XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Này búp bê hãy nhớ em thuộc quyền sở hữu của tôi đấy trang 4
Chương 13

Nó đang tận hưởng cảm giác không có từ nào miêu tả. Bao nhiêu mệt mỏi đều tan biết. Thế nhưng nó không biết,mệt mỏi còn đợi nó dài dài. Nhưng tắm xong lại có vấn đề xảy ra. Nó mở hé cửa,ló đầu ra gọi hắn:

-Này!

-Sao thế? Tắm xong chưa?

-Em quên mang quần áo vào rồi!

-Không cần quần áo đâu,quấn cái khăn tắm là được rồi.-Hắn nói một cách tỉnh bơ mà không biết nó đang hóa đá

-Cái gì mà quấn khăn tắm thôi chứ?

-Thì đằng nào chả cởi ra,mặc chi cho mất công.

Bây giờ mấy chục cái vạch đen không hẹn mà xuất hiện trên đầu nó,nguy hiểm đang cận kề.

-Sao? Lát nữa chỉ đấm bóp thôi,cần gì cởi quần áo chứ?-Nó cố bình tĩnh lại.

-Ai bảo em lần này chỉ đấm bóp thôi hả? -Hắn bỏ cái Ipad xuống bàn,tiến lại gần nó.

-Này,anh đi ra đi.

-Tại sao phải thế?

-Tại sao cái gì? Anh không biết sao?

-Biết bớ gì? Bây giờ anh muốn em đi ra ngoài ngay và luôn.

-Không được.

-Nếu vậy để anh vào trong nhé?

-Không được.

-Vậy giờ sao?

-Anh…

Nó định nói thêm gì nữa,nhưng khi nhìn cái vẻ cười đểu kia,đầu nó như muốn bốc hỏa. Trước giờ nó không ngờ hắn nhây nhưa như vậy luôn. Không thèm chấp,nó đóng cửa cái rầm,chốt khóa,ở trong này còn hơn. Hắn bên ngoài biết nó giận nên tạm thời không chọc nữa,đi sang phòng bên cạnh,mở tủ lấy ra một cái váy hồng (Sao nhà hắn toàn váy không vậy???), gõ cửa:

-Anh xin lỗi,đừng giận. Lấy mặc vào đi kẻo cảm lạnh.

Nó mở cửa,thò tay ra giật lấy cái váy rồi đóng lại cái rầm. Nó mặc cái váy trong bực tức mà thiếu chút nữa xé nó luôn. Bước ra,lại đóng cửa cái rầm.

-Cánh cửa không có tội,em muốn trút giận thì trút lên anh này!

-Hứ.

Nó không thèm quan tâm,bước ra ngoài.

-Em đi đâu thế?

-…-Im lặng và tiếp tục bước đi.

-Thôi đừng giận mà.-Hắn kéo tay lại.

-Em đâu dám giận anh.

-Thôi mà Bảo Ánh của anh! (Ghê khẳng định chủ quyền luôn)

-Ai là của anh chứ?

-Là em đó.

Thật sự hết chịu nổi cái con người này,nó như núi lửa tuôn trào.

-Anh thật quá đáng. Sao anh có thể như vậy hả? Anh bỏ ngay cái kiểu đùa ấy đi!

-Anh thật sự xin lỗi mà…

-…

Nó quay lưng bước đi,bỏ mặc hắn. Hắn gãi đầu khó hiểu,sao hôm nay nó giận dai thế? Chợt nhớ ra điều gì đó,hắn lại chạy lên,kéo tay nó lại.

-Bảo Ánh à,anh có cái này tặng em nè! Đi theo anh!

Hắn dẫn nó đến căn phòng đối diện phòng hắn,mở cửa ra. Bên trong là một căn phòng được sơn màu hồng nhạt,cái giường như giường công chúa màu hồng nhạt,một cái bàn trang điểm màu hồng nhạt,cái tủ quần áo màu hồng nhạt,rèm cửa sổ mày hồng nhạt bay phấp phới trong gió,trên cửa sổ có treo một cái chuông gió màu hồng nhạt,tấm thảm trải dưới đất màu hồng nốt…Nói chung là hồng toàn tập. Nó nhìn mà trong lòng thích thú nhưng vẻ mặt không cảm xúc,quay qua hắn,nói một câu tỉnh bơ:

-Phòng vợ sắp cưới của anh hả?

