Truyện teen - Hoàng tử lạnh lùng và con nhỏ rắc rối trang 1
Chương 1: Chuyển Trường
Trời trong xanh nắng đẹp, gió hiu hiu vờn qua những khe lá đùa vui dưới ánh mặt trời. Muôn chim ríu rít trên những tán cây hó líu lo, làm cho không khí buổi sáng thật yên bình và trong lành.Nhưng...- BA NÓI CÁI GÌ CƠ?Nhưng ở một căn nhà nọ, giọng một cô bé tràn đầy sự ngạc nhiên, bàng hoàng, sửng sốt,... cô bé đưa hết năng lương vặn to hết cỡ cái volume của mình, tưởng chừng ngôi nhà có thể rung chuyển. Cặp mắt tròn xoe trương lên, khi nghe ba nói nó sẽ chuyển trường vào ngày mai. Nó đang trong tình trạng đơ như cây bơ, không thể nói nên lời nào.- Ba đã chuyển trường cho con rồi, con sẽ học trường với Thiên Bảo. - Bỏ qua sự ngạc nhiên của nó, ông Trần thản nhiên nói, như biết trước cô con gái mình sẽ phản ứng như thế này.- Con học ở trường đang tốt mà ba sao phải chuyển trường cơ chứ? - Nó nhìn ba nói lại, mong ba đừng để nó chuyển trường đi, dù sao chuyển trường là một vấn đề đáng lo ngại với nó.- Ừ, con gái ba đúng là học rất tốt, thế nên tuần nào cũng có giáo viên gọi về phàn nàn ta rằng học sinh Thiên Châu hay chọc phá thầy cô,bạn bè..bla..bla. - Nhìn cô con gái ngang bướng ông kể một tràng, những thành tích đạt được trong mỗi kì học. Ông đúng là lắc đầu chào thua trước nó, dù ông có dùng biện pháp nào đi chăng nữa thì nó cũng nghe lời vài ba ngày là lại gây chuyện khắp trường.Nhìn ba kể một chuỗi nó cười trừ, giả vờ hối lỗi chạy qua chỗ ba mình đấm bóp vai cho ông, mong ba hồi tâm chuyển ý.- Ba à con không chuyển trường đâu mà, năn nỉ ba đó, nếu con không chuyển trường ba nói gì con cũng nghe hết á. - Giọng nó ngọt như mía, xuống nước năn nỉ.- Không được!- Đi mà ba yêu quý, con hứa từ nay sẽ không chọc phá mọi người nữa đâu! - Vừa nói, nó đưa cặp mắt cún con cộng với hành động dơ tay cắt máu ăn thề, ý nhầm dơ tay lên thề mong ba tin tưởng.- Ý ta đã quyết rồi không cãi lại. Con học ở trường đó sẽ có anh trai con kèm cặp, chăm sóc con, trường cũng rất nghiêm khắc nên con lo mà học hành, đừng nghĩ tới chuyện chọc phá người khác.- Sao ba đoán trúng vậy ta. - Nó thầm nghĩ.- Nhưng con không thích học ở đó đâu ba ơi, đó toàn những người nhà giàu khinh người khác thôi à! - Nó ghét nhất là những người như thế, nên kiên quyết không muốn học ở trường Quý tộc.- Ý ta đã quyết rồi ta không đổi ý đâu con lên thu dọn hành lí đi. - Giọng ông nghiên khắc, mặt không đổi, ở mức gần sự lạnh lùng.- Vâng thưa ba. - Mặt nó ỉu xìu đi lên, vì biết một khi ba đã nghiêm khắc thì xin cũng vô ích.Đang chuẩn bị lên phòng thì...- Khoan đã. - Ba nó gọi lại, làm nó vui thầm trong lòng, nghĩ ba mình đã hồi tâm chuyển ý.- Ba đổi ý rồi hả ba, con không phải chuyển trường nữa phải không? - Mắt nó sáng trưng như đèn pha ô tô. =_=- KHÔNG! - Câu nói của ba như gáo nước lạnh, dập tắt ngọn lửa hi vọng trong nó.- Ngày mai Thiên Bảo sẽ sẽ ra đón con, nhớ đi sớm đừng bắt anh chờ.- Vâng thưa ba, con lên thu dọn đây ạ. - Mặt nó ỉu xìu như bánh bao chiều, rồi chạy lên phòng nó, nằm sấp xuống giường ôm lấy con xu xu "Con gấu bông anh hai nó tặng 5 năm trước, nhân lần sinh nhật thứ 12 của nó nên nó rất quý, nó xem con gấu như một ngươì bạn tâm sự khi có chuyện buồn"- Xu xu, chị sắp phải chuyển trường rồi, chị phải xa mọi người ở trường cũ nên buồn lắm. Chuyển trường rồi không biết ai nhớ chị không nữa? Còn chị sẽ nhớ họ chết mất, nhớ ông thầy hói mỗi lần chị chọc đến uất ức mà bỏ đi, nhớ bà cô ế chồng thích trang điển và nịnh hót... - Chị cũng phải xa ngôi nhà và căn phòng này nữa, nhưng chị sẽ mang theo em đi chị không để em một mình ở đây đâu. Chị không thích chuyển đi tí nào hết huhu...Tút....tút...tút..Đang ngồi kể chuyện lâm li bi đát cho em xu xu nghe thì có kẻ nào đó gọi đến phá rối. Vơ cái điện thoại nhìn vào màn hình để xem cái kẻ phá rối kia là ai.Anh Nhím đang gọi (Biệt danh nó đặt cho anh hai ) rất may là anh hai không thì biết tay mình cho coi "Tâm trạng nó đang không vui không nên chọc tức nó nếu không sẽ lãnh hậu quả!"- Hello anh hai yêu quái, ý nhầm yêu quý của em hì hì.- Ừ, chào em gái, sao lúc nào em cũng chọc anh là sao nhĩ?- Em nào dám nói anh hai đẹp trai lồng lộng, phong độ, lãng tử chứ! - Nó lại dở giọng nịnh nọt pha chút châm chọc, trong lòng thầm nghĩ ông anh này lãng tử đâu thì không có nhưng lăng nhăng có thừa.- Anh không dám nhận đâu, chắc hôm nay trời có mưa quá? - Đầu dây bên kia Thiên Bảo cười cười nói, anh đúng là chịu thua với cô em gái này.- Anh có ý gì hả? Dám chê lòng tốt của em phải không? - Máu nóng nó đã dồn lên đỉnh điểm, anh hai này thật là, được khen rồi mà còn nói mình thế tức quá. (Có mà nói móc chứ khen gì chịu con này luôn)- Thôi anh không chọc tức nhóc nữa .Em đi chuẩn bị đồ đạc mai chuyển vào trường chưa-DẠ EM ĐANG THU DỌN Ạ! (T/g: Nói xạo lúc nãy giờ toàn nằm chơi) - Nó nhấn mạnh từng chữ, bực mìnhg vì phải chuyển trường vô cớ.- Ừ... thôi bye bye em gái yêu quái nha, haha mai gặp lại. (Đúng là anh em có khác giống nhau như đúc chuyên chọc ngoáy nhau)- YAAAAAA ANH HAI. - Dám chọc mình hả? Ngày mai anh sẽ biết tay em ha ha "Nó nở nụ cười đểu"Ở đâu đó đang có một người rùng mình, dự cảm chẵng lành, không biết có qua khỏi ngày mai không?
