Disneyland 1972 Love the old s
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
-Anh…anh xin lỗi.

-Xin lỗi,,, Xin Lỗi …...không ngờ con ttrai các người đều ĐÊ TIỆN như vậy? chỉ biết đến những chuyện này

Phương Linh ôm mặt khóc, cô rất đau, trái tim cô thật sự rất đau, người cô yêu lại bỏ rơi cô đi theo người khác. Còn mất đi thứ quý nhất của người con gái , với một thằng con trai không phải người mình yêu.Có lỗi đau nào băng nỗi đau này không.,

-Anh…anh thật sự xin lỗi? em hãy tha thứ cho anh?

-tha thứ? anh nghĩ tôi có thể tha thứ cho anh?

Phương Linh mãi vẫn không ngừng khóc nước mắt khoông kiềm chế được mà rơi xuống, Trọng Thiên đau lòng không biết phải làm sao, chỉ biết ôm lấy Phương Linh.

-bỏ tôi ra đồ ĐÊ TIỆN

Trọng Thiên ôm chặt lấy Phương Linh không buông cho dù Phương Linh đánh anh như thế nào.

-Anh thật sự xin lỗi mà? Anh Yêu em Phương Linh à? Vì yêu em nên anh đã không kiềm chế được tình cảm của mình nên mới làm chuyện đó với em. Anh không cần biết em yêu ai, hãy để anh được bên cạnh chăm sóc em, cho em hạnh phúc.

Phương Linh ngừng khóc, trái tim có chút xao xuyến rung động,Cô cũng không biết tình cảm của mình giờ là thế nào nữa? mọi chuyện đã đi quá tầm kiểm soát .

Thấy Phương Linh không có động tĩnh gì, Trọng thiên cười hạnh phúc thì thầm bên tay Phương linh.

-Đêm qua…. Em rất tuyệt

-AAAAAAAAAAAAAAAAAA

Nói rồi Trọng Thiên phi thẳng vào phòng tắm để Phương Linh la hét quăng đồ đạt Rầm Rầm.

Mọi thứ cứ vẫn diễn ra, ai cũng tìm được hạnh phúc thuộc về mình, Có phải em cũng thế cũng sẽ hạnh phúc bên anh hay chỉ là thoáng qua rồi vô tình làm nhau đau.

Người yêu ơi em làm gì sai để anh phải dừng lại

Hay vì bên cạnh anh nay đã có 1 người con gái

Nhiều khi em quên mất bản thân em là ai

Giờ buông tay hay giữ chân anh lại.

Chương 37

-*Có người nói với em rằng,hạnh phúc không vĩnh viễn.Khi có được anh,em nghĩ điều đó là vô nghĩa.Cho đến tận bây giờ,em đã hiểu '' HẠNH PHÚC ĐÂU CÓ NHƯ TA MONG ĐỢI '' ( :

* Nếu như một ngày nào đó em buông tay,thì anh có giữ em không?

*Hay anh sẽ tự khắc buông tay em và nói câu:" chúc em hạnh phúc"

-gì chứ mày gặp Gia Tuấn ư?

Thả Anh mới nghe nó kể gặp Gia Tuấn hôm qua, nhỏ kích động chồm lên bàn nó, cứ như muốn nhào tới bóp cổ nó vậy.

-Mày làm gì gớm vậy?

-Thế anh ấy giờ ở? Khỏe không? Sao bao năm qua không liên lạc với tụi mình?

-Ơ……. Mày đi mà hỏi anh ấy? sao tao biết được

-Vậy hôm qua mày với anh Gia Tuấn nói cái quần gì?

Nó nhớ lại hôm qua mà tủm tỉm cười, giờ muốn gặp Gia Tuấn để ôn lại chuyện lúc nhỏ, hỏi thăm anh ấy sống ở đâu để dễ liên lạc, mà cũng không biết hôm qua nó làm cái giống gì mà sao không hỏi địa chỉ ta. Không biết làm sao để gặp lại Gia Tuấn đây.

-Có nói gì đâu?

-Phải không? Hay mày đòi lấy anh ấy? Nên anh ấy sợ quá bỏ chạy rồi?

-Lấy cái đầu heo mày? Làm gì có

-Tao nhìn thấu tim mày rồi nha?

-Thấu cái quần.

Nó chưởi Thảo Anh như con không đẻ

-Quần gì?

Hắn và Minh Quân bước vào, nghe tụi nó nói gì mà cái quần quần gì gì đó. Hắn nhìn vk yêu mà nhớ đến chuyện hôm qua.

-Zk chó? Thằng hôm qua là thằng nào?

-Khổ quá đã bảo không có mà?

Nó gân cổ lên cải với hắn, mà hắn làm cái gì mà dai như đĩa ấy có mỗi một chuyện hỏi hoài từ đêm qua tới bây giờ.

-Em đi ngoại tình bị bắt dính à?

Minh Quân nói một câu chóng ván mặt mài.

-Với Gia Tuấn đấy hả?

Thảo Anh hỏi câu nó muốn nhét nguyên cái bong bảng vào mồm cái đứa già chuyện như Thảo Anh.

-Em gặp Gia Tuấn à?

Minh Quân bỡ ngỡ.

@#$$$$#@@@@@@@@@$.....................

Tụi nó nói rồi cãi, cãi rồi chưởi nhau tá lả, hắn vát nguyên cái mặt mâm nhìn nó nghiến răng phán” Cho em 5 phút đem đồ ăn lên sân thượng nếu chậm một giây, anh cắt cổ lột da em” vì lời nói mang tính đe dọa hết sức có giá trị của hắn mà nó hậm hực tuân lệnh vâng lời đi ngay.

Trên Sân thượng hắn đang đứng thưởng thức cơn gió đùa tóc mình. Hít thở một không khí trong lanh và chờ nó mua đồ ăn đem lên.

Bỗng một cách tay ôm hắn từ phía sau, hắn tưởng nó lên ngã người tựa vào người phía sau.

-Vợ! trễ 1 phút 45 giây, phạt vợ mới được?

-……………

Không tiếng đáp trả.

-Chồng muốn được mãi cùng vợ như thế này.

-Em cũng muốn mãi mãi như vậy?

Hắn nghe được giọng người đang ôm hắn không phải nó mà là Ngọc Mai thì rở tay cô ra.

-Đừng bỏ ra… hãy cho em ôm anh một lúc.

-Ngọc Mai, bỏ anh ra.

-Không, em không bỏ ra. Dù là em gái em cũng muốn là em gái yêu anh trai.

Hắn nhắm đôi mắt lại từ từ thở nhẹ để có thể cảm thấy thoải mái với cuộc sống vô vàng thay đổi này

-Xin lỗi , anh không còn yêu em nữa. Chúng ta không thể.

Hắn cố rở bàn tay Ngọc Mai ra khỏi người mình, rồi xoay người lại, mặt đối mặt với cô.

-Em không tin anh đã quên em.

-……..

Hắn không trả lời mà cứ nhìn Ngọc Mai.

-Em biết mình sai khi bỏ rơi anh, nhưng không phải em đã trở về rồi sao, mình làm lại từ đầu nha anh, em biết anh vẫn còn yêu em mà đúng không?

- Lúc trước có lẽ anh vẫn còn yêu em, nhưng giờ trong cuộc sống của anh chỉ có mỗi một người đó không phải là em. Chúng ta đã kết thúc rồi, kết thúc từ 2 năm trước.

- Anh yêu Bảo Ngọc thật sự.

-Đúng, nhờ có cô ấy anh mới biết được con người thật sự của mình, anh rát yêu cô ấy.

-Em không tin anh không còn chút tình cảm nào với em, có lẽ anh chr xem cô ta là kẻ thay thế thôi? Anh còn yêu em mà đúng không?

-Anh yêu Bảo Ngọc và đó là sự thật.

-Em không tin? Em sẽ chứng minh cho anh thấy,,,,, anh chỉ yêu mình em thôi.

Ngọc Mai ôm lấy hắn,đặt nen môi hắn một nụ hôn sâu, hắn lúc đầu cũng đẩy Ngọc Mai ra nhưng không được nên đành để cô tự biên tự diễn mà không đáp trả nụ hôn của cô.

Nó vui vẻ mang thức ăn lên thì thấy cảnh tượng không đáng thấy, nước mắt nó không tự chủ rơi xuống.

“Bịch” đống đồ ăn rời khỏi tay nó chạm xuống đất, hắn nghe thấy tiếng động liền đẩy mạnh Ngọc Mai ra.

-Bảo Ngọc…Bảo Ngọc.. nghe anh nói đã.

Hắn đuổi theo nó, còn Ngọc Mai thì nở nụ cười chiến thắng. Cô không tin tình cảm trong hai năm mà hắn có thể quên được. Dù cô không có được hắn. Không có được hạnh phúc thì cô cũng đường hòng có được, Cô sẽ không bao giờ để yêu cho hắn và nó hạnh phúc bên cạnh nhau.

-Bỏ tay tôi ra?

Nó cố kìm nén để không cho hắn cái tát, cái tát được gọi là kết thúc lúc này.

-Nghe anh nói……anh và Ngọc Mai………

-Không cần nói gì cả? Tôi đã quá mệt mỏi, có lẻ tôi chỉ là người thay thế, cô ta mới chính là người anh yêu? Tôi chỉ là con ngốc khi đã tự tiện bước vào cuộc sống của anh để anh đùa giỡn thế này? Buông tay và dừng lại có thể sẽ tốt hơn.

Nó chạy đi với nước mắt của trái tim, hắn thả lỏng đôi bàn tay nó ra, mất mát và cuối cùng mọi chuyện đã xảy ra. Có phải ở bên hắn nó đau đến thế không? Mọi thứ đã chấm hết hoàn toàn, xóa sạch đi những bước chân nó từng đặt vào cuộc sống của hắn.

Chương 38



Lặng nhìn em hạnh phúc bên ai không phải là anh

Đành gạt đi nước mắt mong sao em được hạnh phúc

Anh vẫn không thể quên được anh cứ cố chấp đi tìm

Tìm lại nơi hai ta từng chung bước

Lặng nhìn em hạnh phúc bên ai không phải là anh

Phải tập quên cuộc sống mà ngày xưa em dành cho anh

Anh sẽ cố gắng đứng dậy tìm quên hạnh phúc bên người

Để ngày mai anh còn phải bước tiếp

Nó chạy đi với nước mắt tràn trề, cả ông trời cũng cảm động mà rơi lệ, nước mắt hòa vào nước mưa rơi xuống, có lẽ khóc trong mưa thế này sẽ không ai nhìn thấy được nó yếu đuối thế nào. sự đau đớn, thất vọng bao lấy nó, nó thật sự đã rụt ngã bởi những thứ quá đổi bé nhỏ trong cuộc sống này. Buông tay có lẽ đối với nó sẽ tốt hơn,xa nó có lẽ hắn sẽ thật sự hạnh phúc.

-Hắn làm em đau.?

Gia tuấn cùng nó sụp đỗ trong mưa, anh ôm lấy nó, cho nó bờ vai để dựa dẫm, anh biết và điều tra được những chuyện mà cuộc sống này quá phủ phàng, quá đổi trùng hợp.

Nó thút thít ôm chầm lấy Gia Tuấn mà khóc, nó rất đau chỉ biết rào thét trong cơn mưa để mưa xóa đi những kí ức không tốt, để lúc trời sáng lên mọi thứ sẽ lại bắt đầu điểm khởi đầu.

Hắn đứng phía sau cách nó mấy bước chân, lẳng lặng nhìn nó bên người khác, tim hắn nhói đau, hắn mong sau người cho nó bờ vai bây giờ là mình chứ không phải một người khác. Mưa tuôn rơi, rào thét lên thân thể hắn, ồn ào lả rả hòa vào thứ mặn mặn đang rơi trên đôi má trắng mịn của hắn, hắn tự trách bản thân mình, có phải bên hắn nó không có hạnh phúc, hắn làm nó đau khổ lắm sao? Tại sao hắn không lại bước lại bên nó cho nó sự ấm áp trong vòng tay hắn mà phải đứng từ xa để nhìn nó đang trong vòng tay người khác. Buông tay thật sự tốt chăng?

