Trả lời không có việc làm, anh thật đúng là kỳ quái." Trình Du Nhiên nói, nhưng bởi vì đỡ anh nên bước chân càng ngày càng nặng nề.

Hô hấp của Viêm Dạ Tước cũng trở nên hơi yếu, là ý chí đang chống đỡ anh, anh quay đầu nhìn về phía Trình Du Nhiên, nói: "Vậy em nói về mình đi."

"Tôi? Tôi muốn nhất chính là cầm bằng tốt nghiệp." Cô cũng không tin tà ma, tất cả mọi người cho là cô không lấy được bằng tốt nghiệp, nhất định phải cầm tấm bằng hồng thông đỏ đó cho bọn họ nhìn coi, hừ, hậu quả xem thường Trình Du Nhiên cô rất nghiêm trọng.

"Cái này tôi giúp em, mười bản có đủ hay không?" Viêm Dạ Tước nói nghiêm trang.

Trình Du Nhiên thiếu chút nữa liền bị lời anh nói làm cho tức chết, lại không tin mình, Trình Du Nhiên liếc anh một cái, nói: "Chớ xem thường tôi...tôi muốn tự mình lấy."

"Ừ." Viêm Dạ Tước ừ, Trình Du Nhiên lập tức kêu lên: "Không thể ngủ, tôi còn chưa nói xong việc tôi muốn làm."

"Còn có cái gì?"

"Chính là học Trung y, tốt nhất tôi có thể diễn giống như trên tivi, chợt gặp gỡ một ông lão thâm sơn, truyền thụ y thuật Hoa Đà cho tôi." Từ nhỏ cô đã học sở trường dùng dao, nhưng cô vẫn rất thích Trung y, bác đại tinh thâm, đây cũng là mẹ từng nói với mình, cô vẫn nhớ.

"Còn gì nữa không?"

"Chính là ăn được, ngủ được, còn có chính là mang Tiểu Nặc đi du lịch." Những thứ này đều là cuộc sống Trình Du Nhiên muốn nhất vì không cần lo lắng, dĩ nhiên, không thể thiếu con trai bảo bối, Trình Du Nhiên quay đầu nhìn anh, nói: "Còn có chính là. . . . . . Viêm Dạ Tước, anh làm sao vậy?"

Cô vốn còn muốn nói, nhưng lại thấy Viêm Dạ Tước dần dần khép mắt lại, cô kinh hoảng kêu anh một tiếng: "Viêm Dạ Tước."

"Trình Du Nhiên, nói cho tôi biết. . . . . ." Giọng Viêm Dạ Tước càng ngày càng thấp, nhìn Trình Du Nhiên, hỏi: "Ba Tiểu Nặc là ai?"

"Vậy anh mở mắt, tôi liền nói cho anh biết, tuyệt đối bất ngờ!" Trình Du Nhiên bị thân thể nặng nề của anh áp đến, té ngã ở trên đất tuyết, cô nhanh chóng bò dậy, không ngừng lay bả vai Viêm Dạ Tước, gương mặt tuấn tú trắng bệch, lạnh lẽo, mặt mày mất kiên quyết dọa người ngày xưa.

Trình Du Nhiên khẩn trương không thôi, sờ sờ mặt anh, cảm thấy anh mất nhiệt độ cực nhanh, tiếp tục như vậy, sinh mạng sợ rằng khó giữ được.

Nên làm cái gì? Trình Du Nhiên vừa gọi anh, vừa nằm trên người anh, lục lọi bình rượu mạnh: "Viêm Dạ Tước, anh tỉnh lại, không phải anh muốn biết ba Tiểu Nặc là ai sao?"

Cô tìm được bình rượu trong túi anh, lập tức mở nắp ra, cẩn thận đem rượu nước đổ vào trong môi anh.

"Viêm Dạ Tước, nhanh uống một chút." Cô đem rượu rót vào trong miệng anh, làm thế nào cũng không vào được, đưa tay không ngừng lau dịch rượu chảy ra khóe miệng.

Nước mắt ở khóe mắt cô rơi xuống, xuống tuyết, cô thế nhưng chảy nước mắt.

Trình Du Nhiên đổ rượu vào trong miệng mình, hôn đôi môi anh lạnh như lưỡi dao, mớm từng giọt cho anh, cho đến khi tất cả chất lỏng trong môi cô đưa vào cổ họng của anh, cô mới thở dài một hơi, lặp lại động tác đút rượu, nhưng vẫn không thấy anh có dấu hiệu ấm áp.

Đôi tay cô bưng lấy mặt Viêm Dạ Tước, có chút run rẩy, ngay cả thanh âm cũng trở nên run rẩy: "Viêm Dạ Tước, anh tỉnh đi, anh tỉnh lại tôi sẽ nói cho anh biết ba Tiểu Nặc là ai? Có được hay không?"

Anh không có động tĩnh, Trình Du Nhiên xoa xoa khuôn mặt lạnh băng của anh, mang theo tiếng nghẹn ngào, nói: "Anh không thể có chuyện, bởi vì, anh chính là ba Tiểu Nặc, anh chính là, sáu năm trước. . . . . ."

Thương Thế Của Anh, Tôi Tới Trị ...

Chương 67: Thương Thế Của Anh, Tôi Tới Trị

"Anh không thể có chuyện, bởi vì, anh chính là ba Tiểu Nặc, anh chính là, sáu năm trước. . . . . . Viêm Dạ Tước! Anh tỉnh đi!"

Trình Du Nhiên lắc lắc bả vai Viêm Dạ Tước, không ngừng gọi, gió lớn, bão tuyết thổi tan tiếng cô kêu gọi, cũng rót vào cổ họng cô, để cho cô ho hai tiếng, cô đưa tay thử thăm dò hơi thở của anh, còn có hơi thở, xem ra đã hôn mê.

"Tôi sẽ không bỏ lại anh, tôi dẫn anh cùng đi."

Hiện tại cô càng không thể ném anh ở chỗ này, phải đi thì mang theo anh, Trình Du Nhiên hạ quyết tâm, bất cứ giá nào.

