- …………. Chuyện gì vậy ? - Nhân lôi Triệt ra khỏi phòng hỏi dồn
- Chuyện gì là sao ?
- Đừng tưởng anh không biết gì hết. Hai đứa đang có xích mích ?
- …….. - Triệt đứng chôn chân mấy phút, nặng nề nhìn xuống đất - Tinh thần của Băng nhi đang suy sụp quá nhiều rồi… mắt của Băng sợ sẽ chẳng nhìn thấy gì mãi mãi…. em ,em muốn…
- Đừng. Nếu em hiến giác mạc, sau khi Băng nhi sẽ đau khổ thế nào
- ………..
- Vẫn còn thời gian, anh sẽ giúp em.
………….
Hôm ấy Nhân về nhà suy nghĩ rất nhiều, Cậu muốn đánh đổi đôi mắt của mình để cho em gái mình được nhìn thấy ánh sáng. Thực ra chuyện này cậu đã đắn đo suy nghĩ từ khi biết tin bị tai nạn và ko nhìn thấy được nữa, nhưng cứ sợ cô tổn thương khi biết được sự thật nên cậu cứ chần chừ mãi. Cả buổi tối Nhân thức trắng đêm suy nghĩ \" Nên hay Ko \" về vấn đề này.
- Nếu mình làm vậy, liệu mọi người có trách mình không..?
Ngay sáng sớm mai Nhân quyết định đến bệnh viện gặp Bác sĩ để nói hiếngiác mạc cho Băng BĂng .
- Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? _ Ông bác sĩ hỏi lại cho chắc chắn.
- Vâng, cháu đã suy nghĩ rất kỹ _ Nhân kiên quyết gật đầu, mặc dù tay cậu đang run lên từng đợt
- Nhưng ... Mong bác sĩ giúp cháu 1 điều .
- Tôi hiểu cậu đang muốn nói điều gì.
- Vâng! hãy giữ bí mật với Băng Băng, Triệt…và cả gia đình của tôi nữa.
- ….Được rồi
Ông bác sĩ ko còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận quyết định của Nhân . Ngay trong ngày hôm đó, họ đưa Nhân đi khám tổng quát, kiểm tra tình trạng sức khỏe ...
Vài ngày sau Nhân lên bệnh viện để nhận kết quả kiểm tra.
- Chuyện….chuyện gì thế này….
Sét đánh ngang tai khi cậu đọc tờ giấy khám sức khỏe, Nhân bị ung thư gan thời kỳ cuối, chỉ có thể sống được vài tháng nữa thôi.
...
Thảo nào hơn mấy tháng qua Nhân liên tục bị đau, ăn vào là ói ra, cơ thể hay mệt mỏi, chóng mặt... Nhưng lúc đó Nhân chỉ nghĩ do làm việc quá sức và học hành căng thẳng nên vậy thôi.
cậu đau đớn, im lặng ôm hết nỗi đau vào mình mà ko nói với ai biết, bất cứ ai ... kể cả những người mà cậu thương yêu nhất.
......
3 ngày liền Nhân ko ghé qua tâm sự với Băng BĂng , cô lo lắng gọi điện thọai, luôn miệng hỏi Triệt về Nhân, nhưng Triệt chỉ biết lắc đầu .
Gạt hết nỗi đau, Nhân can đảm đến bệnh viện xin Triệt một ít thời gian riêng tư và dắt cô đi dạo khuôn viên
...Hôm đó, là 1 ngày nắng đẹp….
- Anh này! Anh biết tin gì chưa?
- Tin gì em?
- Hôm kia ấy, bác sĩ gọi điện thoại cho nhà em báo là có người chịu hiến giác mạc cho em , em vui ơi là vui, cầm điện thoại gọi điện cho anh nhưng anh tắt máy mất tiêu à.
- Tốt quá _ Nhân nhẹ nhàng thốt lên.
- Anh ko vui khi em sắp đc sáng mắt à? - Băng Băng phồng má đáng yêu
- Đâu có , anh vui ko nói nên lời đấy chứ _ Cậu xoa đầu cô thật dịu dàng.
Nhưng lúc đó Băng Băng ko hề nhìn được khuôn mặt của Nhân đang đổi sắc như thế nào. Đó là 1 ánh mắt đầy mãn nguyện pha 1 chút thương đau và cầu mong em gái mình được hạnh phúc.
- Anh này ! Khi em sáng mắt , em và Triệt sẽ làm đám cưới nhá. Lúc đó anh phải đến dự, khoác tay em lên lễ đài mới được đó nha _ cô nắm chặt tay Nhân và dựa đầu vào bờ vai vững chắc của cậu.
- Tất nhiên rồi _ Nhân gượng cười.
- Em muốn sinh ra những đưa con thật xinh xắn, em sẽ tranh thủ ở nhà chăm sóc chúng, Triệt đi làm nuôi gia đình, còn anh sẽ phụ em dọn dẹp nhà. Hihi , anh muốn em có mấy đứa? _ Băng Băng cứ thả hồn mơ màng, tưởng tưởng ra 1 gia đình nhỏ tuyệt đẹp và đầy hạnh phúc.
- Càng nhiều càng tốt, hì _ Sống mũi Nhân cay xè.
- 7 đứa nhá ! Em thích số 7, con tụi mình sẽ là những đứa trẻ thật xinh như ba mẹ nó , anh nhỉ ? hihi _ Cô vẫn vô tư tưởng tượng cái khung cảnh ấy.
Qua ngày mới , Băng Băng bắt đầu phải chuẩn bị mọi thứ vào để tiến hành phẫu thuật trong thời gian nhanh nhất. Cô cứ khăng khăng muốn gặp người cho giác mạc nhưng bác sĩ cứ bảo người ấy ko thích gặp ai cả. Cô bướng bỉnh ko chịu làm phẫu thuật nếu ko đc gặp tạ ơn người đó…
Ko còn cách nào khác Nhân đành phải tạo ra 1 vở kịch nhỏ với sự tham gia diễn suất của Ông bác sĩ và Chị y tá.
1 căn phòng bệnh với 1 thanh niên nằm im trên giường ho những đợt ho dồn dập, hơi thở mỗi lúc 1 khó khăn. Băng Băng lặng lẽ bước vào, vì ko thể nhìn nên nhỏ ko nhận ra người đó chính là Nhân – anh trai hằng yêu dấu của cô.
- Em chào anh . Em là người mà anh sẽ cho giác mạc. _ cônhẹ nhàng khẽ nói.
Nhân im lặng ko nói gì cả, vì sợ phát hiện ra giọng nói của Nhân nên y tá đã nói với cô \" Người cho giác mạc bị câm\".
- Cậu ấy bị câm nên ko trả lời em được đâu, chỉ nghe thôi.
1 căn phòng toàn màu trắng, 1 cô bé mù và 1 chàng trai câm ngồi im lặng, cả 2 chỉ nghe được tiếng thở của nhau thôi…
- Em biết anh ko nói được, thế anh chỉ cần nghe thôi cũng được.
Em rất muốn gặp anh để nói lời cảm ơn chân thành đến anh. Tuy ko thể thấy anh nhưng trong tưởng tượng của em , chắc anh là 1 người cực kỳ tốt bụng và dễ thương. _ Băng BĂng mỉm cười.
Nhân vẫn chỉ biết im lặng khẽ nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô.
- Em sẽ quí trọng đôi mắt của anh, khi sáng mắt em lại đến thăm anh. Cảm ơn anh vì đã cho em có thêm niềm tin vào cuộc sống. Nếu thật sự có kiếp sau thì em sẽ đền bù cho anh nhiều hơn thế này nữa.
Dòng nước mắt tuôn trào như chảy ngược vào tim. Nhân chỉ muốn lao tới ôm chầm lấy cô và khóc thật lớn. Nhân ko nói , chỉ toàn tiếng nấc nhẹ.
