Truyện teen - Thầy giáo khó tính lại làm khó tôi nữa sao trang 3
Chương 21: Cái Ôm Không Nên Thấy
Mạnh nói ra lời này làm cô hơi ngạc nhiên. Mạnh thích cô? Đúng vậy! Nhưng dường như cô không thích Mạnh... Cô luôn xem Mạnh là một người bạn một người anh trai mà thôi! Cái cảm giác cô với Mạnh là một cảm giác bình thường, không có chút nào là yêu đương cả, và tất nhiên, tuyệt đối cô "Không" yêu Mạnh_Người dành tình cảm cho cô.
_Xin lỗi...Quân không yêu Mạnh_Cô cảm thấy có lỗi với người trước mặt mình quá, thực sự là rất có lỗi.
_Cho Mạnh một cơ hội được không Quân? Dù chỉ một lần, một cơ hội mà thôi.Xin Quân_Mạnh nhìn sâu vào ánh mắt của cô như trông đợi tua hy vọng nho nhoi nào đó......
***********
Anh ngồi máy bay suốt 48 tiếng, cả người ê nhức ngủ cũng không ngon giấc, à còn chẳng có gì làm gì chơi cả. Vừa bước xuống máy bay, anh xua tan đi cơn mệt mỏi mà trở nên rất là phấn khích. Anh chạy đến tiệm bánh gần đó, cũng là chi nhánh của một tiệm bánh nổi tiếng. Vào đó mua một hộp chocolate trắng. Loại mà cô thích ăn nhất. Rồi đến tiệm hoa mua một bó hoa hồng đỏ rực. Mở điện thoại lên, vì suốt ngày qua anh để điện thoại chế độ máy bay.
_Alô_ Nhung bật máy xen lẫn những tiếng ồn dồn dập, hình như Nhung đang đi tiệc à.
_Có thể nói cho thầy biết Quân đang ở đâu không? _anh nói, giọng hổn hển vì mệt.
_Thầy Nguyên, thầy về nước rồi sao? _Nhung vui mừng.
_Ừ! Thầy về rồi Quân có ở chỗ em không?_ anh hỏi
_Quân đang ở hồ Huê cúc với....
Tút...tút...tút
Anh cúp máy, bắt taxi vui vẻ đến đó. Anh nhìn xung quanh bắt gặp Hai bóng dáng quen thuộc, tiến lại gần hai người thì thấy hai người họ ôm nhau thắm thiết, ôm rất lâu... Người đó là...Cô và Thế Mạnh! Anh thực sự không thể tin, anh bốp mạnh dò xé vào bó hoa hằn sâu sự tức giận, đứng trân trân ở đó... Tuyết Nhung nghe anh tắt máy cũng tới đó, đi len lỏi qua các vị khách rồi bắt taxi đến đó thì thấy anh vứt hoa và hộp chocolate xuống đất rồi bỏ đi .
_Thầy Nguyên_ Nhung gọi, chưa biết vì sao thầy ấy lại tức giận như vậy. Tuyết Nhung quay qua thì nhìn thấy 2người....đang ôm nhau, Nhung sững sờ.
_"Thầy...Nguyên" Theo quán tính cô hất người Thế Mạnh ra.
_Quân....Mạnh ...h.a.i n.g.ư.ờ .i? _ Nhung bỏ chạy, dòng lệ tuôn rơi xuống hai gò má.
_Nhung, Nhung _Cô nói rồi bỏ chạy theo Nhung
Chương 22: Tình Bạn Mãi Không Phai
Cô hất Mạnh ra rồi đuổi theo Nhung, nhưng Nhung thì cứ chạy hai tay bịt màng nhĩ lại không muốn nghe tiếng nói, tiếng giải thích của cô.
-Á!
-Nhung, mày có sao không?-Cô nhanh chống chạy lại đỡ cô, do chiếc váy tím dài và cái đôi giày cao gót của Nhung làm Nhung vấp ngã xuống đường.