Trình Du Nhiên đỡ anh ngồi, từ trên cổ gỡ xuống khăn quàng cổ, buộc kỹ vết thương sau lưng trước, cổ truyền đến từng trận gió lạnh lẽo, làm cô lạnh phát run, cô lắc đầu, để cho mình không thèm nghĩ tới cái rét lạnh.

Sau đó, nắm lấy hai cánh tay anh, muốn nâng anh lên lưng mình, nhưng anh thật sự quá nặng, mấy lần đều làm cho anh cùng mình ngã ở đất tuyết, tuyết lạnh lẽo rót vào thân thể cô, cô nhanh chóng bò dậy, gian nan đỡ anh, đi tới hướng con đường anh nói.

Cô là bác sỹ, cô biết nhất định phải nhanh mang anh rời khỏi đây, nếu không, chỉ sợ anh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nghĩ tới đây, Trình Du Nhiên quát lớn một tiếng, bước nhanh hơn, đi hướng trước mặt.

Đi vài bước, bụp, cả người cô ngã xuống lần nữa, tựa như có lẽ đã không còn hơi sức, cô nhìn Viêm Dạ Tước nằm ở trong tuyết, còn gọi mấy tiếng, hi vọng anh có thể tỉnh lại.

Vào lúc này, anh thủy chung không nhúc nhích, không cứu được anh, ngay cả mình cũng chỉ có thể chờ chết, cô thật muốn bỏ lại anh sao?

Trình Du Nhiên cô không thể làm ra chuyện như vậy, dù sao anh mang mình đi nơi này muốn mang theo cô tránh né những thứ nguy hiểm kia, không những thế bọn Bôn Lang còn đi đường nguy hiểm hơn.

Điểm này cô biết, nhưng tình hình hiện tại chính là thích đối nghịch với cô, gây khó dễ cho cô.

"Viêm Dạ Tước, anh tỉnh lại có được hay không. . . . . ."

"Lão đại!" Vào lúc cô gần như sắp tuyệt vọng, nơi xa truyền đến âm thanh quen thuộc.

Cô lập tức lau đi nước mắt bên khóe mắt, chợt đứng lên từ trong đất tuyết, tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh, cô ra sức chạy đi hướng bên kia.

"Bôn Lang! Bôn Lang! Tôi ở nơi này, chúng tôi ở chỗ này!" Vừa chạy vừa hô to, còn không ngừng giơ cánh tay lên hi vọng bọn họ thấy được.

Bông tuyết càng lúc càng lớn, Trình Du Nhiên mơ hồ nhìn thấy bóng người bên kia chạy tới, cô chỉ sợ để vuột mất bọn họ, hô to, ngã nhào, bò dậy, cho đến khi nhìn bọn họ đi tới hướng bên này, cô mới ngừng lại, ngồi dưới đất, trên mặt hình như thở phào nhẹ nhõm.

"Viêm Dạ Tước ở bên kia, phải lập tức dẫn anh ấy trở về làm giải phẫu, mau." Cô vẫn chưa yên tâm kêu một tiếng.

Bôn Lang thấy lão đại bị thương ngã xuống trên mặt tuyết, nóng nảy chạy tới hướng bên kia, bọn Phi Ưng cũng chạy tới rất mau, nhanh chóng mang theo bọn họ đi tới tòa thành sâu trong núi tuyết.

Không ngờ trong nơi trời băng đất tuyết, còn có một tòa thành cổ xưa, mà ở trong đó, mới chính thức là địa bàn của Viêm Dạ Tước, nhưng nhìn tình huống, mọi người cũng gặp phải tập kích, rất nhiều người bị thương, thấy sự việc lần này cũng không có đơn giản, bởi vì, một con đường không có người biết lại có người mai phục.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên ở đại sảnh tòa thành, Phi Ưng cùng Bôn Lang hợp lực đem Viêm Dạ Tước đi vào, Trình Du Nhiên có chút mệt lả theo ở phía sau, tay vẫn ấn vết thương sau lưng anh, đôi tay phát run, hi vọng anh ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện.

Lúc này, Tiếu Chấn Vũ cũng trong tòa thành, đang mang theo cái bao tay trừ độc chạy tới, nhìn vết thương sau lưng Viêm Dạ Tước, nhíu nhíu mày, thật đúng là sâu, mà cũng chậm trễ thời gian, hơn nữa, vết thương cũ trên bả vai cũng rách ra, chảy ra tia máu.

"Tôi tới!" Trình Du Nhiên đi tới trước mặt Tiếu Chấn Vũ, một đôi tròng mắt trấn định nhìn về phía anh ta, trong tay đã mang bao tay, cầm lấy công cụ trong tay Tiếu Chấn Vũ, thấp giọng nói: "Anh băng bó vết thương trên bả vai giúp anh ấy là tốt rồi."

Không biết vì sao, cô chỉ muốn tự mình động thủ xử lý vết thương này cho anh, bất luận kẻ nào cô đều không yên lòng, dù hiện tại cô cũng có chút suy yếu, tay có chút run rẩy.

Tiếu Chấn Vũ nhìn tay cô có chút run rẩy, lo lắng hỏi: "Cô có thể không? Để tôi làm đi."

"Đừng nói nhảm! Thương thế của anh ấy, tôi tới trị!" Trình Du Nhiên lạnh lùng quát lớn, khiến cho Tiếu Chấn Vũ không dám nói chuyện, trong ánh mắt của cô mang theo kiên định, tựa hồ đang nói cho anh ta cùng tất cả mọi người biết, bọn họ phải tin tưởng cô, cô có thể làm được, cô nhất định có thể làm được.

Mà bọn họ cũng chỉ có tin tưởng cô, Phi Ưng và Bôn Lang đều ở bên cạnh nhìn.

Trình Du Nhiên cư nhiên nhắm hai mắt lại, không ngừng khiến mình tĩnh tâm, đây là phương pháp lúc còn rất nhỏ mẹ kêu cô làm trước khi giải phẫu hoặc là thời điểm gấp rút, , nhất định phải để cho mình lắng xuống trước, dần dần, cô hình như chỉ có thể nghe được hô hấp của mình, có chút nhanh, nhưng lại bình tĩnh.

