– Hồ Tây thì có cá biển làm sao được? Cậu Never Give Up nó vừa thôi.
– Sao lại không có? Nó bơi từ biển theo dòng nước vào đây không được hả? – tôi bặm môi gân cổ.
– Thật không còn gì để nói. Từ cấp 1 đến giờ cậu làm gì trong giờ địa lý? Không hiểu cậu làm sao mà thi qua được.
– Thì môn địa trước giờ tôi toàn giở sách lúc kiểm tra mà! Học làm gì?
– Thế cậu chép thì cũng phải biết nó viết gì chứ!
– Cậu bị điên à? Thấy chỗ nào trả lời cho câu hỏi thì chép. Quan tâm nó viết cái gì làm quái gì?
– Đắng lòng nữ sinh chuyên toán. – hắn lắc đầu ngao ngán. – Cậu có biết nước từ sông hồ chảy ra biển?
Ờ nhỉ? Sao tôi ngu thế nhỉ? Dẫu biết rằng tôi học ngu địa nhưng mà cái này đến trẻ con còn biết nữa là. Cũng tại tôi nhất thời ngu si. Người ta bảo khôn ba năm dại một giờ. Nhưng mà tôi cũng đâu dễ dàng chịu thua như thế?
– Thế cá thì không có quyền bơi ngược dòng chắc? – tôi vẫn cố cãi cùn.
– Chịu cậu luôn rồi. Cứ cho là cậu đúng đi. – cuối cùng hắn cũng phải chịu thua. Lúc gần về đến nhà tôi, tôi cất tiếng hỏi đểu:
– Hôm nay vui nhỉ?
– Cậu thì vui rồi.
– Hôm nay hết hạn hợp đồng. Tôi phải tận dụng chứ! Mấy khi được như thế…. Này! Dừng! Qua nhà tôi rồi. – tên này hôm nay bị làm sao thế? Đi quá mất một đoạn.
– Quên mất. – cậu ta quay xe dừng đúng cổng nhà tôi. Tôi vừa xuống xe thì mẹ từ trong nhà đi ra.
– Hai đứa vừa đi chơi về đấy hả? Vào nhà chơi đi cháu!! – mẹ tôi niềm nở. Con gái là tôi đây mà không hỏi gì.
Hoàng Vũ khá biết cách nói chuyện. Cậu ta cũng biết khen mẹ tôi khéo tay trang trí nhà, có mắt thẩm mĩ này nọ. Khỏi nói, mẹ tôi cười tít cả mắt và hôm nay cũng kiên quyết mời cậu ta ở lại ăn cơm. Không thể tin được là cậu ta đồng ý. Hôm nay da mặt cậu ta dày hơn thì phải. Tôi khều tay cậu ta nói nhỏ:
– Cậu điên à? Ở đây làm gì? Về đi!!!
– 17h27′. – cậu ta vẫn dửng dưng mặc kệ đầu tôi đang bốc khói.
Đến cả bố tôi cũng bị tên đó “mê hoặc”. Cậu ta bàn chuyện bóng đá, thời sự, kinh tế…gì gì đó cùng bố tôi có vẻ khá sôi nổi. Đồ ăn cơm nhà lo chuyện thế giới. *tôi nói tên đó chứ không phải bố tôi đâu nha*. Hắn cũng biết lắm thứ phết nhỉ. Có khi ở nhà hay hóng hớt Hoàng Dương nói chuyện với bố ý mà.
Cả bữa ăn mẹ cứ hỏi chuyện với gắp thức ăn cho Hoàng Vũ. Bố cũng thỉnh thoảng nói mấy cái về bóng đá, tình hình chính trị thế giới gì gì đó với cậu ta. Tôi bị bơ luôn rồi ~T_T~
– Anh Vũ! Chị Di nhà em ham ăn như lợn, ngủ nhiều như heo. Lại đanh đá độc ác. Tật xấu thì nhiều còn tốt đẹp thì chẳng có. Sao anh lại có thể thích chị ấy. – cái thằng mất nết này. Dám nói tôi như thế.
– Cái thằng này!! Muốn chết hả? – tôi tức đến nuốt không trôi cơm.
