Đặng Minh Khải: xuất thân bình thường,đối xử tốt với tất cả mọi người, bang chủ HV, với hắn đẹp theo sự lạnh lùng phóng khoáng thì Khải lại ấm áp như nắng cử chỉ ân cần dịu dàng là mẫu con trai điển hình cho con gái.Trước kia và hiện tại vẫn yêu thương nó nhưng đã xảy ra 1 số chuyện...
***
-anh xin lỗi_Khải cúi đầu đáp
-haha nực cười anh đi rồi thì C.Ú.T đi luôn đi, về đây làm gì hả_Jan nhếch môi cười mỉa mai
-anh vẫn rất yêu Ji
CHÁT!!! tiếng tát chói tai lại 1 lần nữa vang lên, mọi người nín thinh lắng nghe mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình
Jan lại tát Khải
-tình yêu của anh đáng khinh lắm Đặng Minh Khải à
-thực sự...
Chưa để Khải nói hết Jan đã cắt ngang
-tôi không muốn nghe, Ji càng không giờ thì anh cút đi được rồi đừng để tôi điên lên không nể tình anh em(anh em kết nghĩa với Jan)
-anh xin lỗi_nói rồi Khánh quay mặt bỏ đi 1 giọt nước mắt lăn dài trên má Khải, cậu biết giờ không thể giải thích được chuyện gì khi Jan đang kích động mọi chuyện sẽ rắc rối hơn nên đành bỏ đi.
Nó vẫn vậy, đứng bất động khuôn mặt vô hồn thiếu sức sống. Không ai có thể hiểu tâm trạng rối bời của nó ngoại trừ Jan. Bọn hắn vẫn chỉ biết đứng nhìn không biết làm gì cũng không biết phải làm gì.
Quân ghé tai hắn nói gì đó rồi hắn gật đầu kéo tay nó đi theo mình, nó cũng không kháng cự bước theo
Thấy Jan nhìn theo nó, Quân ôm Jan vào lòng nói với Jan “tin ở Duy, giờ thì về thôi” nhéo nhẹ má cô, cô cười nhẹ gật đầu. Thấy Quân ôm Jan Khánh có chút khó chịu nắm tay Jan tiến về xe mình
-tao đưa Jan về trước
Quân nói cho Khánh đủ nghe “ghen hả” làm Khánh lúng túng đỏ mặt kéo Jan đi.
-về bar uống chút gì không_Key đề nghị khoác vai Quân
-đương nhiên của chùa mà
***
Hắn lái xe đưa nó tới cánh đồng hoa oải hương gần bờ hồ dễ nhận ra đây là phía bên kia của bờ hồ sau trường mà nó từng muốn đến. Nhưng hôm nay lại khác nó không còn tâm trạng vui đùa nữa, nó trở nên trầm lặng vô cảm trước mọi thứ.
-hôm nay cô rất đẹp nhưng khuôn mặt cô không đẹp chút nào
Nó vẫn lắng nghe nhưng vẫn im lặng
-có thể kể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô không.
Vẫn không có tiếng trả lời, hắn lại nói tiếp
-không nói cũng không sao
Nó im lặng hồi lâu rồi cất tiếng
-Lúc tôi 14t ba mẹ tôi đã vì tôi mà chết tôi đã rất đau lòng_nói đến đây mắt nó đã đỏ hoe
-...hằng đêm tôi phải dùng thuốc ngủ mới có thể tránh được những cơn ác mộng đó rồi tôi đến Mĩ, ở đó tôi đã gặp anh ta anh ta đã giúp tôi đứng lên chăm sóc tôi và cũng chính anh ta làm tôi gục ngã, đúng là anh ta đã bỏ rơi tôi, tôi đã bị trầm cảm gần 1 năm phải sống chung với thuốc ngủ...
-thôi đủ rồi đừng nói nữa_hắn ôm nó vào lòng, nghe từng tiếng nấc của nó mà tim nó nhói đau, hắn yêu nó mất rồi, từ khi gặp nó người làm hắn không còn lạnh lùng với người khác nữa là nó, người làm hắn nói nhiều mở lòng với người khác cũng là nó, và dần dần từng bước từng bước một nó đã đi vào trái tim hắn rồi...hắn đã từng phủ nhận rất nhiều lần tình cảm này nhưng đến hôm nay hắn có thể chắc chắn rằng hắn yêu nó và muốn bảo vệ người con gái nhỏ bé, người đang run lên với những tiếng nấc này.
Và hôm nay hắn ôm nó vào lòng, nghe người con gái mình yêu thương khóc vì chàng trai khác sao mà chua xót thế
1 tiếng trôi qua nó vẫn chìm trong hàng nước mắt chảy dài, cuối cùng nó cũng ngừng khóc nới vòng tay của hắn ra
-cảm ơn anh
-áo tôi ướt hết rồi tôi sẽ ghi nợ sau này bắt cô trả_hắn vươn vai trêu đùa nó
lần đầu tiên thấy hắn cười thoải mái vậy nó cũng có chút bất ngờ nhưng lại không suy nghĩ nhiều, hít thở mùi hoa oải hương khiến nó dễ chịu hơn
-tôi không muốn mình trở nên yếu đuối trước ai, vậy mà hôm nay còn khóc trước mặt anh nữa_nó thả những bông hoa oải hương xuống hồ nước.
-đừng khóc trước mặt ai nữa, chỉ mình tôi thôi_nó khó hiểu nhìn về phía hắn
-đừng hiểu nhầm, tôi muốn tốt cho cô thôi vì cô khóc xấu lắm_nó bật cười trước câu trả lời của hắn.Thấy nó cười hắn cũng an lòng hơn cả 2 ngồi bên hồ đùa giỡn 1 lúc rồi trở về nhà trong tình trạng ướt nhẹp vì tạt nước nhau
Tâm trạng nó đã thoải mái hơn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hắn cũng vậy.
Chương 34
Sự kiện Tuyết Đen trở lại đã và đang là chủ đề hot, không chỉ ở thế giới ngầm mà ở cả trường lớp. Không ai biết cô ấy là ai, chỉ lan truyền rằng cô ấy rất đẹp và đang giúp cho JP lớn mạnh hơn.
Tâm trạng của nó cũng đã ổn và trở lại bình thường, mọi người cũng đã an tâm về nó hơn. Hắn giờ đã quan tâm nó hơn cười nói nhiều hơn trước nhưng vẫn chưa thoát khỏi cái vỏ bọc lạnh lùng dáng vẻ ngạo nghễ vốn có.
Ở lớp Hân dạo này ít xuất hiện, nhưng cũng chẳng bị giáo viên nhắc nhở đó vẫn là thắc mắc của nhiều học sinh, bọn nó thì cũng chẳng quan tâm riêng Jan thì cũng có 1 chút lo lắng cho Hân nhưng như vậy lại có người khó chịu
“này học xong ở lại trường tôi muốn đưa cô đến 1 nơi” tin nhắn của Khánh
-tên này điên à, ngồi gần bàn không nói giờ còn bày đặt nhắn tin_Jan đọc tin nhắn xong quay ra nhìn Khánh, Khánh giả lơ quay ra chỗ khác mặt hơi ửng hồng
-lát mày về với tụi anh Quân đi nhé, tao có chút việc về sau_Jan nói nó
-ô cê
Nó ngẩng đầu lên trả lời Jan (Ji nhà ta đang ngủ trong lớp :3)
-này mấy đứa, mai chủ nhật đi chơi nhé 8h công viên giải trí anh lên nhà đón.
-ôi đi chơi ạ, có đi ăn không anh_Jan mắt sáng rỡ, nghĩ đến đồ ăn là mừng quýnh chúa tham ăn
-có thưa cô nương, Ji nhớ đi nhé
-ô cê 2_đang ngủ ngon cứ bị đánh thức qoài tuy hơi bực nhưng vẫn mỉm cười đáp lại 2 nó.
-chúa ngủ, dậy đi cô xuống kìa_Hắn cốc đầu nó
lần thứ 3 bị quấy rầy, giờ nó đã bực thật đập bàn cái
RẦM!!! trừng mắt nhìn hắn
-2 anh chị kia làm gì vậy, ra ngoài đứng cho tôi_cô Liên tuy biết thân phận của 2 đứa không tầm thường nhưng cũng không thể không coi giáo viên ra gì
-thưa cô em không.._nó đang định cãi
-không thưa gửi gì hết ra ngoài cho tôi
-vâng_nó đành ngậm bồ hòn làm ngọt ra cửa lớp đứng hắn thỳ đứng dựa tường cười đợi nó ra.
-ngậm miệng lại, bất lịch sự_nó đang tức nhìn thấy mặt hắn còn tức hơn
Bị nói vậy, hắn im lun từ đó
Trong lớp Quân, Khánh, Jan, và Key đang cười khúc khích nhìn ra, ai cũng biết tình cảm của hắn dành cho nó nhưng chỉ mình nó là không biết (ngây thơ vô “số” tội)
RENGGGGGGGGGGGGGGG
-thoát rồi vui quá_nó tươi cười chạy vào lớp.
-trẻ con_hắn nói thầm
-mày ra trước đi tao ra sau_Jan nói nó
-ùm, nhớ về sớm bye_Nó vẫy tay chào đi cùng anh Quân ra về, Jan vẫy tay chào lại.
Lúc Jan từ trong lớp bước ra tới cổng trường đã thấy Khánh đang đợi mình trên người đã mặc bộ đồ khác, trắng từ đầu đến chân à trừ tóc ra thì cái gì cũng màu trắng,khuôn mặt cậu như 1 tuyết tác của thượng đế làn da trắng, đôi lông mày rậm sống mũi thanh tú,mặc áo sơ-mi cài khuy hờ hững lộ cơ bắp và bờ ngực săn chắc, quần tây trắng giày trắng Khánh hôm nay vừa lãng tử lại có phần rất dịu dàng
-tôi biết mình đẹp rồi cô không cần nhìn mãi vậy đâu_Khánh quơ quơ tay trước mặt Jan. Bị nói trúng tim đen Jan hơi ngượng cãi cùn
-tôi đang nhìn cái xe của anh chứ có phải anh đâu_lè lưỡi tinh nghịch, nhưng cũng công nhận Khánh biết chọn xe thật cùng tông màu trắng với chủ của nó luôn.
Khánh chở Jan đến 1 cây cầu nhỏ, nhìn hướng ra sẽ thấy mặt hồ bên kia hình trái tim. Cầm tay Jan dắt nó đến giữa cây cầu
-tôi định sẽ đưa người tôi yêu đến nơi này tỏ tình cô thấy nơi này như thế nào.
