_Để không mất thời gian anh phải quay lại tìm anh ta tốt nhất em nên nói đi.
Chần chừ 1 lúc chị mới khai báo trước ánh mắt truy hỏi của Thiên
_Tất cả đều là kế hoạch của thiếu gia, kể cả việc phải để Triệu Uyển làm phu nhân thứ 2.
_Hừ, biết mà, đang yên đang lành cần gì phu nhân thứ 2,thế làm thế để dọa người à? Lôi Tuyết vào làm gì?
_Cậu cũng biết bang chúng ta có rất nhiều kẻ thù
Cậu dùng ánh mắt nhìn lại như muốn nói: cái này ai chả biết
_Tất cả bọn họ đều nhằm vào Tuyết.
Khuôn mặt anh khẽ chấn động, không ngờ thế giới ngầm này cũng mục nát như vậy, thật quá mức đê tiện.
_Điều tra ra ai?
_Trần gia, Thanh Long,Thiên Sát, hiện tại đang điều tra tiếp.
_Chết tiệt.
Hiện tại nắm giữ thế giới ngầm có 4 tổ chức là to nhất trong đó có : Hắc Long, Thanh Long, Thiên Sát và Dạ Lôi, cư nhiên 2 trong
4 số đó dám bắt tay gây hấn với Hắc Long.Còn Trần gia chết tiệt kia nữa, năm xưa đã cho con đường sống rồi mà giờ còn thích
đam đầu vào chỗ chết.Nghĩ 1 chút cậu hỏi:
_Anh ấy làm vậy để mọi chuyện đổ hết lên đầu Triệu Uyển?
_Có lẽ thế, thực ra cậu ấy muốn từ hôn.
_Từ hôn?
_Như vậy sẽ không lôi cô ấy vào thế giới này, nhưng lão gia chưa đồng ý.
_Anh ta đúng là đồ đần mà, chẳng lẽ không có cách nào khác sao?
_Thiếu gia sợ sẽ có 1 Ngọc Lan thứ 2.
_Sau bằng ấy năm anh ấy vẫn không thể thoát khỏi nó sao?
_Chưa hề, từ lúc Tuyết xuất hiện, nỗi ám ảnh càng trở nên nặng nề hơn.
Cả 2 người đều rơi vào im lằng,không gian chỉ còn lại tiếng nưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, ông trời có lẽ cũng đang khóc cùng những
kẻ đang đau khổ vì 1 chữ tình.
Tỉnh lại đã là đêm muộn , nhìn ra ngoài cửa sổ,mắt cô mờ mịt 1 tầng sương,mệt mỏi quá rồi chăng?
Chương 20
Cô lặng im ngồi nhìn ra màn đêm sâu thẳm kia,trong đáy mắt tựa hồ không còn sự hoạt bát ,vui vẻ mà là nỗi
bi thương và tuyệt vọng.1 tầng sương phủ kín đôi mắt thạch anh tím,khó ai có thể nhìn ra cảm xúc trong đôi
mắt ấy,dường như chỉ sau 1 ngày,tỉnh dậy cô đã là 1 người khác.Trên gương mặt nhợt nhạt của cô hoàn
toàn tĩnh lặng ,ngoại trừ đôi mắt ra thì có thể nói là vô cảm tuyệt đối.Con người thực sự có thể thay đổi
nhanh tới thế sao? Từ từ đứng dậy,mở cửa sổ, từng đợt không khí lạnh ùa vào nhưng giờ đây còn cái gì lạnh
bằng lời nói ánh mắt của anh .Bước ra ban công cô chăm chú nhìn vườn ly đã úa tàn,đúng vậy,hoa nở rồi sẽ
tàn, gặp rồi sẽ chia ly, yêu rồi sẽ hận.Hận anh ư, cô lấy gì để hận anh? Anh từng nói thích cô ư? Không anh
chưa từng, đều là cô vọng tưởng,ngay từ đầu cô đã vọng tưởng 1 cách mù quáng.Anh từng nói muốn lấy cô?
Không, đều do người lớn ép đặt,anh chưa từng muốn lấy cô.
Đúng vậy,nếu người cô gặp không phải anh liệu cô có chấp nhận cuộc hôn nhân gượng ép này.Tất cả đều là
thiên ý trêu ngươi để cô gặp anh,yêu anh, nhưng không thể bên cạnh anh.Tất cả là thiên ý trêu ngươi.Nước
mắt tưởng chừng đã cạn lại tuôn rơi không ngừng, cô khuỵ ngã trên nền đất lạnh giá,tay siết chặt nơi trái tim
đang rỉ máu, tiếng nấc ai oán thoát ra từ đôi môi đang bị cắn chặt tới bật máu.Từng đợt gió lạnh vẫn không
ngừng ào tới thân hình nhỏ bé đang run lên kia.Lạnh, thực sự rất lạnh, giờ cô mới biết thì ra mùa đông có
thể lạnh tới mức này,lạnh tới mức cô cảm giác mình không còn chút hạnh phúc nào nữa.Xuân qua đông tới,
sau này tốt nhất đừng có mùa xuân,nếu không như vậy mùa đông sẽ càng lạnh thêm.Cuộc sống của cô sau
này chỉ có mùa đông sẽ tốt hơn, như thế trái tim cô sẽ không đau nữa.Không biết tự bao giờ gió đã lau khô
nước mắt của cô,đôi môi khẽ hé mở:
_Má! Con sẽ sống hạnh phúc, thật đấy.Không có anh ấy thì sao? Con sẽ sống vì ba má, sẽ trả lại tất cả những
gì mình nợ họ, không phải như thế là hạnh phúc rồi sao? Sau này con sẽ không để ai bắt nạt,không để ai khinh
thường,sẽ là người vợ,người con dâu tốt,như vậy má sẽ vui chứ?
Im lặng 1 chút đôi môi cô xuất hiện 1 nụ cười thê lương tới đau lòng:
_Nhất định má sẽ rất vui a! Mọi người sẽ rất vui a! Ha ha.
Tiếng nói của cô rất nhỏ tưởng chừng như chỉ có gió mới nghe thấu,tiếng cười nhỏ dần rồi tan vào không khí,
gương mặt cô hoàn toàn chìm ào màn đêm dày đặc,chỉ có thể nhìn thấy đôi vai khẽ run rẩy rồi nhanh chóng bất
động .Cô ngồi cho tới khi ánh mặt trời xuyên qua mái tóc dày làm cô nhức mắt,đưa tay che đi sự chói chang
kia cô lẩm bẩm:
_Mặt tời xua tan bóng đêm,liệu có thể làm ấm lại trái tim ta không?
