*Renggggggg* – tiếng chuông báo thức làm nó ôm đầu bực mình, nó quẩy đạp lăn lộn đến nỗi rớt cái oạch xuốg giường.
– ahhhhhh mới có 5h45, tại cái tên đáng chết đó mà nó phải dậy sớm hơn mọi ngày, vệ sinh cá nhân xong nó ngái ngủ đi xuốg bếp hâm nóng lại hai hộp cơm.
– Xong! – nó bỏ hai hộp cơm vào một cái bọc xinh xinh rồi ngắm nghía, nó cũng đảm đang lắm chứ bộ.
Nó hăm hở chạy ra mở cổng đợi anh nó xuống rồi đi luôn.
“brừm brừm”- tiếng mô tô quen thuộc vang đến tai nó.
– Nam!- nó chạy lại hăm hở.
– sao bà nói dối tui chuyện cái thằng Tuấn Anh gì đó là anh bà?- Nam có vẻ không vui.
– ờ thì… tui… thật ra tui không muốn dính dáng gì tới hắn đâu, nhưng mà tình thế éo le nên tui không muốn ông cũng bị dính vào vụ này.. ờ.. hắn ta thật sự đáng sợ lắm đó.. – nó giải thích với vẻ mặt tội lỗi làm Nam phì cười.
– ngốc quá! tui là con trai mà, chẳng sợ lại sợ đụng độ- Nam cười làm nó nhẹ lòng.
– ừ đụng độ cho cố zô đi rồi nằm viện – nó cười cợt.
– À mà quên, ông lên trường trước đi, tui đi với anh tui được rồi, anh tui khó tính lắm. – nó phẩy phẩy tay.
– lần này là anh nào nữa đây- Nam nghi ngờ.
– muốn chết không! tui cũng có anh chứ bộ!- nó dơ tay doạ đánh.
– vâng vâng, em đi đây!-Nam vờ chạy trốn.
Anh nó cũng vừa dắt xe ra nên nó chạy lại vờ như vừa tập thể dục.
– dậy sớm vậy- anh nó cười.
– hì em mà- nó vênh mặt.
Tới trường rồi….
Xe anh nó gần vào tới cổng trường thì nó phát hiện ra hắn đang đứng dựa vào một chiếc lamboghini màu đỏ giơ tay chào nó rất lịch thiệp, tụi còn gái cứ la hét ầm ĩ móc điện thoại ra mà chụp lấy chụp để. Còn nó, nó quay mặt đi chỗ khác tránh mặt hắn không thương tiếc cứ như chẳng hề quen biết.
– nè! – hắn trỏ tay về phía nó giận dữ rồi phá bỏ cái dáng vẻ hào hoa kia đi mà thay vào đó một dáng vẻ tức giận cứ như trẻ con làm nó bất giác phì cười.
Anh nó rõ ràng nãy giờ chẳng thoải mái gì nhưng vẫn cố giữ im lặng.
– em lên lớp nhé- nó vẫy tay chào anh nó.
– ừ!- đôi mắt anh nó thoáng buồn.
Nó lên đến lớp, hắn đã đứng chờ tự bao giờ, vừa thấy hắn nó lập tức quay lưng 180 độ bỏ đi ngay.
-Nè!!! – hắn chạy tới quoàng tay qua cổ nó từ đằng sau kéo về phía mình.
* hự* – nó mất bĩnh tĩnh đục vào bục hắn làm hắn quỳ thụp xuốg ôm bụng.
– anh.. anh đau lắm hả?- thấy mình đã quá đáng cộng thêm những ánh mắt hình viên đạn của lũ con gái gần đó khiến nó cảm thấy hơi có lỗi.
– không sao..- hắn vờ ôm bụng, nó đỡ hắn dậy.
* chót* – hắn bất chợt hôn vào má nó rồi bỏ chạy mà cười như thằng dở người.
– nè… nè…!!- giọng nó yếu ớt từ đằng sau, nó đã đứng hình… 1…2…3 – ôi giời ơi!! nụ hôn đầu đời của tôi!!!!! sao lại là tên đó cướp mất chứ!!!- nó giậm giựt bước vào lớp ngồi phịch vào chỗ.
– ui mama mia ơi- My bị nó làm cho giật mình.
– hế lô ê ri bó đì- Nam vừa đến lớp liền nham nhở chào hỏi hai đứa nó, đoạn chạy lại chỗ nó vì nhận ra bộ mặt đỏ bừng của nó.
– sốt à?- Nam đặt tay lên chán nó.
– aishhhhh…. -nó giậm giựt úp mặt xuốg bàn.
My ra dấu cho Nam là đừng làm phiền nó lúc này nếu không muốn bị nó tạt cho một trận cuồng phong nên cu cậu ngoan ngoãn trở về chỗ.
– My nè! …à mà thôi! – nó tự nhiên bật dậy túm lấy My làm My giật nãy mình.
– hì hì hì- Nam nhe răng chồm ra trước cười với nó nhưng bị nó liếc cho một cái cháy xém lông này nên cu cậu tắt ngay cái nụ cười nham nhở đó đi mà ngoan ngoan ngồi khoanh tay lại kiểm điểm.
Chưa yên ắng được bao lâu thì bỗng rầm rộ lên vì bóng dáng cậu con trai đẹp như mộng kia lại xuất hiện- là hắn.
– anh anh!- nó lắp bắp chỉ về phía hắn.
– lấy giùm anh cọng lông mi trong mắt ra đi em yêu, đau quá!- hắn đuổi một tên ngồi bàn trên ra ngồi ịch vào rồi chống cằm quay sát vào mặt nó mà chỏ vào mắt mình. Thảo nào từ lúc bước vào lớp nó tới giờ mắt phải hắn cứ nhắm tịt lại như đang nháy mắt vậy.
– anh anh!! – nó giật giật khoé môi, sống đến ngần này tuổi nó mới gặp người trơ trẻn như vậy – anh muốn chết hả? Anh cũng có tay mà !!tự lấy ra đi!- nó hét làm hắn giật nãy mình.
– nhưng mà… trời ơi cái bụng tôi…. còn mắt nữa……aoo uiii.. đau quá.. anh đã cố gắng nhịn đau xuốg tới đây rồi mà em không mảy may thương tình gì sao gì sao?- giọng hắn chuyển từ nhõng nhẽo sang hăm doạ.
– anh thật là… – nó hết cách đành phải xuốg nước- đâu? mở mắt ra coi??- nó chăm chú tìm cái cọng lông mi đáng ghét đó. Thật ra thì làm gì có cọng lông mi nào rớt vào mắt hắn, chỉ có nó thôi, nhìn nó ngây thơ tìm cọng lông mi, hắn bất giác nhìn nó chăm chú, đây là lần đầu tiên hắn ngắm một đứa con gái gần tới vậy, nó là người con gái duy nhất mà hắn muốn ngắm nhìn mãi, bất giác hắn nở một nụ cười.
– anh lừa tôi!- nó đỏ mặt nhận ra nụ cười của hắn.
