Chương 10: Cảnh cáo lần 3-Lallie xuất hiện
Ngày hôm sau, Laysi đến trường một mình. Bọn hắn thấy lạ nên xúm vào hỏi
– Mars đâu? Sao cậu ấy không đi học_Người hỏi là Layla. Laysi liền thở dài não nề
– Anh ấy bị thương rồi!
– Bị thương?_Cả bọn hét lên
– Ừm. Vì trận đấu ngày hôm qua đấy. Anh ấy bảo vì dùng chân để quay xe nên bị thương_Laysi lại tiếp tục thở dài
– Có nặng lắm không?_Hắn hỏi trong sự lo lắng
– Anh ấy bảo không sao nhưng em thì không thấy vậy. Bàn chân anh ấy chỗ nào cũng rướm máu. Cẳng chân còn bị rách một đường dài nữa. Hôm qua, máu chảy nhiều lắm. Nhìn mà phát sợ luôn kìa_Laysi lè lưỡi_Đêm qua nếu em không sang đúng lúc anh ấy đang rửa vết thương thì chắc em không biết đâu. Mấy chuyện thế này anh ấy hay giấu nhẹm lắm!_Laysi thở dài lần thứ 3. Nó bảo nhỏ đừng lo nhưng làm sao mà nhỏ không lo được. Nó là người anh thứ 2 yêu thương nhỏ mà.
– Cái tên đó ngốc lắm!_Layla rũ mặt xuống. Nhỏ hiểu rất rõ con người nó. Nó là một người cam chịu, nó sẽ không nói những chuyện làm mọi người lo lắng đâu, dù chuyện đó nguy hiểm đến mức nào
– Thôi nào, đừng đứng ngoài này làm kiễng cho người khác ngắm nữa._Người im lặng nhất nãy giờ cuối cùng đã lên tiếng. Trên mặt Alan lúc này đang in rõ hai chữ “khó chịu” to tổ chảng. Cũng đúng thôi, bị người khác nhìn chăm chăm vào mặt ai lại không khó chịu. Cái bọn người này phải biết nỗi khổ của trai đẹp chứ! Muốn nói chuyện thì vào lớp rồi nói, sao lại đứng giữa sân trường mà tán gẫu vậy trời?
Cả bọn lập tức kéo nhau vào lớp.
– Nè, 2 người kia sắp về rồi kìa!_Hắn buông cặp xuống rồi nói
– Ai?_Layla hỏi
– Jame và Sally
– Cái gì? Bao giờ họ về?_Layla bỗng nhảy dựng lên
– Đang trên máy bay, khoảng 1 tiếng nữa sẽ về đến nơi!
– 1 tiếng nữa? Sao nhanh vậy?_Layla loạn lên rồi lôi điện thoại ra gọi cho ai đó. Sau một hồi gọi, cô nàng chỉ nhận được cùng một kết quả “thuê bao quý khách…”. Nhỏ chán chường gục mặt xuống bàn
– Sao vậy?_Alan quan tâm hỏi. Layla liền ngẩng đầu lên rồi nói chuyện phím với bọn hắn
– Tớ có hứa với anh Jame khi anh ấy quay lại đây, tớ sẽ cùng với Lallie ra sân bay đón anh ấy. Tớ gọi cho Lallie hoài mà không được, kì này phải thất hứa rồi._Layla mặt ỉu xìu.
– Lallie? Là cô em mà Jame hay nhắc đến phải không?_Hắn khoanh tay trước ngực hỏi
– Ừm. Mà anh ấy lớn tuổi hơn cậu mà, sao gọi Jame cộc lốc vậy hả?
– Oầy, bạn bè thì cần gì câu nệ tuổi tác, vả lại Jame thân là cấp dưới của tớ đấy nhá!
– Nói chuyện với các cậu riết cũng tăng xông mà chết thôi!_Layla sa sầm mặt mày. Không khí trong lớp đang khá yên lặng. Ai cũng cắm đầu vào học hết mà. Bỗng dưng tiếng hò hét ở đâu vang lên. Không phải trong lớp bọn hắn mà là từ những lớp khác vọng tới. Mà chỉ có bọn con trai hét thôi nha!
– Chuyện gì vậy nhỉ?_Layla tò mò hỏi.
– Lại một cô gái nào đó có khuôn mặt baby ấy mà. Tình trạng này xưa rồi!_Alan phe phẩy tay. Tuy nói vậy nhưng anh chàng cũng hướng mắt ra cửa để chiêm ngưỡng dung nhan cái kẻ đang gây náo loạn đó. Cả hắn và Layla cũng cùng một tâm trạng và mong muốn với Alan. Nhưng cuối cùng mong muốn của bọn hắn đã không được đáp ứng rồi. Người con gái đang sải những bước đi trên hành lang mang một vẻ gì đó rất kì bí. Cô gái đó vận trên người một cây màu đen. Áo thun đen ôm sát người kết hợp với quần Jeans dài màu đen cũng ôm sát cơ thể làm tôn lên 3 vòng cực chuẩn của cô. Cô đi một đôi giày cao gót cao 10 phân. Giày va xuống sàn làm vang lên những tiếng “lộp cộp” nghe chói tai. Mái tóc cô đen nhánh không uốn dập được thả tự nhiên. Tóc cô dài đến ngang lưng. Trên đầu là một chiếc mũ đen được cô đội sụp che mất nửa khuôn mặt. Vì thế chẳng ai nhìn ra được khuôn mặt cô như thế nào. Cô gái đó tự tin bước đi trên hành lang không một bóng người. Giờ này mọi người ai cũng ở trong lớp để chuẩn bị cho tiết học đầu tiên nên chả có ai rời khỏi lớp cả. Cô gái đó lướt ngang qua lớp hắn. Đám con trai bắt đầu hò hét chỉ có hắn và Alan vẫn im lặng.
– Cứ như xã hội đen ấy!_Alan nhìn cô gái đó bỗng thấy ớn lạnh trong người
– Phong cách đó rất giống Lallie. Con nhỏ đó cũng thích mặc…đồ đen_Layla nghĩ đến đây thì bật dậy rồi chạy khỏi lớp
– Cô ấy sao vậy?_Alan đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn
– Đi theo sẽ biết!_Hắn nói rồi cả hai cùng đuổi theo Layla
Trước cửa phòng 11A7
Cô gái đó nhìn khắp căn phòng như tìm ai đó. Tìm hoài mà không thấy người cần tìm nên cô liền chặn đường một cô gái trong lớp lại hỏi
– Lala đâu?
Nhìn phong cách ăn mặc của nó, cô gái đó sợ sệt trả lời
– Cậu…cậu ấy…dẫn…dẫn một đám đông đi đâu đó rồi
– Một đám đông sao?_Nó lẩm bẩm_Chẳng lẽ…_Như nhận ra điều gì đó, nó liền quay lưng chạy đi. Chạy được một đoạn thì nó nhìn thấy Layla cũng đang hối hả chạy đi đâu đó. Theo sau Layla là bọn hắn. Nó cố tình làm như không quen biết, toan lướt qua bọn hắn nhưng tay nó đã bị Layla níu lại
– Lallie!_Nghe Layla gọi cái tên đó. Bọn hắn sững sờ rồi đồng thanh
– Là em gái của Jame
– Nhận ra rồi sao?
– Ừ
– Có gì nói sau. Tớ đi đây!_Nó hất tay Layla ra rồi bỏ đi nhưng nó lại bị Layla níu lại
– Có chuyện gì sao? Trông cậu gấp lắm
– Nếu tớ đoán không sai thì Laysi giờ này đã bị nhỏ Lala bắt đi rồi! Có thể Rin cũng bị liên lụy đấy
– Hơ! Vậy thì đi tìm bọn nhóc mau_Nói rồi Layla với nó chạy đi. Bọn hắn cũng đuổi theo sau. “Tại sao cô ta lại quen biết với Laysi?” Đó là câu hỏi đang hiện hữu trong đầu bọn hắn. Bọn nó chạy đến phòng học của Laysi. Nó nhìn khắp phòng nhưng không thấy Laysi và Rin đâu cả và nó lại chặn đường một cô bạn để hỏi
– Laysi và Rin đâu?
– Bị…bị chị Lala dẫn đi rồi!_Cô gái đó bị hàn khí tỏa ra từ người nó dọa đến phát sợ
– Đi đâu?
– Sau…sau trường._Nhận được địa điểm, bọn nó liền chạy đi. Bọn hắn khá ngạc nhiên vì một người lạ mặt như nó lại biết rõ ngóc ngách, đường đi của trường như thế! Và câu trả lời hợp lí nhất cho câu hỏi này của bọn hắn là: Nó đã từng học ở đây! Hoặc đã đến đây tham quan.
Hiện giờ ở sân sau trường, Rin đang rất chật vật với hơn 100 tên nam sinh. Nhìn cũng biết cái đám này là cái bọn đâm thuê chém mướn giả dạng thành học sinh vào trường đây mà. Nhìn mặt tên nào cũng như ông cụ ấy. Trường này lại không mặc đồng phục khi đến trường nên cũng chẳng có ai để ý. Vả lại học sinh trong trường ai dám động đến Rin chứ? Động vào Devil xử đẹp lúc nào không hay, mà cần chi đến Devil, một mình Rin xử cũng được. Từng tên từng tên một xông vào Rin như hổ lâu ngày bị bỏ đói. Laysi nép sau Rin bắt đầu run bần bật. Nhỏ đã chứng kiến nhiều trận đánh nhau nhưng chưa bao giờ nhỏ phải đứng giữa trận chiến như thế này. Một tên lén ra sau Laysi và đánh lén nhỏ. Con gái mà tên đó cũng không tha. Hắn ta nỡ lòng nào phang nguyên cây gậy 2m vào người nhỏ vậy chứ! Nếu không có Rin đỡ thay chắc nhỏ đã ngất đi từ đời nào! Rin đau đớn ôm lấy tay. Thừa lúc đó, nhỏ Lala kéo Laysi ra khỏi sự bảo vệ của Rin rồi trừng mắt nhìn cô bé. Ở cạnh Rin Laysi sợ là thế nhưng đứng trước mặt mấy ả ti tiện này thì Laysi hết sức quật cường
– Tiểu nhân. Thừa lúc anh tôi không đi học liền kéo người đến ăn hiếp tôi. Còn thuê cả giang hồ nữa chứ!
