Truyện teen - Thiên thần yêu ác quỷ, có thể sao? trang 3
chap 10 : Cắn
-Vậy trở thành người của tôi đi.- cậu nói một cách khó hiểu. Không phải nó là người giúp việc của cậu sao ? Còn làm người gì nữa.
-Người gì ạ ? - nó ngây thơ hỏi lại.
-Người phụ nữ của tôi.
.........- nó không hiểu gì hết. Vậy bộ trước giờ nó là đàn ông sao ? ( t/g : sao mà mi ngu thế, dài dòng chi vậy, tốn thời gian của ta quá. )
-Không đồng ý ?
-Không phải, cậu nói em " trở thành người phụ nữ của cậu ", vậy trước giờ em là đàn ông sao.
-Không.- cậu đã lường trước con ngốc như nó kiểu gì cũng hỏi như thế mà. Nó còn hỏi cậu thêm vài câu nữa nhưng cậu không quan tâm. Cậu vùi đầu vào cổ nó, hít lấy hương thơm trên cổ nó.
-Cậu đang làm gì thế ?- nó giật mình hỏi khi cậu bắt đầu liếm phần cổ nó làm nó nhột gần chết à.
-Im- sao cậu cứ bắt nó im hoài à, bực nha.
-A....a.... cậu làm gì..... thế.....- cậu quá đáng lắm, sao lại kéo cổ áo nó xuống chi, sợ quá.
-Không phải cô muốn chuộc lỗi sao ?- à phải rồi, nó quên mất tiêu việc này. Nhưng mà như thế này thì khó chịu chết đi được, cậu không còn cách nào khác sao ?
-Nhưng nhột quá.
PHẬP.- nó vừa dứt lời cũng là lúc cậu cắm sâu cái ranh nanh của mình vào cái cổ trắng ngần của nó.
-Đ.... đau.- nó rên lên nhưng nó đâu biết tiếng rên của nó càng làm cậu thêm kích thích, cậu không kiềm chế được càng cắm sâu răng nanh mình vào cổ nó.
-Ngủ rồi à ( t/g : thằng ngu, ngất chứ không phải ngủ đâu, thật sai lầm khi giao cục cưng của ta cho ngươi ).- cậu buông nó ra khi thấy nó không còn nhúc nhích gì nữa. Có lẽ hồi nãy cậu hơi quá. Nhưng máu của nó ngon thật, rất ngọt và thơm khiến cậu không kiềm lòng được. Cậu ôm nó vào lòng, vuốt nhẹ chỗ bị cậu cắn. Nhìn nó như thế này thật yêu quá, rất giống một con búp bê nhỏ bé. Và con búp bê này là của cậu, phải, là của riêng cậu chứ không thể là của ai khác.
-Chủ tịch, chiều nay còn có........
-Hủy hết đi.- cô thư kí này còn chưa kịp nói hết câu đã bị cậu nhảy vào nói.
-Dạ vâng.
Cậu với tay lấy cái điện thoại màu đen trên bàn gọi cho bà quản gia, nói đúng hai từ :
" Không về. "
Khỏi nói chắc ai biết bà quản gia đơ đến mức nào, vừa mới bắt điện thoại lên thì nghe tiếng tắt máy cái RỤP. Ai biết gì đâu, mà cậu nói không về. Nó đi cùng cậu→ nó cũng không về. Haiz lần đầu tiên trong cuộc đời bà cảm thấy tội lỗi như thế. Biết vậy bà không cho nó đi thì tốt rồi.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
TẠI PHÒNG LÀM VIỆC CẬU
Lúc này nó đang ngủ ngon lành trên cái sofa, cậu thì ngồi làm tiếp phần công việc của mình. Cái dữ liệu hồi nãy mà nó xóa chỉ là bản sửa thôi, bản gốc cậu đã save vào USB rồi, hù nó thôi.
Ưm......- nó ngồi dậy, nhìn xung quanh phòng.
-Dậy rồi sao ? Lại đây.
Nó đi lại phía cậu, lúc này nó còn mơ màng chẳng biết gì cả, mới ngủ dậy mà. Cậu ( lại ) ôm nó, cậu xem vết thương trên cổ nó, không còn chảy máu nữa. Còn nó thì chưa tỉnh ngủ nên gục luôn vào ngực cậu, đôi môi nhỏ nhắn của nó không ngừng gọi tên một người :
-Bảo..... Bảo ơi
Bảo ? Ai cơ, nó gọi ai vậy. Nó có người khác ư ? Cậu không cho phép việc này, nhất định như thế. Nó chỉ có thể là của cậu không, cậu sẽ không để kẻ tên Bảo giành đâu.
