Ring ring
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Nước mắt sẽ ngừng rơi phần 4
Chương 49

Đưa Jan về nhà nó thức cả đêm chăm sóc Jan, nó không thể giúp Jan được gì trừ việc này vì trái tim nó cũng đang rất đau.

Đang nhìn ra cửa sổ bỗng thấy có cánh tay nào nắm lấy tay mình nó quay lại, mỉm cười

-mày tỉnh rồi sao

-ùm, tao xin lỗi

-mày không sao là tốt rồi, còn cô gái kia

-là Lâm Như Quỳnh tao đã từng thấy ảnh cô ấy trong bóp Khánh

Nó nhíu mày

-chuyện này là sao

-Quỳnh là người yêu cũ Khánh và tao là người đến sau, có lẽ Khánh vẫn còn tình cảm với Quỳnh tao nên rút lui

-đồ ngốc_nó cốc đầu Jan_vì cô ta là người cũ nên người phải rút lui phải là cô ta

Jan không nói gì nhắm mắt lại 1 giọt nước mắt chảy ra nó lau nước mắt cho Jan đắp chăn lại cho cô rồi bỏ ra ngoài, lại 1 đêm mất ngủ với nó bữa nay nó luôn vậy có ngủ cũng chập chờn không sâu chắc đây là phản ứng phụ của 1 thời gian dùng thuốc trước kia, vậy nên không ngủ còn dễ chịu hơn.

Khoác chiếc áo mỏng ra ban công, người làm trong nhà nó đã bảo về khu nhà chính (nhà bama nó) còn ở đây nó muốn sống 1 mình, nó đủ lớn để tự lo cho bản thân.

Cầm ipod lên lướt facebook trên web hắn không có gì nổi bật trừ status fan cuồng post lên “sao mình lại vô web anh ta vậy” tự cốc đầu mình, trên bảng tin nó ngớ người trước tất cả các ảnh tình tứ trước kia của Khánh với Quỳnh tất cả bị đào bới post hết lên các trang và ngay cả trên web trường TK.

Tin mới nhất là

“CÔNG CHÚA ĐÃ TRỞ VỀ BÊN HOÀNG TỬ”

kèm theo ảnh Quỳnh dìu Khánh vào trong khách sạn chụp từ đằng sau Khánh ôm eo Quỳnh 2 người dính sát vào nhau như không còn 1 kẽ hở.

“hôm nay phải cắt mạng internet không là tiêu” đây là những gì nó nghĩ ngay lúc đó chạy thẳng xuống phòng Jan đang nằm.

Đến phòng đã thấy cửa mở toang

-Jan ơi_nó chạy khắp nhà gọi.

Xuống tới phòng ăn đã thấy Jan đang chuẩn bị bữa sáng

-mày gọi cứ như tao là trẻ đi lạc ý, ngồi xuống ăn đi_Jan tươi cười nhìn nó, nó gượng cười ngồi xuống ghế mong rằng Jan chưa biết nhưng hi vọng đó đã tắt ngúm ngay sau khi nhìn thấy ipod của Jan trên bàn và ảnh Khánh với Quỳnh.

Thấy nó cứ nhìn chằm chằm vô ipod của mình, Jan lên tiếng

-tao nói bỏ là bỏ được maỳ không phải lo, ăn đi cô nương_Jan trở về dáng vẻ tươi cười thường ngày nó cũng bớt lo phần nào

-tao muốn chuyển trường, mày đi không_giải quyết sang bữa sáng nó lên tiếng

-ô cê, mà trường nào

-về Mĩ học nốt khoa thiết kế, mình có học bổng bên đó mà

-khi nào đi

-đầu tháng sau là 2 tuần nữa

-quyết định vậy đi, hôm nay bùng học nhé_Jan đứng dậy giờ nó mới để ý mắt Jan có vẻ sưng chắc chắn Jan không muốn ai nhìn thấy đặc biệt là Quỳnh và Khánh có thông tin hôm nay Quỳnh nhập học ở TK mà.

Nó gật đầu, lòng nặng trĩu thực ra nó cũng không muốn đi và cũng định đi 1 mình nhưng thấy Jan vậy nó muốn Jan cùng đi nó sẽ bớt lo. Nhưng ở đây còn nhiều thứ lưu luyến nó quá chắc hẳn là Jan cũng thấy vậy mà không nói ra.

Chương 50

Trở lại với Khánh:

Tỉnh dậy cậu đã thấy mình nằm trong phòng nào đó mà chắc chắn không phải là phòng cậu. Nhìn sang đã thấy Quỳnh năm bên cạnh đương nhiên trên người cả 2 không mặc gì cả quần áo vương vãi khắp vòng cộng thêm mảnh thủy tinh và rượu mạnh lênh láng dưới nền.

-anh tỉnh rồi sao_Quỳnh e thẹn nói

-chuyện gì vậy chẳng lẽ

-hôm qua anh uống say em đưa anh đến đây không ngờ anh lại..._Quỳnh nói bâng quơ vơ vội quần áo chạy vào nhà tắm, đóng cửa cửa lại trên môi cô nở 1 nụ cười khó hiểu

Khánh ôm đầu cố nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, cậu chắc chắn mình không động đến 1 giọt rượu nào nhưng chẳng nhẽ Quỳnh bịa chuyện, không thể nào.

Nhớ đến Jan cậu càng không biết phải làm sao vì đã lỡ phạm sai lầm với Quỳnh. Quỳnh bước ra với bộ áo quần chỉnh tề

-anh không cần phải lo lắng chuyện này đâu, chào anh_mặt buồn rầu bước đi

-không, đừng đi anh yêu em_Khánh lại ôm chầm lấy Quỳnh, cậu không phải người vô trách nhiệm nên đành phải làm vậy. Quỳnh vòng tay ôm lấy cậu nở 1 nụ cười đắc thắng.

-em cũng vậy, xin lỗi anh vì ngày trước em đã...

-không sao đừng nói nữa_Mặc dù người Khánh đang ôm trong vòng tay là Quỳnh nhưng trong tâm trí cậu hình bóng Jan vẫn đang ngự trị ở đó, “ox xin lỗi bx” Khánh thầm nghĩ.

Tay trong tay Khánh cùng Quỳnh tới trường, cảnh này đã trở thành tinnn HOT trong ngoài trường TK nhưng không chỉ có cặp đôi Khánh Quỳnh mà còn 1 cặp nữa không ai khác chính là Duy và Nhật Hạ.

Chạm mặt nhau ngay cổng trường, cả 2 cậu chia tay Quỳnh và Nhật Hạ(NH) nói chuyện riêng.

-mày còn qua lại với cô ta sao, còn Jan_hắn lên tiếng trước.

-tao không biết tao có lỗi với Jan

BỐP!!! hắn đấm vào mặt Khánh, Khánh không đánh trả biết là mình sai và bị đánh là đúng

-tao đã mắc sai lầm với Quỳnh, tao không xứng với Jan_Khánh cúi gầm mặt xuống, cảm thấy tội lỗi

-vậy mấy bức ảnh này là có thật_hắn vứt xấp ảnh Quỳnh dìu Khánh vô khách sạn xuống đất. Khánh cúi người xuống nhặt lên nhíu mày

-tao điều ta rồi hôm qua không có bar và quán rượu nào chứa chấp mày, tự giải quyết đi

Nói dứt câu hắn bước đi để lại Khánh với xấp hình và mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Cầm xấp ãnh lên tay cậu vẫn còn runnn runnn

-anh đang làm gì ở đây vậy

Khánh chột dạ pỏ nhanh xấp ảnh vào trong cặp qay lại nhìn Quỳnh

-à không có gì sao em lại ra đây

-em nhớ anh thôi_Quỳnh nũng nịu ôm lấy tay Khánh tươi cười, phải nói rằng Quỳnh cười rất đẹp và cuốn hút.

Khánh nãy giờ vẫn quan sát Quỳnh trong lòng cậu cũng không biết có nên tin vào cô hay không nữa và cũng chẳng biết là mình còn yêu Quỳnh không, nhưng biết làm sao nếu Khánh đã làm chuyện đó với Quỳnh, trong lòng bứt rứt không yên còn Jan nữa biết phải làm sao.

-anh bị sao mà như người mấ hồn vậy_Quỳnh lấy tay quơ quơ trướ mặt Khánh.

-không sao anh hơi mệt em tự về nhé

Quỳnh ngớ người trước cử chỉ lạnh nhạt của Khánh trước đây cậu chưa hề đối xử như vậy với cô

Đt Quỳnh rung lênnn

-alo, có tin gì chưa

“người yêu hiện tại của Khánh là Nguyễn Phan Tuyết Mai học 10a1, em đã gửi ảnh qua cho chị rồi đó”

-uh, được rồi

Cúp máy Quỳnh mở tin nhắn là hình Jan hôm thi Angel “cũng đẹp đấy chứ, chắc 2 người đang rất hạnh phúc nhỉ” Quỳnh cười nửa miệng rồi cất đt chuẩn bị cho 1 kế hoạch mới

Chương 51

Bữa nay không nhắc gì tới Duy hết nhỉ ^^

Ở nhà hắn, vẫn như mọi khi hắn nhốt mình trong phòng đối diện với 4 bức tường lạnh lẽo u tối, thế giới rất nhỏ nghĩ suy cũng rất ít. Không nhìn, không nghe, không hỏi cũng không nói sống tạm qua ngày, vậy sẽ không phiền não nữa.

Nhưng không phải hắn muốn là được ngược lại với những gì hắn mong muốn, hắn buồn hơn thấy mình nhỏ bé cô độc hơn trong 4 bức tường, không muốn nghe nhưng bên tai cứ văng vẳng tiếng cười nói của nó, không nhìn nhưng trong tâm trí luôn hiện hữu hình ảnh của nó,...

Ngày xưa khi thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ vào hạt giống mâu thuẫn vào trong tâm trí con người làm chiiii...Hắn vò đầu, mệt mỏi

CHOANG!!! đập mạnh ly rượu xuống sàn sao hắn lại cảm thấy bất lực thế này

KÍNH KOONGGGG!!!!

KÍNH KOONGGGG!!!!

