_Ha ha Dương Lãnh anh làm tôi buồn cười quá đấy,cái gì làm anh nghĩ tôi sẽ hợp tác với anh khi anh cướp đi
người con gái tôi yêu?
Dương Lãnh không tỏ ra tức giận hay thất vọng,anh vẫn im lặng nhìn Trác Dạ .Cho tới khi căn phòng yên tĩnh
trở lại anh mới lên tiếng:
_Đều có lợi cho cả 2 bên.
Trác Dạ khẽ cau mày hỏi:
_Anh nói đi!
Tay cầm cốc rượu của Dương Lãnh bỗng siết chặt làm xuất hiện 1 vết nứt nơi tay cầm,Trác Dạ khẽ động ánh
mắt sửng sốt nhưng nhanh chóng lắng nghe.
_Tôi muốn hợp tác xử lý Thanh Long,trả thù cho Tuyết.
_Thanh Long làm?
Dương Lãnh khó nhọc gật đầu,cố gắng át chế sát khí trong lời nói:
_Từ lúc cô ấy còn ở kia chúng đã định hạ thủ nhiều lần,kẻ đâm cô ấy lần này cũng là Thanh Long.
_Anh nghĩ tại sao tôi phải trả thù hộ anh,cô ấy không phải người của tôi.
Dương Lãnh vẫn lạnh lùng lên tiếng:
_Thanh Long đang suy yếu mạnh trong những năm gần đây,hơn nữa theo tôi biết chúng mới cướp mấy vụ
làm ăn của Dạ Lôi,tôi nghĩ anh sẽ có hứng thú chứ?
_Tin tức của Hắc Long quả danh bất hư truyền.
Trác Dạ thận trọng trả lời,việc mấy phi vụ bị cướp mất mặc dù không to tát gì nhưng rất ít người biết,Hắc
Long cu nhiên điều tra ra được.Nhận thấy ánh mắt của Trác Dạ,Lãnh không nói gì trực tiếp đứng lên cao
giọng:
_Thanh Long chỉ cần mình tôi giải quyết cũng được,chỉ là sẽ không nhanh gọn 1 chút,coi như tôi chưa nói gì.
Ném lại 1 câu anh bước thẳng ra cửa không có ý nán lại 1 giây nào thêm,Trác Dạ vội nói theo:
_Tôi đồng ý.
Bước chân của Lãnh dừng lại,không quay đầu anh nói:
_Tại sao?
_Chỉ là bọn họ hợp tác với nhau nên tôi cũng muốn hợp tác với anh,thử cảm giác mới 1 chút.
_Tôi sẽ xem xét lời đề nghị lâu dài này,kế hoạch tôi sẽ gửi cho anh sau.
Tiễn vị khách đi rồi Dạ mới gõ đầu hối hận,cư nhiên bị anh ta gài bẫy,từ thế chủ động giờ lại trở thành kẻ bị động.Dương Lãnh,anh đúng là đồ cáo già.Không phải muốn trả thù cho Tuyết và rửa sạch nỗi nhục ngày nào
tôi cũng chẳng muốn chém giết cả 1 bang hội làm gì.
3 ngày sau cả thế giới ngầm dậy sóng,Hắc Long và Dạ Lôi bắt tay nhau thanh trừng toàn bang Thanh
Long,chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi 1 bang phái lớn bị diệt gọn gàng không để lại dấu vết,1 chút về Thanh Long
cũng bị xóa sạch,những thế lực còn lại sợ hãi tới chảy cả mồ hôi lạnh.Chưa bao giờ thế giới ngầm lại bị hoảng
loạn tới như thế,Thiên Sát cũng chưa từng điều động nhiều người về tổng cục như vậy,có lẽ động tới Hắc
Long là sai lầm lớn nhất của họ.
Trong căn phòng âm u kia gương mặt Andy trở lên khó coi hết sức,nhìn kẻ dưới đang run rẩy nhìn mình hắn
nhếch môi:
_Cút ra ngoài.
Không đợi nhắc lại,người kia vội chạy ra,chỉ còn 1 mình trong phòng Andy bực tức ném hết mọi thứ có trên bàn,đôi mắt đỏ ngầu:
_Hắc Long,Dạ Lôi chúng mày đi chết hết đi.
