Sau chuyến bay từ Mĩ về Việt Nam. Tại sân bay có 1 cô gái mặc váy trắng, giày trắng, nón trắng và 2 hàng vệ sĩ mặc vec đen xuất hiện làm náo loạn cả sân bay Nội Bài. Nó rảo mắt nhìn xung quoanh 1 lượt rồi thấy ba nó, nó phụng phịu lại gần.
-Ba à, sao ba lại gọi nhiều người đến vậy con tự bảo vệ được mình mà_nó nũng nịu trông cực dễ thương
-Con bé này, ba không yên tâm con mới khỏe lại mà. Ngoan nào ba đưa con về nhà, mẹ con đang đợi con đó_ba nó nói
-Dạ_nó dụi đầu vào vòm ngực ấm áp của ba nó
Trước cổng nhà nó ( nói là nhà chứ không khác gì cung điện cả), tất cả người làm quản gia, tất nhiên có cả mẹ nó và Tuyết Mai đều ra đón ba con nó. Mắt nó ươn ướt chạy ra khỏi chiếc BMW
-Mọi người, con về rồi đây_nó ôm chầm lấy mẹ
-Con gái ngoan, mẹ nhớ con quá giờ con lớn quá rồi mẹ xin lỗi 2 năm qua không qua thăm con được_mẹ nó không kìm được nước mắt. Nghẹn ngào nhìn đứa con bé bỏng.
-Không sao đâu mẹ con lớn rồi mà tự lo cho mình được, con cũng khỏe lại rồi mà_nó cười nhẹ như nắng ban mai tràn đầy sức sống.
Nhìn thấy nó cười ai cũng thoáng ngạc nhiên, đương nhiên ai cũng biết nó rất đẹp đặc biệt là khi cười nhưng kể từ "ngày định mệnh" đó nụ cười đó đã không ai còn được nhìn thấy. Ai ai cũng cảm thấy vui vì nó đã trở về chính nó sau 2 năm xa cách
-VŨ-THẢO-NHI_tiếng nhỏ Tuyết Mai làm ai cũng phải giật mình kể cả nó -Sao giờ mới chịu về hả, mày có biết tao nhớ mày lắm không_TM cũng sắp khóc may mà nó ngăn lại được.
-Tao cũng nhớ mày lắm_đến ôm nhỏ
-Thôi vào nhà được rồi đấy, cả nhà muốn ở ngoài đường mà khóc tiếp hả_ba nó bất lực nhìn cả nhà làm ai nấy bật cười(chỉ ở nhà ba nó mới thế chứ bên ngoài ba nó cực kì nghiêm túc). Nó xoa bụng rồi tiếp lời
-Đúng rồi, vào nhà dùng bữa thôi mọi người_nó cười tinh nghịch
Bữa tối diễn ra vui vẻ trong tiếng cười và lời hỏi thăm của mọi người giành cho nó.
...
10h tối đang uống trà cùng ba mẹ, Tuyết Mai xin phép cả nhà kéo Thảo Nhi lên phòng với lí do đi đường cũng mệt nó muốn nghỉ sớm. Ba mẹ nó gật đầu đồng ý
*Trên phòng:
Hai đứa nằm trên giường nhìn ra cửa sổ ngắm sao, gió thổi nhẹ nhàng làm tóc nó bay bay. Im lặng một lúc Jan(tên TM) lên tiếng
-mày ổn chứ?
Nó không nói gì, nhìn Jan tỏ ý không hiểu.
-chuyện...à thôi không có gì đâu, ngủ thôi_Jan cười
(đừng thắc mắc tại sao Jan lại ngủ ở nhà Nhi vì trước đây khi nó ở nhà Jan luôn ở đây mà, với lại ba mẹ 2 bên chơi thân với nhau nên chuyện 2 đứa lên nhà nhau ngủ là chuyện bình thường)
Hai người nằm trên giường theo đuổi 2 suy nghĩ riêng rồi cũng ngủ thiếp đi, gương mặt nó vẫn phảng phất một nỗi buồn
Chương 2
*4h sáng hôm sau
-Ji(tên Nhi) dậy nhanh_Jan hét luôn vào tai Ji làm nó giật mình tỉnh giấc.
-mày điên à, mới 4h sáng gọi làm gì_nó hét đáp trả rồi trùm chăn ngủ tiếp (==’ bó tay cái pà này ham ngủ thế, Ji trừng mắt, t.g chuồn lẹ)
-dậy...dậy...nhanhhh tao quên nói mày ba mẹ làm thủ tục nhập học cho mày rồi dậy còn đi lấy đồng phục nữa, có chịu dậy không hả_Jan nổi giận kéo hết chăn ra khỏi người nó, nó cũng bực không kém mới sáng ra đã bị hành hạ(eo -_- hành hạ mới sợ chứ)
-tao dậy là được chứ gì_nó bực vô phòng làm vscn đóng cửa cái RẦM !!!
Hôm nay là một ngày đẹp trời, gió thổi nhè nhẹ những tia nắng tinh nghịch đã bắt đầu chiếu xuống từng ngõ ngách trong khu phố rất ấm áp.
Tại phòng nó, vscn xong nó mặc bộ đồng phục mà Jan đã đặt trong phòng. Một chiếc áo trắng caro đỏ ở chân áo và tay áo, váy cũng caro đỏ nốt rất nổi bật, cuối cùng là khoác ngoài chiếc áo gile có thêu logo trường Trịnh Kim thời tiết Hà Nội giờ cũng đã se lạnh nên trường may thêm áo khoác ngoài cho học sinh. Đúng là trường danh tiếng có khác khá là chu đáo.
Nó thắt 1 một chiếc nơ caro lên cổ, buộc tóc lệch chân đi dày búp pê. Trông nó vừa xinh như công chúa lại có phần cá tính ngỗ nghịch. Đứng trước gương nó mỉm cười hài lòng
Jan thấy bạn đã thay đồ xong, chợt mỉm cười nụ cười rất ư là dễ thương
-mày xắp làm con trai trường TK(viết tắt Trịnh Kim nhá m.n) chết rạp hết rồi_Jan thầm nghĩ. Jan giống nó chỉ khác là Jan tết tóc chéo, buộc nơ đỏ tay đeo 2 vòng tuần giày hãng nike màu trắng
-mày tính tự sướng trước gương mãi à, xuống ăn sáng còn đi học nữa_Jan tựa cửa nói vọng vô mỉm cười với nó
-ô cê, đi thôi_nó kéo Jan xuống
*Tại trường TK
-nè mày ơi, hình như hôm nay có học sinh mới đấy_tiếng hsinh 1
-girl hay boy mày_hsinh 2
-girl nghe nói mới từ Mĩ về, xinh lắm_hsinh 3
...
Nó với Jan muốn thay đổi không khí nên quyết định đi bộ đến trường. Mỗi tội đi đến đâu người ta lại chỉ chỏ bàn tán về nó và Jan. Cũng phải thôi vì 2 đứa nó quá đẹp mà (t.g *tự hào*)
Vừa đi Jan vừa giới thiệu với nó về trường TK
-Trường TK là một trường danh tiếng chỉ nhận dạy con của đại gia, dạy cả cấp 2 cấp 3 luôn vì thế mà trường rất rộng,nguyên cái sân trường chắc đã bằng cái sân vận động rồi. Trường chia làm 3 dãy nhà cao 5 tầng, 2 tầng dành cho cấp 2 và cấp 3, tầng còn lại là kí túc xá. Còn dãy nhà 2 tầng là phòng hội đồng...
Jan đang thao thao bất tuyệt thì...
KÉT!!!! tiếng xe kèm theo tiếng hét kinh hoàng của Jan
-thằng-mù-nào đi xe ngu quá vậy!!!_Jan hét xem xét nhìn nó xem có bị thương không(Jan rất thương nó) lại nhìn chủ chiếc exenticer màu đen hãng xe không phải ai cũng có được, xe này mới sãn xuất có 2 chiếc mà giá lại rất khủng.
-đồ điên_chàng trai đó lạnh lùng đáp trả không thèm nhìn nó rồi phóng xe đi
%^$#$%^%_Jan rủa tên đó, lòng bực tức may mà nó nói
-thôi kệ đi, tao không sao_giọng nó lạnh lùng không kém-đi thôi muộn rồi
Vậy Jan mới ngừng *** tên đó
Ji và Jan đâu biết rằng sau buổi trạm trán này là bao nhiêu sóng gió xảy ra
Chương 3
Hai đứa vừa bước vô cổng trường là bao nhiêu ánh mắt nhìn theo, con trai xịt cả máu mũi con gái thỳ ngưỡng mộ với nhan sắc hai đứa nhưng không ít người ganh ghét.
-Jan_một cậu con trai chạy lại phía Jan.
-hở?? có chuyện gì?_Jan thắc mắc. đảo mắt về phía cậu
-ai đây, học sinh mới sao
Jan dường như đã hiểu chuyện, gật gù như pà già :)) vỗ vai nó chỉ về phía cậu kia
-Ji à đây là Tịnh Nguyễn Hân, học 10a1 cùng lớp với tao nghĩa là cùng lớp với mày đấy_Jan giới thiệu. Nó gật đầu tỏ ý chào
-Còn đây là Vũ Thảo Nhi, gọi nó là Ji được rồi 2 người làm quen đi_Hân gật đầu nhìn sang Ji hỏi
-chắc bạn là học sinh mới chuyển từ Mĩ về, rất vui được làm quen mà bạn đã lên gặp hiệu trưởng nhận lớp chưa vậy_Hân hỏi nó
-bây giờ đi_nó lạnh lùng trả lời rồi kéo Jan đi làm Hân hơi hụt hẫng nở 1 nụ cườ khó hiểu-thật đặc biệt_Hân thầm nghĩ
-mày về lớp trước đi_nó nói Jan
-đi 1 mình được chứ_Jan hỏi
-được tao muốn đi dạo một chút rồi mới lên,bye
Nó rảo bước đi, đi mãi rồi mới để ý đã ra sân sau của trường, nếu ai không để ý sẽ không thể thấy khung cảnh sau bức tường cách nhà thể dục với ở đây. 2 hàng phong dài và 1 hồ nước, nó cứ đi mãi bỗng đứng lại khi nhận ra có người với mùi thuốc. Nó khó chịu nhìn xem ai phá vỡ khung cảnh mà nó cho là thơ mộng này.
Nó nghiêng người lại thỳ nhìn thấy có 1 cậu con trai đang tựa mình cạnh mọt cây phong to nhất ở đây, mắt nhìn xuống hồ tay cầm điếu thuốc, đúng phải nói rằng cậu ta rất đẹp càng mi dài cong, làn da trắng tóc nhuộm màu đỏ hung vuốt keo nhìn rất pảnh nhưng nó cũng không hám trai nên không mảy may quan tâm mà nhìn mãi về phía đồng cỏ bên kia hồ
-CÚT_là tiếng của hắn, miệng thỳ nói mà mắt vẫn không thèm nhìn lại một lần.
Nó nghe thấy nhưng vẫn vờ như không hay
-CÚT-Đi, cô điếc à_giờ hắn mới quay lại nhìn nó –thỳ ra là cô_hắn thầm nghĩ môi nhếch lên 1 đường cong hoàn mĩ đầy sự khinh bỉ
-chắc ba mẹ anh không dạy anh phép lịch sự tối thiểu nhỉ_nó chẳng thèm nhìn.
Dường như nó đã chạm vào nỗi đau của hắn, mắt hắn hằn lên những tia đỏ, bước đến túm gọn cổ nó.
-vậy đó, thỳ sao có vẻ cô chán sống rồi_nó nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn không thể hiện ra bên ngoài vẫn bình thản nhìn vào đôi mắt hắn, cắn chặt răng vì thiếu oxi. 1 phút trôi qua, rồi 2 phút nó vẫn nhẫn nhịn cuối cùng hắn cũng nới lỏng tay ra bước đi
Nó cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không quan tâm, hít thở đều cho đủ oxi. Cổ trắng ngần của vẫn còn hằn lên vết tay của hắn. Mặc kệ nó đi đến phòng hiệu trưởng muộn quá rồi
*Ở một góc khác, hắn phải hắn chính là Trịnh Nhật Duy. Sao hắn lại thả tay ra ư, chính hắn còn không biết việc tha chết cho một ai làm vướng mắt hắn là điều hắn chưa từng làm. Nhưng khi mắt đối mắt với nó không hiểu sao hắn lại không nỡ, một phần vì mắt nó giống người con gái ấy, hắn cười nhạt
Bước đến cửa phòng hiệu trưởng, nó gõ cửa mãi không ai mở nên tự vào luôn (tự nhiên như ỡ nhà :3). Nhìn một lượt chẳng thấy ai trong phòng dịnh bước ra bỗng có tiếng gọi
-Ji hả, vào đi cháu_bác Thịnh từ ngoài hành lang bước vào(bác họ nó làm hiệu trưởng)
Nó còn chưa kịp nói câu nào bác Thịnh đã tuôn một tràng
-Cháu về khi nào thế, ba mẹ có khỏe không, cái Jan không đi với cháu à,...