-rất đẹp_Jan cười nhưng trong lòng có chút gì không vui chính cô cũng không hiểu nổi
-cô là con gái chắc cô biết con gái thích được tỏ tình như thế nào chứ
-à 1 nơi lãng mạn có nhiều nến xế thành hình trái tim lớn, xung quanh là hoa hồng người con trai sẽ quỳ xuống nói “anh yêu em làm người yêu anh nhé”_Jan bắt đầu mơ mộng
-cô chắc chứ_Khánh cúi sát mặt vào mặt Jan làm cô có chút bối rối, tim đập mạnh
-ừm, đươngg nhiên con gái luôn thích sự lãng mạn kể cả những người khô cứng nhất mà_Jan cười “anh thích ai sao” trong đầu Jan lại có đống thắc mắc, sao cô lại thấy buồn như thế này, kẻ khó ưa đó thích người khác tỏ tình rồi sẽ không làm phiền cô nữa nhưng sao cô lại thấy mình sắp mất 1 thứ gì đó rất quan trọng
-nè, cô khóc đấy à_Khánh lo lắng nhìn mắt Jan đỏ hoe
-đâu có, trên này nhiều bụi quá bay vô mắt tôi, thôi tôi về trước đây anh hẹn cô gái ấy đến đây đi
-khoan đã, cô gái đấy đến rồi mà_Khánh vừa dứt câu Jan đã quanh lên quay xuống tìm người mà Khánh nói đã đến rồi
-đâu cơ_Jan thắc mắc
Chợt Khánh quỳ xuống, rút trong túi áo ra 1 hộp nhẫn kim cương được làm rất tinh xảo.
-có thể anh không đưa em đến nơi lãng mạn như em mong muốn cũng không có những cây nến xếp thành hình trái tim và những bông hồng, nhưng anh có trái tim chân thành này dành cho em người con gái anh yêu là em và người con gái anh muốn bảo vệ cũng chính là em anh không hứa là sẽ yêu em và bảo vệ em suốt đời nhưng giờ phút này anh tự tin để nói lời này “anh yêu em, làm người yêu anh nhé”
Jan không nói được gì nữa toàn bộ hoạt động của cơ thể đã bị ngưng đọng, 1 phần vì quá bất ngờ 1 phần vì quá xúc động.
Khánh vẫn quỳ ở đó đợi câu trả lời của Jan nhưng cô vẫn đứng bất động ở đó, 5’ trôi qua Khánh buồn rầu đứng dậy định cất nhẫn đi thì Jan giật lại
-nó là của tôi mà, đeo cho tôi_Jan mỉm cười tinh nghịch nhìn Khánh, cậu vui mừng ôm Jan vào lòng “cảm ơn vì đã tin anh”
Bọn nó từ dưới gầm cầu vỗ tay nhìn lên dù không biết họ đã nói gì với nhau nhưng nhìn tình cảnh giờ cũng đủ hiểu
“mày phải thật hạnh phúc đó” nó thầm nghĩ rồi mỉm cười cho cặp đôi này.
Chương 35
Sáng hôm sau
*TRung tâm thương mại:
Cả trung tâm thuong mại đang xôn xao điều gì đó
-bx không sợ người yêu mình bị mấy đứa con gái khác nhìn à_Khánh che mặt khổ sở nhìn Jan
-ox mà cười với ai là chết với bx,ox cứ thử đi_Jan hí hửng trả lời có 1 phần hăm dọa mắt vẫn dán vào đống đồ đặt trên giá. Không màng đến ánh mắt ngưỡng mộ có, căm gét có của mọi người.
(sau hôm qua Jan với Khánh đã bắt đầu dính với nhau, bọn nó đặt cho cặp đôi này là couple ồn ào vì cứ nói chuyện 1 hồi là lại cãi nhau không biết bao nhiêu lần tuy vậy lại rất tình cảm, nhưng tình cảm quá khiến người khác sợ phải tránh xa trước khi phải đi rửa tai)
-ôi mĩ nam kìa_1 đứa con gái có ánh mắt hình trái tim đang hương thẳng vào hắn.
-đẹp trai quá
-người con gái đó cũng đẹp quá_1 tên con trai chỉ nó
-đẹp hả
-đúng rất đẹp như thiên thần vậy
-á anh chết đi, đẹp này, đẹp này_1 đứa con gái (chắc là ny) đập tới tấp vô người con trai. Mỗi lần nói “đẹp này” là 1 cái đấm vào bụng, vào lưng,...
^*^*^
-anh có sức hút quá nhỉ_nó nói bâng quơ
-đương nhiên
-haha tự sướng vừa thôi_nó ôm bụng cười. Hắn ngẩn người chỉ nói sự thật thôi mà, ở đâu có hắn sẽ có bạo loạn xảy ra
-đừng cười nữa người ta đang nhìn kìa_nó im bặt (cũng muốn giữ hình tượng).
-mà sao ban ngày cô toàn mặc đồ trắng mà ban đêm lại toàn đồ đen vậy_hắn thắc mắc nhìn nó, trên người cái gì cũng màu trắng, quần jean trắng áo phông trắng họa tiết đơn giản, nón rộng vành trắng túi sách và giày trắng nốt, à còn thêm làn da trắng nõn nữa hèn chi người ta tưởng nhầm nó là thiên thần.
-tôi thích, giống anh thôi mà nhưng tôi không thích mãi là màu đen u tối như anh_nhìn thẳng vào mắt hắn làm tim hắn lỗi 1 nhịp.
Nó nhìn trân trân vô chiếc dây chuyền hình bông tuyết bằng đá quý gắn thêm hình trăng khuyết trông rất đẹp
-chị bán em chiếc dây đó_nó nói với chị bán hàng
-xin lỗi em, sợi dây đó đã được đặt mua mà lại là hàng độc nên số lượng có hạn
-à vậy thôi, em cảm ơn_có chút luyến tiếc sợi dây chuyền nhìn rồi nó cũng bỏ đi. Đợi nó đi khuất rồi hắn mới quay lại chỗ cô bán hàng
-đưa tôi sợi dây đó_giọng lạnh băng chỉ vào sợi dây mà nó thích
-xin lỗi khách hàng, nhưng tôi..._chưa kịp nói hết câu hắn đã rút đt ra gọi
“đuổi việc nhân viên bán hàng quầy số 6 trung tâm thương mại cho tôi”
-vâng thư phó chủ tịch
“còn nữa gửi cho tôi chiếc dây chuyền có hình bông tuyết gắn hình trăng khuyết cho tôi”
-vâng tôi rõ rồi, lát nữa sẽ cho người gửi tận nhà cho...
Hắn lại cúp máy trước khi nghe hết câu ( -_- ) chưa kịp nghe hết câu “mà dây truyền đó là loại nào” tội nghiệp quản lí gửi nhầm chắc chắn sẽ bị đuổi việc. Hắn bỏ đi để lại chị bán hàng khóc thút thít không biết mình vì sao lại bị đuổi việc nahnh như vậy
-Ji thằng Duy đi với em đâu rồi_Quân lên tiếng
-ơ nãy hắn còn ở sau em mà
-cậu ta kia rồi_Khánh chỉ vào hắn
-mày đi đâu nãy giờ vậy_Quân khó chịu nhìn hắn
-có chút việc, giờ đi đâu
-công viên giải trí_Nó cùng Jan đồng thanh đáp làm Khánh rợn cả người, nhớ đến cái ngày Khánh tàn tạ sau khi đi công viên giải trí cậu lại toát mồ hôi hột.
-không...không đừng đi, tôi khuyên 2 người_Khánh vừa lên tiếng là bị Jan liếc xéo ngay lập tức
Quân với hắn thắc mắc không biết có chuyện gì, nhìn cảnh đấu mắt mãi cũng không được
-thôi đi_Quân cắt đứt trận đấu mắt kịch liệt đó
-thương anh Quân nhất_Jan ôm tay Quân và mắt vẫn chưa ngừng nhìn Khánh tóe lửa.
-a Key kìa_nó chỉ tay hướng về phía key đang lang thang 1 mình
-rủ nó đi luôn_hắn lên tiếng
*Công viên giải trí:
-sao hôm nay đông người quá vậy_nó nhăn nhó lách qua đám người trước mặt sau
-cô không để ý chỉ có chỗ chúng ta mới đông người à
-ơ sao lại vậy
-em gái ngốc vì chúng ta đó, toàn mĩ nam với mĩ nữ còn gì_Quân cốc đầu nó
-cô ta mà mĩ nữ cái gì_hắn liếc xéo
-thôi không cãi nhau nữa giờ mình đi đâu
-nhà ma_nó lên ý kiến
-không thích đi xem phim đi_Jan bĩu môi
-đua xe đi
-STOP_Khánh cắt ngang
Cả đám dừng lại cuộc tranh luận hướng mắt nhìn Khánh
-chia ra đi, chứ mỗi người 1 ý kiến sao mà đi
-ờ ha đúng rồi ai muốn đi nhà ma với tôi_nó dò hỏi. Vẫn chẳng ai trả lời nó xụ mặt xuống
-tôi đi_hắn trả lời.
-vậy Jan với Khánh xem phim còn Quân với Key đi đâu thỳ tùy ý, ô cê_
-ô cê
Chương 36
*nhà ma:
Với 2 tảng băng di động này việc đi cùng nhau là 1 trở ngại lớn, toàn là hành động nhiều hơn lời nói, tình cảnh hiện giờ càng nói lên như vậy
Hắn vốn không sợ ma nên đi trước nó núp theo sau không nói lời nào cũng biết là đang sợ níu níu áo hắn. Nó càng níu hắn càng đi nhanh (chọc nó đây mà), nhìn những hình ảnh ma quỷ âm u tĩnh mịch này hắn cũng không có hứng thú càng không sợ nhưng có nó đi cùng nên hắn càng thích chọc nó hơn.
-này cô sợ thì đi ra đừng cản chân tôi như vậy_hắn nhìn khuôn mặt khổ sở của nó không thể không trêu đùa
-ai...ai sợ chứ_nó lắp bắp hùng hổ đi trước hắn. Trên đời này cái gì nó cũng không sợ duy nhất sợ ma, độ cao cũng không sợ do lần trước muốn chọc Khánh nơi mới ra tay tàn độc làm Khánh thảm hại đến vậy.
-được thôi, đi lên trước đi_hắn nhường đường cho nó lên trên
“đồ độc ác, đồ vô lương tâm, đồ không biết thương hoa tiếc ngọc,...” nó lẩm bẩm quên cả việc sợ hãi
“aiii da... ngứa tai quá” hắn nghĩ thầm
-cô đang nói xấu tôi phải không
Bị nói trúng tim đen nó tươi cười giả lơ
-đâu có, anh nhạy cảm quá rồi
Bỗng có 1 bàn tay túm chân nó, nó xanh mặt chạy đến ôm chầm lấy hắn, hắn mất đà ngã ra đằng sau, nó không quên hét loạn lên tay chân quơ loạn xạ nói đúng hơn là tay chân đang đập tới tấp vào người hắn
-cô điên à_hắn gắt lên
-ư ừm...xin lỗi_nó ngước mặt lên mắt vẫn còn ngấn nước
-cô sợ vậy sao_đỡ nó dậy ân cần hỏi
Nó gật đầu, hắn cầm tay nó giắt đi ra khỏi nhà ma.
...
*Chỗ Jan và Khánh:
-bx thích xem phim gì_Khánh nắm tay Jan chỉ lên từng loại phim một
-hiii sr ox “yêu”, bx không thích xem phim nữa rồi_Jan tỏ vẻ ngây thơ hết sức có thể, nhấn mạnh từ “yêu” làm cho Khánh muốn giận cũng không được
-thôi được rồi, vậy giờ bx muốn đi đâu
-bx đói rồi đi ăn nha_nó ôm tay Khánh kéo cậu đi, độ trẻ con của Jan làm cậu bật cười đành chiều theo cô.