Nắm tay lại thành quyền,Andy đấm mạnh vào tường tới chảy máu,giọng nói trở lên căm phẫn tột độ:
_Ta đã khinh thường các người,chúng dám kiên hết với nhau.
Chính Andy là người đứng sau kêu gọi các tổ chức ngầm liên kết lại chống đối với Hắc Long,duy chỉ có Dạ Lôi
lắc đầu từ chối,cứ tưởng Trác Dạ là kẻ quân tử hóa ra là liên minh của Hắc Long.Có nằm mơ Andy cũng chưa
từng nghĩ tới điều này,không những vậy thế lực của 2 bang phái này còn vượt xa sự tưởng tượng của
hắn.Lần này 1 kẻ xảo quyệt như hắn bị giáng 1 đòn nặng nề tới thê thảm.
Nhìn vùng đất vị san bằng trước kia là Thanh Long lừng lẫy kia gương mặt Dương Lãnh chỉ có âm u,chết
chóc,ngược lại kẻ đứng cạnh Trác Dạ lại tặc lưỡi tiếc rẻ.2 người nhìn kẻ đang bị lôi tới trước mặt mình khinh
bỉ.Dạ cười tươi:
_Long bang chủ,thực hân hạnh.
Kẻ kia bị đánh cho bần dập mặt mũi,ánh mắt long lên vì tức giận,hắn gào lên:
_Tao sẽ giết chúng mày.
Bốp 1 tiếng,Lãnh cho hắn im lặng trở lại,Trác Dạ xuýt xoa:
_Dương Lãnh,thân pháp rất đáng khâm phục đấy.Việc còn lại giao cho anh.
_Được.
Trước khi đi Trác Dạ chỉ còn nghe thấy tiếng hét đau đớn của bang chủ Thanh Long,bỗng dưng da gà nổi
lên,nhớ lại sự việc vừa qua chính Dạ cũng cảm thấy sợ hãi.Dù là kẻ đứng đầu bang phái lớn,chém giết đã trải
qua rất nhiều nhưng nhìn cách giết người không chút cảm xúc của Hắc Long Dạ cũng thấy kinh hồn.Nhưng
đáng sợ nhất là cảnh Dương Lãnh đứng nhìn trận chiến ấy.Con người ấy như thần chết thích thú với cảnh
chết chóc này,giữa xác người và máu tươi anh ta nở 1 nụ cười hiếm hoi làm Dạ dựng cả tóc gáy.Nụ cười ấy là
của tử thần,trong biển lửa nụ cười ấy ngọa nghễ tới cực hạn.Tuyệt đối sau này Dạ sẽ không làm gì động tới
Hắc Long.
Mấy ngày nay anh bận với việc thanh toán Thanh Long nên không tới thăm cô,thay xong bộ quần áo nhuốm
nùi máu tanh chết chóc anh vội tới bệnh viện thăm cô.Vừa đặt chân vào hành lang anh đã thấy có chuyện
chẳng lành,vội chạy tới phòng cô trái tim anh như ngừng đập.Các bác sĩ đang câp cứu cho cô,bên kia ông
Hạo Thiên đang đỡ lấy bà Nhược Lan như ngất lim đi,những người còn lại chỉ biết đứng nhìn với đôi mắt hoảng
sợ.Tiếng bác sĩ quát lên gì đó nhưng anh không nghe thấy gì,trong mắt anh chỉ còn hình ảnh cô bị giật mạnh
thân người bằng máy sốc điện,thế rồi cô im lặng nằm đó người bác sĩ lắc đầu ,mọi người chạy lại che lấy tầm
mắt của anh.Như 1 người thoát khỏi cơn mê,anh gạt tất cả mọi người ra để ôm lấy cô,đôi tay run rẩy ôm chặt
lấy thân hình nhỏ bé ấy,anh điên cuồng tìm sự sống nơi cô,miệng không ngừng gào lên:
_Lăng Tuyết,em tỉnh lại cho tôi.Lăng Tuyết.