“Chát…chát…chát…chát…chát” 5 bạt tai liên tiếp giáng xuống khuôn mặt xinh xắn của Laysi. Mặt nhỏ in hằn năm ngón tay của nhỏ Lala. Đau lắm! Nhưng Laysi không hề khóc nhé! Nhỏ còn trừng mắt nhìn ả Lala cơ đấy!
– Mày láo, dám trừng mắt nhìn tao!_Nhỏ Lala toan túm tóc Laysi nhưng nhỏ Mimi lại ngăn lại
– Đừng nóng, phải sửa sang cho con nhỏ đó đã chứ!_Ả cười cười rồi lấy trong túi áo ra một cây kéo nhỏ đưa cho Lala. Laysi nhìn cây kéo cũng chả có tí gì gọi là sợ sệt. Trong khi Laysi là thế còn Rin thì vẫn phải chiến đấu với mấy tên kia. Vừa bị thương lại vừa lo cho Laysi làm cậu nhóc không thể nào tập trung chiến đấu được. Cậu nhóc rất muốn bay đến bên Laysi mà bảo vệ, che chở cho nhỏ nhưng cậu nhóc không thể nào thoát khỏi vòng vây dày đặc này được. Nhìn Laysi bị đám con gái đó ăn hiếp, tim Rin như thắt lại. Trong lòng cậu bỗng dâng lên một ngọn lửa tức giận. Cậu rất muốn xông ra ngoài nhưng thực tế là cậu không thể. Cậu chỉ biết cố hết sức đánh thật mạnh làm cho bọn người kia ngã xuống nhưng 1 chọi 100, một con số quá lớn. Tên này ngã xuống thì tên kia lại đứng lên. Bọn chúng không phải là học sinh mà là côn đồ, sức lực của bọn họ cũng hơn hẳn cậu. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu thì chưa biết đâu nha!
Quay lại với Laysi nha!
– Tao sẽ cho mày một mái tóc thật đẹp!_Nhỏ Lala toan cắt tóc Laysi nhưng cây kéo còn chưa kịp động đến tóc Laysi thì ả đã bị hất văng ra xa. Mấy con nhỏ xung quanh cũng bị đá văng đến mấy mét. Nó quay sang nhìn Laysi. Năm ngón tay hằn trên mặt cô bé đã đập vào mắt nó. Nó cuộn tay thành nắm đấm rồi tiến về phía nhỏ Lala. Bấy giờ Rin cũng đã đến bên Laysi mà hỏi han. Nhờ có sự giúp đỡ của bọn hắn nên bọn kia đã bỏ chạy toán loạn. Cả bọn đang xúm lại coi nó xử nhỏ Lala. Dù ả là người của Devil nhưng bọn hắn cũng không thể giúp. Chuyện này là do ả gây sự trước mà. Nó chậm rãi đi về phía nhỏ Lala rồi chộp lấy ả. Nó tát liên tục vào bản mặt khó ưa của ả. Máu mũi, máu miệng ả chảy ra từa lưa. Nó tát ả như muốn nổi sao trên đầu luôn.
– Rin, mang ả và nhỏ Mimi vào nhà kho!_Nó bảo
– Hơ, sao chị biết tên em?_Rin ngơ ngác. Cậu nhóc vẫn chưa nhận ra cô gái trước mặt mình là ai.
– Lallie đấy!_Layla trả lời thay nó
– Chị Lallie là chị thật sao?_Rin reo lên
– Ừ. Đừng quá khích. Mang 2 nhỏ đó vào nhà kho cho chị._Nói rồi nó bỏ đi một nước. Theo sau là Layla. Rin liền quay sang nài nỉ bọn hắn. Bọn hắn thương tình nhóc Rin đang bị thương nên ra tay nghĩa hiệp giúp nhóc Rin mang 2 con nhỏ kia vào trong. Còn cậu nhóc của chúng ta thì tung tăng đến chỗ Laysi rồi cả hai dìu nhàu đi vào nhà kho. Hắn và Alan thẳng tay vứt hai nhỏ đó xuống sàn
– Laysi, cho em chơi đùa với nhỏ Mimi đấy!_Nó quay sang Laysi bảo
– Hơ, chị cũng biết tên em sao?_Laysi ngơ ngác
– Đừng hỏi nhiều! Cứ chơi đi.
– Vâng_Nhỏ Mimi bị Rin và Laysi lôi sang một góc mà chơi đùa. Nó lấy trong người ra 4 con dao rồi đưa cho Laysi một con dao để chơi.
– Để em sửa soạn nhan sắc cho chị!_Laysi cười tươi rồi bắt tay vào công việc hớt tóc của cô. Từng lọn tóc rơi xuống cùng với nước mắt của nhỏ Mimi. Ả đã van xin Laysi tha cho nhưng Laysi chẳng hề để tâm đến ả nhưng Laysi cũng chỉ dừng lại ở mức trừng phạt đó. Nhỏ không nghĩ sẽ nặng tay với ả.
Còn phía nó, nó coi nhỏ Lala như tấm bia vậy. 3 con dao nó phóng ra đã găm sâu vào tay phải và hai chân của ả. 5 người kia nhìn mà thấy rợn cả người, tóc gáy dựng đứng cả lên
– Đây chỉ mới là cảnh cáo. Nếu còn quấy nhiễu cuộc sống của Laysi và Mars thêm một lần nào nữa thì không phải ở tay và chân mà là ở chính trán cô đấy!_Nó lạnh giọng nói_Cô cũng nên tạ ơn trời đi. Nếu lần đó Mars xảy ra bất cứ chuyện gì thì đời cô coi như kết thúc từ ngày hôm đó rồi.
– Sao chuyện này lại liên quan đến em trai tôi?_Hắn khó hiểu hỏi
– Chính chị đầu gấu và chị này đã làm hỏng chiếc xe mà anh đã thi._Laysi tiến về phía bọn nó
– Cô có quan hệ gì với Mars và Laysi?_Hắn lại hỏi
– Người không tách rời!_Câu trả lời của nó thật mờ ám. Vậy mà hắn lại vì câu trả lời đó mà đau lòng, tại sao chứ?
– Cái tên Mars đó có phúc quá nhỉ? Xung quanh toàn là con gái, đã có bạn gái rồi mà còn có người không thể tách rời kìa_Alan xỏ xiên. Cốt yếu cũng chỉ muốn chọc giận Layla để cô nàng chia tay Mars ấy mà. Layla vẫn chẳng có biểu hiện nào cho thấy đang ghen tức. Alan buồn bực rũ mặt xuống, anh làm sao cũng không chia rẽ được nó và Layla (Có cho anh chia rẽ cả đời cũng không được đâu!)
– Lallie!
– Hử?_Nó quay lại nhìn Layla
– Hôm nay anh Jame về lại đây đấy! Chắc anh ấy nghe tin gì đó của cậu
– 2 về sao?
– Cậu đi đón anh ấy với tớ nha! Tớ đã lỡ hứa với anh ấy rồi
Nó ngẩng người ra hồi lâu rồi cũng gật đầu.
– Gặp anh một lần cũng không sao. Không thể để anh lo lắng cho mình được_Nó suy tư một lúc rồi ra về. Mọi chuyện nó đã giải quyết xong, không còn lí do phải ở lại để rồi gây náo loạn nữa. Bọn người kia vội vàng vào lấy ba lô rồi đi theo nó ra sân bay.
Chương 11: gặp lại anh
Bọn nó phóng xe đến phi trường. Nó đang rất hồi hộp, cuối cùng nó cũng gặp anh nó rồi. Suốt thời gian qua nó vẫn dõi mắt theo anh nhưng anh nào hay biết, còn cho người tìm kiếm nó nữa chứ! Nó rất muốn gặp anh nhưng nó không thể làm được. Hai anh em nó ở quá xa nhau, nửa vòng trái đất chứ ít gì! Bây giờ sắp gặp được anh, nó không thể tin được. Nó như muốn hét lên với Layla “Chạy nhanh nữa đi, tớ muốn gặp anh” nhưng như thế thì còn gì là nó nữa. Nó đành phải kiềm nén cảm xúc để khỏi vỡ òa ra, để có thể đủ bình tĩnh mà đứng trước mặt anh nó. Và rồi, bọn nó cũng đã đến nơi. Nó đi vào sân bay rồi nhìn khắp nơi để tìm kiếm anh nó. Gần 10 năm xa cách, không biết anh nó trở nên như thế nào nhỉ? Vì sợ lộ thân phận nên nó không tìm hiểu nhiều về anh mình. Ngay cả ảnh của anh nó cũng không có. Nó thật sự muốn biết anh nó trông như thế nào. Layla cũng nhìn khắp nơi để tìm Jame và Sally. Nhưng tìm hoài tìm mãi mà không thấy họ đâu. Rõ ràng máy bay đã hạ cánh rồi mà.
