-Chứ tại sao cô lại ở đây?- anh nghi ngờ, thật sự rất nghi ngờ:" Lẽ nào, em chính là người đó?". Với ý nghĩ đó, một tia buồn rầu xen lẫn tức giận hiện lên trên đôi mắt anh. Dù biết thế, anh vẫn hi vọng và cất tiếng hỏi lại
-Tôi...... Tôi đến thăm ảnh
-Ảnh nào?
-Nhất Anh!
-Nó có quan hệ gì với cô?- lúc này ánh mắt anh đã long lên sòng sọc và vài tia khó hiểu, tới nắm lấy cổ tay cô gằn lên từng chữ một
-Đau....- cô nhăn mặt kêu " đau" mà anh thì vì sự tức giận lấn ác cả lí trí tiếp tục chất vấn
-Rốt cuộc, nó có quan hệ gì với cô?
-Liên quan gì đến anh!- cô tức giận gắt lên vì bàn tay thép kia dường như muốn bóp nát cả tay cô, vài vết đo đỏ đã xuất hiện trên cánh tay trắng nõn nà
-Tôi và ảnh đã từng yêu nhau, thì sao?- cô tuyên bố một câu hùng hồn còn anh thì bất lực, vô vọng buông thõng hai tay thôi không nắm tay cô nữa:" Phải rồi, cô ấy vẫn còn yêu nó...........". Anh đau buồn khi nhận ra một sự thật đau lòng. Nhân cơ hội đó, cô bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại nhìn. Để lại đây một con người đứng trơ ra, ánh mắt vô hồn không cảm xúc
*********
Từ khi anh quay trở về thì cô cũng quay lại với công việc cũ là làm thư kí nhưng......... cũng tại căn phòng này, cũng chính con người này mà sao chẳng thể quay lại như lúc trước- ngày anh và cô còn có thể vui vẻ biết bao nhiêu. Cô nhớ, nhớ lắm. Đang trên mây nghĩ về những ngày tháng tươi đẹp kia mà quên mất là đang trong giờ làm việc.
-Cô Lê! Cô đi soạn lại bản hợp đồng khác giùm tôi.
-Vâng tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm liền:" Ngay cả cách nói chuyện cũng xa lạ làm sao." Đang đi xuống tầng dưới để đưa tài liệu thì bỗng nhiên có một lượng khủng người từ thang máy đi ra. Trong số đó, có một người va phải cô làm cô trặc chân té ngã. Nhưng không một tiếng "xin lỗi" hay lời hỏi han nào bên tai cô cả. Bởi vì họ đã đi hết rồi. Cố đứng dậy, cô lê bước chân xiêu vẹo của mình vào trong thang máy ngay cả đôi giày cao gót cũng tháo ra đi chân trần nhảy lò cò. Xuống tầng dưới xin một đôi dép lê của nhân viên, cô an tâm ôm hồ sơ đã hoàn thành lên cho "sếp".
*********
" Cô ta đi đâu mà lâu thế! Đuổi được cái đám phóng viên kia đi thiệt là mừng. Cũng may, cổ không có ở đây chứ không thôi bị xô lấn trầy xước thì khổ"
-Cốc! Cốc!- chắc cô ấy đã về rồi
-Vào đi!
-Thưa tổng giám đốc, đây là hồ sơ đã hoàn thành rồi ạ.
-Cô làm gì mà đi từ hồi nãy giờ, lấy có một tập hồ sơ thôi mà lâu thế hả? Cô có biết có nhiều công việc đang chờ cô làm không?-Cô ức lắm nhưng lại không thể nói sao thành lời, liệu anh có tin không? Tin cô không?
-Xin lỗi tổng giám đốc tôi đi làm việc ngay ạ!- nói xong cô quay lưng lại và cũng là lúc nước mắt cô tuôn trào, tiến tới bàn làm việc của mình nhưng đi được hai ba bước thì:
-Khoan! Cô đứng lại! Đứng lại đó cho tôi.-anh bất ngờ chạy đến và bế cô lên một cách nhẹ nhàng và đặt cô trên ghế sôpha:" Con nhóc này, sao lại để cổ chân bầm tím thế kia mà lại không chịu băng bó gì cả. Người ngợm thì như thế này không chjiu báo cho người ta một tiếng, cứ đi lên đi xuống không nói không rằng. Anh đau lắm em biết không?" Quỳ xuống, cẩn thận thăm dò vết thương trên chân người con gái anh yêu. Ngẩng đầu lên để xem biểu hiện của cô thế nào, có đau lắm không? Thì bắt gặp một đôi mắt ươn ướt nước. Nhẹ nhàng lấy tay lau những giọt nước kia nhưng ai đâu hay anh cũng đau lắm, nhói lắm ở trong tim vì không thể bảo vệ được người con gái mà mình yêu. Nhưng dấu hiệu nước mắt không dừng lại mà cứ tiếp tục rơi. Không kìm nén nỗi cảm xúc được nữa, anh ôm chầm lấy cô. Cô được thế khóc lớn hơn. Tay đánh vào lưng anh:
-Tại sao? Tại sao anh lại lạnh lùng với em như vậy? Tại sao lại đối xử tốt với em rồi giờ thì trở mặt? Tại sao anh lại đi lâu như thế? Anh có biết, em nhớ anh nhiều lắm không? Tại sao anh không thông báo giờ bay cho em? Chẳng lẽ, em không đủ tư cách để tiễn anh đi hay sao? Tại sao anh im lặng vậy hả? Tại sao và tại sao?- cô cứ thế khóc òa lên như con nít rồi vỗ bành bạch vào lưng anh mà anh lại không một tiếng kêu ca lấy một lời. Chỉ có thể cất tiếng" xin lỗi" ở trong cuống họng đủ để cả hai đều nghe.