-Tránh xa tao ra- Nhung gằn lên, nước mắt rơi trên mi, quệt nước mắt Nhung lấy lại bình tĩnh đối mặt với cô.
-Mày nghe này, nghe tao nói, tao và Mạnh không có gì hết! Mày tin tao- Mặc cho Nhung tránh xa cô cỡ nào, cô cũng ôm lấy Nhung. Một tình bạn hiện ra trước mặt mọi người. Nhung và cô thân nhau tình nhỏ có gì cũng cho nhau. Một tình bạn đáng ngưỡng mộ! Mà giờ chỉ vì ''cái ôm không nên nhìn'' mà tình bạn lại bị rạng nứt...Nhưng hiện tại cũng đang ôm cô đang khóc nứt nở trên vai.
-Ngoan nào!- Cô thấy Nhung khóc cũng rất buồn, người bạn như chị em ruột của mình phải rơi lệ, thật là...haizz. Cô biết Nhung có tình cảm với Mạnh từ đầu năm lớp 10. Đơn phương người ta lâu như vậy mà không dám nói, dù gì cũng được gần 2 năm rồi! Nhiều lần cô muốn giúp mà Nhung không có chịu, cứ giấu trong lòng! Nếu biết Mnah5 thích cô nữa có lẽ sẽ là cú soock lớn cho Nhung. Thật tội cô bạn nhỏ này của cô quá...
-Mày giải thích đi- Nhung lâu nước mắt rồi ngước mắt lên nhìn cô. Cô và Nhung ngồi xuống vệ đường.
-Ừ, tao và Mạnh chả là gì cả? mày hiểu không? cái ôm...
-Ôm như vậy mà không có gì? Mày nghĩ tao là đứa trẻ lên ba?- Nhung bức xúc nói
-Khoan đã, tao bực nha! Mày có nghe tao kể hết không?- Cô trợn mắt thực sự là bây giờ rất nhức đầu, một phần vì Nhung một phần vì.....
-Được, mày nói đi- Nhung im lặng lắng nghe cô nói.
-Cái ôm đó là tình anh em- Cô nói
-Anh em? -Nhung một lần nữa ngạc nhiên nhìn cô.
-Ừm... anh em nhé!- Cô gật đầu
-Vậy sao....
-Đúng là Mạnh thích tao, nhưng tao đã từ chối vì tao biết mày thích hắn và tao cũng chẳng yêu Mạnh, lúc nảy là do cái ôm anh em thôi_cô cốc đầu Nhung.
_Thiệt? _Nhung nghi ngờ.
_100000% à nha_Cô cười.
_Được, tao tin mày_Nhung mỉm cười chúng ta lại làm bạn nữa rồi! Tình Bạn mãi không phai.
_Tạo sẽ giúp mày chinh phục Mạnh, lần này không được từ chối nhé!_ cô cười tin ranh
_Nhưng..hình như thầy Nguyên cũng thấy_Nhung nói hơi e ngại.
_Hả?????
~~~~~~~~~~~
Lâu quá Ích Ân không trò chuyện với mọi người, vậy mọi người có chuyện gì nói với Ích Ân không nè? Mọi người thích nhân vật nào nhất? Bình luận trả lời nhé! Cảm ơn mọi người nhé ^^
Chương 23: Khoảng Cách
-ừ, lúc ấy dường như thầy ấy rất tức giận á -Nhung nói, Cộng thêm cái mặt thảm thương
-Sao...thầy ấy biết tao ở đó- Cô thầm nghĩ.
-Tao nói! - Bingo tác hại là đây, chính người bạn thân này.
-Mày....
-Tại thầy gọi hỏi chớ bộ, sự cố ngoài ý muốn- Nhung khẳng định
-Haizz chẳng thầy ấy cũng nghĩ như mày, nghĩ tao đang yêu Mạnh- Cô nói rồi ngước nhìn lên bầu trời đêm tĩnh mịch.
*****************
Sáng hôm sau, cô lại đi học trễ! Cô chạy tăng tốc hơn vì hôm nay thầy về nước thì sẽ đi làm lại mà làm lại sẽ bắt viết kiểm điểm nên chạy nhanh lên thôi 123 tăng tốc nào !!!!!!