Ngây ngốc nhìn tới hoa cả mắt cô bật cười:
_Mình thật điên khùng,thật điên khùng.
Nồi im lặng 1 lúc cô mới bước dậy vào nhà tắm,bóng lưng mỏng manh càng trở lên trong suốt tựa hồ muốn
biến mất dưới ánh mặt trời.
Băng vội tới phòng của Tuyết, đưa tay gõ nhẹ cửa phòng giọng chị nghe thật ấm áp:
_Tuyết , em dậy chưa?
Thấy bên trong vẫn im lặng chị mở hẳn cửa bướ vào:
_Chị vào nhé.
Lời nói còn chưa dứt chị đã ngạc nhiên nhìn người trước mắt
_Em làm gì thế.
Cô quay lại nhìn chị nở 1 nụ cười:
_Hôm nay mình phải đi học mà,chị định nghỉ sao?
_Không, chị chuẩn bị ngay đây.
_Vậy em đợi chị dưới nhà.
Nói rồi cô không có phản ứng gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm voà khuôn mặt mình trong gương.Thấy chị
không có ý định gì cô ngạc nhiên hỏi:
_Có chuyện gì sao chị?
_A không có, vậy gặp em dưới nhà.
Cô nhẹ gật đầu đồng ý,chị mở cửa bước ra ngoài, ánh mắt trở lên hoang mang,mới có 1 đêm sao Tuyết lại thay
đổi 1 cách đáng sợ như thế.Sự nhạy bén của 1 sát thủ cho chị thấy dường như trên gương mặt ấy không còn 1
chút cảm xúc nào,cô hoạt động như 1 cái máy được lập trình sẵn.Nụ cười kia vẫn làm người khác rung động
nhưng hoàn toàn không xuất phát từ tình cảm thật của cô,thực sự tình yêu cô dành cho thiếu gia rất sâu đậm
nên mới chịu sự đả kích lớn như vậy.Cô bước xuống phòng ăn như mọi ngày,mọi việc đều diễn ra như ngày
thường nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng,chăm chú nhìn tiểu thư của mình dùng bữa sáng
hộ đều im lặng suy nghĩ.Tiểu thư thật tội nghiệp, 1 người tốt như thế mà thiếu gia thật không có mắt nhìn a.
Cô khẽ ngẩng đầu,nhận thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình,cô bình thản hỏi:
_Có chuyện gì sao?
_Không có,không có,ăn sáng a.
Ngạo Thiên lấp liếm cho qua,trước khi cúi xuống còn trao cho Băng ánh mắt thắc mắc,Băng nhíu mày tỏ vẻ
không biết.Họ lại im lặng ăn,bầu không khí càng thêm phần quỷ dị.Ăn xong cô bước ra xe đợi 2 người họ mà
không quay đầu lại.Lần này mọi người mới thật sự lo lắng,không phải tiểu thư đau lòng quá nên trở thành
con người khác rồi chứ.Không tươi cười,rạng rỡ như mọi ngày,lúc trước mỗi lần ăn cơm đều ồn ào nhức óc,
trước khi đi học đều dành cho mọi người nụ cười tạm biệt nhưng hôm nay tiểu thư làm người khác cảm thấy
rất xa cách.Họ đều phóng về cô ánh mắt cảm thông và lo lắng.Cô biết điều đó nhưng cô vẫn bước đi,cô
không muốn làm 1 con người yếu đuối trước mặt mọi người,có lẽ mạnh mẽ là cách tốt nhất để mọi người
biết cô vẫn sống tốt.
Trên đường đi cô vẫn giữ sự im lặng tuyệt đối,không khí trong xe càng thêm nặng nề,tới cả tiếng thở dài của
Ngạo Thiên cũng có thể nghe rõ.Dường như không thể chịu được bầu không khí này nữa,cậu lên tiếng:
_Nếu có gì thì cứ nói ra đừng giữ trong lòng.
Dỳ cậu không nói rõ nhưng cả 3 đều hiểu lời nói này dành cho cô.Nhưng cô vẫn giữ ánh mắt bên ngoài cửa xe,không có ý định gì là nghe thấy.Cậu
vẫn giữ giọng nói bình thường nhất:
_Tuyết,hiểu không?
Cô vẫn không trả lời,lần này thì cậu không thể giữ bình tĩnh được nữa,thay đổi thái độ,cậu cũng chuyển lối xưng hô:
_Em có hiểu lời anh nói không thế,như thế này em tưởng sẽ tốt lắm sao?
_Thế em phải làm thế nào mới tốt?
Cô quay sang nhìn,1 cái nhìn đầy cay đắng,đôi môi mím chặt nhìn cậu.
_Đừng cố giấu đi mọi cảm xúc của mình như thế.
_Vậy em phải gào khóc van xin sự thương cảm của mọi người để níu kéo chút tình yêu của anh ấy sao?Em
phải tỏ ra mình là 1 kẻ yếu đuối,cần sự giúp đỡ sao?
Gương mặt cô đã tái nhợt đi nhưng ánh mắt lại như hằn lên sự kiên định hiếm có.Cậu lúng túng nhìn cô:
_Ý anh không phải thế.Anh chỉ muốn tốt cho em.
_Không sao! Xin lỗi vì đã to tiếng với anh.
Nói xong cô quay mặt đi như muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này,cậu nhìn cô 1 chút rồi cũng xoay người
lại.Chị Băng vẫn im lặng quan sát cô,chị khẽ nhíu mày,thực sự cô đang muốn tạo vỏ bọc để che dấu mọi cảm
xúc của mình,chị thầm than 1 tiếng rồi chuyên tâm lái xe.Sự thay đổi của cô cũng làm Hân chú ý,đang muốn
hỏi thì Hân đã bị Ngạo Thiên kéo đi nhanh chóng.
_Anh làm gì thế?
_Hiện giờ tâm trạng Tuyết không tốt lắm,em đừng hỏi gì sẽ tốt hơn!
_Vậy em phải đi an ủi cậu ấy.
Nói xong Hân hăm hở ý định đi an ủi thì bị kéo lại.
_Để cô ấy 1 mình sẽ tốt hơn.
Cậu biết nếu bây giờ Hân đi hỏi sẽ càng làm cô thêm khó xử,thôi thì cứ dẹp trước cho yên chuyện.Thấy Hân
vẫn do dự cậu đánh đòn cuối cùng:
_Đi ăn kem!
Mắt Hân sáng lên,nhưng do dự 1 chút mới lẩm bẩm:
_Có lẽ chị Băng cũng đang an ủi Tuyết a,mình không nên quấy rầy họ.