Thật sự nói xong câu này như tạt cả thau nước lạnh vào người hắn. Gì chứ,vẫn còn giận à?

-Em nghĩ sao vậy?

-Hay là của cô gái xinh đẹp nào khác?

-Tất nhiên là không rồi. Bảo Ánh à,em nghiêm túc đấy chứ?

Nó thật sự buồn cười trước cái vẻ mặt ỉu xìu như bánh bao ngâm nước của hắn,tuy thế vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc.

-Vậy nó là của ai?

-Tất nhiên là của em rồi!

-Thế à?

Nó chẳng thèm nói gì thêm,bỏ vào phòng,ngồi lên chiếc giường êm ái. Hắn thấy vậy thì cực kì là thất vọng.

-Bảo Ánh,em vẫn giận sao? Anh xin lỗi mà…

-Em đâu có lỗi đâu mà xin.

-Ơ,không phải thế!

-Chứ sao?

-Thôi mà,tha cho anh đi. Anh biết lỗi rồi mà.

-Nhưng em đâu có biết,anh có lỗi gì à?

Vâng,một câu đủ để thiếu gia Hoàng Phong nhà ta hóa đá. Hắn đây đầu đội nón,chân đạp dép í lộn đầu đội trời,chân đạp đất,chưa từng sợ bất cứ thứ gì. Nhưng từ khi nó xuất hiện thì nỗi sợ của hắn cũng xuất hiện theo. Có ba loại sợ,cấp độ nhẹ nhất là sợ nó khóc,cấp độ thứ hai là sợ nó giận còn cấp độ khủng khiếp nhất là sợ mất nó. Điều này chắn chắn đúng và đã được các nhà khoa học nổi tiếng thế giới kiểm nghiệm.

Quay về tình thế bây giờ là đang ở cấp độ thứ hai đây.

-Bảo Ánh à,bây giờ anh biết anh có lỗi,nhưng thà em cứ phạt anh chứ đừng lạnh lùng với anh mà.

-Em đâu dám làm gì anh.

-Thôi mà búp bê của anh,cho anh một cơ hội đi nha.

Hắn đưa một ngón tay,mặt cún con nài nỉ,đáng yêu chết đi được. Nó phải phì cười vì hành động của hắn.

-Haha…

-Em cười là tha lỗi cho anh rồi chứ?

-Chưa đâu.

-Sao chứ?

-Anh phải bù đắp cho những mệt mỏi em phải trải qua suốt ngày hôm nay.

-Được thôi công chúa!

-Tốt. Đầu tiên thì anh mau đi tắm đi. Người hôi rình không chịu được.

-Gì chứ? -Hắn trề môi.

-Sao? Không chịu à?

-Thôi được rồi. Anh đi ngay.

Hắn tắm mà tâm trạng đang rất lãng xẹt. Sao nó có thể yêu cầu một cách lãng nhách thế chứ,làm cụt hết cả hứng.

-Xong rồi. Thơm tho sạch sẽ đúng ý em rồi đây.

-Tốt. Bây giờ đấm bóp cho em đi.

-Tuân lệnh.

Nó nằm tận hưởng,coi như tạm gác lại mọi chuyện đã. Hôm nay thật quá nhiều chuyện xảy ra,nó mệt mỏi lắm rồi,bây giờ chỉ muốn tận hưởng mà thôi…

Chap này thế thôi,yên bình thế thôi. Còn các bạn muốn sóng gió thì chap sau sẽ có bão táp luôn. Thế nhé,ủng hộ cho Mun nhé! Phải công nhận là Mun rất chăm chỉ nhé,dạo này có hứng viết nên viết luôn,chăm chỉ thế nên các ban nhớ ủng hộ cho Mun nhé!̣
Chương 14

Mun đăng Chap mới đây. Nhưng các chị làm ơn bớt giận,tha cho Ngọc Huyền để Mun còn có người để mà viết.

Tối hôm qua thế nào mà nó ngủ quên mất. Tỉnh dậy chưa thấy trời,chưa thấy đất đã thấy ngay bản mặt hắn đang nhìn chằm chằm làm nó hết hồn.

-Á á! Anh làm gì vậy?