-Chà!!! lớn quá rồi, càng lớn càng xinh #^%$$^%
Nó choáng, hét ầm lên
-STOP
hix hix tiếng sụt sùi của bác nó, lớn rồi mà hơi tí là khóc nhưng chỉ như thế này khi gặp nó thôi :))
-cháu học lớp 10a1 đúng không?_nó hỏi. Bác gật đầu thế là nó quay người đóng cửa đi luôn. trước khi ra nó còn nhắc lí lịch của nó nhớ giữ kín
Nó đi rồi bác Thịnh mới mỉm cười hài lòng trở về với dáng vẻ nghiêm túc điềm đạm thường ngày, cháu gái ta lớn quá rồi nhỉ mỉm cười khó hiểu...
Cầm trên tay bản đồ của trường nó bắt đầu đi tìm phòng học nó, cũng dễ tìm vì khối 10a nằm trên tầng 2. Nó vừa tìm được phòng 10a1 cũng là lúc tiếng chuông vào học bắt đầu vang lên, trường nó vào học lúc 8h30 đến 11h ăn trưa rồi tiếng tục ca học chiều. Nó đang mơ màng nhớ đến lời nhõ Jan hồi sáng giới thiệu thỳ tiếng cô giáo Liên cất lên
-Em vào lớp đi
Nó bước vào lớp vẫn không hề quan tâm, phải nói rằng lớp 10a1 toàn nhân tài chỉ số IQ phải từ 180 trở lên nhưng chẵng ai quan tâm tới ai, mỗi người tự học nên xuất hiện học sinh mới hay không cũng không cần biết
RẦM!!! cô Liên đập mạnh tay lên bàn làm cả lớp ngoái nhìn lên cô mới thở phào bắt đầu giới thiệu
-năm nay lớp ta có hsinh mới, em tự giới thiệu về mình đi_cô cười hiền nhìn nó
-mình họ Vũ tên Nhi, gọi mình là Ji được rồi_nó điềm đạm giới thiệu xung quanh người nó xuất hiện không khí lạnh đến cô Liên cũng phải rùng mình.
-em tự chọn chỗ ngồi đi lớp mình còn rộng
-em ngồi cạnh Tuyết Mai_cô gật đầu đồng ý
Nó về chỗ, nhõ Jan mới bắt đầu tra hỏi
-sáng giờ mày đi đâu thế tao tìm mày không thấy gọi đt thỳ không nghe hả_Jan huých vai nó khó chịu
Nó liền mở đt ra có 63 cuộc gọi nhỡ từ Jan(kjh thật) chắc nhõ lo lắm.
-lát nữa tao kể cho giờ tao ngũ đã_trả lời Jan xong nó gục đầu thiếp đi
Jan lắc đầu ngán ngẩm rồi lôi ipod ra chơi game(nhõ này ham chơi game lắm)
Nó đâu biết rằng có ánh mắt nhìn nó nãy giờ
RENGGGGGG!!!!!! tiếng chuông hết giờ vang lên học sinh nháo nhào chạy xuống căn-tin không trừ lớp nó.
-dậy xuống kiếm gì ăn đi mày_Jan gọi nó
Vừa đi Jan vừa bắt nó kể chuyện sáng nay nó đành phải kể lại toàn bộ trừ việc hắn póp cổ nó ra nếu không Jan làm loạn lên mất...
-hú hú anh Khánh i love youuu -anh Nhật Duy handsome quá_một đứa con gái nói xong xịt máu mũi lăn ra ngất luôn
#$^%$^%^$^%
-CÂM-HẾT-ĐI_tiếng nó hét lên làm ai cũng phải ngoái nhìn kể cả 2 chàng nhà ta. Cũng không trách được nó trước giờ nó ghét nhất ồn ào mà
-uầy, tiếng hét mày có công lực thật đêý_nhõ Jan gé tai nó nói xong cười mắc mẻ
Một đứa con gái bước ra từ cái đám lao nhao đó đến gần nó và Jan, trên môi nở một nụ cười thánh thiện nhưng sau đó là một con cáo đầy mưu mô.
-chào bạn chắc bạn là học sinh mới đúng không, trông pạn thật dễ thương_cô ta cười rồi nói tiếp
-mẹ mất bố mở công ty nhỏ nhờ học bổng mà vô được TK mà đòi cao sang sao hahaaa_tiếng cười khinh bỉ đồng loạt vang lên.
CHÁT!!! cô ta im bặt, ôm mặt rồi hét lên
-mày dám động vào Hoàng Nguyễn Uyển Nhi này sao, con ranh_Uyển Nhi(UN) hét vào mặt Jan.Ai bảo UN dám sỉ nhục nó làm gì. UN định tát trả thỳ
CHÁT!!! lại một tiếng tát nữa vang lên nhưng phãi Jan bị tát mà lại là UN, nhưng lần này người tát UN là nó. Mặt nó nóng dần cười khinh bỉ rồi nắm tay Jan đi ra khỏi căn tin
UN mặt đỏ lựng vì tức, 2 đứa mày đợi đó_UN gằm lên từng chữ
Đâu ai biết rằng nhất cử nhất động của nó và Jan đều được thu gọn trong mắt hắn, Khánh và Hân. Không ai nói ai đều mỉm cười
Chương 5
-điều tra về nhỏ hồi nãy đi_nó nhìn Jan
-à hồi trước tao cũng điều tra rồi, nhỏ đó là nhị tiểu thư nhà Hoàng Nguyễn công ty bánh kẹo lớn nhất nước mình nên tự kiêu. Nhỏ đó là fan cuồng của cái thằng nào tên Nhật Duy trường mình ý. Tao cũng mới chuyển vô trường này mà biết đâu mà cũng chẵng quan tâm hì hì
Jan cười trừ, nge Jan nói vậy nó cũng không ngĩ nhiều làm gì cho nặng bộ nhớ. Yên lặng một chút 2 đứa lại kéo nhau về lớp trong khi bụng đang biểu tình dữ dội vì nãy chưa ăn được gì
Nó đâu biết rằng ỡ đâu đó có người đang nhìn nó với ánh mắt căm thù. Cuộc sống của nó sau này sẽ ra sao...
*Tối ở nhà hắn:
Nhốt mình trong phòng không một ánh điện, vẻ tự cao tự đại ban ngày đã biến mất. Bây giờ ở hắn chỉ có sự cô đơn và mệt mỏi, ai nhìn hắn cũng chỉ thấy hắn có 1 cuộc sống hạnh phúc no ấm không vướng bận lo âu, nhưng đâu phải đâu có ai hiểu được lòng hắn, đâu ai biết được hắn đã phải trải qua quá khứ như thế nào...
"Tạm biệt những nỗi cô đơn trong đêm chờ mong mỏi mòn
Mà chẳng biết em đang vui say cùng ai
Và quên hết đi những nỗi muộn phiền chất chứa lâu nay
Vòng tay anh đâu đủ lớn để ôm em.
Tình vỡ tan vì ai ai ai ai ai ai ai ai
Anh mất đi bao nhiêu niềm hy vọng
Những ngày qua anh chẳng nhận ra em là ai ai ai ai ai ai ai ai ai
Thật đâu đó ánh mắt đôi ta nhìn nhau bây giờ..."
[Ai ai ai_La thăng]
tiếng nhạc chuông của hắn vang lên, là số của Khánh
-có chuyện gì_hắn nge máy
-bang Hổ Vương đến thăm ta rồi, mày đến ngay đường...số...ngay đi
Hắn tắt máy mặc áo sơ-mi cách điệu đen, quần tụt đen, đeo khuyên hình chữ thập sáng lấp lánh, giày hãng nike đen trắng nhìn rất ư là bụi và handsome. Khoác lên người chiếc áo da màu đen nốt lấy chiếc exenticer và phóng vụt đi giữa màn đem tĩnh mịch.
Nó ngùi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy có tiếng xe phóng nhanh qua cũng không để ý. Cầm đt lên đọc tin nhắn của Jan
"bar chơi đi ra wind's nhé, chuẩn bị đi tao đến đón"
-ô cê
Tóc nó uốn lọn to thả ra, mặc chiếc áo thun trắng in hình đầu lâu, tay đeo 2 vòng tuần, quần sóc da đen ngắn lộ đô chân trắng ngần, nó đeo lens màu đỏ rubi với kẻ mắt trang điểm nhẹ trông nó giờ cực kì quyến rũ khác hẳn với hình ảnh nó thường ngày. Ngắm mình lại trong gương nó chậc lưỡi hài lòng
Pim...!!!pimm
Mới đó mà Jan đã đến, nhỏ này nhanh nhẹn thật_thầm nghĩ nó chạy ra khoác theo chiếc áo da có mài rách vài đường trông bụi cực. Nó vô nhà xe lấy chiếc exciter giống của Jan rồi hai đứa phóng đến bar
*Ỡ bar wind's:
Nó và Jan bước vô, tất cã giồn ánh mắt vô bọn nó. Jan buộc tóc lệch, mặc áo pun lệch vai lộ đôi vai trắng, cổ đeo vòng to bản quần sóc jeans ngaq đùi mài rách, tai đeo khuyên pha lê. Con trai trong quán nhìn 2 đứa mà thèm thuồng, nổi cơn thú tính
-này 2 cô em_2 tên con trai lại gần bọn nó
-tối nay đi chơi với bọn anh nhé, vui vẻ chút_tên đó nở một nụ cười dâm đãng, rồi vuốt má nó
-Á á á, mày dám bọn mày lên xử nó cho tao_tên đó mắt trợn lên hằn những tia đỏ, tức giận đập phá đồ trong bar
Một đám hơn 10 tên đô con tiến gần tới nó và Jan, chĩ trong vòng 2' đã nằm rạp hết xuống. quá tầm thường. Thấy có tiếng động lạ chủ bar bước ra nhận ra ngay Jan và nó tức giận
Chương 6
*nói 1 chút về nhân vật mới nhé:
Tịnh Nguyễn Hân: nhà cũng thuộc dạng khá giả, hòa nhã đối xử tót với mọi người. Học cùng lớp nó, đẹp trai thua hắn và Khánh, IQ 180/200. karate đai đen sau, giỏi kiếm Nhật(nv này xuất hiện chap 3 :p)
Kim Huyền Vũ(Key): Ba mẹ mất sớm, trước kia được nó giúp đỡ và dạy võ. thời gian không có nó tự mở quán bar mong ngày nó trở về. Đẹp trai cũng thua hắn và Khánh, IQ 180/200. cách tay phải của nó trước kia
-đại tỉ_Key(chủ bar) cúi đầu xin lỗi nó
Cã đám người ngỡ ngàng không biết mình đã đắc tội ai. Hân gằn lên nói bọn đàn em
-lôi bọn rác rưởi này ra ngoài, xử lí nhanh gọn vào
Bị nó và Jan đánh đã thừa sống thiếu chết giờ lại bị lôi ra ngoài vẫn chưa khỏi hoàn hồn, cúi đầu van lạy xin tha mạng nhưng kết cục cho kẻ dám động vào 2 đứa nó vẫn chỉ là một mà thôi
Xử lí xong bọn chúng Key mới lên tiếng mời
-đại tỉ(nó) nhị tỉ(Jan) uống chút gì chứ_Key e dè nhìn cã 2, một phần cũng mong được nó tha lỗi
-1 whisky black label_nó lạnh lùng trả lời.
Black Label là kết hợp một cách kì diệu hương vị của 40 loại whisky hảo hạng, hương vị rất độc đáo luôn là lựa chọn hàng đầu của nó
-1 chivas đi Key_Jan cười nhẹ.
Jan rất thích màu vàng hổ phách ấm áp này, hương thơm quyến rũ lan tỏa của thảo mộc hoang dã, mật ong trái cây,...Jan cảm thấy dễ chịu khi uống loại này
Key uống whisky táo, vị thanh ngọt...tất cã đang thưởng thức thức uống của mình chợt Key nói
-hôm nay có cuộc giao đấu của Hổ Vương vs JP, chũ bang vs phó bang đã đi rồi mọi người có muốn đến góp vui không_Key nhấp 1 ngụm whisky dò hỏi
-lâu rồi chưa hoạt động gân cốt, phải đi chứ_Jan tinh nghịch đáp. nhìn sang nó gật đầu.
