Pair of Vintage Old School Fru
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Nước mắt em rơi vì ai trang 5
Chương 9: Trời Ơi Là Trời!

Quay lại một chút về chuyện lúc nãy...........

Nhạc tắt, xe dừng lại phía bên lề đường. Hướng mắt ra cửa sổ

-Trời hôm nay sao đẹp dữ vậy ta!- lúc đó tôi buông một câu để đánh trống lãng.

- Ưm!-Bất chợt, anh ta dùng lực tay thật mạnh xoay đầu tôi lại. Lúc này, tôi cảm thấy có gì đó âm ấm, ướt ướt trên môi mình. Cảm nhận vị mằn mặn của nước mắt, mà trong cái mặn đó hình như còn có một vị khác nữa. Vị đó như thế nào ta, đúng rồi......ngọt. Nó ngọt kiểu thanh tao, nhẹ nhàng tạo cho ta cảm giác thích thú, tưởng chừng như không bao giờ là nếm đủ. Lâu rồi tôi chưa nếm trải mùi vị này. Tim tôi vì bất ngờ mà hẫng đi một nhịp rồi vội đập nhanh trong tức khắc. Tôi tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Ý thức được hành động quái gở này, tôi vội đẩy người đàn ông này ra, tay nhanh chóng tìm tay cầm để mở cửa rồi chạy vụt ra. Không hiểu sao, nước mắt tôi lại rơi. Rốt cuộc, tôi khóc vì điều gì? Cảm giác sợ hãi đang bao trùm lấy tôi, tim tôi đau lắm, nhói lắm. Tại sao tôi lại sợ, tim tôi lại đau đến như thế này? Đâu có gì phải sợ, đâu có gì phải đau. Chỉ là một nụ hôn thôi mà, đâu có gì to tát lắm đâu. Lẽ nào......... cảm giác này là do.........

*********

Sau khi rời khỏi xe, anh vẫn chầm chậm đi theo cô không rời:" Tại sao mình lại hành động như vậy? Dù rằng mình thích cô ấy nhưng cũng không thể làm thế được. Chết tiệt! Làm như vậy chẳng khác nào làm cô ấy sợ mình hơn thôi. Thiên ơi là Thiên! Nửa đời anh minh, ngu ngốc trong giây lát." Mặc dù bên ngoài, anh vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Ngay cả cơ mặt cũng không vận động nhưng trong thân tâm anh đang diễn ra cuộc đấu tranh gay gắt giữa thiên thần và ác quỉ.

Thiên thần nói:- Đúng rồi đó! Cậu nên xin lỗi cô ấy đi. Nếu không, cô ấy giận thì khổ.

Ác quỉ cãi lại: -Việc gì phải xin lỗi. Đâu phải chỉ riêng lỗi của cậu đâu, dù sao cô ta cũng hưởng ứng rồi còn gì.

Thiên thần nói:- Chẹp! Chẹp! Ác quỉ vẫn hoàn ác quỉ.

Ác quỉ nhân cơ hội tự sướng:- Chớ sao! Hãy là chính mình đi, câu châm ngôn này đang thịnh hành ngày nay đó. Dù sao, ta vẫn thích là ta hơn.

Thiên thần:- Botay.com! Dù sao, việc đó cũng do cậu( chỉ anh) quyết định và do chính lương tâm cậu trỗi dậy thôi.- nói xong, thiên thần "phụt" biến mất. Giờ chỉ còn lại một tên ác quỉ ở lại:

-Nghe lời ta đi! Làm đàn ông mắc gì phải đi xin lỗi, lòng tự tôn đâu còn nữa.- "phụt" bay đi luôn

Anh vẫn cứ bước đi mặc cho đang trầm mặc trong suy nghĩ. Thấy cô ngồi bó gối trên một chiếc ghế đá ven đường, anh không dám tiến lại gần. Nhưng cuối cùng, anh vẫn làm theo những gì trái tim mình mách bảo. Bước đến ngồi cạnh cô, thấy cô nhích ra một chút:" Chẳng lẽ nào, điều tôi lo lắng lại xảy ra. Em sợ tôi sao đến như vậy sao?" Nghĩ vậy, anh tự cười khổ chính bản thân mình trong vô thức

-Xin lỗi!- câu nói này là do chính miệng anh phát ra còn cô, sau khi nghe câu nói đó tự nhiên cảm thấy ấm lòng hẳn lên:" Anh xin lỗi? Xin lỗi vì điều gì cơ? Đó chỉ là nhất thời thôi mà!"