- Em cầm tay anh được chứ ? _ Băng Băng mò mẫm đôi tay của Nhân và cầm thật nhẹ.
- Tay anh ấm thật đấy, y như bàn tay của anh trai em ý, hì hì, chắc nó phải đẹp lắm phải không ?
Nghẹn cả cổ họng, Nhân nắm chặt tay lại và bịt miệng khóc. Nước mắt tuôn ko ngớt.
- Anh khóc à? anh đừng khóc ... khóc nhiều sẽ mệt hơn đó. Em rất quí anh. Anh có thể nhận em làm em gái anh ko?
Ko 1 tiếng nói nào được thốt lên.- Anh im lặng nghĩa là anh đồng ý rồi , hihi . Cảm ơn anh lắm lắm, anh hãy cho em biết gia đình của anh để em sẽ thay anh chăm sóc họ.
Lúc này thật sự Nhân ko cầm lòng được nữa, cậu muốn khóc to lên, quặn thắt trong tim khi nhìn nụ cười vô tư của cô.
Chị y tá đứng kế bên cũng ko thể cầm lòng. Nhân ra hiệu cho chị y tá đưa Băng Băng ra ngoài.
- Cậu ấy mệt rồi, để chị dìu em ra ngoài nhé. _ Y tá nhẹ nhàng nâng Băng Băng đứng dậy.
- Em muốn tâm sự nữa mà chị.
- Nhưng cậu ấy rất mệt.
- ... Vâng ... em đành ra vậy, cho em ôm anh 1 cái heng.
Thế là nhỏ vòng tay ôm Nhân thật chặt, nhỏ cảm giác \"Sao bờ vai này thân thuộc đến thế?\".
- Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha , em đi nè. Người anh ấm cực, cảm ơn anh rất nhiều, em chào anh !!!.
Nói xong chị y tá dắt nhỏ ra ngoài để lại 1 mình Nhân khóc và khóc trong căn phòng trắng lạnh buốt. Những giọt nước mặn cứ liên tục rớt xuống , Nhân ko nghĩ lúc này cậu yếu đuối đến thế.
Đc 1 lúc , Nhân nhanh chóng thay đồ rồi chạy ra ngoài tìm Băng Băng.
- Em gặp anh ta rồi chứ?
- Rồi anh à ! Anh ấy thật tốt bụng và đáng iu, em đã cầm tay và ôm anh ấy, anh ko ghen chứ?
- Ko đâu.
- Em biết mà, em muốn ở lại tâm sự với anh ý nhiều hơn nhưng chị y tá bảo anh ý mệt và cần phải nghỉ.
- Em phải để anh ta nghĩ chứ.
- Em hiểu mà, thế thì em mới ở đây nói chuyện với anh.
... Nam im lặng cười nhạt.
- Làm sao để anh ý ko chết hả anh?
- Số phận mà ! ai cũng rồi phải chết, em đừng suy nghĩ nhiều. _ Khuôn mặt Nhân lúc này đang rất buồn nhưng vẫn cố tỏ ra \" ko có gì \".
- Em muốn làm 1 điều gì đó cho anh ý, em phải làm gì?
- Chỉ cần em sáng mắt và sống thật hạnh phúc là được.
- Sao anh biết?
- ừm thì…Anh đoán.
- Hi vọng là vậy _ Băng Băng vẫn vô tư chẳng nghi vấn điều gì cả.
Nhân dìu cô ra ghế đá trong bệnh viện ngồi nói chuyện.
- Em này ! Hôm em mổ chắc anh ko ở cạnh em đc rồi.
- Ơ! Anh đi đâu?
- Anh phải ở trường có chút chuyện, Em đã giao trường học cho anh còn gì . Ko đi ko đc.
- Dời ngày lại ko đc hả anh?
- Không thay đổi đc
- ẹc, ko biết đâu, muốn anh hai ở đây_ Băng Băngkhoanh tay trước ngực lắc đầu .
- Anh chỉ bận cỡ 2 ngày thôi, rồi anh sẽ tới mua quà mừng cho em.
- Ko cần, ghét , em tự về phòng . _ cô tức giận cầm gậy bỏ đi.
- Eeeeehhhh, đừng giận mà
- Cõng em từ đây về phòng, làm được thì tha
- Ok .
Nhân sắn tay áo, khum người xuống cõng Băng lên lưng, bước chầm chậm
- Ây da, giờ để ý vai người hiến giác mạc cho em hình như cũng gần như anh vậy đó. Ôm ảnh mà em cứ ngỡ là anh không .
Cô cười vui vẻ, chân đung đưa liên hồi , còn Nhân ... những giọt nước mắt bỗng lăn dài trên má. Ko muốn bị phát hiện, Nhân vẫn tiếp tục giả bộ vui cười , mặc cho những giọt nước mắt chảy xuống ướt cả ngực áo.
- Anh ! Thế là em sẽ đc ung dung bước vào lễ cưới và đc chứng kiến quá trình con em và Triệt lớn lên từng ngày, từng ngày. Em sẽ cố gắng nuôi chúng thật tốt. Kế hoạch bí mật, em mới nói cho anh, chưa cho Triệt biết đâu, hề.
- Ừ! Anh tin em sẽ làm đc. – Nhân nói giọng buồn
- Sao anh buồn thế?
- Đâu nào , anh đang cười hoác miệng đây này.
- Đâu đâu? _ Nhỏ lấy tay mò lên mặt Nhân, banh miệng Nhân ra thật lớn.
- Ậy àm ao anh ói ( vậy làm sao anh mói )
- Cười đi, em mới buông, anh hai ~~
- Rồi, cười cười - Nhân toe miệng cười lớn
…………
Tình hình sức khỏe của Nhân mỗi lúc một nặng hơn, cậu ko còn biết mình sống được bao lâu nữa. Hôm nay hơi thở của cậu khó đi nhiều so với mấy ngày trước. 4 ngày nữa phẫu thuật Nhân sợ ko đủ sức nên ráng ăn thật nhiều cho khỏe hơn, nhưng càng ăn càng ói ra hết.
- Mình…còn trụ được bao lâu nữa đây….. Tiểu Kỳ, ba, mẹ, Băng Băng, Triệt….anh xin lỗi…”””””’’’’’’’’’’’’
Chương 16
- Anh Nhân dạo này lạ quá. - Triệt ngồi gọt trái táo nát bấy
- Ừm. Em cũng thấy vậy - Băng BĂng gật đầu biểu tình
- Nhất là vụ ngày nào cũng đòi ở riêng với em
- Gì chứ ~ Anh ghen à
- Anh nào dám ghen tỵ với anh trai mình. .. Lỗi em chứ bộ - Triệt nhét miếng táo vào miệng Băng Băng, trề môi - Em bỏ bê anh.
- Ể, em ó ỏ âu ( Em có bỏ đâu ) - Băng Băng nhăn nhó nhai vội miếng táo, tay quờ quạt tìm mặt Triệt.
- Anh ở đây - Triệt nắm lấy tay Băng Băng, chạm tay cô lên má mình.
- Hehe - Cô béo má Triệt một cái rõ đau - Em không bỏ rơi anh, anh là của em, hai ta là của nhau. Em xương anh nhất cơ mà.
- Au da, vậy ai đã đạp lên tay anh, nói anh khùng, điên, còn bơ anh nữa chứ ( tập 2,3 gì đó ấy ạ)
- Tự nhiên nhắc chuyện cũ làm gì. Lúc đó em không nhớ gì hết. Nghĩ trong đầu chỉ có cha là người thân duy nhất, cha mất rồi, em buồn nên lạnh lùng vậy thôi. Giận à ?
- Không có. Anh không giận. Anh yêu Băng nhi nhất. Gấu cưng của anh ( ~>3<)~ moa - Triệt hôn lên má Băng Băng, cười hì hì.
