Pair of Vintage Old School Fru
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Chap 44



Nhìn lớp học học trước mặt, bắt đầu từ bây giờ nó phải dũng cảm trước sự quyết định quay về của mình. Hít sâu một hơi lấy can đảm, nó tự tin bước vào lớp. Nó chọn ngành thiết kế trang sức vì nó thấy mình có khiếu trong chuyện này và đây cũng là một sở thích của nó. Nó được giáo viên phân vào nhóm 5 người cùng nhau làm việc. Hai bạn nam có vẻ như rất vui khi nó vào nhóm. Nó và một bạn nữ nữa nói chuyện cũng rất ăn ý. Chỉ còn một người nữa thôi, nếu như hợp nhau thì việc hợp tác chung sau này tốt rồi. Nghe bạn kia nói thì có vẻ như người còn lại là nhóm trưởng, lại còn rất nổi tiếng trong trường. Số nó cũng hên quá đi, toàn quen biết hot boy, hot girl ko.

_Xin lỗi mọi người, mình đến trễ -giọng nói thánh thót này nghe rất là quen

Hôm nay đang đi giữa chừng tự nhiên lại nhớ mình để quên đồ ở nhà nên đến trễ. Bất ngờ hơn là trong nhóm có thêm người mới, mà người này hôm bữa cô mới gặp, Trần Tố Nhi. Nhưng sao cô ta lại ở đây? Mặt Vy lạnh lại, giọng khó chịu hỏi cô gái bên cạnh:

_Ai cho cho cô ta vào nhóm vậy? Ko phải nhóm mình đã đủ người rồi sao?

_Giáo viên nói nhóm mình tốt nhất lớp nên để tụi mình chỉ dẫn cho bạn ấy.........-cô bạn bên cạnh hơi run trước thái độ lạnh nhạt của Vy

_Vậy sao? Vậy thì để mình đi gặp giáo viên nói rõ ràng -Vy cười lạnh quay người bỏ đi

Cô mới ko cần phải hợp tác với con người xấu xa ấy. Cô ta vào nhóm chỉ thêm rắc rối mà thôi.

Nhìn Vy xoay người đi tìm giáo viên phụ trách mà nó cắn môi. Con nhỏ này, thiệt tình muốn giết nó mà. Nó đành phải ngượng ngùng chào ba người kia mà đuổi theo Vy. Khó khăn lắm mới quay về được, ko thể để chuyện nhỏ này cản đường được.

_Vy, dừng lại! -nó hét lên

Vy khựng người lại, nở nụ cười chế giễu trên môi mình, xoay người lại hỏi:

_Sao? Cô quay về rồi lại còn vô nhóm tôi nữa, mục đích của cô là gì? Hay lại muốn chơi tôi một vố nữa?

_Tao ko có! Mày phải tin tao chứ -nó phản bác

_Tin cô? Tôi làm gì phải tin cô? Chuyện năm đó ko phải là kết cục thảm hại của tôi khi tin cô sao? Cô đừng nói đã quên hết chuyện đấy rồi nhá -Vy châm chọc

_Chuyện năm đó là do tao ko đúng, tao xin lỗi mày nhưng mày phải tin tao, mày là người bạn mà tao quý trọng nhất - nó đau khổ nói

_Ko cần nhiều lời, dù sao thì tôi sẽ nói giáo viên chuyển cô sang nhóm khác -Vy lạnh lùng nói

Thấy Vy thật sự sẽ đi nói giáo viên, nó hốt hoảng mà bật thốt lên:

_Điều ước! Mày còn thiếu tao một điều ước đấy!

_Điều ước? -Vy mờ mịt hỏi

_Đúng vậy, là ước nguyện của người chiến thắng. Năm đó tao cá cược thắng, giờ tao muốn thực hiện ước nguyện của mình, mong mày chấp nhận tao vô nhóm -nó rành mạch nói

_Tôi sẽ ko làm -Vy khó chịu

_Thì ra VyVy là con người chỉ nói suông mà thôi, khiến người khác cảm thấy thật thất vọng -nó khích tướng

_Hừ, được thôi. Nhưng cô vào nhóm tôi nếu làm nhóm tôi bị ảnh hưởng gì thì lúc đó tốt nhất cô tự mình cuốn gói ra khỏi nhóm -Vy đã mắc câu

_Cám ơn mày! -nó vui vẻ, cuối cùng cũng thuyết phục được

_Trong nhóm thì phải gọi tôi là nhóm trưởng, đừng có xưng hô loạn như thế, tôi với cô ko thân thiết cho lắm đâu -Vy nhíu mi nói

_Ừm, tao......ách, nhóm trưởng, cám ơn đã cho tôi vào nhóm -nó nuốt nước miếng nói

Cơn giận của Vy thực đáng sợ. Nhưng mà nó cũng sẽ hóa giải mọi hiểu lầm với Vy. Đến lúc đó nhất định phải xử Vy một trận vì đã dồn ép nó hôm nay. Nó cười tủm tỉm chạy theo sau lưng Vy vào lớp.

***

Ko ai biết được thì ra sân sau của trường phổ thông WK cũng nối liền với khu vườn phía Tây trường đại học. Bình thường ít có ai qua lại đây bởi đây bị đồn có ma ám. Cái tin vịt này ko đoán cũng biết là do hắn ta làm. Nó luồn người qua một nhánh cây cao dễ dàng mà đi vào sân sau trường. Cái nơi này vẫn vậy, ko có một bóng người, cũng là nơi cho nó nhiều kỉ niệm.



"Lộp bộp" -hình như là có người đến thì phải, nó trốn vào một bụi cây ngồi xuống.

Là hắn ta, là người mà nó luôn mơ đến. Mắt nó trợn to lên, có vài giọt nước trong suốt sắp tràn ra khỏi hoé mi. Hắn ta vẫn lạnh băng như vậy. Tóc hắn ko còn để dài như trước mà đã cắt hết, để lộ ra vầng trán cao đầy thu hút. Thân hình có có vẻ rắn rỏi hơn trước, nó xúc động đến nỗi muốn nhanh nhào vào lòng hắn. Ko biết hắn ta khi gặp lại mình sẽ như thế nào nhỉ? Có chăng sẽ giống như thái độ của Vy? Mặc kệ, hận cũng được, dù gì nó cũng sẽ ko bỏ lỡ cơ hộ ở bên hắn nữa đâu! Hai năm là quá đủ rồi, nó ko thể lừa gạt bản thân mình nữa.

_Ra đây đi, đừng trốn nữa -giọng điệu lạnh băng vang lên

Nó giật mình, bị phát hiện rồi sao? Thôi thì dù gì cũng phải gặp nhau, cứ đi ra mà gặp. Hai người cũng có nhiều chuyện để nói mà, phải kể sự thật cho hắn biết mới được. Khi nó vừa định bước ra khỏi bụi cây thì ở một nơi khác lại vang lên tiếng oán trách của con gái:

_Nè Hoàng, chẳng lẽ cậu ko biết giả bộ tí à?

_Lớn rồi mà còn thích chơi mấy trò con nít đó nữa, mệt ko hả? -hắn dịu dàng lau mồ hôi trên mặt cô nàng

_Cậu thử đi rồi biết -cô liếc hắn khinh bỉ

_Haha, cậu dư năng lượng mà -Hoàng vui vẻ cười

Cô bạn nhanh chóng giận dỗi mà ko thèm quan tâm đến hắn làm cho hắn phải đứng sang một bên dỗ dành. Nó đứng từ xa nên chỉ nhìn được bóng lưng hắn ta, còn cô gái kia thì có vẻ như có dáng người rất xinh đẹp. Nhưng điều làm nó ko thể nào tin vào mắt mình là bộ dạng thân thiết của hai người. Hai người ấy rốt cuộc có quan hệ gì? Phải chăng hắn đã quên đi sự tồn tại của nó. Nhưng mà nó vẫn luôn hướng tới hắn hơn hai năm nay, sao chuyện này lại có thể xảy ra. Có phải muốn trừng phạt nó ko? Nó thờ thẫn cả người, cũng chẳng biết mình làm sao có thể quay về lớp học. Đầu óc nó trống rỗng, ko muốn đây là sự thật.

_Nhi, ý tưởng sáng tạo của cô trong chủ đề đợt này là gì? -Vy nghiêm túc thảo luận

_.........................

_Nè! Nhi, cô có nghe tôi nói gì ko hả? -Vy thấy nó ko chú tâm nên lay nó

_Sao? -nó ngơ ngác

_Tôi muốn biết ý tưởng sáng tạo của cô trong chủ đề đợt này là gì? -Vy kiên nhẫn hỏi lại

_Thật xin lỗi, hôm nay tôi ko khỏe cho lắm, tôi xin phép về trước, ý tưởng đó tôi sẽ gửi mail cho cô -nó mệt mỏi quay lưng đi về

Thật nhức đầu quá! Nó phải nằm nghỉ mới được. Vy nhìn thấy nó đã bỏ đi xa tức đến đầu bốc khói. Cái con nhỏ đó chẳng khác gì xưa cả. Vẫn thích làm theo ý mình, đúng là ma xui quỷ khiến tự dưng đồng ý cho nó vào nhóm. Vy hít sâu cố gắng giữ bình tĩnh cùng những người khác thảo luận. Tốt nhất là nó nên có một ý tưởng sáng tạo tuyệt vời, ko thì mau chóng cuốn gói ra khỏi nhóm.

***

Tối qua ngủ ko được ngon cho lắm làm mắt nó giờ sưng như gấu trúc vậy. Chỉ cần nghĩ đến hắn ta cùng với một cô nàng nào đó ở bên nhau thôi là nó đã khó chịu lắm rồi. Ko được, nó cần phải uống một ly cafe để tính táo lại mới được. Cạnh trường học hình như có một tiệm cafe, thôi cứ đến đó uống thử đi.

"Leng keng" -tiếng chuông cửa reo lên

_Chào mừng quý khách, chị muốn dùng gì ạ? -nhân viên của quán thân thiện hỏi

_Ừm.....cho tôi một ly Latte, đắng vừa, đừng ngọt quá nhé! -nó nhìn menu nói

_Dạ, ly Latte của quý khách sẽ có ngay, mời quý khách ra bàn ngồi đợi ạ -nhân viên hướng nó cười nói

Nó chọn chỗ ngồi trong một góc khuất, ở đây yên tĩnh tiện cho nó ngồi suy nghĩ. Lúc này vẫn còn khá sớm nên khách cũng ko đông mấy. Chỉ có khoảng vài người mà thôi. Lúc này vừa phải cũng có một nhóm người vào quán nên có vẻ đông hơn.

_Mọi người muốn uống gì đây? Hay là cứ như cũ đi nhé! -Vy hỏi ý kiến

_Ừ, như vậy đi -Tùng cùng Bảo gật đầu đồng ý

_Khoan đã, hôm nay chị muốn uống thử Frappuccino -cô gái sau lưng Vy nói

_Cậu lại muốn thử vị mới sao? -giọng nói quen thuộc vang lên

_Tất nhiên rồi, chúng ta ra đằng kia ngồi đi -cô chạy ngay đến chỗ mình chọn

Từ lúc Vy lên tiếng đã khiến nó chú ý nên ngước lên nhìn, ko ngờ bọn hắn cũng ở đây. Anh Bảo vẫn như vậy. Trầm tính và ít nói, nhìn anh chững chạc hơn trước rất nhiều. Tùng thì cứ dính sát lấy Vy ko rời. Nghe Ann nói thì họ đã bắt đầu lại, hạnh phúc thật đấy. Chị Ann thì ko có đi chung, chắc là bận nghiên cứu trong trường rồi. Nhưng khi nó nhìn đến cô gái bên cạnh hắn thì cả người liền cứng đờ. Đó ko phải là cô gái cùng với hắn ở sau sân trường hôm qua chứ?

_Hi, em là em Tố Nhi phải ko? Còn nhớ chị ko? Chị là Mai, em đã gặp trong phòng mỹ thuật mấy ngày trước đó!

Mai vừa nhìn đến bên góc quán cafe liền phát hiện cô bé này. Vốn Mai nhìn liền nhận ra Nhi là vì cô bé này để lại cho cô một ấn tượng. Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt bướng bỉnh nhưng lại pha chút cô đơn, tuy cô nhóc này hay cười nhưng nụ cười có phần gượng ép. Là một người nhạy cảm nên Mai dễ dàng nhìn thấu điều này.

Bị Mai hỏi bất ngờ nên nó lúng túng trả lời "Vâng" một tiếng. Đúng lúc hắn ta từ sau lưng Mai xuất hiện làm nó ko khỏi lo lắng.

_Cậu đang nói chuyện với ai thế? -hắn hỏi

_À là đàn em đó, hôm đó em ấy còn say mê nhìn tấm hình của cậu trong phòng mỹ thuật nữa cơ, cậu lại có thêm một fan hâm mộ rồi đấy -Mai trêu đùa

_Vậy sao? Vậy thì tớ phải xem mặt cô ấy như thế nào............-vừa nói hắn vừa ngước lên nhìn cô gái trong miệng Mai

Khi hai ánh mắt chạm nhau, ko gian xung quanh như dừng lại. Nó có thể nghe rõ lấy nhịp tim đang đập của mình. Là nó sao? Sao nó lại quay lại? Người con gái làm hắn đau khổ đã bỏ đi sao giờ lại quay về. Lúc đó, hắn rất hận nó. Hận nó vì sao lại gạt hắn? Hận nó sao có thể mang mặt nạ lừa dối như thế? Còn có thể diễn xuất đạt như thế, ngay cả hắn cũng bị nó xoay cho một vòng. Thì ra tình cảm của nó lại nghèo mạt như vậy. Dám lấy tình cảm ra làm trò đùa, con người nó thật đê tiện. Cho đến khi hắn gặp lại Mai - con gái một người bạn của mẹ, vốn là bạn thanh mai trúc mã hồi nhỏ của hắn. Cô nàng có cá tính hoạt bát, lại quen biết từ nhỏ nên cả hai nói chuyện rất thoải mái. Nhờ Mai mà hắn dần lấy lại cân bằng trong cuộc sống, cũng đã biết chấp nhận sự thật. Hơn hai năm qua, cuộc sống của hắn cũng tốt lên nhiều nhưng hắn vẫn ko thể ko quên được vết thương mà quá khứ mang lại. Điều này luôn làm hắn cảm thấy ko đuợc thoải mái. Nhiều khi hận còn mang tên gọi khác là yêu. Vì yêu nên hận, mà hận càng sâu đậm chứng tỏ nguời ấy yêu mình rất nhiều.
Nó thấy hắn trầm tư, ko biết hắn ta nghĩ gì. Chẳng lẽ ko muốn nhìn thấy nó sao? Nó ko muốn cứ im lặng như vậy nữa, nhiều lúc im lặng thật sự đáng sợ. Nó ko được tự nhiên mở miệng chào hỏi:

_Đã lâu ko gặp rồi....