– khi nào?- hắn cười nham nhở.
– Đủ rồi!!! – Nam căm giận tiến về phía hắn, nãy cậu giờ đã hiểu được ánh mắt đó của hắn dành cho nó có nghĩa là gì, cậu thật sự muốn lôi hắn ra đập cho một trận.
Hai thằng con trai nhìn mau xẹt điện, nó thật sự bị làm cho rối trí mà nhất thời khồn biết làm gì.
Ê! NHỎ TÓC BÍM
Tác giả: Miri2409
Chương 8
Ads Không khí đang im lặng đến đáng sợ thì sự xuất hiện của một người làm xung quanh trở nên ồn ã hơn.
– hai cậu có tư cách gì mà theo đuổi Linh chứ?- là anh nó, anh nó bị tụi bạn lôi đến chỗ đang bị bu đông nghẹt như kiến nên tình cờ chứng kiến toàn bộ sự việc.
Mọi ánh nhìn dồn về phía anh nó.
– vậy anh có tư cách gì? anh trai có thể theo đuổi em gái sao? tôi hoàn toàn có thể nhận ra ánh mắt của anh đối với Linh là có ý gì!- Hắn nhếch mép.
– tôi không phải anh ruột của Linh!- anh nó đã mất bình tĩnh.
– mấy người quá đáng lắm!- Mắt nó đã rớm lệ mà bỏ đi.
– Linh!- gần như ba con người kia kêu tên nó.
– đừng! cứ để nó một mình! đây là lúc nó cần yên tĩnh để suy nghĩ!- My ngăn ba thằng con trai đang đằng đằng sát khí kia lại, bọn họ hất cho nhau anh mắt như muốn đốt cháy đối phương rồi mỗi người một ngả.
Đã đến giờ vào học, vẫn không thấy nó đâu, cứ mỗi lần giáo viên hỏi tới nó là My viện cớ nó nằm ở phòng Y tế.
** reng rengg*- tiếng chuông báo ra chơi vang lên, Nam phóng vụt ra đi tìm nó, dĩ nhiên cả hắn và anh nó cũng chẳng ngoại lệ.
…Tại sân thượng…
* cộp cộp cộp * – nó nghe thấy tiếng bước chân nên nép mình chốn sau bồn nước.
– ra đây đi! Em nghĩ cô trốn được anh ở chỗ anh hay chốn sao? quên giấu hộp cơm kìa- nói đến đây hắn phụt cười.
– đồ đáng ghét!- nó nói với giọng ngèn ngẹn.
– ra đây đi!- miệng hắn nói nhưng chính hắn lại tiến lại sau bồn nước, nó ngồi đó, hai mắt sưng đỏ làm hắn chợt nhói, bất giác, hắn kéo tay nó về phía mình, đặt lên môi nó một nụ hôn, ban đầu nó cố gắng chống cự nhưng không hiểu tại sao tự nhiên nó cảm thấy mình cứ buông lỏng dần, không lẽ nó thích hắn? Nghĩ đến đó nó đỏ mặt đẩy hắn ra.
– đồ đáng ghét! – không nói thêm đc lời nào nó ngồi thụp xuống khóc.
– xin lỗi, xin lỗi mà…. anh…anh không cố ý..- hắn cũng ngồi thụp xuống giỗ dành nó, nó vẫn không chịu nín.
– haizz… đồ mít ướt!- hắn cúi sát lại mặt nó mà mắng.
– ai mít ướt chứ!- nó bất chợt ngước mặt dậy phản pháo thì bắt gặp mặt hắn đang ở rất gần mặt nó, nó bất giác đỏ mặt lùi lại sau.
– em thích anh?- hắn mỉm cười khi thấy mặt nó đỏ lên như cà chua chín.
– không!- nó quay mặt đi chỗ khác.
– không lẽ em thích cái thằng Nam gì đó- hắn hơi nhíu mày.
– không!!- nó nhấn mạnh.
– vậy… vậy em.. em thích tên Huy đó sao? – hắn hơi mất bình tĩnh.
-…- nó không trả lời mà tay nó chợt chỉ xuống đất vẽ vẽ một cách vô định.
– haizz… đói quá!- hắn chợt đút tay vào túi đi về phía 2 hộp cơm đặt trên bàn.
– đừng có ăn hộp có cá! hộp đó là của con mèo mà!- nó dụi mắt gắt.
– ngốc! anh đùa vậy mà cũng tin à? con mèo đó không ăn cơm đâu! nó chỉ ăn thức ăn tổng hợp thôi-hắn trỏ tay về bịch thức ăn cho mèo.
– anh quá đáng thật! có biết hôm qua tôi làm cực lắm không hả?- nó gắt.
– đói không?- hắn hỏi ngược lại nó.
– đưa tôi hộp xanh! – nó cũng đói rồi nên không cần lòng tự trọng nữa làm hắn phụt cười.
– Tên Huy đó thực sự không phải là anh ruột em sao?- hắn nhìn lên trời hỏi bâng quơ.
– ừm.. anh ấy được ba mẹ tôi nhận nuôi khi tôi lên 5 tuổi. – nó cũg đáp nhỏ.
– vậy là tên đó đã ở bên em 11 năm rồi sao?- hắn thở dài, vẻ mặt có chút đau khổ rồi quay qua nhìn nó.
– ừm..- nó nói trong cổ họng.
– được! từ nay anh quyết giành lại em! nửa quảng đời còn lại của em là thuộc về anh! – hắn quyết tâm.
– ahhh…. đã gần 6 giờ rồi sao?!!???- nó không nghe thấy câu nói đó của hắn mà chỉ hét lên như con điên.
– haizzz… – hắn cười khổ.
*cộp cộp* – tiếng bước chân vội vã tiến lên sân thượng- nó hơi giật mình nép ra sau hắn.
– đại.. đại ca cặp.. cặp- một tên con trai thở hổn hển chìa cái cặp đến phía hắn.
– cặp của tôi mà!- nó giằng lấy.
– đi!- hắn không giải thích gì mà ngoắc nó, nó cũng ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau hắn.
– đi nhanh lên đồ rùa! sao anh lại thích một nhỏ chân ngắn như em chứ!- hắn cười nó.
– xớ! chân anh ngắn như tui đi rồi hẵng nói chuyện nhá! – nó khúc khích làm hắn cũng phụt cười, nhưng nụ cười đó chợt vụt tắt, xa xa có hai con người, một Nam, một Nữ, họ đang.. đang hôn..- là anh nó và Yến. Nó thất thần khựng bước.
– đừng có nhìn!- hắn quay lưng lại chắn trước mặt nó, thân hình cao lớn của hắn che đi mọi thứ trước mắt nó, nước mắt, nước mắt nó lại trực trào, nó chớp mắt liên hồi buộc thứ chất lỏng đó trào ngược vào trong, hắn chợt nhói mà ôm lấy nó, rất chặt! cứ như hắn sợ nó sẽ đau, sẽ khóc.