-Ngắm em ngủ. Không được sao?

-Đâu cần dí sát như vậy?

-Nhìn gần nó mới thú vị chứ?

-Không thèm nói với anh nữa,em đi VSCN đây.

15 phút sau,nó bước ra,đã thấy trên tay hắn cầm một tô cháo thơm phức,dáng đứng cung kính. Nó mỉm cười,ngồi xuống trước mặt hắn,bắt đầu hành con người ta.

-Anh đút cho em ăn đi.

-Tuân lệnh!

Hắn định ngồi xuống giường thì nó phán cho một câu xanh rờn.

-Không được ngồi.

-Sao thế? Đứng cao lắm!

-Cao thấp gì,anh làm cách nào em không biết nhưng không được ngồi.(Bây giờ đến phiên chị ấy hành lại đây).

Hắn thở dài,quỳ một chân xuống,tay múc muỗng cháo,thổi nguội rồi đưa đến trước mặt nó:

-Đây thưa công chúa!

-Ưm…

-Người thấy sao ạ?

-Cũng được đấy.

-Vậy thì ăn tiếp muỗng nữa nè!

Tốc độ ăn của nó vốn dĩ đã nhanh thì ăn cháo dĩ nhiên còn nhanh hơn,chỉ cần đút rồi nuốt,đút rồi nuốt,quá đơn giản. Nên việc ăn kết thúc trong nhanh chóng. Bây giờ chúng ta qua cảnh khác. 1 2 3 Action!

Vấn đề là thế này. Hôm nay hắn có một cuộc họp quan trọng với các cổ đông và mấy ông chúa tể hội đồng quản trị à lộn chủ tịch hội đồng quản trị,nhưng rút kinh nghiệm lần trước nên không đưa nó đến công ty nữa. Thế là nó đành ngồi ở nhà một mình với bao nhiêu là lời dặn phải ngồi im không được quậy phá. Chán quá nên đi ngủ cho rồi. Nhưng mà chưa ngủ được bao lâu thì có tiếng bấm chuông. Thế là nó đành rời chiếc giường êm ái,lết thân xuống xem ai đến.

-Xin chào. Cô nhớ tôi chứ?

-Cô…cô là…

-Tôi là Ngọc Huyền,lần trước chúng ta đã gặp nhau rồi đó!

-Cô…cô đến đây làm gì?

-Thì chỉ là lần trước tôi gặp cô,tôi đã có vài hành động không tốt nên hôm nay đến để xin lỗi.

-Thật vậy sao?

-Phải,tôi có mua bánh cho cô nè. Mở cửa đi.

-Bánh gì vậy?

-Là bánh cao cấp của Mỹ,ngon cực kì,ở Việt Nam không có đâu!

-Woa,nghe ngon quá.

-Vậy cô mở cửa đi!

-Nhưng mà…

-Sao nữa? Tôi đến đây với thiện chí mà.

-Tôi biết nhưng…tôi không biết cách mở cửa.

Nghe câu này là cô ta suýt té ngửa,lầm bầm trong đầu :”Người đâu mà ngu vậy?”. Tuy thế cũng không thể trách nó được,bởi vì cửa nhà hắn được khóa bằng mật khẩu,mà nó thì có biết đâu. Cô ta ngán ngẩm chỉ nó:

-Cô bấm số mật khẩu vào cái bảng kia đi.

-Số bao nhiêu?

-Haizzz,ở trong nhà mà không biết mật khẩu nhà là sao? Đúng rồi,đợi tôi xíu.

Cô ta đi nghe điện thoại một lát,sau đó quay lại với nụ cười giả tạo trên môi.

-Được rồi. Số là 411711611. (Đố ai giải được dãy số này nghĩa là gì?)

-Được rồi này.

-Tốt,mở cửa ra đi.

