-Giới thiệu với mọi người đây là dì Phương, là mẹ của các bé ở đây, cũng là một trong những chủ nhân của nơi này_Tiểu Đan nói
-Chúng con chào dì ạ!_F4 boy lễ phép
-Ừ_Dì Phương lại nở nụ cười hiền hậu nhìn đám bạn của Tiểu Đan và Tiểu Vy
-Tiểu Tuyết và Tiểu Phong không đến sao?_Dì Phương hỏi
-Dạ…à…dạ…._Tiểu Đan ấp úng rồi quay sang Thiên Lâm nói:
-Anh và các bạn anh vào chơi với bọn trẻ trước đi, lát nữa em và các bạn em vào sau
-Có chuyện gì sao?_Thiên Lâm hỏi
Tiểu Đan lắc đầu:
-Không ,chỉ là em và các bạn có chuyện riêng muốn nói với dì Phương một lát thôi_Tiểu Đan ái ngại
-Ừm, vậy bọn anh vào trước nhé_Thiên Lâm mỉm cười
-Con có chuyện muốn nói, chúng ta vào phòng của dì rồi nói nhé!_Tiểu Vy nhẹ nhàng nói
-Ừ, cả hai cậu bạn này nữa à?_Dì Phương vừa hỏi vừa chỉ vào Tiểu Phong và Tiểu Tuyết
-Vâng, dì quen các bạn ấy đáy ạ_Tiểu Vy lễ phép
-Dì sao?
-Vâng_Tiểu Đan mỉm cười
-Chúng con chào dì_Tiểu Phong và Tiểu Tuyết đồng thanh sau khi tháo bỏ cái vỏ bọc cải trang
-Là hai con sao?_Dì Phương ngạc nhiên
-Vâng, là chúng con ạ_Tiểu Tuyết mỉm cười
-Sao các con lại….
-Để cho tiện dì ạ.Chúng con về đây cải trang thế này để tiện cho việc học, hôm nay vì có bạn của Vy Vy và Tiểu Đan đi cùng nên chúng con phải….Mà từ giờ dì gọi con là Hàn Phong nhé còn Tiểu Phong vẫn gọi là Tiểu Phong.
-Dì hiểu rồi.Như thế là chàng trai kia chưa biết hai con là con gái
-Vâng
-Ừm, dì biết phải làm thế nào rồi.Nhưng mà các bé thấy hai con không đến chúng sẽ buồn đấy_Dì Phương mỉm cười nói
-Chắc không sao đâu ạ.Vả lại có Tiểu Vy và Tiểu Đan đến mà, chắc các bé vẫn sẽ vui, dì yên tâm_Tiểu Phong nói
-Ừm, đành vậy.Mau ra ngoài nào các con, để các bạn con đợi lâu e là không hay cho lắm.Vả lại dì nhìn dáng vẻ các bạn của các con thì có vẻ họ không phải là con nhà bình thường
-Vâng, họ là các cậu ấm của các nhà giàu hết đấy ạ_Tiểu Đan nhẹ nói
-Vậy thì càng không nên để họ đợi lâu.Bọn trẻ nghịch lắm dì e là…..
-Con cũng nghĩ vậy.Chúng ta đi thôi ạ_Tiểu Vy cười
-Cuối cùng em cũng ra rồi.Bọn trẻ ở đây…_Thiên Lâm thở hổn hển
-Ha ha.Đan Đan chưa nói gì đã bị tiếng Tiểu Phong cắt ngang.Tình hình hiện tại là Tiểu Phong ôm bụng cười ngặt nghẻo trước vẻ “thảm hại” chưa bao giờ “thảm hại” hơn của Gia Kiệt.Quần áo của cậu ta xộc xệch chẳng khác nào một tên hay rượu chè lại còn bị dính bùn đất nữa(chẳng là lũ trẻ đang chơi ngoài vườn, nhiều đứa nghịch đất muốn rũ Gia Kiệt ra chơi cùng nên đưa tay nắm áo của Gia Kiệt lay lay và thế là……)tóc tai thì không khác gì một tổ quạ do có vài đứa trẻ xúm lại săm soi(chắc là các em đó muốn sau này lớn lên trở thành nhà tạo mẫu tóc ấy mà),…nhìn chẳng giống một thiếu gia lịch lãm mà mọi người thường thấy chút nào
-Cậu cười cái quái gì hả?_Gia Kiệt thấy Tiểu Phong cứ nhìn chằm chằm vào mình mà ôm bụng cười liền gắt lên
-Châu thiếu gia, có lẽ cậu nên xem lại dáng vẻ của cậu bây giờ……_Tiểu Tuyết có ý nhắc nhở
-Tôi làm sao nào.Mà xem cái lũ nhóc này đi, nghịch làm bẩn áo tôi rối nè_Gia Kiệt tỏ vẻ khó chịu
-Ha ha, có cần tôi đưa gương cho cậu nhìn không vậy, Châu thiếu gia_Tiểu Phong lên tiếng
-Đừng có cười nũa_Gia Kiệt bắt đầu bực bội
-Thôi, Tiểu Phong đừng chọc bạn nữa .Cháu là Gia Kiệt phải không, cháu ngừng chơi với lũ trẻ đi, cứ để chúng ở đó rồi vào rửa mặt, chỉnh lại đầu tóc cho gọn gàng.Thật xin lỗi, lũ trẻ nghịch quá nên làm bẩn hết đồ chấu rồi_Dì Phương mỉm cười nói
-Vâng ạ_Gia Kiệt lễ phép rồi đi vào trong
-Các con trông các em giúp các dì nhé!Dì và những người khác ra ngoài mua chút đồ ăn chuẩn bị cho bữa tối_Dì Phương lên tiếng
-Vâng ạ!Dì cứ yên tâm để các em đó cho chúng con_Tiểu Vy mỉm cười
-Ừm, các con nhớ vâng lời các chị và các anh nhé_Dì Phương gật đầu hài lòng rồi quay sang lũ trẻ nói
-Bọn trẻ đáng yêu anh nhỉ?_Tiểu Vy vừa ngồi đu dưa chiếc xích đu vừa ngắm nhìn bọn trẻ, hỏi
-Ừ_Anh Khang nhẹ trả lời
-Nè, rốt cuộc cậu có thôi cười ngay không hả?_Tiếng Gia Kiệt vang lên đầy bực bội
-Lại nữa rồi, hai người đó mà không gây nhau chắc cả hai đứa sẽ chết thì phải?_Tiểu Đan khẽ lắc đầu, nghiên mình dựa vào thành của chiếc xích đu
-Tiểu Đan nói đúng đó_Tiểu Vy đồng tình
-Mà theo tớ thường thấy thì một nam một nữ hay gây nhau thì hay thành đôi lắm á!_Tiểu Đan ra chiều suy nghĩ
-Haiz, mà hai người này đều là nam nhân, hay gây nhau thì không biết sẽ thành cái gì nhỉ?_Anh Khang ngán ngẫm
-Nè, hai người tính đứng đó cãi nhau đến chiều à?_Tiểu Vy hỏi
-Tại tên đó/ cậu ta trước chứ bộ_Tiểu Phong và Gia Kiệt ngừng lại nói
-Đến cả trả lời mà cũng đồng thanh nữa, haiz_Tiểu Vy lắc đầu
-Các cậu mà không dừng ngay cái việc cãi nhau vớ vẩn đó lại thì lũ trẻ sẽ cười cho đấy_Tiểu Đan nói lớn
-Ai cãi nhau chứ_Lại một lần nữa, Tiểu Phong và Gia Kiệt lại đồng thanh
-Ai cho cậu nói theo tôi hả?_Tiểu Phong và Gia Kiệt nhìn nhau gắt
-Trời ơi, chắc tớ ngất vì hai người đó quá_Tiểu Vy day day thái dương
-Tớ cũng sắp ngất rồi đây_Tiểu Đan thở dài
-Sao thế, bạn của tớ?_Tiểu Tuyết từ trong nhà bước ra hỏi
-Tớ sắp chết vì hai người đó rồi đây_Tiểu Đan chỉ tay về phía Gia Kiệt và Tiểu Phong nói
-Chà, hai người đó có vẻ thích cãi nhau nhỉ?_Tiểu Tuyết mỉm cười
-Này, hai cậu dổi sở thích từ bao giờ vậy?_Tiểu Tuyết hỏi
-Đổi sở thích gì cơ_Tiểu Phong nhìn về Tiểu Tuyết hỏi
-Thì bắt đàu thích cãi nhau với đối phương ấy_Tiểu Tuyết trả lời
-Ai mà thích cãi nhau với cậu ta, là tự cậu ta gây sự trước đó chứ_Gia Kiệt khoanh tay cười khẩy
-Ai chứ?Cậu đang ám chỉ tôi đấy à_Tiểu Phong bực bội
-Ngoài cậu ra thì còn ai vào đây nữa_Gia Kiệt trả lời
-Tôi mà thèm cãi nhau với loại người như cậu à.Nói cho mà biết nhá, ai rãnh chứ Đinh Tiểu Phong này KHÔNG HỀ RÃNH, hiểu chưa?_Tiểu Phong gầm gừ
-Hazzzzzzz,tớ chịu thôi!_Tiểu Tuyết lắc đầu rồi tiến về phía sau cô nhi viện.Phía sau cô nhi viện là một nơi khá yên tĩnh, ở đây cỏ mọc lên xanh tốt và được cắt tỉa gọn gàng, hai bên khu vực này còn được trồng rất nhiều hoa, cây xanh thì không thiếu, sau này có thể xem như là một khu vườn nhỏ vậy, rất trong lành và mát mẻ.Khẽ hít thở bầu không khí trong lanh, Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nằm xuống, hai mắt cô từ từ khép lại
-Không chơi với lũ trẻ sao?_Hạo Thiên từ đâu xuất hiện nhẹ ngồi xuống bên Tiểu Tuyết hỏi
-Cậu cũng vậy thôi_Tiểu Tuyết vẫn không mở mắt trả lời
-Có vẻ như cậu không thích tôi cho lắm
-Tôi không quen nói chuyện với người ngoài
-Vậy sao, nói vậy nghĩa là cậu xem tôi là người ngoài rồi.Buồn thật đấy
-Không hẳn
-Không hẳn?_Hạo Thiên nhíu mày khó hiểu tuy vậy khuôn mặt điển trai của cậu thoáng nét vui
-Chỉ là tôi chưa thục sự xem cậu là bạn thôi
-Vậy có nghĩa là cậu có xem tôi là bạn?
-Có thể_Tiểu Tuyết khẽ trả lời.Nghe vậy, Hạo Thiên cũng không nói gì, lòng cậu cảm thấy có gì đó vui vui, có lẽ cậu muốn có thêm vài người bạn nên khi Hàn Phong nói có xem cậu là bạn thì cậu cảm thấy vui vậy thôi.Nhưng kèm theo cảm giác vui đó là một thứ cảm giác mang tên hụt hẫng, nó tồn tại và đan xen với cái cảm giác vui khiến cậu khó chịu vô cùng.
-Các con cũng vào rửa tay ăn cơm nào.Cơm đã chuẩn bị xong rồi đấy_Dì Phương giục
-Vâng ạ_Lũ trẻ dạ rang, còn Tiểu Đan, Vy,Phong và Gia KIệt, Anh Khang, Thiên Lâm thì khẽ lắc đầu mỉm cười
-Bọn trẻ thật là, nghe ăn thì….haiz_Tiểu Đan khẽ cười
-Ủa mà Hạo Thiên và Hàn Phong đâu rồi?_Tiểu Phong hỏi
-Tớ cũng không biết, hồi nãy thấy cậu và Gia Kiệt cãi nhau tóe lửa cậu ấy chỉ khẽ lắc đầu rồi đi đâu đó, còn Hạo Thiên thì tớ không để ý nữa_Tiểu Đan nói
-Hình như nó vòng ra vườn sau của cô nhi viện rồi thì phải, lúc nảy tớ thấy nó đi về hướng đó_Tiểu Vy trình bày
-Vậy thì ra xem tụi nó có ở đó không, gọi vào ăn cơm luôn_Tiểu Phong nói rồi nhanh chóng đi ngay
-Chà, cảnh này thú vị à nha!_Tiểu Phong trầm trồ
-Hay là chụp lại vài bức đi_Tiểu Đan nở nụ cười tinh nghịch
-Ừ, không chụp là mất hàng đẹp đó nha!_Tiểu Phong nói rồi đem điện thoại ra
Tách!Tách!
-Ư!Cod chuyện gì vậy_Tiểu Tuyết bắt đầu mở mắt, ánh nắng chiều còn sót lại dọi thẳng vào mặt cô khiên cô nheo mắt lại nhưng cô vẫn nhìn rõ những người đang vây quanh cô là ai.Vẫn chưa ngồi dậy cô hỏi:
-Là các cậu à?Làm cái gì mà trên tay ai cũng cầm điện thoại vậy?Tớ vừa nghe thấy tiếng chụp ảnh đúng không?
-Ừm, là của bọn tớ.Cậu nhìn xem người nằm bên cạch cậu là ai?_Tiểu Phong cười nham hiểm
-Ôi chúa ơi!_Tiểu Tuyết hốt hoảng.
-Tên này sao…….sao……lại…nằm….ở đây_Cô nàng bắt đầu nói lắp khi nhận ra người nằm bên mình là một tên con trai.
-Ka ka.Cậu ta nằm ngủ bên cậu lúc nào mà cũng không biết.May cho cậu là cậu ta nằm cách xa cậu 60 cm đó.Không là cậu…._Tiểu Vy tinh nghịch
-Ư, có chuyện gì vậy?_Hạo Thiên cũng bắt đầu mở mắt
-Lần sau hãy hỏi ý kiến tôi rồi hãy nằm xuống cạnh tôi_Tiểu Tuyết lạnh lùng nói rồi bước vào nhà
-Có chuyện gì sao?_Hạo Thiên nhíu mày.
-Trịnh Hạo Thiên ơi là Trịnh Hạo Thiên, cậu….chà không biết Hàn Phong có chịu tha cho cậu không nhỉ.?Cậu ấy rất ghét con trai nằm bên cạnh lúc cậu ấy ngủ dù là ở cách cậu ấy 100cm hay 200cm hoặc dù có là 1000cm thì… eo ơi_Tiểu Phong vẫn giữ nụ cười nham hiểm đó nhìn Hạo Thiên nói
-Sao lại vậy. Con trai nằm gần con trai là chuyện bình thường mà sao lại…..Thật không hiểu nổi bạn em bị gì nữa_Thiên Lâm nhìn Tiểu Đan hỏi một cách khó hiểu
-Chuyện bình thường với ai chứ không phải với cậu ấy đâu.Với lại cậu ấy đâu phải là….
-Hoàng Linh Đan không tính vào ăn cơm à?_Tiểu Tuyết từ đâu xuất hiện cắt ngang lời Tiểu Đan
-Ờ, có chứ_Vy Vy trả lời
-Vậy vào thôi, các cậu mà đứng đó thức ăn nguội hết bây giờ!_Tiểu Tuyết nở nụ cười giục các bạn.
-Ừ, bọn tớ vào liền_Tiểu Phong, Vy và Đan đồng thanh, thứ gì khác chứ nghe đến ăn thì cả nhóm của Tiểu Tuyết nhanh lắm,con gái mà.Còn cả lũ
-Cơm canh ở đây đạm bạc, các con không chê chứ?_Dì Phương vừa gắp thức ăn cho lũ trẻ vừa hỏi nhóm của Gia Kiệt
-Không ạ, nó rất ngon_Hạo Thiên kính cẩn trả lời
-Vậy thì tốt quá!Các con ăn nhiều vào nhé!_Dì Phương tiếp
-Vâng ạ_Nhóm của Hạo Thiên đồng thanh
Sau giờ ăn cơm, vươn sau cô nhi viện:
-Sao buồn thế!_Tiểu Phong bước đến bên Gia Kiệt hỏi
-Buồn khi nào?_Gia Kiệt lẫn tránh
-Đừng cố che dấu, tôi thấy hết rồi.Có gì thì nói ra đi, biết đâu tôi có thể chia sẽ cùng cậu!_Tiểu Phong nhẹ nói
-Hì, không có gì_Gia Kiệt cười nhạt
-Giấu trong lòng những chuyện phiền muộn sẽ khó chịu lắm đó
-Cậu đang thương hại tôi
-Không, tuy tôi và cậu hay cãi nhau thật, nhưng đừng nghĩ là tôi đang thương hại cậu. Hiện tại tôi đang ngồi đây với tư cách là một người bạn cùng lớp chứ không có ý gì khác, nếu không tin tưởng tôi thì không nói ra cũng được.
Gia Kiệt im lặng, có lẽ cậu còn nghi ngại với Tiểu Phong, cậu đã quen sống một mình rồi, có thể vì thế mà cậu chẳng tin tưởng, chia sẻ tâm sự với ai ngoài những người bạn thân của mình cả, vì thế nên……
5′…………
10′…….15′
20′…….25′
30′ trôi qua, cuối cùng Gia Kiệt cũng chịu lên tiếng:
-Cậu thật sự muốn nghe tâm sự của tôi
Tiểu Phong khẽ gật đầu
-Lũ trẻ có vẻ hạnh phúc nhỉ?
-Ừ nhưng cũng không hẳn đâu, tuy chúng còn nhỏ nhưng chúng cũng biết đau buồn khi mất đi bố mẹ chúng.
-Hì, vậy à.Vậy là tôi nghĩ sai rồi_Gia Kiệt cười nhạt, cũng phải thôi, Tiểu Phong đâu phải là bạn thân của cậu nên không hiểu cậu cũng là chuyện bình thường, có lẽ cậu đã sai, cậu cứ tưởng cậu ấy sẽ hiểu cậu đang nói gì, vậy mà…thôi bỏ đi vậy, dù sao cậu ấy cũng tự nguyện nghe cậu nói.Nhưng cậu không hiểu, tại sao cậu lại có cảm giác kì quặt như vậy chứ: trái tim cậu cứ đập liên hồi, mặt cậu nóng rang khi ngồi gần Tiểu Phong_không lẽ, không, không bao giờ, cậu ấy là con trai mà, chắc cậu bị bệnh nên mới thế, về đến nhà phải gọi bác sĩ riêng khám ngay thôi.
-Cậu cảm thấy cô đơn phải không?_Tiểu Phong chợt lên tiếng khiến Gia Kiệt giật mình.Không phải chứ, lúc nãy cậu cứ tưởng cậu ấy không hiểu cậu chứ, sao lại có thể…..
-Phải không?Tuy tôi không hiểu cảm giác đó của cậu như thế nào vì từ nhỏ tôi có cha mẹ yêu thương, mặc dù họ không ở gần tôi nhưng họ luôn dành thật nhiều thời gian về Việt Nam thăm tôi, còn cậu chắc bố mẹ cậu bận quá nên không có nhiều thời gian cho cậu, có lẽ cảm giác cô đơn trong cậu lớn lắm…_Tiểu Phong khẽ thở dài, ánh mắt cô nhìn vào một khoảng xa xăm nào đó, tại sao khi Gia Kiệt buồn tim cô lại nhói thế này chứ, có lẽ cô thực sự xem cậu ta là bạn nên tim mới vậy thôi.Trái tim quả là phiền phức_Tiểu Phong phủ nhận
-Cảm ơn_Gia Kiệt khẽ lên tiếng
-Chuyện gì cơ?_Tiểu Phong hỏi
-Cảm ơn đã hiểu.Nhưng sao cậu biết bố mẹ tôi không có nhiều thời gian dành cho tôi
-Bình thường thôi, mà chuyện đó sau này cậu sẽ biết, bây giờ tôi chưa muốn nói
-Hì, vậy sao?Tôi đang rất tò mò đây, có thể cậu là con của một thương gia thành đạt
-Gần đúng.Nhưng đừng tò mò quá mà sai người điều tra tôi.Tôi dám bảo đảm với cậu rằng:cậu sẽ chẳng tìm ra manh mối gì về tôi đâu
-Vậy sao?Thử nhé.Cậu dám cược không?
-Cược?Ok, cậu muốn cược gì?
-Tôi chưa rõ, theo cậu tôi nên lấy cái gì để làm vật cược đây
-Một bữa ăn thì sao?
-Một bữa ăn?
-Đúng vậy.Thứ đó không tồi đâu, đừng xem là nó tầm thường.Một bữa ăn do chính tay tôi nấu rất đáng được thưởng thức đấy, nó trị giá khoảng 426.95 đô la Mỹ.
-Nghĩa là khoảng 9 triệu tiền Việt Nam?
-Ừm, có lẽ vậy.Một bữa ăn dành cho 2 người.Nếu thắng anh có thể mời thêm một người bạn nữa đến ăn.Thế nào?_Tiểu Phong nhún vai
-Quyết định thế đi.Tôi muốn biết tài năng nấu nướng của cô đạt đến trình độ nào rồi mà cô có thể tự tin như vậy.
-Ok, tôi sẵn sàng chờ.Nhưng nếu người thua là anh thì…..
-Thì sao?
-Thì xem ra thiếu gia của tập đoàn ô tô CGK* phải đích thân vào bếp rồi
-Tôi sao?
Tiểu Phong khẽ gật đầu, cô cảm thấy thú vị, để một thiếu gia như Gia Kiệt vào bếp quả là chuyện khó hơn hái sao trên trời vì vốn dĩ cậu ta không biết nấu ăn, nhưng xem ra lần này một thiếu gia như cậu ta phải bước chân vào bếp rồi.Điều này quả rất hấp dẫn.!
-Cậu đang đùa?
-Nhìn mặt tôi giống đùa sao?
-Nhưng….tôi…tôi.._Gia Kiệt tỏ ra lúng túng,vốn dĩ cậu chẳng biết nấu ăn, sao lại đặt chân vào bếp được chứ.Mà nhìn vẻ mặt của Tiểu Phong rất chắc chắn, cậu lại là người trong giới thương nhân, nhìn vào mắt Tiểu Phong cậu có thể thấy được sự chắc thắng trong cậu ta, vậy thì làm sao có thể bảo đảm rằng cậu sẽ thắng Tiểu Phong được nhưng nếu thua thì….
-Tôi biết cậu đang nghĩ gì.Cậu không biết nấu ăn, và cái đề nghị mà tôi đặt ra có lẽ quá khó…
-Ai bảo là nó khó chứ_Gia Kiệt cắt ngang, mặc dù cậu không biết nấu thật nhưng nếu chấp nhận rằng cái đề nghị đó khó thì thật mất mặt.
-Vậy xem ra là nó không nhằm nhò gì đối với cậu rồi.Thế thì quyết định vậu đi_Tiểu Phong khẽ cười.
Gia Kiệt không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, cậu trả lại cho không gian cái cảm giác yên ắng lúc đầu.Rồi chợt như tự động viên bản thân đồng thời để đưa bản thân ra khỏi cái suy nghĩ vớ vẫn của mình, cậu tự nhủ thầm: Châu Gia Kiệt, có lẽ mày nên bắt đầu học tạm nấu món gì đó vậy.
-Nè_Tiểu Phong lên tiếng rồi chia ra trước mặt Gia Kiệt những viên kẹo ngọt hình trái tim rất đẹp
-Gì đây?_Gia Kiệt nhíu mày
-Kẹo, nó sẽ giúp cậu cảm thấy ngọt ngào.
-Là sao?
-Chẳng phải cậu đang cô đơn sao?Cảm giác đó có lẽ khiến cậu cảm thấy nghẹn đắng và trống trãi, tôi đoán vậy.Tôi vừa nghe cậu tâm sự nên đã giải quyết giúp cậu phần nào sự trống trãi rồi, còn cái nghẹn đắng thì….ăn đi
-Cảm ơn_Gia Kiệt đón lấy chiếc kẹo nhưng cậu không bóc nó ra chỉ cầm rồi tự mỉm cười
-Không ăn à?
-Không
-Cậu không thích nó?
-Không
-Hay là ăn kẹo bạc hà nhé!
-Kẹo bạc hà?
-Ừ, thứ tôi thích nhất đấy_Tiểu Phong lại mỉm cười rồi chìa cho Gia Kiệt vài cái kẹo bạc hà
-Cậu cũng thích nó à?_Gia Kiệt vừa hỏi vừa đưa tay đón nhận những chiếc kẹo từ tay Tiểu Phong
-Ừ.Nói vậy là cậu cũng thích nó rồi
-Ừm, tôi cũng thích nó
-Tôi thích cái cảm giác mát lạnh có trong nó
-Vậy à.Có vẻ chúng ta cùng chung điểm này đấy
-Thật à?