Vậy là 1 chầu kem đã giúp cậu dụ con người ham ăn kia.(Ham ăn quên cả bạn)
Đã 6 ngày nay cậu chủ không về nhà mà tiểu thư cũng chẳng rằng nói gì làm tất thảy mọi người đều thấy có
không vui vẻ gì.Đi học về tiểu thư cũng không còn líu lo xuống bếp cùng làm cơm với họ hay tung tăng ra
vườn chăm sóc hoa cùng bác Trương nữa.Dù không thể hiện sự bực dọc hay khó chịu nhưng tiểu thư làm cho
người khác không dám tới gần.Ăn cơm xong cô lên phòng,đúng 1h30 có mặt ở phòng tập cùng chị Băng tiếp
tục học võ .Thời gian qua võ công của cô tiến tiển 1 cách rất nhanh chóng,thêm nữa khả năng sử dụng chùy
thủ tuyệt đối không phải tầm thường,khả năng cầm súng và ngắm bắn cũng làm chị Băng và Ngạo Thiên rất
hài lòng,nhưng mấy hôm nay mỗi động tác mà cô thực hiện đều chứa đựng sát khí rất rõ ràng,điều này làm
chị Băng lo lắng thực sự.Hôm nay cũng không ngoại lệ,từng lần quét chùy thủ của cô đều tản ra sát khí nồng
đậm,bỗng cách tấn công của cô trở nên điên cuồng,dường như cô đang muốn giết chọ vậy,vội tránh đòn tấn
công của cô chị thuận thế đánh rơi chùy thủ trên tay cô,giữ chặt cô lại chị hỏi:
_Tuyết bình tĩnh lại.
Chị nhận ra đôi mắt cô không có 1 chút cảm xúc nào,ánh mắt ấy như trôi vào 1 khoảng không gian vô định,chị sợ hãi lay mạnh thân thể cô:
_Tuyết,nghe chị nói gì không?
Cô choàng tỉnh , ánh mắt trở nên rối loạn cực điểm.Lách ra khỏi vòng tay của chị cô thì thầm:
_Em xin lỗi,hôm nay em hơi mệt.
Nói xong cô mở cửa đi ra để lại chị trong phòng với nối lo ngập tràn trong đáy mắt.
Đóng nhanh cửa phòng cô tựa vào cửa như mất hết sức lực,thân ảnh từ từ gục xuống ,ánh mắt cô chỉ còn
sự hoang mang thống trị,nhìn đôi tay mình cô tự **** bản thân,cô định làm gì thế này,định thương tổn chị
Băng ư? Đã 1 tuần rồi cô cố gắng trở lại cuộc sống trước đây nhưng thật khó khăn,trong tâm trí cô luôn xuất
hiện gương mặt anh,giọng nói của anh,cô muốn xóa đi hình ảnh ấy nhưng mỗi khi nhắm mắt lại tất cả đều
hiện ra rõ mồn một.Cô hận anh,hận anh.Nước mắt lại chảy dài trên má cô,đúng vậy cô đang cố tạo vỏ bọc
cho trái tim mình nhưng cô thất bại rồi vì đơn giản cô không thể thoát trò chơi mà ông trời đang trêu ngươi
cô.Cô phải làm gì bây giờ,trên con đường dài trước mắt cô hoàn toàn lạc lõng,con đường ấy cô không biết
phải đi qua thế nào,liệu ai sẽ dắt cô qua nỗi đau này? Cô ngồi im như 1 cái bóng,ngay cả khi người làm mời
xuống dùng bữa cô cũng không nghe thấy.Cho tới khi căn phòng tối đen như mực thân hình cô mới có chút
phản ứng khi chuông điện thoại vang lên, đó là tiếng chuông cô đặt riêng cho ba má.Loạng choạng đứng lên
cô tiến tới bàn nhấc máy:
_Má.
_Ăn cơm chưa con,sao mấy hôm nay không thấy con gọi về?
_..
_Tuyết, sao thế con?
_Không có gì má! Con bận quá.
Nghe thấy tiếng má,lòng cô thấy ấm áp hơn,từng giọt nước mắt vì cảm động lại khẽ rơi xuống bàn tay đang
ghì chặt lấy cạnh bàn.Mím chặt môi cô giấu đi tiếng nấc.
_Tiếng của con nghe rất lạ,con khóc đấy à?Ai tổn thương con sao?
Nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của má cô vội nói:
_Không có,là do con thấy nhớ ba má quá.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười nhẹ:
_Con bé ngốc này,nhớ quá thì về nhà ít bữa,thực là vẫn còn tính trẻ con.
_Má!
_Ừm.
_Con sẽ sống thật tốt,không để ai thương tổn con,không để ba má phải phiền lòng.
_Con gái má xinh đẹp,lương thiện như thế tất nhiên ai cũng thích rồi.Gặp ba không con?
_Thôi má,con đang bận,lúc khác con sẽ gọi điện lại.
_Ừ vậy cũng được,nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
_Dạ ba má cũng vậy.
Vội cúp máy ,tay cô bịt chặt tiếng khóc đang thoát ra,cô sợ nếu tiếp tục cô sẽ lại mềm yếu mà lao ngay về với
vòng tay bao bọc của ba má,sự đau đớn uất hận như trào dâng , kìm nén bấy lâu đang bùng nổ tấ thảy,khóc
có lẽ sẽ giúp cô thấy nhẹ lòng hơn.Cô còn gia đình,bạn bè,người thân bên cạnh,không thể gục ngã thế này
được,họ sẽ thất vọng về cô,cứ coi như cô sống vì họ đi,như vậy cũng tốt hơn bây giờ.Đang hoang mang thì
cửa phòng cô bị 1 cú đạp làm cho lìa khỏi vị trí cũ,an tọa trên mặt sàn,gương mặt chị Băng lo lắng xuất
hiện,thấy cô an toàn chị mới thả lỏng người:
_Em làm cái gì thế? Mọi người lo lắng lắm biết không?
Nhận thấy giọng nói của mình làm cô giật mình chị mới bình tĩnh lại:
_Không sao là tốt rồi,chị sẽ bảo người làm mang đồ ăn lên.
Cô đứng nhìn chị nói xong rồi đi mà không có phản ứng gì,người làm mang đồ ăn lên cô cũng miễn cưỡng chút
rồi thôi.Thả mình vào làn nước ấm cô mới thấy đầu óc thanh tỉnh lại,dựa người vào bồn tắm cô nhớ lại mọi
chuyện xảy ra trong những ngày vừa qua,cô đã làm mọi người lo lắng nhiều rồi,con người đôi khi cũng thật
yếu đuối,cô cần học cách mạnh mẽ để vượt qua tất cả.Mặc xong quần áo cô bần thần cầm gối rồi quyết định
sang phòng chị Băng,gõ cửa ,cô lên tiếng:
_Chị Băng.