Nó vui vẻ tiếp Ngọc Huyền,trong cái đầu trong sáng và suy nghĩ có hạn kia thì chỉ nghĩ tới hộp bánh và những điều tốt đẹp thôi. Cô ta cũng nói chuyện với nó,vui vẻ cười đùa,chẳng có vẻ gì là hại nó cả. Vậy nên nó không nghi ngờ gì và cắm cúi ăn hộp bánh (Đây là một ví dụ minh họa cho bụng không đáy,ăn riết mà không bao giờ mập). Nhưng có cái gì đó hơi là lạ. Nó ăn bánh nhưng sau đó cảm thấy rất mệt,đầu quay cuồng ,sau đó ngất xỉu xuống đất và không biết gì hết…

Ào. Một xô nước lạnh đổ xuống cơ thể làm nó tỉnh dậy. Trước mặt nó bây giờ là một mảng đen thui,tối om,lạnh lẽo. Bỗng đèn vụt sáng,làm nó chói mắt,sau đó thì nó mới thấy xung quanh là những tên to lớn,xăm trổ đầy mình,mặc đồ đen từ đầu đến chân,mặt đầy vết sẹo,nhìn qua là biết đầu gấu. Có một tiếng cười vang lên. Chiếc ghế trước mặt nó xoay lại. Chính là Ngọc Huyền. Cô ta cười một cách đắc thắng,bước tới trước mặt nó và “Bốp”. Một cú tát làm má phải nó đau ê ẩm,tuy thế nó không thể phản kháng vì tay chân đã bị trói chặtn

-Tôi đang ở đâu đây? Tại sao cô làm vậy với tôi?

-Mày đang ở một nơi mà không ai biết và cũng không ai có thể cứu mày đâu. Còn tại sao à? Mày nghĩ mày là ai mà đi quyến rũ anh Phong của tao hả?-Cô ta hét vào mặt nó.

-Nhưng anh ấy đâu phải của cô?

-Không phải ư? Anh ấy là chồng sắp cưới của tao?

-Nhưng anh ấy không yêu cô,cô cũng biết mà.

-Im đi! Tất cả là vì mày!

Cô ta tát thêm một cái vào má trái khiến nó đỏ ửng lên.

-Vậy nên,hôm nay tao muốn nói,mày hãy tránh xa anh ấy ra.

-Sao có thể như vậy chứ?

-Không thể sao? Được thôi,rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Cô ta quay qua đám đầu gấu:

-Được rồi. Hôm nay,tôi giao cô ta cho các người,hãy làm cho thật tốt. Số tiền còn lại,tôi sẽ chuyển qua tài khoản của mấy người.

-Được thôi. Cứ giao cho chúng tôi.-Một tên trọc đầu lên tiếng.

-Tốt. Tôi đi trước.

Cô ta bước ra ngoài,cánh cửa được khóa lại,bên ngoài có cả bốn tên vệ sĩ canh gác. Còn bên trong,cái tên đầu trọc tiến đến gần nó,lấy tay bóp mặt nó,giở giọng dê xồm:

-Cô em cũng xinh đẹp quá nhỉ? Hôm nay vui vẻ với anh một đêm nhé!

Đến đây thì nó hoảng sợ thật sự.

-Áá! Mau buông tôi ra!

-Cứ la hét thoải mái đi. Không ai nghe thấy cô em đâu. Để anh cởi trói cho em rồi chúng ta vui vẻ với nhau nhé.

Tên đầu trọc vừa cởi trói đá bị nó đá ngay một cái vào bụng. Tên đó ôm bụng ngã xuống,la hét mấy tên đàn em:

-Khốn khiếp. Giữ cô ta lại.

Mấy chục tên xông vào nó,giữ tay chân nó. Tên đầu trọc đó đứng dậy,tát nó một cái,sau đó thì bắt đầu sờ soạng lung tung trên người nó. Dù nó có phản kháng thì cũng không thể thoát khỏi. Và nó bắt đầu hoảng loạn lên khi gã đầu trọc đó bắt đầu xé váy nó và hành hung nó…
Chương 15

Tên đầu trọc bắt đầu xé tan chiếc váy của nó. Đúng lúc ấy thì “Rầm” một cái,cánh cửa mở ra. Hắn xông vào,một mình đánh nhau với đám côn đồ kia. Hắn là cực kì giỏi võ luôn ớ,được đai đen tất cả các môn võ luôn nên khi đánh với mấy tên này chỉ một lát là xong. Nhưng khi thấy nó đang nằm ngất xỉu ở dưới đất,hắn hốt hoảng lại gần bế nó lên,khoác lên người nó chiếc áo khoác, bỗng dưng có một tên chơi xấu,lấy gậy đập vào đầu khiến hắn ngã xuống. Bọn đầu gấu đến gần và bắt đầu đánh đập hắn nhưng chưa được bao lâu thì cảnh sát xông vào,bắt giữ hết bọn chúng. Hắn và nó được đưa đến bệnh viện để kiểm tra…