-Ừm
Cậu trả lời của Gia Kiệt vừa dứt, khoảng không gian tỉnh lặng lại bao trùm lấy hai người.Ở đằng xa, sau một khúc cây gần đó, một người con trai mỉm cười, khẽ thì thầm:”Có khi nào chàng trai này là nửa kia của cậu không nhỉ, Tiểu Phong thân yêu?”Rồi ngay sau suy nghĩ đó, người con trai đưa chiếc máy ảnh lên:Tách!_Một tấm ảnh tuyệt đẹp, một tên con trai và một người con gái giả trai ngồi cạnh nhau cùng nhâm nhi thứ gì đó.
-Nè, về thôi_Tiếng Tiểu Tuyết vang lên, phá tan cái không gian yên bình giữa Tiểu Phong và Gia Kiệt
-Ừ_Cả hai trả lời
-Hợp nhau dữ_Tiểu Tuyết mỉm cười trêu bạn
-Muốn gì vậy?_Tiểu Phong gio tay hình nắm đấm dọa bạn
-Cũng không biết nữa.Nhưng chắc muốn sống_Tiểu Tuyết nhỉ nhảnh trả lời
-Yahhhhhh_Tiểu Phong gắt
-Thôi không đùa nữa, ra xe nhanh đi mọi người đang đợi_Tiểu Tuyết giục
-Ừm, biết rồi_Tiểu Phong phụng phịu
-Tình bạn giữa các cậu có cái gì đó rất giống với tình bạn giữa những người con gái nhỉ?_Gia Kiệt lên tiếng
Bốp
-Cậu điên à?Sao lại đánh tôi_Gia Kiệt vừa xoa đầu vừa gắt
-Muốn chết hay sao mà nói bọn tôi giống con gái vậy?_Tiểu Phong hậm hực
-Tôi đâu có nói thế, tôi chỉ là…
-Về_Tiểu Phong không cần chờ Gia Kiệt giải thích liền cắt ngang rồi bước thạt nhanh về sân trước của cô nhi viện
-Tạm biệt các con nhé!_Dì Phương tỏ vẻ luyến tiết
-Vâng, tạm biệt gì.Chúng con sẽ đến lại mà_Tiểu Tuyết nhẹ nói
-Chị Đan Đan và chị Tiểu Vy_Một em bé từ trong đám trẻ lên tiếng
-Gì hả nhóc?_Tiểu Vy âu yếm
-Lần sau chị đến đưa cả chị Tiểu Tuyết và Tiểu Phong đến luôn nhé!_mắt đứa bé đó long lanh
-Phải đó hai chị, hai chị đưa hai chị đó đến luôn nhé!_Cả lũ trẻ nhao nhao
-Ừ, chị biết rồi.Nhất định chị sẽ đưa họ tới vào lần sau_Tiểu Vy cười nói
-Cảm ơn chị Tiểu Vy và chị Đan Đan nhiều_Lũ trẻ nũng nịu
-Ừ, thôi tạm biệt các nhóc_Tiểu Vy và Tiểu Đan vẫy vẫy tay tạm biệt
-Tạm biệt_Những người còn lại cũng vẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng lên xe.Hai chiếc xe Lamborghini aventador trắng từ từ khuất dạng sau con đường, những tia nắng hoàng hôn cuối ngày tắt dần
Tại chi nhánh của tập đoàn “DNK*” ở Việt Nam:
-Con nhỏ đó….Từ giờ không thể để nó yên được nữa_Giọng của đại tiểu thư tập đoàn trang sức nổi tiếng ở Anh_Đào Nhã Uyên vang lên đầy đay nghiến và tức giận sau khi xem qua một loạt các hình ảnh hạnh phúc giữa Tiểu Đan và Thiên Lâm
-Quản lí Kim_Giọng của Nhã Uyên lại một lần nữa vang lên
-Vâng, thưa tiểu thư.Tiểu thư có gì sai bảo
-Thuê người xử đẹp nhỏ này cho tôi_Nhã Uyên ra lệnh rồi đẩy tấm hình của Tiểu Đan ra trước mặt người phụ nữ mà cô ta gọi là quản lí Kim đó
-Sao ạ?_Người quản lí run rẩy hỏi lại
-Cô điếc à? Thuê người đánh nhỏ đó cho tôi, xong rồi thì bảo cô ta hãy rồi xa Thiên Lâm đi, nếu không thì đừng trách tôi_Nhã Uyên giận dữ gắt
-Vâng, vâng, tôi biết rồi_Người quản lí đành nhắm mắt để mặt tất cả tuân lệnh dù biết việc mình sắp làm là một việc không mấy tốt đẹp nhưng cũng đành chịu, một là cô phải làm, hai là cô viết đơn thôi việc.Đành làm vậy, còn nếu không thì lấy gì mà nuôi con cô bây giờ
Binh..bốp…bịch…_Một loạt các thứ âm thanh hỗn loạn của một cuộc đánh nhau
-Ai là người sai mấy người hả?_Tiểu Đan vừa đạp vào một tên trong nhóm đã bị cô hạ vừa gắt
-Xin…hãy…tha….ch…o….tôi_Tên đó khó nhọc nói
-Là ai?_Tiểu Đan gắt thêm một lần nữa
-Là…là…quản…lí….Kim…của…ch..chi…nhánh…”DNK*”…tại…Viê…Việt..Nam…
-Hừ, tôi có thù oán gì với bà ta chứ.Được rồi, tha cho mấy người.Cút_Tiểu Đan hậm hực
-Thật mất thời gian, buổi tối rồi lại còn gọi mình ra đây, nghe bảo là Tiểu Vy đang trong tay chúng, muốn mình đi một mình, nào ngờ ra gặp toàn một lũ “gà”.Phí công quá đi_Tiểu Đan càu nhàu
-Cái gì?Thất bại rồi ư?_Nhã Uyên gào lên
-Tôi…tôi…xi…xin..lỗi_Quản lí Kim ấp úng
-Xin lỗi thì được gì chứ?_Nhã Uyên gắt lên
-Thực sự tôi không biết rằng cô ta lại giỏi võ đến như vậy.Tôi…
-Bà còn đứng đó mà biện minh à?_Cô ta lại một lần nữa gắt lên
Quản gia Kim giờ chỉ biết im lặng.
-Lo thuê thêm người xử cô ta nhanh đi.Tôi muốn thấy kết quả vào ngày mai.Tối nay hãy giải quyết cho xong đi.
-Vâng, tôi biết rồi
-Vậy, bà có thể lui ra_Nhã Uyên ra lệnh
-Vâng_Quản lí Kim nhẹ trả lời rồi nhanh chóng lui ra
-Mấy người là ai?_Tiểu Đan bực mình hỏi
-Đánh cô ta đi_Quan gia Kim ra lệnh
Bốp…binh…
-A_Tiếng Tiểu Đan khẽ kêu lên, vai cô đã bị một tên trong nhóm đó cầm gậy đánh mạnh, ngay sau đó từng chiếc gậy khác của lũ xấu xa kia đánh mạnh vào người cô, cô dần đuối sức, và rồi:
Phịch_Cô ngã xuống, nhóm người lần này quá đông, gấp ba lần trước, khoảng 27 tên+ với vết thương lần trước ở chân cô vẫn chưa lành hẳn khiến cô nhanh chóng bị hạ gục, cô nằm đó, toàn thân đau nhức, máu dính khắp người, cô không còn đủ sức để đứng lên nữa.
-Nghe cho rõ đây, Nhã Uyên tiểu thư bảo cô hãy tránh xa Thiên Lâm thiếu gia ra, nếu không thì lần sau cô sẽ còn bị nặng hơn thế này gấp ngàn lần đấy_Quản lí Kim lên tiếng rôi ra lệnh cho đám người đó rút lui, để mặt cho Tiểu Đan nằm đó với vết thương nặng nề.
Rào!Rào:
-Lại mưa_Tiểu Phong thở dài, cô là một con người cực kì ghét trời mưa mà sao trời lại nhiều khi mưa thế không biết
-Không biết có chuyện gì không nữa_Tiểu Vy sốt ruột ngóng ra ngoài cửa
-Tớ có cảm giác không ổn cho lắm.Sao giờ này Tiểu Đan còn chưa về nữa nhỉ?_Tiểu Tuyết cũng lo lắng không kém
-Ừm, cũng gần 10h rồi còn gì,hay nó ham chơi với Thiên Lâm nên quên giờ về rồi_Tiểu Phong trong lòng cũng lo lắng nhưng cô là người luôn nghĩ thoáng hơn
-Gọi xem sao_Tiểu Vy giục
-Ừ_Tiểu Phong trả lời rồi nhanh chóng cầm điện thoại lên gọi cho Tiểu Đan
Tút…….tút…….tút..
-Sao nó lâu bắt máy vậy nhỉ?_Tiểu Phong lẩm bẩm
-Sao rồi?_Tiểu Tuyết hỏi
-Chưa chịu bắt máy_Tiểu Phong trả lời nhưng vẫn kiên nhẫn cầm điện thoại
Tút…..tút…… tút…….
-Đến…co…ngõ….xx…đườ…đường..x…x……..x_Tiểu Đan bắt cuối cùng cũng chịu bắt máy, cô khó khăn nói xong đia chỉ rồi nhanh chóng lịm đi
-Này, Tiểu Đan,Tiểu Đan, cậu sao vậy?_Tiểu Phong hét vào điện thoại nhưng trả lời lại tiếng thết của cô chỉ là tiếng tút..tút..tút kéo dài
-Có chuyện gì sao?_Tiểu Vy sốt ruốt
-Hình như Tiểu Đan cần giúp đỡ.Đến ngõ xx, đường xxx ngay_Tiểu Phong nói rồi nhanh chóng lao ra gara.Thấy vậy, Tiểu Vy và Tiểu Tuyết cũng lao nhanh ra theo
Trong con ngõ xx, đường xxx:
-Tiểu Đan, cậu không sao chứ?_Tiểu Tuyết lay mạnh bạn, lo sợ
-Tiểu Đan, này mở mắt ra nhìn bọn tớ nè_Tiểu Vy gọi, nhìn thân thể con bạn thân của mình tơi tả, người dính đầy máu, dầm mình dưới mưa, nước mắt cô bắt đầu trào ra, lăng dài trên má
-Nè, tỉnh dậy đi, Hoàng Linh Đan, cậu mà có chuyện gì là chết với tớ đấy_Tiểu Phong cũng không kìm được nước mắt nói
-Ư..ư_Tiểu Đan khẽ cựa quậy
-Linh Đan, cậu tỉnh rồi_Tiểu Vy mừng rỡ
-Tiểu Đan gượng cười để bạn mình an tâm nhưng sau đó do không thể chịu nổi cơn đau, cô ngất, bên tai cô nghe đâu đó tiếng gọi của các bạn nhưng sau đó thì ù..ù..cô không còn nghe thấy gì nữa, xung quanh cô chỉ còn là bóng tối.
Bệnh viện Thành Đô_Bệnh viện lớn nhất Tp. Hồ Chí Minh được trang bị đầy đủ các thiết bị khám-chữa bệnh hiện đại
-Bạn ấy sao rồi_Tiểu Phong gấp gắp hỏi người y tá vừa bước ra khỏi phòng cứu thương của Tiểu Đan
-Bệnh nhân mất quá nhiều máu.Chúng tôi đang truyền thêm máu cho bệnh nhân_Người y tá trả lời rồi vội vả đi lấy máu ngay
-Shit, tớ mà biết được đứa nào đánh tiểu phong thì đứa đó sẽ khỏi sống luôn_Tiểu Phong giận dữ
-Mẹ kiếp, sao mọi chuyện lại ra thế này chứ_Tiểu Tuyết siết chặt bàn tay, giọng cô lạnh lùng, “cô sẽ trả thù”_một ý nghĩ rùng rợn vụt qua đầu cô
-Hức..hức…rốt cuộc thì ai đã làm chứ.Tiểu Đan của chúng ta đâu có thù oán với ai, sao lại xảy ra chuyện này..hức.._Tiểu Vy thút thít, trong lòng cô cũng căm giận không kém
-Tiểu Đan, cô ấy sao rồi?_Thiên Lâm chạy đến hỏi
-Cậu ấy mất quá nhiều máu, bác sĩ đang tiến hành truyền máu_Tiểu Tuyết nói
-Ai đã làm cô ấy ra nông nổi ấy hả?_Thiên Lâm gầm lên, cậu lo lắng, run sợ, sợ Đan Đan-người con gái đang nằm trong kia xảy ra chuyện gì,tim cậu quặn đau khi nghĩ đến việc người cậu yêu thương đang phải chịu sự đau đớn, dày vò của từng vết thương đang rĩ máu.
-Bình tĩnh nào Thiên Lâm, Tiểu Đan của mày sẽ không sao cả, cô ấy sẽ ổn thôi_Hạo Thiên vỗ vai thằng bạn an ủi
-Cô ấy sẽ không sao, không sao, nhất định sẽ không sao_Thiên Lâm lẫm bẫm
-Ừ, cô ấy sẽ không sao_Gia Kiệt thở dài nói, nhìn đứa bạn thân của mình như thế, cậu cũng lo lắng lắm, ngoài việc an ủi nó ra thì cậu cũng chẳng biết phải làm gì
-Ai là người nhà bệnh nhân Hoảng Linh Đan?_Một người y tá bước ra từ phòng cứu thương của Linh Đan hỏi
-Là chúng tôi_Tiểu Tuyết+Phong+ Vy+ Thiên Lâm chạy ngay tới trước mặt người y tá
-Hiện tại bệnh nhân cần truyền máu nhưng bệnh viện chúng tôi đã hết loại máu bệnh nhân cần nên…
-Phòng lấy máu ở đâu?_Tiểu Phong chưa để cô y tá nói hết đã cắt ngang
-Xin hỏi…
-Tôi nhóm máu O_Tiểu Phong nhanh chóng trả lời
-Mình cũng đi nữa_Tiểu Vy lên tiếng
-Cháu nhóm máu gì?_Người y tá hỏi
-Dạ AB ạ_Tiểu Vy trả lời
-Vậy đi theo tôi_Người y tá nói rồi tấc tốc đi ngay
-Tiểu Đan, cô ấy nhóm máu gì?_Thiên Lâm hỏi
-AB_Tiểu Tuyết trả lời
2 ngày sau:
-Tôi nghĩ cậu nên về nghĩ đi_Tiểu Tuyết nhìn Thiên Lâm nói
-Không, khi nào cô ấy chưa tỉnh tôi sẽ chưa về_Thiên Lâm mệt mỏi nói
-Cũng đã hai ngày rồi, cậu mà ngồi trông nó mãi thì tôi e là sức khỏe của cậu…_Tiểu Phong khuyên
-Tôi không sao_Thiên Lâm trả lời
-Tiểu Đan mà tỉnh thấy cậu như thế thì nó sẽ đau lòng đấy.Nghe lời tôi về nghĩ đi, khi nào nó tỉnh tôi sẽ báo cho cậu ngay_Tiểu Tuyết ôn tồn
-Tiểu Tuyết nói đúng đấy.Nghe lời cậu ấy đi_Tiểu Vy nói
-Đúng đó, Thiên Lâm.Mày về nghĩ đi_Gia Kiệt thêm vào
-Không, đừng khuyên tôi nữa.Tôi sẽ chờ cô ấy tỉnh lại_Thiên Lâm kiên quyết
-Haiz, khuyên cậu ta mãi mà vẫn thế_Tiểu Phong thở dài
-Xin lỗi, cô có thấy bệnh nhân ở phòng này đi đâu rồi không?_Tiểu Tuyết lo lắng hỏi
-Không_Cô ý tá lắc đầu rồi tiếp tục đi làm việc
-Nó có thể đi đâu chứ?Tối hôm qua, nó vẫn còn nằm trên giường bệnh mà, hơn nữa theo lời Thiên Lâm, cậu ta chỉ mới chợp mắt được 2 tiếng thôi, mà lúc cậu ta chợp mắt cũng đã gần 10h trưa rồi…._Tiểu Tuyết đang phân tích thì
-A!Các cô cậu đây rồi_Người bác sĩ reo lên mừng rỡ
-Có chuyện gì vậy bác sĩ?_Tiểu Phong nhíu mày hỏi
-Bệnh nhân ở phòng này….
-Cô ấy sao ạ?Cô ấy đâu rồi ạ? Cô ấy không sao chứ?_Thiên Lâm vội vàng hỏi khi nghe bác sĩ nhắc đến Tiểu Đan
-Chúng tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức….
-Bác sĩ đang nói gì vậy, chẳng phải Tiểu Đan, cô ấy đã qua cơn nguy kịch rồi sao?Chẳng phải hôm qua ông đã nói thế à? Chẳng phải ông bảo cô ấy đã an toàn rồi sao?Chẳng phải ông bảo chỉ cần để cô ấy nghĩ ngơi thì cô ấy sẽ hồi phục sao? Chẳng phải hôm qua ông đã bảo thế sao? Sao hôm nay ông lại nói thế hả?_Thiên Lâm kích động nắm lấy cổ áo của vị bác sĩ hét lên rồi cậu khụy xuống, nước mắt cậu rơi.
-Chẳng phải ông đã nói cô ấy sẽ không sao sao?Hức…hức..Đan Đan, cô ấy sẽ không sao cả.Ông đã bảo vậy mà….
-Thiên Lâm, ông ấy nói đúng mà_Tiểu Đan từ đâu bước tới mỉm cười nhìn cậu nói
-Tiểu Đan, em…em không sao cả_Thiên Lâm ngẩng đầu lên, vui mừng, rất nhanh chóng cậu chạy đến ôm lấy cô
-Em không sao cả.Em vẫn ổn_Tiểu Đan cũng vòng tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói
-Vậy…_Tiểu Tuyết nhíu mày nhìn vị bác sĩ
-Haiz, cậu thanh niên này thật là.Tôi định nói rằng:Chúng tôi rất tiếc, chúng tôi đã cố gắng hết sức ngăn bệnh nhân hoạt động nhưng cô bé vẫn một mực muốn ra ngoài mặc dù cô bé còn rất yếu.Vậy mà tôi chưa kịp nói hết thì đã bị cậu ta….haizzzzzzzzz_Vị bác sĩ khẽ lắc đầu
-Thì ra là vậy.Vậy mà cháu cứ tưởng.Thật lòng xin lỗi bác sĩ!_Thiên Lâm áy náy
-Cậu biết vậy là tốt rồi.Lần sau đừng kích động như vậy nữa nhé!_vị bác sĩ ôn tồn
-Vâng_Thiên Lâm gật đầu
-Rất cảm ơn bác sĩ_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Không có gì_Vị bác sĩ trả lời rồi xoay sang Tiểu Đan dặn dò:
-Này cô bé, cháu cần nghĩ ngơi thêm vài ngày nữa.Tránh hoạt động nhiều, nếu như cháu hoạt động nhiều thì các vết thương chưa lành sẽ bung ra đấy, như vậy sẽ không tốt đâu
-Vâng, cháu hiểu rồi.Phiền bác sĩ quá_Tiểu Đan mỉm cười nói
-Thôi, các cháu chăm sóc bạn nhé!Bác đi đây_Vị bác sĩ nói
-Vâng ạ_Cả lũ dạ ran
Cốp!
-Ây da!Sao lại gõ đầu em_Tiểu Đan cáu
-Còn sao nữa.Em vừa mới tỉnh đã lon ton ra ngoài mua mấy cái thứ đồ ăn hộp linh tinh này về rồi, bộ em tính để anh và mọi người lo chết luôn hả?_Thiên Lâm mắng yêu
-Hì, xin lỗi.Em xin lỗi, xin lỗi mọi người.Mình không biết là các cậu lo cho mình nhiều đến thế.Thật lòng xin lỗi_Tiểu Đan lém lĩnh nói
-Muốn ăn đám hay sao mà nói câu đó hả? Bạn bè lo lắng cho nhau là chuyện đương nhiên_Tiểu Phong giơ quả đấm lên hậm hực nói
-Người ta đã xin lỗi rồi còn gì.Xí, nhỏ mọn vừa thôi chứ.Với lại tại người ta đói bụng chứ bộ. Hơn hai ngày không ăn đấy_Tiểu Đan giận dỗi
-Ôi, chúa ơi.Bạn tôi…..thật là….._Tiểu Phong nghe Tiểu Đan nói xong liền vuốt mặt, thở dài
2 ngày sau:
-Woa, xuất viện rồi.Very very tuyệt vời_Tiểu Đan mừng rõ reo lên
-Có cần vui vậy không?_Tiểu Tuyết thở dài nói
-Có chứ.Những ngày ở trong viện chán muốn chết luôn!Ở trong đó tớ cứ tưởng tớ là một chú chim nhỏ bị giam cầm trong lồng ấy.Còn bây giờ thì khỏe rồi, chú chim đó đã được giải thoát.Ra ngoài muôn năm._Tiểu Đan hí hửng
-Cậu là chú chim nhỏ á?_Tiểu Vy hỏi
-Ừ, một chú chim nhỏ dễ thương
-Có mà là chú chim bự (lớn) xấu xí thì có_Tiểu Phong trêu bạn
-Cậu…Đinh Tiểu Phong….cậu đi chết đi_Tiểu Đan hậm hực
-Tớ mà chết thì lấy ai đòi nợ cậu đây_Tiểu Phong lém lĩnh
-Tớ thì nợ cậu cái gì chứ?_Tiểu Đan nói
-Tiền công_Tiểu Phong trả lời
-Công gì?
-Tiền công sư phụ dạy đồ đệ học nấu ăn
-Xí, cái đó mà cũng tính.Cái đồ nhỏ mọn_Tiểu Đan lườm bạn
-Sorry nhé.Nếu là trước đó thì tớ không đòi đâu.Vì cậu bảo tớ đi chết đi nên tớ đành phải đòi sớm hơn đó, kẻo cái ngày mà tớ bị mộng du đi chết thật thì lại không đòi được_Tiểu Phong cười nói
-Cái đồ…hừ.._Tiểu Đan liếc xéo bạn rồi quay ngoắc mặt đi giống như các vị tiểu thư đanh đá lúc giận dỗi thì quay mặt đi thế đó
-Con lại trời, con lại phật.Rốt cuộc có ai thương tớ không vậy?Các cậu rãnh rỗi vậy mà không lại giúp tớ một tay lại đứng mà cãi nhau, sướng quá nhỉ? Làm ơn làm việc tốt mà tích đức cho con cháu đi cho tôi nhờ? Còn cậu nữa, Hoàng Linh Đan, lúc còn ở trong bệnh viện cậu đem bao nhiêu là đồ đến giờ tay không mà về à? Làm gì có chuyện cậu thảnh thơi như vậy chứ, tới đây tự mà xách đồ của cậu về, liền, ngay và lập tức.OK_Tiểu Tuyết nghiêm giọng nói
-Hì hì, Hàn Phong thân yêu.Bạn thân của tớ…_Tiểu Đan nũng nịu
-Thôi đi chị Hai, đừng có đem cái giọng đó ra nói với tôi.Tự xách đồ của mình đi_Tiểu Tuyết vẫn giữ thái đọ ban đầu
-Hàn Phong thân ái à! Tớ biết là cậu rất tốt với tớ mà.Hàn Phong xinh đẹp! Í nhầm, Hàn Phong đẹp trai, cậu sẽ xách hộ tớ cái mớ đồ lĩnh kỉnh đó ra tận xe luôn phải không?Phải không?Mà nếu không thì cậu cũng gắng xách hộ tớ nhé, tớ đang là người bệnh mà._Tiểu Đan chớp chớp mắt
-Hừ, cậu mà là người bệnh à? Tiểu Đan thân mến, nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….