"Chỉ số sinh mạng bao nhiêu, nhịp tim bao nhiêu?" Cô nhàn nhạt hỏi hai vấn đề, Tiếu Chấn Vũ trả lời, cô mới hít sâu một hơi, nói: "Tùy thời báo."

Nói xong, tay cô đã rơi xuống dao giải phẫu, cắt vết thương, cẩn thận lấy vật sắc ở bên trong ra, phải rất chính xác không thể đụng phải bất kỳ dây thần kinh nào, giờ khắc này, mọi người cơ hồ đều ngừng thở, nhìn, không dám nói lời nào.

Chỉ có âm thanh Tiếu Chấn Vũ hồi báo chỉ số sinh mạng, Trình Du Nhiên nhìn chằm chằm màn đầm đìa máu tươi trước mắt.

Ngay sau đó, loảng xoảng một tiếng, hơi sức thuận lợi lấy ra, đánh rơi vào trong mâm phát ra âm thanh thanh thúy, mọi người mới thở dài một hơi.

Trình Du Nhiên cũng yên tâm thở ra một hơi, từ trên tay Tiếu Chấn Vũ cầm lấy kim, bắt đầu khâu lại vết thương, từng động tác đều rất lưu loát mau lẹ, nhưng trán Trình Du Nhiên đều là mồ hôi, đâu đau nhức, sắc mặt càng tái nhợt.

Rốt cuộc, cầm kéo lên cắt bỏ sợi chỉ, giải phẫu hoàn thành!

Trình Du Nhiên mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, hai chân nhất thời cảm giác vô lực, đưa tay vịn bên giường.

Tiếu Chấn Vũ tiến lên đỡ cô, lúc này mới phát hiện ra thân thể của cô đang run rẩy, hơn nữa run rẩy kịch liệt, Tiếu Chấn Vũ đưa tay sờ sờ cái trán cô.

Trời ạ! Nóng như vậy, còn phát sốt cao, cũng còn có thể làm giải phẫu, cô căn bản đã tiêu hao thể lực rồi.

"Còn lại liền giao cho anh." Trình Du Nhiên nhìn Tiếu Chấn Vũ, cười cười nhàn nhạt, cả người liền hôn mê bất tỉnh, cô đã đem tất cả hơi sức hoàn thành cuộc giải phẫu, lần nữa chứng minh cô là Vua Y chợ đen danh bất hư truyền, cũng chứng minh lời thề cô nói ngày đó: "Thương thế của anh, tôi tới trị."

Dịu Dàng Thoáng Qua

Chương 68: Dịu Dàng Thoáng Qua

Ban đêm, tuyết bay rơi tán loạn, gió lạnh gào thét.

Vậy mà, phía trong tòa thành, ngọn lửa lò sưởi trong tường bùng cháy, từng đợt ấm áp bao phủ phần yên tĩnh này, chợt, tiếng bước chân dồn dập đánh vỡ trầm tĩnh.

Vào lúc này đến phiên Bôn Lang trông chừng lão đại, mới vừa ăn xong, hơi trễ, vì vậy, dồn dập chạy đi hướng căn phòng của lão đại, ở tại cửa ra vào, còn nghĩ lão đại ngủ ở bên trong, muốn nhẹ nhàng một chút, nhưng đến gần, anh ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra trong nháy mắt đó. . . . . .

Ah? Trên giường tại sao trống không, lão đại đâu? Anh ta vội vàng đi vào, liền bắt gặp người anh ta muốn tìm đang mặc quần áo trước tủ treo quần áo.

"Lão đại, anh đã tỉnh!" Bôn Lang trợn to con mắt, nhìn trên người lão đại còn quấn băng, thế nhưng, thoáng cái đã tỉnh, nuốt một ngụm nước bọt, đây thật là thần tiên, chỉ là, lão đại của anh ta vẫn luôn chiếm cứ vị trí này ở trong lòng anh ta.

Vào lúc Bôn Lang vẫn còn đang giật mình, Viêm Dạ Tước khoác áo sơ mi đen lên, xoay người, nói: "Thông báo xuống, lập tức đi họp."

Giọng Viêm Dạ Tước rất bình thản, lại mang theo kiên quyết anh quen có.

Bôn Lang lập tức phấn chấn tinh thần, giơ tay lên làm một thủ thế OK, anh ta đương nhiên biết lão đại gấp gáp họp là vì nguyên nhân gì, những người này, muốn động thủ trên đầu thái tuế, cũng cần phải trả giá thật lớn, dĩ nhiên, khi động đến đầu Bôn Lang này, cũng phải có giá cao.

Viêm Dạ Tước nhìn Bôn Lang đi ra ngoài, cài nốt nút cuối cùng lại, xoải bước đi ra khỏi phòng, thời điểm đi trên hành lang, anh tự tay đẩy cửa phòng bên cạnh ra, liếc mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy có người nằm trên giường, trong mắt nhất thời có từng ánh sáng đứt đoạn khác thường.

Rất nhanh, đóng cửa lại, xoải bước đi hướng thư phòng, có một số việc, anh phải đi xử lý trước, rồi tới xử lý cái người không an phận này.

Không lâu sau, Bôn Lang và Phi Ưng nhanh chóng đi tới thư phòng, trên mặt đều mang một tia thâm trầm, hơn nữa còn mang theo một người đàn ông trung niên sắc mặt tái nhợt.

Đi vào thư phòng, chỉ thấy bóng dáng cao thẳng đứng nghiêm ở trước cửa sổ, tầm mắt lạnh lùng trông về cảnh sắc phía xa ngoài cửa sổ, trên mặt không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, chợt xoay người, dạo bước đến trên ghế dựa, ngạo nghễ ngồi xuống, ngước mắt nhìn người trung niên trước mắt.

Người trung niên gọi là La Nghiêm, là người phụ trách khu vực này, kẻ địch chui vào dưới mắt cũng không có thấy, ngược lại làm cho người ta tập kích nửa đường.