-................- cô im lặng không nói, mặc dù trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng sao, không nói nỗi nên lời. Những lời muốn thốt ra lại nghẹn ắng nơi cổ họng, chỉ có tiếng khóc thin thít phát ra

Anh không thấy cô nói tiếng nào, cảm giác bất lực xâm nhập vào trong cơ thể anh:" Tại sao chứ? Đừng im lặng như vậy chứ? Em có đánh anh, mắng anh thế nào cũng được. Miễn đừng thờ ơ với anh như vậy! Khó chịu lắm, em biết không? Kể từ lần trước, khi em ôm anh mà khóc. Anh đã nhận ra rằng, mình đã yêu em từ lúc nào không hay. Phải chăng là anh đã quen dần với sự xuất hiện em trong những lần đi xe buýt cùng nhau. Dù chỉ là tình cờ nhưng anh luôn nhớ rõ từng chút một rồi anh biết được: em là con gái của một người bạn cũ của ba anh và anh đã thốt lên một câu mà làm cho mẫu thân và phụ thân phải há hốc mồm:" Con muốn kết hôn!".

Khi nghe câu đó, Trần phu nhân ( mẹ anh) mừng ra mặt, bước đến vỗ vai anh:" Con ngoan! Cuối cùng, ta cũng đã được nghe một câu cảm kích từ chính miệng của con. Cứ tưởng, con không chịu lấy vợ thì ông bà già này không có cháu ẵm bồng, nối dõi tông đường trước lúc lìa đời ấy chứ. Bà đây có lòng tốt giới thiệu cho mày cả mấy chục em chân dài, gia thế đàng hoàng mà mày nào đâu mà chịu làm bà đây lao tâm khổ tứ chỉ vì một đứa hách dịch như mày. Hại bà không có cháu để khoe trước bạn bè cùng trang lứa. Tụi nó ít nhất cũng đã có cả mấy chục đứa cháu, ta đây đã già cằn cỏi thế này mà lại không có đứa nào cho vui nhà vui cửa." Quay sang ông chồng nói tiếp:" Ông ơi! Tôi hạnh phúc quá! Tôi hạnh phúc quá! Bây giờ , dù có chết tôi cũng cam. Cuối cùng, thằng con ác quỉ à nhầm thằng con quí tử cũng đã chịu thành gia lập thất, không để chúng ta chờ đợi mòn mỏi trong vô vọng, phải không ông?" Sau khi xổ một tràng dài, chửi bới đứa con ác ôn, tới chia sẻ niềm hạnh phúc biết bao với ông chồng thân mến, bà hát lên câu hát:" Đời đúng là đẹp như hoa!". Còn ông chồng chỉ biết lắc đầu trước sự trẻ con của bà vợ:" Già rồi mà cứ như con nít!"

Và rồi, những ngày sau đó........... Dường như tính chiếm hữu của anh càng ngày càng lớn nên khi bắt gặp cô nói chuyện với người đàn ông nào đó thì trong lòng anh bùng bùng lửa giận, con tim cứ bắt đầu nhốn nháo cả lên. Để tránh khỏi điều đó, anh quyết định vào mỗi sáng sẽ đưa cô đi làm kiêm " tài xế" của cô. Thực tại, anh mới hiểu cô quan trọng với anh đến nhường nào như trong trường hợp này. Đường đường là tổng giám đốc khiến nhiều người khiếp sợ mà bây giờ lại phải sợ người con gái trước mặt giận mình

*********

Hôm nay, bước chân cô nặng trĩu bước sau lưng người đàn ông đó vào công ty. Không hiểu sao, không khí hôm nay im ắng đến lạ thường. Người phía trước cứ thế mà bước đi còn người phía sau cứ vậy mà đi tới như một quy luật tự nhiên:"Nhìn bóng lưng ấy, sao cô đơn quá! Chắc anh ấy cảm thấy có lỗi nên mới không nói tiếng nào." Còn người phía trước:" Chắc cô ấy giận mình thật rồi!"