-Ôi, thật à?Cảm ơn cậu,Hàn Phong!Cảm ơn cậu nhiều lắm!Thanks you very much!_Tiểu Đan nắm lấy tay Tiểu Tuyết rối rít nói
-Nè, chồng em ở đây mà em dám nắm tay người đàn ông khác hả?_Thiên Lâm giận dỗi
-Hì, em xin lỗi.Mà anh thành chồng em khi nào vậy?_Tiểu Đan ngay thơ hỏi
-Ờ, thì…thì…khi…
-Em nhớ chúng ta còn chưa kết hôn kia mà?Hơn nữa, hình như em chưa nói là em sẽ đồng ý lấy anh đâu nhé!_Tiểu Đan nói
-Và còn nữa, xin cậu nhớ cho, tôi chưa có lấy vợ mà gọi tôi là đàn ông_Tiểu Tuyết nghiêm túc nói
Bốp, bốp:
-Chí lí!Chí lí!Ha ha_Tiểu Phong vừa vỗ tay vừa cười vừa nói
-Cậu mà cũng có ý định lấy vợ sao? Vương Hàn Phong, tớ nghĩ cậu chỉ lấy….. thôi chứ_Tiểu Phong trêu đùa
-Đinh Tiểu Phong, muốn ăn đấm à?_Tiểu Tuyết cười nói, nụ cười của cô chứa đầy ẩn ý khiến Tiểu Phong và nhóm bạn của cô rợn người
-Làm gì có, tớ còn muốn giữ lại cái hàm răng để còn xơi cơm_Bỏ qua nụ cười rợn người của cô bạn,Tiểu Phong bình thản nói
-Vậy thì…làm ơn bớt đùa đi_Tiểu Tuyết nghiêm giọng nói
-Ok!Tớ cũng đói bụng rồi!Ta đi ăn đi!_Tiểu Phong nhanh chóng chuyển chủ đề
-Đúng đó, tớ nhiệt liệt ủng hộ.Mấy hôm nay vào bụng tớ chỉ toàn là cháo không à, giờ đã đến lúc đổi vị rồi_Tiểu Đan hào hứng
-Tớ cũng nghĩ là chúng ta nên đi đâu đó ăn, luôn tiện chúc mừng Linh Đan xuất viện luôn_Tiểu Vy nhẹ nhàng nói
-Được thôi, nhưng…._Tiểu Tuyết dừng giây lát
-Nhưng sao?_Tiểu Đan vội hỏi
-Tới xách đồ của cậu đi rồi hãy nghĩ đến chuyện được đổi vị_Tiểu Tuyết nghiêng đầu trả lời
-Chẳng phải lúc nãy cậu bảo…
-Đúng vậy lúc nãy tớ bảo: nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….
-Ừ, thì cậu sẽ xách hộ tớ_Tiểu Đan nhíu mày
-Ai bảo là tớ nói vậy nào? Tớ bảo: nể tình cậu là bạn tớ, tớ sẽ….cho cậu 5 phút để mang cái mớ đồ này đi khỏi tay tớ.
-Hic, vậy mà tớ cứ tưởng..
-Thôi, đừng tưởng nữa, Hàn Phong_cậu nghĩ đi, cả Hạo Thiên nữa, để đó tớ và Tiểu Đan sẽ xử lí.Còn cậu,Tiểu Đan, nhanh đến xách hành lí đi, cậu để Hàn Phong và Hạo Thiên lôi cái mớ hành lí đó ra khỏi cái bệnh viện dài hơn 50m rồi còn gì.Nhanh nào_Tiểu Phong giục
-Em nghĩ đi, hành lí để anh và cậu ta mang ra ngoài cốp xe cho_Thiên Lâm nhẹ nhàng nói
-Ừ, cảm ơn anh nhé!_Tiểu Đan vui vẻ nói
-Hừ, cái đồ lười nhát_Tiểu Phong chế giễu
-Chỉ hôm nay thôi, tớ không có tính nhát suốt đời đâu_Tiểu Đan trả lời
-Ừ, mong là vậy_Tiểu Phong nói rồi nhẹ nhàng kéo hành lí ra bãi đổ xe, nhưng mới bước được vài bước thì Gia Kiệt lên tiếng:
-Để đó tôi xách hộ cho
-Tai sao lại phải xách hộ tôi?_Tiểu Phong nhíu mày, cô với cậu ta hôm qua còn là “oan gia ngõ hẹp”, hôm nay mới an ủi cậu ta được có mấy câu, mà đừng ai nói với cô là nhờ cô đã an ủi cậu ta nên cậu ta xoay một vòng 360 độ thành một người khác à nha!
-Ờ thì..tôi…tôi thấy cậu nhỏ bé như vậy nên giúp thôi_Gia Kiệt ấp úng, cậu thật sự cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, tại sao lại muốn giúp cậu ta trong khi cậu ta lại là một đứa con trai đủ mạnh để khiên mấy thứ đó chứ, còn nữa cái cảm giác tim đập chân run mà cậu mắc phải khi đứng gần cậu ta thật khó chịu
-Tôi mà nhỏ á?Cậu đang xem thường tôi đấy à?_Tiểu Phong trợn ngược mắt nhìn Gia Kiệt, ừ thì biết cô giả trai thì không cao bằng mấy tên con trai khác,vậy mà cậu ta lại còn nhắc đến cái chuyện chiều cao nữa thật tức chết mất
-Tôi..tôi..không có ý đó_Gia Kiệt lúng túng
-Hừ_Tiểu Phong liếc xéo cậu ta rồi quay lưng bước đi mặc kệ cậu ta đứng đó “ăn năn hối lỗi”
Tại một nhà hàng năm sao cao cấp nằm trên đường Đồng Khởi:
-Gọi món đi mọi người!_Tiểu Đan hí hửng cầm thực đơn nói
-Ăn gì đơn giản thôi_Tiểu Tuyết nhìn Tiểu Đan nói
-Biết rồi_Tiểu Đan nhăn mặt trả lời
Sau khi đã lót đầy dạ dày, tụi nó ai về nhà nấy.
-Cô ta xuất viện rồi sao?_Nhã Uyên hỏi
-Vâng ạ_Quản lí Kim trả lời
-Tôi bảo bà theo dõi bọn họ và chụp hình lại, việc đó sao rồi?
-Vâng, đây là những tấm hình được chụp trong mấy ngày qua
-Tôi bảo bà cảnh cáo với cô ta, bà đã làm chưa hả?_Nhã Uyên tức giận gầm lên sau khi xem qua các tấm hình
-Tôi..tôi đã thuật lại những gì mà cô đã dặn nhưng….
-Thật chứ?_Nhã Uyên hỏi lại
-Thật, nhưng cô bé đó…..
-Mình đã ba lần bảy lượt làm khó dễ, cảnh cáo cô ta mà cô ta vẫn ngoan cố, cứ bám riết lấy Thiên Lâm, xem ra lần này phải dùng đến cách đó thôi.Nếu không cô ta chắt sẽ không chịu buông tha anh ấy_Nhã Uyên lẩm bẩm, hai mắt cô trợn lên, trông thật đáng sợ.
-Chị nghe_Tiểu Tuyết nói
-Snow tỉ, em đã điều tra ra ai là người đã đánh Alina tỉ rồi ạ_Tú Anh nhẹ nhàng báo cáo
-Là ai?
-Là Đào Nhã Uyên, tiểu thư…
-Được rồi.Chị tắt máy nhé!_Tiểu Tuyết cắt ngang
-Vâng, tạm biệt tỉ.
-Ừ_Tiểu Tuyết trả lời rồi nhanh chóng dập máy
-Cô chơi cái trò bỉ ổi đó chỉ để dành lấy cái ghế Hoàng phu nhân hay là muốn chiếm đoạt Hoàng thiếu gia đây!_Tiểu Tuyết thầm nói rồi khẽ mỉm cười, nụ cười nữa miệng đáng sợ
-Tiểu Đan, hôm nay ra ngoài chơi nhé!Anh muốn đưa em đến nơi này_Thiên Lâm gọi điện cho Tiểu Đan nói
-Ừ, anh đến đón em nha!
-Ừm, em chuẩn bị đi, 20′ nữa anh đến đón
-Vâng, đầu con ngõ dẫn vào nhà em anh nhé!
-Ừ, đành vậy thôi chứ làm sao được.Anh rất muốn đến tận nơi đón em, để em khỏi phải đi bộ đến đầu ngõ nhưng em lại không cho anh biết địa chỉ nhà em nên…
-Em có thể tự đi mà, không sao hết, cũng vì trường hợp bắt buộc nên em chưa thể cho anh biết được.Thôi em đi chuẩn bị đây.Anh đến ngay nhé!
-Ừ!-Vậy em tắt máy
-Ừm_Thiên Lâm trả lời rồi cũng tắt máy
Tại một cánh đồng bông lau rộng, nơi mà Thiên Lâm từng đưa Tiểu Đan đến và tỏ tình với cô vào ngày trước:
-Chà!Lâu rồi em mới đến đây lại, cảnh ở đây vẫn giống như xưa, chẳng hề thay đổi_Tiểu Đan cười nói, tuy là cười vậy thôi nhưng cô cảm thấy có gì đó bất an.Liệu có chuyện gì xảy ra không nhỉ?
-Anh cũng vậy.Nhìn em kìa, thích đến vậy à?_Thiên Lâm hỏi
-Ừm.Nếu em được đến đây thường xuyên thì tốt quá!_Tiểu Đan mỉm cười
-Vậy sao em không đến đây thường xuyên, hình như em biết lái xe kia mà!
-Em cũng muốn lắm chứ, nhưng ngoài thời gian đi chơi cùng anh em còn phải đến Shop làm việc nữa!
-Làm việc?
-Ừ, em về Việt Nam tính chỉ đến để chơi thôi, ai ngờ Tiểu Tuyết cứ bảo phải đến quản lí “New style” chứ?
-”New style”, chẳng phải đó là shop thời trang nằm trong top những shop kinh doanh nổi tiếng nhất HCM sao?
-Vâng, là chỗ đó.Mà sao hả anh?
-Em quản lí nơi đó?
-Vâng
-Tuy em bảo là em chưa thể tiết lộ thân phận của mình nhưng dựa vào sợi dây chuyền và việc em quản lí “New style” anh có thể chắc chắn công chúa của anh không phải là một người con gái bình thường thuộc tầng lớp trung lưu.
-Anh gần đoán đúng rồi
-Vậy sao?Em làm anh bất ngờ đấy.
Tiểu Vy không trả lời, cô khẽ cười rồi kéo anh nhẹ ngồi xuống bên cạnh mình.Vài phút sau khi họ ngồi xuống:
-Xin lỗi, cậu có phải là Hoàng Thiên Lâm?_Một người mang đồ cảnh sát tiếng đến trước mặt Thiên Lâm hỏi
-Vâng, chính là tôi_Thiên Lâm đứng dậy trả lời,Tiểu Đan cũng đứng dậy theo, mắt cô lộ rõ sự lo lắng.Sao cảnh sát lại tim Thiên Lâm chứ?
-Hôm nay khoảng 11h30 anh có cứu một cô gái phải không?
-Vâng, đúng vậy.
-Cố ấy là người trong tấm hình này?
-Đúng là cô ấy
-Mời anh đi theo chúng tôi, cô ấy đã tố cáo anh tội có ý đồ xấu đối với cô ta
Vừa nghe đến đây, tay Tiểu Đan liền buông thỏng xuống”Tại sao có thể thế được,Thiên Lâm sẽ không bao giờ làm thế?”
-Các anh đang nói cái quáy gì vậy hả? Rõ ràng tôi đã cứu anh ta khỏi tay bọn côn đồ, sao lại nói là tôi có ý đồ xấu với cô ta chứ?_Thiên Lâm gắt
-Đúng thế, bạn trai tôi sao lại có thể…._Tiểu Đan sững sờ nói, cô mong chuyện này chỉ là hiểu lầm, nhưng:
-Chúng tôi mong anh sẽ hợp tác_Người cảnh sát đó điềm tĩnh nói
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”_Thiên Lâm bắt đầu hoang mang, cậu không sợ chuyện cậu sẽ đến sở cảnh sát, không sợ cậu bị vu khống, cậu chỉ sợ Tiểu Đan sẽ không tin cậu trong sạch, cậu sợ cô ấy sẽ bị tổn thương.
-Đan Đan, em phải tin anh.Anh không làm chuyện gì gây tổn thương đến em cả.Anh chẳng làm gì cả.Hãy tin anh!
-Thật không?_Tiểu Đan thẩn thờ hỏi, dĩ nhiên là cô rất muốn tin anh, dù anh không nói vậy thì cô vẫn sẽ tin anh:rằng anh không làm chuyện gì khiên cô tổn thương cả.Nhưng “không có lửa thì làm sao có khói”, nếu anh không làm chuyện gì thì làm sao cô gái đó lại vô duyên vô cớ tố cáo anh cơ chứ?Hay là cô ta làm việc cho một tập đoàn nào đó đang đối đầu với tập đoàn của anh, vì muốn gây khó dễ cho “Paul” nên mới nhằm vào anh ?Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây, cô rối trí quá!
(Kenhtruyen.hexat.com đọc truyện hay, cập nhật mỗi ngày)
-Thật, anh thề đấy!
-Vậy được rồi, em tin anh.Em sẽ đi cùng anh đến đó!_Tiểu Đan nhẹ nói
-Cảm ơn vì đã tin anh
-Cậu Lâm, mời cậu theo chúng tôi
-Được rồi, tôi cần một người lái xe của tôi.Tôi và cô ấy sẽ đi xe của các anh
-Được, chúng tôi sẽ cho người lái xe của anh.Mời cậu_Người cảnh sát lịch sự nói
-Chúng ta đi thôi em_Thiên Lâm buồn bã nói, cậu biết tuy là Tiểu Đan nói sẽ tin cậu nhưng nhìn vào khuôn mặt bần thần của cô lúc này, cậu biết cô vẫn có chút gì đó gọi là nghi ngờ, hoặc cô vẫn chưa thật sự tin cậu.
Tại sở cảnh sát:
-Cô đang nói cái quái gì vậy hả?_Thiên Lâm đứng phắt dậy,gắt, cậu không còn chịu nổi nữa, cậu đã cố giải thích và truy hỏi cô ta tại sao lại làm như vậy, vậy mà cô ta không những không chịu nghe mà còn khăng khăng là cậu có ý đồ xấu với cô ta, chắc cậu điên mất thôi!
-Mời cậu giữ bình tĩnh cho, đây là sở cảnh sát!_Người cảnh sát nhẹ nói
-Chúng tôi xin lỗi_Tiểu Đan nói rồi xoay nhẹ qua Thiên Lâm
-Thiên Lâm, anh ngồi xuống đi
Thiên Lâm không nói gì,cậu ngồi xuống, cậu mệt mỏi
-Hiện tại cô gái này vẫn khẳng định là cậu có ý đồ xấu với cô ấy nên chúng tôi sẽ tạm giam cậu.Mong cậu phối hợp cho_Người cảnh sát chậm rãi nói
-Tôi sẽ ở lại đây, nhưng tôi mong các anh sẽ tìm ra sự thật_Thiên Lâm nói
-Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức_Người cảnh sát
-Anh ở lại nhé!Đừng lo lắng, họ sẽ giúp anh tìm ra sự thật.Nhớ là em sẽ luôn bên anh và tin anh.Anh hiểu chứ.Em sẽ đến thăm anh thường xuyên._Tiểu Đan mệt mỏi nhưng cô cố gắng mỉm cười để anh nhìn thấy, để anh tin là cô tin anh tuyệt đối
“ngày tháng bên nhau, của lúc xưa, a với e đã trao câu thề
nguyện yêu nhau mãi, sẽ chẳng bao giờ đổi thay
nghìn trùng gian khó, đối với e cũng không thể phai nhòa
hãy nhớ là người e yêu vẫn là anh ”
Cái bài hát Em yêu anh do Mizz.Viie vang lên, Tiểu Đan khẽ cười, Thiên Lâm từng bảo cô đừng cài bài này làm nhạc chuông nữa vì nó buồn, một nỗi buồn khiến anh không vui, vì cô và anh đang trãi qua những ngày tháng ngọt ngào nhưng cô không muốn, cô vốn là đứa bướng bỉnh và cứng đầu mà:
-Alo_Tiểu Đan bắt máy
-Chào!Đã mấy ngày Thiên Lâm bị giam trong tù rồi nhỉ?Hơn 1 tuần chưa?_Một giọng nói đầy sự mỉa mai vang lên
-Cô là ai?
-Là ai cô muốn biết sao?
-Nếu tôi không muốn biết thì tôi còn hỏi làm gì? Rốt cuộc cô là ai?
-Tôi ấy hả? Chuyện đó không quan trọng, tôi có chứng cứ chứng tỏ Thiên Lâm thiếu gia vô tội.Cô có muốn biết không?
-Cô có?
-Ừ, nếu muốn biết thì hãy đến quán café gần chi nhánh “DNK*” đi.Tôi sẽ cho cô biết nó
-Được, tôi muốn biết ngay bây giờ
-Cô vội cái gì? Từ từ cũng sẽ biết thôi, nhưng không vì cô thích à không mà yêu Thiên Lâm mới đúng, vội là chuyện bình thường nhỉ? Được rồi, cô có thể thấy ngay bây giờ, nhưng cô phải đi một mình.
-Được rồi._Nói xong Tiểu Đan liền tắt máy, chuẩn bị lập tức đến đó ngay.Thiên Lâm à, anh có biết không?Anh có hi vọng ra khỏi đó rồi!Em sẽ cố hết sức lấy được chứng cứ đó để anh mau ra ngoài!
-Cô đến rồi!_Nhã Uyên mỉm cười,nụ cười khinh bỉ
-Thì ra người đó là cô_Tiểu Đan hơi bất ngờ
-Đúng vậy, người đó là tôi
-Vào thẳng vấn đề đi
-Chà!Đừng vội.Cứ từ từ đã
-Cô có thể từ từ nhưng tôi thì không
-Được, vậy vào vấn đề chính vậy.Trước khi tôi đưa ra chứng cứ, tôi muốn cô làm cho tôi một chuyện
-Chuyện gì?
-Đơn giản lắm.Đồng ý rồi tôi sẽ nói
-Được, chỉ cần cô có bằng chứng chứng minh anh ấy không làm gì cả tôi sẽ đồng ý tất cả
-Thật chứ?Nhưng tôi chỉ cần một điều thôi.Cô nghe cho rõ nhé!Cô….hãy….CHIA TAY VỚI THIÊN LÂM ĐI VÀ VĨNH VIỄN RỜI XA ANH ẤY, cô làm được chứ?_Nhã Uyên cười mỉa
Tiểu Đan bất lực, cô nghe nhầm phải không, ai đó hãy nói rằng cô nghe nhầm đi.Chuyện đó….chuyện đó làm sao có thể chứ.Trước đây, dù có bị Nhã Uyên gây khó dễ thế nào đi nữa thì cô vẫn ở bên anh, giờ cô bắt buộc phải ròi xa anh sao?Điều đó cô làm không được, nhưng nếu cô không làm thì anh phải làm sao, cô không thể để anh ở trong đó được.Cô phải làm gì đây?
-Sao, đồng ý chứ?_Nhã Uyên hỏi, nhìn cái vẻ thẩn thờ của Tiểu Đan cô cảm thấy hả hê vô cùng.Rốt cuộc thì cũng không ai thắng nổi cô,” thứ gì Nhã Uyên này muốn thì bằng mọi giá Nhã Uyên này phải có được nó”
-Tôi..tôi..
-Làm không được phải không? Hì, chẳng phải cô yêu Thiên Lâm lắm sao? Người ta nói yêu là có thể hi sinh tất cả vì người mình yêu cơ mà? Nhưng xem ra tình yêu của cô dành cho Thiên Lâm chưa đủ nhỉ?…
-Tôi cần thời gian suy nghĩ.
-Suy nghĩ? Được thôi, chiều ngay mai tôi cần cậu trả lời, nếu không có cậu trả lời thì chứng cứ này sẽ chẳng còn tồn tại nữa đâu.
Tiểu Đan không nói gì, khẽ gật đầu đồng ý rồi lặng lẽ bước ra khỏi quán café. Ánh nắng hoàng hôn đang tắt dần, những tia nắng cuối cùng tránh mặt để màn đêm bao trùm lấy thành phố, tuy nhiên mọi hoạt động của thành phố vẫn hối hả. Riêng Tiểu Đan, cô thấy cô đơn và trống trãi.Chỉ ngày mai thôi, cô bắt buộc phải đưa ra một quyết định khó khăn.Rốt cuộc cô sẽ rời xa anh hay để Nhã Uyên cho cái chứng cứ đó biến đi mãi mãi? Và liệu nếu cô chọn rời xa anh, cô sẽ sống những ngày tiếp theo như thế nào? Còn nếu cô không muốn mình là người ra đi, anh sẽ thế nào? Thật khó xử!
-Nào, tôi muốn câu trả lời_Nhã Uyên từ tốn nói
-Tôi đồng ý_Tiểu Đan thở dài, một quyết định khó khăn sau bao ngày cô vật lộn suy nghĩ, trước khi đưa ra cái quyết định khó khăn đó cô đã phải khóc rất nhiều.Nhưng với cô điều đó không quan trọng, chỉ cần anh ấy được cứu, cô chấp nhận!
-Có thế chứ.Bây giờ thì cùng tôi đến sở cảnh sát, tôi sẽ đưa cho họ bằng chứng này.Còn cô cứ về nhà mà đợi tin của tôi_Nhã Uyên mỉm cười rồi nhanh chóng đứng dậy.Cuối cùng thì cô cũng đạt được mục đích mình mong muốn
Tại sở cảnh sát:
-Tôi muốn biết lí do tôi được thả?_Thiên Lâm thắc mắc hỏi
-Có người đã chứng tỏ anh vô tội_Người cảnh sát điềm tĩnh nói
-Người đó là ai?
-Cô bé đó tên là Đào Nhã Uyên
-Đào Nhã Uyên?
-Ừ
Thiên Lâm không hỏi gì thêm, cậu đang rất thắc mắc:Vì sao cô ta lại có được chứng cứ chứng tỏ cậu vô tội trong khi Tiểu Đan cùng người của cậu đã ra sức tìm kiếm nhưng vô vọng.Thật kì quái!Thôi, mặc kệ nó, việc bây giờ cậu cần làm là báo cho Tiểu Đan biết cậu đã ra khỏi cái sở cảnh sát đã.Chắc mấy hôm nay cô ấy đang lo lắm.Mà từ hôm qua đến bây giờ cậu vẫn chưa thấy cô vào thăm cậu, nhớ cô ấy quá!
-Alo_Tiếng Tiểu Đan mệt mỏi vang lên
-Tiểu Đan à, anh được thả rồi!Mà sao giọng em có vẻ mệt mỏi vậy?Em không sao chứ?_Thiên Lâm lo lắng
-Là anh à?Em không sao?Chúc mừng anh đã được thả?Ngày mai chúng ta nói chuyện sau nhé?Hôm nay em mệt rồi_Tiểu Đan trả lời rồi tắt mấy.Để lại cho Thiên Lâm tiếng Tút…tút..tút…dài.Điều này khiên cậu lo lắng, cậu linh cảm thấy điều gì đó bất an.
Hôm nay tại Royal:
-Tiểu Đan_Thiên Lâm từ đằng xa gọi lớn nhưng Tiểu Đan vẫn không dừng lại, cô vẫn bước về phía trước.
5′ sau:
-Hộc hộc,Tiểu Đan, anh gọi mà em không nghe à?_Thiên Lâm thở dốc
-Đừng nói gì cả.Chiều nay chúng ta gặp nhau tại café “Cuộc sống nhé!Em có chuyện muốn nói_Tiểu Đan nói rồi bước nhanh về dãy lâu mình học
-Cô ấy làm sao vậy?_Thiên Lâm hỏi
-Tôi không biết_Tiểu Phong trả lời, rốt cuộc thì cái đua bạn thân của cô hôm nay bị cái quái gì vậy không biết
-Nó lạ thật_Tiểu Vy cũng thêm vào
Trước giờ vào học:
“Tớ hơi mệt!Tớ về trước đây.Các cậu xin giúp tớ nhé!
Tiểu Đan”_Một tờ giấy nhỏ từ tay Tiểu Đan được chuyển cho các bạn mình
-Cậu mệt ở đâu à?Không sao chứ_Tiểu Vy nhìn vẻ mặt của Tiểu Đan lo lắng
-Không.Thế nhé!Giúp tớ làm việc đó!Tớ về trước đây!Tạm biệt_Tiểu Đan nới rồi đứng dậy, xách cặp ra về
-Tớ thấy không ổn?_Tiểu Phong nói
-Tớ thấy Tiểu Đan từ hôm qua đến giờ lạ lắm_Tiểu Vy thêm vào.Còn Tiểu Tuyết_cô không nói gì:Chắc chắn là đã có chuyện gì đó?Tiểu Đan đang cố che giấu cái gì đó.Rốt cuộc là cái gì ?_Dòng suy nghĩ của Tiểu Tuyết
Giờ ra chơi tại trường Royal:
-Cô ấy đi đâu vậy?_Thiên Lâm hỏi
-Chúng tôi không biết_Tiểu Phong trả lời
Về phía Tiểu Đan, vừa về đến nhà, cô đã lao nhanh về phòng, quăng chiếc cặp lên bàn, cô ngồi phịch xuống ở góc tường, đầu gối lên hai đầu gối khóc nức nở. “Tại sao ông trời lại trớ trêu với cô như vậy chứ? ”
Tại quán café “Cuộc sống”:Trời mưa, dòng nước mưa trắng xóa trườn dài trên nhưng tấm gương, cô ngồi lặng lẽ, nhẹ nhấp một ngụm café đắng, nhìn làn mưa xối xã, cảm giác cô đơn bao trùm lấy cô:
-Đã đến lúc kết thúc rồi!_Người con gái thở dài
Tít!Tít!Tít!
