Truyện teen - Này búp bê hãy nhớ em thuộc quyền sở hữu của tôi đấy trang 8
Chương 29
Cô ngây người trước câu nói đó. Thật sự cô không ngờ anh lại nói như vậy. Nỗi sung sướng dâng đầy nhưng sao nước mắt cô vẫn rơi? Không,đây không phải là nước mắt đau khổ như hồi nãy mà là nước mắt hạnh phúc,rơi vì giờ đây tình yêu của cô dành cho anh đã được đền đáp. Anh thì khôbg thấy cô nói gì,bước tới trước mặt thì thấy cô đang khóc mới cuống lên:
-Sao thế? Anh nói gì sai rồi à? Hay em không thích như vậy?
Cô không nói không rằng,chỉ ôm chầm lấy anh mà vỡ òa. Anh cũng im lặng,đưa tay ôm chặt,vỗ về cô,trong lòng hiện lên cảm xúc khó tả:
-Em cứ khóc đi,cứ khóc cho thoải mái đi và mai mốt sẽ không bao giờ khóc một lần nào nữa. Được chứ?
*Gật gật* và vùi đầu vào lòng anh.
Vâng,thế là hai người họ đã cho nhau một cơ hội,chính tại cái sân thượng của bệnh viện này,nhưng bây giờ chúng ta ở lại đây thì không tiện cho đôi bạn trẻ tâm sự,vậy nên bây giờ đi thăm cặp kia nhé!
Không khí tĩnh mặc. Hắn tiến lại,ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường nó,cầm tô cháo và chiếc muỗng,múc một muỗng,đưa lại trước mặt nó. Nó nhìn muỗng cháo trước mặt,sau đó thì há miệng ngậm cả thìa,nhai rồi nuốt (Cháo mà cũng nhai à?),ngước mắt long lanh nhìn hắn. Cứ như thế đến khi hết cả tô cháo,nó vẫn ngước nhìn hắn. Hắn cũng không biết nói hay làm gì nên cũng nhìn lại nó. Hai người họ cứ nhìn qua nhìn lại như thế (không thấy chán à?),có thể gọi là liếc mắt đưa tình. Năm phút trôi qua,hắn đành mở lời trước để phá vỡ cái không khí khó chịu:
-Bảo Ánh à,anh xin lỗi…
-Tại sao?
-Vì anh không tốt,đã phải để em chịu khổ…
-…
-Anh thật sự không biết mẹ anh đã nói gì với em nhưng mà xin em hãy tin rằng anh luôn yêu em…
-…
-Nếu như em không muốn chúng ta như ngày xưa nữa thì.. anh sẽ đi…
30 giây sau,thấy nó vẫn ngồi im không có chút phản ứng,hắn đứng dậy định đi ra ngoài thì tay bị giữ chặt lại,quay lại thì lại thấy ngay đôi mắt long lanh của nó đang nhìn chằm chằm,hắn buồn cười gần chết mà cố nhịn:
-Sao thế? Phải buông tay ra anh mới đi được chứ?
-Đừng đi mà…
-Sao lại vậy? Hồi nãy còn đuổi anh đi cơ mà?
-Không mà…
Hắn mỉm cười trước cái thái độ mè nheo đáng yêu của nó. Mắt đang bắt đầu ướt ướt,mỏ chu chu,má phụng phịu,muốn nói nhưng không biết nói thế nào làm ai kia suýt chết ngất. Ngồi xuống chiếc ghế,xoa nhẹ đầu nó:
-Thế nào? Đổi ý rồi à?
Nó cắn môi để ngăn tiếng nấc phát ra nhưng nước mắt thì đã chảy ra. Hắn lấy tay lau giọt nước mắt ấy. Nó cầm lấy tay hắn,kéo ngồi lên giường,sau đó thì chui vào trong lòng hắn. Hắn ôm nó,cúi xuống hôn vào môi nó một nụ hôn thật say đắm,kiểu như muốn trút hết đi những mệt mỏi đã xảy ra. Đúng lúc này thì cửa phòng bật mở,anh nắm tay cô bước vào (Xong chuyện của mình nên đến phá người ta đây mà). Anh hắng giọng:
-E hèm,hình như chúng tôi vào không đúng lúc cho lắm nhỉ?
-Đúng vậy đây! À mà hai người…-Hắn nhìn xuống phía dưới- đang nắm tay nhau à?
-Như anh thấy đấy!
Một câu không phủ định cũng không khẳng định nhưng đủ để cho ai cũng hiểu là đã có chuyện gì xảy ra rồi.
-Bảo Ánh à,em cuối cùng cũng chịu về với anh rồi,anh sẽ không để em rời xa một lần nào nữa đâu (Câu này nghe quen quen). À mà công nhận mấy cái cách trên TV cũng hữu hiệu quá nhỉ,lúc đầu coi phim thấy xàm xí,sến súa nhưng chính ra cũng không đến nỗi. Chắc mai mốt phải coi nhiều nhiều để còn áp dụng nữa…hơhơhơhơ….