– Anh thấy chưa? Chị em với nhau mà hơi tí chị ấy lại dọa giết em đấy! – thằng này không cần phải cố tỏ vẻ đáng thương.
– Cháu kệ nó. Thằng bé này vốn thích đùa ấy mà – mẹ tôi quay sang hắn cười cười.
Lúc ra về, hắn lấy làm đắc trí chọc tức tôi.
– Tôi không ngờ cậu lại có lắm tật xấu như vậy đấy.
– Kệ tôi. Liên quan gì đến cậu.
Hắn không nói gì, chỉ cười xong về. Tôi gọi với theo:
– Đi đứng cho cẩn thận. Tối rồi đấy!!!
– Lo cho tôi à? – cậu ta dừng xe quay lại nhìn tôi.
– Đừng có ATSM. Tôi chỉ sợ cậu làm hại người ta thôi. – tôi đóng cổng vào nhà.
Mình dạo này đúng là điên mà!!!!!
Chương 8: Thà chuyển trường còn hơn…
Hôm nay là thứ hai, trong tà áo dài trắng, hôm nay tâm trạng tôi có vẻ khá tốt. Vừa bước ra khỏi cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy Hoàng Vũ chờ ở cổng.
– Sao cậu lại ở đây?
– Đón cậu đi học. – hắn tỉnh bơ.
– … – tôi nhướn mày không hiểu.
– Còn gần 3 tiếng nữa mới hết 7 ngày.
Sao tôi lại có thể quên nhỉ. Mà mặc áo dài hợp với đi xe đạp hơn đi xe bus thì phải. Tôi có cảm giác hình như hôm nay tôi xinh hơn bình thường *tự sướng chút*.
Hôm nay lớp tôi bị làm sao ý. Lúc tôi với Hoàng Vũ vào lớp mọi người cứ nhìn nhìn như vật thể lạ xong thì thầm gì đó với nhau. Tôi không thích điều này chút nào.
– Kiểm tra 15′. Các em lấy giấy ra làm bài – trời ơi. Tôi ghét môn văn.
– Này. Có bút không tôi mượn, bút tôi hết mực rồi. – tên Vũ nài nỉ.
– Tôi có 2 cái bút. Một cái còn mực tôi phải viết, một cái cũng hết mực. Cậu muốn mượn không? – thấy cậu ta cắn môi lo lắng, dù sao tôi cũng là một người tốt bụng nên giúp cậu ta một lần vây – Đùa đấy! Này. – tôi đưa cho cậu ta mượn một cái bút.
Cậu ta cũng thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười nhận lấy. Tuy là dân toán nhưng do năng lực trảm phong của tôi cũng khá tốt nên bài kiểm tra văn diễn ra khá suôn sẻ.
– 9h38′. Hết giờ. – sau một hồi mải mê ngắm đồng hồ, cậu ta quay sang tôi phán.
– Giờ gì? Bị điên à?
– Từ giờ tôi chính thức được tự do. Cậu không có quyền ra lệnh cho tôi nữa.
– Thì sao? Who care? – giả vờ không quan tâm vậy thôi chứ thực ra tôi đang tiếc vì mất đi kẻ tôi tớ như hắn lắm luôn.
Giờ toán… Tôi loay hoay tìm thước kẻ mãi mà không thấy, chắc để ở nhà rồi. Đúng là đoảng mà. Đành mượn của tên Vũ vậy. Dù gì lúc nãy tôi cũng cho cậu ta mượn bút rồi còn gì.
– Cho tôi mượn thước kẻ, tôi để quên ở nhà rồi.
– Cái thước nào cơ? – lại giả ngơ kìa. Ghétttttt.
– Thước của cậu ý. – tôi kiên nhẫn.
– Tôi có nhiều thước lắm. Cậu muốn mượn cái nào?
– Cái nào mà chẳng được.
– Không thế được. Thước của tôi được đánh số để tiện quản lý. Cậu muốn mượn số mấy? – cái tên dở hơi xơi cám lợn này. Phiền phức thế không biết.
– Số 4 đi.
– Số đó không may mắn nên tôi không đánh số.
– Thì số 5! – tôi chọn bừa.
– Tôi không đánh số lẻ.