-Alo_Bên kia giộng một người con trai lên tiếng
-Em cần gặp anh, quán café “Cuộc sống” nhé!_Người con gái nhẹ nhàng nói rồi tắt máy.
-Tiểu Đan, anh đến rồi!_Người con trai mỉm cười nhìn người con gái âu yếm nói
-Anh ngồi xuống đi_Người con gái thờ ơ nói
-Ừm, sáng nay em khác lắm, em mà như vậy hoài anh lo lắm đấy!
-Em có chuyện muốn nói
-Ừm, em nói đi!
-Mình…._Tiểu Đan dừng vài phút
-Sao hả em?_Thiên Lâm nhíu mày, thái độ nghiêm túc của Tiểu Đan làm cậu có chút lo lắng
-Chia tay đi anh
-Sao..em..đang nói đùa phải không?
-Trông em giống nói đùa lắm à?_Tiểu Đan nở nụ cười thờ ơ ngẩng đầu nhìn Thiên Lâm hỏi
-Em đừng đem chuyện đó ra đùa_Thiên Lâm gắt, cậu biết, Tiểu Đan chỉ đùa thôi, nhưng cậu không muốn cô ấy đem tình cảm giữa anh và cô ra đùa.Chuyện chia tay chẳng phải là cái đề tài để đem ra đùa giỡn chút nào.
-Em đùa hơi quá đấy Tiểu Đan
-Em đùa ư?
-Anh bảo là thôi đi còn gì?_Thiên Lâm gắt lên
-Em không đùa.Em mệt rồi.Không chơi với anh nữa.Vì vậy, chia tay, được chứ?
-Hoàng Linh Đan, anh bảo em thôi rồi còn gì?
-Trả lời đi
-Này_Thiên lâm tiếp tục gắt lên
-Tôi nói nghiêm túc đấy.Dù anh có đồng ý chia tay hay không thì tôi vẫn sẽ chia tay với anh.Từ nay chúng ta chấm dứt.Tạm biệt!-Tiểu Đan nói rồi đứng dây khỏi chiếc ghế, toan bước đi thì Thiên Lâm đã nắm chặt cổ tay cô:
-Em đang đùa phải không?Hãy nói với anh là em chỉ đùa thôi.Nói đi
-Anh hơi xem trọng bản thân mình quá đấy,Thiên Lâm thiếu gia.Anh đừng nghĩ tôi cũng giống như những cô gái khác, cứ bám riết lấy anh không thôi, chỉ khi nào bị anh đá thật sự thì mới chịu buông tay.Xin lỗi nhé!Tôi không phái thứ con gái kiểu đó.Cảm thấy mệt thì tự khắc sẽ buông, không cần anh đá_Tiểu Đan lạnh lùng nói rồi giật tay mình ra khỏi bàn tay của Thiên Lâm, cô bước ra khỏi quán mà không thèm quay đầu lại.Cô sợ nếu cô quay đầu lại nhìn anh, cô sẽ không có dũng khí để rời xa anh nữa.Cô biết anh cũng đang giống cô, trái tim anh cũng như trái tim cô đang rất đau như bị ai đó cầm dao rạch vào vậy.Đau lắm!
Sáng hôm sau, tại Royal:
-Hôm nay, bạn của cậu không đi học à?_Gia Kiệt hỏi Tiểu Phong
-Không, nó bảo mệt.Bạn của của cậu cũng nghĩ phải không?
-Ừ.
-Hai đúa này bị cái quái gì thế không biết.Nghĩ học mà cũng cùng nhau nghĩ nữa.Thật là…_Tiểu Phong lắc đầu
-Tiểu Đan, anh có chuyện muốn nói với em
-Nhưng tôi thì không.Đừng có gọi cho tôi nữa
-Một lát thôi.Cho anh 10′ thôi, được không?
-10′? Được thôi.Gặp nhau ở đâu?
-Café “Cuộc sống”
-Được rồi.Tôi sẽ đến đó ngay
-Ừ, anh sẽ đợi em_Thiên Lâm nói rồi mệt mỏi tắt máy
Café “Cuộc sống”:
-Tìm tôi có chuyện gì?_Tiểu Đan lạnh lùng nói
-Thời tiết mấy hôm nay tệ thật!_Thiên Lâm phớt lờ câu hỏi của Tiểu Đan, thực ra cậu chưa biết mình có nên nói chuyện mình định nói ra không vì cậu sợ….
-Đừng đánh trống lãng nữa.Nói nhanh đi_Tiểu Đan giục. “Nếu anh mà không nói nhanh thì em sẽ không cầm được nước mắt mất.Làm ơn, Thiên Lâm, anh làm ơn nói nhanh đi.Để em nhanh chóng rời khỏi đây.Để anh không thể nhìn thấy sự yêu đuối của em bây giờ.Để anh không nhìn thấy em đau khổ.”
-Chuyện đó?Em vẫn không tin anh phải không?
-Chuyện gì?
-Anh thực sự đã cứu cô gái đó, anh…
-Ai sẽ chứng minh?Theo tôi được biết thì cô ta đã mất khả năng nhận thức.Vậy ai sẽ chứng minh rằng anh không làm gì, anh trong sạch?Mà dù có chứng minh được điều đó thì cũng vậy thôi.Tôi chả liên quan gì đến anh, dù anh có chứng minh được rằng: anh không làm gì thì cũng vậy thôi. Hai chữ chia tay mà tôi thốt ra sẽ không bao giờ thay đổi.Thế nên, đùng có mất thời gian cho cái việc vớ vẫn đó nữa.Tạm biệt_Tiểu Đan vội đứng dậy, chân cô bước nhanh ra khỏi quán café. Thiên Lâm vội đuổi theo.Ngoài trời, mưa đang rất lớn, người qua lại vắng tanh, chỉ có vài chiếc xe ô tô lao nhanh trên đường phố và hai con người vừa bước vội vàng ra khỏi quán café,người con trai phái sau cố đuổi theo người con gái phía trước, còn người con gái phía trước lại bước thật nhanh cố để người con trai không đuổi kịp.Bỗng người con trai dừng lại, cậu hét lớn:
-Hoàng Linh Đan, em là đồ độc ác.Hôm đó, em bảo rằng em sẽ luôn ở bên anh và tin anh.Vậy mà giờ thì sao?Em trả lời đi? Chúng ta chia tay, em không bị tổn thương sao hả?Em có biết hai chữ chia tay đó tàn nhẫn đến thế nào không?Nó làm anh đau, đau lắm.Đồ vô tình, em chỉ giỏi làm tổn thương người khác.
Người con gái nghe đến đây khựng lại.Cô cười, cười trong nước mắt:”Đúng, cô đã hứa như thế.Là cô đã thất hứa.Thì sao chứ? Bây giờ nó chẳng có ý nghĩa gì cả, vì cô và anh đã chia tay, hai người đã chia tay thì đâu cần giữ lời hứa.Mà dù có muốn giữ lời hứa với anh thì cô cũng không có khả năng làm vậy.Anh nói cô độc ác độc ác cũng được, nói cô vô tình cũng được và nói cô ích kỉ cũng được, cô chấp nhận.Vì cô là người đã nói lời chia tay trước, nên cô không có lời nào để biện minh.Là vì cô tự nguyện ra đi nên đã làm anh đau khổ, vì vậy anh có thể mắng cô thoải mái nếu anh muốn, cô có thể chịu đựng được.Nhưng xin anh đừng nghĩ rằng: chia tay với anh cô sẽ không đau.Thực ra cô đau lắm chứ, trái tim cô như bị ai đó cầm dao cứa vào, nó rỉ máu, từng đường máu dài chảy xuống, nhỏ từng giọt, từng giọt.Nhưng cô không còn cách nào khác, cô xin lỗi.”
-Buồn cười thật đấy.Anh đau hay không thì có liên quan đến tôi sao?Chẳng liên quan gì cả.Tạm biệt.Trời đang mưa đấy._Tiểu Đan nói xong, vội bước đi.
Nhìn cái dáng nhỏ bé của cô bước đi trong làn mưa trắng xóa, Thiên Lâm cười nhạt.”Thì ra bấy lâu nay cô chẳng xem cậu là thứ gì trong trái tim của cô cả.Cậu đau cũng chẳng liên quan gì đến cô.Thật buồn cười, vậy mà cậu cứ tưởng cô yêu cậu thật lòng, thật không ngờ.” Thiên Lâm tự cười nhạo chính bản thân mình.Hai tay cậu nắm chặt, anh mắt cậu thể hiện rõ sự tức giận nhưng cũng pha chút xót xa, đau khổ.”Lại một lần nữa cậu bị người cậu yêu phản bội.Hoàng Thiên Lâm. Mày là một thằng ngốc.Mày sống là để con gái lừa sao? Mày là đồ bất tài.Thật nhục nhã!”
Vài ngày sau, tại ngôi biệt thự mà Tiểu Đan đang “sinh sống”:
-Khụ…khụ…
-Tiểu Đan, cậu không sao chứ?Đã bị ốm rồi mà còn không chịu nằm yên trong phòng lại còn lôi cái xác ra đây.Cậu thật là…_Tiểu Phong lắc đầu
-Khụ..khụ….Tớ ổn..khụ..khụ..mà.Mấy hôm nay..khụ..khụ..tớ đã…khụ..khụ…suy nghĩ rất…khụ..khụ..nhiều.Tớ..khụ..khụ.. quyết định tớ..khụ..khụ…
-Uống nước cái đã này.Cậu họ nhiều quá!_Tiểu Tuyết nói
-Cảm..khụ..khụ..ơn_Tiểu Đan cầm lấy cốc nước ấm từ tay Tiểu Tuyết
-Tớ sẽ về..khụ..Mĩ vài tháng._Tiểu Đan tiếp
-Về Mĩ á?_Tiểu Vy thốt lên
-Ừ_Tiểu Đan gật đầu
-Để quên hết những chuyện không vui sao?_Tiểu Tuyết hỏi
-Ừm, nhưng cũng..khụ..cũng không hẳn_Tiểu Đan trả lời
-Bao giờ cậu đi?_Tiểu Phong hỏi
-Ngày mai
-Sao nhanh vậy?_Tiểu Vy buồn bã nói
-Hì, tớ cũng muốn..khụ.. ở lại lắm.Nhưng tớ muốn về đó..khụ.. để ổn định tinh thần, luôn tiện thăm..khụ.. mẹ và bố tớ luôn.Chắc họ nhớ tớ lắm.
-Ừ, cậu cứ đi đi.Nếu như về đó cậu sễ ổn hơn thì bộn tớ tán thành tuyệt đối_Tiểu Phong nói
-Cảm ơn các…khụ..cậu nhiều
-Nói ít thôi.Xem cậu kia, họ nhiều vậy rồi còn nói cho lắm(nhiều) vào_Tiểu Vy thở dài
-Hì hì, không..khụ..khụ..sao
-Khi nào cậu trở lại Việt Nam?_Tiểu Tuyết hỏi
-Tớ cũng không biết nữa
-Thôi, cậu vào phòng nghĩ đi.Mai bọn tớ sẽ ra tiễn cậu_Tiểu Phong nói
-Ừ, cảm ơn_Tiểu Đan mỉm cười rồi bước vào phòng
Sân bay Tân Sơn Nhất:
-Tạm biệt, tớ sẽ..khụ..nhớ các cậu nhiều lắm_Tiểu Đan vòng tay ôm lấy các bạn của mình mếu máo
-Bọn tớ cũng vậy_Tiểu Vy thút thít
-Thôi nào Tiểu Vy, tớ có bảo là sẽ không trở lại đây nữa đâu.Cậu khóc làm mắt tớ cũng nhòe đi rồi nè.Còn 3 tháng nữa là thi cuối cấp rồi, tớ sẽ về trước khi thi.Thế nên nín đi nhé!_Tiểu Đan vổ vai Tiểu Vy dỗ dành
-Nhớ trở lại sớm_Tiểu Tuyết cười nói
-Chắc chắn rồi_Tiểu Đan mỉm cười
-Về đó đừng quên mua quà cho bọn tớ nhé_Tiểu Phong thêm vào
-Biết rồi.Tớ sẽ gửi cho cậu thật nhiều đồng hồ để cậu sưu tập.Tất nhiên chúng đều là đồ mới và không có cái nào trùng với bộ sưu tập của cậu.
-Mong là thế. Cậu mà phí tiền mua cái đồng hồ nào trùng với hơn 2000 đứa con yêu của tớ là cậu chết chắc._Tiểu Phong liếc xéo
-Biếttttttttttttttttt rồi_Tiểu Đan phụng phịu
-Thôi, tạm biệt.Tớ đi đây.Người tiếp viên giục rồi kìa.Bye_Tiểu Đan mỉm cười nhìn các bạn hồi lâu, nói rồi xách vali bước đi. “Tạm biệt anh, Thiên Lâm_người em yêu.Em nhất định sẽ ổn.Cầu mong anh tìm được hạnh phúc mới” _Mắt Tiểu Đan đỏ hoe, nước mắt cô nhẹ lăn dài.
-Không biết Tiểu Đan giờ này thế nào rồi nhỉ?_Tiểu Phong ngồi chễm chệ trên ghế sofa buồn rầu hỏi
-Tớ không chắc là nó ổn hơn đâu_Tiểu Tuyết thở dài nói
-Các cậu đúng là cái đò xúi quẩy. Mục đích Tiểu Đan về Mĩ là gì nào? Chẳng phải là để quên đi nổi đau đó sao? Vậy mà hai cậu, một người thì buồn bả hỏi nó sống thế nào, một người thì nói chắc nó không ổn hơn.Có ý gì vậy?_Tiểu Vy càu nhàu
-Thôi đi chị Hai, đừng có phủ nhận sự thật nữa. Lúc cậu đến Hàn Quốc để quên đi chuyện đó thì cậu sống thế nào?Ổn lắm à?_Tiểu Phong bỉu môi
-Ờ thì…thì..cũng không ổn lắm.Nhưng dù sao cũng tạm.Mà Tiểu Đan, nó khác tớ, nó là người vui vẻ hòa đồng, nhanh quên, lại có tài xã giao, lo gì_Tiểu Vy phản bác
-Hay quá ha.Bộ cậu là người sống khép kín, lâu quên, xã giao không giỏi chắc.Đừng quên cậu và Tiểu Đan có tính cách gần tương đương nhau đó nha!_Tiểu Phong cãi lại
-Ơ…thôi mệt không nói với cậu nữa_Tiểu Vy bực bội
-Cậu tưởng tớ thèm nói với cậu nữa chắc_Tiểu Phong nở nụ cười nham hiểm, tiếp tục “tấn công” đói phương
-Cậu…Đinh Tiểu Phong, cậu mà còn chỉ chích tớ nữa là chết đấy_Tiểu Vy liếc xéo Tiểu Phong
-Thôi nào, hai cậu thật là…_Tiểu Tuyết lắc đầu
-Tại nó trước chứ bộ_Tiểu Vy nhanh nhảu
-Ai càu nhàu trước vậy hả?_Tiểu Phong cãi lại
-Haiz, Tiểu Vy à! Sáng nay cậu nói chuyện với Anh Khang chưa đủ sao mà giờ còn dư hơi sức để cãi nhau với Tiểu Phong vậy…
-Tớ.._Tiểu Vy phụng phịu
-He he, cái này tớ đồng tình với Tiểu Tuyết à nha!_Tiểu Phong cười khoáy chí
-Còn cậu nữa, cả ngày cãi nhau với Gia Kiệt chưa chán à?_Tiểu Tuyết thêm vào
-Tại tên đó gây sự trước chứ bộ_Tiểu Phong nhăn mặt cãi lại
-Ừ, chắc hắn có ý gì với cậu đó.Cẩn thận đi Tiểu Phong, không là mắc vào lưới tình thì gây đấy, cậu và tên đó rất có nguy cơ sẽ thành một đoi lắm.Mà người như Tiểu Phong mắc vào lưới tình rồi thì như thế nào nhỉ? Con gái gì mà giống con trai như đúc, cậu mà thành bạn gái của Gia Kiệt thì chắc…ôi mẹ ơi!Tớ không tưởng tượng ra nổi nữa.Lúc đó thì…tội nghiệp cho Gia Kiệt quá!_TIểu Vy ngây thơ tuông một tràng dài mà không hề để ý ai kia đang nhìn cô với ánh mắt rực lửa, có thể ngọn lửa đó trên ngàn độ C
-Cái này tớ tán thành ý kiến của Tiểu Vy à nha!_Tiểu Tuyết vờ nói, thực ra cô đã nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Tiểu Phong nhưng muốn xem Tiểu Phong tiếp theo sẽ làm gì, cô đành sử dụng chiêu khích tướng
-Hai cậu muốn gì vậy hả? Vào thẳng viện luôn hay đi họp?_Tiểu Phong gầm gừ
-Tất nhiên là….muốn một thân thể toàn ven khong bị xướt xác gì rồi_Tiểu Vy lém lĩnh trả lời
-Vậy thì Stop giùm cái đi.Cái gì mà sa vào lưới tình.Tớ mà mắc vào lưới tình của hắn thì tớ thề, tớ sẽ vào thẳng bệnh viện để kiểm tra các dây thần kinh có bị làm sao không liền, ngay và lập tức luôn._Tiểu Phong kiên quyết
-Là cậu nói đấy nhé!Sau này đừng có hối hận_Tiểu Tuyết tinh nghich thêm vào
-Chắc chắn tớ sẽ không hối hận.Nam tử hán, đại trượng phu, nói được làm được_Tiểu Phong khẳng định
-Nhưng thực tế thì cậu đang là nữ nhi_Tiểu Tuyết nhắc nhở
-Ờ thì…cũng vậy cả thôi_Tiểu Phong xuề xòa nói
-Thôi, chuyện đó cứ chấm dứt tại đây.Cậu phụ trách điều tra nguyên nhân Thiên Lâm vào tù đến đâu rồi?_Tiểu Vy hỏi
-Xong xuôi từ tuần trước rồi.Nhưng cứ để vậy đã_Tiểu Tuyết thư thả nói
-Do ai đã làm?_Tiểu Phong hỏi
-Nhã Uyên
-Lại là nhỏ đó.Chẳng lẽ lại để yên cho nó_Tiểu Vy tức giận
-Cứ để cho nhỏ đó hưởng thụ cái cảm giác gần được ngồi lên chiếc ghế thiếu phú nhân của tập đoàn “Paul” thêm một chút nữa đã. Nhỏ đó giờ đang được mẹ của Thiên Lâm rất yêu quý, cứ để nhỏ đó vui sướng thêm chút nữa, không sao cả_Tiểu Tuyết nhẹ nhàng nói
Rầm!
-Mẹ ơi, hết cả hồn_Tiểu Vy vuốt ngực nói
-Nè, xém chút nữa là tim tớ chui tọt ra ngoài rồi đấy, biết không hả?-Tiểu Vy kiếc xéo Tiểu Phong_Thủ phạm gây ra tiếng Rầm hồi nảy
-Tớ không thể đứng nhìn như vậy được.Chính nhỏ đó đã làm Tiểu Đan phải tổn thương, vậy mà giờ cậu bảo cứ để thêm một thời gian nữa hả? Cậu nở nhìn Tiểu Đan tiếp tục đau khổ sao_Tiểu Phong tức giận
-Cậu cứ bình tĩnh.Tớ biết là cậu rất xem trọng và thương yêu bạn bè, nhưng chuyện gì cũng phải từ từ chứ_Tiểu Vy nói
-Làm sao có thể từ từ trong khi nhỏ đó đang rất hạnh phúc mà Tiểu Đan của chúng ta lại đang đau khổ kia chứ_Tiểu Phong gắt
-Nè, tớ có nói là sẽ để cho nhỏ đó mãi như vậy đâu, làm gì mà quát lên vậy hả?Mà cậu nữa, cậu nói rằng “Tớ không thể đứng nhìn như vậy được”, tớ có thấy cậu “đứng nhìn” đâu, rõ ràng cậu đang “ngồi yên” trên cái ghế sofa từ nãy đến giờ đó chứ, rõ ràng cậu chưa “đứng lên” dù chỉ một phút mà cậu bảo là “không thể đứng nhìn”.Còn nữa, nếu mà cậu”không thể đứng nhìn” thì “ngồi nhìn” cũng được.Cậu làm tớ cũng xém chút nữa là rớt nguyên cả trái tim ra ngoài rồi đây này .Hết cả hồn!_Tiểu Tuyết tua một tràng khiến Tiểu Phong đứng họng
-Vậy giờ cậu tính sao?_Tiểu Vy hỏi
-Xem nào, hơn hai tuần nữa là sinh nhật Đan Đan, lúc đó nhất định phải bắt nó trở lại Việt Nam mới được.Tớ sẽ cho mọi chuyện ra ánh sáng vào cuối tuần tới.
-Rồi sao nữa?Dù cậu có cho mọi chuyện ra anh sáng thì chắc gì hai người đó quay lại với nhau.Mà nếu không quay lại thì vết thương trong lòng Tiểu Đan sẽ thế nào?_Tiểu Phong lo lắng
-Chuyện đó, tớ đã có cách.Các cậu lại đây, “thiên cơ bất khả lộ”_Tiểu Tuyết nói
Thế là Tiểu Phong, Tiểu Vy xúm lại chỗ Tiểu Tuyết cẩn thận nghe ngóng kế hoạch của cô nàng.Xong xuôi, mọi người đều ra ngoài, bắt đầu phàn việc mà mình được phân công.
Hai ngày sau, 8h35′ sáng, tại cănteen trường Royal:
-Tiểu Vy, đừng làm việc nhiều quá.Coi chừng hại sức khỏe_Anh Khang nói.Nghe vậy, Tiểu Vy nhíu mày hỏi:
-Em có làm gì đâu mà hại đến sức khỏe?
-Thì mấy hôm nay anh gọi điện cho em, lúc nào em cũng bảo bận làm một việc hết sức qua trọng là gì?
-À, chuyện là thế này.._Tiểu Vy cười, định kể lại toàn bộ sự việc thì Tiểu Tuyết đã ngăn lại
-Ừ..ừm..thiên cơ bất khả lộ
Thấy vậy, Tiểu Vy ái ngại nhìn Anh Khang cười trừ:
-Hì hì, em không nói được không?Như Tiểu Tuyết đã nói, chuyện này là thiên cơ bất khả lộ.Vì vậy, em không nói cũng được nha!
-Thật sự không thể cho anh biết?_Anh Khang buồn bã hỏi
-Ừm_Tiểu Vy gật đàu chắc nịch, cô tiếp:
-Nhưng anh đừng buồn, xong chuyện em sẽ kể cho anh nghe toàn bộ sự việc một cách tỉ mỉ
-Rốt cuộc là chuyện gì mà bạn gái cậu kín đáo ghê vậy?_Gia Kiệt tò mò.Vốn cậu không phải là người thích tò mò chuyện của người khác nhưng nhìn ánh mắt ra hiệu của Tiểu Phong nhìn Tiểu Vy cậu lại muốn điều tra ra.
-Không liên quan gì đến cậu_Tiểu Phong thờ ơ nói
-Nhưng tôi tò mò_Gia Kiệt bình thản nói, để lộ dụng ý thực sự dụng ý của cậu
-Cậu tò mò à?_Tiểu Phong mỉm cười hỏi
Gia Kiệt gật đầu.Liền lúc đó, Tiểu Phong thêm vào:
-Thì……mặc kệ cậu.Chả liên quan gì đến chúng tôi
-Cậu…_Giá Kiệt nghe đến đây tức không thể nào tức hơn được nữa
-Thôi nào.Cãi nhau hoài, hai cậu không chán à?_Hạo Thiên lên tiếng
-Không_Cả Tiểu Phong và Gia Kiệt đồng thanh trả lời
-Lại là cái màn đồng thanh.Haiz_Vy Vy thở dài ngán ngẩm
-Chắc lời tiên tri mà tớ ban phát hai ngày trước tại nhà bọn mình dễ thành hiện thực quá_Tiểu Vy tiếp
-Lời tiên tri gì vậy em?_Anh Khang hỏi
-Thì là hai người đó đó.Sau này mà cái lời nói đó thành sự thật thì Gia Kiệt, xin lỗi cậu nha! Tôi không cố ý nói ra những lời đó đâu, nên khi lời nói đó thành sự thật thì đừng trách tôi nhé!Tôi thực sự không cố ý , chỉ là tôi thấy vậy nên buộc miệng nói ra thôi. Thực sự tôi không có ác ý_Tiểu Vy giải bày
-Lời nói gì cơ?_Gia Kiệt nhíu mày khó hiểu
-Thì là chuyện cậu và Tiểu Phong ấy?
