Thuỷ lắc đầu nhẹ:
_ Lam buồn sao không tìm người tâm sự? Thổi sáo cũng chỉ bớt đi được phần nào thôi.
Lam cười nhẹ:
_ Người tâm sự Lam không cần... Đã có một người luôn hiểu được Lam dù cho Lam không hề nói một điều gì.
Thuỷ tròn mắt nhìn Lam:
_ Ai vậy?
_ Bí mật! – Lam đưa một ngón tay lên miệng, ra dấu im lặng. Thuỷ cười nhẹ, quay lên phía bảng. Bài học cuối năm khiến cho học sinh uể oải. Lam cũng không thể chú ý vào bài giảng được. Trong đầu cô, hình ảnh về buổi nói chuyện với Phương hiện ra rõ mồn một. Đôi má Lam ửng đỏ.
Lam và Phuơng cùng đạp xe dưới con đường râm mát. Trời đã về chiều. Xe cộ tấp nập nhưng Phương không để ý. Anh chỉ nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Lam .
Lam nghiêng đầu hỏi:
_ Đi đâu đây?
_ Em đi đâu, anh theo đấy! – Phương đùa.
_ Thật nhé?
_ Sao lại không nhỉ? – Phương trợn mắt theo Lam.
Lam lại cười. Cô tấp xe vào vỉa hè, nơi có gánh hàng bán bánh bèo. Phương nhìn xung quanh, ngại
ngùng. Lam quay ra, cười trêu ghẹo:
_ Xem anh kìa! Lúc vừa mới nói là theo em, thế mà...
Phương nhăn nhó:
_ Anh... anh... không quen lắm...
_ Em thích ăn kiểu này lắm. Nếu anh thấy không tiện thì “bye” nha!
_ Y, sao em nói thế? Anh sẽ theo em vậy!
Phương vội dừng xe và ngồi xuống một chiếc ghế con. Lam đã gọi hai đĩa bánh. Cô bán hàng nheo mắt nhìn. Cô trêu:
_ Có rất nhiều đôi “khoái” bánh bèo đấy!
Lam cười cười. Cô ăn một cách tự nhiên. Phương ngần ngừ cầm dĩa. Ăn kiểu này thật ngại. Đụng độ với người quen nào đó thì thật khổ... Vậy mà Lam cứ như không! Đúng là con gái!
Lam giục:
_ Anh ăn đi! Nhìn gì thế?
_ A`. Không! – Phương lắc đầu. Rồi anh cũng nhỏ nhẹ ăn như một nàng dâu ra mắt mẹ chồng tương lai. Lam lấy thêm đĩa thứ hai và xong thì Phương mới hoàn thành nhiệm vụ. Lam có vẻ tội nghiệp Phương, điểm chọn dừng chân tiếp theo, Lam kéo anh vào quán sữa chua. May quán vắng khách. Phương thở phào. Anh nhìn Lam, cô cười thật tưi. Nụ cười của cô có vẻ như e lệ, như khuyến khích mà cũng có vẻ như là đang châm chọc. Phương cau có:
_ Em có thể cười kiểu khác được không?
Lam trêu già:
_ Không! Chỉ có một kiểu này đối với anh thôi.
_ Còn người khác thì sao?
_ Thì có nhiều kiểu chứ sao. – Lam lại cười. Phương lắc đầu. Anh nhún vai vẻ bất cần. Lam cúi xuống nhìn anh, hỏi:
_ Anh giận à? Đừng thế chứ? Anh là con trai mà?
_ Con trai thì không có quyền dỗi sao?
Lam gật gù:
_ Rà từ bấy giờ anh dỗi, vậy mà em tưởng trẻ con ...làm th...
Phương trợn mắt, Lam cười rũ rượi. Cô cứ cười mãi. Phương chống tay vào cằm, nhìn Lam một cách lạ lùng. Lam cau có:
_ Nhìn gì?
Phương lắc đầu:
_ Nhìn cô bé thiên thần... Cô bé có bao giờ được nghe người khác đọc thơ cho nghe không?
Lam cụp mắt xuống hiền dịu hẳn đi. Cô lắc đầu, ngước đôi mắt to tròn nhìn Phương. Phương khẽ cười:
_ Anh biết tâm hồn em nhạy cảm lắm. Ngay từ lần đầu anh đã bị nhầm lẫn rồi... Em nghe nhé... Chỉ có 4 câu thôi mà anh rất thích và phù hợp với hoàn cảnh hiện nay của chúng ta:
“ Giá như em lắng nghe dự cảm
Người đang ở gần
Đồng nghĩa
Sắp đi xa...”
Lam càng mở to mắt hơn. Cái giọng trầm buồn của Phương khiến ngực cô đau nhói... Không hiểu vì sao khi Phương đưa mắt nhìn Lam, giọt nước mắt rơi nhẹ trên má cô... Lam hiểu bắt đầu từ giờ, đời cô sẽ khác, khác lắm. Phương thở dài:
_ Anh phi đi du học rồi...
_ Bao giờ? – Lam cố gắng lấy giọng điềm tĩnh.
_ Tuần sau. 5 năm ở bên Mỹ... Em chờ anh chứ?
Lam lắc đầu:
_ Em không biết được... Em...
Phương nắm tay Lam, bóp nhẹ:
_ Em phải biết chứ? Những ngày qua chúng ta đã rất vui vẻ bên nhau. Đó là những kỉ niệm đẹp mà anh chẳng thể nào quên được... Lam hãy tin anh nghe không?
_ Em không biết... – Lam run lên... cô thấy sợ khi nghĩ Phương đi xa, xa mãi...
Phương bật dậy, anh kéo Lam đi. Lam giằng ra và hét lên:
_ Anh mặc em đi! Rồi anh cũng đi mà... đi xa mà...
Lam bỏ chạy nhanh ra xe. Phương đờ người, không biết làm gì nữa. Bóng Lam nhỏ dần và mất hút.
Phương không ngờ Lam yếu đuối thế. Anh có cm giác mình mắc tội. Anh đã làm sụp đổ chỗ dựa duy nhất trong tâm hồn của Lam. Lam khóc, giọt nước mắt tủi hờn xen lẫn xót xa... Phương thấy đau lòng quá! Anh phải làm gì? Nửa muốn đi học để tạo sự nghiệp vững vàng, nửa lại không nỡ xa Lam...
Phương cho xe vào ga ra, rồi mệt mỏi đi lên nhà. Chú anh đã về, ông ngồi ở salong xem ca nhac. Chú anh đặc biệt là mê nhạc vàng. Vì thế nhà toàn đĩa các thứ nhạc buồn, nỉ non đó. Phương và cậu em họ không bao giờ *****ng vào đống đó, có muốn nghe cả hai toàn dùng đầu đĩa tại phòng mình. Phương toan cất tiếng chào thì chú đã lên tiếng trước:
_ Chú vừa nhận điện của bố cháu đầy! Ông muốn cháu về Hà Nội ngay...
_ Sao ạ? – Phương cố tỏ ra quan tâm.
_ Bố cháu muốn gần cháu trước khi cháu đi du học. Phương này! Đừng chống đối nữa. Dì Ngọc Lưng là người tốt chỉ tội có cuộc đời quá lận đận mà thội.
Phương phẩy tay:
_ Chú đừng nói nữa... Cháu sẽ về nhưng không phải bây giờ.
Người chú lắc đầu:
_ Sao cháu bướng thế? Bố cháu vất vả vì cháu...
_ Vì cháu sao? – Phương hét lên – nếu vì cháu thì ông ấy đã không lấy người đàn bà đó... Phải, nếu vì cháu thì bố cháu đã tới đón cháu ngay khi cháu bỏ đi... Nhưng ông ấy có làm thế đâu chứ?
_ Phương! – Chú gắt khẽ – Bố cháu ngày nào mà chẳng gọi điện hỏi thăm tình hình cháu. Bố cháu hài lòng vì quyết định tự lập của cháu thôi...
Phương nhún vai:
_ Vậy thì đừng nên ép cháu vào điều cháu không thích! Thôi, cháu lên phòng đây. Mệt quá!
Phương bỏ lên lầu mặc cho ông chú lầu bầu trong miêng. Anh đã quá mệt mỏi trong những cuộc nói chuyện vô bổ như thế rồi. Chú anh chẳng bao giờ đưa ra những lý lẽ khác thuyết phục hn ngoài chuyện “dì ấy khổ, bố cháu thưng cháu lắm”. Ai cần chứ? Lòng một đứa trẻ một khi bị tổn thưng thì rất khó chữa lành. Khó lắm!
Phương mở cửa và vội né vật lạ bay ra. Một chiếc tàu bay giấy đâm vào tường và ri xuống. Phương ngước mắt nhìn kẻ vừa phi ra. Bình cười sằng sặc:
_ Có người gửi cho đấy!
Phưnơg nhặt lên và giở ra xem. Chữ của Yên... một cái hẹn chia tay... Phương khẽ nhíu mày. “Yên sao thế nhỉ? Gởi giấy chẳng thể bằng nói qua điện thoại!”
_ Lời hẹn của nàng hay ho đó chứ? Lòng chàng như có sóng trào...
Phương lừ mắt nhìn Bình:
_ Em bày trò này h?
_ Anh không vui sao? – Bình cười toe hỏi lại – Chị Yên tới mà không gặp được anh. Chị ấy nói dạo này anh cứ như có phép ấy, biến mất không tung tích....
Phương ngồi xuống giường thở dài:
_ Đang mệt chết thì bị ông già cậu lên lớp...
Bình gật gù:
_ Kể bố em cũng lạ... Biết rõ anh cứng đầu khó dạy rồi mà còn...
_ Này, chớ có xỏ xiên nhé! Chỉ có cậu là cứng đầu khó dạy thôi.
Bình cười rồi nằm xoài ra giường. Phương vừa cởi áo vừa nói:
_ Tụi cậu được nghỉ rồi sao không đi đâu cho thoi mái?
Bình nheo mắt:
_ Nếu em nói em phi học thì anh có tin không?
Phương chép miệng:
_ Có thể! Dạo này anh thấy cậu có vẻ bớt nghịch đi rồi đấy! Chịu lấy “ánh sáng” từ anh rồi đúng không?
Bình cười khùng khục vì kiểu bình luận điêu của ông anh họ. Dù cho có cả đời bên ông anh sáng ****i như vàng mười Bình cũng chẳng thể nào sáng ra... Chỉ có Lam... tác động kỳ lạ đến cậu, biến cậu từ ích kỉ đến tốt đẹp...
Phương vò đầu rồi cũng nằm xuống, thở dài. Bình quay sang hỏi:
_ Anh có chịu về không?
_ Phải về chứ! Đấy là nhà anh, có mẹ anh ở đó, có cả bố anh nữa...
Bình chép miệng:
_ Bác Lưng coi mà tội nghiệp. Bác ấy quan tâm anh lắm đấy. Em nói thật, mọi cái trong phòng anh đều do bác bảo bố em mua cho...
Phương giật mình:
_ Thật ư? Sao không nói cho anh rõ?
