Ring ring
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Theo thông tin từ bộ gửi về truyện có 5 phiên ngoại, các bạn đọc 2 phiên ngoại đầu nhé, mấy ngày nữa tác giả viết hoàn thì mình sẽ up full Hd luôn nhe..
--------------------------------------
Ngoại truyện 1: Gia đình hạnh phúc. . .

Tuần trăng mật:

- A, chúng ta đi Trung Quốc! Nhất định phải đi Trung Quốc!- Minh Minh hứng thú la hét inh ỏi. Hắn và cô vừa đám cưới định tìm chỗ nào đó du hí 2 người. Minh Minh vừa nghe xong thì mắt sáng quắt lên một mực đòi đi Trung Quốc. Trung Quốc cũng được nhưng ý đồ cô gái này là gì?
- Trung Quốc hiện giờ rất ô nhiễm, đi Pháp hay Hàn Quốc, Nhật Bản đi!
- Không, không, Trung Quốc có Vạn Lí Trường Thành, đến lúc đó anh phải cõng em đi hết mới được!
- Điên à?
- Chẳng phải anh bảo sẽ cõng em hết cuộc đời sao?
- Em muốn chấm dứt cuộc đời anh sớm hơn dự kiến?
- Em không biết đâu, đi Trung Quốc!- Minh Minh hét lên rồi đặt vé máy bay. Hắn cũng không phản đối, ý định của cô cũng không có gì quá đáng lắm.

- Hải Yến! A, bà đi gặp Cố Mạn và Diệp Lạc Vô Tâm của bà đây! Haha, ghen tỵ á? Bảo anh Huy dắt đi, đám cưới lâu thế rồi không thấy đi du lịch, cái cặp kia thì đi suốt đấy thôi! Á haha, tội nghiệp quá… Chậc chậc… Phải nói cuộc sống của bà sướng như tiên vậy đó! Sang đây ở, bà chỉ bảo mày chăm sóc con Thanh Tuấn thôi…

Minh Minh hí hửng gọi cho Hải Yến kể lể long trời lỡ đất. Còn 1 tiếng nữa là lên máy bay rồi, tâm trạng của Minh Minh cực kì phấn khích, phấn khích không thể tả. Thanh Tuấn ngồi bên cạnh lườm cô 1 cái, Cố Mạn, Diệp Lạc Vô Tâm là diễn viên nào nhỉ? Minh Minh vẫn cười hí ha hí hửng như chốn này chỉ có mình ta. Nào là Cố Mạn hay, Cố Mạn giỏi, Diệp Lạc Vô Tâm cuốn hút, Diệp Lạc Vô Tâm tuyệt vời…
- Hủy vé máy bay!- Hắn lạnh lùng ra lệnh. Minh Minh chưa kịp vui mừng thì đã bị dập tắt bằng gáo nước lạnh. Minh Minh ăn vạ ôm chân khóc lóc nỉ non nhưng cái tên kia vẫn vô tâm không suy nghĩ lại. Ông xã của Minh Minh bị cuồng ghen rồi, giờ đi hưởng tuần trăng mật mà Minh Minh cứ nhắc đến người khác làm chi… Haizzz…

Tuy nhiên, qua 1 tuần sau, ai đó suy nghĩ lại nên cũng đặt vé sang Pháp du hí. Minh Minh tuy hơi buồn nhưng vẫn gật đầu đồng ý, có đi còn hơn không. Bình thường ở nhà, Minh Minh bị bỏ xó, ai kia chỉ lo chăm chú vào làm việc, tối về lại bị bạo hành. Địa ngục là đây huhuhu… T^T

- Chụp em nè, đây nè!- Minh Minh đứng trước tháp Eiffel giơ giơ tay. Hắn chép miệng rồi giơ máy lên chụp. Từ sáng đến giờ ít nhất cũng 300-400 tấm hình rồi. Hắn cảm thấy mình cứ như người ở của cô, haizzz…
- Về thôi! Tối rồi…
- Ok!- Minh Minh chạy đến ôm tay hắn.- Anh à, ngày mai chúng ta sẽ đi uống rượu vang, ăn phô mai, bánh mì đặc sản của Pháp nhá!
- Ừ.
- Anh không vui sao?- Minh minh khịt mũi nhìn hắn, cô đưa cái tay véo má ai kia 1 cái. Hắn lườm cô:
- Anh đói rồi!