– Vậy số 2 thì sao? – tôi bắt đầu sắp mất kiên nhẫn.
– Tôi không mang cái số 2.
– Thế cậu còn cái nào nữa? – bực rồi nha.
– Không có. – hắn tỉnh bơ.
– Cậu bị rảnh à? Đồ thần kinh!!! – khóe miệng tôi giật giật. Tức sắp phát điên rồi.
– Đùa đấy! Này – hắn chìa thước kẻ ra trước mặt tôi, cái mặt thì nhe nhe nhởn nhởn.
Gì thế? Thích bắt chước phong cách của chị Di à? Được lắm! Hãy đợi đấy tên đáng ghét!!!!! Đang nạp năng lượng trong canteen với con Chi thì tôi thấy mọi người có vẻ nhốn nháo ùa đi đâu đó.
– Ê mày! Thấy bảo có đánh nhau kìa, đi xem đi – con Chi toe toét cười.
– Con khùng! Người ta đánh nhau mà mày vui thế hả? – tôi cốc đầu nó.
– Mày chưa nghe câu “Thấy đánh nhau phải hô hào cổ vũ” hả? – con Chi phản bác.
– Con điên!!
Nói vậy thôi chứ tôi cũng cùng nó đi cổ vũ. Tôi có cái tật tò mò bỏ mãi không được. Không thể tin vào mắt mình. Nhân vật chính trong sự kiện trọng đại lần này lại là Hoàng Vũ. Tôi thấy cậu ta đang tức giận túm cổ áo đấm túi bụi một tên nào đó. Chưa bao giờ tôi thấy cậu ta tức giận như thế. Tôi toan chạy ra ngăn thì giám thị đến. Đương nhiên là cậu ta được mời lên văn phòng uống trà rồi. Cái tên này bị gì thế không biết. Nghe loáng thoáng mọi người bàn tán với nhau tôi cũng lờ mờ hiểu. Chuyện là cái tên kia thấy Hoàng Vũ thì ngứa mồm ra đả kích vài câu về vụ giới tính. Tên Vũ đã cảnh cáo nhưng tên kia vẫn cố cày. Xong lại còn nói to với mọi người xung quanh: “Mọi người ra mà xem hotgay trường mình này”. Và rồi… Như thế đấy! Vụ này hình như do tôi gián tiếp thì phải. Nhưng mà tôi có bảo cậu ta đánh người đâu? Suy cho cùng thì… Lâu lắm rồi làm việc xấu mới day dứt lương tâm như thế này. Tôi lên phòng giáo viên, nghe thấy tiếng vọng ra từ cửa:
– Trong việc này cả hai cùng có lỗi nhưng lỗi của Hoàng Vũ nặng hơn là đánh nhau trong trường học vì Lê Kiên không hề phản kháng. Hoàng Vũ! Em sẽ bị khiển trách trước toàn trường và mời phụ huynh đến.
– Em không có lỗi. Tất cả là tại cậu ta. – tiếng Hoàng Vũ.
– Chính vì do em bị Lê Kiên đả kích nên đã xử phạt nhẹ. Em còn muốn như thế nào nữa.
– Em thà chuyển trường còn hơn. – tên này ngáo đá thật đấy. Cậu ta có vẻ thích thách thức giáo viên nhỉ.
Vụ này có vẻ căng. Sự việc cũng khá nghiêm trọng. Tôi phải làm thế nào đây??
Cuối giờ, tôi chờ cậu ta ở cổng. Nhìn thấy cậu Hoàng Vũ từ xa tôi đã vẫy vẫy. Trời nắng thế mà cậu ta cũng bị quáng gà à? Không thấy thấy tôi sao? Cậu ta định đi thẳng thì tôi chạy đến kéo lại:
– Cậu không nhìn thấy tôi à?
– Có. Thì sao? – cậu ta quay mặt đi chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.
– Thôi mà! Chẳng phải tôi đã xin lỗi rồi à? Tôi tưởng vụ đấy qua rồi chứ? Cậu cũng bỏ qua rồi mà!
– … – hắn vẫn dửng dưng như trước.
– Nàyyyy… – tôi bước đến trước mặt cậu ta kéo kéo tay áo nài nỉ.
