Tôi gặp Quang lần đầu tiên vào một buổi chiều đầu thu. Hôm ấy nắng đã tàn gần hết, nhàn nhạt màu, mỏng manh rơi xuống mặt đất. Tôi đang trên đường từ trường về nhà, vừa mới nhảy xuống xe buýt, băng qua công viên nằm gữa trạm dừng và nhà mình. Đây là con đường tắt tôi vẫn thường hay dùng. Dù chỉ tiết kiệm vài phút thôi so với đi vòng qua công viên nhưng tôi vẫn thích đi tắt như thế. Nắng rọi qua tán cây làm những cái bóng đổ xuống mặt đất. Tôi sải bước dài qua chúng, với những cái bóng to hơn, tôi nhảy từng bước như trẻ con chơi nhảy lò cò.
Tôi chạy ngang qua chính giữa công viên, khu trun tâm không cây cối mà có mà có sân nhỏ cho bọn trẻ con với cầu tuột, bập bênh, xích đu… Và ở đó, tôi nhìn thấy một chàng trai đang ngồi trên chiếc cầu tuột màu đỏ, tay cho vào túi áo hoodie màu xám tro. Trông thư thái và tự do. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang tối dần. Không hiểu sao hình ảnh ấy gợi lên cảm giác cô đơn khiến người khác chạnh lòng, nên tôi dừng lại một tích tắc để nhìn cậu ấy. Như nhận ra có người nhìn mình, đột ngột, cậu ta cũi xuống, nhưng chiếc mũ chùm kín đầu và ánh sáng yếu ớt jhieens tôi không nhìn thấy rõ mặt. Bị phát hiện đang nhìn trộm, tôi vẫn không tỏ vẻ hoảng hốt, cứ giả vờ không biết gì và tiếp tục sải những bước dài băng qua hàng cây còn lại. Hình ảnh chàng trai ấy chỉ tồn tại trong suy nghĩ của tôi ở tích tắc đó mà thôi.
Và rồi hình ảnh ấy trở lại. Vài hôm sau đó, tôi vẫn đi đường tắt băng qua công viên để vầ nhà sau khi ta buổi học thêm. Trời đã tối, những hàng cây cao che gần hết ngọn đèn đường bên ngoài và chẳng còn ai khiến công viên có vẻ âm u, đáng sợ, kể cả những tán cây xanh vốn rất đáng yêu vào ban trưa. Vốn là đứa chỉ giỏi tưởng tượng những thứ vớ vẩn, nhưng lần này, tôi cảm nhận rõ, thực sự có ai đó đi sau lưng mình. Tôi đi chậm, người đó đi chậm. Tôi rảo bước nhanh hơn thì người đó cũng đi nhanh hơn. Ngay khi tôi định co giò bỏ chạy thì nghe một tiếng hét ở đằng sau và tiếng bước chân chạy ngược lại, càng lúc càng xa dần.
Tôi ngẩn ra chẳng hiểu chuyện gì thì cậu ấy xuất hiện. Chàng trai ở cây cầu tuột màu đỏ đứng ngay trước đứng ngay trước mặt tôi vài bước, tay vẫn cho vào áo khoác hoodie màu xám tro, như đã đợi tôi ở đó. Không còn trùm mũ che đầu nữa nên tôi nhìn rõ được những đường nét xương và đôi mắt màu nâu của cậu ấy. Cậu ấy vẫy tay kêu tôi lại gần. Chẳng hiểu sao, dù chẳng biết cậu ta là ai, tôi vẫn cảm thấy yên tâm kỳ lạ nên bình thản bước đến.
- Bạn này, con gái sao đi vào công viên một minhg lúc tói thế? Nhuy hiểm lắm đó. Nhỡ may gặp cướp hoặc xin đểu thì phải làm thế nào?
- Nhà mình bên kia công viên nên mình định đi đường tắt đó mà.
- Băng qua kia là tới phải không? Để tôi đi cùng nhé?
Thế là cậu ấy đưa tôi băng qua hàng cây, đến chỗ có đèn đường sáng sủa và an toàn. Tôi chỉ cần sang đường là về đến nhà. Cậu ấy quay ngược lại và bỏ đi. Có lẽ nhà cậu ấy ở bên kia công viên. Tôi nói vội vàng.
- Cậu cũng về nhà đi nhé, trộm cướp và xin đểu cũng không có tha cho con trai đâu.
Cậu ta không quay đầu lại, chỉ đưa tay vẫy vẫy vài cái như muốn nói tạm biệt. Tôi chỉ kịp hỏi tên cậu ấy, và nghe đáp lại một từ ngắn gọn, không to lắm, nhưng dường như vang rất xa: “Quang”.
Hôm sau, tôi ghé công viên vào tầm chiều, khi trời còn sáng, và vẫn thấy Quang ngồi trên chiếc cầu tuột màu đỏ, ngửa mặt ngắm bầu trời. Tôi cất tiếng chào. Cậu ấy quay đầu lại, và mỉm cười. Khác hẳn vẻ lạnh lùng trước đó, nụ cười này dịu dàng như mùa thu làm tôi bất giác cũng mỉm cười theo. Từ đó, chúng tôi trở thành bạn. Mỗi chiều tan học về sớm, tôi sẽ ghé qua đó một chút. Có lúc, cậu ấy nhẹ nhàng trượt xuống khỏi chiếc cầu tuột; có lúc, tôi trèo lên ngồi cùng. Chúng tôi chỉ nói những câu chuyện không đầu không cuối, và ngắm bầu trời. Buổi tối, nếu tôi đi đâu về hơi muộn một chút, cậu ấy sẽ đợi để đi cùng tôi.
Khi ấy, tôi chẳng biết, người bạn mới quen của mình là một người khác biệt. Thật sự rất khác biệt.
***
Tôi chưa bao giờ nắm tay Quang. Vì chẳng có lý do gì để làm thế. Dù những lúc ở bên cậu ấy rất vui, những khi có cậu ấy đưa về, tôi rất an tâm. Nhưng chỉ vậy thôi. Chẳng có cảm xúc rĩ ràng nào để có thể dễ dàng gọi tên.
