-Hôm bữa ai bảo với chị là:”Em mà gặp ông
Hưng ở đâu em đánh ở đó” rồi còn cái gì mà “chị nhớ trả thù giúp em,…” sao bây
giờ hí hửng đi gặp người ta vậy?
Nó nghe xong gượng cười hề hề và nói:
-Thì bữa đó giận nên nói vậy thôi!
Nói xong nó ngẫm nghĩ lại lời của Châu nói
lúc nãy và tự hỏi “không lẽ mình thích hắn ta?” nhưng nó lại tự trấn an mình rằng
“không phải! Mình chỉ cưa giúp bạn mình thôi mà! Vả lại mình không phải loại
người hay cướp người yêu của bạn!”
Ngay lúc đó Châu lên tiếng làm đứt nhưng
dòng suy nghĩ lung tung mà chính nó cũng không biết câu trả lời của nó:
-Em định làm kiểu tóc gì?
-Em không biết nên mới nhờ chị giúp mà chị
là hỏi ngược lại em…
-Vậy thì chị làm tóc kiểu chị mới nghiên cứu
nha! Hy vọng là thành công hè hè!
Nó thấy không an tâm vì nếu Châu làm kiểu mới
đó không thành công phải tháo ra làm lại thì rất mất thời gian. Nó biết tính
Châu rất kĩ nên sơ xuất gì là làm lại hết. Nó hỏi:
-Chị có chắc là thành công không? Hay là để
không tốn thời gian chị làm kiểu cũ cũng được mà!
Châu cau mày nói:
-Mày làm gì gấp vậy? Hẹn với nó thôi có cần
quan trọng vậy không? Để yên tao làm không thôi xấu ráng chịu!
Nó mới im lặng để Châu tập trung làm tóc và
chọn quần áo cho nó. Khi tác phẩm hoàn thành Châu hú lên:
-Yeah! Model quá xinh! Bảo đảm Hưng nó thấy
nó lé mắt luôn ha ha!
Nó thì mỉm cười nhưng trong long rất lo lắng
không biết một chút nữa nên nói gì với Hưng…
---1 giờ chiều---
Nó đã có mặt trước 5 phút để gửi xe và đi
lòng vòng cho thoáng thì từ xa Hưng chạy đến. Nó vừa thấy bóng của Hưng, hai má đỏ ửng lên nên nó vội chạy lên tầng một và đứng chờ. Hưng vào đến quán nhưng không thấy nó nên
kêu nước uống trước, trong lúc đợi nhân viên mang nước ra nó nhắn tin với Hưng
Nó: Em đang ở tầng một. Anh lên đi!
Hưng: Sao em bảo ở tầng trệt?
Nó: Tầng trệt đông quá nên em lên tầng trên.
Hưng: Oh vậy đợi anh một lát! Anh lỡ kêu nước
rồi phải chờ nhân viên mang ra.
Nó: Okay anh!
Chờ trên tầng một 10 phút mà tay nó đổ rất
nhiều mồ hôi. Đang loay hoay không biết làm sao thì nó nhìn thấy một dáng người
to cao mặc áo thun trắng quần Jeans đơn giản nhưng lại trông rất đẹp.
Ngay lúc đó hai mắt vô tình chạm nhau, tim
nó đập loạn xạ rồi Hưng cười với nó một nụ cười làm nó ngây ngất. Hưng đứng trước
mặt nó và hỏi:
-Em tới lâu chưa?
Nó bối rối trả lời:
-Dạ cũng không lâu mấy hì!
Hưng nói tiếp:
-Hôm nay anh tranh thủ chỉ được 15 phút thôi
vì một chút anh phải về chở bà anh ra sân bay đi Đà Nẵng du lịch.
Nó nghe xong thấy có chút hụt hẫng nhưng
cũng mỉm cười cho qua chuyện. Rồi nó lấy tai phone ra nghe nhạc nên mọi lời nói
của Hưng sau đó nó không nghe rõ lắm chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
15 phút cũng đã đến, bây giờ nó phải về còn
Hưng thì mãi mê chơi games đua xe nên nó lại gần nói với Hưng:
-Em có việc gấp phải về! Anh ở lại chơi rồi
lát về sau nhé!
