Truyện teen - Này tôi sẽ không kết hôn với anh đâu trang 6
Chương 16
Anh hôn cô một lúc lâu sau mới thả cô ra,Gia Nguyệt gần như hoảng hồn, bối rối đẩy Hà Lăng ra. Anh tại sao có thể ngạo mạn như thế chứ, ngay cả tim cô vẫn đang còn đập, nó kêu .. bùm .. bụp.. ở ngay đây nè! Anh không biết sao?
Anh ta thật là biết cách khiến cho cô bối rối mà! Cô tức giận, tay run run, chỉ vào Hà Lăng,
"Anh, anh làm gì vậy chứ hả?"
Hà Lăng đùa,
"Không phải em thích thế sao?"
Gia Nguyệt mặt đỏ rần lên, a.... Thật ra, anh ta nói cũng có ý đúng. Cô thực sự cũng thích cái nụ hôn đó .... Ôi trời ơi! Từ khi nào mà cô trở nên mê trai như vậy chứ.
Gia Nguyệt tức giận, quay ngoắt bỏ đi.
Hà Lăng nhìn phía sau thở dài, mặc dù anh chỉ muốn cô vui lên thôi, không ngờ Gia Nguyệt lại tức giận. Nhưng mà anh nghĩ, chắc lại đang dỗi ... Anh thấy rõ Gia Nguyệt lúc nãy, rất biết hưởng thụ, người thì run rẩy. Cô thật biết cách kích thích bản năng muốn bảo vệ người con gái mình yêu của anh mà!
Gia Nguyệt giận rồi, anh lại tiếp tục làm công việc nội trợ, rửa bát, dọn dẹp. Nhìn từ xa, không khéo người ta lại tưởng anh thực sự là người hầu trong cái nhà này.
Đúng bảy giờ mười lăm phút, Hà Lăng đã nhanh chóng chuẩn bị, lên đường đến công ty. Anh thực ra hôm nay đều bận, cũng không rảnh rỗi gì. Chỉ là, anh muốn dành chút thời gian buổi sáng cho cô. Bởi, sắp tới đây, công ty anh có dự án quan trọng cần xử lý.
"Dinh", tiếng chuông cửa đóng. Gia Nguyệt ngồi trên giường ngủ, phòng ngủ chính, cắn cắn môi. Không hiểu sao, đột nhiên cô cảm thấy hơi nhớ nhớ. Gì vậy chứ? Anh mới đi một chút, Gia Nguyệt lại cảm thấy thiếu thiếu.
Cố gắng gạt hình ảnh của anh ra khỏi đầu mình, Gia Nguyệt cũng cố đi chuẩn bị quần áo, cô muốn tập trung vào công việc, không muốn bị xao nhãng vì anh nữa.
++++++++
Mấy ngày sau đó, quan hệ giữa Hà Lăng và Gia NGuyệt dần tốt hẳn lên. Dường như, Gia Nguyệt đã rũ bỏ một phần lớp bảo vệ đối với anh. Mặc dù vậy, Hà Lăng vẫn khiến cho Gia Nguyệt nhiều lúc nổi giận.
Kể từ sau lần đó, Hà Lăng như được rũ bỏ lệnh cấm, ngày càng quấn quít, chọc ghẹo lấy Gia Nguyệt, nhiều lúc khiến cho cô đỏ mặt tức giận nhưng cũng không thể làm gì bởi anh quá mạnh.
Người ta nói, ông trời tạo ra đàn ông và phụ nữ thật bất công, tại sao đàn ông luôn luôn khỏe hơn phụ nữ chứ.
"Nguyệt Nguyệt à!"
Hà Lăng ôm lấy Lâm Già Nguyệt, nằm trên giường, tay cọ cọ. Gia Nguyệt chịu không nổi, cố gắng lui ra,
"Không được, hôm qua, hôm kia đều "làm" cả rồi."
Lầm Gia Nguyệt khó chịu,
" Thực sự là hôm nay không được mà."
"Nguyệt Nguyệt à, anh muốn hôn em."
Nói rồi, Hà Lăng lại trao cho cô một nụ hôn sâu, lưỡi anh tiến vào trong khoang miệng cô, liếm láp, đưa đẩy.
Gia Nguyệt không hiểu mối quan hệ hiện tại giữa hai người họ là gì? Là giữa người chủ hợp đồng và người thực hiện, hay là giữa người yêu của nhau?
Chỉ ba tháng, ba tháng thôi, cô nghĩ, chỉ cần qua ba tháng này, cô sẽ không cần phải chịu đựng anh ta nữa.