Tiếng gọi như xé long tất cả mọi người,bà Nhược Lan ngất đi trong vòng tay của chồng,Ngạo Thiên ôm chặt
lấy Gia Hân đang khóc ngất đi.Họ như chết lặng nhìn cô,anh vẫn gào tên cô trong hy vọng,vòng tay siết
chặt lấy cô,anh cuống quýt tìm nơi cô 1 hơi thở nhưng tất cả chỉ là sự im lặng tới chết chóc.Nước mắt anh rơi
xuống khuôn mặt cô mặn chát,giọng khản đặc đi anh hét lên:
_Lăng Tuyết,em tỉnh lại,tỉnh lại cho tôi.
Chương 29
Cô thấy mình đang bước đi trên 1 con đường dài tối tăm,phía trước chỉ là 1 chút ánh sáng le lói dẫn đường.Cô
cứ đi theo ánh sáng ấy cho tới khi 1 giọng nói làm cô giật mình.
_Đừng đi về phía ấy!
Cô kinh ngạc nhìn xung quanh,không biết từ lúc nào 1 người phụ nữ đã đứng gần bên cô,trên môi bà là nụ
cười hiền hậu,cô hỏi:
_Bác là ai?
Người phụ nữ vẫn mỉm cười nhìn cô và lúc này cô biết đây là ai,khuôn mặt kia 8,9 phần giống anh,cô sửng
sốt:
_Bác là má của Lãnh?
Người phụ nữ gật đầu,Tuyết vội nói:
_Nghĩa là cháu cũng đã
_Không con chưa chết,nhưng nếu con vẫn đi thẳng về phía trước thì thần chết đang đợi con.Quay lại đi,dù
tối tăm nhưng đó là đường sống con phải đi.
_Con không hiểu? Tại sao con lại có thể gặp bác khi con vẫn còn sống?
_Rất ngạc nhiên đúng không? Ta nghĩ nhiều người đang đợi con,ba má,bạn bè,người thân và cả con trai ta.
Ánh mắt cô hiện lên bi thương cùng tuyệt vọng:
_Anh ấy không cần con,dù con có chết anh ấy cũng chẳng quan tâm!
Bà vẫn giữ nụ cười hiền từ của mình:
_Hãy nhắm mắt lại và lắng nghe xem.
Cô nghe theo,mắt từ từ nhắm lại,và cô ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng gọi xa xăm của ba má,Gia Hân và cô
nghe thấy anh gọi:
_Lăng Tuyết, em tỉnh lại cho tôi.
Cô mở bừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt,bà nhẹ nhàng lên tiếng:
_Hãy trở về bên cạnh họ và thay ta chăm sóc con trai ta.
Tiếng nói dần trở lên xa xôi hơn,1 lực kéo làm cô bật lại phía sau và lần đầu tiên cô có thể nghe bằng thính
giác thật của mình.Ai đó đang ôm chặt cô,gọi tên cô,cô muốn mở mắt nhìn họ nhưng không thể,chỉ có trái tim
đang đập 1 cách điên cuồng.
Anh ôm chặt lấy cơ thể đang mất dần sự sống ấy,mọi thứ quanh anh như chao đảo,nỗi đau đớn làm gương
mặt anh trở lên đáng sợ hơn,từng giọt nước mắt vẫn rơi xuống khuôn mặt cô.Và rồi anh cảm nhận trái tim cô
đang đập trở lại,đôi tay anh run rẩy chạm vào mạch đập của cô,gương mặt trở lên sáng bừng, anh hét to:
_Bác sĩ,bác sĩ.
Anh vội vàng kéo người bác sĩ đang đứng bên cạnh lại,giọng nói trở lên khản đặc:
_Cô ấy vẫn sống.
Lời nói của anh làm tất cả mọi người đều kinh hỉ,họ hy vọng chờ đợi và rồi niềm vui sướng bùng nổ khi vị bác sĩ
ngạc nhiên thốt lên:
_Không thể tin được,mạch đập đã trở lại bình thường.
Nước mắt lại rơi nhưng không phải vì đau khổ,đó là giọt nước mắt hạnh phúc và yêu thương.