– Layla!_Có ai đó gọi tên Layla. Cả bọn liền quay mặt sang hướng phát ra tiếng nói. Một chàng thanh niên cao lớn, nước da trắng như sữa cùng với một cô gái tóc nâu uốn lọn đang bước về phía bọn nó
– Woa, hai người đây rồi!_Layla reo lên rồi chạy về phía hai người đó. Chàng thanh niên bỏ đôi kính xuống rồi dịu dàng nhìn Layla
– Con nhóc này vẫn nhí nhố như ngày nào nhỉ? Sao không qua Mĩ chơi nữa. Ba mẹ em thường sang lắm mà, cả đám nhóc kia nữa
– Em chứ đâu như ai suốt ngày rảnh rỗi đâu! Mà sao anh lại về đây?
– Có tí chuyện ấy mà. Đúng rồi!_Jame bỗng mạnh giọng làm Layla giật mình_Em bảo sẽ đưa Lallie ra sân bay đón anh mà. Con bé đâu?
– Chuyện này…chuyện này…
Thấy cái sự lấp lửng của Layla, mặt Jame rũ xuống
– Không có sao? Em lừa anh đúng không? Em chưa tìm được Lallie đúng không?
– 2!_tiếng 2 vang lên làm lòng Jame ngưng đọng lại. Đã 10 năm anh không được nghe tiếng gọi thân thuộc đó. Jame liền hướng mắt sang nó, còn nó thì như tên bắn phóng nhanh đến chỗ anh mình.
– Em nhớ 2 lắm!
– Lallie! Em là Lallie thật sao? Anh không nằm mơ chứ?_Jame vòng tay ôm chặt lấy nó mà hỏi. Gần 10 năm xa cách, cuối cùng hai anh em nó đã gặp lại nhau. Đến bây giờ Jame mới thật sự an tâm. Trong thời gian qua, dù Layla có nói thế nào anh cũng không an lòng. Giờ được ôm nó thế này, anh mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm. Nó vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của Jame
– 2 à, em là Lallie thật mà! 2 buông em ra đi, nghẹt thở quá!
– À, ừm_Jame buông nó ra_Lallie, mấy năm qua em sống thế nào? Có tốt không? Em đang ở đâu?…_Jame hỏi dồn dập làm đầu óc nó loạn lên. Nó không thể bắt kịp một câu hỏi nào của anh cả.
– 2 đừng quýnh lên như thế! Em vẫn ổn mà. Còn 2 thì sao?
– anh hả? Anh sắp thành ông già vì em rồi. Anh tìm em cực khổ lắm đấy!_Jame cốc yêu nó
– Em xin lỗi!
– À mà, em nhớ Sally chứ?
– Là chị dễ thương đã mang anh em sang Mỹ phải không?_Nó tiến đến chỗ Sally rồi ngắm nhìn nhỏ từ trên xuống dưới làm cho nhỏ có phần hơi ngượng ngùng
– Thật khó để nhận ra. Quá khác so với ngày xưa. Chậc_nó tặc lưỡi. Đã hơn 10 năm nó mới gặp lại Sally mà, dễ gì nhận ra
– Con bé kia, em đừng có nhìn chị như thế có được không? Em thì sao? Bỏ mũ ra chị xem nào!_Sally toan lấy chiếc mũ trên đầu nó xuống nhưng nó đã kịp chụp lại
– Này nhá bà chị dễ thương, mặt em đáng giá ngàn vàng đấy, không phải ai muốn xem thì xem đâu_nói rồi nó xòe tay ra trước mặt Sally_Đưa cho em ngàn vàng, em cho chị xem
– Ứ thèm, làm như ta đây muốn xem không bằng_Sally khoanh tay giận dỗi. Nó nhìn bộ dạng đó của Sally chỉ muốn chụp lấy hai cái má phúng phính của nhỏ mà nhéo cho đã tay thôi!
Trong khi nó như thế thì hắn sao nhỉ? Hiện tại hắn đang đơ toàn tập, Alan và Laysi cũng không khác gì. Nguyên do ở đâu nhỉ?
– Này Ailen, đó có phải là cô gái lúc nãy không?_Alan thúc tay hắn hỏi. Hắn đang trong tình trạng xác nơi đây, hồn nơi khác vô thức trả lời
– Không biết!
– Sao khác xa thế? Con người lúc nãy và bây giờ thật khác nhau
– Không biết!_Lại là câu trả lời đó của hắn. Quả thật hắn đang rất choáng vì sự thay đổi đột ngột của nó
– 2, 2 đang ở đâu?_tiếng nó vang lên lôi hắn về với thực tại
– À quên, Jame, chìa khóa nè_Hắn lấy từ trong túi áo ra một cái chìa khóa rồi ném về phía Jame_Anh ở nhà đối diện với bọn em đấy! Đường XXX
– Ừm, cảm ơn em
– Anh! Chúng ta về nhà nào! Hôm nay Lallie sẽ ở cùng anh cả ngày_Nó câu lấy tay anh nó rồi quay sang Layla_Hôm nay tớ ở cùng với anh đừng có quấy rầy đấy nhé!
– Hứ có anh trai, bạn bè cũng bị nó đá văng đi nơi khác. Con nhỏ này có đáng làm bạn mình không ta?_Layla nguýt dài rồi bỏ đi một nước. Nhìn cái vẻ giận dỗi đó của cô nàng, cả bọn phải ôm bụng mà cười nghiêng cười ngã. Sau đó mấy chàng bọn hắn cùng Laysi cũng đuổi theo Layla. Còn anh em nó và Sally thì đón taxi về nhà. Cả ngày hôm đó nó cắm trụ ở nhà anh nó luôn. Jame không cho nó đi nên buộc lòng nó phải ở lại. Giờ nó không thể cho anh nó biết bất cứ thứ gì. Mãi đến sáng hôm sau khi anh nó và Sally đang say giấc nồng thì nó lén ra về. Không cần nói cũng biết khi tỉnh lại Jame và Sally sẽ như thế nào. Trong khi Jame cuống cuồng lên tìm nó thì nó lại quay về là Mars. Nó sảng khoái bước vào nhà.
– Anh! Anh đã đi đâu? Em tìm anh khắp nơi đấy!_Laysi vây quanh nó và hỏi không ngừng. Nó nhẹ nhàng xoa đầu Laysi bảo:
– Ở nhà ngột ngạt quá nên anhh đến phòng tắm hơi rồi ngủ quên đến giờ luôn
– Vậy mà làm em lo_Laysi thở phào nhẹ nhõm
– Chúng ta phải chuẩn bị đi học thôi! Mà ông đâu?
– Ông ạ? Có việc nên đi sớm rồi ạ
– Ừm_Nó quay lưng lên phòng chuẩn bị để đi đến trường.
Chương 12: tình cảm của hắn
Hôm nay bọn nó đến trường khá sớm nên chẳng bị ai cản trở cả. Ngày thường khó khăn lắm nó mới thoát ra khỏi cái đám cuồng trai đẹp của trường này. Chao ôi! Gì mà mê trai dữ thế không biết! Kể cũng khổ thật nhỉ?
– Laysi, em vào lớp trước đi_Đi đến cửa lớp của Laysi, nó quay sang bảo với cô em bé nhỏ của mình
– Vâng_Laysi nhón chân mi nhẹ lên má nó rồi đi vào lớp. Nó nhìn theo nhỏ một lúc rồi cũng cất bước đi. Nó không lên lớp mà lại dảo bước đến phòng y tế. Ngày hôm qua, chân nó đau kinh khủng nhưng vì không muốn anh nó lo nên nó phải cắn răng chịu đựng. Mãi từ hôm qua đến giờ nó chưa thay băng, chắc giờ máu đã thấm ra ngoài rồi. Nó khập khiễng bước đến phòng y tế. Nhìn quanh phòng để tìm cô y tá nhưng chẳng thấy đâu. Nó thở dài rồi đẩy cửa bước vào. Đây là lần đầu tiên nó đến nơi này. Nó không biết cách bày trí thuốc ở đây như thế nào thì làm sao mà tìm chứ. Nó bắt đầu lục từng ngăn tủ để tìm thuốc sát trùng. Sau một hồi tìm kiếm, nó cũng đã tìm ra thứ mình cần. Từng công đoạn băng bó được nó hoàn thành một cách tỉ mỉ. Xong xuôi mọi thứ, nó quăng mình lên giường rồi nhắm mắt lại. Dạo này nó bị thiếu ngủ trầm trọng nên chỉ trong vòng 1’, nó đã chìm vào giấc mộng.
Trong khi đó, hắn đang dảo bước về lớp.
– Hôm nay em có đi học không Mars?_Hắn vừa đi vừa suy nghĩ. Hắn thật sự rất mong nó đi học. Một ngày không gặp nó, hắn cảm thấy buồn kinh khủng. Hắn không hề hay biết rằng trong lòng hắn đang hình thành một tình cảm đặc biệt cho người thanh niên tên Mars. Mặc dù người thanh niên đó là con trai. Bước chân vào lớp, nhìn quanh khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng ai kia đâu, mặt hắn xụ xuống trông rất tội nghiệp.
– Lại không đi học rồi!_thường ngày là nó đi sớm hơn hắn nên hôm nay không thấy nó đâu, hắn đã khẳng định chắc chắn điều đó
– Cậu đến rồi đấy à?_Alan cười tươi chào hắn
– Hỏi thừa quá đấy!_Layla từ bàn trên quay xuống lườm Alan.