Hưng cười rồi nói:
-Ùm! Bye em!
Nó chạy thật nhanh và bước vào thang máy vì
nó sợ. Nó sợ nếu nó ở lại thì người về trước là Hưng sẽ làm nó thấy hụt hẫng
nên nó mới về trước để cái cảm giác hụt hẫng đó không xảy đến.
Nhìn bóng nó khuất
dần sau hàng người đông đúc Hưng nở một nụ cười nhẹ vì anh cảm thấy có gì đó
không được vui.
Về đến nhà nó mở điện thoại ra và gọi cho
Hương:
-Alô! Hương hả? – nó hỏi
-Ừa tui nè ! Có gì không bà?
-Hôm nay tui mới đi gặp mặt Hưng xong!
Hương nghe vậy liền hỏi tới tấp:
-Vậy hả? Ổng ngoài đời thế nào? Đẹp hơn
trong hình đúng không?
-Bà hỏi từ từ để tui trả lời đã! Chưa gì đã
hấp tấp rồi.
Hương cười hề hề rồi hỏi từng câu một:
-Anh Hưng ngoài đời thế nào? Đẹp hơn hay xấu
hơn?
-Ảnh cũng được. Nói chuyện dễ thương. – nó nói
vậy chứ có biết Hưng nói chuyện dễ thương chỗ nào đâu. Vì lúc Hưng nói nó bận
nghe nhạc rồi nên trả lời đại với Hương vậy thôi.
Hương nghe xong trách nó:
-Ai mày cũng bảo được là sao? Đẹp thì nói đẹp
xấu thì nói xấu chứ nói chung chung như vậy ai hiểu cho được!
Nó nói:
-Thì tùy mỗi người. Theo mày ảnh dễ thương
nhưng theo tao ảnh bình thường!
Nói rồi nó cúp máy rồi lấy điện thoại nhắn
tin cho Hưng:”Anh có hụt hẫng không?”
Hưng nhắn lại:”Hụt hẫng gì em?”
Nó ngại ngùng nhắn lại:”Thì…em khác ở trong
hình! Trong hình xinh hơn ở ngoài đúng không?”
Hưng nhắn:”Cũng như nhau mà em! Với lại anh
không quan trọng hóa ngoại hình đâu nên em yên tâm haha”
Nó xem xong trong long cảm thấy vui vui
nhưng cũng lo vì lỡ Hưng nói xạo thì sao?
Sau đó mấy ngày nó chờ hoài không thấy
Hưng nhắn tin cho nó như lúc chưa gặp mặt, trong lòng nó thấy khó chịu và trống
vắng một thứ gì đó nên nó chủ động nhắn cho Hưng trước:”Anh ngủ dậy chưa?”
30 phút sau Hưng mới nhắn lại:”Anh dậy rồi,
ăn sáng rồi và đang đi chơi với bạn!”
Nó đọc xong tin nhắn nó thấy có gì đó khó chịu
giống như nó đang hỏi cung tội phạm vậy. Nó không nhắn nữa vì sợ phiền và gọi cho Châu:
-Alô! Chị nghe! – Châu bắt máy.
Nó ấp úng nói:
-Chị qua nhà em đi! Em có chuyện muốn kể chị
nghe.
---15 phút sau---
Ding dong…tiếng chuông cửa vang lên, nó biết
là Châu đã đến nên vội chạy xuống nhà mở cửa cho Châu. Sau đó, nó kể hết mọi chuyện
xảy ra giữa nó và Hưng mấy ngày nay. Nó nhờ Châu tư vấn xem tại sao Hưng không
chủ động nhắn tin cho nó như trước nữa? Tại sao Hưng trả lời tin nhắn của nó
lâu đến vậy?,…
Châu nghe xong câu chuyện nên im lặng và một
lát sau mới nói:
-Chắc tại nó thấy em còn nhỏ hoặc nó thấy em
không phải mẫu người yêu của nó,…
Lời của Châu nói làm nước mắt nó chợt rơi
lúc nào không biết. Nó biết là nó không xứng với Hưng nhưng nó cưa Hưng cho bạn
nó nếu cưa không được thì biết nói sao với Hương đây! Nó chỉ trách bản thân và
bắt đầu hối hận tại sao lại nhận lời Hương chứ! Để rồi nó phải khổ sở thế này
đây!