Cô vẫn mơ màng ,dù nghe thấy tiếng nói bên tai nhưng đôi mắt cô không thể mở ra được.Dồn hết mọi sức lực
cô khó khăn mở mắt để nhìn mọi người.Thứ ánh sáng đã 1 tuần cô không thấy làm đôi mắt cô phải nheo lại,1
gương mặt lo lắng hiện ra trong ánh nhìn của cô:
_Tuyết,con tỉnh rồi,con làm má lo quá!
Bà Nhược Lan nhìn con gái với đôi mắt đỏ hoe.Cô đưa ánh mắt nhìn lần lượt từng người một,ba đứng bên
cạnh nở 1 nụ cười nẹ nhõm,Hân và Ngạo Thiên cùng bác trai ,bác gái,anh Bảo đều chờ đợi ánh mắt của
cô.Cô có thể nhận ra sự vui mừng khó tả trong ánh mắt của họ ,và rồi cái nhìn của cô dừng lại ở 1 thân ảnh
đứng xa nhất tách biệt hẳn so với mọi người.Anh đứng đó im lặng nhìn cô,đôi mắt đen hằn rõ sự mệt mỏi và
lo lắng,nhận thấy ánh mắt của cô anh khẽ tránh đi.Nhìn lại má cô lên tiếng:
_Má.
Tiếng nói của cô trở lên khản đặc và khó nghe hơn,cũng có lẽ vì 1 tuần nay cô không dùng tới thanh quản
của mình,bà Nhược Lan vội nói:
_Má đây.Con muốn uống nước không?
Cô khẽ gật đầu.Uống 1 chút nước cô thấy cổ họng mình thông suốt hơn,nhìn mọi người cô khẽ nở nụ cười:
_Con ổn rồi,mọi người đừng lo lắng quá.
Mọi người đều nở nụ cười nhẹ nhõm,nhờ Ngạo Thiên và Gia Hân mà không khí phòng bệnh cũng trở lên vui vẻ
hơn,duy chỉ có 1 người vẫn im lặng từ đầu tới giờ.Nhận ra điều đó,ông Hạo Thiên lên tiếng:
_Con bé vừa tỉnh lại ,chúng ta nên ra ngoài cho con bé nghỉ ngơi.
Dường như cũng hiểu ý ông,tất cả mọi người đều đi ra mà không chút phản đối,trong phòng chỉ còn lại anh
và cô.Họ nhìn nhau trong im lặng cho tới khi cô lên tiếng:
_Không nghĩ tới anh lại ở đây.
Anh vẫn im lặng nhìn cô,đôi mắt đen càng trở lên bi thương hơn.Cô tiếp tục:
_Không phải anh không muốn gặp tôi sao? Hay anh tới để xem tôi đã chết chưa?
Đôi mắt anh là sự sợ hãi và đau khổ,anh mím chặt môi nhìn cô,cái nhìn ấy làm trái tim cô đập trật đi 1 nhịp,cô
nhận ra nỗi dằn vặt thống khổ trong đôi mắt ấy.
_Không,tôi tới chỉ muốn biết em vẫn an toàn.Có lẽ tôi nên đi thì hơn.
Nhận ra sự chán ghét trong đôi mắt cô anh vất vả lên tiếng rồi vội xoay người bước đi,nhưng mới đi được
vàu bước tiếng cô đã vang lên:
_Dương Lãnh,anh dừng lại cho em.
Anh chần chừ quay lại nhìn cô,1 giây sau đó sự lạnh lùng,vỏ bọc hoàn hảo của anh bị nước mắt của cô đánh
bại hoàn toàn.Vứt bỏ mọi thứ lại anh bước nhanh tới ôm chặt cô vào lòng,1 tay siết chặt eo cô,1 tay anh đưa
lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại đen óng ấy.Anh thì thầm bên tai cô:
_Anh sai rồi,anh sai rồi.Tuyết,tha thứ cho anh.
Đôi mắt cô mở to trước lời nói,hành động của anh,trước khi biết mình đang làm gì cô phát hiện ra tay mình
cũng đã đưa lên ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh.Mùi bạc hà từ anh làm cô ngây ngất,mọi đau
khổ,chán ghét tan biến hoàn toàn trong trái tim cô,1 cỗ ngọt ngào dâng lên mạnh mẽ.Tựa vào lồng ngực ấm
áp của anh cô nói:
_Lãnh,làm ơn đừng rời xa em nữa,làm ơn.