Tiếng chuông cứ vang lên đều đều nhưng vẫn không có người mở cửa, Nhật Hạ định ra về nhưng thấy cửa không khóa đành bước vào xem trước mặt cô là mảnh vỡ của hỗn hợp nhiều thứ trên sàn nhưng thứ mà quan trọng nhất chính là hắn đang năm bất tỉnh với máu trên tay đang loang dần xuống sàn.

*bệnh viện:

-bác sĩ anh ấy sao rồi_Nhật hạ hốt hoảng chạy lại hỏi bác sĩ

-cậu ấy bị chảy máu dạ dày, may mà đưa đến kịp

-vậy giờ không sao rồi chứ ạ

-uh, cháu vào đi

Nhật hạ chạy ngay vào giường bệnh, hắn đang ngủ do vẫn còn tác dụng của thuốc mê nhưng như vậy trong trông hắn rất hiền, chân mày hắn khẽ nhíu lại NH lấy tay xoa nhẹ cho chân mày giãn ra lặng ngắm người con trai trước mặt mình

Nhật Hạ là 1 cô gái khá xinh xắn hiền và cực tốt bụng, ra dáng 1 tiểu thư quyền quý ngây thơ trong sáng.

“em thích anh mất rồi biết làm sao đây” NH thầm nghĩ nhìn ra ngoài

Sáng hôm sau tin hotboy “hoàng tử băng” nhập viện đã lan nhanh trong ngoài trường, hsinh nữ kéo nhau đến thăm hắn người khóc lóc quằn quại bên ngoài phòng bệnh nhưng đáp trả cũng chỉ là câu “cậu chủ đang mệt” của hàng vệ sĩ bên ngoài do NH chuẩn bị.

Tất nhiên thông tin đó cũng vào taii tụi nó

-mày có đến không_Jan nhìn nó ái ngại

-đến chứ, bạn của Quân mà_Jan hiểu những từ nó nói, giờ hắn với nó chỉ là bạn của anh Quân ngoài ra chẳng có mối quan hệ gì với nó kể cả là bạn.

Nó cùng Jan đến bệnh viện mang theo giỏ trái cây, 2 cô mặc đồ giống nhau kiểu tóc giống nhau kiểu tóc cũng vậy luôn người ngoài nhìn vào không kĩ chắc chẵn sẽ tưởng là 2 chị em sinh đôi.

-cho em hỏi bệnh nhân Trịnh Nhật Duy nằm phòng nào_nó nhẹ nhàng hỏi

-à phòng vip 1K3 trên lầu 3 đó em

Nó cảm ơn rồi kéo Jan đến cầu thang máy, chưa kịp mừng vì thang máy khá gần bác sĩ đã đến dập tắt niềm vui nhõ nhoi của 2 cô

-phiền 2 cháu đi cầu thang bộ bệnh viện đang có ca cấp cứu tai nạn giao thông rất nghiêm trọng cần thang máy bệnh nhân đang được chuyển đến_bác sĩ gấp gáp chạy lại chỗ tụi nó

Jan với nó mặt ủi xìu ngậm ngùi đau khổ gật đầu, đành về cuối hành lang leo cầu thang bộ vậy

Jan chậc lưỡi nhìn cầu thang bộ mới nhìn đã nản rồi.
-chạy thi không_Jan tươi cười nói

-ô cê, ai thua trả tiền ăn trưa_nó cười đáp

Thế là 2 cô xắn quần xắn áo lên (còn đâu là hình tượng nữ nhi nữa @@ ) bỏ qua các cặp mắt đang nhìn mình.

1...2...3 CHẠY

Dứt câu 2 cô phóng như tên bắn chưa đầy 2’ đã có mặt trên lầu 3 của bệnh viện (@@) đầu tóc rối tung mồ hôi nhễ nhại, Jan ngồi bệt xuống nền thở dốc

-mày thua rồi nhá_dù mệt jan vẫn cười mãn nguyện

-được rồi_nó cũng ngồi thở muốn hụt hơi, chỉnh sửa lại trang phục đầu tóc tìm phòng hắn

“phòng vip 1K3” Jan ngước mắt lên đọc, còn nó đang nhìn vào hàng vệ sĩ có phải tổng thống nước nằm viện đâu mà chuẩn bị nhiều vệ sĩ vậy

-vào thôi_Jan huých nhẹ vai nó

-từ đã,tao thấy thiếu thiếu gì đó

-thiếu gì

-thiếu...thiếu..._nó tập trung suy nghĩ

-thiếu cái gì

-con nhỏ này, đến thăm người ta mày vứt giỏi trái cây đâu rồi_nó nhéo tay Jan, giờ Jan mới sực nhớ lúc chạy thi với nó lúc chạy có người kêu “á” phía sau không hiểu tại sao giờ nhớ lại thì ra là mình ném vào đầu người ta. Jan cười trừ đẩy nó vào

Chương 52

đứng lại, cậu chủ đang mệt không tiện gặp_1 tên vệ sĩ mặc áo đen chặn đường nó.

-nói cậu ta có em gái của Quân đến thăm_nó khó chịu trả lời.

CẠCH!! Nhật hạ mở cửa bước ra tay cầm tô cháo nhưng chưa đụng đũa,nhìn thấy nó và Jan NH mỉm cười chào

-chào chị, chị đến thăm anh Duy sao

-cô là Nhật Hạ_Jan thấy nó khó xử lên tiếng

-dạ, chị là

-tôi là Tuyết Mai gọi là Jan được rồi

Nói nhưng không chút biểu cảm cũng chẳng có thái độ vui vẻ gì với NH, NH biết điều đó nhưng cũng không nói gì vẫn tươi cười

-mời 2 chị vào

-Nhật Hạ_tiếng hắn từ trong gọi vọng ra, “nghe nhẹ nhàng thật, thân thiết đến vậy rồi sao” suy nghĩ vụt qua đầu nó cười nhạt, đương nhiên Jan nhìn thấy sắc mặt thay đổi của nó

-dạ, có bạn anh đến thăm_NH bước vô sau NH là nó và Jan

“bạn sao ngoài Khánh và Quân ra thì đâu còn ai chẳng lẽ là nó chắc chắn không phải rồi” hắn cười nhạt sao lại nghĩ tới nó lúc này, mắt vẫn nhắm nghiền

-bảo vệ sĩ đuổi về đi_hắn lạnh nhạt trả lời, nó vẫn quan sát nhếch môi

-mẹ anh không dạy cho anh phép lịch sự tối thiểu à_nó cất tiếng, hắn hơi giật mình nhưng không lâu máu giận lên ngôi “mẹ sao, hắn làm gì có mẹ”

-CÚT ra ngoài

Hắn giận giữ, vơ chiếc bình hoa trên bàn ném thẳng vào chỗ nó. Do đang bất ngờ, phản xạ không kịp chiếc bình hoa sượt qua trán nó

CHOANG!!!

Vết thương không quá sâu nhưng chắc đã đâm vào mạch máu, máu bắt đầu tuôn ra, NH tái mặt lần đầu tiên thấy hắn giận giữ như vậy lại đỡ nó, Jan gạt phăng tay NH ra trừng mắt nhìn hắn đỡ nó dậy bỏ ra ngoài.

Hắn nghĩ người như nó 1 chiếc bình hoa đương nhiên là có thể né dễ dàng nhưng không ngờ lại vậy, thấy có lỗi định chạy theo xin lỗi nhưng nghĩ lại “mình chẳng là gì cả sao phải làm vậy” nắm chặt tay đến mức bật máu.

NH vẫn chưa định thần lại được, chuyện gì đang diễn ra vậy tại sao hắn lại hành động như vậy sao Jan lại ghét cô đến vậy, thấy vết máu trên tay hắn NH hoảng hốt chạy lại

-anh đang làm gì vậy, máu chảy rồi

-kệ anh, anh muốn yên tĩnh

Hiểu ý NH ra ngoài với hàng loạt câu hỏi trong đầu, trước khi đóng cửa không quên nhắc hắn nhớ băng lại vết thương.

Đi dạo ngoài khuân viên bệnh viện, thấy nó đang ngồi một mình trên ghế đá gần bờ hồ lại gần

-em ngồi được chứ_nó mở mắt ra khẽ gật đầu

Im lặng 1 hồi NH mới quyết định lên tiếng

-sao anh ấy lại nổi giận với chị vậy_NH lấy quyết tâm hỏi

-cô không cần biết_nó chưa kịp trả lời Jan đã đi tới nhìn NH bằng ánh mắt kì thị có 1 chút khinh bỉ_đi thôi

-không có chuyện gì đâu, chị về trước_nó cười nhẹ đi theo Jan

NH vẫn thẫn người nhìn nó đi khuất, cười buồn

-chào cô, nói chuyện chút được chứ_Quỳnh từ đâu bước tới đứng trước mặt NH

-cô là

-tôi là Quỳnh người yêu của Khánh nhưng bị cô gái tên Jan lúc nãy cô cũng gặp rồi quyến rũ, thấy cô cũng cùng hoàn cảnh với tôi nên chúng ta có thể hợp tác

NH cười nhạt

-có lẽ cô tìm nhầm người rồi

-cô không ghét Ji sao

-không chưa hề, cô cũng nên như vậy theo như tôi được biết cô là người chen vào giữa tình cảm của Khánh và Jan, đừng như vậy

-cô cao thượng hay giả tạo vậy_Quỳnh nhếch môi

-không gì cả, tôi xin phép

Quỳnh bị bẽ mặt lườm NH “mày đúng là ngu”

Chương 53

Nó cùng Jan đến wind’s giảm stress nhưng đâu biết rằng sẽ chạm mặt Khánh và Quỳnh ở đó, ra hiệu cho Key im lặng nó kéo Jan đến 1 góc khuất quan sát xem chuyện Khánh quay lại với Quỳnh là thế nào, Jan có vẻ không vui nhưng cũng chiều theo ý nó

Khánh nốc rượu không ngừng nghỉ lòng rối bời, Khánh đã biết tất cả kể cả việc Quỳnh đã có người yêu sau khi chia tay Khánh và việc cô trở lại sau khi cô bị đá vì lăng nhăng với người khác, hỏi mấy người ở nhà thờ là cậu đã ngất và Quỳnh đã đưa cậu lên xe còn chuyện còn lại cậu không tài nào nhớ chỉ chắc chắn 1 điều tất cả là trò của Quỳnh, còn mục đích vì sao ư. Cậu hoàn toàn không hiểu. Nghĩ lại đến mấy chuyện này Khánh lại nốc rượu cười đau khổ

-anh làm gì vậy_Quỳnh giật chai rượu, nhìn cậu tức tối

-Jan là em sao, cuối cùng em cũng tới_tác dụng của rượu làm cậu hoa mắt gây ra ảo giác ôm chầm lấy Quỳnh. Quỳnh khó chịu đẩy Khánh ra chợt thấy trong góc khuất thấy tụi nó nên để im miệng cười đầy ẩn ý

Cái cảnh này lại 1 lần nữa lọt ngay vào mắt Jan, lần này không chỉ là ôm như lần ở nhà thờ mà còn là Khánh chủ động ôm Quỳnh. Jan cười nhạt nhìn cặp đôi đang tình tứ trong bar, nó chua xót nhìn Jan có lẽ nó đã sai khi kéo Jan vào đây.