Nó bất lực gọi cho Hương:
-Alô! – Hương bắt máy.
-Tui nè! À…ùm…tôi có chuyện muốn thông báo với
bà…
Hương tò mò hỏi:
-Chuyện gì vậy?
-Thì…thì tui thất bại rồi!
Lúc này Hương cũng rất buồn nhưng vội cười
trấn an bản than và hỏi nó:
-Bà đùa tui phải không? Không phải sự thật
đúng không?
Nó trả lời:
-Tui…nói thật đó!
-Chờ tui một tí tui qua nhà bà!
Hương cúp máy và chỉ trong vòng 10 phút
Hương có mặt tại nhà nó. Hương nhấn chuông thì nó ra mở cửa rồi mời Hương vào
nhà chơi để nó lấy nước cho Hương uống.
Nó đi xuống lầu rồi Hương vội lấy điện thoại
nó và nhắn tin cho Hưng:
-Em có chuyện muốn nói với anh!
Hưng nhắn lại:
-Em nói đi!
-Em thích anh! Lâu lắm rồi nhưng không dám nói!
Hưng ngạc nhiên hỏi:
-Chúng ta chỉ vừa gặp lần đầu mà em nói
thích anh là sao? Em giỡn đó hả?
Hương nhắn lại:
-Em gặp anh ở ngoài nhiều rồi nhưng chỉ từ
xa…
Hưng rất sốc nhắn:
-Nhưng anh thấy chúng ta không hợp và cũng
không thể!
Hương cố chấp nhắn lại:
-Tại sao lại không? Anh muốn một người chững
chạc em sẽ thay đổi thành người chững chạc, anh muốn người học tốt em cũng học
tốt,…
Hưng bắt đầu cáu:
-Tình cảm không thể ép người khác được em à!
Anh không thích em dù em ép anh thì anh cũng không thể thích em! Chúng ta chỉ
làm bạn mà thôi em nha!
Lúc này Hương ức lắm nhưng bản tính cố chấp
và kiêu ngạo nên Hương không cho phép bất cứ một chàng trai nào được quyền từ
chối Hương cả nhưng anh là người đầu tiên từ chối. Và rồi Hương nhắn tiếp:
-Nhưng em lỡ thích anh mất rồi…!
Hưng bất lực nhắn:
-Vậy thì làm em thất vọng rồi! Chào thân ái
và quyết thắng!
Nhắn xong Hưng offline và chặn luôn nick của
nó vì Hưng cứ nghĩ là nó. Hương để điện thoại lại chỗ cũ và ngồi xuống ghế, đôi
mắt vô hồn nhìn vào khoảng xa xa nào đó ở phía ngoài cửa sổ mà chính Hương cũng
không biết là gì.
Nó mở cửa phòng ra đem hai ly nước ép trái
cây đặt lên bàn và nói:
-Sẵn dịp nhà có trái cây tui ép bà uống thử
không biết có ngon không hihi!
Hương cười nhạt nói:
-Được bà ép nước trái cây cho uống là hạnh
phúc của tui rồi!
Cả hai nói chuyện cũng khá lâu rồi Hương ra
về. Nó tiễn Hương ra cổng sau đó đi vào phòng lấy điện thoại lên định nhắn tin
cho Hưng nhưng tìm mãi không thấy nick của Hưng nữa!
Nó nghĩ điện thoại nó có vấn
đề nên mới vào tin nhắn định nhắn cho Hưng thì những dòng tin mà Hưng với Hương
nhắn đập vào mắt nó. Nó đau, phải nó hụt hẫng nữa! Nước mắt rơi trong vô thức…và
không biết làm sao. Nó định kể cho Châu nghe nhưng lại thôi!