- Vậy chúng ta đi ăn rồi hãy về khách sạn! Ăn gì đây nhỉ? A, bít tết nhé!
- Không, về khách sạn có sẵn.- Hắn vẫn giữ thái độ dửng dưng của mình, từ trước đến nay vẫn vậy, nhỉ? Minh Minh biết hắn đang bực nên không có ý kiến. Ý kiến chỉ tổ đau đớn thêm!

- Anh mệt rồi, đi tắm đi!- Minh Minh soạn cho hắn bộ quần áo ngủ đôi với cô cực dễ thương nhưng hắn thì đâu có thích chứ. Mặc hay không cũng như nhau, yêu hay không lát nữa mới biết được. Hắn cũng lẳng lặng cầm quần áo đi tắm, Minh Minh hồi chờ đợi dáng vẻ mặc bộ quần áo siêu “cute” đó nhưng… Haizz, hắn chỉ choàng chiếc khăn tắm đi ra. Minh Minh hít thật sâu 1 cái, chỉ sợ máu mũi xịt ra ngay tức khắc thôi. Hắn đi đến ôm cô, Minh Minh lúc này mới nhận thức được:
- Em chưa tắm, để em đi tắm!
- Anh tắm hộ cho!- Ai kia nở nụ cười gian tà. Ai đó nhoẻn miệng cứng ngắc:
- Chúng ta nên ăn trước đã!
Ai kia không quan tâm bế cô đi về phía phòng tắm:
- Anh chuẩn bị ăn!
- Anh ăn thịt sống sao? Không được, sẽ vận động… sẽ đói hơn…- Minh Minh ngượng muốn chết, tuy làm vợ chồng cũng tầm tầm 1 tháng nhưng mà… vẫn chưa thích ứng được, ai đâu như ai kia chứ, cầm thú, sắc lang… (Win: *đỏ mặt, suýt xịt máu mũi*).
- Em đói sao? Cho em ăn thịt anh lần nữa!
~~~~~~~~~ Phòng cách âm, người ngoài đừng hóng chuyện~~~~~~~~~
Cứ tưởng đi trăng mật thì hắn dành nhiều thời gian đưa cô đi chơi, chỉ 2 ngày đầu là được tung tăng bay lượn, thời gian sau đều ngồi trong khách sạn nhìn ai kia gõ gõ bàn phím laptop làm việc. Lúc trước thì thích “oánh nhau”, ra đời thì thích làm việc, OMG, không thể ngờ, muốn ngờ cũng không được. Giám đốc không ngờ bị đổ bệnh, Minh Minh phải vào bệnh viện chăm sóc, đến ngày sắp về cũng phải hủy vé để ai kia khỏe hẳn.

- Sắp về, tổng tài bất ngờ bị gió độc đánh trúng rồi!- Hải Yến ngồi nhà hóng quà từ Pháp gọi cho Minh Minh, cô cũng ngao ngán trả lời, trăng mật gì mà kì cục vậy nè?
- Sao lại đổ bệnh?
- Làm việc quá sức!- Chậc chậc, thanh niên gương mẫu, đúng là quá gương mẫu.
- Vợ chồng mới cưới, mày cứ làm quá. Để mai mốt già rồi thì không còn của đâu mà xài. Trai tráng mới 23 mà mày đã làm người ta kiệt sức nhập viện rồi!- Mặt Minh Minh chảy dài 3 vạch đen, chỉ có cô là bị bóc lột sức lao động, chứ có ai bóc lột hắn đâu?
- Mày nghĩ tao hám giống mày à? Khi về tao nhất định sẽ coi xem anh Huy tiều tụy đến thế nào!
- Ngày nào cũng có “xuân dược” đừng lo tiều tụy!- Minh Minh đỏ mặt, con nhỏ này vẫn không thay đổi cách ăn nói tí nào, nhưng mà nó nói cũng đúng, có khi nào tên Chihuahua bị kiệt quệ thiệt không ta? Nếu vậy chắc phải hỏi hãng thuốc mới được.