Key nhìn thái độ khác lạ của bọn nó và chỗ Khánh dường như đã hiểu ra chuyện, lúc Khánh vào với Quỳnh Key đã hỏi Khánh “Jan đâu” Khánh chỉ cười buồn rồi lắc đầu lấy rượu mặc cho Quỳnh cứ thao thao bất tuyệt 1 mình

Đợi nó đi khuất Quỳnh mới đẩy Khánh ra, Khánh đã ngất ngay trên vai Quỳnh do bị đẩy theo quán tính Khánh ngã ra sau đập đầu vào sàn nhưng may mắn Key đỡ kịp không là Khánh “về với đất mẹ rồi”

-Khánh, tỉnh lại đi_Key vỗ má Khánh không thấy động tĩnh gì, trên trán lấm tấm mồ hôi

-anh...anh ấy có sao không_Quỳnh hoảng hốt

-còn đứng đấy làm gì gọi cấp cứu_Key trừng mắt nhìn Quỳnh (kể cả trước đây và bây giờ Key đều không ưa Quỳnh)

*bệnh viện:

Key thấp thỏm không yên cầm đt định gọi Jan với nó nhưng lại thôi, Quỳnh từ khi gọi cấp cứu cũng mất dạng không biết đi đâu “người yêu Khánh tốt thật”

-cháu là người nhà của bệnh nhân Huỳnh Kim Khánh_gọi Key nãy giờ cậu không nghe (do đang nghĩ :3 ) bác sĩ đành nghiệm giọng gọi to

-ơ, dạ cậu ấy sao rồi

-uống rượu nhiều gây chảy máu dạ dày (giống Duy thế @@ ), suy nhược cơ thể, mất ngủ cần bổ sung vitamin, luyện tập thể thao thường xuyên, người nhà cần..._đang định nói tiếp quay lên quay xuống chẳng thấy Key đâu, thì ra bác sĩ nói nhiều quá key lại rất ghét những ai nói nhiều bỏ mặc bác sĩ cậu đi vào thăm Khánh để 1 mình ông “tự kỉ”

- tôi biết anh tỉnh rồi

Khánh mở mắt nhíu mày nhìn Key

-có chuyện gì

-anh yêu Jan chứ

-giờ không còn quan trọng_bị nói vào nỗi đau Khánh khó chịu trả lời

-Quỳnh anh tính sao, cô ta không phải người đàng hoàng chắc anh biết

-vậy thì sao

Key ghé sát tai Khánh nói %$%^$%^$^$$^#^%%

-chắc thành công chứ_Khánh không tin tưởng vào kế hoạch key đưa ra

-có thể, cho anh biết đầu tháng sau Jan sẽ cùng Jan sang Mĩ giấy tờ đã chuẩn bị rồi_Key ra ngoài trước khi đóng cửa nói vọng vào. Key biết Quỳnh đang ở ngoài nên cố nói to, chắc chắn kế hoạch mình đã thành công key mỉm cười về nhà làm 1 giấc, khá là muộn rồi

Quỳnh biết được tin Jan sẽ đi, bất giác nở 1 nụ cười “mới chỉ vậy mà đã bỏ cuộc dễ dàng vậy sao” định đến thăm Khánh nhưng lại thôi nhún vai bỏ về nhà.

Khánh không ngủ được vẫn nằm vắt tay lên trán suy nghĩ những gì Key nói, thao thức mãi vẫn không tài nào ngủ được dù bụng vẫn còn đau nhưng vẫn quyết tâm lên sân thượng hóng gió. Nhưng cũng nhờ vậy mà Khánh nghe được 1 câu chuyện rất thú vị giữa 2 cô gái, 2 người đó chính là Quỳnh và Nhật Hạ.

-cô lại tìm tôi có việc gì_NH khó chịu lên tiếng

-cô yêu Duy mà không dành lấy sao, hèn hạ_Quỳnh nhếch môi

-sao cũng được nhưng vẫn còn hơn người chen vào tình cảm của người khác như cô, không phải hèn hạ nữa đâu mà là ĐÁNG KHINH đó_NH cũng không vừa, cả 2 đấu mắt với nhau

-nếu tôi đưa mấy tấm ảnh này cho đám nhà báo thì sao nhỉ_Quỳnh cười ném vào người NH, NH nhặt lên tái mặt là hình ba cô đang nhận hối lộ. Mặt sa sầm lại

-cô muốn gì

-tôi muốn cô giúp dạy cho 2 con ranh đó 1 bài học, chỉ là “hợp tác cùng phát triển” 2 bên cùng có lợi và mấy tấm ảnh này tôi sẽ hủy_cười đắc ý chìa tay ra, NH không còn lựa chọn nào khác đành chìa tay ra bắt tay với Quỳnh, chấp nhận những gì Quỳnh nói.

Chương 54

Nhưng không chỉ mình Khánh nghe thấy cuộc đối thoại “vui vẻ” này mà còn có cả hắn, “suỵt” hắn ra hiệu cho Khánh im lặng, đợi cho 2 cô đi khuất mới chui ra (2 chàng trai thân hình vạm vỡ cao to trên 1m8 mà chui vào góc chỗ mái thấp nhất không mỏi cũng lạ) vươn tay vươn chân.

-mày tính sao_hắn cất tiếng hỏi

-phải ngăn lại, Quỳnh rất mưu mô lại lôi cả NH vào chuyện này rắc rối rồi

-xem họ sẽ làm gì rồi giải quyết, tốt nhất nên đi theo giám sát Quỳnh và NH

^^*(*)(&^*

Trong khi 2 chàng nhà ta đang bàn mưu tính kế thì ở 1 nơi khác 2 nàng Jan và nó cũng đang mất ngủ

-ngủ chưa_nó nằm mãi không ngủ được lay người Jan

-chưa, haizz_Jan thở dài

-mai có đi học không, cả tuần nay nghỉ rồi

-ùm, thì đi dù sao cũng còn có 1 tuần nữa học ở TK

Nghĩ đến việc ra Mĩ nhập học 2 cô trỗi lên 1 nỗi buồn. Im lặng là những gì đang diễn ra cứ ngỡ là 2 cô đã ngủ không ngờ là mắt vẫn mở nhưng mỗi người lại theo đuổi 1 dòng suy nghĩ riêng...

Nó vẫn thường mất ngủ và suy nghĩ mông lung như vậy không nghĩ về chuyện của Jan thì nhớ về hắn, lấy tay sờ lên miếng gạc trắng băng bó vết thương trên trán lại nhớ về thái độ hôm nay của hắn tim lại nhói đau...ghét nó sao, ùm cũng phải thôi giờ hắn đã có Nhật hạ rồi mà...Nó cười buồn rồi nhắm mắt

Cũng như nó, Jan nhớ tới Khánh, cậu vẫn thường ôm cô mỗi khi buồn mang hạnh phúc và niềm vui tới cho cô nhưng bậy giờ đã khác, cậu chỉ mang nỗi buồn và nước mắt. Vết thương ở tim trước đã rất sâu hôm nay lại gặp cảnh Khánh chủ động ôm Quỳnh cô đã không còn đau nữa cũng không khóc jan đã cạn nước mắt vì cậu rồi. Jan đã từng muốn đợi lời giải thích từ Khánh nhưng giờ chắc không cần nữa, chưa ai nói chia tay nhưng hành động của cậu cũng làm cô đủ hiểu rồi...

Hôm sau, tỉnh giậy sau đêm thức trắng 2 cô uể oải bước ra khỏi giường vscn vào bàn trang điểm đánh phấn nhẹ che phần thâm quầng nhàn nhạt. Vì mặc váy nên không thể tự lái mô tô được nó lôi đt ra định gọi bác tài xế đến thì Jan ngăn lại

-đi xe bus không_Jan cười nhẹ nhìn nó, nó gật đầu

Đợi ở bến xe bao nhiêu cặp mắt nhìn 2 đứa nó, nó rất ghét bị người khác nhìn soi mói nhưng vì Jan nó mới chịu đi xe bus nhìn thấy sự khổ sở của nó, Jan bật cười.

Nó nhéo tay Jan miệng vẫn cười nhưng trong lòng đang rất muốn giết nhỏ, 2 đưa đấu mắt nhau trong sự ngỡ ngàng của nhiều người vì biểu cảm phong phú trên gương mặt tụi nó nhìn góc độ nào sắc thái nào cũng thật đẹp.

Nhận thấy có điều gì không ổn nó với Jan im bặt ngừng cười, quên cả xe bus đang bóp còi đợi 2 cô nãy giờ

-2 cô kia có lên không_bác tài nổi giận quát tụi nó

-ơ à có_lật đật trèo lên xe, xe chật níc mãi tụi nó mới xuống hàng ghế cuối không ngờ lại chạm mặt Khánh, Duy, Quỳnh và cả NH, chẳng hiểu trời đất hôm nay làm sao mà lại tụ họp hết mĩ nam mĩ nữ trên chiếc xe buýt chật hẹp này.

6 đôi mắt nhìn nhau, “đứng hình” đúng là như vậy.