Lần đầu tôi nắm tay Quang là khi cả hai tuột xuống cây cầu tuột màu đỏ để về nhà. Cậu ấy trượt xuống trước. Tôi trượt xuống sau. Nhưng chẳng hiểu sao lúc đứng dậy, tôi lại lọng choạng nên vội nắm lấy tay cậu ấy để giữ thăng bằng. Những ngón tay của tôi xuyên qua bàn tay cậu ấy. Và tôi ngã. Tôi ngồi yên bất động trên nền đất một lúc, không tin vào những gì vừa diễn ra. Cảm giác lạnh buốt vẫn còn đọng lại trên những ngón tay. Chợt nhớ ra, Quang luốn giữ một khoảng cách an toàn để nếu có vô tình, tôi cũng không chạm vào cậu ấy được. Và như thế, bí mật của cậu ấy sẽ được giữ kín.
Quang không kéo tôi đứng dậy, mà nếu muốn, cậu ấy cũng không thể. Cậu nhìn tôi bẳng đôi mắt buồn mênh mang đến nỗi nếu cìn nhìn nữa, tôi sẽ rơi sâu vào đó mất. Nên rôi tránh nhìn, và tự đứng dậy.
Mãi một lúc, tôi mới hỏi, dù gần như đã đoán được câu trả lời.
- Quang, cậu là gì?
- Tớ là một người không còn sống nữa.
- Cậu là ma à?
- Ừ.
Chúng tôi không nói lời nào trong suốt quãng đường băng qua hàng cây để về nhà. Khi đến bên kia đường, tôi mới nói, dù giọng hơi run.
- Mai tớ lại đến nhé?
Quang ngạc nhiên.
- Cậu không sợ à?
Tôi nghiêng đầu, suy nghĩ và trả lời rất thành thật.
- Tớ rất sợ xem phim kinh dị. Khi nãy tớ cũng sợ. Nhưng nãy giờ tớ đã suy nghĩ, và thấy trước đây hay bây giờ cậu vẫn là ma. Trước đây mọi thứ ổn thì tại sao bây giờ lại không? Thế là tớ không cảm thấy sợ nữa. Chỉ vậy thôi.
Quang hé môi cười. Những tia nắng cuối cũng đã tắt trên những tán cây nhưng có cảm giác nắng vẫn còn đọng lại ở xung quanh nụ cười ấy. Tôi vẫy tay chào tạm biệt.
Đôi khi nghĩ lại, tôi nhận ra rằng nếu như không có cái nắm tay ấy thì mọi thứ giữa chúng tôi sẽ chẳng khác đi sau đó. Nếu như thời gia quay ngược và được lựa chọn lại, tôi có chọn nắm tay cậu ấy không? Và rồi tự cảm thấy buồn mênh mang khi nhận ra mình sẽ vẫn chọn như thế, dù cho chọn lại bao nhiêu lần.
Chương 22
Quang không nhớ tại sao cậu ấy lại ở công viên này, và đã ở đây bao lâu rồi. Cậu ấy chỉ biết giống như đang ngủ rồi giật mình tỉnh thức giấc thì đã thấy mình ở đây. Chẳng ai nhìn thấy, chẳng ai trò chuyện nên hằng ngày chỉ biết ngửa mặt ngắm mây và hy vọng mình cũng có thể lửng lơ, tự do như thế. Chỉ có mình tôi đã thấy cậu ấy. Vì thế, hôm đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ấy đã rất ngạc nhiên. Quang cong kẻ thêm một bí mật rằng, hôm tôi biết tên cậu ấy lần đầu, thật sự có một người xấu đi theo tôi. Thế là cậu ấy đã hù dọa người đó bằng cách thì thầm vào tai hắn những lời không tiện nhắc lại khiến hắn sợ mất mật. “Đôi khi nếu thật sự tập trung, tớ có thể nói được khoảng ba câu người khác có thể nghe được. Không nhiều nhưng hoàn toàn có ích”, Quang nháy mắt.
Vì Quang cảm thấy ở mãi trong công viên rất buồn chán, chúng tôi nghĩ đến việc sẽ rời khỏi đây. Quang chưa từng rời khỏi công viên bao giờ nên cũng không chắc chuyện đó được phép. Tôi gần như nìn thở khi Quang thò một chân ra ngoài. Nếu có chuyện gì thì rút lại ngay, có lẽ sẽ không sao. Nhưng cuối cùng, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Từ đó, Quang hay cùng tôi dạo phố trên những tuyến xe buýt. Có một lần, cậu ấy ngồi cạnh tôi trên một băng ghế, và một người khác ngồi lên…cậu ấy. Tôi cố gắng nhịn cười khi thấy người đó cứ kéo áo khoác liên tục vì hơi lạnh tỏa ra từ Quang, còn cậu ấy thì cười sảng khoái lắm. Quang cũng theo tôi đến trường. Vì chẳng có ai nhìn thấy nên cậu ấy cứ thoải mái bước trên hành lang, đi xuyên qua người khác và bị người khác xuyên qua như Nick-Suýt-Mất-Đầu trong truyện Harry Potter vậy. Khi tôi ngồi trong lớp học, Quang đi khắp mọi ngĩ ngách. Đôi khi, cậu ấy còn đứng ngay giữa bảng vẫy tay chào tôi.
Hôm nay, cậu ấy cũng theo tôi đến trường. Tiết toán có bài kiểm tra mười lắm phút đầu giờ. Quang ngồi giữa lối đi, cạnh ghế của tôi, chống cằm ngó mọi người đang cắm cúi viết sột soạt và bấm máy tính lạch tạch.
- Tớ cảm thấy những điều này thật nhàm chán, nhưng cũng thật thú vị, theo một cách nào đó. Muốn đi học lại quá.
Thấy tôi im lặng, Quang quay sang hỏi tiếp.
- Cậu có nghe tớ nói không?
Tôi không them nhìn, thì thầm như đang nói với chính mình.
- Tớ đang làm bài kiểm tra mười lăm phút đây này. Trật tự đi!
- Có cần tớ copy bài của người học giỏi Toán nhất lớp không? Bạn nào? Chỉ đi!
Tôi tiếp tục lẩm bẩm như nói chuyện một mình. Cậu bạn ngồi cạnh nhìn sang với vẻ hoang mang và cảm thông, có lẽ đang nghĩ tôi vì quá lo lắng nên đầu óc không được bình thường. Thế mà hôm trả bài kiểm tra, tôi hơn cậu ấy hẳn một điểm.