Cứ thế ngày qua ngày nỗi nhớ Hưng tràn về
trong tâm trí nó. Nó chịu không được nên gọi và kể hết cho Châu nghe rồi Châu
lên mạng hỏi Hưng:
-Ông chặn nick em tui rồi hả?
Hưng nói:
-Ùm! Xin lỗi nhưng tui chỉ muốn em ấy quên
tui thôi!
Châu nói:
-Không sao! Ông làm vậy cũng đúng vì nó còn
lo học nữa! Tui hiểu mà!
Nó đọc tin Châu nhắn với Hưng mà lòng hụt hẫng…nó
chỉ biết im lặng và cho qua với hy vọng Hương sẽ không trách nó và nó cũng đỡ buồn
hơn khi đối diện với cảnh Hưng – người nó thích thầm và Hương yêu nhau.
Chương 22: Dạy dỗ!
Tâm trạng của nó sau cuộc chia tay với Hưng hiện giờ đã trở lại bình thường. Phúc cũng đã giải quyết xong việc của Dịp Linh Hân - bạn gái cũ của Phúc. Dù là giải quyết xong nhưng cô ả vẫn chứng nào tật đó, vẫn ghen tuông kì lạ, vẫn ghét nó nhưng không dám làm gì nó vì ả sợ Phúc sẽ "dạy dỗ" ả như hôm đó.
---Quay về lại hôm Phúc "dạy dỗ" Hân nhé---
Sau khi nghe Chi chỉ kế: "Dạy Hân một bài học" thì Phúc thực hiện ngay lập tức. Đầu tiên Phúc cho người điều tra xem cô ả đang "bắt" bao nhiêu con cá. Tiếng của một người đàn ông vang lên:
-Thưa cậu chủ! Tài liệu cậu cần có rồi ạ!
Phúc đưa tay cầm phong bì thư đó và hiệu cho người vệ sĩ lui đi, khóe môi nhoẻn miệng cười và mở bìa thư ra xem. Phúc chẳng ngạc nhiên gì mấy khi thấy những tấm hình từ người thám tử anh thuê chụp được, tất cả là mười người mà Hân đang quen cùng một lúc. Đằng sau những tấm hình là thông tin của những người "xui xẻo" và lịch hẹn với Hân.
Phúc cười, nghĩ:"Ghê thật! Cô ta quả thật cao tay, một lúc bắt mười con cá. Lần này tôi xem cô còn lấy quyền tự cho mình là thân phận cao quý nên có thể bắt nạt những người bên cạnh tôi trong khi lịch sử của cô toàn những vết đen."
Phúc nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi cho Chi:
-Alô! Chi hả?
-Ừa! Tui nè có việc gì hả?
Phúc giọng hớn hở:
-Chuyện bà nhờ tui điều tra đã có rồi! Bước tiếp theo là gì?
-Lẹ quá vậy! Đúng là nhà giàu làm việc có khác ha ha!
Phúc nhăn mặt:
-Thôi đừng chọc tui nữa! Nói cho tui biết bước tiếp theo là gì đi.
Chi ngừng cười và nói:
-Bước tiếp theo là hẹn những chàng bị cô ta thả lưới câu được đến một quán nước. Rồi ông gọi cho cô ả ra một quán nước ấy nhưng nhớ bảo bọn họ đeo kính hay gì đấy đừng để ả phát hiện! Sau đó ông nói về chuyện giữa ông và cô ta, ông hỏi cô ta còn yêu cô không,...đợi cô ta cắn câu rồi thì tự nhiên những anh chàng kia sẽ xử lí cô ta giúp ông!
Phúc nghe xong nói:
-Cảm ơn bà nha! Tui làm liền.
Nói rồi Phúc cúp máy và thực hiện. Quả nhiên theo lời Chi nói, cô ả bị dính bẫy và tất cả anh chàng bị nạn đều tra tấn cô ta một cách không thương tiếc. Các anh chàng ấy cho biết cô ta là kẻ đào mỏ,...và bắt cô ả trả lại hết những số tiền cô ta "đào" được cho việc mua sắm,...