Mặc dù lão đại không nói gì, La Nghiêm nhìn con ngươi băng lãnh kia, sau lưng bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo, so với trời băng đất tuyết phía ngoài còn phải lạnh bức người hơn, ông ta đương nhiên biết chuyện này làm ông ta phải xong đời rồi, nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Lão đại, là người của Lục Tường, không biết từ lúc nào, lão ta lại xây một cái bẫy ở đây."

"Không biết?" Giọng Viêm Dạ Tước rất là bình tĩnh, nhưng loại an tĩnh này tựa hồ đang tỏ rõ, gió bão sắp tới.

La Nghiêm ngẩn ra, không dám nhìn ánh mắt lão đại, hốt hoảng nói: "Lão đại, tôi biết sai rồi, chuyện này là tôi nhất thời sơ sót, mới để cho Lục Tường có cơ hội lợi dụng, lão đại, ngài cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định cầm mạng Lục Tường tới chuộc tội với ngài."

"Bằng ông?" Sắc mặt Viêm Dạ Tước lạnh lùng như cũ, nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Lúc này, Bôn Lang một bên tiến lên một bước, nhíu mày nói: "Lão đại, chuyện này không bằng giao cho tôi."

"Hơn nữa, tôi nghe nói Lục Tường có một cuộc buôn bán ở nước Pháp, tôi sẽ đi cắt đứt bọn họ, muốn lão ta nước xa không cứu được lửa gần!" Đan Hùng cũng trầm mặt, lần này, anh ta cũng một bụng tức giận, Lục Tường này, bọn họ đã sớm muốn giải quyết sạch sẽ.

Viêm Dạ Tước nghe bọn họ mở miệng, nhỏ nhẹ gật đầu, anh vẫn luôn rất yên tâm đối với mấy tên thuộc hạ, nhưng đối với những người nhà họ Viêm, anh đều không yên tâm hoàn toàn, lúc này, ánh mắt rơi vào trên người La Nghiêm, chỉ thấy La Nghiêm run run, cũng không dám nói chuyện, chỉ là lẳng lặng, thận trọng.

Ai biết, khi ông ta cho là lần này thật xong đời, Viêm Dạ Tước chợt đứng lên, đi ra bên ngoài.

Trời ạ, lão đại trở nên thiện lương ư?

Nếu như ông ta nghĩ như vậy thì sai lầm rồi, bắt đầu từ hôm nay, La Nghiêm sẽ không xuất hiện trên mảnh đất này, đây chính là phương thức anh trục xuất xua đuổi người nhà họ Viêm.

Viêm Dạ Tước xử lý tốt việc này, hiện tại, cũng nên đi xử lý người không an phận kia rồi.

Đi vào phòng ngủ ấm áp, Tiếu Chấn Vũ tiến lên, anh trầm giọng hỏi: "Người cô ấy thế nào?"

"Vẫn còn đang sốt cao, phải đợi hết sốt mới được." Tiếu Chấn Vũ nhìn rõ ràng, không hổ là Vua Y chợ đen, lúc ấy cô đang sốt cao mà vẫn còn dùng hơi sức cuối cùng làm giải phẫu cho anh, một khắc kia, chính anh ta cũng kinh hãi, nhưng vết thương của Viêm Dạ Tước cũng nặng, sao lúc này đã tỉnh lại rồi.

"Tước, thương thế của anh——"

"Các cậu cũng đi ra ngoài trước." Giọng Viêm Dạ Tước lạnh lẽo cắt đứt lời anh ta, bước chân đi tới hướng giường, cũng không nhìn người nào đó bên cạnh, dù sao, sau lời của anh, nơi nàysẽ không có khả năng có những người khác.

Rất nhanh, người làm kể cả Tiếu Chấn Vũ cũng quay người ra khỏi gian phòng, toàn bộ không gian trong cũng chỉ còn lại có Viêm Dạ Tước cùng người nằm trên giường.

Một đôi con ngươi sắc đi tới, Trình Du Nhiên vẫn nằm trên giường, chăn gấm mềm mại che nửa thân thể, theo ngực cô phập phồng, trán đều là mồ hôi lớn như hạt đậu, anh chậm rãi đến gần, bàn tay sờ sờ ở trên trán cô, xác thực bỏng đến dọa người.

Vì vậy, ánh mắt rơi vào y phục bên cạnh, là người làm mới vừa đi ra ngoài nói muốn thay cho Trình Du Nhiên, bởi vì, quần áo mặc đã ướt đẫm toàn bộ.

Viêm Dạ Tước dựa vào đầu giường, mười ngón tay vuốt ve tóc cô, hai mắt nhìn mặt mũi cô tái nhợt, sắc mặt mặc dù không nhìn ra, nhưng cũng có thể thấy một tia ấm áp từ trong tròng mắt lạnh lẽo của anh.

Sau đó, cẩn thận di động thân thể cô, giúp cô thay áo ướt mồ hôi, chuyện này với anh mà nói là khó khăn, mặc dù từ nhỏ anh đã không phải là sống an nhàn sung sướng, nhưng chưa bao giờ phục vụ người khác, cho nên, tay vừa động, hình như vừa vặn quẹt qua da thịt mềm mại của cô.

"Ưmh. . . . . ." Phát ra âm thanh rất nhỏ, xem ra mình làm đau cô.

Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, tận lực thả nhẹ tay lần nữa, thận trọng giúp cô thay áo ngủ to lớn của mình.

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, hình như gian phòng ấm áp căn bản không không cách nào ấm áp người trên giường, chỉ thấy cô không ngừng phát run.

Viêm Dạ Tước chậm rãi nằm xuống, nghiêng người ở bên cạnh cô, ánh mắt của anh nhất thời trở nên thâm trầm, hơi thở phái nam vừa nồng vừa nặng phát ra từ mũi, bàn tay đưa ra, nhẹ nhàng đem đầu cô vùi vào trong cánh tay mình, hình như muốn làm cô ấm áp hơn.