***
Thường Quang sẽ dừng lại ở công viên. Nhưng tối đó, tôi rủ cậu ấy lên phòng mình cậu ấy muốn đọc cuốn sách mới của cô JK Jowling. Dù biết chẳng ai ngoài mình nhìn thấy Quang, tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng khi đi ngang qua phòng khách, nới bố mẹ đang ngồi xem một bộ phim trên HBO.
Tôi cứ làm bài tập, cậu ấy ngồi trên giường đọc sách. Chốc chốc, Quang lại nhờ tôi mở trang mới cho cậu ấy. Được hai tuần thì cậu ấy đọc hết cuốn sách dày cộp đó. Bây giờ không đọc sách nữa, cậu ấy chuyển sang nghe những bản nhạc Nhật trong máy tính của tôi. Những giai điệu chậm rãi, mênh mang, da diết buồn, nhưng đẹp tuyệt vời. Quang thường ngồi trên cửa sổ và nghe nhạc. Tôi đã làm xong bài tập, và ngáp một cái vì buồn ngủ.
- Cậu không định về lại công viên à?
Vì Quang im lặng nên tôi tưởng cậu ấy đã về rồi. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, cậu ấy vẫn ngồi ở đó.
- Tớ không biết mình đã ở công viên đó bao lâu rồi, có lẽ là lâu lắm, nhưng tớ vẫn thấy ổn. Đến khi được đi ra bên ngoài, được đọc những gì mình muốn đọc và nghe những giai điệu này, tớ mới thấy quãng thời gian đó thật buồn tẻ và cô đơn làm sao.
Tôi chẳng biết phải nói gì. Nhưng Quang đã lấy lại giọng tươi tỉnh và bảo.
- Tớ về đây. Nhưng cậu không đóng cửa sổ à?
- Từ nhỏ tớ đã luôn thích để cửa mở như thế, trừ những ngày mưa. Vì tơ luôn nghĩ một ngày nào đó, Peter Pan sẽ xuất hiện và đưa tớ tham gia vào một cuộc phiêu lưu.
- Giá mà tớ là một con ma nhiều tài phép, tớ sẽ thử làm cậu bay, như Peter Pan. Cậu sẽ có một cuộc phiêu lưu.
- Cậu ấy vẫy tay chào tạm biệt, nảy xuống cửa sổ và biến mất. Tối đứng ở đó nhìn về phía công viên một lúc. Tôi định nói với cậu rằng tôi không cần Peter Pan để có một chuyến phiêu lưu. Gặp một hồn ma ở công viên gần nhà và kết bạn với cậu ta, đối với tôi đã là một cuộc phiêu lưu rồi. Mấy ai được trải nghiệm những điều như vậy chứ. Tôi ngáp một cái thật dài nữa và leo lên giường, đắp chăn ngang mũi rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tôi cũng quên mất rằng một cuộc phiêu lưu dù thú vị và hay ho đến đâu cũng phải kết thúc.
***
Khi mùa thu đã qua qua nửa, việc học cũng trở nên bận rộn hơn. Tôi học ở trường, học ở trung tâm và học ở nhà. Tôi cũng bận việc đi chơi với bạn bè và những công việc linh tinh khác như các hoạt động ngoại khóa, văn nghệ. Nhưng lúc như thế, Quang sẽ ở ông viên một mình, không có những cuốn sách, hay những bản nhạc. Không có một ai để trò chuyện. Đó là lúc tôi nhận ra cậu ấy không thể ở đây mãi mãi được. Khi mọi thứ tiến về phía trước, chỉ còn mìn kẹt lại thì cuối cùng, chỉ còn sự cô độc mà thôi. Tôi biết, Quang cũng nhận ra được điều đó.
Một sáng cuối tuần, tôi ra công viên và thấy Quang đang ngồi trên chiếc cầu tuột màu đỏ. Tôi leo lên, ngồi cạnh cậu. Chúng tôi nói chuyện vu vơ một lúc, rồi tôi hỏi thẳng.
- Cậu có bao giờ nghĩ đến việc sẽ tiếp tục hành trình của mình đi đến một thế giới khác không?
- Ừ. Thật tình là tớ có nghĩ đến những vấn đề đó. Cậu sẽ lớn lên, tơ không thể lớn theo cậu. Cậu có cuộc sống của mình, và tớ không thể tham gia. Rối sẽ đến lúc chỉ còn lại mình tớ trên chiếc cầu tuột màu đỏ này.
Tôi đặt hờ bà tay mình lên bàn tay cậu ấy như đang nắm lấy nó.
- Để không cìn cô đơn nữa, cậu phải kết thúc hành trình này thôi. Hành trình mới sẽ có nhiều người nhìn thấy cậu, nghe thấy cậu, có những cuốn sách, những bản nhạc, và không còn cô đơn nữa. Tớ nghĩ vậy đấy. Khi đến cuối đường rồi, ta sẽ phải rẽ thôi.
- Tớ luôn tự hỏi tại sao mình lại ở đây, và không bao giờ có câu trả lời. Bây giờ cũng vậy. Nhưng điều đó không qua trong nữa rồi, hoặc chưa từng quan trọng bao giờ. Điều tớ cần chấp nhận là mình không còn thuộc về thế giới này nữa. Có lẽ cậu xuất hiện là một món quà, để tớ có đủ can đảm làm điều đó.
- Cậu sẽ có một khởi đầu khác, có một nơi khác thật sự thuộc về.
- Nếu tớ không còn ở đây, cậu có buồn không?
- Chẳng biết đã nghĩ gì, tôi nghiêng đầu, nhắm mắt, đặt môi mình lên môi cậu, như một cái chạm khẽ. Môi cậu như một màn sương mùa đông lạnh buốt tan đi trên môi tôi.
Những cảm xúc mơ hồ trước đó đã được gọi thành tên. May mắn vừa kịp lúc, tôi nghĩ vậy.
Khi tôi mở mắt, Quang đã biến mất. Có lẽ cậu ấy đã bay đi cùng gió, biến mất vào nắng, hoặc đi qua một cánh cổng vàng rực sáng. Dù thế nào, đó cũng là một hành trình buộc phải đi để có một khởi đầu mới. Chỉ còn tôi ở lại.