-Tôi và cậu ta?_Gia Kiệt càng rối hơn, vốn đã không hiểu Tiểu Vy đang muốn nói chuyện gì, giờ lại nói đến chuyện đó có liên quan đến cậu và Tiểu Phong, cậu càng bí
-Phiền quá.Cậu không cần biết.Còn cậu nữa, Tiểu Vy, cậu mà còn nói lại chuyện đó, tớ cho cậu ăn dép liền đó._Tiểu Phong liếc xéo Tiểu Vy đe dọa
-Biết rồi_Tiểu Vy phụng phịu trả lời
-Rốt cuộc là chuyện gì vậy?_Gia Kiệt tiếp túc hỏi
-Cậu thật là phiền đấy.Lúc nãy thì tò mò chuyện đó, bây giờ lại tò mò chuyện kia.Cậu không đói à?_Tiểu Phong tỏ vẻ bực bội, cằn nhằn
-Không._Gia Kiệt ngây ngô trả lời, cậu không hiểu tại sao Tiểu Phong lại tỏ ra bực bội với cậu trong khi cậu dã làm gì đâu?
-Thôi, tôi thua, nhìn cái mặt ngây thơ như nai tơ của cậu….tôi đầu hàng_Tiểu Phong nói rồi tiếp tục cúi xuống xử lí nốt phần mì đen cô đang ăn dở.
Tại biệt thự của Nhóm Tiểu Phong
-Mọi chuyện làm xong rồi.Bây giờ giải quyết được chưa?_Tiểu Phong hỏi
-Chưa_Tiểu Tuyết trả lời
-Vậy còn cái gì nữa?_Tiểu Vy hỏi
-Thiên Lâm vẫn chưa biết mà_Tiểu Tuyết vừa nhấp chén trà vừa trả lời
-Ừ, đúng rồi.Cậu ta vẫn chưa biết, vậy phải làm sao?_Tiểu Phong hỏi
-Tớ đang chuẩn bị “đồ nghề” để cậu ta biết chuyện đó
-”Đồ nghề”?_Tiểu Vy hỏi
-Ừ, chắc sắp đến rồi đấy
-Cái gì đến cơ?_Tiểu Vy nhíu mày.”Rốt cuộc thì Tiểu Tuyết đang tính làm cái gì nhỉ?”
Tinh toong!Tinh toong!Tinh toong!
-Bác Thái, bác cứ để con_Tiểu Tuyết thấy bác Thái toan chạy ra mở cửa liền lên tiếng
-Cái gì mà mày có vẻ bị ẩn vậy?_Tiểu Phong hỏi
-Đợi tớ, tớ lấy vào rồi cùng xem_Tiểu Tuyết mỉm cười
-Cậu lấy nó ở đâu ra vậy?_Tiểu Phong hỏi sau khi xem qua một loạt các bức ảnh
-Từ Tiểu Đan chứ đâu_Tiểu Tuyết mỉm cười trả lời, cô rất hài lòng về những bức ảnh mà Tiểu Đan gửi cho cô
-Từ Tiểu Đan?_Tiểu Vy nhíu mày hỏi
-Ừ.Tối nay có ai muốn hóa thân thành Điệp viên không?
-Hóa thân thành ddiepj viên á?Để làm gì?_Vy Vy ngơ ngác hỏi
-Đi tìm hạnh phúc cho cô bạn ngốc Tiểu Đan chứ đi đâu nữa_Tiểu Tuyết trả lời
-Là sao, tớ không hiểu?_Đến lượt Tiểu Phong ngơ ngác
-Bây giờ các cậu không cần hiểu.Đợi đến tối, các cậu ắt sẽ hiểu.Chuẩn bị đi nhé.8h30′ chúng ta xuất phát
-Chuẩn bị gì cơ?_Tiểu Vy và Tiểu Phong hỏi
-Đồ màu đen cộng với mặt nạ.Nhớ là chúng ta phải đột nhập một tòa nhà cao nên cần chuẩn bị dây leo nhé!_Tiểu Tuyết vừa nói vừa vẫy tay chào tạm biệt các bạn rồi nở một nụ cười thật tươi bước vội ra ngoài để mặc hai người bạn của cô đang còn ngơ ngác chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Bốp!Bốp!
-Mọi người tập trung nào!_Tiểu Tuyết vỗ tay để tập trung các bạn của mình
-Chúng ta sẽ đi đâu?_Tiểu Phong hỏi
-Nhà của Thiên Lâm_Tiểu Tuyết ngiêng đầu nói
-Nhà tên đó?_Tiểu Phong nhíu mày
-Chúng ta đến đó để làm gì vậy Tiểu Tuyết?_Tiểu Vy hỏi
-Đưa một thứ_Tiểu Tuyết trả lời rồi bước vội ra xe
-Nè thứ gì vậy?_Tiểu Phong hỏi vọng theo
-Nhanh nào!_Tiểu Tuyết không quay đầu lại, giục
-Đợi bọn tớ!_Tiểu Vy nói vọng theo rồi nhanh chóng kéo tay Tiểu Phong lao nhanh ra cửa
-Lên thôi nào các cậu!_Tiểu Tuyết nhìn các bạn nói sau khi đã cảm thấy sợi dây của mình đã móc lên phòng của Thiên Lâm một cách chắc chắn
-Này, rốt cuộc chúng ta đang làm cái gì vậy?_Tiểu Phong nhíu mày
Tiểu Tuyết không nói gì, chỉ nhẹ mỉm cười rồi chỉnh lại chiếc mặt nạ, kéo dây, chân giậm vào bức tường dựng đứng và bắt đầu leo.Sau khi lên đến nơi, cô tắt đi bóng điện ở phòng Thiên Lâm, để lại một màn đêm bao trùm lấy phòng cậu, nhẹ xoay mặt về phía cửa sổ, kiên nhẫn chờ đợi
-Hình như cậu ta đang ở trong phòng tắm thì phải_Tiểu Phong khẽ thì thầm
-Ai đấy_Tiếng người từ phòng tắm vọng ra
-Chúng ta chuẩn bị xuống thôi_Tiểu Tuyết nói
Tiểu Phong nhíu mày khó hiểu
-Ai đấy?_lại tiếng nói của người lúc nãy và rất nhanh anh tá bước ra khỏi phòng tắm:
-Mấy người là ai?
-Hì, điều đó cậu không cần biết.Chúng tôi đến là để đưa cậu cái này_Tiểu Tuyết nói rồi đặt một thứ gì đó hình vuông được gói lại rất đẹp lại trên bàn và trèo qua khỏi tường tuột xuống.Thấy vậy, Tiểu Phong và Tiểu Vy cũng nay chóng leo xuống
Biệt thự của nhóm Tiểu Tuyết:
-Lúc nãy cậu để thứ gì lại cho cậu ta vậy?_Tiểu Vy hỏi
-Những tấm ảnh mà hôm đó tớ cho các cậu xem_Tiểu Tuyết trả lời
-Ảnh gì cơ? Ảnh của Tiểu Đan ấy hả?_Tiểu Phong hỏi
-Ừm_Tiểu Tuyết khẽ gật đầu rồi tiếp:
-Thôi nghĩ sớm đi các cậu.Mai chúng ta sẽ mệt mỏi đấy.Chúc ngủ ngon!
-Mấy người là ai?Mấy người có biết tôi là ái không hả?Mấy người đang làm cái quái gì thế hả?_Tiếng của Nhã Uyên hét lên
-Cho cô ta ngậm miệng đi_Một người con gái đeo mặt nạ lạnh lùng ra lệnh
-Cậu định làm gì?_Tiếng một người con gái khác hỏi
-Ừ, đúng đấy, tớ cũng muốn biết cậu sẽ làm gì cô ta?_Một người con gái khác hỏi
-Ưm..ưm…ưm.._Nhã Uyên không ngừng vùng vẫy.Trông bộ dạng đanh đá của cô ta thật làm người ta bực mình.
-Dành cho cô ta một phần thưởng đặc biệt, xứng đáng với việc cô ta dám đối đầu với Hoàng Linh Đan rồi!_Người con gái đầu tiên cười, nháy mắt ra hiệu cho hai người con gái kia
-Ồ! Thi ra là vậy.Cậu tính làm gì?_Người con gái thứ hai thích thú hỏi
-Trói cô ta vào giá đi!_Người con gái đeo mặt nạ đầu tiên ra lệnh rồi quay sang hai cô gái kia nói:
-Vào trong đi.Chúng ta cần bàn nên tặng cô ta phần thưởng gì!
-Tiểu Tuyết, cậu có kế hoạch trước rồi phải không?_Người con gái thứ hai hỏi
-Ừm_Tiểu Tuyết gật đầu
-Cậu định làm gì cô ta?_Người con gái thứ ba hỏi
-Thiên Lâm chuẩn bị đến đây.Hai cậu trói cậu ta lại rồi dẫn vào tròng này nhé!Tớ sẽ cho cô ta tự nói lên sự thật.
-Sự thật?Ý cậu đã là những việc cô ta đã làm với Tiểu Đan_Người con gái thứ ba tiếp
-Chính xác.Thôi hai cậu nhanh lên, không là cậu ta đi thẳng vào đây thì lộ hết kế hoạch “tác chiến” của tớ bây giờ.
-Ừm_Hai người con gái lúc nãy đồng thanh
-À Tiểu Phong, Tiểu Vy nè, chỉ cần đem dây thần ra thôi, cậu ta sẽ ngoan ngoãn chịu trói.Tớ uy hiệp cậu ta trước rồi!_Tiểu Tuyết tiếp
-Ok_Tiểu Phong trả lời
-Aaaaaaaaaaaaaaaa….cho tôi xuống……xin mấy người đấy!_Nhã Uyên khẩn thiết cầu xin.Cô không ngừng vũng vẫy trên một chiếc giá đặt cao, cách mặt đất khoảng 25cm, phía dưới chiếc giá là một cái hộ toàn chuột chết
-Xuống ư?Được thôi.Vậy hãy nói ra hôm sau ngày Hoàng Thiên Lâm bị bắt cô đã nói gì với Hoàng Linh Đan._Tiểu Tuyết lạnh lùng nói.
-Tôi..tôi..tôi không nói gì cả-Nhã Uyên sợ hãi.
-Không nói gì cả?Được thôi, nếu cô kiên quyết kín miệng thì tôi đành chịu._Tiểu Tuyết thờ ở nói rồi quay sang chỗ Tú Anh nói lớn để Nhã Uyên cùng nghe:
-Cho cô ta đứng xuống cái hố đó, thả thêm vài chú chuột sống chơi đùa với cô ta
-Đừng..đừng..mà..tôi nói_Nhã Uyên khẩn thiết
-Khoan. Nói đi.
-Hôm đó tôi hẹn cô ấy ra để nói về bằng chứng chứng minh Thiên Lâm vô tội…
-Rồi sao nữa
-Tôi nói…tôi nói..nếu cô ấy không gặp Thiên Lâm mãi mãi thì..thì…tôi sẽ giao bằng chứng này cho cảnh sát.Còn nếu không….nó sẽ vĩnh viễn biến mất…
-Hoàng Linh Đan đã phản ứng ra sao?
-Cô ấy..lúc đầu không..nói gì, tôi cho cô ấy thời hạn một ngày để suy nghĩ…
-Hoàng Linh Đan hôm sau bảo đồng ý?
-Đúng vậy.
-Hì,Đào Nhã Uyên, cô tinh ranh thật đấy.Sao cô không kể đoạn này ra_Tiểu Tuyết cười mỉa rồi cầm một chiếc đĩa CD đưa vào chiếc máy phát và bật lên:
-Cô đến rồi!
-Thì ra người đó là cô
-Đúng vậy, người đó là tôi
-Vào thẳng vấn đề đi
-Chà!Đừng vội.Cứ từ từ đã
-Cô có thể từ từ nhưng tôi thì không
-Được, vậy vào vấn đề chính vậy.Trước khi tôi đưa ra chứng cứ, tôi muốn cô làm cho tôi một chuyện
-Chuyện gì?
-Đơn giản lắm.Đồng ý rồi tôi sẽ nói
-Được, chỉ cần cô có bằng chứng chứng minh anh ấy không làm gì cả tôi sẽ đồng ý tất cả
-Thật chứ?Nhưng tôi chỉ cần một điều thôi.Cô nghe cho rõ nhé!Cô….hãy….CHIA TAY VỚI THIÊN LÂM ĐI VÀ VĨNH VIỄN RỜI XA ANH ẤY, cô làm được chứ?
…….
-Sao, đồng ý chứ?
-Tôi..tôi..
-Làm không được phải không? Hì, chẳng phải cô yêu Thiên Lâm lắm sao? Người ta nói yêu là có thể hi sinh tất cả vì người mình yêu cơ mà? Nhưng xem ra tình yêu của cô dành cho Thiên Lâm chưa đủ nhỉ?…
-Tôi cần thời gian suy nghĩ.
-Suy nghĩ? Được thôi, chiều ngay mai tôi cần cậu trả lời, nếu không có cậu trả lời thì chứng cứ này sẽ chẳng còn tồn tại nữa đâu.
Tít!
-Thế nào đầy đủ cuộc hội thoại giữa cô và Hoàng Linh Đan rồi chứ?_Tiểu Tuyết nở nụ cười nửa miệng nói
-Làm sao..làm sao..cô có được nó?_Nhã Uyên lo lắng
-Đào Nhã Uyên ơi là Đào Nhã Uyên, tôi không ngờ cô ngốc như vậy? Chẳng lẽ cô không biết rằng mọi quán café hiện đại điều gắn camera à?_Tiểu Tuyết nói
Nhã Uyên im lặng. Cô lo lắng thực sự. “Cô ta rốt cuộc là ai? Cô ta đại diện cho ai?Tại sao cô ta lại quan tâm đến chuyện giữa mình và nhỏ Hoàng Linh Đan đó.Lẽ nào cô ta là…”_Một loạt các cậu hỏi cứ vây lấy Nhã Uyên. Tiểu Tuyết nhìn vào đôi mắt của Nhã Uyên, như đọc được ý nghĩ của cô, Tiểu Tuyết lên tiếng:
-Đừng suy nghĩ mung lung nữa. Tôi chắc rằng cô đang thắc mắc tôi là ai? Và tôi có mục đích gì?Đúng chứ?
-Làm..làm..sao.. cô biết được..
-Đừng ngạc nhiên như thế?Để tôi trả lời cho nhé!Tôi chẳng là ai cả. Mục đích của tôi à? Tôi muốn biết bí mật đằng sau của việc cô tiếp cận Thiên Lâm là gì?Thế thôi!
-Cô quả không phải là người dễ đối phó
-Ha Ha, cô quá khen.Để tôi nói giúp cô điều này nhé! Cái ghế Hoàng thiếu phu nhân hấp dẫn lắm…..
Nghe đến đây, da mặt của Nhã Uyên căng ra, cô thực không ngờ, có người lại hiểu rõ mục đích của cô như vậy, mặc dù cô đã che dấu một cách công phu.”Cô ta thực sự là một cái gai cản bước tiên của cô.Nếu thoát ra khỏi đây, cô nhất định không để yên cho cô ta được.”
-Ha ha, nếu đã biết thì sao còn hỏi?_Nhã Uyên bỗng cười lớn
-Vui quá nhỉ?Tôi chẳng qua chỉ muốn xác nhận lại thôi. Nhưng xem ra như vậy là cô đã cho tôi thấy nhận định đó của tôi là hoàn toàn đúng
-Đúng thì sao?Cô thì làm gì được chứ?
-Làm gì được?Đúng, tôi chẳng làm gì được cả.Nhưng anh ta thì có.Cậu nghe rõ rồi chứ, bây giờ thì cậu mở màng, mở luôn cả tấm khăn bịt miệng của cậu ta ra_Tiểu Tuyết nói lớn
Lập tức sau câu nói của cô, tấm màng đen sau lưng cô được tháo ra.
-Thiên…Thiên…Lâm…sao…sao anh lại…._Nhã Uyên ngạc nhiên kèm theo cảm giác bất an tột cùng
-Cô định che giấu điều đó đến bao giờ.Cô đúng là đồ độc ác.Cố có biết cô làm như vậy thì Tiểu Đan sẽ rất tổn thương không?Cả tôi nữa? Còn mẹ tôi nữa., thật uổng công bà thương yêu cô, không ngờ…không ngờ cô chỉ nhằm vào cái ghế thiếu phu nhân.Cô thật là…._Thiên Lâm tức giận
-Em..em không có…em thực sự yêu anh..em không có…lúc đó là do em nhất thời sợ hãi nên nói vậy thôi…anh đừng có tin là thật..hãy tin em…_Nhã Uyên khóc lóc
-Cô đừng có biện minh cho hành động của mình nữa_Thiên Lâm gắt lên
-Haiz, có lẽ chuyện gia đình người khác tôi không nên xen vào nhỉ?Ra ngoài thôi các cậu_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Tôi với cô ta chẳng có gì để gọi là người nhà cả_Thiên Lâm nói
-Dù sao thì mẹ cậu cũng rất ưng ý cô ta, còn định sau khi cậu học xong đại học thì cho cậu và cô ta đính hôn nên cũng có thể gọi là người nhà được rồi_Tiểu Phong nói
-Sẽ không bao giờ có chuyện đó.Đào Nhã Uyên, cô nghe rõ đây:Tôi và cô từ nay chấm dứt, trước đây vì mẹ nên tôi mới chịu quen với cô, còn bây giờ tôi sẽ làm theo ý mình và cho mẹ tôi biết cô là loại người gì, cô hiểu chứ?_Thiên Lâm nói rồi bước nhanh ra ngoài
-Hoàng Thiên Lâm, nếu anh làm thế anh sẽ phải hối hận.Hoàng Linh Đan sẽ không yên với tồi đâu_Nhã Uyên gào lên
Thiên Lâm khựng lại, Linh Đan, cô ấy…liệu cậu có nên làm vậy…
-Hì, Thiên Lâm, cậu cứ việc bước tiếp. Hoàng Linh Đan sẽ chẳng sao cả.Từ bây giờ, nếu cô ta dám động vào một sợi tóc của bạn tôi, tôi sẽ cho tập đoàn cô ta phá sản. Cô nghe rõ chứ, Đào Nhã Uyên.Nếu cô dám làm gì Tiểu Đan thì tôi bảo đảm nhà mới của cô là dưới gầm cầu và tiền tiêu vặt của cô sẽ do cô tự đi xin, hãy nhớ lấy_Tiểu Phong nói
-Ha Ha, cô là cái thá gì mà dám đe dọa tôi_Nhã Uyên cười lớn
-Cái thá gì ư? Rôi cô sẽ biết khi năm học này kết thúc thôi.Chuẩn bị sẳn tinh thần đi!_Tiểu Vy cười khẩy
-Hồi nãy cô nói Linh Đan là bạn cô?_Thiên Lâm hỏi
-Đúng vậy_Tiểu Phong đáp
-Cô ấy lại quen với…
-Chúng tôi không phải người xấu.Cũng lâu rồi chúng tôi chưa gặp cô ấy, không biết giờ cô ấy ra sao rồi?-Vy Vy thở dài
-Cuối cùng cũng xong_Tiểu Tuyết thở dài mệt mỏi
-Ừ, xong rồi.Cách này của cậu hay thật_Tiểu Vy mỉm cười nói
-Hì, mới nghĩ ra cách đây không lâu_Tiểu Tuyết đáp
-Mà này, giờ chúng ta làm gì?_Tiểu Phong hỏi
-Cứ để thế.Khi nào Tiểu Đan về chuyện gì đến tự khắc sẽ đến_Tiểu Tuyết nói
-Thôi, tớ di nghĩ đây.Cô ta là cái loại người gì mà chối dai thế không biết.Làm tớ đợi sau tấm màng đen mệt chết lun_Tiểu Vy nói rồi bước về phòng
-Thôi, tớ cũng lên nghĩ đây. Cậu cũng nghĩ ngơi đi_Tiểu Phong nói
-Có chuyện gì ạ_Tiếng người trợ lí của Thiên Lâm vang lên
-Tìm cho tôi một người.Cô ấy tên là Hoàng Linh Đan, hình cô ấy lác nữa tôi sẽ gửi qua_Thiên Lâm nói
-Vâng, tôi biết rồi_Người trợ lí lẽ phép
Thiên Lâm nhẹ tắt máy, cậu đặt chiếc ĐT lên bàn rồi tiến tới chiếc giường thả mình xuống.Trong đầu cậu lượn lờ một đống câu hỏi:” Tiểu Đan, cô ấy đang ở đâu?”, “Tại sao cô ấy không nói với mình?”, “Sao cô ấy lại ngốc thế kia chứ?”,…
-Vẫn chưa tìm được sao?_Thiên Lâm hỏi
-Chưa ạ_Tiếng người trợ lí trả lời
-Hãy gắng hết sức đi.Tôi muốn nhanh có kết quả.Cả tuần nay cậu tìm thế chắc cậu cũng mệt rồi, nghĩ đi mai tìm tiếp_Thiên Lâm nói rồi lại tắt máy
Cả tuần nay, cậu chờ đợi tin cuả Tiểu Đan, một cuộc điện thoại gọi đến là khiến cậu hồi hộp, lo lắng, cậu sợ câu trả lời là chưa có tìm thấy.Cậu nhớ cô!Một nỗi nhớ da diết!
Tinh toong!tinh toong!_Tiếng chuông cửa ngôi biệt thự của nhòm Tiểu Tuyết vang lên
-Ai đấy?_Tiếng bà Thái hỏi rồi nhanh chóng mở cửa
-Bà Thái!_Một người con gái mừng rõ ôm lấy bà
-Ôi!Tiểu thư, tiểu thư đã về_Bà Thái cũng ôm lấy người con gái đó
-Già này nhớ Tiểu thư quá!
-Hì, con cũng vậy.Bà khỏe chứ ạ?
-ừ, già khỏe.Thôi mau vào nhà thôi.Chắc các tiểu thư sẽ vui lắm.
-Hôm nay, các bạn cháu không đi làm ạ?_Người con gái hỏi
-Ừ_Bà Thái nói rồi kéo người con gái kia vào nhà
10 sau, họ đã có mặt ở đại sảnh của ngôi biệt thự:
-Chào mọi người!_Người con gái vui mừng nói rồi chạy đến ôm chùm ngay Tiểu Tuyết, Tiểu Phong và Vy Vy
-Là..là.._Tiểu Phong ngạc nhiên+ vui mừng
-Cậu về rồi!_Tiểu Tuyết mỉm cười
-Ừ!Về rồi.Nhớ các cậu chết đi được!_Người con gái hí hửng
-Nhớ sao không về sớm hơn một chút hả?_Tiểu Vy giận dỗi
-Hì, tại bận mà_Tiểu Đan cười dỗ dành bạn
-Bận gì?Quan trọng hơn bạn bè luôn sao?
-Thôi mà, tớ bận thật đó.
-Hừ.Cậu có biết là tớ nhớ cậu nhiều lắm không hả?Không có cậu tớ không có người để chọc nhau, mất vui.
-Hì, thì giờ tớ về để chọc với cậu nè!
-Thật không?
-Thật!
-Thôi, hai cậu định nũng nịu với nhau đến bao giờ hả?Ghê quá đi! Nổi hết cả da gà lẫn da vịt rồi đây này!_Tiểu Phong mắng
-Hì, Tiểu Phong đang ghen đấy à?Chắc tại tớ chẳng thèm hỏi thăm cậu chứ gì?_Tiểu Đan châm chọc
-Hông dám đâu?Đinh Tiểu Phong này mà thèm đi ghen mấy cái hành động vớ vẩn đó à?_Tiểu Phong bỉu môi
-Thật không đó?_Tiểu Đan dò hỏi
-Vớ vẩn.Không thật chẳng lẽ lại giả.
-Thôi nào!Các cậu mà không mau đi chuẩn bị để ra ngoài ăn mừng thì tớ và Tiểu Đan đi trước đó!_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Ăn mừng ư?Trời ơi!Đi liền!_Tiểu Vy mắt sáng hẳn lên, rất nhanh chóng cô lao nhanh về phòng của mình
-Cậu tính không đi à?_Tiểu Tuyết hỏi Tiểu Phong đang đứng khoanh tay trước ngực
-Không_Tiểu Phong trả lời
-Nè, không phải Tiểu Phong đang giận đấy chứ?_Tiểu Đan vờ nói
-Không
-Thế thì :Vì cớ gì mà con không đi ăn mừng cùng các bạn!_Tiểu Đan giả giọng bụt nói
-Chẳng có cái cớ gì ở đây cả?-Tiểu Phong nói
Biết Tiểu Phong còn giận mình dài dài,Tiểu Đan bèn ra kế sách mới.Cô quay sang Tiểu Tuyết khoe:
-Chà!Tiểu Tuyết này!Hôm trước tớ có mua quà tặng các cậu đấy!Đây là quà của cậu nè!Còn đây là…_Tiểu Đan ngừng vài phút.Lát sau cô tiếp:
-Trong này là chiếc đồng hồ kiểu mới nhất của Mỹ.Tớ đang phân vân không biết nên tặng ai?Cậu tư vấn cho tớ nhé!_Tiểu Đan nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Tuyết
Nhận được tín hiệu, Tiểu Tuyết gật đầu. Còn Tiểu Phong, nghe đến đồng hồ kiểu mới nhất mắt Tiểu Phong sáng bừng lên, bởi nó là nguồn hứng thú của cô mà
-Đồng hồ kiểu mới nhất của Mĩ à?Tớ xem nào.Nếu tớ nhớ không nhầm thì trong 4 đứa mình có một người rất thích sưu tập đồng hồ, mà loại này lại mới ra nữa, chà hấp dẫn ghê.Nhưng rốt cuộc người đó là ai thì tớ….