Ôm thân thể mềm mại, trong óc của anh không ngừng thoáng qua tình cảnh bọn họ ở trong gió tuyết, anh biết cô sợ lạnh, cho nên anh bảo cô rời đi trước, nhưng cô lại không đi, hừ, cái này thật đúng là Trình Du Nhiên, vẫn không phải là một người an phận, giống như là cô ở trong đống tuyết gọi anh, nói tâm nguyện của cô.

Bằng tốt nghiệp? Vô tình gặp gỡ thần y? Cũng chỉ có đầu cô mới nghĩ ra được, nhưng anh còn nhớ thật sâu cô nói câu kia: "Viêm Dạ Tước, anh tỉnh lại, không phải anh muốn biết ba Tiểu Nặc là ai à. . . . . ."

Tôi Có Lời Muốn Hỏi Em

Chương 69: Tôi Có Lời Muốn Hỏi Em

Cả đêm gió tuyết rốt cuộc ngừng lại ở lúc tờ mờ sáng, vạn dặm quang đãng, mặt trời chậm rãi dâng lên, cách cửa sổ bám đầy băng tuyết, đem từng ánh mặt trời ấm áp đi vào.

Làm một con mèo lười, đặc biệt là mèo lười vô cùng sợ lạnh, thời tiết như vậy đánh chết Trình Du Nhiên cũng sẽ không rời giường, nắm thật chặt "gối ôm" trong ngực, lại dùng đầu cô vùi vào bên trong lông mềm như nhung.

Ah, "gối ôm" này thế nào cảm giác có chút không giống bình thường, chẳng lẽ là thím Vân đã đổi?

Không nhịn được khụt khịt cái mũi, hơi thở đặc biệt chui vào, tư vị rất quen thuộc!

Như làm trộm khẽ mở một con mắt ra, lại phát hiện một đôi mắt đen như mực con đang nhìn chằm chằm mặt cô, bị sợ đến cô vội vàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy không ngừng.

Xong rồi xong rồi, tại sao cô ngủ cả đêm ở trong ngực anh, còn bày ra tư thế mập mờ như vậy?

Chỉ là giấc ngủ này rất thư thái, quả thật chính là giấc ngủ thoải mái nhất trong đời cô!

"Đã tỉnh rồi hả?" Âm thanh trầm mạnh vang lên bên tai, cánh tay kia cũng mau nhanh chóng rời đi dưới đầu cô, sau đó dùng sức lắc, hình như thời gian dài không có hoạt động nên mỏi.

"Không có!" Trình Du Nhiên tức giận đáp, hai cha con này thật đúng là cao thủ khuấy mộng, Tiểu Nặc như vậy, Viêm Dạ Tước cũng như vậy, không thể để cho cô ngủ một giấc ngon lành sao!

Bàn tay xù xì chợt nhấn một cái ở trên trán cô, lại lần nữa nhét cô về trong chăn gấm, bình thản nói: "Vậy em tiếp tục ngủ."

Viêm Dạ Tước thẳng tắp lưng đứng lên, đôi tay lật, áo khoác tự động khoác ở trên người, đang muốn xoay người rời đi.

Trình Du Nhiên hận hiện tại không thể xuống giường đạp hai chân anh, đã như vậy mà cô còn có thể ngủ thì có thể thành tiên.

"Đợi đã nào...!" Trình Du Nhiên vèo ngồi dậy, kêu một tiếng.

Viêm Dạ Tước nhíu nhíu mày, nhưng vẫn dừng bước, quay đầu lại tìm hiểu xem người ngồi ở trên giường kêu lên, không lên tiếng, tựa hồ đang chờ cô nói chuyện.

Trình Du Nhiên ngước mắt nhìn Viêm Dạ Tước, nói: "Anh phải đi nơi nào? Thay thuốc trước."

"Em chăm sóc tốt cho chính mình rồi nói." Nhàn nhạt trở về cô một câu, cũng bệnh thành ra như vậy rồi, còn không an phận, nghĩ đến cô phát sốt còn thay mình làm giải phẫu, anh nhíu nhíu mày.

Chân chính nên cau mày là Trình Du Nhiên chứ, cô tốt bụng cứu anh, lại còn không bảo trọng thân thể của mình, vết thương kia nghiêm trọng thế nào, anh không rõ ràng lắm, nhưng cô đây là bác sỹ ngược lại rất rõ ràng.

"Lão đại Viêm, coi như bây giờ anh là lão đại, nhưng tôi là bác sỹ, bây giờ anh là bệnh nhân của tôi, phải nghe theo lời tôi đấy!"

Viêm Dạ Tước không nói gì, xoay người muốn tiếp tục rời đi, Trình Du Nhiên thở dài trong lòng, rống lên một tiếng: "Được, không đổi đúng không, từ hôm nay trở đi , tôi đều mặc kệ!"

Nói xong, cô ngã đầu chuẩn bị ngủ tiếp, thời điểm đắp chăn, chợt bị một bàn tay to bắt được, âm thanh lạnh lẽo truyền đến từ phía trên: "Phải đổi, động tác nhanh một chút!"

Cô tốt bụng đổi thuốc cho mà anh lại còn ngông cuồng!

Trình Du Nhiên liếc anh, nhưng vẫn cầm cái hòm thuốc lên, đổi thuốc cho anh, bởi vì, cô thật sự lo lắng thương thế của anh ác hóa.

Thuần thục đem băng gạc mở ra, rửa sạch, trừ độc, bôi thuốc, làm liền một mạch: "Lão đại, làm xong!"

Viêm Dạ Tước nhìn cô thuần thục ra dấu tay, trong đầu rất là hỗn loạn, anh vẫn không có nói mình nghe được lời cô nói lúc ở trong tuyết, nói Tiểu Nặc là con trai của anh? Đầu anh trống rỗng, Tiểu Nặc. . . . . .

"Tước." Tiếu Chấn Vũ ở ngoài cửa gõ cửa nói: "Ông cụ phái người tới nói muốn gặp anh, bị tôi ngăn cản!"

"Coi chừng cô ấy, tôi sẽ đi ngay bây giờ!" Chung quy cũng là muốn gặp mặt, anh không trốn tránh được.