Thế là lại một lần nữa 3 chiếc xe lại lao vụt đi, để lại vài vệt khói do bánh xe ma sát với mặt đường.
***vài dòng hồi tưởng của Key***
2 năm trước
-Tuyết tỉ_hàng nghìn người đồng thanh chào nó
Bên cạnh nó lúc nào cũng xuất hiện Jan và Key, có thể nói đây là trợ thủ đắc lực cua nó. Một đứa con gái mới 14t đã đánh bại bao nhiêu bang chủ các bang lớn nhỏ trong 1 đêm, tiếng tăm nó vang dội trong chốn giang hồ từ đó và lập ra bang JP lấy tên Tuyết Đen...
Một thời gian sau xuất thân của nó bị lộ, bọn chúng biết không thể giết được nó nên đã nhằm vào người thân của nó. Cuối cùng cái ngày định mệnh đó đã đến cướp đi sinh mạng người nó yêu thương nhất, từ đó cái tên “Tuyết đen” cũng đi vào lịch sử
***
Key đang mơ màng trong dòng suy nghĩ cũng bừng tỉnh khi thấy cảnh đánh nhau trước mặt. Không có từ nào diễn tả được ngoài từ SOCK máu me bê bết,nhiều xác đè nhau, 2 bên vẫn tiếp tục đánh trả dù đã kiệt sức nhưng không bên nào chịu thua.
Nó và Jen nhìn trân trân vào đám hỗn loạn, Jan mang theo 3 chiếc mặt nạ nghĩ là sẽ phải dùng đến không ngờ phải dùng thật. 1 chiếc màu vàng hổ phách đưa Key, chiếc màu xanh cho mình và chiếc cuối cùng màu trắng tinh khiết điểm xuyến vài hạt pha lê đen đưa cho nó. Cã 3 nhìn nhau gật đầu
-mày nghĩ mày sẽ thắng được tao sao_tên bang chủ Hổ Vương nhìn hắn cười đắc ý.
-đừng vội mừng quá sớm_tuy người hắn pị thương khắp nơi nhưng vẫn lạnh lùng đánh trả.
Hắn dùng hết sức dồn lực đấm vào bụng tên bang chủ HV nhưng tên đó vẫn nhanh tránh được, hụt đà hắn lãnh trọn 1 cước đá từ tên kia. Do đã bị thương qá nhiều hắn khụy xuống.
-tạm biệt nhá Devil huyền thoại_bang chủ HV cười ranh mãnh, đánh thêm một đòn quyết định
Bỗng 1 tia sáng xẹt qua đỡ đòn cho hắn, là một bông Tuyết đen. Thời gian như ngưng đọng giây lát, rồi đồng loạt quỳ xuống
-Tuyết tỉ_bang chủ HV run run gọi tên nó, rồi rút quân về ai ai có mặt ở đó cũng hiểu Tuyết Đen bảo vệ cho JP và nó đã trở lại
Hắn còn đang ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì, Tuyết đen là ai, sao lại cứu hắn, sao bang HV lại rút về_hàng loạt câu hỏi đang hiện ra trong đầu hắn
-về bang thôi, tao sẽ giải thích cho mày sau_Khánh đỡ hắn dậy
Nó Jan và Key thấy mọi chuyện đã trở lại bình thường cũng yên lòng phần nào, nó không bảo vệ hắn mà là bảo vệ danh dự của JP.Sự trở lại của nó là tốt hay xấu, các bạn đón đọc tiếp chap sau nhé!!!
Chương 7
Ai về nhà nấy mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, không ngoại trừ nó.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, trong giang hồ thì có phân tranh thù hận, có chém giết và có rất nhiều nam thanh nữ tú không làm gì cũng có đủ cơm no áo ấm.Hành tung của họ rất khác thường võ công thì tái thế, vậy nên đi đâu họ cũng được người người ngưỡng mộ. Tuy nhiên cái gì cũng có mặt trái của nó, có quyền lực có tiếng tăm thỳ việc mất đi cái gì đó là chuyện thường, với nó cũng vậy việc mất đi ba mẹ người nó yêu thương nhất là một cú sock rất lớn với nó. Tuy ba mẹ nuôi nó hiện giờ rất yêu thương nó, nói với nó việc ba mẹ nó mất vì thương trường có người sát hại nhưng nó không tin. Việc đó ám ảnh nó đến giờ...
-ba mẹ, hai người có hận Ji không, con có lỗi với 2 người.
Nghĩ lại chuyện cũ bất giác dòng nước mằn mặn chảy xuống thấm vào đôi mô anh đào chúm chúm, vị mặn của nó làm tim nó thắt lại. Cầm 2 viên thuốc bỏ vào miệng uống rồi lên giường thiếp đi lúc nào không hay, gương mặt thanh tú đã giãn dần ra
*Trong bar wind’s:
Có 3 chàng trai đang ngồi đối diện nhau, gương mặt hắn lạnh tanh. 15’ rồi 20’ vẫn im lặng. Không thể chịu được không khí này nữa Key lên tiếng
-2 anh muốn biết chuyện gì thì cứ hỏi_Key giõng dạc nhìn vào mắt hắn nói.
-chú biết anh định hỏi gì mà_hắn nhếch môi 1 đường cong hoàn mĩ xuất hiện trên khuôn mặt hắn,đầy mê hoặc. Ai nhìn thấy hắn lúc này chắc cũng phải chết mê.
-Người đã ra tay giải vây cho JP là Tuyết đen huyền thoại, người đó là bang chủ cũ của JP do 2 năm trước người xảy ra một số chuyện nên rút lui khỏi thế giới ngầm. Tất cả lí lịch hành tung đều được giữ kín, không ai biết được sự xuất hiện hôm nay quả thật là đáng ngạc nhiên(trước khi rời khỏi Jan đã nhắc nhở Key phải giữ kín thân phận nó, và việc Key quen biết bọn họ)
Sự im lặng lại bao trùm một lần nữa, hắn vẫn đang nghi hoặc người mang tên Tuyết đen mà nhiều người nể phục là ai. Sao giờ mới xuất hiện
-thú vị thật, tôi sẽ tìm ra cô là ai sớm thôi Tuyết đen à_nhấp ngụm chivas bạc hà, hương thơm thanh mát lan tỏa.
Khi ai ấy dần chìm vào giấc ngủ thì 1 cuộc trạm trán bất đắc dĩ xảy ra. Nhân vật chính lần này không ai khác là Khánh và Jan.
-anh có mắt chỉ để làm cảnh thôi hả_Jan trừng mắt nhìn Khánh và vết xước trên chiếc exciter mà Khánh gây ra.
Chuyện là thế này, sau khi chia tay nó ra về Jan muốn đi hóng gió một chút đi xe giảm stress thấy bên đường có bán ngô nướng thắng gấp lại lấp đầy giạ dày thì không biết từ đâu sau nó cũng có người thắng gấp lại đụng vô xe Jan. Người đó không ai khác chính là Khánh, sau đó cuộc chiến đấu mắt đấu khẩu như trên xảy ra
-cô ngang ngược thật, đã phóng ẩu lại thắng gấp tôi mà không nhanh tay thắng kịp là sảy ra tại nạn rồi, cô còn cãi cùn à_Khánh đốp chát lại, nhìn vào mắt Jan thách thức
-hơ hơ, tôi đi như thế nào là việc của tôi, đường rộng anh không biết đường tránh à, bất tài vô dụng_Jan gân cổ lên cãi
-cái *** _(hơi tục xl m.n) Khánh tức tuôn một câu, nắm chặt tay định đánh Jan nhưng cậu trước giờ không đánh con gái.
-cô đợi đấy
Nói xong Khánh bỏ đi, mình Jan ở lại vẫn không ngừng rủa tên làm xước xe cô
***
Xoảng!!! không hiểu sao nó lại cảm thấy bất an, tim thắt lại một nhịp li nước trên tay nó rơi xuống
Tít tít tít
Nó nhận được tin nhắn và một hình ảnh
“đến nhận xác ba mẹ mày đi, haha”
Tay nó run lên mở hình ảnh là hình ba mẹ nó bị đánh đập dã man, máu lăn dài trên trán mẹ nó. Mắt nó đã chuyển sang màu đỏ, tức giận thực sự. gọi điện cho ba nuôi(ba nó vua mafila ý) gọi người đến địa điểm mà người nhắn nói.
Trong đêm hàng trăm người mặc đồ đen tập trung lại ở một ngôi nhà hoang, nó đạp cửa bước vô đã thấy ba mẹ nó trên người bầm dập cùng 3 tên trên tay cầm súng chĩa súng vào nó.
-mày chết thì ba mẹ mày được sống, thế nào bõ súng xuống và bảo mấy người ỡ ngoài cút ngay đi_tên đó hăm dọa nó. Nó cười nhạt
-Ji con, không được con phải sống_ba nó thều thào kiệt sức
Nước mắt nó trào ra.
-con xin lỗi_nó gạt nước mắt bỏ súng xuống –mọi người đi hết đi_nó nói vọng ra
PẰNG!!! viên đạn tưởng chừng như gim thẳng vào tim nó nhưng ba nó đã chắn cho nó. Tim nó như ngừng đập
Chương 8
Mồ hôi nó túa ra ướt đẫm ga giường, lại là cơn ác mộng đó. Nó lại khóc, không biết bao đêm nó phải uống thuốc ngủ mới yên giấc được nhưng dạo này nó đã kháng thuốc. Thuốc ngủ liều nặng nhất cũng không tác dụng đối với nó.Ngừng khóc, nó bước xuống giường đi tắm. Nước xối thẳng vào mặt nó mát rượi, nước đã làm nó pình bĩnh hơn. Ngâm mình trong nước 30’ nó bước ra thay bộ đồng phục trường bắt đầu một ngày mới
Xuống nhà nó đã thấy Jan đang ở dưới, Jan mỉm cười kéo nó xuống ngồi xuống phòng ăn. Người làm nhìn thấy nó cúi chào:
-tiểu thư buổi sáng tốt lành
-mọi người cứ gọi con là Ji, đừng như vậy con ngại lắm_nó nhìn đám người đang cúi chào nó nói
-dạ, hôm sau chúng tôi sẽ chú ý_quản gia Kim đáp lời.
Trong khi mọi người đang nói chuyện thỳ Jan đã cắm cúi ăn từ lúc nào. Nãy giờ không ai chú ý đến nhõ giờ nhìn thấy ai cũng phải nén cười. Sáng nào nhõ cũng đến đây đón nó mục đích cũng vì muốn ăn đồ ăn của quản gia Kim rất ngon còn hơn ở nhà hàng. Thấy mọi người nhìn mình Jan ái ngại nói
-mọi người nhìn con ghê vậy, ăn thôi_nó thường ngày lạnh lùng là thế giờ cũng phải mỉm cười bó tay trước con bạn ham ăn.
Cã 2 hoàn tất việc ăn sáng cùng nhau đến trường
-à nè, mày nhớ con nhỏ Uyển Nhi chứ, có thể nó sẽ gây khó dễ cho chúng ta đấy. Nghe nói nhõ đó thủ đoạn lắm, không tha cho ai làm nó chướng mắt đâu_Jan vừa đi vừa nói ngán ngẩm, Jan ghét nhất dính dáng tới mấy đứa con gái yểu điệu chảnh chọe như UN. Nó cũng không khác gì Jan
-tao cũng muốn xem nó làm gì được_nó cười nhẹ,nó chĩ cười với ba mẹ nuôi và Jan thôi nhưng trong nụ cười đó vẫn có chút gì gượng gạo.
Hôm nay đi học nó sẽ làm gì đây trong khi thời gian ở Mĩ nó đã hoàn tất bằng đại học tốt nghiệp loại xuất sắc rồi. nó lắc đầu ngao ngán không biết ba mẹ sao lại muốn nó đi học ở đây. Nó đang mông lung trong dòng suy nghĩ thoáng chốc đã đến trường. Không khí hôm nay có gì đó là lạ, học sinh nam ngán ngẩm nhìn hsinh nữ trang điểm, làm đẹp trong khi nó và Jan chưa hiểu chuyện gì đã chạm mặt UN. cô ta cười khinh miệt nhìn nó và Jan
-vịt vẫn mãi chỉ là vịt thôi_UN vừa dứt tiếng, đám con gái đi cạnh cô ta bật cười.