Anh cũng biết yêu và biết đau buồn mà

Anh cũng như bao người thôi

Anh cũng mong anh tan nát tim anh

Khi em rời xa nơi anh

Em biết anh yêu em đến thế nào mà

Em vẫn ra đi vậy sao

Nếu cơn đau này em phải mang

Em sẽ hiểu được trong anh như thế nào

Hai tuần, đúng hai tuần nó và hắn bất đầu cuộc sống mới mà không có nhau, ai cũng đau và thời gian làm nỗi đau ấy trai dần qua từng ngày, làm sự hiểu lầm ngày càng lớn lên. Hai đứa nó mới chia tay cả trường đã láo loạn hết lên, tin đồn đi khắp nơi, chả biết tại sao lại vậy. có lẽ là do Ngọc Mai chứ không ai hết. Tụi con gái trong trường biết hắn li thân liền nhào vào kiếm ăn nhưng lúc nào cũng bị Thảo Anh , Phương Linh đá bay ra khỏi từ điển của hắn.

Trường nó hôm nay có một chuyến du lịch do công ty nào đó tài trợ, nó và hắn mỗi người ngồi một góc xe, không ai quan tâm ai. Ngọc Mai thấy vậy rất thỏa mãn trong lòng, ôm túi ngồi cạnh hắn, không bao lâu thì mấy lũ sâu bọ trong trường người chen kẻ lấn, người xô kẻ đẩy, dành nhau để được ngồi cùng hắn, Ngọc Mai làm không lại đám ruồi bu này ,đành hậm hực bỏ ra chỗ khác ngồi. Hắn rất nhứt óc với lũ ăn không ngồi rồi này lắm nhưng không tài nào làm tụi này bấm nút biến được, hắn tự trách sao trời cho hắn đẹp vậy làm gì? giờ phải chịu khổ thế này? Hắn thật sự muốn chạy lại chỗ nó ngồi ,nắm lấy tay nó hô lớn cho lũ hám trai này biết” Vợ tôi đây” nhưng giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi, đời mà ai hay được chữ ngờ. Mới ngày nào bên nhau, yêu nhau say đắm lại có lúc xa cách như thế này, tự làm nhau phải đau.

Nó nhìn cảnh hắn bị mấy con nhỏ hám trai bao lấy, không biết nên vui hay buồn nữa, mớ suy nghĩ cứ đánh nhau tùm lum.

“ Há,,há cho hắn bị mấy con voi ấy đè chết luôn?........... sao lại không lên tiếng chứ , bộ thích người ta bao lấy vậy ư? ……. Hơ hơ… sao mình phải buồn chứ, mình lên vui mới đũng chứ?’’’’’’

Nó bối rối bức tóc , tự cốc đầu mình cho tỉnh lại, chuyện của hắn chả liên quan gì nó hết nên không cần thiết để ý hay quan tâm hết.

-BẤM NÚT BIẾN HẾT CHO TÔI?

Âm lượng của hắn cũng không vừa, hét đến nỗi tụi sâu bọ hám trai đó phải dẹt thành hai hàng ngang bịch tay nhăn mặt sợ hãi. Hắn hậm hực bước xuống xe của trường, vát chiếc BWM đen mui trần đi riêng. Nó nhìn tấm lưng cao cao của hắn mà muốn nhào tới ôm lấy, nhưng mọi thứ đã kết thúc rồi nó phải tập sống không có hắn mỗi ngày thôi.

Đang buồn thúi ruột gan phèo phổ thì bàn tay nó bỗng ấm ấm lạ thương, vừa ngu ngu ngơ ngơ ngoảnh cái mặt nhìn lên tìm thủ phạm đã thấy Gia Tuấn nở nụ cười chết người, mà nó không chút cảm sắc, nếu là người khác đã lăn ra chết rồi có lẽ ở cạnh hắn lâu quá nó bị nhiễm sự lạnh lùng từ hắn.

-Em vẫn ổn chứ?

Gia Tuấn lo lắng xoa xoa đầu, rồi lại rờ trán , sợ nó bị bệnh vì khóc dưới mưa hôm trước.

-Em không sao đâu , anh đừng lo? Mà sao anh ở đây, anh đâu phải học sinh trường em?

Nó nở nụ cười cố tỏ vẻ mình không có gì, mình rất ổn nhưng làm sao nó dấu được những cảm xúc trước mặt Gia Tuấn được vì Gia tuấn quá hiểu nó mà. Gia Tuấn còn nhớ lúc nhỏ nó bị ngã, anh hỏi thì nó bảo ổn và cười một cách ngố như bậy giờ nhưng lúc đó thật sự nó không ổn tí nào, giờ còn nguyên vết xẹo trên đầu gối đấy.

-Anh là người tài trợ chuyến đi này mà?

-Anh hả? công ty ấy của anh?

-Ừ? Em có muốn về làm phu nhân của công ty anh không?

Gia Tuấn chọc nó.

-Thôi đi? Em nào dám tranh với mấy em chân dài bên anh? Em ngàn lần không dám đâu

Nó và Gia Tuấn trên xe cười nói hết sức vui vẻ, mấy đứa phía sai nhìn thấy thấy xì xào nói này nọ, nói nó lẳng lơ mói chia tay với Thiên Kỳ đã đi cua anh khác, nói cô đồ đàn bà không biết tự trọng,,,,,,

Ngọc Mai hết sức bất ngờ khì Gia Tuấn có mặt trên chuyến đi của trường cô, càng chóng váng hơn là nó lại quen Gia Tuấn mà lại thân thiết như vậy? Ngọc Mai thấy mình đã quá xem thường nó.

Trời dịu dàng phớt những tia nắng ấm cho muôn loại, tạo sức sống căng tròn cho cây cỏ, làm tinh hoa nhè nhẹ tỏa mùi hương thơm đông đầy. Ai nấy trên xe đều ngồi nhìn ngắm khung cảnh chuyến đi, nó nói chuyện với Gia Tuấn một hồi thì ngủ quên nên ngã đầu vào vai Gia Tuấn ngủ lúc nào không hay. Gia Tuấn chỉ mĩm cười nhìn nó rồi bắt gặp ánh mắt Ngọc Mai phía sau nhìn chằm chằm Gia Tuấn quay xuống nở nụ cười đểu rồi liếc xéo cô. Gia Tuấn cũng thầm cảm ơn Ngọc Mia nếu không vì tìm cô thì anh đâu được gặp lại nó tình yêu bé nhỏ ngày nào của anh, dù đó đã là quá khứ lúc nhỏ nhưng vẫn mãi đong đầy trong lòng anh.

Ánh sáng phớt nhẹ qua con người đang giận giữ phía sau, hắn láy chiếc xe BWM phía sau nhìn thấy nó bên cạnh ai đó mà ngủ ngon lành, sự ghen tị nơi thâm thẩm tim hắn rào thét, cơn thịnh lộ dân trào, phải chăng nó chỉ đơn giản là vậy, giống như bao người khác xem tình cảm của hắn như trò đùa, hắn cũng biết đau buồn vậy? nhìn nó hạnh phúc tựa vào vai ai đó hắn thấy rất đau tại soa người đó không phải hắn. Hắn gồ ra chạy đi đuổi theo luồng gió không điểm dừng bên cạnh.

Thảo Anh, Phương Linh cùng Minh Quan Trọng Thiên dù biết nó và hắn không ổn, dù đã dùng hết cách đê hai người họ trở lại như trước ,mọi kế hoạnh đề thất bại chỉ vì lý do nó và hắn quá cứng đầu khó bảo, nên chỉ biết cầu mong mọi chuyện sẽ êm đềm.

๖ۣۜNghiện rồi

- Nghiện cái sự quan tâm đó

- Nghiện cái giọng nói ấy

- Nghiện tất cả những gì mà ai đó

mang lại

Mưa cần Nắng – Để thấy được

Cầu Vồng

- Còn Anh cần em Để thấy được màu

hồng của Hạnh Phúc

- Anh ko cần 1 tình yêu hoàn mỹ như cổ tích

- Anh chỉ cần hạnh phúc ngọt ngào

của hiện tại.

Chương 39



Kìm nén đau thương e nhường a hp

Kìm nén cảm xúc e gục ngã phía sau

Chuyến đi du lịch mà Gia Tuấn tổ chứa cho trường nó là mọt nơi rất êm đèm yên tĩnh, nơi đại dương chứa đầy niềm vui. Khoảng sập tối là xe đã bắt đầu đến đích, ai cũng mệt mỏi tìm khách sạn để nghĩ ngơi và đi dạo đêm trên bãi biển yên bình này.

Nó lang thang xảy bước trên cát nơi sóng khẻ kêu lên tiếng vỗ dịu dàng, đến nơi đây khi được chạm trái tim mình vào biển, nó thấy lòng nhẹ nhỏm hơn, vui tươi hơn nhiều. Vừa ngắm nhìn mặt trăng sáng nơi xa xa, thì nó thấy hắn, hắn cũng giống nó tìm đến biển cả, để làm dịu trái tim mình. Hia đôi mắt trong đêm vội chạm nhau, tiếng sóng vỗ dạt vào bờ càng râm ra rỏ hơn.

1s

2s

3s………

Hai người vội lướt qua nhau, phải đã kết thúc thì đừng có khái niệm níu kéo. Nhưng hắn lại vội nắm lấy đôi tay lạnh lẻo của nó vì về đêm nơi đây rất lạnh.

-Anh…….

-Buông tay rồi thì đừng cố gắng níu kéo.

Nó vội rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của hắn dù không muốn.

Hắn ôm lấy nó như tìm về khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau, cát bụi, sóng biển cả gió hiu hắt cũng lặng im ngừng thở để tạo cho hắn và nó khoảng không gian riêng tư.

Đời mà đều rất phù phàng, nó từ từ rời tay hắn bởi một lục kéo của Gia Tuấn phía sao, hắn nhìn nó bị Gia Tuấn ôm vào lòng, nấm đấm bất đầu thành vầng hiện lên.

-Anh làm gì vậy hả?

Hắn tức giận quát

-Anh đã làm tổn thương cô ấy thế là quá đủ? Tôi sẽ bảo vệ cô ấy?

Gia Tuấn ôm chặt lấy nó. Sợ hắn cướp mất vậy

“BỐP” hắn nhào tới tặng cú đấm vào khuôn mặt trắng mị đẹp đẻ của Gia Tuấn, Gia Tuấn cũng kháng cự lại.

-anh tưởng anh là ai chứ?

“Rầm rầm”” Hắn ngã xuống cát, nơi khóe miệng có vài vệt đỏ. Hắn và Gia Tuấn như hai con trâu đang hút nhau không ai chịu nhường ai .

-HAI NGƯỜI THÔI ĐI?

Nó quát mà chẳng có tí tẹo nào giá trị để hắn và Gia Tuấn ngừng đi việc đổ máu này.

Minh Quân, cùng bọn nó chạy đến ngăn hắn và gia Tuấn lại, Trọng Thiên ôm lấy anh hai mình, Minh Quân đứng giữa hai con trâu sung sức đang trinh chiến như là một trọng tài vậy?

-Hai người có gì thì nói, đâu cần dùng đến bạo lực vậy?

Minh Quân hết nhìn hắn rồi ngoái đầu nhìn Gia Tuấn. Dù gì thì một bên ;là người bạn thân của anh, một bên là người anh kết nghĩa lúc nhỏ, anh không biết phải binh vực ai cho đúng.

-Ừ,, đừng có vì những chuyện nhỏ nhặt này mà phải tàn sát lẫn nhau chứ?

Trọng Thiên nói y như trong phim kiếm hiệp vậy bầy đặt tàn với chả sát.

Gia Tuấn không nói gì cả lôi nó đi trên bãi cát trước bao nhiêu con mắt của tụi nó, Nó không kháng cự cũng không ý kiến mà đi theo Gia Tuấn.

-Bảo Ngọc……

Phương Linh và Thảo Anh réo nó.

Nhưng bây giờ nó chẳng biết điều gì, chỉ lặng lẻ bước về phía trước để không quay lại nhìn những gì đã diễn ra.