Trong thư phòng, Viêm Lệnh Thiên híp mắt, nằm ngửa ở trên ghế dựa gỗ lê phủ da hổ trắng, thỉnh thoảng phát ra một tiếng than thở đối với cô gái tươi đẹp bên cạnh xoa bóp, đối với thuộc hạ hồi báo lại chẳng hề nói một câu, giống như ông chỉ là một người đứng xem, chỉ ở trong lúc lơ đãng trong tròng mắt lóe ra tinh ranh, bộc lộ ra diện mạo thật sự của ông ở hắc đạo.

Đang lúc này, một người làm vội vã đi vào, ở bên cạnh ông rỉ tai mấy câu, nhất thời để cho ông lên tinh thần, phất tay một cái khiến thuộc hạ cùng cô gái tươi đẹp đi xuống, lúc này mới nhìn người làm gật đầu một cái.

"Tới rồi?" Viêm Lệnh Thiên đưa lưng về phía cửa, thản nhiên nói.

"Ông tìm tôi?" Đối với người đàn ông trước mắt này, Viêm Dạ Tước đương nhiên không có sắc mặt tốt, âm thanh lạnh lẽo, thậm chí không nhìn ông một cái.

"Lần này bị thương hả?" Giọng Viêm Lệnh Thiên biến đổi, giống như là đang chất vấn.

Viêm Dạ Tước lạnh lùng nói: "Cái này không cần ông quan tâm."

"Không cần?" Viêm Lệnh Thiên quay đầu, gương mặt giễu cợt: "Tôi nhớ kể từ khi anh kết thúc huấn luyện cũng rất ít bị thương, tại sao như vậy?"

Viêm Dạ Tước quay đầu: "Tôi còn rất bận, nếu như không chuyện khác thì tôi đi trước."

"Đứng lại!" Viêm Lệnh Thiên quát, mấy bước sải tới, sắc mặt tái xanh nhìn anh: "Đừng cho là tôi cái gì cũng không biết, bây giờ anh là người nói chuyện Viêm bang, sẽ phụ trách vì cả Viêm bang, lãnh khốc lúc trước của anh đã đi đâu hết cả rồi?"

Viêm Dạ Tước rốt cuộc ngẩng đầu lên, không chút yếu thế nhìn chằm chằm ánh mắt của đối phương: "Nếu như ông cảm thấy tôi không thích hợp, có thể thay đổi người!"

"Anh có thái độ gì?" Sắc mặt Viêm Lệnh Thiên đỏ bừng, hiển nhiên bị những lời anh nói làm cho giận không nhẹ.

"Chuyện của tôi, không có bất kỳ người nào có thể làm chủ, ông cũng giống vậy!" Viêm Dạ Tước nói xong, xoay người đi tới phía cửa, kéo cửa phòng ra, đột nhiên lạnh lùng nói lần nữa: "Không cần cố gắng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, cô ấy, người nào động người đó phải chết!"

Ở trên giường giằng co nửa ngày, Trình Du Nhiên cuối cùng phát hiện cô đã không có ngủ được tiếp, sốt cao vừa lui, thân thể cũng thoải mái rất nhiều, nhanh và gọn mặc quần áo xong, vừa nghĩ tới băng tuyết bên ngoài lạnh lẽo đã khiến cô lờ mờ phát giác ra, lần nữa túm ra hai chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo bao ở trên người.

"Du Nhiên, cô che phủ tựa như bánh chưng là muốn làm gì?"

Hôm nay cuộc sống của Tiếu Chấn Vũ trôi qua có tư có vị, dùng cách nói của Trình Du Nhiên, tối thiểu so với lần đầu tiên nhìn thấy anh thì mập năm cân.

"Bát Lang đâu?" Trình Du Nhiên cũng không có thời gian để ý tới phần tử này, lay lay thân mình xuyên qua từ bên cạnh anh ta.

Tiếu Chấn Vũ kinh ngạc nói: "Tước sắp xếp anh ta đi làm nhiệm vụ, sao hả?"

"Bà ngoại ơi, bởi vì không thấy hình bóng nên hỏi!" Lẩm bẩm nói lảm nhảm, Trình Du Nhiên cất bước đi ra ngoài cửa.

"Em đi đâu vậy?" Âm thanh lạnh lẽo âm u, thời điểm muốn bước ra một bước cuối cùng, gắt gao giữ cô tại chỗ, đôi tay này chính là Viêm Dạ Tước, xách theo cô, lạnh lùng nói: "Cùng tôi đi vào, tôi có lời muốn hỏi em."

Ba Của Viêm Dạ Tước (Thượng)

Chương 70: Ba Của Viêm Dạ Tước (Thượng)

Tiếu Chấn Vũ nhất thời cảm nhận được không khí quỷ dị trong phòng, lúc này không đi thì cũng không chừng bị ánh mắt Viêm Dạ Tước giết chết, vì vậy, cười gượng hai tiếng: "Tôi còn có chuyện, các người tán gẫu, tôi đi ra ngoài trước."

Nói xong, trước khi vị anh em này đi, vẫn không quên cho Trình Du Nhiên một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.

Trình Du Nhiên thật muốn bóp chết vị bác sỹ tự xưng là nổi tiếng khoa giải phẫu thần kinh, thở dài trong lòng, vào lúc này Viêm Dạ Tước tìm cô là có chuyện gì?

Không phải lần đó ở đất tuyết cô nói anh đều nghe được hết chứ? Đây là muốn đoạt quyền nuôi dưỡng Tiểu Nặc với cô?

Hay trước vẫn hỏi rõ ràng rồi nói, nghĩ thế, cô đi vào trong phòng, ho hai tiếng, chỉ vào cái ghế trước mặt, nói: "Lão đại có vấn đề gì, ngồi xuống trước rồi hãy nói."

Mặc dù mình cũng đang bệnh, nhưng cô cũng là bác sỹ, có thể biết thân thể của mình đã tốt hơn nhiều, nhưng vị trước mắt này còn là bệnh nhân bị thương, thật sự là một bệnh nhân căn bản cũng không biết chăm sóc mình.