-em nói đúng đó_chị gái UN tiếp lời.
*nhân vật mới:
Hoàng Nguyễn Linh Chi(LC): chị gái UN, đại tiểu thư nhà Hoàng Nguyễn. IQ 180/200. 2 chị em đang giữ vị trí hotgirl của trường TK sau này sẽ thay đổi :)) , chảnh chọe y hệt em gái UN. Coi thường những ai có gia thế tầm thường ví dụ như nó(nó mà tầm thường hã trời @@)
Nó và Jan bỏ ngoài tai tất cả đi về lớp không thèm để ý đến lời 2 chị em LC làm bọn họ tức xì khói
Trước khi đi nó còn quay lại chế giễu
-tội nghiệp mới nhõ mk đã bị tự kỉ_nó nhếch môi bỏ đi.
Thấy dáng nó và Jan về lớp, Hân chạy đến hỏi
-2 bạn có định tham dự cuộc thi hsjh thanh lịch không_Hân nhướn mày thăm dò ý kiến
-không hứng thú_nó nhìn vào mắt Hân trã lời lạnh lùng. Nhưng không hiểu sao khi nhìn vào mắt nó Hân lại khựng lại tim đập lỗi 1 nhịp. Hân nhìn thấy trong mắt nó chứa đựng một nỗi buồn được bao bọc bằng sự lạnh lùng, Hân lại muốn tìm hiểu nó muốn được bao bọc nó bằng tất cả sức lực của mình.
Hân đâu biết rằng tất cã suy nghĩ và biểu cảm trên khuôn mặt của cậu đều bị Jan bắt gặp, Jan nhíu mày mong rằng điều mình cảm nhận là sai
Jan có việc bận bảo nó về lớp trước, định đi về lớp nó lại thôi nó cứ đi đi mãi rồi mới nhận ra mình đã ra bờ sau sân thể dục nơi mà nó gặp hắn. Đến đây nó luôn cảm thấy thoải mái, gió thổi nhẹ làm bung dải lụa trắng nó buộc tóc ra tóc nó buông thả, trông nó như 1 thiên thần vậy khuôn cảnh đã thơ mộng thêm 1 nàng tiên. Một bức tranh hoàn mĩ, nó ngồi xuống gốc cây phong gần đó lấy headphone đeo lên tai nhắm mắt lại nghe bản nhạc nó yêu thích.
[River Flows in you_Yiruma] Những giai điệu nhẹ nhàng du dương của tiếng đàn piano làm nó dễ chịu phần nào.
Nãy giờ hắn ngủ trên cây phong thấy có tiếng bước chân nhận ra nó, ngắm nhìn nó từ nãy tới giừ không biết tại sao hắn lại cảm thấy ở nó có cái gì đó đặc biệt. Mải suy nghĩ hắn chợt giật mình hắn đã ngồi cạnh nó vuốt lọn tóc vướng trên mặt từ bao giờ, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn hắn quay người bỏ đi
Trong khi nó chẵng hề hay biết sự xuất hiện của hắn thì có người chứng kiến tất cả, UN nghiến chặt răng mắt ươn ướt nhìn nó căm thù. Còn về Jan lúc nó đi đến đây Jan cũng đi theo chứng kiến cảnh hắn với nó và còn thấy Hân ngắm nó từ xa, Jan khẽ lau nước mắt.
Chương 9
Nó vẫn nằm đó cho đến khi bụng biểu tình mới tỉnh, trời đã xế chiều nó bỏ qua pữa trưa hèn gì đói là phải. Thu dọn đồ để về thỳ nhìn thấy chiếc đt cảm ứng đen lật đằng sau có khắc tỉ mỉ hình chiếc cánh ác quỷ cạnh đó có chữ ND cách điệu có gắn vài hạt kim cương đen tinh xảo, nó đoán chắc chiếc đt này là tự thiết kế nên mới đạt tới độ thẩm mĩ cao như vậy.
-mang về đã rồi trả lại sau_ thầm nghĩ rồi rảo bước đi trong khuôn viên rộng rãi của trường.
Ra tới cổng nó cầm iphone của mình lên định bấm số gọi quản gia Kim đến đón thỳ 1 chiếc exenticer đậu trước mặt nó. Bất ngờ, ngoài hắn ra chỉ có một người sở hữu loại xe này, Người con trai tóc bạch kim, làn da trắng sống mũi thanh cao, đeo khuyên bằng kim cương mặc áo sơ-mi trắng, quần tây trắng, áo vec ngoài trắng nốt từng đường nét hoàn mĩ khó tả mở cửa xe bước ra nhìn nó mỉm cười.
-Thảo Nhi_chàng trai đó cất tiếng gọi nhìn nó trìu mến
Nó mỉm cười đáp lại, chạy lại chỗ chàng trai tựa đầu vào vòm ngực ấm áp
-anh 2, sao giờ mới chịu về có biết em nhớ 2 lắm không_nó nũng nịu, chàng trai đó chính là Vũ Hoàng Anh Quân anh trai nó. Nhìn cô em gái đáng yêu Quân không khỏi bật cười.
-2 về với Ji rồi mà_Quân vuốt tóc nó. 2 anh em quên mất sự có mặt của Jan đang đợi trong xe nãy giờ.
-2 người tính đống phim tình cảm đến bao giờ thế hả_Jan nhìn nó và anh Quân lắc đầu. Giờ nó mới để ý tất cả người đi đường đang dồn ánh mắt cho bọn nó. Cã 3 lên xe theo anh Quân đi ăn, đến nơi có thêm 2 chàng trai nữa đang ngồi chời bọn nó. 4 đôi mắt nhìn nhau
-là anh/cô_Jan và Khánh đồng thanh
Nó và hắn cũng nhận ra nhau nhưng không phản ứng quá đà như Jan và Khánh. Vậy là mấy đứa biết nhau sao, Quân thắc mắc nhìn bọn nó
-khắc tinh của bọn em thì có_nó và Jan nghĩ thầm không dám nói
-2 cô này là em gái mày sao_Khánh nhíu mày hỏi.Quân gật đầu, không khí trở nên nặng nề, Quân thấy lành lạnh sống lưng cười xòa chuyển chủ đề bảo mọi người ăn.
Hắn và nó nãy giờ vẫn im lặng ăn phần của mình, Khánh và Jan thì động tí là cãi nhau nhưng toàn là Khánh gây sự trước
-nhà nào có con gái như ai kia chĩ có nước phá sản, người đâu mà ăn như heo_Khánh nói vu vơ, mặt Jan tối sầm lại
-có gì nói thẳng ra, không cần phải nói móc xỉa nhau tiểu nhân như vậy đâu_Jan cũng không vừa
-cô cô_Khánh không nói thành lời
-haha giờ tôi mới biết anh bị nói lắp đấy, tội thật mới nhỏ_Jan chậc lưỡi cười đắc ý nhìn Khánh tức mà không làm được gì.
Rầm!!! nó đập bàn nhìn Khánh với Jan 2 người hiểu ý im bặt ngồi ăn mắt vẫn không ngừng nhìn nhau tóe lửa. Quân ra ngoài nge đt quay lại nói với bọn nó
-công ty có việc rồi, tao phải đi gấp Duy mày đưa em tao về còn Khánh giao Jan cho mày nhé! Nhờ 2 mày_Quân nháy mắt rồi chạy vụt đi trong khi bọn nó vẫn ú ớ chưa kịp phản ứng.
Ăn xong 4 người chia tay nhau ra về, Khánh vs Jan lại tiếp tục chí chóe nhìn nhau với ánh mắt chẳng mấy thiện cảm. Ngược lại với Jan và Khánh, nó với hắn đi với nhau như 2 tảng băng di động chẳng nói nửa lời, hắn định đi lấy xe thì nó níu lại
-đi dạo không_nó hướng mắt ra đường nhìn dòng xe vẫn đi qua đều đều. Hắn gật đầu đồng ý rồi cã 2 lại tiếp tục bước đi
-cái này là của anh_Nó rút ra từ trong túi xách chiếc đt nhặt được ở bên hồ. Hắn nhíu mày khó chịu nhìn nó lấy lại đt ngầm hỏi "sao cô có được nó"
-ỡ bên hồ_nó trả lời cho qua chuyện
-chuyện lúc trước xin in lỗi_hắn ngập ngừng nói rồi bỏ đi, cũng tới nhà nó rồi.
Tít tít nó nhận được tin nhắn từ số lạ
"30' nữa mày không đến thì nhận xác bạn mày đi nhá" Kèm theo hình ảnh Jan bất tỉnh, khóe môi còn vương chút máu.Nó bặm môi.tay nắm chặt đt
"Mianhae mianhae hajima
Naega chorahaejijanha
Ppal gan yeppeun ibsullo
Eoseo nareul jugigo ga
Naneun gwaenchanha
Majimage uro nareul barabwajwo
Amureohji anheun deus useojwo
Nega bogo sipeul ttae
Gieoghal su issge
Naui meorissoge ne eolgul geuril su issge"
[Eyes, nose, lips_Tea Yang]
Chuông đt Quân vang lên, là sđt nó:
"sao vậy Ji"
-hỏng rồi 2 nó kể lại %$%^$%$%^
"đc rồi để 2 gọi 2 Duy với Khánh, gặp nhau ở wind's"
***Quay về 1 tiếng trước***
Vừa bước ra khỏi nhà hàng, Jan đã cảm nhận thấy có người theo dõi mình
-này, hình như có người đang theo chúng t_Jan huých vai Khánh, nói nhỏ xem xét xung quanh.
Khánh nghe vậy bật cười chế diễu:
-cô bị nhiễm phim trinh thám à_haha
Jan cũng mong là mình nhầm. Đến nhà chia tay Khánh xong Jan định bước vào bỗng từ đâu 1 đám du côn gồm 3 người xăm xổ đầy mình, tiến về chỗ Jan chưa kịp trấn tĩnh thì
BỘP!!! Jan nằm bất tỉnh bị 1 tên cầm côn đánh vào đầu
Tỉnh dậy đã thấy bị nhốt ỡ một nhà hoang nghe chỉ nghe thấy tiếng cảng ra khơi gần đó
Chương 10
Ở bar wind’s có 4 người đang chụm đầu vô bàn bạc. Người nóng ruột nhất là Khánh, đứng ngồi không yên đi đi lại lại làm ai cũng bất ngờ trước thái độ này nhưng vẫn gạt qua 1 bên vì việc cấp bách nhất vẫn là cứu Jan thoát khỏi bọn người đó.
tít tít
“mày còn 20’, đi 1 mình mày đưa thêm ai theo thỳ đến nhận xác bạn mày là vừa” bọn chúng hăm dọa
-thôi mọi người ở lại đi_vừa dứt lời nó lấy chiếc exciter lao thẳng tốc độ chóng mặt đến cảnh sát giao thông cũng không dám can thiệp. Nhìn nó phóng qua cảnh sát cũng thấy lạnh người với 1 bộ đen từ đầu đến chân của nó.
KÍT!!! nó dừng lại trước căn nhà mục nát gần cảng Quốc Thiên(tên này t.g bịa ra). Đạp cửa bước vô khung cảnh trước mắt cũng làm nó phải đứng khựng lại, tim nhói đau Jan nằm dưới sàn với thương tích đầy mình, tóc bị cắt nham nhở, quần áo rách tả tơi xộc xệch máu thấm ra chiếc áo sơ-mi trắng đã khô dần vón cục chuyển sang màu đen thẫm. Nó không tin vào mắt mình nữa, trông Jan giờ thật thảm hại nó phải nuốt khan nướt mắt vào trong nếu không đã mất bình tĩnh.
-haha mày đến nhanh hơn tao tưởng_Uyển Nhi cười khinh khỉnh nhìn nó, cô ta giờ không khác gì 1 con quỷ, một đứa con gái có nụ cười thánh thiện gương mặt khả tú đây ư. Nó nhếch mép khinh thường
-mày sẽ phải trả giá đắt đấy_dứt câu nó lại gần cho UN 1 tát trời giáng làm nhõ mất đà ngã xuống, 1 dòng máu tươi chảy ra khóe miệng. UN trừng mắt “mày” nhìn đám du côn ra lệnh
-bắt lấy nó, đánh chết nó cho tao_UN gào lên như 1 con thú điên loạn, giọng chứa đầy sự cay nghiệt. UN cũng định không động thủ với nó, nhưng hết lần này đến lần khác đều thấy nó đi cạnh hắn, và hôm nay cũng vậy chính vì thế mới xảy ra sai lầm này. Vì tình yêu ư, không không phải đó chính là lòng ghen ghét sự đố kỵ...