-đúng là oan gia ngõ hẹp_Jan lẩm bẩm

Khánh và hắn vẫn không khỏi bất ngờ tình thế bây giờ rất là éo le, vì không đủ chỗ nên 2 cậu đành để Quỳnh và NH ngồi lên đùi mình còn nó với jan đứng trước mặt. Quỳnh đang rất đắc ý đưa mắt nhìn Jan như thách thức, NH ngần ngại đứng lên nhưng bị cặp mắt sắc nhon của Quỳnh nhìn đành ngậm ngùi ngồi xuống, nó và Jan vẫn thản nhiên koi như không khí đến nơi chậm rãi bước xuống không ngoái lại nhìn dù chỉ 1 lần

Vừa đến cổng trường đã nghe vang tiếng thầy hiệu trưởng

-e hèm, hôm nay các em khối 10 được nghỉ về nhà sắp xếp đồ đạc mai có chuyến học ngoại khóa ở bên hồ Cảnh Yên thầy đề nghị ai cũng phải có mặt, nhà trường đã thông báo cho phụ huynh biết mong ngày mai các em sẽ không chậm trễ.

Hsinh bắt đầu nhao nhao, truyền nhau những truyền thuyết về hồ Cảnh Yên nhiều học sinh rất hứng thú nhưng 1 phần nhỏ thì ngược lại điển hình là nó và Jan Khánh và hắn

-còn nữa, các em sẽ đi xe riêng do trường xắp xếp. Sau chuyến ngoại khóa sẽ có bài thu hoạch mỗi bài đều phải viết tay trên 10.000 từ, chắc các em đã rõ

Quỳnh và NH có vẻ rất hứng thú cho chuyến ngoại khóa ngày mai, nhưng chuyến dã ngoại đó có được vui vẻ và bổ ích như thầy đã nói hay không điều đó vẫn là 1 dấu hỏi

Chương 55

8h30 sáng học sinh khối 10 đã có mặt đầy đủ, đương nhiên có cả 6 người tụi nó (cùng lớp là thế đấy, trong thời gian 2 đứa nó nghỉ NH và Quỳnh đã nhập học tất nhiên là sẽ học chung với tụi hắn là 10a1 rồi)

Cô Liên kiểm tra sĩ số lớp

-bây giờ các em bốc thăm 2 số giống nhau sẽ ngồi cạnh nhau, số đó cũng chính là số ghế ngồi thầy cô đã đánh dấu sẵn rồi

Cô Liên cầm chiếc hộp lướt qua từng học sinh một đến nó là cuối cùng.

-trời ơi sao lại ngồi chung với tên vừa béo vừa hôi thế này_hsinh 1

-hixx cô ơi em muốn đổi chỗ_hsinh 2

^%^&^

Cô trừng mắt

-miễn bàn

Nó mở giấy trên tay số 34 cũng là ghế cuối cùng, không may là hắn cũng trùng số với nó. Khánh số 33, Jan cũng 33 vậy là cùng ghế phía trước nó. Quỳnh giận dỗi cùng số với NH.

Trên xe nó ngồi cạnh hắn cũng không màng bận tâm, đeo tai phone nhắm mắt lại. Hắn muốn hỏi nó nhiều thứ lắm và muốn xin lỗi nó chuyện hôm trước nhưng không đủ can đảm dựa người vào cửa sổ cũng nhắm mắt giống nó đương nhiên là không ngủ.

Jan với Khánh cũng đang gặp phải trường hợp tương tự, ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong. Jan còn đang phải hứng chịu ánh nhìn ganh ghét của Quỳnh, tức giận đứng dậy

-cô muốn đổi chỗ_Jan nói

-cô đồng ý sao_Quỳnh hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng rất đắc ý “biết sợ tôi là tốt”

Vậy là Jan lên ngồi cùng NH còn Quỳnh xuống chỗ Khánh, vừa ngồi xuống Jan đã rợn người với 2 chữ

-anh iêu_Quỳnh ngả người vô lòng Khánh cười mãn nguyện

Khánh chẳng quan tâm, cũng chẳng thèm nhìn_Quỳnh tức đỏ mặt nhưng vẫn giữ nguyên tư thế chọc tức Jan.

-tôi ngồi cạnh cửa số được chứ_dù không thích lắm nhưng Jan không còn ghét NH như ban đầu nữa, NH cũng không giống Quỳnh theo Jan là vậy, lịch sự đề nghị NH

-ơ dạ được_lần đầu tiên thấy Jan nói chuyện với mình không thấy Jan ghét mình nữa NH cũng có vẻ vui vui

Chuyến đi vẫn tiếp tục, xe vẫn chạy và chỗ tụi nó không khí vẫn ngột ngạt khó chịu và yên lặng như ban đầu. Đêm qua không ngủ được nó đeo tai phone nhưng không hề có nhạc, xe đi qua cục đá hơi xóc khiến nó đang ngủ gật ngả đầu vào vai hắn. Hắn cũng hơi bất ngờ khi thấy vật nặng trên vai mình, bất giác cười nhìn nó ngủ trông rất đẹp ngoan như 1 chú mèo con đã rất lâu rồi hắn không được thấy nó ở cự li gần như thế này nữa... chợt thấy nó trở mình hắn vờ nhắm mắt lại

Nó mở mắt bối rối thấy mình đang tựa đầu vào vai hắn, mặt hơi ửng đỏ trông rất đáng iêu, tực cốc đầu mình quay đi không hiểu sao gần hắn nó lại có thể ngủ dễ dàng như vậy, cười nhạt rồi quay đi

Thấy vẻ mặt nó vậy hắn hơi buồn, nó ghét hắn vậy sao (suy nghĩ giống nhau thế @@) không thèm tựa vào hắn nữa sao. Xe dừng lại vậy là cũng tới nơi nó bước nhanh ra khỏi chỗ, tới chỗ Jan nó cười nhẹ với NH rồi cùng Jan mang hành lí xuống.

-im lặng_thầy hiệu trưởng lên tiếng nhưng tiếng nói chuyện học sinh vẫn vang đều đều, có thể nói là không có tác dụng

-tất cả im lặng_1 lần nữa thầy hét lên nhưng vẫn không xi-nhê

Giận giữ đã lên tới đỉnh điểm, thầy cầm chiếc loa phóng thanh, nó cùng Jan bịt tai lại

-IM LẶNG_tiếng loa chói tai vang nguyên 1 vùng

Thấy có chút thay đổi ông mỉm cười hài lòng, nói tiếp

-bây giờ các em có thể dựng lều rồi tổ chức ăn uống vui chơi, tuyệt đối không được lại gần hồ Cảnh Yên rất nguy hiểm hồ rất sâu ngã xuống dù có biết bơi cũng rất dễ mất mạng

Ai nấy gật đầu rồi cũng mang đồ đạc mình đi xếp bắt đầu dựng lều, thầy đứng lặng tại chỗ đúng là không coi giáo viên ra gì, nó cũng phải bật cười mình, hôm nay nó mặc áo sơ-mi cách điệu caro trắng đen, quần caki màu trắng đi giày nike rất năng động.

Từ độ cao này trông hồ Cảnh Yên rất rộng, màu xanh của cỏ nhung không được cắt tỉa mọc tự nhiên trông rất mềm mại, xanh dịu mát của hồ sóng gợn lăn tăn nó luôn muốn đến đây nhưng chưa có dịp chính vì vậy ngoại khóa này nó mới quyết đi nếu không nó đã ở nhà, bị đuổi học cũng chẳng sao vài ngày nữa nó cũng đi rồi.

Nó nhíu mày, nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sautrước ông bác của mình.

Đưa hành lí cho Jan nó đi dạo 1 mình, ở đây là vùng hẻo lánh nhưng rất đẹp không khí rất dễ chịu, đi men theo ngọn đồi nhỏ không quá cao nên nó dễ dàng có thể trèo lên và quan sát mọi thứ từ độ cao này. Trèo lên phiến đá nhỏ nó vươn vai nhắm mắt tận hưởng những làn gió mát lạnh phả vào mặt mình, hôm nay nó mặc áo sơ-mi cách điệu caro trắng đen, quần caki màu trắng đi giày nike rất năng động.

Từ độ cao này trông hồ Cảnh Yên rất rộng, màu xanh của cỏ nhung không được cắt tỉa mọc tự nhiên trông rất mềm mại, xanh dịu mát của hồ sóng gợn lăn tăn nó luôn muốn đến đây nhưng chưa có dịp chính vì vậy ngoại khóa này nó mới quyết đi nếu không nó đã ở nhà, bị đuổi học cũng chẳng sao vài ngày nữa nó cũng đi rồi.

Nó nhíu mày, nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau

Chương 56

Nó vẫn im lặng nhìn Nhật Hạ

-chị đang hóng gió sao_NH nhẹ nhàng hỏi nở 1 nụ cười thân thiện

-ùm

-chị ghét em sao

-không

-vậy từ nay chị hãy ghét em đi_giọng nói đều đều rồi khuất hẳn, nó chưa hiểu hết được ý nghĩa trong câu nói đó, ngồi 1 lúc trở về trời cũng khá tối rồi.

Nó về lại chỗ tập trung lều đã được dựng cả rồi định nhấc đt gọi Jan thì Jan đã chạy tới

-mày đi đâu vậy tao tìm mày cả buổi_Jan phụng phịu hờn dỗi nhìn nó

-tao đi hóng gió chút thôi

-ùm, thôi ra tập trung đi đồ ăn chuẩn bị hết rồi

Nói rồi Jan kéo nó đi, buổi ngoại khóa ấm cúng với số học sinh của khối 10 khá đông. ở chính giữa đống củi được chất đầy 1 số học sinh nam đổ thêm vào 1 chút dầu hỏa rồi châm lửa, buổi tối học sinh vui đùa cả thầy cô cũng tham gia, có 1 số dân làng gần đó cũng góp mặt dạy cho tụi nó nhảy điệu múa của dân tộc ở đây khi diễn ra lễ hội bên đống lửa.