Chương 30
Vài ngày sau…
Hôm nay nó và hắn xuất viện. Làm thủ tục mà nó cứ nhoi nhoi lên,kiểu như mấy ngày nay nằm lì một chỗ nên bây giờ muốn vận động quậy phá đây mà. Hắn tất nhiên cẩn thận nắm chặt tay nó kẻo lại chạy lung tung rồi gặp chuyện phiền phức như mấy lần trước. Cả hai người kia cũng đến nữa. Thủ tục xong xuôi,vừa ra khỏi bệnh viện nó đã la lối um sùm lên:
-Yeah! Cuối cùng cũng được ra ngoài. Chúng ta đi ăn đi! Mấy ngày nằm trong bệnh viện chỉ suốt ngày có cháo và cháo,em thèm gà rán quá à!
-Hứ! Ai nói chuyện với đồ keo kiệt nhà anh! Anh Bảo à,mua gà rán cho em đi!
-Không được đâu,gà rán không tốt cho sức khỏe,tốt nhất không nên ăn.-Còn câu này như trét xi măng lên mặt nó.
Không sao,còn hi vọng,nó quay ra làm nũng với cô.
-Ngọc Linh aaa…..
-Thôi được rồi,tớ mua cho cậu…
-Yeah! Tớ yêu Ngọc Linh nhất! Chứ ai như…-Liếc mắt nhìn hai tên đàn ông-Đi thôi Ngọc Linh!
Thế là nó nắm tay cô tung tăng đi trước,để lại hai tên kia đứng thở dài,thật ra không phải là không cho nó ăn mà là trêu nó một tí thôi,ai ngờ…*lắc đầu* tay nắm tay à lộn tay đút túi rảo bước theo sau. Nhưng tuy thế thì người ngoài nhìn vào không biết,lại thấy ngay hai cô gái đi với nhau,đằng sau có hai tên đàn ông đi theo,không phải có ý đồ cũng thành…(tự hiểu nhé!). Anh và hắn thật sự không chịu nổi,chạy lên túm cô và nó lại,đồng thanh:
-Hai người có thôi đi không?
-Thôi thiếc gì? Thả bọn tôi ra!
-Bây giờ em thích đi với tôi hay là với cô ta?
-Đi với Bảo Ánh / Ngọc Linh cơ! Thả ra!
Câu nói đó khiến hai tên kia như nổi điên nhưng cố kiềm chế,thả hai người kia ra,chờ cơ hội khác (tại ở đây đông quá không tiện). Nó và cô không quan tâm,chỉ biết tập trung ăn uống thôi. Gọi hai đĩa gà,cô ăn nửa đĩa,nó ăn một đĩa rưỡi mà mỗi đĩa có tới bốn cái đùi lận (kinh khủng).
-Ưm,no quá đi mất! Bây giờ chúng ta đi đâu đây?-Nó
-Ừm,ra khu vui chơi đi!-Cô
Quyết định nhanh chóng,bốn người họ lại kéo nhau đi khu vui chơi,nhưng có điều,nó và cô không hề hay biết là hai cái tên kia đã nghĩ ra một kế hoạch vô cùng là hay ho (theo đánh giá của hai tên kia là vậy). Nên vừa vào đến cổng,hắn và anh bắt tay nhau,sau đó thì mỗi người một hướng,bắt cóc nó và cô đi theo mình. Anh đưa cô đến cái chỗ vòng xoay lớn,đẩy cô vào trong cabin,sau đó đi vào và đóng cửa lại. Cô khá bất ngờ khi được anh dẫn tơi đây,bất ngờ hơn khi nghe câu nói:
-Hôm nay à không từ bây giờ cho đến cuối đời,cả kiếp sau hay kiếp sau nữa cũng vậy,không được đi với người khác mà bỏ anh như vậy nữa!
-Tại sao chứ?
-Còn hỏi như vậy ư? VÌ EM LÀ CỦA ANH!
Sau đó anh tiến tới,nâng cằm cô lên,tặng cho cô một nụ hôn,một nụ hôn mà cô đà chờ rất rất lâu rồi. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy những ngọt ngào,nụ hôn dâng trào đầy những xúc cảm,một nụ hôn để cô hiểu,anh đã thực sự yêu cô rồi…
Cặp kia họ lãng mạn thế đấy! Để coi cặp này thế nào. À mà ở đây là đâu vậy nhỉ? Tàu lượn siêu tốc! À,thì ra là đưa nó đi chơi tàu lượn siêu tốc…Hả? Nghĩ sao mà đưa nó đến đây vậy?
Cô bực mình quay đi,đã thấy ngay anh đang cầm hai cây kem trà xanh,đưa cho cô một cây,anh nói:
-Ăn đi này. Hai người họ đang trong khoảng thời gian hạnh phúc,đừng quấy rầy họ mắng cho đấy! Chơi với anh đây này!
-Woa,kem trà xanh,là loại em thích nhất! Cảm ơn anh Bảo!