++++++++++
Sáng thức dậy, Lâm Gia Nguyệt lại rón rén ra khỏi giường để chuẩn bị công việc, cô như thường lệ, chuẩn bị ít đồ ăn sáng mà cô mới học được cho Hà Lăng. Sau đó, lại rời đi.
Đứng trước cổng biệt thự hiện tại, bất ngờ người đàn ông chặn ngang cô,
"Yo, người đẹp, còn nhớ tôi không?"
Lâm Gia Nguyệt vừa đứng đó, đột nhiên thấy bất ngờ,
"Zac"
Zac Evans nghe vậy thì khoái chí hẳn lên,
" Hey, its me, tôi tình cờ đi ngang qua nơi này, đột nhiên thấy bóng em, tôi không ngờ, em lại ở đây."
Lâm Gia Nguyệt không biết nên vui hay nên buồn, người đàn ông này, đối với cô là một món đầu tư lớn, nhưng cô và anh ta mới gặp nhau có một lần, mà anh ta lại tỏ ra tự nhiên như vậy, khiến Gia Nguyệt không khỏi dè chừng.
Lâm Gia Nguyệt, không phải là sợ anh ta lợi dụng cô, Lâm Gia Nguyệt chỉ sợ Zac là một con người nguy hiểm. Lâm Gia Nguyệt luôn tự tin rằng mình có thể đối phó với mọi loại người. Nhưng điều cô sợ nhất, chính là thiệt hại và phiền toái.
Trong mọi loại người muốn đấu với cô, loại người nguy hiểm là loại người gây nhiều tổn thất nhất.
Vì vậy, cô nghĩ, đối với Zac, cô chỉ nên duy trì ở một mối quan hệ xác định.
Gia Nguyệt mở cửa, bước ra khỏi căn biệt thự, tiến đến chỗ Zac, giọng nói cô cố tình muốn giữ khoảng cách,
" Tôi với anh mới quen thôi , không cần phải khoa trương như vậy."
Zac nghe vậy, chỉ hơi lúng túng một chút, lại đáp lời, giọng có pha chút đùa cợt,
" Tiểu Gia Nguyệt của chúng ta chắc cũng biết đến tình yêu sét đánh đi, tôi thiết nghĩ chắc hẳn cũng có tình bạn sét đánh."
Nói rồi, Zac còn vô cùng tự nhiên khoác tay lên vai Lâm Gia Nguyệt.
Chương 17
"Eo ôi! Anh không cảm thấy mấy lời đó thật buồn nồn sao? Hey Zac Evans, xin lỗi tôi bận rồi, lần sau sẽ tiếp chuyện với anh ,tôi cần phải đến công ty." Như Nguyệt nói nhanh rồi quay người định đi,
Nhưng ngay lập tức Zac đã nhanh chóng giữ cô lại, tay cố tình nắm lấy Gia Nguyệt, lại ra vẻ "cool" ngầu, nháy mắt,
"Yên tâm, công việc của em hôm nay, chính là tôi!"
Cái tên Zac Evans này, quả thực thích dùng mấy từ buồn nôn, nhưng bất ngờ, chuông điện thoại trợ lý của Gia Nguyệt gọi đến. Gia Nguyệt nghe xong, nhíu mày,
"Công việc của tôi.... thật sự là anh?"
Zac Evans cười ha ha,
"Bingo! Người đẹp!!"
Gia Nguyệt hơi sững người, lại hỏi,
"Anh thật sự ,,, sẽ đầu tư vào công ty tôi!"
"Đó còn tùy vào thái độ của em nha!"
Zac Evans ngả ngớn,
"Ok.Tôi có tự tin sẽ giành lấy được tiền đầu tư từ anh."
Zac nghe vậy, cười tự tin,
"Để xem, em có bản lĩnh đó!"
Nói rồi anh ta tự tin dắt Gia Nguyệt xuống, mở cổng xe, mời Gia Nguyệt vào như một bà hoàng. Như Nguyệt cũng thoải mái lên xe.
************
Tiếng xe "br- ừm.." phóng đi, nhưng không biết rằng đang thu hút một đôi mắt thâm sâu khó lường ở phía sau. Không biết liệu đó có phải thần giao cách cảm không, nhưng Gia Nguyệt, đột nhiên cảm thấy hơi rét lạnh,
Khoảng chục phút sau, chiếc xe ô tô nhanh chóng lái tới một công viên giải trí "M", Lâm Gia Nguyệt nhíu mày,
"Không phải chúng ta đi bàn công việc sao? Tại sao lại tới đây?"