_...Ừm, đã lâu ko gặp -hắn bình tĩnh nói

_Em......anh.....anh có khoẻ ko? -nó cắn môi hỏi

_Cám ơn, tôi rất tốt -thì ra gặp lại nói chuyện cũng ko khó đến vậy

_Hai người quen nhau sao? -Mai tò mò

_Ừm, chỉ là người quen cũ mà thôi -lời nói của hắn như gáo nước lạnh tạt vào mặt nó vậy

Cái gì mà "người quen cũ" cơ chứ? Nó quay lại đây ko phải là để nghe điều này. Nó ko muốn cứ như vậy mà kết thúc. Cái này đâu phải là cái kết mà nó mong muốn. Ngăn lại những giọt nước mắt sắp tràn ra khỏi mi, nó thầm nhủ với lòng "Ko sao đâu, mình ko thể để mất anh ấy được". Ích kỷ thì sao chứ? Cô cũng ko phải là một người độ lượng. Bây giờ nó ở lại đây thì chỉ càng tăng thêm cái cảm giác khó chịu trong lòng mà thôi. Tốt nhất nên rời khỏi đây thôi.

_Xin lỗi, em có chút chuyện bận nên về trước -nó xoay người đi trước

_Hơ, em ấy sao vậy nhỉ? -Mai khó hiểu nhìn Hoàng

Hoàng nhún vai tỏ vẻ ko biết gì. Đối với việc nó trở về bất ngờ thế này thì Hoàng vẫn chưa kịp tiêu hóa nổi. Nói ko còn cảm giác gì với nó thì là nói dối. Nhưng hắn ko thể lại quay về với người từng lừa gạt mình được. Hắn đang đấu tranh với từng suy nghĩ trong đầu. Phải làm gì với nó đây?

_Ủa chị ơi, Latte của chị nè! -cô nhân viên hốt hoảng khi thấy nó bỏ đi

_Ừm, cám ơn -nó đưa tay lấy ly Latte từ nhân viên, đồng thời rút tiền trả, ko nhanh ko chậm mà bỏ đi

Nó sợ hãi cái cảm giác này. Cái cảm giác như mới vừa trên thiên đàng rớt xuống địa ngục vậy. Gặp lại hắn nó rất vui nhưng lại nhảy ra cô gái tên Mai ấy, rốt cuộc Mai và hắn có quan hệ gì?

_Đó ko phải là Tố Nhi sao? -Vy nhíu mày

_Sao? Cô ta trở về sao? -Tùng ngạc nhiên

_Ừm, cô ấy học ở khoa em, mà lại còn chung nhóm nữa -Vy thản nhiên trả lời

_Cô ta mặt dày thật đấy! Đã gây ra chuyện như thế mà còn dám quay lại........ơ này Bảo, mày chạy đi đâu thế? -Tùng đang nói giữa chừng lại thấy thằng bạn tông cửa bỏ ra ngoài

Bảo từ lúc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì đã ko thể nào rời mắt khỏi. Cho đến khi nghe tiếng xác định đó là nó qua miệng em gái mình thì ko kịp suy nghĩ nhiều mà tông cửa chạy theo nó. Hai năm cũng đã trôi qua rồi, chuyện quá khứ thôi thì cũng gạt xuống thôi. Bây giờ anh cũng đã trưởng thành hơn trước rồi, thay vì hận cả đời sao ko thử tha thứ cho họ một lần. Mắt thấy nó cứ cắm đầu đi nhanh về phía trước mà ko thấy mình ở ngay đằng sau, Bảo đành hét to gọi lại:

_Tố Nhi, em dừng lại đi!

_Hở?

Đang đi lại nghe có người gọi tên nó nên nó dừng bước lại, xoay người nhìn về người đối diện. Lâu ko gặp, anh ấy sao lại đuổi theo mình? Chẳng lẽ muốn chửi cho mình một tăng sao?

_Nhi, em đã quay trở lại rồi sao? -Bảo thấy nó dừng lại mới nhanh bước đến gần nó cười hỏi thăm

_Vâng, anh vẫn khoẻ chứ? -nó ko ngờ Bảo lại cười với mình

_Anh khỏe, em bây giờ sống ở đâu hả? -Bảo vẫn nhớ nhà nó đã bán rồi, vậy giờ nó đang sống ở đâu

_À, em đang sống cùng ông nội, cũng tốt lắm -nó cười gượng

_Mấy năm nay ko nghe tin tức gì từ em hết, anh còn tưởng em bốc hơi luôn rồi chứ -Bảo nói đùa

_Chuyện........ừm.....chuyện đó anh ko hận em sao? -nó cúi đầu hỏi

_Ko hận. Nếu suốt ngày ôm nỗi hận mà sống sẽ rất khó chịu, hơn nữa anh nghĩ trong chuyện đó em có nỗi khổ riêng, anh sẽ đợi đến khi em nói sự thật với anh.

Đúng vậy, Bảo vẫn cảm thấy có gì đó rất kì lạ trong chuyện này. Nhưng mà điểm kì lạ ấy anh vẫn ko biết nó là gì. Đối với anh mà nói, Tố Nhi là một cô nhóc lém lỉnh, hay tạo ra những trò đùa kì quái khiến mọi người đều cảm thấy vui vẻ. Còn nữa, Bảo thấy tình cảm mà nó đối xử với em gái mình cùng mọi người đều rất tốt. Nếu như đấy chỉ là đóng kịch thôi thì sao anh lại thấy tia thật lòng trong mắt nó chứ. Anh vẫn luôn tin đến một ngày nào đó nó sẽ nói ra sự thật. Ko cần bắt ép, nếu nó muốn nói, tự khắc lúc đó nó sẽ tự mình nói ra. Anh sẽ đợi.

Anh ấy thì ra ko còn hận mình nữa sao? Tốt quá đi, rốt cuộc mình cũng có thể có thêm một người bạn quay lại rồi. Nó rất cảm động vì lời Bảo nói. Đến cả Bảo cũng có thể nhìn ra được vụ việc sao hắn ta lại ko thấy được nhỉ? Nó lại nghĩ đến cảnh khi nó đang khổ sở điều trị bệnh hai năm qua còn hắn lạ đang vui vẻ bên Mai nó lại bực tức. Ko được như thế! Ko phải nó muốn hắn sống vui vẻ nên mới lựa chọn rời đi sao? Bây giờ nó về rồi, muốn hay ko muốn thì nó vẫn phải ở bên hắn.

_Cám ơn anh -nó vui vẻ lên hẳn

_Nghe nói em chung nhóm với Vy sao? Chắc nó lại gây khó dễ cho em rồi -Bảo thở dài

_Cũng ko có gì đâu, chẳng qua là cậu ấy vẫn còn nhớ đến chuyện cũ mà -nó lắc đầu cười

_Ừ, có gì sau này chúng ta thường xuyên gặp mặt nhau đi, mình là bạn bè mà phải ko? -Bảo hỏi

_Vâng -nó trả lời

_Giờ em về trường luôn sao, chúng ta cùng về luôn nhé? -Bảo nhìn cách đó ko xa là trường học nên đoán là nó về trường

_Dạ, mình cùng đi thôi -nó sảng khoái cười

Bạn bè, người thân chính là chỗ trụ lớn nhất của nó. Nó rất biết ơn trời vì đã ko cướp hết đi của nó mọi thứ. Nó nhất định phải sống thật hạnh phúc mới được!


Chap 45



Tại quán cafe.....

_Bảo đâu rồi? -Mai ko thấy Bảo đâu nên quay sang hỏi Tùng

_Chẳng biết, tự nhiên lại tông cửa chạy đi. À mà này, Tố Nhi về rồi hả? -Tùng thăm dò hắn

_Ừm, mới gặp xong -hắn thản nhiên

_Cô ta khi ko lại dám quay về, bây giờ còn chung nhóm học với VyVy nữa, ko biết lại mưu tính gì nữa? -Tùng khó chịu

_Hai người đang nói gì vậy? Tố Nhi có liên quan gì đến chuyện này chứ? -Mai mờ mịt

_Cậu ko biết chứ cô ta chính là bạn.........

_TÙNG, IM MIỆNG! -hắn gắt

Tùng biểu tình kì lạ nhìn hắn. Sao lại ko cho mình nói chuyện xưa? Rốt cuộc thì cậu ta đang nghĩ gì thế? Thở dài một hơi, hắn nhìn bạn mình rồi chậm rãi trả lời:

_Có một số chuyện, quên đi thì tốt hơn.....

Cái gì mà quên đi hả? Cái thằng ngu ngốc này rốt cuộc đã bị con Tố Nhi đó chuốc bùa mê gì rồi? Nhớ lại lúc trước, khi anh tìm đến thăm hắn ta, hắn ta nhếch nhác như thế nào. Cả người trông đến đều thảm. Còn nhìn đến thảm hơn anh khi bị Vy từ chối nữa. Thiệt tình, trên đời còn nhiều con gái tốt, tự dưng ko may nhắm phải kẻ lừa đảo. Gặp phải anh còn shock, huống chi lại là cái tên cao ngạo này. Nhưng mà ko phải ko nói, Tố Nhi thật sự ko có tính người! Cô ta sao có thể lấy tình cảm làm trò đùa, ko sợ bị bỏng sao? Một người như thế ko đáng để hắn ta đáng đau lòng. Khi ấy anh còn tức giận đến nỗi lôi hắn ra đánh một trận. Hắn ta là Nguyễn Hoàng đấy! Thân là vị giám đốc ẩn danh nổi tiếng của giới tài chính, mà còn mang thêm cái danh phận đại ca của K, sao có thể chỉ vì một đứa con gái mà khiến bản thân mình sống như cái xác thế này? Hừ, anh đã ko tiếc lời khuyên nhủ hắn, nhưng mà cái tên đáng ghét này chỉ liếc nhìn anh một cái rồi nói cái gì:

"Mày có biết cảm giác yêu nhưng ko thể yêu, hận nhưng ko thể hận ko? Cảm giác đó khiến tao bất lực mày ạ, tao ko hiểu sao cô ấy có thể mang mặt nạ như vậy mà vẫn sống thoải mái được. Nhiều khi tao chỉ muốn làm một người bình thường, ko phải là Nguyễn Hoàng, ko phải là vị giám đốc tài giỏi, hay là cả đại ca của K nữa. Có lẽ khi ấy sẽ có người thực sự yêu thích tao chứ ko phải nịnh hót giả tạo hay là tiếp cận với mục đích riêng. Tưởng đang sống trong hạnh phúc nhưng "bùm" một cái, hóa ra chỉ là cái bẫy lắp sẵn. Tao mệt lắm, mày biết ko?........"

"Mệt" cái gì chứ? Tuy nói vậy nhưng Tùng vẫn biết nỗi lòng thằng bạn. Nếu có thể sinh ra lần nữa, anh cũng ko muốn mình là con trai của một gia đình giàu có. Người ngoài nhìn vào chỉ biết đánh giá mức độ giàu sang hay thành công của họ. Tất nhiên, đó chỉ là vẻ hào nhoáng. Giàu sang? Nếu muốn sống trong cảnh đấu nhau từng ngày chỉ để giành lấy cái danh. Thành công? Nếu bạn bị bắt ép học tập điên cuồng hay những việc mình ko thích làm chỉ để trở thành người kế nghiệp tương lai. Ko dừng lại ở mức độ như vậy mà ngay cả bạn cũng phải ngày đêm đề phòng những người xung quanh bởi bạn chẳng biết họ là bạn hay là thù. Sống như vậy thật ko dễ dàng. Mà đối với Hoàng có lẽ là cú shock lớn. Bởi lẽ hắn ta là người cẩn trọng, ko dễ gì buông xuống đề phòng, vậy mà khi buông xuống cái kết lại........... Tùng ko nói gì nữa, im lặng ngồi xuống chỗ mình. Hừ, muốn làm gì thì làm, anh ko thèm quan tâm nữa.

Mai dấu hỏi đầy đầu. Bọn người này nói cái giống gì vậy trời? Mang theo nguyên bụng thắc mắc nhìn ba người kia. Vy nhìn ko khí hơi căng thẳng nên đành lên tiếng phá vỡ:

_À, hụ.....hụ....hì, nghe nói chị đạt giải trong cuộc thi vẽ quốc tế đúng ko? Em chúc mừng chị nhá!

_Cám ơn em -Mai cười vui vẻ

_Vậy có phải chị sẽ đi tu nghiệp bên Pháp ko? Đó là giải thưởng cho người thắng cuộc mà -Vy tò mò

_Ừm.....chuyện này chị vẫn còn đang suy nghĩ -Mai ngượng ngùng trả lời

_Dạ -Vy nhìn Mai thấy trên cổ Mai có một sợi dây chuyền lấp lánh làm cô chú ý

Sợi dây chuyền với nửa chiếc cánh thiên thần rất đẹp nhưng sao trông nó lại quen đến vậy? Hình như đã gặp qua ở đâu, nhưng mà ở đâu nhỉ? Cố nhớ lại coi..... A! Đúng, nó cũng có một sợi dây chuyền y chang như vậy. Nhưng sao lại trùng hợp đến thế nhỉ?

_À Vy, có phải cô bé lúc nãy mọi người quen ko? -Mai hỏi thẳng

Bởi đột nhiên Mai lại hỏi đến nó làm cho cả ba người đều giật mình. Vy nhìn sang Tùng và hắn nhưng cả hai người này đều giả vờ như ko nhìn thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Vy. Vy đành cắn môi trả lời, chết thì chết, tại hai người ko chịu giúp tôi đó:

_Ách, thì.......là.....bạn học cũ.