Nước mắt cô rơi xuống tay anh,anh đau xót lau đi những hạt lệ trong suốt ấy,nhìn thẳng vào đôi mắt thạch
anh quyến rũ mê người kia anh nói:
_Anh xin lỗi,từ nay anh sẽ luôn bên em.
Đặt lên đôi môi cô 1 cái hôn nhẹ anh thì thầm:
_Mãi mãi.
Chương 30
Từ lúc cô tỉnh lại tới nay cũng đã được 1 tuần,sức khỏe của cô hồi phục nhanh chóng chính vì vậy tất cả mọi
người đều hết sức vui mừng mà quên đi những gì anh đã gây ra cho tới sáng nay.Như thường lệ anh luôn
xuất hiện trong phòng bệnh trừ những lúc cấp bách còn lại anh luôn ở bên cô.Sáng nay anh bỗng nêu lên 1
đề xuất làm tất cả mọi người đều sửng sốt.
_Ngày mai cô ấy xuất viện,tôi có thể đưa cô ấy về nhà chứ?
Bà Nhược Lan nghi hoặc nhìn anh:
_Nhà? Ý cậu là nhà tôi?
Anh kiên định nhìn mọi người:
_Ý cháu là nhà cháu.
1 lời vừa định tất thảy mọi người đều mở to mắt nhìn anh,hồi lâu ông Hạo Thiên mới lên tiếng:
_Sau tất cả mọi chuyện chúng tôi không dám chắc con bé sẽ trở lạ ngôi nhà ấy!
Lần này cô có thể thấy trong mắt anh 1 tầng sương bao phủ,cô không thể biết trong đó đang ẩn chứa điều
gì,chính bản thân cô cũng đang hoang mang trước câu nói đó.Trở lại ngôi nhà đó,nơi đã làm trái tim cô bị xé
ra hàng ngàn mảnh,nơi tình yêu của cô đâm mầm và cũng là nơi hủy diệt nó,cô thực sự rất sợ hãi,đó là nơi
vết thương lòng của cô tồn tại,cô không dám trở lại.Đúng,cô đã rất hạnh phúc khi nhìn thấy anh ngày ngày ở
bên cô nhưng anh thủy chung vẫn giữ khoảng cách với cô,cô không dám chắc tình cảm anh dành cho cô có
thực là tình yêu không hay lúc tỉnh lại cô chỉ tưởng tượng giọng nói yêu thương của anh.Mọi thứ đều làm cô
thấy đau đầu kinh khủng.Khẽ nhăn mặt lại cô nói:
_Con muốn nghỉ ngơi.
Mọi người lặng lẽ rời đi để trả lại không gian cho cô.Ánh mắt anh lưu lại trên người cô 1 cỗ quan tâm sâu sắc
mới dời đi.Vừa đóng cách cửa phòng anh cảm nhận có người đang chờ mình,quay người lại anh bắt gặp cái
nhìn dữ dội của ông Hạo Thiên.
_Cậu thực sự yêu con bé chứ?
Anh ngẩng cao đầu,đôi mắt đen đầy kiên định:
_Yêu.
2 người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau không chút né tránh,ông có thể tin tưởng con người cao ngạo này
lần nữa sao? Thôi cứ để ông trời quyết định.Nhẹ giọng ông nói:
_Chỉ cần con bé muốn chúng tôi sẽ không ngăn cản.
Mọi người không nói gì chỉ im lặng nhìn anh,tới kẻ hay phá bĩnh như Ngạo Thiên cũng nhíu mày dò xét anh
mình cho tới khi nhận được cái gật đầu của anh mới thôi.
Cả ngày ngồi suy nghĩ cô như chìm vào khoảng không gian trước mặt mà không nhận ra có người vừa vào
phòng.Người đó cũng im lặng nhìn cô hồi lâu mới thất vọng lên tiếng:
_Haiz ,em suy nghĩ gì mà như mất hồn thế?