Tôi biết trong những ngày sắp tơi của mình, sẽ có nhiều ngày tôi nhớ đến chầng trai đã đột ngột xuất hiện bên cạnh chiếc cầu tuột màu đỏ. Sẽ có những gày tôi leo lên chiếc cầu tuột ấy ngắm mây trôi, một mình, và nỗi nhớ càng mênh mang hơn. Nhưng tôi cũng biết, mình sẽ đi tiếp trên hành trình của riêng mình. Tôi sẽ không vao giờ quên cậu. Và cũng sẽ in sâu vào ký ức cảm giác về nụ hôn đầu như mọt bông hoa tuyết chạm khẽ trên môi. Mong manh. Dịu dàng. Và lạnh như mùa đông vừa rơi xuống.
Chương 23: Tiếng chuông báo thức
Sáng nay má vào phòng tôi, dẫm phải cây bút chì trên sàn khiến nó gãy đôi, và má suýt ngã. Từ lúc đó, má cứ cằn nhằn việc tôi chưa dọn phòng. Cụ thể là đống manga rải rác từ phòng đến giường, bút giấy cùng những thứ linh tinh khác vương vãi khắp nơi. Má đã nói đến chuyện này vài ngày trước, nhưng tôi lười chưa dọn. Thêm nữa, tôi ưa thích sự bừa bộn đó. Mà chũng có phải quầ áo bẩn hay thức ăn thừa sắp mốc lên đâu. Chúng vô hại mà.
Nhưng bây giờ thì tôi phải bắt tay vào việc dọn dẹp một cách nghiêm túc, thật sự nghiêm túc. Vì má nói nếu tôi bận, má sẽ dọn giùm. Thật là đại họa. Má sẽ không biết cái gì là báu vật đối với tôi và sẽ vứt béng chhungs vào thùng rác không thương tiếc. Như lần dọn phòng giùm gần đây nhất, má đã vứt bộ truyện tranh của Bỉ, Spirpou và Fantasio in màu toàn bộ, xuất bản cách đây rất nhiều năm, chỉ vì nó quá cũ. Tôi khóc lóc vì tiếc, vì tuần nào tôi cũng kiểm tra xem nó có bị mối mọt gặm mất miếng nào không, vì tôi đã nâng niu, yêu quý nó, vì có đi lùng mua lại ở đâu cũng không thấy nữa. Má cũng khóc thút thít vì tôi giận má (mà thật ra tôi có giận đâu, chỉ tiếc thôi). Tôi sụt sịt thêm lần nữa vì tôi làm má khóc. Và bố tôi đi làm về, lại phải là thiên thần dỗ dành cả hai má con.
Tóm lại là má mà dọn phồng thì chẳng có gì tốt đẹp cả.
Thế là tôi vừa bật nhạc 1D, vừa ngửa cổ hát theo thật to “baby you light up my world….”, vừa trả vật nào về chỗ nấy. Vì giữa đống bộn bề thân quen, tôi bắt gặp một vật lạ chưa từng thấy bao giờ. Đó là một chiếc đồng hồ báo thức kiểu cũ gỉ sét, dáng tròn, với hai miếng kim loaijk ở hai bên như hai cái tai, và hai thanh như dùi trống nhỏ ở bên trên. Nhìn vào vết tích hoen gỉ của nó, tôi đoán nó siêu cũ rồi, vậy nên thật ngạc nhiên khi kim phút, kim giây vẫn đều đặn di chuyển để chứng tỏ “tui còn ngon lánh lắm”. Xoay chiếc đồng hồ trong tay ngắm nghía thêm một lúc, tôi nhận thấy ở dưới đáy của nó có một dòng chữ khắc tay mạ vàng lấp lánh đến mức gần như tỏa ra ánh sáng. “Hãy đặt giờ và phép màu sẽ đến”. Tôi bật cười, hiểu rồi, “đặt giờ”, chắc chắn là báo thức và “phép màu”, hẳn là không dậy muộn. Có thế mà cũng màu mè gớm.
Tôi đặt nó lên bàn học, đoán là một vật dụng cũ của ba vì ông có một giương những đồ dùng cũ cất ở gác xép. Có thể tôi đã lục lọi ở đó, và mang nó lên đây vào một hôm nào đó rồi quên bẵng đi.
Tối đó, trước khi đi ngủ, tôi nảy ra ý định dùng thử chiếc đồng hồ đồ cổ thay cho chuông điện thoại di động như mọi hôm. Tôi vặn kim báo thức đến sáu giờ, và gạt cái nút nhỏ sang ô “Vận hành”. Sáng mai, tôi cần “phép màu” để đến trường đugfs giờ. Phải dậy sớm vào thứ hai cho kịp giờ chào cờ sau một ngày chủ nhật được ngủ nướng thật đúng là ác mộng.
***
Reggggggg.
Âm thanh của chiếc đồng hồ báo thức đủ to để đánh thức cả một tòa nhà. Nó làm tôi tỉnh dậy ngay lập tức. Và không mất baoo nhiêu thời gian để tôi nhận ra rằng, mình đang ở một nơi không phải phòng mình. Căn phòng bày không có những ngôi sao dạ quang dán trên tường cạnh mấy tấm poster Yoo Chun, tủ manga biến mất. Và nắm bên cạnh tôi là một đứa con gái khác đang cau mày vì phải thức dậy. Lạ lùng là có vẻ như đối với cô bạn thì tiếng chuông báo thức cũng không to lắm.
- Sao hôm nay mày đặt chuông sớm thế? Chiều nay mới có tiết triết cơ mà?
Tôi trợn mắt.
- Triết?
- Ờ, cái môn khô khan chết tiệt đó. Giời ạ, bậy giờ thì tao chẳng ngủ nổi rồi. Dậy luôn vậy.
Mất một lúc, sau khi hỏi han cô bạn kia và nhận được những câu hỏi kiểu như “mày mơ thấy gì đêm qua mà sáng nay như người mất trí vậy?” tôi mới lờ mờ biết rằng ở thời điểm này, tôi đang là sinh viên năm thứ nhất đại học, đang thuê một căn phòng diện tích tám mét vuông với một cô bạn cùng lớp. Bằng cách nào đó, một bí ẩn nào đó đã đưa tôi đến tương lai. Mà tôi chắc chắn rằng, vật bí ẩn đó chính là chiếc đồng hồ.