_Bạn học cũ? Vậy sao thái độ của mọi người lại kì lạ như thế chứ? -Mai vẫn chưa tin

_Thì....-Vy ấp úng

_Đừng làm khó em ấy nữa, cô gái đó là bạn gái cũ của mình -Hoàng nhẹ nhàng nói

_Hả? Cái người đã làm cậu tổn thương ấy sao? Nhưng sao mình nhìn cô bé hiền lắm mà -Mai ngạc nhiên

_Cậu đừng để vẻ ngoài của cô ta đánh lừa -Tùng chen vào

Mai nửa tin nửa ko. Dù sao thì khi tiếp xúc với cô bé, Mai vẫn thấy nó là một người tốt. Chuyện này tạm thời tìm hiểu sau đi.

_Ừm.......mà nãy Tùng nói cô bé trong nhóm em à? Vậy có gì đặc biệt ko? -Mai tò mò hỏi

_Cái này thì....à, đúng rồi! Ý tưởng sáng tạo của cô ấy ko tồi -Vy khen

_Vậy sao? Kể rõ cho chị nghe đi -Mai hứng thú

_Thì chủ đề đợt này tình yêu cho nên nhóm em mỗi người phải đưa ra một ý tưởng. Trong đó thì ý tưởng của Nhi là sợi dây chuyền hình chiếc lá -Vy trả lời

_Anh thấy nó cũng bình thường thôi mà -Tùng nói

_Đúng là bình thường nếu ko để chiếc lá ôm lấy một giọt sương! -Vy cảm thán

_Ôm lấy giọt sương? -Tùng ko hiểu cho lắm

_Cô ấy nói rằng tình yêu cũng giống với cơn mưa vậy. Tình yêu đến bất ngờ như trời đột nhiên lại đổ mưa vậy. Khi yêu tuy sẽ có vui vẻ, hạnh phúc nhưng vẫn ko tránh xảy ra xung đột, hiểu lầm. Trời mưa có lớn như thế nào thì nó vẫn sẽ tạnh, cô ấy tin rằng tình yêu cũng sẽ như thế! Mọi hiểu lầm đều sẽ bị cơn mưa dội sạch, chỉ để lại những gì ngọt ngào cùng tốt đẹp như giọt sương đọng lại trên chiếc lá vậy....-Vy trích dẫn lời nói của nó


_Wow, cô bé có suy nghĩ tuyệt vời đấy chứ! -Mai khen ngợi

_Đúng vậy -Vy cũng cùng suy nghĩ với Mai

Tuy Vy rất ghét nó nhưng cô luôn là người công tư phân minh. Nếu là có tài, vậy thì cô sẽ ko ngại khen ngợi. Nhưng xét về mức độ tình cảm thì cô vẫn chưa thể tha thứ cho hành động ngu xuẩn kia của nó.

Hoàng ở một bên chăm chú lắng nghe. Hiểu lầm cùng xung đột đều sẽ dội sạch sao? Nếu vậy thì sao hắn và nó lại đi đến bước này? Hay thật sự là hiểu lầm? Hay ko nên lùi một bước nhỉ? Cố chấp sẽ đánh mất tất cả. Tố Nhi, anh nên làm như thế nào với em đây?

***

Hôm nay nó đi đến căn hộ mà trước đây đã từng sống với hắn. Hai năm đã trôi qua, ko biết hắn có còn hay ko đã chuyển đi? Đứng trước cánh cửa nhà, có nên hay ko bấm chuông. Nếu hắn ko có ở đây thì sao? Chẳng phải lúc đó lại uổng công đến đây à. Nhưng còn nếu hắn ở nhà? Vậy lúc đó nó nên nói gì? Haizzzz, thôi hay về đi. Đứng ở đây mãi như thế này cũng ko được tốt cho lắm thì phải. Đúng lúc nó đang định xoay người bỏ đi thì sau lưng lại truyền đến tiếng mở cửa. Nó mỉm cười xoay lại, phải chăng là hắn ta?

Sáng nay là ngày nghỉ, cho nên hắn mới tranh thủ dẫn Bé Bự đi dạo. Sau khi nó bỏ đi, hắn cũng đã lo xong chuyện về mấy người tham ô trong tòa nhà. Những tài liệu nó lấy đi vẫn may chỉ là bản sao mà thôi. Bản gốc hắn đã cho người cất giấu ở một nơi kỹ lưỡng cho nên vụ việc mới nganh được giải quyết. Hắn cũng định trở lại nhà nhưng trong lòng lại bất chi bất giác ở lại đây cũng hơn hai năm rồi. Nhiều lúc hắn tự hỏi mình sao lại ko rời đi? Là nuối tiếc hay còn là gì nữa? Hắn ko thể lý giải, cũng hề muốn lý giải. Hắn sợ phải đối mặt với sự thật. Lúc hắn mở cửa, lại vô tình thấy nó đang đứng trước nhà mình, ko khỏi bất ngờ. Sao nó lại xuất hiện ở đây?

Là hắn thật. Thì ra hắn vẫn luôn ở đây. Vậy hắn có hay ko còn trách mình năm đó đã gây ra tổn thương lớn như vậy? Hai người cứ như thế nhìn nhau cho đến khi tiếng động nhỏ dưới chân vang lên.

_Grừ..........

Nó mở to mắt nhìn cục bông dưới chân. Đây ko phải là Bé Bự sao? Đã lớn như thế này rồi, suýt ko nhận ra.

_Ôi Bé Bự, tao nhớ mày lắm! -nó mừng rỡ định lấy tay sờ Bé Bự nhưng lại bị nó sủa cho nên đành rút tay lại

Nhìn vẻ mặt thất vọng của nó, hắn cũng ko đành lòng, nhẹ an ủi:

_Cô thông cảm, hai năm ko gặp lại, có lẽ nó đã quên. Nhưng mà cô đừng buồn, đợi tí nữa nó quen mùi cô thì lại dính đến đấy!

_Cám ơn anh -nó cảm kích nhìn hắn

_Ko có gì. Nhưng sao cô lại đến đây? -hắn nghĩ nó đến đây hẳn phải có lý do

_À thì.....em có đi ngang qua đây nên ghé qua đây thăm an....à ko, thăm Bé Bự -suýt nói ra

_Vậy sao? Vừa lúc tôi đang tínb dẫn nó đi dạo, hay cùng đi đi -hắn đề nghị

_Vậy thì tốt quá! -nó vui mừng

Ko nghĩ đến đây gặp hắn mà còn được đi dạo chung nữa! Ôi nó sắp mãn nguyện chết mất! Bọn họ đi dạo trong khuôn viên của tòa nhà. Thời tiết hôm nay rất đẹp. Sau một hồi chơi đùa thì có lẽ Bé Bự đã dần nhận ra mùi của chủ nhân cũ nên rất vui mừng cùng chơi với nó. Hắn nhìn cảnh này lại nhớ đến quá khứ trước đây. Ko phải cảnh này vẫn thường xuyên lập lại sao? Khi ấy vô tư, vô lo, chỉ có tiếng cười cùng ấm áp bao quanh. Nhưng nhìn lại bây giờ, mỗi người một nơi, hạnh phúc và ấm áp kia ở đâu?

Lúc đi ngang qua cửa hàng thú cưng, nó kêu hắn cùng Bé Bự đứng ngoài cửa đợi. Chẳng biết nó muốn làm gì nhỉ? Bé Bự thấy nó bỏ vào trong cũng muốn đi theo nhưng đã bị hắn giữ lại. Hắn dịu dàng xoa đầu cún cưng:

_Mày ấy! Cô ấy bỏ mày đi hai năm, chỉ vừa mới chơi với mày một tí mày liền quấn quít lấy người ta rồi.

Bé Bự nghe ko hiểu lời chủ nhân nói, tưởng hắn đang khen mình nên vẫy đuôi tíu tít cọ đầu vào ống quần hắn. Hắn nhìn hành động làm nũng này thì buồn cười, nhẹ thở dài nói:

_Haizzz, mày biết ko, thì ra tao vẫn ko quên được cô ấy.......

_Này, hai người đang nói gì vậy? -nó bước ra khỏi cửa hàng với một túi xách trên tay

_Ko có gì. Mà cô mua gì thế? -hắn hướng túi xách trên tay nó hỏi

_À, quà cho Bé Bự đấy!

Nói xong nó lấy trong túi ra chiếc vòng màu xanh tinh có khắc tên của Bé Bự ở trên mà đeo vào đầu cún cưng. Cái vòng cổ kia đã cũ rồi nên nó mới có ý định đổi một cái mới. Nó cầm chiếc vòng cổ cũ định vứt đi thì nghe thấy hắn bảo dừng lại rồi nhận lại chiếc vòng cổ từ tay nó. Sao thế nhỉ? Hắn ta giữ lại cái này làm chi?

_Anh giữ lại nó chi vậy? -nó khiếu kì

_Ừm.........đi dạo nãy giờ mệt rồi, chúng ta tìm chỗ nào ngồi nghỉ đi -hắn lảng sang chuyện khác

_Cũng được -nó đồng ý

Cả hai cùng ngồi nghỉ chân trong một tiệm thức ăn. Đồ ăn ở đây rất ngon. Trước kia, mỗi lần nó ngủ dậy trễ ko kịp chuẩn bị điểm tâm thì đã thấy hắn mang về một bọc thức ăn. Thức ăn đấy chính là của quán này. Tưởng niệm lại quá khứ ngọt ngào, miệng nó lại bất giác cong lên.

_Sao tự nhiên lại cười vậy? -hắn nhìn nó hỏi

_À, tại đang nghĩ đến chuyện vui thôi -nó lắc đầu nói

Ko khí lại trầm mặc. Khi ngồi gần như vậy, hắn mới có dịp quan sát kĩ đến nó. Gương mặt vẫn xinh đẹp như thế, thân hình nhìn gầy gò hơn trước. Hơn hai năm qua, cuộc sống của nó liệu có bình yên? Nó cả người đều bị hắn nhìn đến nổi da gà, đành mở miệng nói:

_Hụ....nghe nói anh đang học ở lớp đặc biệt.....ừm, anh rất tài giỏi.

_Cám ơn -hắn lạnh băng trả lời
_Ha.....anh.....anh cùng chị Mai có quan hệ gì vậy? -nó đang nói cái gì vậy trời

_Hả? -hắn ko nghe nhầm chứ

_Ý em là.....chị Mai có quan hệ gì với anh -Xong, nó đập đầu xuống đất chết luôn

_Cái đó tôi nghĩ ko liên quan đến cô thì phải? -hắn châm biếm

_Sao ko chứ! Anh là người mà em luôn thích mà.....-nó kịp phản ứng mình đang nói cái gì

Hắn nhíu mi nhìn nó. Cô gái này có biết mình đang nói gì ko vậy? Nhanh dấu đi cảm xúc trong lòng, hắn bình tĩnh hỏi:

_Nếu như cô nói thích tôi vậy sao từ đầu lại lừa gạt tôi?

_Em ko có, chuyện đó là.......là.......-nó ấp a ấp úng

_Là gì? -hắn kiên nhẫn hỏi lại

Nó nhìn hắn chăm chú. Có hay ko nên nói ra? Nhưng nếu nói ra như vậy lỡ hắn ko còn thích mình mà thương hại mình thì sao? Nó mới ko cần như thế! Phải cho hắn quay về bên mình một cách đàng hoàng, nó tin mình sẽ khiến hắn một lần nữa lại thích mình.

_Chuyện đó em tạm thời ko thể nói ra nhưng sự thật em vẫn luôn thích anh -nó nhìn vào mắt hắn thâm tình nói

_Tôi ko tin cô nữa -hắn lạnh lùng cự tuyệt

Nó đâu ngờ hắn sẽ nói như vậy. Tim tuy đau nhưng vẻ ngoài vẫn cố gắng duy trì thản nhiên, kiên định mà nói:

_Mặc kệ anh có tin hay ko, nhưng Tố Nhi em đời này sẽ chỉ yêu thích mình anh.

Hoàng ko ngờ nó lại can đảm mà nói hết ra nhưng anh vẫn lạnh lùng cười. Ko sai, đây chính là vẻ bướng bỉnh đã từng làm hắn rung động. Nhưng anh vẫn ko thể tin được lời nó nói cho lắm. Nó nhìn vẻ mặt ko tin tưởng của hắn làm cho nó nhịn xuống một hồi, mỉm cười hướng hắn nói:

_Ko sao, dù gì em cũng đã quyết định anh là của em. Cho dù có phải cướp từ tay người khác em cũng ko sợ. Vậy cho nên anh mau chóng chấp nhận em đi!

Nó nói xong cũng cầm theo túi xách đứng dậy chào hắn rồi ra về. Nếu còn nói nữa, nó sợ sẽ nhịn ko được mà khóc lên mất.

Nhìn bóng dáng luống cuống bỏ đi của nó làm hắn thấy buồn cười. Thì ra nó còn có bộ mặt khác. Ko tiếc lời đe dọa hắn, muốn lấy tim hắn lại sao? Vậy thì phải xem nó có chiêu gì. Hắn ghi nhớ những điều nó nói một lần nữa, tốt lắm, tôi sẽ đợi em.

***

_Hoàng! Chiếc vòng cổ mình tặng Bé Bự đi đâu rồi hả? -Mai chất vấn

Bé Bự là bạn tốt của cô. Nó với cô rất thân thiết. Chiếc vòng cổ kia là do cô chính tay làm đưa cho Bé Bự đeo vào. Tự nhiên bây giờ trên cổ của nó lại là một chiếc vòng cổ khác. Tuy trông rất đẹp nhưng vẫn ko bằng tình cảm cô đã mất công ngồi làm chiếc vòng cổ cũ. Mà hôm nay Bé Bự còn có thêm vài bộ quần áo mới. Nếu nói là hắn ta tự mua, Mai nhất quyết sẽ ko tin bởi việc này cô luôn làm thay hắn. Hắn ta bận ngập đầu ấy, sao mà có thời gian đi mua mấy cái này. Mà nếu có đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ ko làm mấy việc dư hơi này. Chắc chắn là có người đã đến đây chơi với Bé Bự. Nhưng mà là ai mới được! Hay là cô bé đó?