Cô quay lại mỉm cười với người mới đến:
_Trác Dạ,sao anh lại ở đây?
_Em như thế lẽ nào anh không thể ở đây.Anh tới thăm em.
Bắt gặp cái nhìn như muốn thiêu đốt đó cô vội tránh né.Dạ khẽ thở dài:
_Em khỏe chưa?
_Ngày mai có thể xuất viện.
_Vậy thì tốt rồi.
Ngập ngừng 1 chút Dạ mới nói:
_Chúng ta vẫn là bạn đúng không?
Hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn bình thản:
_Tất nhiên rồi,anh mãi mãi là 1 người bạn của em.
Anh khẽ cười lại với cô nhưng nụ cười đó buồn tới thê lương,nụ cười ấy làm cô thấy đau lòng nhưng cô không
thể lừa dối anh ,trong lòng cô chỉ có 1 hình bóng ngự trị,cô không muốn làm tổn thương người khác
nữa.Không gian im lặng bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ,liếc nhìn người gọi Dạ khẽ cau mày,tắt máy đi anh
mới nói:
_Xin lỗi anh có chút việc.
_Không sao,cảm ơn anh đã tới.
Cười nhẹ với cô Dạ quay người bước đi,ra tới cửa anh bỗng hỏi:
_Em muốn cùng Dương Lãnh lần nữa không?
Cô sửng sốt trước câu hỏi đó,nhưng cô biết người con trai kia biết tất cả mọi chuyện vì thế cô không muốn
giấu nữa:
_Muốn.
Cô nói rất khẽ nhưng cũng rất kiên định,Dạ thầm cười khổ với câu hỏi ngu ngốc của mình,anh khẽ khẽ đáp lại:
_Ừ ,anh đi đây.
Nhìn bóng lưng cao lớn kia trái tim cô thấy nhẹ nhàng hơn,cô biết mình không thể đáp lại tình cảm ấy,có lẽ
dứt khoát thế này là điều tốt nhất.
Trời đã về đêm,mọi ngươi cũng đã bị cô đuổi về hết chỉ còn lại 1 người.Họ im lặng ngắm nhìn ra bên
ngoài,những ngọn đèn về đêm trở lên lung linh kỳ ảo cô bỗng khao khát 1 điều ,cô khao khát đâu đó cũng có
1 ngọn đèn cho riêng cô,bỗng 1 tiếng thở dài lướt qua bên tai,cô cảm nhận lưng mình chạm vào một lồng
ngực rộng lớn.Cả thân hình khẽ run lên,anh ôm cô, từ lúc cô tỉnh lại đây là lần đầu tiên anh tỏ ra than
thiết.Cảm nhận người trong lòng khẽ run rẩy anh hỏi:
_Lạnh sao?
_Không có,ấm lắm.
Đôi tay kia càng siết chặt lấy cô,nhắm mắt lại cô tận hưởng giây phút này.Anh cúi xuống thì thầm:
_Đang nghĩ gì?
Cô ngập ngừng đưa tay lên chạm vào tay anh,níu giữ 1 chút cô nhìn ra xa khẽ nói:
_Những ánh đèn kia thật đẹp !
Nhận ra giọng nói run run của cô anh xoay người cô lại,giữ chặt đôi vai gầy gầy,anh nhìn thẳng vào mắt
cô,giọng nói như khàn đi vài phần:
_Em đang nghĩ gì?
Cảm nhận đôi mắt gắt gao nhìn mình cô không kìm chế được mà thốt lên:
_Chỉ là em muốn biết bao giờ em mới có 1 ngọn đèn cho riêng mình.
Anh đau lòng nhìn từng giọt nước mắt của cô rơi xuống,đưa tay lên lau đi những giọt lệ ấy anh siết chặt cô
trong vòng tay mình,kiên định nói:
_Từ nay không cho em khóc nữa.
Cô hơi ngẩng đầu lên hỏi:
_Lãnh,nếu như em không bị tai nạn anh vẫn sẽ lạnh lùng với em đúng không?