- Anh…. chỉ được cái miệng dẻo quẹo
………………
Hôm nay đã tới ngày phẫu thuật mắt cho Băng Băng.
- Anh Nhân đâu mất rồi – Triệt ngó ngang ngó dọc
- À, anh ấy bận chuyện trên trường, có lẽ tới trễ - Băng Băng chợt nhớ tới hôm gặp hôm bữa.
- Vậy à…. Băng nhi , em cảm thấy thoải mái chứ
- Tất nhiên , em rất thoải mái. Em đang mong tới ngày sáng mắt để có thể chính thức ở bên cạnh anh mãi mãi.
- ….Ừm, cố lên nge Băng nhi của anh, chúng ta sẽ làm đám cưới, thật đẹp luôn. Bãi biển nhé, được không hở
- Hì.
- Xin lỗi đã cắt ngang, đến giờ rồi - Bác sĩ chạm lên vai Triệt nói nhỏ nhẹ.
- Ừm, mong bác sĩ giúp đỡ - Triệt lui ra, cúi gập người
- Được, cậu ở ngoài chờ nhé
……………………
Triệt đi đi lại lại cỡ trăm vòng rồi mới chịu ngồi yên. Lòng cậu như lửa đốt, chẳng biết bên trong thế nào. Hồi, cậu bắt đầu nghĩ mien man :
“ Nếu Băng Băng có thể sáng mắt, vậy còn vụ sức khỏe, chẳng lẽ không có cách nào cải thiện nó sao ???”
“ Nếu vậy, cô ấy phải sống cuộc đời bệnh tật ư ???”
1 chiếc giường bệnh đẩy Băng Băng qua phòng hồi sức, vết mổ ở mắt được băng trắng xóa và môi cô nhạt màu, mặt trắng bệch không còn giọt máu.
- Cô ấy sao rồi bác sĩ ? - Triệt lo lắng níu tay bác sĩ hỏi dồn.
- Ca mổ thành công tốt đẹp, cô bé đang hôn mê. Cậu cứ yên lặng để cô bé tỉnh rồi trò chuyện.
Triệt mừng rỡ cười không thành tiếng, gương mặt sang rỡ, hạnh phúc vô cùng. Cậu chạy ùa theo đẩy Băng BĂng vào phòng mà không để ý đàng sau cánh cửa phòng mổ kia có 1 người đang thoi thóp , bất tỉnh nằm cô đơn, lạnh lẽo….
Nhân và Băng BĂng đc chuyển qua 2 phòng hồi sức cách nhau 1 tầng lầu. Sự hiện diện của Nhân càng không được biết đến.
………………..
- Phải tới 2 tuần nữa cháu mới đc tháo băng mắt,đừng đụng tới nó, sẽ rất nguy hiểm khi nó chưa lành hẳn đấy. – Bác sĩ căn dặn nhẹ nhàng Triệt, xong bước ra khỏi phòng.
- Tuyệt quá Băng nhi, em sắp nhìn thấy rồi. Anh nhớ đôi mắt của em quá. - Triệt nhào tới ôm cứng ngắt Băng Băng
- Éc, anh làm em đau. Em biết anh vui rồi, vì em cũng vui mà. - Băng BĂng nhăn nhó đạp Triệt ra.
- A, anh xin lỗi, mừng quá quên mất. sơ ri gấu êu .
- Gấu gấu đầu anh - Băng Băng chu môi giận, mặc dù mặt đã đỏ hết lên sung sướng.
…………
Từng ngày trôi qua là từng giờ từng phút Băng Băng chờ mong được thấy ánh sáng trở lại. 2 ngày trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy Nhân vào thăm, nhỏ đợi chờ trong buồn bã, Triệt ra sức dỗ mãi mà cô vẫn bướng, đòi gặp bằng được mới thôi. Triệt đành phải nói dối Nhân bận việc để cô ngoan hơn, vì chính cậu cũng không thể liên lạc với Nhân.
…………
Băng BĂng muốn đến thăm ân nhân nhưng bác sĩ nói khéo cậu ta đã chết sau ca phẫu thuật rồi, nỗi buồn của Băng BĂng lại nhân đôi.
- Anh hai cũng không gặp được, đến cả ân nhân cũng vậy… là sao chứ…
...Trong 2 ngày đó, Nhân đang cố gắng tập quen dần với cuộc sống trong bóng tối bao trùm. Nhân chăm chỉ tập đi đứng bình thường, cố gắng không vấp ngã để khi gặp em gái không bị phát hiện ra bất cứ 1 điều gì, cậu đang rất cố gắng...,
12g mấy đêm,
Y tá dẫn Nhân đến trước cửa phòng Băng Băng, mở cửa và để Nhân tự đi vào. Cô đã ngủ rồi, Triệt cũng tranh thủ về để cha cậu không nghi ngờ nhiều
Nhân mò mẫm cái ghế cạnh giường bệnh cô đang nằm.
- Bụppp !!! _ 1 tiếng động lớn vang lên.
- Ai đấy ? _ cô giậc này người tỉnh giấc.
- Anh đây mà. _ Nhân cố đứng dậy tìm cái ghế và ngồi lên.
- Anh hả? Em chờ anh cả 2 ngày trời, nhớ anh quá _ Giọng cô hơi trách móc, má phồng lên dỗi/
- Anh vừa xong việc nên tranh thủ vào thăm em luôn.
- Ca mổ thành công anh ạ - Băng Băng nhe răng cười hì hì
- Y tá nói với anh rồi, chúc mừng em. – Nhân nói giọng gượng.
- 2 tuần nữa em mới đc tháo băng, nôn nóng được nhìn thấy anh quá. Không biết anh có ù lên không ta ~
- Hì ! từ từ cũng được mà, anh có chạy đi đâu đâu mà lo.
- Anh ân nhân chết rồi,… em muốn khóc lắm, nếu được anh đưa em đến lễ tang anh ấy nhé.
- ………Anh ta không làm lễ tang.
- Sao ?
- Anh ta không có người thân, nên…nên bệnh viện…hỏa thiêu rồi.
- …….Tội anh ấy….em thấy có lỗi quá.
- Em đừng như vậy, như thế ảnh sẽ buồn lắm… - Nhân khẽ cười buồn bã.
- dạ……
- Hì, em khỏe lại mau đi đó _ Nhân mò mẫm tay cô và nắm chặt.
- Dạ, mà sao thế anh? Hôm nay anh lạ lắm _ Cô nghi ngờ có chuyện gì đó xảy ra với Nhân.
- Anh vẫn thế mà, chắc tại anh nhớ em quá _ Nhân nói nhỏ.
- Quà e đâu? – Băng Băng thở dài, song nhe răng, chìa tay ra ngoắc
- À ! đây _ Nhân tìm con gấu bông vừa đặt lên bàn và đặt vào tay cô.
- Gấu bông à? nó màu gì ?
- Màu kem.
- Lông nó mượt ghê , em thích nó, em sẽ giữ gìn cẩn thận.
- Ừ ...
- Tên nó là gì hả anh?
- Nó chưa có tên, em đặt đi.
- Xem nào ... ừhmmm ... " Eyes" há.
- Sao lại "Eyes"?
- Vì đây là món quà mừng em có một đôi mắt mới hè hè.
- Tên đặc biệt quá ha. E gái giỏi ghê_ Nhân mỉm cười nhưng trong lòng cậu quặn đau. cậu muốn nhìn lại khuôn mặt Băng BĂng 1 lần nữa nhưng cậu biết rõ đó là điều ko thể... cậu đã yếu đi rõ rệt, khuôn mặt hốc hác hơn, cậu chỉ muốn ngủ...
- Có lẽ anh sẽ bận làm một số giấy tờ về những việc cùa KHải, anh phải ra tòa, trong 2 tuần tới, anh không thường xuyên ghé thăm em được , lúc nào rảnh anh lại ghé thăm em.Vài tuần nữa anh đi công tác dài ngày nữa. Em không buồn anh chứ? - Nhân nói một lèo, nói vậy chứ Khải đã bị án tử từ lâu rồi.