Kể từ ngày hôm đó, ả ta tức lắm nhưng không dám đụng gì đến nó cả. Nhìn nó thân với Phúc mắt cô ả đỏ ngầu vì cho rằng nó dám cướp đi tất cả của cô. Cô thề với lòng thù này sẽ trả!
Chương 23: Du học!?!
Hôm nay là chủ nhật, trời đẹp khiến nó rất muốn hẹn hai đứa bạn nhí nhố của nó đi lòng vòng. Vừa định nhấc máy gọi Chi và Thắng thì giọng mẹ nó từ dưới nhà vọng lên:
-Như à! Dậy chưa con?!
Nó trả lời lại:
-Vâng! Con dậy rồi! Có chuyện gì hả mẹ?
Mẹ nó nói lớn:
-Con xuống nhà đi! Mẹ có việc muốn nói cho con biết.
Nó nghe vậy liền xuống nhà, ngồi đối diện mẹ nó và hỏi:
-Có chuyện gì gấp vậy mẹ?
Mẹ nó ôn tồn trả lời:
-Con hãy chuẩn bị tinh thần đi du học nhé! Mọi thứ mẹ đã chuẩn bị xong rồi. Hai tuần nữa con sẽ xuất phát, học bạ của con tuần sau mẹ sẽ đến trường làm việc với nhà trường.
Nó ngạc nhiên và không tin vào tai mình, nó lắp bắp hỏi:
-Hả! Du học!?! Sao lại gấp vậy mẹ? Sao con không biết vì vậy?
Mẹ nó nói:
-Vì bác con ở bên đấy cứ mong con qua nên mẹ cho con qua sớm với bác!
Nó ngậm ngùi không nói gì rồi lên phòng gọi cho Chi:
-Alô - Chi bắt máy.
Nó nói với giọng buồn bã:
-Bà với Thắng hôm nay rãnh không? Tui muốn đi chơi với hai người.
Chi thấy lạ nên hỏi:
-Có chuyện gì hả?
Nó nói:
-Không phải có chuyện gì mà là chuyện rất quan trọng và rất gấp!
Chi nói:
-Ok! Chờ tui gọi cho Thắng!
Rồi cả hai cúp máy, nó cũng sửa soạn rồi ngồi thừ ra chờ điện thoại của Chi.
Reng...reng - từng tiếng chuông điện thoại vang lên như hối thúc người nghe, nó bừng tỉnh khỏi đống hỗn độn trong đầu và bắt máy:
-Alô!
Chi nói:
-Chỗ cũ nhé! Tụi tui đến rồi!
Nó trả lời:
-Ùm! Chờ tui một lát.
Nó chạy xuống nhà và dắt xe đạp ra không quên để lại lời nhắn cho mẹ của nó:
-Con đi với Chi nha! Tạm biệt mẹ.
Nói rồi nó chạy thật nhanh và mất hút, vì nó sợ. Nó cũng không biết mình sợ gì nữa!
---Khu vui chơi---
Chi và Thắng đã có mặt từ lâu, trong lúc đứng đợi nó cả hai cùng đoán mò xem tại sao nó lại gọi ra gấp như thế nhưng rồi cũng không biết được nguyện do là gì. Rốt cuộc nó cũng tới, thở hồng hộc nó nói:
-Tui...tui sắp đi du học!
Chi và Thắng há hốc "mồm chữ o, mắt chữ a" đồng thanh hỏi:
-Hả? Thật á? Khi nào đi?
Nó nói:
-Hai tuần nữa! Tuần sau mẹ tui rút học bạ cho tui rồi hic!
Chi ôm nó nói:
-Sao gấp vậy? Tụi mình chưa đi đâu chơi cho đã mà!
Thắng thì bình tĩnh, chạy lại vỗ vai nó và Chi nói:
-Trời ạ! Nó đi du học chứ có ở bên đó luôn đâu! Nó vẫn có thể gọi về cho tui với bà được mà.
Chi gật gù nhìn Thắng:
-Cũng đúng nhưng mà tui muốn gặp nó bằng da bằng thịt ở ngoài chứ không muốn nhìn trên cái màn hình nhỏ xíu hic!