Không khí vui vẻ vẫn tiếp tục cho đến khi cô Liên cầm chiếc loa phóng thanh (phải dùng cái này hsinh mới nghe :)) )

-để thay đổi không khí mời 2 em đạt giải công chúa và hoàng tử băng lên hát tặng mọi người, các em thấy sao_cô Liên vui vẻ nói làm nó giật mình, nhíu mày nhìn hắn hắn cũng không nói gì nhưng trong lòng cũng vui vì được hát cùng nó, ở buổi Angle hắn đã rất chăm chú xem nó biểu diên bài “bèo dạt mây trôi”

Bộp!!! bộp!!! học sinh đồng loạt vỗ tay ủng hộ

Nó đành ngậm ngùi bước lên, hắn cầm theo chiếc guitar lấy từ chỗ cô Liên lên

-anh biết chơi bài “She Neva Knows” chứ_nó nói nhỏ đủ để 2 đứa nghe, hắn gật đầu vậy là tiếng đàn dần dần vang lên hắn đọc rap trước:

“Đã qua 1 thời gian dài, kể từ khi tôi và cô ấy…cách xa nhau

Nhưng tôi không dám chắc, từ bây giờ cho đến mãi sau này đi nữa

Em sẽ yêu ai…hơn tôi…!

Can U feel, can U feel, feel…feel…feel me…me…me…

Có nước mắt đã thôi không rơi nữa

Có những vết đau rồi cũng đã lành

Mình phải xa nhau tìm cuộc sống riêng dù anh biết

Ai cũng phải lớn lên thôi nhưng anh vẫn luôn tương tư

Về ngày đầu mới biết yêu cùng 1 chút giận hờn

Và ngày cuối lúc em khóc trên đôi vai anh rồi bỏ đi

Anh đưa tay giữ lấy những nắm tro tàn em bỏ lại phía mặt trời

Có lẽ em đang ở nơi đâu cũng buồn vu vơ

Nhưng phía sau hạnh phúc kia là gì, khi em đang cố

Tìm lại những thứ đã qua, quá lâu rồi

(Sao đây khi em không thể yêu ai)”

Giọng rap ấm áp vang lên rồi tiếp theo tới nó, nó cũng yêu rap tất nhiên khả năng của nó ai cũng phải tán thưởng. chất giọng trong veo sáng cao vút khi rap nó lại trở nên khác biệt gây ấn tượng, không còn vẻ yếu mềm truyền cảm như “bèo dạt mây trôi” nhưng vẫn kém phần da diết sâu sắc

[i]“Becuz She Neva Knows

Vì cuộc sống luôn thay màu

Nhưng đâu ai biết sẽ có 1 ngày

Mọi cảm xúc từ trái tim em vụt tắt

Ai đó mang, mang đi hết rung động trong em giờ, đã biến tan

(Sao đây khi em không thể yêu ai)

Becuz Nobody Know

Mình lùi lại 1 bước để em đi

Nhưng em đâu biết đã có 1 người

Cùng vòng tay ghì chắc em hơn bao giờ hết

Ai đã buông, khi cơn bão sau cùng đến vội vàng, cuốn đi rồi

(Sao đây khi em không thế yêu ai)”

Từng lời hát như chưa đựng tâm sự của nó, nó mang hết cảm xúc dồn hết vào đây, đó cũng là lí do nó chọn bài hát này...Nhưng giờ không chỉ nó và hắn song ca nữa Khánh cũng góp mặt với sáng tạo dùng chiếc guitar khác gõ lên thành tạo tiếng trống, rồi cậu cũng hát không chỉ cậu mà cả Jan

“She Neva Knows… Ooh ooh…Em không thể yêu ai

She Neva, She Neva…She Neva Eva…Eva…Eva…Eva!

She Neva Knows…She Neva Knows…She Neva, She Neva…Eva…Eva…E va…E con đường đó mang em quá xa

Em cũng không thể nào nhắm mắt cứ đi đến hết, hay quay về

Để tránh xa những ngày mai tới, thì dừng lại em nhé

Just a minute, think about us and…

Nhận ra vì sao đây khi em không thể yêu ai

Khi đôi bàn tay nhẹ lên giữ bao nhiêu tro tàn bay, phía mặt trời

Anh đi tìm em, anh đi tìm lại mình khi cơn bão sau cùng lạnh lùng cuốn trôi

“Baby I Know”, “No, Just Me” chỉ mình anh biết em không thể yêu ai”

[/i]

Giọng hát mạnh mẽ dứt khoát kết hợp với ngọt ngào truyền cảm là những gì cảm nhận được khi cả 4 cất tiếng

“Cho anh thêm day dứt sau với những điều luôn tồn tại mãi mãi

Bước chân giờ đây không đưa em đi đến nơi

Vùng trời hạnh phúc như em đã nói khi buông tay

Vì em chưa quên?

Hay đang cố gắng giữ cho riêng mình 1 phần nào để tìm về góc tối đó

Nơi đôi mắt em hướng về ai…ai…ai?

Please don’t give me a LIE…

Ooh ooh…Em không thể yêu ai

Can U feel, can U feel, feel…feel…feel me…me…me…”

Bầu không khí như ngưng đọng lại như nỗi buồn trong bài hát này, nó cùng Jan cúi đầu chào rồi cùng nhua bước ra khỏi đó để lại 2 chàng nhà ta ngẩn người với 1 nỗi buồn.

Bộp!!! bộp!!!!! sự kết hợp tuyệt diệu của những thiên thần.

Trong khi đó Quỳnh đang giận tím mặt “các người đợi đó”

Chương 57

Sau 1 hồi im lặng, Jan cũng cất tiếng

-mày cũng biết chọn bài đó chứ, làm tao buồn theo rồi_Jan nửa đùa nửa trách

-hôm nay trăng đẹp thật_nó không muốn trả lời câu hỏi kia, ngả người năm xuống. Nó không muốn cả 2 phải buồn

Jan hiểu nó, cũng không nhắc chuyện kia nữa ngẩng mặt lên trời ngắm sao không khí lại trở về sự im lặng vốn có

Có tiếng bước chân nó cùng Jan không ai nói ai nhìn nhau,

Nhậtt Hạ từ từ bước tới đi cạnh là Quỳnh

-2 chị có muốn đi đến hồ Cảnh Yên với tụi em không_NH cười hiền_Nghe nói hồ Cảnh Yên có nước rất ngọt và trong, ai uống được nước ở hồ sẽ gặp rất nhiều may mắn, 2 chị đi chứ

-thầy Thịnh đã nói không được đến đó

Jan nhìn NH, có vẻ không thích đi

-sợ sao_Quỳnh cười khẩy

-có gì phải sợ

4 cô gái bước đi trong màn đêm tối, phải đi qua 1 bãi tha ma nhỏ mới đến được, tất nhiên là với trời tối ai cũng phải thấy chút sợ đặc biệt là nó, tay toát hết mồ hôi chân hơi run nhưng vẫn cố bước đi cho tự nhiên nhất. Gió thổi nhè nhẹ nhưng đủ làm nó rùng mình, Jan ngược lại rất hứng thú với nhưng thứ mới lạ đi với nó không phải ý tưởng quá tồi.

-thấy có gì lạ không_nó khẽ nói nhưng đủ 4 người nghe

-có gì đâu_Quỳnh nhún vai trả lời

-nhìn lại đi_NH sợ hãi ôm lấy tay Quỳnh giọng run run

Giờ nhìn lại tất cả ngôi mộ ở đây đều được thắp nhang đầy đủ và có cả hoa tươi ở trên, điều phải nói là ở đây không hề có người dân vậy ai là người thắp nhang cho họ đặc biệt là hương nhang vẫn thoag thoảng đâu đây vài que nhang vẫn chưa cháy hết.

Sắc mặt cả 4 thay đổi trở nên tái hẳn ra trông rất khó coi. Không khí xung quanh nặng nề , tưởng chừng như đặc quánh.

Nó mặc dù đang rất run nhưng vẫn cố nói

-ra khỏi chỗ này

Gió thổi vào tán lá cây, lá rụng xuống xào xạc trong màn đêm tĩnh mịch nghe thấy tiếng động ghê rợn 4 đứa vắt chân lên cổ ra sức chạy, từ đó tụi nó mới hiểu rõ được câu “chạy như ma đuổi”

Nghe tiếng gọi ý ới đằng sau nó mới dừng lại, vẫn chưa hoàn hồn tim nó vẫn đang đập rộn ràng thì ra nó là người chạy đầu tiên và cũng là người sợ nhất

Jan đã quá quen với tốc độ chạy của nó nên bình thường vấn đề là Quỳnh với NH chạy muốn hụt hơi phía sau, chân muốn rã rời.

-im lặng chút_nghe tiếng Jan Q với NH im bặt (sao nghe lời v, chuyện lạ)

Gruw...Gruw!!!!!!!

-tiếng con gì vậy_NH ngây ngô hỏi

-cô nghe thấy tiếng con gấu bao giờ chưa_nó trả lời

-đừng đùa ở đây làm gì có gấu_Quỳnh cười cợt trên sự suy đoán của nó.

-tôi khuyên cô nên đứng im nếu chưa muốn chết_Jan nhìn ra sau Quỳnh

-gì chứ_Quỳnh vẫn đang cười quay ra sau miệng không ngậm lại được, tay chân cứng đờ mọi hoạt động của cơ thể như ngừng trệ.

-tìm cây cao nhất chắc nhất trèo lên_dứt câu nó với Jan đã trèo tót lên cây mặc cho NH với Q đang đứng như trời trồng bên dưới, gấu thì càng ngày càng tiến tới gần Quỳnh, NH đã bắt đầu trèo lên cái cây mà nó đã có bên trên

-cứu với_NH kêu tham thiết bên dưới, nó định không giúp nhưng lại thôi giơ tay kéo Nh lên trên

-nay cô điên à còn không mau trèo lên_Jan giận giữ nói Quỳnh

-tôi...tôi_Quỳnh run run_không biết trèo

Jan xém rớt xuống do sock, lớn bằng từng này mà không biết trèo cây

-lên đây_Jan nhảy xuống đỡ Q lên dằn vặt mãi với cành cây vẫn không sao lên được

-á được rồi_Q hét lên sung sướng nhưng chợt nhớ ra những gì cô tính toán để hại Jan và nó, gấu đang phía trước còn gì tiện lợi hơn nữa “cô đừng trách tôi” Q thầm nghĩ rồi dùng chân đạp thẳng vào sau gáy Jan, mất đà đang leo được nửa cây Jan rớt thẳng xuống đất

-chúa ơi!!!!!!!!!!!! cứu con

Bịch!!!!!!!!!!!!!

