Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Mộ Cảnh Từ về nhà thăm Lâm Tuyết. Đó là lần đầu tiên, mà cũng là lần duy nhất.
Trên TV là hình ảnh anh cùng nữ ca sĩ Thanh Vi, nổi bật với tiêu đề: “Mộ Cảnh Từ lại bị bắt gặp cặp kè cùng kiều nữ!”
Vội cầm điều khiển lên tắt TV, một trận hoa mắt khiến chiếc điều khiển rơi xuống sàn. Lâm Tuyết vô lực ngã xuống giường, nước mắt tưởng chừng đã cạn. nay lại trào ra.
Cô nhớ anh lắm, tiểu bảo bối cũng nhớ anh lắm, nhưng, anh chỉ ghé qua một lần đó mà thôi.
Hằng ngày, cô đều gọi cho anh nhưng kết quả luôn luôn là âm thanh thông báo máy bận. Lâm Tuyết chỉ có thể bật TV lên để nhìn thấy anh, để vơi đi nỗi nhớ mong, nhưng ... mỗi khi anh xuất hiện trên TV, chính là tin tức anh đi cùng ca sĩ này diễn viên nọ.
Lâm Tuyết đưa tay vuốt ve cái bụng nhô cao của mình, khẽ thì thầm: “Bảo bối à, con phải mau chóng chào đời, để cha con về nhà cùng mẹ con mình nhé!”
==*==*==
Mọi chuyện diễn ta an an ổn ổn, cho đến 1 tuần sau...
'Xoảng!'
Li nước trên tay Lâm Tuyết rơi xuống đất vỡ tan tành. Không hiểu sao dạo gần đây, cô thường xuyên bị hoa mắt, nhìn không rõ. Cô cũng không mấy để ý lắm vì nghĩ đó là do cô đang mang thai, nhưng càng lúc thời gian mờ càng lâu.
Lâm Tuyết thấy hơi đói, xuống lầu tìm chút sữa uống, vận động một chút cũng tốt.
Dù cô đang mang thai tháng thứ 8 nhưng cơ thể vẫn khá ổn, đi đứng không cần người giúp đỡ.
Khi chỉ còn mấy bậc thang cuối cùng, đột nhiên mắt cô lại hoa lên, rồi tối sầm. Đột ngột mất đi ánh sáng khiến Lâm Tuyết bước hụt chân, ngã từ cầu thang xuống.
Bao trùm Lâm Tuyết là bóng đêm tăm tối, bóng đêm trước đây cô từng đối mặt. Cô nhanh chóng ổn định nhịp thở, bình tâm lại... Bụng đột nhiên truyền tới tia đau đớn, cùng với đó là cảm giác chất lỏng từ hạ thân chảy ra khiến Lâm Tuyết vô cùng hoảng sợ. Bóng tối không hề khiến cô sợ hãi, nhưng... con của cô nếu như có mệnh hệ nào, có lẽ cô không sống nổi.
Lâm Tuyết bối rối không biết phải làm thế nào, tim cô co thắt lại vì hoảng hốt. Mai! Đúng rồi, Mai đang ở nhà!
“Mai! Mai ơi! Mau tới cứu tôi, Mai!”
Không gian im ắng không hề có chút tiếng động nào, phản hồi nào. Lâm Tuyết cố gắng gào to hơn nữa:
“Mai ơi! Mai ơi!”
Im lặng bao trùm khiến Lâm Tuyết thật sự hoảng loạng. Mai có lẽ đã đi chợ, mắt cô lại không nhìn thấy, bảo bối không biết có bị tổn thương sau cú ngã hay không?
Bụng càng lúc càng đau, Lâm Tuyết tuyệt vọng ôm chặt lấy bụng, nước mắt lưng tròng: “Bảo bối, con phải mạnh mẽ lên, nhất định không được xảy ra chuyện gì... Bảo bối ngoan, nghe lời mẹ...”
Đau đớn thể xác không thể so được với đau đớn trong tâm hồn Lâm Tuyết lúc này. Sự cô độc, sự tuyệt vọng, bóng đêm tăm tối khiến cô sợ hãi, khiến cô bơ vơ vùng vẫy trong vô vọng. Cô lại nhớ đến Mộ Cảnh Từ, cô hi vọng anh ngay lập tức xuất hiện, truyền hơi ấm cho mẹ con cô, để mẹ con cô nương tựa.
Anh đang ở đâu, Cảnh Từ?
Từ bên ngoại vọng đến tiếng động cơ, rất nhanh sau đó là âm thanh quen thuộc: “Lâm Tuyết, em... Hả? Em sao thế Lâm Tuyết?”
Quá vui mừng vì có người đến giúp đỡ, Lâm Tuyết nắm chặt lấy tay Khả Vân: “Chị Khả Vân... Mau mau cứu bảo bối, mắt em... mắt em không nhìn thấy nên... bị ngã. Chị nhất định phải cứu bảo bối!”
Khả Vân bị dọa đến phát hoảng, nhưng một bác sĩ chuyên nghiệp như cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, đỡ Lâm Tuyết ra xe, cẩn thận không động đến thai nhi.
“Trong nhà không có ai sao? Mai đâu?” Khả Vân vừa thắt dây an toàn cho Lâm Tuyết vừa hỏi.
“Mai có lẽ đã đi chợ rồi... Nếu cô ấy có ở nhà sẽ không đến nỗi...” Lâm Tuyết lại rơi nước mắt.