-Phù! Mệt thật!- Cô tỉnh ngủ, bắt đầu rón rén vào lớp. Uả thầy kìa? Cô định núp thì thấy anh lướt qua người cô, tay cầm sấp tài liệu bước đi không nói gì. Nếu là thường ngày là cô bắt viết bảng kiểm điểm rồi cơ mà? Hụt hẫng quá, cô chán ngán bắt đầu vào lớp, ngày đầu mà đã ... haizz vậy thôi! Vào lớp cô bắt gặp hình dáng của ai đó quen thuộc, lục tung trí nhớ thì cô mới nhớ hôm nay cô có tiếng Anh của anh. Cô bước vào lớp nhưng khác với hằng ngày anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh tanh, gớm máu.
-Ra ngoài, lên phòng hiệu trưởng xin giấy vào lớp cho tôi. Không có, khỏi vào-Những lời nói như con dao nhọn đâm vào tim cô, cô có làm gì đâu chứ! Sao anh lại....đối xử với cô như vậy thật là bất công mà, cô lặng lẽ bước đi, anh quay lại mỉm cười với mọi người giảng bài cho học sinh. Tuyết Nhung thấy vậy hơi lo cho cô vì hôm nay thầy hiệu trưởng đâu có làm việc, thầy lên phòng giáo dục họp hội rồi. ca này cô khó sống !~ Cô đi lên thì thấy phòng đống cửa, gõ cửa chẳng ai mở, hỏi các cô thu ngân thì các cô nói thầy đã đi họp. Hừ...lại trêu cô! Cô đi về lớp....
-Thầy ơi, không có thầy hiểu trưởng- Cô nói mong chờ sự hy vọng.
-Không, vậy ở ngoài đó đi, hôm nay có bài quan trọng...em cứ ở ngoài nghe giảng hoặc đi về- Anh nói, khiến đầu cô nổ tung. Cô làm gì? Mà anh có hành động như vậy! Cô đành đi về vậy...Nhưng cô cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô thật là xa quá không như lúc trước. Có phải là do chuyện hôm qua? Hay là do... Anh có người khác? Tất cả đều không thể biết được...
*** Ích Ân sẽ viết tiếp chương 24 nhanh nhất để mọi người đọc^^ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Thầy giáo khó tính! Lại làm khó tôi nữa sao? Nhé !!!
Chương 24: Hiểu Lầm Thêm Hiểu Lầm
Cô đi qua quán nước đối diện để chờ Nhung, nhưng sao càng nghĩ cô càng tức, anh chưa bao giờ giận dữ với cô như vậy, lúc nào cũng trêu chọc nhưng không vì thế mà đánh giá được phẩm giá của anh. Vì ngoài sự trêu chọc ấy thì anh cực kỳ ấm áp với cô. Lúc nào cũng tận tình giúp đỡ.
11h, đồng hồ vừa điểm cô đang ngồi chán ngán khuấy động ly trà sữa hương dưa lưới thì bật dậy khi nghe tiếng chuông reo, báo hiệu đã tới giờ ra về, cuối cùng buổi học sáng đã đến Nhung ôm cặp tap bước ra trong tà áo dài do hôm nay là thứ hai phải mặc trang phục truyền thống để chào cờ.
_Nhung_Cô vẫy tay trong đám đông học sinh đang vỡ tổ.
_Quân, sao mày chưa về? _Nhung ngạc nhiên, sao cô lại không về mà ngồi ở đây nhỉ?
_Tao chán, không muốn về muốn đợi mày đấy, cuối cùng cũng ra về hừ... đợi mày như là đợi "Tây ăn trầu" vậy_Cô nói
_Thôi, về nào_Nhung nói rồi bước đi, tà áo dài khẽ tưng bay trong gió....
_Quân, quân_ Mạnh reo lên chạy theo cô và Nhung. Cô quay đầu lại, thấy Mạnh, thì mặt xụ xuống,.