Gruw!!!

-Jan cẩn thận_nó bẻ cây nhảy xuống dùng cây đập vào lưng con gấu đánh lạc hướng nhanh chân chạy vào phía rừng, sức người sao so sánh bằng sức gấu không lâu nó kiệt sức chạy zíc zắc đánh lạc hướng nhưng người mất sức là nó. Trên người lại không mang 1 thứ gì để tự vệ, nó toan trèo lên cây nhưng không kịp chú gấu đã ngay sau lưng, móng vuốt sắc nhọn có vẻ vẫn chưa trưởng thành nên gấu cao hơn nó hơn 1 cái đầu nhưng để đánh bại không phải dễ.

Chương 58

liếc xuống đất nhặt nhanh mấy viên đá bia vào đầu con gấu, cú ném rất chuẩn xác nhưng chẳng hề hấn gì càng làm gấu giận giữ mà tiến gần nó hơn.

Gruw!!!! chú gấu gầm lên nhảy bổ vào người nó, nó dùng chân đá văng ra nhưng chú gấu không hề dừng lại việc tấn công nó. mồ hôi nó túa ra ướt đẫm lưng áo, “sợ hãi” đúng là như vậy nó nhớ tới lần trong trò chơi nó gặp hổ trong lúc nguy cấp nhất người cứu nó thoát khỏi là hắn, nhưng lần này chắc chắn sẽ không còn ai giúp nó nữa nó chỉ có 1 mình, một mình chống chọi với mọi thứ một mình chỉ một mình thôiiii

Gấu đã vật nó nằm xuống, trọng lượng cơ thể gấu rất nặng làm việc chống cự bằng chân và tay nó bị cản trở. Nó dần yếu thế, và kiệt sức...

Vậy là hết nó nhắm mặt 1 giọt nước mắt khẽ rơi trên môi nở 1 nụ cười nhạt hình ảnh cuối cùng là hắn, chua xót....

***

Sau khi nó bị gấu rượt đuổi Jan đã cố chạy theo nó nhưng lại vấp cục đá, đứng dậy chạy tiếp

Bụp!!!

Ập tới là cành cây chắc nịch đập vào trán Jan “ôi nhiều sao quá” cảm giác đầu tiên mà Jan cảm nhận được không phải là đau mà là có 1 dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trán xuống mặt rồi ngất lịm...

Lúc NH và Q tới đã thấy Jan nằm bất tình với dòng máu đỏ tươi trên trán máu vẫn không ngừng tuôn

-máu, cứu chị ấy đi_NH hoảng hốt xé áo ra cầm máu cho Jan, Q ngăn lại

-kệ cô ta, về thôi coi như không biết

-không được họ đã cứu chúng ta, chị Ji đâu_NH càng thêm hoảng

-chắc đã trong bụng con gấu đó rồi_Q nói như chẳng lên quan gì tới mình, nghĩ Q càng tức vốn là muốn Jan chết dưới chú gấu đó chứ không phải nó, nó tự chuốc lấy ráng mà chịu

NH bắt đầu khóc do quá hoảng loạn

-mau đưa chị Jan về gọi mọi người đến tìm chị Ji

-cô bị điên à, họ chết càng tốt cho chúng ta_Quỳnh gằn lên giận giữ trước sự ngu ngốc của NH. Chợt có tiếng gọi đằng sau

-Jan ơi

-Ji ơi cô ở đâu

...

Từ sau bụi hắn thấy có tiếng khóc

-ra chỗ kia xem sao

Trước đó vài tiếng hắn đi tìm nó định nói chuyện nhưng không thấy đâu nỗi lo lắng ập đến hắn gọi cho Khánh đi tìm Jan cũng không có, Quỳnh và NH cũng chẳng thấy đâu biết là có chuyện chẳng lành nên đi tìm. Trước mắt hắn và Khánh là cảnh Quỳnh và NH ngồi khóc băng bó vết thương trên trán Jan

-Jan ơi tôi xin lỗi vì tôi mà cô_Quỳnh ngồi khóc rưng rức (giả tạo vô nhân đạo). Mắt NH đã sưng lên ngồi thẫn thờ nghĩ về nó

Khánh cùng hắn chạy đến, Khánh đến ôm chầm lấy Jan bế xốc cô lên mang về lều của trường. Còn hắn việc đầu tiên là chạy đến chỗ NH

-Ji đâu, cô ấy đâu_nắm chặt lấy vai NH, cô đau nhói nước mắt bắt đầu lại rơi lã chã không nói được lời nào

-Ji bị gấu ăn thịt rồi_Quỳnh sụt sùi nói

Hắn như bất động, “nó chết rồi sao, không thể nào” hắn chẳng nói gì tiếp tục đi tìm lại gào lên

-Ji ơi

-cô ở đâu

-Ji ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Hắn gục xuống, khóe mắt bắt đầu đỏ lên trời đất tối sầm lại khó khăn lắm Quỳnh với NH mới có thể mang hắn về lều dưới sự trợ giúp của mọi người.

Jan đã tỉnh ngồi thẫn thờ với 2 hàng nước mắt trong vòng tay của Khánh, Quỳnh thực sự tức giận khi thấy cảnh này tay nắm chặt bỏ đi.

NH vẫn đang ở chỗ hắn, hắn chẳng màng tới cô một mực đòi đi tìm nó nhưng bị thầy cô giữ lại. Hắn thực sự mất bình tĩnh

-tránh ra_mắt hắn chuyển sang đỏ ngàu. NH không kìm được nước mắt, cô đã sai khi cùng Quỳnh gọi 2 tụi nó đi ra hồ Cảnh Yên, thực sự chuyện gặp gấu nằm ngoài dự đoán của cô. Cô lau nước mắt chạy nhanh ra ngoài ôm đầu khóc tức tưởi

Chuyện nó mất mạng vì gặp gấu đã loan đến khắp hsinh và thầy cô, chuyện này cũng được thông báo đến Quân và pama nó tất cả đều đã đến hồ Cảnh Yên thương xót cho số phận của nó, tuổi đời còn trẻ

Mẹ nó ngất lên ngất xuống, phải mang đi truyền nước ba nó và Quân cũng không màng được chuyện này thẫn thờ. Khánh dìu Jan bước ra chỗ ba nó

-con xin lỗi vì con mà Ji..._Jan lại khóc không biết cô khóc bao nhiêu lần rồi

Tất cả cũng không kìm được nước mắt nữa, nó tuy lạnh lùng nhưng đối xử rất tốt vói mọi người không nói nhiều chỉ giúp đỡ bằng hành động nên được rất nhiều bạn yêu mến cả thầy cô nữa nó là 1 học sinh ngoan học giỏi lại rất xinh đẹp

Chương 59

Khải gấp rút tới hồ Cảnh Yên dường như lúc được nghe thông báo từ Quân cậu vẫn chưa chấp nhận được sự thật này

Nó đã chết sao, 1 cú sock lớn không thể nào cô em gái bé nhỏ đã chịu bao nhiêu đau khổ giờ lại ra đi dễ dàng vậy sao “nó chưa chết” cậu luôn tin như vậy nhưng khi xe dừng lại ngay chỗ bìa rừng suy nghĩ của cậu đã đúng...

-á á á_hsinh 1

-maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa_hsinh 2 ngất tại trận luôn

-chị Ji em xin lỗi không phải tại em mà_NH hoảng hốt thấy nó bước ra từ xe Khải.

Nó chẳng hiểu gì cả, từ lúc ở bìa rừng nó gặp Khải cậu chạy tới ôm lấy nó xem xét hỏi han tùm lum hết nó hỏi nhưng cậu không nói gì chỉ tủm tỉm cười. Đậu xe rồi bảo nó xuống trước cậu ra sau

Trở về hiện tại nó đang rất bơ vơ ai cũng tránh xa nó, tình cảnh dở khóc dở cười, nó đang vui vẻ trở về sau cõi chết mà sao ai cũng xa lánh nó vậy có chút buồn nó về lều của nó

-Ji là em thật sao_hắn chạy đến ôm chầm lấy nó, khó chịu nó đẩy ra không thèm nhìn đi thẳng.

-anh xin lỗi nhưng anh yêu em_hắn nắm lấy bàn tay nó, ôm lấy nó từ đằng sau, chợt thấy cổ mình ươn ướt lành lạnh, hắn khóc sao khóc vì nó. Nó vẫn đứng im như vậy cho tới khi hắn ngất ngay trên vai nó, khó khăn lắm nó mới đỡ được hắn vào lều ngay gần đó, mới đến cửa lều Quân bước ra đẩy hắn sang một bên ôm lấy nó hét lên

-em vẫn chưa chết sao

Nó ngớ người, nhìn mẹ đang truyền nước, ba đang khóc, Jan khóc Khánh dỗ Jan, chuyện gì vậy.

-mày/em/con vẫn sống

Nó không biết nên khóc hay cười nữa

-con vẫn sống mà_toan định đỡ hắn dậy mọi người lao vào ôm lấy nó khóc và éo le hơn nó lại tuột tay hắn ngã thêm 1 lần nữa(tội nghiệp)

-mày đã làm gì ở đâu vậy sao giờ mới chịu về

-con có bị thương ở đâu không

^^%^*^*

-STOP đỡ cậu ta lên giường rồi nói chuyện_nó chỉ hắn đang nằm dưới đất, mọi người mới nhớ ra đỡ hắn dậy và gọi bác sĩ riêng đến khám

Đương nhiên chuyện nó trở về cũng đã lọt vào tai Quỳnh, cô chột giạ không đám đến.