_Trong túi áo đằng kia kìa -hắn lười biếng vươn tay chỉ

_Sao tự nhiên lại đổi vòng của Bé Bự? -Mai chạy theo hướng hắn chỉ lấy chiếc vòng cổ từ trong túi ra

_Tại mình thấy nó cũ rồi nên đổi cái mới -hắn trả lời

_Cũ gì chứ? Nhìn vẫn còn tốt lắm ấy, huống chi lại chính tay mình làm -Mai ko cho là đúng cãi

Hoàng lắc đầu nhìn Mai. Cái đó cũng ko phải do hắn muốn đổi mà là quà của nó cho Bé Bự. Dù gì nó cũng từng là chủ của Bé Bự, nếu mà từ chối sẽ khiến nó đau lòng. Hắn cũng quá là tốt đi.

_Bé Bự lại đây, chị đổi vòng cổ lại nào -Mai gỡ xuống chiếc vòng cổ kia mà đeo chiếc vòng của mình làm cho Bé Bự

_Nè Mai, cái này.......-Hắn định nói nhưng thấy vẻ mặt muốn khóc của Mai làm hắn im bặt

_Cậu thấy mới nói cũ đúng ko? Chiếc vòng là mình đặt rất nhiều tình cảm vào đó, giờ cậu lại chê nó cũ mà ném đi hả? -Mai uất ức nói

_Ách, mình như thế hồi nào? -Hắn gãi đầu hỏi

_Còn ko? Cậu đã tháo xuống chiếc vòng cổ của mình rồi đeo cái khác cho Bé Bự đó -Mai dẩu môi

_Sau này sẽ ko có nữa, cậu mau lại đây ăn trái cây này -hắn dời sự chú ý của Mai

Mai lúc đầu còn ngoan ngoãn, yên tĩnh vừa ăn trái cây, vừa xem phim. Nhưng mà mắt lại cứ liếc sang người ngồi bên cạnh cứ chằm chằm nhìn vào màn hình điện thoại. Hắn ta xem ảnh ai mà chú tâm thế ko biết? Có khi nào lại là mấy thứ đen tối mà bọn con trai vẫn thường hay xem ko? Tò mò chết mất! Mai nhẹ người chồm qua giựt điện thoại trong tay Hoàng, vừa lúc bắt gặp tấm ảnh trong điện thoại là chụp nó. Nụ cười trên gương mặt nó trong ảnh rất tươi vui, khác hẳn hoàn toàn với nụ cười gượng gạo bây giờ. Nhưng đó ko phải là thứ lôi kéo sự chú ý của Mai mà là thứ đeo trên cổ nó, sợi dây chuyền với một nửa chiếc cánh thiên thần giống hệt cái cô đang mang. Thật ra sợi dây chuyền này là do Mai lấy từ hắn. Hôm đó tình cờ thấy trên bàn hắn có sợi dây chuyền, tưởng hắn mua quà tặng sinh nhật mình nên cô rất tự nhiên mà đeo vô. Đợi khi hắn về thấy cô đeo sợi dây, mặt tuy tái xanh lại nhưng cũng ko thèm nói gì. Chỉ lẩm bẩm cái gì ấy. Lúc ấy cũng ko suy nghĩ nhiều, bây giờ mới vỡ lẽ thì ra sợi dây chuyền này ko phải của cô. Nói chính xác ra thì đây là đồ vật khiến hắn tưởng nhớ đến nó đi. Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Mai giống như đồ vật của mình bị người khác cướp đi vậy.

Hoàng giật cả mình khi bị Mai tự nhiên giựt đi điện thoại trong tay, luống cuống cướp trở lại. Hắn tức giận la lớn:

_Cậu bị điên gì vậy hả? Sao tự dưng lại lấy điện thoại của mình?

_Cậu dám la mình à? -Mai vẫn là lần đầu bị hắn la

_Mình.......nhưng mà cậu ko đúng trước -hắn dịu lại

_Hừ, cậu nên giải thích rõ cho mình rốt cuộc thì cậu còn quan tâm đến Tố Nhi ko? -Mai lạnh lùng hỏi

_Chuyện ko liên quan đến cậu -hắn bực bội

_Cái gì ko liên quan, cậu đừng quên mình là bạn tốt kiêm luôn vị hôn thê, mình tuyệt đối ko chấp nhận chồng tương lai của mình lại còn tơ tưởng đến người khác -Mai khó chịu nói

Đúng vậy, Mai và hắn cũng đã đính hôn. Người nhà hai người lại là bạn tốt của nhau nên dễ dàng đồng ý. Huống chi hai đứa cũng là thanh mai trúc mã, nhìn vào là biết trời sinh một đôi.

_Chuyện đính hôn ấy là do lúc ấy ba mẹ hai bên tự ý quyết định, mình và cậu đều ko làm chủ. Vả lại ko phải cậu bảo chỉ coi mình là bạn tốt thôi sao? Đợi tốt nghiệp xong hai tụi mình liền phá giải hôn ước còn gì? -hắn nói rõ ràng

_Nhưng bây giờ mình vẫn là hôn thê của cậu, mong cậu vẫn nên tôn trọng mình thì hơn. Mình về trước, khỏi tiễn -Mai nói xong liền lấy túi xách bỏ đi

Hoàng tức tối nhìn bóng lưng Mai, con gái đúng là mau thay đổi!

Mai tức tối cả buổi trên đường về. Lúc trước thì Mai công nhận chỉ là bạn với hắn nhưng mà ko thể trách được Mai được, ai biểu hắn đối xử tốt với mình chi? Làm Mai dần dần có tình cảm với hắn, còn rất vui vẻ nghĩ đến việc đính hôn của ba mẹ là đúng nữa. Nhưng tự nhiên bây giờ lại phát hiện ra hắn vẫn còn chưa quên được nó. Vậy thì Mai chắc chắn sẽ được hắn tiếp nhận rồi. Việc này ko thể xảy ra được. Hắn ta là của mình, ko thể dễ dàng để nó cướp lại được. Mai âm thầm lập sẵn kế hoạch trong lòng.

"Tố Nhi, cô ko nên trách tôi. Là do cô buông tay cậu ấy trước, cho nên giờ cậu ấy là của tôi, cô ko nên quay về cướp đi."


Chap 46



Mấy ngày nay nó cứ quấn quít lấy hắn làm cho Mai thấy ngứa cả mắt. Mà đâu chỉ riêng Mai mới như vậy, người ko chịu nổi còn có Tùng và Vy nữa. Ai bảo nó từng đối xử ko tốt với hắn, làm cho bạn tốt của mọi người bị tổn thương sâu sắc chi. Làm ai bây giờ mỗi khi thấy nó bên hắn là y như rằng đuổi người như đuổi tà, sợ hắn lại dẫm lên bánh xe đổ lần nữa. Cản trở kế hoạch theo đuổi hắn của nó gặp chút khó khăn. Nhưng mà nó rất kiên trì nha, ngày ngày đều chạy đi tìm hắn, còn mang theo cơm hộp tình yêu đến chỗ hắn nữa. Có câu "Con đường dẫn đến trái tim đàn ông thông qua dạ dày". Huống chi ngày trước hắn ko phải luôn khen thức ăn nó nấu à? Nhưng mà có vẻ như nó đoán sai rồi, hắn chẳng những thèm đụng đến thì thôi đi, lại còn tùy tiện ném sang cho người ngồi cạnh hắn. Mà người ta cũng đâu có mặt dày như vậy, nhưng lại sợ biểu tình lạnh lùng trên mặt hắn đành cúi đầu xin lỗi nó rồi cắn răng mà ăn. Thật là quá đáng! Anh đợi đi, sau này có muốn ăn tôi cũng ko thèm làm. Thế nhưng mỗi ngày nó đều đặn mang cơm đến cho hắn, quá ngu ngốc rồi.

Hôm nay nó làm toàn món hắn thích, dự là sẽ đưa tận tay hắn mà đúng lúc lại có việc đột xuất nên nó đành nhờ người chuyển đến cho hắn. Tuy cũng hơi tiếc nhưng dù sao nếu mà thấy hắn đẩy hộp cơm sang cho người khác chắn nó hộc máu chết luôn quá. Thôi thì cứ lo xong việc rồi chạy qua xem hắn cũng được.

_Hoàng, có người nhờ tớ đưa cái này cho cậu này -một chàng trai đi đến gõ bàn hắn nói

_Cái gì thế? Người gửi mình có quen ko? -hắn xoay cổ hỏi

_Thì là cô gái ngày nào cũng đưa cơm đến cho cậu đó! Hôm nay cô ấy bận chút chuyện nên nhờ mình đưa giúp cho cậu -anh ta từ tốn nói

_Ừm...-hắn nhíu mi trả lời

Ko hiểu sao khi ko thấy nó đến thì hắn lại khó chịu. Có chuyện bận là ko đến sao? Thành ý quá kém. Tuy hắn vẫn hay dùng bộ mặt lạnh lùng đối xử với nó nhưng ko hẳn là hắn ko nghĩ đến cảm xúc của nó. Mỗi lần nó mang cơm đến toàn là những thứ hắn thích ăn nhưng vì trừng phạt nó nên hắn nhịn lại đẩy hộp cơm sang cho người khác. Khi đó, hắn đều nhìn thấy trong mắt nó thất vọng nhưng lại nhanh dấu đi mà để lại sự kiên cường. Điều này làm hắn cực kì khó chịu.

_Này, cậu đừng bắt tớ ăn nữa đấy! Điều đó làm tớ thấy tội lỗi lắm ấy. Vả lại cô ấy cũng rất thành ý mà, cậu xem món nào cũng đều cất công trang trí tỉ mỉ, mùi vị lại rất ngon, cậu ko.........Ê, cậu đi đâu vậy? -anh bạn cùng bàn đang thao thao bất tuyệt thì thấy hắn đã cầm theo hộp cơm bỏ ra ngoài

Cầm trên tay hộp cơm mà nó làm, hắn muốn nói rõ cùng nó. Nếu như hai năm trước nó tiếp cận hắn có mục đích thì hắn ko thể tha thứ. Nhưng hai năm sau nó lại quay về nói mình thật sự đã yêu hắn, kiên trì theo đuổi hắn thì hắn sẽ ko bỏ qua nữa. Hắn rất nhớ nó, thật sự rất nhớ nó. Vậy thì bắt đầu lần nữa đi. Hắn cũng chẳng muốn sống trong những dằn vặt cảm xúc nữa. Môi nở nụ cười ngốc nghếch, bước nhanh đến lối hành lang nơi nó đang học. Lúc quẹo sang bên phải, hắn thấy rất nhiều người tụ đông lại, hình như còn có tiếng cãi nhau nữa. Nhìn lêntrên lầu thì thấy có hai cô gái đang dằng co chuyện gì đấy. Đến gần hơn thì hắn mới nhìn rõ chính là nó và Mai. Nhưng sao hai người đó lại ở đây?

_Nhi à, ko phải chị đã nói rõ sao? Em còn ko hiểu chuyện? -Mai nhức đầu nói

_Chị đừng có nói láo nữa. Tôi sẽ ko buông tay anh ấy đâu! -nó tức giận

_Nhi à......-Mai tiến gần lại nữa

_Đừng nói nữa, anh ấy là của tôi! Ko ai có thể cướp anh ấy khỏi tay tôi đâu, ngay cả chị cũng vậy nữa -nó vừa hét vừa vung tay ra

_Aaaa!!!

Hắn trợn to nhìn cảnh trước mắt, vội chạy lại chỗ Mai đỡ cô ấy lên. Giọng run rẩy nói:

_Mai à, cậu ko sao chứ? -khi nãy Mai bị nó xô xuống khỏi cầu thang làm hắn hoảng sợ

_Tay mình......đau quá.......-nói xong câu đó Mai liền lăn ra ngất đi

_Mai! Cậu đừng lo, mình sẽ đưa cậu đi đến phòng y tế -hắn bế Mai lên nhanh chóng rời đi

Lúc bỏ đi hắn cũng ko quên quét ánh mắt rét lạnh về phía nó. Hắn thật sai lầm khi nghĩ tốt về nó. Hắn quen rằng bản tính con người ko dễ dàng thay đổi. Nó thấy hắn nhìn mình như thế thì như có mũi kim đâm vào tim vậy. Nếu như vậy có nghĩa là kết thúc rồi phải ko? Nó ko cố ý đẩy Mai, chỉ là chị ta nói những lời lẽ rất khó ưa. Một giọt nước mắt lăn dài xuống, hắn có phải sẽ ko tin nó nữa ko? Mọi chuyện còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi, vậy thì nó phải làm sao đây? Nó ko muốn cứ như vậy mà ra đi đâu. Ít nhất một lần trước khi đối mặt với cái chết, nó chỉ mong hắn có thể quay đầu lạo nhìn nó một lần. Đúng vậy, chỉ cần quay đầu lại nhìn nó một lần thôi....

***

Phòng y tế của WK là một phòng khám thu nhỏ. Vì là đại học đa ngành nên cũng có ngành y. Cho nên mọi trang thiết bị y tế đều có, tiện lợi cho các sinh viên cùng bác sĩ thực tập tìm hiểu.

_Mai sao rồi hả giáo sư? -hắn hướng người trước mặt hỏi

_May là mọi thứ vẫn ổn, chỉ bị trầy da nhưng mà....-vị giáo sư chần chờ

_Nhưng mà gì? -Hắn nóng nảy

_Bàn tay của cô bé bị gãy, có thể sau này ko thể vẽ nữa....-ông bất đắc dĩ nói

_Sao có thể như thế được? -hắn run sợ

Vẽ mà nói chính là một thứ ko thể thiếu trong cuộc sống của Mai. Nó chính là thức ăn tinh thần nuôi dưỡng Mai. Nếu biết mình ko thể cầm viết vẽ được nữa thì sao? Hắn sợ Mai sẽ làm những chuyện điên rồ mất. Nó cũng quá ác độc đi. Nghĩ nó muốn độc chiếm lấy mình mà ko ngại gây hại cho người khác làm cho hắn tức giận. Sao con người nó lại nhẫn tâm như thế?