– đi thôi!- mặt hắn đã đỏ tía lên kéo tay nó đi, nó cúi mặt xuống đi theo hắn.
– đừng có khóc! nếu em muốn anh có thể làm tên đó biến mất khỏi tầm mắt em!- hắn dừng bước lay vai nó.
– đừng! Tôi có là gì của anh ấy đâu, chẳng phải làm vậy sẽ nực cười lắm sao- nó ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên.
– đi thôi! anh sẽ khiến em quên tên đó!- hắn nắm chặt lấy tay nó.
– đi đâu?- nó ngơ ngác.
– em sẽ thích! – hắn nháy mắt hứa hẹn.
Tại nhà xe của giáo viên…
– nè sao lại vào nhà xe giáo viên?- nó kéo áo hắn.
– chứ em muốn đậu con xe này ở nhà xe học sinh á?- hắn trỏ tay vào chiếc lamboghini sáng bóng. chưa để nó kịp phản ứng hắn lôi gọn nó lên xe rồi phóng đi, nó nhắm tịt mắt níu áo hắn.
* 20 phút sau*
– khu vui chơi sao?- nó nhảy tưng tưng rồi co giò chạy về phía trò xe điện đụng.
– nè coi chừng lạc đó, phải nắm tay lại như vầy nè!- hắn chộp lấy tay nó.
– xớ anh nghĩ tui là con nít hả?- nó hếch mũi.
– vậy lỡ có lạc thì “người lớn” tự về nhá!- hắn nham nhở.
– ơ…ưm- nó chợt nhớ ra túi mình không còn lấy một xu dính túi, nó đỏ mặt để im cho hắn nắm tay mình, hình như mặt hắn cũng ửng đỏ lên rồi, hắn cũng có mặt đáng yêu vậy sao – nó nghĩ thầm. Hai đứa nó quần nát cả khu trò chơi.
– ơ, cáp treo..- nó ngẩn ra ngước cổ lên khi phát hiện ra cái cáp treo.
– đi thử không- hắn lôi nó đi.
Trong cáp treo nó như bị tăng động, hết chạy qua đây nhòm lại nhảy qua kia ngắm trong cái buồng được quây quanh bằng kính của cáp treo.
– tết tóc không? kiểu mới nhé! đẹp cực! – hắn chợt nắm nhẹ lấy một bím tóc nó.
– ừa ừa!! – nó ngoan ngoan xoay lưng lại cho hắn tết tóc,….. “sao nó bỗng thấy quen thuộc quá, cảm giác này, đã gặp ở đâu rồi nhỉ?”-nó cố lục lại trí nhớ…..”cái kiểu tết tóc vụng về này, đôi bàn tay lúng túng này…”
– cậu… cậu nhóc trong lớp học võ – nó bất giác thành lời.
– giờ mới nhận ra sao?- hắn cười nhẹ, đôi bàn tay to vựng vàng vẫn vụng về cố cột lọn tóc nó lại….
*******
Số phận thật kì lạ… nó đẩy con người ta lại với nhau rồi lại ương nghạnh tách họ ra. Một ngày nào đó nó lại khiến họ chạm mặt nhau mà không cho họ lấy một lí do.
– bây giờ đã là mấy giờ rồi hả?- anh nó khoanh tay đứng trước cửa tra hỏi khi vừa thấy nó lén lút đi vào nhà.
– hơn 8h … – nó cúi gầm mặt, mắt nó hơi cay, sống mũi nó dợn lên từng đợt ương bướng không nghe theo chủ.
– em đã đi đâu? với ai mà giờ nãy mới về?- anh nó tiếp tục tra hỏi.
– anh bận rộn như vậy không cần quan tâm đến em đâu!- nó ngước mặt lên cười nhạt rồi bỏ đi.
– em nói vậy là ý gì?- anh nó vội nắm lấy tay nó kéo lại.
– bỏ em ra! em mệt rồi!-nó hơi nhăn mặt.
-…. – anh nó lặng đi, đôi bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nó cho đến khi nó vùng ra, đau thật đấy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nó hất tay anh ra, nó không cần anh nữa sao? hay là anh chưa đủ tốt để bảo vệ nó? Hay….. hay là nó đã có ai đó tốt hơn để thay thế anh?- nghĩ đến đây anh nó chợt tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nó, thứ chất lỏng đáng ghét kia đã trào lên khoé mắt và chỉ trực tuôn rơi, khóc ư? ngay cả khi mất đi ba mẹ anh cũng không khóc, vậy mà vì nó mà sắp rơi nước mắt ư? anh nó khẽ đứng trước cửa phòng nó, ngồi phịch xuống tựa lưng vào cửa, để mặc cho thứ chất lỏng mặn chát kia chảy xuống, bên trong căn phòng đó, cũng có một người đang đứng tựa lưng vào cửa cố ngăn những tiếng nấc, hai con người chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng ngỡ sao quá xa….
**********
Rengggggg- tiếng đồng hồ đáng ghét lại làm nó bừng tỉnh, khỉ thật, hôm qua nó khóc đến mệt lả đi mà ngủ ngay cánh cửa, 5h45? nó chợt thở dài, nó quên cài lại báo thức, VSCN xong nó thực sự không muốn đi học, đi học với đôi mắt sưng vù này ư? nhưng nó cũng không đủ can đảm để ở lại lâu hơn một giây nào nữa, nó không muốn giáp mặt anh nó.
*cạch* – nó nhẹ mở cửa.
*phịch*- một người con trai với tấm lưng lớn ngã ra sau, nó theo phản xạ mà đỡ lấy, là anh nó, sao anh nó lại ngủ ở đây? có thứ gì đó lạ lùng vẫn còn vương trên mắt anh nó, nước mắt? Không thể! quá vô lí, nó chưa bao giờ thấy anh nó khóc, anh nó chợt ngả đầu vào lòng nó, khuôn mặt khó chịu ban nãy dãn ra nhẹ nhõm hơn, nó ngắm anh nó thật gần rồi bất giác thấy đau lòng, nó đang làm gì đây? chẳng phải anh nó đã là chàng trai của người ta rồi sao? nó thật quá trơ trẽn, nó nhẹ nhàng kéo cái gối ở đầu giường lại kê đầu anh nó rồi bỏ đi.
Ê! NHỎ TÓC BÍM
Tác giả: Miri2409
Chương 9
Ads – cậu nghĩ cô ấy sẽ để cậu đưa đi sao? đừng có mơ giữa ban ngày!
– vậy anh chắc chắn là cô ấy sẽ theo anh sao? nực cười thật!
Nó chưa mở cổng ra mà đã nghe tiếng ai đó đang cãi nhau.
– Nam! còn anh nữa! hai người làm loạn gì ở đây?-nó trỏ tay về phía hai con người đang lộn xộn như vỡ tổ kia.
– Lên anh/tui chở đi học!-hai người kia đồng thanh rồi hất cho nhau cái lườm nảy lửa.
– không cần! hôm nay tâm trạng tui không tốt!- nó đóng cổng rồi đi thẳng.