_ Để anh ném đi những thứ anh thích à? – Bình nói lớn – Anh ích kỉ vừa thôi. Bác ấy có tội gì c chứ?
Phương lắc đầu:
_ Không biết!
Bình hạ giọng bất lực:
_ Mặc kệ anh vậy... Này, anh đi du học, chi Yên có khóc dữ không?
Phương nhíu mày:
_ Sao em lại hỏi thế?
_ Thì em thấy chị ấy và anh thân nhau thế... Xa nhau thì...
Phương cười:
_ Bạn bè thôi mà...
_ Cái gì? Bạn bè? Em không phải con nít đâu nhé!
Phương nhún vai:
_ Sao em lại nghĩ thế? Người ta chi với nhau vì tình bạn mà...
_ Không phải mỗi mình em nghĩ thế mà cả trường cũng nghĩ thế... Cảchị Yên nữa...
Phương yên lặng. Có gì đó mơ hồ đang tan chảy trong lòng. Yên cũng nghĩ thế! Tội nghiệp Yên quá! Một cô gái hiền dịu luôn khiến người khác nghĩ rằng sẽ bảo vệ ngay từ lần gặp mặt. Phương cũng thế. Cái lần gặp đầu tiên, anh đã tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn với Yên. Nhưng đó chỉ là tình bạn. Phương tin rằng cảm giác muốn che chở cho Yên chỉ là sự thôi thúc từ tình bạn cao đẹp. Phải, khi gặp Lam thì điều đó càng rõ ràng và tách biệt hơn.Bao giờ anh cũng cảm thấy khao khát được che chở cho Lam, mong muốn được ở cạnh Lam... Sự rung động từ tận đáy con tim khiến người ta biết khổ, biết vui thật sự... Lam sẽ trở thành người quan trọng nhất cuộc đời anh. Mãi mãi là như thế! Và anh sẽ không ngừng nỗ lực để có một tơưng lai chung bước cùng Lam.
Bình cất tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Phương:
_ Em tin Yên là một cô gái hiền dịu và rất phù hợp với một gia đình yên ấm. Nhưng hình như chị ấy không thể chia sẻ những ước m rất xa của anh... Một người phải thật đặc biệt: vừa cứng rắn, vừa mềm mỏng; chanh chua một tí song cũng phải biết dịu hiền... Người đó mới hợp với anh!
Phương ngạc nhiên nhìn Bình. Anh cứ ngỡ Bình đã hết thuốc chữa rồi, nhưng bây giờ trước những lời lẽ hết sức chân tình của Bình, Phương thấy mình đã đánh giá sai lầm.
_ Anh sao thế? Em đã khác rồi. Phải, hoàn toàn khác... Nhờ ơn một người đấy.
_ Ai mà tài vậy? – Phương tò mò
Bình cười nhẹ:
_ Một người gặp em luôn lừ mắt, nói với em bắng giọng bề trên... Một người tưởng gần gũi mà lại xa vời... Có lẽ, suốt cuộc đời này em sẽ chẳng với tới.
_ Bi quan thế? Em phi tin vào bản thân mình chứ? Mọi niềm tin đều mang lại một phần của chiến thắng!
Phương vỗ vai em trai, rồi hướng mắt nhìn lên trần nhà. Niềm tin của anh có mang lại lợi ích gì cho anh không nhỉ? Anh luôn tin vào bản thân mình, vào mọi cái, vào Lam. Nhưng lại không thể có niềm tin vào mối quan hệ tình cảm với Lam... Năm năm xa cách, anh chỉ sợ sợi dây chỉ hồng mỏng manh sẽ bị dứt vĩnh viễn. Vậy thì anh sẽ ra sao? Mất Lam và mất tất cả... Một tương lai mà anh xây dựng cũng sẽ sụp đổ...
Bình thở dài:
_ Đứng trước người ấy mọi niềm tin của em đều sụp đổ hết... Người ấy luôn bí ẩn, luôn mới mẻ...
Lam của anh cũng thế... Nhưng Phương chẳng bao giờ mất lòng tin cả, mà lòng tin của anh như được chắp cánh thêm. Phương cười tủm tỉm khi nhớ lại buổi đi chơi ngày hôm nay. Lam ngây thơ như một con chim non bé nhỏ... Nhưng giọt nước mắt lại ri trên khuôn mặt đó. Nó tựa như nỗi đau chắt chiu lại và ùa ra làm lòng anh nhói đau... Làm thế nào đây?
Bình lại thủ thỉ:
_ Anh ngủ rồi à?
_ Chưa. Nhưng mệt.
_ Anh có thấy em vớ vẩn không?
Phương xoay người nhìn Bình. Đôi mắt anh dịu hiền, động viên:
_ Không phải vớ vẩn! Đấy là tiếng nói của con tim. Em biết lấy nó làm động lực để hoàn thiện bản thân thì rất tốt. Hãy biết cố gắng, thế nào em cũng sẽ được một cái gì được cho tương lai.
Bình cười nhẹ:
_ Cả anh cũng thế nhé?
_ Ừ. Chúng ta cùng cố gắng.
Phương nắm lấy tay Bình như truyền sức mạnh niềm tin cho cậu em họ. Có lẽ đây là buổi nói chuyện cuối cùng của hai anh em. Sau này, không biết còn những buổi nằm thủ thỉ tâm sự như những người bạn với nhau không, bởi thời gian luôn làm già đi tất cả: tuổi trẻ, tâm hồn và cả trí óc nữa.
Lam không hiểu vì sao mình lại khóc nhiều thế... Chỉ có một tin là Phương sẽ đi du học thôi đã khiến cô xúc động. Anh và cô sẽ xa nhau tới năm năm và có thể dài hơn nữa... Lam thấy sợ, không hề tin vào khỏang thời gian đó chút nào. Phương đi và sẽ đi mãi...
Bây giờ thì Lam hiểu thế nào là cảm xúc thật sự. Thì ra bấy lâu nay trái tim cô vẫn chưa chết. Nó chỉ bị phủ băng giá mà thôi. Mối quan hệ mờ ảo với Phùng, rồi với Quyền không là gì hết. Cô sẽ chấm dứt nó trong nay mai... Còn với Phuơng, cô không thể trở lại được, chỉ có lún sâu vào. Thế nên trái tim cô mới khổ thế này, chật vật với ý nghĩ xa cách thế này... “Phuơng phải đi, vì tương lai của anh ấy. Còn ta ở lại, chờ đợi ư? Ta đâu phải là hòn Vọng Phu thuỷ chung?” Lam muốn bảo Phuơng đừng đi, hãy ở lại bên Lam, mà không sao nói được. Lam ích kỉ quá!
Bà Lam lên nhà, ngạc nhiên:
_ Lam, nghĩ gì mà không để ý điện thoại thế?
Lam vội vàng quay vào trong lau nước mắt, còn bà thì nhấc điện thoại:
_ Ai gọi vậy?
_ Cháu chào bà ạ! – Phuơng nhỏ nhẹ – Bà cho cháu gặp em Lam được không ạ?
_ ừ, cháu đợi một chút. Lam à! Có ai gọi cho cháu này!
Bà đưa máy cho Lam và hi tò mò nhìn vào mắt cháu. Lam vội vang cụp xuống, nói nhỏ:
_ Alô! Lam đây ạ.
_ Cho anh xin lỗi chuyện ban chiều nhé!
Đợi bà xuống bếp, Lam mới nói to lên:
_ Lỗi là tại em... Nhưng em chỉ xúc động nhất thời thôi.,.
_ Anh biết! – Phương nhỏ nhẹ – Anh không yên lòng một chút nào. Anh không ngờ chuyện anh đi du học lại khiến em khổ sở thế. Anh đau lòng lắm...
_ Anh cứ đi đi! – Lam cố tỏ ra thản nhiên – Dù sao đó cũng là tương lai của anh, em không thể cản trở. Chỉ hy vọng anh không quên em nhé?
_ Anh sẽ không bao giờ quên em... vì chúng ta có duyên số mà! Thứ ba tuần tới anh phải về Hà Nội để chuẩn bị đi.... Em dành cho anh cả ngày thứ hai được không?
Lam thấy mắt mình lại cay cay, cô ngậm ngùi:
_ Vâng ạ !Em sẽ chờ...
Phương hạ máy. Anh thở dài, chán nản. Mới thử tưởng tượng cuộc sống buồn tẻ không có Lam anh đã thấy chán... Giá Lam có thể theo anh đi, thì thật hạnh phúc. Nhưng đó chỉ là giấc mơ rất đẹp mà không bao giờ thành sự thật!
Phương dành ngày chủ nhật để chia tay bạn bè, gia đình và Yên. Yên đã khóc và nói sẽ nhớ anh lắm... Rồi từ từ anh sẽ giải thích sự hiều lầm này....
Chỉ có ngày chia tay với Lam là khổ sở. Lam trở nên trầm lặng kì lạ. Cô không còn cười và đùa với anh nữa, mặc dù anh cố gợi chuyện. Lam chấm dứt buổi đi chi giữa chừng vì bà ở nhà chờ cơm. Hôm nay là ngày giỗ bố cô.
Phưng lắc đầu buồn bã:
_ Một buổi chia tay không giống ai.... Em có thể ở lại thêm chút nữa không? Anh sẽ đi xa tới năm năm...
Giọng Phương chùng xuống. Lam ngước cặp mắt buồn sâu thẳm nhìn Phưng. Anh nhận ra một sự bất lực tràn ngập đôi mắt ấy. Đôi mắt khiến Phương chơi vơi...
Lam mở túi xách lấy ra một hộp quà được gói cẩn thận. Cô nói:
_ Anh hãy giữ gìn nhé. Sau 5 năm, món quà vẫn còn thì anh sẽ gặp lại em...
_ Sao? – Phương thoảng thốt
_ Em không biết trước được tương lai đâu. Anh cố gắng nhé... Em cảm ơn anh về chiếc nhẫn, em sẽ giữ... giữ mãi...
_ Em hãy tin rằng, tương lai chúng ta sẽ đi chung một con đường, cùng phấn đấu vì một tương lai... Nhìn này, anh có một món qùa khác mà em rất thích...
Phương lấy ra một bọc cứng, trao cho Lam. Anh cười tủm tỉm:
_ Em còn nhớ lần đầu tiên ta gặp nhau không? Anh tình cờ nhìn thấy quyển sách “Trái tim đá” của em... Và bây giờ em sẽ được đọc quyển sách “song sinh” của nó “Trái tim yêu”.
Lam tròn mắt kinh ngạc nhìn bìa quyển sách. Cô không thốt lên lời vì món quà bất ngờ này.
Phương cười:
_ Người vợ viết quyển “Trái tim đá” còn người chồng viết “Trái tim yêu” để bày tỏ tình yêu của mình, để hi vọng người vợ có thể hiểu được... Anh cũng mong em hiểu được lòng anh và hứa sẽ chờ anh nhé?
Lam gật đầu:
_ Em sẽ chờ... Nhất định là thế!