25 tên xăm xổ đầy mình, cao lớn bặm trợn tay cầm dao, rựa tiến lại chỗ nó, UN mỉm cười đắc ý nhưng không lần lượt
1 tên
2 tên
...
Rồi 20 tên lần lượt nằm xuống máu trào ra lênh láng cả phòng. Tuy thể lực nó rất khỏe nhưng nó vẫn là con gái, sức đã kiệt tay không tránh tra với 25 tên có vũ khí trên tay đâu phải dễ dàng. Thấy nó đã thấm mệt, 1 tên chém lao vào chém nó nó uyển chuyển né được nhưng không may tay vẫn bị cứa 1 đường dài, máu túa ra mặt nó tái dần. Mắt nó lờ mờ nhìn thấy lưỡi dao vung lên tiến vào mình, nó nhắm mắt lại đợi chờ cái chết.
PẰNG!!! PẰNG!!!...
Tiếng súng từ đâu vang lên, bắn văng chiếc dao đó ra rồi lần lượt các tên còn lại ngã xuống, máu tuôn ra. Hắn bước vào trên tay vẫn còn khẩu súng AKA133 mạ vàng(chém) còn vương chút khói. Đi theo sau hắn là Quân và Khánh, Khánh chạy lại phía Jan chua xót nhìn vết thương trên người cô, quoắc mắt đầy giận dữ nhìn saq UN đang co rúm người run bần bật miệng mấp máy gì đó. Khánh bế Jan, Quân bế nó nhanh chóng đưa 2 cô vào bệnh viện
Đợi cho họ đi rồi hắn mới bình thán rảo bước tiến gần đến UN, UN xanh mặt
-cô cũng gan quá nhỉ_hắn nhếch mép tạo thành đường cong hoàn mĩ hiện ra.
-vì em y...yê...yêu anh_UN bắt đầu khóc, kể lể
-7 năm, suốt 7 năm trời em chưa từng yêu ai ngoài anh ra, lớn lên gần nhau sao anh chưa từng quan tâm để ý đến em. Vậy mà từ khi con ranh đó đến ánh mắt anh luôn hương về nó. VÌ SAO_UN gào lên trong tiếng nấc nghẹn ngào, chưa đựng sự tức giận tủi hờn.bỏ qua sự tự tôn của 1 đứa con gái nó van xin tình yêu của hắn, UN cũng mệt mỏi lắm chứ muốn từ bỏ, nhưng trái tim cô không cho phép nó vẫn đập lên từng hồi khi gần anh, póp nghẹn đến đau nhói khi anh gần đứa con gái khác không phải là cô...
-hết chưa_giọng hắn vẫn lạnh tanh nhìn UN. UN ngừng khóc nhìn hắn có thể lạnh nhạt với nó vậy sao, UN làm việc này cũng chỉ vì tình yêu với hắn vậy mà đáp lại cô vẫn chỉ là ánh nhìn khinh miệt.
-lôi cô ta về bang_hắn bỏ đi, để lại UN với 2 hàng nước mắt chảy dài.
Chương 11
Trước cửa phòng bệnh viện
-mày ngồi yên 1 chỗ không được à_hắn gắt lên nhìn Khánh cứ đi lên đi xuống
-mày nhắm mắt nhìn tao làm gì_Khánh cãi lại
-đề nghị người nhà bệnh nhân giữ im lặng_tiếng cô y tá gần đó vang lên 2 chàng nhà ta ái ngại xin lỗi. Quân và nó nãy giờ vẫn lặng yên nhìn trân trân vô cánh cửa có Jan đang chịu đau đớn trong khi phẫu thuật(lí do phẫu thuật là để lấy đạn trong lúc Jan tỉnh dậy khánh cự UN cầm súng bắn vào bả vai Jan), nó chỉ bị 1 đường chém khá sâu ở tay chỉ cần băng bó lại bác sĩ bảo nó cần nghỉ ngơi nhưng nó nhất quyết không chịu đòi ra ngoài. Ai nấy lòng nặng trĩu, không khí trở nên u buồn.
Đèn bật sáng, bắc sĩ mở cửa bước ra. bọn nó lập tức lao tới hỏi tới tấp
-bạn mấy đứa không sao, nhưng cần nằm lại 1 tuần kiểm tra, trên người có nhiều vết thương may là chỉ ngoài da, đạn đã lấy ra rồi_bác sĩ khoảng trung tuổi từ tốn trả lời.
-vậy giờ bọn cháu vào thăm được chứ_bác sĩ gật đầu. Nó mỉm cười nỗi sợ hãi mất đi người thân cũng tiêu tan, bỗng dưng nó thấy choáng thấy trời đất tối sầm lại. Nó ngất may mà có hắn nãy giờ nhìn thái độ đó có chút bất thường nên đỡ kịp, bế xốc nó lên gọi bác sĩ.
Nó được xếp vào cùng phòng với Jan may là đây nhà phòng vip nên rộng rãi. Nhìn lên chai nước biển đang chuyền vào tay nó rơi từng giọt...từng giọt, nó lặng yên gương mặt phảng phất một nỗi buồn chợt 1 giọt nước mắt lăn dài trên má nó, long lanh như thủy tinh gạt nhanh dòng nước nóng hổi mặn chát nó nhắm mắt lại...
Hắn đứng ngoài nhìn qua khe cửa, trước đó định mở cửa vô thăm nó và Jan nhưng khi thấy nó gương mặt nó hắn dừng lại đứng yên khép cửa để lại 1 khoảng trống vừa đủ nhìn nó. Thấy nó khóc hắn chợt nhớ lại lời bác sĩ
-cô gái đó bị suy nhược do dùng thuốc ngủ quá nhiều trong thời gian dài, ảnh hưởng tới não nếu tiếp tục sẽ rất có hại cho sức khỏe các cháu cần quan tâm bạn nhiều hơn. Ta nghĩ cô bé đã trải qua 1 cú sock rất lớn mới cần dùng thuốc, đêm nay chắc sẽ là đêm khó ngủ với cô bé nên..._chưa để bác sĩ nói hết câu hắn gật đầu cảm ơn tỏ ý đã hiểu.
Đang mải suy nghĩ thì nó đã cắt ngang dòng suy nghĩ đó, hắn ngẩn người vài giây rồi cũng lấy lại phong độ. Nó nhìn hắn khó hiểu làm gì mà thập thò như ăn trộm thế đây lag bệnh viện nhà hắn mà.
-tôi muốn đi lên sân thượng, cùng đi không_hắn không trả lời nhưng chân vẫn bước đi theo nó.
Gió thổi tung làn tóc đen mềm mại của nó, mặc váy lụa trắng mỏng manh trông nó giờ thật yếu đuối, gió lạnh làm người nó bất giác run lên đứng từ sau hắn nhận ra điều đó khoác lên người nó chiếc áo da ấm áp còn vương mùi bạc hà dễ chịu.
-cảm ơn_cũng hơi bất ngờ chưa bao giờ hắn quan tâm nó, lần trước còn muốn giết nó nữa cơ mà...suy nghĩ 1 hồi nó cũng tìm được lí do chính đáng là “anh nó nhờ hắn chăm sóc nó”.
Hắn cũng không khá hơn nó là bao, đã lâu lắm rồi hắn đã quan tâm ai đâu sao giờ lại đưa áo cho nó mặc. Trừ người ấy ra hắn chưa từng cho ai động vào đồ của mình, cuối cùng hắn cũng nghĩ tới cái lí do “Quân nhờ hắn chăm sóc nó”. mỉm cười hài lòng với suy nghĩ của mình nhìn sang đã thấy nó ngủ, gương mặt thanh tú, đôi môi anh đào chúm chím nhìn nó như 1 nàng công chúa đang ngủ rất bình yên không còn cho người khác cảm giác khó gần vì sự lạnh lùng nữa.
Thấy vai ê ẩm khó chịu như có vật gì nặng đè vào hắn tỉnh giấc giật mình vì thấy nó đang tựa vào vai mình ngủ ngon lành, nhìn lại mình hắn tự khâm phục bản thân có một khả năng mới rất là đặc biệt là “ngủ ngồi” còn ngủ ngon mới sợ chứ, bế nó về phòng gió ở ngoài trời lâu không tốt.
- ư ưm_nó rên lên khe khẽ, nhìn kĩ có vài giọt mồ hôi trên trán nó. Nó lại gặp ác mộng
Hắn lay lay người nó
-dậy dậy_hắn gọi cho nó đủ nghe vì bên giường bên còn có Jan đang ngủ. nó bật giậy theo quán tính, tất nhiên hắn đang cúi người xuống và rồi chuyện gì cũng đến cũng sẽ đến mắt chạm mắt, môi chạm môi. mắt cã 2 trợn tròn, hắn dịch người sang một bên mặt nó ửng hồng bối rối may mà trời tối không ai thấy.
-tôi về trước, cô nghỉ đi_mặt hắn cũng chuyển sang hồng, đóng cửa phòng lại vô ngay nhà vs rửa mặt cho tỉnh táo về nhà
-first kiss của mình_nó vò đầu bứt tóc mặt méo xẹo
Chương 12
Sáng hôm sau, Khánh vào viện sớm đã cãi nhau chí chóe với Jan ồn ào quá nó bỏ ra ngoài hít thở không khí trong lành. Nó vừa đi thì Hân gõ cửa bước vào.Hân cười tươi
-mình đến thăm bạn và Ji_Jan cười tươi nhận lấy giỏ trái cây, không ngó ngàng gì đến Khánh làm anh khó chịu vô cùng(lí do gì đây :3)
Hân lướt mắt khắp phòng tìm xem nó ở đâu
-mà Ji đâu rồi_Hân thắc mắc, mặt Jan xụ xuống Hân đến là vì Ji chứ không phải quan tâm cô, là vì cô quá ảo tưởng rồi gượng cười
-Ji ra ngoài rồi chắc đang trên sân thượng, bạn lên đi_mắt Jan ươn ướt, nhìn dáng Hân chạy đến chỗ nó. Nằm xuống nhắm mắt lại, 1 dòng nước mắt chảy ra. Khánh nhìn thấy hết, mặc dù trong lòng rất khó chịu muốn ôm Jan vào lòng nhưng chợt thấy mình chẳng là gì với người ta. Cười nhạt bỏ ra ngoài đến bar
-mày đang làm cái trò gì thế_Quân và hắn giận giữ giật ngay chai rượu nặng Khánh đang tu, nhìn 3 đứa con gái õng ẹo mơn trớn vuốt ve người cậu ta hắn trừng mắt chứa đầy sát khí “cút đi, chết thì đừng hỏi tại sao”
-mặc kệ tao, cho tao uống_Quân túm cổ áo Khánh rồi cho cậu ta một đấm xịt cả máu mũi, hắn ngăn kịp nếu không Khánh phải nằm viện cùng nó và Jan rồi.Lửa giận phừng phừng bỏ đi, ai nhìn thấy mặt cũng tái xanh động vào Quân bây giờ chỉ có nước đi gặp tổ tiên sớm.Hắn vẫn là người bình tĩnh nhất, hắn đủ hiểu phải là chuyện quan trọng lắm Khánh mới trở nên như thế này. Hắn đánh mạnh vào gáy làm Khánh ngất lịm đi
-Khi nào tỉnh gọi anh_hắn nói Key rồi rút đt gọi cho nó
-“alo” giọng nó ái ngại nhớ lại chuyện tối qua
-cô khỏe chưa đến wind’s đi, tặng cô 1 món quà
-“ô cê”
15’ phút sau
-cô đến nhanh hơn tôi nghĩ_hắn tựa người trước cửa bar wind’s mắt nhắm nghiền
-anh muốn cho tôi xem cái gì
-đi theo tôi_hắn đi trước nó theo sau, cả bar há hốc miệng nhìn chằm chằm vô nó...đi cùng Devil đâu phải chuyện thường. Hắn nổi tiếng về độ lạnh lùng, động thủ tàn bạo nhất thế giới đêm cơ mà. Thấy hắn và nó Key đến dẫn nó xuống phòng mật.
Vừa bước xuống đập vào mắt nó là Uyển Nhi nằm co ro trên sàn. Hắn khoanh tay đứng cạnh nó nói
-tùy cô xử lí
Nó lấy trong túi xác ra 1 chiếc dao bấm, tiến lại gần UN.
