Truyện teen - Này búp bê hãy nhớ em thuộc quyền sở hữu của tôi đấy trang 7
Chương 25
Tên Nhị ca giơ cao con dao,định đâm xuống người nó thì bỗng dưng một tên đàn em hốt hoảng chạy vào:
-Nhị…Nhị ca…cái tên cần tìm,hắn đến rồi ạ!
-Hay lắm,mau đưa vào đây!
-Dạ.
Nó nghe thấy giật mình,hắn đến đây ư? Cố ngước đấu nhìn lên thì thấy hắn đang đi vào,hai bên có hai tên to lớn. Hắn đang tức giận nhưng khi nhìn thấy nó thì như đứng hình,người đầy vết thương và máu. Hắn điên tiết hét lên:
-Mấy tên hạng xoàn ngoài kia sao? Bắt hết rồi!
-Cái gì?
-Chúng tôi là lực lượng cảnh sát quốc tế,chuyên điều tra và bắt giữ những bang nhóm côn đồ đâm thuê chém mướn như mấy người. Hãy mau ngoan ngoãn đầu hàng đi để còn được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.
-Mấy tên oắt các ngươi,tưởng nói thế là tao sẽ sợ hay sao? Hahaha,nói cho nghe,Nhị ca ta đây,từ lúc sinh ra,chưa bao giờ biết sợ là gì cả. Tụi bay đâu? Bắt tụi nó lại cho tao!
Mấy chục tên côn đồ cầm vũ khí nào gậy, nào mã tấu,dao kiếm,…xông lên. Phe cảnh sát cũng rút cây dùi cui ở hông,hai bên cứ đánh,rồi đỡ. Cả anh nữa. Anh cầm lấy một cây dùi cui,nhanh chóng quật ngã hết những tên ngáng đường,nhanh chóng đi thẳng tới chỗ gã:
-Mau đầu hàng đi!
Gã nhìn một lượt những tên đàn em bị bắt hết,hét lên:
-Một lũ vô dụng!
Sau đó chạy đến chỗ nó,một tay kéo nó lại gần,một tay cầm con dao dí vào cổ nó,đưa mắt thách thức nhìn anh:
-Sao hả? Nếu tụi bây dám bước tới đây dù chỉ là một bước hay nửa bước thì tao sẽ kết liễu cô ta!
-Ngươi…
-Sao hả? Hahaha!!!
Anh nhìn gã đầy căm thù,lại quay ra nhìn nó với ánh mắt lo lắng,đau đớn,tay khé đưa ra sau chạm vào cây súng giắt ở hông,thật cẩn thận. Nhưng anh chưa kịp làm gì,đã có tiếng súng vang lên “Bằng”! Liếc nhìn lên,thấy con dao nằm trơ trọi dưới đất,gã đang ôm cánh tay đầy máu do phát đạn hồi nãy gây ra. Là do hắn bắn! Hồi nãy nhân lúc gã không chú ý,lực lượng cảnh sát đã cởi trói cho hắn. Tất nhiên là hắn ngã khụy xuống đất rồi nhưng vẫn ráng nhìn lên,thấy nó đang gặp nguy hiểm,liền ngay lập tức rút súng của một anh cảnh sát,nhắm thẳng gã và bắn,sau đó thì ngã xuống ngất xỉu.
Gã ôm cánh tay đau đớn,mắt nhìn anh đang tiến lại gần:
Gã vùng dậy,dùng tay trái chộp lấy con dao dưới đất và đâm thẳng vào người. Gã phun ra một nhúm máu,ngã xuống đất và sau đó thì chết trong khi mắt vẫn trợn trừng,trông rất ghê rợn. Anh nhìn những thứ vừa diễn ra,sau đó vội vàng lại gần,bế thốc nó lên:
-Bảo Ánh! Em đau lắm phải không? Đợi một chút anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay!
-Anh Bảo…Em không sao…Anh mau đi cứu Ngọc Linh đi…
-Ngọc Linh ư?
-Phải,cô ấy bị bắt nhốt đi rồi…
-Được rồi! Anh biết rồi!
Xe cấp cứu vừa đến,anh bế nó lên xe,sau đó vội vàng chạy đi tìm cô. Có một cái hầm khá sâu dưới lòng đất. Anh vừa đi xuống đã gặp cảnh tượng cô đang bị trói chặt,mồm cũng bị dán băng keo nên không thể la hét,xung quanh là mấy tên côn đồ đang cố xé quần áo cô. Nhìn thấy anh,bọn chúng lập tức cầm vũ khí xông vào,tất nhiên bị anh đánh bay hết tất cả,nhưng với những tên này,anh chắc chắn nặng tay hơn vì bọn chúng dám làm bậy với cô. Cô nhìn anh,mắt bỗng chợt đẫm nước. Cởi áo ngoài,khóac lên người cô rồi ôm cô vào lòng,anh an ủi:
-Không sao nữa rồi…
-Hức…anh Bảo…Bảo Ánh…cô ấy…
-Em yên tâm đi. Bảo Ánh an toàn rồi.