Đi được 1 đoạn thì gặp nó với Khánh cũng đang lang thang.
-2 người đi ăn với tụi này không_Jan lên tiếng gọi nó
-có có_nó hí hửng chạy lại chỗ Jan đẩy Khánh ra liếc xéo ý nói “cấm lại gần, Jan là của em”
Nhìn 2 cô gái như con nít bám lấy nhau cười đùa vui vẻ khiến 2 chàng trai nhà ta bật cười.
-bx yêu, ăn cái này nè_Khánh gắp cho Jan miếng tôm tẩm bột chiên vàng ươm rất là hấp dẫn
-không bx không ăn nữa đâu, ox ăn nữa đi_Jan gắp lại miếng tôm bỏ vào chén Khánh
Dù không muốn nghe nhưng 1 tiếng “ox” 2 tiếng “bx” cứ lọt hết vào tai nó với hắn làm cả 2 không nuốt nổi thứ gì.
-ăn đi, bực mình quá_Khánh gắt lên
-không thích, nhiều chuyện tránh ra thích thì tự ăn đi_Jan gắt lại
%$%^^^%
“cái gì vậy trời” cả quán ăn ngỡ ngàng trước cặp đôi này, nãy tình cảm làm ngta rợn người giờ lại cãi nhau chí chóe. Nó thì chứng kiến cảnh này nhiều rồi, càng như vậy nó càng ăn ngon miệng hơn
Cùng lúc đó ở 1 nơi khác người bu kín ở khu chơi game, có 2 chàng trai đang chăm chú vô trò đua xe không ai nhường ai, họ đang làm trung tâm của sự chú ý từ vẻ mĩ nam của mình với tài năng làm người ta ngưỡng mộ “chơi đua xe 2 tiếng đồng hồ chưa chán”
-cậu sẽ phải thua tôi_Quân lên tiếng
-không là cậu_Key phản bác
PHẬP!!! đèn màn hình tắt tất cả ngớ người không biết chuyện gì xảy ra, trời đang buổi trưa lại trở nên tối mịt bất thường
-đt không có sóng chẳng lẽ_Quân nhíu mày nhìn quanh không biết Key ở đâu, điện đang mất trong diện tích rộng hôm nay lại là chủ nhật nên số người đi trung tâm giải trí rất cao, mất điện làm cho m.n hốt hoảng đâm ra hoảng loạn nhốn nháo cả lên làm Quân và Key lạc nhau.
Quân chạy khắp nơi tìm lại bọn nó mãi không thấy
-nguy to rồi Nhật Thực xảy ra, Huyết Vương hôm nay sẽ tổ chức_Quân lẩm bẩm người toát hết mồ hôi trên môi vẫn mấp máy gọi tên tụi nó không ngừng.
May mắn là tụi nó vẫn ở cùng nhau và ở trong nhà hàng gần đó, nhà hàng toàn bộ được xây kín nên có mất điện chỉ nghĩ đến việc mất điện thông thường chứ không hề biết rằng bên ngoài đang có nhiều người đang tìm tụi nó và nguy hiểm đang tới rất gần
Chương 37
Ngày Giao Huyết:
Những cơn gió lạ cuốn theo những chiếc lá khô bay xào xạc, dơi từ đâu bay ra khắp bầu trời, quạ đậu hết trên nóc nhà kín luôn 1 bầu trời đen. Nhật Thực không thể xuất hiện lâu như vậy đã 30’ trôi qua và ở thủ đô Hà Nội sao có thể có nhiều quạ và dơi như vậy được. Chuyển biến lạ của thời tiết cuối cùng cũng tới tai tụi nó, nó cùng Jan sững người.
-đến nhanh vậy sao_nó nói
-anh Quân và Key còn đang ở ngoài đó, không ổn rồi
-nhưng chuyện gì_hắn thắc mắc
-hôm nay là ngày Giao Huyết chuyển biến thời tiết bất thường này chỉ có thể là như vậy_nó thẫn người nói
-bx vậy chúng ta làm gì
-đợi có người bắt mình đi ox à
-CÁI GÌ
Bỗng từ đâu xuất hiện 4 bóng người chắc là mặc đồ đen mũ áo trùm kín mặt mỗi người tay cầm 1 lụ thủy tinh trong chứa máu đỏ tươi tiến tới gần tụi nó
-đi theo chúng tôi Tuyết Đen, Devil, Lam Thần(Jan), Hổ Phách(Khánh)
Bọn nó nhìn nhau gật đầu rồi đi theo 4 bóng người mặc đồ đen đó, đi đến cửa thì thấy mình đang lơ lửng trên không trung, chính xác là đang bay lên mảng trời màu đỏ nơi có cánh cửa màu đen tuyền.
-CHẠY NGAY ĐI_Quân cùng Key ở dưới hét lên mong tụi nó nghe thấy nhưng vô ích bóng 4 người tụi nó đã mất dạng sau cánh cửa
Quân khụy người xuống
-nguy rồi
Bầu trời đã trở lại trong xanh, cuộc sống của mọi người đã diến ra bình thường chỉ có Key và Quân đang nơm nớp lo sợ
Bọn nó được đưa đến 1 cung điện nguy nga mà cũng không giống cung điện lắm chỉ duy nhất 1 màu đen u tối lạnh lẽo ghê người.
4 bóng người dẫn họ đến khu trung tâm của ngôi nhà rồi biến mất, xung quanh tụi nó là 4 bức tường sơn màu đen oàn toàn từ trần nhà, tường nhà đến gạch lát cũng là kim cương đen. Nếu ngôi nhà này không u tối lạnh lẽo như vậy chắc hẳn sẽ có giá trị rất lớn.
-đang nghĩ gì vậy_hắn thấy nó có vẻ suy tư liền hỏi
-à không có gì, bất ngờ chút về ngôi nhà này thôi
-đây không phải là 1 ngôi nhà_Một giọng nói khàn khàn ồm ồm phát ra.
“tiếng nói đó ở đâu vậy” có là suy nghĩ của cả 4 người tụi nó
-không cần biết ta ở đâu đâu_lại tiếng nói đó
-ông ta biết chúng ta nghĩ gì_nó nói nhỏ đủ nghe cho 3 đứa
-ông muốn gì ở chúng tôi_hắn lên tiếng nhin xung quanh căn nhà
-sự sống haha_tiếng cười man rợ làm tụi nó sởn cả gai ốc
-tại sao_Khánh cất tiếng
-4 người là sự kết hợp của cả thiên thần và ác quỷ và ta cần máu của các ngươi
-vậy ông sẽ làm gì với chúng tôi
-các ngươi cho ta máu vậy ta sẽ giúp các ngươi ra đi thanh thản hahaa
Nó đang cố kéo dài thời gian để hắn tìm ra lối thoát, tay đang toát hết mồ hôi theo như truyền thuyết nói ngày Giao Huyết sẽ mang những người hiến tế đến nhốt tại căn phòng, hàn khí trong phòng sẽ hút dần máu và giảm nhiệt độ cơ thể cho đến khi chỉ còn cái xác khô không còn 1 giọt máu khi đó sẽ không có cách nào cứu sống nên việc tìm lối thoát đối với bọn nó đang là việc phải làm. Đối với những bộ não có chỉ số IQ cao ngất tưởng rằng sẽ dễ nhưng căn phòng này quả thật rất kì quoái từ việc tiếng nói phát ra từ đâu vẫn đang là 1 dấu hỏi lớn
-thấy rồi là camera_hắn vừa dứt câu 4 đứa tụi nó dùng chân đạp tan hàng chục camera lắp khắp phòng
Tút...tút...!!!! mất tín hiệu
-bọn khốn, tao quá khinh thường bọn trẻ ranh này rồi_lão ta gằn lên tức tối
Toàn bộ camera quanh phòng đã bị tụi nó đập hết
-phải tìm lối ra thật nhanh chắc lão ta đang rút dần máu mình rồi
-rất khó, không có điện xung quanh toàn màu đen mù phương hướng rồi phòng lại rất rộng_hắn nói
-chia ra tìm đi
-không được, chúng ta sẽ lạc nhau mất nắm tay nhau tìm lối ra dù có chuyện gì tuyệt đối không được thả tay_Jan đề nghị
Tụi nó gật đầu đồng ý. Vậy là lần mò trong bóng tối cứ cầm được cái gì lạ là cả 4 đước cúi đầu vào xem xét
Chương 38
Tụi nó đã bắt đầu choáng vì thiếu máu, môi đứa nào đứa nấy tái nhợt thiếu sức sống hẳn.
CẠCH!!!
-tiếng gì vậy
-bx dẫm phải cái gì đó thì phải
-mày dẫm mạnh xuống đó đi
-phải đó Jan
Jan dẫm mạnh xuống miếng gạch men
á á á Jan bị rớt khỏi căn phòng rơi xuống 1 căn phòng khác theo phản xạ tự nhiên Jan kéo theo cả Khánh xuống.
-nhảy xuống_hắn đẩy nó xuống rồi cũng xuống theo luôn.
“Ủa sao mình không thấy đau nhỉ” đó là câu hỏi của cả Jan, nó và Hắn :3
-mấy người tính lấy thịt đè chết người à_Khánh thều thào lên tiếng. Thì ra cả đám rớt xuống đã lần lượt rơi xuống người Khánh (thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ =)) )
-hi xin lỗi ox nha_Jan đứng dậy đỡ Khánh lên.
-im lặng_nó lên tiếng
Xì xì!!!!
-là tiếng rắn chuông_hắn nói
-tất cả đứng im
Đàn rắn với đầy đủ màu sắc tiến tới gần tụi nó, với những tiếng “xì xì” và tiếng chuông vốn có ở đuôi chúng. Một con bò lên chân nó, nó đứng im bất động chờ con rắn đó đi nhưng con rắn vẫn yên vị còn quấn chặt chân nó hơn nữa.
Hắn như nín thở nhìn những chuyển động của chú rắn đó, tim muốn bay ra khỏi lồng ngực. Còn Khánh với Jan vẫn đang trong tư thế ôm nhau không dám nhúc nhích sợ làm kinh động đến những con rắn khác, không chết vì bị hút cạn máu cũng chết vì bị rắn độc cắn chôn xác tại nơi này rồi.
Phập!!! hắn nhằm thẳng vào đầu con rắn đang bò dưới chân nó dẫm nát đầu hô to
-chạy_cầm tay nó kéo đi. Đằng sau Khánh cũng đang nắm tay Jan chạy theo hắn, mặc dù đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợ tóc nhưng Jan vẫn cảm thấy ấm áp vì đã và đang có người bảo vệ cô, nghĩ vu vơ bất giác nở nụ cười.
Ít ra căn phòng chứa rắn cũng có điện tụi nó có thể quan sát dễ hơn và có thể nhận thấy góc phòng có 1 chiếc cầu thang nối qua phòng khác nhanh chóng leo lên cầu thang là tiếp tục đi.