-Thiên Ân, con nhỏ này là ai vậy ?- một cô gái bước vào. Ưm....... theo tác giả thấy thì không đẹp, không xấu, nói chung là ổn. Có điều trang điểm đậm quá, bỏ cái đống son phấn này không biết sao nữa.
-Tới làm gì ?
-Thăm anh, bộ anh không muốn vợ tương lai tới thăm sao ?- cô nàng õng ẹo nói.
-Ai nói tôi sẽ cưới cô ?
-Hôn ước của chúng ta thì sao ?
-Có chuyện gì thế cậu ? - nó thấy ồn nên ngồi, lấy hai tay dụi dụi mắt nhìn yêu lắm luôn, như con mèo vậy.
-Không có gì, đói không ?- cậu quan tâm hỏi, lờ luôn cô gái kia. À mà sẵn đây tác giả nói luôn cô gái này là chị em họ của đại tiểu thư họ Lâm ( đứa đánh nó đấy ). Đại tiểu thư Trần Minh Thư.
-Anh..... nó đói hay không cần gì anh phải quan tâm chứ ?
-Cút.
-Cái gì ?
-Tôi bảo cô cút, trước khi tôi kêu bảo vệ lôi cổ cô xuống.
RẦM- nó giật mình, con gái gì mà mà dữ thế, đóng cửa mạnh thế lỡ hư cửa thì sao ?
-Cô ấy là ai thế cậu ?- nó ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi cậu.
-Không.
........- nó chu môi làm nũng nhìn yêu chết được, cậu từ nãy giờ cứ chăm chú nhìn vào đôi môi anh đào. Khó chịu vì không thể nào ăn nó ngay được, nếu nó còn làm thế này nữa chắc cậu không kiềm lòng được nữa mất.
-Đói không ?
-Hơi thôi. - nghe tới ăn là mắt nó sáng rực lên, đưa đôi mắt hai màu nhìn cậu chớp chớp và đương nhiên nó không biết hành động vừa rồi của nó đã làm cậu mất kiểm soát hoàn toàn.
Ơ.....- cậu đột nhiên cắn môi nó ( t/g : là hôn đó, tại nó nghĩ là cắn thôi. )
-Cậu....... - nó vừa mở miệng, chiếc lưỡi lạnh của cậu thừa cơ chui vào, vội vàng mút lấy mùi vị ngọt ngào trong nó.
-Ư......... ư......- tiểu yêu tinh mê người này khẽ rên lên. Một tia điện thoáng qua chạy sâu trong tâm trí cậu, đợt khoái cảm nhanh chóng bùng phát ra. Cậu cảm thấy toàn thân xương cốt đều bức bối khó chịu.
Cậu thấy nó không thở được nữa mới buông ra, cậu vừa buông thì nó hít lấy hít để không khí. Hít xong thì phun ra một câu :
-Cậu vừa cắn em sao ?
chap 11 : Bảo
-Cậu vừa cắn em sao ? - nó tròn mắt, ngây thơ hỏi cậu.
-Đau không ? - cậu vuốt nhẹ đôi môi nhỏ nhắn của nó, đôi môi mới cách đây vài phút cậu đã tham lam cướp lấy. Giờ thì nó đỏ ửng lên rồi.
-Không đau, nhưng khó thở lắm cậu. - nó quen với cách làm nũng với bà nên giờ làm với cậu cũng y chang. Nó xịu mặt xuống làm bộ tội nghiệp, mắt rưng rưng thấy tội.
-Muốn cắn nữa không ? - cậu cười một cách nham hiểm.
-Không đâu, sợ lắm.
ỌC ỌC ỌC ỌC- cái bụng nó réo lên, chỉ ăn có bữa sáng không mà đòi no gì. Ăn từ hồi bảy giờ sáng mà giờ là bảy giờ tối rồi.
-Ăn gì không ?
-Chừng nào về nhà hả cậu ?- tạm bỏ qua chuyện ăn uống. Sao bảy giờ rồi mà cậu còn chưa về nhỉ.