_Sao đây ông anh trai kết nghĩa? _Cô nói giọng uể oải... Còn Nhung thì cứ núp đằng sau cô không dám ngước mắt lên nhìn cúi gầm xuống đất.
_Anh với em đi ăn trưa? _Mạnh nói, tuy đã chấp nhân cô không thích mình nhưng anh vẫn thích Quân trong lòng, cố lẽ khó có ai mà mở ra lòng cho anh quên Quân. Không làm người yêu, vậy làm anh trai vậy! Chỉ có cách đó mới giúp cho Quân không xa cách anh và càng không giận anh còn có thể gần gũi hơn nữa...
_Em về ăn với mẹ, anh với Nhung đi ăn hen_Cô nói, muốn gắn kết giúp Nhung. Một cơn gió thổi qua....
_Em gái này thật là, vậy anh đi với Nhung_Mạnh nói rồi đưa tay lấy vài chiếc lá phượng rớt trên mái tóc đen bóng của cô. Một chiếc mô tô chạy ngang qua, người con trai đang lái chiếc xe ấy không ai khác chính là _Cao Khánh Nguyên. Dù đã mặc chiếc áo khoác da bò đen cùng cái kính râm che gần nửa khuôn mặt nhưng ai cũng nhận ta đó chính là_anh. Anh liếc nhìn qua cô rồi nhếch môi cười lạnh, nồ ga rồi tăng tốc nhanh như gió....
Chương 25:đau
Anh đi rồi, cô thấy tim mình đau thắt, những hành động qua của anh là gì? Là ghen, là giận hay là khác. Thật là khó quá, cô bước đi lang thang suy nghĩ, còn Nhung với Mạnh thì đi ăn trưa rồi. Cô bước đi, đi đi mãi mà không biết sao lại đi đến nhà thầy. Chiếc mô tô vừa dừng lại trước cửa, bóng dáng người đàn ông khiến cô suy nghĩ mệt mỏi đang đứng trước mặt cô. Nếu là lúc trước thì anh đã mời cô vào nhà uống nước ép, còn bây giờ anh nhìn cô rồi mở cửa đi vào.... Cô đứng nhìn hành động đó, muốn bước lại tát vào khuôn mặt lạnh như tiền ấy của anh nhưng không thể vì cô biết hiện tại mình đang là học sinh và nguời trước mặt cô là thầy giáo của mình và còn là môn khó nhất đối với cô. Cô quay về đi mãi... chả hiểu vì sao cô lại mặt dày đi nhầm nhà mình thành nhà thầy đến hai lần. Cô đang thầm quyền rủa con Mỹ, đã là người bày trò đến nhà thầy ăn liên hoan năm ngoái để giờ cô biết nhà thầy. Trong bụng từ sáng giờ chưa có một hạt cơm, ngủ dậy trễ bị thầy đuổi ra ngoài, chưa ăn sáng uống toàn trà sữa. Và ăn trái cây. Cơn dạ dày dâng lên trong bụng cô, bụng co thắt lại, cái balo in hình kitty của cô đang ôm trên người rớt xuống, cô ngã quỵ vì đau.
_Quân, Quân em sao vậy_ anh từ nhà nảy giờ quan sát cô trên sân thượng, đi xuống cuống cuồng ôm cô rồi chạy vào nhà. Đặt cô trên chiếc giường, thấy mắt cô ướt nước. Nước mắt? Cô không vì anh? Không biết nên vui hay buồn.
****
12h cô mở mắt nhìn xung quanh, căn phòng hơi lạ...dường như không phải nhà mình, vậy là ở đâu? Cô đảo mắt xung quanh thì nhìn thấy người đàn ông ấy trong cái áo sơ mi đang đọc báo trên sofa rất điềm đạm, vẻ mặt hút hồn ấy đã hút của báo nhiêu nữ sinh ngây thơ và giờ trong đó có cả cô nữa!
_Tỉnh rồi à?_ Cô vui mừng vì anh đã đưa cô vào nhà nhưng đối lại là sự lạnh tanh như ban đầu. Cô chả biết nói gì chỉ khẽ gật đầu.