Còn chưa nói xong cánh cửa đã bật mở,nghe tiếng chân chị cũng biết ai đứng ngoài cửa phòng,nhìn cô từ đầu tới chân ,mắt chị hiện lên sự thắc mắc.
_Tối nay em ngủ với chị nhé.
Sự ngạc nhiên xuất hiện rất nhanh trên khuôn mặt chị sau đó biến mất,chị mở rộng cửa cho cô vào.Leo lên giường cô cuộn tròn như 1 cái kén,chị bật cười:
_Em không sợ ngộp thở sao?
Nhận thấy gương mặt cô đã có thần thái ,nỗi lo trong lòng chị cũng vơi đi 1 nửa.Nằm xuống cạnh cô chị hỏi:
_Em không sao chứ?
Cô lắc đầu trong chăn,chị bật cười:
_Em làm thế làm sao chị biết
_Chị vẫn biết em lắc đầu đó.
_Thôi được rồi,chị thua,mau ngủ đi.
Cả 2 người đều im lặng,cho tới khi chị tưởng cô đã ngủ thì tiếng nắc nhẹ làm chị phân tam.Kéo tấm chăn ra ,chị đau lòng nhìn nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt cô.Ôm cô vào lòng chị anh ủi:
_Khóc đi cho nhẹ lòng,sau hôm nay mọi chuyện rồi sẽ qua.
_Chị,sau hôm nay em sẽ không yếu đuối thế này nữa,hức hức, em sẽ không làm mọi người lo lắng.
_Ừ.
Chị cứ ôm cô thẳng cho tới khi tiếng khóc nhỏ dần,hơi thở của cô dần trở lên đều đặn,có lẽ do mệt mỏi mà cô
ngủ từ lúc nào,vén lọn tóc ra sau chị nói khẽ:
_Em nhất định phải mạnh mẽ lên,như thế mới không phụ lòng thiếu gia.Ngủ ngon nhé,tiểu thư.
Chương 21
Sáng nay tất cả mọi người lại được dịp tròn xoe mắt nhìn tiểu thư của họ đã tươi tỉnh lên rất nhiều,dù không
thực sụ ồn ào nhưng nụ cười đã có thần thái a.Thế là tất cả mọi người đều hăng hái làm việc,cô chủ nhỏ đã
vui vẻ trở lại,hạnh phúc quá đi.Bác Trương được 1 phen sửng sốt với sự chăm chỉ bất thường của người
làm,đúng là tiểu thư có sức ảnh hưởng lớn a.
Uống xong cốc sữa,khuôn mặt cô trở nên hồng hào hơn,nở 1 nụ cười nhẹ cô chào mọi người:
_Con đi học đây,mọi người làm việc nhé!
_Cô chủ đi học vui vẻ.
Không hẹn mà mọi người cùng ngước nhìn trời,hôm nay thực trong xanh,1 ngày đẹp trời đây.Trên xe không
thấy Ngạo Thiên đâu cô ngạc nhiên hỏi:
_Hôm nay anh ấy nghỉ sao?
_Cậu ấy sang Mỹ rồi.Công ty có việc đột xuất,có lẽ sau này cũng không có đi học nữa.
_Có chuyện gì sao?
_Không,chẳng qua 2 người kia muốn nghỉ hưu sớm nên bỏ công ty đi du lịch rồi.
_Thật không ngờ.
Không phải cô ngạc nhiên mà tới chị cũng thấy khó tin,đang lúc có chuyện như thế này mà họ còn làm loạn
thêm,hôm qua nghe tin tức ấy xong nhìn nét mặt của thiếu gia tới cô còn khẽ sởn da gà nói gì người khác.Mỗi
lần cậu Ngạo Thiên nổi giận tốt nhất không nên động vào,ngu ngốc phạm phải thì chịu đủ a.Cô than nhẹ:
_Gia Hân mà biết chắc muốn sang mỹ luôn quá!
_Em không phải lo đâu,tối qua trước khi đi cậu ấy có tới gặp Hân rồi,cũng muốn lên gặp em nhưng em không
trả lời,cậu ấy nói sẽ về trong thời gian sớm nhất.
Cô thấy hơi buồn 1 chút, có thì đau đầu nhưng không có cũng thật im ắng quá.Tới trường,cô khoan thai đi
vào lớp mà không gặp bất cứ trở ngại nào,từ hồi chị Băng đi học cùng không ai dám quấy rầy cô,mà nói tới
chính cô cũng ngạc nhiên,chị Băng quả thực toàn tài a,học hành cũng rất cao thủ không những thế ngay
ngày thứ 2 đi học nghe đâu chị còn nằm trong top 3 hotgirl của trường với danh xưng" lãnh huyết công chúa"
và lớp cô trở thành tiêu điểm của sự chú ý khi 3 người đẹp nhất trường cùng học 1 lớp,ngồi 1 bàn a.Vào tới
cửa cô đã nhận ra sự im lặng khác thường nơi Gia Hân,không líu lo như mọi ngày nữa mà là đang thiểu não
nhìn chỗ ngồi bên cạnh.Cô vỗ nhẹ vào vai bạn an ủi:
_Mấy ngày nữa anh ấy lại về ấy mà.
Hân ngước đôi mắt cún con lên nhìn cô:
_Nhưng mà vẫn thấy thiếu thiếu.Sau này không phải ngày nào cũng được gặp a!
Nói xong lại gục mặt xuống bàn,cô thở dài,không ngờ 2 người này tiến triển cũng nhanh quá đi.Nhìn Gia Hân
cô cũng thấy chua xót,thực sự tình yêu làm con người ta hạnh phúc nhưng cũng làm họ đau khổ không
kém,giá mà mãi mãi được bên người mình yêu thì thực hạnh phúc.Cô cười khẽ trước suy nghĩ của mình ,bên
anh ư? Cơ hội nhìn thấy anh cũng không có chứ nói gì tới bên cạnh anh,có lẽ đã tới lúc cô phải học cách
ngừng yêu anh,nhưng thật khó.