Có lẽ mọi người thắc mắc lí do tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy thì lí do cực kì là đơn giản. Tối qua lúc nó ngủ,hắn đã gắn một con chip phát tín hiệu kết nối với điện thoại của hắn. Sáng nay lúc làm việc chợt nhớ tới nó nên mở điện thoại ra xem thử thì thấy nó không còn ở nhà mà lại ở một xưởng sản xuất sữa bò cũ. Thế là hắn chạy hết tốc lực đến đó. Lúc ấy gã đang định kiếm hắn thì thấy một cơn gió thổi vèo qua trước mặt,định thần lại mới biết là hắn. Gã tò mò đi theo và chính gã là người gọi cảnh sát đến cứu nó và hắn đấy

Quay lại hiện tại…

Tại bệnh viện,có một tiếng la hét vang lên:

-Á á buông tôi ra! Hoàng Phong ơi,cứu em với!

Vâng,tiếng hét đó chính là của búp bê nhà ta. Nó choàng tỉnh dậy,mở mắt nhìn trần nhà rồi ngó quanh ngó quẩn. Đây là đâu thế?

-Cô dậy rồi à?

-Ơ…anh…

-Tôi. Mã Vũ Đại thì làm sao?

-Sao anh lại đến đây và tại sao tôi lại ở đây?

-Là tôi nhanh chóng gọi cảnh sát đến cứu,nếu không thì cô tiêu rồi.

-Vậy sao? Cảm ơn anh nhé. Vậy Hoàng Phong đâu rồi?

-Cô không biết à? Anh ta…

-Anh ấy làm sao?

-À không. Anh ta không có ở đây đâu. Tôi nghe nói anh ta đi chơi với ai rồi.

-Là Ngọc Huyền sao?

-Hình như là vậy.

-Không,không thể nào! Anh ấy không bao giờ làm vậy cả!

-Cô không tin,nhưng đó là sự thật. Cô thấy đấy,anh ta đâu có ở đây.

-Có thể anh ấy đi ra ngoài một lát thì sao?

-Tôi ở đây từ nãy đến giờ,chưa thấy mặt mũi anh ta đâu cả!

-Hức…tại sao có thể…

Nước mắt nó vừa rơi xuống thì lúc ấy cánh cửa phòng tội nghiệp cũng vị đạp tung. Hắn hầm hầm bước vào,nắm cổ áo gã:

-Sao ngươi dám nói như vậy hả?

-Bình tĩnh đi. Tôi là ân nhân của hai người đó.

-Hừ.

Hắn quăng cho gã một cái lườm,đi thẳng tới giường nó.

-Đừng bao giờ nghe tên đó nói vậy bạ.

-Anh Phong!-Nó mừng rỡ ôm chầm lấy hắn.

-Em sao rồi?

-Em không sao cả! Nhưng mặt anh bị sao thế?

-Hơ,cái này á hả…

-Là do anh ta đánh nahu nhưng thua nên bị người ta đánh.-Gã chen vào và tiếp tục nhận được cái lườm thứ hai từ hắn.

-Anh đánh nhau á?

-Được rồi búp bê à,anh không sao cả.

-Không sao cái gì mà không sao? Anh bị thương không nhẹ đâu,cần về phòng nghỉ ngơi ngay lập tức.

Một cô y tá bước vào,trên mặt là cả tấn phấn,son môi đỏ chét,dáng đi ẹo ẹo,hắn nhìn là không ưa rồi. Lúc nãy hắn tỉnh dậy là cô ta cứ sán vào người hắn khiến hắn cực kì khó chịu. Hắn bị dị ứng với mấy thứ này lắm luôn ấy. Biết được nó nằm phòng bên cạnh là tức tốc chạy qua liền,mặc cho cô ta có ngăn cản,kéo tay kéo chân cũng hất ra mà chạy đi. Còn nó thì không có quan tâm,nghe câu hắn bị thương không nhẹ là cuống quít bắt hắn về phòng nằm nghỉ cho bằng được,mặc cho hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa. Cô y tá kia thấy thế thì như mở cờ trong bụng,lòng vui sướng nắm lấy tay hắn đưa về. Hắn thì nãy giờ ngứa mắt lắm rồi,mạnh tay hất con sam đang bám riết lấy mình ra,đút tay vào túi quần,bực tức đi về phòng. Hắn nằm trong phòng mà cực kì không thoải mái vì cô ta cứ cò cưa bên cạnh,nên quyết định xô cô ta ra và đi ra ngoài.