-Ở đây, mai về sớm. Mai tôi ở nhà. Đi ăn thôi.- cậu kéo nó ra khỏi phòng làm việc. Vừa bước ra khỏi phòng là nó nhận được cả trăm con mắt rất ư là thân thiện. Nó làm gì sai sao mà mọi người nhìn nó ghê thế.
Cậu dẫn nó đến một nhà hàng khá lớn, nhà hàng này được thiết kế theo kiểu Châu Âu cổ kính rất đẹp.
-Ăn gì ? - cậu đưa cho nó cái Menu, cậu nghĩ sao mà đưa nó cái này thế ? Tiếng Việt còn chưa thạo nữa nói chi toàn tiếng gì không hiểu à ( t/g : tiếng Anh đó thím )
-Em có đọc được đâu.
-Vậy tôi gọi đại nhé. - cậu gọi đại vài món. Nó với cậu đang ăn thì :
-Bé phải không ?- một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng nó.
-A, anh Bảo.- người tên Bảo chạy lại ôm chầm lấy nó mà không để ý có người mặt mày đen thui rồi.
-Ai thế ?- cậu lạnh giọng hỏi.
-Là anh Bảo, anh họ của em đó cậu chủ.- Bảo là họ hàng xa của nó cũng đồng thời là chủ của cái nhà hàng này. - Mà sao anh lại ở đây thế ?
-Đây là nhà hàng của gia đình anh mà. - Bảo cười. Nó không biết cũng đúng thôi, nó có được ra ngoài nhiều đâu. Biết có người anh họ này đã là phúc lắm rồi.
-Thì ra là vậy.- nó cười tít cả mắt mà không biết mặt cậu càng ngày càng đen.
-Ăn đi.- cậu tức giận quát. Bảo cũng là người hiểu chuyện nên liền chào nó rồi đi, trước khi đi không quên hôn vào má nó một cái để chào tạm biệt. Việc này khiến cậu vô cùng khó chịu. Một người có tính sở hữu cao như cậu mà lại để người khác hôn người phụ nữ của mình ư ? Không đời nào đâu nhưng cậu làm gì bây giờ. Bảo là anh họ của nó mà.
-Cậu sao vậy, sắc mặt cậu không được tốt cho lắm ? - nó hỏi thăm khi thấy mặt cậu lộ rõ vẻ khó chịu.
-Không, ăn nhanh đi. Còn nhiều việc phải làm lắm đó.
-Dạ.
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●
Sau khi ăn xong cậu đưa nó về lại công ty. Từ lúc đi về ở nhà hàng cho đến khi lên văn phòng của cậu, cậu cũng không nói một lời nào với nó mà người cậu còn tỏa ra một làn khí lạnh làm nó chẳng dám hí hé gì.
-Á.- cậu đẩy nó ngồi xuống xái ghế làm việc của cậu. Điên cuồng chiếm đoạt lấy đôi môi anh đào bé nhỏ của nó. Luồng cái lưỡi lạnh của cậu vào khoang miệng của nó. Cậu cứ hôn cuồng nhiệt như thế khiến cho việc hô hấp của nó trở nên vô cùng khó khăn. Cậu đột nhiên buông nó ra, gằn giọng nói :
-Từ nay nếu tôi không cho phép thì cô không được cho bất kì thằng đàn ông nào đụng vô cô. Kể cả thằng tên Bảo cũng thế.
-Tại sao chứ ? - nó phản đối, tại sao cậu có thể vô lý như vậy. Ai thì nó còn hiểu chứ sao anh Bảo lại không chứ.
-Vì cô là của tôi, không của ai khác cả. Cả tâm hồn lẫn thân thể cô, tất cả đều là của tôi.- cậu bá đạo tuyên bố.
chap 12 : Cậu thật là xấu
-Đây là đâu vậy ?- nó nhìn xung quanh phát hiện rằng mình không còn ở công ty cậu nữa.
-Phòng tôi. - cậu từ trong phòng tắm bước ra nói.
-Em về nhà hồi nào vậy cậu ?
-Hồi sáng.
-Vậy bây giờ mấy giờ rồi cậu ?- cậu nói hồi sáng là sao ta.
-Tám giờ tối.