- Lại vậy nữa_ Cô thở dài ...
- Anh sẽ lại sớm về mà , em cứ nghỉ ngơi đi cho khỏe,tới hôm anh đến thăm mà gầy nhom là anh đánh chết Triệt và em luôn đó. Thôi. Em ngủ ngoan nào.
Nhân chỉ cười rồi lằng lẽ mò đường ra khỏi phòng để chị y tá dẫn đi…..
Mấy ngày trôi qua , Nhân vẫn thường xuyên ghé thăm cô vào buổi tối khuya khi không còn ai trong bệnh viện.Thế mà Băng Băng lại ngủ say không hay biết gì cả.
2 tuần chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, hôm nay là ngày cô đc tháo băng mắt. Nhân rất muốn đến nhưng ko thể vì cậu đã hoàn toàn yếu, cậu đã nằm trong bệnh viện từ khi phẫu thuật xong mắt. Hơi thở Nhân yếu dần đi, cậu ko còn đủ sức để làm gì nữa.
- Anh Nhân không đến … - Triệt chau mày tức giận
- Anh Nhân bận - BĂng Băng lắc lư hóng bác sĩ mở băng mắt
- Sao ảnh ko nói gì với anh chứ ?
- Vì anh hổng đáng tin :]]]]]
- Băng nhi !!!...
Bác sĩ bắt đầu tháo băng, 1 vòng , 2 vòng , rồi 3 vòng ... từ từ lớp băng đc tháo hẳn ra.
ánh mắt đang nheo mày dần dần hé mở, những hình ảnh mờ ảo lung linh từ từ đc rõ hẳn. Cô vui sướng nhận ra tất cả mọi người xung quanh : bác sĩ, y tá.. Triệt… Nước mắt khẽ lăn nhẹ trên má
...
Ông bác sĩ và chị y tá biết hết tất cả nhưng lỡ hứa với Nhân rồi nên ko thể hé môi, có lẽ hôm nay Nhân sẽ ko qua khỏi... Trong khi Triệt và Băng Băng đang vui mừng khôn xiết thì Chị y tá nói có chuyện riêng muốn nói với Băng Băng:
- Em ra đây, chị có chuyện muốn nói
cô ko biết chuyện gì cả, nhưng vẫn đi theo, dặn Triệt đứng đợi.
...
Bác sĩ suy nghĩ 1 chút rồi cũng quyết định kể hết tất cả sự thật cho Triệt nghe, Triệt đứng chon chân, gương mặt tái xanh, run rẩy . cậu khụy xuống, nước mắt ứa ra không ngừng
- Anh Nhân, tại sao ?????????
………….
- Chị đưa em đi đâu vậy?
- Đến 1 nơi, nhanh lên em _ Chị y tá dìu Băng đi hối hả.
- Em phải tuyệt đối bình tĩnh nhé!
- Chuyện gì mà quan trọng thế chị?
- Im lặng và đi theo chị.
- Vâng ,,,…._ Cô tò mò.
Phòng đặc biệt.
- Phòng ai đây chị? Mình vào đây làm gì?
- Yên lặng nào, bình tĩnh em nhé _ Y tá vẫn nhẹ nhàng nói.
Tiến lại gần giường bệnh, 1 thanh niên đang nằm thoi thóp ko cử động, đôi mắt thì lim dim, hơi thở khó nhọc,khuôn mặt gầy hốc hác và môi nhạt màu dần.
- Em nhận ra ai ko?
- Em ... em ... Đây……. ko phải anh Nhân sao?
- Em còn nhận ra là tốt rồi, đây chính là Nhân , anh trai em đấy..
- Anh .. anh Nhân .. sao anh lại nằm ở đây, anh đang bận việc mà? Anh bị gì thế này ... anh Nhân !!!! Tỉnh dậy nói chuyện với em đi _ cô lắc mạnh Nhân và nước mắt tuôn ào ạt. Nhân vẫn nhắm nghiền mắt chưa tỉnh
- Anh ấy bị gì chị? bị gì? chị nói đi ... huhu ..
- Cậu ấy bị ung thư gan thời kỳ cuối, suốt mấy tháng nay Nhân luôn cố che giấu mọi người, chị rất tiếc nhưng .. nếu chị ko làm thế này có lẽ em sẽ hối hận mất. _ Y tá bắt đầu sụt sịt ứa nước mắt.
- Ko ..... huhuhuhuhuhuhu ... Em ko tin ... Anh ơi ! tỉnh dậy ... aaaaaaaaaaaaaa _ Băng Băng gào thét đau đớn.
Nhân dần dần mở mắt và cất 1 giọng nói thật yếu ớt.
- Ai ... đấy ...?
- Anh ơi ... là em ... Băng nhi của anh đây,.
-Băng..nhi, em đâu? sao...em...ở...đây? em...ngồi đầu?_ Nhân quơ tay tìm cô với 1 giọng nói đứt quãng nhưng gấp gáp.
- Anh ko thấy em sao? em đang ở trước mặt anh đây mà... mắt anh làm sao thế, anh ko thấy em sao????
- Sao em... biết ... anh ở đây? _ Nhân mò mẫm khuôn mặt ướt đẫm của cô.
- Mắt em... sao rồi?em thấy mọi thứ ... chưa? Anh ... xin lỗi vì ... ko chứng ... kiến em ... tháo băng đc... Anh xin lỗi.
- Vậy là sao hả anh? _ Cô khóc đến nghẹn lời, tin quặn thắt, chị y tá đứng kế bên cũng ko thể cầm nước mắt.
- Sao anh ko thấy em? ... Vậy là sao, anh nói đi _ Cô toáng lên.
- Huhuhuhu ...
- Cậu ấy chính là người hiến giác mạc cho em Băng à.
Ko thể tin vào tai mình, cô hoàn toàn suy sụp tất cả, đôi chân bất giác ngã bịch xuống
- Gì cơ ? ai? mắt của ai? ai cho em mắt chứ? _ Cô vừa nói vừa nấc mạnh, nước mắt ko ngừng rơi. - Mọi người lừa em, rõ ràng em đã gặp ân nhân rồi mà.
- Người đó chính là Nhân…., tụi chị đã đóng kịch ….để em tin…
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ... em ko tin ... ko tin ... sao mọi người lừa em, sao đối xử với em thế này? Em đã làm gì sai mà phải trả 1 cái giá đắt thế này chứ ?????? _ Băng Băng gào thét lớn.
- Bình tĩnh đi em ... dù sao thì anh ... cũng sẽ chết, giúp đc em là ... điều anh mãn ... nguyện lắm rồi ... Anh ... xin lỗi , xin lỗi ... em ... ngàn lần ... Anh ... yêu em ... em gái…của…anh…
- Tại sao anh lừa em ... aaaaaaaaa _ Giọng nói Băng Băng hình như đã cạn hơi, nhưng vẫn bướng bỉnh kêu la.
- Anh ... xin lỗi ... Em đừng thế , anh ... xin em _ Nhân ko thể nói nhiều đc hơn.
- Huuuuhuuuuhuuuu! Em ko muốn thế này , anh đã nói sẽ dẫn em lên lễ đường mà, anh hứa rồi mà, anh hứa suông ... aaaaaaaaaa ...
...
- "Bốppppppp" _ Y tá tát 1 cái thật mạnh vào mặt cô.
- Y tá ... chị _ Băng Băng tròn mắt nhìn y tá với ánh mắt.
- Tỉnh lại đi, Nhân đã đổi lấy tất cả để mong em có đc ánh sáng, tại sao… em ko biết quí trọng mà cứ đạp đổ nó đi…. Cậu ấy đang dần yếu đi, em mở mắt ra nhìn xem….Nếu em như thế này thì có xứng đáng với những gì cậu ấy làm cho em ko?!!!! _ Y tá quát lớn
- Em ... nhưng ... em đau ...đau lắm ….em…_ cô vội quay sang tìm tay Nam và nắm thật chặt.