– Mặc tớ, có ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà cậu không?_Alan gân cổ cãi lại
– Cậu hôm nay muốn chết nên mới dám cãi lại tớ_Layla đứng bật dậy rồi xoắn hai ống tay áo lên. Ngay lúc đó, Alan lập tức xin hàng. Trước giờ bọn hắn có ai dám chọc chị Layla nhà ta đâu. Không phải sợ bị đánh hay đánh không lại mà bọn hắn sợ nhất chính là chiêu nhõng nhẽo của Layla khi bị đánh cho tơi bời thôi
– 2 tụi bây im lặng cái coi, tau quánh bây giờ_Hắn gắt
– Hử? Cậu sao vậy? Sao hôm nay ỉu xìu thế? Bị đau hả? Lạ nha!_Layla làm một tràng không nghỉ rồi lại đến Alan
– Ailen tràn đầy sức sống của tôi đâu rồi. Nếu cậu bị bệnh thì đến bệnh viện ngay đi. Nhanh!
– Mars lại không đi học. Không biết nó có sao không nữa!_Hắn não nề lên tiếng. Hắn thật sự rất lo cho nó và lo cho cái chân của nó. Nghe đến cái tên đó, Alan lập tức thay đổi thái độ
– Thì ra là lo cho thằng nhóc đó. Mặc nó đi, đến bạn gái nó ngồi đây còn không lo thì việc gì cậu phải lo cho nó
– Ơ, Mars đã nghỉ 2 ngày rồi, đáng lo chứ! Vả lại nhìn thằng nhóc mảnh mai sao ấy
– Hơ, con trai mà mảnh mai gì. Mà trước giờ cậu có quan tâm ai thái quá như vậy đâu!_Alan thấy lạ nhìn chằm chằm vào hắn
– Không biết. Chắc tại Mars là em tớ nên tớ lo thôi!_Hắn nói rồi úp mặt xuống bàn. Nói thì vậy thôi nhưng hắn biết không phải vậy. Hiện lòng hắn đang rất rối bời. Cảm giác buồn bã, chán nản, lo lắng cứ len lỏi vào từng ngóc ngách trong lòng hắn, trong tim hắn. Hắn không hiểu nỗi lí do làm hắn trở nên như vậy. Rồi hắn lại nhớ đến cái ngày hôm trước, ngay tại cái khoảnh khắc mà hắn và nó cùng ngã xuống đấy. Lúc đó, hắn đã nhìn nó như nhìn một đứa con gái. Ngay lúc đó con tim hắn đã rung động. Rung động? từ này sao có thể áp dụng cho trường hợp hai đứa con trai như nó và hắn cơ chứ? Không! Không! Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu lia lịa. Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa. Vứt bỏ tất cả mọi suy nghĩ, nhắm mắt lại và hắn cố đi vào giấc ngủ. Layla nhìn hắn rồi khẽ cười. Hắn không nhận ra nhưng nhỏ thì thấy rất rõ sự thay đổi của hắn
– Liệu cậu có thích Lallie không? Nếu là cậu thì tớ không còn gì phải lo nữa.
Khi tiếng chuông báo hiệu hai tiết học kết thúc vang lên thì hắn và nó cùng tỉnh dậy. Cả hai đã ngủ được hai tiết rồi. Mệt mỏi, nó mang ba lô lên vai rồi đi về lớp. Trong lớp hắn thì
– Này!_Alan khèo lưng Layla.
– Gì vậy?_Layla quay xuống
– Cô bạn Lallie của cậu đấy! Cậu ấy có bạn trai chưa?
– Cậu hỏi làm gì?
– Ờ thì…ờ thì tớ muốn làm quen với cậu ấy thôi!_Alan ngượng ngùng gãi đầu. Suốt một thời gian dài đằng đẵng cậu đã đem lòng yêu Layla nhưng giờ người cậu yêu đã có bạn trai rồi thì cậu cũng nên bỏ cuộc mà tìm cho mình một cuộc tình khác thôi. Trên đời này đâu thiếu con gái yêu cậu. Hà tất gì phải giữ mãi một bóng hình cho đau khổ.
– Chưa! Nhưng cậu không đủ tiêu chuẩn đâu!_Layla buồn buồn nói. Nhỏ hơi chột dạ khi nghe Alan hỏi điều đó. Nhỏ có nhận ra tình cảm của Alan dành cho mình không?
– Sao lại không đủ tiêu chuẩn? Có nhiều người thích tớ lắm đấy nhé!
– Nghĩ sao mặc cậu_Layla nói rồi đứng dậy bỏ đi
– Cô ấy sao thế?
– Giận đấy đồ ngốc!_Hắn gắt_Cả hai người đều ngốc như nhau!
– Ơ!_Alan ngơ ngác nhìn theo bóng dáng đang đi ra cửa lớp đó mà lòng quặng đau. Quyết định từ bỏ của cậu là đúng hay sai? Còn Layla vừa bước ra khỏi cửa thì gặp nó. Nhìn thấy cái vẻ mặt sắp khóc đó của nhỏ, nó liền chạy lại hỏi
– Cậu sao vậy? Có chuyện gì sao?
– Hix, Alan…Alan…cậu ấy…_Layla sụt sùi
– Chúng ta đi đâu đó nói chuyện nào!_Nó ân cần dỗ dành Layla-cô bạn mà nó coi như chị em trong gia đình. Đi ngang qua lớp, nó dùng ánh mắt hình viên đạn lườm Alan.
– Ớ, đó là Mars mà. Ánh mắt đó là sao?_Alan ớn lạnh nhìn sang hắn
– Không biết. Đuổi theo họ thôi!_dứt lời bọn hắn đứng dậy rồi đuổi theo bọn nó. Vừa trông thấy nó, hắn như cây xanh thiếu nước được tiếp thêm sinh lực vậy. Tim hắn cứ thúc liên hồi làm hắn thấy khó thở vô cùng. Những cảm giác này là sao? Chẳng lẽ…chẳng lẽ hắn yêu nó rồi. Không, không thể được. Nó là con trai mà.
– Mars! _Hắn gọi lớn tên nó. Nghe thấy giọng hắn, nó liền quay lại nhìn bọn hắn
– Sao giờ em mới đến lớp? Có chuyện gì xảy ra sao?
– Không, em ngủ quên ở phòng y tế. Giờ em và Layla có chuyện riêng cần nói. Gặp lại anh sau nhé!
– Ừ.
Nó lại lườm Alan rồi đi cùng Layla
– Sao lại nhìn mình như thế chứ?_Alan khó hiểu nhìn theo nó và Layla. Hắn không nói gì lẳng lặng nhìn theo nó. Giờ phút này hắn có thể khẳng định chắc chắn là hắn yêu nó-yêu nó dù nó có là con trai.
– Mars, giá như em là con gái thì tốt biết mấy nhưng dù thế nào anh cũng sẽ yêu em! Nhưng sao em lại là bạn trai của Layla? Anh chỉ có thể nhìn em từ phía sau thôi ư?
Chương 13: Mối tình đầu của Layla
Quay lại với nó và Layla nhé! Hai người bọn nó chở nhau ra bờ sông trò chuyện
– Chuyện gì đã xảy ra? Cậu nói đi
– Alan…Alan…cậu ấy bảo muốn quen cậu
– Cái gì?_Nó như muốn nhảy dựng lên. Cái tên Alan đó muốn quen nó thật sao?_Là thật sao?
– Ừm
– Vậy sao cậu lại khóc?
– Tớ có khóc đâu!_Layla dẫu môi lên cãi lại nó
– Còn không? Nước mắt nước mũi tèm lem kìa!
– Có sao?
– Nói cho tớ biết đi. Cậu buồn khi nghe Alan nói thế đúng không?
– Sao tớ phải buồn cơ chứ?
Nó nhìn Layla hồi lâu rồi thở dài
– Cậu biết Alan thích cậu đúng không?
– Ừm
– Vậy còn cậu, có thích cậu ấy không?
Trước câu hỏi của nó, Layla chọn cách im lặng
– Cậu vì muốn Alan ghen, muốn chọc tức cậu ấy nên mới nhận tớ làm bạn trai. Chuyện đó tớ chẳng lẽ không nhận ra. Trong lòng cậu, hình bóng Alan đã khắc sâu rồi. Chỉ là cậu không chấp nhận thôi!
– Nhưng…tớ thật sự…tớ không đủ tự tin để yêu lần nữa._Layla cúi gằm mặt xuống đất. Từng giọt nước mắt bắt đầu trào ra
– Layla à, có một chuyện tớ chưa nói cho cậu biết_Nghe nó nói, Layla lập tức đưa con mắt đầy nước lên nhìn nó
– Chuyện gì?
– Thật ra Long…_Nó chưa kịp nói hết câu đã bị Layla ngăn lại
– Tớ không muốn nghe đến cái tên đó nữa
– Nghe tớ nói hết đã. Thật ra Long rất yêu cậu đấy. Cậu có biết anh Long bị ung thư giai đoạn cuối không? Anh ấy đã đi rồi
– Sao?
– Đến bây giờ cậu vẫn không hề hay biết gì? Vì biết mình không qua khỏi nên anh ấy đã nhờ em gái mình đóng giả thành người yêu rồi tình từ trước mặt cậu. Cốt yếu cũng muốn cậu căm hận mà không đau khổ vì cái chết của anh ấy thôi!_Mặt nó buồn rười rượi. Nó buồn thay cho một kẻ si tình bạc phận_Anh ấy yêu cậu đến thế đấy!
