Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Giọng hát của một ác quỷ trang 7
25

Mấy ngày hôm sau, tin đồn cứ thế mà bay đầy trời, rằng tổng giám đốc cuồng công việc nổi tiếng của tập đoàn Cao Nguyên đã có vợ sắp cưới. Phóng viên từ đủ các tòa soạn vây chật kín công ty, mong được phỏng vấn hắn. Hắn cũng không ngạc nhiên cho lắm; ngay từ lúc hắn đứng ra bênh vực nhỏ, hắn cũng đã lường trước được vấn đề này rồi. Ngay cả nhỏ cũng bị liên lụy nữa. Không biết có ai đã chụp được hình nhỏ với hắn dạo phố, khiến đến việc nhỏ bước chân vào siêu thị mua đồ cũng gặp khó khăn. Phóng viên chui ra từ mọi ngóc ngách, vây nhỏ chật kín để moi chút thông tin. May mắn thay những vệ sĩ hắn dặn bảo vệ nhỏ lúc nào cũng đi theo, cứu nhỏ thoát khỏi những tay phóng viên bám dai hơn đỉa kia. Về được đến nhà cũng thật gian nan, mặt nhỏ lúc này đỏ chẳng khác một trái cà chua chín. Ngay cả lúc đã an toàn rồi, tiếng réo gọi nào là "tiểu thư, phu nhân..." các loại làm nhỏ ngại gần chết. Lúc nhỏ nổi tiếng, phóng viên còn không bám nhiều như bây giờ, đủ hiểu gia thế hắn lớn đến mức nào. Tình cờ lướt qua một tin tức trên tivi, mặt nhỏ tái mét. Phải làm sao đây, nhỏ liên lụy tới hắn nữa rồi. Nhìn những dòng chữ vô tình ấy, trái tim nhỏ đau nhói. Đám phóng viên bọn họ đúng là có tài năng bóp méo, moi móc tin tức mà. Ngày ấy, sự nghiệp của nhỏ cũng không tha, bây giờ, họ cũng lại hủy hại niềm hạnh phúc duy nhất của nhỏ... Không biết hắn sao rồi, có ảnh hưởng gì nhiều đến công việc không? Suy ra, hắn mới là người bất hạnh, là người "cuồng công việc đến mức mù quáng mà muốn kết hôn với một nữ hoàng scandal" — không phải họ đều cho rằng hắn và nhỏ là như vậy ư?
Bữa ăn tối được dọn ra, nhỏ cũng sắp xong bát đĩa thì tiếng mở khóa quen thuộc lại vang lên. Cố gắng gom lại chút bình tĩnh của mình, nhỏ chạy ra đón hắn với một nụ cười tươi rói trên môi. Hắn thoải mái giang tay ôm nhỏ vào lòng, đặt một nụ hôn trìu mến lên trán nhỏ, dần dần lướt xuống bờ môi đầy quyến rũ kia. Nhỏ cười khúc khích, né hắn rồi đẩy hắn vào phòng rửa mặt để xuống dùng bữa. Hắn tuy bất mãn nhưng cũng nghe theo. Ngay khi cánh cửa phòng tắm được đóng lại, khuôn mặt hắn liền khôi phục vẻ lạnh lùng ngay tức thì. Nụ cười gượng gạo của nhỏ, lừa được ai chứ sao lừa được hắn? Xem ra, hắn cần phải đích thân ra mặt để xử lí đám phóng viên đó rồi.
"Em không có gì để hỏi anh sao?" Đang ăn nửa chừng, hắn hỏi một câu không ăn nhập vào đâu cả.
Nhỏ sặc cơm, ho dữ dội. Hắn vội đưa nhỏ ly nước, tay kia vỗ nhẹ sau lưng nhỏ. Tiếng ho cũng vậy mà nhỏ dần, nhỏ uống ly nước hắn đưa một cách từ tốn tuy trong lòng vẫn đang rất loạn. Hắn đang nhắc đến tin đồn về cả hai đúng không? Nhưng dù sao, nhỏ cũng hoàn toàn không muốn nói một chút nào. Hắn bận trăm công nghìn việc, nhỏ sao có thể ném thêm một gánh nặng nữa lên người hắn đây? Vì vậy, nhỏ chỉ im lặng mà lắc đầu, trên môi nở nụ cười trấn an hắn. Còn hắn, đương nhiên không hài lòng vì nhỏ muốn giấu hắn như vậy. Năm năm trước, không phải nhỏ đã chịu đủ ấm ức rồi hay sao mà ngay cả ở bên hắn nhỏ cũng phải che giấu nỗi khổ tâm? Nhất định, hắn sẽ bảo vệ nhỏ bằng tất cả khả năng của hắn, không để nhỏ phải chịu thương tổn thêm một lần nào nữa.
"Vân Anh," hắn quát, "anh không muốn ngay cả khi ở bên anh em cũng phải chịu ấm ức!"
Chỉ với câu nói này, nhỏ biết rõ, hắn đã biết. Nhỏ cúi đầu, lí nhí:
"Nếu anh muốn rút lại câu nói đó, em cũng không sao cả đâu."
Hắn tức đến nỗi mắt muốn nổ đom đóm, nhỏ dám coi nhẹ tình cảm của hắn? Hắn tức mình, trừng phạt bằng cách hôn nhỏ thật mạnh. Nụ hôn đến quá bất ngờ khiến nhỏ chẳng kịp trở tay, chỉ biết vô lực mà đón nhận. Sau khi đã buông nhỏ ra, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của nhỏ:
"Anh chưa bao giờ hối hận khi yêu em cả, và những lời anh nói hôm đó — là thật!"