Nó thở dài não lề tìm một tảng đá ngoài biển nơi sóng vô mạnh nhất mà ngồi xuống, trong đêm tối một thứ mặn mặn ở khóe mắt từ từ rơi trên đôi má trắng hồng của nó, nó vội gạt đi những giọt nước mặt đáng ghét đó mà nhìn xa xâm ngoài biển ,nơi bóng tối vẫn ngự trị. Gió biển lạnh giá không ngừng thổi, sóng từ biển mạnh mẽ vỗ vào bờ tạo thành những đợt âm thanh trầm lắng. hắn cũng giống như cơn sóng ngoài biển này, vội vã dập diều vào bãi cát nơi đất liền, rồi vội vàng âm thầm rời xa.

-Ngoài này lạnh lắm, đi vào đi?

Gia Tuấn đứng nhắm mắt thưởng thức màng đêm tuyệt yên tĩnh ở đây, thật sự không một nơi nào mà làm con người thư thản như nơi này cả

-Anh vào đi, em muốn yên tĩnh một mình?

Nó nhìn Gia Tuấn cười, tỏ vẻ rất ổn, Gia Tuấn lắc đầu nhìn nó, choàng cho nó chiếc áo khoác ngoài của mình rồi sải chân bước đi trên biển, để nó một mình cô đơn trên tảng đá.

Nó nghĩ rất nhiều điều về nhũng ngày này, nó rất nhớ hắn, nhớ vòng tay, bộ ngực săn chắc mà nó vẫn thường vùi vào để cảm thấy an toàn, ấm áp.

-Mày diễn rất tài Bảo Ngọc à? Thật không thể xem thường được mà.

Tiếng Ngọc Mai vang vọng bên tai nó, nó lấy lại vẻ mặt thường ngày mà quay lại, dù rất mệt mỏi.

-Cảm ơn đã quá khen, nhưng cũng còn phải học hỏi nhiều ở chị.

Nó nói khéo Ngọc Mai, thật sự cây muốn lặng mà gió cứ thích gây bão nên không thể nhịn được nữa.

-Mày……….. thật quá lợi hại mới chia tay Thiên Kỳ đã đi quyến rũ Gia Tuấn. Mặt mày thật dày đó.

-Chuyện đó của tao, tao đâu cần mày phải bận tâm, giờ Thiên Kỳ là của mày rồi, mày con muốn điều gì ở tao nữa chứ?

-Tao còn chưa thỏa mãn, tao muốn mày không có được hạnh phúc, muốn mày.,,,C………….H………Ế………….T

Nói rồi Ngọc Mai tiện tay đẩy nó xuống biển, tuy nơi này không sâu lắm nhưng sóng rất mạnh mẽ, nó rơi xuống thân người ngập trong nước, nó nhắm mắt từ từ chìm xuống, trong trí óc nó giờ như cuốn phim tua lại, và dừng hẳn ở câu nói” anh sẽ bảo vệ em……. Anh sẽ bảo vệ em……anh sẽ bảo vệ em” sự sống của nó thật sự đã kết thúc ở đây sao? Trong lúc cận kề ở cánh cửa trắng tinh thì một luồng sáng chiếu gọi nó, một giọng nói quen quen.

-Bảo Ngọc em tỉnh lại đi.. Bảo Ngọc

Hắn ướt đẫm người vừa hô hấp vừa gọi nó, nó ho sặt sụa tỉnh lại nhìn khuôn mặt lo lắng của hắn.

-Em không sao, thì tốt rồi?

Hắn ôm lấy nó vào lòng để nó được ấm áp hơn, đã mấy ngày nó đã không được hắn ủ ấp thế này rồi. Nó cười nhẹ rồi đôi mắt ngắm lìm lại, mọi lí trí đều bất đầu u mê trong khoảng tối êm đềm.

-Hạnh phúc có giống thủy tinh không ?

~> Nó thật đẹp..

~> Thật trong sáng..

~> Nhưng rất dễ vỡ..!!!

-Hạnh phúc có giống sao băng không ?

~> Rất đẹp..

~> Rất lung linh..

~> Nhưng chỉ vụt qua.

Chương 40



- Nắng tắt, mưa tan .!

. E lang thang trước gió

. Hạnh phúc nơi đó, có thuộc về E không ?!!

Ban mai đang vội vàng mở mắt đón ngày mới với mùi hương thơm nơi hoang tàn, phải chăng cây không thể thiếu lá, mây là của trời xanh, và em là của anh.. Mọi thứ có thật sự đơn giản mà kết thúc tại đây hay chỉ là sự hòa hợp tạm thời của tạo hóa chớ trêu để ta hạnh phúc rồi cướp mất anh ra khỏi cuộc sống của em mã mãi. Không ai biết trước được điều gì phải không anh? Xa anh đó là nỗi đau ngàn năm ngự trị trái tim em.

Hắn đứng trước chiếc giường trắng tinh kia cùng vị bác sĩ hôm trước cứu Trọng Thiên, khoảng thời gian này hắn thật có duyên hết sức với cái nơi quỷ quái đầy đáng sợ của chết choc, hết lần này đến lần khác đều đến bệnh viện. Vị bác sĩ khám cho nó xong thì quay sang khẽ mĩm cười với hắn. Đây là lần thứ hai ông nở nụ cười bình an, và phải chăng sẽ tốt lành như vậy không?

-Vợ cậu không sao đâu, chỉ vì ở dưới nước quá lâu nên bị cảm thôi.

Hắn đáp trả bằng cái cúi chào tôn trọng, rồi đưa mắt nhìn thân hình bé nhỏ đang nằm trên giường bệnh, nó mới xa hắn không bao lâu đã không thể tự bảo vệ mình, thì làm sao hắn yên tâm để nó xa hắn chứ.

Hắn khẽ đưa đầu xác nó, chím đôi mỗi đỏ mọng kia, hắn nhớ lắm nhớ đôi môi luôn cho hắn nụ hôn ngọt ngào, nhớ lắm hắn dường như đã nghiện rồi. Bất chợt nó mở mắt ra, thấy hắn đang làm chuyện xấu với mình thì nhao mài khó chịu, hắn cảm thấy nó hình như đã tỉnh lại liền lưu luyến rời đôi môi đó.

-Cai đồ BA TRỢN,,, DÊ XÒM… TÔI ĐÁNH CHẾT ĐỒ SAO CHỖI NHƯ ANH.

-ÂY da,, đau anh ,.. em có biết đau không đấy.

-Còn nói nữa,, đánh chết đồ BIẾN THÁI như anh.

-Em đang bệnh đấy nhá? Anh không thèm chấp con heo què như em.

-Gì chứ?.. ÂY DA đau đầu quá.

Nó ôm đầu la. Thật sự rất đau đầu mà nó tại sao lại ở chỗ này với hắn ta? Nó tua lại kí ức.

1s

2s

3s…

Rồi nhìn hắn cười cười trừ.

-Điên rồi à?

-Điên thua anh

Nó chu mỏ chề môi lêu lêu hắn.

-Anh cắn bây giờ

Câu nói ngàn vàng của hắn làm nó ngậm miệng lại không giám chêu hắn nữa nếu không thì mất cái mỏ đẹp đẽ như chơi. hắn chỉ cười nhìn nó rồi ôm chặt lấy.

Cả đêm Gia Tuấn tìm nó mà không thấy đâu, cho đến khi hay tin nó vào viện thì lo lắng chạy đến, cánh của phòng bệnh viện của nó đáng thương rào khóc khi bị Gia Tuấn không thương tiếc đá mạnh. Gia Tuấn vừa thấy nó đã ôm chầm lấy thân người bé nhỏ ngày nào, làm nó đơ toàn tập.

-Anh sao vậy? em chưa chết mà?

-Em có biết anh lo lắng cỡ nào không hã?

Gia Tuấn giận dỗi mắng nó, nó thấy được trong đôi mắt mào tro của anh la cả một sự lo lắng không hề nhẹ, nó rất thương Gia Tuấn, thương anh như một người anh trai dù lúc nhỏ nó rất yêu Gia Tuấn và muốn được làm vợ anh nhưng giờ đây có thể tình cảm đó đã không còn mãnh liệt như trước nữa rồi.

-Em xin lỗi, đã làm anh phải lo lắng

Nó cuối đầu xuống buồn bã, không giám nhẩn mặt nhìn Gia Tuấn

-Em ngốc quá. Sao này đừng đi đâu rời khỏi mắt anh nghe rõ không?

-Biết rồi, biết rồi?
Gia Tuấn ôm chặt , nói thật lúc nhỏ anh cũng có tình cảm với nó, anh tưởng rằng sao khi lớn lên anh và nó sẽ được hạnh phúc bên nhau nhưng vì cái cuộc đời bon chen này mà anh đã rời xa nó.

Hắn bước vào với cả dống thức ăn do nó đề nghị mua, vì nó bị bệnh nên hắn mới trở thành osin riêng cho nó, chớ thường ngay thì mơ cũng không có đâu.

-ĐƯỢC RỒI ĐÓ?-Hắn

Vẫn một sự bình yên như vậy, nó đảy Gia Tuấn ra nhưng vì đáng bệnh nen không thể nào có thể được, mà nó cần gì phải làm vậy chứ, để yên như vậy chọc tức hắn chơi.(chị ác qué)

Hắn định dung bạo lực vằn lấy nó vói con người lì lợm như Gia Tuấn. cũng hơn quá đúng ngay lúc đó Minh Quân, Phương Linh, Trọng Thiên, Thảo Anh đẩy cửa bước vào, mắt họ muốn lọt ra ngoài, bệnh viên đã ngột ngạt giờ lại còn căng thẳng hơn nữa

-HAHAHA.. mày mày chưa chết à?-Thảo Anh thấy có vẻ không ổn liền tới bên giường bệnh của nó kéo kéo Gia Tuấn ra.

Mấy đôi mắt nảy lửa nhìn nhau

-Đây là bệnh viện đấy nha.

Minh Quân nhắc nhở hắn.

-Anh về trước ? Mai anh sẽ đến thăm em.

Gia Tuấn xoa đầu, đặt lên trán nó nụ hôn tạm biệt y như lúc nhỏ anh từng làm với nó, rồi bước ra ngoài mà không quên để lại một nụ cười cho hắn.

Mọi người ai cũng cười nói vui vẻ với nhau trừ hắn ra, hắn cứ ngồi nghe nhạc mãi mà không tiếc nhìn nó một cái nữa, nó bặm môi giận hắn luôn cho bỏ ghét. Nó mệt mỏi ngủ thiết đi sau một ngày cười nói vui vẻ với tụi nó, nụ cười ấy có phải là lần cuối cùng của nó không?

Vì em là gió, mạnh mẽ và nhiều màu sắc. Có chút vàng của nắng ấm, chút bình yên của trời xanh, chút gì đó mang đậm hương biển cả,.. Vì em là gió, em thích bay nhảy tự do.

Vì em là gió, nên Anh không giữ em được ^^

Chương 41

Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn xanh tươi nhưng nào có biết được rằng phía sau đó là cả màng đêm u tối đang len lỏi. Do nó mới được bác sĩ tim thuốc nên mọi lí trí đều không thể hoạt động được, chỉ nghe thấy tiếng lao xao của những tán lá cây và một âm thanh lạ. Có vẻ như là tiếng bước chân của ai đó, phải chăng là hắn?

- Hừ…..Mạng lớn nhỉ?

Và sau đó chỉ là một khoảng trời yên ắng không chút âm thanh. Nó cũng thiết đi với một giấc mọng dài, một giấc mọng không điểm dừng

Cần một bờ vai ấm áp

Cần một bờ vai êm đềm

Cần một bờ vai

Sớt chia bao vui buồn.

Oử một nới xa lạ nó từ từ mở đôi mắt sao giấc ngủ ngàn thu, đôi mắt yếu ớt đảo quay nơi xa lạ kia. Chỉ có thể dùng hai chữ để nói”Hoang Tàn” không chút ánh sáng dường như đây không còn là bệnh viện đầy mùi thuốc kia nữa ,phải chăng nó đã đến một thế giới khác? Với bao nhiêu câu hỏi to đùng đặt ra? Và Ánh sáng từ phía kia xuất hiện thay cho câu trả lời. một cô gái bước vào nhìn nó cười đểu.