-Thích như vậy thì cảm ơn thôi chưa đủ đâu
-Chứ anh muốn em phải làm sao?
-Ở đây này!
Anh chỉ chỉ vào má,ý bảo cô hôn lên. Cô thì cũng hiểu ý,ngay lập tức hôn cái chụt vào má anh làm cho hắn nhìn mà ngứa hết hai con mắt,trong lòng đầy ganh tị nhưng đâu có thể để bị thua,thế là quay sang nó:
-Bảo Ánh à,em thích không?
-Có,em thích lắm!
-Mà em dính kem kìa!
-Ở đâu ạ?
-Ngồi yên,để anh lau cho!
Hắn tiến gần đến hôn lên môi nó,mắt nhìn về hai người kia. Sau đó thì buông nó ra,ngồi người như thằng hâm:
-Haha,muốn qua mặt ta đâu có dễ!
Sau buổi đi chơi đấy,hai cặp chia tay nhau rồi đi hai hướng khác nhau. Trên đường về nó cứ ríu rít như con chim ấy,đáng yêu không chịu được,làm người bên cạnh chỉ muốn cắn cho một phát. Cái cửa nhà quen thuộc hiện ra,nó quen thói cũ,giật khỏi tay hắn chạy lên phía trước,nhưng lát sau thấy quay lại,vẻ mặt hoảng sợ,núp sau lưng hắn. Hắn thấy vậy thắc mắc,liền dẫn nó đi lên phía trước. Thì ra là cô ta,Ngọc Huyền. Hắn bực tức cất giọng hỏi:
-Cô đến đây làm gì?
-Anh Phong! Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Em tìm anh mãi…-Cô ta hớn hở chạy lên ôm chầm lấy hắn,lập tức bị hắn hất ra.
-Ngày cưới? Đang đùa ư? Này Ngọc Huyền,hãy nghe kĩ đây,tôi chỉ nói một lần nữa thôi: TÔI KHÔNG VÀ MÃI MÃI KHÔNG BAO GIỜ CƯỚI MỘT NGƯỜI NHƯ CÔ!!!
-Em thì làm sao? Chẳng phải do con nhỏ kia sao? Bây giờ mà vẫn còn mặt dày bám theo anh!
-Cô ăn nói cho cẩn thận! Dù cô ấy có làm gì đi nữa thì cũng sẽ hơn cô ngàn lần vạn lần! Mau đi đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Hắn cầm tay nó định mở cửa bước vào nhà.
-Anh thấy con nhỏ đó tốt đẹp,chẳng qua là vì chưa thấy những việc nó làm thôi. Đã từng qua đêm với một người đàn ông khác và bị hắn ta đá,bây giờ thì bám riết lấy anh.
-Cô nói xằng bậy cái gì vậy hả?
Hắn tức giận,định quay lại tát cho cô ta một cái thì lập tức đứng hình vì một tấm hình mà cô ta lấy ra từ trong giỏ xách.
-Em nói cái gì cũng có bằng chứng cả. Anh cầm lấy xem đi này. Không thể tin được cô ta là loại người như vậy. Em xem còn thấy sợ nữa!
Hắn giật lấy tấm hình,vừa xem đã cảm giác đất dưới chân đang chao đảo. Đó là bức hình của nó và một người đàn ông lạ đang hôn nhau,đã thế còn mặc quần áo thiếu vải nữa chứ. Tuy vậy hắn suy nghĩ rồi sau đó lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày,nói như khinh bỉ cô ta:
-Bảo Ánh,cô đã từng qua đêm với tôi mà giờ lại nói vậy ư? Có phải cô ta đã hứa yêu anh trọn đời không? Cô ta cũng từng hứa với tôi như vậy đấy!
-Anh im đi. Tôi chưa bao giờ hứa với anh như vậy cả! Anh nhầm người rồi!
-Chính cô,chính là cô. Tôi không bao giờ nhầm lẫn cả! Cô dùng sắc đẹp của mình để quyến rũ những người đàn ông,đến khi họ không còn gì thì đạp bỏ!
-Anh…
-Thôi đủ rồi!- Hắn đập tờ giấy xuống bàn,đứng dậy,nhìn vào mặt tên đàn ông kia:
-Anh nghĩ thứ này có thể lừa được tôi sao?
-Nói vậy là sao? Đây chính là đồ thật đấy!
-Thật nực cười. Nhờ anh nói lại với người đã nhờ anh làm việc này rằng: hãy dừng mấy trò rẻ tiền này lại đi,bởi vì tôi sẽ không bao giờ tin đâu. Bảo Ánh,đi thôi!
Hắn nắm tay nó kéo ra ngoài,lên xe và lái đi. Thật sự không khí trong xe không thuyên giảm mà mỗi lúc một căng thẳng. Nó nhìn lên hắn,vẻ mặt không còn như thường ngày. Có chút tức giận,chút lạnh giá và một chút gì đó gọi là…nghi ngờ…