Đã 2 tuần nay cô không gặp anh,họ sống cùng 1 ngôi nhà nhưng lại không gặp nhau lần nào,cũng thật khéo
a.Không gặp cũng tốt,cô cần thời gian để chữa lành vết thương lòng.1 tuần qua cũng không thấy Ngạo
Thiên trở về,chỉ gọi điện đôi ba lần cho Băng hỏi thăm tình hình mọi người,Hân dạo này cũng tươi tỉnh đôi chút
vì tối nào cũng tán ngẫu với Ngạo Thiên cả tiếng đồng hồ.Những ngày này nếu không học thì cô cũng lao vào
luyện tập,cô không muốn mình rảnh rỗi chút nào nếu không cô sẽ lại nhớ tới anh,công việc là cách duy nhất
giúp cô đứng lên.Hôm nay được nghỉ nên cô có ý định về nhà thăm ba má,cô thực nhớ họ.Đang chuẩn bị trang phục thì tiếng chuông điện thoại làm cô pải bỏ dở,thấy số của má cô vui vẻ nhấc máy:
_Má,con về ngay đây.
_Tuyết,con không sao chứ?
_Sao má hỏi thế.
_Má sẽ tới đón con ngay,không cần con phải ở ngôi nhà đó nữa.Con chuẩn bị đồ đạc đi má tới ngay.
Chưa kịp hỏi thì má đã cúp máy,nghe tiếng bíp dài vô tận ở đầu dây bên kia cô thấy hoang mang tột độ,chuyện gì đang xảy ra thế này? Đang bàng hoàng thì điện thoại lạ vang lên,cô vội nghe:
_Má!
_Tuyết là mình đây.
_Hân.
_Anh ta định lấy người khác thật sao? Thật quá đáng.Tuyết đừng lo lắng,cô chú sẽ đưa cậu về nhà,không
thèm ở nơi đó nữa,mình xin lỗi vì thời gian qua thấy cậu buồn như thế mà mình không biết.Tuyết, mình thực
xin lỗi.
_Cậu đang nói gì thế? Tại sao mình phải rời khỏi đây?
_Tuyết,dừng giấu mình nữa,mọi chuyện đều có trên báo hết rồi,mọi người đều biết cả.
_Đợi mình 1 chút.
Buông máy xuống cô lao nhanh xuống phòng khách,nhìn thấy bác Trương đang cầm tờ báo hôm nay cô vội gọi:
_Con muốn đọc tin tức hôm nay,bác có thể cho con mượn 1 chút không?
_Tiểu thư,không có gì đâu.
_Bác, đừng giấu con thêm bất cứ cái gì nữa.
Nhìn ánh mắt van nài của cô , bác từ từ đưa tờ báo ra,vội cầm tờ báo,càng đọc gương mặt cô càng nhợt
nhạt đi.Ngay trang đầu tiên là hình ảnh anh và Triệu Uyển tay trong tay,anh nhìn cô ta đầy âu yếm,trên môi
xuất hiện 1 nụ cười sủng nịnh : Tổng giám đốc Dương thị tuyên bố đính hôn cùng con gái chủ tịch tập đoàn
đá quý Triệu Uyển. Suy nghĩ của cô hoàn toàn mù mịt,nhìn chằm chằm khuôn mặt anh trên báo cô cảm tưởng
mình không còn chút sức lực nào nữa,ngồi bệt xuống tấm thảm ở phòng khách,ánh mắt cô trống rỗng tựạ
như 1 con búp bê vô tri vô giác,tiếng gọi lo lắng của bác Trương vang bên tai nhưng cô không thể trả lời,thế
giới quanh cô dần dần sụp đổ.Biết là chuyện này sẽ đến nhưng khi đón nhân nó cô vẫn không thể khống chế
trái tim mình.Đau quá,làm ơn đừng tổn thương trái tim cô nữa.Ôm chặt lấy trái tim đang đập 1 cách điên
cuồng lệ cô rơi ướt đẫm khuôn mặt,làm ơn có ai đó nói đây chỉ là 1 giấc mơ,tỉnh lại cô vẫn thấy anh trong
phòng ăn chăm chú đọc báo,thấy anh về nhà khi bữa tối được don lên,vẫn cùng anh ăn cơm và thỉnh thoảng
nhìn thấy khuôn mặt lạnh giá của anh xuất hiện tia quan tâm lo lắng.Tất cả chỉ là 1 cơn ác mộng thôi,ai đó
làm ơn gọi cô dậy với,cô không thể chịu được nỗi thống khổ này nữa rồi.Cảm nhận 1 vòng tay ấm áp đang bao bọn mình cô như người chết đuối vớ được mảnh gỗ trôi ôm vội lấy không rời tay.Tiếng ai đó vang lên:
Ai đó đang kêu tên cô nhưng cô không nhìn thấy,trước mắt cô chỉ có 1 màu trắng trải dài vô tận,gương mặt
ai đó hoàn toàn nhòe đi cô không nhìn thấy,cho tới khi 1 cái tát làm cô thấy đâu đớn ý thức mới dần quay trở
lại.
_Tuyết, chị xin lỗi,tỉnh lại đi em.
Lần này thì cô biết người tát cô,kêu tên cô,đang ôm cô trong lòng là ai.
_Chị Băng.
Giọng nói lạc cả đi,cảm nhận nước mắt chị nóng hổi rơi vào mu bàn tay mình mọ thứ trong cô như vỡ òa,gục
vào chị cô khóc như 1 đứa trẻ , tiếng khóc xé lòng làm mọi người đều thương xót , nhìn tiểu thư đang đau
lòng như vậy mắt họ cũng đỏ hoe từ lúc nào,sao thiếu gia có thể làm như thế cơ chứ? Cô khóc cho tới khi
giọng khản đặc đi, nhắm mắt tựa vào chị ,đôi tay vò nát tờ báo tự lúc nào.Họ cứ im lặng cho tới khi 1 trận ồn
ào truyền tới.
_Tôi muốn gặp con gái tôi.Tránh ra.
_Phu nhân,chúng tôi cần kiểm tra an ninh.
_Lăng Tuyết.Tôi bảo tránh ra, tôi tới đưa con gái tôi đi.
Bác Trương vội lên tiếng:
_Tống Mạc,cho phu nhân vào.
-Vâng.
Bà Nhược Lan đi thẳng tới nơi chị Băng đang dìu cô đứng lên,mắt bà đỏ hoe như thể trên đường tới đây bà đã
khóc miết.Nhìn con gái tiều tụy hẳn đi trái tim bà như có ai siết chặt,đón lấy con gái từ tay Băng bà nghẹn
ngào:
_Chúng ta về thôi,không cần nữa, ơn này ba má có bán công ty cũng sẽ trả cho họ.Không để họ làm tổn thương con nữa,chúng ta về.
_Má ơi.
_Tuyết, má xin lỗi.