– nè nè!! cùng đi đi mà!-Cả hai con người một ô tô một mô tô chạy về phía nó.
– Linh! hụ..hụ …hụ.. – giọng nói quen thuộc làm nó khựng bước, là anh nó, cảm rồi sao? nó quay mặt lại lo lắng rồi bất giác muốn tiến về phía anh nó…
– Huy!! có sao không?- một người con gái chạy về phía anh nó lo lắng sờ tay lên trán, còn ai nữa- Yến- nãy giờ nó không nhận ra có một cô gái đứng ở phía đối diện vẫn đang quan sát cho đến khi thấy bóng dáng anh nó bước ra, nó chợt cười nhạt, nó đang tính làm gì vậy chứ? lo lắng? chăm sóc ư? người ta đã có nhau rồi con gì.
– Linh! lên anh chở đi học….- một giọng nói khàn khàn khiến mọi con mắt đều hướng về phía nó, một cặp mắt bất ngờ nhưng có phần không vui và hai cặp mắt bất an cứ đổ dồn lên nó chờ đợi sự phản ứng của nó.
– anh hai chở chị Yến đi, em đi với Nam! – nó lạnh lùng tiến về phía Nam, ánh mắt Nam ánh lên tia vui mừng của sự chiến thắng để lại sau lưng hai cặp mắt một đau thương, một tức giận.
* véo*- tiếng chiếc siêu xe của hắn vút qua nó và Nam với tốc độ nhanh đến đáng sợ, nó chợt thấy tội lỗi, nó không muốn phạm lỗi với bất cứ ai, chỉ là nó nhất thời không còn đường thoát mà quên mất rằng nó có thể làm tổn thương ai đó.
Bước lên lớp, nó ngồi thừ ra trong sự lo lắng của Nam và My.
– nè nè! mắt sưng lên rồi kìa, bộ hôm qua khóc dữ lắm hả? – My lo lắng cho bộ dạng sầu thảm của nó.
– không có, tại ngủ không được thôi. – nó cười gượng làm My càng lo lắng thêm.
– hôm qua bà chốn ở đâu mà tui tìm muốn điên lên vẫn không thấy vậy? bộ bị ma dấu hả?- Nam cố gắng pha trò.
– tui về nhà trước. – nó cười gượng.
– vui lên nào..vui lên nào..-My nhéo hai má nó hát ngê ngao rồi nháy mắt với Nam.
– tà tanggg… – Nam chợt nhảy bổ ra trước mặt nó với mái tóc được buộc hai bên với hai cái nơ cộng thêm cái lông mày xếch lên và vài cái mụn rùi được vẽ nguệch ngoạc bằng bút lông.
– ha ha ha ha ha…. – nó buộc miệng cười lớn làm mặt Nam và My dãn ra.
Suốt giờ học hôm đó Nam và My hầu như chả học hành gì mà chỉ ngồi pha trò cho nó vui, đến nỗi mà khi bị thầy cô bắt cả ba đứng phạt ngoài cửa lớp vẫn không thôi, ha ha ha ha.. ba đứa nó cười như điên như dại ngoài cửa làm thầy cô cũng phát sợ, có lẽ do trời nóng quá .
Ra chơi, hôm nay đến phiên nó trực thư viện nên cả Nam và My cùng hộ tống nó đi, nó đứng ở quầy trực còn My và Nam diễn kịch câm ở một cái bàn gần đó với toàn những cuốn sách không-liên-quan như kim từ điển và triết học, cứ lâu lâu cả ba đều cố gắng bụm miệng cười để không gây ôn ào, nó bị cô quản thư viện ra hiệu im lặng suốt nên cũng hơi teo.
– tôi cần mượn cuốn này-một giọng nam khá ấm đưa quyển sách về phía nó.
-xong! Bạn nhớ trả sách đúng hạn nhé!- nó ngước mặt lên cười tươi rồi chợt tắt ngấm khi nhận ra hắn.
– anh.. anh…- nó ngập ngừng, nhưng đáp lại nó chỉ là cái quay đi đầy lạnh lùng của hắn, nó chợt thấy khó chịu, nó đã làm gì vậy trời? lẽ ra sáng nay nên tự bắt xe bus đi chứ không nên hành động như vậy, hắn giận rồi sao? cũng phải, hôm qua hắn là người đầu tiên tìm thấy nó và cũng là người giúp nó cảm thấy khá hơn, vậy mà nó lại hành xử với hắn như người xa lạ như vậy. Nó nhìn theo bóng dáng cao lớn của hắn, đây là lần đầu tiên nó thấy hắn thật đẹp, mái tóc hơi hoe đỏ bay nhẹ theo gió, dáng đi dứt khoát nam tính, ah… hôm nay hắn mặc đồng phục…
– trời ơii hot boyy tụi mày ơi!!- không khí im lặng của thư viện bị phá vỡ khi có vài nhỏ nhận ra hắn, rồi theo sau đó là cả đám con gái cứ rần rần mà theo đuôi hắn như thiếu hơi, nó thấy hơi bực, mà sao lại bực chứ? nó nhíu mày cúi xuống để cố bận rộn với cuốn sách trước mặt.
– Linh!! Linh! anh mày đang nằm ở phòng y tế đó, nghe nói ảnh sốt cao lắm! -giọng My vang đến tai nó làm nó thất thần chạy lên phòng y tế, tay chân cứ nó luống cuống lên không làm chủ được nữa..
** phụp** – nó vướng chân vào cạnh bàn xuýt ngã nhào nếu không có bàn tay của hắn chụp tới kéo nó lại, nó quay mặt lại nhìn hắn, vẫn gương mặt lạnh lùng đó, một tay hắn đút vào túi, tay kia vẫn túm lấy nó.
– cảm ơn anh! – nó gỡ nhẹ tay hắn ra rồi lại chạy đi với khuôn mặt lo lắng.
– đến cuối cùng vẫn là vậy!-hắn chợt rụt cánh tay vẫn còn để lơ lửng ở không trung lại buông thỏng, ánh mắt hắn lại lạnh đi, hắn nhận ra lúc này trong mắt nó vẫn chỉ có mình anh nó thôi.
Tại phòng Y tế…
– anh hai! là tại em không tốt! – nó đẩy cả đám con gái đang bu đông nghẹt trước phòng y tế ra rồi lao vào ôm lấy anh nó, nó xót lắm, người anh nó đã nóng ran lên thế này, nếu hôm qua nó không ngang ngược như vậy thì anh nó đâu có mệt lả đi trước cửa phòng nó để rồi ra nông nỗi này, nó quẹt nước mắt.
– không sao mà.. – anh nó nói trong hơi thở rồi quàng lấy nó vỗ nhẹ vai.
** choang…. ** – tiếng kim loại va xuống nền gạch vang lên chói tai – là Yến, Yến đã thấy anh nó ôm lấy nó, nó hơi giật mình choàng dậy thụt lùi lại hai bước rồi ngồi thụp xuống nhặt cái khay nước mà Yến mang vào lên đặt lên bàn.