-Anh đi đâu thế?

-Về!

-Không được đâu,sức khỏe anh chưa ổn định mà.

-Mặc kệ.

Hắn mặc kệ hết,đi đến ngang phòng nó thì thấy gã đang đút cháo cho nó,lại còn trò chuyện vui vẻ nữa chứ. Thiệt là không chịu đựng nổi. Hắn vì nó mà phải tức tốc chạy đến đánh nhau với bọn đầu gấu,còn nó bây giờ thì… Không còn đầu óc để suy nghĩ,hắn vào phòng,bế thốc nó lên và đưa về nhà luôn,để mặc cho gã ở đấy một mình mà ngồi tự kỉ lầm bầm một mình:

-Không thèm cảm ơn một tiếng luôn.

À mà nãy giờ không để ý,hắn bế nó,đi bộ đến một nơi nào đó mà cả đứa như nó cũng dám chắc chắn không phải hướng về nhà. Hắn bế nó đi mãi,mặc cho có bao nhiêu người ngoái nhìn,một phần ngưỡng mộ vẻ đẹp của hắn,một phần ganh ghét với nó. Nó cũng biết là tâm trạng hắn không được tốt nên im re,chẳng dám nói tiếng nào. Nhưng tuy là ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đang tràn đầy thắc mắc và cái đầu ngốc nghếch bắt đầu suy nghĩ để trả lời những thắc mắc ấy:

“Rốt cuộc là đang đi đâu đây? Tò mò chết được mà không dám hỏi,hỏi xong có khi ăn thỉt mình luôn. Nhưng mà đi đâu hoài chưa tới vậy? A! Có khi nào chán mình rồi nên bán mình đi không? Không thể như thế được. Nếu vậy thì anh ấy đâu có cứu mình làm gì cho mệt? Nhưng hay là cứu mình rồi mới có cái để bán? Nhưng anh ấy đâu có túng thiếu đến vậy? Nhưng không bán thì đi đâu? Chẳng lẽ đi…thả trôi sông à? Nè,đừng vậy chứ? Huhuhu…”

-Dẹp ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi.

Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Nó ngước mặt lên nhìn hắn. Trời đất ơi,nhìn ở góc độ này,nắng chan hòa chiếu xuống làm khuôn mặt hắn đẹp hơn bao giờ hết. Nó bất giác mỉm cười,một nụ cười không bình thường khiến cho cả hắn cũng phải sợ.

-Làm gì mà cười ghê thế?

-Hả? À không! Chúng ta đang ở đâu đây?-Đánh trống lảng hay thật.

Nó ngoảnh mặt ra nhìn,ngay lập tức mất kiểm soát mà giãy dụa đòi xuống làm hắn không kịp trở tay mà làm nó rơi bịch xuống cát. May là cái nên cũng không đau lắm. Nó thích thú chạy trên bãi cát vàng trải dài,mắt nhìn ra biển xanh,tung tăng nhảy múa,vui đến nỗi quên luôn cả hắn. Hắn hầm hầm mặt đi đến ôm chặt con búp bê đang loi choi trên biển. Nó đang chơi vui tự dưng bị giữ chặt,vùng vẫy muốn thoát ra. Nhưng nó càng vùng vẫy,hắn càng ôm chặt lấy. Nó lúc đầu phản kháng dữ lắm,nhưng đột nhiên dừng hẳn lại,cảm nhận có cái gì đó ươn ướt,nong nóng trên cổ mình. HẮN KHÓC SAO???? Nó định quay người lại nhưng vẫn bị hắn ôm cứng ngắc,không thể động đậy. Nó chịu thua,lo lắng hỏi:

-Hoàng Phong à,anh sao thế?

-….

-Nói cho em biết đi! Em đã làm sai gì sao?

-….