-Tỉnh rồi à? Vậy bắt đầu vào cuộc chơi được rồi đó?

Nó nhíu mài nhìn con người đáng sợ trước mặt, không ai khác ngoài cái tên Trần Ngọc Mai. Nó không thể tin được Ngọc Mai lì lợm đến vậy, đã một lần muốn giết chết nó nhưng không thành , mà giờ còn không biết sợ , còn dám vát cái bản mặt đến để bắt cóc nó nữa?

-Mày đủ rồi đó? Mọi chuyện đã đi quá xa thì phải?

-ĐỦ.. chưa đủ đâu?

-Mày muốn làm gì chứ? Thiên Kỳ sẽ không tha cho mày đâu nếu tao có xảy ra chuyện gì?

Một lần nó đã buông tay để trả hắn về với cô nhưng tại cái tính đố kị, không chịu buông tha nó nên nó cũng không cần gì phải nhượng bộ nữa.

-Thật vậy? nếu anh ấy biết mày bị người khác …..”chẹp chẹp” thì thử hỏi anh ấy còn yêu mày nữa không?

-Mày định làm gì tao?

Ngọc Mai yên lặng, chỉ còn lại một khoảng không vô tận kia vẫn mang một màu đen quyến rũ đến chết người, gió vẫn không ngừng thổi những cái mùi hôi nồng nặc ấy.

Bên cạnh cửa kia khẽ có một bóng ai đó bước vào, một người con trai nhìn liếc nhìn nó, một cái cười kinh khủng

-Làm cho sạch sẽ.

Nó nghe được Ngọc Mai nói với tên kia, và rồi Ngọc Mai từ từ bước ra khỏi cửa với cái vẫy tay đáng sợ.

Gió nơi cuối trời nhè nhẹ thoảng hương thơm nơi đâu, ông mặt trời vội vã núp sau cành cây để nhường chỗ cho trăng đêm mò mẫn đu đưa trong gió. Ở trong bệnh việc nơi ta sẽ nhìn thấy được rất nhiều thứ kì lạ, ngửi được mùi máu tươi của mật hoa.

Hắn khẻ nhẹ ngàng đẩy cách cửa ra sợ làm cho nó tỉnh giấc, hắn lướt đôi mắt long lanh màu bạc kim nhìn nơi chiếc giường trắng tinh kia, đôi mắt đảo quanh phòng mà vẫn không tìm được hình bóng ngày nào, chỉ thấy được một màng đêm huyền bí.

-Bảo Ngọc? em ở đâu ra đây đi, đừng đùa kiểu đó ? anh giận em đó?

Hắn quát lớn, không kiềm soát được bản thân, gió lạnh lẻo quét nhẹ qua hắn, một sự lạnh tanh chiếm lấy con người kia.

-Mày làm gì um xùm vậy?

Minh Quân cùng tụi nó bước vào căn phòng chứa đầy đau thương đó.

-Sao không bật đèn?-Trọng Thiên vơ tay cho chút tia sáng.

-Bảo Ngọc đâu?

Thảo Anh và Phương Linh trố mắt ngạc nhiên khi thấy một màu trắng tinh trên chiếc giường kia mà không thấy nó đâu cả.

Anh hỏi em tại sao Em thích màu đen, đơn giản chỉ vì đứng trước màu đen kia em có thể nhìn thấy anh tỏ sáng nhìn thấy anh còn bên em. Và em ghét màu hồng của hạnh phúc cái khái niệm tưởng chừng như rất gần nhưng nó quá ngắn, bàn tay em không đủ lớn để giữ lấy màu hồng đó anh à?

-Anh đã làm gì hã?

Gia Tuấn nắm lấy cổ áo hắn rằng giọng.. thật không thể nào để hắn bảo vệ cô bé ngốc của anh mà? Anh mới rời khỏi nó có mấy tiếng đồng hồ mà giờ đã không thấy nó nữa, bốn năm người như vậy mà không biết tại sao nó biết mấy thật đúng là ăn hại.

-Bỏ bàn tay vơ bẩn của anh ra?-hắn lạnh lùng nói

-Vơ bẩn? có vơ bẩn bằng con người của anh hay không? Cô ấy không cần anh bảo vệ nữa, tôi sẽ bảo vệ Bảo Ngọc.

-Anh chẳng có cái quyền gì cả?

:BỐP” Gia Tuấn kích động vơ luôn vào mặt hắn một cái rõ đau.

-Đây là bệnh việc đó? Hai người bình tĩnh tí đi?-Minh Quân quát lớn.

-Bảo ngọc đã đi đâu chứ?- Thảo Anh nước mắt nước mũi ròng ròng.

-Chắc là không có chuyện gì chứ?-Phương Linh thút thích.

Mọi người càng nói thì hắn và Gia tuấn lại càng căng thẳng, đôi mắt màu tro của cả hai nhìn nhau đầy đáng sợ.

-Bảo ngọc… Bảo ngọc…..

Trọng Thiên chạy vào thở không ra hơi nói cà lăm.

-Nói nhanh nên,.. bảo ngọc sao hã?--Hắn lay lay Trọng Thiên.

-Cậu yên để Trọng Thiên nói đã?- Gia Tuấn cũng sốt ruột không kém hắn, nhưng trong trường hợp này phải thật bình tĩnh mới được.

-Tôi đã xem camera của bệnh viện………. thấy… thấy Ngọc Mai đưa Bảo ngọc ra ngoài.

-Ngọc Mai…. Cô ta cả gan?-Hắn tức tối.

-Cô ta phải trả giá.-Gia Tuấn.

-Giờ không phải giờ để nói đến ả ta, phải tìm ra bảo ngọc đã?

Minh Quân còn sốt ruột hơn hai người kia, làm thân là anh hai nó mà không biết bảo vệ em gái mình để cho người ta làm hại thật là Minh Quân không còn mặt mùi nào nhìn ba mẹ mà.

Chương 42



-Đừng..đừng có qua đây?

Nó xua tay, lếch từng cái nặng nhọc trên sàn nhà.

-Ngoan nào?

Tên đó mĩm cười nhìn nó. Nó khóc thét lên, vùng vẫy để được thoát ra cái thứ ghê tỏm đó. Nước mắt khẻ rơi nơi đôi mi cong vòng, nó lại nghĩ đến hắn, người đã từng hứa sẽ bảo vệ nó.

-Thiên Kỳ… Thiên Kỳ.

Tên kia bất đầu cởi những đường áo, nhìn nó thèm thuồng dục vọng, đôi tay không ngừng vuốt khuôn mặt trắng mịn của nó, Nó nắm lấy đôi tay ghê tỏm kia mà cắn, mà xé.

-Ây da… con khốn?

“Chát chát” hai cái tán ngự trị trên gương mặt xanh xao kia, khóe miệng hiện rõ những đường máu tươi đang chảy. nó cố dẩy dụa, cầm khúc cây bên cạnh váng lên cái đầu đáng yêu con ác quỹ kia, rồi chạy đi.

-Đứng lại đó?

Tên đó té lên té xuống vì choáng, nó nhân cơ hội tong cửa chạy ra ngoài, cũng may bên ngoài không có ai cả. Nó cố gắng chạy mãi chạy mãi mà không biết mình đang đi đến đâu, cho đến khi đôi chân nó bắt đầu loạng choạng giữa một con đường vắng tanh không bóng người. Nơi xa xa có một vệt sáng của vật gì đó chiếu thẳng vào nó, một chiếc xe BWM chạy với tốc độ ánh sáng do Ngọc Mai láy ngày càng đến gần, giây phút ấy mọi thứ đều ngừng thở cả Nó cũng ngở ngàng trước những vệt sáng kia, đôi mắt mở to nhìn chăm chú.

-BảO Ngọc cẩn thận

Nó ngoảnh mặt lại nhìn người đã phát ra âm thanh đó. Chẳng kịp gì cả thì một tiếng

“Rầm” đơn giản phát ra,cướp đi một sinh mạng bé nhỏ.Mộ mùi tử thần bốc lên khó có thể ngăn cản được, nó có cảm giác đôi chân của mình đang bay bỗng trên không, và tiếp đất một cách nhẹ ngàng. Mùi màu tươi sộc vào mũi nó, nó nằm trên ngực hắn nơi trái tim đang có chút lỗi nhịp, nó cố gắng gượng dậy đưa đôi mắt yếu đuối nhìn thân thể hắn. đôi mắt long lanh ngờ vực

“Máu” một mầu đỏ tươi toát lên, hắn nằm yên như đang say giấc ngủ,nó đưa đôi tay lay lay bờ vai rắn chắc kia.

-Thiên Kỳ… Thiên Kỳ.. đừng bỏ em mà.

-Anh…yêu…..em- Hắn để lại câu nói kia rồi mĩm cười với màng đêm định mệnh

Vẫn một khoảng trời vô tận không chút sự sống

Giọt nước mắt của nỗi sợ hãi rưn rưn rơi trên người hắn, mọi thứ xung quanh nó dần tối đi. Chỉ còn lại những tiếng thở dài não nề của gió và những tiếng “Ò É Ò É” của xe cấp cứu.

Cho đến tận cái giây phút nói tạm biệt anh...

Em vẫn tin có ngày mình gặp lại nhau...

Và có thể,em lại sẽ yêu anh...Chúng ta lại yêu nhau.

Em tin là như thế !

Chương 43: Nỗi Đau Riêng Em



-bác sĩ anh hai tôi sao rồi.?

Trọng Thiên đang bàn tay vào nhau, ngậm ngùi hỏi vị bác sĩ đã cứu anh. Lại một nụ cười trên môi ông bác sĩ nhưng nụ cười này có chút gì đó chua chát lắm.

-Đã qua cơn nguy hiểm.

Trọng Thiên thở cái nhẹ ngàng vì được nghe câu nói an tâm của vị bác sĩ già.

-Nhưng,,,! –Bác sĩ

-Nhưng sao? Có gì không ổn uk! – Trọng Thiên

-Nhưng có thể tỉnh lại hay không thì còn lệ thuộc vào lý trí của cậu ấy.….. mà chưa …………. Mà……..

Vị bác sĩ thở dài ngậm ngùi chua xót trước câu nói gian dở của mình, như không muốn nói ra sự thật đau lòng ấy, ông rất muốn dấu nhưng không thể.

-Dù có tỉnh dậy tôi cũng không chắc là có để lại di chưng hay không? Mong là mọi chuyện sẽ tốt.

- Di chứng?--Trọng Thiên dường như cố không tin vào đôi tai của mình

-Sẽ tốt thôi mà!--Ông trấn an Trọng Thiên rồi bước đi.

Trọng Thiên nhìn vào căn phòng nơi hắn đang nằm bất động trên giường, lòng thắt lại, không biết phải ăn nói như thế nào với nó, khi nó tỉnh lại, Trọng thiên thì thầm :

-Anh phải cố lên. Em không muốn phải nói với Bảo Ngọc. Không muốn nhìn Cô ấy phải khóc, anh cũng không muốn phải không?

-----------------------------------

Trên chiếc gam giường trắng tinh kia một cô gái đang khẻ mơ đôi mắt sau mấy tiếng ngủ lì không chịu dậy. Nó ôm đầu ngồi dậy thấy Gia Tuấn, Thảo Anh và Phương Linh mệt mỏi gục lên gục xuống. Nó nhìn Gia Tuấn mà xót giùm, tự trách mình đã làm cho anh và mọi người phải lo lắng đến thế này, chợt nó nhớ lại hình như mình đã để quên cái gì đó.

-Thiên Kỳ…

Nó bước xuống giường, đôi mắt kia long lanh tìm kiếm ai đó.

-Em tỉnh rồi?-Gia Tuấn.

-Thiên Kỳ đâu?-Nó

-Em chư được khỏe, nghĩ chút đã! –Gia Tuấn

-ANH ẤY ĐÂU?

Nó không kìm nén được mà vội hất mạnh tay Gia Tuấn ra, vừa bước xuống giường đôi chân của nó đã không trụ được, không nhờ Gia Tuấn đỡ thì nó đã ngã nhào ra đất cũng nên.