Cả ba tâm trạng hỗn độn nhìn nhau thở dài. Lúc này nó mới nói:
-Mấy người yên tâm đi! Tui đi học chứ có đi qua đó lấy chồng luôn đâu mà sợ. Tui sẽ tranh thủ mỗi mùa hè là về thăm mấy người mà hi~
Rồi cả ba lấy lại trạng thái bình tĩnh và bước vò công viên trò chơi. Nó đâu biết rằng lần đi du học này sẽ có nhiều bất ngờ đang chờ nó ở phía trước...(phần sau sẽ thú vị lắm nhé! Mọi người đừng bỏ lỡ hihi)
Chương 24: Môi trường mới!
---Sân bay---
Cuộc chia tay chỉ có Châu, ba mẹ, em trai, dì của nó và còn có Chi, Thắng. Cả lớp nó nghe tin cũng buồn lắm nhưng vì nhà xa và phụ huynh không cho phép nên không ra tiễn nó được. Ai cũng khóc và dặn dò nó đủ thứ: nào là chăm sóc sức khỏe cho tốt, học cho giỏi,...
Bản thân nó cũng buồn nhưng chỉ có 20% thôi! 80% còn lại là tâm trạng bồi hồi, tò mò không biết nước Mĩ ra sao, có như nó tưởng tượng hay không? Đang nghĩ thì Châu lại ôm nó và nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:
-Em đã quên Hưng chưa?
Nó nói chắc nịch:
-Rồi chị!
Châu nói tiếp:
-Nếu lỡ gặp Hưng ở Mĩ...thì em sẽ như thế nào?
Nó hơi bất ngờ vì nó chưa nghĩ đến tình huống này và rồi nó đáp:
-Nếu vô tình gặp nhau ở ngoài phố, anh ấy chào em thì em chào lại còn không thì lướt qua như hai người xa lạ!
Châu buông nó ra, mỉm cười nói:
-Chúc em học tốt!
Nó tạm biệt mọi người rồi bước vào trong, hoàn thành mọi thủ tục nó lên máy bay yên vị và đánh một giấc dài.
---Tại Mĩ---
Bác của nó đã ra sân bay chờ nó từ bao giờ, à đây không phải bác ruột nó mà là họ hàng quen với gia đình nhà nó nên bác cũng xem nó như con gái ruột của mình vì bác không có con gái chỉ có một thằng con trai độc nhất thôi!
[Con trai của bác tên: Vũ Khánh, 21 tuổi (hơn nó bốn tuổi). Tên tiếng Anh là: Kinry. Đã đỗ đại học công nghệ thông tin của Mĩ, rất thương và chiều nó như em gái. Nó cũng mến Khánh như anh trai ruột.]
Nó vừa bước ra đã thấy bác nó đứng cầm bảng tên "Tinnie I'm here!". Nó tươi cười tiến lại và cúi chào một cách kính trọng, nói:
-Con phiền bác rồi hì hì!
Bà cười hiền và nói với nó:
-Có gì mà phiền! Thôi chắc con mệt rồi đưa hành lí cho Kinry đi! Bác cháu ta lên xe nào!
Kinry cười với nó rồi xách hành lí của nó cất vào xe. Bác nó và nó nói chuyện rất hợp nên cứ nói từ ở sân bay đến về tới nhà. Kinry chỉ biết nhìn qua kính xe rồi lắc đầu vì bản thân anh biết mẹ của anh đã tìm thấy đối tượng hợp gu thì sẽ nói rất nhiều. Anh cũng mừng vì có nó làm bạn với mẹ anh mỗi khi anh đi học cả ngày ở trường.
Vừa về đến nhà nó xin phép vào phòng mà bác đã chuẩn bị cho nó rồi gọi về Việt Nam cho gia đình báo đã qua Mĩ bình an.
---Ngày hôm sau---
Nó được Kinry dẫn đến trường cấp ba gần nhà và làm thủ tục nhập học. Trường mới của nó cực kì rộng và bạn bè rất thân thiện nữa! Nó hoàn toàn hài lòng với cuộc sống mới.