-giờ nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra_đợi mọi chuyện im ắng xuống thầy cô và mọi người cũng biết nó chưa chết nó mới hỏi

-sau khi mày bị gấu rượt tao chạy theo nhưng bị vấp cái cây hay cục đá gì đó mà ngất đi, lúc tỉnh dậy mọi người nói mày đã chết nên tao tưởng thạt mà thông báo với mọi người_Jan cười trừ

-sao ba mẹ anh lại về đây_nó nhìn sang mẹ nó cũng đã tỉnh

-con nghĩ khi con có chuyện gì ba mẹ lại mặc kệ con à_ba nó gắt lên

-Ji không sao là may rồi_Khánh giờ mới lên tiếng tháo gỡ

-đúng đó_Quân cũng đồng ý

-nhưng mọi chuyện là sao, sao em lại ở bìa rừng ban nãy mà về đây lại có tin em đã chết_Khải thắc mắc mà đó cũng là câu hỏi của tất cả

Nó bắt đầu kể lại:

%$^%^&^* (lúc đầu)

-lúc mà em tưởng như đã “die” rồi thì...

“gấu cúi đầu xuống bả vai nó gầm gừ tưởng như vai nó đã nằm trọn trong vai nó nhưng không phải

-Mun ơi_giọng nói của 1 cô gái vang lên, ngay lập tức chu gấu đang đè nó bật giậy chạy ngay tới chỗ cô gái đó

Nhìn thấy đầu tóc nó bù xù, quần áo xộc xệch do vật lộn với “Mun yêu quý” của mình, cô gái đó ái ngại chạy đến bên nó.

-cô không sao chứ_giơ tay tay giúp nó đứng dậy

-à ừ không sao_nó vẫn không hiểu sao nãy chú gấu kia giận giữ muốn giết nó mà giờ lại hiền khô khi ở bên cô gái này như vậy, nghĩ lại nó lại thấy rùng mình.

-tôi tên Tố Uyên gọi tôi là Tố Tố được rồi,đây là Mun, bạn tôi xin lỗi chắc Mun đã làm cô sợ

-tôi là Thảo Nhi, gọi là Ji được rồi_ nó cười trừ “không phải sợ đâu là rất sợ thì có” nghĩ mà không dám nói

-thường ngày Mun rất hiền luôn tránh xa người lạ, chắc Mun thích Ji rồi mới dọa Ji_Tố Tố cười hiền

-vậy sao_”đùa chắc thích mà dọa sao”

-chắc Ji là những người đến hôm nay ở phía đông hồ Cảnh Yên, đợi trời sáng rồi mình dẫn Ji về_chưa kịp để nói đồng ý hay không, TT đã kéo nó nhảy tót lên lưng Mun trở về nhà TT

-đẹp thật_nó trầm trồ hóa ra hồ Cảnh Yên ngay gần chỗ nó chỉ cần đi qua 1 bụi rậm, hoa bồ công anh bên rìa đã bắt đầu nở trắng muốt mềm mại

-nước rất ngọt xuống thử đi_TT kéo nó xuống, dòng nước mát lạnh trong veo, TT dùng chiếc tàu lá khô của cây tre múc nước cho nó, nó nhận lấy

Chương 60

-ngọt thật đó_nó cười đẹp như thiên thần vậy Tố Tố đơ người trong giây lát rồi thốt lên

-Ji thật đẹp như hồ Cảnh Yên vậy_nó thoáng đỏ mặt rồi lấy nước rửa mặt cho trôi đi những gì trong rừng

-nhà Tố Tố ở đâu_chạy nhảy chán nó mới lại chỗ Tố Tố

-ở đây đâu cũng là nhà của mình nằm xuống đi, mình có thứ cho Ji

Nó cũng tò mò nằm xuống cạnh TT, tựa đầu vào người Mun rất mềm và ấm áp.Cứ yên lặng như vậy cho đến khi mặt trời bắt đầu mọc ánh sáng mỏng manh chiếu xuống mặt hồ, tiếng chim bắt đầu hót, làn gió nhẹ đi qua làm những giọt sương trên những lá cây lăn nhẹ xuống mặt hồ kêu róc rách hòa quyện với tiếng chim sơn ca tạo thành 1 bản nhạc nhẹ nhàng vui tươiii”

Nó kể lại trên môi thấp thoáng 1 nụ cười

-Ji...Ji ơiiiiiii_hắn đang nằm bật giậy làm mọi người giật thót mình.

Nó ra hiệu cho mọi người im lặng ra trốn ở 1 góc khuất

Mọi người hiểu ý bắt đầu diễn màn nước mắt của mình

-hixx hixx

-mọi người Ji đâu_hắn hoảng hốt bật dậy

-Jan nó chết rồi cậu nên chấp nhận sự thật_ba nó ngẹn ngào nói

-không không thể, nãy cháu mới vừa nhìn thấy cô ấy mà_hắn thẫn thờ

-đó chỉ là ảo ảnh thôi_Jan nói trong 2 hàng nước mắt liếc nhìn sang nó cười thầm.

-không không thể nào

-ngày mai sẽ bắt đầu tổ chức tang lễ, cậu nên chuẩn bị_Quân mắt cũng đỏ hoe nhưng không rớt 1 giọt nước mắt nào, nó bắt đầu giận “trù chết thật hay sao mà bảo tổ chức tang lễ”

-cô ấy, không thể_hắn ngất tập tiếp theo

Khải vội vàng đến đỡ

-em có cần ác vậy không, tha lỗi cho cậu ta đi_Khải nhìn hắn mà thấy tội, ngất lên ngất xuống từ khi biết tin tới giờ

-kệ hihi_nó cười xòa, lè lưỡi tinh nghịch

-nói cậu ta thấy đồ của em và máu ở hồ Cảnh Yên nhé, em đi đây_nói xong nó lại trở về bên hồ Cảnh yên nó rất thích ở đó đặc biệt là muốn gặp Tố Tố và Mun cô hứa sẽ trở lại đây lúc chia tay với TT mà

Jan lắc đầu ngán ngẩm, giờ mới nhớ ra tay Khánh vẫn đang ôm eo mình.

-anh đang làm cái trò gì vậy_Jan gắt lên

-anh có chuyện muốn nói với em_nói rồi Khánh nắm tay Jan kéo đi, trước sự bất ngờ của Jan và cả tất cả những người có mặt

Đến 1 cách đồng hoa bồ công anh, Khánh vẫn im lặng Jan cũng vậy không chịu nổi nữa Jan nói trước

-không có việc gì tôi xin phép_lạnh nhạt nhất có thể, mặc dù trong lòng đang nhói đau

Không để Jan đi Khánh ôm chầm lấy Jan

-anh rất nhớ em_Jan bất động vài giây rồi nhanh tay đẩy Khánh ra

-Quỳnh sẽ không thích anh như thế này

-người anh yêu là em, cô ấy chỉ là người cũ tin anh được không, nhất định anh sẽ giải quyết được chuyện này_Khánh run run

-em xin lỗi_mắt Jan ngấn lệ bước đi

-có thể anh không đưa em đến nơi lãng mạn như em mong muốn cũng không có những cây nến xếp thành hình trái tim và những bông hồng, nhưng anh có trái tim chân thành này dành cho em người con gái anh yêu là em và người con gái anh muốn bảo vệ cũng chính là em anh không hứa là sẽ yêu em và bảo vệ em suốt đời nhưng giờ phút này anh tự tin để nói lời này “anh yêu em”_Khánh nhắc lại tất cả những gì Khánh đã tỏ tình với Jan, Jan dừng bước.

-anh vẫn muốn thực hiện những gì anh đã nói, cho anh 1 cơ hội làm ơn Jan à

Jan nhìn xuống tay Khánh vẫn còn đeo chiếc nhẫn đó, cô gỡ chiếc nhẫn đeo trên cổ đưa cho Khánh.

Tim Khánh như ngừng đập Jan đã trả lại chiếc nhẫn cho cậu rồi, tất cả đã kết thúc

-ox không đeo cho bx à_Jan mỉm cười gạt nhẹ dòng nước mắt

Khánh cười mãn nguyện đeo nhanh nhẫn vào tay Jan, cậu hôn Jan 1 nụ hôn cửa hạnh phúc một tình yêu đẹp

Từ xa Quỳnh đã chứng kiến tất cả, 2 hàng nước mắt chảy dài

Chương 61

Hắn tỉnh dậy mọi người nhắn lại như những gì nó nói, hắn đến hồ Cảnh Yên trước mắt hắn là chiếc áo khoác đẫm máu của nó, tim hắn như thắt lại từng bước từng bước tiến lại gần.

Quỳ xuống nhìn trân trân vào chiếc áo của nó, nhìn mãi nhìn mãi không khóc không nói gì cũng không cử động

30’

1 tiếng

2 tiếng

hắn vẫn bất động như vậy thẫn thờ với tay ôm chiếc áo đó vào lòng, nước mắt cũng bắt đầu rơi...

Tố Tố bắt đầu bước ra

-cô gái này rất quan trọng với anh sao_hắn không nhìn nhưng vẫn trả lời

-rất quan trọng

-tại sao

-vì tôi rất yêu cô ấy

-cô ấy đã chết rất thảm, con gấu đó đã ăn hơn nửa cơ thể máu túa ra rất nhiều lúc tôi đến đã không kịp nữa nó đã mang phần ơ thể còn lại đi rồi_TT xót xa (tài năng chém có 1 không 2 :v)

Hắn như không tin vào những gì mình nghe thấy nữa, nó đã chết như vậy sao

-tôi thật là vô dụng, không thể đến cứu cô ấy, tôi chết đi cho rồi, kẻ như tôi không đáng sống trên cuộc đời này nữa_hắn nói rồi cầm chiếc dao bấm mang theo bên người định đâm mình.

-từ đã, tôi là 1 pháp sư có thể giúp anh cứu sống cô ấy nhưng có 1 điều

Hắn dừng động tác

-điều gì

-cậu phải chết thì cô ấy mới có thể sống lại nhờ thân xác của cậu và việc này sẽ làm cậu rất đau đớn, linh hồn cậu cũng sẽ không thể đầu thai làm kiếp khác sẽ mãi mãi là 1 cô hồn lang thang

-tôi sẽ làm, cô ấy được sống nhất định bằng cách nào dù đau đớn ra sao tôi cũng chấp nhận hi sinh tính mạng này có đáng là gì, xin hãy giúp tôi_hắn giứt khoát xin TT giúp mình

-vì sao cậu phải làm như vậy_TT nói hắn mà nhìn qua chỗ nó đang nấp

-tôi yêu cô ấy nhưng không thể bảo vệ cô ấy, lúc cô ấy gặp nguy hiểm tôi lại vui vẻ ở 1 chỗ khác biết tin cô ấy ra đi tôi chỉ biết ngồi đó khóc thầm, tôi không thể sống thiếu cô ấy nhưng nếu có thể giúp cô ấy sống lại dù tôi có mất đi cũng không hối tiếc, lúc tôi chết rồi mang cô nhắn lại với cô ấy rằng tôi rất yêu người_hắn khóc, khóc vì nhớ nó yêu nó.