_Tôi nấu cháo cho em đấy ăn đi rồi về, hôm nay xin nghỉ giúp em rồi còn mẹ em tôi cũng đã nói giúp _ Anh quả nhiên chu đáo thật. Cô bước xuống giường bước đến ăn cháo mà không gian im lặng
****
_Sao không nói gì thế? _Mạnh hỏi, còn Nhung đang ăn thức ăn cúi gầm xuống vì mắt cỡ.
_Không có gì Mạnh ăn đi_Nhung nói
_ăn này, ăn này nè cho bổ _Mạnh nói rồi gắp vào chén Nhung một cộng rau.....
_Mạnh..._Nhung hơi tức giận vì Mạnh, mặt đỏ ửng lên.
_Hì, giỡn thôi ăn cá nè_Mạnh mỉm cười, bây giờ Mạnh đã thấy được sự đáng yêu của Nhung, rất ngoan và hiền như một con mèo con vậy, quả là thứ vị!. Nhưng hiện tại Mạnh chỉ biết đến Quân, Quân mà thôi.
****
Ai muốn cặp đôi Quân và Nguyên hòa thuận không nào? Và Mạnh tiến tới với Nhung không? ^^
Chương 26: Cô Giáo Mới
kể từ ngày bị anh "tống" ra khỏi nhà, suốt một tuần qua cô cảm thấy trống rỗng quá, muốn cầm máy gọi nhưng lại không dám. Muốn nói chuyện với anh, cô cũng sợ làm phiền và cái tính sĩ diện trong cô lại nổi lên khiến cô cứ chùng bước.
****
Vài ngày sau....
_Ê, mày nghe gì chưa Hoa? _Con Trang bên lớp kế vào trong la oái oái cả làng nói chuyện với lớp trưởng.
_Tao vừa nghe tin,....tin...
_Màu mè qúa đừng cà lầm giúp tao_Cả đám nhốn nháo lên. Chỉ có cô là ngồi bên phía cửa sổ uể oải không có một chút sắc mặt trắng bệch.
_Thầy... thầy Nguyên....
_Thầy sao?_cả đám đồng thanh, nét mặt đứa nào cũng hiện lên hai chữ "mê trai". Cô bật dậy lắng nghe mọi người nói.
_Hình như thầy thích cô giáo mới về trường á, hồi nảy thấy hai người đó nói chuyên thân lắm à nha, lại còn....
_Còn sao?_ lại đồng thanh tập hai, cô nghe thế thì tức giận, cố nén trong lòng...
"QUÂN,MÀY KHÔNG ĐƯỢC TỨC GIẬN KHÔNG ĐƯỢC" _cô thầm nói
_Còn chạm mặt như gần hôn nhau ấy_ cả đám nín thở, khi nghe tin động trời ấy.
_ KHÔNG ĐƯỢC!!!_cô bịt lỗ tai lại rồi chạy ra khỏi lớp.
_Ủa Nhung, Quân bị sao vậy_Trang hỏi. Cả đám ngu ngơ không biết gì.
_Nhung không biết, thấy lo cho nó quá_Nhung nói xong rồi bước đi tìm Quân.
****
Tại sân trường, nơi hơi khuất bóng...
_Thầy, thầy có thể gặp em chút không?_cô lấy hết can đảm nói, anh đang đi với cô giáo mới hình như cô ta tên Kim, dậy môn Sử à.
_Sắp vào giờ học rồi có gì thì nói vào giờ học nhé!_ Tuy nói vậy, nhưng cô biết anh sẽ không gặp cô. Còn cô Kim gì đó thì cứ đứng đó tay còn đặt trên vai thầy nữa chứ.
_"Hừ... tức chết mà, đồ kì đà"_ Cô thầm nghỉ.
_Em trao đổi với cô cũng được, cô cũng là giáo viên Sử kiêm môn Anh khi thiếu giáo viên_ Cô Kim mỉm cười.