Phương nhìn vào đôi mắt đen láy của Lam, anh đọc được sự yêu thương tin cậy trong đó. Mai sau, nhất định anh và cô sẽ được toại nguyện! Thời gian và lòng tin sẽ được “đọ gan” cùng nhau...
Mặt nạ của đá
Phương ôm chặt món quà của Lam vào lòng. Chiếc máy bay đưa anh đi xa đã cất cánh. Phương nhìn ra cửa sổ. Phía dưới các toà nhà đã nhỏ dần, nhỏ mãi... Lam cũng ở đâu đó trong đám nhỏ tí đó. Phương thở dài, anh nhớ lại những tháng ngày qua bên Lam, sao mà thân thương thế! Một năm mới phát hiện ra mình đang sống rất hạnh phúc. Chuyến ra đi này có phi là rất mạo hiểm?
Phưng mở tấm bưu thiếp mà Lam gửi kèm cùng với món quà. Anh đã đọc rất nhiều lần, đến nỗi thuộc cả đến dấu phẩy, dấu chấm...
“Anh à, anh đi học xa, chắc là em nhớ lắm. Anh cũng nghĩ như em đúng không? Nhưng anh cố học nhé! Đừng nghĩ ngợi nhiều. Anh hãy cứ nhìn cây hoa đá này mà nhớ đến em. Lá nó rất xanh và đẹp, đúng không anh? Liệu thời tiết lạnh lẽo bên ấy có làm cho nó chết? Đừng làm nó chết nghe anh. Năm năm sau, lá cây vẫn còn xanh như thế thì anh hãy cứ tin rằng: cô bé Lam của anh vẫn chờ đợi anh!
Tạm biệt anh!
Lam.”
Rồi anh sẽ giữ gìn cây hoa như giữ gìn tình cảm của chúng ta Lam ạ. Em hãy cứ tin rằng: năm năm sau, cây hoa đá sẽ đẹp hơn nữa. Nó sẽ có con, có cháu, trở thành một đại gia đình xum họp trong ngôi nhà anh và em xây tặng chúng. Khoảng thời gian ấy, em phải tin và chờ đợi anh. Một tương lai rực rỡ đang cần chúng ta xây đắp. Sự nỗ lực phấn đấu phi đồng hành cùng với ước mơ em ạ! Ước mơ của anh và em rồi sẽ trở thành hiện thực...
Phương khẽ vuốt một chiêc lá của cây hoa đá. Anh tự nhủ thầm sẽ không bao giờ rời xa cây hoa đá của anh!
Lam cứ tin rằng Lam đã nhìn thấy chiếc máy bay đưa Phương đi... Cô còn thấy cả Phương đứng cười, vẫy tay chào cô. Lam đã muốn khóc với niềm tin kì lạ đó. Một cô bé 17 tuổi, còn ngây thơ lắm, sao có thể nặng lòng? Lam không hiểu, cứ y như là đã có sự ràng buộc từ kiếp trước...
Lam ngồi trầm ngâm bên cốc nước cam. Cô lại thấy những cụm bèo trôi vô định trên dòng sông này. Lam khẽ mỉm cười. Cứ trôi đi... trôi mãi... bến bờ của các ngươi chưa xuất hiện đâu. Còn lâu lắm, xa lắm!
Vũ Nam thấy tim mình đập mạnh khi bắt gặp cô gái mà mình tìm. Anh đã đến đây rất nhiều lần mà không bao giờ gặp. Hôm nay đúng là dịp may hiếm có!
Anh lại gần, đặt cốc cà phê xuống, hỏi:
_ Tôi có thể hứng một chút gió trời chứ?
Lam khẽ nhướng mày, thờ :
_ Tự nhiên!
Vũ Nam khẽ cười:
_ Cô bé không còn nhận ra tôi à?
Lam phẩy tay:
_ Nhận ra chứ! Chỉ có điều tôi không thích bị quấy rầy khi đang suy nghĩ thôi.
_ Vậy xin lỗi nhé! Tôi rất vui khi gặp lại cô đó, Ngọc Lam à! Cô có biết tôi tìm cô nhiều lần rồi không?
Lam lắc đầu:
_ Không biết! Quả thực tôi không nhớ gì về anh cả.
Vũ Nam làm mặt ỉu xìu:
_ Vậy ư? Đáng buồn thật. Nhưng rồi tôi sẽ làm cho cô nhớ đến tôi, thật đấy!
Lam mỉm cười thách thức. Vũ Nam lặng im, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp và sâu của Lam. Anh hạ giọng thật thấp:
_ Cô có tin rằng cô rất đẹp không?
Lam khẽ gật đầu:
_ Tôi tin chứ. Tôi đẹp hơn Thuỷ Cúc của anh.
_ Không phải của tôi! – Vũ Nam lắc đầu – cô ấy và tôi đã chia tay sau cái ngày tôi gặp cô.
Lam nhún vai:
_ Tôi cũng nghĩ thế! Vì đó đâu có phải là tình yêu thật sự đâu?
Vũ Nam tinh nghịch hỏi lại:
_ Vậy cô cho thế nào là tình yêu thật sự?
Lam ngước mắt ra sông, nói nhẹ:
_ Tình yêu bắt nguồn từ hai trái tim biết rung động nhưng phải rung động thật trong, thật đẹp. Không phải vì tiền, tài, sắc. Vì tình yêu người ta có thể hi sinh cho nhau, sẵn lòng chờ nhau nếu phải xa cách... Giới trẻ hiện nay rất ít người yêu thật sự...
_ Thế cô có chưa? – Nam dò hỏi.
Lam ngẩn người ra. Tình yêu thật sự ư? ở cái tuổi non nớt này, Lam đâu biết gì? Lam chợt nhớ tới Phương... Năm năm nữa mới được gặp lại! Sao Lam thấy nhớ và thương anh quá!
Vũ Nam trầm ngâm:
_ Một người như cô bé chắc có nhiều người theo đuổi?
Lam cười nhẹ:
_ Anh đã gọi tôi là cô bé thì dĩ nhiên... còn bé, sao có thể có những chuyện người lớn như thế được! Xin anh đừng nhắc đến chuyện ấy nữa, tôi ngượng đấy.
Nam bật cười. Anh không tin lắm những lời cô bé này nói nhưng cũng không có ý định phản bác. Anh chợt nói bâng qu:
_ Hình như tôi rất có duyên với quán nước này...
_ Tôi cũng vậy! – Lam thở dài – Nơi đây có một khung cảnh thật là đẹp. Người ta có cảm giác nhỏ nhoi trước mênh mông sóng nước...
Lam nhớ là Phương cũng nói với cô những lời tương tự. Chao ôi! Cô nhớ những ngày ấy quá. Điểm tựa duy nhất của cô đang bay đến một chân trời mới, có tri thức và những thử thách... Còn cô thì sao? Lam thở dài. Chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi, ngồi than thân và buồn khóc cho số phận...
Lam cúi đầu nhìn chăm chú vào cốc nước, rồi đột nhiên cô ngẩng lên như đã dứt khóat quyết định điều gì. Cô đứng dậy, nói:
_ Tôi về đây!
Vũ Nam hốt hoảng thật sự. Anh sợ cô lại biến mất như mấy tháng trước, anh vội vàng:
_ Còn sớm mà, cô ngồi đây đi...
_ Tôi có việc đấy chứ! Tôi hay đến đây mỗi chiều thứ 6 mà... Vậy... chào anh nhé!
Lam vẫy vẫy tay rồi lững thững đi ra khỏi quán. Vũ Nam gần như muốn hét lên vì sung sướng. Lam không chủ động hẹn anh, nhưng như thế có nghĩa là anh có cơ hội làm bạn với cô dù chỉ là ítỏi. Chưa bao giờ anh lại dè dặt trong vấn đề này... ánh mắt của Lam đã thật sự khống chế bản lĩnh háo thắng trong anh. Một cô bé không hề biết sợ và biết khiêm tốn...Lạ đấy chứ!
Lam bước vào lớp, thấy Thuỷ đã ngỗi sẵn và đang cười nói vui vẻ với Bình. Lam bỏ mũ ra, hỏi:
_ Nóng quá nhỉ?
Thuỷ gật đầu:
_ ừ. Lam ăn kem không?
Lam sáng mắt, gật nhanh:
_ Thế còn gì bằng, đâu nào?
Thuỷ đưa cho Lam chiếc kem được lấy từ gầm bàn. Lam cười tươi, cắn nhẹ một miếng. Cái lạnh thấm vào răng, buốt lạnh. Bình cố nén cười khi thấy Lam xuýt xoa, mặt nhăn như khỉ. Thuỷ hỏi:
_ Sao? Ngon không?
Lam giơ ngón tay lên, tỏ ý tuyệt vời. Cô cố nuốt gần hết nửa cái mới hỏi:
_ ở đâu ra thế?
Thuỷ chỉ vào Bình, mắt hấp háy:
_ Của Bình đó!
Lam nhìn Bình, hắn cười cười vẻ hiền lành. Cô lại nhìn vào chiếc kem, muốn vứt ngay đi để chứng tỏ mối thù muôn kiếp... Song, trời nóng vậy hiếm khi được ăn kem “chùa”... Vất thì tiếc thật!
Thuỷ nói “ve vuốt”:
_ Thôi mà Lam! Bình cũng rất ân hận về hành động bồng bột ngày ấy, phải không Bình?
Bình vội vã gật đầu:
_ Phải rồi, tớ rất xin lỗi về việc ấy. Tớ muốn làm lành với cậu. Lam, tớ biết rằng cậu rất nhân ái, từ bi... còn tớ thì rất... hèn nhát!
Lam tròn mắt nhìn Bình. Rõ ràng hắn là một công tử bột, không bao giờ biết đến một câu xin lỗi, thế mà giờ hắn còn tự nhận mình là một tên hèn nữa... Thật không thể tưởng tượng nổi.
Thuỷ cố nén cười trước vẻ mặt rất ư thảm hại của Bình. Cô nói đế vào:
_ Lam ơi! Trời nóng vậy, giận nhiều càng nóng hơn nữa đấy... Tội nghiệp lắm mà!
Lam nhún vai:
_ Tuỳ thôi! Một mình tôi làm sao nói lại nổi hai người...
_ Thật nhé? – Thuỷ nhảy lên vui mừng khiến Lam phải nghi ngờ nhìn lại. Bình cười tủm tỉm... Niềm vui của cậu được giấu vào trong, cậu chỉ dám nhìn Lam với con mắt biết ơn.
Vừa lúc ấy, Xuyên và Quân bước vào. Cả hai ngạc nhiên khi thấy Thuỷ líu lo giữa hai kẻ, vốn có tử thù từ kiếp trước. Quân chợt hiểu ra, nháy mắt với Bình:
_ Xong rồi phải không?
Bình gật nhẹ:
_ Cám ơn các bạn nhiều, đặc biệt là Lam!
Xuyên vỗ nhẹ vai Lam, nhìn bạn với ánh mắt ấm áp.
_ Bình thật lòng đó, Lam nên bỏ qua... Không phải là tớ có ý khuyên can hay ra lệnh đâu...