-2 người ra ngoài trước đi_Key là người hiểu nó sẽ làm gì nhất, nhìn nó cười ý nói “đừng quá mạnh tay” bình thản bước ra, theo Key là hắn. Đợi 2 người ra hết rồi nó mới bắt đầu lau chiếc dao bấm sắc bén mới mua mang theo mình để phòng thủ
UN tỉnh dậy nhìn nó, vẻ mặt kênh kiệu của cô khi nhìn nó vẫn không thay đổi
-muốn chém muốn giết thì tùy
-được thôi_mặt không biểu cảm nó trã lời cùng lúc đó tay nó nhẹ nhàng lướt qua mặt UN máu chảy ra ướt đẫm khuôn mặt đau rát, UN ôm mặt bặm môi để không phát ra tiếng nấc.
Một người bình thường khi nhìn thấy máu cũng phải rùng mình nhưng với nó lại ngược lại, nhìn thấy máu người nó luôn cảm thấy phấn khích lạ thường, nó như 1 liều thuốc kích thích đối với cô.
Nó thích thú cứa thêm 3 đường trên mặt UN thành 1 chữ N tượng trưng cho tên của nó. UN sợ hãi nhìn nó, mắt nó đỏ ngàu như quỷ đột lốt thiên thần vậy.Bẻ ngược tay UN lại
-á á á_tiếng hét thất thanh của UN vọng ra bên ngoài chắc phải đau đớn lắm.
-làm gì gê vậy chỉ xin 1 ngón tay thôi mà_bỏ ngón tay vô lọ, rác thêm 1 loại bột trắng chống phân hủy đóng nắp lại nó pỏ ra ngoài.
-rồi mày sẽ hối hận vì không giết tao_UN đau đớn gào lên, nó không thèm trả lời, hiệu cho Key thả UN ra.
Bước xuống xem thành quả của nó, Key nhún vai gé sát tai nó “không còn được như trước” nó hiểu ý cười nhạt. Tuy hắn hành động còn thô bạo hơn nó nhưng nhìn thấy 1 cô gái như nó mà làm cho UN thành ra như thế này cũng không khỏi bất ngờ “cô thú vị thật”
Chương 13
*Bệnh viện:
Giờ cũng đã tới nửa đêm nó cũng định trở về nhà nhưng suy nghĩ 1 hồi lại đến bệnh viện xem tình hình Jan thế nào, cô có nt cho Jan nói có việc bận nhưng lại đi nửa ngày trời chắc cô lo lắm.
Đến cổng bệnh viện, cô nhíu mày nhìn Hân đang đứng trước cổng mặt tái mét chắc đã đứng đây rất lâu rồi. Nhìn thấy nó Hân ôm chầm lấy nó, bất ngờ trước hành động này nó gạt chân Hân mất đà cậu ngã xuống ngất đi. Nó nghĩ cậu chỉ giả vờ bỏ vào phòng bật điện lên thấy Jan đang ngồi thẫn thờ trên giường bệnh.
-sao không mở điện
-Hân đâu_Jan không trả lời mà hỏi về Hân, nó không khỏi thắc mắc kể lại chuyện lúc nãy $%$%^%^% Jan giận giữ đẩy nó ra chạy xuống cổng bệnh viện, trước mắt cô là Hân đang nằm dưới đất, thân nhiệt nóng bừng Jan bật khóc nhìn nó. Như hiểu ý nó giúp Jan mang cậu vào gọi bác sĩ
-mày thích Hân_Yên lặng lúc lâu nó mới hỏi
-Hân thích mày_Jan trả lời mắt ngấn lệ. Nó ôm chầm lấy Jan nói nhỏ “tao không thích Hân, tao sẽ giúp mày nhưng mà Khánh...” Jan khó hiểu
-tên đó làm sao
-à không có gì_nó cười trừ, nó không biết lúc này có nên nói Khánh có tình cảm với Jan không, Khánh không nói nhưng nó quan sát mấy bữa nay và sự lo lắng quan tâm của Khánh hôm Jan nhập viện đã làm nó chắc chắn điều nó suy đoán là đúng.
Đang phân không biết phải giải quyết ra sao thì bác sĩ đi ra, nói cậu không sao chuyền nước biển là đỡ thôi cũng giảm sốt rồi. Jan nghe xong vui mừng chạy vào thăm Hân, nhưng người Hân hỏi đầu tiên là nó làm Jan không khỏi hụt hẫng. Nó bước vô trong việc này 1 phần lỗi là nó nên không thể không vào thăm Hân được. Niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt điển trai
-chuyện nãy cho mình xin lỗi
-không sao, tôi hơi mệt về phòng trước, Jan ở lại chăm sóc Hân nhé_nó nháy mắt với Jan, cô hiểu ý cô bạn mỉm cười “cảm ơn mày”
Bước ra ngoài nó vẫn đăm chiêu suy nghĩ, thực sự trong lòng cô luôn có mối nghi hoặc về Hân. Trong mắt Hân luôn có cái gì đó không thật lòng làm nó bất an, thực sự Hân là ai...giúp Jan đến với Hân có phải chuyện tốt không??? Nó thở dài bất lực
Chương 14
Jan đã hồi phục hẳn, hôm nay đã cùng nó tới trường. Trong thời gian ở bệnh viện nó đã phải thông báo với 2 bên phụ huynh là trường tổ chức ngoại khóa nhưng không thể dấu mãi được nên đi học lại càng sớm càng tốt. Hai cô gái hôm nay có vẻ vui vẻ hơn ngày thường, Jan làm tóc cho nó và ngược lại.
(E hèm quảng cáo 1 chút về nó vè Jan 2 nhà tạo mẫu tóc có triển vọng từng làm đình đám giới giải trí với các mẫu tóc độc đáo, tinh tế lại rất quyến rũ do phụ huynh không muốn 2 cô con gái đáng yêu gặp nguy hiểm nên không tiết lộ gì về danh tính 2 cô đã trở thành người bí ẩn tài giỏi khi mới chỉ 10 tuổi). Với 2 phong cách trái ngược nhau, Jan đáng yêu tinh nghịch, nó lại lạnh lùng nhưng không kém phần cuốn hút, cã 2 như 1 tuyệt tác trên cả tuyệt vời của thượng đế.
Nó đang bấm số gọi cho tài xế đến đón 2 đứa đi học thì trước mặt cô đã đậu một chiếc Lamborghini bắt mắt.
-hôm nay anh nguyện làm tài xế cho 2 đứa_anh Quân mở cửa xe mời 2 đứa lên.
-sao 2 người này lại ở đây_Jan chỉ 2 vật thể lạ trên xe không ai khác là hắn và Khánh.
-cô_cắt ngang lời Khánh là giọng nói trong veo như giòng suối của nó
-lên đi sắp muộn rồi, 2 người đó học cùng trường mình mà_nó phân tích cho Jan hiểu, Jan gật gù “thôi được”
Chiếc Lamborghini tiến vào trong khuân viên trường TK, 3 chàng hoàng tử bước ra khỏi xe, Quân với mái tóc bạc kim phản chiếu lại ánh sáng mặt trời rất cuốn hút kè theo vẻ lịch lãm làm ngây ngất bao cô gái.Hắn với đôi mắt nâu khói tóc cắt kiểu nhuộm vài đường màu xanh lá mạ, trông rất mới lạ và bắt mắt vẫn lạnh lùng như thế nhưng đó mới chính là sự cuốn hút đặc biệt khi nói về hắn Khánh cũng không kém tóc đen vuốt keo, đôi lông mày thanh tú mũi dọc dừa nháy mắt tinh nghịch con gái hét ầm lên
-anh ấy nháy mắt với tao_hsjh nữ 1
-không với tao-hsjh 2
-tao mới đúng_hsjh 3
... thế là 1 cuộc bạo loạn diễn ra ngay tại sân trường.Đợi hsinh tản ra bớt nó với Jan mới bước xuống xe không muốn gặp phiền phức.
RENGGG!!!
Tiếng chuông vào học vang lên, nó với Jan vào chỗ ngồi nó biết Hân đang nhìn nó nhưng làm lơ Jan biết điều đó có vẻ buồn nhưng vẫn tươi cười với nó.
-các em hôm nay lớp chúng ta có 4 học sinh mới. 2 bạn học 11a1 chuyển đến
-sao lại từ 11a1 xuống 10a1 cô_lớp trưởng đứng lên hỏi cô Liên
-à, cái này trường chỉ thông báo cô không biết nữa_cô ái ngại trả lời. nó chẳng hề quan tâm vẫn nằm gục xuống bàn còn Jan tiếp tục cầm ipod chơi game
-và 2 bạn mới từ Anh chuyển về_cô Liên dứt câu nó và Jan lập tức chột dạ nhìn nhau
-em đang làm cái trò gì vậy_cô liên tức tối, biết thế lực nhà Jan nhưng không thể không coi giáo viên ra gì được
-em xin lỗi_Jan lí nhí đáp rồi ngồi xuống xụ mặt, Khánh nhìn thấy vẻ mặt Jan nén cười ho khan vài tiếng. Nó cũng bất ngờ trước sự hiện diện của 3 người trong lớp này nhưng không quá khích như Jan.
-các em giới thiệu về mình đi_cô thao thao bất tuyệt mắt vẫn dán vào 3 chàng (hám trai)
-tôi là Huỳnh Kim Khánh, còn đây là Vũ Hoàng Anh Quân và Trịnh Nhật Duy_ lớp vẫn yên lặng lắng nghe, may cho bọn hắn là cái lớp này không hề hám trai chứ không chắc die rồi.
-bọn em tự chọn chỗ được chứ cô_Khánh nở nụ cười mê hoặc, cô vô thức gật đầu.
Thế là buổi học bắt đầu trong cuộc chiến đấu mắt ác liệt của Jan và Khánh. Khánh và hắn ngồi ngay cạnh nó, Quân ngồi sau nó cùng bàn với Kim Thư một cô bạn dễ thương và hiền lành theo như nó quan sát là vậy còn Key thì ngồi cạnh Hân. Tiết học trối qua nhanh chóng trong sự bình yên cho đến khi
RENGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG
Chương 15
Cuộc chất vấn vô đắc dĩ bắt đầu:
-sao lại chuyển xuống đây_nó đảo mắt 1 lượt nhìn hắn Key và Khánh. Hắn chỉ tay về phía Quân. Quân cười trừ
-anh muốn học chung với em mà đi 1 mình thì buồn nên rủ thêm 2 thằng này, đừng đuổi anh mà_anh nó bắt đầu diễn vở “bi kịch” mắt long lanh ngấn nước. Cả đám trố mắt nhìn Quân bất ngờ trước thái độ của cậu trừ nó và Jan(sống với nhau từ nhõ hiểu qá rồi )
-có công ty riêng rồi, yên vị ở đó đi tính phá em à_nó vẫn chưa tha tội
-hì_Quân gãi đầu, ngoan ngoãn như 1 chú mèo. Thêm một cú sock nữa trước Quân, thái độ gì đây 1 kẻ kiêu ngạo, dáng vè ngạo nghễ mà trở nên như thế này á. Hình tượng Quân trong mắt hắn sụp đổ hoàn toàn, lắc đầu bó tay.
-Nhịn nhịn nhịn_Quân thầm nhủ nhắc nhở mình, sau này trả thù vẫn chưa muộn, nghĩ đến đây Quân cười gian.
4 chàng mải đấu mắt mà quên mất sự vắng mặt của nó, nó đã kéo Jan lủi từ lúc nào.
tít tít!!! tin nhắn từ nó, Quân mở lên đọc
“9h nói m.n đến đường đua Dark moon nhé 2”
Quân mỉm cười đưa đt cho 3 đứa còn lại đọc
-tối nay sẽ thú vị lắm đây, mọi người chuẩn bị cho tốt_Quân vỗ vai hắn. Hắn không hiểu lắm ý của Quân nhưng cũng không nghĩ nhiều trở về nhà chuẩn bị cho đêm nay
*Ở shop PT:
-mày thấy sao_Jan ngắm nghía bộ đồ đang mặc trên người nó, áo đen rộng in hình cây thánh giá, quần tụt xám ngố gắn kèm sợi dây xích, khoác thêm chiếc áo jeans ngoài mài rách tay áo 1 bên sắn lên 1 bên không cài khuy hờ hững, mài rách tua tua ra bên ngoài, đội thêm chiếc tóc giả che 1 bên mắt. Nó như lột xác thành 1 boy chính hiệu, 1 boy lãng tử lạnh lùng.
Jan xuýt xoa bình phẩm
-đúng là 1 kiệt tác, đúng là người đẹp vì lụa.