- Thôi được rồi, đang làm thủ tục xuất viện… À… mà mày nhớ mua giúp tao vài liều nha!- Minh Minh tắt máy không để Hải Yến kịp trả lời. Cũng may, bệnh viện này toàn người Pháp, phải giao tiếp bằng tiếng Anh, cô nói tiếng Việt chắc chẳng ai hiểu, hơn nữa còn thâm thúy thế kia mà… Nhưng Minh Minh quên mất rằng… bệnh nhân đứng cạnh cô không những hiểu tiếng Việt còn hiểu rất rất rõ mấy từ ngữ thâm thúy kiểu “vợ chồng” này. Mặt hắn tối sầm lại, Minh Minh quái nào lại nghĩ hắn “yếu lực” đến thế? Đúng là đem cái “nam tính” ra khinh thường mà. Tuy là anh em với nhau, cùng cha mẹ sinh ra nhưng hắn hơn hẳn anh Huy về khoản “kinh nghiệm” (cái này không phải do léng phéng mà là tìm hiểu trước khi lấy vợ), mấy ngày qua chỉ là do làm việc quên ăn quên ngủ nên mới đổ bệnh thôi, vận động giúp con người khỏe khoắn sao có thể mệt được? Minh Minh đúng là ngốc mà… Lúc nãy hắn đi tìm cô, tình cờ lại nghe được cuộc trò chuyện này, thật là sỉ nhục người khác ghê gớm!

Minh Minh làm xong thủ tục vừa định quay đầu vào thì giật mình, hắn đã thay quần áo tự bao giờ, khuôn mặt còn hơi tái nhưng toát lên sát khí đáng sợ. Minh Minh nuốt nước bọt cái ực, sát khí làm cô sợ muốn chết luôn. Cô đâu có chọc giận gì hắn đâu nhỉ?
- Ông xã à ~ Chúng ta khi nào về?
- Ngay bây giờ!
- Hả?

Sau chuyến bay dài ơi là dài, Minh Minh rốt cuộc cũng về tới nhà, thích quá đi! Cô ôm lấy chiếc giường thân yêu định đánh 1 giấc cho khỏe. Ai kia nhìn cô, vẫn giữ thái độ hầm hầm đến bây giờ. Hắn vừa hết bệnh mà “vồ” cô như hổ đói. Minh Minh bị quần tả tơi, chậc, cô thay đổi suy nghĩ rồi, có thêm “xuân dược” chắc cô không sống nổi qua đêm nay.
- Em còn dám bảo anh kém không?
- Em bảo kém khi nào?- Minh Minh ngạc nhiên, suy nghĩ thôi mà, có cần phải nắm được hết không?
- Chẳng phải em bảo Hải Yến mua “liều” giúp à?- Hắn cong khóe môi, cô bị hắn bắt bí rồi. Minh Minh lè lưỡi:
- Anh nghe trộm!
- Không có, cái này là tình cờ!
- Nhưng anh như vầy thì không cần nữa rồi. Anh là số 1…- Minh Minh giơ ngón tay cái, không nịnh nọt là ngu đần.
- Vậy sao? Không ngờ em xem trọng anh đến như vậy! Vậy 1 thì 1…
- Không mà!!!!!!!!!
***************************************************************************************
Lâm Phong được hạ sinh vào 1 ngày đẹp trời. Không biết phải chúc mừng hay đau xót cho số phận thằng bé đây…

Sau 2 tuần Minh Minh bị trễ, hắn đưa cô đi xét nghiệm, quả thật, cô có thai. Hắn chỉ biết vò đầu bứt tóc, thế quái nào mà sản phẩm ngăn cách “dỏm” thế? Hắn còn hưởng chưa đủ, giờ còn phải chia chát tình thương. Minh Minh thì khóc ròng, còn muốn bỏ cái thai bởi cô chơi chưa đủ, sanh đẻ rất đau. 2 lão bà bà phải hết mực khuyên giải 2 vợ chồng điên khùng này mới có thể giữ được “cháu vàng”.( Bài văn của thằng nhóc… quá đúng sự thật!)

- Cô à, con của cô là con gái hay con trai?- Bé Điệu- con của Thanh-Nhân lăn xăn chạy đến hỏi ngay sau khi Minh Minh vừa siêu âm xong. Cô giơ tay véo má nó 1 cái cho bỏ ghét, con chi mà dễ thương thế!
- Vẫn chưa biết. Ôi chao, sao mà ngứa cái bụng thế này!- Minh Minh vuốt vuốt cái bụng đã căng tròn lên.