Lam vất chiếc que vào sọt rác, bình thản trả lời:
_ Tớ cũng chán thù ghét rồi. Có những việc một người làm không nổi, nhiều người mới làm được. Mà này... – Lam nghiêng đầu, nheo mắt hỏi – Hình như các cậu có gì lạ?
Xuyên vụt đỏ mặt quay đi, còn Quân cười tủm tỉm. Bình thở dài, đùa:
_ Trời đất! Nóng thế này mà cứ thích đi gần nhau cho có đôi..., làm gì cũng có nhau... trời càng thêm nóng.
Lam và Thuỷ bật cười. Quân lườm:
_ Cậu làm gì mà xỏ xiên! Trời nóng là việc của trời chứ tại gì tụi tớ.
Lam chúm chím môi:
_ Đương nhiên rồi. Nhưng tớ không ngờ chỉ có hơn hai chục ngày mà các cậu đã...
Xuyên vờ giận dỗi:
_ Các cậu toàn trêu tớ, thế mà là bạn bè à?
_ Không trêu nữa! - Lam, Thuỷ và Bình cùng kêu lên khiến Quân và Xuyên bật cười.
Cả lớp lại tràn ngập tiếng cười. Không còn như đầu năm lớp 10 nữa. Lam trở thành bạn của họ, rất đỗi thân thương. Lam hay cười, hay đùa. Đôi mắt cô tròn, đen láy và trong suốt... Đã nhiều lần Bình vô tình nhìn vào đấy, Bình phải ngẩn ngơ suốt mấy ngày. Bây giờ, đối với Bình, Lam là một thiên thần thần ngây và đáng yêu vô cùng!
Chỉ có điều Lam làm Bình bực mình, là cứ một tháng Lam lại nhận được một lá thư của Quyền. Lẽ dĩ nhiên, Quyền sẽ viết rất nhiều lời mà chỉ tưởng tượng Bình đã muốn đập phá... Bình làm sao biết Lam đón thư như một người em gái đón nhận tin tức của người anh trai xa xôi. Lam biết cách giới hạn tình cảm của mình và của người khác, cho nên trong thư Quyền chỉ nói về việc học, về thành phố Paris tráng lệ. Lam ước ao sẽ có một ngày Lam được đi du học, ở Úc chẳng hạn, hay ở Anh, ở Nga Lam cũng vui lòng lắm... Lam tin, với sức của mình giành một suất học bổng như Phương không có gì là khó. Nhưng điều cô e ngại là sức khoẻ của bà ngoại cứ yếu dần đi. Cô đi rồi thì ai sẽ chăm sóc bà? Cô không thể bất hiếu để bà héo hon chờ đợi mình. Ước mơ du học hình như mơ hồ quá.
Ngoài trời mưa rả rích. Cái lạnh luồn lách vào tận trong nhà. Lam co ro trên ghế bành, vừa ăn bánh mì vừa đọc báo. Đọc để giết thời gian thôi chứ Lam không nghiện mấy quyển báo vớ vẩn này. Lam chỉ khoái báo “Toán học tuổi trẻ” và “Văn học tuổi trẻ”. Xem ra sở thích có đá nhau nhưng bản tính Lam nó thế, không thể sửa được!
Lam nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ sáng. Trời thì mưa nặng hạt hơn. Lam rời khỏi ghế, nhón chân đi ra ngoài cửa. Bà đi chợ mãi vẫn chưa về. Lam thấy lo lo. Lúc bà đi, trời chưa mưa, giờ thì như thế này...
Một cái bóng lúp xúp đi vào cổng. Lam hét lên:
_ Bà! Bà ơi!
Cái bóng ngẩng lên, Lam thấy nụ cười của người bà thân thương, cô thấy nhẹ hẳn người. Bà ngoại đi vào nhà, bỏ áo mưa ra, nói chép miệng:
_ Mưa cứ ngày một nặng hạt, rét cứ căm căm. Lam này, bà mua bún chả về cho cháu này, ăn đi! Bà mua chả nem nóng, phải vội về chứ khong còn dềnh dàng!
Lam nhìn bà, thương đến ứa nước mắt. Vai áo và lưng bà đã ướt hết. Mái tóc bạc cũng bết lại... Bà thương và chiều cô thế kia mà... Sao bà lại khổ thế bà ơi!
Bà ngoại ngẩn lên nhìn cháu, ngạc nhiên:
_ Sao bà lại khổ thế... Cháu ăn bánh mì người ta giao đến là được rồi!
Bà vuốt tóc Lam, dịu dàng:
_ Cháu gầy lắm! Bà lại biết cháu bà thích ăn vặt. Bà thương! Bà chỉ có cháu là niềm hi vọng, Lam ơi, dù thế nào cũng đừng bỏ bà nghe không?
Lam vội lắc đầu:
_ Sao bà nói thế? Bà như người mẹ hiền luôn yêu thương cháu, bà không bỏ cháu thì thôi... Bà ơi! Bà và cháu dù khổ thế nào cũng luôn ở bên nhau bà nhé. Bà hứa đi!
_ Cha bố cô! – Bà ngoại dí ngón tay vào trán cháu, ấn nhẹ – Xem kìa, nước mắt chy ướt cả áo bà...
_ Không, nước mắt của trời đó bà ạ! Trời khóc thương con ở dưới trần gian phải khổ... Trời khiến cho nhân gian lụt lội.
_ ờ...
Bà ngoại đi vào trong nhà, đôi mắt bà đỏ hoe. Ôi! Bà thương đứa cháu côi cút của bà quá. Cả cuộc đời bà dành cho nó cũng không thể bù đắp nổi nỗi thiếu vắng tình phụ tử, mẫu tử. Lam ơi! Bà biết phải làm sao?
Chuông điện thoại reo, Lam lau nhẹ nước mắt rồi mới nhắc máy:
_ Alô, ai thế ạ?
_ Giọng em sao lạ thế Lam?
Tim Lam như muốn ngừng đập. Vẫn cái giọng trầm trầm ấp áp ấy, vẫn những lời quan tâm ấy, Lam không thể quên. Dù cho Phương có ở cách cô nửa quả cầu, anh vẫn cứ như gần gũi bên cô, an ủi, che chở cho cô!
Lam ấp úng:
_ Không... không có gì!
_ Sao lại thế? Giọng em thường ngày rất trong... Bây giờ khàn... Có phải mới khóc không? Có gì xúc động hay là... nhớ anh?
Lam phụng phịu:
_ Ai mà thèm nhớ!
Phương cười vào máy:
_ Thế mà anh cứ hay từ bụng anh mà suy ra bụng người ta đấy. Quả thực anh rất nhớ... em, rất nhớ quê hưng, gia đình...
Lam im lặng. Lam đang tưởng tượng xem ở bên ấy, Phương sẽ như thế nào... Chắc chắn anh hay lông bông lắm!
_ Lam à! Nhận được thư của anh chưa? – Phưng hạ giọng thật thấp.
Lam thoáng đỏ mặt. Thư của Phưng rất khác thư của Quyền. Anh chẳng bao giờ kể về nước Mỹ hay công việc học hành của anh. Anh chỉ nói về Việt Nam, về anh và Lam... Những bức thư nồng đượm tình cảm đó, Phương gửi bằng thư bảo đảm về tận nhà Lam. Thỉnh thoảng anh lại gọi điện về.
_ Chưa nhận được à? Hay là để anh đọc cho vài phần quan trọng trong thư nhé?
Nghe giọng Phưng tỉnh bơ, Lam thấy run, cô vội vã nói:
_ Em nhận được rồi...
_ Vậy à? Em vui không?
_ Vui chứ! – Lam tủm tỉm cười – Anh viết toàn chuyện... khôi hài.
_ Vậy đấy! Nhưng em phải công nhận là anh viết rất chân thật chứ?
_ Vâng! – Lam gật nhẹ như có Phương ở trước mặt.
_ Em sắp phải thi quốc gia rồi phải không? Phải chiến thắng cái lạnh đấy.
Lam toan gật đầu thì bà đi ra nói:
_ Sao gọi điện lâu thế? Ra ăn đi chứ, nguội hết rồi!
Lam quay ra:
_ Vâng ạ! Cháu chào bạn đã.
_ Anh Phương, em phải dừng đây...
_ ừ, chúc em thành công nhé! Tạm biệt...
_ Tạm biệt!
Lam hạ máy, thấy hồn dâng lên một nỗi buồn vô cớ. Phương cứ như xa như gần, mơ hồ như một giấc mơ đẹp trong cuộc đời toàn màu đen của Lam. Lam nâng niu giấc mơ, cố giữ để nó không thể rơi vỡ... Lam sợ có ngày chính cô sẽ ném nó đi... Ném vào dĩ vãng... !Ngày đó có kịp lúc Phương về?
Mưa vẫn rơi! Lam thấy những chiếc lá nhãn reo vui, nhảy múa. Đúng là trời chẳng chiều lòng người. Lam thì có quá nhiều nỗi buồn, còn mọi thứ xung quanh sao nhiều thú vui thế? Lam không ghen tị ngưng Lam thấy chua chát đắng cay... Sao lại có Lam ở trên đời? Mẹ đâu? Bố đâu? Họ hàng đâu? Mọi gốc gác đều chối bỏ cô, chạy trốn cô! “Lam ơi, đời quay lưng lại với mày, mày phải làm gì đi chứ? Sắp có bão rồi... Sắp rồi....”
Lam dừng lại ở cửa quán, thấy một luồng khí lạnh thổi qua người. Lam vội vã chạy vào. Bóng tối choán hết cả tầm mắt. Linh tính mách bảo cô rằng: đang có chuyện gì nguy hiểm lắm, đáng sợ lắm! Lam hít một hi thật sâu, gọi khẽ:
_ Bà! Bà ơi! Bà à?
_ Lam về à cháu...
Lam nghe thấy tiếng của bà yếu ớt vọng ra. Tim cô thắt lại. Người bà nhỏ bé trong chiếc đi văng lớn. Hình như hơi thở của bà yếu ớt lắm!
Lam lo lắng đỡ bà ngồi dậy. Người bà nóng như hòn than. Bà sốt rồi. Lam nghĩ ngay đến trận mưa ngày hôm qua, thầm nguyền rủa ông trời vô tâm.
Bà cô xua tay:
_ Cháu à, bà không sao đâu! ốm sơ đó mà. Bà uống thuốc rồi. Mau đóng cửa hàng và đưa bà về đi. Có lẽ hôm nay cháu phải nấu cơm rồi.
_ Bà! Hay là đến bác sỹ? Bà già rồi, cẩn thận vẫn hơn!
Bà ngoại mỉm cười. Khuông mặt già nua nhợt nhạt đến tội nghiệp. Lam cầm bàn tay sưng gầy của bà, chờ đợi. Bà khẽ nói:
_ Bà không sao! Về nhà nằm nghỉ là khoẻ lại thôi. Có bị vài hạt nước mưa thôi mà...