– chị… chị Yến đừng hiểu lầm! anh ấy chỉ xem em như em gái thôi – nó lắc tay giải thích, sự việc sáng nay cộng thêm bây giờ đủ để Yến thấy nghi ngờ, cảm giác của con gái thường nhạy bén lắm huống hồ Yến còn biết chuyện anh em nó không phải là anh em ruột.
– em nói gì ngộ vậy, chị hiểu mà, tại ban nãy chị chượt tay thôi. – Yến phân bua. Trên giường bệnh, anh nó đã sớm lặng thinh, hai chữ “em gái” của nó như mũi kim châm vào tim anh vậy, đau lắm chứ…
– em đi trước nhé! – cảm thấy không thể ở lại thêm một giây nào nữa nên nó vội vàng bỏ đi.
Trên đường đi nó lại bắt gặp hắn.
– chào! – nó giơ tay mỉm cười, nhưng đáp lại nó là ánh mắt hững hờ lạnh lùng đến thấu xương của hắn, hắn không thèm nhìn nó lấy một cái, cứ vậy mà lướt qua nó như thể nó chỉ là không khí vậy. Nó chợt thấy hụt hẫng, cảm thấy như vừa tuột mất điều gì đó, hắn giận nó thật rồi, à mà có lẽ hắn cũng ghét nó rồi, nó không cam tâm, hắn ghét nó rồi ai sẽ dẫn nó đi công viên khi nó buồn? hắn ghét nó rồi ai sẽ chọc ghẹo nó đến quên khóc? ai sẽ nhào qua lớp nó ăn vạ chỉ vì một cọng lông mi rớt vào mắt?….mọi câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu nó không thôi nhưng cuối cùng nó lại nhận thấy nó thật ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho mình, có lẽ hắn ghét nó là vì vậy, nó thở hắt ra nhìn theo cái bóng dáng cao dong dỏng của hắn khuất dần.
Hôm nay tâm trạng của nó thật tồi tệ, mọi thứ cứ vồ vập lấy nó khiến nó hỗn loạn, anh nó đổ bệnh, hắn thì ghét nó và giờ lại thêm việc tuần sau cả trường sẽ đi du lịch ở phan thiết, trời ơii!!! nó có tâm trạng để đi chơi sao???- nó cứ vò lấy vò để cái đầu tóc đen nhánh được xoã hứng hờ, đến tóc nó còn không có hứng để mà cột chứ nói gì đến đi chơi…
******
Đã mấy ngày rồi hắn không làm phiền nó, cả một tin nhắn chọc ghẹo mà hắn hay nhắn cho nó mỗi ngày cũng mất tăm, sao nó cứ thấy thiếu, thấy hẫng, nó cũng không hiểu được, chỉ biết khi nghe thấy bất cứ ai đó bàn tán về hắn thì nó lập tức dỏng tai lên nghe, nếu ở đâu đó có người hét lên tên hắn thì nó sẽ bất giác ngóng tìm, tim nó sẽ lại đập dồn như đang coi phim ma vậy. Cứ mỗi lần hắn đi vào lớp nó thì nó lại mong chờ hớn hở, nó mong hắn sẽ hết ghét nó mà nhìn nó, chỉ một lần thôi cũng được, nhưng trái ngược hoàn toàn với nó mong đợi, mỗi lần hắn vào lớp nó là y như rằng đi thẳng đến bàn giáo viên, hắn học rất giỏi nên thường được các giáo viên tin tưởng nhờ cậy. Và cũng y như rằng nếu có bất cứ một giáo viên nào nhờ mang đồ lên lớp hắn thì nó sẽ hăm hở xung phong đầu tiên, nó bước vào lớp hắn, mặc kể những lời tán tỉnh huýt sáo của lũ con trai mà lia mắt về phía hắn, hắn lúc nào cũng vậy, hắn ngồi tựa vào ghế khoanh tay mà nhìn ra cửa sổ chẳng thèm nhìn nó lấy một lần, cứ mỗi lần như vậy mặt nó đều tối sụp đi thất vọng.
******
Một tuần trôi qua, buổi đi chơi của trường nó cũng đến, nó uể oải nghĩ từng thứ mà mình sẽ phải chuẩn bị…
– ê! tao với mày đi mua đồ để đi chơi há, bikini nhé!- My nói nhỏ vào tai nó làm nó đỏ mặt.
– đi với! – Nam đã nghe loáng thoáng nên chồm lên làm tụi nó giật thót.
– điên!- cả nó và My đồng thanh.
– ơ.. – Nam gãi đầu nhìn phát tội – cho tui đi với, hai đứa con gái đi không ổn đâu, phải có mắt thẩm mỹ của con trai mới hiệu quả được – Nam nháy mắt.
– cũng đúng ha! – My vỗ bàn.
– mà ông đi mô tô sao trở được hai tụi tui? – nó hơi đỏ mặt.
– chuyện! 5 giây thôi! – Nam móc điện thoại ra gọi cho ai đó, cũng vừa khéo ra về nên tụi nó dắt díu nhau ra cổng, một chiếc Siêu xe bóng loáng đỗ xịch ngay cổng trường, một người đàn ông giao lại chìa khoá xe cho Nam rồi cung kính cúi chào, nó thấy cảnh này trên phim nhiều rồi nhưng đây là lần đầu nó được chứng kiến ngay trước mắt, Nam lái xe còn nó và My ngồi phía sau ríu rít, nó chợt nhìn thấy gương mặt Nam ở kính trước, vẫn thế, gương mặt có chút ngỗ nghịch nhưng rất ưa nhìn, ánh mắt ấm áp nhưng nếu cần thì sẽ trở nên rất đáng sợ, cũng phải, suốt năm lớp một nó toàn bị Nam chọc cho phát khóc nhưng lần nào người năn nỉ và dỗ nó nín cũng là Nam, nó chợt nhớ bộ mặt nhăn nhó đến phát tội của Nam mỗi khi dỗ nó rồi phì cười.
– đến nơi rồi, xuống đi cô nương! – My vỗ vai nó lôi nó ra khỏi dòng hồi tưởng.
– à ờ.. – nó nhanh chóng leo ra theo phản xạ.
* cốp * – hình như đầu nó đụng vào trần xe, nhưng sao không thấy đau? nó ngước mắt lên thì tay Nam đã đặt lên đầu nó, có lẽ Nam đỡ cho nó, mặt Nam hơi tái, hình như đau lắm nhưng vẫn cố cười với nó.
– đau lắm hả?- nó lo lắng chụp lấy tay Nam.
– ừa đau lắm lắm!! hun đi hết đau! – Nam vừa nói với bộ mặt không thể nham nhở hơn vừa trỏ tay vào má mình, mắt nhắm nghiền.
– khùng! – nó lôi My đi.
– đồ vô ơn! – Nam lườm nó rồi nhong nhong chạy theo tụi nó.
*****
– oa oa đẹp quá! – My reo lên.