"Gia Nguyệt, em không cần phải căng thẳng vậy đâu, hôm nay, chỉ cần đi chơi với tôi, tôi sẽ đầu tư vào công ty của em."
Không lẽ điều kiện anh ta đưa ra lại chỉ đơn giản vậy thôi sao, tại sao lại có con người có thể đầu tư chỉ thông qua trò chơi như thế này chứ! Gia Nguyệt không biết anh ta liệu có thực sự là nhà kinh doanh có tiếng không, nhưng cô nghĩ rằng, dù sao, buổi tối trước kia, anh ta bị Hà Lăng dọa cho sững người, cô nghĩ, cho dù có mưu mẹo gì, thì chắc anh ta sẽ chẳng dám làm gì cô. Ai! Hình như cô lại đang dựa dẫm vào Hà Lăng rồi.
Zac Evans đã đi ra từ lúc nào, mở cửa sau, nhanh chóng kéo Gia Nguyệt ra, Gia Nguyệt sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại sự chuẩn bị tốt, chạy theo anh ta vào trong khu vui chơi dành cho con nít.
Vừa bước vào được nửa, chiếc xe của Zac đã được bảo vệ lái vào khu để xe, cô thầm nghĩ, hóa ra anh ta là chủ nơi này, cho nên mới có thể để xe, ra vào tự nhiên như vậy mà không cần hỏi.
Gia Nguyệt và Zac vừa mới vào đã nhanh chóng gây chú ý, ở nơi vui chơi, nhiều con nít thế này, lại xuất hiện hai con người lớn, lại còn mặc đồ vest đen, dáng vẻ đi thì nghiêm túc.
Gia Nguyệt vốn không để tâm nhưng vấn đế này thật là ái ngại, Zac cũng thật là, ít ra anh ta cũng nên báo trước để cô chuẩn bị chứ!
Thế nhưng, không phụ sự kỳ vọng của Lâm Gia Nguyệt, Zac đã chuẩn bị sẵn cho cô và anh ta hai bộ đồ thoải mái được đặt ở nhà vệ sinh VIP ở phía xa. Zac dường như hiểu được suy nghĩ của Gia Nguyệt, nên anh đã nhanh chóng kêu cô đến chỗ đó, và nhanh chóng đẩy cô vào nhà vê sinh, còn anh ta thì chờ ở ngoài,
Gia Nguyệt thầm cảm ơn anh ta vì đã nhanh nhẹn, cô nhanh chóng mặc chiếc quần jean và áo thun đơn giản này vào người rồi đi ra ngoài, Cô không biết, đã bao lâu, kể từ khi cô mặc những thứ này lần cuối,
Gia Nguyệt mặc quần áo hơi rộng nhưng vừa hợp, nên cũng đã nhanh chóng cảm ơn anh ta.
Chương 18
Zac Evans nhìn thấy bộ dạng của Gia Nguyệt thì cười khẽ, huýt sáo, ra vẻ đùa giỡn,"Gia Nguyệt, em mặc bộ này rất hợp đấy!"
Gia Nguyệt nghe vậy, lại không cảm thấy thích thú mà nghĩ rằng, anh ta đang trêu chọc mình, nhíu mày, tức giận,
"Thôi được rồi, anh muốn tôi đi cái gì thì đi mau đi, thật tốn thời gian của tôi."
Zac nghe vậy không giận mà chỉ cười,
"Thôi được rồi."
Hai người đi khắp công viên, Gia Nguyệt thì không thích đi chơi kiểu này, bởi cô rất ít đi đến những nơi quá đông đúc, bởi lẽ cô còn áp lực đè nặng. Nhưng Zac lại là con người ưa náo nhiệt, anh ta nhanh chóng lôi cô từ nơi này đến nơi khác.
Gia Nguyệt ban đầu hơi khó chịu nhưng lại nhanh chóng làm quen với bầu không khí ở đây, cô trở nên cởi mở hơn. Đặc biệt, cái tính hiếu thắng của Gia Nguyệt lâu nay nhất thời trỗi dậy, trò nào cô cũng muốn thắng Zac.
Nhưng đối với Zac, anh ta lại chỉ nhìn cô với ánh mắt thú vị, bởi lẽ anh ta cảm thấy cô cũng giống như một đứa trẻ ham vui, ham chơi. Điều này một phần đã khiến cho Gia Nguyệt tức giận, khi cô nhận ra cái thái độ kia của Zac.
"Này, anh không cảm thấy anh thật kém cỏi sao, chỉ là một hồng tâm thôi, anh chỉ có thể trúng năm cái."