Anh cúi đầu hôn lên môi cô nuốt đi những lời cô muốn nói tiếp,2 người gắt gao ôm chặt lấy nhau,giữa nụ hôn
nồng nhiệt đó cô khẽ nghe thấy tiếng xin lỗi thoát ra,nở 1 nụ cười nhẹ cô nhắm mắt tận hưởng mùi bạc hà
mát dịu từ anh.Thực sự rất ngọt.
Cảm nhận người trong tay mình đang lả dần đi anh mới luyến tiếc dừng nụ hôn của mình lại.ngắm nhìn khuôn
mặt đỏ ửng của cô đôi môi anh vẽ lên 1 đường con tuyệt mỹ,nhẹ điểm lên đôi môi anh đào kia anh nói:
_Anh sẽ cho em 1 ngọn đèn,ngọn đèn của 2 chúng ta.
Cô kinh ngạc nhìn anh,dưới ánh sáng hắt vào ,nụ cười của anh càng trở lên ma mị hơn,lần đầu tiên anh nở nụ
cười thực sự ,nụ cười như muốn nhấn chìm cô trong mê hoặc của nó,anh thực sự là yêu tinh hại người.Thấy
cô ngây ngốc nhìn mình anh lay người cô hỏi:
_Tuyết,em không muốn sao?
_Muốn,tất nhiên là em muốn.
Nở 1 nụ cười nhẹ đầy hài lòng anh ôm cô vào lòng nhưng cô nhanh chóng né đi hành động đó,anh nhíu mày
nhìn cô thắc mắc,cô ngu ngốc lên tiếng:
_Anh cười rồi!
_Cười?
_Đúng vậy,anh cười lên thực sự rất rất đẹp.
_Thấy vẻ tươi cười trên gương mặt anh nụ cười của anh càng trở lên nồng đậm,sủng nịnh vuốt má cô anh
nói:
_Vậy thì từ nay sẽ cười cho em xem,chỉ 1 mình em thôi!
_Lãnh.
Hạnh phúc trong vòng tay người mình yêu ,lúc này cô bỏ mặc tất cả,dù phải chịu bao đau khổ nhưng chỉ cần
giờ phút này là đủ.Lãnh của cô,là Lãnh của cô.Đời nay ,kiếp này nghuyện ý không muốn buông tay.
Hồi lâu anh mới lên tiếng hỏi:
_Em có muốn bắt đầu lại từ đầu không?
Rời vòng tay của anh cô chăm chú nhìn lên.bốn mắt giao nhau như cuốn đi tất cả mọi đau khổ dằn vặt,mọi sợ hãi,đắng cay.Cô khẽ đặt tay lên ngực anh,nơi trái tim anh đang đập ,cảm nhận hơi ấm từ anh cô thấy trái tim
mình loạn nhịp.Anh bỗng nghiêm mặt nói:
_Em sẽ ở bên anh chứ? Dù điều đó là vô cùng nguy hiểm,vô cùng
Dùng tay đặt trên làn môi mỏng của anh,cô không muốn nghe gì nữa,vì đó chỉ là những điều không cần thiết,cô khẽ lên tiếng:
_Em nguyện ý.
Anh kích động ôm lấy cô như ôm sinh mệnh của chính mình,kích động hôn lên mái tóc đen huyền kia giọng nói
của anh như lạc hẳn đi:
_Lăng Tuyết,anh yêu em!
Cô hạnh phúc trong vòng tay của anh ,giọng nói cũng trở lên ngân nga,e thẹn:
_Em cũng yêu anh!
Lần thứ ba môi họ tìm đến nhau,nụ hôn ấy như gạt bỏ mọi thứ,sẵn sàng cùng nhau đi qua mọi thứ dù khó
khăn gian khổ cũng nguyện không buông tay.Đời này kiếp này,nguyện ở bên nhau.
Chương 31
Hôm nay căn biệt thự lạnh lẽo trở nên sáng bừng sức sống vì nữ chủ nhân tương lai của nó đã trở lại và cũng
có thể là khối băng lạnh lẽo kia đã dần ấm áp lên.Không khí chuẩn bị phải nói là cực kỳ nhộn nhịp,ngay khi
nhận được điện thoại của thiếu gia bác Trương đã thông báo cho toàn thể mọi người .