– ơ… – Nam hơi ngẩn người.
Nó mặc một bồ đầm trắng tinh khôi chít eo, mái tóc đen nhánh xoã nhẹ nhàng hai bên vai làm tôn lên khuôn mặt trái xoan nhẹ nhỏm của nó với làn da trắng hồng, má nó hơi ửng đỏ, nhìn nó không khác gì một công chúa cả.
– lấy bộ này đi!- Nam vỗ đùi.
– đúg đó!- My phụ hoạ.
– ừm! – nó đỏ mặt chạy vào thay đồ.
Trong phòng thay đồ nó có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hắn bên ngoài, hay là nó nghe nhầm, không! rõ ràng là giọng hắn, nó khẽ mở cửa dòm ra bên ngoài, Nam và My đều chăm chú lựa đồ nên không để ý nó.
– bộ này đẹp, rất hợp! – hắn đưa một bộ đầm trắng y hệt ban nãy nó mặc cho một cô gái.
– đúng nhỉ – cô gái đó tung tăng cầm lấy bộ đồ trên tay hắn chạy về phía phòng thử đồ, thấy cánh cửa phòng thử đồ mà nó đang đứng bên trong hơi hé ra nên cô gái nghĩ không ai bên trong mà nhanh chóng nắm lấy cửa mà kéo.
– ah ah phòng này có người rồi ạ! – nó hét hoảng, nó thoáng thấy hắn quay mặt về phía nó nên giật mình đóng sập cửa lại.
Hắn cũng nghe thấy giọng nó nên quay ngoắt lại nhưng rồi lại cười nhạt quay đi, có lẽ hắn nhầm. Nó cứ chết trân trong phòng thử đồ cho đến khi My gõ nhẹ cửa, nó hé cửa ra ngóng xunh quanh, hắn đã đi rồi.
– thôi! tao không lấy bộ đầm trắng nữa đâu! – nó phụng phịu.
– sao vậy? xinh mà!- My nhăn mặt khó hiểu.
– ưm không thích! 3 bộ kia là đủ rồi, cái đầm trắng cứ thế nào! – nó nhún vai.
– haizzz hết nói nổi mày!thôi ra tính tiền- My giận dỗi.
– sao vậy? bộ đó dễ thương mà!- Nam gãi đầu nhăn nhó.
– đi! đi! – nó quàng lấy Nam và My kéo đi.
Ngày hôm đó ba đứa tụi nó quần nát cả khu trò chơi, nhưng đến lúc bắt gặp cái cáp treo nó lại thẫn thờ, nó chợt nhớ đến hắn, nhớ đến cái kiểu tết tóc vụng về của hắn… Còn cô gái ban nãy có quan hệ gì với hắn? nó tự nhiên thấy khó chịu…
Chương 10
Ads Đầu tuần sau, cuối cùng thì cái ngày nó đi chơi cũng đến, tối hôm trước ngày đi chơi nó vào phòng anh nó nhờ anh nó chỉ cách uống thuốc say xe, nó không đến nỗi say xe nặng nhưng nếu không uống thuốc say xe thì không biết chừng chưa đến nơi nó đã ngất vì chóng mặt.
– lại đây hai dán miếng dán chống say xe cho! – anh nó vẫn nằm lì trên giường quoắc nó lại.
– xớ! đồ con lười! – nó nhếch miệng mắng rồi ngoan ngoan ngồi lên giường để anh nó dán miếng dán.
– xong! – anh nó vẫn nằm lì trên dường không động đậy.
– thoải mái thật! – nó bỗng ngả ngửa ra giường một cách rất tự nhiên, đầu nó gối lên tay anh nó.
– ai da cái con bé này!-anh nó kéo cái mền chùm kín lên cả người nó
…10…9…8..7..6..5…4…3…2..1..0… – anh nó đếm thầm.
– á a a a a- nó bật dậy tung cả cái mền ra bay xuống đất.
– sao ha..ha.. ha..? – anh nó cười ngất.
– ngộp thở! – nó ngệt mặt ra te te một mạch trở về phòng cứ như sợ ở lại thêm một chút nữa thôi là nó sẽ bị ông anh dã man con ngan kia chùm mền nó cho đến ngất.
– há há há….- bên phòng anh nó vẫn cứ ôm lấy bụng mà cười, anh nó còn lạ gì nữa, lần nào nó cũng cư xử y như vậy và lần nào anh nó cũng có một trận cười thoải mái.
– ở trên trường oách thế mà về nhà cứ như tên điên!-nó liếc sang phía phòng anh nó.
*******
Rengggg…. – tiếng cái đồng hồ đáng ghét kia lại ầm cả lên! cha mẹ ơi mới có 4h30, nhưng biết sao giờ, hôm nay nó đi chơi, nếu không dậy sớm có mà ở nhà… nó ngái ngủ đi VSCN rồi phát hoảng khi không thấy đống hành lí đâu.
– anh hai ơi!! hai có thấy đống hành lí của em đâu không?? – nó hỏi gấp khi thấy anh nó đã ngồi ngoài phòng khách.
– đi thôi! hành lí ngoài xe rồi!- anh nó ngoắc, Hôm nay ba mẹ nó đặc biệt đưa anh em nó đi.
Ngồi trên xe nó cứ cười nói như hâm, có lẽ do hóng quá.
– giữ sức đi cô hai!- anh nó bụm cái miệng đang líu lo của nó lại.
– á! – anh nó ôm tay nhìn qua nó đầy “trìu mến”, nó vừa cắn anh nó.
– tsk tsk tsk! phải giữ sức chứ sao lại hét tướng lên như vậy! – nó tặc lưỡi bắt chước bộ dạng của bố nó khi dặn dò bệnh nhân. Cả nhà nó được dịp cười chảy cả nước mắt.
******
< “a lô… a lô… 1..2..3.. xin chào các bạn học sinh trường THPT Thái Bình, hôm nay công ty du lịch Vạn Hạnh chúng tôi hân hạnh được tổ chức cho các bạn một buổi thăm quan cắm trại tại bãi biển Phan Thiết xinh đẹp, mong các bạn sẽ có một chuyến đi chơi thật vui! thật bổ ích! còn bây giờ xin mời các bạn học sinh của chúng ta nhanh chóng di chuyển về xe của lớp mình ạ! “>
Nó đang lóng ngóng tìm vị trí lớp nó thì Nam ở đâu ra khoác tay lên vai nó.
– lớp mình bên này này!- Nam lôi nó đi.
<“xin chào các bạn học sinh lớp 10a1! hôm nay chị sẽ là hoạt náo viên của xe chúng ta! xe số 06! vâng các bạn nhớ số xe chúng ta nhé các bạn! chị xin nhắc lại một lần nữa là xe chúng ta là xe số 06 mang biển số 61A-501 ạ! còn bây giờ các bạn chúng ta hãy mau chóng di chuyển lên xe để bắt đầu chuyển bánh ạ! “>
Nó leo lên xe chọn chỗ ngoài cửa sổ còn My ngồi ngoài vì My không thích ngồi gần cửa sổ, Nam ngồi ngay hàng ghế kế bên tụi nó, đang hồ hởi líu lo với My thì chị hoạt náo viên bắt đầu lên tiếng.