-Anh tưởng anh xin lỗi thôi là xong hết sao. Ở đâu ra có cái định luật xin lỗi là xong hết chuyện vậy? Vậy trên đời này sẽ không còn cái gì gọi là pháp luật nữa rồi.
-Vậy em muốn anh phải làm sao?
-Em muốn........anh phải chịu trách nhiệm của cuộc đời em!-cô cười lém lỉnh trả lời
-Hơ hơ. Vậy em hời quá rồi còn gì? Ủa nếu anh nhớ không lầm là lúc trước đã có người nói không muốn lấy anh kia mà sao giờ lại đổi trắng thay đen được?
-Anh muốn chết... ưm!- chưa nói hết câu môi cô đã bị anh lĩnh trọn. Cô như chìm đắm vào nụ hôm ngây ngất kia, tay siết chặt anh hơn và anh cũng không kém là bao, ôm thân hình bé nhỏ kia vào lòng và cả hai đều có chung một suy nghĩ là chỉ muốn đôi bên là của nhau bây giờ và mãi mãi về sau. Sự ham muốn trong con người của cả hai cùng bùng nổ, họ hôn sâu hơn, quấn quýt nhau hơn. Anh bất ngờ bế cô vào phòng nghỉ của tổng giám đốc. Cô mê man không biết gì chỉ có thể làm theo sự dẫn dắt của anh.
*********
Về chiều, cô thức dậy. Đập vào mắt cô là hình ảnh phóng đại của anh. Mỉm cười, cô ôm chặt lấy anh ôm đến mức không thể nào chặt hơn nữa. Mà không hay anh đã thức dậy từ bao giờ
-Coi chừng! Em không sợ ôm chặt quá anh nghẹt thở chết mất sao?- nghe câu nói đó, cô thôi không ôm nữa vờ quay lưng lại
-Người ta ôm anh là vì thương anh nếu anh không cho thì thôi vậy. Sau này, em sẽ không bao giờ ôm anh nữa đâu.- cô bĩu môi làm nũng làm cho người đằng sau lưng kia là anh đây cũng vì thế mà nở nụ cười:" Yêu chết mất thôi! Sao em lại đáng yêu đến thế cơ chứ?". Anh xích gần lại, hôn cái "chụt" vào lưng cô, vòng hai tay ôm chặt. Cô thừa cơ xâm lấn
-Đấy! Anh cũng chả khác em là bao. Vậy mà bày đặt cũng nói người ta.
-Ukm! Tất cả là lỗi do anh, được chưa? Mà nè, bảo bối!
-Sao?
-Nhiều khi anh tự hỏi nước mắt em rơi vì ai vậy? Chẳng hạn như lúc nãy, em khóc là vì em đau hay là vì anh vậy?
-Vì anh!- một câu trả lời ngắn ngủn của cô cũng đủ làm anh ấm lòng hẳn lên
-Anh yêu em!
-Em cũng yêu anh!
*********
" Tình yêu là thế đấy. Nhiều khi ta cứ lo sợ rằng vòng tay không đủ ấm để ôm đối phương nhưng rồi, mọi chuyện cũng sẽ qua đi thức tỉnh tình yêu đang tìm ẩn trong mỗi con người. Ai cũng vậy, đến lúc cũng sẽ được tìm thấy tình yêu đích thực. Vì thế, đừng nên quá đau lòng khi bị thất tình mà hãy vui vẻ chấp nhận những cái mới của sự thay đổi trong cuộc đời vì biết đâu đó là định mệnh"
Thời gian qua tác giả có đôi lời muốn nói cảm ơn đến những người đã ủng hộ và đọc truyện của mình. Tuy nó không hay nhưng tác giả rất xin lỗi vì phải dừng cuộc tại đây do thời gian hạn hẹp và mình thì lại không có khiếu viết lách cho lắm.
THANK YOU FOR YOUR READING AND LISTENING! GOOD BYE!