- Anh hai ! Anh… phải sống, em thay gan cho anh, em cho anh gan của em, mình đi phẫu thuật, anh ko đc chết , anh nghe rõ chưa????? ANH NGHE RÕ CHƯA !!!!!
- Anh ko sao , ai cũng rồi ... phải chết .Hứa với anh ... em phải sống ... tốt , phải ... hạnh phúc, ko đc bi quan ... em phải ... sống cho cả ... phần của anh nữa. Giúp anh…nói… lời tạ lỗi.. với…gia đình …anh… ... Hứa .. với anh ... _ Nhân vừa nói gấp gáp vừa cố mỉm cười để nhỏ yên tâm 1 phần nào. - Anh ... Yêu ... Em ...
Vừa dứt lời Nhân nhắm mắt lại , buông thõng tay. Đồng hồ đo mạch trở về 1 dòng ngang thẳng đuột….
- Anh ... Anh hai, anh ko đc chết ... tỉnh dậy ... tỉnh dậy. Em muốn anh tỉnh Anh ơiiiii ! Huhuhuhuhu...
Triệt tong cửa ùa lại ôm cô khóc thảm thiết, cô hoàn toàn tuyệt vọng. Vì mới tháo băng nên ko đc khóc nhiều, sẽ ảnh hưởng ko tốt đến mắt, nhưng cô vẫn cứ ôm lấy thân thể Nhân khóc ko ngớt, 3h đồng hồ liên tục cô khóc ko ngừng nghỉ, mắt càng nhòa đi, tim cô đau như bị ai đó bọp nghẹn, hơi thở dồn dập hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào. Triệt dỗ dành cô nhưng đều vô ích.
Băng Băng cứ ngồi khóc cầm tay Nhân ko rời, 1 lát sau ... cô leo lên giường bệnh nằm trên đôi tay của Nhân và tựa mặt vào ngực cậu. Cơ thể Nhân đang từ từ lạnh dần nhưng cô vẫn bướng bỉnh ko tin đó là sự thật, cô liên tục dùng 2 tay xoa mạnh bàn tay Nhân cho ấm lên, xoa , xoa mãi , xoa mãi cho đến khi đôi tay mỏi rã rời.
Cô cứ khóc, khóc nức nở , khóc đến khi mệt nhoài, đến đuối sức ko thể khóc đc nữa thì cô mới chịu đứng lên tựa vào vai Triệt ,nhắm mắt lại ngủ quên trên cánh tay Triệt . Triệt chỉ biết lặng người nhìn Thiện Nhân lần cuối rồi bế Băng Băng lên , đóng cửa. Đôi mắt vươn lệ đỏ hoe, miệng cậu khẽ mấp máy :
“ Ngủ ngon nhé , anh Hai của em…..”
Chương 17: Kế Hoạch Kết Hôn, Lưng Chừng Hạnh Phúc
“ Rầm”
Tiểu Kỳ- và ba mẹ của Nhân đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Gương mặt trắng bệch.
- Anh chị là Băng Băng và Tân Triệt phải không ? Anh em đâu ? ANH EM ĐÂU RỒI ?????? - Tiểu Kỳ chạy tới báu chặt cánh tay Băng BĂng hỏi dồn.
Băng Băng nhìn vô định. Đôi mắt đỏ hoe, đục nước. Đầu cô giờ trống rỗng, nửa tỉnh nữa mê.
- Chị Băng, mau trả lời em đi !!!!
“Trả lời ? vì điều gì ?
Trả lời thì có hạnh phúc được không?
Hay chỉ thêm đau khổ?
Làm sao nữa chứ ?
Khóc ư ?
Nước mắt cạn mất rồi. Vô vọng.
Có làm gì thì người đã đi cũng không thể trở về...
Trở về ? Ai đó vừa đi sao….”
Triệt vội kéo Băng Băng ra, nhỏ giọng :
- Anh NHân…ở phòng cấp cứu…
Kỳ Kỳ buông tay, quay lưng bỏ đi không một lời nào nữa. ba mẹ Nhân cũng đuổi theo.
- Băng nhi …. Em ổn chứ ?
…..
- Em vừa sáng mắt kia mà, vui lên đi nào, cười đi, một chút thôi, giống anh đây này.
Triệt nhe răng dựa lên vai cô. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
- Em không tính nói chuyện với anh sao ? thật không giống em tí nào. Em vẫn rất mạnh mẽ còn gì. Còn nhớ hồi ở trường em làm mặt căng với anh không ? Lúc đó em ngầu lắm đấy.
………..
- ….. Em phải bình tĩnh lại đi. Không sẽ ảnh hưởng tới đôi mắt mới đấy. A - Triệt nhìn thấy con gấu bông trên giường, bèn đem đặt lên tay cô – Bé con của anh mà còn khóc là gấu buồn bây giờ.
- Gấu sao… - Cô nắm lấy đầu con gấu - Triệt,… đưa em tới chỗ anh Nhân…
- Sao ? Bây giờ ở đó có gia đình anh Nhân , anh không muốn em gặp họ, họ sẽ trút giận lên đầu em mất
- Triệt
- KHông được
- Em tự đi
- Thôi….anh sẽ đưa em đi…nhưng phải đứng sau lưng anh được chứ.
…………
Tiếng khóc thút thít bao trùm cả khoảng không gian u ám đó. Triệt dìu Băng BĂng tới cánh cửa phòng cấp cứu.
- Anh đứng ngoài đi. Em vào một mình.
- Nguy hiểm lắm
- Triệt
- …Được rồi. cẩn thận.
….
Mẹ của Nhân ghì chặt vào người chồng, nức từng đợt. Tiểu Kỳ ôm lấy hình hài của NHân, đặt tay lên gương mặt lạnh ngắt, nước mắt cứ tuôn ra không sao ngăn được. Riêng cha của Nhân chỉ khẽ ôm lấy vợ, mặt ngước lên trời, mắt chớp liên hồi. PHải chăng vì thân phận trụ cột gia đình đã không cho phép ông được quyền rơi lệ ?
“ cạch” Băng BĂng đẩy nhẹ cửa bước vào. Mẹ NHân quay lại nhìn cô với ánh mắt căm thù:
- CŨNG TẠI MÀY MÀ RA CẢ !! NÓ CHẾT LÀ DO MÀY ! MÀY ĐÃ HẠI NÓ ! MÀY ĐÃ GIẾT NÓ ! NẾU KHÔNG VÌ MÀY, NÓ ĐÃ KHÔNG PHẢI ĐI NHƯ VẬY !!
Bà vừa đánh Băng BĂng, vừa khóc nức lên nghẹn ngào. Cha Nhân và Kỳ Kỳ kéo bà ra, giọng ông Cao trầm trầm :
- Cháu mau đi đi. Và đừng tới đây nữa.
- CHỊ MAU BIẾN ĐI, ĐI CHO KHUẤT MẮT CHÚNG TÔI. ĐỪNG ĐỂ TÔI GẶP CHỊ LẦN NỮA. TỚI LÚC ĐÓ TÔI KHÔNG BIẾT SẼ LÀM GÌ CHỊ ĐÂU. MAU BIẾN ĐI !!!!
- Kỳ Kỳ giọng đứt quản nhưng vẩn dỏng dạc, đưa ánh mắt kìm nén cơn tức giận nhìn BĂng Băng, căm phẫn tột độ.
Băng Băng hiểu họ đang đau đớn thế nào. Dù Nhân chỉ là con nuôi, nhưng đối với họ, anh luôn là đứa con, người anh trai tuyệt vời nhất, họ xem anh là một gia đình thực sự. Nếu bây giờ cô đau mười, thì hẳng rằng họ còn đau gấp ngàn lần.