*********

Trong quán cafe Change ( Tôi- Hân) còn ( Nhỏ- Vi).................

-Cái gì?- tôi la to lên vì bất ngờ làm cho những vị khách xung quanh phải ngoảnh mặt lại nhìn. Cảm thấy khó chịu trước những ánh mắt đó, tôi chỉ biết gượng cười cho qua. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi ghé sát vào tai nhỏ hỏi thử:

-Anh ta sẽ phải đi thật à?

-Uhm!- nhận được cái gật đầu chắc nịch từ nhỏ mà tui muốn độn thổ ngay lập tức:" Thờ ơ như vậy là sao chứ? Thiệt là tức chết quá đi mà!"

-Thực ra là đã xảy ra chuyện gì?- tôi bực bội hỏi lại bởi nhỏ bạn thân ngốc nghếch. Rõ ràng là đã thích người ta rồi kia mà. Nếu không, sao ánh mắt lại hiện lên tia buồn rầu như vậy. Quen nhỏ bao nhiêu năm, tâm tình của nhỏ cũng đâu phải là không đoán ra được

-Khô..... không có gì!- ấp úng trả lời tôi một cách vô lương tâm

-Còn không có gì, đừng lừa dối bản thân mình nữa- sự kìm nén nãy giờ trong tôi bùng nổ

-.............- nhỏ cúi đầu im lặng không nói

-Thôi được rồi, khi nào anh ta đi?- lấy lại vẻ bình tĩnh tôi hỏi, nhỏ không muốn nói thì tôi cũng không ép buộc. Bao nhiêu năm nay, những chuyện đã xảy ra với nhỏ tôi đều không hỏi đến vì tôi nghĩ nhỏ chưa sẵn sàng, chưa thực sự tin tưởng tôi. Nhưng những chuyện ở hiện tại, tôi không thể không nhúng mũi vô được. Vì những chuyện của quá khứ là tôi không biết nên tôi không có quyền can thiệp nhưng những chuyện của hiện tại tôi lại biết rất rõ. Vậy tại sao tôi không thể giúp đỡ cho nhỏ chứ?

-Không biết!

-Hở? Cái gì?- tôi hét lên bởi con người trước mặt:" Trời ơi là trời! Làm ăn cái kiểu gì không biết. Ngay cả giám đốc à nhầm "chồng tương lai" đi lúc mấy giờ cũng không biết"

-Để mình hỏi thử đã

-Alo!- nhỏ lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó

-............- giọng một người phụ nữ bắt máy, tôi nghe loáng thoáng là vậy nhưng không biết có đúng không

-Dạ bác cho con hỏi anh Thiên khi nào mới lên máy bay ạ?-oh hiểu rồi thì ra là "con dâu" gọi cho "mẹ chồng" có gì đâu lạ
Chương 10: Thừa Nhận

-..............- đầu dây bên kia nói gì đó thì tôi không biết nhưng từng đợt biểu cảm thể hiện trên khuôn mặt của nhỏ tôi đều rất chăm chú quan sát. Lúc đầu là tươi cười với lời chào, sau đó nghiêm mặt lại và cuối cùng là...........

-Bụp!- chiếc điện thoại trên tay nhỏ rơi xuống, không nói không rằng chạy một mạch ra khỏi quán. Một cỗ lo lắng xuất hiện trong tôi:" Không biết có chuyện gì xảy ra không nữa?"

*********

( Tôi- Vi).......

-7h thằng Thiên nó lên máy bay đó con.- dì ấy nhẹ nhàng trả lời. Nghe được thời gian địa điểm chính xác, tối liếc nhìn cái đồng hồ màu trắng đang đeo trên tay:" Chết 7h! Mà giờ đã là 7h kém rồi, còn 15 phút nữa". Không hiểu sao, lúc đó tôi lại rất muốn khóc. Dâng trào lên trong đáy lòng là một cảm giác có cái gì đó sắp rời xa. Nhói lắm! Đau lắm! Khó thở lắm! Nước mắt cứ nghẹn lại rồi chảy ngược vào trong tim làm tôi cảm thấy rất khó chịu.