-khá lắm thoát được rắn của ta_tiếng lão vang lên
-nhạt nhẽo_nó cười khẩy
-vậy mà vẫn có người bị thương đấy haha
-bx không sao chứ_nó quay lại nhìn Jan mặt tái nhợt vết cắn trên chân đang tím dần lên. Khánh cúi xuống hút máu độc ra mặt Khánh giờ còn tái hơn Jan nữa
-nhất định phải bình an nghe rõ chưa_Khánh hốt hoảng nhìn Jan đang lịm dần.
-Jan cô không được ngủ, cố gắng lên nhất định phải ra khỏi đây_hắn lên tiếng
Bỗng 1 con hổ tiến tới chỗ tụi nó
Gruw Gruw!!! tiếng gầm của hổ làm mặt đứa nào đứa nấy tái hẳn đi
Khánh bế xốc Jan lên
-chia ra chạy_Khánh hét lên
Sức chạy của người sao bằng hổ được, không hiểu sao chú hổ này luôn bám sát nó, đến đường cụt nó lôi ra con dao bấm luôn bên người ra
*đoạn này gọi hổ là nó, còn nó là Ji
“đành liều vậy” giữ lại bình tĩnh Ji chạy lại lộn nhào lên lưng nó đâm tới tấp lên lưng, bụng nhưng lại càng làm nó giận giữ nhồm người dậy làm nó văng ra va đập mạnh bụng, cố gượng dậy đấu trực diện với nó trên người Ji giờ toàn móng vuốt, trên người đã thấm đầy máu, cánh tay rách 1 đường dài dường như đã kiệt sức đành tùy theo số trời
***
-chạy đi_hắn lao tới đấm mạnh vào đầu chú hổ, vật lộn với chú 1 hồi
Gruw Gruw!!! chú hổ đã bị thương nhưng vẫn không tha cho 2 đứa nó
-Yaaaaaaaaaaa_nó dùng sức lực cuối cùng dùng chân nhắm vào đầu chú hổ đá mạnh, chú hổ văng ra chạy mất
-phù!!! đau tim chết mất_nó thở hổn hển
-hổ cũng phải sợ cô_hắn dù mệt vẫn trêu chọc nó xé chiếc áo sơ-mi trên người băng vết thương lại cho nó
-xì kệ tôi, mà Khánh với Jan đâu_ngồi được 1 lúc hắn và nó mới phát hiện ra đã lạc Khánh và Jan.
-Jan với Khánh, bị lạc rồi_nó gần như đã hoảng Jan đang bị thương mà
-bình tĩnh lại, tìm lối thoát trước rồi quay lại tìm họ_tai nó như ù đi, ở lại đây rất nguy hiểm để họ ở lại sẽ mất mạng mất
-tin tôi được chứ_hắn nhìn thẳng vào mắt nó trấn an, nó gật đầu rồi theo hắn đi tìm lối ra nhưng đi mãi đi mãi vẫn không thấy gì chỉ quay lại nơi xuất phát, rõ ràng đây là 1 mê cung.
Chương 39
Đi mãi đi mãi vẫn không tìm được lối ra
-xin chào, đã gặp lại rồi_tiếng ông ta lại vang lên
nó với hắn vẫn không trả lời đứng im 1 chỗ lắng nghe
-có bất ngờ muốn dành cho 2 ngươi
Ông ta nói xong 1 chiếc màn hình tự động được mở ra sau bức tường đập vào mắt nó là hình ảnh Khánh và Jan bị trói bất động, trên trán cả 2 đẫm máu, trên người bầm dập những vết hằn mặt Jan vẫn còn hằn đỏ 4 vệt hồng trên mặt do bị tát
-ông muốn gì, thả họ ra_nó gào lên mắt hằn lên những tia đỏ
-bình tĩnh cô bé, muốn đổi mạng thì đến đây ta sẽ thả cô cậu này ra
-được_nó và hắn không do dự trả lời nhanh chóng.
-vậy đi theo tôi_một cậu con trai đeo mặt nạ trên người cũng là 1 bộ đồ đen truyền thống của căn nhà bước ra từ bức tường phía sau tiến lại chỗ nó dẫn bọn nó đi đến căn phòng dưới tầng hầm.
“giọng nói với dáng người này rất quen” nó thầm nghĩ. Nhanh chây gạt chân người con trai phía trước dùng khủy tay khuých mạnh vào lưng cậu ta, 1 màn đo sàn ngoạn mục và đẹp mắt.
-cô nhanh thật_hắn nhún vai mỉm cười rồi tới gỡ chiếc mặt nạ người con trai đó ra
-là Hân sao_nó cười khẩy_cậu tiếp cận tụi tôi là vì chuyện này
-nếu tôi nói là đúng_Hân đứng dậy mở cửa mặc dù người đang đau ê ẩm
-vào đi_nghe theo lời cậu ta hắn và nó bước vào
-chúc may mắn_3 câu cuối mà nó có thể nghe được trước khi cửa bị đóng
Đèn bật mở chưa thích ứng được ánh sáng nó nheo mắt khó chịu không hề biết tới thái độ của hắn hiện giờ chỉ nhìn trân trân vào Jan Khánh và người đàn ông đứng tuổi qua chiếc kính trong suốt nó như bất động
Hắn run runn cầm trên tay chiếc dao mà Hân vừa nãy đã đưa cho hắn và 1 mảnh giấy “trong phòng chỉ đủ oxi cho 1 người giết cô ta đi”
-còn đứng đấy làm gì, phá kính cứu họ ra_nó kéo tay hắn nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, quay lại thấy mặt hắn lạnh băng tim nó hơi nhói lại thái độ này là gì.
-cô bé còn mong cậu ta sẽ giúp cô sao haha_ông ta cười man rợ nhìn nó cười nửa miệng
Nó nhíu mày khó hiểu, chưa kịp phản ứng đã thấy chiếc dao sáng bóng kề sát cổ mình, nó bất ngờ nhìn hắn thái độ vẫn vậy bất cần như cô chẳng là gì đáng bận tâm.
-trong phòng chỉ đủ oxi dành cho 1 người, cậu ta sẽ sống nếu giết cô
Lời ông ta như ngàn mũi tên đâm vào tim nó
-Vì sự sống mà quên bạn bè anh là con người vậy sao, nực cười thật vậy mà tôi lại đã từng mình nghĩ thích con người như anh, tôi KHINH_nó cười khẩy nhìn cậu như thách thức.
-cô nghĩ cô là ai thưa Vũ Thảo Nhi, vì cô mà tôi bỏ mạng ở đây sao cô mơ mộng quá rồi đấy_hắn nhếch mép đầy khinh bỉ nhìn nó.
-còn không mau giết cô ta_lão ta gằn giọng
Hắn dồn nó vào phòng kính
-cô nói thích tôi vậy là đủ rồi, chạy ra khỏi đây đi_hắn mỉm cười hôn phớt lên đôi môi anh đào của nó.Trong tờ giấy còn có “dồn cô ta vào trong phòng kính đóng cửa lại cô ta sẽ chết trong máu và cậu sẽ sống”. Hắn đẩy nó ra dường như hiểu ra chuyện gì nó cố chạy vào ôm lấy hắn không buông
-có chết thì cùng chết
Mắt nó ngấn lệ cửa tự động đóng lại máu từ trên tuôn xối xả vào 2 đứa nó trời đất tối sầm lại vậy là hết.
Nhưng có phải là mọi chuyện đã chấm hết như vậy không, mời các bạn đón đọc chaap tiếp theo
Chương 40
“toàn là màu trắng, thiên đường là đây ư à không phải đây là phòng mình mà” đó là suy nghĩ đầu tiên khi tỉnh dậy. Đập vào mắt nó bây giờ là hắn, Jan, Khánh, Quân,...nói chung là toàn bộ mọi người nhưng đặc biệt hơn cả là Hân và lão già hôm qua.
-mọi người cũng chết rồi sao_nó ngơ ngác hỏi
-cô điên à_hắn lại cốc đầu nó.
Cạch!!! cửa phòng mở ra là bác Thịnh.
-cháu tỉnh rồi sao_cười hiền nhìn nó. Nó vẫn chẳng hiểu gì cả rõ ràng theo trí nhớ của nó, nó đã bị chết trong máu cùng hắn giờ sao lại ở đây và mọi người cũng vậy
-cháu đang thắc mắc chuyện gì sao_nhìn thấy mặt nó thộn ra ông Thịnh hỏi
-sao cháu lại ở đây và..._nó nhìn mọi người xung quanh đang cười khúc khích
-cháu còn nhớ đêm Halloween chứ, cháu và Duy đã dành được chức Công Chúa và Hoàng Tử Băng vì gặp sự cố Duy phải nhập viện nên đã bỏ lỡ trò chơi hôm sau nên ta tổ chức bù thôi_ông Thịnh cười kể lại.
-trò chơi???_nó vẫn ngơ ngơ chưa hiểu
-là thế này, hôm ở công viên giải trí có nhật thực nhưng nhật thực đó rất đặc biệt kéo dài tận 30’ nên mọi người nhất trí để tạo không khí nên đã dùng chút kĩ xảo tạo hình ảnh và tiếng kêu của quạ và dơi cho thêm không khí_Quân vào giải thích vì chính cậu bày ra mà :))
-còn 4 bóng người mặc đồ đen là hsinh trong trường trong đó có Key, lọ thủy tinh đựng máu đó là máu gà cho thêm tinh thạch phát sáng nên cho u ám giống thật một chút, còn cái cảnh bay lên khu nhà màu đen thực ra là tủ kính được cần cẩu đưa lên khu nhà của bác Thịnh trời tối nên sẽ không thấy_Khánh từ từ giải thích
-vậy sao lại thấy choáng khi ở trong phòng kín đó_nó nghi hoặc, thật giả lẫn lộn không biết nói sao
-trong phòng có không khí lạnh mình lại không mặc nhiều áo, lạnh nên người với môi tái đi đang đói nên choáng, đơn giản vậy thôi. Rắn là của bác Thịnh nuôi từ nhỏ đã tách chất độc rồi nhưng bị nó cắn đau chết đi được. Còn nữa mùi máu gà tanh chết đi được vậy mà bị Hân tưới thẳng vào đầu để hù mày_Jan rơm rớm nước mắt_nhưng mà vì tao mà mày đồng ý đổi mạng tao yêu mày quá đi mất
Nó tức tím mặt thì ra là bị lừa trừng mắt nhìn Jan rồi nhìn ông Thịnh, ông toát mồ hôi hột
-bác lôi cả hổ ra tính hại chết cháu à
-hì hì cái đó là trường hợp ngoài ý muốn, không hiểu thằng Hân làm ăn kiểu gì mà để xổng nó ra chứ bác đâu có muốn_ông Thịnh cười trừ.
-nhưng cũng nhờ vậy được xem phim tình cảm mà_Hân cười tinh nghịch làm nó và hắn mặt đỏ ửng
-đi đi ra hết_nó đuổi tất cả ra ngoài, còn mình hắn trong phòng.