-Em xin lỗi. Vì em không trông nom cô ấy cẩn thận nên mọi chuyện mới ra nông nỗi này.
-Không sao đâu. Đây cũng không phải là do lỗi của em mà.
-Hức…Em muốn tới thăm cô ấy…
-Được rồi,cúng ta đến bệnh viện thôi!
Anh bế cô ra xe. Thật ra cô đã bảo không cần nhưng anh vẫn đòi bế. Thật sự,nằm trong vòng tay khiến mặt cô đỏ ửng lên. Cô khẽ nhìn lên anh. Nhìn ở góc độ này,anh đẹp hơn bội phần,tim cô bỗng chốc đập thình thịch. Anh bế cô ngồi vào ghế phụ lái,sau đó cài dây cẩn thận cho cô,chính mình thì đi sang bên đối diện,mở cửa,ngồi xuống ghế lái ngay cạnh cô. Anh lái xe,thỉnh thoảng lại hỏi vài câu quan tâm. Cô ngồi trên ghế,khoác chiếc áo anh đưa cho,tuy nó hơi mỏng nhưng cô lại thấy rất ấm áp,có lẽ cô cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho cô,tuy có thể không nhiều bằng nó nhưng thế thôi cũng khiến cô rất vui rồi…
Aaa,cho Mun hỏi truyện có hay không vậy? Tại có ít người đọc với bình luận quá nên Mun buồn lắm,đang tính không viết tiếp nữa…Nếu bạn nào thấy truyện hay thì bình luận cho Mun biết để lấy động lực mà viết tiếp. Cảm ơn nhé!
Chương 27
-Tớ không sao đâu nhưng mà Ngọc Linh đừng đi,ở lại với tớ đi!
-Bảo Ánh!- Hai tên đàn ông đồng thanh.
-Em có sao không?- Lại đồng thanh
-Em không sao nhưng…- Nhìn hắn- Sao anh lại ở đây? Anh phải nằm nghỉ ngơi chứ?
-Anh khỏe lắm,không sao đâu. Anh muốn ở đây chăm sóc em.
-Không cần đâu. Em đã có Ngọc Linh rồi,anh mau về nghỉ đi. Sau này đừng liều mình vì em nữa. Anh Bảo,phiền anh đưa anh ấy về phòng giúp em.
-Bảo Ánh sao em có thể nói như vậy với anh?
-Em xin lỗi nhưng anh mau về phòng nghỉ ngơi đi! Anh Bảo!
-Rốt cuộc là đã nói những gì? Rốt cuộc…mẹ anh đã nói cái gì với em? Tại sao…em lại trở nên như vậy chứ?
-Em…Không,mẹ anh không nói gì với em cả,em chưa từng gặp bà ấy!
-Không có chi. Nhưng cậu nhớ phải nằm yên nghỉ ngơi đấy.
*Gật gật*
Thấy nó ngoan ngoãn nằm im,cô mới yên tâm ra khỏi phòng. Khẽ nhìn vào phòng bên cạnh. Ủa sao hông có ai vậy? Rõ ràng hắn nằm phòng này mà ta? Đúng lúc ấy anh hai tay bưng một tô cháo nóng hổi đến,cô liền hỏi:
-Anh Hoàng Phong đâu rồi anh Bảo?
-Hả? Hồi nãy còn nằm bên trong mà?
-Không,bên trong không ai có ai cả!
-Cái gì kì vậy? Hay là bỏ đi đâu rồi?
-Mau,mau đi tìm đi anh!
-Phải đấy.
Thế là anh đặt tô cháo xuống bàn,sau đó hai người chia ra đi hết các ngóc ngách tìm hắn nhưng không thấy. Rốt cuộc là đi đâu mất rồi???
Chương 28
Chạy tới chạy lui vẫn không thấy,hốt hoảng định gọi cho cả cảnh sát thì bỗng thấy có nguyên cây trắng bóc nhìn như cuộn giấy vệ sinh đang đứng trên sân thượng. Cô và anh ngán ngẩm nhìn,đứng đây mà làm nãy giờ chạy tới chạy lui muốn chết à! Cô quay qua nhìn anh,sau đó thì bước tới bên cạnh hắn:
-Này!
-Cô đến đây làm gì? Sao không ở trong phòng với cô ấy?
-Cô ấy buồn ngủ nhưng cứ vừa chợp mắt là lại gặp ác mộng nên không thể ngủ. Cho dù tôi có làm mọi cách cũng thế. Cô ấy nói chắc là do thiếu hơi ai đó nên không ngủ được…
-Sao chứ? Cô đang nói dối để an ủi tôi chứ gì? Vừa nãy cô ấy còn đuổi tôi ra khỏi phòng mà?
-Tôi không có nói xạo anh đâu. Không tin thì anh thử vào mà xem.
-…Vào rồi lại bị đuổi ra thì vào làm gì?
-Sao anh biết sẽ bị đuổi ra chứ?
-Chắc chắn là thế!