– Đùa cậu tí thôi…Sao? Có muốn tôi đưa về không. Đằng nào cũng tiện đường. – cậu ta cười cười.
– Được thế thì còn gì bằng.
Có thật cậu ta không để bụng không? Hay là có âm mưu gì khác? Lại còn tốt bụng đột xuất chở tôi về nữa. Tôi nghĩ là mình phải đề phòng tên này mới được. Nhưng mà suy cho cùng thì hình như…hình như thôi nhá…một phần…nhỏ xíu thôi nhá…là do tôi thì phải. Hic
Chương 9: Xa cách
Hôm nay tôi thấy Hoàng Vũ đến lớp với cái mặt rất chi là… Nhà cậu ta có ai chết à? Đến chỗ vứt phịch cặp lên bàn xong ngồi gục mặt xuống bàn.
– Bị làm sao thế? Bồ đá à?
– Cậu không nói chuyện tử tế với tôi được một lần à? – cậu ta mệt mỏi đáp.
– Ừ thì… Bạn Hoàng Vũ thân mến! Chuyện gì khiến bạn phải sầu não như vậy. Cậu làm tớ rất lo cho cậu đấy! – tôi nói bằng cái giọng mà chính tôi cũng còn phải nổi da gà.
– Thôi! Cậu cứ như lúc trước đi. Cậu đừng có thế làm tôi sợ cậu đấy!
– Thế cậu bị làm sao? Nói nhiều tốn nước bọt quá đấy!
– Tôi phải đi Pháp du học. – tên Vũ thở dài.
– Cậu đùa tôi đấy à? Chẳng vui chút nào.
– Là thật. Tôi cũng không muốn nhưng mà bị ép.
– THẬT Á? Sao tự dưng lại… – giọng tôi nhỏ dần rồi im hẳn. Bỗng thấy buồn buồn. Hắn đi rồi, ai cãi nhau với tôi?
– Hôm qua, tôi bị mời phụ huynh lên. Bố mẹ tôi từ đầu đã muốn tôi sang Pháp cùng Hoàng Dương nhưng tôi không chịu nên đành thôi. Nhưng vụ hôm qua cộng với thái độ không chịu nhận lỗi nên bây giờ dù có muốn hay không tôi cũng phải sang bên đó. Haizz… – cậu ta lại thở dài.
– Xin lỗi! Cũng tại tôi…
– Cho dù không có vụ đó thì bố mẹ tôi cũng sẽ tìm cách bắt tôi đi thôi. – cậu ta ngắt lời tôi.
Không khí giữa tôi và cậu ta thật kì lạ, chẳng ai nói với ai câu nào.
Chiều nay, tôi không muốn làm con heo lười nữa nên ngồi đọc sách trên xích đu ở sân. Sân nhà tôi có khá nhiều cây cảnh nên ngồi ở đây rất mát lại dễ chịu. Đang thả hồn theo gió mây vu vơ hát thì bỗng tôi nghe thấy cái chất giọng đáng ghét của ai đó:
– Ê!!! Hôm nay không làm lợn nữa à? – tôi quay ra thấy cậu ta đang ngồi trên xe đạp nhe nhởn.
– Cậu bảo ai làm lợn cơ? Muốn chết à? – tôi trợn mắt, bặm môi.
– Sống chết của tôi không cần cậu lo. Đi chơi không???
– … – ngạc nhiên chưa? Tôi có nghe nhầm không vậy?
– Không đi à? Thế thôi vậy…
– Có có! Chờ tôi tí! Cấm đi mất đấy!!! – tôi chạy như bay lên phòng thay quần áo. Gì chứ đi chơi thì đâu thể từ chối. Ở nhà mãi tự kỉ mất.
Ngồi ở bờ hồ ăn kem, gió thổi mát hết cả mặt.
– Di! – theo phản xạ tôi quay sang. Hơi bất ngờ vì trước giờ cậu ta đâu có gọi tôi tử tế. Toàn là “này”, “nè”, “ê”….
– Há? Làm sao?
-… Cậu…không sợ tôi bỏ độc vào kem à? – tên này bị điên à? Hỏi linh tinh cái gì vậy?