Chà, thật là nhẹ nhõm khi biết tôi sẽ đậu đại học.
Không rõ mình sẽ ở đây trong tình huống này bao lâu, nhưng tôi rất yên tâm tận hưởng những ngày tháng này. Tôi đã mơ về nó khá nhiều, thâm chí đã viết trong nhật ký những tháng ngày tự do và lên dánh sách những điều cần làm khi ngày đó đến. Chẳng hiểu sao, tôi tin chắc mình sẽ trở về mốc thời gia cũ, dù sớm hay muộn, nên chẳng lo lắng gì. Nhưng để cẩn thận, tôi lúc nào cũng cất cái đồng hồ vào ba lô, mang đi khắp nơi.
Những ngày tháng này, mới đầu thật sự rất thú vị. Tôi toàn quyền sử dụng thời gian của mình: đi học, đi chơi, thức khuya, dậy muộn…. mà chẳng có ai quản thúc cả. Tôi cứ sống như thế được vài ngày, nhưng rồi cũng cảm thấy chán, cũng như chán những bữa cơm bụi nguội ngắt. Hai chúng tôi đều lười nên không nấu ăn. Chiếc đồng hồ đem tôi đến những ngày cuối tháng khi mà túi tiền của bọn sinh viên đã cạn, và chúng tôi đã phải ăn mì tôm cho buổi tối, trưa hôm sau cũng thế, tối hôm sau cũng thế. Mùi mì tôm chán ngắt, buồn bã. Tôi tự dưng them bát canh chua nóng hổi có nhiều đậu bắp, cá kho thật keo và nhiều ớt cay cay…do má nấu.
Má gọi điện cho tôi, hỏi han mọi chuyện. Tôi trả lời đầy đủ. Lúc má cúp máy, tôi cứ thấy buồn buồn sao đó. Tôi nhớ má.
Tối đó, trước khi đi ngủ, bạn cùng phòng dặn, “Đặt chuông bây giờ nha, ngày mai bọn mình có tiết học sáng”. Tôi vặn giờ, gạt cái nút nhỏ.
Chương 24
Regggggggggg.
Tôi mở mắt và lại thấy mình ở một nơi lạ lùng nữa. Một căn phòng to hơn, đẹp hơn, sơn màu xanh cốm và trên tường có treo ảnh cưới của ai đó mà tôi không nhìn rõ mặt chú rể. Còn cô dâu, thật kỳ cục, có vẻ là tôi. Một bé gái chạy vào phòng, lay tay tôi, nói với vẻ giận dỗi.
- Máaaaaaaaaaaa, con sắp muộn rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học lớp một đó.
Tôi suýt té khỏi giường vì sốc. Vậy ra ở thời điểm này, tôi đã lập gia đình. Có một chút tò mò, tôi nhìn lên ảnh cưới, đúng cô dâu là tôi rồi. Nhưng còn đường nét người kia không hiểu sao, tôi cố gắng cách mấy cũng không nhìn được, cũng như đứa con gái, cũng như cô bạn cùng phòng thời đại học. Mọi thứ cứ như một cuốn băng bị làm mờ đi một số vật và người một cách cố ý. Tôi lẩm bẩm, “Có vẻ như mình không được phép biết quá nhiều về tương lai”, và vào toilet.
- Máaaaaaaaaaaa, con sắp muộn rồi. Sáng nay anh hai đã đi sớm, ảnh hỏi con có muốn đi chung không, biết vậy con đi với ảnh luôn cho rồi.
Chà, tôi có hai đứa con. Tôi vẫn chưa hết sốc.
Vừa đánh răng, tôi vừa ngắm nhìn mình trong gương. Rõ ràng là tôi béo lên, mắt thâm quầng ệt mỏi, và đã có dấu hiệu tuổi già. Ôi, thế này thì rầu quá. Tôi hỏi vu vơ.
- Ba con đâu?
- Ba đi công tác rồi, má quên à? Máaaaaaaaaa, con sắp muộn rồi.
Sau khi đưa “cocn gái đến trường, tôi đến chỗ làm. Và như đã được cài đặt sẵn, tôi cứ đến trường và chỗ làm như không, mặc dù chẳng có chts ý thức nào về nó, thậm chí cả địa điểm cũng không biết.
Buổi trưa, cô bạn thân nhất hồi cấp ba gọi điện cho tôi. Thật vui khi biết ở tận tuổi này chúng tôi vẫn là bạn. Nó thông báo má nó vừa mất tối qua. Tôi thấy một nỗi mất mát lớn lao. Tôi vẫn nhớ bác vì thường xuyên ghé nhà nó chơi rồi ở lại ăn cơm trưa. Bỗng dưng tôi nghĩ đến má. Tôi đang sống và làm việc ở thành phố, còn má với ba vẫn ở dưới quê.
Buoir chiều, tối ghé đón “con gái”.
- Chúng ta có hay về quê thăm ông bà ngoại không?
- Năm nay không, năm ngoái cũng không, năm trước nữa cũng không. Má nói má quá bận.
Tối đó, tôi gọi về cho má. Những hồi chuông ở bên kia kéo dài khiến tôi thấy bất an. Nhưng má đã bắt máy. Tôi nói chuyện với má một lúc, cố nhắm mắt tưởng tượng ra má như thế nào ở thời điểm tối có hai đứa con. Nhưng tôi chịu, không tưởng tượng được. Trước khi má cúp máy đi ngủ, tôi nói vội.
- Cuối tháng con sẽ về thăm má.
“Con gái” thò đầu vào.
- Má, sáng mai má đặt đồng hồ dậy sớm hơn nha. Co sợ bị muộn học.
Tôi nghe tiếng cậu “con trai” nói vọng vào.
- Để cho má ngủ thêm đi, má phải thức khuya làm việc mà. Sáng mai em có thể đi học bằng xe đạp với anh.
“Con gái” ngẫm nghĩ chừng ba giây, và rồi nó trả lời bẳng cái giọng đó-là-anh-muốn-nha rất bộ tịch, nhưng cũng rất dễ thương.
- Vậy cũng được.
Dù vậy, tối đó tôi vẫn đặt chuông năm giờ ba mươi phút để dậy sớm hơn.
***
Reggggggggg.