Tuy nhiên, Trình Du Nhiên quay người lại chuẩn bị đi đến cái ghế đối diện ngồi xuống đàm phán với anh, liền bị một tay Viêm Dạ Tước bắt được, cả người ngã ngồi vào trong lòng anh.

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, "Anh ——"

Lời nói chưa dứt, giọng nói lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước đã cắt ngang lời cô, "Làm ở chợ đen bao lâu rồi?"

Không có việc gì hỏi chuyện cô làm ở đấy làm gì, với phong cách làm việc của anh, không phải anh đã sớm phái người đi thăm dò mình rõ ràng rồi ư? Lúc này chạy tới hỏi cô, thật đúng là hết sức kỳ quái. d.đ.l.q.đ

Trong đầu Trình Du Nhiên suy tư lung tung, Viêm Dạ Tước thấy cô như vậy, nhíu nhíu mày, tay thu lại ôm chặt bên eo cô, "Trả lời."

Âm thanh này thật bình tĩnh, lại mang theo khí phách xông về phía cô, nhưng cô hồi hồn cũng do tay anh ôm khư khư bá đạo, Du Nhiên giật giật thân thể, nói: "Không phải sáu năm, chính là bảy năm, tôi làm sao nhớ rõ ràng, tóm lại chính là lớn hơn so với tuổi Tiểu Nặc."

Cô dĩ nhiên nhớ lần đầu tiên mình làm giải phẫu chợ đen chính là làm cho anh, khi đó còn chưa có Tiểu Nặc, tính như vậy có phải nên lớn hơn so với số tuổi Tiểu Nặc hay không.

"Sáu năm trước chúng ta đã từng gặp nhau?" Giọng Viêm Dạ Tước càng ngày càng bình tĩnh, giống như là có cái gì muốn bộc phát.

Mà Trình Du Nhiên nghe đến đó, thân thể nhất thời cứng đờ, cười một cái nói: "Lão đại, sẽ không phải là mất trí nhớ chứ, chuyện tình sáu năm trước của anh không phải chính anh nên rõ ư? Tại sao chạy tới hỏi tôi." Chẳng lẽ muốn cô nói cho anh biết, lão đại, sáu năm trước tôi cứu anh...anh còn cưỡng bức tôi, đây chính là lần đầu tiên của tôi, anh nhất định phải phụ trách.

Trình Du Nhiên cô mới không nói ra những lời này, đánh chết cũng không nói, dù thế nào đi nữa chính anh đã làm gì thì chính anh nhớ, nếu đã quên mất cô thì không còn gì để nói nữa.

"Trừ khi còn bé tôi đã gặp em, chúng ta cũng chưa từng gặp lại." Viêm Dạ Tước nói khẳng định, điểm này anh có thể khẳng định, dù trước có tìm được cô, nhưng sau mới biết cô chính là cô nhóc gặp khi còn bé, Cathy thoa thuốc cho anh.

Từng gặp khi còn bé? Cô cũng không nhớ, cũng không muốn truy cứu cái này, nhưng anh nói gì, nói bọn họ chưa từng gặp nhau, sáu năm trước cũng không có?

"Nói cho tôi biết, tại sao em nói Tiểu Nặc là con trai tôi?" Viêm Dạ Tước ngắm nhìn Trình Du Nhiên suy tư, trong giọng nói tràn đầy chất vấn, cũng vơi bớt lãnh khốc thường ngày, cứ mải miết nhìn người trong ngực.

Trình Du Nhiên ngước mắt nhìn anh, quả nhiên, quả nhiên, đúng như cô nghĩ, muốn tranh Tiểu Nặc cùng mình!

"Lão đại, anh nghe lầm thôi." Trình Du Nhiên cười gượng, nhưng vẫn cẩn thận nhìn Viêm Dạ Tước, rất muốn thấy cái gì từ trong mắt anh, nhưng lại không thu hoạch được gì.

Viêm Dạ Tước theo thói quen một tay bao trùm trên đầu cô, nói: "Đừng nghĩ nói cho có lệ."

Anh không thể nào nghe lầm, điểm này anh rất khẳng định, song anh phải hỏi rõ ràng chuyện này.

"Tôi không có qua loa, đáp án chính anh phải tự đi tìm, đừng hỏi tôi, dù sao tôi cũng không muốn nói gì hết!" Trình Du Nhiên cũng không chịu khuất phục, tóm lại, đánh chết cô cũng không nói, tại sao người ta căn bản cũng không có đem chuyện năm đó coi là quan trọng, mình còn muốn dán cái mông lạnh lên người khác. "Tôi nói anh nghe lầm chính là nghe lầm, anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, còn nữa, lão đại, anh cũng không thể ngược đãi tôi...tôi phát sốt một buổi tối, cũng đói bụng lắm, hiện tại muốn đi bổ sung thức ăn."

Viêm Dạ Tước dĩ nhiên biết cái người này trừ ăn chính là ngủ, ngủ dậy nhất định phải tìm thức ăn, vì vậy, buông tay cô ra, thản nhiên nói: "Quẹo trái xuống lầu quẹo phải là phòng ăn."

Trình Du Nhiên vốn định đi ra gian phòng, nghe anh nói vậy, bước chân chợt dừng lại, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không có nói, liền nhanh chóng rời đi.

Viêm Dạ Tước nhìn cô rời đi, trầm mặc ngồi xuống ghế, ánh mắt càng ngày càng tối, nhìn ngoài cửa sổ, anh khẳng định, sẽ không nghe lầm, hơn nữa, thời điểm đến gần cô, cũng có một cảm giác quen thuộc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Lúc này Trình Du Nhiên nghe Viêm Dạ Tước nói, rốt cuộc xuống lầu dưới, không khỏi cảm khái, nơi này thật như mê cung,

Vậy mà, đến phòng ăn, trên mặt bàn đã sớm bày xong bữa ăn sáng, Tiếu Chấn Vũ đã thản nhiên ngồi ở chỗ này ăn điểm tâm, giương mắt thấy Trình Du Nhiên, nhạo báng nói: "Ơ, cô vẫn còn rất hoàn hảo, tôi còn tưởng rằng không có nhanh như vậy đấy."