“Không sao, chị nhất định sẽ đảm bảo cho mẹ con em.”
Khả Vân trấn an Lâm Tuyết, trước khi lái xe đi lại ngoái đầu nhìn về căn biết thự lần nữa. Khả Vân lắc lắc đầu, có lẽ cô quá nhạy cảm mà thôi.
==*==*==
Một bóng người đứng trên ban công dần hiện rõ.
Mai nhìn theo bóng chiếc xe vừa rời đi, môi cắn chặt.
“Cô đúng là quá may mắn rồi, Lâm Tuyết à!”
Lúc nãy Mai có nghe thấy tiếng Lâm Tuyết kêu cứu, dù không muốn nhưng cô vẫn phải đến giúp đỡ. Không ngờ lại phát hiện mắt Lâm Tuyết không nhìn thấy, đã vậy... cứ để cô ta tự xoay sở đi...
Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Khả Vân. Nhưng mà... đứa con chắc gì đã còn?
Khả Vân rất nhanh đã đưa Lâm Tuyết đến phòng khám của cô. Sau khi Khả Vân chắc chắn bảo bối vẫn bình an, Lâm Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm. Con của cô và Cảnh Từ vẫn bình an, và sẽ mạnh khỏe chào đời.
Khả Vân khó xử lên tiếng: “Thai nhi chỉ bị động nhẹ, không ảnh hưởng gì đáng kể, còn mắt của em... em có muốn điều trị hay không?”
Lâm Tuyết nghe ra điều che giấu trong lời Khả Vân, cười cười: “Em muốn chứ, nhưng nếu sẽ ảnh hưởng đến bảo bối thì thà cứ để em mù đi.”
“Nhưng nếu em không chữa trị, em sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội có đôi mắt sáng. Em có chấp nhận không?”
Lâm Tuyết vẫn bình thản, như đã quyết tâm: “Chuyện quan trọng nhất đối với em bây giờ, chính là bình an sinh hạ bảo bối, chuyện khác em tạm thời không tính đến. Lúc trước em chữa mắt là vì muốn nhìn thấy diện mạo của Cảnh Từ. Nhìn cũng đã nhìn rồi, tuy rằng chỉ mới 1 lần, nhưng như vậy em cũng mãn nguyện...”
Khả Vân xót xa nhìn cô gái đơn thuần trước mặt, hi sinh nhiều như vậy, có đáng không?
Lúc nãy cô có gọi cho Mộ Cảnh Từ, nói với nó chuyện mẹ con Lâm Tuyết, không ngờ nó chỉ ậm ờ không để tâm rồi cúp máy. Phải chăng chính Khả Vân cô cũng nhìn lầm, Mộ Cảnh Từ thực chất chẳng hề có chút tình cảm gì đối với Lâm Tuyết?
Không đành lòng làm tổn thương Lâm Tuyết, Khả Vân im im không nói gì.
Biết đâu, khi đứa con chào đời, Mộ Cảnh Từ sẽ thay đổi...
==*==*==
“Cảnh Từ tới chưa chị Khả Vân? A...” Lâm Tuyết cắn chặt răng, cố chịu cơn đau đớn.
Khả Vân lấy khăn lau mồ hôi ướt đẫm trên trán Lâm Tuyết, trấn an cô: “Nó nói nó sẽ đến, em yên tâm đi. Nào, hít thở sâu đi.”
Từ tuần trước Lâm Tuyết đã chuyển đến phòng khám của Khả Vân để chuẩn bị sinh con. Dù đã chuẩn bị kĩ càng nhưng Lâm Tuyết lúc này vẫn cảm thấy rất khó khăn. Cô muốn Cảnh Từ ở bên cạnh cô lúc này, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“A...a...”
“Dùng sức... thở sâu...”
“A...a...” Lâm Tuyết không còn sức để nói chuyện, chỉ có thể cất tiếng rên vì đau đớn. Trong lòng Lâm Tuyết không ngừng gào thét tên Mộ Cảnh Từ.
Cả cuộc đời người phụ nữ, lúc họ cần người đàn ông nhất, chính là lúc sinh con. Loại đau đớn này vô cùng thống khổ, nhưng, chỉ cần có người đàn ông của mình bên cạnh, người phụ nữ sẽ mạnh mẽ vượt qua.
Lâm Tuyết lại không may mắn như bao người phụ nữ khác, Mộ Cảnh Từ không hề xuất hiện, anh đã quên mất mẹ con cô rồi.
“A... đau quá...”
“Lâm Tuyết, em phải mạnh mẽ lên! Sắp được rồi, con của em sắp chào đời rồi!”
Đúng rồi, cô phải mạnh mẽ lên, vì con của cô!
Tiếng 'oa oa' khóc lớn của trẻ con vang lên trong phòng khám, khiến người bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, khiến trái tim người vừa chính thức trở thành mẹ run rẩy vì xúc động.
“Tuyết, con gái của em đây này. Vừa sinh ra đã xinh xắn thế này sau này hẳn sẽ là một mỹ nhân giống như em!”
Lâm Tuyết run run vươn tay sờ lên khuôn mặt vẫn còn nhăn nheo, tâm mềm nhũn. Đây, là con của cô, cũng là con của anh. Mộ Cảnh Từ, anh ở đâu? Anh mau tới nhìn con của chúng ta đi!