-Em phải tìm anh ấy.

Nó lại một lần nữa buông bàn tay Gia Tuấn ra mà đi tìm hắn, Gia Tuấn thờ ơ nhìn nó, thật sự anh không bằng hắn? Nó thật sự đã thay đổi rồi, cả tình cảm lúc nhỏ cũng thay đôi theo , không còn là cô bé ngốc của riêng anh nữa.

“Tít tít…tít..tít” Chỉ là những tiếng “tít” không đều nhau ở nơi cuối giường, nó nhìn hắn mà đau lòng, vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào, nhưng bước chân nó run run khi thấy bà Trọng ôm mặt khóc, và càng đau hơn khi hắn nằm im liềm trên chiếc giường kìa.

-Anh .....ấy sao ....rồi .....hả bác?-Nó thẩn người nhìn hắn bị băng bó, trong giọng nói có chút run sợ

-Cô còn mặt mũi nào đến đây? Cút đi?....tại…..tại…cô mà…. Thiên Kỳ ra nông nỗi này? Cô trả con trai lại cho tôi?

Bà Trọng vừa khóc vừa đánh nó, xua đuổi nó không cho nó đến gần hắn, nó biết chứ, tại nó mà hắn phải trở thành như thế, nó ước gì người nằm trên giường đó là nó chứ không phải hắn. Nó cũng biết người làm mẹ như Bà Trọng khi thấy con mình như vậy cũng đau buồn lắm, đau hơn cả nó, nên nó không trách bà, chỉ đứng khóc cho bà Trọng đánh. Nó đáng bị thế.

-Bà dừng lại đi?-Gia Tuấn chạy vào đỡ lấy nó.

-Bác đừng quá xúc động mà?- Minh Quân xót xa nhìn đứa em gái rồi nhìn bà Trọng

-Mẹ.. mẹ đừng làm vậy mà? Lỗi đâu phải Bảo ngọc đâu?-Trọng Thiên

-Con còn nói giúp cho cô ta, cô ta hại anh con như thế không đủ sao?

Bà Trọng chỉ tay vào mặt nó. Bà Trọng cũng không muốn làm thế nhưng vì quá đau buồn nên không kìm nén được lời nói của mình.

-Anh hai giờ rất cần Bảo ngọc mẹ à? Chỉ có Bảo Ngọc mới có thể thức tĩnh anh hai thôi?--Trọng Thiên liếc nhìn anh hai tội nghiệp của mình.

Bà Trọng cũng không nói gì, nhìn đứa con trai của mình mà xót, rồi đi ra ngoài cùng với Trọng Thiên .

Nó bước từng bước nhẹ nhàng ngồi cạnh hắn, nâng đôi tay rắn chắc của hắn áp sát gò má mình, nước mắt lại rơi, đau đau lắm.

-Ck này? Đừng ngủ nửa mà . nhìn zk cái đi?

-…….

Đáp lại nó chỉ là những tiếng “tít tít” vô hồn kia.

Gia Tuấn đứng kế bên nhìn nó mà không kìm được nước mắt, một cô bé mang nụ cười ngày nào , giờ trên khuôn mặt đó đã phờ phạt, đầy nước mắt, anh rất muốn lau đi những giọt nước mắt đáng ghét kia nhưng bất lực vì hiện bây giờ dù có làm gì cũng không đủ để nó trở lại như trước.

Chương 44: Kết Thúc Như Vậy Sao?



Có lẽ nên dừng lại đây thôi

Khóc thương chừng ấy cũng đủ rồi

Nắng đến, mưa đi ngoài cửa sổ

Đem nụ cười cũ ra hong thôi.

Một tuần trôi qua thật nhanh nó suốt ngày đều ở bên cạnh hắn không rời lấy một bước, cơm cũng chẳng ăn, lúc nào cũng tự độc thoại với hắn, dù nhận lại chỉ là những tiếng”tít” phũ phàng. Nó giờ gầy hơn trước, không còn thấy được nụ cười trên gương mặt nó nữa, suốt ngày giết thời gian bằng cách nắm láy bàn tay hắn để được cảm nhận hắn còn ở nơi đây.

-Anh mà còn nằm đó nữa, em sẽ không thèm điếm xỉa đến anh? –nó nước mắt giàn giụa lay lay bờ vai kia.

-Anh tỉnh dậy đi mà…. Tỉnh dậy nhìn em đi….? Em nhớ anh lắm, em rất nhớ anh? Em cầu xin anh đó, một lần, một lần thôi?

Mọi người đứng bên ngoài đều không kìm nén được nước mắt khi thấy nó như vậy, Họ bất lực không còn cách nào ngoài im lặng chờ kì tích xuất hiện, cũng không biết phải làm gì để an ủi nó ngay lúc này.

-Em đùng khóc, cậu ta sẽ tỉnh lại thôi? –Gia Tuấn ôm lấy nó mà an ủi.

-Anh ấy hư lắm… lúc nào cũng làm em phải khóc.. em… em hận anh ấy lắm? –Nó thúc thích.

-Em ngoan nào? Đừng khóc nữa xấu lắm,cậu ta tỉnh dậy thấy em như vậy sẽ đau lòng lắm đó?-Gia Tuấn dỗ dành, anh rất đau, đau vì phải nhìn thấy nó khóc mãi, ngày nào cũng tồn tại cùng nước mắt .

-Em sẽ không khóc nữa… em…em…. Em… sẽ không…không… khóc..không …khóc..?-Nó gặt đi giọt nước mắt lì lợm kia, nhìn hắn trìu mến nhưng không sau tỏ vẻ mạnh mẽ được, nước mắt kia vẫn cứ rơi.

-Anh thật đáng ghét, sau em cứ mãi khóc vì anh chứ? Đồ khốn… hu huhhuhuhuu

Gia Tuấn không còn cách nào khác ngoài việc im lặng đưa nó ra ngoài, chứ cứ để nó nhìn hắn mà khóc thế này thì cạn sạch nước mắt.

Hạnh phúc ngọt ngào.....Rồi cũng có lúc trào dâng đau đớn...

Mưa tiếng mưa kia khẻ có chút vương vấn không đành điều gì đó, nó nhìn những giọt mưa bên thềm kia đang rơi trong lòng chút bất an, và chính khoảng khắc này đã bắt đầu trở thành dấu ấn mãi không thể xóa nhòa trong nó.

Nó mệt mỏi, mặt buồn hiu cùng Gia Tuấn bước từng bước nặng nề, nó vô hồn đẩy cửa bước vào , một màu trắng tinh khiết đập vào mắt nó, không còn thấy hắn ở trên chiếc giường lạnh lẽo kia nữa, sợ hãi, bồn chồn đau nhói trong nó hiện lên

-Bác sĩ… bệnh nhân…

-Xin lỗi chúng tôi thành thật xin lỗi.

Vị bác sĩ điềm nhiên nói mà không cần nghe hết câu hỏi của nó,

Đôi chân của nó run, ngồi phệch xuống đất, nước mắt kia rơi, nó chưa từng thấy đau đớn như bây giờ, đau lắm làm sao hắn có thể hiểu được nỗi đau này , sao hắn lại tàn nhẫn đến mức để nó ở lại một mình, sao hắn lại trừng phạt nó như vậy. Hắn ác, ác lắm

-Các người gạt… tôi… không…không thể nào…. Thiên Kỳ.. huhuhuhu

-Em bình tỉnh lại đi?

Minh Quân ôm chầm lấy cô em gái bé nhỏ của mình, tự trách bản thân không thể làm được gì cho nó, Đôi mắt anh đau đớn trước sự thật phũ phàng này.

-Bảo Ngọc

Phương Linh và Thảo Ahh ôm nhau khóc trước cảnh tưởng đó.

-Thiên Kỳ…. anh ấy vẫn còn sống phải không anh hai.. anh nói gì đi chứ?

-Anh…..

-Tại sao….sao…. anh ấy bỏ em..em… mà đi chứ?,,,,,,………. Em….em….. hận anh ta….. em sẽ không bao giờ,,,,hichic

-Bảo Ngọc,,,,,,?

Nó kích động ngất đi, chuyện ngày hôm đó đã trở thành một vết thương lòng của nó, mãi vẫn không thể nào xóa đi được, và hắn ra đi trong sự thanh bình hạnh phúc để lại cho nó cả một vết sẹo và nước mắt mãi vẫn đong đầy. Và từ ngày hôm đó nó trở thành người vô hồn không cười cũng không nói chuyện với ai, chỉ im lặng nhìn nơi xa kia, và khẻ nâng sợi dây chuyền còn sót lại.

Cái ...

Lạnh giá nhất ...

Có lẽ̃ ...

... Không phải cơn gió khi trời sang đông.

Mà là̀ ...

Sự̣ vô tâm ... đến nát lòng

.... Của anh.

Chương 45: Cuộc Sống Mới....

Giới thiệu nhân vật

Trần Nam Phong: một con người lạnh lùng, đẹp trai và giàu có, là giám đốc của một công ty lưng lẫy nhất châu Á -Trần Nam. Anh cũng chính là một người đứng đầu trong thế giới huyền bí Mafia. Đối với anh phụ nữ chỉ là thú vui làm ấm giường,không có giá trị gàng buộc.

Trịnh Việt Anh: một cánh tay đắt lực của Nam Phong trong thế giới tà ác ,và trong công ty, rất mảnh mai, đẹp trai không kém.

Tiểu Mễ: một cô gái xinh đẹp, rất đáng yêu, cũng là một phần trong thế giới mafia yêu Nam Phong và luôn thể hiện vẻ dịu dàng, yếu đuối trước mặt Nam Phong, nhưng thật chất phía sau khuôn mặt đậm đà đó là một bí mật rung mình và Cô có thể bất chấp tất cả để vùi lấp cái bí mật đó.

đó chỉ là quá khứ, thực tại và tương lai vẫn đang đợi em... em cần nó chứ không phải cái quá khứ đã làm em đau, làm em rơi nước mắt... em sẽ không bao giờ để "quá khứ" làm tổn thương em lần nữa : )..

Mỗi ngày mỗi giây vẫn trôi qua, mọi thứ đều đã thay đổi, ánh nắng kia đã dịu dàng hơn xưa, gió kia vẫn mạnh mẽ phiêu du khắp nơi. Những loài hoa hồng dại vẫn tỏ ngát mùi thơm tận trân trời, ở một khu vườn đầy hoa kia có những tiếng nói cười khúc khích của ai đó, tiếng cười phá tan bầu trời nắng vàng kia, một màu hạnh phúc căng tròn.

- ck này?

-Sao hã vk?

-Zk ….zk….zk đói bụng quá hà?

-kệ zk chứ

-đáng ghét? Ck….ck nấu mì zk ăn đi?

-Thơm ck cái đi?

- Xí… đếch thèm,,zk đi nhờ anh khác?

-zk láo này..”chụt chụt”

-AAAA ck xấu, ai cho hôn zk? Đứng lại đó.

-Zk đuổi theo ck đi?

-Ck đừng để zk bắt được nha? Nếu không zk bằm ck ra làm mắm ăn.

Trong bầu trời kia có hai con người đang đùa giỡn hạnh phúc với nhau, mọi thứ cứ quay cuồng, rồi lại trở về quá khứ đau thương kia, cuộc đời này chỉ là một vòng tròn vô tận nhưng rồi cũng sẽ có điểm dừng, trở về nơi bắt đầu. Đó là quy luật bề bộn của đời người.

-Ck….ck đâu rồi… ck?

-….

Người con gái kia nước mắt giàn giụa ôm mặt khóc.

-Thiên Kỳ….. đừng bỏ em mà..

Nước mắt vẫn chỉ là nước mắt, nỗi đau vẫn là nỗi đau, dù thế giới có sụp đổ, dù vạn vật có thay đổi nhưng ngày ấy, và nỗi nhớ về anh vẫn mãi như vậy, mãi căng tròn, vàng tươi trong lòng em.