-anh đã biết ngay từ đầu_nó tức giận nhìn hắn
-à ừ...cũng không hẳn, đến trước cửa phòng đó mới biết đâu ngốc như cô
Nó chẳng thèm trả lời quay mặt đi,nhớ tới những gì nó đã nói với hắn mặt đỏ ửng “cầu mong hắn không nhắc lại”
-cô thích tôi thật sao_hắn cười ranh mãnh tiến lại gần nó
-anh tưởng thật sao haha vì muốn anh cảm thấy tội lỗi trước khi chết nên nói vậy thôi anh tưởng thật à_nó ôm bụng cười mắc mẻ tự khâm phục mình “mình diễn đạt quá”, nghe nó nói vậy hắn cũng có chút hụt hẫng.
-uh, mà tự dưng cô nhảy vào phòng kính chi làm tôi mất đà dựa vào nút đỏ máu gà mới xối xuống tưởng chết thật rồi chứ_hắn trách nó
-tránh ra, anh đi ra ngoài cho tôi lừa tôi đã rồi còn trách tôi à, mấy người cút hết cho tôi_nó cầm gối ném thẳng vào mặt hắn nhưng không ngờ hăn né được vậy là cô y tá lãnh trọn chiếc gối đó.
-em em xin lỗi chị, chị không sao chứ_nó xấu hổ ái ngại nhìn chị y tá
Mặc dù giận lắm nhưng chị y tá vẫn không mảy may quan tâm điều quan tâm nhất là mĩ nam trước mặt mình
-cậu có muốn uống chút nước không_chị y tá mắt không rời hắn, nhẹ nhàng nói
-tôi không cần cô đi ra đi, mất công lại gặp phải người thần kinh có chút không ổn định_hắn nói với chị y tá mà mắt hướng tới nó.
-chị ơi, anh ta bị gay đó chị nên cẩn thận_nó cười nửa miệng chắc thắng
Nghe lời nó xong mặt chị y tá tái hẳn, lủi ra khỏi phòng lẩm bẩm “thì ra nãy giờ nói chuyện với người gay kinh khủng”
Tiếng nói của chị y tá lọt vào tai hắn và nó, nó thì ôm bụng cười hắn tức tím mặt
-mắt cô có vấn đề sao
-không mắt tôi rất tốt có giới tính anh có vấn đề thôi
-cô cô_hắn lắp bắp
-không sao tôi rất thông cảm cho tật nói lắp của anh,giờ thì đi ra tôi muốn ngủ, ô cê_nó đuổi khéo hắn chứ thêm nữa chắc hắn xé xác nó ra quá.
RẦM!!! hắn đóng cửa hậm hực đi ra ngoài với lời bàn tán chỉ chỏ
“con trai ngài Trịnh bị gay” mặt hắn tối sầm mặt đằng đằng sát khí hiện rõ chữ “nói nữa tôi sẽ giết từng người” rồi bỏ về nhà
Chương 41
Đt hắn rug lên, là số ba hắn
-gì_giọng hắn lạnh băng
“mai ta và mẹ con sẽ đến nhà”
-mẹ nào, mẹ tôi mất rồi vẫn đến thăm được à
“con đừng như vậy nữa, dù gì đó vấn là vợ ba là mẹ của con”
-tôi không cần biết tôi chỉ có 1 người là mẹ
Hắn tức giận cúp máy, cầm ly nước trên bàn ném mạnh xuống nền nhà vỡ tan.
***
-Nhật Duy lớn lên rồi sẽ bảo vệ ba và mẹ_tiếng nói non nớt của một cậu bé chừng 5 tuổi
-con trai ngoan của mẹ_mẹ cậu ẵm cậu lên. Ba cậu hiền từ thơm lên đôi má của cả 2 mẹ con
Một gia đình hạnh phúc mà bao nhà được mong ước ba mẹ xinh đẹp tài giỏi có 1 đứa con trai thông minh dễ thương.
Nhưng niềm hạnh phúc đó chưa được bao lâu thì một ngày nọ cậu thấy ba mẹ mình cãi nhau, với tâm hồn của một đứa trẻ vẫn chưa nhận thức được là chuyện gì nhưng cậu có thể hiểu là chuyện lớn thấy ba tát mẹ và mẹ đã khóc, cậu đứng im ngoài hành lang ngó vào
Ngày hôm sau ba cậu đưa cho cậu 1 bức thư nói là của mẹ và mẹ cậu đã biến mất khỏi cuộc đời cậu...vĩnh viễn
***
Trong bóng tối căn nhà rộng lớn chỉ có 1 người con trai nhỏ bé đang làm bạn với rượu đơn độc không có người thân nào bên cạnh. Hắn định gọi Khánh mà lại thôi Khánh đang hạnh phúc với Jan không thể phá hỏng niềm vui của hai người được nghĩ vậy hắn lại uống rượu cho đến khuya.
Không hiểu sao giờ hắn lại cầm đt lên gọi cho nó.
-“alo muộn rồi có chuyện gì không”
-đến nhà tôi uống với tôi 1 li mà thôi cô ngủ đi
-“anh uống rượu sao”
-không
Nói xong hắn tắt máy giọng lè nhè vì rượu chắc đã ngà ngà say
-tên này làm gì mà uống nhiều thế, thôi kệ đi
Nó đắp chăn lại định ngủ tiếp nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, đành thay đồ bắt taxi lên nhà hắn.
Đến nhà định gọi hắn ra mở cổng thì thấy cửa không khóa nên vào luôn (cửa này gặp trộm là vui rồi). Bước vô nhà thấy không bật điện mà nồng nặc mùi rượu thấy bóng đen xa xa nó hơi rợn người (sợ ma mà hh).
-là anh sao_lấy hết can đảm nó lên tiếng
-cô đến đây làm gì, về đi
-để tôi bật điện
-KHÔNG, đừng bật_tiếng hét của hắn làm nó hơi giật mình, chắc phải có lí do hắn mới muốn vậy nó cũng chẳng hỏi tiến gần tới chỗ hắn
Tay đặt nhẹ lên vai hắn, hắn cười nhạt
-cô đang thương hại tôi sao
-tôi không có ý đó
-tránh xa tôi ra
Nó không nói gì vẫn đứng đó, nhìn hắn mà xót xa Nhật Duy cao ngạo mà nó mới gặp cách đây vài tiếng mà trở nên như thế này sao. Nó không thương hại mà thấy đồng cảm, đồng cảm nghe có vẻ nực cười nhưng là sự thật nó trước đây cũng từng cô độc trong đêm như thế một. Một mình chỉ một mình thôiii
Chợt thấy vai hắn run run nó hiểu hắn đã khóc, nó ngồi xuống cạnh hắn nhưng không nhìn hắn vì nó hiểu hắn không thích ai nhìn thấy cảnh hắn lúc này
-tôi có thể cho anh mượn vai như anh đã từng làm với tôi
Hắn cũng tựa vào thật nhưng không khóc nữa
-sao cô không hỏi vì sao
-nếu có thể anh đã nói rồi, còn không tôi tự biết rằng chuyện này tôi không nên biết và anh cũng không muốn nói
-cảm ơn cô_”cảm ơn” đối với hắn là một câu nói xa xỉ và tất nhiên chưa từng nói với ai. Còn nhớ cái này bên bờ hồ hắn đã xuýt giết nó nhưng vì nhìn đôi mắt trong veo yên ả như mặt hồ của nó hắn đã dừng tay, đôi mắt đó rất giống của mẹ hắn.
Nó vẫn ngồi im cho hắn tựa thấy không có động tĩnh gì nữa chắc là đã ngủ, nó nhẹ nhàng đặt hắn xuống ghế sa-long, để bình hoa trên bàn tránh làm ánh sáng điện làm hắn tỉnh giấc bật điện lên dọn dẹp những thứ vương vãi trên sàn.
Nó lên phòng hắn mang xuống chiếc chăn nhỏ đắp lên người hắn, nhìn vào khuôn mặt hắn lúc ngủ trông hiền hơn nhiều giờ nó mới thấy “hắn cũng đẹp thật hèn gì nhiều người theo đuổi giống mình” (ặc chúa tự sướng)
Nó vào nhà bếp làm chút đồ ăn sáng, viết giấy nhớ để lại rồi lấy đại chiếc áo khoác da của hắn rồi ra về trời mùa đông Hà Nội rất lạnh.
Chương 42
Tỉnh giậy hắn đã thấy trên người mình có chiếc chăn mỏng mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ hắn nở 1 nụ cười nhẹ, vscn rồi bước ra nhà ăn uống nước miệng hắn giờ thấy đắng ngắt.
Thấy trên bàn có chút đồ ăn “hôm qua mình mua gì về sao” lại gần thấy có dòng chữ nhỏ nhắn “tôi làm chút đồ ăn rồi, mượn tạm anh chiếc áo da”
-cũng ngon đấy chứ_hắn cầm chiếc sanwich ăn thử
Kính Koong!!!
-mới sáng sớm cô đã đến sao_hắn mỉm cười ra mở cửa thấy người từ ngoài vô trong hắn im bặt.
-ta đến con vui mừng vậy sao_ba hắn nhẹ nhàng nói
-đúng vậy đó anh, thấy con cười rất vui_bà Hạnh(vợ ba hắn) lại chỉnh áo cho hắn, hắn gạt mạnh tay ra cười khẩy chẳng thèm đoái hoài gì đến mấy lời đó rồi bỏ lên phòng.
-con tỏ thái độ gì vậy, dù gì đó cũng là mẹ con_ba hắn tức giận
-mẹ tôi sao, làm gì có ở đây_hắn cười nửa miệng
-mày..._ba hắn định đánh hắn
-thôi anh, đừng làm vậy con lớn rồi chắc con không muốn em đến đây_bà Hạnh can ngăn mắt đã hơi đỏ lên cố không cho dòng lệ chảy ra.
-mày thấy chưa, mẹ mày thương mày vậy mà mày không thấy có lỗi à
-có lỗi à, không bao giờ
Ba hắn giận tím mặt kéo bà Hạnh ra xe về nhà
-em đừng bận tâm rồi thằng bé sẽ hiểu ra
-vâng, em biết_bà Hạnh gượng cười vẫn ngoái lại nhìn căn nhà của hắn gạt nhanh nước mắt
“mẹ ư, mẹ tôi mất chưa được bao lâu ông mang bà ta về rồi bắt tôi gọi là mẹ nực cười” hắn cười khinh bỉ.
“Love you and love me
Cong bu ceng wang ji he ni zai yi qi de tian mi
Love you and love me
Cong bu ceng huai yi ni shi wo yong yuan de wei yi
Ke shi hu ran fang fu diu le ni
My love
Wo leng de wu fa hu xi
Ke shi huran fang fu hui bu qu
Xiang shi zhi mi tu zai bei ji de yu
I miss you now where are you going
Xiang nian ceng jing wen nuan de hai di
I need you now where are you going
Xiang rang chi dao wen nuan zui han leng de bei ji
Love you and love me”
[Love you and love me_Zhang Yao]
Khánh gọi cho hắn
-alo
“hôm qua mày có gặp Ji không”
-có sao vậy
“Ji mất tích rồi, sáng giờ mọi người đi kiếm thấy mỗi chiếc áo của mày với đt Ji trên vỉa hè thôi”
-cái gì, cô ta có võ mà
“tao không biết mày đến bar wind’s nhanh lên”
*bar wind’s:
Rầm!! hắn đạp cửa bước vào
-chuyện gì với cô ta
Jan ngồi khóc nãy giờ chìa ra tờ báo tin mới nhất
“Tin con gái chủ tập đoàn Vũ Kim lớn nhất thế giới ngủ với trai lạ trong hotel Ngọc Thịnh” được in trên trang đầu tiên kèm theo hình ảnh nó nằm cạnh 1 thằng con trai che mặt trên người không mặc gì.