-A chết em rồi, bà sẽ la em mất.- về từ hồi sáng mà không nói cho bà biết mà còn lo ngủ, kiểu này bà la chắc rồi.
-Nghỉ rồi.
-Cậu nói ai nghỉ ?
-Tất cả. Bốn tháng họ sẽ về nhà một lần.
-A.- phù, mừng quá cứ tưởng là sẽ bị bà la nữa rồi.- Cậu ăn gì không để em nấu ?
-Không. Mà mai cô không cần đi học nữa.
-Tại sao thế ?- nó mới đi họ được một ngày thôi mà.
-Tôi sẽ cho người đến dạy cô học.- cậu chẳng muốn cho nó đến trường chút nào cả. Đến đây cậu không quan sát nó được, nhỡ đâu có đứa nào tán tỉnh nó thì sao. Với lại cũng sẽ có đứa đánh nó giống như Lâm tiểu thư. Nghĩ đến đây là mặt cậu đen lại, không phải nó là em gái của Trần Minh Thư- hôn thê cậu thì cậu đã cho nó biết tay rồi. Cậu không muốn có thêm rắc rối.
Còn về phần nó. Nó đang rất khó chịu, mới đi học chưa kết bạn được với ai cậu đã bắt nghỉ rồi. Còn cái anh giúp nó nữa, nó vẫn chưa biết tên người đó mà. Cậu xấu tính thật, tự nhiên lại bắt nó nghỉ.
-Bất bình sao ? - thấy nó nhăn nhó, cậu hiểu ngay được là kiểu gì nó cũng không chịu. Nhưng không chịu thì làm gì được nhau, không lẽ nó tính đánh cậu à.
-Dạ không.- nó xịu mặt xuống, nó đâu dám cãi cậu đâu.
-Vậy tốt. Giờ thì ngủ đi.
-Em mới ngủ dậy mà.- nó mới dậy, cậu kêu nó ngủ là nó ngủ làm sao chứ.
-Tôi có kêu cô ngủ đâu, tôi ngủ mà. Nhưng cô ở đây, ngủ chung với tôi.- nói xong cậu kéo cổ nó nằm xuống giường còn nó thì cứ ngọ ngoạy không chịu nằm yên. Bỗng điện thoại cậu reo lên, cậu khó chịu bắt máy.
-" Alô. "
-" Anh hai hả ? "
-" Gọi tao giờ này chi thế ? "
-" Em đến nhà anh rồi nè, xuống mở cửa cho em đi. "
-" Cái gì ? Ai cho mày đến ? "
-" Thôi nha. "
Tút tút........
Bộp.- cậu tức quá ném luôn cái điện thoại vào tường rồi hậm hực đi ra ngoài. Trước khi đi cậu không quên phán một câu :
-Ở yên đây, không được đi ra ngoài.
chap 13 : Cậu ba
-Mày tới đây làm gì, không ở nhà mày đấy.- cậu cáu gắt nói, có vẻ cậu khá to tiếng. Ở trên lầu mà nó còn nghe rõ từng chữ một. Kể cũng lạ, lần đầu nó thấy cậu tỏ ra tức giận như thế. Ai lại khiến cậu tức giận vậy nhỉ ?
-Anh hai ơi, nói nhỏ một tí cho hàng xóm nhờ. - anh chàng này mỉm cười nói.
-Sao lại tới đây ?
-Nhớ anh quá, ở nhà một mình buồn lắm. Cho em ở chung nha.
-Không.
-Đi mà, nha.
-Ở bao lâu ?
-Chưa biết, chắc là khoảng hai, ba năm gì đó.
-Kiếm phòng khác mà ở. Không được ở phòng tao.
-Ơ...... sao kì vậy ?
-Không thì cút.
RẦM- cậu lên phòng tức giận đóng cửa một cái rầm.
-Cậu sao vậy ?
-Không. Đi ngủ. - oa oa, như thế mà cậu bảo không có gì ư ? Cậu nạt nó kìa.
-Ưm....... cậu buông em ra được không ? - tình hình hiện giờ là cậu ôm nó ngủ ngon luôn, làm nó muốn cử động cũng khó. Hết chịu nổi nó mới lên tiếng.
-Im đi, cứ để vậy cho tới sáng mai.- nghe cậu nói vậy nó cũng chỉ biết ngậm ngùi làm theo.
Cứ cho là bây giờ cậu ở thế chủ động đi, nhưng đến sáng thì sao nhỉ ?