Cuộc sống của nó vẫn rất yên ổn, mỗi ngày nó đi siêu thị với bác của nó để mua đồ ăn cho cả nhà. Kinry hằng ngày đưa nó đến trường thì bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn về phía nó và Kenry.
Đơn giản vì Kenry có nét đẹp của chàng trai châu Á lai châu Âu. Nụ cười tươi như thần mặt trời khiến bao cô gái ngất ngây, có cô đợi Kenry lái xe đi khỏi lại chạy vào cạnh nó hỏi tới tấp:
-Ai vậy? Anh của cậu hả? Hay bạn trai? Hai người xứng đôi quá! Mình ngưỡng mộ cậu thật đó!
Nó cười nói:
-Anh trai của mình!
Cô gái đó thấy vậy liền hỏi:
-Anh ấy có bạn gái chưa? Giới thiệu cho mình đi!
Nó gượng cười trả lời:
-À...chuyện này...không được! Vì ảnh có bạn gái và sắp làm đám cưới rồi!
Cô nàng lộ vẻ thất vọng:
-Vậy thì thôi! Tiếc thật đấy!
Nó khoác vai cô bạn và nói:
-Không sao! Tớ sẽ giới thiệu cho cậu bạn của tớ! Cậu ấy rất ấm áp và dễ thương.
Cô bạn hớn hở trở lại:
-Vậy thì cám ơn cậu trước!
Rồi cô bạn khoác tay nó vào trường để cho nó sự ngỡ ngàng không hề nhẹ! Vừa mới tỏ vẻ thất vọng mà giờ lại hí hửng khi được nghe nó giới thiệu bạn trai...mà người nó giới thiệu ngoài Thắng ra thì còn ai! Nó cười gian manh rồi vừa đi vào lớp vừa nhắn tin cho Thắng:
-"Tui có cô bạn người Mĩ rất xinh, bạn ấy rất muốn làm quen ông!"
Thắng nhắn lại:
-"Hả?!? Sao cô ta biết tui mà đòi làm quen?"
Nó nhắn lại không quên để lại vẻ mặt tội nghiệp:
-"Hì hì! Tại...tui giới thiệu cho bạn ấy!"
Thắng lúc này hiểu ra nên nhắn:
-"Vậy thì tự giải quyết đi! Đừng lôi người vô tội, đáng yêu như tui vào chiến trường bà bày ra!"
Nó xem xong tin nhắn mà há hốc miệng nhắn lại:
-"Ông là bạn tui mà hu hu! Giúp tui đi đừng để tui mất mặt mà!"
Thắng thấy nó van nài nên nhắn lại:
-"Cũng biết tui là bạn bà mà hại tui như vậy đó à? Mà thôi cũng được! Cho tui nick cô bạn của bà đi he he!"
Nó cười thầm nhắn:
-"Okay! Nick cô ấy là...."
Nhắn xong nó tắt điện thoại, nó biết Thắng lo cho nó vì nó có bạn ở nơi xứ người này cũng là may mắn nên không muốn làm nó mất mặt. Đúng là chỉ Thắng biết nghĩ cho nó, còn Chi hiểu nó nhất. Nó thầm cám ơn ông trời đã ban cho nó hai người bạn tốt này! Nó thầm nghĩ:"Chắc kiếp trước mình tu lâu lắm nhỉ! Ha ha."
Chương 25: Đụng độ!
---Một năm sau khi nó sang Mĩ du học.---
---6 giờ sáng---
Hôm nay là thứ bảy nên nó không phải đến trường vì vậy nó quyết định đi dạo lòng vòng để hít thở không khí buổi sáng sớm như thế này tiện thể ghé vào siêu thị mua một số thứ.
Nó là một công dân gương mẫu nên rất chấp hành luật giao thông vì thế trước khi qua đường nó nhìn đèn giao thông dành cho người đi bộ hiện màu xanh thì nó bước qua. Nhưng có một chiếc xe hơi lao về phía nó và hình như rất vội vàng nên cũng chẳng để ý đèn giao thông gì cả. Và thế là...