-Làm sao?_Tiểu Phong hỏi khi thấy Tiểu Tuyết ngừng nói
-Quên mất tiêu rồi_Tiểu tuyết nói
“Cái gì?Vương Hàn Tuyết. Bạn bè cái kiểu gì vậy!Cậu giả vờ quên chứ gì! Gừ..cậu..cậu..cái đồ…”_Tiểu Phong bực bội
-Là ai nhỉ?_Tiểu Tuyết vờ đăm chiêu, cô khẽ liếc qua Tiểu Phong thăm dò.Chặm phải ánh mắt lém lĩnh của Tiểu Tuyết, Tiểu Phong đáp trả lại bằng một ánh mắt rục đầy lửa hồng khiến Tiểu Tuyết phải rùng mình.Bỏ qua ánh mắt đó, cô tiếp:
-Thôi, không nhớ!Lát nhớ sau!Bây giờ thì…..”Angel & Devil” thẳng tiến!_Tiểu Tuyết nói rồi kéo Tiểu Phong chạy tuột đi, không để cho Tiểu Phong kịp phản ứng
“Angel &Devil”:
-Tự nhiên gọi thêm mấy tên đó làm gì?_Tiểu Phong càu nhàu
-Gọi họ đến cho vui_Tiểu Vy nhăn mặt phụng phịu
-Vui cái con khi ấy!_Tiểu Phong cãi lại
-Thôi nào, hôm nay chúng ta đi ăn mừng Tiểu Đan trở về đấy!_Tiểu Tuyết nhắc khẽ
-Biết rồi!_Cả hai đồng thanh.Vừa lúc đó, bốn chàng trai cũng vừa đến.Anh Khang lên tiếng:
-Tiểu Vy, bọn anh đến rồi!
-Hình như ai cũng có mắt thì phải_Tiểu Phong lên tiếng
-Thôi nào, cậu còn giận chuyện lúc nãy à?_Tiểu Đan nhẹ nói
-Không có_Tiểu Phong trả lời
-Vậy thì cười tớ xem nào!
-Không thích
-Thôi mà.Tớ xin lỗi.Món quà đó thực ra là của cậu đó.Tớ và Tiểu Tuyết chỉ đùa cho vui thôi mà!_Tiểu Đan nài nỉ
-Thật không?_nghe đến đây, mắt Tiểu Phong sáng bừng lên, nhưng để cho chắc, cô quyết định hỏi lại
-Thật,thật,thật 100%_Tiểu Đan đáp
-Vậy thì được_Tiểu Phong đáp rồi nở nụ cười.Tiểu Đan cũng nhẹ nở nụ cười.Đối diện Tiểu Đan, một người con trai thả ánh mắt buồn phiền, sâu thẳm về phía cô. “Xem ra em sống rất tốt khi không có anh”
-Nào! Mọi người, cùng cạn li_Tiểu Phong hăng hái(Cô say quá rồi!)
Ngay sau câu nói của Tiểu Phong, mọi người cùng nâng li rượu của mình lên “zô” rồi uống cạn
-Hì.Gia Kiệt này…để tôi nói cho anh một bí mật nhé!_Tiểu Phong say xỉn nói
-Bí mật?_Gia Kiệt nhíu mày
-Ừm…bí mật..ực…lại đây tôi nói nhỏ nghe…ực..này_Tiểu Phong ghé miệng sát tai của Gia Kiệt, đôi môi của cô chẳng may chạm vào má cậu khiến mặt Gia Kiệt đỏ bừng lên.
-Hôm qua về nhà an toàn chứ?_Gia Kiệt hỏi
-Rất an toàn_Tiểu Phong trả lời
-À!Hôm qua…lúc say..tôi có nói nhảm gì không vậy?_Tiểu Phong ầm ừ
Mặt Gia Kiệt bổng nhiên đỏ rần lên khi nhớ đến cái lúc mà môi của Tiểu Phong….
-Tôi đã nói gì vậy?
-Hơ..à không.Cậu không nói gì cả.Chỉ nói một vài chuyện linh tinh thôi
-Chuyện linh tinh?
-Ừ, nhưng tôi chảng hiểu gì đâu
-Phù vậy thì tốt rồi.Nhưng sao anh lại đỏ mặt vậy?
-Hơ…không có..hồi nào chứ
-Lúc nãy anh…
Tùng!Tùng!
-Thi tốt nhé!
-Ừ, anh cũng vậy
Tiểu Phong nói rồi bước vào lớp.
Một tuần sau.Tại “Angel &Devil”
-Thi xong rồi, nhẹ cả người_Vy Vy hồn nhiên nói
-Ừ, thi xong rồi tớ cũng cảm thấy nhẹ nhõm_Tiểu Đan nói
-Giờ thi xong rồi hay là mai chúng ta đi chơi đi_Tiểu Vy đề nghị
-Đi chơi á?_Tiểu Phong hí hửng hỏi
-Ừm.Mọi người đồng ý nha!_Tiểu Vy tiếp
-Tớ tán thành_Tiểu Phong nhanh nhảu
-Ảnh thấy ý kiến đó cũng được_Anh Khang nói_Còn tụi mày thấy thế nào?
-Tao thì sao cũng được_Gia Kiệt trả lời
-Tao thế nào cũng được_Thiên lâm buồn bã nói
-Tao cũng vậy_Hạo Thiên trả lời
-Còn cậu, Tiểu Đan?_Tiểu Vy hỏi
-Mình…mình cũng không biết nữa_Tiểu Đan ngập ngừng
-Cậu ấy sẽ đi.Tớ cũng thế_Tiểu Tuyết trả lời
-Vậy thì tốt quá.Mai chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?_Tiểu Vy tiếp
-Các cậu cứ bàn đi nhé!Tớ và Tiểu Đan ra ngoài một lát_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Ừ.Sớm quay lại nhé!-Tiểu Vy nói
-Ok
Tại phòng quản lí của “Angel &Devil”:
-Có chuyện gì vậy Tiểu Tuyết?_Tiểu Đan hỏi
-Tớ chắc cậu có chuyện muốn nói nên mới kéo cậu vào đây
-Hì, quả là biệt tài của cậu.Việc đoán xem người khác nghĩ gì chỉ thông qua ánh mắt của cậu quả là lợi hại.Bái phục.Bái phục
-Cậu có gì cứ nói đi
-Tớ muốn hỏi tại sao cậu lại quyết định thay tớ.Tớ vẫn chưa…
-Tớ biết cậu còn do dự.Cậu muốn tránh mặt Thiên Lâm đến bao giờ?Một thời gian dài ở Mĩ chưa đủ sao?Cậu tính lừa dối bản thân mình đến khi nào?..
-Thôi đủ rồi.Tớ không muốn cậu nhắc đến Thiên Lâm nữa.Tớ thực sự đã xóa anh ấy ra khỏi tớ…
-Đừng lừa dối chính bản thân mình nữa.Cậu vẫn yêu Thiên Lâm, điều đó tớ có thể thấy được mặc dù cậu đã cố che đậy.Tiểu Đan à!Là một người bạn, tớ luôn mong cậu hạnh phúc, tớ không bao giờ muốn bạn mình tự làm tổn thương chính bạn thân mình.Hơn nữa chúng ta lại coi nhau như chị em, tớ không muốn..
-Tớ bảo đủ rồi còn gì_Tiểu Đan gắt rồi quay lưng bước đi
-Tiểu Đan à!Tớ chỉ khuyên cậu một câu thôi:Đừng để cho ai đó qua trọng với cậu mất đi rồi mới biết trân trọng.Nếu như biết được giá trị thật của họ trong trái tim mình, hãy giữ thật chặt, đừng để tuột mất.À!Còn một chuyện nữa,Thiên Lâm biết hết sự thật rồi.Cuộc nói chuyện giữa cậu và Nhã Uyên.
-Cái gì cơ?_Tiểu Đan sững sờ quay phắt người lại
-Cậu ấy biết hết rồi.Tớ tin sẽ sớm thôi, cậu ấy sẽ…
-Sao anh ấy lại biết?
-Là tớ và Tiểu Phong, Tiểu Vy đã dựng lên một vở kịch để tự miệng Nhã Uyên nói ra
-Tại sao cậu lại làm vậy?
-Để đem lại hạnh phúc cho cậu.Để cậu tránh xa cái thế giới của tớ một năm trước đây.Lúc Minh Huy ra đi!_Tiểu Tuyết buồn bã.
(Kenhtruyen.hexat.com đọc truyện hay, cập nhật mỗi ngày)
Nghe đến đây Tiểu Đan sững sờ.Có lẽ cô sai thật rồi!Như nhận ra được biểu hiện đó của Tiểu Đan.Tiểu Tuyết mỉm cười vỗ vai bạn:
-Thôi đừng nghĩ đến việc đó nữa.Nhưng hãy suy nghĩ lời tớ nói.Không là sau này đừng có mà hối hận đó nhé !_Nói xong cô nhẹ bước ra ngoài nhưng:
-Cậu không sao chứ Tiểu Tuyết?_Tiểu Đan hỏi
-Không tớ không sao?Thời gian vốn là phương thuốc rất hữu hiệu mà.Đặc biệt là đối với tớ.Nghe lời tớ, khoan nghĩ đến chuyện đó đã, ra ngoài thôi.Các bạn đang đợi!_Tiểu Tuyết nghiêng đầu mỉm cười nói rồi tiếp tục nhất bước ra ngoài
“Cậu lúc nào cũng vậy.Sao không bao giờ nghĩ đến mình mà toàn lo cho bạn bè ?Cậu tưởng cậu cười thì bọn tớ sẽ nghĩ rằng cậu đang ổn à?Không, bọn tớ biết vết thương lòng mà cậu phải hứng chịu vẫn chưa lành.Cậu nghĩ là bọn tớ không biết cậu vẫn chưa quên được cái chết của Minh Huy sao?Làm sao có thế quên được khi đó từng là người bạn, cũng là người mà cậu rất quý nữa chứ.Mặc dù cậu không nói rằng cậu thích cậu ta, nhưng dù không càn nói bọn tớ vẫn sẽ hiểu. Vì từ trước đến nay cậu chưa bao giờ làm bạn với con trai, còn người yêu thì là never, chỉ khi cậu ta đã thật sự đặt chân vào trong trái tim cậu thì…Tiểu Tuyết à!Bọn tớ phải thừa nhận rằng cậu rất giỏi che dấu cảm xúc nhưng cậu chẳng bao giờ biết rằng, bọn tớ chỉ cần nhìn thấy lúc nào cậu cười nhiều nhất thì chắc chắn lúc đó là lúc cậu buồn nhất.Haiz”_Tiểu Đan thở dài rồi cũng bước ra khỏi phòng quản lí
-Các cậu đợi có lâu không?_Tiểu Đan ái ngại
-Đi đâu mà lâu dữ z?_Tiểu Phong hỏi
-Có chút việc thôi!_Tiểu Tuyết trả lời
-Mai chúng ta sẽ đi đâu?_Tiểu Đan hỏi
-Picnic ở sau trường.Vì mai là ngày nghỉ nên tớ nghĩ nơi đó sẽ vắng.Với lại tớ thấy ở đó cũng khá tuyệt_Tiểu Vy nói
-Picnic?Bao lâu?_Tiểu Tuyết hỏi
-Từ 6h sáng đến 4h chiều_Tiểu Phong đáp
-Có dựng lều không?_Tiểu Đan vu vơ hỏi
-Vớ vẫn.Buổi trưa nắng mà không dựng lều thì lấy gì mà che đây.Chẳng lẽ lại ngồi giữa nắng_Tiểu Phong nói
-Tớ và Tiểu Đan sẽ ở chung một cái lều.Cậu và Tiểu Phong thì..thì.._Tiểu Vy ấp úng
-Thì sao?_Tiểu Tuyết nhíu mày
-Nãy giờ đang tranh cãi về vấn đề đó đó_Tiểu Phong ngó lơ
-Rồi kết quả?_Tiểu Tuyết hỏi
-Cậu, cậu ta và Gia Kiệt sẽ ở chung một lều.Còn 3 chúng tôi ở chúng một…._Hạo Thiên đang nói thì
-Không bao giờ_Tiểu Phong cắt ngang
-Tôi và Tiểu Phong sẽ ở riêng một cái còn 4 người các cậu cứ việc chia ra_Tiểu Tuyết lãnh đạm thêm vào
-Ở chung sẽ ít tốn sức làm…
-Chúng tôi sẽ ở riêng_Tiểu Tuyết lạnh lùng nhắc lại
-Vậy thì…thế cũng được._Hạo Thiên nói
-Bây giờ thì ai về nhà nấy chuẩn bị đi.Sáng mai gặp nhau tại trường lúc 7h nhé!_Tiểu Vy mỉm cười
-What? 7h á?Sao sớm vậy?_Tiểu Phong hét lên
-Giờ đó rồi mà còn sớm nữa à?_Tiểu Vy lắc đầu
-Tính ngủ nướng nữa hả?_Tiểu Đan trêu
-Này, cậu muốn chết à Tiểu Đan.Tật xấu của bạn bè mà lại phơi ra vậy là sao hả?_Tiểu Phong bực nhọc quát
-Ai mới là người phơi ra vậy ta?_Tiểu Đan vờ nhìn lên trần nhà nói
-Hơ_Tiểu Phong đỏ ửng cả hai mà.”Hình như mình nói hơi to thì phải?”_Cô tụ lẩm bẩm với chính bản thân.Thấy bộ dạng đó, ai náy đều không “cầm lòng” được ôm bụng cười cả lũ khiến mà Tiểu Phong vốn đã đỏ vì ngượng giờ lại càng đỏ hơn.Cô nàng giậm mạnh chân bước ra ngoài để mặt các bạn và 4 chàng hot boy ôm bụng cười sặc sụa.
7h sáng, trước cổng trường Royal:
-Đến trễ 3 phút_Tiểu Tuyết lắc đầu nói khi thấy nhóm của Hạo Thiên bước xuống khỏi xe
-Xin lỗi_Hạo Thiên nói
-Thôi nào.Chỉ trễ có 3 phút thôi mà.Họ chỉ mới vừa bước xuống xe thôi, đáng ra cậu phải để các cậu ấy nghĩ ngơi chút đã chứ_Tiểu Vy nhẹ nói
-Trễ thì vẫn là trễ thôi_Tiểu Phong chen vào
-Cậu…Nè,Đinh Tiểu Phong, chuyện tối hôm qua…_Tiểu Vy lém lỉnh nói
-Cậu..không thèm nói chuyện với cậu nữa.Dựng lều thôi_Tiểu Phong bực bội
8h30′:
-Xong, tập hợp nào!_Tiểu Vy nói to
-Bây giờ chơi gì đây?_Anh Khang hỏi
-Em cũng không biết nữa_Tiểu Vy trả lời
-Trốn tìm thì sao?_Tiểu Phong đề xuất
-Nhưng trường của chúng ta rất rộng_Gia Kiệt nói
Tớ đồng tình với ý kiến của Gia Kiệt.Nếu mà có chơi thì đến chiều nhiều khi còn chưa tìm ra nữa_Tiểu Đan lên tiếng
-Cũng phải_Tiểu Phong ngẫm nghĩ
-Tớ đồng ý với ý kiến của Tiểu Phong…._Tiểu Tuyết chợt lên tiếng rồi im lặng
-Nhưng…_Hao Thiên định nói thì
-Tôi vẫn chưa nói xong_Tiểu Tuyết nhắc nhở
-Vậy thì cậu nói tiếp đi_Tiểu Vy nói
-Chúng ta có thể chơi trốn tìm nhưng đừng chơi theo kiểu truyền thống….
-Vậy thì chơi bằng cách nào?_Thiên Lâm hỏi
-Nhóm chúng ta có 8 người.Hãy chia hai ra, một nhóm bốn người, sau đó phân cặp.Cứ một người nhóm này cặp với một người của nhóm kia.Khi một trong hai nhóm phải làm, người của nhóm này bắt buộc phải tìm ra người cặp với mình của nhóm kia.Cử một người của mỗi nhóm ra oẳn tù tì, người nào thua, nhóm của người đó sẽ phải đi tìm.Có thể dùng điện thoại để liên lạc với nhau, nơi nào mà một trong những người trong nhóm đã đến tìm mà không có thì có thể gọi điện thông báo với các thành viên của nhóm mình để khỏi tìm lại nơi đó.Thế nào?
-Cũng được.Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian mà trò chơi vẫn mang tính thử thách_hạo Thiên gật đầu
-Quả đúng là bạn tớ.Không tồi.Tớ hoàn toàn tán thành_Tiểu Phong hí hửng vỗ vai bạn
-Tớ cũng tán thành_Tiểu Vy và Anh Khang đồng thanh
-Tôi cũng vậy_Thiên Lâm nói
-Me too_Tiểu Đan trả lời
-4 người các cậu sẽ là một nhóm, còn bốn người chúng tôi sẽ là một nhóm_Tiểu Tuyết nói tiếp
-Ok_Nhóm của Tiểu Tuyết đồng thanh.Không để cho các chàng trai “bày tỏ” ý kiến của mình, cô tiếp:
-Vy Vy cặp với Anh Khang, Tiểu Đan cặp với Thiên Lâm nhé!
-Không, tớ cặp với ai cũng được nhưng đừng…_Tiểu Đan ngập ngừng.Nghe vậy, Thiên Lâm cảm thấy hụt hẫng.Đáng lẽ ra, cậu định lấy danh nghĩa là đi chơi nhóm với nhau để tranh thủ tìm cơ hội xin lỗi Tiểu Đan và cùng cô ấy xây dựng lại mối quan hệ trước đây nhưng xem ra cô ấy không cho cậu cơ hội để nói rồi
-Sao vậy Tiểu Đan, cặp với Thiên Lâm cũng được mà.Để Gia Kiệt cho Tiểu Phong một cặp còn Hạo Thiên cho Hàn Phong một cặp…
-Ai cho ai vậy?Tớ không muốn cùng cặp với cậu ta đâu.Khó chịu lắm_Tiểu Phong cắt ngang
-Thôi mà.Cậu không cặp với Gia Kiệt thì còn với ai được nữa.Bây giờ cậu tính sao?Cậu không cùng cặp với Gia Kiệt còn Tiểu Đan lại không muốn cùng cặp với Thiên Lâm thì hai cậu hoán đỗi cho nhau nhé!Gia Kiệt với Tiểu Đan còn Thiên Lâm với cậu nhé!_Tiểu Vy đáp lại
-Như vậy hình như không ổn lắm_Tiểu Phong ngẫm nghĩ
-Chính xác.Tớ cũng thấy không ổn lắm_Tiểu Vy nhanh nhảu thêm vào
-Cậu đang có cùng ý với tớ?_Tiểu Phong hỏi rồi hếch mặt về phía Thiên Lâm và Tiểu Đan ra hiệu
-Ừ_Tiểu Vy gật đầu
-Hai cậu đang âm mưu gì đó?_Tiểu Đan nhíu mày hỏi khi thấy Tiểu Phong và Tiểu Vy cứ nhìn mình cười đầy ẩn ý
-Làm gì có.Tớ chỉ đang suy tính liệu có nên cặp với cậu ta không thôi.Tớ sợ nếu tớ cặp với cậu ta thì chuyện của một người bạn thân ơi là thân của tớ sẽ khó có thể giải quyết nhanh được.Mà nếu không giải quyết nhanh thì bạn thân ơi là thân của tớ sẽ đau dài dài.Mà tớ lại không phải là người để bạn mình đau mà không làm gì, cứ khoanh tay đứng nhìn. Với lại…
-Cậu làm ơn nói nhanh nhanh được không.Cứ một chứ lại cố kéo dài thêm một chút, làm cho cái cậu nói của cậu đáng ra chỉ nói trong khoangr1’30s lại dài ra thành 3′_Tiểu Vy càu nhàu
-Thì cậu cứ từ từ.Cậu biết tớ và Hàn Phong rất ghét ai cắt ngang khi mình đang nói không hả?_Tiểu Phong nói đầy vẻ khó chịu
-Thôi được rồi.Tớ biết.Tớơơơơớ thànhhhhhhhhhhhh thậtttttttttttttt xinnnnnnnnnnn lỗiiiiiiiiiiiiii được chưa_Tiểu Vy phụng phịu
-Được rồi
-Vậy nói tiếp đi.Với lại cái gì?
-Với lại tớ không biết có nên cặp với cậu ta không nữa…
-Trời ạ.Tớ gần ngất rồi đây.Hết chưa
-Chưa.Còn 5 chữ nữa
-Vậy nói tiếp đi.Có nên không nhỉ?
-Trời,Anh Khang em thấy đâu đầu quá!_Tiểu Vy ôm lấy trán mình
-Em không sao chứ?_Anh Khang lo lắng
-Hic..em gần bị Tiểu Phong làm cho cháy khét rồi.Giữa cái trời nắng gay gắt của miềm Nam thân yêu mà Tiểu Phong cứ luyên thuyên dài dòng…hic..chắt em bệnh mất
-Thôi, cứ quyết định vậy đi.Tiểu Đan cặp với Thiên Lâm,Gia Kiệt với Tiểu Phong, tớ và hắn.Không bàn cãi nữa, không là Tiểu Vy nó ngất vì say nắng bây giờ_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Cậu vẫn là người chu đáo nhất Tiểu à nhầm Hàn Phong_Tiểu Vy mừng rỡ
Bên chiếc hồ phía sau lưng trường:
-Chúng ta tụ tập như thế này liệu nhóm của Hạo Thiên có sớm tìm ra không nhỉ?_Tiểu Đan hỏi
-Cậu không nghe người ta nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất à?_Tiểu Phong vừa nghịch nước ở dưới hồ vừa nói
-Có nghe.Haiz, đói bụng quá đi!_Tiểu Đan xoa bụng nói
-Trông cậu giống bà bầu lắm lắm đó Tiểu Đan_Tiểu Vy lém lĩnh nói
-Cậu muốn chết à.Trông tớ thế này mà gọi là bà bầu à?Lại còn kêu tớ giống bà bầu nữa chứ_Tiểu Đan trừng mắt nhìn Tiểu Vy cảnh cáo
-Thì giống thật mà!_Tiểu Vy giả bộ ngây thơ
-Yahhhhhhhhhhhh_Tiểu Đan hét lên
-Nhỏ tiếng thôi.Tiếng hét của cậu đến thiên lôi cũng nghe thấy đấy.Cậu không sợ bị phát hiện à?_Tiểu Phong nhíu mày
-Gì chứ.Tớ hét có to làm lắm đâu?_Tiểu Đan xị mắt nói
-Ừ, không to.Quá to luôn ấy chứ.Lần sau cậu mà có ý định hét thì làm ơn vặn volume nhỏ lại.Không thì chim bây ở trên kia cũng phải giật mình mà rơi xuống đó!_Tiểu Phong cười tinh nghịch trêu bạn
-Cậu..cậu..ôi trời ơi!Huyết áp của tớ!_Tiểu Phong đưa tay đấm đấm nhẹ trán của mình
-Thôi nào! Các cậu không thấy là ngôi mãi như thế này chán lắm à?Chơi gì đó đi_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Chơi gì bây giờ?_Tiểu Phong hỏi
-Để suy nghĩ đã_Tiểu Tuyết đáp rồi ngôi xuống chiếc ghế đá đặt ở gần chiếc hồ ngẫm nghĩ
-Trốn gần chiếc hồ thì biết chơi cái gì cơ chứ?_Tiểu Vy nói
-Ừ!Thật bất tiện biết bao.Chơi cái gì cũng không an toàn.Vì vậy mới nói, người mà không biết…..aaaaaaaaaaaa_Tiểu Phong định nói gì đó thì
Tõm!_Người cô rơi thảng xuống cái hồ vì vô ý nên bị trượt chân
-Tiểu Phong!Tiểu Phong.Cậu không sao chứ?_Tiểu Vy hốt hoảng hét lên
-Cứ..ặc..cứu..ặc..tớ
-Làm sao bây giờ. Chúng ta…làm sao đây?_Tiểu Đan lo lắng
-Làm gì bây giờ…_Tiểu Tuyết cũng rơi vào tình trạng lo lắng tột cùng
-Đúng rồi!Tiểu Đan,Tiểu Vy hai cậu có số của Thiên lâm và Anh Khang phải không?Gọi cho họ nhanh đi rồi nhanh chóng đi tìm người cứu giúp.Còn tớ chờ ở đây tiếp tục nghĩ cách_Tiểu Tuyết nới như hét lên
-Ờ..được rồi.Bọn tớ đi đây._Tiểu Vy và Tiểu Đan đồng thanh rồi nhanh chóng chạy đi làm việc của mình
-Sao lâu thế nhỉ?Sao họ vẫn chưa quay lại nhỉ?_Tiểu Tuyết lo lắng sau 3 phút chờ đợi
-Không được, mình phải lao xuống thôi.Nhưng…mặc kệ_nói rồi cô lao nhanh xuống hồ, tiến lại chỗ Tiểu Phong đang chới với.