Cô chỉ còn biết nói câu xin lỗi rồi quay lưng thật nhanh khỏi căn phòng đó. Cô ôm lấy Triệt, giọng run lên :
- Ta xuất viện thôi…
………………
Mưa…bầu trời quang đãng như thế, sáng như thế…sao lại mưa vậy chứ… mưa trong lòng chưa đủ…ông trời còn muốn trêu người sao… hay đó là những giọt lệ.. rơi tiếc thương từ thiên đường…
HÔm nay là tang lễ của Nhân. Triệt và Băng Băng không đi. Một là vì gia đình Nhân không muốn thấy 2 người. và 2 người cũng không muốn thấy cảnh đó.
Triệt đem ít hạc giấy và sao, bỏ vào một chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Băng Băng viết lên 1 mẫu giấy nhỏ :
“ Gửi anh Hai, người chúng em yêu thương nhất”
Xong, cô cuộn lại bỏ vào lọ. Triệt đóng kín lại, cả hai mang ô đi dưới mưa, ra bờ biển. Triệt thả chiêc lọ xuống nước. Khu này sóng dạt ra chứ không dạt vào bờ, chiếc lọ cứ nổi lềnh bềnh, mỗi lúc càng đi xa…rồi mất dạng trong màn mưa…
Tiếng mưa rơi sao lại nghe nhẹ bẫng như thế ?....Gió lướt qua..không lạnh…không buốt…một chút hơi ấm chạm vào mặt…gió đang đi, hay một linh hồn vừa chợt hiện.
………..
Một tháng sau lễ tang, Tiểu Kỳ đột nhiên xuất hiện tại nhà của Triệt và BĂng Băng. Nhỏ muốn thay gia đình xin lỗi 2 người vì cách cư xữ không phải phép khi trước. Song, cũng đến để thay anh Nhân tiếp tục đảm nhận việc lo hôn sự cho Triệt và BĂng BĂng.
……………
- Anh chị tính khi nào sẽ kết hôn, chờ lâu anh Nhân ở trên trời sẽ sốt ruột đấy – Tiểu Kỳ nói giọng châm chọc.
- Anh tính tháng tới nữa em à. Để mọi việc ổn thỏa, anh sẽ tổ chức. – Triệt gãi đầu cười trừ.
- Anh cứ trì hoãn mãi . Quyết định 2 tuẩn nữa , vậy đi. - Kỳ Kỳ phồng má, lục túi lấy cây bút viết nhanh vào quyển note . - Hai tuần nữa, tại villa này luôn. Bàn tiệc, trang trí để đó em lo. V..v..v…
- Dừng lại. Đám cưới em hay đám cưới anh vậy – Triệt trợn mắt, đầu cứ ong ong.
- Của anh. Nhưng em lo.
- Hai người nói chuyện vui quá nhỉ ? có người bị quên lãng đây này. – BĂng Băng ngồi gác chéo chân, tay khoanh trước ngực, mặt cau có.
- Hehe, em đang nói về anh Triệt lẫn chị lun còn gì. À, đúng rồi, đồ cưới . mau lên, đi đặt đồ cưới mau. – Kỳ Kỳ hớn hở vỗ tay bồm bộp. Kéo tay cả 2 người chạy ào ra ngoài.
- KHoan, chưa thay đồ mà !!!! ( đồng thanh )
………….
“ Kí í iiitttttt ttt”
- Vào thôi.
- Xin hỏi. chúng tôi giúp gì được không ạ ?
- Tôi chọn áo cưới - Tiểu Kỳ nhảy cẩng lên
- Đám cưới của tụi anh …. - Triệt cốc nhẹ lên đầu Kỳ Kỳ.
- Ai da, làm gì ghê zậy chứ.
- Tôi hiểu rồi , mời cô dâu chú rể theo lối này. – Cô nhân viên đưa tay che miệng cười khẽ, đưa tay dẫn tới gian trang phục.
…
- OAAAAAAA !! _ Tiểu Kỳ mắt sáng rỡ , lấp lánh như sao ( ghê vậy luôn (~o_3_o)~ )
Trước mặt là hai hàng tủ kính sáng bóng loáng. Một bên áo cô dâu, bên của chú rể
- Cửa hàng chúng tôi nhập những mẫu áo từ các nhà thiết kế nổi tiếng nhất châu Âu. Được may với công nghệ tiên tiến nhất, đảm bảo hai vị sẽ hài lòng. Cô dâu, xin mời theo tôi. Còn chú rể, các tiếp viên nam bên kia sẽ giúp cậu chọn đồ. - Nói xong, BĂng BĂng theo chân cô nhân viên tới cuối dãy phòng. Vừa đi vừa ngắm những bộ đầm lấp lánh, Băng BĂng không khỏi phì cười. chẳng hiểu nguyên nhân.
- Thế , em thích kiểu đồ nào nãy giờ chưa ? – cô tiếp viên dừng lại cười nói .
- A, chúng đều rất đẹp - Băng BĂng chạm tay lên mặt tủ, nghiêng đầu - Nhưng có lẽ không có bộ nào hợp với em
- Sao vậy, dáng em rất đẹp, chị chắc chắn em khoác lên bộ nào cũng đều rất tuyệt.
- Không chị ạ . Em chỉ cần một bộ váy đơn giản. không nhiều lớp, không ren váy cầu kì, không khung, nhẹ và dễ hoạt động. Em không thích bị gò bó với những chiếc váy cầu kì .
- Chậc, chị hiểu …Hừm, à đúng rồi. KHông kho hàng chị còn hai ba bộ, nó đã không bán được rất lâu rồi. Có lẽ vì nó không sang trọng. Cũng may là chị có giữ lại phòng hờ. em đứng đây đợi chị tí nhé.
- Vâng.
/……./
- Anh là chú rể ? - Một cặp sinh đôi nam bước ra, nhìn Triệt, song nở nụ cười, để lộ 2 chiếc răng khểnh, mỗi người một cái, người bên hàm trái, người hàm phải.
- Yeh, phải. trông 2 người như đứng trước gương ấy nhỉ ? - Triệt sững ra ba giây, mở miệng hơi khó vì ngạc nhiên.
- Ai cũng nói vậy. - Hai anh em cụng tay vào nhau, đồng thanh không sai một lời. – VẬy nãy giờ anh đã xem qua các mẫu áo ?
- Có. Nhưng tôi không chọn được cái nào cả. Thật xin lỗi.
- Why ?
- Vì tôi nghĩ “ bé con” của tôi không thích
- Bé con ?
- Là cô dâu đấy .Hì , tôi vẫn luôn muốn gọi như vậy. Nhưng có vẽ cô ấy không thích điều đó chút nào.
- À há. Chúng tôi biết rồi. Vậy nghĩa là anh luôn làm những gì cô ấy thích. Thế cô ấy muốn sao.
- Đơn giản…
- ….chẹp.okay. theo chúng tôi.
………
- Đây, em xem đi, ba mẫu khá giống nhau, trắng , đen, đỏ. Em thích cái nào cứ chọn. chị sale off 30% cho. Dù sao nó cũng không bán được.
Chị nhân viên đem ra ba bộ váy, tuy nhìn thoáng qua có vẽ rẻ tiền, bình dân. Nhưng khi chạm vào mới thấy được độ mềm mại, nhẹ nhàng của nó. Màu sắc êm dịu, cứ như bộ cánh của những nàng tiên vậy.
- Em lấy bộ đen và trắng.
- Được , vào trong thử đồ nhé.
Chị nhân viên vui vẻ gạt bộ màu đỏ sang một bên, xong dắt BĂng BĂng vào phòng thay. Đầu tiên là bộ màu trắng, dài chấm gót. Phần đuôi áo kéo dài. Trần vai . Lúc buộc tóc cho Băng BĂng, chị nhân viên nhìn thấy đoạn tóc nối :
- Em nối tóc à ?