- Con của cô để tóc đầu đinh nên đâm cô ngứa đó!- Cô bé hồn nhiên xoa xoa cái bụng cô, Minh Minh cười muốn ra nước mắt. Nhưng tiên đoán của con bé quả thật đúng 100%, con trai…

- Mắt này, mũi này, miệng này, mặt này, thân hình này, tay này, chân này, giống mẹ tất. Con đáng yêu quá đi mất!- Minh Minh nắm 2 bàn tay be bé của Lâm Phong trong tay. Hắn chỉ thù không thể đá cái cục béo béo tròn tròn trắng núc ních này ra khỏi phòng “uyên ương”, đã cai 9 tháng, bây giờ vẫn chưa thể hành xử. Minh Minh cù thằng bé mấy cái làm nó cười sằng sặc. Thật ra thằng nhóc như phiên bản thu nhỏ của Thanh Tuấn nhưng Minh Minh lại nhận thằng nhóc y xì đúc mình, là ai sanh nó ra chứ? Hắn có sanh đâu mà phải nói là con hắn? Hắn cũng mặc kệ, con cái gì chứ? Không có còn khỏe hơn, mỗi lần vợ chồng gần gũi thì nó khóc ré lên, không thay tả thì đói bụng, không đói bụng thì… buồn khóc chơi vậy mà… Nhưng có cùng AND của hắn cũng bình thường, khác AND mới là chuyện đáng quan tâm.

Thằng nhóc càng lớn thì càng lầm lì ít nói, ít gần gũi Minh Minh hơn, làm cô tủi thân muốn chết. Thằng nhóc lúc này chỉ mới 5 tuổi nhưng thông minh hơn đám bạn cùng trăng lứa, hơn nữa còn “phỏng tay trên” bé Điệu dù con bé hơn Lâm Phong 3 tuổi.
- Xét theo vai vế, hình như tôi là anh cô?- Thằng nhóc chắp tay sau lưng, giọng nói cứng ngắt như ông cụ non.
- Nhưng ngươi nhỏ tuổi hơn ta!
- Tuổi tác không quan trọng, quan trọng là vai vế!
- Nhưng ta không gọi là anh đấy thì sao nào? Ngươi phải gọi ta là chị như thế mới ngoan!
- Con khỉ!
- Khỉ gì? Khỉ khô hay khỉ ướt?
- Đồ con nít vắt mũi chưa sạch!

Bé Điệu giơ tay lau lau khuôn mặt, rõ ràng là rất sạch sẽ.
- Lúc nào cũng chỉ biết quấn lấy ba mẹ thì sẽ không thể lớn lên, sẽ không thể trở thành nam tử hán người người ngưỡng mộ!- Thằng bé vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng.
- Nhưng ta là con gái, sao có thể làm nam tử hán?
- Nam tử hán là siêu nhân đỏ, cô là con gái có thể làm siêu nhân trắng hay siêu nhân hồng.
- Không cần quấn lấy ba mẹ thì có thể làm siêu nhân?- Bé Điệu tròn mắt hỏi lại.
- Cô có thấy siêu nhân nào có ba mẹ không?
- À… không.
- Vậy thì đừng bám lấy nữa, ba tôi có dạy như thế!
- Người lớn dạy có lẽ không sai, được thôi!

Lúc chiều về nhà, bé Điệu dọn hẳn quần áo ra “phòng khách” ngủ. Thanh Thanh rặng hỏi mãi mới biết chuyện gọi cho Minh Minh quát lớn:
- Con cậu dạy hư con tớ rồi!
- Con tớ chỉ mới 5 tuổi, hơn nữa còn rất ít nói, sao có thể???
- Sao không hỏi ông chồng già của cậu ấy!
- Gì cơ?- Minh Minh nhíu mày lại, biết ngay mà… hèn chi Lâm Phong nó cứ trưởng thành sớm, chính 1 tay cha nó đầu độc đây mà!


- Sao anh lại dạy con tầm bậy tầm bạ vậy?- Minh Minh chống nạnh bặm môi.
- Gì mà bậy? Anh chỉ bảo nó phải biết tự lập, hơn nữa cũng không gây sự, rất ngoan!

Ừm… ngoan thật, chắc là do bé Điệu hơi phô trương quá vấn đề.
- Chúng ta bàn chuyện khác!
-!!!!!!!!

Ngoại truyện 2: Hôn nhân bình đẳng. . .

Kể ra thì cũng tội nghiệp cho mẹ tôi. Ba là người có tính độc đoán, hơn nữa cũng rất cọc cằn, mẹ thì lại quá ngơ ngơ ngáo ngáo nhưng luôn tỏ ra mình thông minh tuyệt đỉnh. 1 hôm, 3 bà tám tụm lại bàn bạc, ai cũng có chế độ mẫu hệ riêng, mẹ tôi… thì không. Gia đình tôi theo chế độ phụ hệ nhưng hầu như ba chỉ mặt nặng mày nhẹ với mỗi mình “cục nợ đời ba”.