_Hoàng.....-giọng Mai yếu ớt

_Mình đây, cậu muốn uống gì ko, hay để mình lấy cho -hắn định đi lấy nước nhưng lại bị Mai nắm lấy tay áo

_Những điều giáo sư nói có phải thật ko? Mình ko thể vẽ nữa sao? -Mai khóc nói

_Sẽ ko đâu, mình nhất định kiếm người chữa trị cho cậu mà -hắn dịu dàng dỗ dành

_Lúc đó mình thật sự ko nghĩ Nhi lại có thể xô ngã mình.....hức....cô ấy cho rằng mình cướp đi cậu.....hức....cô bé ko phải là người tốt sao? -Mai vừa khóc vừa nói

Hắn mím môi lại, ánh mắt trở nên rét lạnh. Uổng công cho mình còn suýt nữa định bắt đầu lại với nó, may mà kịp nhìn được bộ mặt thật của nó. Hắn nhất định ko để yên cho nó.

_Cậu yên tâm, mình nhất định bắt cô ta trả lại thứ cậu mất......

***

Mai được chuyển đến bệnh viện để dễ theo dõi hơn. Tuy rất buồn nhưng cũng an ủi bởi ngày nào cũng có người đến thăm cô. Lúc này phòng bệnh chỉ còn mình Mai mà thôi. Hắn ta vì có việc bận nên vừa mới ra ngoài, ở trong phòng một mình buồn chán nên Mai mới dạo quanh một phòng. Bàn tay trái cầm lấy bàn tay phải đang băng bó của mình, Mai thở dài một hơi. Làm vậy có đúng ko đây? Nhưng nếu ko làm vậy thì hắn sẽ ko còn quan tâm đến mình nữa. Ko sao đâu, Mai à, Hoàng nhất định sẽ là của mình mà. Nghe tiếng mở cửa phòng, có lẽ là hắn đã quay về rồi, Mai vui vẻ chạy ra đón.

_Hoàng, cậu về rồi đó à?.....ủa Bảo, là cậu sao? -Mai thất vọng

_Ừm là mình, cậu khoẻ chưa? -Bảo hỏi thăm

_Đỡ nhiều rồi, mà sao giờ cậu mới đến thăm mình? -Từ ngày cô nhập viện đến giờ Bảo chưa đến. thăm cô lần nào

_Mình cần phải làm rõ một số chuyện, xin lỗi đã đến trễ -Bảo trả lời

_Được rồi, cậu ngồi đây đi, mình lấy nước cậu uống nhé -Mai cười nói

_Mai, cậu thấy thoải mái sao? -Bảo tự dưng hỏi

_Cậu nói gì thế, mình ko hiểu? -Mai cầm chặt ly nước trên tay

_Chuyện hôm bữa tớ cũng có mặt ở đấy, ko, ngay từ đầu đã có mặt ở đấy nên tớ đã nghe hết rồi -Bảo nghiêm mặt nói

_Sao có thể chứ? -ly nước trên tay Mai rơi xuống vỡ tan

Bảo cũng thầm hỏi sao có thể chứ? Anh mong mình nghe nhầm hoặc là nhìn nhầm. Mai là một cô gái dịu dàng đáng yêu mà, sao lại nói những lời làm tổn thương người khác chứ? Nhớ lại hôm ấy, Bảo vừa phải có đồ muốn đưa cho nó nên mới đi đến chỗ nó học. Nào ngờ lúc ấy bắt gặp Mai cũng ở đấy với nó. Đó là lần đầu tiên Bảo thấy Mai lại dữ dằn như thế. Mà cũng là lần đầu tiên thấy Mai uy hiếp người khác. Bảo nghe hai người nói chuyện hình như vấn đề lại liên quan đến bạn thân mình, nên tìm một chỗ núp vào nghe lén.

_Cô tránh xa Hoàng ra đi, cậu ấy là chồng tương lai của tôi -Mai lớn tiếng nói

_Ko thể nào, rõ ràng hai người chỉ là bạn thân -nó phủ định lập tức

_Nhưng sự thật chúng tôi đã đính hôn rồi, tốt nghiệp xong liền kết hôn, cô đừng nên trở thành người thứ ba chứ! -Mai khinh thường

_Chị đừng nói những lời ấy nữa, tôi ko tin chị đâu -nó kiên định nói

_Vậy sao? Cô có nhìn thấy đây là gì ko? Nó chính là thứ Hoàng nhờ tôi vứt đi đấy! -vừa nói Mai vừa cầm túi đồ mà nó mua cho Bé Bự lên

_Cái này là của Bé Bự mà, sao chị lại có nó? -nó giựt lại túi đồ

_Những thứ cô mua đều ko phù hợp với Bé Bự. Cô có biết Bé Bự rất ghét mặc quần áo ko? Còn chiếc vòng cổ nữa, tôi đã tự làm cho nó một chiếc bằng tay mà nó đang đeo. Trước đến giờ nó đều đeo trên cổ, ngay cả Hoàng cũng chưa bao giờ tháo nó xuống, nếu tôi đoán ko lầm là do cô tự tháo ra đúng ko? -Mai liếc mắt nói

_Phải, nhưng lúc đó anh ấy ko có gì cả -nó phản bác

_Vậy sao? Nhưng tôi xin lỗi, hai năm nay tôi mới là người chăm sóc họ. Còn cô, hai năm qua đã làm gì cho họ? Hay cô chỉ để lại vết sẹo trong lòng họ? Tôi mong cô tránh xa những người tôi yêu quý ra!

_Tôi ko tin! Anh ấy rõ ràng còn đồng ý chấp nhận cho tôi theo đuổi mà -nó nhìn thẳng mắt Mai

_Hừ, cô tin là thật sao? Cậu ấy nói với tôi đó chỉ là muốn trả thù lại cô mà thôi -Mai bịa chuyện

_Tôi ko tin -nó bịt tai lại

Mai nở nụ cười đắc thắng. Lúc này vừa lúc là thời gian nghỉ, thể nào cũng sẽ có người qua lại. Vừa nhắc Mai đã thấy có một đám người đi đến, cơ hội đã đến. Mai nhẹ chỉnh tư thế, bộ mặt bất đắc dĩ nói:

_Nhi à, ko phải chị đã nói rõ sao? Em còn ko hiểu chuyện?

_Chị đừng có nói láo nữa. Tôi sẽ ko buông tay anh ấy đâu! -nó chỉ nghĩ Mai nói nhỏ nhẹ như thế để thuyết phục mình

Mai cắn môi, bước đến mặt dí sát vào tai nó châm biếm nói:

_Cô nghĩ cô thắng được tôi sao? Hoàng mãi mãi là của tôi, còn cô....mãi chỉ là một vết sẹo xấu xí trong tim anh ấy mà thôi.

_Đừng nói nữa, anh ấy là của tôi! Ko ai có thể cướp anh ấy khỏi tay tôi đâu, ngay cả chị cũng vậy nữa -nó vừa hét vừa vung tay ra

_Aaaa!!!

Sau đó là một màn như mọi người đã biết.

_Mai, tại sao cậu lại làm như thế? -Bảo đau lòng hỏi

_Mình.....mình....sợ lắm....sợ Hoàng sẽ ko còn tâm đến mình nữa.....-Mai run run nói

_Vậy cho nên cậu hại Nhi sao? Cô ấy vô tội mà -Bảo tức giận

_Cô ta cướp Hoàng, cô ta.....ko tốt.....-Mai khóc

_Vậy cậu làm thế thì cậu tốt hơn sao? -Bảo thực sực bùng phát

_Mình, mình.......-Mai cắn môi

_Mình mong cậu nghĩ kĩ lại đi trước khi hối hận. Tâm địa cậu ko xấu xa như vậy, cậu chỉ bị tình cảm làm lu mờ đi lý trí mà thôi -Bảo lạnh giọng nhắc nhở Mai

_Mình chỉ bị tình cảm làm lu mờ sao? -Mai nức nở nói

_Cậu hãy suy nghĩ cho kĩ vào, mình về trước -Bảo xoay người bỏ đi

Bảo vừa bước ra khỏi cửa, hai chân Mai liền khụy xuống. Cô nức nở khóc. Cô sai rồi sao? Mọi thứ đều sai rồi sao? Cô ko nghĩ mình sẽ trở nên xấu xa. Cô chỉ muốn dành lại hắn thôi mà. Sao nó lại quay về, sao lại phá đi giấc mơ hạnh phúc của cô? Sao nó lại có thể cướp đi tình cảm của cô chứ? Đó ko phải là thứ nó nên có! Cứ như thế, cả buổi Mai chỉ ngồi im đấu tranh với từng tư tưởng của chính bản thân mình.

***

_Cô ta kìa, nghe nói cô ta xô ngã chị Mai đấy! -người A

_Nhìn cô ta có vẻ hiền lành mà sao lại ra tay độc ác thế? -người B

_Nghe nói cô ta muốn độc chiếm anh Hoàng, mà cậu biết rõ chị Mai với anh Hoàng mới là một cặp mà -người A

_Ừm, đúng là hồ ly tinh hại người mà -người C

_Đợt này để xem anh Hoàng sẽ xử cô ta như thế nào? -người B

_Ừm mình nghĩ cô ta chắc........-người C

_Đi thôi, cô ta đang nhìn bọn mình kìa -người A

Ngày nào nó cũng phải đối mặt với tin đồn thất thiệt về mình. Ai cũng cho cô là hồ ly tinh phá hoại tình cảm. Tin đồn này còn ồn ào hơn lần nó lừa mọi người nữa, cũng đủ cho nó gặp phiền toái. Thầy cô thì đối xử nghiêm khắc với nó, bạn bè thì khỏi phải nói, thấy mặt liền tránh xa. Họ sợ nó lại cướp đi bạn trai của họ. Đùa chắc, cho ko cô cũng ko thèm. Nhưng mà rắc rối ở chỗ, Vy luôn vô cớ kiếm chuyện làm nó nhức đầu vô cùng. Ví dụ như giờ, tan học, Vy bắt nó phải đi quét hành lang lớp học vì nó đã giao bản thiết kế chậm làm cả nhóm đều bị trừ nửa số điểm. Tuy cũng hơi quá đáng nhưng nó đã liên lụy mọi người, làm thế cũng ko hẳn sai. Nhưng mà lâu ngày mới hoạt động nên quét chưa được một nửa đã khiến nó mệt mỏi.

_Sao nào, mới làm một tí mệt sao? -giọng Vy đầy khiêu khích

_Ko có, tôi đang làm -Nó đứng thẳng lưng dậy chuyên tâm quét tiếp

_Hừ, cô vẫn chứng nào tật ấy nhỉ, đi hại người là thú vui của cô sao? -Vy hừ lạnh

_Ý cô là gì? -nó khó chịu trước lời nói của Vy

_Còn ý gì nữa, cô hại tụi tôi là đủ rồi, mớ gì cô còn đụng vào chị Mai nữa, cô khiến tay chị ko còn cầm bút vẽ được nữa, cả cơ hội đi Pháp tu nghiệp cũng ko còn -Vy oán hận nói

_Tôi thật lòng xin lỗi nhưng cái đó ko phải tôi cố tình làm như thế! -nó thẳng thắn nói

_Ko cố tình? Mọi người ai nấy đều chứng kiến cảnh cô đẩy Mai ngã xuống lầu, giờ cô lại nói ko cố tình, cô nói dễ nghe quá ha -Vy châm chọc

_Thật tình là tôi ko có, sao cô luôn nghĩ xấu về tôi? -nó ko hiểu sao Vy luôn muốn đối đầu với nó

_Con người cô có chỗ nào để tôi nghĩ tốt? Nếu có thì chắc là chuyện lừa gạt tình cảm, hại người, ngay cả cướp chồng của người khác cũng dám!

"Bốp"

_Cô dám tát tôi? -Vy ôm lấy má phải sưng đau hét lên

_Cô ko có quyền sỉ nhục tôi như thế! Cô hiểu tôi bao nhiêu mà dám nói tôi như thế? -nó tức giận

_Còn ko đúng? Rõ ràng anh Hoàng và chị Mai đều đã đính hôn, cô lại quay sang muốn cướp lấy anh Hoàng, cô ko như thế thì là gì? -Vy cũng tức giận ko kém

_Tuyệt đối ko thể như thế được. Hai người đó nhất định ko có tình cảm với nhau -nó lắc đầu nói

Ko thể dễ dàng như thế được. Nếu hắn và Mai thực sự có tình cảm thì sao hắn lại dễ dàng đồng ý cho mình theo đuổi. Mà nếu như Mai nói hắn chỉ là trả thù nó thôi thì nó càng ko tin. Với một người cao ngạo như hắn mà nói sẽ ko dùng đến cách bẩn thỉu này. Hơn hai năm qua, nó ngày ngày đều mong có thể cùng hắn nắm tay một lần nữa, tuyệt đối sẽ ko vì một chị Mai nhỏ bé mà buông xuôi được

_Sao cô lại chắc chắn như thế? Ko chừng giờ nay hai người họ đang hạnh phúc ở bên nhau, còn cô.....mãi chỉ có thể đứng ở một nơi xa mà nhìn họ -Vy ác độc nói

_Cô im đi, tôi sẽ ko nghe lời cô nói đâu! Tôi nhất định tin anh ấy! -Nó kích động hét lên

Do quá kích động làm cho nó cảm thấy choáng váng. Cả người lảo đảo về phía trước. Trước mắt bỗng tối sầm lại, cảm giác nhức đầu lại ùa đến. Vy thấy một màn như vậy liền khiếp sợ, nhanh tay đỡ lấy nó.