-Bụp!- tay không còn sức lực nào để cầm nổi điện thoại nữa rồi. Mình muốn gặp! Mình muốn gặp bằng bất cứ giá nào. Bàn chân tôi run run, vô thức rời khỏi quán, chạy thật nhanh để đón taxi. Trong lòng hối hả, vật vã, thấp thỏm lo sợ vì một người...... một người sắp rời xa tôi. Tôi sợ bản thân mình có thể mất một thứ quý giá lần nữa.

Đến sân bay, tôi chạy khắp chốn lia ánh mắt đến từng ngõ ngách để kiếm tìm một bóng hình thân quen. Mà sao......mà sao hoài vẫn không thấy bóng hình ấy đâu hết. Tôi bật khóc, nước mắt nhạt nhòa. Trong những hình ảnh nhòe đi vì nước mắt, tôi vô tình nhìn thấy bóng anh. Lấy hết sức bình sinh còn lại trong cơ thể, tôi chạy thật nhanh miệng không ngừng hét lớn:

-Nhất Thiên! Nhất Thiên!- dường như bước chân phía trước không có ý định dừng lại, vẫn cứ thế mà đi không hề ngoảnh mặt

-Hức! Hức!- tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống sân bay mà khóc thét như đứa trẻ ba tuổi bị giựt quà.

*********

(Tôi- Thiên)

Hôm nay, tôi quyết định sẽ đi qua Nhật một chuyến để giám sát trụ sở bên kia và cũng là du lịch một chuyến cho khuây khỏa đầu óc. Vì tôi nghĩ, ở bên đó tôi sẽ có được một không gian yên tĩnh để suy nghĩ về em- người con gái lần đầu tiên tôi yêu và cũng có thể là người cuối cùng.

Bước đến sân bay, tôi cảm nhận được sự chờ mong xuất phát từ trong lòng từ một điều gì đó từ em. Bước chân cứ tiến rồi lại thôi, ánh mắt cứ dáo dác tìm kiếm trong đám người tấp nập kia một bóng hình. Tim đập mạnh do hồi hộp và cảm giác ngạt thở đến khó tin. Tim nhói lên vì sự thất vọng tràn trề trong tâm trí. Nhìn quanh quanh chờ đợi một người trong vô vọng, tôi tự cốc đầu mình một cái:" Ngốc! Em ấy có biết mình đi lúc mấy giờ đâu mà đến? Mà nếu biết, chắc gì......em ấy đã đến." Dù muốn dù không, tôi cũng sẽ phải nghĩ đến tình huống xấu nhất cho một tình yêu ẩn số.

-Chuyến bay từ thành phố X đến Nhật sắp cất cánh, hành khách vui lòng lên máy bay để ổn định chỗ ngồi.- tiếng cô phát thanh viên vang lên thông báo, tôi kéo nhè nhẹ va li đến cửa soát vé và leo lên máy bay với những cảm xúc phức tạp, rối rắm

**********

Một ngày....... hai ngày......ba ngày rồi....... một tuần......hai tuần rồi......một tháng sau khi anh đi.....

Bước đi dạo trong đêm, trong công viên, vỉa hè, nơi hẻm tối đông vắng vẫn....... vương vấn đâu đây bóng hình một người. Người vẫn cùng tôi đi bộ những lúc đi làm thêm về. Người vẫn mặt dày đến chỗ làm của tôi mỗi ngày. Nhân gian ta có câu quả không sai:" Người đẹp trai không bằng chai mặt". Ngay cả nụ cười, hơi thở, lời nói, gương mặt, biểu cảm vui buồn mừng giận, dáng đi, hành động hay thói quen vâng vâng và mây mây như một cuốn phim quay chậm chiếu lại trong tâm trí tôi. Cảm xúc da diết dâng trào tận đáy lòng. Nó...... đã được thể hiện rất rõ qua những hành động bất thường của tôi và cảm xúc lạ lùng khi phát hiện ra chúng:" Mặc dù trái tim có quên đi thì cơ thể vẫn còn nhớ". Trước khi đi, anh đã sắp xếp tôi chuyển sang bộ phận kế hoạch của công ty nhưng...... sáng nào tôi cũng mém chút nữa là bấm nhầm thang máy, ngón tay cứ vô thức đặt lên trước con số 27 đẹp đẽ. Cũng may, nhờ một chút ý thức còn sót lại nên tôi đã không phạm phải sai lầm nào cả nhưng điều đó chỉ có chính tôi mới có thể biết được tôi có phạm phải sai lầm nào hay không. Tất cả, tất cả như là một thói quen không bỏ, như là một kí ức không quên. Tôi vẫn nhớ, nhớ nhiều lắm. Nó như in hằn lên trái tim đang rỉ máu. Nó như in sâu vào trong tâm trí tôi và tôi biết rằng: " Tôi nhớ anh!". Dù muốn dù không, tôi cũng sẽ phải thừa nhận cảm xúc bên trong. Nó âm ỉ, dằn vặt và khó phai mờ. Nó đã từng tồn tại một lần vì người đó nhưng nay nó lại tồn tại một lần nữa vì..... anh.