- Minh Minh à, mày nghĩ thử xem, lúc trước là mày tuyên bố hùng hổ không sợ chồng mà, hơn nữa đây là CNXH, độc lập-tự do-hạnh phúc đó!
-Cô Yến hí hửng châm chọc mẹ bởi chú Huy hiền quá mức, cưới vợ rồi còn hiền hơn, 2 vợ chồng làm chung công ty, kinh tế cứ thế phất lên như phất cờ khởi nghĩa, đi ăn trưa cũng ăn chung, đi về cũng về chung, tóm lại là 1 gia đình chuẩn mẫu.
- A, thật ra cũng rất là công bằng mà. Tiền lương tao giữ, muốn ăn xài gì thì cứ rút, tên Tuấn đâu có phàn nàn.
- Thế nói như vậy thì tôi bị chèn ép như cô à?- Cô Thanh châm thêm, tóm lại, mẹ tôi là người thiệt thòi nhất. Mẹ hơi nghĩ ngợi đôi chút, hình như muốn vùng lên thì phải.
- Tao sẽ cho chúng bây xem, tao sẽ quản lí khắc khe từng chi li cho chúng mày thấy!- Mẹ tôi hùng hổ tuyên bố, mẹ ơi, tuyên ngôn của mẹ bao giờ cũng khó thực hiện sao mà mẹ cứ thích tuyên bố hoài thế???
************
- Anh đi đâu mà về trễ 5 phút vậy hả?- Ba vừa đi làm về, mẹ đã khoanh tay trước ngực đón tiếp. Khuôn mặt ba đờ ra 1 chút nhưng rồi ánh mắt ba liếc xéo vào mẹ:
- Sao hôm nay quản lí chặt chẽ thế?
- Anh không thấy hôn nhân chúng ta nguội lạnh cần hâm nóng hay sao?
Hơn nữa, chỉ anh có quyền quản lí em chắc?
- Vậy lát nữa hâm nóng.- Ba nở nụ cười nham hiểm, mặt mẹ đột nhiên đỏ lên. Tôi đưa mắt nhìn mấy món ăn trên bàn rồi gắp cho vào miệng, mẹ không cãi thắng ba thì còn lâu mới được ăn cơm, thôi thì tôi tự xử vậy.
- Em không có nói chuyện đó! Anh điên quá thì chết đi! Tức thật mà…
- Sao tức?- Ba vừa tháo cà vạt vừa hỏi, thái độ rất dửng dưng nhưng đầu mẹ suýt nữa thì bốc khói.
- Tối nay anh ra phòng khách mà ngủ!
- Muốn đổi địa điểm sao?
- Em không có đùa với anh!- Mẹ bặm môi dậm dậm chân rồi ngồi vào bàn ăn. Nhiều lúc, tôi cũng muốn biết, tôi nhỏ tuổi hơn mẹ hay mẹ nhỏ tuổi hơn tôi.
- Lâm Phong, con có cách nào để ba khuất phục trước mẹ không?
- Bỏ nhà đi!- Tôi nêu ra sáng kiến, mẹ à lên 1 tiếng rồi gật gật đầu suy nghĩ. Cũng đúng, nếu mẹ đi khỏi đây chắc chắn ba sẽ năn nỉ, mẹ cứ thế chiếm thế thượng phong.
- Em thử bỏ nhà đi xem!- Ba từ đâu đi ra lừ mắt nhìn tôi. Tôi nhún vai rồi cũng nhìn lại ba, 4 mắt cứ thế nhìn nhau tóe lửa trong im lặng.
- Sao? Thế nào anh cũng sẽ năn nỉ em quay về thôi!
- Có sao?- Ba vểnh khóe miệng. Tôi cúi đầu ăn vì ông ta đang muốn tống khứ tôi đi đây mà.- Lâm Phong, ba nghĩ con nên sang nhà ngoại ở 1 thời gian…

Nếu nói về hạ lưu và vô sỉ, chắc ba tôi đứng hàng đầu. Tôi đưa đôi mắt trẻ thơ nhìn mẹ, mẹ mủi lòng quát lên:
- Anh thử đuổi Lâm Phong đi xem… Em đi theo luôn đấy!
- Mới 7 tuổi đã giật vợ người khác.- Ba lườm tôi, tôi nhếch mép nhìn ba.