Hắn đứng im bất động cầm tờ báo người như rã rời
Quân nãy giờ dán mắt vô tờ báo không nói gì
-không phải con bé_Quân đứng dậy hét lên
Nghe vậy tất cả quay về phía Quân, Jan giật tờ báo lại nhìn vô tấm ảnh
-đúng rồi nhỏ Ji có vết bớt nhỏ ở cánh tai với tai nhỏ không đeo bông tai với dây chuyền loại này_Jan cầm tờ báo phân tích
-hôm qua cô ta cũng không đeo dầy chuyền nữa_hắn giờ mới lên tiếng
-sao mày biết_Khánh nhìn hắn
-tao sẽ nói sau, nhưng nếu có người thay bông tai cho cô ta rồi thì sao nhìn ảnh chắc bị ngấm thuốc mê rồi
-nó kháng thuốc ngủ liều mạnh nhất rồi lấy đâu ra nó ngủ được, với lại nó rất dễ tỉnh giấc_Jan nãy vì quá sock nên mới không nhận ra điều này, giờ cô mới để ý.
-vậy chắc chắn không phải Ji, có người muốn hại thanh danh Ji và tập đoàn Vũ Kim_Key im lặng nghe mọi người nói giờ mới lên tiếng
-đúng vậy_cả đám đồng thanh
Chương 43
vậy biết tìm ở đâu_hắn thắc mắc
-không cần đâu nó đã để đt lại chắc là muốn tự mình tìm hiểu ai muốn hại nó rồi_Quân lên tiếng
-đúng vậy, cứ chờ đi chắc cô chú Tuấn Ngọc đang rất sock với tin trên báo này biết làm sao đây_Jan nói
-cái này khó đây phải bắt người tung tin gửi ảnh ra ánh sáng không thì cũng hết cách
Key ngồi trước laptop đăm chiêu làm gì đó
-Key làm gì vậy_Khánh nhìn Key khó hiểu
Key mỉm cười quay máy tính lại cho mọi người xem, Key đã gỡ bài báo sáng nay xuống đề nghị gởi đơn kiện lên tòa báo vì sự việc không có thật ảnh hưởng tới danh sự nhân phẩm của người khác.
-ồ, sao cậu có thể làm được vậy_Jan bất ngờ trước những gì Key làm được
-đừng quên tôi là ai
-thôi ngồi đây cũng không phải cách làm gì đi chứ_Khánh nhìn từng người một rồi họ bắt đầu bàn luận to nhỏ (t.g không nghe được)
*chỗ nó:
Từ nhà hắn về, nó đi dạo một chút không ngờ từ đâu có vài bóng người bịt miệng nó bằng khăn tẩm thuốc mê. Với vài năm sử dụng thuốc ngủ liều mạnh của nó chút đó thuốc mê cũng chẳng hề hấn gì
Nó cười nhạt giả vờ nhắm mắt xem chuyện gì sẽ đến và ai là người muốn hại nó “giệt cỏ phải giệt tận gốc trừ mối tai họa sau này” trước khi bị mang đi nó bỏ đt và áo hắn lại chắc chắn rằng bọn hắn sẽ hiểu và không làm cho chuyện.
Sau đó nó được đưa đến tầng hầm một ngôi nhà khá là sạch sẽ, nó không biết mình đang ở đâu vì trong thời gian bị đưa đến đây nó đã chợp mắt một chút (giờ này mà còn ngủ được, bó tay) tỉnh dậy đã thấy mình bị trói tựa mình vô góc phòng
-tạt nước cho nhỏ đó tỉnh dậy đi_tiếng một cô gái vang lên, đám đàn em nge răm rắp tát nguyên 1 xô nước cho nó tắm “free” luôn.
Nó tỉnh từ lâu nhưng giả vờ ngủ lại bị tạt nước lạnh vào người, vết thương trên cánh tay hôm qua bị hổ cào đã thấm nước vô đau rát.
-2 cô là ai_nó điềm tĩnh hỏi
-là bọn tao_Uyển Nhi cùng Linh Chi bỏ bịt mặt ra tiến gần tới nó, UN nắm chặt cổ nó gằn lên
-là tại mày ra tay với tao trước khuôn mặt tao mới trở nên như vậy_nó nhìn lên chữ N khắc trên mặt Un vẫn hiện rõ dù có phẫu thuật tẩy sẹo đến đâu, đúng là hơi mạnh tay thật nhưng ai ra tay với ai trước phải xem lại
-tôi ra tay trước sao, xem ra khuôn mặt xấu xí rồi còn mắc thêm bệnh điên trí nhớ không ổn định thì phải_có cười khẩy
CHÁT!!! mặt nó in hằn lên bàn tay của LC
-mày là cái thá gì nói với em tao như vậy
LC tức giận túm tóc nó lên giật mạnh đầu nó vào tường, dù đau nó vẫn không tỏ thái độ gì ra ngoài, điềm tĩnh đến lạ LC và UN đâu biết tay nó đang tự cởi trói cho chính mình.
-mày cả con bạn mày nữa, đồ cáo già cướp Duy và Khánh của bọn tao_LC hét vào mặt nó
-thì ra là vì trai_nó cười nửa miệng đầy mê hoặc nhưng trong trường hợp này LC chỉ thấy như nó đang cười chế diễu 2 chị em cô thôi.
-khuôn mặt mày rất đẹp nhưng sau này thì sẽ không được như vậy nữa đâu Vũ Thảo Nhi à_UN cười ranh mãnh cầm chiếc dao lam 1cm nữa thôi là tới mặt nó rồi
1 thằng đàn em chạy vào gấp gáp nói
-chị, Devil đang ra thông báo với tất cả người trong ngoài bang JP, người của bang nào thông đồng giúp đỡ ai chứa chấp bắt cóc làm hại 1 cô gái sẽ đồng nghĩa với việc đối đầu với JP lúc chết thì đừng hỏi tại sao, cả vua thế giới ngầm cũng vào cuộc rồi không hiểu vì sao nữa_LC với UN tái mặt
“ba cũng vào cuộc sao, lớn chuyện rồi” mặt nó ỉu xìu dây thừng trói nó đẫ được cắt đứt tất cả nhờ vào dao dam nó bẻ ra kẹp giữ ngón tay lúc trước khi bị mang đến.
-mang cô ta chuyển đến nơi khác rồi xử lí sau, gọi anh2 vào đây_LC ra lệnh
Từ sau cánh cửa 1 chàng trai khác bước vô không nhìn rõ khuôn mặt nhưng chắc chắn là rất đẹp rồi.
-anh2 giúp bọn em mang con ranh này ra nhà ở ngoại ô đi vậy sẽ không ai nghi ngờ_UN nhõng nhẽo ôm lấy tay cậu ta lay lay
Những hành động đó đều được thu vào mắt nó “anh ta là ai” là câu hỏi duy nhất trong đầu nó hiện giờ, có cảm giác rất lạ
Còn chàng trai đó từ khi nhìn thấy nó mặt nó đã thay đổi gương mặt biểu cảm ngay, mặt tái lại không chắc là nó nếu là nó sao có thể bị bắt dễ dàng như vậy
-cô gái kia là ai
-à anh không cần bận tâm đâu, nó cướp ny tụi em á mà_LC tiếp lời thay UN tránh bị lộ
-anh hỏi cô ta tên gì_cậu ta trừng mắt nhìn LC và Un làm bọn họ có chút sợ hãi lắp bắp
-con nhỏ 10a1 tên Thảo Nhi anh 2_cậu như bất động nhìn về phía nó
Chương 44
Còn nó đã nhận ra cậu từ lâu rồi, từ khi cậu cất tiếng hỏi UN nó đã biết cậu là Khải, lòng có chút xót xa nhưng lại không còn cảm giác gì nữa. Nó lắc đầu ý nói “đừng nói quen nó, nó tự giải quyết” Khải gật đầu, lại bế nó lên mang đến xe đến ngoại ô.
Lúc bế nó Khải đã thấy dây trói bị đứt từ lâu khẽ cười “đúng là Ji chỉ mình em mới có thể liều lĩnh như vậy”
-cái gì, người của Hổ Vương từ khi nghe thấy thông báo đã di chuyển đến ngoại ô sao_hắn nhếch mép chiêu “rút dây động rừng” thật là có hiệu quả, mới vậy mà đã có động tĩnh rồi
Hắn cầm đt lên bấm số gọi Khánh
-“có tin gì rồi sao”
-là bang Hổ Vương, nọn chúng đang di chuyển đến ngoại ô chuẩn bị người đến đó đi
-“được để tao gọi thông báo cho mấy người kia”
-uh, đừng nói cho Jan biết trong hôm nay phải giải quyết tận gốc
Hắn cúp máy, miệng nhếch lên 1 nụ cười khó hiểu “động đến người của Devil coi như mấy người gan rồi” mắt hằn lên vài tia đỏ, rồi lấy xe đi thẳng đến ngoại ô
***
ở trong xe Khải nó chẳng nói gì, ngồi im trong xe đợi xem chuyện gì đến với nó và việc nó mất tích sao Devil lại phản ứng mạnh như vậy, nó quan trọng vây sao đang nghĩ vu vơ thì Khải lên tiếng cắt đứt bầu không khí im lặng
-sao em lại đi theo họ đến đây
-anh không cần biết_nó lạnh lùng trả lời
-còn giận anh sao, thực ra...
-tôi mệt anh đừng nói nữa
Khải đành im lặng nhìn qua gương lặng lẽ nhìn nó lòng lại nhói nhau.
Đến nơi
-đến rồi để anh đưa em xuống mà cầm lấy_Khải đưa nó 1 chiếc súng mini chắc chắn nó sẽ cần đến.
-tôi không cần
-cầm lấy sẽ tốt cho em, anh sẽ không giúp gì trừ việc này_thấy Khải có vẻ chân thành nó cầm lấy, nhờ Khải trói lại chiếc dây thừng đằng sau (trói lỏng thôi lừa LC với UN á mà)
UN và LC đợi Khải đã đến từ lâu đợi Khải đưa nó đến mà lòng không yên
-người của bọn em đây_Khải lạnh lùng đẩy nó về phía UN, bị hụt đà nó ngã xuống hơi nhíu mày.
-kéo nó lên đưa vào trong_LC nhìn tên đàn em của Hổ Vương ra lệnh (Khải là anh họ của 2 cô này)
Nó được đẩy vô 1 căn phòng mục nát, bình tĩnh đợi xem 2 cô ta sẽ làm gì mình, cuối cùng thì UN với LC cũng bước vô.