2 má con ôm nhau khóc,ông Hạo Thiên nhìn con gái như thế cũng không cầm được nước mắt,nếu biết có
ngày nay ông sẽ không bao giờ để con gái mình bước chân vào đây.Ông sai rồi.
2 người đưa con gái đi mà không để ý tới ai trong căn phòng này,họ hận không thể đánh chết kẻ thương tổn con gái họ, bước chân của họ dừng lại khi Băng đã xuất hiện trước mặt.Bà Nhược Lan nhìn chị đầy ai oán:
_Các người còn muốn hành hạ con gái ta ư?
_Bác gái,không có, chỉ là đồ đạc của Tuyết cháu sẽ đưa tới sau.2 bác đưa em ấy về nhà cẩn thận.
Nhận thấy sự quan tâm trong mắt chị bà cũng nhẹ nhàng hơn:
_Cảm ơn.
Nói rồi 3 người lặng lẽ rời đi,không ai ngăn cản họ ,mãi cho tới khi chiếc xe đã mất hút mọi người mới bắt đầu
có phản ứng.Bác Trương nhìn cảnh này mà không khỏi đau lòng: tiểu thư,rời đi cũng tốt, chúc cô hạnh
phúc.Trên gương mặt già nua xuất hiện sự xót thương khó tả, có lẽ cô gái này không biết từ bao giờ đã đi
vào trái tim mọi người.
Trong tòa cao ốc cũng có 1 người siết chặt tờ báo trong tay, anh quay người lại nên không ai có thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt đó.Tiếng chuông điện thoại vang lên,tay anh cầm điện thoại cứng ngắc.
_Thiếu gia, tiểu thư đi rồi.
Chỉ 1 câu ngắn gọn nhưng cũng làm anh gục ngã,cô đi rồi, thật tốt,nhưng sao trái tim lại đau như thế,anh
vừa buông tay để thiên thần bay đi mà sao lại đau đớn thế này.Gương mặt lạnh giá nay chỉ còn sự bi thương
thống trị.Ai bản băng sẽ không tan,chỉ là không ai nhìn thấy!
Chương 22
Từ lúc về tới nhà tới giờ đã qua nửa ngày mà Tuyết vẫn im lặng nhìn ra mảnh vườn trước nhà,những tia nắng
hiếm hoi của mùa đông nhảy nhót trên vai cô cũng không đủ xua đi cái lạnh trong tim.Cảnh tượng ấy đẹp
như 1 bức tranh không có thật,lạ cùng khiến người ta đau lòng.Dưới ánh nắng mang theo hơi thở ấm áp
thân thể cô trở lên trong suốt tựa hồ chạm nhẹ cũng có thể làm cô tan biến,bà Nhược Lan hoảng sợ ôm chặt
con gái vào lòng,nước mắt bà theo 2 gò má lăn xuống tay cô nóng hổi.Bàn tay khẽ run lên nhưng cô không
có theo bất cứ phản ứng gì.Ông Hạo Thiên đau xót nhìn con gái đang chìm đắm trong đau khổ,nhìn đứa con
gái ông yêu hơn sinh mạng của mình phải chịu tổn thương nước mắt ông cũng không thể khiềm chế.Tiếng
chuông cửa vang lên rõ ràng trong ngôi nhà tĩnh mịch càng khiến người ta lo sợ.Bước những bước chân nặng
nề ra mở cửa,gương mặt ông ôn hòa hơn khi thấy cô gái thường đi cùng con ông đang mang đồ đạc
đến,nhưng gương mặt ông lập tức sa sầm lại khi thấy người đằng sau,dù vậy ông vẫn mở cửa để họ vào.
Người ngoài cửa nhìn thấy ông ánh mắt cũng hiện tia bối rối và ăn năn.Ông lên tiếng:
_Mời vào.
Băng mang theo đồ đạc vào phòng cô,nhìn thấy cảnh 2 má con bên cửa sổ tâm trạng cô cũng trầm
xuống,ông Hạo Thiên nhẹ nhàng đến bên họ:
_Nhược Lan,ra ngoài 1 chút em.
Quay sang Băng ông nói:
_Phiền cháu ở với Tuyết 1 chút.
Băng khẽ gật đầu rồi đỡ lấy cô từ bà Nhược Lan,nhìn con gái 1 chút bà mới theo ông ra phòng khách.Gương
mặt bà tối đi khi nhìn thấy 2 vị khách đang ngồi ở đó,giọng bà lạc cả đi:
_Ông Dương Phong.
_Bà Nhược Lan,tôi tới để thăm cháu Tuyết.
_Không cần, con bé tốt lắm!
Ông Dương Phong cúi đầu :
_Thực xin lỗi.
_Ông đừng làm như thế,chúng tôi không dám nhận.
Nghe giọng nói chua xót của bà ông Phong càng thấy áy náy,thấy thế bác Trương vội lên tiếng:
_Mọi người ngồi xuống rồi từ từ nói.
Lúc này họ mới nhận ra thì ra nãy giờ cả 3 đều mất kiểm soát mà đứng cả lên.Ông Thiên mở lời trước:
_Thực xin lỗi,nhưng có lẽ cuộc hôn nhân này chúng tôi không thể đồng ý,ân tình chúng tôi sẽ bồi thương
bằng công ty để báo đáp.
_Hôm nay tôi tới không phải vì chuyện báo đáp,tôi tới để xin lỗi gia đình,tôi không ngờ mọi chuyện lại ra nông
nỗi này.
_Chúng tôi đã nhận xong lời xin lỗi của ông,mong ông về cho.
Bà Lan không thể dùng ngữ điệu bình thường để nói,giọng nói của bà tràn ngập cay đắng ,mỉa mai:
_Chúng tôi cũng rất cảm ơn vì ông đã chăm sóc con gái tôi rất tốt trong thời gian qua.
Nhận thấy người phụ nữ này vẫn chưa thể bình tĩnh lại ông Phong nói:
_Tôi nghĩ lúc khác nói chuyện sẽ thích hợp hơn,gia đình muốn hủy bỏ hôn ước tôi đồng ý,sau này ân tình các
vị nợ cũng không cần báo đáp,sau này nếu Tuyết có việc gì cần giúp đỡ xin cứ gọi tôi.
_Cảm ơn.
Trong phòng chị Băng cũng đang đau xót nhìn cô,chị nhẹ nhàng lên tiếng:
_Sau này chị không ở bên phải hảo hảo chăm sóc bản thân.