Nhỏ nín thở trước lời tuyên bố đầy bá đạo của hắn, hô hấp bỗng ngưng trệ toàn bộ khi hắn từ từ quỳ một chân xuống. Từ trong túi quần, hắn lôi ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đỏ, rồi nắm tay nhỏ. Chưa kịp nói gì, hắn đã lồng luôn chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của nhỏ, vừa khít không sai một ly! Nhìn viên kim cương ngự trị trên ngón tay nhỏ đang lấp lánh dưới ánh đèn mà nhỏ có chút choáng váng, có phải họ tiến triển quá nhanh hay không vậy??? Tuy đúng là nhỏ đã yêu hắn trong năm năm, nhưng chính thức trở thành bạn gái của hắn cũng chỉ mới gần đây thôi mà?!? Nhỏ nhìn hắn đầy ái ngại, nhưng hắn chẳng thèm cho nhỏ cơ hội để phản đối, cứ vậy dùng cách hữu hiệu nhất để "bịt miệng" nhỏ lại. Cả người mềm nhũn, nhỏ không có lấy nửa giây để kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thầm oán hắn lưu manh. Nhỏ vừa tức, lại cảm động nói không nên lời; tại sao những lúc thế này, người chiến thắng luôn luôn là hắn chứ?
Vậy là xong, lời nói của hắn ấy đã trở thành sự thật, nhỏ chính thức trở thành vợ sắp cưới của hắn. Tuy rất muốn tháo cái nhẫn gây chú ý quá mức ấy, lá gan nhỏ không đủ to để thách thức hắn. Hôm trước tắm xong quên đeo nhẫn lại, vậy mà bị sát khí của hắn dìm chết; cộng với cách hắn ăn nhỏ sạch sẽ, từ sau có cho vàng nhỏ cũng chẳng dám tháo nhẫn ra lần nữa đâu. Người làm trong nhà cùng quản gia chính thức gọi nhỏ là phu nhân, mặc cho nhỏ có giải thích thế nào cũng không chịu đổi cách xưng hô. Còn nữa, nhỏ cũng không hề dám bước chân ra ngoài nửa bước, toàn phải nhờ những người giúp việc khác đi mua thức ăn giúp. Cứ phải ru rú trong nhà, nhỏ sắp điên lên vì chán rồi đây!
Còn hắn cực thoải mái với việc nhỏ không bước chân ra ngoài, vì không ai có thể đe dọa hay quyến rũ nhỏ nữa, hắn như dẹp được một gánh nặng chứ sao. Nói vậy nhưng hắn cũng biết nhỏ đang buồn chán muốn chết rồi, quyết định phải nhanh chóng làm rõ mối quan hệ giữa hai người. Trong thời gian chuẩn bị, hắn quyết định mời một "người bí ẩn" đến cho nhỏ đỡ buồn. Dù sao cũng đã lâu, hắn cùng "người bí ẩn" ấy không liên lạc rồi còn gì.
~
"Anh à, vợ em đang buồn, anh đến mua vui cho cô ấy tí nhé."
"Chú nghĩ anh là khỉ trong sở thú hay mấy kẻ ăn không ngồi rồi nên gọi đến à? Anh với chú không gặp nhau cũng đã ba năm rồi, lần cuối nói chuyện cũng là hai năm trước, bây giờ câu đầu tiên chú nói với anh là câu này???" Người bên này thật muốn băm vằm kẻ kia thành trăm mảnh, có gái mà quên cả anh em, giờ lại biến anh thành cu-li sao?
"Thôi mà anh, tiện thể chúng ta họp mặt luôn, em đãi." Kẻ kia vẫn cười như có như không, xem ra chẳng xi-nhê gì với lời nói của người bên này.
"...Nếu không nể tình anh em mười mấy năm nay với ân tình năm xưa chú giúp anh, chú đừng mong..."
"Em biết mà." Giọng kẻ kia thản nhiên như không, mang theo vẻ tự đắc rất đáng ăn đập. Ngay cả khi cách xa, người này vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt lạnh băng đem theo sự kiêu ngạo cùng đắc thắng của kẻ kia, bực đến mức giết người cũng có thể nghĩ tới.
"Chú cũng phải cẩn thận, ông già nhà chú sẽ không để yên đâu." Người này bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hạ giọng dặn dò.
"Hừm, em biết. Chỉ cần không phải là người ông ta chọn, ông ta sẽ gây khó dễ, cái tính này em còn lại gì. Anh đừng lo, em sẽ xử lý tốt."
"À mà quên, vợ chú tên gì ấy nhỉ? Chú giấu tin tức nhanh quá, anh lại bận bù đầu, đến khi nghe loáng thoáng được thì chú đã thủ tiêu hết rồi."
"Em mà. Bất cứ kẻ nào dám đụng vào cô ấy cũng sẽ phải trả giá đắt."
"...Anh mừng cho chú."
"Cảm ơn anh."
"Mà này, không sợ anh bắt mất vợ yêu của chú à?"
"Anh dám???" Kẻ kia bỗng lồng lộn lên, chút nữa là thủng lỗ nhĩ người này rồi.
"Anh sợ chú rồi đấy, chút nữa là hư luôn cái lỗ tai của anh rồi."
"...Em có nên suy nghĩ lại việc mời anh về đây không nhỉ?" Kẻ kia vẫn chưa hết hậm hực, giọng nói bắt đầu "lên men" với tốc độ cực nhanh.
"Về chứ, lâu lâu mới được thấy chuyện lạ, sao lại không về? Để xem mỹ nhân thu phục được chú ra sao nữa chứ." Giọng người này giờ đã thả lỏng rất nhiều, khoái trá vì đã cho kẻ kia một vố khá đau.