Lam đưa bà về, chợt se lòng khi thấy mình cứ lớn dần lên, còn bà thì càng nhỏ bé lại. Bà chắt chiu từng sự sống của đời cho đứa cháu nhỏ bé côi cút của bà. Bà cứ đuối dần...
Lam bắt bà ăn bát cháo cô nấu và uống thuốc cô mua. Bà đã bớt nóng, hơi thở nhẹ nhàng hơn. Buổi tối, Lam ngồi cạnh giường bà, nắm tay và hát khe khẽ cho bà nghe. Bà ngoại nghiêng đầu hỏi:
_ Lam này, mai là kì thi quốc gia phải không?
_ Vâng ạ! – Lam chăm chú nhìn vào mấy ngón tay nhăn nheo của bà - Bà xem, ta bà
toàn da là da!
_ Thì bà già rồi! – Bà bật cười – cháu cứ kệ bà, mau vào ôn bài đi.
Lam tự tin vỗ ngực:
_ Cháu nạp hết vào đầu rồi! Đêm nay, ngồi nói chuyện với bà để lấy tinh thần thôi, bà ạ!
_ ừ, bà biết cháu bà giỏi lắm. Bà còn nhớ, mỗi khi đi học cháu toàn đứng đầu lớp, bất kể môn gì cũng thế. Hát, nhạc, rồi võ cũng được các thầy khen. Một người giỏi thế thì cuộc sống vất vả lắm!
Lam vuốt nhẹ bàn tay bà, dịu dàng nói:
_ Chỉ cần có bà bên cạnh là cháu thấy cuộc đời sung sướng và đáng sống rồi. Cháu chỉ muốn có bà thôi!
Bà khẽ thở dài:
_ Rồi bà sẽ đi gặp tổ tiên sớm thôi! Bà không thể ở bên cháu mãi. Đêm qua, ông về báo mộng cho bà là có hội ở dưới cửu tuyền, ông muốn có bà đi bên cạnh. Hội đấy, cả đời bà chỉ được đi hội với ông một lần thời trẻ thôi! Bà rất muốn đi...
Lam vội ôm lấy người bà, nức nở:
_ Không được đâu bà, bà hẹn với ông dịp khác đi. Cháu đã muốn xa bà đâu mà ông đón bà đi được. Ông không thể không thương đứa cháu nhỏ côi cút của ông. Bà ơi! Bà hứa đi! Bà phải hứa ở bên cháu khi cháu vất vả, khi cháu sung sướng hạnh phúc, nghe bà! Bà hứa đi!
Vỗ vai đứa cháu gái, bà ân cần:
_ Xem kìa! Cháu của bà đâu dễ khóc thế! Bà đã khất với ông lần sau rồi. Xem ra ông có vẻ buồn, nhưng biết làm sao, còn bé Lam của bà nữa chứ! Lam, mọi điều bà làm cho cháu đều tốt cả đấy. Mai sau có xảy ra chuyện gì thì đừng có trách bà...
_ Không đâu! Cháu yêu bà không hết thì làm sao trách bà được!
_ Vậy thì tốt! Nào, hãy nằm xuống đây, ngủ đi. Mai đi thi cho tốt! Cháu hãy làm rạng danh cho họ nhà ta, cho bà, cho bản thân cháu...
Bà cất tiếng hát ru, nhỏ và *****c trầm. Lam phiêu du trong tiếng hát, trở về với tuổi thơ êm đềm nhỏ dại của mình. Tuổi thơ cô chỉ có tiếng ru dịu ngọt của bà, chỉ có thế... Bà như một người mẹ chỉ có đôi bàn tay ấm áp vốt ve nỗi thèm khát được yêu thưng của con trẻ. Bà như một người cha, to tần với gánh hàng rong nuôi cháu lớn khôn bằng bạn bằng bè. Ông trời đã cho Lam một người bà như thế thì xin đừng cướp đi của cô.... Mất bà, cuộc đời Lam sẽ chẳng còn điểm sáng nào để dẫn đường nữa cả!
Lam đậy nắp bút lại, thở phào khoan khoái. Bài cô đã làm xong, thời gian còn thừa 10 phút. Lam đã soát kỹ lại rồi, cô thấy tự tin tràn đầy *****g ngực. Bà sẽ rất tự hào về cháu gái của bà đấy bà ạ ! Cháu của bà đã làm hết sức mình rồi. Bất cứ cản trở nào, cháu cũng san bằng, để bà cháu ta thẳng tiến tới tương lai!
_ Hết giờ! Thu bài!
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Hexat.Com chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Lam bước ra khỏi phòng thi, thở một hi dài. Quân vỗ vai cô hỏi:
_ Sao rồi? Tốt chứ?
_ Tốt ! Còn cậu?
Quân cười:
_ Thường thôi! Cậu đi cùng tụi tớ tới chỗ ăn khao chứ?
Lam lắc đầu;
_ Tớ xin lỗi Bình và Thuỷ rồi! Bà tớ ốm, phải về sớm. Chào nhé!
_ ừ!
Lam chạy băng băng qua mấy bậc thang, lướt nhẹ trên chiếc xe đạp để đi về nhà. Cô sẽ báo tin cho bà hay cô làm rất tốt... Cô sẽ cố gắng hơn nếu được chọn đi thi quốc tế. Và cô sẽ nói cho bà về dự định đi du học của mình. Bà sẽ vui về đứa cháu nhỏ sớm có chí lớn thế!
Lam thấy choáng váng khi có rất nhiều người tụ tập ở nhà cô. Bà làm sao thế? Cô vất xe xuống, chạy như lao thẳng vào nhà. Những người hàng xóm nhìn cô thông cảm. Chị Mai ngồi ở giường bà, bật dậy:
_ Lam....
Lam hét lên:
_ Bà em... Bà em sao thế?
Bà nằm trên chiếc giường, bất động. Trán bà được quấn băng trắng, máu hoen đỏ cả.
Lam lay tay bà, nức nở:
_ Bà i! Bà sao thế? Mới sáng sớm bà còn khoẻ mà bà ơi!
Chị Mai chấm nước mắt, giữ tay cô lại:
_ Đừng! Bà vẫn còn chưa tỉnh! Vừa rồi chị sang thấy bà nằm ở cửa bếp, máu chảy đỏ cả. Bà ngã, đập đầu vào thành giếng... Bà có nói với chị là lo cho em về muộn không có cơm ăn.
Lam gục đầu xuống giường, giọng như lạc đi:
_ Em đã nói rằng sẽ về sớm mà... Sao bà cứ lo thế? Chị, sao chị không đưa bà em đi bệnh viện?
Trước đôi mắt rực sáng của Lam, chị Mai bối rối đứng lặng. Lam ôm lấy hai cánh tay của chị lắc mạnh:
_ Chị nói đi! Sao không đưa bà em tới đó hả? Nói đi! Nói đi!
_ Lam, em bình tĩnh đã! Xe cấp cứu có tới nhưng.... Bác sỹ họ nói rằng nên để bà ở lại... không kịp nữa...
Lam sụp xuống. Cô không tin vào điều mình đã nghe! Nói láo! Bà cô làm sao có thể bỏ cô? Bà thương cô lắm mà...
Lam hét lên:
_ Chị nói dối.... Bà em chỉ ốm nhẹ thôi, ngã nhẹ thôi, đầu có hơi choáng một tí... Sao bà có thể bỏ em đi...
Chị Mai đặt tay lên vai, an ủi:
_ Đừng đau buồn quá sẽ hại sức khoẻ... Bà em sẽ đau lòng...
Lam hất tay chị nạt, giọng hạ xuống:
_ Chị và mọi người ra hết đi. Ra hết đi. Bà cần yên tĩnh để nghỉ.
Cô quay vào phía bà, khẽ vuốt vào má bà, thì thầm:
_ Bà hãy nghỉ đi bà nhé! Lạnh thế này sao bà xuống bếp làm gì? Cháu đã nói rồi mà...
Nhưng không sao, bác sỹ nói bà sẽ khoẻ, ở bên cháu dài dài nữa mà. Bà có biết cháu làm bài tốt thế nào không? Cháu nghĩ cháu sẽ đạt giải nhất đấy...
Những người xung quanh đi ra ngoài. Chị Mai khóc thút thít:
_ Tội nghiệp con bé quá! Nó yêu bà nhất mà...
Một bà cũng quẹt nước mắt, thở dài:
_ Bà cụ còn kịp nhờ người gọi cô con gái nuôi về... Chắc cô ta sẽ về kịp vào chiều nay thôi.
Lam nắm lấy tay bà, đặt một nụ hôn vào đấy, thì thầm:
_ Bà mở mắt ra đi... Bà xem cháu này. Bà chẳng nói bà thích nhìn khuôn mặt cháu. Bà ơi, bà mở mắt ra đi... Tội nghiệp cháu quá bà ơi! Cháu không tin đâu. Bà đùa cháu hay là bà giận cháu vì việc gì đó...
Lam cứ thế mà nức nở mà kể lể... Cô muốn bà nghe thấy mà tỉnh dậy. Bà sẽ không để cô khóc hết nước mắt và nói khán cả giọng đâu. Lam sẽ chiến đấu với cái bóng tối vô hình đang chụp xuống đầu cô. Chiến đấu hết sức mình để giành lại bà!
_ Lam...
Lam từ từ ngẩng đầu lên. Mắt bà khẽ động đậy, Lam vội vàng dịch lại gần, hét lên nho nhỏ:
_ Bà ơi... Bà tỉnh rồi, cháu đây! Bé Lam của bà đây...
_ Lam...! – Bà nheo mắt lại, một giọt nước mắt chy ra... – Bà có lỗi với cháu... Cả đời bà... đã giấu cháu... Rồi người ấy sẽ kể cho cháu. Hãy tha lỗi cho bà...
_ Bà ơi, bà đừng nói thế! – Lam nắm chặt tay bà - Bà sẽ ở bên cháu mà. Bà hứa rồi đấy!
_ Lam, bà biết cháu khổ lắm... Cháu hãy vươn lên mà sống... Hãy biết quý trọng bản thân mình... Bà tin cháu... Bà yêu cháu lắm...
_ Bà ơi! – Lam gào lên khi thấy bàn tay bà xoãi trong tay cô - Đừng bỏ cháu bà ơi... Bà hứa rồi mà... Trời đất ơi! Sao lại thế này? Tôi có tội hay sao mà cướp của tôi người bà kính yêu nhất...
Lam ôm lấy cổ bà, lay lay:
_ Bà lại muốn đi hội với ông à? Bà trách cháu lừa dối bà ư? Vâng, bà tỉnh lại đi, cháu hứa sẽ không làm hại ai nữa, không căm thù người ta nữa... Cháu Lam của bà sẽ vô tư như xưa... Chỉ xin bà tỉnh lại, bà ơi!
_ Lam! – Chị Mai giữ tay cô trong tay- Em hãy để bà thanh thản ra đi. Đừng níu kéo nữa...
Lam giằng ra:
Bỏ em ra! Bà em sẽ nghe thấy tiếng em mà trở về... Ông sẽ cho bà trở lại... Bà ơi! Cháu van xin mà...