– Tôi biết cậu ghét tôi nhưng mà cậu trình gì mà đòi hạ độc được tôi? Shiii…
– Thực ra… Tôi không ghét cậu đâu. – tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên. Tên này mê sản à?
– Thì sao? Tôi vẫn cứ ghét cậu. – tôi vẫn tỉnh bơ ăn kem.
– Vậy …tôi đi chắc cậu vui lắm hả?
– Không. Cậu đi rồi còn ai để cho tôi hành hạ nữa.
– Khi tôi sang bên đó, tôi với cậu vẫn giữ liên lạc chứ? Được không?
– Đương nhiên. Có người bạn như cậu cũng rất tốt mà.
– Nhớ đấy!…- cậu ta bỗng nhiên chuyển chủ đề, giọng trầm hẳn đi – Thực ra tôi vốn ít bạn. Từ bé đã thích làm đại ca nên hay bắt nạt bạn cùng lớp. Lên cấp hai tôi “bỏ nghề” nhưng cái bản tính của tôi vốn tự cao với cả như cậu hay nói thì là chảnh. Cái danh đại ca từ Tiểu học khiến mọi người “ôm thù quá khứ”. Tôi có một người bạn thân nhưng cậu ta đã đi du học thỉnh thoảng mới về nước. Còn lại tôi chẳng chơi thân được với ai cả, họ không thật lòng, chỉ là vì muốn tôi nhắc trong giờ kiểm tra. Tôi không cần những mối quan hệ như thế. Đầu năm học, khi mọi người cố bắt chuyện với tôi, có lẽ do đơn độc lâu rồi nên tôi cảm thấy như thế thật phiền phức. Tại cậu lúc đấy thái độ quá nên tôi muốn dạy cậu một bài học. Dù gì tôi cũng là một cao thủ cờ caro, không ngờ lại bị thua cậu thảm hại 0-3. Lúc đầu tôi cũng bực mình, nhưng dần dần cũng đã quen với sự hành hạ của cậu.
– Thế à? Còn tôi thì cũng quen dần với việc hành hạ cậu haha… – bỗng thấy mình thật vô duyên, tôi gãi đầu cười gượng – Hì. Muộn rồi, về đi.
Về đến cổng nhà tôi. Tôi xuống xe, ngập ngừng:
– Bao giờ cậu đi?
– Ngày mai. – cậu ta nói mắt nhìn xa xăm.
– Mai luôn á? Gì mà nhanh vậy?
– Bố mẹ tôi đã chuẩn bị thủ tục, giấy tờ,…từ trước, chỉ chờ cơ hội để bắt tôi sang đó.
– À…ừm… Thôi, cậu về nhá!… Tạm biệt!!! Nhớ online facebook thường xuyên nhá!!!
Nói xong tôi chạy thẳng vào nhà luôn, chẳng quay lại nhìn nữa. Tôi sợ…mà cũng chẳng biết sợ gì. Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy cậu ta đi.
Chương 10: Tôi sẽ chết?
Mấy hôm nay thật chán. Ngồi một mình một bàn cũng rộng thật nhưng tôi cứ thấy thiếu thiếu. Không biết tên Vũ giờ như thế nào nhỉ. Tôi chợt nhớ về lúc trước.
– Đừng có chiếm chỗ. Cậu ngồi 2/3 bàn luôn rồi đấy. – tên Vũ đang ghi bài miệng lầm bầm.
– Làm như tôi thích ngồi gần cậu lắm không bằng.
– Biết đâu được đấy.
– Bớt ảo chút đi.
– Biết đâu cậu bị tôi thu hút nên cứ thích ngồi gần tôi thì sao.
– Thử nuốt một cục nam châm xem. Biết đâu thu hút được tôi thật.
…….
– Này! sao cậu lúc nào cũng chiếm chỗ thế? – tên Vũ khó chịu
-… – tôi giả vờ không nghe.
– Này! Tôi đang nói với cậu đấy!
– Vũ! Cậu đang nói chuyện với ai thế? Lớp này đâu có ai tên là Này đâu? Hay cậu bị ảo giác? Chết thật!! – tôi chép miệng lắc đầu.
– Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!