"Hừ, cô ấy mà mất một sợi tóc thì đừng trách em không nể tình anh em mười mấy năm nay."
"Biết rồi, chú lải nhải sắp thành cha anh luôn rồi. Thôi, anh cúp đây." Vừa dứt lời, người này chợt nhớ ra câu hỏi của mình lúc trước: "Quên nữa, vợ chú tên gì anh còn chưa biết đây này?"
"Cô ấy... là Nguyễn Trần Vân Anh."
Đầu bên kia im lặng một hồi lâu, chiếc iPhone 6 mới toanh tuột khỏi từng đầu ngón tay rã rời. Nhưng rất nhanh, người này đã kịp chụp lại điện thoại trước khi nó chạm đất, giọng nói trở lại bình thản như ban đầu:
"...Ca sĩ?"
"Ừm."
"Bảo vệ cô ấy cho tốt."
"Em biết."
Cúp máy, người này lấy tai day day hai thái dương đang nhức nhối của mình, trong lòng bỗng rối như tơ vò.
26



"Nguyên Vũ, anh bịt mắt em làm gì thế này?"
Tình hình là nhỏ đang bị hắn bịt mắt, dẫn đi lòng vòng không biết bao nhiêu là lần rồi, nhưng hắn vẫn còn có ý định đi tiếp nữa chứ! Đáng lẽ nhỏ không nên để hắn dễ dàng bịt mắt mình lại như vậy, để giờ chân thì muốn gãy mà mắt cũng muốn mù luôn rồi! Bỗng nhiên, hắn dừng lại, thả tay nhỏ ra. Nhỏ chới với, suýt nữa thì ngã, may hắn đỡ lại kịp thời. Hừ, hắn bỏ tay ra đột ngột như vậy, nhỏ mất chỗ dựa không ngã mới lạ. Chưa kịp mở miệng mắng hắn, nhỏ đã nghe thấy tiếng chân hắn bước ra xa hơn, sau đó có tiếng người vọng lại. Sau mấy phút giây ngắn ngủi, hắn lại xuất hiện bên cạnh nhỏ, tháo chiếc khăn đang bịt mắt nhỏ ra. Do chưa quen với ánh sáng, nhỏ phải chớp mắt liên hồi mới nhìn rõ được phía trước, và đứng người mặt nhỏ là... hai Cao Nguyên Vũ?!? Chuyện quái quỉ gì đang xảy ra với nhỏ thế này??
Tuy hơi sợ nhưng nhỏ cũng lại gần xem xét cả hai. Xét về ngoại hình thì chẳng ai kém ai, đến từng sợi tóc lẫn bộ quần áo của hai người cũng giống y như đúc. Bất cứ ai nhìn vào chắc chắn cũng tưởng là hắn đã phân thân, nhưng riêng nhỏ là có thể nhận ra chính xác ai là Nguyên Vũ thật sự. Bước tới gần hơn một bước, nhỏ không do dự gì mà kéo tay một người ra, thấp giọng hỏi hắn:
"Ai vậy anh?"
"Anh thất lễ rồi, em dâu."
Giọng nói của "hắn" còn lại vang lên đằng sau làm nhỏ giật thót. Anh... anh ta vừa mới gọi nhỏ là em dâu sao?? Nhỏ nhìn hắn đang đứng bên cạnh, đôi mắt tràn đầy nghi hoặc. Hắn thì chỉ cười nhẹ, thoải mái vòng tay ôm eo nhỏ, mặc kệ người đứng đằng trước mà cúi người hôn nhỏ. "Hắn" kia lắc đầu thua cuộc, bỏ đi rồi quay lại trong vòng hai phút để trút bỏ lớp ngụy trang của mình. Đến khi nhỏ quay lại, đôi mắt "hắn" đã khác đi, màu nâu sậm được thay thế bằng màu đen tuyền, ấm áp. Trí nhớ nhỏ tự tua lại, đến một khoảng thời gian nào đó mà nhỏ đã được gặp một người giống hắn như đúc.
"Anh là... người ở quán bar hôm ấy?"
"Ồ, anh mừng vì em dâu còn nhớ đấy."
"Quán bar?" Một người nào đó nghe nói nhỏ đi bar thì mặt đen sì, ánh nhìn như muốn đốt chết nhỏ vậy.
Nhỏ biết mình lỡ lời, chỉ cúi đầu im lặng. "Hắn" cũng không đến mức nhẫn tâm đẩy em dâu vào "hố lửa" em trai, vui vẻ giải thích, đôi lúc lại thêm chút mắm muối làm hắn thả lỏng hơn, còn nhỏ thì đỏ hết cả mặt mày. Kể xong xuôi, "hắn" mới chính thức giới thiệu với nhỏ:
"Chào em, anh là Cao Nguyên Đạt, anh trai cùng cha khác mẹ của Vũ."
Nhỏ hơi lúng túng khi nghe đến mấy từ "anh trai cùng cha khác mẹ", nhưng cũng nhanh chóng tự giới thiệu mình. Hèn chi trông anh ta rất giống Nguyên Vũ, hóa ra cả hai là anh em. Nhưng chưa để nhỏ kịp "tiêu hóa" hết mớ thông tin kia, hắn đã lôi tuột nhỏ ra xe, sau đó lại rất tự nhiên mà ném cho anh mình đang ngồi ở ghế tài xế một mảnh giấy — và nếu nhỏ đoán không lầm thì là địa chỉ của một nơi nào đó. Xe vừa lăn bánh, nhỏ đã kéo áo hắn cự nự, trách hắn sao lại để anh lái xe như tài xế riêng như vậy. Hắn giải thích cực vắn tắt, rằng anh hắn đến là để làm vệ sĩ kiêm tài xế riêng cho nhỏ trong suốt một tuần. Nhỏ nghe mà phát hoảng. Tuy không biết nhiều về anh trai hắn, nhỏ chắc chắn không người nào mang cái họ Cao Nguyên mà lại có chức vụ thấp hơn tổng giám đốc cả — nếu không phải là của tập đoàn lớn thì cũng là một công ty con của tập đoàn thôi. Để một người quyền cao chức trọng như vậy đến phục vụ nhỏ, lại là anh hắn, không phải hắn bị điên rồi đấy chứ?