- Đây là mẹ của con…- Rồi lại xoay qua mẹ cười 1 cái. Hình như mẹ quá bất ngờ khi thấy biểu cảm của tôi ngây ra 1 lúc. Chậc chậc, trong đáy mắt mẹ đột nhiên dấy lên cái tình mẫu tử thiêng liêng chưa từng đó. Mẹ gõ chiếc đũa vào chén:
- Đúng đó! Từ nay trở đi, anh không có quyền hạn gì trong nhà này!

Ba tôi im lặng lia ánh mắt hình viên đạn nhìn mẹ. Mẹ tôi đang phừng phừng khí thế thì hơi rụt cổ lại, chiếc đũa dầm dầm vào bát.
- Hay 2 chúng ta sang nhà ngoại ở mẹ nhỉ?- Tôi đề ra ý kiến, vẫn giữ thái độ bình thản. Ba nhìn tôi, tôi nhìn ba, lại 1 lần nữa, tia điện xoẹt xoẹt nổ tung tóe.
- Em thử đi khỏi nhà xem…- Ba không rời mắt khỏi khuôn mặt mĩ nam của tôi mà răn đe mẹ như dạy con. Xời, nếu nói về tình trường thì ba thua tôi 1 quãng xa. Lâm Phong này ít nhất cũng đã có qua 10 bạn gái, không giàu thì không thèm, không xinh thì không thích, tùy người mà thay đổi thái độ, ba tôi hầu như chỉ gắt gỏng nên làm sao nắm rõ mẹ trong lòng bàn tay như tôi?( Khổng Tử có câu *chế* =))))~ Con của kẻ biến thái còn biến thái hơn).
- Ba không giữ, đôi bên cùng có lợi, vậy chúng ta sang nhà ngoại ở!
- Được, mẹ sẽ dọn đồ!- Mẹ nắm chặt chiếc đũa trong tay hạ quyết tâm.
Tôi nhìn ba, nở nụ cười đắc thắng.
- Mẹ không cần mang theo quần áo của con vì hầu như quần áo đều ở nhà ngoại.- Tôi nghiến răng, tất nhiên chúng luôn có sẵn ở nhà ngoại rồi, ba muốn đá trái banh này sang khung thành đối phương lúc nào thì đá mà. Thật ra thì tôi cũng có “hiềm khích” với ba lâu lắm rồi. Tôi nghe bà nội kể lại, lúc mới sanh được 1 tháng, ba tôi đã thẳng tay quăng tôi ra ngoài cửa sổ vì tội “khóc vào buổi tối”. Lúc đang tập đi, do mất kiên nhẫn ba tôi cho 1 “chưởng” nằm chõng gọng trên sàn. Lúc vừa biết nói, tiếng đầu tiên phát ra từ miệng tôi là “ba”, có lẽ vì tôi “hận” chăng? Lớn hơn chút nữa thì bắt đầu moi mấy chuyện nhảm nhí đầu độc đầu óc trẻ thơ với mục đích độc chiếm mẹ. Nhiều lúc tôi cũng muốn biết ba tôi có cái đầu kinh doanh đặc biệt nên khác người hay là ác quỷ đầu thai. Trường mẫu giáo tổ chức buổi văn nghệ mời ba mẹ đến dự, tôi cũng thể hiện bài “Cha” thật cảm xúc. Ba tôi chỉ âm thầm ngồi nghe, không vỗ tay, không reo hò phấn khích như mẹ, lúc đang lái xe trên đường về, ông bất chợt hỏi tôi:
- Con ghét ba lắm hay sao mà cứ phải hát ” Làn da cháy nắng, vai còng nhấp nhô” lại còn hành nghề đạp xích lô.
Tôi cũng cự nự giải thích, mẹ tôi ngồi ngẩn ra thật lâu rồi cười khanh khách. Thôi thì nợ cũ nợ mới trả hết 1 lần.

Tôi và mẹ lật đật cầm mớ hành lí ra cổng nhà, ba cũng đi theo để “đóng cổng”. Mẹ quay đầu lại oai oán nhìn ba:
- Em đi thật đó!
- Đi rồi thì đừng về nhé!
- Anh…- Mẹ tức nghẹn.
- Vĩnh biệt ba!- Tôi nắm tay mẹ kéo đi. Ba đóng sầm cửa, tiếng va chạm như tiếng sấm. Ba tôi đang nổi trận lôi đình đây mà. Mẹ tôi vừa đi vừa lau nước mắt:
- Chúng ta bị đuổi khỏi nhà, huhu. Ba và mẹ sẽ li dị. Con sẽ theo ai?