-Thiên kỳ….Thiên kỳ…

Nó mồ hôi mồ kê nhể nhải, bật dậy, nó thở dốc, 4 năm một thời gian không quá dài cũng chẳng phải ngắn, ngày nào nó cũng như vậy chẳng được một giấc ngủ ngon, dường như mất đi hắn chính là cực hình lớn đối với nó.

-Con lại mơ thấy ác mọng sao?

Mẹ nó bước vào, dơ đôi tay mềm mại quét đi những giọt nước mắt, những mồ hôi trên khuôn mặt nó, nó nhìn mẹ mình cười nhẹ

-Con không sao đâu, chỉ là giấc mơ không được vui thôi mà?

-Nhìn con gầy gò, xanh xao quá. Mẹ nấu bữa sáng rồi đó, con đi thay đồ đi rồi xuống ăn với ba mẹ.-Mẹ nó xoa đầu cưng nó.

-Dạ tuân lệnh sếp.- Nó chạy cái vèo vào nhà vệ sinh.

Khi nó bước ra mẹ nó đã đi xuống mất tiêu rồi, nó đứng cạnh cửa số, đôi mắt long lanh kia vô hồn hình vào khoảng lặng xa xôi, nó khẻ mĩm cười rồi nâng sợi dây chuyền , có cả chiếc nhẫn của hắn tặng, nó khẻ thở dài.

-Bốn năm rồi phải không anh, một thời gian quá đủ để em tập sống thiếu anh, anh có biết không trong bốn năm qua em đã sống một cuộc sống dường như quá nhạt nhẽo vì không có anh bên cạnh, cho em tựa vào bờ vai kia, ôm em vào lòng, em yêu anh lắm nhưng định mệnh không cho ta được bên nhau. Từ bây giờ em sẽ cố để sống tiếp, sống cho em và cho cả chúng ta.

Nó hôm nay quyết định đi làm lại,nó đã xin được việc làm ở một công ty nọ, mặt dù ba nó muốn nó vào công ty của gia đình để làm nhưng nó nhất quyết không chịu. Nó hít thở một hơi thật sâu rồi tự mình gạt đi nước mắt, đôi môi khẻ nở nụ cười đi xuống phòng ăn.

-Chào ba mẹ buổi sáng.-nó hôn nên má ba mẹ.

-Chào con yêu buổi sáng- Mẹ nó.

Nó khẻ kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt liếc quanh mấy món me nó làm, toàn món nó thích, nhất từ khi trở về đây những món này nó đã không còn cảm giác thích nữa, có lẽ vì thời gian đã làm nó thay đổi cũng nên.

-Con định đi làm ư?-Ba nó

-Dạ, bộ ba muốn con ăn không ngồi rồi mãi vậy à? Riết rồi con thành heo quá.

-Đi làm chắc cực lắm. ba mẹ bảo con vào công ty nhà làm hay bên Gia Tuấn thì con lại không chịu.-Mẹ nó.

-Nó cứng đầu, lì lợm như bà đó- Ba nó.

-Tại con muốn thử sức mình thôi mà? Cái tính của con là ba mẹ nặn ra đấy.

Nó cười tươi nhìn ba mẹ mình, nó thật sự không muốn nhờ giả vào Gia Tuấn vì nó đã nợ anh ấy quá nhiều sợ mình trả không hết, với lại nó không muốn dựa dẫm vào gia đình quá.

-Ừ! Gia tuấn nói hôm nay sẽ đến đón con đi làm đó?-Mẹ nó

-Sao ba mẹ không từ chối giùm con. Phiền anh ấy quá.

-Ba mẹ chỉ có nhiệm vụ nhận lời chứ không có nhiệm vụ từ chối.-mẹ nó

-Ba mẹ thật đáng ghét

Nó chu mỏ quay sang chỗ khác giả vờ giận hờn, nó biết Gia Tuấn có tình cảm với nó, nhưng không biết phải nói thể nào để Gia tuấn hiểu được tình cảm của nó đối với anh chỉ là tình bạn, một tình anh trai với em gái.

-Chào hai bác-Gia Tuấn bước vào cúi chào lễ phép với ba mẹ nó.

-Con đến rồi à, ngồi ăn sáng cùng đi.-Ba nó.

-Cứ gọi bằng ba mẹ khách sáo làm gì, người nhà cả mà- Mẹ nó cố tình chọc nó.

-Mẹ.. ..-nó

-Con bé này, có sao đâu lúc nhỏ Gia Tuấn cũng gọi vậy mà?-Mẹ nó nhắc đến chuyện hồi nhỏ của nó, làm nó dảy giụa đứng lên đi ra ngoài luôn.

-Con không ăn nữa à?- ba nó

-Con đi làm đây, yêu ba mẹ nhất?-Nó nheo mắt nhìn rồi đi ra cửa.

-chào hai bác cháu đi đây, à…..à ba mẹ

Gia Tuấn lúng túng không biết phải gọi như thế nào, lúc nhỏ anh cũng thường gọi hai bác ấy là ba mẹ vậy mà bây giờ ngượng ngùng không biết nên làm sao.

-Hai đứa đi vui vẻ nha.- mẹ nó.

Nó há hốc cả mồm miệng, gì chứ nó đi làm mà mẹ nó làm như nó đi chơi không bằng ấy.

Trên con đường dạt dào bóng người, nơi đâu cũng tấp nập, nó nhìn người qua đường mà cũng hăng say theo, lâu lắm rồi nó không hít thở không khí bên ngoài này, thật dễ chịu và thoải mái như được trở về là mình của lúc trước. Thoáng cái đã đến công ty của nó, nơi vừa đồ sộ vừa oai nghiêm không khác chi công ty của ba nó và Gia Tuấn.

-Chiều anh sẽ đến đón em.- Gia Tuấn cười tươi nhìn nó chìu mến

-Tạm biệt anh.

* Tổn thương đã tồn tại...

...thì mãi mãi chẳng thể mất đi.

*Cứ nghĩ rằng ...

...giấu thật sâu thì đâu nhìn thấy nữa .

Nhưng đôi khi:

Những thứ ta không nhìn thấy nữa...

Không phải là những thứ ta đã quên hẳn rồi...

Nó vẫn ở đó!...

Dù xa xôi nhưng chưa hề biến mất.!

Và rồi...

Chỉ một chút gợn lòng cũng thấy sóng... rồi chóng mặt vì đau...

Vết thương càng cũ, càng nhạt màu nhưng khi trở dậy lại càng đau ...

Chương 46: Lặp Lại Qúa Khứ



Thật mệt mỏi khi không biết đâu là điểm dừng của nỗi nhớ,nỗi hi vọng và nỗi đau thương !

Và cũng không biết ngày mai sẽ ra sao,sẽ như thế nào và sẽ quên ai đó được không?

Nó mệt mỏi bước từng bước nặng nề đi vào, nó than trời mong là hôm nay không bị quản lí mắng, mà cũng lạ nó đi làm ba bữa thì hết hai bửa rưỡi là bị mắng cho tả tơi, nó nuốt nước bọt hít thở lấy can đảm bước vào phòng làm việc của mình.

-Chào mọi người buổi sáng.-Nó vui vẻ chào những người đồng nghiệp cùng tổ không quên kèo theo nụ cười.

-Em coi trừng bị quản lí mắng nữa đấy?-Bà chị ngồi kế nó nhắc nhở.

Mà cũng phải thôi , cái thằng cha quản lí của nó rất ư là lạ, ai không chưởi tối ngày kíếm chuyện rồi la nó, nó biết mình đẹp mờ nên có nhiều người để ý cũng phải,

-Ai vừa nhắc tôi đó.- Anh quản lí đẹp trai của nó bỗng xuất hiện đột ngột làm nó choáng ngợp.

Cả phòng sợ quá không ai dám lên tiếng , tập trung làm việc của mình, nó thì nuốt nước bọt không ngừng với suy nghĩ” mong cho thằng cha đó không thấy con, con hứa về sẽ đãi ông thổ địa nải chuối”

-Cô đi làm lại rồi ư, sao không nghĩ luôn đi cho tôi nhờ.- Anh quản lí đẹp trai lên tiếng.

-Nhớ anh quản lí đẹp trai nên mới đi làm lại nè? – Nó nói mà muốn nổi cả da gà.

-Cô chỉ được cái miệng, đi theo tôi có việc cho cô làm.

-Việc gì hả quản lí.- Nó khóc lên khóc xuống mỗi lần quản lí nó nói câu này là coi như cuộc đời nó tiêu, chả có việc gì quản lí nó nhờ mà tốt cả.

-Giờ có đi không?-Anh quản lí nó trừng mắt.

Nó cắn răng đi theo, mọi người trong phòng nhìn nó tiếc thương như thể nó phải ra chiến trường vậy. Nó đi phía sau mà thầm rủa.” Cái thằng cha lắm chuyện, hung dữ, khó ưa, đáng ghét.. coi trừng không ai thèm lấy cái bản mặt của ông đó”

- Đem cái này nên phòng tổng dám đốc cho tôi.

Anh quản lí đưa cho nó nguyên một thùng to trà bá,nó đau lòng ôm đi không dám ý kiến, sợ ý kiến lại giống lần trước đứng nghe giản đạo cả mấy tiếng đồng hồ, nên giờ nó rút kinh nghiệm Anh Quản kêu là phải làm không lôi thôi kẻo bị tra tấn (anh quản lí của nó sẽ gọi luôn là ANH QUẢN).

Nó vừa đi vừa rủa ai đó.

-Không biết đàn ông trong công ty này chết hết rồi chắc, hay đi chuyển giới hết rồi mà để cho phụ nữ chân yếu tay mềm như mình phải khiêng cái của nợ to đùng này, thật quá bất công.

Đến thang máy nó bước vào, vậy mà có cả tá đứa đứng đó, không ai giúp nó cả, thật là khổ cho nó mà, đang tựa mình vào tường nó nghe mấy cô đồng nghiệp phòng khác tâm sự.

-Êk tụi mày, tao nghe nói anh Tổng (Tổng giám đốc) bên nước ngoài về .- cô áo đỏ nói.

-Thật ư? Nghe nói anh tổng đẹp trai lắm, như thiên sứ vậy , lần này phải để anh Tổng chú ý đến mới được.-Cô áo trắng.

-Cô mơ đi? Anh Tổng là của tôi, cô có ngon thì nhào vào, vỡ mặt đấy.-cô áo vàng chề môi.

-Kệ tao. À tao nghe nói bốn năm trước anh Tổng bị tai nạn thì phải? Phải mất một năm trời mới tỉnh lại, mà khi tỉnh lại thì tính tình kì lạ, lạnh lùng lắm.-Cô áo trắng

-Có sao, lạnh lùng càng đẹp trai-Cô áo vàng

-……

Nó nghe xong lắc đầu, mấy cô này riết rồi nhiều chuyện lại cộng thêm cái tính hám trai nữa thật hết biết, mới nghe trai đẹp đến cái tươm tướp tươm tướp hết cả lên chẳng ra thể thống gì.

Một ngày làm việc cũng trôi qua thật mau, cuối cùng nó cũng có thể trở về nhà, lặng lẽ thở dài đứng đợi Gia Tuấn, nó lại nhớ đến hắn khi nhìn thấy cặp tình nhân vui vẻ đi qua, đang say sưa đã nghe thấy tiếng gọi:

-Bảo Ngọc về thôi.-Gia Tuấn mở cửa xe đón nó.

-Anh lại đến trễ, phải phạt

Nó nhờ tiếng gọi ấy mà quay về thực tại, thực tại vẫn tốt hơn quá khứ, cái nên quên thì đừng nhớ lại.

Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh cọ xát với mặt đường kia, vạn vật tầm như mất hút phía sao nó, những bóng đèn đường nhấp nháy lúc hiện lúc ẩn làm cho mọi thứ thêm náo nhiệt, bỗng nó thấy con đường này dường như có gì đó mới mẽ nói đúng hơn là không phải đường về nhà nó,không biết Gia Tuấn muốn đưa nó đi đâu đây.

-Anh đưa em đi đâu vậy?-Nó hoài nghi nhìn anh.

-Vậy mà cũng để em phát hiện.- Gia Tuấn quay sang cười với nó.