Anh ngồi trên lái xe, chỉ máy móc gật đầu mà không phản đối, lâu lâu lại thêm vào mấy câu giúp vui. Một lúc lâu sau, từ việc "anh trai hắn đến phục vụ nhỏ" đã đi đến việc "hai anh em đấu khẩu" từ khi nào chẳng hay. Anh kể cho nhỏ nghe hắn bắt anh nhuộm tóc, đeo kính sát tròng cho giống y chang hắn rồi xuất hiện xem nhỏ có nhận ra không. Nhỏ lườm hắn một cái, hắn thì lườm anh mình, anh thì chỉ tập trung nhìn đường lái xe, ra vẻ "ta đây không hề biết gì" khiến hắn tuy tức nhưng cũng không làm gì được.
Đến một nhà hàng sang trọng nhất nhì thành phố, cả ba cùng vào ăn trưa. Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, nhưng lần này theo chiều hướng "tích cực" hơn một chút: thay vì đổ tội cho nhau, hai người cứ vậy mà lôi hết chuyện từ thuở nằm nôi ra kể về đối phương. Nhỏ ráng nín cười đến mức nội thương, nhìn hai người chí chóe như hai đứa con nít mà thấy ấm lòng. Hắn cười lại, tâm trạng cũng được thả lỏng khiến hắn càng cuốn hút hơn bao giờ hết, hại nhỏ ngắm không thèm chớp mắt. Đến khi thức ăn được đem lên, nhỏ mới cuống cuồng tập trung vào chén mình, thầm rủa mình không ngớt vì cái tội mê... hắn.
Bữa ăn diễn ra hết sức vui vẻ, không khí hạnh phúc lan tràn khắp nơi. Khi kết thúc, không khí cuộn lại, trở về với vẻ bình thường như ban đầu. Lần này lên xe, hắn ngồi ở ghế tài xế, anh trai ngồi ghế phụ, nhỏ thì ngồi đằng sau. Hắn đánh tay lái, chở anh về khách sạn cũng khá gần nơi ở của họ rồi giúp anh xách vali vào lễ tân luôn, sau đó mới chở nhỏ về nhà. Nhỏ tuy có rất nhiều thắc mắc về anh trai hắn, nhưng cố gắng nén lại. Khi chỉ còn lại hai người, nhỏ không kìm được mà trách hắn:
"Sao anh lại để anh trai mình làm tài xế cho em được? Em ổn mà, anh ấy không cần phải phiền vậy đâu."
"Anh ấy không phiền đâu. Và việc nhờ anh ấy phục vụ em cũng đều có mục đích cả." Nói rồi hắn dừng lại một chút, "Tuần này anh sẽ rất bận, anh trai sẽ thay anh chăm sóc cho em."
"Anh có thể thuê người khác mà, sao lại phải là anh ấy?"
"À," hắn cười nham hiểm, "ngoại trừ anh trai, anh không an tâm giao em cho bất cứ ai khác cả."
Trái tim nhỏ cũng vì câu nói dịu dàng này của hắn mà đập nhanh hơn, cảm động không nguôi. Sau khi cân nhắc một hồi lâu, nhỏ cũng đánh bạo hỏi hắn về quá khứ của hai người. Hắn như đã dự đoán trước, thản nhiên kể lại như đó là một câu chuyện chẳng liên quan gì tới mình cả.
~
Hắn sinh ra mang họ Cao Nguyên, là người được định sẵn sẽ kế thừa tập đoàn khổng lồ với giá trị bạc tỷ của cha mình. Cũng vì thế, bao nhiêu áp lực lúc nào cũng đè nặng trên vai hắn: phải học điên cuồng, phải tham dự những bữa tiệc xã giao vô vị, phải tập quản lý công ty, luôn luôn phải giấu kín cảm xúc thực sự của mình... Tất cả những điều cha hắn bắt hắn phải làm, hắn không hề oán trách, nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn, và mẹ hắn là cây cầu nối duy nhất giữa cả hai. Mẹ hắn xinh đẹp lại hiền dịu, lúc nào cũng chăm sóc cho chồng con hết mực, cũng là tia sáng duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của hắn. Khi mẹ hắn mất, mối quan hệ giữa hai cha con cũng từ đó mà tan biến theo, để lại hai người đàn ông như hai người xa lạ. Chán ghét, hắn bỏ qua nhà chú mình ở, từ đó mới phát hiện ra một bí mật động trời. Cao Nguyên Đạt không phải là con trai của cô chú hắn, mà lại là con trai của cô cùng cha hắn! Hắn cùng anh tình cờ nghe được cô nói chuyện, hiểu hết mọi chuyện. Cô sinh ra Nguyên Đạt trong lúc thời gian cha hắn cưới vợ, sau đó cả hai quyết định che mắt tất cả, để chú tưởng lầm anh là con trai của vợ chồng họ.
Hắn điên tiết, cha hắn đã làm cái gì? Ngay cả vợ của em trai mình mà cha hắn cũng không tha, lại còn lén lút lừa gạt tất cả mọi người. Anh cũng không khá hơn, đôi mắt đen vằn tia máu; không thể nào ngờ người mà mẹ anh gọi bằng anh chồng lại chính là cha mình!