– Không đâu. Cậu nói dối. Tớ chắc anh ta bây giờ đang vui vẻ bên cạnh cô người yêu của anh ta rồi_Nước mắt Layla càng ngày càng nhiều hơn. Thà là anh phụ tình cô còn hơn là anh vì cô mà làm vậy. Cô sẽ không tin anh đã chết đâu
– Tớ không còn gì để nói. Cậu tin hay không là chuyện của cậu. Anh ấy được chôn cất ở XXX ở Nha Trang đấy!_Nó đứng bật dậy_Trên bia mộ anh ấy có khắc “Em bảo em thích biển, em bảo em thích ngắm mặt trời mọc nên anh muốn sống ở đây để được hưởng thụ những điều em thích. Anh yêu em, Hân”
– Cậu đã đến đó sao? Làm sao cậu biết được những chuyện này?
– Tuy tớ không ở bên các cậu nhưng tớ biết rất rõ mọi thứ xảy ra xung quanh các cậu. Cậu cứ suy nghĩ đi, suy nghĩ về mọi chuyện. Và hãy đến Nha Trang thăm anh ấy một lần, anh ấy rất mong cậu đấy!_Nói rồi nó rời đi. Còn Layla thì cứ ngồi đó mà khóc mãi. Ngay sau đó, nhỏ đã đón xe đến NT để gặp Long. Nó nói đi nhưng lại không đi. Nó đứng sau một cái cây rồi quan sát Layla từ đầu đến cuối
– Hãy đi đi, bạn của tôi! Đi và quên tất cả!
Rồi nó lôi điện thoại ra gọi cho Alan
– [Alo]
– Tôi đây!
– [Mars?]
– Ừ. Tan trường tôi muốn gặp cậu. Gặp nhau tại cafe Sweet nhé! Đưa Laysi đến đó luôn giúp tôi
– [Được rồi]
Sau khi tan học, cả bọn kéo nhau đến Sweet. Nó đã chờ ở đó từ bao giờ
– Sao anh cũng đến đây? Cả Rin nữa?_Nó nhìn hắn và Rin khó hiểu. Nó nhớ chỉ có hẹn với mình Alan thôi mà
– Nghe nói chuyện này có liên quan đến chị em, em phải theo
– Còn anh chán quá nên đi theo thôi!_Vì muốn gặp nó nên hắn mới theo đấy chứ chán gì
– Cậu gọi tôi ra đây làm gì?_Alan khó chịu hỏi nó
– Nghe nói cậu muốn quen với Lallie?
– Cái gì?_Rin hét lên
– Là Layla nói với cậu à? Là người yêu thì chuyện gì cũng nói sao?
– Tôi và Layla không là gì của nhau cả.
– Sao?_Hắn, Alan và Laysi đồng thanh
– Ngay từ đầu đã như thế rồi! Em cũng chả biết sao chị hai lại dàn dựng màn kịch đó nữa!_Rin xoa cằm suy nghĩ. Cậu nhóc đã suy nghĩ đến đau cả đầu nhưng vẫn không thể tìm ra câu trả lời
– Vì Layla muốn làm cậu ghen đấy Alan!
– Sao cô ấy phải làm thế?_Alan khó hiểu hỏi
– Khi yêu mà ai chẳng như vậy
– Khoan, ý em muốn nói Layla yêu Alan sao?
– Đúng vậy.
– Sao có thể? Em thấy chị ấy thờ ơ với anh Alan lắm mà. Không thể nào chị ấy không biết anh Alan yêu chị ấy_Laysi cũng góp lời. Đến đây nó thở dài thườn thượt. Nó lại phải nói về cái chuyện đau lòng đó nữa rồi
– Vì Layla sợ đau thêm lần nữa. Rin, em còn nhớ anh Long chứ?
– Anh Long? Là cái anh đã bỏ rơi chị em á hả? Sao anh lại nhắc đến anh ta?_Rin tỏ vẻ khó chịu thấy rõ. Cậu nhóc đã chứng kiến chị mình đau khổ ra sao mà
– Anh ấy chết rồi!_Mặt nó lại rũ xuống. Rin như đông cứng lại. Cậu nhóc cũng đã một thời thần tượng anh Long này mà.
– Anh ta chết cũng đáng! Đó là hậu quả của kẻ làm chị em phải khóc
– Em im đi_nó gắt_tình yêu của Long giành cho Layla lớn thế nào em có biết không? Em có biết anh Long bị ung thư giai đoạn cuối không? Đến phút cuối cùng của cuộc đời, anh ấy cũng chỉ nghĩ về Layla. Vì sợ con nhỏ sẽ đau khổ mà anh ấy đã phải kìm lòng để buộc bản thân buông tay Layla ra. Anh đã phải nén đau khổ để dựng nên màn kịch lăng nhăng ngày hôm đó. Tất cả đều vì sợ Layla phải đau khổ vì cái chết của anh mà thôi!
Rin chết lặng. Những câu chữ nó vừa thốt ra đang lởn vởn trong đầu cậu nhóc. Suốt thời gian qua, cậu nhóc đã hiểu lầm và oán trách Long sao?
– Sự thật không phải vậy. Anh ấy đã bỏ chị 2 mà đi theo con nhỏ khác. Giờ này anh ấy chắc đang rất vui vẻ bên tình yêu của mình rồi_Rin lắc đầu lia lịa như không tin
– Người yêu của anh ấy chỉ có Layla thôi! Con nhỏ mà em và Layla đã nhìn thấy chính là em gái ruột của anh Long đấy. Ngay sau khi gặp bọn em, bệnh của anh ấy càng trở nặng hơn và chưa đầy một tuần anh ấy đã…_Nói đến đây nó không nói nữa. Cổ họng nó như có gì đó lắng đọng lại_Đó chính là lí do tại sao Layla biết cậu yêu nó và biết nó cũng yêu cậu nhưng lại không chấp nhận
– Layla đang ở đâu?
– Đang ở cùng Long ở XXX ở Nha Trang. Cậu đến đưa nó về đi
Không cần nó nói, Alan cũng sẽ đưa nó về. Cậu chạy như bay ra xe và phóng đến địa điểm nó đã nói. Không khí chỗ bọn nó vẫn lặng im. Đơn giản là đang thương tiếc cho một tình yêu đẹp
– Long cũng vì muốn Layla sống hạnh phúc mới buông tay. Liệu Layla có chấp nhận Alan không?_Hắn hỏi
– Tùy vào nó thôi! Nếu nó hiểu mong ước của Long thì sẽ chấp nhận thôi! Long cũng đâu muốn nó sống trong đau khổ và sự tự trách_Nó thở dài
– Em muốn đến gặp anh ấy!_Rin đứng bật dậy. Cậu nhóc toan chạy đi nhưng đã bị nó níu lại
– Em nghĩ bây giờ là lúc thích hợp?
Hiểu ý nó, Rin lại ngồi xuống.
– Nhưng sao anh ấy lại chôn cất ở NT?
– Vì chị em thích biển, thích mặt trời mọc. “Em bảo em thích biển, em bảo em thích ngắm mặt trời mọc nên anh muốn sống ở đây để được hưởng thụ những điều em thích. Anh yêu em, Hân” Trên bia mộ của anh ấy đã khắc những chữ đó
– Anh ấy thật ngốc. Sao anh ấy lại không nói với em và chị 2 cơ chứ?
– Em nghĩ có thể nói với người mình yêu rằng: “Anh sắp chết” và nhìn người đó lo lắng, đau khổ trong những ngày cuối đời của mình à. Nếu là anh, anh cũng không nói và chấp nhận buông tay như anh ấy. Nếu bị tổn thương thì còn có người khác chữa lành, còn nếu ôm khư khư hình bóng một con người thì làm sao yêu thêm người khác được nữa._Nó nâng cốc cafe uống một hơi rồi đứng lên
– Tình cảm của Alan giành cho Layla cũng không thua kém gì anh Long đâu! Laysi à, chúng ta về thôi
– Vâng_Laysi định đứng dậy thì bị Rin chụp tay lại
– Anh à! Cho em mượn Laysi tí nha!
– Cái này thì em hãy hỏi Laysi đi!
Rin liền quay phắt sang nhìn Laysi
– Hôm nay cậu ở cùng tớ được chứ?
– Ừm.
– Bảo vệ con bé cẩn thận đấy. Nếu con bé mất một cọng tóc thì em hãy coi chừng_Nó buông lời đe dọa rồi mở cửa bước đi.
– Hai đứa đi chơi vui vẻ nha!_Hắn cười tươi rồi đuổi theo nó. Để xem ai sẽ thành cặp với ai đây nhỉ?
Chương 14: Bắt đầu cuộc tình mới
Sau nhiều tiếng đi xe, cuối cùng Alan cũng đã đến được nơi cần đến. Trên ngọn đồi hướng ra biển kia có bóng dáng một người con gái đang gục mặt khóc trước bia mộ của người con trai tên Long. Nhìn cô gái đó khóc, tim Alan đau ghê gớm. Nó càng đau hơn khi thấy cô khóc vì một tên con trai khác không phải cậu. Những bước chân nặng nề của cậu thả xuống nền cỏ xanh mượt. Cây cỏ cũng vì sức nặng của bước chân đó mà ngã rộp. Đứng lặng quan sát người con gái đó một lúc lâu, cậu mới lên tiếng gọi
– Layla!_Nghe có người gọi tên mình, Layla lập tức quay lại. Ngạc nhiên là từ để diễn tả trạng thái của nhỏ bây giờ
– Sao cậu lại ở đây?