-Vậy đi đâu.-nó

-Rồi em sẽ biết, anh có điều bất ngờ cho em- Gia Tuấn nói rồi gấp gáp gồ ga đi thật nhanh.

Khoảng một lúc lâu chiếc xe bỗng dừng hẳn, nó chưa bước ra đã nghe thấy tiếng vỗ ập ả của những cơn sóng, nó đoán đây chính là biển. Nó từ từ bước ra, thật sự không sai đây là biển, nó tựa người vào thành xe đôi mắt thả thơi, ở đây rất đẹp, không khí lại rất trong lành, những ánh đèn chớp nháy cùng với sao trên trời càng làm cho cảnh ở đây gợi cảm hơn.

-Em thích không- Gia Tuấn cũng tựa vào thành xe , đôi mắt hướng ra biển.

-Rất đẹp, đẹp như ngày đó- Nó nói một câu làm Gia Tuấn giật phắt người, anh không hề cố ý làm nó nhớ đến hắn.

-Em vẫn còn nhớ đến hắn- Gia Tuấn quang sát phản ứng của nó.

-Cảnh vật yên bình quá anh nhỉ? Mà trễ rồi mình về đi.

Nó biết mình đã lỡ miệng nhắc đến những chuyện không nên nhắc đành nói lãng qua chuyện khác.

-Bảo Ngọc anh yêu em…. Em có thể chấp nhận không?

Gia Tuấn nắm lấy đôi tay bé nhỏ của nó, nói một cách cầu khẩn, đây cũng không phải là lần đầu tiên Gia tuấn nói yêu nó, dù liên tục bị từ chối như ăn cơm bữa trong suốt 4 năm qua nhưng Gia Tuấn vẫn cương quyết không bỏ cuộc.

-Em…. Em…. Xin lỗi.. em không thể, cũng không xứng đáng với anh.

Rút khỏi bàn tay rắn chắc kia nó nói lời cay đắng, nó không muốn làm vậy nhưng phải nói thật rõ cho Gia Tuấn biết để mong anh suy nghĩ mà rời xa nó, đừng mong đợi hoang phí.

-Em vẫn còn yêu hắn, bao năm qua em thật chất chưa quên hắn phải không? Hắn ta chết rồi, chết bốn nắm trước rồi, em chấp nhận sự thật đi chứ?

Gia Tuấn kích động nói ra những lời không đáng nói, anh không thể hiểu được câu nói của anh chính là con dao cứa vào tim nó.

“CHÁT” một tiếng vang vọng, giờ Gia Tuấn mới thức tỉnh được điều mình nói là quá dư thừa, quá ngớ ngẩn

-Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.

Nó chạy đi trong màng đêm, nỗi đau kia ùa trở về,tại sao nó đã cố quên nhưng càng quên lại càng nhớ, tại sao Gia Tuấn lại đối xử với nó như vậy, tại sao ai cũng đều làm nó đau, nó phải khóc bao nhiêu mới thật sự là đủ.

“Rầm” Đôi chân của nó khe trùng bước, mọt âm thanh quen thuộc của quá khứ, nó quay đầu lại đôi tay vô hồn đưa lên che đôi miệng khẻ cong lên, nó chỉ kịp nhìn thấy bóng ai đó lăn dài trên chiếc xe.

-Gia Tuấn anh,,, anh tỉnh lại đi.

Nhớ anh!!!

Nhưng em hứa sẽ chỉ nhớ trong im lặng.

Vì giữa 2 chúng ta vẫn đang tồn tại 1 thứ....

Gọi là K H O Ả NG C Á C H...

Em cần 1 người sợ mất em.

Chứ không cần 1 người yêu em nhưng vẫn để em ở lại

Rồi lại bảo là ANH YÊU EM.

Chương 47: Tình Yêu Mới.

..! Đã bao lần tự hứa không buồn nữa . . .

Nhưng . . .

Cảm giác này sao chẳng thể. . . bước qua. . .

Hai hàng nước mắt vô thức lặng lẽ rơi. . .

Không muốn khóc nhưng có lẽ . . .

Nó đã trở thành thói quen mỗi khi nhớ về 1 người

Những giọt máu vô thức kia đã làm bước chân nó khựng lại, đôi tay kia rung lên từng hồi ôm lấy thân hình vạm vỡ của Gia tuấn, cái nấc nhẹ khiến lòng ai xao xuyến.

-Anh…anh… đừng …đừng bỏ em mà… em xin lỗi… xin lỗi… là do em không tốt… em xin lỗi…mà..

Qúa khứ vẫn là quá khứ, nỗi đau vẫn là nỗi đau, tưởng trừng đã tan biến những thật chất vẫn cuộc tròn và dâng trào. Nước mắt ngày xưa cộng với nước mắt hôm nay đã làm cho nó đau đến nghẹt thở, tại sao đời này quá hài hước, luôn khiến làm cho nhau phải đau.

-“khụ khụ” Ngốc quá…!!đừng khóc…

Gia Tuấn lau đi nhũng giọt nước mắt trên khuôn mặt nó, khẻ mĩm cười đau đớn, dù có đau như thế nào cũng không bằng cảm giác ở trong tim khi thấy nó phải rơi nước mắt.

Nó ôm lấy Gia Tuấn, sợ hãi.

-Anh yêu em.- Gia Tuấn cũng ôm chặt lấy nó sợ nó sẽ biến mất.

-Dù em yêu anh chỉ 1% nhỏ nhoi, cũng có thể em không yêu anh cũng nên.—Nó nói lời cay đắng trước tình cảm của Gia Tuấn trong lời nói có chút gì đó thương xót.

-Dù em yêu anh 1%, anh sẽ yêu em 99% đê chúng ta đủ 100% yêu nhau. Còn nếu em thật không yêu anh anh sẽ thay em tạo cho chúng ta 100% để được yêu nhau.

Nó cảm động đến nỗi nước mắt hòa vào nụ cười, biết rằng tình cảm của Gia Tuấn dành cho nó là quá lớn nhưng lòng nó không biết phải làm sao, chỉ biết rằng có một sự rung động không hề nhẹ. ở trong lòng Gia Tuấn nó thấy thoải mái hơn, ấm áp và an toàn lắm nhưng………………..

Đêm hôm đó nó không thể nào ngũ được, khẻ lắc lư sợi dây chuyền của ai đó tặng, có cả chiếc nhẫn nữa, Chiếc nhẫn tỏa sang trong màng đêm đen tối, một màu sáng tượng trương cho hạnh phúc, nó cười đau lòng.

-ông ta gạt em.. không phải ông bán hàng đó đã từng nói hai chiếc nhẫn là một ư? Chúng không thể thiếu nhau, giống như anh và em/…….

Nước mắt kia lăn dài trên gối, nó quẹt đi rồi tự cười bản thân mình.

-Em yêu người khác anh nhé….. người cho em cả một bờ vai để tựa vào, cho em hạnh phúc và sẽ không làm em phải khóc nhưng người đó không phải anh.

Lắc lư một hồi lâu sợ dây chuyên nó ngủ thiết đi lúc nào không hay, giọt nước mắt dù trong giấc ngủ vẫn có thể rơi, màng đêm kia và cả những tiếng gió hiu hiu từng giây lặng lặng cô đơn một mình trong thế giới yên bình kia, những cơn gió lạnh vu vu lướt nhanh qua gò má còn vươn chút giọt nước của nó. Mọi vật lại Im lặng đón chờ ngày mới.

Ban mai kia đã vươn vai dậy từ bao giờ, kéo thêm cả mùi thơm của những loài hoa bách hợp, hăng hái tỏa sáng cùng trời xanh, nó khẻ nhướng đôi mi cong cong, ngáp một cái thật dài, đầu tóc bù xù bước xuống lầu, hôm nay nó sẽ chủ trương nghỉ đi làm một ngày, đến lúc đi làm lại chắc sẽ bị chưởi nhưng không sao lâu lâu vậy cũng vui. Bước chân nó ngừng lại khi nghe tiếng ai đó quen quen.

--Đây là của mami,,, còn đây là của baba… ba mẹ thích không?--- Thảo Anh cười tươi tắn sau chuyến đi chơi cùng Minh Quân, dù chưa cưới nhau nhưng tình cảm của hai người rất tốt, và Thảo Anh cũng bắt đầu tập làm dâu từ từ rồi đấy. Hai anh chị nhà ta không phải không chịu cưới mà là vì nó, nó mới mất đi tình yêu nên không ai muốn để nó nhìn mà tuổi thân nhớ đến quá khứ.

-Con mua quà làm chi cho bề bôn ---- Bà Nguyễn

-Bà này.. con nó có lòng thì bà nhận đi,, không đưa đây tôi nhận--- Ông Nguyễn chọc

-Ông tránh ra chỗ khác chơi,… quà của tôi, ông có rồi còn đòi gì nữa—Bà Nguyễn giựt gói quà lại.

-Thảo Anh chọn lâu lắm đấy mẹ, à mà con heo Bảo Ngọc đâu mẹ.—Minh Quân ngó tây ngó đông tìm kiếm đứa em gái đáng yêu của mình, chắc nó lại ngủ nướng nữa đây nè.

-Ờ hen.. quên mua quà cho đầu heo Bảo Ngọc rồi—Thảo ANh thấy nó đứng trên cầu thang giả bộ nói lớn để ai đó nghe được.

-“Khụ khụ” Gì chứ mày không mua quà cho tao à,, con kia?—nó bay nhanh xuống

-Nhớ em gái đầu heo quá.. –Minh Quân định ôm hôn nó, nó nhanh tay hơn né tránh.

-Mắc ói quá rồi cha nôi?—Nó chu mỏ lêu lêu Minh Quân.

-Con này..—Minh Quân bặm môi.

-Xí…. Mày chết với tao, con háo sắc bỏ bạn, còn chả mua quà cho tao.—Nó mặt ình sự tiếng dần về phía Thảo Anh như muốn ăn tươi nuốt sống.

-chị có mua cho em mà.. --- Thảo ANh lại giở trò chị dâu thực thụ rồi này.

-Con điên… đưa quà đây?—Nó trấn lột bằng sạch, lấy quà à không cướp thì đúng hơn.

-Dám láo với chị à? Chết này.—Thảo Anh nhéo mũi nó

-Ơ… con điên này, gan nhỉ?—Nó trừng mắt tấn công Thảo Anh.

Hahhaha còn lại chi laf những tiếng cười vui vẻ, làm không khí ở nhà nó trở lên sinh động hơn không còn yên ắng như trước nữa, nó lại trở lại là mình của lúc trước, cười nói vui vẻ ma không cần bận tâm ngày mai sẽ như thế nào mình sẽ sống ra sao, và khoảng thời gian này là lúc trong tâm trí nó không vươn vấn chút gì về Hắn . Tụi nó ăn cơm xong thì phi thẳng lên lầu, trong khi ăn sáng, cả nhà cứ cười òa lên vì nó và Thảo Anh người nâng kẻ đỡ, cải nhau í ói, cả ông bà Nguyễn không nhịn được cười

-Mày muốn nhận lời Gia Tuấn à?—thảo Anh nằm dài trên giường nhìn lên trần nhà hỏi nó.

-Chắc có lẽ vậy? Tao nợ Gia Tuấn quá nhiều, nợ tình cảm của anh ấy đến nỗi chẳng thẻ nào trả hết—Nó nằm kế Thảo Anh, nó có vẻ hơi buồn.

-Mày còn yêu Thiên Kỳ… Yêu và nợ là hai chuyện khác nhau, suy nghĩ cho thật kĩ rồi hãy quyết định---- Thảo Anh nhìn đứa bạn của mình mà đua lòng không kém.

-tao không phũ nhận mình còn yêu hắn, cũng không nói tao quen được hắn, nhưng chuyện đó có quan trọng không, khi người cũng đã không còn. Tao biết mình không thể chấp nhận Gia Tuấn nhưng tao làm sao với những gì anh ấy giành cho tao.—Nó nghẹn ngào rơi lệ.

-Tao luôn ủng hộ mày.. miễng mày vui là được, chuyện quá khứ thì để nó đi đừng níu kéo, tao không muốn thấy mày buồn.—Thảo Anh cũng khóc theo, tình bạn giữa Thảo Anh và nó đã trở lên thân thiết lên rất nhiều, và không có gì chia cắt được tình bạn của họ.