Cả đêm hôm đó, cả hai người đều ra bar, nốc rượu như nước lã, cứ vậy mà uống đến khi say khướt. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, hắn thấy mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc trong biệt thự Cao Nguyên. Đầu đau như búa bổ nhưng hắn vẫn cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra, hình như một vệ sĩ của cô chú tìm thấy hắn, sau đó mọi thứ tràn ngập một màu đen. Có vẻ như ông già nhà hắn đã chịu hết nổi trò trốn tìm của hắn rồi nên mới lợi dụng lúc hắn uống rượu say, đem về rồi nhốt lại. Hắn cũng không muốn chạy trốn nữa, bắt đầu tự đứng lên để giành quyền kiểm soát tập đoàn Cao Nguyên như người cha yêu dấu của hắn muốn.
Nhắm mắt đã qua ba năm đại học, chuẩn bị đến ngày cha hắn tuyên bố nhường chức chủ tịch cho hắn thì tai họa lại ập đến. Một tuần trước ngày trọng đại này, chú hắn bị tai nạn xe nghiêm trọng, không cấp cứu kịp thời nên đã qua đời. Hắn tuy đau lòng như biết anh sẽ còn sốc nặng hơn, hai người đàn ông một lần nữa lại say bí tỉ ở quán bar. Nhưng điều hắn không ngờ tới nhất, hai hôm sau, cha hắn dắt cô cùng anh đến nhà, tuyên bố kết hôn với cô. Hắn và anh nghiến chặt răng, lòng đau thắt. Chẳng lẽ, tình cảm của mẹ hắn, tình anh em đối với ông ta không có nghĩa lý gì sao, lại ngang nhiên kết hôn với vợ của em mình? Máu nóng bốc lên đỉnh đầu, hắn lao tới, chỉ muốn đánh cho đến khi ông ta tỉnh lại thì thôi. Anh đứng bên cạnh nhanh tay kịp giữ hắn lại, lôi thẳng hắn lên phòng. Tuy thật rất hận mẹ mình, hận cha ruột của mình, anh cũng không thể để hắn làm càn. Bị lôi lên phòng như vậy, hắn điên tiết đập phá lung tung trong phòng, còn anh chỉ đứng nhìn nhưng không cản hắn lại. Đến khi đã phát tiết xong, cả căn phòng của hắn đã như một bãi rác, không một đồ vật nào còn nguyên vẹn, tất cả đều trở thành những mảnh vụn xấu xí — trừ một thứ duy nhất. Trong góc phòng, trong quang cảnh hỗn độn như vậy, cây đàn guitar của mẹ hắn vẫn đứng đó; tuy vẫn còn mới như lúc mẹ hắn còn đây, tại sao trong mắt hắn, nó bây giờ chỉ là một món đồ xưa đã vỡ nát?
Mặc cho sự tức giận không hề che giấu của hắn và anh, lễ cưới vẫn được diễn ra. Hắn mặc kệ, bỏ cả lễ cưới lẫn công việc, rời khỏi biệt thự Cao Nguyên. Tuy vậy, cha hắn vẫn chính thức cho người tìm đến nơi, giao cho hắn chức chủ tịch. Trước khi rời đi, một người còn nói bóng gió rằng đây luôn là mong ước của mẹ hắn, muốn được thấy tất cả những công sức của con mình được đền đáp. Hắn lao đến, gần như bóp chết người đàn ông đó khi dám nhắc đến mẹ hắn, nhưng sau đó cũng bị đám người của cha hắn gạt ra. Dám nhắc đến mẹ hắn, xem ra ông già nhà hắn vẫn còn lá gan lớn lắm mới dặn thuộc hạ nói vậy. Nhưng nếu công ty này thứ mẹ muốn hắn có được, hắn sẽ thực hiện ước nguyện đó của bà. Hắn nhận chức, giao cho anh quản lý một chi nhánh mới, sau đó chấn chỉnh hết thảy công ty, loại hầu hết người của cha hắn ra. Dưới sự dẫn dắt của hắn, chỉ sau hai năm, tập đoàn Cao Nguyên trở nên lớn mạnh hơn bao giờ, bắt đầu chiếm vị trí anh cả trong ngành thương mại Đông Nam Á.
~
Kể xong quá khứ của mình, cô gái ngồi bên cạnh hắn đã nước mắt ngắn dài làm hắn đau lòng khôn thôi. Hắn ôm nhỏ vào lòng, cố gắng dỗ nhỏ nín. Quả thật, hắn rất may mắn khi có được nhỏ. Sau nhiều năm, trái tim sắt đá của hắn lại bị nhỏ làm tan chảy, mở cánh cửa tâm hồn mình cho nhỏ bước vào; cảm giác này còn lớn lao hơn tất cả những thành tựu mà hắn đã đạt được, một cảm giác chỉ có nhỏ mới đem lại được. Dịu dàng, hắn ôm nhỏ trong lòng cho đến khi nhỏ ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, sau đó đặt lên trán nhỏ một nụ hôn thật thâm tình.
"Ngủ ngon, vợ nhé."
Sáng hôm sau, hắn đi làm sớm, dặn nhỏ ở nhà đừng ham chơi quá mà mệt. Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu. Tuy không biết cả tuần này hắn sẽ bận việc gì (chuẩn bị công khai mối quan hệ của cả hai chớ gì! Mình đoán là chuẩn mà J), nhưng nhỏ cũng không muốn trở thành gánh nặng của hắn. Vậy là nhỏ thoải mái ra ngoài dưới sự hộ tống của anh, nhưng cũng không đi đâu nhiều. Nhỏ đi nhà sách, siêu thị, đôi khi mua thêm vài bộ váy mới hay ghé thăm những nhà hàng hắn thích học thêm vài bí quyết nhưng tuyệt đối không đi thêm chỗ khác. Những chỗ nhỏ với hắn chưa đi chung thì cũng phải "để dành" chứ, dù là anh hắn cũng vậy, chỉ có đi với hắn nhỏ mới thực sự cảm thấy thỏa mãn cơ!