– Ô! Tôi đổi tên thành Này từ bao giờ thế nhỉ? Sao tôi cũng không biết? – tôi tiếp tục giả nai.
– Há? Cái gì cơ? Tôi chọc cậu bao giờ? Nãy giờ tôi còn chưa chạm vào cậu nữa nhá!
– Đừng có giả ngu!!!
– Ế ế! Tuy tôi thông minh nhưng chưa bao giờ có chuyện giả ngu nhá! Chỉ có đứa ngu thì mới làm như thế và… nghĩ ra được chuyện như thế.
– Cậu nói tôi? ><”
– Yes! Ah…nhầm nhầm…tôi có nói là cậu đâu? Đừng có mà có tật giật mình.
—————–______———————
– Phạm Băng Di! Lên bảng giải cho tôi bài này! – tiếng thầy vật lý.
Đang tâm hồn treo ngược cành cây thì bị gọi lên bảng. Tôi vốn không được giỏi môn này cho lắm, lại không nghe giảng nãy giờ nên đứng cầm phấn ngắm bảng một lúc cũng không làm được.
– Trong giờ của tôi em không chịu nghe giảng mà làm cái gì thế? Bài này chỉ áp dụng công thức tôi cho ghi lúc nãy là ra mà cũng không làm được. Ra ngoài lớp cho tôi! – thầy tức giận.
Nãy giờ có nghe giảng đâu mà biết công thức cái gì??? Đứng ngoài hành lang thật là khó chịu. Lần trước có tên Vũ ra ngoài cùng còn bây giờ phải đứng một mình. Tâm trạng tôi bây giờ không hề tốt chút nàoooo.
Trước đây tôi luôn gây sự với hắn tại thấy hắn rất đáng ghét. Lúc nào cũng tỏ ra sang chảnh. Nhiều lúc chỉ muốn hắn biến đi cho khuất mắt nhưng mà sao bây giờ hắn biến thật thì…. Tôi lúc nào cũng vậy, bản thân luôn mâu thuẫn. Mà cái tên này cũng hay thật đấy! Chẳng phải nói sẽ giữ liên lạc sao? Sao đã mấy hôm rồi mà không gọi cho tôi lấy một cuộc điện thoại?
Buổi tối khi chuẩn bị đi ngủ, tôi có điện thoại, là một số nước ngoài. Tôi đâu có ai họ hàng bên nước ngoài đâu nhỉ? Hay là….hihi…
– Alo. Ai đấy ạ?
– Lần đầu tiên tôi thấy cậu lễ phép với tôi như vậy đấy! – cái giọng đểu giả này chỉ có thể là tên Vũ đó thôi.
– Hoàng Vũ?
– Không tôi thì ai?
– He he. Cậu thế nào rồi?
– Vẫn chưa chết.
– Tiếc thật.
– Còn cậu thì sao?
– Tôi á? Đương nhiên là trên cả tốt. Không có cậu tôi được ngồi một mình một bàn nhá! Không bị ai chọc tức nhá! Vui lắmmmm!!
……
Cứ thế, cuộc sống của tôi lại trở về bình thường. Sáng đi học, chiều ngủ nướng có hôm rủ nhau đi chơi với con Chi. Tối về học bài, lướt web, chat face với tên nguyên-bạn-cùng-bàn. Cuộc sống có vẻ đa màu sắc. Tuy tên Vũ đi có làm tôi hơi buồn vì mất đi người để gây chuyện nhưng mà tôi cũng chẳng vì thế mà buồn lâu. Tôi được cái vui đâu chầu đấy nên thích nghi khá nhanh. Cứ như chẳng có gì xảy ra vậy.
Thấm thoát đã một năm học trôi qua. Hè, tôi và gia đình đi biển. Sau mấy tiếng thì gia đình tôi đến nơi. Tên Vũ gọi điện khi tôi vừa đến phòng. Từ khi cậu ta đi, chúng tôi vẫn luôn giữ liên lạc. Cậu ta thường lắng nghe tôi kể chuyện vui, chuyện buồn của tôi rồi đơm vài ba câu kích bác.
– Alo. Vũ à? Tôi mới tới nơi. Cậu căn giờ chuẩn thật đấy! – tôi hớn hở nói rồi thả người xuống giường. Thật thoải mái.