Trên tay UN còn cầm 1 lọ chưa 1 loại bột
-mày biết đây là gì không_UN từ từ lại gần nó
-là bột lưu huỳnh nhưng mà CO2 trong đây chứa nhiều hơn lưu huỳnh bình thường_UN lắc lắc lọ bột lên giải thích (Bản thân Lưu Huỳnh không độc, nhưng các chất tạo ra từ lưu huỳnh có tính đọc như SO2, H2SO4.Trong đó SO2 là một khí độc khi hít nhiều có thể gây chết người)
-làm mấy trò hèn hạ vậy không thấy nhục à_nó nhếch môi cười khinh bỉ
-đối với mày không làm mới là hèn hạ_LC vuốt má nó
-nhưng trước tiên tặng mày 1 món quà nhỏ, tao muốn mày được vui vẻ trước khi chết thôi 1 chút thuốc kích thích sẽ giúp mày thỏa mãn hơn đó_LC cầm trên tay chiếc kim tiêm giờ nó không thể chịu ngồi im nữa rồi, nó vùng giậy đá văng chiếc kim tiêm đó ra nhưng không may lại trúng vào người UN.
LC bất ngờ sao nó có thể thoát ra được, nhưng không sao LC nhanh tay kéo vạt áo nó rách 1 đường, nó cũng không vừa dùng tay túm vai LC cùng lúc gạt chân LC ngã xuống, đá văng LC vào tường 1 lực khá mạnh làm LC ngất lịm đi
UN thấy chị mình vậy sợ hãi nhìn nó
Nó nhặt chiếc kim tiêm đó lên nhếch môi
-các cô muốn thứ này phải không
UN lắc đầu nguầy nguậy, càng sợ hãi nó càng vui
-tôi đã tha cho cô 1 lần, sẽ không có lần thứ 2 đâu Uyển Nhi à
Pằng!! Pằng!! bên ngoài người Hổ Vương với JP đang đánh nhau, tiếng súng là của người của ba nuôi nó (vua mafila á nha)
Rầm!!! Ba nó đạp cửa chạy vô, chạy đến gần nó xem xét
-con có sao không
-con không sao_nó cười nhẹ nhìn ba nó
-KHÔNG!!! hắn hét lên gọi nó
Pằng!!nhưng không kịp UN đã cầm chiếc súng mini mà lúc nó đánh nhau với LC rơi ra 1 dòng máu đỏ tuôn ra, nó đã nghĩ mình sẽ chết nhưng không phải người đỡ cho nó không phải hắn cũng không phải ba nó mà là Hân.
Nó như bất động nhìn Hân ngã xuống trước mặt nó
-gọi cấp cứu nhanh lên_Khánh cầm đt lên gọi xe cấp cứu đến
UN như không biết mình đã làm gì ngã khụy xuống như người mất hồn để mặc người của JP mang cô và chị cô đi.
Chương 45
Tất cả mọi người ngồi đợi trước cửa phòng bệnh viện, nó từ lúc đến đây không nói không cười khuôn mặt vô hồn không chút biểu cảm.
Cửa phòng bật mở, bác sĩ tháo kính ra
-đạn đã ghim thẳng vào tim không thể cứu được rồi, tim vẫn đang đập là một kì tích nhưng sẽ không lâu đâu như vậy sẽ rất đau đơn_lời bác sĩ từng lời từng lời một đi sau vào tâm trí nó và mọi người, tất cả quay lại nhìn nó.
-bọn cháu có thể vào thăm chứ_Jan lên tiếng
-được nhưng 1 người thôi
-mày vào đi_. Nó bước vào mắt nhìn Hân trân trân không nói gì hết
Thấy miệng Hân mấp máy gì đó nó lại gần ghé sát tai
-mình..h y..êu c..ậu Ji_Hân phải cố gắng lắm mới nói ra được từng chữ tim nó thắt lại, không phải nó không biết tình cảm của Hân nhưng nó không thể đáp trả.
-sao phải làm vậy, mình không đáng_nó đã khóc khóc thật sự
Hân nhìn nó khóc vì mình như vậy vừa vui vừa đau “xin lỗi đã làm cậu khóc và cũng cảm ơn cậu vì đã khóc vì mình, như vậy đã quá đủ rồi”
tít tít tít
mạch đập trên biểu đồ đã là 1 đường thẳng
1 giọt nước mắt khẽ lăn dài trên khóe mắt Hân cậu đã ra đi nhưng trên môi vẫn nở 1 nụ cười hạnh phúc.
Thực ra từ khi nó vào trường Hân luôn theo sát và bảo vệ nó, từ chuyện đèn trùm Halloween Hân đã phát hiện ra nhưng không tiện giúp nó đành nói cho hắn biết trước lúc thi Angel, cậu hát rất hay nhưng vì muốn phá LC nên đã cố hát càng dở càng tốt, vụ nó bị bắt hôm nay Hân cũng chứng kiến và thông báo cho Jan người đỡ đạn cho nó cũng là Hân, thử hỏi trên đời này ai cao thượng được như cậu. Có người nói đó là tình yêu mù quoáng chăng không phải đâu đó là tình yêu chân thành nhất dù không được đáp trả vẫn muốn yêu hết lòng để không phải hối hận
Tang lễ của Hân được chuẩn bị đơn giản 1 màu trắng thuần khiết và được hỏa táng...không một tiếng khóc vì nó đã nói không được khóc như vậy Hân sẽ rất buồn.
Trước khi hỏa táng nó nhìn thấy Hân mờ nhạt trên ảnh mỉm cười nhìn nó, nó cười đáp trả giơ tay vẫy chào nhìn bóng Hân mặc bộ đồ trắng sau có đôi cánh bay lên trời cao xung quanh cậu có 1 hào quang rất đẹp...Hân đã trở về với thiên đường nơi mà cậu đã sinh ra
“cậu sẽ hạnh phúc thôi Hân à vì cậu là một thiên thần mà mọi người luôn nhớ đến, thiên thần hạnh phúc chăng có lẽ đó chính là cậu”
Chương 46
Ngay sau đó tin công ty bánh kẹo Hoàng Nguyễn bị phá sản và phải bồi thường chịu trách nhiệm hình sự vì tội tham ô và bôi nhọ danh dự nhân phẩm con gái của tập đoàn Vũ Kim đã xuất hiện trên trang đầu của các trang báo.
Sau tang lễ nó cùng Jan đến bar wind’s gặp UN và LC “nói chuyện”
-2 cô đã biết mình làm gì chưa_nó nhẹ nhàng nói
-xin lỗi...xin lỗi...xin lỗi_UN vẫn nhắc đi nhắc lại từ đó từ khi đã dùng súng bắn Hân, hối hận đúng UN đã hối hận rồi nhưng cũng đã quá muộn rồi
-hối hận sao_nó nhìn UN cười nửa miệng
-đã làm gì chứ_LC vẫn hằn giọng cười nửa miệng
CHÁT!!! nó tát LC làm cô rách cả môi chảy máu
-Key lôi 2 cô này đến 1 khách sạn đi, gọi thằng nào đến “chung vui” với 2 cô ta cũng được rồi đem về đây_Key gật đầu hiểu ý gọi người lôi họ ra ngoài.
Nói rời khỏi bar, đi xe buýt đến cánh đồng hoa oải hương mà hắn từng dẫn nó tới. Đến đây nó cảm thấy thoải mái hơn...
Giữa cánh đồng hoa oải hương có 1 thiên thần váy trắng đang bước đều đều gương mặt phảng phất 1 nỗi buồn, ai nhìn thấy chắc cũng phải thấy buồn theo và hắn cũng vậy, từ khi nó bước ra khỏi bar hắn đã theo nó đến đây.
-nếu là anh, anh có thoải mái không_nó nói bâng quơ nhìn hắn. hắn hơi bất ngờ sao nó biết hắn ở đây nhưng cũng bình thường trở lại
-sống trong sự hy sinh của người khác đương nhiên sẽ không thoải mái_hắn không giỏi an ủi người khác nhưng hắn hiểu cảm giác hiện tại của nó, vì hắn đã từng trải
-đúng vậy_nó cười nhạt nằm xuống nhìn lên bầu trời xanh nhắm mắt lại
Hắn cũng nằm xuống cạnh nó
-anh biết vì sao 14t tôi lại rời khỏi JP không_nó nhắm nghiền mắt nói
-vì sao
-ba mẹ tôi đã mất tôi cũng đã kể với anh rồi, nhưng họ mất là vì bảo vệ tôi và giờ Hân cũng vậy, sao ai cũng vì tôi mà phải ra đi đáng ra tôi không nên xuất hiện trên cuộc đời này
-họ đã mất rồi vậy cô phải sống thay phần của họ nữa chứ, sống thật hạnh phúc và vui vẻ chắc chắn ba mẹ cô và Hân trên kia luôn mong cô như vậy
-anh nghĩ vậy thật sao
-đúng và tôi cũng muốn mang hạnh phúc cho em và bảo vệ em như họ
Hắn nhìn vào mắt nó, nó cảm nhận được sự chân thành ở hắn ở bên hắn nó luôn cảm thấy ấm áp và muốn nói hết những muộn phiền trong lòng nó nhưng nó không thể nó không muốn một ai bị tổn thương vì nó nữa, ba mẹ nó cả Hân nữa vậy là quá đủ rồi.
Trong vô thức nó lắc đầu rồi bỏ chạy. Vậy là một lần nữa nó bỏ chạy, trốn trách trách nhiệm, vứt bỏ lại tất cả mớ cảm xúc hỗn độn này.
Hắn nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của nó, nó đã không đồng ý cho hắn bảo vệ sao...sao ai cũng được lại trừ hắn bất giác 1 giọt nước nóng hổi mặn chát đến đắng lòng rơi xuống, hắn cảm nhận trái tim như nhói lên cười nhạt nhìn lên trời cao sao hắn chưa bao giờ được sống hạnh phúc
Ở 2 nơi khác nhau, 2 người khác nhau nhưng cùng chung một nỗi đau một nỗ cô đơn khó tả
Nó tựa vào gốc cây nhìn xuống mặt hồ Gươm yên ả, nhìn những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ tạo thành những gợn sóng nhỏ sao mà yên bình thế. Sao lại khác hẳn tâm trạng nó bây giờ nó ước mình có thể như những cơn gió kia có thể đi đến khắp mọi nơi trên thế gian, không phải mệt mỏi không phải nghĩ suy muộn phiền về cuộc sống khắc nghiệt này
Từ đâu Khải xuất hiện vỗ nhẹ vai nó
-có chuyện gì không vui sao
Mắt nó ngấn lệ nhìn Khải ôm chầm lấy cậu, nó ôm cậu mà khóc khóc tức tưởi như 1 đứa trẻ không né tránh nữa. Đừng hiểu nhầm nó còn tình cảm với Khải với nó Khải bây giờ như 1 người anh trai có thể vỗ về trở che cho nó thôi nó tin tưởng cậu như tin tưởng chính mình tại sao nó lại có cảm giác đó sao, nó cũng không hề biết.