_Cô sao thế hả? Đừng làm tôi sợ nha -Vy hốt hoảng

Cả người nó đều dựa lên Vy, nặng nề mở mắt nhìn. Vy bây giờ trông mới giống Vy của hai năm trước làm sao. Nó mệt mỏi thở nói:

_Ko sao, phiền cô lấy dùm tôi balô ra đây được ko?
_Được rồi, cô mau dựa vào đây, tôi chạy vào lớp lấy balô cho cô -Vy đỡ nó dựa vào tường rồi nhanh chạy vào lớp

Nó thở dài, chẳng lẽ nó càng ngày càng ko được rồi sao. Dạo này lại thường xuyên bị đau đầu hơn, ko lẽ nó đợi ko kịp nữa?

_Nè, balô của cô nè -Vy nhanh đưa balô cho nó

_Cám ơn -nó mỉm cười với Vy rồi nhanh lấy mấy viên thuốc để sẵn trong balô ra uống

Vy nhìn rõ nó uống thuốc xong thì vẻ mặt đã bớt tái nhợt. Nó bị cái gì? Còn phải uống thuốc nữa, rốt cuộc nó đã giấu mình cái gì?

_Cô bị bệnh phải ko? -Vy nhìn thẳng mắt nó ko cho nó trốn tránh

_Tôi......

_Nếu cô ko nói rõ ràng, tôi ko muốn giữ cô lại trong nhóm nữa. Tôi ko muốn người trong nhóm giấu diếm gì sau lưng tôi-Vy nghiêm mặt nói

_Tôi......

Thấy nó ko muốn nói, Vy liền hạ câu cuối cùng:

_Ngày mai ko cần vô nhóm tôi nữa, tôi sẽ nhờ thầy chuyển cô sang lớp khác

Mắt thấy Vy bỏ đi, nó cắn răng nói:

_Khoan đã, tôi sẽ nói!

Vy mỉm cười đắc thắng. Chiêu này sử dụng lúc nào cũng đều thắng. Vy tiến gần lại ngồi cạnh nó, lẳng lặng nghe nó nói ra sự thật. Nó nhìn Vy rồi hít sâu một hơi kể hết mọi việc cho Vy. Nó cũng muốn tâm sự cùng một người. Giữ mãi bí mật này trong lòng lâu như vậy cũng khiến nó mệt mỏi.

Vy nghe hết mọi chuyện, vẻ mặt đanh lại, trông rất đáng sợ. Nó cũng đâu ngờ Vy sau khi nghe chuyện xong thì mặt lại còn lạnh hơn khi chưa nghe chuyện nữa làm nó ko khỏi sợ.

_Tố Nhi! Cô muốn chết hay sao mà dám lừa tôi? -Vy hét lên

_Ko dám, ko dám -nó rụt đầu

_Cô đúng là xấu xa! Dám lừa cả tôi.....hức....hức -Vy bỗng bật khóc

_A, đừng khóc chứ! Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi -nó lấy tay gạt đi nước mắt của Vy

_Oa....oa.....oa -Vy bỗng ôm chầm lấy nó khóc to hơn

_Sao lại khóc to hơn trước vậy? -nó giật mình

_Tố Nhi xấu xa.....hức.....hức......dám lừa cả bà, muốn chết à? -Vy liếc nó

_Ko có mà, tại sợ mọi người lo lắng mà -nó trả lời

_Vậy hả? Tính sống chết cũng ko báo cho bà biết chứ gì? Tố Nhi mày được lắm! Lại cho tao đóng vai phản diện lâu như vậy -Vy căm tức nhìn nó

_A, mày ko còn giận tao nữa sao? -nó vui mừng khi thấy Vy lại xưng hô thân thiết

_Còn giận -Vy liếc nó một cái -Mấy năm nay sống thế nào?

_Cũng ko có gì đặc biệt. Bệnh viện thì trở thành nhà, ngày ngày trải qua cuộc sống với thuốc men -nó buồn bã nói

_Tao xin lỗi vì đã trách mày -nghe nó nói mà Vy đau lòng

_Ko sao đâu mà, ko biết ko có tội -nó nắm tay bạn tốt nói

_Vậy mày có tính nói cho anh Hoàng biết ko? Dù gì ko phải quay lại là muốn nói rõ sao? -Vy hỏi

_Tao cũng muốn nói nhưng lại sợ anh ấy vì bệnh của tao mới quay lại với mình -nó nản chí nói

_Ừm, nhưng mày tính sao đây khi chị Mai và anh Hoàng đã đính hôn? -Vy nhíu mày nhìn bạn mình

_Tao cũng ko biết nhưng cái vụ xô ngã chị Mai tao ko cố ý.

_Mày nói rõ chuyện đó cho tao biết coi -Vy bực mình nói

_Xin lỗi mày, hiện giờ tao ko thể nói được -nó từ chối

Nhìn nó ko có ý muốn nói, Vy thở dài nhìn nó. Con bé này, sao lại cứ thích chịu đựng một mình thế nhở?

_À mà mày đừng nói cho ai biết chuyện tao đó, nhất là anh Tùng -nó căn dặn

_Biết rồi! Tối nay sang nhà tao ngủ đi, tao muốn ôn chuyện với mày. Hơn hai năm rồi tao còn chưa được kể ra bức xúc của mình với mày đấy! -Vy đề nghị

_Được, nhưng sang nhà tao đi, tránh để anh Bảo nghi ngờ -nó vui vẻ đồng ý

_Ừm cũng được, có gì tao nói với ảnh sang nhà bạn họp nhóm -Vy gật đầu

Ở xa xa, một cô gái mỉm cười nhìn hai người. Ann tính sang giúp đỡ nó một tay nhưng lại thấy VyVy ở đó nên ko ra mặt. Xem tình hình bây giờ có lẽ hai cô bé đã làm hòa với nhau rồi. Ann thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn sợ hai đứa gây gổ nhau nữa. Nhi à, em biết em có sức hút đặc biệt như thế nào ko? Nhất định có một ngày Hoàng và em sẽ nắm tay nhau hạnh phúc, chị tin điều đó sẽ đến với cô bé lương thiện như em. Ann chân thành cầu phúc cho nó. Mong sao nó sẽ nhận được hạnh phúc đến cuối con đường.
Chap 47



Hôm nay Mai xuất viện, hắn đến đón cô rồi nói đưa cô đến một chỗ đặc biệt nữa. Ko biết sao kể từ ngày nói chuyện với Bảo xong, tâm trạng cô lúc nào cũng nặng nề. Tuy biết là mình có vẻ quá đáng nhưng Mai vẫn ko chịu thừa nhận với mọi người. Cô sợ khi hắn biết sự thật sẽ giận mà ko muốn nhìn mặt mình nữa mất. Vì thế mà mỗi lần nói chuyện với hắn, Mai luôn trong cảnh dày vò tinh thần.

Hắn đỗ xe xong liền dẫn Mai đến sau sân trường cấp ba WK. Tại sao Hoàng lại dẫn mình đến đây nhỉ? Khi Mai nhìn thấy bóng lưng nó đang đứng ở giữa sân thì trong lòng Mai tự nhiên cảm thấy lo lắng. Sao nó cũng có mặt ở đây?

_Cô đến rồi sao? Nhanh thật đấy! -hắn cười lạnh

Tối hôm qua tự nhiên nó gọi hẹn gặp hắn để giải thích. Giải thích gì chứ, lại muốn lừa gạt lòng tin của người khác sao? Hắn mới ngu mà nghe lời kẻ lừa đảo. Nhưng mà đây cũng là một cơ hội tốt để trả lại công bằng cho Mai, hắn ác độc cười. Tố Nhi, tất cả là do cô gây nên, tôi tuyệt ko dễ tha thứ cho cô lần nữa.

Nó quay lưng lại nhìn thấy hắn trong lòng nhẹ thở ra. Từ hôm đó đến nay, đây là lần đầu tiên hắn chịu xuất hiện trước mặt nó. Nó muốn giải thích sự việc rõ ràng, ko muốn phải hắn ko quan tâm đến nó nữa.

_Chào anh, anh vẫn khoẻ chứ? -nó hỏi

_Cô nghĩ tôi như thế nào? Nhờ phước cô ban cho, lần lượt từng người ở bên cạnh tôi đều ko tránh khỏi bị cô làm cho thương tổn -hắn châm chọc

_Em......em xin lỗi, nhưng việc đó em muốn giải thích.Thật ra thì em........

Nhưng khi nó định lên tiếng giải thích thì sau lưng hắn Mai lại đi ra. Nó á khẩu ngay lập tức. Ko phải nó chỉ hẹn mỗi hắn thôi sao? Sao cả chị Mai cũng đến đây? Nhìn thấy Mai, mắt nó lại ánh lên lửa giận. Thật ko hiểu sao chị ta có thể đối xử như thế với nó. Chẳng lẽ khi yêu người ta luôn mù quáng vậy sao?

Nhìn thấy vẻ giận dữ của nó, Mai bất giác lùi sáp lại gần Hoàng. Ko phải là nó định tố cáo hết với hắn chứ? Như vậy ko phải từ nay về sau cô sẽ ko còn cơ hội gặp lại hắn sao? Ko được, cô vẫn chưa muốn xa hắn đâu.

Hoàng nhìn nét mặt giận dữ của nó, lại quay sang nhìn vẻ sợ hãi của Mai, hắn ko khỏi đau lòng cho Mai. Hắn tức giận trừng mắt nhìn nó, đã làm sai mà còn ko biết sửa lỗi sao? Nó càng ngày càng quá đáng!

_Thật ra thì em ko có......-nó muốn nói ra sự thật thì hắn đã gắt

_Cô ko cần giải thích với tôi, chính mắt tôi đã thấy cô xô Mai xuống. Còn nữa, tôi đến đây chỉ là muốn đòi lại công bằng cho Mai chứ ko phải đến nghe cô nói những lời giả dối!

_Gì chứ? Giả dối sao? -nó thở dốc hỏi lại

_Đúng vậy! Cô nghĩ tôi sẽ tha thứ cho một con người giả dối và độc ác như cô sao? Ko phải cô còn nghĩ tôi là thằng nhóc 17 tuổi dễ bị cô sỏ mũi chứ? -hắn cười lạnh nói

_Anh luôn nghĩ em như thế sao? -nó đau lòng hỏi

_Ko, tôi nghĩ cô còn thể tệ hơn nữa ấy chứ! -hắn chế giễu

_Haha, thì ra trong mắt anh em lại tệ đến thế. Nhưng anh biết ko.....điều đó lại làm anh luôn nhớ đến em, coi như cũng là phúc nhỉ? -nó nắm chặt tay lại, từng ngón đâm vào lòng bàn tay rất đau, cũng như tim nó siết chặt lại vậy

_Đừng có nói nhảm nữa. Mai mới là người con gái đáng giá khiến tôi ở bên cạnh chăm sóc. Còn cô, ngay cả nghĩ thôi cũng khiến tôi kinh tởm -hắn chán ghét nói

Hắn ghét nghe giọng điệu lúc này của nó, điều đó khiến hắn cực kì ko thoải mái.

_.......thì ra đây chính là ý nghĩ của anh? Tốt thôi, em cũng chẳng còn gì để mà nói cả, em đi trước -nó nén khóc nói

_Chưa gì cô đã muốn rời khỏi? Cô ko nên trả lại thứ cô đã lấy của Mai chứ -hắn trầm gọng nói

Mai nghe hắn nói vậy cũng giật mình. Hắn định làm gì với nó vậy? Tuy cô mới chính là người gây ra lỗi lầm nhưng nó lại ko nói ra, đã muốn bỏ qua. Vậy thì cô cũng ko muốn hắn gây sự gì với nó nữa. Thật đấy, cô ko nghĩ sẽ làm hại nó nữa đâu. Nó mới đi được hai bước lại nghe hắn nói vậy, mờ mịt quay lại hỏi:

_"Lấy"? Em đã "lấy" gì của chị ấy?

_Cô đã hủy hoại giấc mơ của cô ấy. Bàn tay cô ấy chính là để vẽ lên những tác phẩm nổi tiếng khiến người khác ngưỡng mộ. Nhưng cô lại chỉ vì lòng ghen tuông ích kỉ mà phá đi giấc mơ của cô ấy, cô nghĩ mình đã "lấy" đi những gì? -hắn tức giận quát

_Vậy anh muốn em phải làm sao? -nó cười chế giễu

_Cô đã lấy đi thứ gì thì cũng nên trả lại thứ ấy nhỉ? -hắn lạnh lùng nói

_"Trả lại thứ ấy" ? Ý anh là gì? - nó nghẹn giọng hỏi

_Quá rõ ràng ko phải sao? Cô lấy đi một bên bàn tay của Mai, vậy ko phải cô nên trả lại một bàn tay cho cô ấy sao? -hắn âm độc nói

_Sao? Anh thật lòng muốn như vậy? -tim nó đau quá

_Phải, tôi còn mang sẵn đồ cho cô nữa -nói xong hắn liền ném túi đen trên tay cho nó

Nó ngồi xuống dỡ bọc túi đen ra. Ko biết hắn lại muốn cho nó cái bất ngờ gì nữa đây? Nhưng tuyệt đối sẽ ko tốt lành gì. Đúng là bất ngờ đến ko có lời để nói. Hắn thật sự muốn nó làm như vậy sao? Ko khổ danh là Nguyễn Hoàng, đúng là đủ máu lạnh. Một giọt nước mắt rơi xuống, nó lấy tay quệt đi, nở nụ cười cứng ngắc nhìn hắn:

_Anh muốn em làm như thế thật sao?

_Phải -hắn cười lạnh

Mai sợ hãi nhìn đồ trong túi, giơ tay níu Hoàng năn nỉ nói:

_Đừng mà, tha cho em ấy đi. Mình ko sao đâu mà.

Hắn ko nói gì cả, trầm mặc nhìn nó. Hắn cũng ko tin nó sẽ thực sự dám làm như vậy. Con người nó nham hiểm như thế, chắc chắn sẽ ko làm tổn hại đến bản thân mình rồi. Hắn tính chỉ dọa cho nó bỏ đi mà thôi. Dù gì sau này hắn cũng ko muốn thấy mặt nó nữa. Tốt nhất là nó nên biết điều mà đi đi, ko cần lại quay về quấy phá cuộc sống của hắn lần nữa.