– Đi xa mệt không?
– Mệt. Hôm nay lại còn quan tâm hỏi han tôi cơ à?
– Vậy thôi! Tôi cúp máy đây. Cậu nghỉ đi.
Xong cậu ta tắt máy luôn. Cái tên khùng này! Bị thừa tiền điện thoại à? Gọi điện thoại mà chỉ hỏi mỗi thế thôi sao?
Sau khi cố kéo thằng Gia Bảo mãi mà nó không chịu dậy, bố mẹ thì cũng bảo mệt nên tôi đi tắm biển một mình. Sóng ở Sầm Sơn to thật. Tôi không biết bơi mà lại ra xa bờ tại chủ quan có phao, dám ra chỗ nước ngang cổ. Tôi tuột tay khỏi phao, chiếc phao bị sóng đánh ra xa còn tôi cũng không thể đứng vững, ngày càng bị xa bờ. Tôi chới với vùng vẫy kêu cứu rồi bị chìm xuống nước. Tôi không thể thở được. Nước trang vào cổ họng khiến tôi ngộp thờ. Tôi cảm thấy bất lực. Tôi sẽ chết sao? Những dòng ký ức từ bé tới lớn tua lại trong đầu tôi như một thước phim. Bố mẹ, con xin lỗi…
Chương 11: Tôi đã gặp Mưa trong một chiều mưa
Vừa từ trung tâm ngoại ngữ ra tôi bị mắc mưa. Đành đứng luôn ở cửa chờ mưa tạnh rồi về. Cuộc đời tôi như thể gắn với mưa vậy. Từ bé tôi đã rất thích mưa. Lớn lên thì đỡ hơn tại…10 lần thì 9 lần tôi không mang ô. Có hai cậu bạn tầm tuổi tôi đi ngang qua. Tôi nhìn theo, thấy trai đẹp là tôi cứ bị vậy đấy. Rõ khổ. Bỗng một trong hai người quay lại nhìn tôi. Tôi vội quay mặt đi, ngại quá! Chắc cậu ta biết tôi nhìn đây mà. Ngạc nhiên hơn là cậu ta đi về phía tôi rồi đưa cho tôi chiếc ô xanh dương.
– Cho cậu mượn.
-… – tôi ngạc nhiên và nghi ngờ không biết cậu ta nói thật hay trêu tôi.
– Cầm lấy đi chứ. – cậu ta dúi vào tay tôi rồi che đầu chạy đến chỗ người bạn che chung ô.
– Nhưng…. – tôi chưa kịp hỏi gì đã thấy cậu ta đi xa rồi.
– Vũ ơi! Sao tao lại có thằng bạn dại gái như mày cơ chứ! – tôi chỉ kịp nghe tiếng cậu bạn kia từ xa.
Tôi khẽ mỉm cười. Thì ra cậu ta tên là Vũ nhưng ngoài điều ấy ra tôi chẳng biết gì về cậu ta cả. Làm sao để trả lại ô đây? Cậu ta cũng thật tốt bụng, dám cho người chẳng quen biết như tôi mượn ô. Tôi đã gặp Mưa trong một chiều mưa…
Nắng từ cửa sổ chiếu vào làm tôi cảm thấy chói mắt tỉnh dậy. Sao chỗ này trắng toát vậy? Nhìn như bệnh viện thế này? Tôi nhớ đêm qua còn ở trong phòng cơ mà? Có tiếng mở cửa.
– Ah chị Di! Chị tỉnh lại rồi à? Bố mẹ ơi! Chị Di tỉnh rồi này!
– …Gia…Bảo?? – chẳng nhẽ thằng em tôi sau một đêm mà lớn như thế này rồi á?
– Đương nhiên là em rồi! Chị bị làm sao vậy? *mặt ngu*.
– Sao… Chị lại ở đây?..- tôi nhướn mày khó hiểu.
– Chị không nhớ gì à? Chị tắm biển suýt chết đuối may có người cứu kịp thời. Chị hôn mê mấy ngày nay làm bố mẹ rất lo đấy!
– Cái…cái gì cơ? Em đang nói cái gì vậy? Chị không hiểu.