Hắn cốc đầu nó một cái,sau đó buông nó ra và đi ra ngoài,để lại nó một mình với cả đống dấu chấm hỏi trong đầu.
Hắn bước ra ban công,cảm nhận cơn gió thu thổi nhè nhẹ,trong lòng rạo rực sao ấy. Trong một ngày mà xảy ra bao nhiêu là chuyện,nhưng không ngờ nó chính là cô bé năm ấy.
Thực ra có một điều mà nó không biết,người cứu nó không phải là anh,mà chính là hắn.Chính hắn là người đuổi bọn bắt nạn đi,hắn chính là chủ nhân của giọng nói lạnh lùng,đanh thép ấy,chắc chắn nó không thể nào ngờ.Hắn tựa lưng vào ban công,miệng tạo thành một đường cong hoàn mỹ:
-Em ngốc lắm,sao lại có thể khẳng định như vậy khi mình không biết trước chứ hả,búp bê của anh…Nhưng không sao,em cứ việc ngốc,cứ việc vô tư đi,tôi sẽ bảo vệ cho em…
Tối….Hắn vừa làm xong một dĩa mỳ Ý,đặt lên bàn.
Đến khoảng 12h bỗng dưng hắn cảm thấy tay mình có nước gì đó ướt ướt,bên cạnh thì có tiếng gì đó nghe như tiếng khóc ấy. Ghê…ghê quá đi. Hắn đang coi đến đoạn con ma nữ mò vào nhà để giết chết một tên giám đốc ác độc,từng hãm hiếp cô ta. Chẳng lẽ… Không thể nào,hắn đâu có làm gì đâu,dạo này hắn ăn ở cũng tốt lắm mà.Hắn run run giọng:
-Ai….ai….vậy…?
-Huhuhu…
-Tôi…tôi chưa…chưa từng…làm…điều…gì….xấu xa cả….vậy…nên…đừng…đừng…
-Huhu…
Hắn sợ hãi,vơ tay với lấy cây đèn pin,bật lên soi thẳng vào mặt con ma nữ.
-Á á á!!!Là cô à?
-Hic,sao anh cứ hét lên thế?
-Ghê quá đi. Tự dưng cô ra đây làm gì? Làm tôi cứ tưởng…
-Huhu…
-Sao thế?
-Tôi gặp ác mộng…Tôi mơ thấy mình bị giết…
-À,thôi đừng sợ nữa,đó chỉ là giấc mơ thôi.Ngồi xuống đây xem phim với tôi đi.
-Ừm
Hắn quên béng mất đây là phim ma mà còn rủ nó xem chung. Vừa lúc nó nhìn lên màn hình là một con ma hiện lên. TV nhà cực kì xịn,thế nên xem như phim 3D ấy và con ma cứ như bay ra khỏi màn hình.Và…cái gì đến cũng phải đến…
-Áááá!!!!!!!!!!!!!Ma!!!!!!!!
-Cô…cô bình tĩnh đi.Đó chỉ là…
-Huhuhu,ma ma…tôi sợ lắm…
Nó bám chặt lấy hắn,nước mắt nước mũi nó dính hết vào áo hắn.Khóc được một lúc thì nó hoảng sợ quá nên thiếp đi luôn.Thật không tin được mà.Hắn đành bế nó về lại trong phòng.Định đi ra nhưng áo của hắn bị nó túm chặt,không thể gỡ ra được.Thế là hắn đành ở lại đó luôn.
-Hư,được thôi.Cứ làm như tôi là con nít phá nhà anh không bằng.
Nó lại cầm cái váy vào trong.Lúc đi ra còn xinh hơn cả thiên thần,làm cho ai kia ngẩn ngơ,tim đập thình thịch,nước miếng chảy xối xả và phải quay đi để giấu khuôn mặt đang đỏ ửng lên.
Nó đi cùng hắn đến công ty một lần nữa khiến cho cả công ty nhôn nhao.Có người khẳng định nó là người yêu của hắn,có người lại nghĩ là họ hàng gì đấy thôi.Nhưng mà dù có nói gì thì các cô nhân viên đang bùng cháy ghen tị vì thấy hắn đang nắm tay nó thật chặt kéo đi kia kìa.Nó thì cứ tung tăng chạy theo hắn,thỉnh thoảng lại vẫy tay chào mọi người (Khác hẳn với hôm qua). Đến gần cửa phòng, có một người đàn ông trung niên đi đến cúi chào hắn rồi cất giọng nói trầm trầm:
-Chào cậu chủ!