– Cậu hãy quên Long và sống vì tương lai đi. Đó chẳng phải là điều Long mong muốn sao?_Alan dùng ánh mắt đau buồn nói với nhỏ
– Long, anh ấy…anh ấy…hix huhuhu_Nhỏ nhìn bức ảnh người con trai trên bia mộ rồi lại khóc. Sao ông trời lại nỡ đưa anh rời xa thế gian, rời xa bạn bè, rời xa nhỏ như thế? Biết làm thế nào đây? Suốt 2 năm trời nhỏ cứ oán hận anh, căm ghét anh. Sao anh có thể làm thế với nhỏ? Sao lại ra đi mà không nói với nhỏ lời nào?
– Anh ơi, hix, huhuhu. Sao anh không nói với em lời nào? Sao vậy chứ? Sao lại làm em cảm thấy tội lỗi thế này?_Layla khóc nấc lên. Tay thì không ngừng đập xuống đất. Alan thấy thế lập tức ôm chầm lấy nhỏ, dùng tay cậu giữ chặt lấy tay nhỏ để nhỏ không tự làm thương bản thân nữa
– Layla, tớ xin cậu đấy! Cậu đừng gây thương tích cho bản thân như thế!
– Hix, anh ấy yêu tớ như thế vậy mà tớ đã hiểu lầm anh ấy, tớ đã oán hận anh ấy biết nhường nào! Cậu nói đi tớ phải làm sao đây?_Trong vòng tay của Alan,
Layla khóc mãi không ngừng. Nhìn nhỏ như thế, tim cậu đau lắm, đau như có ngàn mũi kim đâm vào vậy. Không tự chủ được bản thân, Alan liền xoay mặt Layla lại và dùng môi mình phủ lên cánh môi mỏng của nhỏ. Nhỏ lập tức im bặt ngay. Bao nhiêu tiếng khóc đều bị nhỏ nuốt trôi vào bụng cả rồi. Sau một lúc ngỡ ngàng, cuối cùng nhỏ cũng đã định thần lại. Nhỏ dùng sức đẩy Alan ra nhưng đẩy thế nào Alan cũng không nhúc nhích. Nhỏ bất lực để Alan hôn mình như thế. Alan hôn nhỏ đến nỗi môi nhỏ muốn sưng lên luôn. Khi môi cậu vừa rời khỏi môi nhỏ thì một cái tát đau thấu trời xanh giáng xuống mặt Alan. Nhưng cậu không hề thấy đau vì tim cậu giờ đây càng đau hơn
– Cậu làm gì vậy hả?_Layla tức giận trừng mắt nhìn Alan
– Cậu ích kỉ lắm!
– Sao?
– Cậu có biết khi cậu đau khổ vì người khác thì tim tớ đau thế nào không? Nó như sắp nổ tung vậy. Tất cả đều vì cậu đấy! Cậu biết tớ yêu cậu thế mà cậu lại thờ ơ với tớ. Nếu không thích tớ thì chỉ cần nói tớ không thích thì xong thôi mà. Sao lại dày vò tớ như thế? Cậu cảm thấy có lỗi với Long vậy còn tớ, cậu có thấy có lỗi với tớ không? Cậu có bao giờ quay đầu lại nhìn tớ đâu. Vậy sao tớ vẫn yêu cậu nhỉ? Sao cứ phải đau vì cậu thế này? Đã đến lúc tớ từ bỏ rồi, tớ không nên ép cậu yêu tớ_Alan mệt mỏi đứng dậy. Đúng! Cậu không nên mong đợi bất cứ thứ gì. Layla yêu cậu? Chỉ là suy nghĩ của những người ngoài cuộc thôi! Nhưng Alan đâu biết rằng suy nghĩ và cái nhìn của người ngoài cuộc bao giờ cũng nhạy bén hơn người trong cuộc. Nhìn theo bóng dáng đau khổ, đơn độc của Alan, bỗng dưng Layla bật khóc lên. Nhỏ đã làm tổn thương một người-người rất quan trọng với nhỏ. Alan nói đúng, trước giờ nhỏ chưa bao giờ quay lại nhìn Alan dù chỉ một lần dù biết rằng con tim mình đang hướng về phía đó. Trong tình yêu, con tim và lí trí luôn là hai lối đi trái nhau mà. Nhỏ quay sang nhìn Long lần cuối rồi nở một nụ cười thật tươi
– Cảm ơn anh vì đã yêu em đến như vậy. Đã đến lúc em bắt lấy cánh tay khác rồi phải không anh? Em sẽ sống thật tốt. Em sẽ sống cho cả phần của anh nữa. Hẹn gặp lại anh nhé! Tình yêu đầu của em_Nhỏ hôn lên tấm ảnh trên bia mộ rồi đuổi theo bóng dáng đơn độc kia
– Alan! Alan!_Layla chới với gọi nhưng có người làm ra vẻ không nghe tiếp tục bước đi.
– Hix, đừng…đừng bỏ em…ở đây mà!_Nhỏ chạy thật nhanh đến bên Alan rồi vòng tay ôm cậu từ phía sau. Bóng dáng cao lớn đang di chuyển bỗng đứng khựng lại. Hơ, Em? Thật khó tin
– Buông ra đi, tớ không muốn ép buộc cậu_Alan gỡ những ngón tay của Layla ra, nhưng càng gỡ nhỏ càng giữ chặt hơn
– Không phải ép buộc, là em tự nguyện
– Sao?
– Em yêu anh, Alan à!_Thật ngoài sức tưởng tượng của cậu. Cuối cùng cậu cũng nhận được đáp án mong muốn rồi. Kìm nén mọi cảm xúc đang trào dâng trong lòng, Cậu quay người lại nhìn Layla
– Em nói thật chứ?_Layla bẽn lẽn gật đầu
– Không phải thương hại chứ?
– Không phải!
– Vậy còn Long?
– Anh ấy là một kỉ niệm đẹp của em. Chẳng phải anh bảo em quên đi sao? Sao còn nhắc lại?_Nhắc đến cái tên đó, trong lòng Layla lại dâng lên một nỗi buồn khó tả
– Còn Mars? Em không yêu cậu ta chứ? Anh thấy hai người thân thiết quá mức cần thiết_Alan nhướng mày hỏi nhỏ. Nghĩ đến cảnh tượng Alan ghen với Mars thì nhỏ phải bật cười. Alan nhìn nhỏ khó hiểu
– Gì vậy? Sao lại cười?
– Em nghĩ không nên giấu anh bất cứ điều gì nên em nói cho anh nghe một chuyện nhưng anh không được nói với bất kì ai đấy.
– Chuyện gì mà có vẻ quan trọng thế?_Layla ghé sát tai Alan
– Mars thật ra là Lallie đấy!
– Cái…cái gì? Sao…Sao lại có chuyện đó?_Alan la lên. Chuyện này với cậu thật sự rất khó tin
– Chuyện này nếu lộ ra có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của Mars nên anh phải kín miệng đấy. Anh không được nói với ai kể cả Ailen
– Nguy hiểm đến tính mạng sao?
– Nó là con bạn em trân trọng nhất. Em không cho phép điều gì xảy đến với nó đâu. Anh phải hứa với em
– Được rồi
Hai người lên xe rồi hạnh phúc lái xe về lại thành phố. Cái gì đã qua thì nên cho qua đi. Hãy giữ những kỉ niệm đẹp đẽ đã có và bắt đầu cuộc đời mới. Cứ sống mãi với quá khứ thì chẳng làm nên chuyện gì. Con đường phía trước đang rộng mở chào đón chúng ta mà. Hãy bắt lấy một bàn tay khác và làm lại từ đầu. Đôi khi người quan trọng đang ở bên cạnh bạn mà bạn không hề nhận ra hoặc do bạn không chịu chấp nhận sự hiện diện của người đó mà thôi! Hãy nhìn lại một lần! Có thể hạnh phúc đang ở phía sau bạn.
1 couple rồi nhé!
Chương 15: Couple 2
Sau khi rời khỏi Sweet, hai đứa nhóc kéo nhau đến bar. Trong căn phòng víp chỉ có hai người. Một cậu nhóc thì cứ ngồi uống rượu. Không biết cậu nhóc đó đã uống bao nhiêu chai nữa. Vô số vỏ chai rỗng rơi lăn lóc trên sàn. Còn cô nhóc thì cứ ngồi đó mà thở dài than ngắn, lâu lâu lại hé miệng ngăn cản cậu nhóc nhưng chẳng được gì. Nhìn thấy cậu nhóc như thế, cô nhóc bực kinh khủng. Bảo nhỏ đi cùng cậu là để ngắm cậu như thế này sao? Tức giận vì bị lơ, cô nhóc đập bàn đứng lên
– Cậu cứ ngồi đó uống đi, tớ về
– Laysi, Đừng đi
– Vậy cậu bảo tớ ở lại đây làm gì? Cậu chỉ biết uống rượu thôi có ngó ngàng gì tớ đâu. Tớ có khác gì tảng đá chứ!_Laysi phụng phịu giận dỗi
– Xin lỗi!_Rin rũ mặt xuống. Bây giờ cậu rất muốn có người ở lại cùng cậu tâm sự. Cậu đang rất rất buồn, Laysi có hiểu điều đó không? Nhìn vẻ mặt ủ dột đó của Rin, Laysi thở hắt một hơi rồi ngồi xuống
– Buồn thì cứ nói ra đi, đừng có giấu trong lòng rồi làm bộ dạng này nữa!