Nó nhìn Thảo Anh cười một cái để Thảo Anh không phải lo lắng, nó rất vui khi có được một tình bạn như vậy.

Chương 48: Phải chăng là anh?

Có đôi khi tự hỏi lòng còn phải nhớ bao nhiêu lần........

Đau bao nhiêu lần và yêu bao nhiêu lâu mới đủ cho 1 chữ QUÊN ?!?

Em cũng chẳng thể nào đếm nỗi đã bao nhiêu lần nhớ anh..........

Bao nhiêu lần gọi tên anh ???

Anh đâu biết cái cảm giác trong em ...........

Anh đâu hiểu em đau như thế nào ...

Đã hai ngày nó không đi làm, ở nhà chơi với Thảo Anh, hết đi mua sắm rồi lại đi quậy phá tưng bừng làm Minh Quân lúc nào cũng phải đi dọn chiến trường giùm. Hôm nay nó thật sự phải đi làm, chớ nghĩ hoài bị tống cổ về nhà thì mệt lắm nha.

-CÔ DI CHƠI HAY ĐI LÀM? MUỐN LÀM LÀ LÀM MUỐN NGHĨ LÀ NGHĨ Ư? CÔ COI CHỖ NÀY LÀ NƠI NÀO? NÊU KHÔNG MUỐN LÀM THÌ NGHĨ CHO TÔI NHỜ?

Nó chưa kịp bước vào phòng làm việc đã bị chưởi tơi bời hoa lá, thật sự cái loa phát thanh của anh Quản quá khủng khiếp ai cũng đều nhăn mặt nhìn.

-Em xin lỗi mà? Em bị bệnh chứ bộ? tha cho em đi…. Nhoa nhoa…. Nóng tính nổi mụn đó?- Nó nói dối không chớp mắt, ở nhà chơi mà bảo bị bệnh, thật hết biết.

-tổng giám đốc đã về hôm trước, cô đem cái này lên, tiện thể gặp mặt chào hỏi cho tôi? Nguyên cái công ty này còn có mình cô đó?- Anh quản nói nhẹ nhàng, vì sợ nóng nỗi mụn sẽ hết đẹp trai.

-Dạ, em biết rồi thưa anh Quản đẹp trai?-nó gật đầu nhận tấm hồ sơ, nó không biết mình đến công ty này là để làm việc hay đi làm người chuyển đồ.

-Thôi đi nhanh cho tôi?- Anh Quản xua tay đuổi nó đi., chứ để nó lảng vảng trước mắt thì có nước tức chết.

Nó vừa đi vừa nói xấu ai đó, chân thì dậm dậm kiểu giận dỗi.

Với lại đứng chờ thang máy hết mấy phút liền phát hỏa. chả biết ai ở trong đó mà không chịu ra, làm nó đợi muốn dài cả cổ.nó định đạp một cái cho đỡ tức thì cánh cửa từ từ mở, bên trong chỉ có hai người đúng hai người, ăn mặc lịch sự trang nhã, còn đem kính mát nữa chứ? Làm còn hơn đi ăn trộm.

Nó tìm một góc tựa cái đầu mình vào, đang đứng nhìn từng con số nhảy lên nhảy lên, bỗng như có ai đó đang đụng chạm nó thì phải, vừa lúc thang máy mở ra thì cũng là lúc có chuyện thú vị.

-Đồ biến thái, dám sàm sở tôi?- Nó phanh thẳng tay vào cái mặt của ai đó, một chàng trai đeo kính mát màu đen, tóc quấn quấn, mặc đồ véc trong rất bảnh trai, chỉ cái kính che hết đôi mắt kia cũng đã thấy toát ra vẻ đẹp không lường.

-Cô…. Làm cái quái gì đấy hã?- Nam Phong đưa tay xoa xoa cái má in năm dấu tay của nó.

-Cái đồ háo sắc…. anh xàm sở tôi còn không dám nhận.-Nó trừng mắt, đã xàm sở người ta mà còn không nhận đúng là cái loại đàn ông háo sắc, hôm nay nó không dạy dỗ cái thằng cha này thì nó sẽ.... sẽ... ăn vạ ở đây luôn.

-Cô tưởng cô là ai ?– Nam Phong quát.

-Anh,,,,,,,,,,, tôi chả là ai cả..… đồ trơ trẻn.. không biết vô liêm xĩ , —nó tức muốn chết.

- Cô không cần dùng cánh này để tôi chú ý đến ?Cô đang làm một việc ngu ngốc đấy, loại con gái tầm thường như cô, muốn làm người ấm giường cho tôi còn chưa có tư cách huống gì là?...-Nam Phong tỏa ra sác khí nhìn nó.

“Chát” lại một cái tát ngu ngốc dán lên khuôn mặt đẹp trai kia, người đeo mắt kính đi cùng Nam Phong cũng không nói gì, chỉ há hót mồm miệng nhìn cảnh tượng hoành tráng đấy. Nam Phong ôm má đôi tay vội gỡ cái kính mát ra, mặt đằng đằng sát khí tiến đến nó, khuôn mặt rất đẹp ,đẹp đến nỗi không chút lỗ chân lông, không một hạt mụn, rất mịn rất mịn.

Nó vừa thấy khuôn mặt của Nam Phong thì bờ vai kia khẻ run run, vì Nam Phong đeo kính nên nó không nhìn thấy hết khuôn mặt, nhưng khi thấy rồi, thân người nó khẻ run nên một cái rõ mạnh, hạnh động bắt đầu thiếu kiểm soát.

-Anh…Anh…. Thiên Kỳ? –Nó ôm lấy cổ Nam Phong nước mắt nước mũi tèm nhem, người đứng cạnh Nam Phong được một phen hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác như tượng đá mà nhìn. Cả Nam Phong cũng đứng bất động, với suy nghĩ” cô gái này thật lạ, dùng cả cái cách nhạt nhẻo này đối với anh, đúng là ngu hết thuốc chữa”

-nếu cô muốn tôi có thể miễng cưỡng cùng cô tình một đêm, không có cần phải dụ dỗ tôi bằng cách này, vô bổ?--- Nam Phong rằng giọng nói, nhếch môi một cái.

Đôi tay nó bắt đầu buông lỏng người mình ôm ra, mắt kia vẫn đậm đà mùi vị mặn mặn, nó khẻ lắc đầu, “ không phải, không phải, đây không phải Thiên Kỳ,,, không phải anh ấy,anh ấy không đe tiện như hắn, không phải. …không phải…” đôi chân nó khẻ run run rồi bắt đầu chạy đi, không muốn sự ngộ nhận lại chiếm lấy nó.

-Làm người đẹp khóc kìa? Mày nhẫn tâm quá?—Việt Anh nhìn theo nó.

-Chả liên quan gì tao?-Khí thế lạnh lùng của Nam Phong toát lên, vui vẻ bước về phòng làm việc.

Việt Anh ngã lưng, hút một điếu thuốc cùng với ly caphê nồng nàn , thả hồn mình bay bỗng,

-Cô gái đó, hình như có gì đó bất thường,rất lạ lại thú vị, vừa nhìn thấy mày đã kích động thế, mày quen cô ta hã bạn hiền?—Việt Anh lảy nhải.

-Không?- Câu trả lời dứt khoác lại mang đầy vẻ kiêu hãnh. Nam Phong vẫn làm việc không phiền mà nhấc đầu lên nhìn.

-Không ,mà sao thấy cô ta nhìn mày chứa chan tình cảm ý? Hay mày làm gì con gái người ta rồi chối trách nhiệm.

-Mày có câm không?-- Nam Phong quăng cuốn sổ vào mặt Việt Anh.

-Không? Không nói nữa?--- Việt Anh câm luôn không dám hó hé, không muốn chết sớm.

- Việc đó là do mày làm?- Nam Phong giờ mới buông việc ra tiến đến ghế salông.

-Tao có làm gì đâu?- Việt Anh giả ngu ngơ.

-Còn không? Mày ăn ốc bắt tao đổ vỏ.—Nam phong

-Oan tao lắm, tao chỉ thấy mông cô ta dính gì đó, tốt bụng nên rỡ giùm. Ai dè cô ta phản ứng thoái hóa quá chi?—Việt Anh

-Tốt? mày làm tốt lắm—Trong câu nói ấy của Nam Phong khiến người nghe phải ruồng mình, lạnh như đang ở bắc cực

-HAHAHA.. mà cô ta làm gì trong công ty mình nhĩ ?giỏi thật,, dám tát mày những ba cái, là người đầu tiên dám làm vậy với mày? ahhahaahahha.

-Mày còn trăn trối gì thì nói hết đi?—Nam Phong tựa nhẹ lên ghế, tay đu đưa ly caphê đang bốc thói nghi ngút. Câu nói có chút nguy hiểm không hề nhẹ

Chương 49



Nắng kia oi bức đến nỗi muốn nát lòng người, thế mà những kia nắng vẫn chíu gọi xuống tà ngậm trải dài trên bóng lưng nhỏ bé kia, nó lại khóc một mình, tại sao tất cả đã kết thúc êm đềm giờ lại chỉ vì vài chuyện lại làm nó bật khóc. Nó tự nói với mình.” Tất cả sẽ tốt thôi? Thiên Kỳ đã chết đó là sự thật không thể chối bỏ, còn người vừa rồi.. không phải anh ấy, chỉ là người giống người thôi? Mày đừng có yếu đuối như vậy? không phải anh ấy, nhất định không phải anh ấy, không phải tên biến thái đó? Mạnh mẽ lên tôi ơi?’’ Tự khóc tự trấn an mình, giờ tâm trạng nó cũng nhẹ nhỏm hơn phần nào định đứng lên đi làm việc của mình thì nó nghe thấy một giọng nói.

-Cô em khóc à? Ai chọc người đẹp vậy nói anh xử cho?—Việt Anh ở đâu chui ra nhìn nó cười cười.

-Cảm ơn? Không cần?—Nó nhận ra người này là cái tên đi cùng tên biến thái đó, bạn của biết thái cũng chẳng tốt lành gì nên nó không muốn tiếp xúc nhiều.

-Cô còn giận Nam Phong à?—việt anh

-Ai?-nó ngu ngơ hỏi lại.

-Thì cái tên cô chửi hồi nảy đấy--- Việt Anh nhìn nó.

-Hắn tên Nam Phong không phải Thiên Kỳ à?—Nó lại cố gắng muốn chứng mình điều gì đó, dù đã nhắc nhở bản thân mình nhưng trong lòng có chút vương vấn

-Nam Phong là tổng giám đốc của cô đấy? à Mà Thiên kỳ là ai? Người yêu cô à?—Việt Anh hôm nay lại rất có hứng nói chuyện với người lạ, từ trước đến giờ anh chưa hề nói chuyện với người mới gặp quá ba câu nhưng hôm nay thì lại khác,thường ngày đi chung với Nam Phong nên không nhiều cũng ít bị lây nhiễm bệnh lạnh nhạt.

Nó nghe xong thì đứng dựng dậy, nó không nghe lầm đấy chứ, cái tên biến thái mang bề ngoài giống Thiên Kỳ là tổng giám đốc bên nước ngoài mới chuyển vào, eo ơi! Cuộc đời của nó khổ rồi!

-Hắn ta là tổng giám đốc ư? Thôi chết? Bạn của biến thái cũng không tốt lành gì?--- Nó liếc Việt Anh cái rồi định đi.

-Hình như có sự hiểu lầm thì phải?—Việt Anh chạy theo.

-Mệt quá.. tôi đếch cần biết? --- nó

-này…… này….. –

Hôm nay Việt Anh cảm thấy mình có tí kì lạ không hề nhẹ, tự dưng đi đeo theo một cô gái mình không quen biết, nghĩ đến đây Việt Anh chỉ biết thở dài, rồi lắc đầu, mà cô ta đẹp thật nhìn thoáng qua đã đẹp , khi nhìn kĩ lại càng mê người, cô lại cho anh cảm giác mới lạ không giống như những cô gái mà anh đã từng tiếp xúc.


» Next trang 5

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.