Tôi tỉnh lại ở căn phòng khác. Khong phải là căn phòng có poster Yoo Chun, nhưng tôi nhận ra nó gần như ngay lập tức. Con gấu bông to xám nằm ở góc phòng, hình sticker nàng tiên cá, lọ lem… dán trên tường. Đây à căn phòng ngủ của tôi trước khi nhà tôi sửa lại. Chiếc đông hồ đã đưa tôi trwor lại tuổi thơ của mình. Nhìn vào sách giáo khoa ở trên bàn, tôi biết mình đang học lớp bảy.
Khác ở tương lai, trong quá khứ, tôi không được phép quyết định hay làm bất cứ điều gì. Tôi-17-tuổi vẫn ở trong cơ thể tôi-lớp-7, nhưng độc lập với suy nghĩ của bộ não nhỏ kia và không thể làm bất cứ thứ gì ngoài quan sát. Cứ như tôi-17-tuổi là một cây tầm gửi đang bám dính vào tôi-lớp-7 vậy. Có lẽ, đó là tôi không được phép thay đổi quá khứ.
Sáng đó, tôi đến trường với gói xôi vò bọc lá chuối má để trong cặp, rồi rảo bước đến ngôi trường chỉ cách nhà mình mười phút đi bộ. Hôm đó, thầy giáo chủ nhiệm nói tôi được thưởng năm trăm ngàn vì có điểm tổng kết cuối năm cao nhất khối. Thầy nói tôi ngày mai dẫn ba hoặc má đến nhận.
Tôi vẫn nhớ ngày đó như in. Tôi đã nói nhỏ bảo ba đi, nhưng ba bận đi làm rồi. Vậy là má sẽ đi. Tôi cố không thể hiện sự thất vọng của mình vì như thế là không tốt. Tôi chỉ muốn ba đi, giống như khi đi họp phụ huynh vậy. Vì tôi nghĩ mọi người sẽ thích người cha đẹp trai, hài hước của mình hơn. Còn má hơi mập, lại nóng tính, và vì tôi lúc đó nghĩ lầ mình ghét má. Vì má thường phạt tôi mỗi lần tôi nghịch như chạy chơi té trầy tay, trèo cay rách áo… Còn ba luôn là người cưng chiều và bao che những tội lỗi đó. Khi ấy, tôi đã nghĩ mình chỉ yêu ba thôi.
Tối đó, tôi không đặt đồn hồ. Lúc này, nó vô hình giống như tôi và chỉ khi nào cần, nghĩ đến nó thì nó sẽ hiện ra. Tôi ngắm nhìn tôi-lớp-7 ngủ, nghĩ đến sáng mai và cảm thấy buồn.
Sáng hôm sau, tôi đến trường với má, ăn mặc chỉnh tề. Má cũng mặc bộ đồ đẹp nhất của mình. Hai má con chỉ lên gặp thầy văn thư ký tên và nhận phong bì nhưng má cứ căng thẳng. Má nắm chặt tay tôi-lớp-7 trên đường đi đến phòng văn thư. Tôi-17-tuổi đọc được trong mắt má niềm vui và tự hào không diễn tả được thành lời. Trên đường về, má đưa tôi-lớp-7 đi ăn kem. Tôi cứ cầm kem ăn ngon lành sau lưng má, còn má đạp xe chở tôi về.
Tôi nhớ rằng, mình đã ân hận vì việc đó. Từ lúc tôi lớn thêm một chút, biết nghĩ cho đến tận bây giờ, tôi cảm thấy có lỗi với má vì lúc ấy tôi nghĩ mình không yêu má. Vì lúc ấy, trong một tích tắc, tôi đã xấu hổ về má. Trong khi đáng nhẽ ra, má phải xấu hổ vì một đữ như tôi.
Trong khi tôi-lớp-7 vui vẻ ăn kem, còn tôi-17-tuổi khóc. Tôi cứ khóc không sao nín được. Tôi cứ luôn miệng xin lỗi má dù biết má không nghe thấy.
Tối đó, tôi-lớp-7 kể lại chuyên đến trường cho ba nghe, và phụ má rửa chén. Ba hỏi tôi có vui không, và cái miệng nhỏ trả lời: “Có”. Tôi-lớp-7 hỏi má.
- Má ơi, hôm nay má có vui không?
Má cười.
- Có chứ.
Và tôi-lớp-7 nở nụ cười mãn nguyện. Tôi cảm nhận được nó, vì tôi đang ở sâu trong trái tim nhỏ bé đó, tôi-lớp-7 không ý thức được, nhưng rõ ràng nó luoon yêu má.
Đồng hồ báo thức đã giúp tôi nhìn lại sự việc đó để gỡ bỏ nỗi ân hận đó qua một bên. Tối đó, tôi vặn đồng hồ sáu giờ. Tối nhớ má ở hiện tại, tôi muốn về nhà.
***
Reggggggggg.
Mở mắt, tôi thấy mình đã trở về hiện tại. Lúc này, đang là sáu giờ tối. Có vẻ như tôi đã ngủ quên sau khi dọn phòng. Chiếc đồng hồ đã khhoong cò nằm trên đầu giường nữa. Nó đã xong nhiệm vụ của mình là đánh thức một tình yêu đơn giản, gần gũi và thân quên đến mức người sơ hữu nó có nhiều lần quên mất là mình có. Nó đã đánh thức người sở hữu về giá trị vô giá của tình yêu đó. Và thế là nó biến mất, có lẽ, để đến đánh thức người khác.
Tôi bước xuống nhà, thấy má trong bếp. Mùi tỏi phi thơm lừng, sau đó là mùi gà rán ngon lành lan tỏa. Má đang nấy bữa tối, cảm giác ấm áp và an toàn đến lạ. Tôi nhìn dáng má từ đằng sau một lúc rồi bước đến.
- Má, để con phụ một tay.
Má chẳng them nhìn tôi.
- Gớm cô, ngủ giờ này mới dậy đấy à? Tôi làm xong hết rồi.
Nhưng tôi thấy má cười. Má đảo mấy miếng gà rán trong chảo đang sôi. Tôi dọn bát đũa ra bàn. Và một chút xíu nữa thôi, thiên thần ba sẽ về nhà.
Chương 25: Tình ca mây xốp trắng
Tôi đang sống những ngày của năm đầu cấp ba.