< ” a lô a lô..1..2..3.. à hôm nay chị xin thông báo cho xe chúng ta một tin vui ạ! hiện nay xe của lớp 11a1 gặp chút trục trặc nhỏ do một bạn học sinh lỡ làm gãy băng ghế nên sẽ có hai bạn từ lớp 11a1 di chuyển qua xe chúng ta, chị nghe nói có một trong hai bạn đó là hot boy của trường đấy ạ…”> -chưa để chị hoạt náo viên nói hết lời thì bọn con gái đã la hét ầm ầm lên, riêng nó thì thừ ra…. chuyện gì đây trời? hay ông trời tính trêu nó??nếu gọi là hot boy 11a1 thì chẳng phải là hắn sao??- nó lại vò đầu mình.
Hắn bước lên xe làm không khí càng thêm ồn ào hơn, quả nhiên là hot boy nên bọn con gái cứ đứng ngồi không yên hét lên sung sướng, nhưng ai kia? Nó chợt chú ý đến cô gái lên xe theo hắn, chẳng phải đó là cô gái đi cùng với hắn tại cửa hàng quần áo lần trước sao? đúng rồi! là cô gái đó, thật xinh đẹp! nó chợt cảm thán khi cô gái đó bước lên xe, mái tóc hạt dẻ uốn lọn bồng bềnh làm nổi bật lên khuôn mặt thanh tú diệu dàng, bọn con trai cũng theo đó mà huýt sáo ầm ĩ, hắn lại lướt qua nó như người xa lạ rồi ngồi xuống băng ghế cuối cùng, cô gái đó cũng theo hắn mà ngồi kế bên, nó chợt thấy khó thở, hay nó thích hắn mất rồi? không thể! người nó thích là anh nó cơ mà! nó lấy lại bình tĩnh dựa đầu vào ghế ngủ, con My vẫn đang bận ngắm hắn nên không để ý gì đến nó, nó bỗng thấy khó chịu, không phải tại vì hắn mà là nó tự nhiên thấy đau bụng! thôi chết! ban nãy vội quá nó quên ăn sáng, nó vốn bị đau dạ dày cấp nên ngay lập tức tái mặt, cứ lâu lâu xe lại sốc lên làm nó càng thêm khó chịu, nó ôm bụng nhắm nghiền mắt.
– Linh!! sao vầy nè! sao mặt tái xanh đi rồi! – tiếng My hoảng hốt làm cả xe chú ý.
– em sao vậy?đau bụng à?-chị hoạt náo viên hoảng hốt nhìn khuôn mặt cắt không còn giọt máu của nó.
– đau ở vùng nào?- hắn chợt chạy lên chỗ nó ngồi với khuôn mặt lo sợ tột độ.
– ư ư.. ưm..- nó nói không nên lời mà cứ ôm lấy bụng, nó cố mở mắt, là hắn, hắn đang rất lo lắng nhìn nó, tay hắn khẽ vuốt mấy lọn tóc trên khuôn mặt trắng bệch của nó qua một bên.
– là đau dạ dày cấp! ai có mang thuốc đau dạ dày không? – hắn gần như hét lên, một đứa con gái nhanh chóng đưa một gói thuốc đau dạ dày về phía hắn.
– sao anh chắc chắn Linh bị đau dạ dày? – Nam chụp lấy một bên tay hắn giằng lại.
– bỏ ra!- lần này hắn thực sự đã hét lên.
– bỏ ra đi Nam! Linh nó bị đau dạ dày cấp thật đấy!- My lắc đầu nhìn Nam khiến cậu bất lực buông thõng tay xuống. Hắn xé gói thuốc đỡ nó dậy cho nó uống, My nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ của mình cho hắn.
– Chi! mang cho anh hộp sữa! – hắn nhìn về phía cô gái ở băng ghế sau cùg.
– đây!- cô gái đó đưa hộp sữa về phía hắn, nét mặt hiện rõ sự khó chịu.
Hắn nhẹ nhành kê đầu nó dựa vào ngực mình rồi quàng lấy vai nó vỗ vỗ nhẹ nhàng..
– anh quá đáng rồi đấy!- Nam rõ ràng là đang tức giận nhìn hắn, mặt đỏ gay lên.
– đừng Nam! để cho Linh nó ngủ!- My kéo tay Nam lại, Sau khi nhường chỗ cho hắn My qua ngồi với Nam. Nam đành bất lực cố gắng quay đi để dấu sự khó chịu.
Mặt nó cứ dịu dần dịu dần đi khiến mặt hắn cũng dần nhẹ nhõm mà thở phào, nó dựa vào người hắn mà ngủ rất say, hắn có thể cảm nhận được tim hắn đập loạn cả lên trái ngược hoàn toàn với hơi thở đều đều của nó, hắn khẽ ngắm nhìn gương mặt say ngủ của nó, vẫn tinh khôi y như 6 năm về trước, hắn muốn thời gian ngừng trôi tại đây mãi mãi….
Khung cảnh xinh đẹp của biển và gió lộng bắt đầu hiện ra trước mắt, hắn nhìn nó nuối tiếc, hắn khẽ dựa đầu nó vào ghế rồi ra hiệu cho My trở về bên nó, hắn lại tiến về phía băng ghế sau với cô gái tên Chi đó nhưng mắt vẫn cứ nhìn về phía nó.
– Linh…. Linh! sắp đến nơi rồi kìa, dậy uống chút sữa đi cho khoẻ! – My khẽ lay nó.
– ưmm.. – nó dụi mặt mệt mỏi rồi như sực nhớ ra điều gì đó, rõ ràng là ban nãy hắn vừa ở bên nó cơ mà! Gần lắm! hắn còn lo lắng cho nó nữa cơ mà? hay tại nó mệt quá sinh ra ảo giác? nó khẽ lắc đầu rồi cầm lấy hộp sữa, My lo lắng băt nó uống bằng hết hộp sữa mới thôi, cũng vừa đến nơi nên tất cả mau chóng xuống xe, Nam cầm hết hành lí cho nó và My còn My có nhiệm vụ hộ tống nó cứ như nó sắp chết đến nơi vậy! nó bất giác nhìn lại phía sau, hắn vẫn ngồi đó dòm đi chỗ khác, bên cạnh hắn là cô gái đó đang tựa vào vai hắn ngủ…. phải rồi! nó đã mệt quá mà sinh ảo giác! hắn rõ ràng đang bên cạnh cô gái kia cơ mà…
<“a lô a lô các bạn xe số 6 mau chóng tập trung trước xe để nhận chìa khoá phòng nào”>
My và nó được phân vào chung một phòng với hai đứa con gái khác nữa, tụi nó uể oải lên phòng nghỉ ngơi rồi 2h sẽ ra tắm biển, đầu nó cứ quay mòng mòng nhưng nghe tới tắm biển thì lại háo hức.