_À... Không có gì đâu cô_Quân cố gắng gượng cười, trong túi váy lấy ra một tờ giấy dúi vào tay anh rồi nói.
_Em xin phép không làm phiền không gian riêng tư của hai người_ nói rồi cô buộc đi cảm thấy khóe mắt cay cay, từng giọt nước mắt rơi nhẹ trên mi mắt. Bây giờ cô chợt nhận ra, mình đã yêu anh, yêu anh thây rồi. Yêu chính thầy giáo của mình _Cao Khánh Nguyên. Sự thật là vậy, không thể không dối được bản thân nữa. Nếu cô không nói ra, liệu mình sẽ mất anh....
Chương 27: Ngăn Cản
_Quân, mày sao vậy?_ Nhung đi kiếm cô mãi, thầy những giọt nước mắt công ươn ướt trên mi cô.
_Không sao, bụi bay thôi_Cô nói ráng kìm nén cảm xúc.
_Đừng dối tao, mày yêu thầy đúng không?_Nhung nói, khi nhìn thấy thái độ của cô thì Nhung đã phát hiện ra, còn phim trước thì coi đã nghi ngờ thái độ của anh, việc này thật sự là rất dễ để nhận ra.
_Không...không có_ Nước mắt trên mi cô tuôn xuống má, không thể kìm nén cảm xúc thêm được nữa, Nhung dìu cô xuống sân sau của trường. Cô òa khóc như một đứa trẻ. Trước đây, cô rất bướng và mạnh mẽ, hôm nay lại rơi nước mắt vì một người đàn ông như thế thật là .... Cô yêu thầy thật rồi!
_Ngoan, khóc đi đừng giấu kín trong lòng_ Nhung lau nước mắt cho cô, như một người mẹ thứ hai của cô. Khóc xong cô lau nước mắt rồi đứng dậy mạnh mẽ.
_Tao sẽ thay đổi, sẽ theo đuổi thầy_Cô tuyển bố dõng dạc. NHung mỉm cười, cô thật mạnh mẽ, mạnh mẽ hết mình. Còn Nhung yêu Mạnh từ lâu lại không dám nói, qủa thật là vô trách nhiệm mà.
_Được, tạo sẽ luôn ủng hộ mày!_ Nhung nói xong rồi bước lại cái tường rào.
_Này, làm gì vậy? _Cô đi theo Nhung thắc mắc.
_Cúp!_ Cúp ư?, Hừ... Nhung lại nghịch ngợm nữa rồi. Cúp ngay tiếng của thầy Nguyên luôn đấy.
_Nhưng còn cặp sách? _Cô hỏi
_Yên tâm, lát Mỹ Quyên sẽ qua lấy giùm _Thật là quá mưu mô mà, còn chuẩn bị tất cả trước nữa chứ! Quả nhiên, thân hình khanh mảnh của hai người đã nhanh chống leo được cái tường rào cái gần một mét rưỡi. Trốn được ra ngoài cô và Nhung đi shopping để giải tỏa nổi buồn.
*****
7h tối, cô diện cho mình một cái đầm đơn giản, mái tóc bới nhẹ lên, mang đôi giày búp bê xinh xắn. Đi đến hồ Huê Cúc, nơi cô đã dúi giấy vào hẹn gặp thầy. Quả nhiên, cô thật to gan mà giám yêu cả thầy giáo của mình à nha. Cô đứng gần lại phía bờ hồ, thấy hai người một năm một nữ đang....ôm hôn nhau! Là....thầy và cô Kim mà! Không được, bờ môi lạnh lùng kia đang tiến gần cô Kim. Cô tức giận mặt mày đỏ lên. Chạy thật nhanh đến.
_NGƯNG LẠI_Cô hét toáng lên
Chương 28: Thầy Nguyên Là Của Em
Anh nheo mắt nhìn về phía cô...
-Chuyện gì đây Quân, hết giờ dạy rồi em phải cho tôi có tình yêu chứ?- Anh nói khích cô.
- KHÔNG ĐƯỢC- cô hét lớn lên, muốn thủng màng nhỉ đối phương, sự tức giận, máu ghen của cô lên đến đỉnh đầu rồi...