Nếu so với hắn, anh lúc này rảnh rỗi hơn nhiều, ngày ngày chỉ phải theo hộ tống nhỏ, tối về lại báo cáo cho hắn nghe. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, anh không tự chủ được mà tự cho mình hưởng thụ niềm vui được ở bên cạnh nhỏ. Càng gần nhỏ bao nhiêu, trái tim cùng lý trí của anh lại càng khó tự chủ hơn bấy nhiêu, nhưng anh bắt chính mình phải tỉnh táo. Một hôm, anh đánh tay lái trở lại khi nhớ mình để quên áo khoác, chợt nhìn thấy chiếc Maserati quen thuộc của hắn ở cổng nhà. Hắn tới cổng, không rút chìa khóa ra vội mà chỉ ung dung đứng đợi. Và chỉ chưa đầy năm giây sau, nhỏ đã lao ra, sà vào vòng tay hắn. Nhìn thấy hai bóng người quấn lấy nhau, bàn tay đặt trên vô-lăng của anh đột nhiên siết chặt. Anh cúi đầu, quay đầu xe rồi lái về khách sạn. Vào đến phòng, anh tu liền một hơi hết sạch một chai nước khoáng, cố gắng áp chế vị chua đang dần trào lên cuống họng.
27



Đứng trước gương, nhỏ không thể tin nổi đó là hình bóng mình đang phản chiếu nữa. Cô gái bình thường giờ được hóa phép, lộng lẫy như một nữ hoàng. Mái tóc dài được ép thẳng, những lọn tóc đen được tết công phu biến thành một làn sóng, khuôn mặt cũng được trang điểm kỹ càng, làm làn da trắng hồng cùng đôi mắt nâu kia càng nổi bật hơn. Trên người nhỏ là một bộ đầm dạ hội lỗng lẫy không tay, màu trắng tinh khôi trải dài đến chân, từ đó mà hóa phép thành một màu đen huyền ảo. Đằng sau lưng nhỏ là một chiếc nơ được tạo thành từ dải lụa ở eo, càng tôn thêm vòng hai mảnh mai hơn. Quả thật, công sức của những người thợ trang điểm bỏ ra trong suốt một tiếng cùng chiếc đầm tốn hơn mười triệu đồng này cũng không bị lãng phí.
Hắn đứng ngoài, kiên nhẫn chờ đợi. Hôm nay, trông hắn đẹp trai đến mức bạch mã hoàng tử cũng còn kém xa! Mái tóc nâu được vuốt keo, bộ tuxedo đuôi tôm trắng – đen truyền thống càng làm tăng thêm khí chất lạnh lùng của hắn hơn. Nhỏ len lén nhìn ra, lại không thu ánh nhìn được. Đây cũng là lần đầu tiên nhỏ thấy hắn ăn mặc trang trọng thế này, hỏi làm sao nhỏ không mê? Nhưng chưa ngắm hắn được bao lâu, những người thợ kia đã lôi nhỏ vào lại, đánh phấn tô son cho nhỏ lần cuối. Tuy phiền và mệt muốn chết nhưng nhỏ cũng đành cắn răng chịu đựng vì hắn thôi. Hình như hôm nay là dịp gì đó, nếu không hắn đâu thuê nhiều người trang điểm cho nhỏ với mua bộ đầm này làm chi.
Sau khi người thợ cuối cùng bỏ đồ nghề trên tay mình xuống, họ đều lùi ra xa ngắm nghía lại "thành phẩm" của mình. Ai cũng cảm động muốn chết, đều đồng ý với nhau nhỏ là thành công lớn nhất trong cuộc đời làm thợ của mình. Nhỏ chỉ cười bẽn lẽn, hồi hộp bước ra bên ngoài. Hắn lúc này quay lại, trong đáy mắt vốn luôn luôn bình tĩnh bây giờ đang nổi sóng ngầm trước người con gái yêu kiều kia. Nếu bình thường nhỏ đẹp bởi vẻ bình tĩnh, hiền lành của mình thì bây giờ, nhỏ trở nên kiêu sa, lộng lẫy khác hẳn ngày thường. Hắn kìm lòng không đậu, ôm nhỏ vào lòng, đắm chìm trong mùi oải hương ngọt ngào ấy. Nhỏ đẹp tới mức làm hắn phát điên, thật muốn nhốt nhỏ lại trong nhà suốt ngày hôm nay, nhưng hắn cũng tự đè nén chính mình xuống.
"Em... em nhìn lạ lắm sao?" Nhỏ hỏi nhỏ, mặt hơi nóng lên trước cái nhìn chăm chú của hắn.
Hắn lắc đầu, giọng thì thầm đầy dụ hoặc:
"Không, em còn hơn cả đẹp nữa cơ."