– Tớ…có lỗi với anh Long! Tớ…tớ đã hận anh ấy, đã phớt lờ mọi chuyện về anh ấy! Tớ…_Giọng Rin ngày càng ngắt quảng và yếu ớt hơn. Nỗi đau đang dằn xé tâm can cậu. Laysi nhìn Rin như thế cũng đau lắm! Từ lúc quen biết đến giờ Rin luôn là người bên cạnh nhỏ. Trong lớp nhỏ cũng chỉ có mình Rin là người bạn thật sự. Rin luôn là người bảo vệ nhỏ khi không có nó bên cạnh. Lúc trước nhỏ lệ thuộc vào nó rất nhiều nhưng bây giờ thì không còn nữa vì nhỏ đã có Rin. Nhỏ cũng đâu có ngốc đến nỗi không nhận ra sự thay đổi của mình. Nhỏ biết rõ con tim mình đang rung động và biết rõ mình đang hướng về ai. Laysi tiến đến gần Rin hơn rồi vòng tay ôm lấy cậu nhóc
– Anh ấy không trách cậu đâu. Là do cậu không biết thôi mà. Có câu: Người không biết không có tội. Cậu đừng tự trách như thế!
Rin không nói gì chỉ vòng tay ôm chặt lấy Laysi. Nhờ có nhỏ mà nỗi buồn của cậu cũng vơi đi một phần. Một lúc sau, khi đã tỉnh táo hẳn cả hai mới buông nhau ra. Mặt ai cũng đỏ như trái gấc. Tim cả hai thì cứ như trống thúc mạnh trong ngực
– Tớ ra ngoài lấy thuốc giải rượu cho cậu_Laysi ngượng ngùng nói rồi bỏ đi
– Cảm ơn!_Khi Laysi đã quay lưng lại với mình, cậu nhóc mới đủ can đảm nhìn nhỏ. Cậu nhóc nhìn theo nhỏ cho đến khi nhỏ khuất dần sau cánh cửa mới thôi!
– Thật sự cảm ơn cậu!
Đã hơn 10’ rồi sao Laysi vẫn chưa quay lại nhỉ? Rin ngồi trong phòng mà nóng ruột vô cùng. Rồi cánh cửa phòng cũng mở. Rin cứ tưởng Laysi đã quay lại nhưng không phải, là một cậu nhóc. Cậu ta hối hả chạy lại chỗ Rin
– Anh Rin, cô nhóc đi cùng anh đang bị đám Hắc Bang lôi đi kìa
– Cái gì?_Rin như nhảy dựng lên. Laysi bảo đi lấy nước mà sao lại bị đám HB đó lôi đi. Rin lập tức chạy đi với tâm trạng lo lắng không yên. Vừa mở cánh cửa ra thì đập vào mắt cậu nhóc là cảnh tượng Laysi đang bị hai tên con trai kéo đi một cách thô bạo. Ngay lúc đó, hỏa khí trong Rin bốc lên ngùn ngụt. Cậu nhóc như con hổ dữ lao về phía 2 tên đó. Chỉ với một cú đấm, cả hai tên đều ngã sõng soài ra đất
– Cậu không sao chứ?_Rin lo lắng hỏi Laysi. Còn Laysi thì nước mắt lưng tròng mà bám vào Rin
– Tớ sợ!
– Yên tâm đi, có tớ đây rồi!
– Oh, Chiến thần tốc độ của Devil làm gì ở đây và sao lại gây chuyện với HB bọn tôi?_một trong hai tên bị đánh cười cợt Rin
– Ai cho mày cái quyền động vào cô gái của tao?_Dứt lời Rin lại tặng thêm cho tên đó một đấm nữa. Còn Laysi thì đang bất động. Rin vừa bảo nhỏ là cô gái của cậu sao? Nhỏ có nghe nhầm không?
– Cái thằng này láo_Tên đó định xông lên đánh Rin nhưng có một tên đã ngăn lại
– Anh à, nhịn đi. Đó là Rin của Devil đấy. Nếu gây sự với cậu ta ngày mai bang chúng ta sẽ bị san bằng ngay
– Mày chờ đó_Tên đó hậm hực bỏ đi
– Cậu không sao chứ?_Rin vẫn không ngừng lo lắng cho Laysi
– Không…không sao! Rin, tớ muốn về
– Ừ._Rin kéo tay Laysi đi. Có lẽ nhỏ đã rất hoảng
– Tớ xin lỗi.Tớ không nên đưa cậu đến đây_Rin xụ mặt xuống trông dễ thương cực. Laysi nhìn cậu nhóc cười cười rồi đi đến chiếc ghế đá bên vệ đường ngồi xuống
– Tớ nhát lắm đúng không?_Laysi cười chua chát_Trước giờ tớ luôn lệ thuộc vào anh. Đi đâu tớ cũng có anh bên cạnh nên tớ chưa bao giờ gặp phải mấy chuyện như thế này. Có lẽ tớ sẽ mãi như thế._Nhỏ nói rồi gục mặt xuống mà khóc.
Nhìn Laysi như thế, Rin đau lòng lắm. Vừa rồi cậu nhóc còn đau khổ vì chuyện của Long nhưng bây giờ thì chuyện đó đã bị cậu lãng quên đi mất rồi. Chuyện cậu quan tâm bây giờ là làm thế nào để Laysi vui lên. Cô bạn hay cười hay nói của cậu đâu mất rồi. Từ ngày gặp Laysi, cậu nhóc nhận ra mình cười ngày càng nhiều hơn. Khi Laysi buồn, cậu cũng buồn. Khi Laysi gặp nguy hiểm, cậu nhóc là người lo lắng đầu tiên. Vậy điều đó nói lên cái gì? Chỉ có một đáp án cho câu trả lời này mà thôi. Rin đã yêu Laysi rồi. Cậu nhóc biết chứ nhưng cậu nhóc không thể chấp nhận được. Cậu và Laysi có kết cục không? Laysi là cháu gái của lão Thịnh-kẻ đã hại chết ba mẹ nó và cũng là kẻ thù của ba mẹ cậu mà. Cậu phải làm sao đây? Biết đi theo hướng nào đây? Lí trí hay tình cảm?
Và cuối cùng còn tim cậu nhóc không dằn lại được nữa. Sau này có xảy ra chuyện gì thì để sau rồi tính. Bây giờ cậu chỉ biết phải sống thật với lòng mình thôi!
– Ba mẹ, chị Lallie, em xin lỗi!_Dứt suy nghĩ của mình cậu dang đôi tay rộng lớn của mình ra ôm lấy Laysi
– Đừng khóc mà. Con gái mạnh mẽ không phải luôn là chuyện tốt đâu. Sau này cậu không cần lệ thuộc vào anh Mars nữa đâu. Tớ sẽ ở bên cạnh bảo vệ cậu mà.
Lời Rin vừa nói ra làm Laysi ngơ ngác. Cô nhóc chưa tiêu hóa được những lời Rin nói. Ý cậu nhóc là sao? Nước mắt nhỏ bây giờ cũng chẳng thể rơi được nói. Nói tóm lại, mọi cơ quan trong cơ thể nhỏ đang ngừng hoạt động. Cả tim cũng như ngừng đập luôn. Laysi ngơ ngác không nói lời nào làm cho không khí trở nên ngượng ngập vô cùng. Mặt Rin bây giờ đã đỏ hơn trái cà chua rồi. Cậu lí nhí gọi Laysi
– Laysi, cậu nói gì đi chứ!
– Ơ!_Hồn nhỏ bây giờ mới chịu về với xác. Mặt nhỏ nóng rang. Toàn thân cũng vậy. Nhỏ phải nói gì bây giờ?_Cậu vừa nói gì thế?
– Hả? Cậu không nghe tớ nói gì sao?
– Ừ._Nói vậy thôi chứ nhỏ nghe chứ. Nhưng nhỏ chẳng biết nói gì cả
– Tớ…tớ sẽ bảo vệ cậu. Cậu hãy ở bên cạnh tớ nha!_Rin nắm chặt lấy bờ vai của Laysi rồi nói. Mắt cậu xoáy sâu vào mắt nhỏ
– Ý cậu là sao? Tớ không hiểu! (Trời! Hiểu rồi mà còn làm bộ)
– Tớ muốn cậu làm bạn gái tớ! Được chứ?_Rin thẳng thắn nói. Laysi vẫn chưa nhận được đáp án mong muốn nên tiếp tục hỏi
– Tại sao?
– Hở?_Rin ngơ ngác. Yêu mà cũng có lí do sao? Nhìn Rin nghệch mặt ra như thế, Laysi bật cười. Trêu cậu đúng là thú vui_Sao cậu lại muốn tớ làm bạn gái của cậu, trên đời này đâu thiếu gì con gái đâu
– Nhưng trên đời này chỉ có một Phạm Thiên Hương để tớ yêu mà thôi!
– Ơ!_Lần này lại đến Laysi đơ người ra. Nhỏ không thể ngờ Rin lại hỏi như vậy
– Thế nào? Làm bạn gái tớ được chứ?_Rin rất mong đợi vào câu trả lời của nhỏ. Laysi nhìn Rin hồi lâu rồi gật đầu. Hạnh phúc đã đến với nhỏ rồi
Chương 16: Đi chơi cùng hắn
Sau khi rời khỏi Sweet, hắn liền lôi nó đi chơi. Công viên trò chơi thẳng tiến nào. Hắn dắt nó đến chỗ con moto của mình. Hắn leo lên xe rồi đến lượt nó. Hắn rồ ga lên rồi quay sang nó đang ngồi phía sau mình
– Em là siêu nhân hả?
– Sao?_Nó không hiểu hắn đang nói gì cả
– Đi xe moto mà em không vịn vào thì coi chừng mặt hôn đường đấy
– Vịn? Đâu có chỗ nào đâu mà vịn_Nó nhìn quanh xe hắn nhưng không tìm thấy chỗ nào để vịn cả. Vịn vào đâu bây giờ?