-Em có ý kiến?- Lần này là giọng của cô Kim lên tiếng, vẻ mặt nhếch lên
-CÔ NGHE RÕ ĐÂY, KHÔNG AI ĐƯỢC DÀNH THẦY NGUYÊN VỚI EM!!! THẦY NGUYÊN LÀ CỦA EM- cô nói bằng hết sức có thể, nước mắt cô sắp tuông rơi...
-Nín nào, ngoan thầy thương- Một luồn khí ấm áp truyền đến cơ thể của cô, cô ngước mặt lên...thầy đang ôm cô.. cái ôm thật sự, chứ không phải là sự vô tình. Còn cô Kim ....tại sao lại im lặng đứng nhìn như thế? Anh buông cô ra rồi quay lại mỉm cười với Cô Kim.
_Cảm ơn em nhé Kim, thật không hổ danh là diễn viên giỏi nhất trường_Anh nói, rồi cười với Quân
_Nhớ xin nghỉ việc giúp em ... nhé anh trai _Cô Kim nói rồi vẫy tay, tạm biệt cô và anh.
_Chuyện này ...l.à s.a.o? _, Cô mở tròn xoe mắt,không biết gì.
_ Chẳng phải em nói yêu tôi? _Anh nhìn vào mắt cô.
_Không có_Cô ngượng ngùng nói
_ Có_Anh nói, vịn chặt vào vai cô.
_Không thiệt mà_cô lấy hai tay che mặt.
_Vậy tôi đi yêu người khác nhé? _Anh buông cô ra rồi bước đi.
_Ấy, Em yêu thầy_ Cô đứng đó hét lên thật to. Anh quay lại, cô ôm anh thật chặt. Nhón chân lên hôn vào môi anh. Anh cũng vậy, cùng ghì chặt cô vào góc tường hôn thật mạnh. Nụ hôn ngọt ngào lướt trên môi cô, bờ môi lạnh mà ấm áp của anh đặt trên bờ môi mỏng của cô. Lưỡi cả hai hòa quyện vào nhau, trêu đùa nhau. Anh buông cô ra rồi kéo tay cô đi, đôi môi mọng nước của cô bị ăn làm sưng lên. Cô mỉm cười hạnh phúc chạy theo anh, chạy theo bến bờ hạnh phúc của hai người...
***
Ai muốn có cuộc tình đẹp giống Quân không nè? ^^
Chương 29: Đêm Lãng Mạn
Cô và anh đi lại chỗ ghế đá của Huê Cúc ngồi, cô thấy cặp tình nhân kia đang tay trong tay ôm nhau ăn kem. Cô thấy "thèm thuồn" liền làm nũng với anh, quay sang anh mắt chớp chớp.
_Thầy à... à không anh mua kem cho em đi_Cô mỉm cười.
_Em có bài giờ thích anh kem đâu?_ Anh nhìn chằm chú cô.
_Em... hứ em thích ăn kem ấy chứ nhanh mua cho em NHANH_ cô lớn tiếng, hừ... mới tỏ tình ngây ngô với người ta mà bây giờ cô từ cừu trở thành cáo rồi. Cô nũng nịu mãi... Anh cốc nhẹ lên trán cô, rồi đi mua kem cho cô. Cô nhe răng cười, đung đưa chân thích thú.
Năm phút sau, anh đem về cho cô và anh hai cây kem ốc quế xoắn.
_Woa, kem dễ thương quá._Một cây kem hương socola,Và một cây kem hương dâu. Vốn tính cô là con gái thích ăn dâu còn anh là con trai thì sẽ ăn hương socola, anh đưa que kem dâu cho cô, cô lắc đầu nhăn mặt.
_Sao nữa đây?, cô chủ nhỏ_Anh nhìn cô
_Em muốn ăn socola của anh cơ_Cô nói xong dựt lấy que kem trên tay anh, ăn ngấu nghiến. Còn anh thì anh kem dâu, những người đi đường nhìn anh, vẻ mặt hết sức ngưỡng mộ vì anh nhường bạn gái như thế.