-Con heo kia, có dậy không thì bảo ? - đây là lần thứ tư cậu gọi rồi mà nó chẳng nhúc nhích miếng nào cả. Hôm qua đúng là cậu ôm nó ngủ, nhưng sáng nay là tới lượt nó ôm cậu ngủ ngon lành, còn gát cả chân lên người cậu nữa. Nhưng kể cũng không đến nổi tồi, được ngắm nó ngủ thoải mái.
-Ưm....- cảm giác có ai đó nhìn mình chằm chằm, nó mở mắt nhìn thử. Đập vào mắt nó là khuôn mặt hầm hầm của cậu chủ và cái tư thế ngủ hết sức dễ thương của nó.
-Bỏ tôi ra.
-Dạ, em xin lỗi.- huhu, mới sáng sớm mà đã như thế thì không biết hôm nay như thế nào nữa.
-Thay đồ đi.- mặt cậu dãn ra, không còn nhăn nữa. Giọng nói cũng dịu lại rồi. Cậu hết giận nó rồi sao, may thật.
Nó ngoan ngoãn đi lấy đồ thay. Còn sáu hôm nữa bà mới về, nó phải chịu trận nhiêu đó ngày nữa sao ? Nghĩ tới đó mặt nó lại xịu xuống. Thay xong nó bước xuống lầu, nó nghe như cậu đang nói chuyện với ai đó. Mà cái giọng này quen lắm nha, có vẻ là nó đã nghe rồi. Nó vội chạy xuống, nhưng chạy nhanh quá nên gây ra tiếng động khá lớn khiến hai người kia chú ý. Bỗng :
-Nhóc không nhận ra anh sao ?- người con trai kia lên tiếng. Để nó lục lọi lại trí nhớ xem nào.
-Anh có phải là người giúp em hôm trước phải không ạ ?
-Giỏi, xem ra trí nhớ em vẫn còn rất tốt.
-Quen sao ? - nãy giờ im lặng, cuối cùng cậu cũng lên tiếng.
-Cô bé này học chung trường với em. Mà sao nhóc lại ở đây thế ?
-Là cháu bà quản gia.
-Bà ấy có cháu sao ?
-Vâng, cô bé ấy là cháu tôi.
-A, bà ơi.- nghe thấy tiếng bà nó vội chạy ra xem. - Không phải cuối tuần này bà mới về sao ạ ?
-Nhớ cháu quá nên ta lên đây đấy.
-Yêu bà quá.
-Hai cậu ăn gì chưa để tôi xuống làm ?
-Chưa. - cậu buông một câu rồi tiếp tục nhâm nhi tách trà của mình.
-Để cháu xuống phụ bà.- tốt nhất là nên chuồn trước chứ ở đây một hồi nó cũng là người chết trước.
TRONG BẾP
-Bà ơi, người nói chuyện với cậu chủ là ai vậy bà ?- nó tò mò hỏi.
-Là cậu ba- em trai cậu chủ.
-Sao cháu thấy hai người hình như không được thân cho lắm.
-Ừ, họ như thế từ nhỏ rồi. À mà cháu nên cẩn thận với cẩn thận với cậu ba nhé.
-Sao thế bà ? Cháu thấy mặt cậu hiền lắm mà.
-Đừng trông mặt mà đoán như thế. Cậu ba là một người rất đáng sợ ( t/g : thật ra là sát gái nhưng vì nó còn nhỏ bà không muốn nói cho nó nghe thôi. Mà có nói cũng chưa chắc nó đã hiểu nữa . )
" Chỉ mình cậu thôi nó đã muốn chết rồi, giờ thêm cậu ba nữa thì cuộc đời nó sẽ trôi về đâu " - đây là suy nghĩ đắng lòng của nó sau khi nghe bà nói.
( Nó : mama ơi.
T/g : nói ta nghe xem nào con.
Nó : sao mama xếp con vô cái nhà toàn ác quỷ không vậy hả mama. Giờ mama muốn con sống sao ?
T/g : .............
Nó : mama.
T/g : con nói gì ta nghe không rõ. Mà giờ ta có việc bận, ta phải đi gấp. Có gì nói sau nha con. ( xách giày chạy mất. )
Nó : MAMA.
T/g : bái bai con nhé. )
●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●●