Jan cũng không kém nó nhưng không phải vẻ đẹp lạnh lùng lãng tử như nó mà là 1 boy cute dễ thương, làn da trắng cộng thêm bộ tóc giả bạch kim, diện chiếc áo sơ-mi caro nam đơn giản, bỏ tay vô túi quần.Đơn giản nhưng không kém phần cuốn hút.
Thanh toán tiền xong bọn nó trở ra trước những ánh mắt tiếc nuối, bắt taxi về nhà nó.
-quậy chán chê ở nhà nó cũng đến 8h30, vô gara cưỡi 2 chiếc Yamaha R1 đến chỗ hẹn.
*9h tại Dark moon:
-9h rồi sao còn chưa tới, tính cho chúng ta leo cây sao_hắn bực mình nhìn đồng hồ. Quân ngớ người
-2 đứa nó đến lâu rồi mà_Quân nói. Key tiếp lời
-có thấy 2 người đang đứng nói chuyện với đám con gái kia không, là Jan với Ji đó_hắn với khánh không tin vào mắt mình, rõ ràng là con trai . Đến khi nó tiến lại gần hắn mới chắc chắn mình là không nhìn lầm
-bắt đầu được rồi chứ_nó nháy mắt tinh nghịch
-ô cê_tất cả đồng thanh, Khánh vẫn chưa tỉnh nghe tiếng bọn nó mới định thần lại được.
Đường đua Dark moon hôm nay náo nhiệt hơn ngày thường, sự xuất hiện của nhân vật đình đám trong JP nhanh chóng lan tỏa ra khắp nơi không chỉ anh em trong JP mà các bang khác cũng đến xem họ trình diễn
-cô mà cũng biết đua xe sao_Khánh khích Jan
-yên tâm tôi không bất tài vô dụng như ai kia đâu_Jan cười khẩy
-tôi biết “ai kia” mà cô nói chính là cô rồi, tôi khuyên cô nên rút lui ngay từ giờ thì hơn
-anh thích thì cứ việc ra ngoài_Khánh định cãi trả thì tiếng Key ở ngoài hô to “Tất cả chuẩn bị”
PẰNG!!! tiếng súng vừa vang lên cũng là lúc 5 chiếc xe bắt đầu di chuyển rồi vụt đi để lại làn khói trắng mờ nhạt.
Hắn cùng nó đang cùng dẫn đầu, Quân Khánh và Jan theo sau. Nó tăng tốc vượt hắn, đến khúc cua dích dắc đoạn khó nhất của đường đua, nơi đây đã xảy ra rất nhiều ta nạn thảm khốc, người chệch tay lái lao xuống vực có, người đâm vào vách núi nổ có,... nói tóm lại là rất nhiều người chết tại đây. Thường thì đến khúc này phải giảm tốc độ nhưng ngược lại nó lại tăng tốc, khéo léo dùng chân giữ đà lách dần qua khúc cua 1 cách uyển chuyển điệu nghệ không kém phần mạo hiểm khiến người xem nín thở nhìn theo không ngờ nó có thể vượt qua dễ dàng như vậy. Nó về đích đầu tiên sau nó là hắn, Quân đồng hạng 4 là Khánh với Jan.
-Ji vẫn giữ được phong độ như xưa_Key vỗ tay nhìn nó. Hắn khó hiểu “như xưa” ở đây nghĩa là gì.
-cô khá lắm_hắn nói.
-cũng thường thôi_nó như vớ được thời cơ nổ mũi, đáp trả tinh nghịch. Nụ cười vô tư của nó hiện hữu trên khuôn mặt, khiến hắn hơi ngẩn người, lần đầu tiên đúng lần đầu tiên thấy nó cười không một chút gượng gạo.
-Ji anh Quân đâu rồi_nói đến nó mới chợt nhớt từ khi chấm dứt cuôc đua đã không thấy Quân đâu, nụ cười vụt tắt. Bấm số gọi trả lời nó chỉ là tiếng nói khô khốc
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được” làm cả bọn không khỏi lo lắng.
Chương 16
Đã lục tung cả thành phố này rồi, vẫn không tung tích Quân đâu. Nhìn chiếc đt anh Quân trên bàn nó nhặt được ở đường đua, nỗi bất an bỗng chốc lại ùa về xung quanh nó. CHợt nhớ lại lúc ở đường đua nó thấy bóng dáng 1 người rất quen, cố gắng nhớ lại
-Bảo Anh_nó bất giác gọi.
-đúng rồi, chị Bảo Anh_nó chắc chắn hiểu được ý nó Jan cùng nó ra khỏi bar wind’s. Khánh ra ngoài nghe đt khi quay trở lại đã không thấy ai, sót lại mảnh giấy “bọn tôi có việc đi trước”
Vậy Bảo Anh là ai???
***Trở lại trường đua vài phút trước***
Dừng lại ở đích, Quân thấy phía xa xa có dáng người rất quen
-Bảo Anh_Quân bất giác gọi tên một người
Quân chạy theo bóng dáng ấy, xa dần xa dần trong lòng cậu giờ chỉ có hình bóng bảo Anh đang quấn chặt “là em thật sao”, nhưng chạy mãi chạy mãi cái cậu nhận được cũng chỉ là con số không. Quân khụy xuống, ngửa mặt lên trời hét
-Tại sao_ôm mặt bất lực cậu đã khóc, rất nhiều, tim như bị póp nghẹn
Quân đâu biết rằng sau bụi cây gần đó cũng có người đang ôm chặt trái tim, bặm môi đến bật máu để không phải phát ra tiếng nấc. Nhìn người con trai đang đau khổ vì mình con tim cô đau gấp trăm lần “em xin lỗi em không thể” gạt nhanh giọt nước mắt cô bắt taxi đến sân bay.
Trời bắt đầu đổ mưa, mưa như xối xả vào mặt cậu nước mưa hòa cùng nước mắt cậu vẫn lững thững thẫn thờ đi một mình trên còn đường dài, ánh sáng mập mờ của đèn điện cậu đơn độc một mình rồi ngã xuống. Một cô gái bên đường nhìn thấy gọi xe cấp cứu đưa cậu đến bệnh viện.Trong lúc cậu đang cấp cứu trong bệnh viện cũng là lúc 1 chiếc máy bay vụt mang người con gái trong lòng cậu đến một nơi khác...chung một bầu trời nhưng đất nước thì không.
Nghe được tin bọn nó nhanh chóng đến bệnh viện nhà hắn. Anh trai mình đang đau khổ nằm trên giường mắt hướng đi xa xăm chưa đựng một nỗi buồn sâu thẳm, người em như nó không làm được gì chỉ biết đứng nhìn anh mình trở nên như vậy không khỏi đau lòng. Nó vốn không phải người yếu đuối nhưng trong truyện tình cảm lại rất mau nước mắt, khẽ lau dòng nước mặt chát đang chảy dài nó gục đầu xuống bất lực.
*1 năm trước:
-anh à, quên em đi_Bảo Anh nhín mắt Quân thẳng thừng nói, tưởng như nhẹ nhàng nhưng đó như mũi tên xuyên thẳng vào tim cậu. Cố giữ cho mình bình tĩnh mỉm cười
-em đang đùa anh sao, đừng đùa nữa không vui đâu
-em xin lỗi, em yêu người khác rồi_dứt câu cô chạy lại khoác tay người con trai đang tiến gần, cử chỉ thân mật. Mặt Quân tối sầm lại bất động mắt trân trân nhìn vào đôi tình nhân đang thân mật vui đùa với nhau cho tới lúc khuất khỏi mắt cậu.
***
Trở lại hiện tại, Quân như người mất hồn chỉ nhìn đến 1 khoảng vô định không nói không ăn không uống suốt 1 đêm thức trắng cuối cùng cậu cũng nghĩ thông “vì mình mà mọi người phải lo lắng, quên thôi không đáng” nhìn đứa em gái bé bỏng mắt nhắm nghiền nhưng vẫn không vơi đi khuôn mặt lo âu mệt mỏi. “2 xin lỗi Ji” vuốt nhẹ mái tóc nó nhẹ nhàng bế nó đặt lên giường rồi bỏ ra ngoài.
Sáng hôm sau trên các hành lang trong bệnh viện, bóng dáng bé nhỏ của nó cùng hắn, Jan, Khánh ráo rác chạy khắp nơi đi tìm Quân. Sáng tỉnh dậy nó đã thấy mình trên giường không thấy mặt mũi Quân đâu hết. Mọi người đang trong mớ suy nghĩ không biết Quân có vì đau buồn quá mà nghĩ quẩn không thì
-mọi người đang làm gì vậy, ăn chút gì chứ_Quân vui vẻ tiến lại gần tụi nó, tay xác 1 đống đồ ăn.
Nó ngơ ngác nhìn Quân. hiểu ra chuyện nó cũng trở lại bình thường
-à à phải rồi chắc m.n cũng đói rồi, ăn thôi_nó mỉm cười nhìn Quân. Nó hiểu trong nụ cười của anh có chút gượng gạo cốt cũng chỉ để mọi người không lo lắng vì mình mà thôi. Không khí bắt đầu có chút bất thường chợt
-à mà con nhỏ UN dạo này sao rồi_để thay đổi không khí Jan đành lên tiếng
-sau khi Ji cho nó 1 trận tơi tả toe tua tan tác %^^* kể lại chuyện hôm đó. Bị Duy đình chỉ học cô ta chuyển ra nước ngoài rồi_Khánh thêm mắm thêm muối khiến tất cả bật cười.
Ngay sau đó Quân đòi xuất viện, bọn nó cũng đành phải gật đầu. Tuy trong lòng vẫn còn chưa nguôi ngoai nhưng miệng vẫn cười mục đích cũng chỉ vì muốn che dấu sự cô đơn trống trải của chính mình.
Chương 17
e hèm_tiếng loa trường phát lên, chủ nhân giọng nói ấy chính là Hiệu Trưởng trường Trịnh Kim
-như các em đã biết 3 ngày nữa là tới halloween trường ta năm nay sẽ tổ chức vũ hội và hội chợ, kèm theo 1 số trò chơi khác giờ thầy sẽ thông qua hội học sinh rồi sẽ thông báo cho các em...Lễ hội năm nay bắt buộc các em phải đến, ai không tham giự xin mời tự động mang hồ sơ của mình ra khỏi trường_thầy gằn giọng như đe dọa.
Học sinh bắt đầu xôn xao duy chỉ có nhóm tụi nó vẫn điềm nhiên thưởng thức bữa sáng trong căn-tin
-giờ xin mờ 3 em Trịnh Nhật Duy, Võ Nguyễn Hân và em Vũ Thảo Nhi lên gặp thầy để trao đổi, thầy cho 3 em 5’ để có mặt_giọng thầy lạnh băng như ra lạnh làm học sinh lạnh cả người
Nghe thấy tên mình được nhắc nó mới bừng tỉnh “lại định bày trò gì đây” nó thầm nghĩ. Cảm nhận có người đập lên vai nó, theo phản xạ tự nhiên nó cầm cánh tay đó khuỷu tay thúc vào sườn người đó.
-á á á có cần mạnh tay vậy không mình chỉ muốn cùng bạn lên gặp thầy thôi mà_nghe thấy giọng quen quen nó quay lại không thấy ai
-ở dưới này_lại giọng nói đó vang lên nhìn xuống đất đã thấy Hân nằm xõng xoài trên đất, nó hơi mạnh tay thật
-đứng dậy định nằm ăn vạ ai_đã quá quen với dáng vẻ lạnh như băng của nó nhưng khi thấy nó nói chuyện với mình Hân cũng cảm thấy vui, nằm cười ngớ ngẩn như ăn phải nấm cười. Nó mặc kệ bỏ mặc cậu nằm đó đi trước
Cười mắc mẻ một mình jan đã đứng cạnh Hân lúc nào nhìn cậu nghi hoặc
-cười gì vậy không lên phòng hiệu trưởng sao
-a mình quên mất cảm ơn Jan_Hân mặt thộn ra ái ngại nhìn Jan chạy vụt đi không quên nhìn Jan đễ lại nụ cười như tỏa nắng. “ấm áp” là những gì jan cảm nhận được, cùng lúc đó Khánh ôm chặt trái tim mình, nhìn thấy Jan vui vẻ bên Hân tim Khánh lại nhói đau. Cười nhạt
-Cậu ta thì có gì tài giỏi chứ_Khánh thầm nghĩ rồi lẳng lặng đi lên tầng thượng.
*Phòng hiệu trưởng:
Thầy hiệu trưởng đưa cho mỗi đứa 1 tờ giấy thao thao bất tuyệt về ý tưởng mà ông đã đặt ra cho mùa Halloween năm nay.