Ba không cần mẹ con chúng ta nữa rồi…
- Mẹ à, là chúng ta đường đường chính chính đi khỏi nhà.- Tôi gắt lên 1 tiếng, tôi không khóc thì sao mẹ lại khóc chứ?
- Tại con cả đấy, mẹ nghe theo ý con, giờ thì thẻ tín dụng, sổ tiết kiệm ba giữ tất rồi!- Mẹ tôi bắt 1 chiếc taxi, hằn hộc trách mắng tôi, ơ hay, ý tôi mà cô không đồng thì có phải lang thang cùng nhau không?
- Mẹ đúng là ngốc mà!- Tôi lấy trong túi quần ra 4 cái thẻ tín dụng đã chôm được của ba. Lúc nãy trong lúc chờ đợi mẹ soạn quần áo, tôi đã tính toán trước mà lấy 4 cái.
- Trước hết chúng ta rút 500 triệu sử dụng tạm đi. Ngày mai chắc chắn ba sẽ phát hiện ra và khóa thẻ!
- Vẫn là bảo bối của mẹ thông minh nhất!- Mẹ thay đổi thái độ ngay tức khắc, thật sự quá khinh “bủy”.
****
- Bà ngoại ơi, Lâm Phong lại bị ba đuổi khỏi nhà rồi, hơn nữa còn dẫn theo con gái của bà nữa này…- Tôi nhấn chuông cửa gọi inh ỏi. Bà ngoại chạy ra mở cửa. Ông cũng mừng rỡ chạy ra bế tôi hôn mấy cái vào má. Mẹ tôi cúi đầu đi vào, bà ngoại chép miệng lắc đầu:
- 2 vợ chồng bây lại cãi nhau sao?
- À… không… Do Lâm Phong bảo nhớ ba mẹ nên rủ con sang.
- Rõ ràng là ba ngược đãi 2 mẹ con mình còn đuổi đi. Lâm Phong bị bố đánh vào mông 5 cái.- Tôi trưng bộ mặt nai tơ ra cho bà ngoại xem, “cục vàng, cục bạc” mà, thế nào bà cũng chạy ngay vào nhà gọi điện chửi ba 1 chập. Mà ba tôi cũng chẳng buồn giải thích, chỉ lẳng lặng lắng nghe và thề ước:” Mai mốt con sẽ không dám vậy nữa!”

Mẹ tôi nghiêng đầu nhìn tôi, tôi giả vờ oan ức mếu mếu miệng. Quả nhiên, bà tôi chạy ngay vào gọi báo cho bà nội, xong thì cả 2 bà cùng khủng bố ba tôi, đến nỗi ba tắt nguồn điện thoại.

- Mẹ yên tâm, con rút tiền trước khi sang đây ở.- Mẹ tôi xách hành lí vào. Bà tôi…không phản đối. Kế hoạch hoàn thành được 1 nửa.
*********
- A lô, chú Huy à? Ngày mai ba cháu có đi bàn công việc cùng thư ký Kim không?
- Lâm Phong hỏi để làm gì?- Chú Huy nghe giọng tôi thì hồ hởi, cô Yến mà nghe được còn hồ hởi hơn.
- Không có gì, chú Huy điều tra giúp Phong Phong đi. Điều tra xong thì nói với Phong Phong!- Tôi tắt máy, đưa tay lấy khoai tây nhét vào miệng xem ti vi. Thư ký Kim là người làm được việc nhưng tính cách lại lẳng lơ, hơn nữa, còn hay đứng kế sát vào ba.

- Ngày mai có cuộc hẹn tại nhà hàng “Lan Anh” ạ? À, Phong Phong cảm ơn chú Huy nhiều lắm, chúc chú Huy và cô Yến nhanh chóng có anh hay chị gì đó của Phong nhé!

- Lâm Phong, khuya rồi ngủ đi!- Mẹ tôi đi vào phòng giục.
- Ngày mai chúng ta ăn tại nhà hàng “Lan Anh”…
- Cũng được nhưng con cần phải biết tiết kiệm, mẹ con chúng ta là những kẻ vô gia cư đó!
