Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Em chỉ biết yêu anh trang 3
Chương 5

P/s: Cảnh H thứ 2 trong sự nghiệp, hi vọng mọi người nhẹ tay ~~

Lâm Tuyết cảm thấy mình bị ném xuống một nơi mềm mại, có lẽ là giường ngủ của Mộ Cảnh Từ.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Lâm Tuyết đã bị một sức nặng đè lên, môi lại bị chiếm giữ.

Mộ Cảnh Từ hung hăng chà đạp đôi môi anh đào, thành thục cạy hàm răng của Lâm Tuyết, đưa lưỡi vào công thành đoạt đất.

Lâm Tuyết vùng vẫy, nghiêng đầu cố né tránh nụ hôn mạnh bạo của Mộ Cảnh Từ. Cô yêu anh, nhưng cô không muốn anh đối xử với cô như vậy, cô muốn anh dịu dàng, muốn anh nâng niu cô, chứ không phải cường bạo cô như thế này...

“Ưm... không... đừng... Từ...”

Mặc kệ phản kháng của Lâm Tuyết, Mộ Cảnh Từ đã quyết tâm nhất định phải 'ăn' cô. Nụ hôn như mưa rơi xuống cổ, xuống vai, cảm giác kì lạ khiến Lâm Tuyết bức bối, không biết làm sao ngoài phát ra tiếng rên nhẹ...

Đột nhiên, cảm giác mát lạnh khiến Lâm Tuyết giật mình cùng sợ hãi. Mộ Cảnh Từ đã cởi sạch áo cô từ bao giờ!

“Không! Không! Dừng lại Mộ Cảnh Từ!” Lâm Tuyết tay quơ loạn xung quanh, thế nào lại trúng chiếc bình hoa bên cạnh giường. Chiếc bình rơi xuống sàn, 'Bốp' một cái vỡ tan.

Lâm Tuyết thầm hi vọng nghe thấy tiếng động lớn như vậy mẹ cô sẽ đến cứu cô. Nhưng Lâm Tuyết nào biết mẹ Lâm nghe thấy tiếng động, nhưng nghĩ do Mộ Cảnh Từ đang phát tiết bực bội nên không để ý tiếp tục công việc, căn bản không thể đến cứu cô.

Quần dài cũng bị cởi bỏ, rồi nội y... Lâm Tuyết trần trụi hiện ra trước mắt Mộ Cảnh Từ. Anh lúc này giống như lang sói, nhanh chóng kéo khóa quần giải phóng người anh em đang căng tràn lửa nóng.

“Aaaaa đau... hức hức... aaa”

Nước mắt Lâm Tuyết chảy dài, đau đớn ập đến quá bất ngờ khiến cô không thể thích nghi. Âm thanh nức nở lúc chân chính trở thành phụ nữ của Lâm Tuyết mất hút trong miệng Mộ Cảnh Từ. Anh cũng không muốn mẹ Lâm phát hiện điều gì...

Anh bắt đầu luật động nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, cùng với đó là thanh âm nỉ non rên rỉ cùng nức nở của Lâm Tuyết.

Lát sau, Mộ Cảnh Từ kéo Lâm Tuyết ra ngoài hành lang, để cô tựa vào lan can.

“Anh ... muốn làm gì?” Lâm Tuyết không biết anh kéo cô đi đâu, cũng không biết tại sao anh làm vậy.

Đang suy nghĩ thì ... Mộ Cảnh Từ đột ngột tiến vào trong cô, khiến cô phải bật thốt ra tiếng rên thất thanh.

“Em muốn mẹ em nhìn thấy em với tôi hay sao? Nếu vậy em cứ la hét thoải mái. Mẹ em ở ngay phía dưới chúng ta!” Mộ Cảnh Từ thổi hơi nóng vào tai Lâm Tuyết, bên dưới vẫn không ngừng tiến vào.

Lâm Tuyết chỉ biết cắn chặt môi, hai hàng lệ nhòe rơi xuống môi mặn chát... Tại sao, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?

Ý thức dần mơ hồ, Lâm Tuyết bất tỉnh...
Chương 6: Cái chết đột ngột

“Tuyết! Dậy đi con... Tuyết!”

Lâm Tuyết tỉnh dậy, cơ thể giống như vừa bị nghiền nát ra, thều thào lên tiếng: “Mẹ?”

“Sao hôm nay con ngủ nhiều vậy, không khỏe hả con?”

Mẹ Lâm ân cần đặt tay lên trán con gái, an tâm khi thấy cô không bị sốt.

“Con chỉ cảm thấy hơi mệt thôi, nghỉ chút là khỏe.”

“Vậy con nghỉ nữa đi, không cần phụ mẹ làm cơm.”

Mẹ Lâm dém lại chăn rồi đi ra ngoài.

Lâm Tuyết thẫn thờ nằm đó. Cảm giác chân thật của cơ thể nói cho cô biết những chuyện đó không phải là mơ. Có lẽ Mộ Cảnh Từ đã đem cô về, mặc lại quần áo cho cô nên mẹ mới không phát hiện.

Nghĩ tới mẹ, Lâm Tuyết lại thấy lòng nhói đau, nước mắt trào ra.

“Con xin lỗi mẹ!”