Chương 2: Chuyển Trường (Tiếp)
Đứng trước cổng trường Star School Thiên Châu không kìm lòng được thốt lên một tiếng rất lớn.
- WOAAA... Đây có phải trường học không nữa trời? Gì mà lớn thế không biết? Nó còn lớn trườngcũ của mình học nữa, chắc phải gấp mấy lần luôn, đúng là trường quý tộc có khác.
Nhìn khuôn viên trước cổng trường rất lớn, nó choáng ngợp, vui vẻ cộng hiếu kì nó vừa ngắm nhìn, lại chạy nhảy khắp nơi như con bé nhà quê mới lên thành phố. Rất may cho nó là không có ai ở trường, chứ không thì mọi người sẽ nghĩ nó có vấn đề, vì phấn khích thái quá.
- Sao bây giờ vẫn chưa có ai vậy nhỉ? Hay mình đi sớm quá? Mình đúng là học sinh gương mẫu nha.
Thiên Châu ngó trước ngó sau rồi tự khen mình, chợt nhớ đến ông anh đi đâu mà giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả. Đã thế còn bảo nó đến sớm làm nó hơi bực mình. Thế mà ba còn bảo nó đến sớm, không được để anh hai chờ, bây giờ thì không biết ai đợi ai.
Thiên Châu bước đi từng dãy nhà một mà tìm phòng học, nhưng càng đi thì nó như lạc vào mê cung, càng tìm càng không thấy. Đã vậy lúc sáng nó tức quá không muốn ăn sáng, điện thoại lại quên không đưa, nên giờ không còn tý sức lực nào để đi nữa, nó giờ như bong bóng xẹp hơi. Trong lòng thầm mắng ông anh, vì cho nó leo cây, nợ cũ thù mới nó quyết trả thù một phen.
- Haiz... Mình đi tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy, mỏi chân quá huhu, đứng giữa ngôi trường này chắc chết qua.Chúa ơi hãy cứu đứa con chiên tội lỗi đang lại lốinày, cho con tìm thấy lớp con xin cảm ơn người, mặc dù con không theo đạo thiên chúa.
Á a a a ...
Đang lầm bầm thì nó thất thanh thét lên, đây chính là kết quả của sự cầu khấn đi không nhìn đường nên va phải người ta.
- Chúa ơi, người không giúp thì thôi, sao người lại đối xử với một đứa con gái dễ thương xinh đẹp như con chứ. Tự dưng lại lòi đâu ra cái quái gì làm con ngã lăn ra chứ? - Nó ôm chân kêu than, mắng chửi một mình làm ai đó nghe nó nóimà che miêng cười thầm, đã bị thế kia rồi mà còn khen mình được. Đúng là phục độ tự sướng của cô bé này quá.
- Em có sao không?
Nghe có giọng người nói (Không người thì ma chắc "" "" ) nó ngước mặt lên xem tên âm binh kia là ai. Trước mắt nó là một anh chàng siêu đẹp trai, trông tầm tuổi anh hai nó, nhưng không quan tâm là trai đẹp hay trai xấu nó hất cằm, giọng đanh đá nhìn Tuấn Kiệt nói:
- Á à... thì ra là anh cho tôi chụp ếch đây hả? Mà anh mắt dán ở sau đầu, sao nhìn thấy tôi mà không tránh ra, đã thế nhìn tôi thế này thấy có sao hay không mà còn hỏi? Vớ va vớ vẩn.
Nghe nó nói vậy Tuấn Kiệt đớ người đi một lúc, anh thầm nhủ lần sau chớ động vào nó nếu không muốn ăn chửi. Nhưng nhìn khuôm mặt đang tức giận của nó, anh lại muốn đùa một tý, mỉm cười anh nói:
- Nhìn thấy em còn nói được chắc không sao?
- Anh... anh... anh đang dỡn với tôi hả? - Đã làm nó ra thế này mà anh ta còn nói như nó không sao, máu nóng đang dồn lên đỉnh điểm, cộng với bực tức lúc nãy giờ làm nó điên tiết, chuẩn bị gồng mình lên giáo huấn cho Tuấn Kiệt một bài học, thì nó ôm lấy chân mình la oai oái.
- Hì hì anh đùa thôi mà, sao nóng thế nhóc. Anh xin lỗi vì chuyện lúc nãy, anh vội quá nên không nhìn đường nên mới va phải em. Em đại nhân bỏ qua cho anh nhé? - Tuấn Kiệt thôi không chọc nó nữa, anh cười hối lỗi rồi lại dìu nó đứng dậy.
- Hừ... Xem như anh biết điều, tạm tha cho tên tiểu nhân như anh. - Nó hừ lạnh, anh đã biết điềunhư thế thì nó cũng không thèm chấp nhặt làm gì. Vấn đề cốt yếu của nó bây giờ là tìm anh hai, tìm lớp.
À, một cái bóng đèn hiện lên trong đầu nó. Nhìn Tuấn Kiệt đang mặc đồng phục trường Star School, chứng tỏ anh ta là học sinh trường này. Thế sao nó không hỏi, đi tìm làm gì cho mệt! Hì hì đúng là ý tưởng tuyệt vời.
- Để cho anh chuộc lỗi, tôi yêu cầu anh dẫn tôi đến dãy 3, lớp 11A2. - Nó hất cằm như một nàng công chúa kiêu kì ra lệnh cho anh.Tuấn Kiệt thầm nghĩ cô bé này kiêu kì gớm, đã muốn nhờ người khác mà còn ra lệnh được. Nhưng ai bảo anh vấp phải cô bé này chứ! Haiz... À mà anh chợt nhớ ra cái gì đó, nhìn nó hỏi:
- Em có phải là Thiên Châu không?
- Sao anh biết tên tôi? - Thiên Châu ngạc nhiên nhìn anh hỏi, nó nhớ là nó không quen người này, mà cũng vừa mới vào trường này nên không ai quen cả! Thế tại sao anh ta biết tên nó? Hàng ngàn câu hỏi vì sao cứ hiện lên trong đầu nó...
- Thế là đúng rồi, anh xin giới với em, anh là Tuấn Kiệt đẹp trai, là bạn tốt nhất, thân nhất của hai anh trai của em, ở trường trường STAR SHOOL nàybọn anh là bộ bốn... bla... bla...
- STOP... anh dừng lại ngay cho tôi.Đúng là đẹp trai mà lại bị khùng, ông nói gà bà nói vịt.
Với công suất cái volume vàng anh hót của nó, Tuấn Kiệt lập tức nín thinh không thốt nên được lời nào. Anh thấy mình cũng giới thiệu hơi quá, đành cười cười cho qua chuyện. Thấy Tuấn Kiệt đã im lặng, thôi cái mà giới thiệu giông dài kia, nó nhìn anh nói:
- Anh vào vấn đề chính đi, tôi hỏi anh làm sao biết tên tôi?
- Anh được anh em là Thiên Nam và Thiên Bảo, nhờ anh ra đón em.
Trước tiên anh sẽ đưa em đến chổ anh trai em trước, sau đó đến lớp sau. Vậy là theo sự chỉ dẫn của Tuấn Kiệt nó cùng anhđi tìm Thiên Bảo. Giữa đường đi nó hát vu vơ mấy câu, trông rất vui vẻ. Chân lúc nãy còn la oai oái vì đau, thế mà bây giờ nó còn nhảy chân sáo trông vô cùng yêu đời.
Nó vui như thế làm Tuấn Kiệt đi kế bên cũng vui lây, anh thầm nghĩ nó đúng là khác xa với mấy nữ sinh trong trường này, nó hồn nhiên vui vẻ như một đứa trẻ. Anh đúng là lần đầu tiên thấy một người như vậy, tính tình còn thay đổi thất thường nữa,... Đặc biệt, nó thấy anh mà như không thấy vậy, nếu là nữ sinh trường này đã ngắm anh không chớp mắt, còn thét lên hơn là gặp cả thần tượng.Thấy nó đã đi qua phòng cần đến, anh lên tiếng nhắc nhở:
- Nè nhóc, em đang định đi đâu nữa? - Hỏi thừa đương nhiên là đi tìm anh trai tôi rồi! Thế mà anh còn hỏi.
- Vậy em biết tìm đâu không mà cứ đi mãi thế, mà anh lớn tuổi hơn em, còn là bạn anh trai em thì anh cũng là anh trai em, xưng hô phải cho đúng vào chứ!
- Hihi tôi... ý nhầm em không biết. Xin lỗi anh. ^^Tuấn Kiệt lắc đầu ngán ngẩm với cô nhóc này luôn.
Rồi anh nhìn căn phòng trước mặt nó nói:
- Phòng phía trước mặt đó, em vào đi.
R... Ầ... M...
Mọi người trong phòng đang ngồi nói chuyện vuivẻ, thì nghe tiếng động phát ra từ cánh cửa làm cho giật mình.
Nhìn ra xem kẻ nào to gan dám xông vào phòng hoàng tử giữa thanh thiên bạch nhật, (Không đi vào giữa thanh thiên bạch nhật thì tối đến xông vào cướp sắc chắc? "" "") còn làm cánh cửa mới thay xong đi đời luôn.
Thành quả vĩ đại đó không ai khác ngoài bạn Thiên Châu gây ra cho cánh cửa cánh cửa. (Amen cánh cửa không có tội) Hai người nhìn nó với ánh mắt khó hiểu, còn hai người thì nhìn nó lắc đầu ngán ngẩm chuyện này đối với họ như cơm bữa nên không có gì lạ, còn một tên nữa thì đang đánh cở cùng chu công nênkhông biết. Riêng Tuấn Kiệt thì anh chứng kiến từ đầu đến cuối nên đã biết qua.
Nhìn thành quả xuất sắc của em mình Thiên Nam dở khóc dở cười nói:
- Thiên Châu em tha cho anh đi, anh nghèo lắm, không có tiền thay cửa đâu! Sao em lại đối xử vớianh thế chứ?
Thiên Nam vừa nói vừa tỏ vẻ đau lòng, ôm lấy ngực uất ức nói. Nếu nữ sinh trườngnày thấy anh như thế này chắc sẽ phát điên, vì trông anh rất đáng yêu. (T/g: Anh này nói láo, tiền tiêu cả đời không hết mà còn kêu nghèo, em đây nghèo còn chưa kêu nữa là anh.)
- Hừ... Anh mà nghèo em ra đường ăn xin 17 nămnay rồi! Ông anh này của nó thật khôi hài, đúng là chỉ được cái ba hoa.
- Đây là ai hả anh? - Như Kì lúc nãy đến giờ im lặng, hay nói đúng hơn là cô không biết nói gì nên im lặng nhìn, cô đang rất hiếu kì với người tên Thiên Châu này đành quay sang Thiên Bảo.
Nó cũng quan sát lúc nãy giờ, lờ mơ đoán qua mối quan hệ của anh mình với chị gái kia, một bóng đèn hiện lên trong đầu nó. "" Một âm miu rất chi là hay ho được nó nghĩ ra để chọc tứcanh hai, vì tội không vì không ra đón nó, làm nó gặp bao nhiu là chuyện xui xẻo "hắc hắc' "
- À đây là... Thiên Bảo đang nói cho Như Kì biết, thì nó chặn lời anh, chạy lại ôm anh nũng nĩu nói:
- Ôi tình yêu của em đã lâu không gặp anh, nhớ anh quá. - Nó liếc mắt qua Như Kì, cười rất chi là đắc ý, vì bây giờ mặt Như Kì rất khó coi, haha cho anh chết vì tội thất hứa"
- Anh... cô ấy là ai? - Giọng Như Kì hơi rối, có pha chút nghẹn ngào.
- Người yêu!
Nó nhanh nhảy trả lời, như sợ người khác cướp mất. Mà đúng là như thế, nếu không nói nhanh thì kế hoạch của nó xem như đi toi.
- Xin lỗi đã làm phiền mọi người tôi có việc đi trước. Mắt Như Kì đỏ hoe chạy nhanh ra cửa, làm nó đắc ý vì mục đích hoàn thành. Buông anh mình ra nó ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Haiz, em chơi hơi quá rồi đấy Thên Châu.
Nói rồi Thiên Bảo đuổi theo Như Kì.
- Ơ... sao lại là em chứ?
- Em làm anh Thiên Bảo giận rồi anh không giúp được em đâu!
Nói rồi Thiên Nam cũng đi ra ngoài, Tuấn Kiệt lại nói với nó mấy câu rồi cũng đi luôn.
Ơ hay, sao mọi người đi hết rồi sao? Thôi mặc kệ,lúc nãy giờ mệt qua tìm chỗ ngủ tí đã, chẳng thèm nhìn giường rộng hay lớn nó chui vào ngủ luôn, để ngày mai thức dậy nó vô cùng hối hận.
Chương 3: Lớp Mới Và Rắc Rối
R... Ầ... M
Vừa bước vào lớp bà cô gỏ mạnh cái thước xuống bàn, làm cả lớp 11A2 đang nhao nhác như vỡ chợ, bàn tán đủ thứ chuyện phải im lặng.
- Cả lớp trật tự im hết cho tôi!
Bà cô đảo cặp mắt sát thủ một vòng, khi không nghe thấy một tiếng nào nữa thì mới dẫn nó từ ngoài cửa vào. Nhìn nó sau đó quay xuống cả lớp nói:
- Hôm nay lớp chúng ta có bạn học sinh mới chuyển vào, các em hãy làm quen và giúp đỡ bạn ấy cùng nhau học tập.
Nó bước vào, cả lớp lúc nãy im như sến nay lại nhao nhác cả lên. Nhất là mấy tên con trai mắt mơ màng hình trái tim, còn bọn con gái thì thì khỏi nói, nhìn bọn con trai khinh bỉ không thôi. Đúng là thấy gái đẹp thì mắt tươm tướp, nước miếng thì rớt xuống cằm. Nhưng nhìn thấy nó trông vẻ dễ thương cũng có thiện cảm. Mấy cô nàng lại tươi cười như hoa khi có thêm bạn mới, có thêm đồng minh để bắt nạt đám con trai mê gái của lớp mình.
- Em hãy giới thiệu về mình cho cả lớp biết đi.
Bà cô lên tiếng nhắc nhở.
Giọng nói mềm mại, dễ thương của nó cất lên, kéo mọi người về thực tại:
- Chào các bạn, mình là Trần Nguyễn Thiên Châu, mới chuyển đến mong các bạn giúp đỡ.
- Rồi! Em xuống bàn cuối ngồi với bạn Linh Linh. - Bà cô cầm cây thước, chỉ cho nó chỗ ngồi phía dưới có cô bạn khá xinh, đang ngồi một mình ở bàn gần cuối.
Nó bước xuống ngồi vào bàn, nhìn cô bạn mới mỉm cười làm quen:
- Chào bạn, mình làm quen nhé?
- Được mình là Linh Linh rất vui được làm quen với bạn, Thiên Châu. Mà bạn gọi mình Linh là được rồi.
Linh Linh thân thiện bắt tay với nó.
Cả buổi cứ thế nó và Linh làm quen, rồi ngồi tám chuyện đủ thứ trên đời. Dù mới quen nhau nhưng bọn nó nói chuyện rất hợp, nên như thân lâu lắm rồi, nó cũng rất thích cô bạn này một cô bạn rất dễ thương và có ưu điểm như nó là nói rất là nhiều. ^^
~~Ra chơi
~~Giờ ra chơi cô bạn Linh dẫn nó xuống căng tin, với lí do "Lần đầu làm quen nhau" phải đi ăn.
Nó cùng Linh đang vui vẻ đi xuống thì chợt có đám nữ sinh, mà không phải một đám mà là nhiều đám đang chen chúc nhau, như ruồi muỗi bu quanh cái gì đó, nó không nhìn thấy. (Đông quá ý mà ^^).
Trời ơi! Có đánh nhau hay sao mà ghê thế không biết? Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của nó khi nhìn thấy đám đông hỗn loạn phía trước. Nó thắc mắc nhìn cô bạn như muốn nói: Cái gì thế kia? Sao nhiều người vậy?
Hiểu được ý của nó Linh Linh chẵng nói chẵng rằng, kéo tay nó lôi vào trong đám đông. Nó chẵng hiểu mô tê gì, thì Linh Linh chỉ tay mình vào một cái bàn có hoàng tử - thần tượng của nữ sinh trường mình cho nó thấy.
Nhìn theo hướng tay con bạn nó chẵng thấy gì ngoài mấy con người đang ngồi đó, trong đó còn có anh nó.
- Cậu chỉ cho tớ như thế là ý gì?
Thiên Châu vẫn đang trong tình trạng ngu ngu ngơ ngơ, người ta đã chỉ tận tình thế mà không hiểu, nó lúc này rất hợp với câu thông minh mà chậm hiểu.
- Cậu không thấy gì sao? Hoàng tử, là hoàng tử _ thần tượng của trường mình đó! Vừa học giỏi, đẹp trai lại con nhà giàu và đặc biệt các anh ấy chơi thể thao rất cừ, chưa một đối thủ nào vượt bộ bốn đó hết. Hai người ngồi ngoảnh mặt về phía mình là hai anh em song sinh Thiên Bảo và Thiên Nam, một người là hoa đã có chủ cò người ngồi phía bên phải cạnh anh Thiên Bảo là hotgirl Như Kì bạn gái anh ấy, phía bên trái là anh Tuấn Kiệt hoà đồng nhất nhóm. Người ngồi quay lưng về phía mình là hoàng tử, tình yêu của nữ sinh đó là Vũ Phong, nhưng anh ấy rất lạnh lùng không nói chuyện với ai ngoài những người ngồi ở đó... bla... bla...
Nó nghe con bạn kể một chuỗi mà đầu nó ong hết cả lên, nào là anh ấy đẹp trai chơi thể thao đầy cuốn hút, rồi thì anh ấy lạnh lùng làm sao ...vân vân mây mây... Lúc này mắt cô bạn Linh Linh long lanh như ánh sao giữa đêm tối, hai mắt là hai hình trái tim to oạch.
Nó thấy thế, nói lớn, lôi con bạn về với thực tại:
- CẬU IM LẶNG CHO TỚ!
Cái giọng thánh thót này mà vang lên thì hổ cũng phải sợ, mọi người xum nhìn nó như sinh vật lạ rơi xuống trái đất. Biết mình hơi lố, khi thét lớn giữa đám đông này, giả lã cười cười cho qua chuyện để phân tán ánh mắt của mọi người, sau đó nhìn cô bạn nói:
- Thời đại nào rồi mà còn hoàng với chã tử, mấy ổng đó mà hoàng tử gì, xấu trai thấy mồ à! Thấy hai anh em song sinh kia không? *Nó hất cằm về hướng hai anh mình* Ảnh cởi truồng tớ cũng có nữa, thế hoàng tử cởi truồng thì sao?...
Nó vừa nói xong một câu, mà mọi ánh mắt hình viên đạn từ tứ phương tám hướng của tất cả nữ sinh đều hướng về nó, làm nó sởn gai ốc, kể cả bộ bốn hoàng tử trừ Vũ Phong đang ngủ thì đều nhìn nó. (Giờ này mà còn ngủ em chịu anh luôn).
- Mày là con nào mà dám nói xấu hoàng tử của bọn tao như thế?
Nghe nó nói vậy, một con nhỏ tóc nhuộm xanh đỏ lại chổ nó đứng, đi theo còn có mấy con nữa.
Nhìn thấy nó Tuấn Kiệt và Như Kì định đi ra giúp, nhưng hai ông anh ngăn lại bảo chờ kịch vui.
-Sao không cho bọn em ra, họ đang bắt nạt Thiên Châu em hai anh đó!
Như Kì nhìn 2 ông anh của nó trách móc, dù sao cũng là em gái mà, chỉ cần nói một tiếng là không ai dám làm gì nó.
Biết Như Kì lo lắng cho em mình, Thiên Bảo kéo tay cô ngồi xuống nói rõ cho cô, nếu biết được tính tình của Thiên Châu thì Như Kì sẽ thay đổi ý nghĩ của mình, có khi còn hào hứng ngồi xem kịch hơn mấy anh.
- Em yên tâm đi! Không ai bắt nạt được nó đâu, em cứ ngồi xuống mà xem.
QUAY TRỞ LẠI VỚI NÓ
- Bọn cô muốn gì?
Nhìn cái đám tắc kè xanh, đỏ, tím, vàng trước mặt nó thản nhiên hỏi như không có chuyện gì, làm Linh Linh sợ không còn giọt máu. Vì sao ư? Đơn giản là nó đang đối đầu với mấy chị hai trường này!
- Ha ha, muốn làm gì à? Bọn tao muốn cho mày một trận, để lần sau biết thế nào là lễ độ. Để cho mày hậu quả khi xúc phạm hoàng tử của bọn tao!
Con nhỏ tóc xanh, đỏ nhìn nó cười điêu ngoa, tay còn vân vê mấy sợi tóc nói.
- Nè, tôi chỉ nói sự thật thôi.
Nó thầm nghĩ, mấy đứa này đúng là điên đủ đường, nó nói sự thật mà còn bị kết án xúc phạm hoàng tử. Mấy cô nàng tiểu thư này không biết có bị ảo tưởng quá hay không nữa? Thế kỷ XXI rồi chứ đâu phải thời tiền sử hay cổ đại đâu mà công chúa, hoàng tử, đúng là đầu óc có vấn đề!
- Mày nói láo mà còn già mồm à?
Con nhỏ kia thấy nó trả lời mình vậy thì tức giận không thôi, trong lòng nhỏ hoàng tử chính là số 1, không có ai có thể thay thế. Mà nay, một con bé từ đâu tới lại dám nói xấu hoàng tử của bọn họ.
- Này mấy cô, trước khi đánh nhau tôi xin cảnh cáo trước, dây vào tôi đến khi "Hàm ơi ở lại răng đi nhé!" thì đừng trách tôi không nhắc nhở đó.
Mấy con nhỏ này dám cậy đông bắt nạt nó à? Khinh thường nó quá đấy, gì chứ đánh nhau là sở trường nó cũng đã đi học võ 8 năm rồi chứ đâu có ít gì.
- Ha ha ha... sắp chết đến nơi rồi mà còn già mồm, tụi bay, xông lên đánh nó cho tao, đánh đến khi không gọi được mẹ thì thôi, đồ không có cha mẹ giáo dục thì phải đánh cho nó tỉnh! (Không biết ai là đồ không có giáo dục.)
Nhắc đến mẹ, nó như núi lửa lâu ngày ngủ quên rồi chợt bừng tỉnh. Thiên Châu từ nhỏ đã không có mẹ, đúng hơn là lúc mẹ sinh nó ra và qua đời, nó luôn ước ao mình có mẹ như nhiều bạn cùng trang lứa. Nhưng ước cũng chỉ là ước, vì nó biết vĩnh viễn nó không thấy được mẹ mình nữa, nhìn bạn bè ai ai cũng có mẹ đến đón mỗi ngày nó thấy tủi thân vô cùng.
Nay con nhỏ kia dám xúc phạm nó, xúc phạm ba mẹ nó thì không có gì để nói nữa. Thiên Châu nó sẽ cho đám ngu ngốc kia biết ai mới là không có giáo dục.
Bing... Bốp... Chát...
Nó xông vào đánh cho bọn chúng tả tơi hoa lá, không có đường lui kể cả con nhỏ cầm đầu. Nó nhìn mấy con nhỏ đang rên la, nằng sóng soài ở trên đất lạnh lùng nói:
- Tôi nhắc nhỡ rồi đó, bây giờ biết thế nào là hàm ơi ở lại răng đi nhé rồi chứ? CÚT HẾT CHO TÔI.
Bọn kia sợ quá ôm thân thể tàn tạ chạy toé khói, nhưng con nhỏ cầm đầu có vẻ không phục, ghi hận trong lòng ả hứa sẽ quay lại trả thù. Tao sẽ không tha cho mày đâu con nhỏ đáng ghét!
BỐP....BỐP....BỐP
- Quả không hổ danh là chị hai trường WINDY (Trường cũ của nó), em gái anh giỏi lắm!
Thiên Nam thấy nó đã xã giận xong, anh đứng dậy hướng nó mỉm cười, vỗ tay nói lớn làm mọi người đã ngạc nhiên rồi, nay lại nghe thêm câu sau làm ai nấy đều thêm ngạc nhiên.
Kể cả Linh cũng không kém phần kinh ngạc, khi nghe anh nói Thiên Châu là em gái mình. Không trách gì mà nó thản nhiên nói những lời như lúc nãy. Lúc đầu vì quá lo cho nó nên Linh Linh không chú ý, bây giờ nhìn kĩ mới thấy nó rất giống với hai anh kia.
- Mấy anh còn ngồi đó mà cười được cơ đấy? Mấy anh không nhìn thấy em gặp nguy hiểm sao? Để một mình em đối đầu với hổ mà ung dung thế đó, đúng là vô tâm mà! Em có phải là em gái mấy anh không đó?
Nó vừa dứt lời khoé môi tất cả mọi người giật giật, có người còn âm thầm đổ mồ hôi sau áo, nhìn nó đánh mấy con nhỏ kia mà không là hổ thì thôi, chứ không ai dám nhận làm hổ hết! Đây là tất cả suy nghĩ của mọi người khi nhận xét.
- Ý Thiên Châu em đừng nóng, lại đây ngồi đi, tại anh em không cho chị ra ấy chứ!
Như Kì lại chỗ nó kéo nó ngồi vào ghế, đưa cho nó một ly kem socola. Đúng như Thiên Bảo nói, nhìn xong nó đánh nhau mà cô thấy thương thay cho mấy con nhỏ xấu số kia.
Mà nhắc đến chuyện hôm qua, sau khi cô bỏ đi thì Thiên Bảo đã chạy theo và giải thích, làm cô thấy mình đúng là không tốt, khi hiểu nhầm anh. Thiên Châu cũng là một cô bé tốt, nhưng cũng khá trẻ con hôm qua vì hối lỗi mà mua nguyên mấy hộp kem, bánh đến chuộc lỗi, mấy hiểu nhầm kia coi như xí xoá. Hai chị em nói chuyện vui vẻ và kết thân với nhau.
- Híc... May có chị Kì thương em nhất, chứ không như mấy ai kia...
Nó liếc nhìn hai ông anh cùng Tuấn Kiệt ám chỉ. Giả vờ uất ức, ngồi xuống cạnh Như Kì.
Nhìn cô bạn Linh Linh của nó bây giờ đang ở trên mây. Đứng dậy đi lại chổ cô bạn, đập mạnh vào vai Linh Linh gọi cô bạn về thực tại.
- Linh, lại đây ngồi đi, cậu còn đứng ngẩn ngơ đó làm gì nữa?
Bây giờ cô nàng mới hoàn hồn, thoát khỏi mớ suy nghĩ kia, như con rô bốt nhỏ theo lời nó ngồi xuống.
- Giới với mọi người, đây là bạn em Linh Linh, mấy anh chị nhớ là không được ai bắt nạt cậu ấy đâu đó! Nếu không sẽ biết tay em!
Thiên Châu nhìn mấy anh chị kia nói, hay cũng chính là cảnh cáo cho những người ở đây biết "Đừng ai động vào bạn tôi, nếu không sẽ lãnh hậu quả như mấy con nhỏ lúc nãy!"
Được nhìn thấy thần tượng mình bấy lâu ở cự li gần, Linh nghĩ mình như đang trong mơ. Tâm hồn đang trong tình trạng lên mây, lâng lâng, lúc sau bừng tỉnh nhỏ mới cất tiếng:
- Em chào mấy anh chị, em là Linh, bạn mới của Thiên Châu.
- Chào em. ^^
Như Kì thân thiện đáp trả, còn mấy anh kia thì chào hỏi qua loa rồi tiếp tục nói chuyện của mình.
Bọn nó đang trò chuyện vui vẻ thì hắn thức dậy vì quá ồn ào, tối qua hắn mất ngủ cả đêm để làm đề cho mấy thầy cô, nay bị lôi ra đây vừa mới chợp mắt được tý lại bị đánh thức. Ngước mắt lên, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn chính là nó đang cười nói vui vẻ, thế là chẵng nói chẵng rằng nhìn nó chằm chằm như sinh vật lạ vừa rơi xuống trai đất. Mà suy nghĩ trong đầu hắn khi nhìn thấy hắn chính là: Con nhỏ hôm qua dám đá và mắng chửi hắn là biến thái sao lại ở đây?
[Truyện bạn đang đọc được up full tại TruyenTruyen.Net, chúc bạn có những giây phút thư giản vui vẻ]
Chương 4: Anh Nói Ai Là Con Vịt Xấu Xí Hả Tên Biến Thái Kia?
Cảm giác có người đang nhìn mình, xoay mặt đối diện với hắn. Nó há hốc mồm, mắt tròn xoe trương lên hơn cả nghe tin ba nói nói sẽ chuyển trường. Á...Nó nghĩ mình đang mơ, nhéo một cái vào tay thật đau, híc...là... là... thật, trước mắt nó chính là tên hôm qua, nghĩ đến đây nó không thể không cười nói vui vẻ cho được.Nghĩ đến chuyện hôm qua nó bình tĩnh lại, các nơ ron thần kinh của nó hoạt động hết cỡ, một nụ cười nhếch mép thoáng qua rất ít người có thể nhìn thấy nhưng lại không tránh khỏi cặp mắt tinh tường của Vũ Phong, hắn thầm nghĩ không biết nó lại giở trò gì đây? Nhưng nghĩ chưa hết thì nó đã chạy về phía hắn nói lớn, chủ ý là muốn tất cả mọi người nghe:- ANH YÊU, EM NHỚ ANH QUÁ!!Tất cả mọi người đứng hình, nhất là mấy cô bé đang mơ mộng về hắn, con tim vỡ tan khi hoàng tử trong lòng họ đã là hoa có chủ. Nhưng mọi người đang trong tình trạng đơ toàn tập trừ anh nó ra, thầm nghĩ "Không biết Vũ Phong đã đắc tội gì với con mèo nhỏ nhà anh và nó lại gây ra cho bạn anh cái gì nữa đây? Vũ Phong coi như cậu chọc giận nhầm người, Thiên Châu cái gì cũng tốt, mỗi tội nó rất thù dai với ai làm nó tức." Chưa hết, nó còn chạy qua chỗ hắn kiss một phát vào má hắn làm hắn đã sock lại càng sock hơn, tự nhiên có là gì của hắn đâu mà dám... dám... hôn hắn. - Cô... cô...Mặt hắn bây giờ nóng ran, miệng lắp bắt không nói nên lời, làm nó khoái chí không thôi, ha ha ai bảo dây vào ai không dây lại dây vào nó thì xem như số xui xẻo. Thế nên lần sau thấy nó chớ dây vào!- Cô... cô gì hả anh yêu?Thiên Châu nhái lại giọng của hắn, vờ như không có gì mà hỏi. Làm hắn thấy nghẹn họng.Mọi người mãi chìm đắm trong sự ngạc nhiên, cuối cùng cũng tỉnh mộng, tiếng xì xầm to nhỏ bắt đầu rộ lên. Những ánh mắt ghen ghét, hâm mộ bắt đầu hướng về nó, chỉ chỉ trỏ trỏ,...Tuấn Kiệt là người đầu tiên lên tiếng, anh hỏi:- Hai người quen nhau sao?Vũ Phong thì không nói gì vì quá tức, nhưng cha ông có câu "Im lặng đồng nghĩa với việc thừa nhận!" thế nên ai ai thấy hắn không trả lời là hắn đang ngầm thừa nhận mối quan hệ của hai người. Còn nó cũng chã nói gì, vì nó muốn cho tất cả hiểu là bọn nó quen nhau.
«« Flash back »»
Nó chui vào giường ngủ không chú ý xung quanh, nhắm mắt dơ tay tìm xung quanh thì vơ được một con gấu bông lớn, không suy nghĩ nhiều dịch người lại nằm ôm chú gấy ngủ ngon lành, chẵng quan tâm trời đất. Đánh một giấc ngon lành, tỉnh dậy thầm nghĩ chắc có con gấu bông, mở mắt nhìn con gấu nó mới ngớ người ra. Dụi dụi mắt mấy lần vì sợ mình mới ngủ dậy nên nhìn nhẩm.Nhưng...Oh my god...Nó... nó đang ôm một tên con trai ngủ ngon lành, mà tên kia cũng đang ngủ say như chết, nó dụi dụi mắt xem mình có nằm mơ không nhưng lần thứ n thì tên kia vẫn nằm đó.Áaaaaaaaaaaaa......Sợ quá nó la lên rồi cho tên kia một đá bay xuống giường không thương tiếc làm, hắn đang ngon giấc bị thức dậy bởi tiếng la của nó, chưa kịp định thần lại thì thấy mình bay trên giường xuống đất theo hình parabol đẹp mắt.- Cô làm cái quái gì thế? Hắn tức giận, nhìn nó lạnh lùng nói, nhưng cũng chưa phát hiện ra tình cảnh hai người đang là cô nam quả nữ đang ở một phòng, mà lại ngủ cùng giường. Nghe hắn nói xong nó ngớ người tập hai, bởi cái chất giọng lạnh lùng xen kẻ sự tức giận như tu la từ địa ngục. Thiên Châu âm thầm đánh giá hắn: "Dù đang bị nó đá ngồi xuống dưới đất nhưng dáng người trông rất cao, tầm m80 gì đó, mặt thì lạnh như tiền nhưng không dấu nổi sự tức giận, nó luôn cho hai anh nó là đẹp nhất nhưng khi nhìn thấy hắn thì không khỏi thấy suy nghĩ sai lầm, hắn ta có nét đẹp của thiên thần nhưng lại ẩn hiện sự lạnh lùng của ác quỷ."Nhưng đẹp mà biến thái thì cũng như không! Thầm hỏi không biết cái tên biến thái này ở đâu chui ra, đã thế còn ngang nhiên quát mắng nó nữa chứ! Thiên Châu hừ lạnh, hất cằm, giọng chanh chua như mấy bà bán cá ngoài chợ nói: - Hừ... điều này tôi nên hỏi anh mới phải! Sao anh lại nằm trên giường tôi?- Giường cô? Nhìn nó hắn hỏi một câu không đầu không đuôi. Hắn thấy thật nực cười, cái con bé này ở đâu lại xuất hiện trong phòng hắn đã đành, còn ngang nhiên nhận phòng hắn làm phòng mình. Không phải là muốn gây sự chú ý cho hắn đấy chứ? Vậy thì tìm nhầm người rồi!- Ừ thì không phải giường tôi! Nhưng là giường anh tôi!Mặt nó hằm hằm, tự dưng có tên con trai nằm trên giường ngủ với mình, còn nói phòng anh nó không phải của nó, không tức mới là lạ. - Cô nhìn lại đi đây là phòng tôi, mà tôi cũng không có em gái đâu mà cô nhận? Mau cút ra khỏi đây mau đồ con vịt xấu xí.- Anh... anh... nói ai là con vịt xấu xí hả tên biến thái kia? Cái tên biến thái này cứ muốn chọc tức máu nóng của nó lên thì phải? Gì chứ, hắn là người đầu tiên dám mắng nó, còn nói Thiên Châu xinh đẹp dễ thương nó là con vịt xấu xí, tôi sẽ cho anh biết tay vì dám nói tôi như thê!Tôi là con vịt xấu xí thì anh là con heo chết tiệt, tôi sẽ cho anh biết thế nào khi động vào tôi!Nó nhìn hắn với ánh mắt đầy thách thức, quyết tâm làm hắn yêu mình xong là đá, rồi mở cửa đi, đi được một tý nó còn quay đầu lại nhìn hắn nói lớn: À quên, bye bye ông xã thân yêu nha ha ha.Còn kèm thêm nụ hôn gió.(End flash back)
****
Học xong nó hí ha hí hửng đi về phòng, mặc cho nhỏ bạn năn nỉ, dò hỏi nó làm sao quen hoàng tử Vũ Phong? Rồi làm sao mà quen anh? hai người quen nhau lúc nào?... Thế nhưng nó vẫn giữ chủ nghĩa "im lặng là vàng" mặc nhỏ bạn thao thao bất tuyệt, cứ nghĩ nó đã trả thù xong việc hôm qua là mặt nó vui như không bao giờ được vui rồi.***
Sáng sớm ở trường Star School thật yên bình, mặt trời rọi xuống qua từng khe lá, từng khung cửa sổ và lớp học cũng như kí túc xá, những chú chim thi nhau hót vang chào ngày mới.Trái ngược với sự yên tĩnh đó, ở phòng kí túc nam, tiếng đập cửa và giọng nói của một đứa con gái vang lên:- Ông xã dậy... dậy đi học trời sáng rồi... Rầm... rầm... rầm... ông...Nó chưa kịp nói lời chuẩn bị nói ra phải nuốt vào bụng, đâm sầm vào một tấm ngực vạm vỡ. Cũng chưa kịp định hình xem xem kẻ nào, thì một giọng nói ngái ngủ vang lên:- Mới sáng sớm em làm gì đập cửa rầm rầm thế? Biết là giấc ngủ của anh quý lắm không hả?Xoa cái đầu đau điếng, mặt nhăn như khỉ ăn gừng nó la lên oai oái, nhìn ông anh định trách móc với tội "Ám sát em hả, sao mở cửa mà không nói trước." Nhưng nhìn anh Thiên Nam mắt nhắm mắt mở, nhìn nó mà tay còn kèm theo động tác gãi gãi lên đầu. Trông anh bây giờ thật là mất hết hình tượng hoàng tử trong mắt các nàng, đầu tóc bù xù như tổ quạ, mắt thì lờ đờ chưa tỉnh, áo quần xộc xệch. Haiz... thật là bó tay toàn tập với anh.- Em có đến đây phá giấc ngủ của anh đâu, em đi đánh thức ông xã em mà! Nó bĩu môi nhìn ông anh đang giữ trước cửa.Thiên Nam bây giờ có vẻ tỉnh ngủ hơn lúc nãy, nhìn Thiên Châu hỏi:- Haiz... em lại nghĩ ra trò gì nữa đây?Hỏi thế nhưng anh thừa biết cô em gái tinh quái này đang âm miu chuyện gì, chắc chắn nó đến đây vào giờ này là không có việc gì tốt đẹp. Vũ Phong lần này cậu dây phải con nhóc nghịch ngợm nhà tôi rồi!- Em không nói với anh nữa. em đang bận.Nói xong bỏ mặc ông anh trai đứng đó, nó chạy ngay vào giường gọi hắn dậy, nhưng nó nhìn hắn đang ngủ thì nó cười đểu, giật cơn tóc của mình lò dò thật chậm lại chỗ hắn đùa một tí.Nhưng rất không may cho nó là đúng lúc hắn tỉnh dậy, làm nó giật mình bối rối không biết nói gì.Mặt nhìn mặt mắt nhìn mắt khoảng cách giữa nó và hắn chỉ cách nhau mấy xentimet. Nó cứ như bức tượng nhìn hắn không nhúc nhích, mặt thì đỏ như quả cà chua cuối mùa. Thật xấu hổ, đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc với một người con trai ở khoảng cách gần như vậy, nó cứ như thế cho đến khi tiếng nói lành lạnh của hắn đưa nó về thực tại:- Tôi biết tôi đẹp trai rồi, nhưng cũng không cần cô nhìn tôi đắm đuối đến nhỏ nước miếng như vậy đâu mất vệ sinh lắm!- Ờ... ờ... tôi... tôi...Nó thật không biết nói gì hơn nữa, giọng cứ lắp bắt như gà mắc tóc, đúng bệnh của người phạm tội bị bắt gặp quả tang. Trời ơi, mất mặt quá, định chơi hắn ta tí mà thành kẻ hám trai huhu... mà hắn nói mình... mình còn nhỏ nước miếng nữa đúng không? Híc... chúa ơi con còn mặt mũi nào mà sống nữa đây đập đầu vào gối mà chết cho xong!Lương tâm nó gào thét dữ dội không thôi. Đến để thực hiện kế hoạch trả thù, cuối cùng lại làm trò cười cho hắn.-Tôi gì mà tôi còn không mau tránh ra.Nói rồi hắn đứng dậy, đẩy nó qua một bên đi vào phòng vệ sinh mặc nó đang ngây ngốc đằng sau."Thật là con nhỏ rắc rối!"
Chương 5: Kế Hoạch Vĩ Đại Của Con Gái 11A2 Và Cuộc Thi.
Vừa đến lớp, ngồi vào chổ nó đã nhận ngay khuôn mặt đằng đằng sát khí của nhỏ bạn. Linh Linh tức giận nhìn nó trách móc:- Nè Châu, mới sáng sớm ra cậu đã đi đâu sớm thế? Bỏ cả tớ một mình trong phòng không nói, không rằng mà đi luôn là sao?Biết mình ra khỏi phòng không gọi Linh Linh làm cô bạn giận dỗi, nhưng đúng là nó không thể gọi Linh cùng đi được. Chẵng lẽ mới sáng ra lôi cô bạn dậy, với lí do cũ chuối là đi gọi tên Vũ Phong kia dậy, nhằm mục đích từng bước chinh phục hắn để trả thù. Chuyện này là không thể nói cho Linh biết được! Vì không muốn nói ra, nhưng không thể để cô bạn mới quen này giận dỗi được, nó đành xuống nước năn nỉ lôi kéo nhỏ bạn:- Hì hì tớ không phải cố ý bỏ mặc cậu đâu! Tớ có chuyện quan trọng chứ bộ, cậu đại nhân đại lượng tha cho tớ lần này nha, không giận nữa nha... nha… nha Linh xinh đẹp, dễ thương...Linh hừ lạnh quay mặt sang chổ khác, giận dỗi cộng uất ức, nên không thèm nhìn nó. - Đi mà Linh xinh gái, tớ sẽ khao cậu một chầu kem xem như chuộc lỗi nha? Năn nĩ nhỏ bạn không thành, nó liền ra chiêu dụ dỗ, chiêu này nó áp dụng trăm lần trăm thắng. Thế nên cô bé Linh Linh cũng không thoát được, vừa nghe nó nhắc đến kem là mắt sáng lên như vì sao giữa đêm khuya. Vứt bỏ ngay cái bộ mặt ỉu xìu như bánh bao chiều lúc nãy, thay ngay vào đó là khuôn mặt tươi cười hớn hở nhìn nó nói:- Kem hả? Tạm chấp nhận tha cho cậu lần này, hãy cảm ơn ly kem đi! Nhớ là không có lần sau đâu nhé!- Ok.Nó gật đầu như giã tỏi, sợ như cô bạn sẽ đổi ý.Cả lớp đang yên đang lành, bổng một cô bạn mang cặp từ ngoài lớp chạy vào, miệng thở không ra hơi, mặt còn lấm tấm mồ hôi. Sau khi bình tỉnh, lấy lại nhịp thở, cô bạn mới cất cặp, lôi đám con gái cả lớp trong đó có nó lại xúm xính tránh xa đám con trai một đoạn, rồi xì xầm to nhỏ gì đó. Rồi không hẹn mà con gái lớp 11A2 đều hướng tụi con trai cười nụ cười hết sức đểu giã, làm đám con trai thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi tuôn dài trên trán, dự cảm ngày mai chẵng có chuyện gì lành cho mình.Kế hoạch bàn xong ai nấy đều về chổ ngồi của mình. Thiên Châu thấy mình quả không sai lầm khi chuyển vào lớp này "Một lớp học thú vị và đám con gái bá đạo trên từng hạt gạo." Lúc đầu nó luôn nghĩ là đám tiểu thư nhà giàu này là nhưng con người kiêu căng, ngạo mạn, luôn xem trời bằng vung, nhưng suy nghĩ của nó thật sai lầm, con gái lớp 11A2 chính là một ngoại lệ. Nó thầm cảm ơn ba mình, vì nhờ có ba mà nó mới được chuyển vào đây, chuyển vào một lớp học bề ngoài ngoan ngoãn nhưng bên trong đều là siêu quậy.
Reng... Reng... «Chuông báo vào học»Bước vào lớp 12A2 vẫn là cái tình trạng nhốn nháo, hỗn loạn như mọi ngày. Bà cô lắc đầu ngao ngán trước đám học trò ngỗ ngáo này. Dù cô có trưng ra cái bộ mặt sát thủ của mình thì chúng vẫn chứng nào tật nấy, không sửa được.Cất giọng nói cao vút, bà cô nghiêm mặt nói:- Cả lớp trật tự, hôm nay cô có tin cho các em đây….Bà cô chưa kịp dứt lời, thì cả lớp đã thay nhau đứng lên bàn tán và hỏi bà cô tán loạn, những câu hỏi liên tiếp được đặt ra như: "Tin gì vậy cô?" "Lớp ta có thêm bạn mới hả cô?" "Boy hay Girl cô?" "Bạn nữ đó xinh không cô?" "Chắc đẹp trai lắm cô nhĩ?" (T/g: Boy, girl lớp này có một sự mê trai, mê gái bá đạo.) làm cô muốn trả lời cũng không được, mặt mũi chuyển đổi không ngừng. ^^”
R Ầ M
- CÁC ANH CHỊ CÓ NGHE TÔI NÓI NỮA KHÔNG VẬY ? (Máu đã lên não, hết sức chịu đựng rồi đó mà, dạy cái lớp này có khi đột tử.)- DẠ CÓ!Cả lớp đồng thanh hô lớn.- Hai ngày nữa lớp ta sẽ được nhà trường tổ chức lễ hội hoá trang, một lớp tuyển chọn ra 1 bạn nam và 1 bạn nữ đại diện cho lớp để tham dự. Vậy lớp ta ai đồng ý tham gia?Bà cô vừa nói vừa lia mắt nhìn xum quanh lớp, đảo đi đảo lại như tia lade quanh lớp một lượt. Nhưng... Ôi không... thất vọng quá chừng, không một học sinh nào ý kiến, sự im lặng bao trùm quanh lớp có thể nghe thấy tiếng ruồi bay. Nếu cô nhớ không lầm, tham gia những lễ hội như thế này thì những lớp khác đã tranh nhau rồi! Nhưng cái lớp 11A2 này là một sự đặc biệt! Trường mà tổ chức một cuộc thi gì đó, lớp 11A2 cũng đùn đẩy cho nhau. Haiz... đây là vấn đề nan giải của giáo viên chủ nhiệm như cô.-Thưa cô.Giọng một học sinh nữ vang lên.Đang không biết chọn ai, nay có tiếng học sinh vang lên, chắc chắn là chịu đi bà cô thầm thấy may mắn, khuôn mặt mỉm cười dịu dàng khác hẳn với mọi ngày, bà cô cùng cả lớp không hẹn mà hướng bà gần cuối nơi học sinh mới vừa chuyển đến.- Em sẽ đi tham dự phải không?- Ý em không phải vậy đâu cô! Em chỉ thay bạn Linh đăng kí thôi ạ!Nó nhìn cô với cặp mắt, ngoan hiền của một học sinh gương mẫu, lễ phép nói.-Thật hả? Linh vậy em thay mặt cho lớp nha..-Dạ cô nói cái gì cơ á?Linh bây giờ mới bừng tỉnh, tầm mắt thoát khỏi cuốn tiểu thuyết dày cộm, ngu ngơ hỏi một câu mà ai cũng nhìn nhỏ như sinh vật lạ vừa rơi từ trên sao hoả xuống trái đất. Còn bà cô thì khỏi nói, ngạc nhiên vô độ, vì học sinh vừa chịu đi tham gia thi lễ hội hoá trang. Nay đứng lên hỏi một câu không ăn sát với chủ đề gì hết.-Thưa cô bạn ấy biết mà cô!Thấy Linh như vậy Thiên Châu nhanh nhẹn chen vào giải vây cho nhỏ bạn đang ấp a ấp úng.Thở phào nhẹ nhõm, bà cô mỉm cười hài lòng, chọn luôn nam học sinh gương mẫu nhất lớp đi tham gia cùng Linh Linh, đó là lớp trưởng Tuấn Anh.
___o0o____
« Giờ ra chơi »
-Này, cậu nói cho tớ biết chuyện này là sao hả?Vừa ra chơi Linh Linh đã vội lôi kéo nó xuống căng tin, hỏi chuyện cho rõ ràng, từ lúc trong lớp ra đến giờ nhỏ không biết, hay đúng hơn là không hiểu một tý gì về câu chuyện cô và cả lớp bàn tán. Cũng không biết tại sao trong lớp lại nhắc tên mình!Lúc đó vì đang chìm đắm trong đoạn cuối gay cấn và hấp dẫn của cuốn truyện ngôn tình, nên ai nói gì nhỏ cũng không nghe.- Hì hì thì tớ thấy cậu đọc truyện chăm chú quá nên tớ "đăng kí hộ" cho cậu tham gia lễ hội hoá trang đó mà. Dù gì thì tớ cũng lỡ nói rồi! Mà cậu tham gia cũng có gì xấu đâu, cậu xinh vậy chắc nổi lắm đây... bla... bla... Nó cố tình nhấn mạnh chữ đăng kí hộ, làm Linh Linh lắc đầu ngán ngẩm trước cô bạn mới này, trời xui đất khiến thế nào lại cho ngồi cạnh nhỏ cơ chứ? Từ khi biết Thiên Châu đến giờ thì nó luôn đem lại cho nhỏ những bất ngờ này đến bất ngờ khác, và giờ cũng vậy!Nó tuôn một chuổi những lời trình bày, giải thích và khen nhỏ bạn, mà bạn Linh Linh nhà ta đi trước lúc nào không biết.- Tớ nói lúc nãy giờ cậu nghe không đó Linh… Ơ cậu đi đâu rồi...Hoá ra lúc nãy đến giờ mình tự kỉ một mình à?"Thôi kệ cậu, dù sao tớ cũng đăng kí giúp cậu rồi, ai bảo mê truyện làm gì! Đi gặp Vũ Phong yêu quái tý đã hềhề. ^^