-có một chuyện anh muốn nói với em, thực ra anh là anh trai em ngày đó khi em mới sinh ra ba mẹ đã đưa anh đến Mĩ và định cư bên đó. Ngày ba mẹ mất ba mẹ nuôi nói với anh em sẽ đến Mĩ nhưng không được nói thân phận thực sự của mình, anh đã chăm sóc em nhưng không ngờ ngày đó em lại có tình cảm với anh nên anh phải bỏ em lại một mình_Khải kể lại lòng chua xót cho cô em gái bé bỏng của mình
-em biết_nó mỉm cười nhìn Khải
-từ khi nào
-từ khi anh bỏ em đi, xin lỗi vì ngày đó em đã lỡ yêu anh.
-ngốc_Khải nhéo yêu má nó như ngày ở Mĩ từng làm
Nó tựa đầu vào vai Khải ngủ thiếp đi lòng đã nhẹ nhõm hơn phần nào, có lẽ vì giờ nó có thêm Khải bên cạnh
Chương 47
Sau ngày hôm đó hắn không đến lớp, nó cũng thấy trong lòng thiếu vắng cái gì đó nhưng không thể hiện rõ bên ngoài. Jan giờ đã có Khánh bên cạnh nó cũng không muốn vì mình mà làm ảnh hương tới Jan. Quân suốt ngày có việc bên Anh với ba mẹ nó cũng ít được gặp. Khải cũng có công việc riêng và Key cũng thế.
Buổi học vẫn yên bình trôi nhanh trong sự im lặng của học sinh và cô Liên 1 mình thao thao bất tuyệt trên bảng, nó vẫn đang trong cuông cuộc ngủ vĩ đại của mình Khánh và Jan nói chuyện đùa giỡn trong lớp, Key ngủ giống nó.
RENGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG
-Jan đến wind’s chơi với UN và LC không_nó gọi Jan
-ô cê, đang ngứa tay chân đây
-anh đi chung được không_Khánh lên tiếng
-không_cả 2 đứa đồng thanh rồi nắm tay nhau lấy xe phóng đến wind’s cùng Key
-hôm qua cho họ được vui vẻ chứ_nó cười nửa miệng nhì Key
-đương nhiên_Key nhún vai
-chuyện gì vậy_Jan ngơ ngác trước đoạn đối thoại không đầu không đuôi
-không có gì đâu vào thôi_nó kéo Jan vào trong
Đập vào mắt bọn nó là cảnh tàn tạ của 2 chị em UN LC, quần áo rách tả tơi trên người đầy vết xước bầm dập máu khô lại rất chi là khó coi. Mặt tái nhợt đầu tóc lổm nhổm bị cắt trông không ra hình thù gì cả.
-nói cho họ vui vẻ mà sao thành ra thế này_nó nhíu mày nhìn Key
-tại có chút thuốc nên mấy thằng có hơi mạnh tay chút
-phải mạnh chút nữa chứ, thế này nhằm nhò gì_Jan chậc lưỡi
Jan bước tới tủ cạnh phòng, mở tủ ra lôi ra vài hũ đựng gì đó và 2 chiếc roi mây. Nó mỉm cười trước Jan đôi khi Jan còn ác hơn cả nó, lí do đương nhiên là vì UN LC đã động tới nó nếu không Jan cũng chả động tới họ làm gì.
-mày chọn ai_Jan đưa chiếc roi mây cho nó hỏi
Nó nhìn 1 lượt UN có vẻ sợ hãi còn LC thì ngược lại, khuôn mặt vẫn sấc sược không coi ai ra gì, mắt còn biểu lộ sự thách thức quoắc mắt nhìn nó.
-Linh Chi, Key ra ngoài đi_Key vừa bước ra ngoài đóng cửa lại thì
á á á
Tiếng la hét chói tai của LC vang lên may mà phòng cách âm chứ không người ta tưởng bạo loạn hay cháy nhà cũng nên. Nó dùng roi mây quật mạnh vào người LC tay chân mặt bụng đâu đâu cũng hằn những vết roi mây vết thương rách toác ra, mồ hôi nước mắt và máu LC hòa lẫn vào nhau.
Nhìn chị mình đau đớn mặt UN không còn 1 giọt máu sợ hãi, đau khổ, ân hận là những gì UN nghĩ hiện tại nhưng muộn rồi.
Jan nãy giờ quan sát biểu cảm trên gương mặt UN, Jan cười khẩy
-thương chị mình sao_Jan bước lại gần lấy móng tay bấu mạnh vào cổ UN
UN mắt ngấn lệ gật đầu
-vậy thay chị cô chịu đòn nhé
Dứt câu Jan quất roi mạnh vào người UN, roi cứ lần lượt chạm vào da thịt UN như muốn cắt da cắt thịt, UN cắn chặt môi để không phát ra tiếng nấc cùng tiếng hét đến nỗi môi bật máu.
Nó và Jan như biến thành con người khác, mặt lạnh băng quất từng roi vào người 2 cô không ngừng nghỉ
Quất roi mãi nó với Jan cũng thấm mệt, không bị đánh nữa nhưng vết thương vẫn không ngừng rỉ máu 2 cô ngất đi.
Để 2 cô được yên 5’
ÀO!!! nó đổ nước vào người 2 cô nhưng nước thường còn đỡ đây là hỗn hợp chanh muối và ớt nãy jan mang từ tủ ra.
á á á
Đau đớn đến tột cùng
-giết tôi đi_LC nước mắt không ngừng chảy chết sẽ đỡ đau đớn hơn
- ô cê_Jan đồng ý
Nó rút đt ra gọi ba nuôi nó
“ba đây con gái, con có chuyện gì sao”
-dạ ba cho con mượn chiếc trực thăng đến bar wind’s nhé con muốn đi ngắm cảnh biển Đông 1 chút
“được, 10’ nữa sẽ đến”
-con cảm ơn ba
***
-Key không cần nấp nghe lén ngoài khe cửa vậy đâu
Key gãi đầu bước vào, lâu lâu nó mới bạo lực phải đến chiêm ngưỡng tác phẩm chứ
-lát có trực thăng đến mang họ lên ra giữa Biển Đông thả xuống tắm, cá mập tôi nuôi chắc cũng đói rồi_nó nói bâng quơ rồi kéo Jan đi để Key giải quyết nốt những việc còn lại.
Jan về nhà nó ngủ vậy là hết một ngày, cã 2 đều nhận thấy 1 điều "hành hạ người khác cũng là 1 cách giảm strees"
Chương 48
ox chuyện này là thế nào_Jan chìa ra tờ báo cho Khánh đọc tin “con trai tập đoàn nhà họ Trịnh (Trịnh Nhật Duy) sẽ tổ chức đính hôn với con gái nhà họ Hàn(Hàn Nguyễn Nhật Hạ)”
-ox không biết, thằng Duy luôn tránh mặt không đến lớp cũng tắt đt đến nhà cũng không gặp được_Khánh thở dài ngao ngán
-phải gặp cậu ta mới được bx không để yên như vậy được đâu
-nhưng ox thấy thật lạ
-ox nói vậy là sao_Jan thắc mắc
-Duy không bao giờ nghe lời ba Duy đâu sao lại đồng ý dễ dàng hôn ước này được, chỉ có thể là tự nguyện
Jan im bặt nhéo tay Khánh chỉ ra chỗ nó đang đứng sau mình
-không sao đâu tao đi ngang qua thôi 2 người cứ tiếp tục đi_nó cười nhẹ rồi bước đi. Chuyện hắn đính hôn nó đã đọc báo sáng nay rồi lòng cười nhạt gạt nhanh nước mắt “trở lại Thảo Nhi của trước kia thôi” nó thầm nghĩ.
Jan thấy không ổn lắm cùng Khánh chạy theo nó.
-mày ổn thật chứ_Jan dò hỏi
-ý mày là sao
-tao biết mày thích Duy dù ít hay nhiều nhưng chắc chắn là có_Jan đã ở cạnh nó từ nhỏ đương nhiên Jan là người nó nhất
-đừng nhắc lại nữa
Jan hiểu ý nó không nhắc nữa nhưng cũng không đồng nghĩa là Jan sẽ không làm gì.
-mấy đứa đang làm gì thế_Khải từ xa vẫy tay chào. Jan cũng được nó kể lại chuyện giữa Khải với nó nên cũng không phản ứng quá khích như ngày trước nữa mỉm cười chào Khải
-nói chuyện chút thôi_nó trả lời
-hôm nay cho phép anh được đưa 2 đứa đi chơi chứ_Khải cúi người xuống đưa tay ra lịch thiệp như 1 người đàn ông thực thụ, nhìn dáng vẻ anh bây giờ khiến nó và Jan không khỏi bật cười gật đầu đồng ý.
Khánh thì đang tức xì khói vì bị cho thành người vô hình trong cuộc nói chuyện này, Jan thấy hơi lạnh người quay lưng lại thấy Khánh đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức, Jan cười trừ ôm cánh tay Khánh
-ox đi chung nhé
Khánh vẫn không trả lời
-nếu không muốn cậu có thể ở lại_Khải cười đầy ẩn ý chọc tức Khánh
-không tôi đi
Vậy là có 2 chiếc mô tô màu trắng và đen phóng đi đến 1 nhà thờ khá sạch sẽ và ấm cúng.
4 đứa nó đi đến đâu trẻ con và người trong nhà thờ nhìn đến đó.
-chị Ji ơi_1 cô bé tầm 4t chạy đến bên nó lần lượt những đứa trẻ khác chạy tới ôm lấy nó quấn quít không rời thì ra nãy giờ bọn trẻ nhìn nó vì không biết có phải “chị Ji” của tụi nhỏ không
-chị Jan anh Khải cũng tới nè, còn anh này là ai vậy ạ_cô bé đó chỉ Khánh
-bạn trai 2 chị ạ_1 cậu bé khác ngây ngô hỏi. Nó xoa đầu cậu bé nhẹ nhàng nói
-anh Khánh là bạn trai chị Jan_nó chỉ vào Khánh
Cậu bé bắt đầu nhìn vào Khánh không rời
-cũng đẹp trai nhưng không xứng với chị Jan
-này nhóc, sao lại không xứng_Khánh bật cười trước câu nói của cậu bé xoa đầu cậu
-không được gọi là nhóc_cậu bé khó chịu gạt tay Khánh ra_cách nói chuyện thấy gét rồi chị Jan bỏ anh này đi
Khánh tức không làm được gì, tụi nó đang đứng cười nói với tụi trẻ không đoái hoài gì tới Khánh. Một mình bước vào trong nhà thờ trong đám người ở trong cậu thấy có dáng người quen quen nhíu mày nghi hoặc rồi đi theo người đó.
-anh tìm em sao_một cô gái vỗ vai Khánh từ đằng sau. Cậu quay lại đứng hình trong giây lát “sao lại là em”.
-em rất nhớ anh_rồi cô ôm chầm lấy Khánh, trong vô thức Khánh cũng vòng tay ôm người đó cậu không biết mình đã và đang làm tổn thương một người giờ cậu chỉ thấy người con gái trước mặt cậu, người mà cậu đã rất nhớ trong 1 thời gian dài đúng hơn là rất dài
Jan không thấy Khánh đâu bèn đi tìm đúng lúc đó từ xa thấy cảnh ôm ấp này Khánh cũng không đẩy cô gái đó ra, tim Jan như ngừng đập nước mắt tuôn lã chã chạy ra ngoài.