- A, vâng. Tóc em trước để ngắn như con trai ấy….khi đó…ừm.. để tóc dài giúp em nữ tính hơn nhiều. Hi.
- Hưm, hưm. Chị nghĩ là chị biết em làm vì ai rồi. như ng có lẽ chị không cần nói ra đâu ha. – Chị nhân viên tủm tỉm, cuốn mái tóc dài thành lọn rồi búi cao lên, chừa dải tóc sau gáy xỏa một bên. – ai da, trông em xinh thật đấy, bộ đồ rất vừa. Bộ màu đen cùng size nên không cần thử nữa nhỉ. Mau ra ngoài thôi
- Vâng
…………..
- Anh mặc bộ này hợp lắm a. Tuy vẫn thấy hơi uổng khi vóc dáng hoàn mỹ của anh lại không khoác lên bộ lễ phục tuyệt hơn. Nhưng chúng tôi nghĩ thế nì cũng ổn. – Cặp sinh đôi đồng thanh, khoanh tay trước ngực gật gù.
- Tôi thích thế này. – Triệt chỉnh lại áo vest trước gương. Bộ vest trắng xóa : blouse trắng, vest trắng, quần tây trắng, lẫn giày cũng trắng nốt. Triệt mỉm cười nhẹ, nhìn cũng đủ biết cậu đang hạnh phúc thế nào. - Sẵn tiện. lấy bộ màu đen gói lại luôn. Tôi lấy hai bộ.
- Yumh !! Được thôi.
- Chú rể đâu rồi, ra nhận cô dâu tương lai đi nào !! - Tiếng chị nhân viên từ cuối dãy vang tới nổi 2 anh em kia phải bịt tai, khổ sở lí nhí “ lại nữa rùi. Trời ạ.”
Triệt quay lưng lại. Cậu sững sờ nhìn BĂng BĂng đang cố nhích dần sau lưng chị nhân viên. Một cảm giác lâng lâng khó tả trong lòng cậu. “ Bé con” trong mắt Triệt bây giờ tựa bông hoa trắng nhỏ bé, e ấp, nhút nhát. Phải rồi, chính là nó, đóa hoa Kadapul màu trắng nhẹ nhàng, nét đẹp ẩn sâu thuần khiết, chỉ chớm nở rực rỡ giữa màn đêm mù mịt. Cứ ngỡ đóa hoa đó sẽ mãi cô đơn, u uất, lẽ loi một mình đến suốt đời…Nhưng cậu, Hải Tân Triệt, đã đưa đóa hoa đó thoát khỏi bóng đêm. Nó tự tin đứng trước ánh mặt trời, tự tin ngước nhìn cuộc sống, giúp nó sống đúng với bản chất thật ngủ quên nơi nó. Có thể nói cậu là cứu tinh không nhỉ ?
Cả Băng Băng cũng không khỏi khựng người. Cô cố giấu vẻ mặt ngại ngùng của mình. Cô không muốn ai thấy ánh mắt cô đang nhìn Triệt chăm chú như thế nào. Triệt trông thật tao nhã, bộ vest trắng cộng cho Triệt nét dịu dàng ấm áp, cảm giác an toàn, thanh thản đến lạ. mái tóc vuốt keo gọn gàng, gương mặt sắc sảo, đôi mắt hiền hòa ân cần, có thể đốn đổ tất thảy trái tim các cô gái nhìn cậu. Trong đó có Băng Băng. Trái tim cô tưởng chừng đã ngừng đập, ngừng có cảm xúc, lại có thể để cậu bước vào ngự trong lòng cô. Nghĩ đến thôi cũng đủ làm Băng Băng ngượng chin người. Tuy nhiên cái tính ngang bướng của cô không cho phép “ bản mặt đáng xấu hổ” đó lộ diện. Có lẽ cô đang có một cuộc “ chiến tranh cảm xúc” rất căng thẳng a. :]]
- Hai cậu ra đây phụ tôi gém đồ lại, để họ riêng tư tí đi. – Cô nhân viên xách tai cặp sinh đôi lôi đi.
- Aaa~~~~ Tôi mún coi mà ( đồng thanh ) – Bộ mặt tiếc rẻ đau đớn ( vì bị kéo tai) thấy tội.
- Ưm… Băng nhi…em…đẹp lắm.. - Triệt gãi đầu, nhìn bâng quân lên trần nhà.
- …Triệt cũng vậy - Băng Băng thì cúi gầm xuống đất, hai tay không khỏi báu vào nhau.
- Ừm mm…à.. Anh… - Triệt ấp úng - Anh…
- Sao ?
- Anh chỉ muốn nói… anh …rất hạnh phúc…
- Em…A, me,too – Băng BĂng đỏ mặt cúi thấp hơn, tính sẽ nói “ em cũng vậy” hay đại loại là “em cũng thấy hạnh phúc” nhưng thấy nó hơi “ sến” với mình, thành ra tiếng ta thành tiếng tây luôn (-_-`)
Đang trên thiên đường, nghe câu đó xong Triệt xìu hẳn. “ một câu nói dễ thương tí bộ khó lắm hả trời. “ bé con” cứng đầu quá a >”<”
- Chỉ…vậy thôi. Vậy tính tiền rồi về nghen, Vợ yêu. – Triệt nhe răng cười hì hì.
- Vợ..vợ gì chứ…chưa cưới nữa mà !!
- Vậy thì em yêu.
- Cũng không được !!!
- Keo quá - Triệt chau mày –Em thật sự khó chiều mà
- Vậy thì đừng chiều. Ple è– Song BĂng BĂng vén váy chạy mất dép vào phòng thay đồ.
- Chẳng ngoan tí nào !!!
……………
- Anh tính tiền đã, em ra xe trước đi.
- Ừm, mà không biết Tiểu Kỳ la cà đâu mất rồi, để em gọi đã.
[ Tít … A lô]
- A lô ,Tiểu Kỳ em đi đâu vậy ? – Băng BĂng ra khỏi shop, tiến tới chiếc Lexus đen.
[ Em ngồi chán quá nên đến khu thương mại chơi rồi, giờ anh chị về à ?]
- Ừm, em cũng mau về đi. Hôm nay ở lại nhà chị ăn tối nhé, mai hãy về
[ Ùi ,ùi. Em về liền. Hẹn anh chị ở villa nhé, tầm nửa tiếng em về.]
- Được, chị đợi em v…. - Băng Băng chợt chao đảo, đầu cô ong ong, đau buốt, mắt hoa lên, mờ mờ ảo ảo.
[ A lô, chị vẫn ở đó chứ. Có gì không ổn sao ]
- Chị ổ…. “ Cạch” – Chưa hết câu, cô ngả xuống, chiếc điện thoại rơi bộp xuống đất, vỡ tan.
Chương 18: Hoàn
- Tôi thật sự xin lỗi… hết cách rồi…
- Tôi không tin !! Đừng có gạt tôi, không vui tí nào đâu !! Ông, ông cần bao nhiêu , mau nói đi, ông muốn bao nhiêu mới chữa cho cô ấy đây !!!!!
- Tôi thật sự không thể, cậu đừng như vậy… tôi thật xin lỗi mà, lẽ ra tôi nên nói với cậu ngay lúc đó.. – Bác sĩ cùng cô y tá hoảng sợ nhìn Tân Triệt, con người này muốn mất khống chế rồi.