Câu nói của hắn đặt nhỏ trực tiếp lên một đống lửa, ngại đến mức chỉ muốn đào một cái hố để trốn. Hắn nhếch miệng, lộ vẻ quyến rũ thâm trầm khó đoán, sau đó rất ga-lăng mà đưa tay cho nhỏ. Lòng có chút ngọt ngào, nhỏ nhẹ nhàng khoác tay hắn, để yên cho hắn dẫn ra xe. Chiếc Maserati màu đen chạy bon bon, nhanh chóng tiến đến bến cảng. Còn đang thắc mắc, nhỏ đã được hắn dẫn lên một chiếc du thuyền xa hoa. Đêm nay, boong thuyền chật kín người, đèn đóm giăng đầy, sáng rực cả một góc trời. Tiếng nhạc xập xình nổi lên khắp mọi nơi, không gian tràn ngập tiếng người nói chuyện, cười đùa cùng nhau. Biểu ngữ cùng băng-rôn mang tên tập đoàn Cao Nguyên giăng đầy khắp mọi nơi. Có nhắm một mắt lại, nhỏ cũng có thể đoán ra mình đang ở trong một bữa tiệc lớn, mà lại là bữa tiệc thường niên của công ty hắn! Nhỏ nhìn hắn, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt. Hắn nhìn nhỏ, ánh mắt đầy sự kiên định, ấm áp như đang an ủi nhỏ. Đoạn, hắn nắm tay nhỏ đi mời rượu mọi người, cũng chính thức dắt nhỏ vào thế giới của chính hắn.
Nhỏ không khỏi hồi hộp trước hành động của hắn, nhưng cũng rất nhanh chóng tự trấn tĩnh lại. Nở một nụ cười duyên dáng, nhỏ cầm ly rượu một cách tự nhiên, thật xứng với chức bà chủ tương lai của Cao Nguyên. Mọi người thấy hắn xuất hiện với nhỏ thì đầy ngạc nhiên, không ai ngờ là tin đồn giữa hai người là thật. Tuy có chút không phục khi nhỏ sắp trở thành vợ hắn, ai cũng phải thừa nhận nhỏ hoàn toàn xứng đáng với hắn. Tin đồn hay không tin đồn, nhỏ đón tiếp mọi người thật tự nhiên, nói chuyện cũng rất khôn khéo vừa lòng người khác – thật khó có thể tin đây là lần đầu tiên nhỏ đi tiếp rượu người khác. Nhưng trái ngược với những gì người khác nghĩ, trái tim nhỏ đang trượt pa-tin trong lồng ngực, cố gắng hết sức để không làm mất mặt hắn, cũng là để chứng tỏ giá trị của chính mình. Hắn nhìn cô gái nhỏ đi cạnh mình, lòng bàn tay đang rịn mồ hôi nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười bình thản mà làm hắn cảm động. Hắn cũng biết nhỏ không thể uống rượu nhiều, nhỏ cũng không làm khó mình mà mỗi lần mời chỉ nhấp một ngụm rượu nhỏ xíu. Hai người đi đã gần hết các bàn, gặp gần hết mọi người mà ly rượu của nhỏ chỉ vơi có quá nửa. Một người con gái hết lòng vì hắn như vậy, hỏi sao hắn không muốn bảo vệ cho được?
Khi hắn phải lên phát biểu, nhỏ đứng ở một góc khuất chờ hắn. Hắn bước lên sân khấu, ngọn đèn sáng chói chiếu lên người hắn như một vầng hào quang bao quanh, làm hắn nổi bật hơn bất cứ ai đêm nay. Hình ảnh đó lưu lại thật sâu trong nhỏ, cùng với biết bao kỷ niệm về hắn làm nhỏ chợt nhận ra tình cảm của mình đối với hắn, hóa ra sâu đậm hơn rất nhiều những gì nhỏ nghĩ. Thời gian vùi đắp cho hạt giống tình yêu, kết tinh thành những cảm xúc chân thật nhất giữa nhỏ và hắn bây giờ. Quả thật, nhỏ cảm thấy đêm nay, mình là người con gái hạnh phúc nhất thế giới này vì đã được ở bên cạnh hắn.
Bỗng, một bàn tay chợt bịt miệng nhỏ lại, rồi cả người nhỏ bị một ai đó kéo đi. Bị "bắt cóc" bất ngờ, nhỏ chưa kịp phản kháng gì thì người đó đã lôi nhỏ vào một căn phòng rồi thả nhỏ ra. Đứng trước mặt nhỏ bây giờ là một người đàn ông khá cao tuổi, mái tóc nâu đã điểm vài sợi bạc, khuôn mặt lạnh băng, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn xuyên thấu mọi việc. Một dự cảm xấu hiện lên trong lòng nhỏ khi nhỏ đã lờ mờ đoán ra được người đàn ông này là ai.
"Nguyễn Trần Vân Anh, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau," chất giọng trầm và lạnh của ông ta làm nhỏ thoáng rùng mình. Quả nhiên, sự lạnh lùng từ hắn đúng là do di truyền mà ra.
"Không biết bác tìm cháu có việc gì ạ?"
Ông nhìn nhỏ, đôi mắt sắc đánh giá nhỏ, từ vóc dáng đến nét mặt, trên khuôn mặt ông không lộ chút biểu cảm. "Xin tự giới thiệu với cô, ta là cha của Nguyên Vũ, Cao Nguyên Bảo Lâm."
Quả nhiên... Nhỏ đã đoán trúng, ông ta chính là cha ruột của hắn. Giữ im lặng, nhỏ chờ đợi xem ông sẽ nói gì tiếp theo.
"Tôi biết cô là một người con gái tốt, nhưng con trai tôi cũng vì cô mà cãi lại lời cha nó," ông cười nhạt, đồng thời rút ra một tấm chi phiếu. "Hãy rời xa nó, tấm chi phiếu này sẽ thuộc về cô. Địa vị của cô không bằng Nguyên Vũ, ở bên cạnh nó cũng không thể giúp nó trong công việc, ngược lại sẽ cản trở sự nghiệp của nó trong tương lai. Nếu cô thật sự nghĩ cho nó, hãy rời xa nó đi."