Ngay khi chị định bước đi thì cánh tay bị giữ lại,ánh mắt cô nhìn chị thống khổ,vẫn im lặng,cô chỉ dùng ánh
mắt nhìn chị không dứt,trong đó có tiếc nuối,có thương tâm và cả tình cảm của cô dành cho chị.Nở 1 nụ cười
buồn chị gỡ tay cô ra đặt chúng trong lòng bàn tay mình vỗ nhẹ:
-Tất nhiên nếu em muốn chị sẽ tiếp tục là bạn của em.
_Em muốn.
Tiếng nói của cô khàn khàn cất lên,chỉ 2 chũ ngắn gọn cũng làm người khác hiểu hết mọi tâm tư của cô.Cô
muốn tiếp tục làm bạn của chị,Ngạo Thiên,ngày ngày cùng đi học,cười đùa,luyện tập,cùng bác Trương học
về cách lãnh đạo tổ chức,cùng mọi người nấu ăn,nghịch ngợm.Cô biết cuộc sống ấy chỉ còn lại trong ký ức
nhưng vẫn nuối tiếc vô hạn.1 giọng nói vọng vào làm họ chú ý:
_Băng,chúng ta về thôi.
_Bác Trương?
_Ừ,chị phải về rồi,chú ý sức khỏe nhớ chưa?
Gật đầu với chị cô miễn cưỡng nở 1 nụ cười.Nhìn chiếc xe đen lạnh lùng băng qua khoảng sân trước cô thấy
mất mát trong lòng.Thì ra trái tim cô vẫn chưa chết hẳn,út ra nó vẫn sống vì những người cô yêu quý,yêu
anh trái tim cô chết đi phân nửa,cô không muốn bị tổn thương thêm nữa.Nghe tiếng cửa bật mở cô quay
lại,bắt gặp ánh mắt khắc khổ của má,1 cỗ chua xót dâng lên,vì cô mà những người thân yêu phải khổ sở
theo.Ôm má cô nói:
_Má ,con không sao,sau hôm nay sẽ không sao nữa.
_Ừ, sau hôm nay không cần lo nghĩ gì nữa,không cần gì cả,con gái má!
Dưới ánh nắng ấm áp,trong vòng tay của má,vết thương trong lòng cũng được xoa dịu,đúng vậy,từ giờ hãy
để anh tồn tại trong ký ức của cô thôi.
1 tuần này cô hoàn toàn làm bạn với giường ngủ và vườn hoa.Tất nhiên đôi lúc cũng thực ồn ào khi gia đình
Gia Hân tới.Vì lo lắng cho cô, cứ cách ngày cả nhà họ lại sang ăn chực,nhờ vậy tâm trạng của cô dần dần
cũng tốt lên rất nhiều,chỉ đôi lúc thẫn thờ nhìn 1 thứ gì đó không xác định.Dạo này tình trạng ấy diễn ra
càng nhiều hơn.Đang thẫn thờ ngắm tròi thì tiếng xe quen thuộc lại vang lên,tiếng đóng xe 'rầm' 1 cái rồi
bóng người phi nhanh vào phòng cô
_Tuyết, cậu mà không đi học nhanh mình sẽ tự kỷ mất thôi.Thực buồn chán quá đi thôi.
Nhìn khuôn mặt phụng phịu kia cô bật cười,chị Băng và Ngạo Thiên đều nghỉ nên chỉ có mỗi Hân 1 mình,với cái
tính ấy mà chịu đựng được 1 tuần cũng thật khâm phục.Tiếng anh Bảo vang lên:
_Nhóc,xem thử Ngạo Thiên mà đi học thì em có tới kêu chán không?
_Anh hai,đây là phòng con gái đó,vào phải gõ cửa chứ!
Anh không trả lời,dực vào cửa sổ 2 tay anh đút túi quần,nhún vai 1 cái anh không thèm quan tâm tới lời Hân
nói.
_Hôm nay hồng hào lên nhiều rồi đó,hôm nào anh đưa 2 đứa đi picnic.
_Anh còn chưa trả lời em.
_Nhóc, nói nhỏ thôi anh chưa điếc a,lần sau nhóc mà khóa cửa khi xông vào nhất định anh sẽ gõ nha.
Nở 1 nụ cười đểu cáng ra anh toe toét nhìn em gái đang lườm mình cháy mắt.1 người này dạo này rất thích
đấu khẩu,nhếch môi anh nói:
_Từ hồi quen thằng nhóc Ngạo Thiên thì nhóc càng dễ nổi cáu a.Thực là có giận nhau thì cũng đừng đổ lên
đầu anh chứ!
_Không thèm nói chuyện với anh nữa.
Nói xong lại rầm 1 tiếng bóng ai mât hút,anh Bảo cười lắc lẻ,cô cũng đau cả bụng với họ.Khi tiếng cười đã
dừng lại,ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn,xoa đầu cô anh nhẹ nhàng;
_Em gái anh rất mạnh mẽ đúng không?
Cô nhìn anh không trả lời,chỉ là ánh mắt cô đã kiên định hơn rất nhiều.Anh mỉm cười:
_Nhóc,cố lên.
Cô gật đầu mạnh mẽ,anh gõ nhẹ vào trán cô nói:
_Sắp là người lớn rồi mà 2 đứa vẫn trẻ con thấy ớn!
Cô cười đáp lại,như nhớ ra gì đó cô nói:
_Anh Bảo!
_Hử?
_Có thể tìm cho em 1 lớp dạy võ không?
_Có thể.Nhưng để làm gì?
_Ở nhà thật buồn chán.
_Mai anh sẽ gọi cho em,giờ thì ra chuẩn bị ăn cơm.
_Dạ.
Cuộc sống của cô trở lại quỹ đạo bình thường với việc sáng đi học ở trường,chiều học võ cùng 1 vị võ sư
danh tiếng do anh Bảo mời về.Cô rất hài lòng với phòng tập mới của mình,tuy không đầy đủ bằng nhưng
những thứ cần vẫn có đầy đủ.Nụ cười của cô vẫn hiện hữu trên đôi môi mỗi ngày,chỉ là nếu để ý trong nụ
cười đó phẩng phất 1 nỗi buồn man mác.
Anh im lặng trước câu nói của ba mình
_Lãnh,con thực quyết định lấy Triệu Uyển sao?
Anh không muốn trả lời,vì người anh muốn lấy đã bị chính anh tổn thương,chính tay anh đưa cô ấy rời xa
anh,hỏi anh muốn lấy người khác ư,anh không muốn,nhưng đây là con đường anh đã chọn,anh phải tiếp tục
vở kịch mình đạo diễn.
_Chỉ để cô ta làm phu nhân thứ 2.
Ông nhìn con trai,ông không thể biết nó đang nghĩ gì,trong đôi mắt ấy chỉ có sự lãnh huyết tới lạnh tóc
gáy.Ông thở dài :
-Bang hội và công ty ,ta không muốn can thiệp nữa,ta mệt rồi.