Giọng Lam đã khàn lắm rồi, song cô cố gào lên để bà nghe thấy, mà trở về. Hơn hai tiếng vật vã khóc lóc, kêu gào, Lam ngủ thiếp đi bên cạnh bà. Được một lúc, choàng tỉnh dậy, Lam lại khóc thét lên, lại kêu gào... Hàng xóm chỉ biết đứng nhìn mà xót xa...
Hơn 3 giờ sau, Bình, Xuyên, Quân, Thuỷ mang cân hoa quả đến thăm bà Lam. Đây là sáng kiến của Bình sau khi thất vọng vì không có Lam trong buổi liên hoan của nhóm. Trên đường tới, cả bọn nhao nhao vui vẻ, nhưng đứng trước cổng nhà thì lại lặng đi, không nhấc nổi chân vào. Bình cố ngăn cơn xúc động, đi vào trong nhà. Cái dáng quỳ dưới đất của Lam khiến cậu xót xa. Lam cứ gục đầu khóc, rồi khi ngẩng lên lại thì thầm không ra tiếng với người đã chết...
Chị Mai hỏi Bình khi thấy cậu đứng sững như trời trỗng giữa nhà:
_ Em là bạn Lam hở? Con bé không biết gì nữa đâu!
_ Chị... Bà mất bao giờ?
Chị Mai lau nước mắt:
_ Cách đây 3 tiếng! Lam cứ thế suốt.
Bình lại gần. Lam ngẩng lên, mếu máo:
_ Bà không sao đâu, Bình ạ... Tại bà mệt quá... Bà không thể biết Bình và các bạn đến thăm lúc này đâu. Bình ơi... Bình kêu bà tỉnh dậy hộ Lam đi... Lam đau họng quá...
Bình khẽ lau dòng nước mắt trên gò má trắng xanh của Lam. Cậu an ủi:
_ Lam bình tĩnh đi! Bà sẽ luôn ở bên Lam mà. Lam sợ gì kia chứ? Chỉ là chia tay tạm thời...
_ Chia tay tạm thời ... Lam cũng không muốn!
Lam ngất ngay trong tay Bình. Người cô mềm nhũn không còn sinh khí. Xuyên và
Thuỷ khóc nức nở khi nắm tay Lam lạnh giá. Quân điềm tĩnh hơn để hỏi chị Mai:
_ Lam không còn người thân nào nữa hay sao?
_ Chỉ có hai bà cháu thôi em ạ. à, còn cô con gái nuôi của bà ấy nữa. Có lẽ sắp về tới nơi...
Vừa lúc ấy có một chiếc xe hơi màu sữa đậu trước cổng. Một người phụ nữ chạy ào ra, theo sau là một người đàn ông ngoại tứ tuần. Người phụ nữ khóc nức nở bên xác bà Lam. Bà cũng quỳ lạy như Lam...
Người đàn ông nói với chị Mai:
_ Tôi là con rể của bà cụ... Tuy chỉ là nuôi nhưng tình nghĩa ruột thịt vẫn chảy trong máu chúng tôi. Cám ơn cô đã lo cho bà cụ và bé Lam... Giờ là nghĩa vụ của chúng tôi. Còn các cháu... Mong các cháu hãy ở bên Lam lúc này, con bé có lẽ sẽ còn bị sốc nữa.
_ Vâng ạ! – Cả bọn gật đầu.
Trong giường, Lam cựa mình tỉnh dậy. Chỉ một thoáng cô đã lao đến bên giường bà. Người đàn bà xinh đẹp khóc bên cạnh bà ngoại khiến Lam sựng lại. Cô lùi ra xa và không hề có một giọt nước mắt nào rơi nữa.
Người đàn ông ngồi xuống, thì thầm:
_ Lam! Cô chú đã về. Cháu yên tâm đi.
_ Tôi không quen biết với cô chú! – Lam lạnh lùng nói.
Mọi người sững sờ, chợt nhận ra Lam đã hoàn toàn tỉnh táo. Người đàn bà ngừng khóc, quay ra. Đôi mắt bà nhìn Lam yêu thưng.
_ Lam, trước khi đi... bà đã gọi cô về... cô có lỗi... có lỗi...
Lam đứng dậy, nghiêng đầu nhìn người đàn bà, phán xét bằng những lời xa lạ:
_ Bà tôi có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến người xa lạ như cô. Tôi sẽ lo cho tang lễ của bà! Bà sẽ thanh thản ra đi, cô hiểu chưa?
_ Lam! – Người đàn bà nắm lấy tay cô níu lại – cho cô một cơ hội đi bé Lam!
Lam quay ngoắt đi:
_ Chỉ có bà tôi mới có quyền gọi tôi là bé Lam... Bé Lam... Bé Lam... Chẳng ai gọi tôi thân thương như thế từ nhỏ tới nay... Thế là hết rồi , Lam ơi!
Lam gục xuống, nức nở. Người đàn bà càng khóc ngất. Bình thấy thương quá, cậu kéo tay áo người đàn ông:
_ Bác... Thịnh?
_ Gì vậy Bình?
_ Bác đưa bác Lương ra ngoài đi, để cháu thử thuyết phục Lam xem!
_ ừ, cám ơn cháu nhé!
Ông Thịnh dìu vợ dậy, khẽ lấy tay lau những giọt nước mắt trên hai gò má hồng mịn của vợ. Quân tò mò hỏi:
_ Cậu quen hai người âý à?
Bình trả lời qua quýt:
_ ừ, bác ruột mìnhđấy!
Quân chưa kịp hỏi thêm thì Bình đã sà xuống chỗ Lam. Lam gạt nước mắt, gắt nhỏ:
_ Không thuyết phục được đâu! Bà là của tớ, chỉ riêng của tớ thôi.
Bình nhỏ giọng:
_ Kìa Lam! Hai bác ấy rất chân thành mà. Cậu phải hiểu rằng cậu là trẻ con, còn họ là người lớn. Mà việc này chỉ có người lớn làm được... Lam, bà cậu sẽ hiểu lòng cậu mà! Hãy cho bác ấy san sẻ cùng được không?
Lam nhìn người bà yêu dấu một lúc lâu rồi gật đầu. Đó là ý muốn cuối cùng của bà, Lam phải thực hiện. Bà ra đi đột ngột qúa, Lam thấy rất dợ, rất cô đơn, hụt hẫng. Lam không còn gì để bấu víu nữa, Lam sẽ trôi như cánh bèo hoang dại giữa dòng đời đầy nước lũ... Người bảo vệ cuộc đời Lam đã vĩnh viễn ra đi!
Hai ngày sau, tang lễ của bà đã hoàn tất. Lam trở thành cái bóng lặng lẽ trong ngôi nhà lạnh lẽo đó. Bà Lương cùng người chồng lặng lẽ không kém. Dường như họ hiểu nỗi mất mát lớn lao của Lam. Sự lặng lẽ của họ đỗng nghĩa với cái chết trong lòng của Lam...
Lam ngồi im trên ghế bành, lắng nghê lời khuyên nhủ của ông Thịnh:
_ Lam! Cháu phải cố gắng lên nghe không? Nếu cháu thấy không thể sống một mình được thì hãy lên nhà cô chú... Cô chú sẽ coi cháu như con!
Lam rùng mình. Lam chưa từng được ai gọi là “con” và Lam sợ tiếng “con” đó. Lam ngước nhìn bà Lương, ánh mắt vô hồn.
Bà Lương thì cố ngăn dòng nước mắt thương cảm, nói nghẹn ngào:
_ Về ở với... cô, nghe ... con!
Lam khẽ lắc đầu:
_ Cháu phải lo hưng khói cho bà, cho bố mẹ nên không thể rời đây!
Bà Lương khóc nấc lên, không ngồi vững nữa. Ông chồng phải đỡ lấy vai và vỗ về an ủi. Lam không thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
_ Cháu có thể sống được! Bà có để dành tiết kiệm cho cháu. Số đó đủ để cho cháu học hết đại học... Mà nếu không đủ cháu sẽ tự kiếm tiền được... không dám làm phiền cô chú nhiều!
Bà Lương ngồi thẳng dậy, nói với vẻ vừa cương quyết vừa thương yêu:
_ Cô không thể để cháu bơ vơ được, con gái như vậy nguy hiểm lắm!
Lam cười nhạt:
_ Cháu ư? Thực ra cháu đã bơ vơ ngay từ khi lọt lòng rồi, chịu nhiều nguy hiểm rồi. Nên bây giờ, mọi thứ trở nên nhạt nhẽo và vô vị lắm.
Bà Lương chết sững người, đôi mắt bà mở to kinh ngạc. Bà không ngờ một đứa con gái 17 tuổi lại có thể lạnh lùng và sắt đá như thế. Những lời nói của nó như những mũi dao, đâm vào trái tim vốn đã nhiều tổn thưng của bà.
Ông Thịnh lắc đầu:
_ Cháu đừng cứng đầu nữa! Nếu cháu không về với cô chú thì cô chú cũng sẽ lo lắng cho cuộc sống của cháu. Cô chú sẽ thuê một người làm đến ở với cháu...
Lam chặn nhanh lời ông Thịnh bằng một câu nói lạnh lùng:
_ Cháu không thích và không muốn người khác lấy mất tự do của cháu! Cô chú mà thuê người thì cháu sẽ đi khỏi đây vĩnh viễn...
Bà Lương bật dậy, bực tức:
_ Thế cháu muốn thế nào? Chẳng lẽ cháu lại ương bướng thế?
_ Kìa em, bình tĩnh nào!
_ Anh bỏ ra. Em không ngờ nó lại thế. Chúng ta đã hết lòng vì nó mà nó thì lại thế... Nó chỉ vì tính ích kỉ thôi...
_ Vì tôi mất bố mẹ khi mới lọt lòng! – Lam lạnh lùng nói – nên xin bà đừng hỏi vì sao thế...
Bà Lương trợn tròn mắt, rồi ngồi sụp xuống như mất hết sức lực. Ông Thịnh thì cố nhìn xem trong đôi mắt đen láy kia có chút gì thưng hại không. Nhưng chẳng có gì, không có lấy một nỗi buồn, một niềm thương, chỉ là sự trống rỗng đến kinh sợ.
Lam tiếp tục cất giọng đều đều:
_ Ông bà có biết bây giờ tôi chẳng cần gì không? Có thể ngày xưa tôi cần tình thương và sự đùm bọc, nhưng ngày ấy lại chẳng có ai cho ngoài bà ngoại. Nay thì khác rồi... Tôi không cần gì cả... Nên đừng cho tôi... Tự nhiên ông bà xuất hiện, nhưng tôi chỉ thấy xa lạ... Tôi không thể hoà hợp được.
Ông Thịnh gật đầu:
_ Cháu đã nói thế thì chúng ta xin chịu thua. Được rồi! Chúng ta sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cháu, nhưng cháu cần tiền sinh hoạt và học hành. Chúng ta sẽ cung cấp cho cháu đến hết đại học. Mỗi quý mười triệu... Nếu cháu muốn hơn thì...