Trên sân trường Royal:
-Nhanh lên nào.Không bạn em nguy mất!_Tiểu Vy sốt ruột
-Lối này_Tiểu Đan cũng nóng lòng
-Bạn em không biết bơi à?_Anh Khang vừa chạy theo Tiểu Vy vừa hỏi
-Không.Cậu ấy không biết bơi_Gia Kiệt vội vã
-Sao cậu biết vậy?_Thiên Lâm hỏi
-Mình sẽ nói sau.Dẫn đường nhanh lên nào!_Gia Kiệt càng sốt ruột hơn.Cậu có cảm giác rất lạ.Cậu cảm giác mình có thể mất đi Tiểu Phong mãi mãi.Nhưng điều khiến cậu không hiểu là tại sao cậu lại có cảm giác như vậy.Hay là cậu thật sự xem Tiểu Phong là bạn.Có lẽ vậy!_Gia Kiệt tự trả lời chính bản thân mình.
-Kia rồi!_Tiểu Vy hét lên rồi chạy ngay đến mặt hồ.Cô càng hoảng hốt hơn khi thấy Tiểu Tuyết cũng ở dưới đó, tay cô chới với rồi chòm xuống dưới mặt hồ
-Làm ơn.Cứu họ nhanh lên!_Tiểu Vy và Tiểu Đan cầu khẩn, nước mắt của hai người bắt đầu lăn nhẹ trên má
Gia Kiệt và Hạo Thiên nhanh chóng lao xuống cứu Tiểu Phong và Tiểu Tuyết.Khi họ với được hai người:
“Không…không thể nào..”_Gia Kiệt sừng sờ
Hạo Thiên cũng ngạc nhiên không kém nhưng rất nhanh cậu hiểu được tình cảnh bây giờ, cậu lay tay Gia Kiệt rồi ra hiệu cho bạn mình đưa Tiểu Phong lên bờ.Hai người đưa Tiểu Phong và Tiểu Tuyết lên đến bờ, nhẹ đặt họ xuống:
-Tiểu Phong ,Tiểu Tuyết,hai cậu không sao chứ!_Tiểu Vy và Tiểu Đan xúm lại lay mạnh hai người
-Làm ơn, mở mắt ra nhìn tớ nào!_Tiểu Vy lay mạnh bạn hơn
-Đừng làm chúng tớ sợ mà.Tỉnh lại đi_Tiểu Đan gào lên
-Đưa Tiểu Phong và Hàn Phong về phòng Vip đi đã_Gia Kiệt lên tiếng, cậu ra dấu cho Hạo Thiên rồi tiến đến nhấc bỗng Tiểu Phong đi
1h sau:
-Ư…_Tiểu Phong từ từ mở mắt
-Hắt xì
-Tiểu Phong, Tiểu Tuyết, hai cậu tỉnh rồi à_Tiểu Đan mừng rỡ
-Các cậu làm bọn tớ lo quá_Tiểu Vy cũng vui mừng không kém
-Khóc đấy à?_Tiểu Tuyết hỏi
-Không, làm gì có_Tiểu Đan xua tay
-Còn không nữa à.Nước mắt còn đọng lại kìa!_Tiểu Phong cười nhìn bạn
-Không có thật mà!_Tiểu Đan lắc đầu
-Xin lỗi!_Tiểu Tuyết lặng lên tiếng
-Gì cơ?_Tiểu Vy hỏi
-Vì đã làm cho các cậu lo lắng_Tiểu Phong nhẹ đáp
-Không sao,nhưng lần sau nhớ cẩn thận nha!_Tiểu Vy và Tiểu Đan mỉm cười
-Ừ!Hắt xì…hắt…xì..
-Hai cậu cảm rồi kìa!_Tiểu Đan cười
-Ừ!Cảm rồi!Mấy giờ rồi nhỉ?_Tiểu Tuyết hỏi
-12h_Tiểu Vy trả lời
-Thế chuẩn bị bữa trưa chưa?_Tiểu Phong hỏi
-Chưa?Bụng đang biểu tình đây nè!_Mặt Vy Vy xị xuống
-Vậy mấy tên đó không biết nấu à?_Tiểu Tuyết hỏi
-Không_Tiểu Đan lắc đầu đáp
-Haiz!Xem ra bọn mình mà không ra tay thì tất cả phải đến nhà hàng hoặc các quán vỉa hè xơi cơm rồi_Tiểu Tuyết lắc đầu nhìn Tiểu Phong
-Chắc rồi.Thôi thay quần áo nhanh rồi bắt tay vào việc ngay thôi nào?_Tiểu Phong trả lời
-Khoan.Mấy tên đó biết hết rồi à?_Tiểu Tuyết hỏi
-Biết gì cơ?_Vy Vy nhíu mày
-Bộ dạng này_Tiểu Tuyết chỉ vào chính mình nói.Hiện tại cô và Tiểu Phong đang trong tình trạng là con gái chỉ trừ bộ đồ đang mặc trên người là của con trai
-Ừ_Tiểu Đan và Tiểu Vy gật đầu
-Whattttttttttttttttttttttttttttttt?_Tiểu Phong hét lên
-What gì mà what?Lúc các cậu rồi xuống nước, chiếc mũ trên đầu các cậu hình như bị roi ra và tóc cũng bung ra luôn nên…._Tiểu Đan lắc đầu
-Hu hu làm sao bây giờ?_Tiểu Phong gào lên vẻ đau khổ
-Thì trở lại hình thù con gái mà đi học chứ sao nữa.Mà các cậu không thấy kì à? Ai vào lớp cũng bỏ mũ ra ,riêng các cậu thì cứ đội lì cái mũ lưỡi trai của tụi con trai.Đã vậy lại còn xin cô cho đội thế luôn với cái lí do làcó chút vấn đề về đầu tóc, cô bảo không sao mà vẫn cứ…Hết nói nỗi_Tiểu Vy lắc đầu ngán ngẫm
-Kệ bọn tớ á?_Tieur Phong khẽ gắt
-Ừ kệ cậu._Tiểu Vy liếc xéo bạn trả lời
-Thôi nào.Kệ, đến đâu thì đến.Các cậu mà còn đứng đó cãi vã nữa thì không khéo Tiểu Đan lăn đùng ra xỉu vì đói bụng đấy_Tiểu Tuyết nhắc nhở
-Đúng là nói đến tâm lí thì cậu là nhất đó Tiểu Tuyết!_Tiểu Đan hớn hở
Tiểu Tuyết nhẹ cười rồi nhanh nhẹn kéo Tiểu Phong bước ra ngoài
Sau bữa ăn, trên bãi cỏ sau sân trường Royal nơi nhóm của Thiên Lâm và nhóm của Tiểu Tuyết đang dựng lều:
-Ôi no quá!_Tiểu Vy vừa xoa bụng vừa nói
-Ai bảo cậu ăn nhiều làm gì.Không no mới là chuyện lạ ấy_Tiểu Tuyết cười
-Trông cậu cứ như bà bầu ấy!_Tiểu Đan lém lĩnh trêu bạn
-Cậu…Hoàng Linh Đan….đi chết đi_Tiểu Vy gườm bạn
-Định đi chết rồi mà Diêm Vương không nhận_Tiểu Đan lém lĩnh
-Cậu..hừ…không nói với cậu nữa!_Tiểu Vy tức giạn quay mắt qua trò chuyện với Anh Khang
-Tiểu Đan!Anh có chuyện muốn nói với em_Thien Lâm đứng trước mặt Tiểu Đan nói
-Nhưng tôi thì không_Tiểu Đan lạnh lùng
-Cho anh 10′ thôi được chứ?_Thiên Lâm hỏi
-Tôi nghĩ là không_Vẫn với giọng lạnh lùng cô đáp trả câu hỏi của anh
-5′ thôi cũng được
-Anh đang làm phiền người khác ngắm cảnh đấy_Tiểu Đan tỏ vẻ khó chịu
-Tiểu Đan!_Tiểu Tuyết gọi khẽ
-Ừ, mình đây_Tiểu Đan quay qua chỗ bạn
-Tớ nghĩ cậu nên…_Tiểu Tuyết ngập ngừng rồi nhanh chóng ra dấu cho bạn:Hãy đi với Thiên Lâm đi!
-Thôi được rồi._Tiểu Đan thở dài nói rồi quay sang Thiên Lâm:
-5′, nhanh lên nhé!
Chờ cho Tiểu Đan và Thiên Lâm đi khuất,Tiểu Tuyết cũng lặng lẽ bước lên sân thượng của trường:
-Tôi không ngờ cô là con gái đấy_Hạo Thiên lên tiếng
Tiểu Tuyết im lặng
-Lí do giả nam vào học trường này là gì vậy?_Hạo Thiên hỏi
-Lí do?
-Ừm
-Anh đang hỏi ?
-Ừm
-Anh tò mò?
-Không, chỉ là muốn biết thôi
-Có khác nhau sao?
-Có lẽ không
-Vậy chắc tôi không cần trả lời nhỉ
-Tùy cô
Hạo Thiên trả lời khoảng không gian im lặng kéo đến bao tùm lấy hai người.Lát sau, Hạo Thiên lên tiếng:
-Cô định giả nam tiếp tục đi học?
-Không
-Vậy cô sẽ để như thế?Trong hình dạng của một nữ sinh?
-Có thể
-Có thể?
Tiểu Tuyết gật đầu
-Có cách hóa trang khác nữa sao?
-Không.Nhưng có thể made để bề ngoài trông xấu hơn.
-Cô định làm thế
-Cũng có thể
-Có vẻ như cô thích từ “có thể” nhỉ?
-Vậy sao?_Tiểu Tuyết nhích môi cười,nụ cười bán nguyệt tuyệt đẹp!
-Tôi nghe nói nhà cô không ở đây.Xem hồ sơ nhập học của cô thì biết bố mẹ cô làm kinh doanh ở Mĩ
-Ừm
-Kết thúc học kì này cô sẽ về đó?
-Có thể
-Các bạn cô thì sao?
-Có hai cách cho họ lựa chon.Một là trở về với gia đình của họ.Hai là ở lại đây thêm một năm
-Cô sẽ chọn cách thứ hai chứ?_Hạo Thiên dò hỏi
-Để làm gì?_Tiểu Tuyết nhíu mày
- À thì để…ừ..ừm…_Hạo Thiên ấp úng
-Để làm gì?
-Ở lại cùng bạn cô khám phá đất nước Việt Nam chẳng hạn
-Đây là quê hương của chúng tôi
-Vậy là cô muốn về với gia đình?
-Anh hơi tò mò về quyết định đi hay ở lại của tôi thì phải?
-Cô thấy vậy?
Tiểu Tuyết gật đầu
-Chỉ là sự quan tâm thôi
-Quan tâm tôi làm gì?_Tiểu Tuyết nhíu mày hỏi
-À..thì…_Hạo Thiên lại một lần nữa bối rối.Rốt cuộc cậu nên trả lời sao bây giờ.Cậu không biết là mình đang nghĩ cái gì mà lại thốt ra câu đó nữa.Cậu…thất ngớ ngẩn
-Có vẻ anh thích ấp úng nhỉ?
-Hả?
-Cách đó rất hiệu quả trong việc cưa đổ người khác giới đáy.Vì nó làm tăng nên độ dễ thương của một tên con trai.
-Vậy à?
-Nhưng không phải dành cho tôi chứ?
-Gì cơ?_Hạo Thiên ngu ngơ hỏi lại
-Không có gì?_Tiểu Tuyết trả lời khi nhận thấy cái vẻ ngu ngơ không hiểu gì của Hạo Thiên.Và cũng chính cái vể đó khiến cô bật cười.Nụ cười của cô khiến Hạo Thiên vô cùng khó hiểu nhưng cũng đồng thời làm cho trái tim cậu đập loạn xạ hẳn lên.Tự điều chỉnh nhịp độ tim của mình, cậu lên tiếng:
-Sao cô lại cười?
-Hả?À, không có gì.Chỉ là vừa nhìn thấy một cảnh đáng cười thôi.
-Vậy à.
Màn không khí yên tĩnh lại vây hãm lấy hai con người
-Tiểu Vy và tên Anh Khang đó đâu rồi?_Tiểu Phong từ trong lều của mình bước ra hỏi Gia Kiệt
-Đi dạo cùng nhau rồi
-Haiz, chán thế.Sao anh không đi?
-Đi đâu cơ?
-Đi đâu đó_Tiểu Phong trả lời rồi tiến đến ngồi xuống bên cạnh Gia Kiệt, lôi từ trong túi áo ra một nắm kẹo bạc hà, cô chìa chúng ra trước mặt cậu:
-Ăn không?
Gia Liệt cầm lấy một chiếc kẹo, mở vỏ cho vào miệng rồi nói:
-Cảm ơn
-Không có gì
-Cậu làm tôi hơi bất ngờ đấy
-Về chuyện gì?
-Cậu là nữ
-Hì, đó là kết quả sớm muộn thôi
-Sao cậu lại cải trang thành nam?
-Để cho tiện thôi.Tôi ghét mặc váy
-Hầu hết các bạn nữ đều thích mặc…
-Váy chứ gì?
-Ừ
-Nhưng tôi thì không.Tôi nghĩ cũng có một số trong phái nữ ghét mặc váy.Thật bất tiện
-Bạn cạu cũng vậy à?
-Tiểu Tuyết ư?
-Cô bạn đó tên là Tiểu Tuyết à?
-Không là Hàn Tuyết.Tên đẹp đúng không?_Tiểu Phong vừa nói vừa đặt mình xuống thảm cỏ xanh ở đó.Từ từ khép mi mắt lại
-Ừm.Mà tên thật của cậu là gì vậy?_Gia Kiệt hỏi
Không có tiếng trả lời.Cậu vội quay mặt qua bên Tiểu Phong thì thấy cô đã chìm vào giấc ngủ.Khẽ mỉm cười, cậu cũng đặt mình xuống bên cạnh cô và nhắm mắt.Cơn gió chiều hạ nhanh chóng đưa cậu vào giấc ngủ.
-Nào mọi người thu dọn hành lí nhanh lên?_Sau khi tập trung mọi người lại, Tiểu Tuyết khe khẽ nói
-Khe khẽ thôi nhé!Đừng gây ra tiếng động_Tiểu Vy thêm vào
-Ok, khẩn trương lên nào mọi người_Tiểu Đan nói
Thế là tất cả cắm cúi thu dọn hành lí rồi ra về trong im lặng.Hạo Thiên lái xe đưa các thành viên còn lại của nhóm Tiểu Tuyết ra về trước rồi quay lại đón các bạn mình.Họ để lại trong sân trường một chiếc xe.
15h30′:
-Ưm.._Tiểu Phong khẽ cựa quậy,Cô quay mình và:
-Ôi má ơi_Cô hét lên và vội bật người dậy.Chả là, khi cô quay mình và mở mắt thì: trước mắt cô hiện ra khuôn mặt rất quen thuộc_chính là mặt của Gia Kiệt và cái khoảng cách giũa mặt cô và mặt cậu ta thì không phải là xa, phải nói là rất gần, cách nhau khoảng 20cm và cái điều đó làm cô giật mình.Và cũng chính nhờ tiếng hét thất thanh của cô,cái người con trai nằm cạnh cô bắt đầu cựa quậy.Cậu ta hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra và điều gì khiến Tiểu Phong hét lên như vậy.
-Có chuyện gì vậy?_Gia Kiệt ngơ ngác hỏi
-À..không…không…không có gì_Tiểu Phong xua tay,mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên.Cô vội quay mặt đi chỗ khác, nhanh chóng đứng lên, cô nói vội:
-Tôi đi rửa mặt đây.Cho tôi mượn phòng Vip của các cậu.Nhanh thôi!_Nói rồi, không đợi Gia Kiệt trả lời, cô nhanh chóng bước đi.
-Ôi trời ơi!Chúa ơi!Xém chút xíu nữa thôi thì môi mình…Thật không thể tin nổi_Tiểu Phong vào phòng Vip, khóa chặt của và gào lên
-Sao mình có thể…ôi tròi..cái kẻ mà trước đây mình ghét cay ghét đắng vì cái cách nói chuyện dễ khiến người ta bực mình của hắn.Chúa ơi! Sao người đành lòng cho hắn nằm xuống và ngủ bên cạnh con một cách ngon lành như thể chứ?_Tiểu Phong than thở_Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, con điên mất thôi.Sao cái tên đó dám, mình chỉ mời hắn kẹo bạc hà thôi mà, sao hắn lại dễ dàng tin tưởng mà nằm xuống cạnh mình đánh chén một giấc say sưa như thế chứ.Hic hic hu hu ,con không biết đâu_Tiểu Phong tiếp tục gào lên, cô khoác mạnh nước từ chậu rửa lên mặt, để mặc nước cứ nhỏ giọt xuống áo mình, cô bước ra khỏi phòng rồi ngồi thu lu tren chiếc ghế sofa ở trong phòng, tiếp tục rên rỉ và rủa thầm cái tên chẳng may năm xuống ngái ngủ bên cạnh cô.
15’50″.Đã gần 15′ trôi qua mà không thấy Tiểu Phong quay lại, cậu bắt đầu lo lắng, vội đứng dậy cậu bước đến phòng Vip
-Tiểu Phong, cô có ở trong đó không?_Đến gần cửa cậu vội mở cửa nhưng cửa khóa, Gia Kiệt bèn gọi lớn.Trong khi đó,Tiểu Phong vẫn đang bức rứt ngồi trên ghế sofa ôm đầu, thầm rủa cái tên mà bấy lâu nay cô căm ghét, nghe Gia kiệt gọi, cô vội ú ớ trả lời, quên mất nãy giờ cô đang làm gì:
-A..có..tôi ở trong này.Tôi sẽ ra liền.
-Làm gì trong đó mà lâu vậy?_Gia Kiệt lo lắng nhìn Tiểu Phong hỏi khi thấy cô vừa bước ra
Bắt gặp ánh mắt lo lắng của cậu, tim cô đập liên hồi.”Trái tim đáng ghét.Mày đang bị gì vậy hả?”_Tiểu Phong mắng thầm trái tim của mình.Thấy Tiểu Phong chỉ cúi gằm mặt xuống mặt đát mà không trả lời mình, Gia Kiệt kiên nhẫn hỏi lại:
-Sao không trả lời?
-Hả?Gì cơ?À, chuyện đó….tôi…à mà không có gì_Tiểu Phong ấp úng rồi lách qua người Gia Kiệt, bước nhanh về phía sau trường.Nhưng đi được vài bước, cô khựng lại, không quay mặt lại, cô lên tiếng:
-Anh rửa mặt nhanh đi rồi về lều nhé!Tôi đi tập hợp mọi người.
6h05′:
-Anh có thấy mọi người không?_Tiểu Phong lo lắng hỏi khi thấy Gia Kiệt tiến đến
-Không.Có chuyện gì vậy?
-Lều của họ không có ở đây.Tôi gọi điện cũng không ai bắt máy
-Hay là họ ra xe chờ sẵn
-Chắc là vậy.Thôi thu dọn lều trại rồi ra xe thôi_Tiểu Phong giục
Lát sau họ ra đến nới đỗ xe của họ:
-Không có.Chỉ còn lại một chiếc xe của chúng tôi.Rốt cuộc thì họ đi đâu nhỉ?_Tiểu Phong thắc mắc, đồng thời cô cũng căm thấy lo lắng cho bạn cô.Cô sợ họ xảy ra chuyện gì.
-Để tôi gọi cho bạn tôi xem sao._Gia Kiệt nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho từng người bạn của cậu, những chẳng ai bắt máy
-Sao rồi?_Tiểu Phong hỏi khi thấy Gia Kiệt cất điện thoại
-Họ không bắt máy_Gia Kiệt trả lời.Liền lúc đó, điện thoại của Tiểu Phong có tin nhắn, cô vội mở máy lên xem.
-Tin nhắn của ai vậy?_Gia Kiệt hỏi
-Tiểu Tuyết.Nó bảo ,bạn cậu và bạn tôi đã về nhà an toàn.Chúng ta cứ về đi.Xe để đó_Tiểu Phong chỉ vào chiếc xe
-Vậy thì lên thôi_Gia Kiệt nhất đồ lên xe.Thế là họ ra về. “Tiểu Tuyết, Tiểu Vy, cả Tiểu Đan nữa, các cậu thật quá đáng.Về mà không gọi người ta dậy.Lại con…ôi huyết áp của mình lên mất.Các cậu hãy đợi đấy.Đồ đáng ghét”_Tiểu Phong tự nói với lòng mình khi đang trên đường về nhà.
-Tiểu Tuyết,Tiểu Vy, Tiểu Đan các cậu đâu rồi?_Tiểu Phong vừa bước vào nhà đã lớn tiếng gọi
-Tiểu Phong, con về rồi à?_Bà Thái đi từ trên cầu thang xuống hỏi
-Vâng.Các bạn của con chưa về sao ạ?_Tiểu Phong lễ phép hỏi
-À, các bạn con về rồi nhưng lại đi rồi.Các bạn con bảo con cứ ăn tối rồi đi ngủ đi, hôm nay các bạn con sẽ không về đâu, nếu con muốn tìm thì sáng mai gặp tại trường_Bà Thái nhẹ nhàng truyền đạt lại lời của Tiểu Tuyết
-Vâng, con biết rồi ạ_Tiểu Phong xị mặt xách hành lí về phòng.Về đến phong vừa thay quần áo, cô vừa lẩm bẩm:
-Các cậu được lắm.Biết mình sẽ nổi giận lôi đình nên trốn ra ngoài ngủ luôn.Gọi điện thì không chịu bắt máy.Các cậu cứ đợi đó, mai đến trường tớ sẽ cho các cậu một trận
7h sáng, tại Royal:
-Cô ấy là ai thế nhỉ?_Nam sinh 1 nói
-Ôi!Cô ấy trông thật xinh đẹp.Đẹp hơn cả hoa khôi trường mình nữa_Nam sinh 2 trầm trồ
-Ai đẹp hơn tôi vậy?_Lí Tố Tâm từ đâu xuất hiện, đưa con mắt nãy lửa về phía đám nam sinh vừa rồi hỏi
-Á..ừm..chào cậu.._Đám nam sinh ấp úng.cái nhìn của Tố Tâm khiến họ rùng mình, thật đáng sợ!
-Tôi hỏi ai đẹp hơn tôi?_Tố Tâm gằn từng chữ hỏi lại
-Là…là cô ấy.._Đám nam sinh nuốt nước bọt, mặt tái mét chỉ về phía Tiểu Phong.Họ chắc mẩm:phen này chắc Tiểu Phong sẽ không xong rồi.Thể nào cô chủ của tập đoàn LYM* lừng danh sẽ không để yên cho kẻ đã cướp đi cái danh hiệu hoa khôi mà bấy lâu nay cô vẫn kiêu căng chiếm giữ.
Nghe vậy, Tố Tâm với đôi mắt trừng trừng nảy lửa tiến về phía Tiểu Phong:
-Này, cô là ai mà dám vào đây vậy ?Lại còn mặc đồng phục nam sinh của trường này nữa chứ._Tố Tâm ra giọng giễu cợt
-Hỏi ai vậy?Tôi à?_Tiểu Phong dừng lại, nhìn xung quanh:mọi người đổ cái ánh mắt lo lắng về phía cô, một số nữ sinh thì tỏ ra vô cùng thích thú, và cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại trên người của Tố Tâm, thấy cô ta cứ trừng trừng nhìn minh, Tiểu Phong nhíu mày hỏi
-Cô mù à?Không hỏi cô chẳng lẽ tôi tự hỏi chính mình?_Tố Tâm tức giận quát
-Này cô!_Tiểu Phong lịch sự lên tiếng
-Gì?_Tố Tâm hậm hực
-Cô là cái quái gì mà quát vào mặt tôi như thế hả?Tôi là ai liên quan gì đến cô?Tôi mặc đồ nam sinh của trường này thì làm sao chứ? Trái Đất sẽ ngừng quay à?_Tiểu Phong bực mình quát thẳng vào mặt Tố Tâm, khiến cô nàng trong phút chốc sửng sốt.Các nam sinh đứng vây quanh thì vô cùng ngạc nhiên, các nữ sinh lâu nay đi theo kè kè sau lưng Tố Tâm cũng sửng sốt không kém, số nữ sinh còn lại thì tỏ ra vô cùng hả hê khi thấy Tố Tâm bị một học sinh lạ quát tháo vào mặt vì bấy lâu này Tố Tâm vẫn luôn kiêu căng, tự đắc, luôn bắt nạt và coi thường họ.