_Anh à_Cô khẽ kêu anh.
_Sao vậy?_Anh cầm que kem giúp cô.
_Em muốn ăn hương của anh_Cô đưa chiếc môi nhỏ của mình lại gần kem của anh để liếm kem.
_Woa, ngon nhỉ_Cô ăn vào miệng cảm nhận vì hương thơm của hương dâu, sự ngọt ngào của tình yêu. Anh vén tóc giúp cô tránh kem dính vào, hành động này của anh thật đáng ngưỡng mộ khiến các cô gái khác mong muốn.
_Không ăn nữa em muốn ăn bánh của kem thôi, anh phải ăn hết kem chừa bánh cho em _cô dở thói ra lên cho anh, trước đây đi ăn kem với ba, ba cô toàn ăn kem và chừa cho cô lại phần bánh.
_Em phải ăn hết_Anh tỏ vẻ không hài lòng.
_Kem dở, Em không ăn_Cô cãi bướng với anh. Anh khóa chặt môi cô lại bằng một nụ hôn ngọt ngào, va lẫn hai vị kem. Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua bờ môi mỏng của cô. Cô trợn mắt thật to, nhìn anh chăm chú. Rồi bắt đầu phối hợp liếm môi anh. Anh thả môi cô ra, cô không hài lòng nhào vào hôn vào môi của anh như một "sắc nữ" đang cuồng soái ca vậy!.
_Ngon quá!_cô buông ra liếm mép rồi nói
Chương 30: Biết Điểm
_Anh không phải đồ ăn, Hạ Quân_Anh chau mày tỏ vẻ không hài lòng.
_Nhưng quả thật môi anh rất ngon mà_Cô cũng chau mặt lại đanh đá.
_Em nói ngon? _Anh từ từ tiến lại sát mặt cô, cô nhắm tịt hai mắt lại_Là nước bọt đấy_cô bật ngửa, anh lại dùng chiêu cũ của cô rồi. Nhớ đến chuyện "nước bọt" làm cho cô dẫn đến kết cục này thì cô lại e thẹn, mặt đỏ như trái cà chua. Hừ...
_Anh thiệt ...Là!!!_Cô đứng dậy giẫm chân anh, chạy đi xa tít...
****
Hai tuần sau, hôm nay là ngày cô biết được điểm nghề của mình, cô vui vẻ chạy chân sáo đến bảng điểm của trường để xem. Cô nắm tay Nhung chen lấn vào nơi nhỏ chật hẹp. Cô đưa ngón tay trỏ vào tờ giấy để dò tên.
_Cao Lâm Anh 8
_...
_ Trần Tuyết Nhung 9
_...
_Lê Hạ Quân 9
_...
Cô nhìn vào thấy Tên Nhung thì réo lên.
_Ê, mày 9 điểm_Cô nói xong lập tức nhìn xuống phía dưới.
_Trời ơi! LÀ 9 điểm, Khánh Nguyên anh lừa em sao?_Nói xong cô kéo tay Nhung đi gặp anh. Ở phòng giáo viên chỉ có anh và một cô học sinh nào đó. Hình như, anh đang giảng bài cho cô học sinh ấy thi học sinh giỏi cấp thành phố. Cô học sinh mặt cười tươi như hoa lộ ra cái vẻ "mê trai". Đầu cô ta lúc nào cũng để vài loạn tóc bay bay vào mặt anh như đang mê hoặc anh vậy. Đúng là tạo ra một không cảnh lãng mạng đáng ghét mà! Cô nghiến răng ken két. Bước vào, Nhung đi theo sau.
_A! Chào thầy Nguyên có lẽ... Em đang làm phiền khung cảnh đẹp đẽ này nhĩ? _Cô trừng mắt nhìn anh, rồi liếc sang cô gái ấy. Hừ mới lớp 10 mà đã dụ dỗ người của tôi à, thật là đáng ghét, còn anh nữa Khánh Nguyên anh thật là...Hư!