Két...t...t - tiếng thắng gấp của chiếc xe hơi trước mặt nó làm nó giật mình ngã nhào xuống mặt đường, chân trái của nó va thằng vào đầu xe khiến nó đau muốn khóc. Nhìn bàn chân đỏ hỏn và chuẩn bị chuyển sang màu tím của nó mà nó vừa đau vừa giận người lái xe. Nó rủa thầm:"Có mắt không mà không biết dừng đèn đỏ vậy hả? Ta trù cho đứa lái xe bị vô sinh, đau ruột thừa,...gừ!"
Cùng lúc đó có tiếng hỏi sau lưng nó:
-Are you ok?
Nó liếc người đã hỏi mình vì nó nghĩ:"Bộ mù sao không thấy chân của mình đang bị thương!" nhưng cũng ráng trả lời với giọng bực bội:
-NO! I'm NOT ok!
Nó cố tình nhấn mạnh từ "NOT" để cảnh cáo đối phương nhưng rồi nó chợt nhìn kĩ mặt đối phương hơn thì tim cũng hơi rung động trước vẻ đẹp dễ thương. lãng tử, khuôn mặt búng ra sữa và chiều cao đúng chuẩn người mẫu. Nhưng nó chợt nghĩ:"Trai đẹp bây giờ toàn gay nên đừng vọng tưởng" rồi nó lấy lại khuôn mặt hầm hầm đầy sát khí nhìn người đối diện.
Bỗng từ trong xe một cô gái khá dể thương bước ra hỏi bằng tiếng Việt:
-Có chuyện gì vậy anh hai?
Người được gọi là anh hai - cũng là kẻ mà nó trù trả lời:
-Anh lỡ đụng phải cô này!
Nó mở mắt ngạc nhiên thì ra hắn cũng biết nói tiếng Việt mà còn nói rất rành, rồi nó lên tiếng:
-Hai người là người Việt à?
Cả hai anh em cũng quay sang nhìn nó cũng với cặp mắt ngạc nhiên rồi cô em gái trả lời:
-Đúng vậy! Cô cũng là người Việt?
Nó gật đầu nhưng rồi lắc đầu nói:
-Không phải! Thực ra tôi là người Hoa nhưng sinh sống và làm việc tại Việt Nam. Tôi biết rành sáu ngôn ngữ: Anh, Hoa, Pháp, Việt, Hồng Kông và tiếng dân tộc Đài Loan.
Cô em gái cũng bái phục nó vì anh em nhà cô chỉ biết có hai ngôn ngữ là tiếng Anh và tiếng Việt thôi cũng đủ chật vật rồi. Khi còn quên một số từ của tiếng Việt thế là nói ra từ tiếng Anh vậy mà nó giỏi và biết nhiều ngôn ngữ quá! Dù cô không biết nó có nói thật hay không!?!
Nó không đợi hai anh em họ nói thêm vội chen vào:
-Đồng hương thì dễ nói rồi! Bây giờ đền cho tôi tiền thuốc cho cái chân này như thế nào cho phù hợp đi!
Rồi hắn nhìn nó nói:
-Tôi sẽ đưa cô đến bác sĩ!
Nó cũng tỏ vẻ hài lòng gật đầu rồi nói:
-Vậy được! Anh mở cửa cho tui! Chứ chân tui vầy đi lại rất khó khăn!
Hắn chau mày nhìn nó nói:
-Chân cô bị thương thì liên quan gì đến tay?
Nó cãi:
-Có chứ! Anh không nghe người ta nói "chân tay" à? Vốn dĩ chân và tay sinh ra là dành cho nhau chứ tại sao người ta không nói "chân bụng, tay mặt?"
Hắn hết cãi một phần vì nó là con gái, phần nữa là vì hắn sai trước!
Mặt hầm hầm mở cửa cho nó, còn nó thì vui vẻ ngồi vào trong xe. Cô em gái của anh đã vào xe từ lúc nào và ngồi cạnh nó nữa! Hắn nghĩ:"Hai đứa lanh chanh ngồi cạnh nhau, kì này lỗ tai mình tiêu rồi!"