Hiểu ý ông ,anh đứng dậy lạnh lùng:
-Vậy tôi sẽ giúp ông,dành thời gian của ông mà nhớ tới má tôi.
Còn 1 mình trong phòng, ánh mắt ông hiện lên tia hoang mang,ông biết con trai ông đã yêu cô bé kia,thậm
chí là rất sâu đậm,nhưng ông không thể hiểu nổi ý định của anh.Khi nghe tin ông thực sự giận
giữ,nhưng khi biết cô ta chỉ là phu nhân thứ 2,1 kẻ không có danh phận không được pháp lý công nhận,phu nhân
thứ 2 chỉ tồn tại để bảo vệ bang chủ và tham gia vào các công việc,ông lại thấy nghi hoặc.Trừ khi có nguy
hiểm và chiến tranh phu nhân thứ 2 mới được tồn tại,tại sao con trai ông lại làm như thế? Điều này chính ông
cũng không hiểu nổi.
Về tới phòng mình,sự lạnh lùng không còn tồn tài trên gương mặt anh,chỉ còn nỗi thống khổ , chịu đựng hằn
lên đôi mắt.Nhìn những tấm ảnh của cô trong mấy ngày gần đây anh thấy nhẹ lòng hơn,rải rác trên bàn là cô
lúc tới trường,khi tha thẩn bên 1 cửa hàng sách .Miết nhẹ nên tấm hình đang nở nụ cười của cô anh thì
thầm:
_Tuyết,em cười rồi,thật đẹp.
Tay anh dừng lại trên khóe môi cô,ánh mắt biến đổi,nụ cười của cô vương vấn 1 nỗi buồn mà anh biết vì
sao,vừa vui vì cô vẫn nhớ tới anh,vừa không cam lòng khi nụ cười của cô không còn rực rỡ như trước,anh
mệt mỏi với mâu thuẫn trong lòng.Dù nhớ cô da diết nhưng anh thấy an tâm vì những ngày này cô tuyệt đối
an toàn,không còn kẻ nào tiếp cận cô nữa,như vậy cũng tốt,trả cho cô cuộc sống tự do anh thấy lòng mình
nhẹ nhạng hơn.Chỉ là nỗi nhớ cô càng thêm da diết.Anh thực sự rất nhớ cô.
Chương 23
Thời gian trôi qua thật nhanh,mới đấy mà đã hết mùa đông,cây cối đang bắt đầu 1 chu kỳ sống và có lẽ con
gái bà cũng đang tạo nên cuộc sống mới.Bà vẫn nhớ rõ ngày nhìn thấy con gái tiều tụy suy sụp,tim bà đã
đau đớn thế nào,nay nhìn con trở lại cuộc sống vui vẻ,hạnh phúc như trước trên môi bà nở 1 nụ cười mãn
nguyện.Bỗng 1 bàn tay ấm áp đặt trên vai bà,quay lại thấy ánh mắt hiền từ của chồng,nụ cười của bà càng
thêm rạng rỡ.Họ cùng nhìn cô gái đang chăm sóc vườn hoa ly ,gia đình như thế này thực hạnh phúc.Cô quay
lại nhìn thấy ba má,nụ cười tươi rói trên môi,từ hôm đó tới nay tâm trạng của cô rất tốt,thần sắc không còn
chút u buồn,dường như sau vấp ngã đầu đời vẻ đẹp của cô càng thêm rạng rỡ.Tất thảy mọi chuyện đều đã
trở về vị trí ban đầu của nó,chỉ là dạo này cô không dành nhiều thời gian đi chơi cùng Hân nữa mà dành thời
gian vào việc tập võ và chăm sóc vườn hoa ly.Công việc này giúp cô thấy vui vẻ và thanh thản hơn.Đang
chăm chú thì 1 giọng nói làm cô giật mình:
_Tuyết!
_2 người tới rồi à?
Nhìn 2 kẻ đang tay trong tay sánh bước bên nhau tiến vào ánh mắt cô tràn ngập ý cười.Thấy ba má cô cũng
đang ở đó họ vội chào:
_Con chào cô chú.
_Ừ,mấy đứa nói chuyện đi.
Họ không phải ai khác mà là cặp tiên đồng ngọc nữ làm triệu triệu con tim thổn thức : Ngạo Thiên và Gia
Hân.Cũng thật may Ngạo Thiên giải quyết mọi công việc rồi về nước đặt trụ sở chính để không phải xa cách
người yêu,thật khiến người khác ghen tỵ.Nhưng bây giờ chỉ còn cô và Hân tới lớp cũng thật buồn chán.Dừng
lại công việc đang làm,cô cùng 2 người họ trò chuyện trên trời dưới bể,Vì tiếp quản công ty nên cậu không có
thời gian mấy nên 1 tuần 2 người họ tới nhà cô 1 lần.Có lẽ điều này đã trở thành thói quen,cứ tới cuối tuần
cô lại mong ngóng họ sẽ tới,nhờ họ cô thấy tâm mình thật nhẹ nhõm,mọi chuyện cũng từ từ qua đi 1 cách
nhẹ nhàng nhất.Tiễn 2 người họ về rồi cô vẫn đứng nhìn cho tới khi chiếc xe mất hút vào những tán cây bên
đường,ánh mắt vui tươi bỗng chốc sâu thăm thẳm,đã 3 tháng rồi,hoa ly trong vườn cũng đã nở rộ,nhưng trái
tim cô vẫn chưa tĩnh lặng,đâu đó 1 ngọn sóng nhẹ cũng làm cô điêu đứng.Khép đôi mắt lại gương mặt cô bình
thản nở 1 nụ cười nhẹ:
_Chỉ cần anh hạnh phúc,em cũng sẽ tìm được hạnh phúc của mình.
Lời nói hoà tan trong không khí ,gió khẽ làm mái tóc cô lượn sóng,cô đứng đó trong buổi nắng vàng rực rỡ ,
nụ cười trên môi làm trái tim người khác rung động,khung cảnh tuyệt diệu như 1 bức tranh khiến mọi người
phải nín thở.
Trên xe,ánh mắt Ngạo Thiên nhìn Hân sủng nịnh:
_Thời gian tới anh sẽ không tới chỗ em thường xuyên được.
Nhìn đôi má phụng phịu kia cậu bật cười:
_Thật đáng yêu quá đi!
2 má bị bẹo tới đỏ ửng,Hân giãy nảy:
_Đau em, em biết rồi.Anh không tới thì em sẽ tới tìm anh.