Trình Du Nhiên không nói gì, chỉ tặng anh ta một cái xem thường, kẻ không có lương tâm, vừa nãy bỏ lại cô, nghĩ vậy, Trình Du Nhiên đi tới ngồi xuống, nhìn nhiều món ăn ngon, cô sờ bụng một cái, thật đúng là rất đói.

Vì vậy, không chút khách khí, đối với Trình Du Nhiên cô mà nói, ăn cũng là chuyện siêu cấp hưởng thụ cuộc sống, đặc biệt là thím Vân làm, nhưng bây giờ không có, cô trước hết chấp nhận, ăn thôi, Tiếu Chấn Vũ để dao nĩa xuống, cười nói: "Cô từ từ hưởng dụng, tôi còn có chuyện làm."

"Anh nhanh đi làm đi, đừng làm tôi chậm trễ ăn điểm tâm." Trình Du Nhiên vừa ăn vừa nói.

Tiếu Chấn Vũ lắc đầu một cái, xoay người rời phòng ăn, Trình Du Nhiên tiếp tục ăn quên mình, đặc biệt là cái đĩa salad trái cây, cô ở lại, nhìn người làm bưng lên, cô liền một tay cầm qua, sắc mặt người làm tái nhợt muốn ngăn cản, đã quá chậm, vừa định mở miệng nói đâu không phải là của cô.

Bị một bàn tay nâng lên ý bảo không sao cả, để cho cô ăn trước, người làm gật đầu một cái, đem một ly sữa tươi đưa cho ông chủ, liền xoay người rời đi.

Vậy mà, vừa lúc đó, Trình Du Nhiên ăn salad trái cây nhìn thấy một cái tay cầm ly sữa tươi, liền cho rằng là cho cô, lập tức vươn tay: "Cám ơn."

Muốn cầm sữa tươi uống một hớp, vào lúc này, thế nào đều không thể lấy từ trong tay đối phương, cô nhíu nhíu mày, có chút không vui ngẩng đầu lên. . . . . .

Ba Của Viêm Dạ Tước (Hạ)

Chương 71: Ba Của Viêm Dạ Tước (Hạ)

Người làm trong tòa thành cổ này ăn mặc thật đúng là gọn gàng, nhìn qua hẳn là hàng hiệu.

Đợi chút, người này nhìn thế nào cũng không giống là người làm, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt sắc bén, tùy ý ngồi ở chỗ đó, khí thế uy nghiêm không giận tự uy.

Thoạt nhìn ngược lại khá quen mắt, hơn nữa trong tròng mắt còn lộ ra hơi thở nguy hiểm, người này rốt cuộc là ai? Có lẽ là khách nơi này hoặc là có chuyện liên quan với Viêm bang, nghĩ vậy, Trình Du Nhiên buông tay ra, nhếch miệng, nói: "Lão tiên sinh, đừng nhìn tôi như vậy, ông muốn uống..., tôi nhường ông."

Thiệt là, không phải là một ly sữa tươi thôi ư, Trình Du Nhiên cô mới không hẹp hòi.

Viêm Lệnh Thiên nhìn cô gái trước mắt nhíu mày nói chuyện, ông đã sớm nghe nói qua, cũng biết cô gái trước mắt là ai, Trình Du Nhiên, xuất thân từ nhà họ Mộ y học, có một tay y thuật thật tốt, trước đây không lâu cứu Văn Tĩnh.

Viêm Lệnh Thiên cúi đầu nhìn qua, lấy kinh nghiệm nhiều năm của ông về phụ nữ, dáng dấp ngược lại cực phẩm, có tư thế trung thượng, nhìn dáng dấp cũng sẽ không thể là người Viêm Dạ Tước con ông có thể nhìn trúng, nhưng tất cả cũng ngoài dự liệu của ông, từ cuộc chiến đảo Tường Long, bữa tiệc đính hôn nhà họ Lãnh, Hội nghị Ngũ đại gia tộc. . . . . .

Ông luôn không tốn ý định lo lắng phương diện tình cảm của con trai Viêm Dạ Tước, nhưng chút chuyện xảy ra ở nơi này càng quái dị, chẳng những số lần bị thương tăng nhiều, còn nhiều lần bởi vì cô, xảy ra xung đột cùng các thế lực lớn, chuyện này với ông cùng Viêm bang mà nói, không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Đối với ông mà nói, Viêm Dạ Tước là công cụ để ông chiếm lấy lợi ích, càng thêm là một quân cờ quan trọng để duy trì nhà họ Viêm có thể tiếp tục thịnh vượng, cho nên, ông tuyệt đối không có khả năng để một cô gái thân phận không rõ phá hư kế hoạch của ông, càng không thể nào để một người chưa lập gia đình đã chửa trước, cô gái có con của người khác tiến vào nhà họ Viêm.

Viêm Lệnh Thiên mỉm cười, hình như cũng không hề để ý đối với chuyện vừa rồi, nhìn như không chút để ý hỏi” "Cô tên là Trình Du Nhiên? Nghe nói y thuật của cô vô cùng cao minh, không biết sau này có dự định gì không?"

Trình Du Nhiên nhìn ông, cảm giác giống như là thấy được một con cáo già, ngay cả nụ cười kia, cũng làm cho cô có loại cảm giác không rét mà run.

Dời ánh mắt đi, vừa ăn salad vừa nói: "Tôi làm việc chưa bao giờ tính toán, thuận theo tự nhiên."

Nghĩ làm bộ trước mặt cô, nghĩ cùng đừng nghĩ, dẫu sao cô cũng lăn lộn lâu cùng A Tư là thành viên đám chó săn, điểm này vẫn có thể hiểu được.

Viêm Lệnh Thiên nhìn dáng vẻ cô nhẹ nhàng bình thản như mây gió, ngồi xuống, lại nói: "Cô vẫn cứ muốn lưu lại ở bên người Viêm Dạ Tước? Có mục đích gì?"


» Next trang 8

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.