***
Vy đi đi lại lại ở bên ngoài. Sao giờ này nó còn chưa ra nữa? Ko phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Ngày hôm qua nó nói với Vy muốn giải thích hiểu lầm với hắn làm Vy vừa mừng vừa lo. Mừng là nó có thể hoà giải hiểu lầm. Lo là sợ hắn ta sẽ ko chấp nhận chuyện này. Vy cũng muốn đi vào chung lắm nhưng nó bảo ko nên, nó muốn tự mình giải quyết cơ. Vy bất đắc dĩ đứng ngoài này đợi nó nhưng mà lâu vẫn chưa thấy nó ra. Vy cũng tính gọi Tùng vào xem thử bởi anh ấy thân với Hoàng, dễ nói chuyện nhưng mà lại nhớ ra rằng anh ấy ko có thiện cảm với nó nên đành gọi cho Bảo. Dù gì anh hai lúc nào cũng cư xử ôn hòa, dễ nói chuyện hơn.

_Sao giờ anh hai còn chưa đến nữa? -Vy sốt hết cả ruột

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Từ xa, Bảo vội vã chạy đến. Anh lo lắng nhìn em gái, hỏi thăm tình hình:

_Vẫn chưa ra sao?

_Dạ vâng, em đang lo đây này -Vy trả lời

_Ko được, vô mau thôi -Bảo nhanh chóng chạy vào sân sau

Khi hai người vào đến đã thấy cảnh tượng hết sức kinh hoàng. Bàn tay phải nó bê bết máu, sắc mặt đã trắng bệch gần hết. Mà đáng sợ hơn chính là nó tự làm thương chính mình. Nhìn đến chiếc búa dính đầy máu dưới chân nó, Vy sợ hãi ko ngừng. Hòa giải sao lại tự dưng biến thành tự hại bản thân thế này? Vy vừa tức vừa đau lòng chạy ngay đến trước mặt nó la:

_Nhi, mày điên à? Mày cũng là nhà thiết kế đó! Tay như thế này thì sau này mày như thế nào hả?

_Tao....ko sao -nó cắn chặt răng vì đau đớn

_Mày.......-Vy tính la nó tiếp nhưng lại bị Bảo cản lại

_Em ko sao chứ? Đau lắm phải ko? -Bảo đau lòng hỏi

_Anh Bảo, đưa em ra khỏi nơi này nha -nó lắc đầu nói

_Được, chúng ta mau rời khỏi nơi này -Bảo đỡ lấy nó

_Ai cho phép mày dẫn cô ta đi? -hắn tức giận

Hắn ko ngờ mình lại tính toán sai, quên mất nó là một người lì lợm. Càng chịu uy hiếp, nó sẽ càng cứng đầu mà đón lấy. Nhưng nó lại thân thiết như thế với Bảo khiến hắn tức giận vô cùng. Thì ra nó còn có chỗ dựa khác nữa, đúng là mở rộng tầm mắt.

_Hừ, mày mau chuẩn bị hối hận vì đã làm chuyện như thế này đi! -Bảo hừ lạnh

Cậu ta dám gan làm vậy thì mau tính có ngày mình sẽ hối hận đi. Tổn thương người cậu ta yêu chỉ có kết quả thống khổ mà thôi. Đừng mong sau này sẽ có cơ hội nói xin lỗi, bởi vì anh cũng ko chắc nó sẽ chịu nhận.

_Hối hận? Quen biết cô ta chính là hối hận lớn nhất đời tao! -hắn rống

Đau! Đau thật đấy. Tay đau, tim cũng đau, chỗ nào cũng đau hết. Thì ra hắn chán ghét nó cực điểm như vậy. Nó ko muốn nhanh rời khỏi nơi làm nó đau lòng này, ko muốn chính tai lại nghe những lời tàn nhẫn từ hắn nữa.

Bảo thấy cả người nó run rẩy, căm giận trừng mắt nhìn hắn. Tốt lắm, để xem sau này cậu còn mạnh miệng như thế được ko? Bảo liếc Mai một cái, chậm rãi phun ra từng chữ:

_Mai à, mình thật sự thất vọng về cậu.

Mai nhìn bóng lưng Bảo, Vy dẫn nó dần khuất xa, cắn chặt môi lại. Cô sai rồi, cô ko nên vì lòng ích kỉ của mình mà hại nó. Cô ko nghĩ mọi chuyện lại như vậy, cô thật lòng xin lỗi. Cô hối hận rồi, cô ko nên khiến cho mọi chuyện trở nên rối rắm như vậy. Liệu bây giờ còn kịp để vãn hồi ko?

Hắn tức giận nhìn bóng người bỏ đi. Tố Nhi, tôi hận cô cả đời!

***

Tú tức giận trừng mắt nhìn em gái. Lại bị thương, mà đáng chết nó ko chịu nói sao mình bị thương. Em gái anh học khoa thiết kế, có ý tưởng tốt là một chuyện nhưng bàn tay bây giờ ngay cả đũa cũng ko có sức cầm chứ đừng nói đến chuyện cầm bút. Đứt gân, rạn xương tay khiến anh bực mình vì em gái ko biết tự lo cho bản thân. Anh vô cùng hối hận khi nghe theo lời nó quay về.

_Anh à, anh ko mỏi mắt sao? -nó thở dài nói

_Em còn dám nói nữa? Em ko có não hay sao mà làm bản thân như thế? -Tú mắng

_Em xin lỗi -nó cúi đầu

_Em đừng xin lỗi anh! Em nên xin lỗi ông ngoại cùng dì ấy! Họ đã lo lắng cho em như thế nào hả? -Tú rống

_Em mệt rồi, em muốn đi ngủ, anh đi đi -nó xoay người đắp chăn

_Muốn ngủ nhanh như thế? Em quên giấc mơ trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng sao? Bây giờ tay em như thế, em tính làm sao đây hả? -Tú tiến lên lôi nó từ trong chăn ra

_Em ko muốn làm nhà thiết kế gì đó nữa, ko phải cũng sẽ chết thôi sao? Nuôi hy vọng làm cái quái gì chứ! -nó tức giận hét lên

Sắc mặt Tú bỗng chốc thay đổi, môi mím chặt lại. Anh ko cho phép nó nói như thế. Trong khi nhiều người đang đặt niềm tin nơi nó, nó lại dễ dàng buông xuôi xuống mọi thứ là sao? Vốn nó từ trước đến nay ko phải vẫn luôn kiên cường hay sao? Nhất định có chuyện gì khiến nó thay đổi. Nhưng mà chuyệm gì mới được chứ?

_Đừng có nói như thế với anh một lần nữa -Tú nén giận nói

_Ok, vậy anh mau ra khỏi phòng em ngay lập tức! -nó khó chịu

_Được, anh đi. Em mau chóng nghỉ ngơi đi, chỉ hơn một tuần nữa là làm phẫu thuật rồi, đừng nên nói những lời như thế lần nữa, ai cũng ko hy vọng em sẽ dễ buông xuôi vậy đâu.

Nói xong Tú xoay người đi ra ngoài. Đợi khi tiếng cửa đóng lại vang lên, nó mới gỡ cái mặt nạ giả dối ra. Nó cười thê lương nhìn bên ngoài cửa sổ. Hôm nay trời đẹp thật đấy! Trăng tròn, mây sáng, công nhận là tuyệt vời. Một giọt nước mắt rơi xuống. Ha, cảnh đẹp thế này mà sao lòng nó vẫn ko vui được nhỉ? Cuối cùng thì hết cả rồi. Cố gắng của nó cũng bị trả lại bằng sự tàn nhẫn của hắn. Thì ra tình cảm hắn với nó chỉ như vậy thôi. Thì ra là như vậy.......

"Nguyễn Hoàng, từ nay chúng ta chẳng còn ai nợ ai hết."

***

_Sao rồi hả? Em ấy có nói gì ko vậy? -Ann thấy Tú ra liền tới tấp hỏi

_Ngủ rồi -Tú thở dài tựa xuống sopha ngồi nghỉ


Chap 48



Tại một nhà hàng cao cấp..........

_Cậu tính đi thiệt sao? -Bảo nhìn người con gái trước mặt tiếc nuối hỏi

_Ừm, mình ko còn mặt mũi đâu mà đối diện với mọi người hết -Mai trả lời

_Cậu đã nói chuyện này với Hoàng chưa? -Bảo hỏi

_Vẫn chưa......chỉ vì mình mà cậu ấy đã phạm nhiều lỗi lầm -Mai đau buồn

_Cậu cũng chỉ là mù quáng vì tình mà thôi -Bảo thở dài

_Bảo, thật chất tớ phải cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà mình biết được con người mình ích kỉ thế nào, cũng biết được mình đã tạo ra nghiệt gì -Mai cười khổ

_Cậu đừng trách mình nữa -Bảo an ủi

_Cám ơn cậu. Nhưng mình vẫn còn một sự thật chưa nói với mọi người và đó cũng chính là cơn ác mộng của mình.

_Còn một sự thật mà bọn mình chưa biết? Mai, rốt cuộc cậu đã giấu cái gì! -Bảo ko ngờ Mai lại giấu sau lưng nhiều chuyện như vậy

_Thật ra thì........ừm......thật ra thì tay mình ko sao hết. Mà hôm nay mình chính là lên đường đến Pháp tu nghiệp -Mai chần chừ nói

_Cái gì? Mai, cậu có biết là cậu đang làm cái gì ko hả? -Bảo tức giận

_Xin lỗi, mình xin lỗi, lúc ấy mình thực sự chỉ là muốn giữ lấy Hoàng ở bên cạnh thôi -Mai khóc nói

_Cậu ngu ngốc thật đấy! Cậu có biết chỉ bởi bàn tay của cậu mà Nhi đã mất đi bàn tay của mình ko hả? -Bảo quát lớn

_Mình xin lỗi....hức.....mình ko nghĩ mọi chuyện lại đi xa đến như vậy........mình có lỗi với hai người họ........hức...........mình thật lòng xin lỗi....-Mai bi thương khóc

Bảo nhìn thấy vậy cũngnko khỏi mủi lòng. Tình yêu thật đáng sợ! Nó có thể khiến người ta làm bất kì hành động vô lý nào. Cũng có thể đẩy người ta vào vô hạn sai lầm. Ko phải là Bảo ko yêu, nhưng anh vẫn chưa đến mất đánh mất lý trí mà hại người như Mai. Giờ mọi chuyện lại đâm vào ngõ cụt như thế thì hắn ta cùng với nó sẽ đối mặt ra sao đây?

_Cậu..........-Bảo định nói lại thôi

_Bây giờ mình thực sự rất ân hận. Mình ko nên chen vào giữa, hai người ấy mới thực sự là một đôi. Cho nên mình quyết định ra đi, trả lại cho họ tất cả -Mai nghẹn giọng

_Cậu nghĩ như thế nhưng chưa chắc bọn họ có thể quay lại cậu hiểu ko? -Bảo xoa lấy mi tâm

_Ý cậu là sao? -Mai ko hiểu

_Vì cậu mà hai người họ xảy ra hiểu lầm, rồi lại tự tổn thương bản thân, cậu nghĩ họ còn có thể quay lại sao? -Bảo chậm rãi nói

_Nhưng...........ko được! Chuyện này do mình mà ra, nhất định mình sẽ làm cho họ xóa bỏ hiểu lầm -Mai kiên quyết

_Cậu định làm nó bằng cách nào trong khi khoảng một tiếng nữa máy bay cấp cánh? -Bảo cười lạnh

_Cái đó mình đã nhờ người đưa đến -Mai vừa nói vừa nhìn đồng hồ - Chắc giờ Nhi đã nhận được đồ rồi nhỉ?

_Cậu đưa cái gì cho Nhi? -Bảo hiếu kì

_Là thứ giúp họ hóa giải hiểu lầm -Mai cười khổ

_Cậu tự tin như thế sao? -Bảo hỏi

_Ko, mình chỉ có thể cầu nguyện cho Nhi có thể hiểu thứ mình đã gửi cho cô ấy cũng như hiểu lầm của bọn họ sẽ tan biến vậy -Mai lắc đầu trả lời


Bảo nhìn Mai thử dò xét xem câu trả lời của cô có bao nhiêu tin cậy. Nếu thật như Mai nói thì cậu cho hai người họ sẽ hóa giải mọi thứ và sống thật tốt. Anh mong muốn hai người anh vẫn luôn quý trọng này sẽ sống những ngày tháng thật hạnh phúc.

Mai lo lắng đầy trong bụng. Hoàng à, mình chỉ có thể làm như vậy để tạ lỗi với cậu thôi. Còn lại là trông chờ vào quyết định của hai người. Đừng lại quyết định sai lầm mà hối hận giống mình hiện tại. Mình thật sự chúc phúc cho hai người. Hãy sống cho thật tốt vào nhé!

***

Nó kể từ hôm đó thì cứ mãi lẩn quẩn ở nhà Ann mà chẳng đi đâu cả. Ngay cả đến trường học nó cũng lười đi. Bởi nó sợ hãi nhìn thấy hắn, sợ hãi khi lại phải nghe những lời tổn thương từ nó. Nhưng mà nó lại hay rơi vào trạng thái thất thần, cứ như là cái xác ko hồn. Ann và Tú đều rất lo cho nó. Với lại mai cũng chính là ngày phẫu thuật, mà nó cứ như vậy thì làm sao có thể yên tâm đây. Hôm qua, nó đã được chuyển đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ trước khi phẫu thuật. Tính tình nó còn trở nên trầm lắng hơn nữa. Ai cũng ko khỏi lo lắng.

Lúc Ann mở cửa phòng bệnh bước vào lại thấy nó đang ngồi yên lặng nhìn cửa sổ. Khẽ lắc đầu, sao lại cứ thích làm khổ bản thân thế nhỉ? Ann bước đi đến gần nó, cầm trong tay món đồ mà người kia nhờ chuyển đưa cho nó.

_Cái này là gì thế? -nó cầm lấy bức thư Ann đưa

_Có người muốn gửi cho em, cô ấy nói trong đó là tất cả sự thật -Ann nói

_"Sự thật"? -nó ko hiểu

Cái gì mà là "sự thật"? Nó nhanh chóng xé lấy bức thư ra đọc. Từng dòng chữ nắn nót hiện lên trong mắt nó. Nó bình tĩnh ngồi đọc từng dòng thư. Thì ra đây chính là sự thật sao? Khoé mi nó chảy xuống một dòng nước, trên tay siết chặt bức thư Mai đã viết. Trong thư Mai đã nói rất nhiều điều.