Ông đặt tấm chi phiếu lên bàn, xoay lưng bỏ đi. Nhỏ đứng đó, tay chân lạnh ngắt, đầu óc quay cuồng trước những lời nói của cha hắn. Nhỏ đang cản trở hắn sao, nhỏ không xứng với hắn sao? Từ trước tới giờ, nhỏ không hề nghĩ như vậy. Một người đàn ông mạnh mẽ như hắn chắc chắn có thể tự lo liệu mọi việc, vì vậy mới không có thời gian tự lo cho mình. Không giúp hắn trong công việc kinh doanh, nhỏ chỉ muốn làm công việc duy nhất là chăm sóc cho hắn chu đáo thôi. Đối với nhỏ, đây mới là thứ hắn cần nhất. Cha hắn nghĩ đến địa vị của hắn, nhỏ chỉ muốn nghĩ đến hạnh phúc của hắn – hai điều hoàn toàn khác nhau, ông đương nhiên không hiểu được ý nghĩ trong lòng nhỏ. Nhưng dù sao, nhỏ cũng sẽ không lung lay đâu. Tình yêu này nhỏ đã đánh mất bao thời gian mới có được, chắc chắn nhỏ không buông tay dễ dàng vậy đâu!
~
Hắn tháo cà vạt, cả thân thể tuy mệt nhoài nhưng vẫn khá tỉnh táo. Bước vào phòng tắm, dòng nước lạnh xối thẳng vào mặt làm hắn tỉnh táo hẳn. Đêm nay quả là một đêm mệt mỏi đối với hắn. Vừa phải tiếp rượu, phải phát biểu, miệng mời chào những người xung quanh, đồng thời cũng phải luôn chú ý đến nhỏ, dây thần kinh căng như dây đàn của hắn giờ cũng được thả lỏng. Dẫu sao, hắn cũng không phải là siêu nhân, làm gì có chuyện không biết mệt. Tắm xong, sự căng thẳng của hắn cũng được vơi quá nửa, đầu óc lại lan man nghĩ đến biểu hiện của nhỏ tối nay. Lúc đầu, nhỏ tuy hơi căng thẳng nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh của mình; nhưng đến khi hắn phát biểu xong, tâm tình của nhỏ hình như có chút biến đổi. Khuôn mặt nhỏ có chút đờ đẫn, chút cứng ngắc, đi bên cạnh hắn mà cứ như người mất hồn vậy. Khi về đến nhà, nhỏ cũng lẳng lặng bỏ đi tắm mà chẳng nói một tiếng. Xem ra, lúc hắn lên phát biểu đã có chuyện gì xảy ra rồi. Hắn khẽ rủa thầm, tự trách chính mình đã quá chủ quan nên mới không để vệ sĩ theo sát nhỏ. Sự thật rằng hắn đâu có hoàn toàn ở cạnh nhỏ trong suốt buổi tối nay, để nhỏ gặp chuyện gì mà mình cũng không biết. Hắn phải tự mình hỏi nhỏ cho ra lẽ mới được.
Nhỏ thì đã tắm xong từ lâu, đang nấu vài món ăn nhẹ cho hắn. Hắn uống rượu tiếp khách cả đêm, làm gì có thời gian mà ăn uống chứ. Bày bàn ăn xong, nhỏ lặng lẽ ngồi đợi hắn, trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng cha hắn. Tuy đã tự thuyết phục chính mình không để bị lung lay bởi câu nói đó, nhỏ vẫn không thể dứt hẳn khỏi những suy nghĩ tiêu cực được. Nhỏ ngồi đờ đẫn, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của hắn trước mắt.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Hắn nhẹ nhàng nắm tay nhỏ, giọng nói giờ đã mềm đi rất nhiều, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng bất ngờ.
Ngập ngừng một lúc, nhỏ cũng kể hết cho hắn nghe về chuyện mình đã gặp cha hắn ra sao. Hắn từ đầu đến cuối không nói một tiếng, vẻ mặt mỗi lúc càng lạnh đi. Ông già hắn tìm đến nhỏ còn nhanh hơn hắn tưởng nữa.
Đợi nhỏ kể xong, hắn vòng qua ngồi cạnh nhỏ, giơ tay xoa đầu nhỏ. "Em đang cân nhắc đề nghị của ông ấy?" Hắn hỏi bằng một giọng điệu đầy bá đạo cùng tự tin, khiến nhỏ đang sụt sùi cũng không kìm được mà mỉm cười.
"Không đâu, chỉ là..." Nhỏ rút ra tấm chi phiếu cha hắn đưa. Nếu cầm có nghĩ là đã chấp nhận điều kiện của cha hắn, đương nhiên nhỏ không muốn. Còn nếu không cầm, số tiền lớn như vậy mà phí phạm thì không nên, vì vậy giải pháp tốt nhất của nhỏ là giao cho hắn. "Em không biết phải làm gì với tờ chi phiếu này. Số tiền lớn như vậy, em không thể để lung tung được."
Hắn cầm lấy, đến chín số không cơ à, xem ra ông ta không tiếc tiền để đuổi vợ sắp cưới của hắn đi. Hắn chỉ cười nhạt: "Ông ta đã đưa thì em cứ cầm lấy, coi như đây là quà cưới cho em vậy."
Nhỏ biết hắn cũng không muốn liên lụy gì đến cha mình nhiều, đứng dậy cất kỹ tờ chi phiếu vào trong cái két nhỏ phòng mình. Đợi nhỏ đi, hắn mới từ tốn rút điện thoại ra, dặn dò anh vài câu. Sau đó, hắn thoải mái vào phòng nhỏ luôn. Nhỏ mải lo nghĩ, đâu để ý "con sói" đang rình rập sau lưng mình đến khi đã quá muộn...
» Next trang cuối

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Teya Salat