– Eo anh nè!_(Hix, anh có eo không mà bảo chị ấy vịn) Nó lập tức đỏ bừng mặt mày. Đây là lần thứ hai nó đi moto và là lần đầu tiên được một người chở đi bằng moto đấy! Làm sao mà nó ôm eo hắn được chứ!
– Em không đi nữa!_Nó toan bỏ xuống xe nhưng đã bị hắn níu tay lại
– Em ngượng sao? Con trai cả mà
– Ai ngượng chứ?_Nó dẫu môi cãi lại
– Không ngượng thì ôm đi.
– Ôm thì ôm_Nói rồi nó vòng tay ôm eo hắn. Cả người nó bắt đầu nóng lên. Mặt nó thì không khác gì trái cà chua chín cả. Nó thì vậy, còn hắn thì đang vui vô cùng. Được người mình thích ôm thì ai không vui cơ chứ? Nhìn bản mặt hắn bây giờ tí ta tí tởn kinh khủng. Rồi hắn phóng xe đi. Hắn chạy xe ghê lắm! Cả xe lớn cũng phải thua tốc độ của hắn luôn, không những thế còn bị hắn bỏ một đoạn xa ấy chứ! Nó ngồi sau còn phải ngợp nói chi ai. Với nó tốc độ này thì không còn gì xa lạ nữa cả, nhưng nó không an tâm khi hắn chở như thế. Hay nói cách khác mạng sống của nó đang phó mặc vào bàn tay của hắn. Khi lái xe thì nó thấy rất bình thường nhưng khi được chở thì tim nó cứ như trống thúc mạnh trọng ngực. Gió tạt qua mặt nó làm nó rát cả mặt. Nó đâu có ngu gì mà trưng cái bộ mặt ra cho gió tạt vào chứ! Nó nép người vào lưng hắn, tiện thể dựa đầu vào lưng hắn mà thản nhiên ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Nó cứ mặc hắn muốn lướt thế nào thì lướt, nó không chứng kiến quang cảnh xe cộ phía trước thì không có gì phải sợ cả
– Lưng anh ấy rộng thật!_Nó suy nghĩ. Ở bên hắn nó cảm thấy rất an toàn. Hắn còn có thể làm nó vui nữa. Thật sự ở bên hắn, nó không còn là nó nữa. Nó mong thời gian hạnh phúc này hãy dừng lại để nó có thể tận hưởng mãi cảm xúc khó quên này mãi mãi.
Bọn nó mất đến 30’ để đi đến khu vui chơi. Thường thì với tốc độ của hắn chỉ cần 5’ là đến nơi thôi. Nguyên do ở đâu vậy nhỉ? Tất cả đều do hắn bày trò thôi! Đường thẳng không đi mà thích đi đường vòng. Hắn cũng chỉ muốn kéo dài thời gian ở bên nó ấy mà.
Đứng trước cửa khu vui chơi, nó nhìn khắp nơi. Biết chơi cái gì đây? Đang mải suy ngẫm tìm trò chơi thì nó bị hắn lôi đi. Hắn kéo nó đến khu Boling.
– Anh biết chơi không?
– Biết chứ! Đừng xem thường anh nha!
– Anh chơi đi rồi nói_Thấy vẻ mặt không tin của nó, hắn đi đến cầm lấy một quả bóng, nhắm và ném. Không biết hắn cố tình hay sơ ý mà hắn không chịu rút tay ra khỏi quả bóng. Kết quả là, bóng lăn mang theo hắn luôn. Mặt hắn đáp đất một cách tuyệt đẹp. Nó lo lắng chạy ngay đến bên hắn mà hỏi han
– Anh không sao chứ?_Hắn ngước mặt lên nhìn nó. Trên khuôn mặt của hắn và đặc biệt nơi mũi của hắn, một dòng máu đỏ đang từ từ chảy xuống.
– Máu…máu! Mũi anh chảy máu rồi kìa!_nó la lên. Lập tức hắn đưa tay lên mũi mình. Mặt hắn bắt đầu trở nên méo mó
– Ôi, sao vậy nè! Hix._Nhìn bộ mặt trẻ con của hắn lúc này, nó không thể nhịn cười được nữa. Nó bật cười khanh khách
– Em cười rồi!_Hắn vừa bịt mũi mình vừa nói.
– Là anh cố ý sao?
– Thành công đấy chứ!
– Hì. Anh mau đi rửa mặt đi. Sao lại làm cái trò ngốc nghếch đó chứ?_Nó dìu hắn đứng lên rồi đẩy hắn vào nhà vệ sinh. Quả thật hắn rất biết cách làm nó cười. Sau khi hắn ra, cả hai lại đi chơi thêm nhiều trò khác nữa. Rồi hắn đưa nó về nhà.
– Tới nhà rồi, em vào đi
– Vâng! Anh về cẩn thận_Nó vẫy tay chào hắn rồi bước vào nhà. Hắn vẫn đứng đó nhìn nó cho đến khi nó khuất sau cánh cổng mới ra về. Hôm nay hắn và nó đã có một ngày thật vui và sau này cũng sẽ vậy. Tối hôm đó, khi nó chuẩn bị đi ngủ thì
– Chúc em ngủ ngon!_Đó là dòng tin nhắn của hắn. Nó khẽ cười rồi cũng chúc lại hắn.
Chương 17: Cô em không ruột thịt của hắn
Sáng hôm sau nó vui vẻ đến trường. Chiếc xe còn cách trường 10m nó đã nhìn thấy bóng dáng của hắn. Hắn đang đứng trước cổng trường, có vẻ như hắn đang chờ ai đó. Rồi bỗng một con nhỏ từ đâu bay tới bám víu lấy cổ hắn. Hắn cũng chẳng thèm đẩy con nhỏ đó ra. Nó nhìn cảnh tượng đó bỗng dưng thấy khó chịu trong lòng. Bước xuống xe, nó đi một nước vào lớp chẳng thèm để ý đến hắn. Nhưng hắn không thể nào không thấy nó. Hắn lập tức đuổi theo nó
– Này, sao em lại lơ anh?_Hắn ngây thơ hỏi._Có biết anh đã chờ em lâu lắm không?
– Sao lại chờ em? Mà sao anh lại bỏ bạn gái mình mà đi theo em?_Nó vẫn hướng về phía trước mà đi
– Bạn gái anh? Ai?
– Con nhỏ đó đấy! hai người tình tứ thế mà!_Nó chỉ tay về phía con nhỏ lúc nãy. Con nhỏ đó đang hậm hực mà nhìn nó. Vì vừa nhìn thấy nó, hắn đã nhẫn tâm đẩy nhỏ ra để đuổi theo nó mà.
– À, đó là bạn lúc nhỏ của anh. Anh coi cô ấy như em gái vậy.
– Anh giải thích cho em làm gì? Em có quan tâm đâu!_nói thì là vậy nhưng nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi.
– Vậy mà mình cứ tưởng là bạn gái. Mà mình đang suy nghĩ cái gì vậy?_Nó lắc đầu lia lịa rồi đi vào lớp. Con nhỏ đó là học sinh mới của lớp nó. Con nhỏ đó cứ thấy hắn là bám mãi không rời. Nhưng hắn có thèm để ý đến nhỏ đâu. Trong mắt hắn bây giờ chỉ có một người là nó thôi. Cũng vì thế mà nó đã có thêm kẻ thù rồi. Con nhỏ cứ nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn hoài à. Muốn nhìn thì cứ nhìn, nó không cấm đâu. Rồi một ngày nữa cũng trôi qua. Cũng đã nhiều ngày nó không gặp anh nó rồi. Không biết anh nó bây giờ thế nào nữa. Nằm ườn ở nhà một hồi, nó bật dậy rồi đi xuống nhà
– Ông cháu đâu ạ?_Nó hỏi cô giúp việc
– Ông đã đi đâu đó từ sáng sớm rồi thưa cậu!
– Còn Laysi đâu ạ?
– Cô chủ đã đi đâu rồi thưa cậu
– Chắc lại điu theo bạn trai rồi chứ gì! Từ khi có bạn trai thì nó không thèm ngó ngàng gì tới thằng anh này nữa rồi_Nó phàn nàn
– Cô chủ cũng lớn rồi mà. Cậu đâu cần phải quản chặt như thế!
– Vâng. Cô đi làm việc của mình đi ạ!_Nói rồi nó lại quay lưng lên phòng
– Lão ta đi đâu vậy ta? Còn đi từ rất sớm nữa chứ!_Nghĩ rồi nó lôi máy tính ra. Chỉ vài phút nó đã vô hiệu hóa mọi camera trong nhà rồi lẻn vào phòng lão ta
– Mình đoán không sai mà! Hợp đồng này khá quan trọng đây! Còn cả thông tư vận chuyển vũ khí nữa chứ! Kì này tôi cho ông chết! Coi ông xoay xở ra sao?_Nó nở nụ cười nửa miệng rồi bắt đầu thao tác trên máy tính. Nó gửi tất cả dữ liệu trong máy tính của lão sang cho ba nuôi mình rồi thả vi rút vào máy lão. Chỉ vài phút sau, máy của lão sẽ có tên trong sọt rác ngay thôi. Nó nhếch môi rồi rời khỏi phòng. Có vẻ dạo này nó hay ra ngoài quá nên lão ta đã cắt người theo dõi nó. Vậy thì nó nên ở nhà ngủ thì tốt hơn. Nó quay trở lại phòng mình rồi đánh một giấc ngon lành