-Halloween sẽ tổ chức 2 ngày một đêm là vũ hội còn 1 đêm là tổ chức trò chơi, trò chơi sẽ do thầy cô trong trường thực hiện còn vũ hội thầy giao lại cho các em. Còn nữa sẽ tổ chức cuộc thi bình chon 6 Angel tiêu biểu cho trường gồm 3 nam 3 nữ, và chọn ra 1 công chúa và 1 hoàng tử băng cho mùa đông năm nay_ông Thịnh vừa nói vừa hài lòng với những gì mình sẽ làm.
Không thấy 3 người trả lời ông nhíu mày
-mong các em không làm thầy thất vọng các em có thể về lớp
-vậy xin phép chúng em chúng tôi đi_hắn thẳng thừng đáp
-chúng em làm được chào thầy_Hân lên tiếng, “mình cho bạn một món quà” Hân nhếch môi nhìn nó hành động này đã lọt vô tầm mắt hắn, nó vẫn im lặng
Ra ngoài dán giấy thông báo, cả trường nhốn nháo cả lên mong chóng đến Halloween đúng hơn là mong chóng được tham giự cuộc thi Angel.
-đồ con heo, cô có tham dự cuộc thi không_Khánh huých nhẹ vai Jan hỏi
-không, mệt lắm mà anh hỏi làm gì_Jan nhướn đầu sát mặt cậu, Khánh đỏ mặt dịch đầu ra xa lắc đầu “không có gì”. Jan nhìn Khánh khó hiểu
-Ji yêu quái á nhầm yêu quý của anh, em thì sao_Quân mắt chớp chớp nhìn nó năn nỉ
-anh biết tính em mà_nó lạnh nhạt trả lời. Quân ỉu xìu ngán ngẩm
-các anh tham gia_Jan lên tiếng
-có thể_hắn nãy giờ im lặng cũng lên tiếng.
Nó nhìn hắn rồi quay đi
-về nhà anh 2 quậy thôi_nó hào hứng đề nghị. Cả đám vui vẻ gật đầu
-hả đi ăn sao_giọng ngái ngủ từ đầu phát ra cả bọn quay lại thấy khuôn mặt ngờ nghệch của Key thì ra nãy giờ tên này ngủ nghe thấy ăn tỉnh rụi. Nó liếc xéo Key, cậu gãi đầu cười trừ “không phải sao”
-ăn cái đầu cậu ý_tụi nó hét thẳng vào mặt Key rồi bật cười với biểu cảm phong phú trên mặt Key vui vẻ kéo nhau về nhà Quân.
Trên đường đi nó kéo Jan về nhà nó có chút việc, nó chìa ra tờ giấy 1 con nhõ cùng khối đưa nó
“có gan thì tham dự Angel ai thua lập tức rời khỏi trường
from: Linh Chi
to: Thảo Nhi Tuyết Mai”
-mày tính sao_Jan nhìn nó
-đành phải tham gia thôi_nó khó chịu
-tao không nghĩ chuyện này chỉ đơn giản là 1 cuộc thi_Jan nói
-tao cũng vậy_nó thở dài nạn này khó tránh –đừng nói cho mấy người kia biết_nó nhắc nhở. Jan gật đầu đồng ý.
Chương 18
Kính koong!!! Quân mở cửa cho nó, nó hậm hực đi vào nhà này vốn là của nó mà Quân dám thay đổi mã khóa làm nó đứng muốn rụng chân đợi có người mở cửa
-không phải anh làm mà, là Duy đó_Quân nhăn mặt chỉ sang hắn
-ai cho phép anh làm_thay đổi thái độ nhìn hắn
-“Nhidangyeu” mà cũng là mã khóa à_hắn cười nhạt đúng là “trẻ con”
-anh là người lớn chắc_nó đưa ánh mắt “trìu mến” nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
-tất nhiên là lớn hơn cô_hắn đưa tay xoa đầu nó như xoa đầu “...” (chắc ai cũng biết)
-anh, đồ khốn_nó nghiến răng
-đồ trẻ con
Jan, Khánh, Key và Quân trố mắt nhìn 2 bọn nó đấu mắt
-sao hôm nay 2 người nói nhiều vậy_câu nói bâng quơ của Jan làm cả hắn và nó chột dạ quay sang nhìn Jan, Jan sợ hãi lắp bắp
-xin...xin lỗi 2 người tiếp tục đi_Jan dứt câu nó cằng bực hơn
“Ji ơi mày bị sao vầy nè” nó bực mình nhìn hắn tóe lửa.
“Devil thường ngày nói rất ít hành động thì nhiều sao hôm nay lại ngược lại thế này” hắn ôm đầu mang hàng đống thắc mắc.
-sao thơm thế nhỉ, tao đói quá bị ảo giác rồi_Key ôm bụng, giả vờ khóc lóc
-mùi gì vậy_Hắn với Khánh đồng thanh
-nhìn vô bếp đi_Quân cười tủm tỉm nãy giờ, tự hào có 2 cô em nấu ăn cực ngon.
Hắn nhìn đống đồ ăn bốc khói nghi ngút thơm lừng trên bàn nghi hoặc nhìn sang Quân
-có ăn được không vậy
-cái gì_nó và Jan hét ầm lên –anh không có phần đi ra ngoài_nó hét vào mặt hắn
-ngon quá_Key xuýt xoa, hắn rất muốn thử nhưng phải giữ hình tượng trước mọi người, bụng biểu tình dữ dội “phải giữ hình tượng nhất định phải giữ hình tượng” tự nhủ với bản thân
-thôi anh vào ăn đi_Jan đành lên tiếng giải vây, nó lườm Jan muốn cháy mặt cũng không phản đối gì, hắn cười nhẹ bước vào ăn cùng.
Ăn gần xong Khánh mới bắt đầu ỉ ôi món Jan làm, nào là mặn quá, màu sắc không phù hợp với nhau, ngọt quá,... Jan tức đỏ mặt
-biến ra, ăn xong rồi mới nói là sao, chê thì đừng có động vào
-vì tôi là người không phung phí đồ ăn, ai như cô
-hơ hơ, biến ra khỏi mắt tôi_Jan lao vào muốn xé xác Khánh ra hàng trăm mảnh Khánh bỏ chạy, cả 2 rượt nhau như trẻ con từ phòng khách đến phòng bếp qua vườn sau đến hồ bơi thì Jan bị trượt chân rơi xuống hồ
-Khánh thấy Jan té xuống hồ bơi cười mắc mẻ
1’ trôi qua không thấy động tĩnh gì, Khánh bắt đầu lo lắng
-này cô lên đi không giỡn nữa_Khánh nói vọng xuống hồ, vẫn không động tĩnh gì. Nó đi dạo ngang thấy thấy vậy hét lên
-Jan không biết bơi_Khánh tái mặt vội nhảy xuống vớt Jan lên
lên đến bờ Jan vẫn không chịu tỉnh
-hô hấp nhân tạo cho Jan đi Khánh_Key cất lời. Khánh hơi ngập ngừng rồi cũng hô hấp cho Jan chợt cô mở mắt, tình thế bây giờ thực sự là rất éo le gây cho Jan hiểu nhầm lớn. Vội đẩy Khánh ra ho sặc sụa, đứng dậy bị trượt chân theo bản năng Jan kéo lấy tay áo Khánh, bị kéo bất ngờ khiến cậu ngã ra sau thế là lại một lần nữa mắt chạm mắt môi chạm môi. Mặt Jan đỏ ửng như trái cà chua, đẩy cậu ra chạy lên phòng nó đóng cửa cái rầm.
Bọn nó vẫn chưa hoàn hồn, Khánh với Jan kiss nhau á không thể tin được. Mắt chữ A miệng chữ O trước cảnh tượng nãy, mãi nó mới mấp máy được vài câu
-chuy...chuyện v...vừa nãy là th..ât...thật sao??? mấy đứa còn lại gật đầu cái rụp.
Riêng Khánh vẫn bất động nãy giờ, tim vẫn đập nhanh không ngừng mặt ửng đỏ, sao lại thế này mai phải đi khám tim, có ngày bị đau tim mà chết mất.
Ở chỗ Jan giờ cũng không khác Khánh là mấy, tim đập dồn dập nhưng vẫn không thể ngăn Jan *** Khánh
-đồ khốn fisrt kiss của mình lại ở trong hoàn cảnh này sao, đồ khốn, đồ sao chổi,...%$^% đúng là xui xẻo_Jan bực bội đập đầu vào tường nguyền rủa Khánh. Thấy vậy nó vội vàng lại gần
-đừng kích động không sao đâu_”Đúng là chỉ nó hiểu mình” Jan thầm nghĩ cảm ơn cô bạn
-chắc vui lắm nhỉ mặt mày trông hớn hở thế kia cơ mà_như sét đánh bên tai
-vui con khỉ mày đi ra cho tao_số mình sao mà đen thế, đúng là tại tên sao chổi đáng ghét “Huỳnh Kim Khánh ta hận mi thù này không trả ta sẽ...sẽ ăn nhiều hơn” hài lòng với suy nghĩ của mình
Chương 19
Hà Nội đã vào mùa đông, trời cũng dần trở lạnh gió phả vào má nó ửng đỏ. Ăn kem vào mùa đông chắc cũng là thú vui của nhiều nhưng ăn với số lượng nhiều lại là chuyện khác@@
-chị ơi, cho em 4 li kem socola, 4 vani, 4 dân, 4 kiwi,... li lớn nha chị_Jan hớn hở gọi từng loại kem 1, còn chị phục vụ mắt trợn tròn không tin vào tai mình. Của chùa mà sao lại không mừng
-2 cô có ăn hết không vậy_hắn nhíu mày hỏi
-đúng đấy, chúng tôi không kem_Khánh tiếp lời
Nó nhún vai
-sợ không có tiền trả à
-ý tôi không phải thế, gọi nhiều vậy sao ăn hết được_hắn nhìn nó
-yên tâm khỏi lo_Jan cười tươi, thấy Khánh nhìn mình bỗng im bặt nhớ tới nụ hôn hôm trước mặt đỏ ửng “mày thích Hân cơ mà, sao tim đập nhanh vậy” gạt suy mớ suy nghĩ ra 1 bên Jan nhìn “những” li kem trên bàn mắt sáng rỡ.
Thế là nó vs Jan tiến hành công cuộc ăn như bị bỏ đói làm hắn và Khánh choáng trước tốc độ ăn kinh hoàng đó, không chỉ bọn hắn mà tất cả người trong quán đều nhìn chằm chằm bọn nó như sinh vật lạ, hắn lấy chân khều khều chân nó.
Nó biết liền lấy gót dày dí mạnh vào chân hắn liếc xéo hắn, đau nhói nhưng phải nhẫn nhịn nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó
-cô đang làm cái trò gì thế bỏ chân ra, tính dùng chân “sờ-mờ-lờ-tờ”(sờ mó lung tung) tôi à_hắn nhìn nó đắc ý
-anh_nó tức không nói thành lời
Bỗng tiếng chuông đt nó reo lên
So keep in me up at night.
It unfamiliar round Feels it's like where for?
It's like breaking down
We going through the rush
I'm scare you're gonna leave
When I even talking .
But right now I'm gonna speak No more hiding,
Break the silence now Do we quit or try to work things out
Where do we go ?
Are we ready to just give it up?
Should we turn our back on love or should we stand within?
[where do we go_Thanh bùi,Tata]
Tên hiện sáng màn hình gọi “Anh Quân”
-em nghe
“cô ty có việc gấp anh và ba mẹ phải trở lại Anh có gì cần giúp 2 em cứ nhờ thằng Duy hay Khánh nhé”
-làm như anh đi luôn không bằng, không phải lo cho tụi e
“vậy được rồi anh cúp máy đây, bye em”
-bye
-chuyện gì vậy
-2 với ba mẹ đi sang Anh có việc gấp rồi
-lên nhà tao đi
-ô cê, ở nhà 1 mình chán lắm
-hehe đừng quên đêm nay_Jan nhắc khéo, mặt gian không chịu được
-mệt ghê_mặt nó như đưa đám
“chẳng phải đêm nay là tổ chức Angel sao, mấy cô này tham gia à” Khánh thầm nghĩ, biết đâu bên cạnh mình hắn cũng đang nghĩ đến chuyện này
-sao bảo không tham gia_Khánh dò hỏi
-con trai mà nhiều chuyện
Bị lườm Khánh im bặt
-chúng tôi đi trước tạm biệt, nó kéo Jan đi về nhà Jan chuẩn bị cho Angel.