_ Quá nhiều rồi! – Lam cắt ngang – Mười triệu cho ba tháng... Nếu hơn... có thể cháu sẽ vào bàn đèn mất... kìa, cháu chỉ đùa thôi mà... không đời nào cháu phá đời mình đâu... Cám ơn cô chú! Chúng ta dừng ở đây chứ?
Lam tin rằng họ đã phải chịu đựng cô rất nhiều khi phi nghe những lời tàn nhẫn đó. Nhưng Lam biết Lam có lý khi làm thế! Trong lòng Lam luôn chực trào ra nỗi hận thù vô bờ bến... Lam hận đời, hận người, và hận cả bản thân mình. Lam chua chát khi nhìn chiếc lá reo vui trong gió, Lam bực tức khi thấy một cô gái cười, Lam căm giận khi thấy đôi trai gái tự tình... Mọi thứ không làm vừa mắt, vừa lòng Lam... Cuộc đời đối với Lam chỉ là một hũ nút sâu và tối...
Lam áp tai vào đầu nghe của chiếc điện thoại cũ. Tiếng Phương ân cần ở đầu bên kia.
_ Mấy ngày qua em khoẻ không?
_ Em khoẻ!
_ Em làm bài tốt chứ?
_ Tốt lắm.
_ Sao có vẻ mất sinh khí thế. Đừng tưởng anh không biết mặt em lúc này nhé? Như bánh đa ngâm nước rồi.
Lam không cười được khi nghe tiếng cười ấm áp của Phương. Cổ họng cô nghẹn lại, nước mắt chực trào ra. Cô muốn kể hết với Phương biết chừng nào. Rồi cô sẽ được an ủi, tự ái của cô sẽ được vuốt ve... Nhưng làm vậy ích gì? Hai đứa xa cách nhau quá!
_ Sao vậy Lam? Có chuyện gì à?
_ Phương, có lẽ đây là lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau qua điện thoại.
_ Sao thế? – Phương hốt hoảng hỏi lại.
_ Vì... Bà em... không đủ tiền để trả tiền điện thoại... Bà sẽ cắt không dùng nữa... mà anh cũng ít viết thư cho em thôi... Anh còn phải học mà... Chào anh!
_ Lam...
Lam hạ vội máy xuống và nhanh tay rút dây cắm điện thoại ra. Cô ngồi bất động trên ghế rất lâu... Cảm giác cô đơn dâng ngập lòng. Lam rút sáo và thổi. Tiếng sáo bi ai, não nề... Giá mà như con cuốc, thổi hết mình rồi chết thì hay...!
Lam nhìn chằm chằm vào xấp tiền mà ông bà Thịnh đưa cho trước khi đi. Bất chợt Lam bật cười. Tiền ư? Ôi! Những đồng tiền thương hại... Sao lạnh giá thế?
Lam co mình lại và bật khóc. “Bà ơi! Sao bà bỏ cháu một mình? Sao bà lại ra đi khi cháu còn nhỏ dại? Sao bà thương mà không thương ****t hở bà? Cuộc đời cháu sẽ ra sao đây? Người ta có mẹ có cha để mà được yêu thương và yêu thương lại... Còn cháu mẹ cha trở thành nỗi hận ngàn đời... Cháu hận, hận lắm! Sao họ sinh ra cháu mà lại không có trách nhiệm? Họ bỏ cháu cho bà để mà đi tìm hạnh phúc mới. Cháu là đứa trẻ vô thừa nhận, không nguồn gốc...”
Lam nắm chặt lấy bó tiền, nước mắt ri lã chã. Cô hét lên:
_ Tôi không cần tiền! Tôi căm thù bà, bà hiểu chưa? Bà tưởng bà cho tôi tiền là bà có thể xoá mọi hận thù trong tôi? Bà có thể lại là mẹ tôi... Tôi mà thèm tiêu tiền của bà ư? Không bao giờ!
Lam quăng mạnh bó tiền xuống bàn, mắt cô nheo lại, miệng cười châm chọc:
_ Giá mà tôi có thể quăng thẳng nó vào mặt bà và hét lên rằng “bà ngốc lắm! Bà ác lắm!” Tôi có thể chấp nhận sống khổ sở thì bà cũng có thể chứ? Sao bà quăng tôi đi? Bà sợ đói rét ư? Ôi! Người đàn bà đáng ghét...
Đầu Lam lại nghĩ tới những lời kể lể xót xa của người đàn bà đó với bà ngoại cô. Làm sao một đứa tẻ 13 tuổi như Lam có thể chịu đựng được sự thật như thế? Giá mà cô đừng nghe thấy gì, thì bây giờ... Lam vẫn còn tôn thờ bố mẹ đã khuất của mình. Lam vẫn còn xác định được nguồn gốc dù đó chỉ là giả vờ, lừa phỉnh. Giờ Lam chẳng còn gì, chỉ còn lòng tự trọng bị tổn thưng trở thành một nỗi hận sâu kín...
Lam thôi không khóc nữa. Cô sẽ sống để trả thù đời, tr thù cái kiếp con gái khốn khổ của mình... Sống để mà thấy những nỗi đau khác có đau bằng nỗi đau của một con bé 14 tuổi không?
Lam cười khanh khách:
_ Tôi không cần tiền đâu. Tôi sẽ tự kiếm cho mình những đồng tiền cần thiết. Để rồi xem, con bé Lam sẽ có mặt nạ nào... Con bé Lam sẽ trở thành kẻ đáng sợ với tất cả mọi người...
----------
_Lam ơi! Chúc mừng cậu! – Thuỷ reo lên từ cửa lớp – Cậu đạt giải nhất rồi...
_ Thật ư? Chúc mừng Lam!
_ Tốt quá!
_ Đáng nể thật!
Bao nhiêu câu chúc mừng khen ngợi Lam đều không nghe thấy gì... Trước mắt cô là những sợi mây trắng bay lảng bảng. Rồi hình ảnh người bà ẩn hiện khiến nước mắt cô trào ra.
Bọn bạn im bặt. Thuỷ hẩy vai:
_ Sao thế? Vui quá ư?
_ Lam i! Tuyệt quá! – Quân, Xuyên và Bình đồng thanh từ ngoài cửa. Trên môi của ba người vẫn còn đọng nụ cười.
Lam lau nước mắt, khẽ cười:
_ Mình... vui quá! Cám ơn các bạn.
Bình hơi ngạc nhiên. Cậu không thể tin được Lam yếu đuối thế. Cậu còn nhớ ánh mắt lạnh lùng, căm giận của Lam ngày xưa, và cái cá tính mạnh mẽ không sợ bất cứ điều gì ấy nữa. Cũng có thể cái chết của bà đã làm cho Lam sợ hãi và trở nên yếu đuối. Nhìn Lam yếu đuối, Bình chỉ muốn làm một chỗ dựa vững chắc cho cô . Đôi bím tóc dài mềm mại đang lúc lắc và nụ cười buồn đang nở trên môi. Lam như một bông hoa còn e dè chưa muốn nở, vì một giọt sưng rơi mà càn e ấp hơn... Bông hoa hồng tuyệt vời!
Lam nghĩ đến bà và buổi tối nay. Một mình cô lại buồn bã đi lại như một cái bóng trong nhà, bà thì lặng im ở trên bàn thờ... Tối nay... Lam thấy sợ! Bóng tối đang bủa vây cô, nhấn chìm cô xuống đáy vực sâu. Bà i! Cháu đã chết thật rồi! Tối nay...
Buổi tối, Lam ngồi trước gương. Cô bỏ tóc giả ra, chỉ còn là những sợi tóc ngắn. Cô chi nó xuống và xịt lên đó một chút thuốc keo giữ thẳng tóc. Lam đã cắt tóc, thuê người ta làm một bộ tóc khác dài như mái tóc cũ. Cắt tóc để dứt khoát với quá khứ, với con người mình...
Lam tô một chút màu lên viền mi. Một chút đen khiến cho đôi mắt thêm huyền bí, sắc so. Một chút son môi cho tươi thêm khuôn mặt buồn bã ban ngày. Lam bận lên người chiếc váy màu xám, quàng lên cổ chiếc khăn voan dài. Cô đứng trước gương, bật cười một mình – tiếng cười đắng chát. Một con bé Lam đang tự nhuộm đen mình... Trời đất! Mày đang bước vào con đường trước kia của bà ta đấy. Mày đã trở nên xấu xa và đáng khinh ghét rồi. Phương mà thấy thì anh ấy sẽ rất đau lòng... Phương ơi! Em là con bé đáng thương...
Lam khẽ thu mình đi trong bóng tối. Cô sợ ánh sáng của những cột đèn. Nó là thứ có thể phải bày ra con người đau khổ của cô, ai đó sẽ cười khinh rẻ... Giá mà không có ánh sáng, tất cả đều tối như cuộc đời của cô...
Phòng trà “Sao đêm” hôm nay đông khách hn vì là ngày cuối tuần. Họ đưa nhau tới để tâm tình, để thưởng thức những giọng ca của những cô gái có số phận hẩm hiu. Và cũng có người đến để... kiếm hoa...
Lam ngồi co ro trên chiếc ghế nhỏ sau cánh gà sân khấu. Cô thấy lạc lõng giữa chốn náo nhiệt này quá. ở đây Lam có thể ngửi thấy mùi rượu, mùi bia, mùi của sự ghê tởm mà một cô bé như cô không nên thấy. Lam đã dối bà chủ ở đây là cô 19 tuổi, trượt đại học ở quê ra tìm việc. Bà ta thử giọng và đồng ý nhận cô vào làm với lương 300 ngàn một tháng. Với số tiền đó cùng với số tiền thu được do cho thuê cửa hàng, Lam đủ sống và học tập. Lam tin rằng mình sẽ không bao giờ động đến số tiền của bà ta...
Lam nhìn mấy cô tiếp viên và ca sĩ đang ríu rít với nhau cách đó một quãng. Hình như họ đang ca tụng cô gái đứng giữa họ. Có tiếng loa giới thiệu, cô gái bước ra. Đó là một cô gái đẹp. Cô ta cuộn những đợt tóc thành sóng ôm lấy khuôn mặt tái xoan hoàn hảo. Chiếc váy dài tận gót màu đỏ sậm, bó sát thân hình làm cô ta đẹp hẳn lên. Tiếng vỗ tay reo hò vang dội, sau là tiếng hát rất trong. Một cô gái khen:
_ Hay thật! Chị ấy xứng đáng khi được mọi người mến mộ!
_ Dĩ nhiên! Chị Huê mà lại! Đẹp thật!
Một cô gái khác quay ra, ánh mắt dừng lại ở Lam, cô ta nói khẽ:
_ Con bé mới vào đó! Trông non nhỉ?
_ Cũng đẹp!
_ Xời! Chẳng biết có ra gì!