Một lần, tình cờ, khi đi mua một hộp sữa chua, tôi nhìn thấy Mr. Cloud. Đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Gương mặt cậu ấy lướt qua mắt tôi như một tích tắc, rồi biến mất giữa nhiều gương mặt đang chen lấn trong căng tin giải cứu cái bao tử rỗng. nhìn dáo dác, tôi vẫn không thấy cậu ấy đâu.
Tôi đã luôn mong được gặp cậu ấy, một lần nữa.
***
Hồi học cấp hai, tôi có biệt danh là Bí Ngô, một biệt danh ngộ nghĩnh và đáng yêu. Nhưng đáng tiếc, với tôi, nó lại khoong mang nghĩa đó. Bí Ngo là sự trêu trọc của các bạn nam cùng lớp về thân hình tròn vo của tôi. Bạn bè không ác ý, họ chỉ đùa cho vui, tôi biết thế. Nhưng lũ con trai tuổi đó là một lũ não không phát triển. Họ luoon trêu trọc tôi mỗi ngày, mọi nơi, cười đùa và khiến tôi mệt mỏi kinh khủng.
Nói thêm, ngoài sự tròn vo, tôi có một vẻ ngoài nhàm chán. Tôi đơn giản hóa mọi thứ về mình. Tóc để dài, buộc đơn giản. Tôi không phải mù tịt về thời trang. Thậm chí, tôi còn rất hay tư vấn cách ăn mặc cho cô em họ và có một bộ thiết kế rueeng sau ba tiếng đồng hồ vẽ vời. Nhưng thiết nghĩ, mình tròn vo, mặc gì cũng không đẹp, nên tôi ăn mặc khá đơn giản. Và luôn chọn những gam màu tối.
Dù vậy, tôi không quá mặc cảm về chuyện mình triing như thế nào. Mỗi lần có ai đó trêu là Bí Ngô, tôi lại nhe răng cười cho qua chuyện. Tôi chú tâm vào học tập và những sở thích riêng của mình, nhe đọc sách chẳng hạn. Có lần, tôi mang cả tập Harry Potter dày cộp lên lớp đọc vào giờ ra chơi vì đọc ở nhà không kịp.
Tôi thích một cậu bạn cùng lớp, từ năm lớp 7, tên Hoài. Đó là một cậu bạn dễ thương với nụ cười có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ. Tôi thường nhìn lén bạn ấy, bối rối mỗi khi bạn ấy nhìn mình. Tôi cũng cố gắng gây ấn tượng bằng cách chép bài giùm, trực nhật giùm… Thậm chí năm lớp 9, chẳng hiểu đào đâu ra can đảm, toi mua quà tặng sinh nhật cho cậu ấy và ghi chép vào thiệp rằng “tớ thích bạn”. Như những cô nàng ngốc nghếch bằng tuổi, dư thừa mông mơ, tôi thườn vẽ ra những câu chuyện hoàng tử - công chúa mà nhân vât chính là tôi và Hoài. Giấc mơ hoàng tử - công chú của tôi chính thức chấm dứt vào một hôm. Tình cờ, tôi đi ngang qua khu bán nước ngọt ở căng tin và nghe tụi con trai cùng lớp nói chuyện.Về tôi, về tình cảm ngếch của tôi. Và tôi nghe rõ ràng từng tiếng một.
- Tao đời nào thích con nhỏ béo đó.
Lần đầu tiên, tôi khóc và cảm thấy chán ghét ngoại hình của mình. Tôi trốn ở bãi giữ xe của trường, một nới hiếm họi có ai tới vì toàn là xe đạp, một đống gạch ngói sau khi tu sửa thư viện vẫn chưa kịp dọn, có mỗi cây phượng già là trông lãng mạn. Tôi ôm gối, ngồi khóc thút thít như trẻ con.
- Cần khăn giấy không?
Giật mình. Tôi ngẩng lên, mặt vẫn còn nhòa nhoẹt nước mắt, tôi nhìn thấy một cậu bạn không quen biết đang cầm khắn giấy. Tôi ghét việc người khác nhìn thấy mìn khóc, nhìn thấy mình yếu đuối. Tôi đưa tay lau nước mắt cáu kỉnh.
- Không cần.
Tưởng tên kia sẽ biết điều mà quay gót biến đi. Nhưng cậu ta lại ngồi xuống cạnh tôi.
- Đã bảo là không cần khăn giấy mà.
Nhưng cậu ta chẳng có vẻ gì là nghe tôi nói. Tất cả những gì cậu ta làm là duỗi thẳng chân, ngước nhìn những đám mây xốp trắng trên bầu trời. Có vẻ chúng không trôi đi. Hoặc cũng có thể cậu ta đang ngắm những mảng trời xanh dịu dàng. Hoặc đang ngắm những tán phượng xanh rì lấp lóa nắng. Được một lúc, hắn nói, nhưng không nhìn tôi.
Thất tình hả?
- Cái gì?
- Lý do là vì bạn tròn hả?
Cảm giác đau khổ vì bị thất tình nhanh chóng nhường chỗ cho một ước muốn mãnh liệt rằng có một cây chổi ở đây để cho tôi cho cậu ta một trận.
- Liên quan gì đến cậu?
- Cậu không giảm cân, cắt một kiểu tóc mới? Làm gì đó để những nét đáng yêu của mình lộ ra ngoài? – Có vẻ cậu ta vẫn chẳng để ý xem tôi nói gì.
- Tôi chẳng việc gì phải đẹp lên cho thiên hạ ngắm cả. – Tôi gần như gắt lên.
- Ngốc. Con người đẹp lên để chính bản thân tự tin hơn.
Cậu ta búng tay vào giữa trán tôi, mỉm cười ròi đi mất, sau khi nhận xét “Mây hôm nay đẹp’. Tôi ngồi xoa xoa chỗ trán hơi đau, mà cũng có thể nó đã hơi đỏ, ngơ ngác. Thậm chí tôi quên luôn mình vừa khóc vì thất tình.