-Em xin lỗi,anh đừng như vậy mà…

-Không,em không có lỗi,lỗi là do anh. Là anh không tốt,hôm nay để em phải gặp nguy hiểm,anh xin lỗi. Nhưng xin em hãy tin anh,anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra một lần nữa đâu…

-Hoàng Phong…

-Vậy nên em cũng hứa với anh,đừng bao giờ đi lung tung,đừng chạy khỏi anh. Được không?

-Em biết mà…em xin lỗi…

-Dù là có chuyện gì,cũng đừng bao giờ rời xa anh…

Chap này nó hơi nhảm nhỉ? Mà thôi kệ. Chap sau có lẽ sẽ xuất giện thêm một nhân vật mới nữa. Ủng hộ cho Mun nhé!
Chương 16

Hai người họ cứ đứng đó tình tình tứ tứ,cho đến khi có một cô bé bước tới.

-Anh chị có thể mua cho em tờ vé số không ạ?

Hắn buông nó ra,liếc nhìn kẻ phá hoại bầu không khí lãng mạn. Còn nó thì nhìn chằm chằm cô bé trước mặt. Nói là cô bé vậy thôi chứ cao bằng nó,mặt mũi nhem nhuốc,quần áo rách rưới,đeo một cái túi vải cũ kĩ,tay cầm một tập vé số,mắt long lanh nhìn nó. Hắn thì không thích thế này,lạnh lùng nói:

-Xin lỗi nhưng chúng tôi không có ti…

-Bạn tên gì thế?-Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị nó cắt ngang.

-Tôi…tôi tên là Ngọc Linh…

-Bạn bao nhiêu tuổi vậy?

-…16…

-Ồ,vậy chúng ta bằng tuối nhau đấy. Vậy nhà bạn ở đâu,tại sao lại phải đi bán vé số thế?

-Nhà tôi nghèo lắm,mẹ lại mất sớm,bố tôi lấy vợ kế rồi cũng mất nên…

Nói đến đây,nước mắt cô bé chợt rơi xuống. Nó thấy thế vội vàng lấy tay quẹt nước mắt cho cô. Hắn thấy thế không kìm được mà nắm chặt tay nó.

-Em làm gì vậy?

-Anh à,hoàn cảnh cô ấy tội nghiệp lắm,chúng ta nên giúp đỡ cô ấy…

-Anh không thích mấy kiểu này đâu. Có khi lại đi lừa đảo người khác đấy!

-Sao anh lại có thể nói như vậy?

-Sao lại không thể? Mấy đứa mà mồ côi hay lừa gạt lắm…

-Em cũng là trẻ mồ côi đấy.

-Nhưng em khác…

-Khác nhau chỗ nào? Nếu anh không thích trẻ mồ côi thì tại sao lại yêu em?

-Anh đã nói em khác mà…

-Hai người không cần cãi nhau vì tôi đâu. Nếu không mua thì tôi đi chỗ khác…

-Đừng đi mà,bạn đợi tôi một lát nhé!-Quay sang hắn -Không biết đâu. Anh không giúp cô ấy thì em giận anh luôn.

-Em…

-Anh chọn đi!

-Haizzz,thôi được rồi,em cứng đầu quá đi. Anh mua là được chứ gì?

-Không phải. Ý em không phải thế!

-Chứ sao nữa?

-Em muốn đưa cô ấy về sống chung với chúng ta.

-Cái gì? Không thế được!

-Có gì mà không được? Cứ coi như anh thuê cô ấy làm Ôsin đi.

-Em…Thật hết nói nổi! Được thôi,anh chiều em lần này nhưng em phải bù đắp cho anh đó!

-Gì cũng được hết,chỉ cần anh đồng ý thôi. Ngọc Linh à,bạn về ở với chúng tôi nhé?

-Nhưng…nhưng còn mẹ tôi…

-Bà ấy có tốt với bạn không?

-Không…nhưng…

-Vậy còn luyến tuyến làm gì? Nào,đi với chúng tôi đi. Chúng tôi sẽ giúp bạn có một cuộc sống tốt hơn.

-Cảm ơn hai người. Tại sao lại tốt với tôi như thế?

-Bởi vì tôi cũng là trẻ mồ côi nên tôi hiểu cảm giác của bạn,tôi hiểu những gì bạn phải trải qua. Nào,chúng ta đi thôi.