-…Anh thật là khó khuyên. Tôi chỉ nói thế thôi,nghĩ thế nào mặc anh,cô ấy đang cực kì cực kì buồn ngủ nhưng không dám nhắm mắt vì sợ những hình ảnh gớm ghiếc lại hiện ra đấy. Mà thôi,dù sao anh cũng không quan tâm,tôi đi trước vậy!
Cô đi rồi,bỏ lại hắn với những suy nghĩ vẩn vơ. Liệu cô có nói thật không? Vừa nãy nó còn nhất quyết đuổi hắn ra cơ mà. Nhưng đúng thật là nó hay gặp ác mộng lắm,nhất là sau những chuyện như thế này…
-Này Nguyệt Ánh à,anh hỏi cái này nhé! Nếu như người mà em yêu nhất,một ngày kia họ nói ghét em và muốn rời xa em trong khi em không làm gì cả thì em sẽ làm sao?
-Anh hiểu rồi,cảm ơn em nhé! Bây giờ thì anh phải đi để giữ người anh yêu lại đây!
-Vậy sao ạ? Chúc anh thành công nhé!
Hắn chạy vù qua hành lang khiến nhiều người hết hồn cũng như nhiều bác sĩ vây quanh nhưng hắn gạt ra hết,chạy thẳng đến phòng nó,nhìn xuyên qua lớp cửa kính,thấy ngay cảnh tượng anh đang ngồi đút cháo cho nó. Hắn thất vọng,định quay người đi nhưng nghĩ ngợi gì đó lại mở cửa xông vào,giật luôn tô cháo và cái thìa từ tay anh,tỉnh bơ nói:
-Ra ngoài đi,chuyện ở đây cứ để tôi lo!
-Gì mà chuyện ở đây cứ để tôi lo? Anh đang nói gì vậy?
Anh thắc mắc trước thái độ của hắn.
-Ý tôi bảo anh ra ngoài đi!
-Sao cơ chứ? Tôi…
Anh chưa kịp nói hết câu,đã bị cô kéo tay ra ngoài. Kéo đến tận cái sân thượng hồi nãy hắn đứng mới bỏ tay ra,anh bực bội nói:
-Ngọc Linh,sao lại kéo anh tới đây?
-Anh không thấy nên để không gian riêng cho hai người đó à?
-Không gian riêng cái gì? Tưởng hai người đó đang có vấn đề mà?
-Thế là anh muốn chen vào à?
-Tất nhiên rồi!
Anh khẳng định một cách chắc chắn mà không biết trong lòng cô đang buồn vô hạn,nuốt vào bên trong,cô nói:
-Hai người đó,làm lành rồi!
-Sao lành sớm vậy? Tiếc quá!
-Vậy…em hỏi anh? Tại sao anh lại yêu Bảo Ánh như vậy?
-Anh không biết. Cô ấy giống như một thiên thần chiếu sáng cho cuộc đời anh.
-Vậy thì…đối với anh.. em là gì?
-Em là…Em nói thế nghĩa là sao?
-Em chỉ muốn biết,những nỗ lực của em suốt bao nhiêu năm nay được anh đánh giá như thế nào thôi…Nhưng chắc có lẽ em đã tin mù quáng rồi…
-Ngọc Linh…chẳng lẽ…
-Phải,em yêu anh,ngay từ lần đầu em gặp anh. Có le sẽ̃ không bao giờ em được hồi đáp nhưng em vẫn mãi yêu anh,như anh yêu Bảo Ánh vậy…
Cô quay đi,cố giấu những giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má. Anh thật sự không ngờ,trước giờ anh cứ tưởng cô vô tư lắm,sao có thể nói ra những lời này. Thật sự thì,đối với cô anh cũng có chút động lòng,chỉ là không nhiều bằng nó thôi,lúc cô gặp nạn,anh cũng rất lo lắng,chỉ là không nhiều bằng nó thôi. Anh yêu nó,điều đó không thể phủ nhận,nhưng mà anh cũng có một chút gì đó gọi là yêu cô nhưng đã sớm bị vùi lấp bởi tình yêu anh dành cho nó rồi,sao bây giờ tình yêu đó lại hiện lên mạnh mẽ vậy. Anh phải làm sao đây? Tiếp tục hay từ bỏ cái tình yêu không hồi đáp đối với nó để đáp lại tình cảm của cô. Anh suy nghĩ,rồi từ từ tiến lại gần cô,đôi tay vô thức đưa lên ôm eo cô từ đằng sau,tựa cằm vào vai cô,sau đó thì nói nhỏ:
-Anh xin lỗi…Từ trước đến giờ anh không để ý…Vậy thì bây giờ…để anh bù đắp lại cho em nhé…!
Chap này là nó cực kì là nhảm luôn ớ. Tại Mun cũng hết ý,muốn cho qua nhanh để còn nhanh chóng đến với những cái khác thú vị hơn từ khi anh thử yêu cô và nó và hắn thì có lẽ cũng sẽ làm lành,nhưng mọi chuyện hông có đơn giản như thế đâu…hơhơhơhơ…Mà các bạn ủng hộ cho Mun nhé!