==*==*==

Mộ Cảnh Từ dạo này giao cho mẹ Lâm nhiều việc hẳn, mục đích chính là để bà không rảnh rang kềm cặp con gái.

Trước đây, đó là giờ ngủ trưa của Lâm Tuyết.

Còn bây giờ, đó là thời gian 'nghỉ ngơi' của Mộ Cảnh Từ.

Lâm Tuyết mỗi khi nghĩ tới mẹ lại thấy có lỗi, nhưng trái tim cô, thân thể cô đã không thể điều khiển được nữa...

==*==*==

“Chu kì của con vẫn chưa tới sao Tuyết?”

“Dạ... chắc sức khỏe con không tốt nên bị chậm ạ...” Lâm Tuyết trước đây cũng thỉnh thoảng bị vậy nên cũng chẳng để ý lắm.

Cho đến khi cô cảm thấy không ổn thì đã không còn kịp nữa.

Mẹ Lâm ngã ngồi xuống ghế, thật lâu sau mới thốt ra được:

“Tuyết! Giải thích cho mẹ!!!”

Lâm Tuyết không nghĩ mẹ phát hiện nhanh như vậy, cô chỉ vừa bắt đầu nghén mấy hôm nay. Vậy mà mẹ đã mua que thử thai, kết quả thật sự là 2 vạch.

“Nói! Có phải là tên khốn Mộ Cảnh Từ kia không? Nó ép buộc con có phải không?”

“Mẹ... Con là tự nguyện.”

“Ông Trời ngó xuống mà coi... Hức... nó bị bỏ bùa mê thuốc lú gì đây này!!! Được! Tao đi tìm nó tính sổ!”

Mẹ Lâm đứng dậy, cầm theo con dao gọt hoa quả, khuôn mặt hừng hực lửa giận.

“Mẹ!! Mẹ tác thành cho chúng con đi mà... còn con của con nữa.” Lâm Tuyết quỳ xuống van xin mẹ.

“Đồ bất hiếu. Để tao hỏi tội nó rồi tới lượt mày! Hừ!”

==*==*==

“Mộ Cảnh Từ!” Mẹ Lâm đạp tung cửa phòng ngủ Mộ Cảnh Từ, xông vào.

“Thằng khốn này mày đã làm gì con gái bảo bối của tao hả? Sao mày có thể hủy hoại đời con gái của nó hả thằng khốn!”

“Có chuyện gì thì cũng bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện.” Mộ Cảnh Từ nhẹ giọng thỏa thuận.

“Muốn nói chuyện? Để tao cho mày xuống âm phủ nói chuyện.”

Mẹ Lâm nhào tới chỗ Mộ Cảnh Từ, con dao canh thẳng ngực mà đâm tới. Mộ Cảnh Từ nhanh nhẹn tránh né, lại một dao lao tới, lại né. Mẹ Lâm không bỏ cuộc, càng đâm càng hăng, càng đâm càng điên cuồng.

Mộ Cảnh Từ bắt lấy tay cầm dao của mẹ Lâm, cả hai bắt đầu giằng co. Đồ đạc trên bàn, trong phòng đổ vỡ loảng xoảng, tiếng la hét chửi rủa cũng phát ra không ngớt.

Mẹ Lâm không phải dạng phụ nữ chân yếu tay mềm, sức bà rất mạnh, nhiều lúc đã kề sát lưỡi dao vào cổ Mộ Cảnh Từ. Mộ Cảnh Từ cố chống đỡ, rồi chuyển sang tấn công, đẩy mẹ Lâm lùi ngược ra sau.

Hai bên chuyển từ trong phòng ra hành lang. Mộ Cảnh Từ tiếp tục đẩy lùi mẹ Lâm, ép bà dựa vào lan can.

“Bỏ dao xuống, có gì từ từ nói”

“Tao phải giết mày, thằng khốn!”

Mẹ Lâm quyết không bỏ cuộc, tìm tục dùng sức. Mộ Cảnh Từ giằng co nãy giờ cũng thấm mệt, tình hình như thế này chắc anh sẽ chết dưới tay người đàn bà kia mất!

Anh dùng sức, đẩy ngược lại mẹ Lâm. Vì phản công bất ngờ cùng với lực đẩy rất mạnh, mẹ Lâm ngã khỏi lan can.

“AAAAAA...” – 'Bịch'

Lâm Tuyết vừa leo lên cầu thang thì nghe thấy tiếng hét của mẹ. Sau đó... là một khoảng trầm mặc.

“Mẹ?”

“Mẹ? Trả lời con đi mẹ.”

Không phải như cô nghĩ đâu... không phải...

“Mẹ em ngã lầu, tắt thở rồi.”

Mộ Cảnh Từ đến bên cạnh Lâm Tuyết, anh sợ rằng cô sẽ làm loạn. Nhưng không, Lâm Tuyết hết sức bình tĩnh. Cô chỉ khóc, yên lặng khóc, chẳng nói năng gì cả.

Mộ Cảnh Từ chẳng biết phải giải quyết chuyện này thế nào, chỉ có thể để cô dựa vào vai mình khóc.

Lâm Tuyết khóc mãi, khóc mãi, cho đến khi kiệt sức mà ngất đi...
» Next trang 4

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Teya Salat