Hôm nay, tôi muốn đi thăm mộ anh- người con trai tôi từng yêu là để thừa nhận. Thừa nhận rằng mình giờ đây đã có thể rời bỏ bóng hình anh. Để anh có thể mỉm cười yên lòng vì không còn vấn vương bởi thế gian nữa. Có thể nói là anh có thể yên lòng vì đã thoát khỏi một con nhỏ ương ngạnh như em. Nhé anh? Anh hãy mỉm cười thật tươi nhé và em cũng sẽ như vậy.

-Tại sao cô lại ở đây?- giọng một người đàn ông bất ngờ vang lên sau lưng tôi

**********

(Tôi- Thiên)

Sau một tháng ở Nhật suy nghĩ tĩnh dưỡng, tôi cảm thấy mình nên rời khỏi và quay trở về, không nên cứ tiếp tục trốn tránh như thế mãi được.

Bước xuống sân bay, tôi không khỏi tim đập chân run. Chính tôi cũng biết được lý do của nó:" Tôi nhớ em!". Vì hôm nay là chủ nhật, không thể đến công ty được.

Công ty của tôi, cứ mỗi chủ nhật thì nhân viên sẽ được nghỉ và tất nhiên trong số đó phải có em.

Về nhà, tôi đánh một giấc hẳn hoi rồi đến một nơi mà tôi đã cho rằng lâu rồi chưa ghé thăm. Nơi ấy thật đẹp và thơ mộng với những bãi cỏ xanh mơn mởn trải dài. Điểm xuyết trên đó là những bông hoa lê trắng muốt. Nhìn xa xa còn có một cây cổ thụ to lớn cắm trụ ở bên một cái hồ nước như một chiếc ô khổng lồ đang che chở, e ấp những thứ bên dưới. Tán cây to xạc xào khẽ đu đưa với những cơn gió rì rầm. Và trên bầu trời xanh xanh là những chú cò trắng phau phau bay theo từng đàn để về tổ:" Thanh bình và thoáng đãng làm sao!". Nó như muốn hướng cho ta thấy sự tự do tìm kiếm đi đến những phương trời vô tận để tìm một chút gì đó ấm áp cho riêng mình và ai cũng cần nó cả. Tôi, tôi cũng chỉ giống như một con chim lạc hướng đang bay về phương nam để tránh rét mà thôi. Bước dần lên ngọn đồi phía trước, cảnh sắc dần dà hiện lên trước mặt tôi. Đập cào mắt là hình ảnh người con gái như ẩn như hiện. Vì sợ mình bị tâm trí rối loãng, tôi dụi mắt lại lần nữa mà kiểm tra. Thật rồi! Đúng rồi! Tôi bước đến gần và cất nên một câu nói sau 30 ngày không gặp mặt nhau.

-Tại sao cô lại ở đây?- chỉ thế thôi, một câu nói đơn giản. Người bị hỏi cũng vô thức quay đầu lại, hướng cặp mắt ngơ ngác như nai vàng khẽ giậm lá bàng non để mà nhìn tôi.

* Mặt đối mặt*

*Mắt đối mắt*

Cứ thế, chăm chăm vào đối phương như chờ đợi từ một điều gì đó.
» Next trang cuối

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.