- ĐỪNG CÓ XEM TÔI LÀ CON NÍT !!! Cái gì mà bệnh nan y, cái gì mà giai đoạn cuối ?? Không thể chữa ??? Thôi ngay đi, đừng làm tôi tức cười !! - Nói đoạn, Triệt thuận tay ném ngã kệ giày dép trước cửa phòng bệnh, mắt đỏ xộc
- Anh Triệt, ngừng lại đi thôi.. Họ đều là những bác sĩ giỏi nhất…lời họ nói…có lẽ..ta nên tin… - Tiểu Kỳ rưng rưng , cố gắng níu Triệt đang muốn tong thẳng vào tường
- Tin ??? Haha, làm sao anh có thể nghe lọt chứ. Băng Băng của anh, đang rất khỏe mạnh mà, bọn anh còn sắp đám cưới nữa cơ, vậy tai sao anh phải nghe lời dối trá đó ? Không sống quá 1 tuần ? Anh phi !! - Triệt cười đau khổ, khụy người xuống sàn
- Anh à…. – Tiểu Kỳ nghẹn giọng, lời an ủi lên tới miệng cũng không thốt lên được.
- Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi . – Một cô y tá từ phòng Băng Băng đi ra
[ RẦM ]
Triệt bật dậy phóng nhanh vào phòng, khiến y tá loạng choạng té ạch xuống đất.
- Băng Băng !!! _ Triệt ôm ghì lấy thân hình mảnh mai trên giường bệnh. Thật lạnh. Triệt càng ôm chặt hơn.
- Triệt… - Băng Băng nhẹ nhàng thốt lên, thanh âm mỏng đến nổi có như không. Nên nhìn về hướng nào đây, mắt cô, giờ lại trở về với bóng tối rồi….
- Để anh sưởi ấm cho em – Triệt đánh gảy lời của Băng Băng, ngang bướng không nhúc nhích. Băng Băng vô thần cảm nhận hơi ấm từ Triệt, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy
- ……… Em sẽ chết phải không ?
- ĐỪNG NÓI GÌ CẢ !!!
- …..
- Anh xin em đấy…làm ơn… anh thật sự… - Giọng Triệt run lên như đang đè nén cảm xúc.
- …. Em hiểu …
- Băng Băng…
- Anh có yêu em không ?
- Sao em lại hỏi như…
- Trả lời em
- Tất nhiên rồi…anh yêu em, mãi mãi như vậy
- Khi em chết, anh mất bao lâu để quên em ??
- Em… đừng như vậy được không ?? Anh không để em chết , em nhất định phải sống !! Anh mãi mãi bảo hộ em !!
Băng Băng lặng người. Cô đương nhiên biết chứ. Người mình quý trọng rời đi, người ở lại sẽ thống khổ cở nào….
Bỗng chốc, cô nhận ra mình luyến tiếc cuộc sống này biết bao…
Dù trải qua nhiều năm khắc nghiệt, nhưng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi của hai người mới ấm áp làm sao.. đơn giản nhưng thật phong phú… Chỉ tiếc rằng…
Ánh mắt Băng Băng trở nên nhu hòa, cô ôm lấy mặt Triệt, kéo đầu cậu chạm trán mình, thấp giọng :
- Tân Triệt… Cái chết rồi ai cũng sẽ trải qua thôi. Chuyện đã qua phải cố quên đi mà sống tốt biết chưa . Khi em chết, anh phải kiếm cho mình một người vợ đảm đang mà chăm lo cho anh…
Tân Triệt đột nhiên bóp chặt bả vai Băng Băng, gương mặt tức giận rõ rang :
- Băng BĂng ! Trừ bỏ em ra, anh còn có thể tìm ai được kia chứ !! – Triệt nóng nảy kéo cô vào lòng – Anh nhất định không thích người khác, em là độc nhất vô nhị mà…
- Ngày mai, không , tối nay cũng được, anh muốn ta làm đám cưới, anh cần em, anh muốn dù thế nào em vẫn là của anh !!
- Triệt à…em không thể sống
- Anh không quan tâm !!!
- Triệt..
- Băng Băng em đồng ý được không ? Một lần nữa thôi..vì anh
- Em… Thôi được rồi …
- Cám ơn em… - Triệt ôm lấy Băng Băng , mắt dần hơi sương – Cám ơn em vì đã đến bên anh…..
…………………………………………..
Cuộc đời, đáng buồn nhất là khi ta gặp được một người rất đặc biệt, nhưng lại hiểu rằng không thể nào mãi mãi ở bên người ấy. Rồi Không sớm thì muộn, ta cũng buộc phải buông tay…..
…………………………………………………………..
Nhà thờ ven biển
- Chị Băng BĂng, chị thực sự đẹp lắm đó – Tiểu Kỳ nắm chặt bàn tay của Băng Băng. Hôm nay, cô sẽ là phụ dâu, là người sẽ dẫn Băng Băng trao tận tay chú rể.
- Thật sao ? – Băng Băng khẽ mỉm cười. Cô cũng muốn xem mình trông thế nào. Nhưng thật sự là không thể…
- Đúng vậy, hì – Chưa dứt, tiếng chuông vang lên, nhạc đạn dội khắp nơi , báo lễ bắt đầu. – Chị, tới giờ rồi, nào, ta vào thôi nhé, giữ tay em.
- Ừm…
[ CẠCH ]
Cửa mở ra, một đợt mưa hoa đổ xuống rực rỡ. Mùi hương này, quả là hoa hồng đi. Băng Băng khẽ ngửi mùi hương thoảng, bước đi cẩn thận lên phía trước. Sau một đoạn cô cảm nhận tay mình đã truyền tới người khác, bàn tay này hảo ấm áp, thân quen làm sao…
- Băng BĂng của anh , hôm nay em thật sự rất đẹp….
…………………………………………….
- Các con có đồng ý sẽ mãi ở bên nhau, dù nghèo khổ hay sung túc, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, vẫn sẽ mãi hướng về nhau, yêu thương nhau hết đời ? – Giọng cha xứ
- Tôi xin thề ! Tôi, Hải Tân Triệt, xin thề sẽ yêu thương che chở Nguyệt Băng Băng suốt đời này. – Triệt nắm tay Băng Băng giơ lên thể hiện ý tuyên thề.
- Còn cô Nguyệt Băng Băng, cô có thề sẽ yêu chồng mình suốt đời ?
- Có – Băng Băng bất giác mỉm cười
Triệt nhìn gương mặt hồng hồng của cô, tâm trạng chợt nhẹ nhàng đi mấy phần. Cậu thật hạnh phúc.
- Vậy ta trao nhẫn này cho các con, hãy đeo vào , nhờ Thiên Chúa chứng giám cho các con, để tình yêu của các con sẽ luôn được Chúa giữ gìn
Triệt nhận cặp nhẫn, tự đeo vào tay mình, còn một chiếc thì đeo vào ngón của Băng Băng
- Từ nay 2 con chính thức là vợ chồng. Xin Thiên Chúa ban phước lành cho gia đình các con. Amen.
Giọng cha xứ vừa kết thúc, hai người quay lại cười với quan khách, tiếng vỗ tay chúc mừng vang lên không ngớt.
[Rầm]
- Aaaaaaaaaaaaaaa, cô dâu té rồi !!!!
- Mau đỡ dậy nhanh lên
- Chuyện gì xảy ra vậy chứ
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
- …………..
Triệt cùng Tiểu Kỳ xanh mặt nhào tới đỡ Băng BĂng lên, hơi thở cô dồn dập quá.
- Băng BĂng, em làm sao vậy ?? Đừng làm anh sợ mà, Băng BĂng !! – Triệt ra sức giãy người cô
- Huhuhu, chị ơi, đừng mà, chị khỏe nhanh đi chi ơi huhu – Tiểu Kỳ nước mắt rơi không ngớt , nắm váy áo cô
Dẫu sau này thế nào, anh vẫn mãi nhớ về em, người con gái xinh đẹp, người vợ tuyệt vời nhất của anh… Kiếp này tình không trọn vẹn, mong rằng kiếp sau, nếu còn duyên còn nợ, anh sẽ lại ở bên em, sẽ mãi mãi không vuột mất em thêm lần nữa…
Trên thiên đường em có nhớ anh không ? Trời về đêm lạnh, em nhớ mặc áo ấm nhé………..
-------------Hết--------------
Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com