Sau vài giây “hấp thụ” hết lời nói của Tiểu Phong:
-Cô..cô..cô được lắm.Hãy đợi đấy.Hừ_Máu sôi của Tô Tâm đang dâng trào, cô tức giận lên tiếng
-Đợi thì đợi_Tiểu Phong “hiên ngang” trả lời
Tố Tâm giậm mạnh chân bước thẳng về phòng học của mình.Cô thề rằng cô sẽ trả thù Tiểu Phong, cô sẽ khiến cho Tiểu Phong phải cầu xin cô tha thứ và phải bẻ mặt trước mọi người.Hãy đợi đấy.
Còn Tiểu Phong, sau khi nhìn Tố Tâm đi khuất, cô cũng bước nhanh về phòng học của mình vì cô còn phải tìm các bạn của mình để “tính sổ”.
“Các cậu ấy vẫn chưa đến sao?.Sao hôm nay họ đến trễ vậy.Cũng gần vào học rồi còn gì?Hay là sợ mình nên cố tình đi trễ”_Tiểu Phong vừa ngồi xuống vừa suy nghĩ.
-Cô ấy là ai vậy nhỉ?_nam sinh một hỏi
-Chắc là học sinh mới_Nam sinh 2 xì xào
-Ê, cô ấy lúc nãy ở dưới sân trường dám quát vào mặt hoa khôi trường mình đấy?_NS 3 nói
-Gan vậy luôn à?_NS 4 hỏi
-Ôi, cô ấy còn đẹp hơn cả hoa khôi trường mình nữa_Ns 1 nói
-Ôi điên quá!_Tiểu Phong bực bội hét lên rồi gục đầu xuống bàn, ánh mắt ánh lên sự mệt mỏi.Lí do là tối qua do mãi nghĩ về chuyện chiều hôm qua:Lúc cô ở cùng Gia Kiệt…nên không ngủ được.Hậu quả là bây giờ cô cảm thấy cực kì buồn ngủ:
-Cậu mệt ở đâu à?_Tiếng một chàng trai vang lên, nghe giọng thì có lẽ cậu ta đang hết sức lo lắng cho Tiểu Phong.Nghe thấy giọng nói phát ra từ chỗ mình,Tiểu Phong từ từ nhấc cái đầu nặng trịch dậy,khẽ thở dài:”Cái tên đáng ghét nào vậy không biết.Đã mệt gần chết rồi còn làm phiền, muốn cho hắn một chiếc dép quá!”_Suy nghĩ hiện tại của Tiểu Phong.Vừa ngẩng đầu lên thì:
-Sao trông cậu có vẻ mệt vậy?_Người con trai lo lắng
-Tránh xa tôi ra.Bực mình quá đi.Tại cậu mà ra đó._Tiểu Phong gắt rồi tiếp tục gục mặt xuống bàn
-Tại..tại tôi?Tôi có làm gì đâu?_Người con trai lúng túng
-Ôi bực mình quá.Châu Gia Kiệt, cậu mà không biến đi thì tôi cho cậu ăn dép ngay bây giờ đó.Tránh ra_Tiểu Phong quát
-Nhưng tôi có làm gì đâu cơ chứ._Gia Kiệt méo mó mặt mày hỏi lại
-Ôi trời ơi.Con điên lên quá!_Tiểu Phong ôm đầu hét lên
-Có chuyện gì khiến bạn tôi nổi điên lên vậy?_Tiểu Tuyết vừa bước vào lớp liền hỏi
-Cô ấy là ai vậy nhỉ?_Ns 4 hỏi
-Trời ơi, ông trời quả thật công bằng, đầu học kì II thì ban cho lớp mình hai nàng công chúa vô cùng xinh đẹp rồi, cuối học kì lại ban cho thêm hai học sinh nữ đẹp hơn cả hoa khôi trường mình nữa_Ns 2 long lanh nhìn nhóm của Tiểu Phong nói
-Ha Ha_Tiểu Đan nghe thấy những lời đó vội bật cười nghiêng ngã.”Phải diễn tả tên đó ra sao nhỉ?Một chữ thôi:Sến!”_Tiểu Đan vừa nghĩ vừa ôm bụng cười
Tiểu Vy cũng tũm tĩm mỉm cười, cô lắc đầu ngao ngán, cũng giống như Tiểu Đan, trong cô cũng dành cho Ns vừa rồi 4 chữ:Sến hơn con hến!Trong khi đó:
-Cái giọng này quen quen_Tiểu Phong lẩm bẩm
-Mới một đêm không gặp mà cậu quên giọng cuả Tiểu Tuyết luôn à?_Tiểu Vy nhí nhảnh hỏi
-Cuối cùng cậu cũng đến rồi.Đi theo tớ nhanh._Tiểu Phong ngẩng đầu lên, đứng nhanh dậy, lách qua người Gia Kiệt tiến về Tiểu Tuyết nói-Cả các cậu nữa.
-Khoan.Hình như ông trời không giúp cậu rồi._Tiểu Tuyết nắm lấy cánh tay của Tiểu Phong giữ lại rồi nhìn cô, nhún nhẹ vai nở nụ cười bán nguyệt như mọi ngày.Sau cái nhún vai cùng với cái nụ cười bí ẩn của Tiểu Tuyết,tiếng trống vào học vang lên:
-Trời ơi.Tức chết đi mất_Tiểu Phong gào lên rồi giậm mạnh chân về lại chỗ ngồi.Tiểu Tuyết cùng Tiểu Đan và Tiểu Vy cũng nhanh chóng về đúng vị trí của mình.3′ sau, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp. nhẹ đặt cặp xuống bàn giáo viên, cô mỉm cười tiến xuống giữa lớp:
-Chào cô ạ_Tất cả học sinh dưới lớp đứng dậy lễ phép chào cô
-Chào cả lớp.Các em ngồi xuống đi_Cô giáo chủ nhiệm(CGCN) khẽ nói
Cả lớp nhanh chóng ngồi xuống:
-Đã có thông báo về điểm thi rồi.Các em đã xem chưa?
-Rồi ạ_Tát cả học sinh trong lớp đồng thanh
-Trước tiên cô rất vui vì lớp ta đã rất cố gắng trong kì thi qua…
Bốp!Bốp!_Tiengs vỗ tay vang lên
-Theo kết quả của bảng xếp hạng về thành tích:Hạo Thiên, Gia Kiệt, Anh Khang, Thiên Lâm,Hàn Phong à không từ bây giờ cô phải gọi em là Hàn Tuyết chứ nhỉ?_Cô giáo nhìn Tiểu Tuyết nhẹ nhàng hỏi
-Sao cũng được, thưa cô_Tiểu Tuyết đáp
-Vậy cô gọi em là Hàn Tuyết nhé!Tên em rất hay nhưng…
-Hơi lạnh phải không ạ?
-Ừm_cô giáo gật đầu
-Ủa, bạn ấy là Hàn Phong à cô?_Lớp trưởng lớp 12A1 Đứng dậy lễ pháp hỏi
-Ừ
-Vậy…_Hs 1 ngập ngừng
-Bạn ấy là nữ cải trang nam, cả Tiểu Phong cũng vậy.Cô mới biết chuyện đó vào sáng nay.Cô hơi bất ngờ, chắc các em cũng vậy.
-Vâng ạ_cả lớp đồng thanh
-À, đúng rôi.Cô muốn biết lí do các em quay trở lại hình dạng đúng của mình.Ý cô là sao các em lại trở lại hình dạng là một bạn nữ.
-Em nghĩ là cũng gần cuối năm rồi, cũng nên cho các bạn biết với lại sớm muốn thì bọn em cũng bị lộ thôi nên…
-Cô hiểu rồi.Ta quay lại với việc cô nói lúc nãy nhé!_Cô nhìn cả lớp nói
-Vâng ạ_Cả lớp đáp
-Theo kết quả của bảng xếp hạng về thành tích:Hạo Thiên, Gia Kiệt, Anh Khang, Thiên Lâm,Hàn Tuyết, Tiểu Phong, Tiểu Vy và Tiểu Đan đồng hạng.Tất cả các em đều đạt điểm cao nhất khối 12 nói riêng và toàn trường nói chung.Cả lớp cho các bạn một tràng vỗ tay nào!
Bốp!Bốp!_Tiếng vỗ tay lại vang lên
-Đứng thứ hai là Lớp trưởng lớp ta, thứ ba là…bla..bla…và thứ 10 là bạn Lý Tố Tâm.Tiếp thao, cô sẽ phổ biến hoạt động cuối năm nhà trường dành cho chúng ta…
-Lại tổ chức văn nghẹ phải không cô?_HS 1 lên tiếng
-Ừ.Mỗi lớp sẽ chuẩn bị 1 tiết mục thật hoành tráng.Riêng lớp 12, mỗi lớp sẽ chuẩn bị hai tiết mục.Ngoài ra, các cá nhân,các nhóm, các tổ của mỗi lớp có thể đăng kí thêm các tiết mục khác để làm phong phú cho buổi văn nghệ của trường…
-Một người, hai người, ba người hay bốn người đăng kí cùng biểu diễn một tiết mục đều được phải không cô?_Tiểu Đan hỏi
-Ừ.Đều được.
-Vậy nếu như cùng là bốn người đó biểu diễn hai, 3 tiết mục có được không cô?_Tiểu Vy hỏi
-Được chứ!
-Vậy cô cho chúng em,Hàn Tuyết và Tiểu Phong đăng kí 3 tiết mục ạ_Tiểu Vy và Tiểu Đan nhìn nhau đồng thanh
-Nè, tớ không tham gia đâu nhé!_Tiểu Phong kéo tay Tiểu đan khẽ thì thầm vào tai bạn
-Tớ không biết.Cậu nhất định phải tham gia_Tiểu Đan nghiêm giọng nói
-Các em chắc chứ?_Cô giáo hỏi
-Vâng…_Tiểu Đan định nói nhưng Tiểu Phong nhanh nhảu cắt ngang
-Để bon em suy nghĩ đã cô ạ
-Vậy thì các em cứ bàn lại với nhau đi nhé!
-Cô ơi, bọn em…ưm…ưm.._Tiểu Vy điịnh nói với cô là bọn em đã quyết định là sẽ biểu diễn nhưng Tiểu Phong nhanh chóng bịt miệng ban mình lại
-Hì, cô ơi, cô cho bọn em ra ngoài hội ý nhé!_Tiểu Phong cười nói
-Ừ, vậy cũng được_Cô giáo cười trả lời, vừa nói cô vừa lắc đầu ngán ngẫm với cái sự hồn nhiên của nhóm Tiểu Phong
-Cậu điên à?Ai biểu diễn mà đăng kí lần ba tiết mục vậy?_Tiểu Phong quát lên
-Bốn bọn mình chứ ai_Tiểu Đan hồn nhiên nói
-Mình không biểu diễn đâu_Tiểu Tuyết lên tiếng
-Tiểu Tuyết ơi!Tiểu Tuyết à.Năn nỉ cậu đấy,tham gia đi mà.Vì bọn mình nha!Tham gia đi mà.Xin cậu đấy_Tiểu Vy giở giọng năn nỉ
-Không
-Tham gia đi mà.Cậu mà không tham gia thì nhóm bọn mình sẽ thiếu một người đấy, nhóm mình sẽ không hoàn hảo….
-Tớ cũng không tham gia đâu_Tiểu Phong nói
-Trời ơi!Tiểu Phong thân mến!Bạn hiền của tớ, tham gia đi mà, đi màaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!Năm nỉ, năn nỉ đó_Tiểu Đan cũng giở cái giọng năn nỉ ra
-Đừng đem cái giọng đó ra nói chuyện với tớ.Tớ không tham gia đâu_Tiểu Phong đáp lại
-Đi mà, Tiểu Phong, Tiểu Phong thân yêu,Tiểu Phong yêu quý, năm nỉ cậu đó_Tiểu Vy cũng hùa vào nài nỉ
-Thôi được rồi. Các cậu làm tớ nỏi hết da gà lên rồi này….
-Ôi, cảm ơn cậu quá.Cậu thật là dễ dụ…ha ha_Tiểu Vy cười lớn
-Ai bảo là tớ dễ dụ.Tớ đã nói xong đâu.Tớ sẽ đồng ý tham gia với điều kiện….
-Hả?Trời ơi là trời.._TiểuVy ôm đầu “Hối Hận”: Đáng ra cô không nên nói ra từ dễ dụ chứ..hu hu
-Khi nào các cậu thuyết phục được Tiểu Tuyết thì tớ sẽ tham gia
-Cái gì?_Tiểu Vy hét lên
-Trời ơi.Cậu có biết là Tiểu Tuyết có một tấm lòng thép, trái tim là một tảng băng và ý chí thì cực kì sắt đá không hả?Cậu bảo bọn tớ đi thuyết phục cô ấy,có mà đến sáng mai cũng chưa thuyết phục xong._Tiểu Đan mếu máo
-Biết thế sao hai cậu còn tự đăng kí những 3 tiết mục làm cái gì?_Tiểu Tuyết hỏi
-Hu hu, lần này thôi, được không?Dù sao năm nay là năm cuối cấp mà, cậu chỉ cần tham gia hai tiết mục thôi, được hơm?Năn nỉ, năn nỉ đó!Đi đi mà!Nha nhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa_Tiểu Vy nài nỉ
-Tớ có nên đồng…..
-Tất nhiên có có.Đồng ý đi mà.Không là tớ khóc đấy_Tiểu Vy đột nhiên nghiêm mặt
-Khóc thì liên quan gì đến tớ?_Tiểu Tuyết nhíu mày
-Tiểu Tuyết nè!
-Gì?
-Cậu là người rất giữ lời hứa phải không?
-Dĩ nhiên
-Tớ nhớ là có người từng nói:Là sẽ không để ai làm cho bạn mình phải khóc?Phải không nhỉ?_Tiểu Vy dò hỏi
-Ờ..thì…thôi được rồi.Là tớ, tớ từng nói như thế.Tớ đồng ý tham gia là được chứ gì?Một tiết mục thôi nhé
-Hu hu tớ khóc đây
-Được rồi.Hai tiết mục thì hai tiết mục, phiền quá đi_Tiểu Tuyết giận dỗi rời khỏi sân thượng bước về phòng học của mình
-Ha ha.Bây giờ thì tớ mới biết là mình thật là lợi hại_Tiểu Vy cười đắc ý
-Tớ chịu thua cậu rồi đấy_Tiểu Phong lắc đầu.Cả lũ cùng nhau về phòng học
-Cô ơi, bọn em đăng kí 2 tiết mục ạ_Tiểu Vy trình bày
-Không biểu diễn 3 tiết mục nữa à?-Cô giáo chủ nhiệm cười hỏi
-Không ạ.Lúc đầu em nghĩ là nên biễu diễn 3 tiết mục nhưng giờ thống nhất lấy hai tiết mục thôi cô
-Ừ, được rồi.Em đã chọn được hình thức của tiết mục chưa?
-Rồi ạ.Một tiết mục hát nhóm 4 người bài :Why Are You Being Like This và một tiết mục hát bài :I Cry nhạc việt ấy cô à.
-Ừm
-À cô ơi, cô ghi cho bọn em thêm một tiết mục nữa nhé.Cũng hát luôn cô, bài lá thư gửi thầy ạ!
-Ừm.Cô rất hoan nghênh tinh thần của các em.
-Cảm ơn cô ạ…
Tùng !Tùng!_Tiếng trống hết tiết vang lên.Tiểu Vy chào cô rồi nhanh chóng bước về chỗ của mình.Đợi cô rời khỏi lớp, cô nhanh chóng quay xuống bàn của Tiểu Tuyết:
-Cậu và Tiểu Phong tham gia 3 tiết mục nhé!
-Lúc nãy cậu bảo chỉ tham gia hai tiết mục thôi mà_Tiểu Tuyết nói
-Ừ, thì tớ định đăng kí hai tiết mục rồi, nhưng đột nhiên ngước lên nhìn cô mới nhớ.Chúng ta phải có một tiết mục để cảm ơn các thầy cô chứ?
-Haiz, cậu thật là….tớ sẽ tham gia tiết mục đó.Còn cậu?_Tiểu Tuyết quay sang tiểu Phong hỏi
-Chắc là tớ cũng sẽ tham gia.Tiết mục thứ nhất là gì?
-Cùng hát bài:Why Are You Being Like This mà T-ARA từng biễu diễn.Ở tiết mục thứ hai, chúng ta cùng hát bài I Cry mà ca sĩ Khổng Tú Quỳnh từng hát.Còn tiết mục thứ 3 là bài :Lá thư gửi thầy.
-Trang phục thì sao?_Tiểu Phong hỏi
-Tớ sẽ thiết kế_Tiểu Tuyết đáp-Tiểu Phong, cậu chuẩn bị các dụng cụ biểu diễn cho tiết mục thứ 3 nhé!
-Cậu muốn chúng ta sẽ tự chơi các dụng cụ âm nhạc trong tiết mục đó?
-Ừ_Tiểu Tuyết trả lời
-Ok.Tớ sẽ chơi trống, Tiểu Đan hát, cậu thì ghi ta điện nhé, còn Tiểu Vy thì chơi piano.Được chứ?
-Tớ không có ý kiến_Tiểu Đan và Tiểu Vy đồng thanh
-Me too_Tiểu Tuyết trả lời
-Về vũ đạo thì sao?_Tiểu Tuyết hỏi
-Tớ nghĩ là phần vũ đạo hãy dành cho tiết mục thứ nhất_Tiểu Phong nêu ý kiến của mình
-Được đó_Tiểu Đan hồ hởi
-Quyết định vậy đi_Tiểu Vy nói
-Ôi, chờ mãi cuối cùng ngày này cũng đến_Tiểu Vy reo lên
-Haiz, cậu lúc nào cũng vậy.Nhí nha nhí nhảnh như trẻ con ấy.Lên lấy quần áo rồi đến Salon trang điểm để còn đến trường cho kịp buổi diễn_Tiểu Phong giục
-Biết rồi.Mà Tiểu Tuyết này!
-Gì?
-Áo quần cậu thiết kế tuyệt lắm!
-Tiểu Vy nói đúng đấy.Nó rất đẹp!_Tiểu Đan chen vào
-Cảm ơn.Tớ lấy ý tưởng từ những bộ đồng phục đi học của học sinh cấp III Hàn Quốc đấy.Còn cái bộ dành cho tiết mục thứ nhất thì lấy ý tưởng từ bộ trang phục biễu diễn bài Why Are You Being Like This của T-ARA nhưng biến tấu đi nhiều.
-Thảo nào tớ thấy có cái gì đó giống_Tiểu Đan vuốt cằm nói
-Hì, thôi nhanh nào, còn 1h nữa thôi đấy_Tiểu Tuyết nhắc nhở
-Rồi, biết rồi.Đi nào Tiểu Đan _Tiểu Vy nói
-Dụng cụ có hết rồi chứ?_Tiểu Tuyết quay sang Tiểu Phong hỏi
-Ừ.Tất cả đã sẵn sàng_Tiểu Phong trả lời
-Xong rồi, chúng ta đi thôi_Tiểu Vy cùng Tiểu Đan bước từ trên cầu thang xuống nói
23h, tại Royal:
-Ôi!Mệt muốn chết đi được_Tiểu Vy vừa lau mồ hôi vừa nói
-Ai bảo các cậu đăng kí cho nhiều tiết mục_Tiểu Phong quở trách
-Các cậu có thấy gì không?-Tiểu Tuyết chợt hỏi
-Gì cơ?_Tiểu Đan nhíu mày
-Thay áo quần nhanh lên.Chắc họ đang đợi_Tiểu Tuyết nói
-Ai đợi cơ?_Tiểu Vy khó hiểu
-Nhanh nào_Tiểu Tuyết phớt lờ câu hỏi của bạn mỉm cười nói
-Ô!Đây có phải là phu nhân của tập đoàn máy tính “The Black” không nhỉ?
-Ồ vâng, bà cũng ở đây sao?
-Vâng, chắc đây là cậu ấm nhỉ?
-Đúng vậy.Nào chào Châu Lệ Quyên phu nhân đi con,bà ấy là phó chủ tịch của tập đoàn nội thất+đá quý nổi tiếng thế giới “Julia”
-Xin chào, cháu là Trịnh Hạo Thiên.Rất vui được gặp bác
-Ta cũng rất vui được gặp cháu
-Sao con bé vẫn chưa ra nhỉ?_Một người phụ nữ(1) mang vẻ đẹp cao sang lẫm bẫm
-Chúng chưa ra à?_Hai người phụ nữ khác hỏi phu nhân Châu
-Chưa_Người phụ nữ (1)lúc nãy trả lời
-Mẹ_Tiểu Đan mừng rỡ ôm lấy một trong hai người phụ nữ vừa rồi
-Ôi, con gái yêu.Mẹ nhớ con quá!_Người phụ nữ ôm chùm lấy con mình vuốt ve
-Chào các cô ạ_Tiểu Tuyết lễ phép
-Chào cháu_ba người phụ nữ cười đáp
-Ta nhớ con quá!_Châu phu nhân mỉm cười ôm lấy Tiểu Tuyết
-Con cũng vậy.Mẹ khỏe chứ ạ?_Tiểu Tuyết cười ôm lấy mẹ
-Chuyện này là…._Thiên Lâm sững sốt
-Thiên Lâm, giới thiệu với anh đây là mẹ em:Phu nhân của tập đoàn”Pink Angel” nổi tiếng
-Ý em là tập đoàn thời trang nổi tiếng thế giới….
-Ừm_Tiểu Đan mỉm cười gật đầu
-Chào, chào bác_Thiên Lâm càng sững sốt hơn.Cậu thật không ngờ Tiểu Đan là một trong hai vị tiểu thư của tập đoàn “Pink Angel”
-Đây là mẹ anh phải không?_Tiểu Đan hỏi
-Ừm
-Chào bác, cháu là Hoàng Linh Đan.Rất vui được làm quen với bác!
-Ta cũng rất vui được gặp con.Trông con thật xinh đẹp.Con là bạn gái của Thiên Lâm?
-Vâ…vâng ạ_Tiểu Đan e thẹn
-Tôi không ngờ đấy!_Hạo Thiên nhìn Tiểu Tuyết nói
-Anh ngạc nhiên?
-Ừ, rất nhiều.Trong hồ sơ nhập học của cô điền là bố mẹ làm kinh doanh ở Mĩ, không ngờ…
-Thì đúng là bố mẹ tôi làm kinh doanh mà.
-Nhưng gia thế thì không hề tầm thường
-Vậy sao?
-Ừm.
Tiểu Tuyết không nói gì thêm cô khẽ mỉm cười.Vài phút sau cô lên tiếng:
-Cháu nghĩ là các phu nhân nên đi đến đâu đó ngồi nói chuyện
-Ừ, con nói phải.Các phu nhân thấy thế nào?_Châu phu nhân quay sang mọi người hỏi
Mọi người cùng gật đầu rồi họ kéo nhau ra xe.
(Snow xin phép giới thiệu thân phận cao quý của nhóm Tiểu Phong nhé!
-Vương Hàn Tuyết: là cô chủ duy nhất của tập đoàn nội thất+đá quý nổi tiếng thế giới “Julia”_1 in 5 tập đoàn nội thất cũng như đá quý lớn nhất thế giới.Là con 1.
-Đinh Tiểu Phong: là nhị tiểu thư của tập đoàn The Windy_1 in 5 tập đoàn nước hoa lớn nhất thế giới.Tiểu Phong có một anh trai cả
-Triểu Bảo Vy: là nhị công chúa lá ngọc cành vàng của bố mẹ Tiểu Vy_chủ nhân tập đoàn giày thời trang ” The Sun”_1 in 5 tập đoàn giày dép lớn nhất thế giới.Khác với Tiểu Phong, Tiểu Vy có một chị gái
-Hoàng Linh Đan: Là đại tiểu thư của tập đoàn thời trang lớn tầm thế giới:” The Angel”.Tiểu Đan có một người em trai)