Tôi đặt tên cho cậu ta là Mr. Cloud. Đôi khi nẫm lại, tôi hoài nghi thần kinh cậu ta không biết có bình thường không. Ai lại đi nói chuyện với một người xa lạ, xen vào chuyện riêng của người khác, rồi biến mất như thế. Lại còn “mây hôm nay đẹp”. Nhưng suy đi ngẫm lại, tôi thấy những điều Mr. Cloud nói chẳng sai. Đã bao lần tôi nhìn mình trong gương và mong bản thân bớt tròn? Đã bao lầ tôi muốn thu mình lại bé xíu trước những cô bạn cũng lớp? Đã bao lần tôi từ bỏ ước muốn thi văn nghệ ở trường chỉ vì sợ những lời xầm xì về ngoại hình của tôi, mà có khi do tôi tưởng tượng ra?
Và tôi quết định giảm cân. Bằng một thực đơn ăn kiêng, bằng chạy bộ và bơi lội. Đó không phải là một quá trình dễ dàng, mặc dù nhìn vào trông có vẻ đơn giản. Có lúc, tôi muốn bỏ cuộc khi phải ăn toàn rau xanh, còn đứa em trai thì cầm cái đùi gà trêu ngươi. Có lúc, tôi muốn bỏ cuộc khi đôi chân đau buốt sau những ngày đầu chạy bộ. Nhưng tôi đã không bỏ cuộc, có thể vì ý chí trả thù quá mạnh mẽ. Tôi lại ngốc nghếch vẽ ra những câu chuyện khác. Đó là sau khi giảm cân thành công, Hoài sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác, và lúc đó thì tôi sẽ lạnh lùng bỏ đi.
Tôi hiện tại, giảm cân thành công, tóc ngắn ngang vao hơi so le ngộ nghĩnh. Và tôi cũng thoải mái chọn những gam màu tươi sáng yêu thích mà tôi không lo lắng chúng sẽ tố cáo sự tròn vo của mình. Đúng như Mr. Cloud nói, tôi cảm thấy mình tự tin hơn và thoải mái hơn khi tham gia các hoạt động của trường. Tình cảm ngốc nghếch dành cho Hoài và ý tưởng trả thù cũng ngốc nghếch nốt dần phai nhạt theo thời gian. Mà mỗi lần nhớ lại, tôi chỉ cảm thấy buồn cười kinh khủng.
Mối khi ngước nhìn những đám mây trắng xốp trên mảng trời xanh dịu dàng, có lúc đứng im, có lúc chậm dãi trôi đi, tôi nghĩ về Mr. Cloud. Đúng là một cậu bạn kỳ quặc. Tôi mong gặp lại cậu ấy, có thể để bắt đầu một tình bạn chẳng hạn.
***
Sáng nay tôi lại nhìn thấy Vân. Cô bạn vừa quét cầu thang vừa hát, một giai điệu rất vui tai. Thật ngộ. Vân chăm chỉ trực nhật, chăm chỉ hát đến nỗi không nhận ra nhiều người đi ngang qua nhìn một cách lạ lùng. Mà hình như lúc nào trông vân cũng ngộ như thế, từ năm cấp hai.
Năm lớp 8, tôi thua trong một trận tring kết bóng đá. Tất cả là do tôi đã để bóng văng vào chân và phản lưới nhà. Tôi rầu rĩ ôm thất bại cay đắng, cả những cái nhìn trách móc của chiến hữu, lên xe buýt và về nhà. Cô bạn bên cạnh đang lẩm bẩm một giai điệu rất vui tai. Rồi bằng vẻ tự nhiên đáng yêu nhất của một cô gái có thể có, bạn ấy giật giật tay áo tôi.
- Bạn nhớ giai điệu này không? Tớ thấy quen mà nhớ mãi không ra tên bài hát.
Và suốt chuyến đi đó, cả hai cứ thi nhau nhẩm lại giai điệu để cố nhớ tên bài hát. Cuối cùng, tuy không nhớ ra tên bài hát nhưng nỗi buồn của tôi đã biến mất một cách kỳ lạ nhờ một cô bạn cũng kỳ lạ nốt. Nhìn phù hiệu thêu trên áo, tôi biết bạn ấy là Vân, học cạnh lớp tôi.
Tôi nhìn Vân khá nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy cô bạn khóc. Chỉ một lần bạn ấy thu mình ở bãi giữ xe của trường, một nơi toàn xư đạp, một đống gạch và ngói sau khi sửa thư viện chưa kịp dọn, có mỗi cây phượng già là trông lãng mạn. Tôi biết Vân khóc là vì điều gì. Tôi đã muốn an ủi, đã muốn cho bạn ấy mượn khăn giấy, cùng bạn ấy rủa xả tên ngốc kia. Nhưng kết quả tôi gần như gây sự với Vân. Chán mình thật! Chắc lúc đó bạn ấy phải ghét tôi lắm.
Lên cấp ba, tình cờ Vân lại học cạnh lớp tôi. Tôi vẫn không bỏ thói quen nhìn Vân. Dĩ nhiên, cô bạn không biết điều đó, mà chẳng biết có còn nhớ tôi không? Vân xinh hơn trước, mặc dù tôi thấy ngày trước Vân cũng xinh, và quan trọng nhất tôi thấy bạn ấy yêu đời lắm, tự tin hơn trước rất nhiều. Tôi chỉ lo lắng, Vân bây giờ thú vị và đáng yêu như thế, liệu có thằng con trai nào ngốc như cậu bạn năm cấp hai không? Chắc là tỷ lệ cực hiếm.
Tôi nhìn lên trời, nơi những đám mây trắng xốp đang chầm chậm trôi. Muốn bắt chuyện trước nhưng không biết cách. Muốn nói với cô bạn điều mình nghĩ, cũng không biết cách. Không lẽ lại bắt đầu bằng mây trời ngốc xít như ngày nào… Đang tự than thở với chính mình. Đột nhiên.
- Này, đằng ấy tránh ra cho tớ quét một tí đi…???... Mr. Cloud?
Câu cuối cùng Vân gần như hét lên, ngạc nhiên, rồi đưa tay lên miệng lẩm bẩm: “Chết rồi, nhỡ miệng…”
Vẫn với vẻ riêng của bạn ấy – vẻ tự nhiên đáng yêu nhất mà một cô gáu có thể có. Ý nghĩ thật nhanh xẹt qua đầu, nhanh hơn câu trả lời của tôi.
- Tên tớ là Duy. Khồn phải Mr. Cloud. Còn cậu thì tớ biết rồi, Vân ạ. Hay cậu thích tớ gọi cậu là Bí Ngô?
END
Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com