- Không hề, chỉ có mỗi mẹ thôi vì con biết bà ngoại không đuổi con ra khỏi nhà đâu…
-….- Mẹ nhìn tôi ngơ ngơ, tự nhếch mép cười nhạo bản thân “đại hạ giá”. Nửa đêm rồi mà mẹ vẫn bật bản nhạc “Là Em Tự Đa Tình” nghe rồi khóc rống lên như bò gào thật thảm thiết.
*******
- Mẹ vào đây!- Tôi kéo mẹ vào nhà hàng, hình như ba vẫn chưa đến.
Nhưng cũng sắp đến giờ rồi.
- Con muốn ăn gì?- Mẹ hỏi tôi, tôi đưa mắt nhìn tấm menu, toàn những món chán ngắt nhạt nhẽo. Tôi gọi tạm 2 món:” 1 tôm hùm, 1 bào ngư đi!”
Tôi thấy mặt mẹ mình chảy dài ra nhưng vẫn gọi món cho tôi. Lát sau, ba đi vào cùng thư ký Kim. Tôi giả vờ đánh rơi chiếc menu, mẹ tôi cúi người nhặt lên, vô tình chạm vào khuôn mặt lạnh như tờ của ba tôi. Đêm qua không có mẹ làm ấm giường có lẽ ngủ không ngon đây mà. Vẫn là ánh mắt hình viên đại, ba ghim nó thẳng vào khuôn mặt mĩ nam của tôi. Thư ký Kim gặp tôi liền reo lên:
- Lâm Phong!
- A, chào thư ký xinh đẹp. Hiện tại ba và mẹ Phong Phong đang giận nhau đến mức sắp li dị, cháu sẽ rất vui nếu cô làm mẹ kế của cháu!- Tôi nở nụ cười nịnh nọt. Miệng thư ký Kim ngoác rộng đến tận mang tai, ba tôi không nghe những lời nói đó nhưng mẹ tôi thì nghe rõ. Mẹ chớp chớp đôi mắt nhìn tôi rồi nhìn thân hình bốc lửa của cô thư ký.
- Mẹ à, ba có tình ý với cô thư ký này nên lúc nào đi bàn công việc
cũng mang cô ấy theo… Mẹ quan sát đi!

Mẹ tôi lẳng lặng quan sát. Rất tốt, thư ký Kim được tôi động viên thì nhiệt liệt thể hiện tình ý, ngả vai, cười nói đủ chuyện. Ba tôi đang giận mẹ nên không cự tuyệt, ba sai rồi ba ơi! Mắt mẹ tôi hoen đỏ, cánh môi đào xụ xuống đáng thương. Mẹ tôi hằn hộc dầm miếng tôm hùm nát ra trong âm thầm. Chỉ 5 phút sau, mẹ đã dắt tôi về nhà của ba chuẩn bị viết đơn li dị. Mẹ quá tin người hay sao nhỉ? Tôi cũng chỉ ngồi đó xem mẹ viết…

Tiếng xe ô tô chạy vào sân nhà. Chắc là ba về. Đúng vậy, ác ma đã về.
Khuôn mặt ba đóng băng đi vào. Mẹ vừa viết đơn xong đưa chuyển viết cho ba. Ba giật cây bút viết mấy chữ vào đơn, ôi thôi, Phong phải sang nhà ngoại ở thật rồi…

Ba đẩy lá đơn lại cho mẹ với 3 chữ rõ ràng ” Không đồng ý”. Khuôn mặt mẹ tôi dãn ra. Hừm…
- Anh không đồng ý gì chứ? Chưa gì đã ngoại tình rồi!
- Ngoại tình cái con khỉ!- Ba tôi gắt lên.- Có phải là do thằng nhóc này không?
- Do cái gì mà do! Anh lúc nào cũng xem thường em!- Mẹ tôi sắp khóc đến nơi.
- Anh xin lỗi!- Ba tôi dịu giọng lại, tôi hơi ngạc nhiên, chuyện trăm năm hiếm có nha…
- Cái gì?- Mẹ tôi cũng ngạc nhiên không kém.- Anh nghĩ xin lỗi là xong sao?

Ba tôi nắm cổ áo mẹ tôi lôi vào phòng mặc mẹ la hét inh ỏi. Vậy là hàn gắn xong rồi đó hả? Phí công tôi suy nghĩ thế nhỉ? Ba mẹ tôi chẳng biết hàn gắn ra sao, 9 tháng sau, tôi có thêm 1 em gái cực kỳ đáng ghét. Thời kì mẫu hệ bây giờ mới bắt đầu. . .

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.