Lam cúi xuống mặt đất, nhìn những ngón chân mình ngọ nguậy trong chiếc dép quai hậu. Ai cũng vì tiền mà đến đây nhưng họ cũng vẫn sợ kẻ khác cướp miếng ăn, chẳng chịu chia sẻ. Lam nhớ đến những người bạn của mình, họ rất ngây thơ và đáng yêu. Cuộc đời cho họ có gia đình và cho họ tiếng cười, Lam muốn khuyên họ hãy cố mà giữ. Như Lam thì chẳng có gì để được giữ... Lam là con số không.
_ Sau đây là màn trình diễn của ca sĩ nghiệp dư Ngọc Huyền!
Tràng pháo tay vang dội khiến Lam giật mình. Cô lập cập đứng dậy và vội vã đi ra, suýt chút nữa là va vào cô ca sỹ xinh đẹp vừa hát xong. Lam nghe thấy tiếng cười châm chọc.
Mặc kệ, Lam cứ đi ra và đưa mắt nhìn xuống. Những ánh mắt, những tiếng huýt gió, những lời khen sống sượng khiến tim Lam nghẹt thở. Lam muốn chạy trốn... Nhưng chạy trốn thì có gì mà ăn, mà sống? Phải tự nhuộm đen mình thôi Lam. Đeo mặt nạ vào...
Rất nhanh, khuôn mặt Lam được bao bọc bởi một lớp sương mù bí hiểm. Đôi mắt trở nên tối và đen. Lam cúi chào . Cô cười nhẹ:
_ Ngọc Huyền xin chào mọi người... Ngọc Huyền là người mới nên có gì sai sót xin bỏ qua cho và tiếp tục ủng hộ Huyền. Xin cám ơn!
Lại vỗ tay, Lam vung một tay lên, nhạc vút cao. Cô khẽ nhún mình theo dòng nhạc. Cô nghiêng đầu, đôi mắt trở nên long lanh không ít chàng trai ngồi dưới phải xiêu lòng. Giọng hát của Lam còn gây bất ngờ hơn. Ai cũng phải tán thưởng...
Một người ngồi im ở chiếc bàn bên góc phòng trà. Anh lặng lẽ nghe và khẽ thở dài. Hai lần gặp để lại ấn tượng sâu đậm trong anh. Mặc dù bị “xù” nhưng anh không hề giận dữ, chỉ cố điều anh buồn. Anh đã tự tìm đến rất nhiều vũ trường, phòng trà ở Hải Dương để gii sầu. Và không ngờ được gặp Ngọc Lam với cái tiên khác là Ngọc Huyền... Đâu mới là con người thật của em? Một cô bé trầm tư ngồi ngắm dòng sông trôi hay một cô gái dạn dĩ trên sân khấu
Vũ Nam! Vũ Nam!
Vũ Nam giật mình quay ra:
_ à... Thuỵ Huê!
_ Anh sao thế? – Huê ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, khuôn mặt có vẻ nũng nịu dỗi hờn – Em gọi mà anh không thèm nghe! Hay là bị cô bé Ngọc Huyền kia cướp mất hồn rồi?
Vũ Nam im lặng làm Huê bực bội. Cô cứ tưởng anh sẽ vỗ về và phân bua với cô ngay lập tức. Cô đã là người yêu của anh cơ mà? Dù chỉ là mấy tháng nhưng những quan tâm của anh đối với cô chẳng phải là tình yêu sao? Đêm nào anh cũng ngồi xem cô diễn, tặng cô những bông hồng thắm khiến bao nhiêu cô gái phát ghen lên. Rồi anh đưa cô về tận nhà. Nhưng sự im lặng này là thế nào?
_ Cô gái đó là người mới à?
Huê giận dỗi:
_ Anh đi mà hỏi người ta! Tôi không có biết!
Nam ngạc nhiên trước phản ứng của Huê, rồi anh chợt hiểu. Hơi bối rối một chút nhưng anh cố dịu giọng:
_ Quả thực gặp cô ấy anh hơi bất ngờ! Cách đây mấy tháng anh biết cô ấy với cái tên Ngọc Lam, giờ là Ngọc Huyền, nên...
Mắt Huê bỗng sáng lên, cô hết giận dỗi, nắm tay Nam hỏi gấp:
_ Thật không?
_ Phải, cô ấy là người mới à?
Huê gật đầu:
_ Vâng! Cô ấy vào xin bà chủ. Lúc ấy em thấy cô ấy tóc dài cơ...Giờ cắt đi trông có vẻ sắc so!
Lam đã hát xong và cúi đầu chào. Có một vài tiếng kêu đòi cô hát tiếp. Lam lắc đầu:
_ Em là người mới nên chỉ được diễn có thế. Lần sau em xin tận tình. Tạm biệt!
Lam đi rồi, Vũ Nam vẫn ngẩn người ra. Thuỵ Huê kéo tay anh:
_ Anh có muốn gặp không? Em đưa anh vào.
Vũ Nam lắc đầu:
_ Không đâu! Chắc cô ấy quên anh rồi. Bây giờ chúng ta đi chi nhé? Theo đúng hẹn với em.
Thuỵ Huê cười tủm tỉm. Cô rất hạnh phúc khi được bên Vũ Nam. Hai mươi tuổi, Thuỵ Huê đã trở thành một cô gái giang hồ. Gặp được anh đời cô như có ngọn đèn dẫn đường. Chỉ cần có thế cũng đã là hạnh phúc.
Vũ Nam đi bên Huê mà lòng lại nghĩ đến cô gái khác. Hình nh Lam bí hiểm đêm nay trở thành nỗi ám ảnh lớn trong anh. Đôi mắt sâu đó có gì buồn bã và đau đớn... Nam muốn tìm hiểu quá!
Bình chống tayvào thành lan can, mắt hướng xuống sân trường. Có gì buồn lặng trong tim. Lam vừa từ chối sự quan tâm của cậu. Lam cho rằng Bình làm thế chỉ vì sự nhờ cậy của ông bà Thịnh. Dĩ nhiên đó là một phần nhỏ, còn phần lớn hn là Bình rất tự nguyện. Lam thì chẳng hiểu gì!
Thuỷ bước tới gần Bình, thở dài:
_ Lam nó từ chối đi thi quốc tế...
_ Sao? – Bình tròn mắt.
Thuỷ cười nhẹ:
_ Bình có biết Lam viện cớ gì không? Nó nói với thầy giáo là em không có tiền, em không có ai chăm sóc. Em không cần phải thi nữa, quá đủ rồi! Thầy giáo và nhà trường đã đề nghị giúp đỡ nhưng Lam không chịu...
Bình lắc đầu:
_ Lam bướng bỉnh lắm! Ai cũng m ước như Lam mà đâu có được... Cơ hội nghìn vàng mà...
Thuỷ dựa người vào lan can, mím môi:
_ Nhiều lúc Thuỷ ước được như Lam, nhưng rồi lại không muốn. Số Lam khổ quá! Vào mình, mình cũng không thể chịu đựng được. Mình giúp Lam nhé Bình? Tài năng của Lam cần được mọi người công nhận...
Bình gật đầu:
_ Được rồi! Bọn mình sẽ khuyên Lam và còn tiền thì nhờ bác Thịnh.
_ Không cần! – Lam hét lên từ phía sau làm Thuỷ và Bình giật mình quay lại. Lam cố hạ giọng để kiềm cơn giận – Tôi thật sự mong các bạn đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Đó là quyết định của tôi, không ai có thể lay chuyển được. Bình mà nói chuyện với cô chú Thịnh thì ... chúng ta không có tình nghĩa gì đâu. Bạn bè chấm dứt. Nhớ đấy!
Lam bỏ đi, trông lạnh như một tng băng. Thuỷ trợn tròn mắt kinh ngạc:
_ Sao lại thế? Chúng ta có ý tốt mà? Lam lạ quá! Không thể tưởng tượng nổi. Lam dữ quá!
Bình vuốt vuốt tóc, bối rối:
_ Không thể giúp được khi Lam không cần! Khi chạm vào lòng tự trọng của bạn ấy thì thật là đáng sợ...
Bình nhìn thấy những vệt nắng sớm chiếu xiên thành từng hàng trên sân trường. Nắng xuân ấm áp và trong sạch. Giá như tâm hồn Lam cũng như thế: ấm áp và trong lành. Đừng có giá tuyết và mưa băng... Ôi! Người bạn lạ lùng, gần ngay trước mắt mà xa cách tận chân trời.
Tối thứ 7, Lam trang điểm nhẹ và khoác lên người chiếc quần Jean và áo thun giản dị. Đến phòng trà “Sao đêm” mất nửa tiếng nên cô cố đạp xe cho nhanh. Làm việc ở đó được một tuần và đã có nhiều người hâm mộ, Lam đã quen dần với môi trường ấy. Tuy có một vài nhân viên phục vụ ghét cô ra mặt nhưng cô vẫn bình thản. Lam cho họ không đáng phải bận tâm. Lam chỉ chú ý đến ánh mắt Thuỵ Huê mỗi khi cô ra sân khấu. ánh mắt đó có gì đó tò mò, lo âu lẫn cả sự căm ghét. Có lẽ Thuỵ Huê sợ cô cướp mất vị trí quan trọng trong phòng trà này ư? Lam ghét sự lo sợ. Lam cần tự tin để sống!
Bước vào phòng dành cho người biểu diễn, Lam thấy một chiếc ghita để hờ hững trên ghế. Lam cầm nó lên ngắm nghía. Rất đẹp nhưng có vẻ cũ. Lam thấy thích nó. Đây là cái đàn thứ hai, sau cái đàn của thầy giáo dạy cô khiến Lam thích thú. Lam chạm nhẹ vào dây, một nốt nhạc vút cao trong vắt.
_ Cô bé biết đánh đàn à?
Lam quay ra, nhận ra nụ cười của tay “bas” trong ban nhạc, cô cười cười:
_ Em chỉ biết sơ sơ thôi! Đàn của anh ư?
_ Anh đang tập để có thể độc tấu được! Nếu em thích thì cho em mượn tối nay đấy. Có thích biểu diễn một mình một đàn không?
Lam chép miệng:
_ Để thử xem!
_ Xời! Cẩn thận lại làm trò cười cho thiên hạ. – Con nhỏ phục vụ cạnh khoé.
Lam nheo mắt nhìn lại:
_ Thế thì cũng là một tiết mục biễu diễn đấy, cô bạn nhỏ không biết thế nào là nghệ thuật ạ!
Con nhỏ bực bội quay đi. Lam vuốt vê chiếc đàn, nói với tay “bas”:
_ Em rất thích nó. Tiếng nhạc của nó rất hay. Cám ơn anh!
_ Không có gì!
Lam ôm cây đàn vào lòng, cảm nhận được sự sung sướng. Lam yêu âm nhạc cũng như võ thuật. Đó là sự kết hợp của yếu tố lãng mạn với hiện thực, kết hợp của đường nét mềm mại với đường nét cứng cỏi. Ngay từ nhỏ Lam đã muốn mình hoàn hảo: một cô gái có tâm hồn nhạy cảm nhưng vẫn khiến người khác nể sợ... Lam khẽ mỉm cười: cô gái có trái tim đá!
Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com