Vừa xuống khỏi xe cô đã cảm nhận được sự chào đón của mọi người,từng khuôn mặt quen thuộc đều đứng
trước cổng đợi cô,trên mặt họ là nụ cười hạnh phúc.Nước mắt không tự chủ rơi xuống nhưng rất nhanh
chóng 1 bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau đi,anh khẽ nắm tay cô chặt thêm như sợ cô sẽ bỏ chạy,khẽ cười với
anh ,cô cũng siết chặt đôi tay ấy.Khó khăn lắm mới có thể nắm được bàn tay này,cô nhất định không buông
đâu.
Trong lịch sử ngôi nhà này chưa bao giờ có chuyện người làm cùng ăn cơm với chủ nhân,kể cả bác Trương
cũng không được vinh dự ấy nhưng hôm nay nhờ 1 người năn nỉ mà khối băng lạnh lùng đã gật đầu đồng ý
cho phép mở tiệc.Trăm năm không có 1 ngày nên các đầu bếp trổ hết tài nghệ của mình,ngôi biệt thự trở nên
ấm áp thần kỳ,những tiếng cười đùa vui vẻ len vào từng viên gạch bao năm lạnh lẽo ,dường như 1 lần nữa
ngôi nhà này có được sự sống gần 20 năm qua bị chôn vùi dưới hận thù và chán ghét.Ánh sánh lung linh
cùng tiếng nói cười vui vẻ làm lòng người cũng theo đó mà chùn xuống,anh âu yếm nhìn cô cười đùa cùng mọi
người,nụ cười ấy đẹp hơn tất thảy mọi thứ,nụ cười ấy anh đã từng mơ đến.Bất chợt cô quay lại bắt gặp ánh
mắt của anh,nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.Họ đứng ở 2 đầu căn phòng ,cùng trao cho nhau những yêu
thương bị giấu kín ,trong mắt anh không còn vực thẳm không đấy nữa,nơi đó chỉ còn 1 niềm vui khó tả.Chỉ
cần thế này thôi,không cần gì nữa,gạt bỏ mọi thứ để giữ lại khoảnh khắc này là đủ.Anh bỗng quay sang bác
Trương nói:
_Bác biết không,hiện giờ cháu rất hạnh phúc!
Khuôn mặt nghiêm nghị nở 1 nụ cười nhẹ nhõm và hạnh phúc.Anh cũng khẽ cười lại với ông nhưng rất nhanh
quay đi,nụ cười ấy dường như là ảo giác nhưng bác Trương vẫn nhìn thấy được,người đàn ông đã 60 tuổi
bỗng trở lên run rẩy.Thiếu gia cười,dù đó chỉ là 1 cái nhếch môi nhẹ nhưng đã 15 năm rồi ông mới được nhìn
thấy.Lời nói của ông chủ bỗng hiện lên rõ ràng:" Ông Trương,đã 15 năm rồi,ông có nhìn thấy nụ cười của
Lãnh không? Tôi ước gì trước khi chết được nhìn thấy nó cười với tôi 1 lần".Ông chủ,thiếu gia thực sự đã thay
đổi rồi,nước mắt trào ra trên khuôn mặt khắc khổ ấy.phu nhân cảm ơn bà đã đưa thiên thần tới bên thiếu
gia.
Buổi tiệc chấm dứt khi anh phải ra lệnh tới lầ thứ hai,hiện giờ thì khuôn mặt anh đang đen dần đi khi kẻ trong
lòng mình vẫn say xỉn mà hô:
_Uống tiếp nào!
Anh nhíu mày nhìn kẻ đang giãy nhẹ trong lòng mình,bước chân vẫn vững vàng trên từng bậc cầu thang cho
tới khi tới căn phòng của cô.Nhẹ đặt cô lên giường,anh vuốt nhẹ 2 má đã đỏ lên của cô trách:
_Lần sau không cho em uống rượu nữa!
Vừa định đứng lên cánh tay anh đã bị níu lại,giọng cô vang lên đầy ngái ngủ:
_Lãnh,đừng đi,đừng đi.
Cúi xuống nhìn cô vẫn đang chìm trong cơn say,anh nhẹ hôn lên trán cô thầm thì: