Old school Easter eggs.
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen full - Hãy ở lại trong trái tim anh trang 12
Chương 56: Bất Ngờ Chạm Mặt.

Một tuần sau, dự án mở rộng thị trường được tiến hành, cuộc họp phát triển dự án diễn ra và lần này có thêm một người ngồi ở bên cạnh chiếc ghế tổng giám đốc, hắn đứng lên giới thiệu với hội đổng sự.

- Giới thiệu với mọi người đây là Jelly Giám đốc dự án đại diện phía bên tập đoàn C-Miss.

Jelly mỉm cười đứng lên gật đầu với mọi người cả cô cất giọng.

- Xin chào mọi người, tôi xin tự giới thiệu tôi tên là Kim Min Yi con gái của chủ tịch tập đoàn C- Miss. Lần này sang Việt Nam là để cùng công ty các vị hoàn thành dự án đã được hai bên thỏa thuận. Rất mong sự giúp đỡ của mọi người.

Sau màn phát biểu của Jelly các cổ đông lần lượt vỗ tay, một số người còn tỏ ra thích thú với cô, một người trong số họ nói.

- Cô là người Hàn Quốc sao lại nói tiếng Việt giỏi như thế? Làm chúng tôi quá bất ngờ....

Ai nấy đều thắc mắc về vấn đề này nên hướng mắt về phía Jelly chờ câu trả lời.

- À.... cái này thì.... mẹ tôi là người Việt Nam, gia đình tôi nếu không dùng tiếng Hàn nói chuyện với nhau thì sẽ dùng tiếng Việt nên khả năng nói tiếng Việt của tôi không thua gì các vị ở đây đâu!

Mọi người ồ lên một tiếng, Jelly cũng cười nói vui vẻ với các cổ đông, khác hẳn cái vẻ kiêu ngạo thường ngày, Lâm rất rất lấy làm ngạc nhiên...

Cuộc thảo luận diễn ra, chủ yếu bàn về kế hoạch triển khai dự án.

- Phần khảo sát thị trường tôi giao cho bộ phận marketing, bộ phận thiết kế sẽ cùng với Jelly bắt tay vào thiết kế các mẫu nằm trong bộ sưu tập tuần lễ thời trang cuối tháng này phải hoàn thành. Việc quảng bá bộ phận thông tin - thị trường đảm nhiệm....... doanh thu công ty chúng ta nhất thiết phải tăng lên 20%. Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, mọi người tan họp.

Các bộ phận chủ quản nhanh chóng tản ra, trong phòng chỉ còn lại Jelly, hắn và 2 người thư kí của họ. Jelly nhìn bản dự án về tuần lễ thời trang hình như rất chăm chú, hắn cũng cảm thấy có một điểm đáng để thích ở cô gái này là rất nghiêm túc với công việc, Lâm cũng không quá ác cảm với cô gái này như lúc đầu nữa.

- Cô nghĩ tới đâu rồi! - Hắn lên tiếng.

- Hay, ý nghĩ này rất mới lạ. Những chủ đề của các bộ sưu tập trong dự án tuần lễ thời trang này rất đặc biệt, tôi đã nghĩ ra được một số mẫu cho " nổi loạn".

Jelly tán thưởng, cô khá hài lòng về cách suy nghĩ này của hắn, càng ngày cô càng bị cuốn hút bởi chàng trai này rồi, phải làm sao đây?

- Vậy được, tôi sẽ dẫn cô đến bộ phận thiết kế.

Hắn vỗ tay nhẹ xuống bàn một cái rồi đứng lên, Jelly cũng gấp tập hồ sơ lại cùng hắn đi đến phòng thiết kế.

Về phía nó... Hôm nay hắn bảo có cuộc họp nên nó bị bỏ rơi phải đến lớp một mình, thật là buồn chán! Cái tình trạng bị bỏ rơi này không phải chỉ mới đây đâu mà kéo dài suốt một tuần nay rồi, hắn suốt ngày ôm cái laptop ở lì một chỗ không đả động gì tới nó nữa, không kiếm chuyện, không cãi nhau làm nó thấy khó chịu..... Đang mãi suy nghĩ về hắn mà nó không để ý đến mớ hỗn loạn trước lớp, một đám người đang vây quanh ai đó.... Quân chen ra khỏi đám đông với gương mặt cười méo xệch, bị cả chục người vây quanh còn vui vẻ được mới lạ....

Ánh mắt mọi người đều dõi theo bước chân của Quân, cậu đang bước về phía bàn của nó... rồi kéo ghế ngồi xuống tất cả mọi người ồ lên, nó vẫn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ suy nghĩ gì đó đăm chiêu lắm. Quân khều vai nó nhưng bị nó gạt ra cùng một câu nói.

- Mày đi ra chỗ khác chơi đi đừng phiền tao....

Sau câu nói ai nấy đều há hốc miệng, Vy và Linh lắc đầu, Quân ban đầu có hơi chút khó hiểu nhưng rồi lại bậc cười, cậu khều vai nó 1 lần nữa.

- Đã bảo là..... đi....r....a......

Đang định quát lên thì ngậm miệng lại luôn, mặt nó đỏ bừng vì xấu hổ.

- Sao... sao lại là... anh?

Nó lắp ba lắp bắp, Quân cười nói.

- Qua tìm em, nhưng mà em định không chơi với anh còn đuổi anh đi nữa.

Quân giả vờ giận dỗi, nó lúng túng gãi đầu phản bác.

- Không có, tại lúc nãy em tưởng con Vy hay con Linh nó chọc em nên... nên em... mới......

Nó đan hai tay lại, nói mà cuối gầm mặt xuống, Quân có hơi buồn cười.

- Không có thì được, vậy một lát ra về đợi anh nhé!

Nói hết câu Quân còn cuối sát nói nhỏ vào tai nó

- Nhớ không được quên!

Rồi cậu thong thả rời khỏi lớp nó để lại một mớ hỗn độn và một đứa với cái mặt đần độn không tả nỗi. Hành động lúc nãy của Quân trở thành đề tài hot mà cả trường bàn tán sôi nỗi, hôm sau bức ảnh chộp ngay lúc Quân ghé sát vào tai nó đã lên trang bìa diễn đàn của trường. Bọn con gái rất muốn bay vô cào xé nó nhưng chẳng đứa nào dám vì nó đã được hắn bảo kê ngay từ đầu năm học, không một ai quên được hắn đã bẻ tay An Nhiên như thế nào......

Ra về, nó đi qua đi lại trước cổng trường chờ Quân, đã 7 phút rồi mà không thấy bóng dáng Quân đâu nó thầm nghĩ " chẳng lẽ mình bị leo cây" định bụng là sẽ về thì Quân ra đến nơi, cậu bóp kèn tin tin, cửa kính xe hơi hạ xuống, Quân gọi nó.

- Em còn đứng ở đó làm gì? Lên xe đi.....

Nó gật đầu rồi mở cửa lên xe, Quân lại làm cái hành động mà nó cho là không nên một chút nào đó là " thắt dây an toàn" cho nó. Hành động này làm nó có hơi không thoải mái, tự hỏi sao hắn cũng đã từng làm hành động này nhưng nó lại cảm thấy không sao còn đối với Quân lại ngượng ngùng không thoải mái thế này, lạ thật! Chẳng lẽ vì nó biết Quân thích nó nên mới cảm thấy như vậy.....??? Suy nghĩ cứ rối tung hết cả lên, nếu là như vậy thì nó.... không thích Quân sao..... gương mặt nó trở nên đăm chiêu.

Quân cho xe chạy nãy giờ mà không thấy nó lên tiếng chí chóe hỏi cậu đi đâu như mấy lần trước làm cậu thấy lạ bèn hỏi.

- Hôm nay em không khỏe hả?

Nó giật mình, lắc đầu.

- Có đâu anh, em bình thường mà!

- Không sao thì tốt, mỗi lần lên xe em đều hỏi là sẽ đi đâu, hôm nay anh thấy im quá!

- Ừ nhỉ? Mình đang đi đâu vậy anh?

Quân bậc cười trước câu hỏi.

- Anh cười cái gì?

- Anh cười em lên xe nửa tiếng rồi mới hỏi đi đâu, kiểu này lỡ như anh bắt em đi bán sang Trung Quốc thì sao đây?

Nó gãi đầu, cười hì hì.

- Em tin anh không ác vậy đâu...

- Em tin tưởng anh vậy sao? Lỡ như....

Quân chưa nói hết nó đã cắt ngang.

- Không có lỡ như, em sẽ luôn tin tưởng anh không làm hại em.

Câu trả lời nghiêm túc của nó khiến Quân cảm thấy rất vui, nó luôn chọn cách tin tưởng cậu như vậy cậu nhất định sẽ không lừa dối nó, nhất định là vậy....

- Ừ... anh sẽ không bao giờ làm hại em.

Nó cười toe toét làm Quân cũng vui lây.

- Chúng ta đi đâu vậy?

- Em muốn đi đâu? Anh cho em chọn.

- Ừm....

Nó làm ra vẻ suy nghĩ gì đó một lúc thì reo lên.

- Đi trượt băng nha!

- Hả? - Quân ngạc nhiên nhìn nó. - Em có biết trượt không?

Câu trả lời của nó làm Quân muốn té xỉu.

- Tất nhiên là không rồi! Nhưng em muốn trượt anh dạy em đi!

Quân lắc đầu thở dài một hơi rồi cũng đành cho xe chạy đến câu lạc bộ trượt băng.

Đến nơi, nó dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe chạy xuống, hớn hở chạy đến quầy bán vé mới quay ra sau hối thúc Quân.

- Anh Quân nhanh lên!

Sau khi mua vé, nó kéo tay Quân vào trong, nhìn mọi người đang trượt băng rất vui vẻ làm nó hứng khỏi.

- Chúng ta mang giày nhanh đi!

- Em ngồi xuống anh mang cho em.

Nó ngồi xuống mắt không rời mấy người ở trên sân băng mặc kệ Quân làm gì thì làm đã thế miệng còn không ngừng hối thúc.

- Nhanh đi, anh chậm tay quá!

Quân lau mồ hôi trên trán trông rất tội nghiệp.

- Xong rồi! - Quân nói, nó mới đưa mắt nhìn xuống chân mình đã mang giày ngay ngắn.

- Anh cũng mang vào đi.

- Ừ, đợi anh một chút.

Quân ngồi xuống tự mang giày, nó đứng kế bên giả vờ khởi động, miệng nói đủ thứ không ngớt.

- Nhìn họ chơi vui quá đi, anh nghĩ em có trượt được như vậy không? À một lát nếu em không nói thì anh không được bỏ tay en ra đó nha!

- Biết rồi biết rồi!

Cậu đã mang giày xong gật đầu lia lịa để nó khỏi lãi nhãi.

- Vào thôi!

Nó bị cậu kéo tay vào sân trượt, vừa đặt chân vào cả người nó đã không thể đứng vững, cả người nếu không ẹo qua phải thì lại bị ẹo qua trái.

- Sao em không đứng yên được vậy?

Nó nắm chặt lấy Quân mà cả người vẫn bị lắc lư, mặt mày nó nhăn nhó.

- Em bình tĩnh, thả lỏng nào! Có anh đây em không ngã đâu.

Nghe Quân nói nó cũng đã bớt sợ hơn, người hơi thả lỏng một chút không còn cứng nhắc nữa. Quân bắt đầu chỉ nó cách giữ thăng bằng, cậu dìu nó từng bước từng bước và luôn nhắc nó không được căng thẳng vì như thế chân sẽ cứng nhắc không thể nào trượt được, muốn giữ được thăng bằng dễ dàng phải biết cách thả lỏng. Nó cố gắng tiếp thu những gì cậu nói, không ngừng hít vào thở ra, với hành động này của nó làm Quân cười nắc nẻ.

- Em đang thả lỏng hay luyện khí công vậy?

Nó lườm cậu, biết nó sợ té nên căng thẳng rồi còn chọc.

- Anh! Tập trung chuyên môn. Em luyện khí công hay kungfu gì thì kệ em.

- Được rồi được rồi, kệ em vậy! Tiếp tục nào! Đừng nắm chặt anh quá như vậy sẽ không giữ được thăng bằng đâu. Nào nắm lấy tay anh thôi đừng níu áo anh, em cứ như vậy cả hai sẽ ngã bây giờ.

Nó buông nhẹ tay đang nắm áo Quân ra mà chuyển qua nắm tay cậu, mặt cuối gầm xuống nhìn chân mình.

- Em vẫn còn run quá! - Nó nhăn nhó với cậu.

- Không sao, chúng ta cùng trượt một lúc sẽ hết run thôi!

Quân nắm tay nó lướt từng bước chân điêu luyện của mình kéo theo nó đang khúm núm bên cạnh. Từng bước chân cứ thế đều đều nhịp nhàng lướt trên sân băng, nó sau một hồi vật vã, trấn tĩnh cuối cùng cũng dám đứng thẳng lên, chân không còn bó buộc trong sut nghĩ sợ ngã mà cứng nhắc nữa, nó đã có thể giữ được thăng bằng và lướt được những bước nhỏ theo Quân. Gương mặt tươi vui rạng rỡ hơn hẳn nó đã lấy lại được cảm giác thích thú ban đầu của mình.

- Em làm được rồi anh Quân ơi!!

Nó hớn hở cười với Quân, đúng là làm được điều mà mình thích thật sự rất vui, sau lần này nó tin rằng không gì là không thể làm được nếu bản thân cố gắng và buông bỏ được nỗi sợ hãi của mình.

- Tốt lắm! Bây giờ anh buông tay nhé!

- Ấy đừng em chưa trượt một mình được đâu.

Quân không quan tâm đến lời nó nói nữa, tay cậu từ từ buông ra, bàn tay nó rời khỏi tay cậu, cả người nó lắc qua lắc lại, mặt mày nó xanh lè cố gắng giữ thăng bằng để bản thân khỏi bị ngã, nó mếu máo nói với Quân.

- Anh Quân em ngã bây giờ, sao anh buông tay em.... hic... làm sao đây em sợ lắm!

Quân không vội chạy đến bên cạnh nó mà chỉ từ tốn nói.

- Nhắm mắt lại, hãy nghĩ đến những gì anh đã nói với em khi nãy, em sẽ làm được mà! Cố lên.

Trước sự cổ vũ tinh thần của Quân nó đành gật đầu nhắm mắt lại nó làm theo những gì mà Quân đã chỉ dẫn trước đó, từng bước từng bước...... nó làm được rồi! Mở mắt ra nó đã thấy Quân đứng bên cạnh từ bao giờ, không để ý lắm đến điều đó nó cười tươi.

- Em làm được rồi!

- Anh đã nói em sẽ làm được, nào chúng ta cùng trượt!

Thế là cả hai người trượt song song nhau cười nói vui vẻ, nó đâu biết rằng lúc nãy ngay lúc nó nhắm mắt lại thì Quân đã trượt đến đứng bên cạnh nó, cổ vũ nó như thế nhưng cậu vẫn không an tâm, đứng bên cạnh thế này nếu như nó có ngã cậu cũng đỡ kịp.... cậu sẽ không để nó ngã......

Trượt chán cả hai chuyển sang trò đuổi bắt, nó cứ rượt theo Quân mãi mà vẫn không bắt được cậu đã vậy cậu còn cứ nói khích nó làm nó tức không chịu được, cứ hễ mỗi lần bám gần tới cậu là cậu lại chạy mất.... tức không chứ? Nó mệt lã người nhưng vẫn không bỏ cuộc, Quân thấy nó như vậy bèn giả vờ ngã.... thế là nó bắt được còn cười hí hửng.... ( chị ấy ngây thơ lắm!)

Dốc cả chai nước, nó thấy cả người sang khoái hẳn ra, ngồi nghỉ mệt một lúc Quân rủ nó đi ăn nó chưa kịp trả lời thì.... ột...... ( chị Nhi ơi em đói!)

- Haha.... Không chờ được rồi! Đi ăn thôi.

Quân cười hí hửng khoát vai nó đi ra xe.

Cả hai rẽ vào một nhà hàng Ý nổi tiếng vì nó chết sống đòi ăn mì spaghetti cho bằng được. Nó bay vào cái bàn cạnh cửa sổ, từ vị trí của nó có thể nhìn bao quát cả một khu của nhà hàng kể cả cửa ra vào. Cô phục vụ mang menu ra lịch sự hỏi mắt cứ dán vào cái người ngồi đối diện nó, nhìn là biết tỏng cô ta mê mệt Quân rồi! Nó ho 1 cái cầm menu lên đầu không thoát khỏi ý nghĩ " để em dạy bà chị mê trai không đúng lúc sẽ có hậu quả gì nhé!"

- Chị cho em hai phần mì spaghetti, 2 phần crema fritta, 1 phần ravioli, 1 phần braciole, 1 phần ceaser salad, 2 phần panna cotta chocolate tráng miệng.... à còn gì nữa nhỉ?

Quân à không chỉ Quân mà cô phục vụ, những người ngồi cạnh đó cũng phải trố mắt nhìn nó, cô phục vụ ghi không nghỉ tay.... ấy vậy mà nó còn muốn gọi thêm nữa đấy...

- Anh yêu à! Anh muốn uống gì?

Ngụm nước lạnh vừa hớp vào xem xíu là phun ra luôn, cũng may là Quân nuốt vô kịp nhưng vẫn ho sặc sụa, mắt cậu không thể nào tròn hơn lúc này. Nó nhìn thấy gương mặt ngố tàu này của Quân mà buồn cười chết đi được chỉ là đang phải diễn kịch nên đành ngậm lại nuốt ngược vào trong, nháy mắt ra hiệu với Quân, cậu làm mặt " Hả?" mãi khiến nó muốn điên tiết lên.

- Anh suy nghĩ sao rồi, uống gì nào? - Nó nhắc lại.

Quân giờ mới hiểu nó nháy mắt ý là bảo cậu kêu nước.

- Giống em đi!

Nó chờ câu này nãy giờ rồi đó.

- Chị cho thêm 2 ly capuccino nha! Vị chocola nhiều một chút nhé bạn trai em rất thích!

Gương mặt cô phục vụ cười méo xêch đi vào trong không dám ngoái đầu nhìn Quân thêm 1 lần nào nữa, cô ta vừa đi khỏi nó đã ôm bụng cười ngặt ngèo.

- Haha.... haha... anh... mặt anh... buồn cười quá!

Quân chỉ tay vào mặt mình hỏi nó.

- Mặt anh buồn cười ở chỗ nào hả?

- Thì buồn cười.... haha... em không giải thích được tại sao nó buồn cười mà chỉ biết là nó rất buồn cười.....

- Em.... Em lại bày trò đúng không?

Sau khi cười đã đời nó lấy lại vẻ thục nữ vốn có cửa mình ( ôi trời ơi chị Nhi cũng có vẻ thục nữ hả?).

- Chứ sao, em muốn dạy cho cô ta 1 bài học đấy, thấy trai là nhìn thấy trai là nhìn à!

Thì ra là nó đùa làm Quân xém tưởng thật rồi cũng may không nói ra không thôi lại hớ hến....

Tất cả các món ăn nó gọi được bày ra chật kín cả bàn, Quân nhìn mà hoa hết cả mắt.

- Nhi ơi! Nhi... sau này em có muốn dạy ai đó bài học gì thì làm ơn đừng đốt thẻ anh như thế.... dạ dày anh cũng sắp bị em đốt luôn rồi!

Nó chật lưỡi.

- Chết! Em gọi hơi lố hihi....

Quân cười không nổi, cậu không tiếc tiền mà chỉ tội cho cái dạ dày của mình sắp bị tra tấn.

- Nào ăn đi!

Nó gắp lia lịa hết món này đến món khác vào chén cậu, xong thì ngồi ăn ngon lành. Quân ăn được hai ba miếng thì ấp a ấp úng định nói gì đó với nó.

- Nhi này!

- Hả?...

- Có chuyện này anh muốn nói với em..

- Ừ.. anh... nói đi..

Lấy hết can đảm Quân cất lời.

- Thật ra anh đã... thích em lâu lắm rồi.....

Nó ngưng đũa lại mắt dán về phía cửa ra vào, Quân nói gì căn bản nó đã không còn để ý, bây giờ trong mắt nó chỉ còn chăm chú nhìn những gì đang diễn ra phía sau. Quân ban đầu nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của nó thì cứ tưởng rằng vì những gì cậu nói nên nó mới như thế nhưng mãi đến bây giờ cậu mới nhận ra ánh mắt nó chỉ tỏ ra ngạc nhiên và dán chặt về phía sau, cậu thấy lạ bèn quay ra sau. Trong lòng cậu thoáng chút buồn bã, thì ra nó căn bản không chú ý thậm chí không nghe cậu nói gì, thứ làm nó ngạc nhiên như vậy là vì.... phía bên kia bàn... nơi có một cặp trai gái vừa ngồi xuống..... đó là Hắn và một cô gái nào đó, cô gaid này Quân chưa từng gặp bao giờ. Cái nỉa trên tay nó rơi xuống bàn kêu 1 tiếng... keng... rõ to... vì tiếng kêu đó làm ánh mắt ai kia có hướng về phía nó... hai mắt chạm nhau trong giây lát nó đã vội cuối xuống giả vờ ăn.

Hắn hơi bất ngờ vì lại gặp nó ở đây, thì ra hắn gọi mà nó không bắt máy là vì đi chơi với Quân vậy mà làm hắn lo lắng cho nó suốt từ trưa đến giờ, trông nó vui vẻ như vậy nên cũng không làm phiền, chỉ là trong lòng khó chịu vô cùng.

- Anh chọn món đi.

Jelly lên tiếng đưa quyển menu cho hắn, gấp menu lại hắn gọi.

- 1 phần spaghetti và 1 cappuccino.

Tiếng gọi món của hắn truyền đến tận bàn của nó, Quân ngỡ ngàng nhìn những thứ trên bàn và những gì cậu vừa nghe thấy.... trùng hợp thật! Hai người họ cũng thích spaghetti và cappuccino như nhau sao?

Suốt buổi ăn, hắn và nó đều nhìn lén về phía bên bàn đối diện, nếu ánh mắt chạm nhau thì 1 người cuối xuống 1 người quay đi hướng khác. Quân cảm thấy bữa ăn này trở nên gượng gạo mất rồi!

Jelly lấy làm lạ khi hắn chốc chốc lại hướng mắt về phía bên bàn đối diện, cô tò mò quay lưng lại xem. Cô gái kia làm cho Jelly cảm thấy quen vô cùng những nhất thời lại không nghĩ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu.

- Em đi vệ sinh 1 lát.

Nó nhanh chóng rẽ vào nhà vệ sinh.

Xoảng......

Ly nước trên bàn bị rơi xuống nước cam văng tung tóe lên người Jelly, vì bất cẩn nên cô quơ trúng ly nước kết quả áo bị ướt hết cả.

- Omg.... tôi phải vào nhà vệ sinh ngay.

Cô cấm đầu chạy nhanh đi hướng thẳng về nhà vệ sinh........


Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!
Tác giả: Gấu Vy
Chương 57: Nhận Ra

Jelly chạy ngay vào bồn rửa tay, chà chà vết nước cam trên áo, nó từ trong phòng đi ra đến bồn rửa tay thì có hơi sựng lại.... cô gái này là cô gái ngồi cùng bàn với hắn đây mà. Nó rửa tay lâu lâu lại quay sang nhìn Jelly, cảm giác như có người nhìn mình Jelly nhìn lên bắt gặp ánh mắt của nó hai người mắt chạm mắt nó vội cuối xuống vờ rửa mặt. Ấn tượng của Jelly đối với nó là trông nó rất quen, hình như cô đã gặp nó ở đâu rồi.... nhưng sao lại không nhớ ra nhỉ? Cô gái này cho Jelly rất nhiều cảm xúc ngưỡng mộ có, ghét có và cả ghen tị nữa, khoan để cô cố gắng nghĩ đã......

Jelly suy tư một lúc, khi nó định bước ra ngoài thì có tiếng gọi.

- Khoan đã, tôi và cô đã từng gặp nhau rồi phải không?

Bước chân nó dừng lại, cô ta vừa nói gì nhỉ? Nó và cô ta đã từng gặp nhau rồi.... không nha nó và cô ta sao lại đã từng gặp chứ! Nó ngoảnh người lại nhìn về phía cô ta lắc đầu.

- Tôi không quen cô, có lẽ cô nhầm người rồi!

- Nhưng trông cô quen lắm! Mà Không phải thì thôi vậy....

Nó không nói gì đi ra ngoài, bóng nó đi khuất Jelly vẫn còn lẩm bẩm.

- Không thể nào! Trước giờ mình không nhìn nhầm ai bao giờ......

Rồi cô rời khỏi nhà vệ sinh, ra đến bàn đã không thấy hắn đâu, một lúc sau hắn trở lại.

- Tôi tưởng anh về rồi chứ?

Hắn đặt điện thoại xuống bên cạnh nói.

- Nghe điện thoại thôi!

Nhìn xuống chiếc điện thoại đang nằm trên bàn Jelly nheo mắt lại, cô nhớ ra rồi nhớ ra rồi cô gái kia rất giống cô gái trong điện thoại của hắn - người trong tấm ảnh hình như là cô ta. Bất chợt Jelly quay về phía sau nhìn sang bàn nó ngồi.... đúng là nó rồi không sai vào đâu được, nhưng mà chàng trai bên cạnh nó là ai, trông anh ta cũng đẹp trai không thua kém gì hắn cả. Nó cùng đi với cậu ta, lại là người yêu Hắn hình như không hợp lí cho lắm! Từ lúc bước vào đến giờ nó và hắn chẳng nói với nhau 1 câu chào nữa là.... thật sự không giống người yêu, nỗi thắc mắc của cô ngày một lớn hai người họ chẳng nhìn nhau lấy 1 lần vậy tại sao hắn lại để tấm ảnh của nó làm hình nền, thật ra quan hệ giữa bọn họ là gì? Cô nghĩ mãi mà không ra..... Thôi được vậy cô sẽ thử dùng cách của mình để điều tra vậy.

- Anh ăn cái này đi!

Jelly gắp miếng thịt bỏ vào chén của hắn, hành động đó không lọt qua mắt nó... hắn chỉ gật đầu không nói cảm ơn cũng không nói gì. Một lúc sau Jelly lại đưa ly nước cho hắn, cô còn nhướng người giúp hắn lau miệng..... nó thấy hết tất cả, nó thấy cô ta thân mật với hắn, nó thấy hắn không khước từ dường như cô ta làm gì thì hắn đều gật đầu nhận lấy mà không một chút phản ứng. Nó cũng thấy bản thân mình rất bức rứt khó chịu khi nhìn thấy bọn họ thân thiết như vậy, hắn và cô ta có liên quan gì đến nó tại sao nó lại cảm thấy chán ghét những gì đang diễn ra... cái gì nó cũng thấy nhưng nó lại không thấy ánh mắt buồn bã của Quân, nó không thấy cậu ngồi đấy nhìn nó dõi theo hành động của hai người ở bàn đối diện, nó không nghe cũng không thấy tiếng thở dài của cậu.

- Chúng ta về thôi anh!

Nó lên tiếng đề nghị, thật sự nó chịu hết nổi rồi nó phải ra khỏi đây ngay lập tức, Quân gật đầu gọi phục vụ tính tiền rồi kéo tay nó rời khỏi nhà hàng. Cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ tay nó, cậu hơi lo lắng.

- Em sao vậy? Tay của em lạnh quá!

Nó lắc đầu, cất giọng nhỏ xíu.

- Không sao.... đưa em đến nơi nào yên tĩnh một chút đi!

- Được rồi! Đi theo anh! - Quân dắt tay nó lên xe.

Nó và Quân đi khuất, hắn buông đũa nhìn theo với ánh mắt lạnh lẽo, dường như hắn đã quyết định được điều gì đó. Sau sự diễn xuất vừa rồi của mình, Jelly đã nhận ra được một số chuyện, nhìn biểu hiện của hắn cô có thể biết được cô gái kia đối với hắn có lẽ rất quan trọng, hình như hắn đã yêu cô gái kia rồi. Nhưng mà cách yêu của hắn cũng làm Jelly cảm thấy bực bội, nếu là cô thì cô sẽ chọn cách công khai theo đuổi chứ không chọn cái cách yêu thương thầm lặng như thế đâu. Cái kiểu chỉ dám quan tâm sau lưng còn trước mặt thì thờ ơ lạnh lẽo như thế cô không bao giờ làm đâu.

- Anh yêu cô ta tại sao không nói ra cho cô ta biết! - Jelly nhịn không được bèn hỏi.

Hắn nhìn Jelly với ánh mắt nghi hoặc, Jelly không có tài ăn nói nhưng cô lại có tài phán đoán suy nghĩ người khác thông qua nét mặt người khác rất chuẩn xác đấy nhé! cô cười khẽ.

- Đừng nhìn tôi như thế! ánh mắt anh đã nói lên tất cả rồi!

- Cô có nhiều tài nhỉ? - Hắn hớp một ngụm nước lạnh nói.

- Từ từ anh sẽ phát hiện ra tôi còn rất nhiều tài đấy!

Jelly tự tin nói miệng vẫn nở nụ cười như có như không.

- Quay trở lại câu hỏi lúc nãy đi!

- Cô muốn biết lắm sao?

Cô không chần chừ gật đầu ngay lập tức.

- Tất nhiên. Tôi muốn biết tại sao anh chọn cái cách yêu thầm ngu ngốc ấy!

Hắn im lặng một lúc thì khẽ nói.

- Bởi tôi không muốn tạo ra khoảng giữa tôi với cô ấy. Nếu như có tình cảm với tôi cô ấy sẽ tự nói ra.

Jelly không hiểu cái suy nghĩ đó của hắn nhưng cô lại có một thắc mắc mới.

- Sao anh lại nói cho tôi biết vậy? tôi nghe mọi người nói tổng giám đốc của họ nổi tiếng là khó gần và ít nói mà.

Câu hỏi khiến hắn cũng có chút bất ngờ với bản thân mình, đúng là trước giờ hắn rất kiệm lời và dường như không nói quá ba câu với một người con gái xa lạ nào ngoài nó! Nhưng đối với cô gái này lại khác nhỉ? Hắn có thể nói nhiều hơn giống như khi ở cạnh nó, đối với nó hắn có cảm giác ấm áp bình yên và cuộc sống lạnh lẽo trước đây trở nên có màu sắc hơn, không còn tẻ nhạt nữa. Còn đối với Jelly lại cho hắn cảm giác thoải mái không gò bó khi ở cạnh, có lẽ cô kiêu ngạo hắn cũng kiêu ngạo, cô nói chuyện không uốn éo khách sáo như những cô gái khác, cô tự nhiên theo cái kiểu tiểu thư của mình nhưng cũng rất chừng mực và........ cô cho hắn cảm giác bạn bè thế thôi!

- Vì cô là bạn bè.

- OMG!!! Anh xem tôi là bạn bè ư?

Jelly ngạc nhiên hết mức có thể luôn.

- Ừ!

- Nhưng tôi không muốn làm bạn bè! Anh biết mà tôi thích anh thì làm sao có thể chấp nhận làm bạn anh được.

Câu nói thẳng thắn của Jelly làm hắn không biết phải trả lời như thế nào luôn.

- Vấn đề này nói sau đi, về công ty thôi! tôi còn phải thiết kế!

cô cắt ngang, cầm túi xách đứng lên, cô đã biết hắn yêu nó rồi thì còn ngồi nghe hắn trả lời làm gì, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc đâu, yêu thì yêu thôi sao phải lo nhiều thứ làm gì nhỉ để rồi lại tự làm bản thân mình buồn, cô không như vậy đâu yêu là yêu hết mình và phải biết tự tạo cơ hội cho bản thân, tranh giành cũng được miễn không làm hại ai là được

Cậu cho xe chạy hướng thẳng ra ngoại ô, đến 1 ngọn tháp gần đó cậu cho xe dừng lại. Hai người đi dọc theo con đường nhỏ hai bên là hàng cây xanh tốt dẫn vào ngọn tháp, đi hết con đường phía trước ngọn tháp nhỏ hiện ra, nó bước từng bước lên bậc thang. Đứng trên tháp nhìn xuống trước mắt nó là những hàng cây nhỏ xíu xanh tươi tạo nên 1 sắc xanh rất đẹp, nhìn ra xa 1 chút là những ngôi nhà nhỏ xíu nhấp nhô sau hàng cây. Từ đây có thể nhìn bao quát cả 1 vùng rộng lớn, đúng là nơi đây rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim ríu rít hót rồi vội vã bay đi.

Dáng vẻ trầm lặng bây giờ của nó khiến Quân lo lắng rất nhiều thứ và cũng khiến một nỗi sợ hãi vô hình nào đó bóp nghẹt lấy cậu. Khó khăn lắm cậu mới có thể lên tiếng hỏi nó.

- Có phải em đang có tâm sự không?

Như suy nghĩ có nên nói hay không mà mãi đến 1 lúc sau nó mới gật đầu từ từ cất tiếng.

- Em đã biết anh có tình cảm với em lâu rồi! Nói ra điều này có thể rất tàn nhẫn với anh nhưng em vẫn phải nói. Em xin lỗi nhưng hình như em thích Huy mất rồi!

Nhìn thấy hắn ở bên cô gái đó nó đã rất khó chịu và nó cảm nhận được sự mất mát nào đó trong lòng mình. Phải rồi! Đó là thích chứ còn gì nữa..... lúc ở khoảng cách gần trái tim sẽ đập loạn nhịp cả lên, còn lúc xa sẽ cảm thấy nhung nhớ, khi gặp nguy hiểm người đầu tiên nó nghĩ đến là hắn và bây giờ khi hắn thân mật với cô gái khác trong lòng tự khắc cảm thấy bức rức biết bao nhiêu. Bây giờ nó mới chịu thừa nhận rằng bản thân đã thích hắn thật rồi!

Điều Quân lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra, qua những biểu hiện của nó Quân cũng một phần nào đoán được chỉ là nó chưa thừa nhận thì cậu vẫn còn cơ hội, nhưng bây giờ có lẽ cả cơ hội cuối cùng cũng không còn nữa rồi. Quân cười che dấu sự đau khổ của bản thân mình cũng như không muốn nó phải áy náy hay cảm thấy có lỗi nhưng Quân không biết rằng cậu thế này nó càng thấy có lỗi hơn.

- Anh không sao, em thừa nhận chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi! anh chỉ sợ em lại không nhận ra tình cảm thật sự của mình là dành cho ai.

Nó khẽ lắc đầu.

- Nhưng em nhận ra thì có ích gì.... Huy vốn dĩ chẳng thích em đâu.

- Tại sao em biết cậu ta không thích em?

- Em.... em nghĩ cô gái lúc nãy mới là người Huy thích. Thường ngày Huy là 1 người khó gần rất hiếm khi có cô gái nào đến gần được nhưng cô gái đó......

Dù nó và hắn cứ gặp là cãi nhau, dù nó là một đứa vô tư nhưng không phải là điều gì nó cũng không biết. Hắn lại là người ở cùng một nhà với nó, nếu nói ra thì nó vẫn tự tin mà trả lời không có cô gái nào hiểu hắn bằng nó đâu vì nó là người ở cạnh hắn gần như 20h/ngày. Hiểu hắn nên nó mới cảm thấy người hắn thích thật sự là cô gái đấy, vì hắn từng nói với nó rằng " Tôi ghét con gái!", ngoài nó ra hắn hoàn toàn ít tiếp xúc với cô gái nào hắn còn nói " Cô không giống con gái nhưng nếu so với bọn họ cô vẫn hơn rất nhiều!".

Quân thấy gương mặt buồn đó của nó mà đau lòng, cô gái cậu yêu đang buồn vậy mà cậu không thể làm gì được.....

- Vậy em định từ bỏ sao?

- Em cũng không biết......

Nó đứng đó thả những suy nghĩ trôi theo gió, Quân đứng đó phía sau nó như giúp nó bình tâm lại.

Mặt trời vừa rút sau những đỉnh núi phía tây, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Nắng ngày hè chỉ còn nhạt nhòa. Thành phố đượm một màu vàng óng.

Về đến nhà trời đã tối hẳn, đường phố cũng bắt đầu lên đèn, nó mở cửa đi vào nhà. Đến cửa nó đã thấy hắn ngồi đó xem ti vi, vẫn dáng vẻ đó thờ ơ với tất cả mọi thứ.... hắn bây giờ cũng thờ ơ với cả nó, phải rồi hắn đã có người để yêu... nó có là gì nó chỉ là osin thôi....

Bước nhanh lên cầu thang trở về phòng, nó vừa đi hắn liền tắt ti vi ngay lập tức ,lo cho nó nên hắn mới ngồi đây chờ nó về, lúc chiều khi về tới nhà cảm giác trống trãi trước đây lại hiện về trong hắn không có nó căn nhà này lạnh lẽo biết bao nhiêu, dựa đầu vào sofa nhắm nghiền mắt lại hắn bây giờ thật sự mệt mỏi quá! Có lẽ nó đã tìm được người che chở rồi nên không cần hắn nữa, có lẽ Quân mới là người nó cần.....

Thả người xuống nệm nó úp mặt xuống gối dùng tất cả sức hét lên.

- ÁAAAAAAAAAAAAAA.....

Tại sao cuối cùng người nó yêu lại là cái tên sao chối đó chứ?

Đêm đó nó và hắn mỗi người một suy nghĩ mà trằn trọc tới sáng.

SÁNG.

Cả hai ăn sáng rồi cùng nhau đi học như mọi ngày nhưng suốt buổi chẳng ai nói với ai câu nào, dường như cả hai đều mặc định cùng 1 suy nghĩ đối phương không thích mình mà làm lơ nhau. Giờ ra chơi nó quay xuống rủ rê Vy và Linh.

- Một lát đi shopping nha!

- Được đó được đó... mấy hôm nay tao ở nhà chán chết được.

Vy than ngắn thở dài, Linh nghe được bèn trả lời.

- Anh Nam đi công tác nên nó mới thế đấy! Vy à tao biết tỏng mày mà!

- Kệ tao, mày nhiều chuyện quá đi!

Hai cô nàng lườm nhau muốn tóe lửa, nó hết nhìn Vy rồi lại nhìn Linh.

- Stop ngay cho tao, bây giờ có đi hay không?

- ĐI CHỨ SAO KHÔNG - Vy và Linh đồng thanh quay lại nói.

Nó bịt tay lại quay ra trước luôn, lấy hết can đảm nó nói với hắn.

- Ra về không cần chờ tôi.

- Ừ!

Cuộc đối thoại chỉ bây nhiêu kết thúc, nó thở dài thật sự muốn quay lại giống như trước đây biết bao nhiêu, chỉ là bây giờ khác rồi!

Ra về ba đứa nó vứt cặp xách cho Tuấn xách về hộ.

- Mai nhớ mang cặp xách của bọn tớ đến đủ đấy!

Sau lời dặn dò Vy lái xe đi thẳng ba đứa nó không quên vẫy tay chào Tuấn, còn Tuấn ôm bốn cái cặp nhìn theo với ánh mắt thẫn thờ.

Đến trung tâm thương mại, ba đứa nó lại được dịp tung tăng dắt tay nhau mua đủ thứ. Đến gian hàng bán giày dép, nó nháo nhào lên.

- Ê ê đôi kia của tao....

Nó chỉ vào đôi giày đế bánh mì màu tím nhạt đằng trước rồi bay cái vèo ôm đôi giày vào lòng, nó là thế đấy nhìn vào thật sự không ai biết lúc nào nó buồn chỉ tin ý lắm mới nhận ra nhưng hình như mọi nỗi buồn đều bị nó dấu nhẹm đi giống như lúc này.

Nhìn đôi giày vừa vặn ôm sát chân nó Vy và Linh tỏ ra thích bèn chạy lại gỡ đôi giày trên chân nó ra làm nó la oai oải.

- cô ơi lấy thêm hai đôi màu xanh lam và trắng bằng size với đôi này.

Xong cả hai đứa kia kéo nó đến chỗ bán mĩ phẩm, nó bị lôi đi không thương tiếc nhìn hai con bạn mê mệt mấy thứ mĩ phẩm nó lắc đầu chán nãn chờ dài cổ mà hai đứa kia vẫn chưa chọn xong nó bèn tìm đường chuồn. Rón ren rón rén nó chuồn lên tầng trên, tẩu thoát thành công nó tung tăng đến chỗ bán quần áo, sau một hồi lựa chọn nó nhắm được cái áo sơ mi trắng free size treo trên giá vội chạy lại.

- LẤY CÁI ÁO ĐÓ CHO EM/ TÔI!

Có một giọng nói khác cùng cất lên, nó quay sang thì bắt gặp Jelly, có hơi chút ngỡ ngàng cô gái này nó đi đâu cũng ám theo là sao, người không muốn gặp thì suốt ngày chạm mặt.

- Cái áo đó tôi lấy trước! - Jelly nói.

- Ai nói vậy! Tôi mới là người lấy trước! - Nó không vừa cãi lại.

Ở khoảng cách gần Jelly mới có dịp nhìn kĩ nó, đúng là nó có điểm gì đó rất đặc biệt nhìn vào là bị cuốn hút, cũng rất cá tính, ở trên người nó cô tìm được một chút gì đó thuộc về mình, giá mà nó không phải là người hắn yêu thì cô đã kết bạn với nó rồi!

- Cô muốn giành với tôi? Đừng có mơ!

Mọi bực bội của ngày hôm qua được dịp bùng nổ, nó hất mặt lên nói.

- Tôi giành thì sao? Tôi thấy nó trước chẳng lẽ lại nhường cho cô.

- Haha.... Cô thấy nó trước thì cố gắng giữ cho kĩ, để tôi giành về thì đừng có hối hận. Thứ gì tôi muốn tôi sẽ không từ bỏ đối với áo cũng vậy mà.....

Jelly cười lớn nói rồi cô chợt ngừng lại ghé sát vào tai nó.

- Kể cả người cũng vậy!

Nói xong cô ta đi thẳng không ngoảnh lại, nó đưa đôi mắt khó hiểu nhìn theo, rốt cuộc cô ta nói cái quái gì vậy?

Nó đứng thất thần ở đó mà không hay biết có hai trùm khủng bố phía sau.

- Á.....

Có tiếng hét lớn, nó ôm đầu bị Vy và Linh cốc cho 2 phát khi nãy.

- Mày dám trốn bọn tao hả?

Trước cơn thịnh nộ của hai nhỏ bạn nó chỉ cười giã lã.

- Tại... hai đứa mày lâu quá! Đừng giận mà!

- Hứ.... phạt mày xách đồ! Đi thôi.

Thế là nó lại bị kéo đi vòng vòng nhưng không thỏng thả như lần trước mà còn thêm mấy cái túi đồ cồng kềnh. Suốt buổi nó vẫn luôn suy nghĩ về câu nói của cô gái kia.

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!
Tác giả: Gấu Vy
Chương 58: Tôi Sẽ Giành Lại Anh Ấy!

Hai hôm nay nó chẳng thể nào thoải mái nổi, nó luôn bị ám ảnh bởi câu nói của cô gái kia, rốt cuộc thì cô ta muốn làm gì? Cô ta nói áo cũng sẽ giành mà người cũng sẽ giành nhưng nó đâu thấy cô ta giành áo với nó đâu? Haizzz lạ thật.

Hắn và nó vẫn duy trì cuộc chiến tranh lạnh, sáng cùng nhau đến trường nhưng tuyệt nhiên chẳng nói với nhau câu nào, nó chờ hắn lên tiếng trước còn hắn chẳng buồn mở miệng đối với hắn người nó yêu là Quân không phải hắn vậy hà cớ gì hắn phải quan tâm nó. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn không nỡ đẩy nó ra khỏi cuộc sống của mình, một cuộc sống đã có sự tồn tại của nó như một thói quen miễn nó nói cần hắn sẵn sàng đến bên cạnh nó nhưng có lẽ... nó không cần.

Vào tết tiết trời lại càng lạnh hơn, nó mặc cái áo khoát dày mà vẫn cảm thấy lạnh nhìn sang hắn trên người chỉ có 1 chiếc áo sơ mi trắng phong phanh mà thấy lo lắng bèn nói.

- Lạnh thế này sao anh không mặc thêm áo? Như vậy dễ bị cảm lắm!

Vẫn là không gian im lặng nó tức lắm chỉ muốn quát vào mặt hắn cho bỏ tức nhưng lại không dám. Đến lúc nó tưởng hắn không trả lời thì hắn lại mở miệng.

- Cô quan tâm tôi?

Câu hỏi làm nó nghẹn họng, là nó quan tâm hắn sao? Ừ chắc là vậy rồi.... nhưng làm sao có thể thú nhận với hắn chứ! Nó bèn nói lãng sang chuyện khác.

- Mấy hôm nữa đến tết rồi!

Trả lời xong nó lại tự thấy mình bị điên bởi cấu hỏi của hắn với câu trả lời của nó có ăn nhập gì nhau đâu... chết mất thôi! Nó khẽ vỗ đầu, thế nhưng một lúc sau lại bị đứng hình bởi câu nói tiếp theo của hắn.

- Nếu không phải quan tâm tôi thì sau này không cần nói mấy câu như vậy, tôi không cần.

Ánh mắt hắn vẫn tĩnh lặng chỉ chăm chú lái xe mà không một lần nhìn nó, sự thất vọng lộ rõ trên khuôn mặt nó nhưng nó đâu biết rằng trên khuôn mặt bình thản kia cũng thoáng qua tia thất vọng. Biết nó sẽ không quan tâm mình hắn vẫn cố gắng tìm một chút gì đó để chứng minh rằng nó cũng để ý đến hắn cuối cùng lại chẳng có gì. Có nhiều người dẫu biết chắc chắn sự thật nhưng vẫn tìm một cái cớ nào đó để bấu víu nhằm xoa dịu trái tim đầy đau đớn của chính mình.

Xuống xe hắn đi thẳng bỏ lại nó ở phía sau, nhìn bóng dáng phía trước lòng nó buồn đến lạ chẳng lẽ có người yêu rồi thì không thể đối xử bình thường như trước đây với sao? Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống nó lấy tay lau vội có khóc cũng chẳng ích gì điều quan trọng ngay lúc này là nó phải tìm lại sự quan tâm của hắn dành cho mình.... phải chính là như vậy! Nó không cam tâm cũng không nỡ để hắn ngày càng rời xa mình.

Thế là nó sốc lại tinh thần vỗ vỗ mặt để không ai biết nó vừa mới khóc, xong xui nó tung tăng trở về lớp.

Ra chơi Quân lên tận lớp tìm nó, nhìn thấy Quân đi vào bọn con gái đứa nào đứa nấy mắt long lanh sáng rực lên. Cậu ngồi xuống cạnh nó có đảo mắt về người bên cạnh nó nhưng ai kia chẳng buồn nhìn, nó vẫn vô tư.

- Anh lại định rủ em đi đâu à?

Quân thôi nhìn mà đã quay sang nhìn nó, cậu lắc đầu vui vẻ nói.

- Không, chỉ là anh thấy nhớ em thôi!

Nó nghe Quân nói có hơi chút lúng túng, hắn đứng lên đi thẳng ra ngoài nó nhìn theo mặt buồn so, Quân biết dù cậu có làm gì thì ở trong lòng nó cậu vẫn xếp sau hắn mà thôi, chỉ là Quân đang giúp nó thử lòng hắn nhưng suy nghĩ của hắn lại khó nắm bắt như vậy cậu thật sự không nhìn ra.

Quay trở lại cậu nói với nó.

- Anh đùa đấy! Anh chỉ muốn giúp em thử lòng cậu ta thôi!

Nó thở dài.

- Không cần như vậy đâu, anh sẽ không nhận ra suy nghĩ của Huy đâu.

- Ừ!

Quân rời khỏi lớp, cậu đi dọc theo hành lang ra phía sau trường, suy nghĩ của cậu cứ rối bời cậu có thể nhận ra hắn yêu nó nhưng lại không nhận ra rốt cuộc đầu hắn đang nghĩ gì, sao lại lạnh nhạt với nó trong khi lòng lại quan tâm nó rất nhiều. Con người này thật khó hiểu!

Hai người họ yêu nhau nhưng lại không nhận ra tình cảm của nhau, cả hai lại quá cứng đầu chẳng chịu nói cho đối phương biết tình cảm của mình nói họ ngốc hay nói họ quá xem trọng nhau đây, thà không nói để vẫn có thể giữ người kia bên mình. Cậu là người đứng ở giữa hai người họ cậu biết được sự thật nhưng cậu lại ích kỉ không muốn nói ra chỉ để giữ lại nó, nhưng mà cậu có giữ được nó không? Hình như là không? Nếu nó biết hắn cũng yêu nó chắc chắn nó sẽ chạy đến ngã vào lòng hắn ngay lập tức, điều đó cậu thực sự không muốn, cậu tự cảm thấy bản thân mình thật hèn hạ..... nhưng trong tình yêu chẳng ai cao thượng cả. Cậu ngửa mặt lên trời và chợt nhận ra bản thân mình dường như cũng bị tình yêu làm cho lóa mắt như khi cậu ngửa mặt lên trời và bị ánh sáng làm cho lóa mắt vậy..... điều ấy làm cậu phải suy nghĩ... cậu có nên nói cho nó biết?

Suốt buổi còn lại nó cứ hướng mắt về phía cửa lòng sốt ruột, nó chờ hắn quay lại nhưng từ khi ra ngoài đến giờ nó chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu. Ra về nó chạy ùa ra khỏi lớp mặc cho phía sau Vy và Linh gọi nó khan cả cổ, chạy bộ ra khỏi trường nó đứng đợi chuyến xe bus sớm nhất.

Quân chạy ngang thấy nó đứng đó bèn dừng lại hạ cửa kính xuống.

- Em lên xe đi anh chở em về!

Sau một hồi đấu tranh suy nghĩ nó cũng lên xe để Quân đưa về dọc đường nó cứ nhìn về phía trước với ánh mắt nôn nóng, Quân thấy vậy bèn hỏi.

- Có chuyện gì mà trông em nóng lòng thế?

- À.. không có gì, em hơi lo một chút thôi!

- Lo cho cậu ta sao?

Nhìn gương mặt nó thì Quân đã biết rồi, nó chỉ gật đầu khẽ nói.

- Anh cho xe chạy đến biệt thự phía trước đi!

Ánh mắt Quân tỏ ra ngạc nhiên, xe đậu trước ngôi biệt thự màu cafe sữa, nó sau một lúc im lặng thì chậm rãi nói.

- Thật ra em và Huy ở chung một nhà......

Lần này thì Quân còn ngạc nhiên hơn cả, cậu không nói nên lời.

- Vì ở cùng nhà với Huy nên không thể mời anh đến, xin lỗi vì em luôn giấu anh!

Nó cuối gầm mặt xuống vì không dám nhìn Quân, bây giờ nó không muốn giấu diếm gì nữa cả, giữ mãi bí mật trong lòng sẽ cảm thấy rất mệt mỏi.

- Từ lúc nào thế? - Quân khó nhọc hỏi.

- Từ khi gia đình em xảy ra biến cố thì em đã ở nhà Huy.

......................................................

Nó không biết lúc mình xuống xe tâm trạng của Quân như thế nào chỉ thấy cậu im lặng và rồi nói với nó " Em xuống xe đi!", lúc nó vừa xuống cậu đã vội cho xe chạy. Tâm trạng hiện giờ của nó là rất buồn, giá mà người nó yêu là Quân- một chàng trai tốt bụng, ấm áp và luôn quan tâm nó từng chút một, chỉ là yêu ai không phải nó có thể chọn mà do cảm giác của trái tim mang lại, nó mong Quân có thể sớm tìm được người làm cho cậu vui vẻ hơn hạnh phúc hơn điều mà nó không thể làm cho cậu .

Nhìn căn nhà im ắng nó thấy lòng mất mát đến lạ, thả mình xuống sofa nó nhắm nghiền mắt lại thật sự mệt mỏi lắm rồi nó không muốn tình trạng này mãi tiếp tục được. Thế là nó quyết định vào bếp nấu một bữa ra trò làm lành với hắn, ừ thì nếu như hắn không nói vậy để cho nó làm hắn nói...

Lục tung cả căn bếp vẫn không tìm thấy bột mochi mà lần trước nó mua đâu cả.

- Chẳng lẽ nó biết bay hả trời!

Than thở một lúc nó đành khoát áo chạy ra siêu thị, mua được bột làm bánh nó dung dăng dung dẻ quay về dọc đường đi nó chợt bắt gặp một chuyện làm máu anh hùng của nó nổi lên.

- CƯỚP!!!!!!! CƯỚP!!!!

- BẮT TÊN ĐÓ LẠI ĐI!!!

Nó nghe tiếng cô gái nào đó la thất thanh,ở đằng xa một tên mặc áo khoát màu nâu đầu đội mũ lưỡi trai đang chạy như bay về phía nó. Cuộc đời nó ghét nhất là cái bọn sức như trâu không chịu đi làm mà chỉ biết ăn bám hay cướp bóc người khác, ánh mắt nó đanh lại. Vứt cái túi sang một góc, nó chạy nhanh về phía hắn ta miệng hét lớn.

- ĐỨNG LẠI!!!!!!!!

Thấy nó từ đâu chui ra đuổi theo tên kia hốt hoảng nhìn ra sau thì có người đuổi theo phía trước cũng có người đuổi theo hắn ta bèn rẽ hướng sang bên phải. Nó dốc hết sức đuổi theo, hắn ta rẽ vào công viên, do là buổi trưa nên nơi đây vắng người qua lại, nó thở hồng hộc.

- TÊN KIA!!!! CÓ CHẠY ĐẰNG TRỜI CŨNG KHÔNG THOÁT ĐÂU!!!

Nó hét lớn, hắn ta leo lên bậc thang dẫn đến nơi sinh hoạt tập thể, biết mình không thể leo mấy chục cái bậc thang như hắn được như thế sẽ rất mất sức, lúc nó không biết phải làm sao thì có tiếng hét phía sau khiến nó nảy ra một ý định.

- MAU BẮT LẤY HẮN ĐI!!!!

Quay ra sau nó thấy một cô gái tóc vàng mặt đỏ ửng đang hét lớn "xui xẻo thật lại gặp cô ta nữa rồi!" Đó là câu nói tự chạy ra khỏi miệng khi nhìn thấy Jelly, nó nhanh chóng gạt những chuyện giữa nó và cô ta sang một bên, xoay người nói với Jelly.

- Cô đuổi theo hắn! Tôi chặn hắn ở phía sau!

Công viên này khá thân thuộc với nó vì lúc nhỏ nó thường hay cùng Vy và Linh ra đây chơi, để đến nơi sinh hoạt tập thể còn có 1 lối đi khác, lối đi đó không có bậc thang thế là nó dùng tất cả sức lực chạy thật nhanh về phía đó.

May quá lúc nó chạy đến nơi thì hắn ta cũng lên đến, bị nó chặn lại ngay lối đi hắn ta định xoay người chạy về phía sau ai ngờ Jelly cũng đã đuổi đến nơi. Trước sau đều bị chặn hắn ta bèn xông lên ra chiêu, vì nghĩ nó là con gái nên hắn ta chỉ xuất chiêu hù dọa nó ai ngờ nắm đấm tung ra đã bị nó bắt lại bẻ ngược ra sau, hắn ta đau điến giơ chân lên đá nó nhưng nó né kịp. Nó và hắn ta chính thức tuyên chiến, hắn ra 1 đòn nó đỡ 1 đòn, nó ra 1 đòn hắn đỡ 1 đòn, Jelly trố mắt nhìn nó, cô hoàn toàn ngạc nhiên không ngờ nhìn nó mềm yếu mà đánh võ dữ dội đến thế, cô có một chút thán phục.

- Cô đứng đó làm gì tìm cái gì đánh được giúp tôi đi!

Nó hét lớn với Jelly, nghe nó hét cô ta giận mình nhìn xung quanh, chợt thấy thanh gỗ nhỏ ở góc tường cô vội lao đến chộp lấy. Nhìn nó và hắn ta du chuyển liên tục Jelly không biết phải làm sao bèn làm liều cầm cây gậy nhào vô.

- Yaaaaaaaaaa

- Bốp!!!!!!

Tên cướp nằm bất tỉnh nhân sự, nó mở mắt tròn xoe há miệng kinh ngạc, Jelly cười ha hả với sự thành công của mình.

- Cho chết nè dám giật túi xách của chị!

Jelly nhào tới đá tới tấp vào người hắn ta, nó thấy vậy bèn kéo tay cô ta lại.

- Thôi dù gì cũng lấy lại túi xách rồi! Cô đánh nữa hắn ta chết bây giờ.

Nghe thế Jelly mới dừng tay lại, cô phủi tay nói với nó.

- Cảm ơn cô!

Nó chẳng nghe ra chút thành ý nào từ câu cảm ơn của cô ta cả, nó cũng không bắt bẻ mà chỉ nói.

- không có gì! Lần sau nhớ cẩn thận!

Nó quay người bước đi nhưng chưa đi được 5 bước thì chợt dừng lại vì câu nói của Jelly.

- Cô đừng nghĩ giúp tôi thì tôi sẽ nhường Khắc Huy lại cho cô, không có chuyện đó đâu.

Nó xoay người lại nhếch miệng cười.

- Tôi đâu cần cô nhường! Tự tôi sẽ giành lại anh ấy!

- Cô lấy tư cách gì giành với tôi!

Jelly hất mặt nói, cô vẫn cao ngạo sao có thể chịu thua nó.

- Lấy tư gì à? Lấy tư cách tôi yêu anh ấy!

Trước câu trả lời của nó Jelly cười lớn.

- Chỉ có vậy thôi sao?

- Bao nhiêu đó cũng đủ rồi!

Ánh mắt nó đanh lại, bây giờ nó đã hiểu câu mà cô ta nói ở trung tâm thương mại là ý gì rồi! Cô ta có gì hay chứ! Cô ta lầm rồi nó đâu phải đứa dễ bỏ cuộc như thế! Nó cũng không phải đứa ngốc từ bỏ thứ quan trọng nhất của mình, đối với nó bây giờ hắn là người quan trọng nhất!

- Được, để xem tôi và cô ai sẽ thắng!

Nó bỗng vui vẻ hẳn lên, cô ta nói như vậy có nghĩa là giữa cô ta và hắn chưa phải là người yêu, nó vẫn còn cơ hội điều này làm nó phấn khích ghê ghớm, nó nhanh chân chạy đi, phía sau Jelly nói với theo.

- Tôi tên Jelly cô nhớ cho kĩ đấy!

Nó ra dấu Ok về phía sau rồi mất hút sau bóng cây, Jelly nhìn theo ánh mắt phức tạp, cô biết một khi nó nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn cô lại mất đi một phần cơ hội nhưng cô đã chọn cách khiêu khích giúp nó mau chóng nhận ra, đối với cô tranh giành bằng thủ đoạn không có ý nghĩa và kịch tính, đấu đá là phải dựa trên điều kiện ngang nhau cô mới đấu.

Gạt bỏ suy nghĩ cô cất bước trở về khách sạn.........

Nó mang cơn đau ê ẩm trở về, nhà vẫn trống trơn chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu, nó lắc đầu không sao rồi trở về phòng tắm rửa thay đồ và tiếp tục công việc làm bánh còn dang dở của mình.

Nhìn đồng hồ đã 10h đêm, cơm canh trên bàn ngụi lạnh, những cái bánh mochi đầy màu sắc vẫn nằm ngay ngắn trên bàn, nó ngồi gật gà gật gù hết nhìn đồng hồ lại nhìn ra cửa đói bụng lắm nhưng không dám ăn, buồn ngủ lắm nhưng vẫn cố gắng gượng. Chợt có tiếng xe hơi ở ngoài cổng, một lúc hắn đi vào nhà, mắt lướt qua nó rồi hướng thẳng lên cầu thang, nó vội gọi.

- Anh về rồi à!

Chân hắn dừng lại rồi bước tiếp, nó lại hỏi.

- Anh ăn gì chưa? Tôi có nấu nhiều thứ lắm để tôi hâm lại nha!

- Không cần!

Hắn nói mà chân không ngừng lại, nó bực bội gắt lên.

- ANH ĐỨNG LẠI ĐÓ CHO TÔI!

Nó gắt làm hắn dừng lại.

- Vì lí do gì mà anh cứ dùng thái độ đó đối xử với tôi hả? Tôi chịu hết nổi rồi có gì thì anh cứ nói thẳng ra đi!

Nó nói lớn bai nhiêu dồn nén uất ức đều bộc phát ngay lúc này, nó thật sự chán ghét cái tình trạng này lắm rồi!

- Vì tôi không muốn thế thôi!

Hắn nhàn nhạt nói, người quay lưng với nó nên nó không thấy biểu cảm của hắn ngay lúc này.

- Anh tưởng không thích là muốn làm gì làm sao? Tôi không cho phép đó!

- Cô có quyền gì?

- Tôi không có quyền gì nhưng tôi cũng không thích như vậy.... khó chịu lắm anh biết không?

Giọng nó có phần nhỏ lại, và câu nói cuối cùng khi nó lướt qua hắn càng nhỏ hơn, câu nói khiến hắn đứng yên một chỗ rất lâu.

- Tôi thừa nhận tôi quan tâm anh!

Hắn rối bời bởi câu nói đó của nó..... và hắn không biết rằng bản thân sẽ còn gặp phải những điều bất ngờ hơn thế nữa!!


Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!
Tác giả: Gấu Vy
Chương 59: Huy Ơi!

Mặt trời mới vừa ló dạng cả căn nhà đã được dịp ầm ĩ bởi tiếng réo, gọi của nó.

- Huy ơi!!! Dậy đi!

- Anh có dậy không??

Vẫn không có động tĩnh, nó lại dùng biện pháp mạnh hơn nó là " đạp cửa" xông vào tận " ổ".

1....2...3....

Một tiếng RẦM vang lên trong căn nhà đang êm ấm và yên ắng, nó xông thẳng vào mà không biết rằng.......

- Áaaaaaaa.....

Sau tiếng hét nó xoay người nhắm tịt mắt lại.

- Đồ biến thái nhà anh! Sao không nói anh đang thay đồ hả?????

Quá phũ mà, lúc nó xông vào thì bắt gặp hắn vừa mặc quần vào và đang kéo khóa quần, trời ơi 17 năm cuộc đời nó chưa bao giờ rơi vào cảnh vừa xấu hổ vừa kì cục như thế này cũng may là hắn đã mặc vào rồi chứ nếu không.... không thể thưởng tượng thêm được.

Hắn sau khi mặc quần áo xong xui thì nhìn sang cái đứa đang đứng nhắm mắt nhắm mũi đằng kia, chưa thấy ai như nó gọi không mở cửa lại dám đạp cửa xông vào đã vậy còn chửi hắn biến thái nữa chứ! Ai biến thái sự thật đã quá rõ ràng thế kia rồi! Cho tay vào túi quần hắn thong thả bước lại gần nó và ghé sát vào tai nó nói một câu.

- Cô quan tâm tới cả vấn đề này sao?

Nói xong hắn ung dung xuống nhà bỏ lại một đứa mặt mài đỏ ửng đang đứng phía sau, nghe hắn nói nó đứng im như trời trồng máu từ từ dồn lên não và.... bùng phát.

- PHẠM KHẮC HUY!!!!!!!!!!

Nó quát lớn tên hắn rồi dậm chân đuổi theo hắn, ra đến gần cầu thang đầu nó nảy ra một ý định " Tôi sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ hừ...!"

và thế là vừa dứt suy nghĩ nó đã nhảy bổ tới tung 1 cú đá vòng cung 180° đẹp mắt..... một tiếng vút trong không khí..., nó cảm nhận cả người mình như đang xoay 1 vòng trong không trung cho đến khi nhìn xuống đã thấy mình đứng trước mặt hắn chứ không phải sau lưng hắn nữa. Điều quan trọng là nó đang đứng bên bờ vực thẳm, chân nó đang đứng ở nửa bậc thang chỉ nửa bước nữa thôi nó sẽ té ngược xuống mấy trăm bậc thang kia... God ơi!! Làm sao đây? Khi nó chưa kịp khóc thành tiếng đã kịp được giữ lại bởi một bàn tay khác...

Hắn giữ lấy tay nó, nhìn cái mặt tái mét của nó làm hắn thấy buồn cười, cho bỏ cái tật đánh lén.

- Đáng ghét! - Nó liếc hắn buông một câu chửi.

- Nếu đã nói tôi đáng ghét vậy......

Hắn kéo dài câu nói, ba từ cuối hết sức nhẹ nhàng nhưng sức sát thương vô cùng to lớn.

- Buông tay nha!

- Ê ê đừng mà!!!!!!

Nó vội hét lên nắm chặt tay của hắn, đừng đùa như thế chứ mấy trăm bậc thang đấy lăn xuống đó chắc nó bó bột luôn, cái mặt đang đẹp ngời ngời này không thể bị biến dạng được đâu.

- Nhưng tôi rất đáng ghét - Mặt hắn gian kinh khủng.

- Không.... đâu có... anh rất dễ thương! - Nó cười hì hì, miệng nói thế thôi nhưng trong lòng thì ớn lạnh vì câu nói của mình.

- Hả? Cô nói gì?

" Hừ, anh giỏi lắm!" Nó cố vặn ra bộ mặt vui vẻ nhất có thể, nhìn hắn chớp chớp mắt nói.

- Huy ơi!!!! Anh rất là dễ thương....

Có ai nói dễ thương mà nghiến răng nghiến lợi như nó không nhìn là biết tỏng nói dối rồi. Hắn không nói gì giơ tay kéo mạnh nó về phía mình khiến nó ngã nhào vào người hắn, xong rồi lại thong thả ôm eo nó đi xuống dưới nhà, mặc cho nó giãy nãy hét.

- Nè, làm gì vậy? Bỏ cái tay ra.

Nó hét toán lên ra sức đạp chân hắn, cái tên này đúng thật là biết lợi dụng, nhưng mà tự nhiên nó lại thấy thích thích ở khoảng cách gần như vậy nó dường như có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn đang đập từng nhịp từng nhịp, cả mùi nước hoa thân thuộc này nữa... ánh mắt nó ngập cả ý cười.

- Sao lúc nãy không nói là " Huy ơi!!! Anh bỏ tay ra đi".

Hắn nheo mắt nhìn nó, nhái lại giọng nghe mà phát ớn, nó bình thản đáp.

- Mỗi hoàn cảnh mỗi khác!

- Đúng là hối hận khi cứu cô!

- Ai bảo anh cứu làm gì rồi hối hận.

...................................................................

Nó và hắn cãi nhau cho tới khi xuống đến nhà bếp mới chịu ngừng, trước khi ăn sáng không quên chọc tức nó.

- Mà cô quan tâm vấn đề đó thật hả?

Nó nhào tới nhét nguyên cái bánh vào miệng hắn, cái con người này lúc im thì đáng sợ mà lúc nói thì nguy hiểm, đúng là ác quỷ mà.

- Im miệng ngay cho tôi!

Nó lườm hắn nghiến răng nói, hắn khó khăn nhai miếng bánh nó vừa nhét vào trời ạ xém chút mắc nghẹn rồi!

Nhìn Hắn ngồi nhịp chân ăn sáng ngon lành, cái bộ dạng kiêu ngạo kia làm nó phát điên lên, biết thế nó không thèm nói cái câu đó đâu, xem hắn đi nó chỉ nói một câu đơn giản thế thôi hắn đã suy diễn thành nó quan tâm hắn thay đồ như thế nào? Yaaaa tức quá đi thôi!

Nhìn thấy mặt nó hầm hầm mà buồn cười chết đi được nhưng cũng rất đáng yêu, hắn là vì dáng vẻ này mới yêu nó.

Yêu một người đôi khi không phải vì họ đặc biệt mà vì họ mang lại cảm giác đặc biệt trong trái tim mình, yêu chỉ là cảm giác thôi nhung nhớ gọi là yêu, quan tâm gọi là yêu, hay chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể gọi tình yêu - tình yêu sét đánh ấy! Có phải nó chỉ là cảm nhận của mỗi người thôi sao! Với hắn tình yêu chỉ là một tên gọi cho cảm xúc lạ lẫm mà khi đứng trước nó, ở cạnh nó đều bùng cháy mãnh liệt, Jelly hỏi vì sao hắn không nói đơn giản vì hắn nghĩ nên cảm nhận chứ không cần phải nói......

Thôi không chọc tức nó nữa, Hắn chỉ cười cười gắp đồ ăn vào chén nó. Sau bữa sáng no nê nó quên mất luôn cơn giận chạy ra xe vui vẻ gọi hắn.

- Huy ơi!!! Anh nhanh lên đi, trễ giờ rồi!

Nó ngồi trong xe ngó đầu ra hối thúc, chỉ là lúc ăn xong nó ra điều kiện là nếu hắn lên lầu xách cặp xuống dùm nó sẽ hết giận, hắn cũng đành nghe theo nó thấy vui vì chỉ một câu nói hôm qua đã khiến quan hệ giữa nó và hắn có thể bình thường hóa trở lại, đúng là vui thật.

Hắn lên xe, vứt cái cặp sang cho nó.

- Cô dẹp ngay cái từ Huy ơi cho tôi, nghe mà nổi hết da gà!

- Không, tôi thích gọi như vậy!

Mặc kệ hắn nói gì nó vẫn cứ kêu đấy làm gì nhau nào, nó hất mặt cao hơn cả cái đầu hắn đành chịu lái xe đến trường, dọc đường nó dung dăng dung dẻ hát hò um trời đất chịu hết nổi hắn với tay tắt luôn cái máy phát nhạc.

- Cô mà còn hát nữa tôi vứt cô xuống ngay lập tức!

Đó là một lời cảnh cáo do hắn tuyên bố, cái gì cũng có nguyên nhân của nó cả nếu ai ở đây ngay lúc này mà nghe nó hát chắc đã vứt thẳng nó xuống xe từ 10 phút trước rồi, sự thật là giọng hát của nó có thể nói là thảm hơn từ thảm.... chỉ có thể dùng từ đó để diễn tả thôi, hát thì câu sau đá câu trước câu trước trật nhịp câu sau, nói chung là cứ câu hát bậc ra khỏi miệng là tự chúng đấm đá ì xèo với nhau cả lên.

- Anh bực cái gì chứ, tôi hát hay như vậy mà còn đòi hỏi à?

Trời ạ nó nói nói hát hay đấy ông trời ngó xuống mà coi, bây giờ nó hát mà ai khen hay hắn đi đầu xuống đất, tự tin quá mức đúng là ảo tưởng mà!

- Ừ! hay lắm! cô đi thi the voice đi!

Nghe hắn nói hai mắt nó sáng rỡ, chồm người sang hỏi hắn, mắt long lanh long lanh.

- Thật á! tôi hát hay như vậy á?

- Đúng rồi! tôi chắc chắn một điều..... - Hắn kéo dài câu nói.

Nó lại ghé sát thêm tí nữa.

- Điều gì? - hồi hộp chờ câu trả lời.

- Cô sẽ trở thành quán quân giật giải " thảm họa của năm"

Nghe xong mặt nó từ từ đỏ lên chuẩn bị cho hắn một phát thì Hắn cười cười quay mặt về phía nó...... mắt chạm mắt, mặt đối mặt khoảng cách quá gần khiến hai đứa chỉ biết chớp mắt nhìn nhau.

Nó : " Ôi giờ mới thấy anh ta đẹp trai kinh khủng! hầy mình sao thế này..... phải là biến thái mới đúng chứ , cơ mà anh ta xài kem dưỡng da hiệu gì thế nhỉ? hôm nào hỏi mới được." Hắn: " Cái mặt ngu quá đi!"

Sau một hồi chiêm ngưỡng dung nhan phóng đại của nhau, nó bèn giật mình quay sang hướng khác, hắn ho nhẹ rồi cũng trở về với công việc lái xe của mình.

Tiếng trống điểm vào tiết, nó lười biếng giở sách vở ra, cô bước vào lớp với vẻ mặt cực kì cực kì không vui. Cả bọn học sinh bên dưới nháo nhào lên, thảm rồi kì này thảm thật rồi cô dạy hóa mà không vui thì kẻ chết là nguyên một lớp chứ không phải một đứa nào đó trong lớp thôi đâu. Thường thì cô sẽ kêu cái đứa nào đó lên trả bài rồi xả hết vào cái đứa đó luôn, chẳng có đứa nào từ trên bục giảng của cô về mà còn trọn vẹn, không ăn con 0 thì là ăn một hàng dài bài giảng đạo của cô. Cả lớp lặng thinh hôm nay đứa nào sẽ tử trận đây, đứa nào đứa nấy ngồi cầu nguyện đức chúa, đức phật, đức mẹ và các vị thánh trên trời có linh thiêng thì cho cô lướt qua cái tên của bọn họ đi. Tay chân nó toát hết cả mồ hôi lạnh, hôm qua giận hắn quá nên lên phòng là nó ngủ một giấc cho tới sáng có ngó ngàng gì tới bài vỡ đâu, sao nó lại quên hôm nay học hóa cơ chứ đã ngu hóa mà gặp cô gọi tên một cái nó tử trận ngay tại chỗ là cái chắc rồi!

Cô lấy sổ điểm ra, khỏi phải nói ở dưới đứa nào cũng sợ đến run người rồi, cô lần từng tên một và sau đó dừng lại ở một cái tên...

- Trịnh Hoàng Hiểu Nhi lên bảng.

Ông trời ơi ông giết chết nó đi sao lại để nó chết thảm hại thế này, nó quay sang nhìn hắn nhăn nhó mặt hắn có một chút lo lắng, cầm theo quyển vở nó lết từng bước lên bảng. Cô cầm quyển vở của nó lên và bắt đầu.

- Em vẽ rùa vẽ rắn gì vào vở đầy thế này! tập học mà em tưởng là nơi em sáng tác nghệ thuật đấy à! chữ gì đây? em đọc lớn lên cho cả lớp nghe xem nào

Cô chỉ vào chỗ sau vỡ mà trong giờ học rãnh rỗi nó đã vẽ vào, trong đó đâu có vẽ rùa đâu nó vẽ con cún mà, cô bắt nó đọc chữ trên đầu con cún, trời! cái đó không đọc ở đây được đâu cô ơi.... nó đứng im như trời trồng cất không nên lời, cả lớp hồi hộp mong chờ xem nó đã viết cái gì, cô chờ mãi mà không nghe tiếng động gì bèn gắt lên.

- Còn không mau đọc, có gan viết mà không có gan đọc à!

Thôi xong rồi, nó nhìn về phía hắn ánh mắt đầy vẻ sám hối rồi từ từ cất tiếng.

- Thưa cô là..... là.... " Đồ sao chổi chết bầm.... ghét... ghét anh quá đi... Khắc Huy là con cún!"

Cả lớp chợt cười ầm lên, Vy, Linh, Tuấn, Hoàng cười lăn cười bò cười như điên, ai đó mặt tối xầm lại nó nhìn thấy bèn cuối gầm mặt xuống vừa xấu hổ vừa lo sợ trông ai kia tức giận như vậy lần này tiêu chắc luôn. Cô giáo có hơi chút buồn cười nhưng đã nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc.

- Lần sau còn viết bậy thế này nữa là chép phạt nghe chưa? bây giờ nghe tôi hỏi khi đốt cháy thì chất nào có số mol CO2 bằng với số mol H2O?

Nó cắn tay suy nghĩ ankan, anken hay ankin đây? trời ơi nó quên mất rồi huhu....... Linh ở phía dưới huơ tay loạn xạ, tay nhỏ vẽ vẽ cái gì đó nó cố gắng nhìn " a...n....k...." một chữ nữa thôi là nó thoát nạn rồi Linh ơi cố gắng 1 chữ nữa thôi. chợt đâu đó vang lên tiếng quát.

- Khả Linh nhắc nữa là con 0 nghe chưa.

Thế đấy đúng là xui xẻo mà, nó bèn nhắm mắt trả lời.

- Dạ thưa cô là ankan ạ!

Bốp........ quyển vở nhắm thẳng xuống bàn cô trừng mắt quát.

- Em học hành cái kiểu gì thế hả? cả kiến thức cơ bản em cũng không nắm là sao? tôi dạy em cái gì... em nghĩ sao mà nói với tôi là ankan hả? đầu em chứa bê tông xi măng cốt thép ở trong đấy à?..............

Và thế đấy một tràng pháo liên thanh liên tiếp nổ ra.... sau 5 phút cô không ngừng nghỉ chỉ dạy nó cách chửi và giữ hơi là như thế nào thì nó được về chỗ tất nhiên một con 0 tròn trĩnh đã vào sổ điểm. đem bộ mặt bí xị về chỗ nó đau khổ gục đầu xuống bàn nó quả thật là "ngu" mà.

Lại tiếp tục cuộc tra tấn đợt 2 khi cô lôi một sấp giấy bài kiểm tra 1 tiết ra.

- Bây giờ tôi sẽ phát bài kiểm tra ra cho các em, lớp trưởng phát bài!

Cái An nhận bài từ tay cô rồi phát cho từng đứa một, nhỏ Linh lại được 9 phấn khích nhảy cẩn lên, cái bài kiểm tra 10 của ai kia nằm trước mặt nó cái An đúng thật là bực bội quá đi.

- bài của anh đó!

Nó vứt bài kiểm tra sang cho hắn, nhìn con 10 mà thèm thuồng nó chưa bao giờ được 10 điểm hóa cả buồn đẽ sợ, điểm học kì môn hóa nó chỉ được 6 thôi cũng may có toán và lí đều 10 nên mới kéo lên được hạng 4 đấy. cuối cùng bài kiểm tra cũng nằm ngay trước mặt nó nhìn con số trên đó mà nó muốn rớt nước mắt trời ơi lại 5 đáng ghét quá!!

Hắn nhìn sang thì lắc đầu nói nhỏ với nó.

- có muốn 10 không?

Nó nhanh nhảu trả lời.

- Muốn chứ!

- Vậy tôi giúp cô!

- thật không? - nó nghi hoặc hỏi

Hắn gật đầu cái rụp.

- Thật.

chưa kịp vui mừng thì.

- Nhưng.... thôi tôi là con cún mà không giúp nổi đâu.

Nó biết hắn còn để ý chuyện lúc nãy nên bèn xuống giọng.

- Hì xin lỗi mà, cái đó tôi viết chơi thôi tôi đâu có nghĩ như vậy đâu.

- ..................

- Huy ơi! Anh đẹp trai thông minh đừng chấp tôi mà!

-...................

- Huy ơi!!!! Đừng giận nữa mà.

Nó năn nỉ hắn im lặng, tình trạng này kéo từ trường cho đến khi về đến nhà luôn.

- Huy.... chờ tôi..... Huy ơi giúp tôi đi mà, anh giận dai thế!

Đầu hắn sắp phát hỏa rồi, nhịn không được bèn nói.

- Cô mà gọi Huy ơi nữa tôi mặc cô đấy!

- Vậy là anh chịu giúp tôi hả?

Nó xắn ra trước mặt hắn hỏi.

- Mang tập vở của cô lên phòng tôi!

Nói rồi hắn đi một mạch lên phòng nó vui mừng tung tăng về phòng ôm 1 chồng sách hóa mang sang phòng hắn, nhìn cái đống sách nó vừa thảy xuống hắn chau mài.

- Gì đây?

- Sách đó!

Nó thản nhiên đáp kéo ghế xuống bàn. Hắn cầm 1 quyển giơ lên nói.

- Cô nhắm học nổi không mà mang sang đây?

Trên ray hắn là quyển tổng hợp đề thi môn hóa, cái này là để ôn đại học mà nó mua làm cái gì vậy? Kiến thức cơ bản còn lơ tơ mơ mà.... hết nói nổi hắn nhặt mấy cuốn đó lên nhét thẳng vào kệ.

- Nè nè... anh để lên kệ làm gì?

- Cô ngồi im đó cho tôi, làm bài tập này đi!

Hắn đưa cho nó cái đề, nhìn nét chứ nó phấn khích đây là lần đầu tiên nó thấy chữ của hắn đó nha.. đúng là đẹp thật!

- Chữ của anh á? Đẹp quá đi!

Hắn gõ viết xuống bàn.

- Làm đi.

Nó xụ mặt bắt đầu cắm cuối làm, bài thứ nhất quá dễ nó làm đúng kết quả, sang bài thứ hai hắn gợi ý mãi nó mới làm ra... bài thứ ba cắn viết 10 phút rồi mà nó chả hiểu mình phải tính cái gì một lúc thì viết bừa vào.

- Cái gì đây? Cô lấy đâu ra số này, làm lại.

Hắn nhìn đáp án lắc đầu, nó làm lại, 15 phút sau.

- Huy ơi!!!! Tôi làm không ra!

- Kiên nhẫn vào!

Kiên nhẫn kiên nhẫn nó nhai cái từ kiên nhẫn như đọc kinh thánh... kiên nhẫn được thêm 5 phút.

- Huy ơi!!! Anh gợi ý cho tôi đi!

- Dùng bảo toàn khối lượng.

Ừ nhỉ có thể mà nó không nghỉ ra, cắm cúi và cắm cuối 5 phút sau.

Hắn vỗ đầu nói nhìn nó như sinh vật lạ.

- Cô BTKL cái gì thế này!

- Cacbon đó!

Mặt hắn tối lại.

- Đề bài cho Oxi cô đi bảo toàn Cacbon là thế nào?

Nó nhìn cái đề tự vỗ đầu rồi quay sang cười hì hì với hắn.

- Sorry để tôi làm lại.

....................................................

- Trời ơi Hiệu suất cô đem đi nấu canh rồi à?

- Sai rồi làm lại!

-..........

- Huy ơi!!!! Đúng chưa?

- Sai.

- Huy ơi!!!

.....

- Huy ơi

Ngày hôm đó hai từ " Huy ơi" phát ra từ miệng nó tăng lên theo cấp số nhân.

..............................................

Ở một góc khuất của quán bar người ta thấy một chàng trai chốc chốc lại nốc từng ly rượu, đã 2 tiếng trôi qua cậu ta vẫn ngồi đấy. Cánh cửa mở ra một người con gái đi vào cô nhắm thẳng cái bàn có người con trai đó mà tiến đến. Cô giật phăng ly rượu trên tay cậu ra, đang uống ngon lành bị ai phá đám cậu quát lên.

- Điên à!

Mỹ Linh ngồi xuống bắt chéo chân nâng ly rượu đấy uống cạn, nhìn thấy kẻ vô duyên là cô Quân có hơi bất ngờ.

- Sao em đến đây?

Giọng cậu có hơi ngà ngà chắc đã thấm rượu, mặt cũng đỏ ửng lên.

- Sao lại không được đến đây chứ!

Mỹ Linh nói tay với lấy chai rượu rót đầy ly rồi lại dốc cạn, Nhìn bộ dạng của Quân cô thấy xót xa. Nghe An Nhiên báo với cô rằng hai hôm qua cậu đến đây uống đến say mèm mới về nhà cô lo lắng nên hôm nay đến xem thử không ngờ cậu ở đây thật.

- Thật xấu hổ để em nhìn thấy bộ dạng thảm hại này rồi!

Quân cười mỉa mai bản thân.

- Bị nó từ chối rồi à?

Sự im lặng của Quân như ngầm đồng ý, cậu uống cạn ly rượu nói trong tiếng say.

- Lời nguyền của em hiệu nghiệm rồi đấy! Em vui chưa? Cô ấy mãi cũng sẽ không yêu anh và..... anh mãi không có được hạnh phúc.... haha.... em vui chưa?

Mỹ Linh đau lòng, hỏi cô vui chưa cô cũng không biết mình có vui hay không nữa? Hình như là không? Cô chẳng vui chút nào......

Quân uống đến say mèm, khó khăn lắm cô mới kéo được cậu lên xe, trời đã tối cô đành đưa cậu về nhà mình.

Thả Quân xuống giường cô chạy đi lấy khăn lau mặt cho cậu, đột nhiên cả người bị cậu ôm chặt, đôi môi truyền đến cảm giác ấm nóng..... cậu hôn cô......

- Nhi à! Anh yêu em..... anh yêu em mà... tại sao... người em yêu lại là cậu ta.....

Cả người Mỹ Linh như chết lặng, cô đẩy mạnh cậu ra, nước mắt khẽ rơi, cậu hôn cô mà lại gọi tên nó...

Cô dựa người vào tường khóc nức nở mặc cho cậu nằm bên cạnh miệng không ngừng gọi " Nhi..."


Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!
Tác giả: Gấu Vy
Chương 60: Cuộc Chiến Giữa Những Cô Gái. (1)

Sáng mặt trời chiếu xuống căn phòng nơi mà một chàng trai đang nằm ngủ, mở mắt căn phòng xa lạ hiện ra, Quân khó nhọc ngồi dậy đầu đau như búa bổ, rốt cuộc cậu đang ở đâu đây? Ngay lúc suy nghĩ rối bời thì cánh cửa bật mở, dáng người con gái mãnh khảnh bưng theo một chậu nước ấm và cái khăn mặt, thấy cậu cô cười.... chỉ là cậu không biết sau lớp trang điểm dày kịt ấy là đôi mắt sưng húp... vì khóc! Cô - Mỹ Linh nói.- Ngạc nhiên sao em lại ở đây nữa à?

Câu hỏi của cô có một chút mỉa mai, Quân lắc đầu.

- Không, anh chỉ thắc mắc ở đây là đâu?

Đó là câu trả lời thật tình, đúng là nãy giờ cậu đang nghĩ thế. Mỹ Linh vén rèm cửa sổ ra, cả căn phòng ngập trong biển nắng buổi sớm rồi cô mới thong thả ngồi xuống ghế bắt chéo chân từ tốn.

- Đây là nhà em, hôm qua anh say quá nên em đưa anh về đây, không giận hờn gì em đấy chứ!

Quân bước xuống giường cầm theo chậu nước và cái khăn cô vừa mang vào đi thẳng vào phòng tắm, trước khi đi không quên nói vọng lại nhỏ thôi chỉ đủ để cô nghe thấy trong tích tắc.

- Anh không có quyền giận em......

Cô nhìn theo ánh mặt ngập tràn nỗi buồn vô bờ.

- Chỉ là anh không muốn mà thôi...

Câu nói cô như thì thầm cho chính bản thân mình nghe chứ không phải để đáp lại anh, cô biết trái tim anh không đủ sức để chứa cô, cô biết anh không giận bởi vì anh nào có để ý hay quan tâm những thứ đó, tất cả suy nghĩ của anh đều giành cho nó cả rồi, có phải cho dù nó biến mất khỏi thế giới này anh cũng vẫn vậy ở cách xa cô cả hàng ngàn năm ánh sáng mà cô có muốn đuổi cũng chẳng kịp??

....................................................................................

- Ê Huy, chờ tôi với!!!!!

Nó hớt hãi chạy theo hắn kêu réo um sùm, chẳng qua là nó ngủ trễ ai đó đứng ở cửa kêu gần cả tiếng cũng chẳng thèm đả động gì tới, đến khi cái đồng hồ thứ 5 trong phòng kêu lên nó mới giật mình tỉnh giấc. Sau 2 phút VSCN thần tốc nó ló mặt ra khỏi phòng và nhận được một tin nhắn mới với nội dung bí ẩn mùi mẫn như sau " Nhi à! Cô..... đi bộ nhé! Bye." Phải nói quá mùi mẫn nhỉ? Làm nó chạy như điên đuổi theo chiếc Lexus vừa mới phóng từ nhà xe ra khỏi và hình như là chiếc xe đó không có ý định chờ nó mà..... huhu cho nó đi bộ.

- Phạm Khắc Huy, anh đừng để tôi đuổi kịp, tôi sẽ băm băm băm anh ra làm cháo thịt bằm....

Dù chạy mệt thở không ra hơi cái miệng nhỏ xinh của nó vẫn rất siêng năng hoạt động, tội nghiệp cái người trên xe hắc hơi liên tục không ngừng nghỉ với chu kì là 2s 1 lần. Hắn nhìn theo kính chiếu hậu gương mặt ửng đỏ nguyên nhân cũng vì cái đứa ở phía sau không biết nó đang chửi rủa cái gì mà hắn liên tục hắc hơi như vậy.... được đã vậy thì hắn sẽ cho nó tập thể dục buổi sáng vậy để nó biết thế nào là lễ độ. Xe của hắn cứ vờn qua vờn lại không nhanh không chậm mà lạng lạng trong tầm mắt nó làm cái đứa phía sau tức muốn lộn ruột.

- Ác ôn, nhỏ mọn, biến thái, hừ.... anh là ĐẠI ÁC MA!!!!!

Ba từ ấy cứ tự nhiên chạy vào tai hắn, cánh môi khẽ nhếch lên 1 đường cong hoàn mĩ cùng lúc chiếc lexus xa dần xa dần trước mắt nó. Nhìn theo với ánh mắt đầy đau khổ, nó đưa tay nhìn đồng hồ trời ơi 6h50 rồi, 10 phút nữa là vào học nó làm sao chạy đến trường kịp đây.

- Đáng ghét.... nói đi là đi.... anh đi luôn nhé sao chỗi, hằng năm vào ngày này tôi sẽ làm mâm cơm cắm thêm ba cây nhang cho anh......

Nó ngồi xuống bên vỉa hè, tay vẽ vẽ gì đó miệng thì nghiến răng chửi rủa...... và ở xa xa trong chiếc oto màu đen có 1 chàng trai đang dõi theo từng cử chỉ của nó. Hắn nhìn về phía nó lắc đầu cười mỉm.. " Đúng là trẻ con!" Lúc nãy hắn chỉ có ý định chọc nó nên mới cho xe chạy nhanh đi rồi lại vòng trở về chỉ tại nó ngốc quá có để ý đâu mà thấy.

Đang ngồi đu đưa thả hồn theo làn gió, không gian thơ mộng chợt ở đâu có tiếng còi xe ầm ĩ vang lên thế là không gian bị phá tan tành, nó ngẩng lên liếc xéo cả người lẫn xe rồi chạy vội lại gõ cửa kính.

- Này hạ kính xuống! Tôi cần nói chuyện với anh.

Để nó dạy cái tên này cách hành xử văn hóa giao thông mới được vô phép tắc quá mà chỗ người ta đang ngồi lại bấm kèn inh ỏi, dù gì cũng đang không vui nó mài miệng sẵn rồi bây giờ chửi không hay không ăn tiền đấy!

Kính xe từ từ hạ xuống, người con trai trong xe đeo kính che hết nửa khuôn mặt, nó hơi đứng hình vì..... " ôi sao lại đẹp giống tài tử hàn quốc thế này, da trắng đeo thêm kính nhìn ngầu quá! Sao chỗi nhà mình mà đeo kính chắc cũng đẹp như vậy..." nó nhìn tên này trông quen lắm mà nhất thời chả nhớ ra là đứa nào, thôi kệ đứa nào nó cũng mặc chửi là phải chửi thế thôi!

- Nè, tôi nói cho anh biết nhé! Nhìn anh ăn mặc lịch sự đi xe sang chảnh thế kia mà không ngờ lại là 1 con người vô văn hóa như vậy.....

Đầu ai đó nóng dần lên..

- Anh chảnh thì kệ anh nhưng mà lại lượn lờ trước mặt tôi làm gì? Hết chỗ anh không đậu không bóp kèn mà lựa ngay chỗ tôi ngồi là sao? Có biết như vậy là phiền tôi không? Đồ vô duyên mà.... hừ...

Ai đó sắp bóc khói nghi ngút rồi... nó vẫn chưa chịu yên.

- Này anh bị câm bị điếc à? Có lỗ tai không vậy? Sao không trả lời, tôi là tôi ghét mấy người như vậy lắm nghe chưa?

Nó chỉ định chửi tên này vài câu cho bỏ tức thôi nhưng mà không hiểu sao lúc kính xe hạ xuống cơn bực bội của nó lại càng tăng cao và tăng cao. Bây giờ bình tĩnh lại nó mới lấy làm lạ, xe này, người này sao giống.....

- Chửi đủ chưa?

Âyda tiếng nói này quen lắm nha, nó chớp mắt liên hồi và rồi lùi lùi ra phía sau xem biển số xe.... thôi rồi số này chẳng phải là của tên chủ nhà ác ôn của nó hay sao???

Hắn tháo mắt kính xuống mặt đen thui, nó nhìn thấy ánh mắt ai đó mà vô thức lùi ra sau mấy bước sống lưng lạnh toát, tay chân đổ mồ hôi hột. Sau một hồi tra tấn bằng ánh mắt hắn bước xuống kéo nó đẩy thẳng vào xe, gương mặt đầy sát khí.

- Tôi.... tôi không cố ý.... chửi anh... đâu mà!

Hắn quay sang lườm khiến nó nuốt nước bọt không dám hó hé, ừ thì nó rất là sợ hắn.....

- Không phạt cô không biết sợ là gì mà....

Dứt lời hắn cho xe chạy với tốc độ kinh khủng nhất có thể, nhìn hai bên đường lướt qua như những thước phim hành động làm nó sợ chết khiếp, xe của hắn luồn lách trên đường, chợt hắn nhắm ngay chiếc xe tải mà phóng nó phát hoảng la lớn...

- Trời ơi xe tải kìa!!!!!!!!!

Hai xe chỉ cách nhau trong gang tấc hắn đã bẻ lái rẽ sang hướng khác, nó thở phào nhẹ nhỏm tim nó suýt nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Hắn lại tiếp tục tăng tốc chiếc xe cứ như tên lửa lao đi xé toạt cả không gian. Mặt nó xanh lè tái mét nhắm tịt mắt khóc lóc ầm lên.

- Huhu.... tôi chưa muốn chết đâu....

- Anh bị điên rồi, áaaaaa....

Hắn nhìn sang mỉm cười sảng khoái tiếp tục tăng tốc, nó lì lắm không chỉnh nó nhất định sẽ rất khó bảo lần này phải cho nó chừa.

Nó không dám nhìn phía trước cũng không dám hé mắt ra xung quanh nữa, cái xe cứ lắc đầu nó bắt đầu ong ong cả lên, buồn nôn quá đi.

Cuối cùng chiếc xe điên này cũng dừng lại nó cảm tạ trời phật phù hộ cái mạng này vẫn giữ được, tình trạng vừa rồi quá nguy hiểm mà nó thề không bao giờ chọc giận hắn trước khi đi đâu nữa, hắn mà dùng cách này tra tấn nó nữa thì chết mất. Chợt từ bụng dội lên một cơn khó chịu nó bay ra khỏi xe đến bên lề đường nôn thốc nôn náo, hắn nhìn thấy tự nhiên xót dễ sợ bèn đến bên cạnh vỗ nhẹ vào lưng, nó nôn xong mặt mài trắng bệt chưa ăn tí gì vào bụng nữa mà nôn hết thế này ruột gan nào chịu nổi đây trời ơi!!

- Cũng tại anh đấy!

Nó lườm lườm gạt tay hắn ra đi về lớp, đầu óc vẫn còn choáng váng nên đi chẳng ngay đường thẳng lối gì cả, hắn thấy vậy chạy ngay lại đỡ nó.

- Buông ra, ai cần anh đỡ, tôi tự đi được.

- Ừ đi được, cái cột phía trước kìa đi đi rồi đâm thẳng cái đầu vào đó luôn.

Hắn chỉ cái cột nói, nó mới để ý ừ nhỉ xém nữa u đầu, thế là hắn đường hoàng ôm nó đi về lớp, nó ở trong lòng hắn mỉm cười vui vẻ.

Một buổi học hết sức suôn sẻ và vui vẻ vì lâu lâu nó được làm bà hoàng sướng dễ sợ, nó chỉ cần ôm đầu nói choáng, khát hay đói là 5 phút sau có bánh có nước ở trên bàn và người mua không ai khác chính là hắn.

- Âyda.... đau đầu quá!

Nó vờ ôm đầu mặt nhăn mài nhó ai kia thấy vậy ngồi sát lại lấy tay khẽ xoa xoa đầu làm ai kia vừa vui vừa thương......

Nói vậy thôi chứ mấy trò của nó làm sao qua nổi mắt hắn chỉ là muốn làm cho nó vui thôi, nó vui tự nhiên hắn cũng thấy vui.

Ra về, nó với Vy và linh nói cười rôm rả từ lớp ra đến nhà xe, hắn đi phía sau cùng với Tuấn và Hoàng.

- Hoàng này lúc này tao thấy mày lạ lạ làm sao ý?

Tuấn vuốt cằm buông 1 câu, Hắn không nói gì nhưng cũng nhìn Hoàng chờ câu trả lời, Hoàng nhăn mặt chẳng lẽ mặt cậu vẽ nguyên 1 chữ lạ rồi sao..

- Có gì đâu, mày rỗi hơi.

- Không nhé tao không rỗi hơn nhé cả Linh cũng nói đấy?

Hoàng cứng họng không biết phải nói gì, bỗng từ đâu vang lên tiếng gọi, một vật thể lạ bay đến chắn giữa ba chàng trai.

- Hù.... ba anh hết hồn chưa... - Quỳnh Anh cười toe toét.

Tuấn hết nhìn Hoàng nhìn hắn thì quay sang nhìn Quỳnh Anh.

- Hề hề... hết hồn.... ghê!!!

Hoàng mừng thầm kéo tay Quỳnh Anh đi thẳng không quên vẫy tay với Tuấn và Hắn.

- Bye nhá, tao đi đây!!!

Chợt điện thoại trong túi hắn reo lên, nghe xong hắn đến chỗ nó nói.

- Cô chờ 10 phút nữa Lâm lái xe đưa cô về, tôi có việc gấp.

Nói xong hắn đi thẳng nó ngơ ngác nhìn theo, đúng 10 phút sau Lâm đến nó lên xe cho anh đưa về.

- Em tên Hiểu Nhi hả?

- Đúng rồi anh, sao vậy?

Nó vô tư trả lời, Lâm lắc đầu cười.

- Không anh sợ mình quên.

À một tiếng nó lấy điện thoại ra chơi game, ngồi trong xe nó vẫn còn bị ám ảnh chuyện ban sáng nên chơi game là tốt nhất. Một lúc sau Lâm có điện thoại.

- Alo tổng giám đốc tôi nghe.

- Đang trên đường về nhà cậu đây, em ấy đang chơi game.

Lâm nói tai nó cố gắng lắng nghe, Lâm thấy vậy cười cười câu sau anh cố tình nói lớn.

- Được rồi anh và Jelly cứ hâm nóng tình cảm đi không cần bận tâm.

Anh cúp máy nhìn vào kính chiếu hậu sắc mặt nó không vui một chút nào, Lâm thích thú tổng giám đốc mỗi ngày anh làm mặt lành với tôi hôm nay cho anh nếm mùi vị đau khổ. Nó nghe những gì Lâm nói với hắn mà khó chịu quá vậy là Hắn và cô ta đang ở cùng một chỗ sao, không được cứ cái đà này người yêu cũng bị cô ta giành mất, không được nó không thể để chuyện đó xảy ra.

- Anh có biết tên sao chỗi đó đi đâu không?

Lâm nghe nó kêu hắn là tên sao chỗi thì buồn cười chết được, anh ho nhẹ nói.

- Ý em là Khắc Huy đó hả? Cậu ấy đến công ty bàn chuyện với giám đốc thiết kế rồi!

- Giám đốc thiết kế là Jelly phải không?

- Ừ đúng rồi!

Hừ... bàn chuyện gì chứ đi tán tỉnh nhau đây mà, đã vậy nó sẽ không để hai người này toại nguyện đâu.... thiếu nó sẽ mất vui đấy.

- Anh chở em về nhà rồi chờ em 20 phút nhé!

Lâm ngạc nhiên cứ tưởng nó sống chết đòi anh đưa đến chỗ hắn chứ chẳng lẽ anh nghĩ không đúng...

- Để làm gì vậy?

- Em có chuyện cần anh giúp, nhanh lên đi anh trễ bây giờ..

Nó hối thúc, Lâm đành tăng tốc, về đến nhà nó bay thẳng vào nhà bếp, sau 15 phút xào xào nấu nấu, nó cho tất cả vào camen rồi mình thì lên phòng thay đồ. Lâm đợi ngoài xe gật gà gật gù một lúc nó trở lại nhìn nó từ đầu đến cuối làm Lâm há hốc miệng.

- Em... em đi đâu mà.. ăn mặc đẹp vậy?

- Chở em đến công ty đi!

Nó ra lệnh luôn, Lâm giờ mới hiểu cười cười cho xe chạy thẳng đến công ty.

Bước xuống xe nó ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà đồ sộ trọc trời phía trước bằng ánh mắt ngạc nhiên và tán thưởng, hai chữ H&H to đùng ở giữa làm nó chú ý, hãng thời trang này là hãng mà nó mê đắm đuối đây mà, trùng hợp thật. Công nhận hắn là đại thiếu gia con nhà giàu có như vậy, trong một phút giây nào đó nó tự thấy mình không xứng đáng với hắn nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị gạt bỏ, tình yêu không phân biệt những thứ đó hà cớ gì nó phải mặc cảm, nó cũng từng là tiểu thư mà.

Thế là nó ngẩng cao đầu hiên ngang đi thẳng vào công ty, đến quầy tiếp tân nó vui vẻ hỏi chuyện.

- Chị ơi cho em hỏi phòng tổng giám đốc ở đâu ạ?

Cô gái trực ở đây lên tiếng, trông điệu bộ của cô ta nó chỉ muốn giết giết quách đi cho xong nhìn mà phát ghét quá đi.

- Có hẹn trước không? nếu không thì mời đi cho tổng giám đốc rất bận không thể tiếp cưng đâu.

Hừ coi điệu bộ của cô ta kìa trời ơi nó ngứa tay quá đi thôi, nhân viên ở quầy tiếp tân phải là người lịch sự trong cách giao tiếp với khách sao hắn lại thuê cô ta chứ cả phép lịch sự cơ bản cũng chẳng có, bề ngoài thì chẳng ra làm sao môi son lòe loẹt, áo thì hở trước hở sau. Nó thầm chửi hắn không biết chọn nhân viên lần này về phải nói cho hắn biết mới được chướng mắt quá đi.

- Sao chị biết anh ấy không tiếp tôi? - nó ngẩng đầu lên hỏi cô ta.

Nghe nó nói cô ta cười khẩy.

- Những người xếp hàng đòi gặp tổng giám đốc như cô tôi gặp nhiều rồi, toàn là một lũ hám trai cả thôi.

Xúc phạm rồi nhé nó chẳng còn kiêng nể gì nữa, mạnh miệng nói.

- Vậy cho hỏi mặc áo sơ mi để mở cả 3 cúc như chị, bên trong bên ngoài đều hở hếnh để gái nó nhìn phải không?

Câu nói của nó có hơi to làm mọi người ở đại sảnh phải ngoái đầu nhìn về phía nó và cô ta, mặt cô ta đỏ hết cả lên nhìn nó quát.

- Nhãi ranh khôn hồn thì mau ra ngoài nếu không tao cho bảo vệ vào còng đầu mày ra bây giờ.

- Gọi bảo vệ vào đây ngay đi, để tôi gọi điện cho người yêu tôi ra ha!

Nó cười vui vẻ lấy điện thoại màu đen bóng loáng mà hắn mua cho ra ai nấy đều ngạc nhiên, phía sau chiếc điện thoại có khắc một cánh hồng màu bạc lấp lánh mà biểu tượng này hình như bọn họ đều có nhìn thấy khi tổng giám đốc nghe điện thoại, ai nấy đều phấn khích lần này có chuyện vui xem rồi cho cô ta chừa. Cô ta là Tuệ Hân con gái của giám đốc bộ phận nhân sự ỷ vào mẹ mới được vào làm đã vậy còn rất phách lối lần này cho cô gái trẻ này chỉnh một lần để cô ta bỏ thói kiêu căng ấy đi, mọi người cũng cùng suy nghĩ với nhau rằng nó là người có mối quan hệ đặc biệt với tổng giám đốc của họ nhìn cánh hồng ấy thì biết, còn Tuệ Hân hình như cô ta không biết.

- Người yêu mày có đến cũng vậy thôi!

Nói xong cô ta nhấc điện thoại lên gọi bảo vệ, nó cũng bấm nút gọi.

- Bảo vệ phải không ở đây đang có người làm loạn anh vào đây mau đi!

Tuệ Hân cúp máy cười đắc ý, mọi người xung quanh bàn tán, người ta chỉ nghe thấy nó chỉ nói một câu duy nhất vào điện thoại " tôi cho anh 1 phút 30s xuống đại sãnh nếu không chờ nhặt xác tôi về đi" ngắn gọn đơn giản xong nó cất điện thoại vào ung dung ngồi xuống ghế chờ. Một lúc bảo vệ vào đến nơi, Tuệ Hân hất mặt về phía nó, bảo vệ đi tới cầm tay nó dắt đi.

- Sao? Nhóc con muốn đấu với chị hả? em còn yếu lắm !

Nó nghe cô ta nói chỉ cười mỉm, miệng đếm nhỏ..... 3... 2...1....

- DỪNG TAY!!

Có tiếng nói lớn ánh mắt mọi người hướng về phía đó, còn nó hất tay của bảo vệ ra đi về phía người đó, tay vòng sang ôm người đó thật chặt nũng nịu.

- Anh ơi.... cô ta định cho bảo vệ tống cổ em ra ngoài anh phải làm chủ cho em.

Hắn nhìn nó ánh mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên, không biết lại đến đây gây chuyện làm gì nữa nó đúng là ăn không ngồi rồi đấy mà, mọi người còn ngạc nhiên hơn cả, từ khi tổng giám đốc lên nhận chức chưa bao giờ thấy có cô gái nào đến gần ôm ấp như thế này cả ngoại trừ gần đây có cái cô Jelly giám đốc thiết kế gì đấy thôi, nhưng mà nhìn ánh mắt của tổng giám đốc nhìn cô gái đó đi vừa có một chút lạnh nhạt nhưng người ta vẫn có thể nhìn ra cả sự yêu thương ngập trong đáy mắt lạnh lẽo ấy. Mọi người được dịp chiêm ngưỡng cảnh tình cảm mùi mẫn của tổng giám đốc nên ai cũng phấn khích vì tổng giám đốc lúc nào mặt mài cũng lạnh nhạt nếu không thì nghiêm chỉnh đến phát sợ. Cả đại sãnh bao gồm cả Tuệ Hân đơ người khi lần đầu tiên chứng kiến tổng giám đốc cười một nụ cười đẹp mê li, ai cũng mê mệt nào có biết rằng phía sau nụ cười ấy là một màn chiến tranh lạnh. Nó thấy hắn cứ mãi nhìn mình không phản ứng gì bèn nhéo một cái bên eo hắn ánh mắt phóng ra lời cảnh cáo " Anh tốt nhất đừng làm tôi mất mặt nếu không cứ chờ đấy!" hắn thoáng nhăn mặt vì nó nhéo đau quá muốn ném nó ra khỏi công ty luôn nhưng ai đó ôm chặt quá ném không được cũng không nỡ ném.

- Em nói ai?

- Ứ cô ta đó! - nó làm giọng nũng nịu hắn nghe mà muốn ói luôn vậy đó, nó cũng không khá khẩm gì hơn lần đầu tiên nó thấy nổi da gà vì giọng nói của chính mình.

Tuệ Hân bủn rủn cả tay chân khi hắn liếc mắt về phía cô ta, hắn nói bằng chất giọng lạnh nhất.

- Tôi tuyển cô để cô kêu bảo vệ đuổi khách à?

- Tổng giám đốc tôi.... tôi không có....

Cô ta lấp ba lấp bắp không biết phải nói gì, nó cười thầm nói thêm.

- Anh không biết đâu cô ta khinh em không đủ tư cách gặp anh còn nói em hám trai lại dụ dỗ anh nữa đó hức hức....

Nó nói một mạch rồi dụi đầu vào ngực hắn khóc ngon lành (khóc giả đấy mà), hắn thở dài trong lòng nó lại bày trò rồi thôi xin lỗi cô nhé Tuệ Hân ai bảo cô đắc tội con tắc kè này làm gì.

- Từ mai cô nghỉ việc đi.

Nói xong hắn lôi tuột nó lên phòng, nó vui vẻ quay ra sau le lưỡi với cô ta, Tuệ Hân hốt hoảng chạy theo kéo tay hắn.

- Tổng giám đốc anh vì tình cảm cá nhân đuổi việc tôi như thế này tôi không phục.

Hắn dừng lại hất tay cô ta ra.

- Cô đừng tưởng những việc cô làm tôi không biết, nhìn cách ăn mặc của cô cũng không đủ tiêu chuẩn rồi!

Quá bức bách cô ta kéo nó ra khỏi người hắn rồi giáng một cái tát vào má nó khiến 5 ngón tay in đỏ trên má của nó, nơi đó đau rát khiến nó nhăn mặt vừa định tát lại cô ta thì hắn đã nhanh tay hất cô ta ngã xuống đất quát.

- Cô gan nhỉ? bảo vệ đâu lôi cô ta ra ngoài không cho cô ta vào dù chỉ nửa bước.

Nó và hắn vào thang máy, Tuệ Hân bị bảo vệ đuổi ra ngoài đám đông giải tán trong vui vẻ.

Ở trong phòng tổng giám đốc.

- Aaaaa.... đau nhẹ tay thôi!

Nó hét lên, hắn đang chườm đá cho nó dấu tay đã mờ dần nhưng mà vẫn còn đau lắm, hắn bực bội nói.

- Cô giỏi lắm mà sao lại để bị tát hả?

- Ơ sao lại mắng tôi, cô ta tát bất ngờ làm sao tôi biết mà tránh chứ! quá đáng !

đã đau mà còn bị quát đúng là xui xẻo mà, hắn nhẹ giọng lại.

- Còn đau không?

- Anh lo lắng cho tôi à?

Bị nó hỏi làm hắn chột dạ bèn nói.

- Tôi sợ cô phiền tôi làm việc thôi! mà cô đến công ty làm gì?

Hắn thắc mắc lúc nãy đang bàn việc với Jelly thì nó gọi câu nói lấp lửng của nó làm hắn lo muốn chết ra đến đại sãnh thấy nó ngồi nhịp chân hắn mới thở phào nhẹ nhỏm, đứng xem kịch vui một chút hắn mới ra mặt.

- Tôi đến đưa cơm cho anh, ở đó kìa!

Nhìn theo tay nó, cái camen màu hồng nằm chểm chệ trên bàn làm lòng hắn vui vui/

- Cô tốt vậy à?

Nó không thèm trả lời mắt nhìn dáo dát khắp phòng như tìm kiếm cái gì đó, chợt ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

- Vào đi!

Jelly mở cửa đi vào phòng, nó ngồi quay lưng nên không thấy cô ta và cô ta cũng không thấy nó, tiếng nói cất lên nó nghĩ thầm " cuối cùng cũng xuất hiện..."

- Chuyện gì ồn ào ở đại sãnh vậy? tôi nghe mọi người bàn tán dữ quá!

- Không có gì nghiêm trọng, con tắc kè xuất hiện thôi!

Hắn vừa dứt câu nó đã liếc hắn một cái muốn cháy mắt, Jelly tới ghế ngồi mới biết sự có mặt của nó cô cất giọng mỉa mai.

- À tôi biết con tắc kè anh nói ra sao rồi!

Nó muốn phát điên lên, hắn và cô ta kẻ bè người hát vui vẻ quá mà.

- Lâu quá không gặp nhỉ? - nó mở miệng sặc mùi hỏi han

- Ừ hai hôm rồi đấy!

Jelly này cũng không tồi xứng đáng làm đối thủ của nó đây, trả lời nó xong Jelly quay sang hắn nói.

- Trễ rồi chúng ta đi ăn cơm thôi, tôi và anh chưa ăn gì từ trưa đến giờ đấy!

Hắn chưa kịp lên tiếng nó đã chen ngang.

- Không cần tôi có đem thức ăn tới cho anh ấy rồi!

Hai từ anh ấy làm hắn nhìn nó chằm chằm vậy mà nó có biết đâu chỉ một lòng chú ý đến Jelly thôi.

- Mấy thứ đó làm gì có đủ dinh dưỡng chứ, Khắc Huy muốn ăn đồ Pháp kìa, tôi và Huy đã bàn với nha rồi! cô tới trễ nha!

Ức chế đó là cảm giác của nó lúc này, cái tên sao chỗi chết tiệt bài đặt đồ Pháp với đồ Đức hắn là đang chê nó nấu ăn dở đây mà, liếc xéo hắn một cái nó vui vẻ đáp.

- Tôi nấu cho anh ấy ăn mỗi ngày đấy chắc cô nhầm rồi anh ấy làm gì chê còn khen hết lời! chúng tôi ở cùng một nhà sở thích của anh ấy làm sao tôi không biết được cơ chứ!

Jelly thoáng ngỡ ngàng, nó và hắn ở cùng nhà sao? còn hắn bị nó đưa từ bất ngờ này sang bất ngờ khác tự hỏi chẳng lẽ nó bị trúng tà? Hai cô gái cãi nhau chí chóe hắn chẳng nói được một câu nào, thấy tình hình không ổn nó bèn nói.

- Thôi vậy chúng ta đến nhà hàng Ý đi, Huy rất thích ăn mì Ý trùng hợp đó là món khoái khẩu của tôi. sao cô đi không Jelly?

"Giỏi lắm Hiểu Nhi chẳng lẽ tôi thua cô" Jelly cười tươi đáp.

- Được thôi nếu Huy đồng ý!

Nó nghe vậy thì nhìn hắn ai dè hắn như người ở trên mây nó bèn đá mạnh vào chân hắn một cái, hắn giật mình không biết gì cũng gật đầu.

- Ừ!

Thế là nó vui vẻ kéo tay hắn đi thẳng ra ngoài, Jelly có hơi chút bực bội đi theo sau, cả ba đến nhà hàng Ý.......
» Next trang 13

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.