"Thân gửi Nhi,

Có lẽ khi em đọc được bức thư này thì chị đã trên đường đi đến một đất nước xa xôi. Chị muốn nói xin lỗi với em. Có lẽ em ko cần lời xin lỗi này, nhưng mà khoan hãy xé nó. Bởi chị có sự thật muốn nói với em. Chị thật lòng rất thích Hoàng, cậu ấy chính là niềm hạnh phúc trong cuộc sống của chị nhưng từ khi em xuất hiện, điều ấy cứ đảo ngược hoàn toàn. Cậu ấy luôn lấy ảnh em ra nhìn những lúc trời mưa, hay lấy những món đồ mà hai người mua chung lúc trước ra ngắm, còn thường hay lẩm bẩm gọi tên em. Có lẽ cậu ấy yêu em rất nhiều nhưng lòng tự trọng lại quá cao nên khó nhận ra. Nhưng điều đó làm chị ganh tị, đố kị muốn xen vào giữa hai người. Và chị đã làm ra những việc ngu ngốc khiến cả hai đều bị tổn thương. Thật ra thì tay chị ko có vấn đề gì nhưng chị lại nói dối, lừa đi lòng thương cảm của Hoàng mà khiến chịu nhiều khổ sở. Chị rất ân hận, thật đấy! Có lẽ em sẽ ko tin hoặc có lẽ rất hận chị nhưng sự thật rằng trong lòng Hoàng mãi mãi chỉ có bóng dáng em. Vì quá yêu nên đã tự mình làm tổn thương nhau. Chị ko muốn hạnh phúc của hai người chỉ vì chị mà tan vỡ. Nhi, cậu ấy thực sự rất cần em. Em hãy thử vì chính mình mà kéo cậu ấy lại một lần nữa thôi. Cho em thêm một cơ hội cũng như là cho hắn thêm một cơ hội nữa vậy.......

Mai

P/s: hai người nhất định phải hạnh phúc đấy! "

Nó kêu chị Ann ra ngoài bởi mình cần một ko gian yên tĩnh để suy nghĩ. Nó có nên cho mình thêm một cơ hội nữa ko? Nhưng nếu cứ buông tay như thế chết ko phải rất tiếc nuối sao? Nó ko hận chị Mai nhưng lại lấy làm thương xót cho chị ấy. Yêu đơn phương thì ra lại khổ như vậy. Huống hồ hơn hai năm qua đều nhờ có Mai bên cạnh chăm sóc hắn. Còn chuyện về bàn tay, nó cười khổ, chiêu này cũng ác quá đi? Nhưng chỉ vì một bàn tay mà đánh mất hạnh phúc của mình thật ko đáng. Nhưng nó phải làm sao mà gặp được hắn đây? Mai đã là ngày nó phẩu thuật rồi, sức khoẻ nó, nó biết. Lỡ mà ko thành công thì coi như cả đời nó chỉ là người đi ngang qua đời hắn mà thôi. Phải là sao đây? À, đúng rồi! Điện thoại, điện thoại đâu rồi. Nó cuống tìm lấy điện thoại mà bấm số gọi.

_Alo, Vy hả? Ừm......tao có chuyện này muốn nhờ mày giúp!

***

Hoàng tức giận, sắc mặt trông ko tốt lắm đang ngồi trong phòng của một quán bar nổi tiếng thuộc tập đoàn khách sạn nhà Tùng quản lí. Tối qua anh tìm mãi cũng chẳng thấy Mai đâu, gọi điện thoại thì lại ko trả lời làm anh lo lắng muốn chết. Vừa đúng lại nhận được bức thư Mai gửi, hắn liền vội vàng mở ra đọc.

"Hoàng à,

Mình vẫn còn rất thích cậu nhưng mình biết bản thân mình ko phù hợp ở bên cạnh cậu cho nên mình lựa chọn ra đi. Đừng đi tìm mình, khi nào cậu có hạnh phúc thì lúc đó mình mới quay về mà chúc phúc cho cậu. Cậu hãy sống thật vui vẻ nha, và cũng hãy sửa lại lỗi lầm mà mình đã gây ra cho cậu. Còn nữa, hãy tha thứ cho cô ấy đi, đừng mãi lừa dối bản thân mình nữa.

Mãi là bạn tốt của cậu - Mai "

Cô nàng ngốc này lại bị gì nữa thế? Tha thứ hay ko là do hắn quyết định. Sao cô lại tự tiện bỏ đi như thế? Huống hồ hắn cũng ko có cái dự định sẽ buông tha cho nó. Cả đời này, tốt nhất là nó ko nên có một cuộc sống tốt lành.

_Sao rồi, đã tìm thấy Mai chưa? -Tùng hỏi

_Vẫn chưa, chẳng biết lại trốn đi đâu -hắn buồn bực

_Thật đúng là, ngay cả Bảo cũng biết mất luôn, cậu ta nói muốn đi chơi xa vài ngày để thoải mái. Chỉ vì một đứa con gái ko ra gì mà cả hai tụi mày tính trở mặt nhau à? -Tùng vẫn giữ nguyên ác cảm với nó

Hắn im lặng ko nói gì. Lúc này cửa phòng cũng mở ra, bước vào lại là một cô xinh đẹp vô cùng. Khỏi phải nói, đó chính là bạn gái yêu dấu của Tùng. Nhưng sau lưng lại còn dẫn thêm một cô gái cũng ko kém phần xinh đẹp nhưng sắc mặt lại hơi tái xanh. Đó chính là nó.

_Vy, sao em lại dẫn nhỏ đó đến đây? -Tùng vừa thấy nó liền ko vui

_Anh, đi theo em ra ngoài -Vy nói xong liền kéo người ra ngoài trả lại ko gian riêng cho hai người

Nó nhìn hắn chằm chằm, định mở miệng nói nhưng lại thôi. Hai người cứ như thế mà nhìn nhau. Mãi một lúc hắn mới lên tiếng hỏi:

_Cô gặp tôi có chuyện gì?
_Em.......em........-nó líu ríu

_Cô nói rõ ràng một tí, nếu ko thì nên đi về đi -hắn cười lạnh

_Em, em chỉ muốn nói rõ chuyện một lần mà thôi -nó nhẹ nói

_Chuyện gì nữa? Chúng ta mà cũng có chuyện để nói sao? -hắn châm chọc

_Có rất nhiều, em muốn nói...........

Lúc này cửa lại đột ngột mở ra, bước vào mấy cô gái xinh đẹp. Bọn họ cười nói vui vẻ đến bên cạnh hắn. Từ lúc ấy, hắn chỉ còn quan tâm đến mấy cô gái đó mà bỏ mặc nó sang một bên. Thì ra hắn còn bộ mặt khác. Nó đợi bọn họ chơi đùa xong để cùng hắn nói chuyện nhưng xem ra vô ích. Hắn ta còn chẳng thèm liếc mắt đến chỗ nó đứng nữa mà.

Bởi vì đứng đợi quá lâu nên chân nó bắt đầu mỏi, đầu hơi choáng. Nhìn đồng hồ, sắp đến giờ phẫu thuật rồi, sao đây? Coi như cho dù phải chết cũng nên nói rõ mọi chuyện. Nó liều lĩnh hét lên đuổi đám con gái đang quấn lấy hắn ra ngoài. Cả đám nhìn hắn đợi lệnh, chỉ đến khi hắn gật đầu mới chịu lui ra ngoài.

_Mới như thế cô đã ko chịu được? -hắn hỏi

_Em muốn nói rõ chuyện với anh! Giữa hai ta có quá nhiều hiểu lầm. Em ko muốn cứ như thế mà mất đi anh -nó dũng cảm nói

_Hiểu lầm gì chứ? Chẳng lẽ cô định nói với tôi cô mắc bệnh nan y sắp chết nên mới diễn cả một vở kịch đánh lừa tôi? -hắn lớn tiếng hỏi

_Đúng là như thế -nó thừa nhận

_Haha, cô cho tôi là đứa ngốc à? Chuyện cô nói quá hoang đường đi -hắn cười

_Ko, đó là sự thật -nó lắc đầu nói

_Tôi ngu mới tin lời cô nói! Cô làm sao có thể dễ dàng mà chết đi được. Tội lỗi cô gây ra còn chưa trả hết sao lại dám chết chứ! Thủ đoạn này của cô cũ quá rồi! -hắn chế giễu

_Là thật mà, anh hãy tin em lần cuối đi, em cầu xin anh mà -nó bắt đầu cảm thấy cơ thể khó chịu

_Tôi ko muốn nghe bất cứ thứ gì cô nói, cô cút về đi! -hắn tức giận vơ lấy một ly nước ném vào nó

"Xoảng" - ly thủy tinh vỡ tan tành. Cả người nó ướt nhẹp, vài mảnh thủy tinh vỡ còn văng trúng nó khiến những nơi đó đều xước chảy máu. Nó đau lòng nhìn hắn, lấy hết sức mà hét to:

_Anh hận em như thế sao? Rốt cuộc thì em đã làm gì nào? Có phải em chết thật thì anh mới tha thứ cho em ko hả?

Hắn giật mình nhìn nó. Ko ngờ nó lại nổi điên như thế. Thì đã sao nào? Hắn mới ko sợ nó.

_Nếu được thì cô chết trước mặt tôi đi, chết đi! -hắn hét lên

Tim nó vỡ tan. Quay đầu lại kết cục cũng như thế. Cho thêm cơ hội hóa ra mình lại nhận thêm một lần đau. Ngực đau, đầu cũng đau, mà đau nhất vẫn là tâm của nó. Cố chấp yêu thích một người để đổi lấy sự phũ phàng của hắn. Tố Nhi, rốt cuộc đáng hay ko đây? Cuối cùng nó vẫn ko chịu được cơn đau mà ngã quỵ xuống.

***

_Sao em lại kéo anh ra đây chứ? -Tùng bực dọc hỏi

_Anh tính làm kì đà sao? -Vy khinh thường liếc

_Kì đà gì chứ? Nếu để anh em tốt dính vào thuốc độc như cô ta sẽ chết chắc! -Tùng nói

_Ko cho anh nói chị em tốt của em là thuốc độc! -Vy cảnh cáo

_Gì chị em tốt chứ? Em với cô ta chị em tốt lúc nào? -Tù thắc mắc

_Thì........đợi tí em nghe điện thoại đã -Vy chạy ra một chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại

_Alo, chị Ann à, có chuyện gì ko?

_Vy, có phải Nhi nó ở cạnh em ko? -Ann lo lắng

_Đúng vậy, sao vậy chị? -hình như có chuyện nghiêm trọng thì phải

_Chết rồi, em mau đưa nó đến bệnh viện O mau, hôm nay có cuộc phẫu thuật đấy, bác sĩ nói tình trạng nó bây giờ ko khả quan cho lắm!

Ann mới vừa nhận được phiếu kiểm tra tổng quát của nó. Tình trạng sức khỏe còn tệ hơn khi vẫn còn ở Mĩ. Tỉ lệ thành công ca mổ tụt xuống 35% thành công. Bác sĩ yêu cầu nó lập tức làm phẫu thuật nhưng khi mọi người mò đến phòng lại chẳng thế nó đâu. Nó có biết mình hiện giờ đang rất nguy hiểm ko?

_Dạ, em biết rồi! -Vy cuống cuồng chạy về phòng bar của hắn

Tùng thấy Vy như thế cũng vội vàng đuổi theo. Đến lúc mở cửa phòng anh lại giật mình khi thấy hắn đang ôm chầm lấy nó lay tỉnh.

_Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? -Tùng hỏi

_Mình......ko biết.....bỗng dưng cô ấy lại ngã xuống bất tỉnh......-giọng hắn ko nén run sợ

_Ko ổn rồi, mau lên, mau đưa cô ấy đến bệnh viện làm phẫu thuật! -Vy ra lệnh

_"Phẫu thuật"? -cả Tùng và hắn đều đồng thamh hỏi

_Để giải thích sau. Mau đưa nó đến bệnh viện nếu ko ko kịp nữa bây giờ, thời gian của nó còn ít lắm đấy! Vy thúc giục

Hắn nhanh chóng bế nó dậy vụt nhanh ra bên ngoài. Vịt con, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì nhá!

***

Phòng phẫu thuật bật đèn sáng......

_Bác sĩ, hô hấp của bệnh nhân đang yếu dần -cô y tá lưu loát dùng tiếng Anh nói với vị bác sĩ nước ngoài

_Mau tăng oxi cho cô ấy!

_Nhịp tim bệnh nhân đang yếu dần thưa bác sĩ -y tá nói

_Ko hay rồi, bệnh nhân ko có ý định tiếp tục sống, phải làm sao đây bác sĩ? -một bác sĩ khác hỏi

Vì bác sĩ John là bác sĩ phẫu thuật chính nên toàn bộ quyết định đều phụ thuộc vào ông.

_Tôi nhất định cứu sống cô ấy! -John tự tin

Tú Nhi là bệnh nhân đặc biệt nhất của ông. Cô ấy có một ước mơ hạnh phúc vĩ đại. Điều đó làm cô có nghị lực chiến đấu với căn bệnh ác liệt này. Một cô gái còn trẻ thế này phải sống để bay đến nơi tình yêu của nó mới đúng!

Mệt mỏi quá! Nó mệt mỏi quá! Nó muốn buông xuôi, buông đi tất cả. Nó sẽ đi đến nơi nó muốn. Chỗ đó có lẽ còn hạnh phúc hơn ở đây. Nơi này tuy lưu giữ quá nhiều hạnh phúc nhưng cũng là nơi khiến nó đau khổ nhất! Nó sẽ biến mất như mong muốn của hắn. Sẽ trả lại hạnh phúc cho hắn. Nó ko còn sức để tiếp tục kéo hắn lại nữa. Vậy nó bơi ra xa khỏi hắn vậy. Đúng! Ra xa khỏi hắn........

» Next trang cuối

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.