-đồ ngốc_nó lại gần hắn

Hắn ngước đầu lên, trong vô thức ôm lấy nó

Nó gật đầu hơi ngại vì TT đang nhìn mình cười khúc khích

-người ta đang nhìn mình kìa_nó gỡ tay hắn ra

-mình đi trước 2 người cứ nói chuyện đi

Đợi cho TT đi khuất rồi hắn mới thắc mắc

Nó đành kể lại toàn bộ câu chuyện ^%^%^&*^^ và cả việc nó nhờ vả Tố Tố đóng giả làm pháp sư

-thì ra có mình anh bị lừa_hắn hờn dỗi, nó bật cười quên luôn cả việc nó đã từng không muốn hắn ở bên mình sợ tổn thương hắn, giờ nó muốn ích kỉ 1 chút muốn được hạnh phúc bên người nó yêu.

Hắn quay lại nhìn vào mắt nó

-làm người yêu anh nhé

Nó mỉm cười gật đầu rồi vùi mình vào lòng hắn, ấm áp và ngọt ngào. Hắn ôm trọn nó vào vòng tay mình, bao bọc chở che nó như tất cả của hắn.

Hắn đeo lên cổ nó chiếc dây chuyền hôm đi trung tâm thương mại mà nó thích, nó hơi bất ngờ

-sao anh có được chẳng phải đã có người đặt rồi sao_cầm mặt dây hình bông tuyết và vầng trăng khuyết trên tay nó không khỏi bất ngờ.

-cái gì em thích thì có phải chết anh cũng tìm ra bằng được_nó mỉm cười hạnh phúc

Truyền thuyết hồ Cảnh Yên còn có đôi tình nhân nào đến đây sẽ được hưởng sự hạnh phúc trọn vẹn.

“Nhật Duy Thảo Nhi 2 người phải thật hạnh phúc nhé, em luôn chúc phúc cho 2 người” Nhật Hạ từ xa mỉm cười mặc dù khóe mắt bắt đầu đỏ lên ngấn nước.

Buổi dã ngoại kết thúc sớm hơn dự kiến và học sinh không thể tham quan hồ Cảnh Yên vì thế bài thu hoach 10.000 chữ cũng bị hủy, dù chuyến đi không được bổ ích như thầy cô mong muốn nhưng đã đem lại hạnh phúc cho nhiều người...nhưng cũng không ít nỗi đau và nước mắt

Chương 62

Quỳnh và Nhật Hạ đã quyết định tự rút lui vì biết mình không thể chen vào tình cảm của họ, mỉm cười và chúc phúc là những gì 2 cô đã làm.

-em về Nga học nốt chương trình bảo lưu bên đó 2 người phải thật hạnh phúc nhé_Quỳnh dù không nỡ lắm cũng không muốn ở lại tự làm đau mình. Nhưng cũng nhờ đó mà cô biết cách từ bỏ những thứ không bao giờ thuộc về mình

-Quỳnh/em cũng vậy_Jan và Khánh đồng thanh nói, có vẻ họ rất hợp nhau

-Jan không phiền nếu Quỳnh ôm Khánh chứ

-đương nhiên rồi, nhưng nhớ ôm mình nữa là được_Jan cười vui vẻ

“chuyện ở khách sạn ngày đó anh không mắc lỗ gì với em nên anh không cần cảm thấy có lỗi đâu, em xin lỗi” Khánh nhớ lại những gì Quỳnh nói trước đó ghé tai nói nhỏ cho Quỳnh nghe “anh không trách em, nhớ phải hạnh phúc và luôn vui vẻ” Quỳnh nghe vậy suýt khóc nhưng may mắn ngăn lại được

-Quỳnh xin lỗi vì những gì đã làm_Quỳnh ôm Jan và nói, Jan gật đầu

-“Chuyến bay từ Việt Nam đến Nga sắp cất cánh mời quý khách chuẩn bị”

Vẫy tay chào Jan và Khánh bước vào trong Quỳnh ngắm lại khung cảnh Việt Nam nơi đây đã chứa đựng nhiều hồi ức khó quên.

-bx đói chưa mình đi ăn_Khánh ôm eo Jan cười đùa

Jan gật đầu xoa bụng

Nó và hắn cũng đã trở thành 1 couple đẹp không chỉ trong trường lớp mà còn là 1 cặp nổi tiếng tàn ác trong thế giới ngầm Devil Tuyết Đen...Nhiều tờ báo mong muốn chụp ãnh 2 người họ để quảng bá sản phẩm hay in báo cho tuổi học trò nhưng tụi nó nhất quyết từ chối vì đó là chuyện riêng tư

***

Thời gian trôi qua cũng thấm thoát 3 năm giờ nó với Jan đã là nữ sinh năm nhất của trường đại học quốc tế thiết kế L còn hắn và Khánh học ngành Kinh tế vĩ mô DJ năm 2. Cuộc sống vẫn trôi qua đương nhiên trong tình yêu họ cũng phải trải qua những trận cãi nhau nhỏ nhưng cũng không đáng kể, Jan và Khánh vẫn tình cảm như xưa riêng nó và hắn có vẻ ít thể hiện bằng lời nói hơn chỉ quan tâm nhau bằng hành động mà chỉ họ mới hiểu (hiểu nhau nó thế =)) ) Key vẫn làm ở bar wind’s giờ đây còn là tâm điểm của thế giới ngầm khi bọn nó gần như rút khỏi, rất được nhiều người tín nhiệm và bái phục. Khải đã tìm được nửa kia của mình là Kiều Trâm cô gái nhỏ nhắn xinh xắn khuôn mặt trái xoan nước da trắng hồng mềm mại không quá nổi bật nhưng cũng là gương mặt khả ái...

Nó cầm đt nhắn tin cho 3 người (Khánh, Jan, hắn) với nội dung y chang nhau “7h gặp nhau ở cafe True Love đường...số... nhé”

Đúng 7h ở True Love, 4 người với 4 phong cách có mặt tại 1 góc khuất của quán cafe, tránh sự chú ý của mọi người vì giờ tụi nó đang nắm giữ chức 4 couple hoa khôi liên kết 2 trường L và DJ mà.

-em có chuyện gì vậy_hắn lên tiếng trước

-mai anh Quân về đây tổ chức lễ đính hôn mọi người quên sao_nó ngớ người hỏi

Nó nói tụi hắn mới nhớ 1 năm trước Quân đã gặp lại Bảo Anh trong 1 lần tình cờ Quân lang thang trên đường.

“-anh Quân_tiếng Bảo Anh từ đằng sau. Quân cũng nghe thấy nhưng tự cười vào mình sao lại có thể nhớ mà nghe thấy cả tiếng nói như vậy

-Vũ Hoàng Anh Quân_giờ thì không thể nhầm được rồi, trên đời này chỉ có 1 người dám gọi cả họ tên của cậu, sững người trong giây lát cậu quay người lại không tin vào mắt mình

-Bảo Anh

BA cười nhẹ

-đến đâu nói chuyện đi em có chuyện muốn nói

Vậy là BA dẫn Quân vào 1 quán nước nhỏ gần đó, Quân vẫn đang loay hoay cốc cafe trước mắt không dám nhìn vào BA mặc dù trước đó rất nhớ, phải tự chủ mãi Quân mới không lại ôm chầm lấy BA

-người yêu em đâu_lấy hết bình tĩnh Quân mới thốt lên lời

BA hơi bất ngờ trước câu hỏi đó nhìn Quân cười rồi nói

-người đó là anh họ em, ngày đó em phải bỏ anh mà đi vì em nghĩ mình sẽ chết_BA nghẹn ngào nói

-chết?????/ chuyện gì vậy

-ngày đó em bị mắc phải bệnh lạ phải sang Nhật chữa trị vì bên đó khoa học kĩ thuật đầy đủ hơn, nhưng khả năng hồi phục rất thấp chỉ 25% qua 4 năm chữa trị giờ em đã bình thường nhưng sức đề kháng vẫn còn rất yếu, em xin lỗi

-sao em lại dấu anh chứ_Quân nắm chặt lấy cốc cafe tưởng chừng như cốc có thể vỡ ra hàng trăm mảnh, cậu rất giận sao lại giấu cậu chứ trong khi BA đang chịu đau đớn thì Quân lại tìm cách quên cô, cậu thật ngốc khi tin và đồng ý chia tay BA chỉ vì gặp chàng trai đó.

-em xin lỗi, em không muốn vì em mà anh đau khổ

-em nghĩ anh sẽ vui khi biết sao

-em có lỗi với anh, em xin phép_BA gạt nhanh nước mắt cầm túi xách định bỏ đi nhưng Quân đã ôm BA lại

-em định bỏ anh thêm lần nữa sao”

2 người qua Mĩ học tiếp mai trở về 2 bên gia đình đã quyết định tổ chức lễ đính hôn trước vì 2 cô cậu này rất muốn như vậy

Chương 63

-định tổ chức trong nhà với người thân thôi không làm lớn đâu nhưng chúng ta cũng phải có quà chúc phúc chứ

-đúng rồi nhưng nên tặng quà gì đây_Khánh quay qua Jan_ý bx sao?

-bx cũng không biết, hì

-mai cũng là sinh nhật Quân mà_giờ hắn mới lên tiếng, nó gật đầu

-vì thế đó mới là vấn đề, không chỉ sinh nhật Quân đâu mà còn là sinh nhật chị Bảo Anh nữa

-vậy mình trang trí phòng giúp họ

-ý tưởng không tồi_nó cười nhìn hắn

-xì 2 người kia còn có tụi này đó nhá_Jan nheo mắt chọc nó


» Next trang 5

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.