Thế là nó nắm tay cô bé kia chạy về phía trước,bỏ mặc hắn một mình luôn. Chạy đã mới chợt nhớ ra,quay lại hỏi hắn:

-À mà chúng ta đang đi đâu thế?

-Hay quá ha!

-Hehe. Em quên mà.

Hắn thở dài,đút tay vào túi quần,thong dong đi trước,để mặc nó với cô chân ngắn đi theo mệt bở. Thiệt tình,1m60 làm sao đi lại 1m75 cơ chứ. Sao mà xa quá vậy? Nó đi được một đoạn đã nằm lăn ra:

-Sao mà xa quá vậy?

-Sắp tới rồi.

-Từ nãy đến giờ anh lúc nào cũng bảo sắp tới rồi mà đi hoài có thấy tới đâu.

Hắn không nói không rằng bế xốc nó lên,cúi xuống hôn chụt một cái rồi tiếp tục đi.

-Này,còn Ngọc Linh thì sao?

-Tôi không sao đâu.

-Bạn coi vậy mà khỏe thế?

-Chứ ai như em,vừa đi một tí đã mệt.-Hắn chọc.

-Sao anh dám nói vậy chứ?

-Chứ bây giờ muốn tự đi hay sao?

-Thôi thôi thôi.

Nó chề môi,nuốt cục tức vào lòng. Hắn bế lên thấy đi nhanh hẳn nhỉ (Tất nhiên rồi),thoáng cái đã đến nơi. Nó lăng xăng đòi xuống,sau đó nắm tay cô chạy thẳng vào phòng,đóng cửa cái rầm,bỏ hắn đứng ngoài luôn.

-Này,bỏ anh ở ngoài thế này sao?

-Tụi em có chuyện riêng. Anh vào không tiện đâu.

-Sao chứ? Mất công đưa về rồi gạt mình sang một bên sao?-Hắn vừa lầm bầm vừa xuống nhà,ngồi cái phịch xuống ghế mở TV coi.

Ở trong phòng nó…

-Bạn tắm rửa cho sạch sẽ đi rồi thay bộ váy này xem.

-Cảm ơn,nhưng tôi không dám đâu. Váy đẹp thế này,tôi mặc vào phí lắm.

-Không có sao đâu mà. Bạn cứ mặc đi.

-Không được đâu.

-Mình bảo mặc là mặc.

-À ờ,vậy tôi cảm ơn.

-Thôi nào,đừng có xưng hô cứng ngắc như vậy. Mình tên là Bảo Ánh,từ nay chúng ta sẽ là bạn của nhau nhé!

-Thật vậy sao?

-Tất nhiên rồi.

-Cảm…ơn…

-Không có gì. Bạn bè phải giúp đỡ nhau chứ! Bạn mau lên đi.

Thực ra cô rất xinh đẹp,mặc chiếc váy ren hồng này lại còn xinh hơn rất nhiều. Làn da trắng mịn,nổi bật đôi mắt long lanh đen láy,đôi môi đỏ hồng hình trái tim,mái tóc đen bóng,mượt mà,đượccột lên gọn gàng bằng chiếc kẹp màu hồng hình con gấu xinh xắn. Khó mà nhận ra là người hồi nãy.

-Oa,bạn đẹp quá nha.

-Cảm ơn bạn.

-Được rồi. Chúng ta xuống nhà đi.



-Hoàng Phong à.-Nó gọi

-Xuống rồi à?-Hắn,nói,không rời mắt khỏi TV.

-Anh nhìn Ngọc Linh này.

-Có gì mà nhìn?

-Thì anh cứ nhìn thử xem!

-Khổ em ghê.

Hắn đành chịu thua,nhìn lên nó rồi nhìn qua cô. Hắn tròn xoe mắt,đứng hình luôn.

-Sao? Cô ấy đẹp lắm đúng không? Bộ làm anh đứng hình luôn hả?

Thật ra,hắn không ngạc nhiên vì cô đẹp mà là thấy cô rất quen. Không đúng,phải nói là rất rất rất quen mới đúng,hắn gặp ở đâu rồi,nhất là đôi mắt đen láy kia. Rốt cuộc là sao đây???
» Next trang 5

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.