-Có chuyện gì?
-Thưa,ông chủ cùng phu nhân sắp về Việt Nam ạ!
-Cái gì?Ba mẹ tôi về Việt Nam?
-Vâng.
-À ừm tôi biết rồi.
-À mà cậu chủ,cô gái này là ai thế?
-Là…bạn của tôi.
-Thật sao ạ?Tôi thấy cậu chưa bao giờ đưa bạn vào công ty thế này.Lẽ nào…
-Không phải như ông nghĩ đâu!
-À vâng!
-Không còn gì nữa thì ông về đi.Nhớ đừng có nói gì với ba mẹ tôi đấy!
-Tôi biết rồi.Chào cậu chủ.
Ông quản gia cúi chào rồi quay đi,ông mỉm cười,vui mừng vì rốt cuộc cậu chủ lạnh lùng của ông cũng có rồi.
-Ai thế?
-Quản gia của gia đình tôi.
-Woa,gia đình anh giàu thế,có cả quản gia luôn.(Một câu dư thừa)
-Bỉ ổi hay làm cách nào cũng được,miễn là có được điều tao muốn. Tao đã từng gặp nhiều cô gái,nhưng chưa bao giờ thấy thú vị như bây giờ.
-Mày…sa thải ngay lập tức…
-Sa thải?Nghĩ dễ dàng vậy sao?Anh quên là tôi là người mẫu nổi nhất hiện nay,từng gây bao nhiêu danh tiếng,nói một tiếng sa thải dễ dành như vậy sao?
-Biến khỏi đây ngay!-Thực sự hắn nổi giận đến cực đỉnh rồi,không khéo lao ra giết chết gã luôn ấy.
-Được thôi. Nhưng chuyện hôm nay,tôi không quên đâu.
Gã nhếch mép sau đó đi ra ngoài.Nãy giờ nó sợ quá,chẳng nói được lời nào. Bây giờ gã đi rồi,mới dám lén nhìn hắn,bất ngờ bị hắn giữ chặt hai má rồi sau đó tiếp tục bị cưỡng hôn…Vẫn thô bạo như lần trước,nhưng nó cảm thấy thoải mái và có phần…tự nguyện…Không hiểu sao,nhưng là nó cảm thấy như thế thôi.
Hắn hôn chán chê thì buông nó ra,sau đó nắm chặt tay kéo đi. Chả biết đi đâu,nó chỉ cảm thấy khuôn mặt hắn chẳng khá hơn tí nào. Ngồi trên xe mà bầu không khí cực kì căng thẳng.Tính ra chuyện vừa nãy nó có lỗi gì đâu mà hắn đối xử với nó cứ như nó phạm tội nặng lắm ấy. Ngồi nghĩ lung tung một hồi thì thấy hắn dừng xe lại. Nó nhìn ra cửa sổ và sốc nặng khi nơi hắn dừng lại là…là…là khách …sạn. OMG LÀ KHÁCH SẠN ĐẤY!!!Tuy nó ngốc nhưng cũng đủ để hiểu người ta vô đây để làm gì.Chết thật!Nó chỉ là búp bê thôi mà,đâu có đáp ứng được?
-Xuống xe đi.
-Đến…đến đây làm…làm gì?
-Tôi bảo cô xuống thì xuống nhanh.
Thấy nó cứ phân vân không chịu xuống,hắn bèn kéo tay nó lôi xuống.Mặc cho nó la hét,hắn cứ kéo tay nó đi thẳng vào làm bao nhiêu người ngoái nhìn.Hắn nói chuyện với tiếp tân một lát rồi kéo nó đến một căn phòng,đóng cửa lại và ấn nó ngồi xuống ghế.Nó thì cứ la hét om tỏi,mắt nhắm chặt không dám nhìn,luôn miệng:
-Xin anh đấy…huhu…tôi không đáp ứng được đâu,tôi chỉ là búp bê thôi mà…huhu…anh có tức giận thì cũng đừng có trút giận lên người tôi chứ…huhu…