Zac đứng bên cạnh cười ngả ngớn, như thể không quan tâm,
"Ok, tôi chịu thua. Được chưa nhỉ?"
"Anh!!!"
Lâm Gia Nguyệt tức giận,
Nhưng một chốc lát sau, Gia Nguyệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh,
"Được rồi, chúng ta tỉ thí đi, anh thấy trò "Tôm Cua Bầu" kia không. chúng ta sẽ chơi năm ván ở đó. nếu tôi thắng, anh phải chấp nhận một điều kiện của tôi, nếu anh thắng, tôi sẽ chấp nhận một điều kiện của anh."
Zac nghe vậy, cảm thấy lời mời này thực hấp dẫn, Gia Nguyệt cô coi thường tài cán của anh lắm sao? Được rồi coi như là cho cô mở rộng tầm mắt một lần vậy,
Hai người vừa đến chỗ chơi bài, tên chủ nhanh chóng mắt sáng, dọn chỗ. Ông ta không biết rằng mình sắp bị rút một món tiền vô cùng lớn.
Thực ra, trò này không có gì gọi là may mắn cả, ắt hẳn bất cứ loại cửa hàng nào cũng không dại gì mà chơi ngẫu nhiên, có thể lời lỗ không định đoạt. Mỗi trò, đều có một cái mẹo của nó, ngay cả trò này cũng vậy. Trò một bàn chơi bài mà nói, luôn luôn sẽ xuất hiện những tên "cò mồi" bọn chúng thường có đặc điểm là chơi lâu ở đây, và thường hay sử dụng những chiêu bài để lừa tiền những thực khách mơ mộng.
Zac vốn đã sớm nhìn qua, và biết được những mánh lới cỏn con này, nhưng còn Gia Nguyệt thì sao, anh ta đoán chắc,một đứa trẻ ham vui như Gia Nguyệt sẽ không biết, Và quả thực, Gia Nguyệt không biết thật sự.
Nhanh chóng chỉ trong hai ván đầu, Gia Nguyệt đã kiếm món lời nhỏ, đó chính là dấu hiệu cho thấy cô đã bị lừa, Ván này chắc chắn sẽ thắng, Zac đã nghĩ vậy.
Luật chơi rất đơn giản, một bộ bài hai mươi con, gồm năm lá bài chính được lặp đi lặp lại, gồm: Bầu, tôm, cua, cá, rùa.
Người chủ sàn sẽ rải đều ra, mỗi người sẽ bốc hai con, trùng nhau thì sẽ ăn mười điểm, hai con bầu giống nhau sẽ ăn hai mươi điểm, còn nếu bốc phải hai con rùa, bạn sẽ bị trừ mười điểm, mười điểm tương ứng với mười ngàn. Và mẹo ở đây chính là thứ tự sắp lá, thực ra người bốc bài cũng không phải là thiên tài, thế nên vị trí lá bài được sắp theo ba lượt xác định.
Một người bình thường có xu hướng rút lá bài ở giữa và ngoài cùng thế nên căn cứ theo đó, vị trí lá bài thay đổi.
Zac vốn đã nắm được quy luật này, thế nên anh ta thắng rất tự nhiên, đôi lúc lại tỏ ra thua trận. Anh ta nghĩ rằng, Gia Nguyệt đã mắc câu.
Thế nhưng điều anh ta không ngờ, khi ở ván cuối cùng, Zac không biết tại sao nhưng Gia Nguyệt chơi nhìn có vẻ ngẫu nhiên nhưng lại chỉ thua anh ta có mười điểm, Zac nghĩ rằng, Gia Nguyệt thắng là rất khó.Thế nhưng, đột nhiên, Gia Nguyệt nhìn thẳng mắt anh, nhếch lên một nụ cười khinh khỉnh.
Không thể nào!!
Anh ta đã thua! Cái tên Zac thối tha, anh ta nghĩ cô sẽ thua sao,cái mẹo nhỏ này mặc dù ở hai ván đầu cô không nhận ra, nhưng ngay ván thứ ba, cô đã cảm thấy xuất hiện trùng lặp. Nói thực là, với người mới sẽ thực khó để đoán được. Nhưng nhờ kinh nghiệm trên thương trường, cô có thể biết cách nhìn mặt đoán ý nghĩ của người khác, và cả khả năng nhớ siêu việt.
"Trò chơi kết thúc, điều kiện của tôi rất đơn giản, anh hãy ký vào bản hợp đồng ở công ty tôi, nói lời giữ lấy lời."