*cộc cộc cộc* – tiếng gõ cửa vang lên, My chạy ra mở cửa.
– Linh đâu em? – anh nó sốt sắng.
– nó đang nghỉ trong phòng đó anh. – My ngắm anh nó ngẩn ngơ ra nhưng vẫn may là còn làm chủ được.
– tốt rồi!- anh nó nhìn thấy nó đã say ngủ nên đã yên lòng, ban nãy anh nó nghe mấy nhỏ nào đó báo cho anh nó biết là nó bị đau dạ dày nên anh nó đứng ngồi không yên, ngồi trên xe mà cứ như ngồi trên đống lửa, xe anh nó đến sau nên ngay khi vừa xuốg xe là cấp tốc đi tìm nó.
<” a lô a lô các bạn học sinh trường THPT Thái Bình mời các mau chóng tập trung tại sảnh để chúng ta di chuyển xuống tắm biển ạ”>
– dậy! dậy! đi thay đồ!- My lay nó.
– ưmm… cho tao ngủ thêm tí!- nó nhăn nhó.
– dậy đi tắm biển nè! – My đã bắt bài của nó nên nheo mắt.
– à ờ đi đi!- nó ngóc đầu dậy cái rụp.
– mặc dô!- My chìa bộ bikini hồng ra trước mặt nó.
– thôi! – nó đỏ mặt, nhưng sao mà thoát nổi My, chỉ 5 phút sau là nó đã bị My bắt cho mặc vào!
– oa xinh thật!- My xuýt xoa, nói là bikini chứ thực ra là áo yếm và chiếc váy ngắn rất đáng yêu để lộ ra vòng eo nhỏ thon chuẩn mực của nó cùng nước da trắng rạng rỡ.
Nó cùng My bước ra đại sảnh dưới nhiều ánh mắt đổ về phía tụi nó, ngưỡng mộ có, trầm trồ có, cũng có cả ganh tị nữa.
– khoác vào!- anh nó từ đâu bước đến trùm cái khắn tắm lên đầu nó rồi quay đi trở về hàng.
– ưm!- nó ngoan ngoãn lấy cái khắn choàng lên người.
– lại đây! – Nam ngoắc nó rồi quẳng cho đám con trai kia cái nhìn rực lửa. Cuối cùng cũng được ra biển, trường nó bao riêng một bãi tắm nên học sinh được phép đi tự do, nó và My tung tăng chạy ra tắm trong sự giám sát của cả anh nó và Nam, do mãi chơi nên nó lạc mất cả My và vượt khỏi tầm nhìn của anh nó và Nam nhưng nó chẳng bận tâm gì mà vẫn tung tăng với biển.
– á!- nó hụt chân rồi bị cuốn ra vùng nước sâu hơn, nước cao quá cổ nó. trong phút chốc có hai người con trai lao ra phía nó, một người chạy ra nhanh hơn và đã gần túm được nó nhưng bỗng dưng đứng khựng lại, mặt tối sầm đi, nhanh như cắt, người con trai chạy chậm hơn ban nãy đã nhào ra túm đc nó lôi vào bờ an toàn, là anh nó! còn hắn vẫn cứ đứng thừ ra đó, thấy không được bình thường nên anh nó mau chóng đặt nó lên bờ rồi lại chạy xuốg lôi hắn lên, thật bất ngờ! hắn cứ để mặc anh nó lôi lên mà chẳng phản ứng, vừa lên tới bờ hắn ngồi khuỵu xuống cát, mặt vẫn thất thần.
– Xin lỗi… – hắn quay qua nhìn nó rồi bỏ đi, khuôn mặt thật sự bị tổn thương. Nó ngồi nhỏm dậy nhìn theo hắn, sao tự dưng nó thấy đau! thấy hắn như vậy nó thực sự đau lòng.
– lên phòng nghỉ thôi!- anh nó như đã nhìn thấy gì đó trong mắt nó mà bất giác sợ hãi! anh nó muốn lôi nó lại về phía mình! không muốn để tuột mất nó, ánh mắt chợt ngả sang đau thương!
– ah em không sao! em tự lên phòng đc!- nó chợt kéo nhanh tay anh nó ra khi thấy Yến đang chạy về phía này, anh nó bất giác hụt hẫng nhìn bất định một lát rồi nhìn thẳng vào mắt nó nhưng đôi mắt nó mau chóng rời đi mà chạy về phía My. Tại sao chứ? chẳng lẽ nó đã không còn cần anh? nó đã thực sự thay thế anh rồi sao? Anh nó nắm chặt tay nhìn về phía nó! ánh mắt đã không còn ấm áp như mọi khi mà thay vào đó là sự sợ hãi! anh sợ một ngày nào đó nó sẽ không cần anh nữa….
Ê! NHỎ TÓC BÍM
Tác giả: Miri2409
Chương 11
Ads Buổi tắm biển kết thúc khi vừa đúng 4 giờ, các học sinh đã mau chóng bị lùa hết lên phòng nghỉ để chuẩn bị cho party tối nay ở nhà hàng của khách sạn, đây cũng chính là lí do nó bị My lôi đi sắm đồ.
– tiếc thật đấy! bộ đầm màu trắng hổm bữa đẹp vậy mà mày chê! mà thôi! bộ này cũng được!- My tặc lưỡi tiếc.
* cộc cộc cộc* – tiếng gõ cửa đầy mong chờ.
– Nam! – My nhanh chóng lôi nó dúi cho Nam vì bữa tiệc hôm nay phải đi theo cặp, còn My khoác tay một anh lớp 12 lạ hoắc mà đó mà vẫy tay đi trước.
– ơ ưm.. – nó ngập ngựng đỏ mặt.
– hôm nay Linh xinh lắm!- Nam bất chợt gọi nó bằng tên làm nó lúng túng, nhưng chưa để nó nói gì thêm đã bị Nam kéo đi, nó cũng ngại ngùng mà bước theo, nhìn nó và Nam thực sự đẹp đôi! Nó và Nam bước vào nhà hàng dưới ánh đèn rọi từ trên xuống khiến hàng trăm con mắt đổ dồn về phía hai đứa nó, khắp nơi những lời khen rầm rộ dành cho tụi nó, tiếng nhạc khiêu vũ được bật lên kéo đám đông mau chóng chú ý vào bạn nhảy của mình.
– tui nhảy không giỏi đâu!-Nó lắc đầu nguầy nguậy.
– tui nhảy cũng đâu có giỏi!-Nam nhìn nó trìu mến, cậu phải cao hơn nó cả một cái đầu nên nhìn nó và Nam thật sự cứ như nam thần và lọ lem. Nó và Nam dù nhảy không giỏi nhưng cả hai đều hoà mình vào không khí lãng mạn của bữa tiệc.
– hồi ấy… khi Nam đi Linh có buồn không?-Nam chợt trầm tĩnh.
– hồi lớp một đó hả? ưm.. thì cũng hơi buồn… dù sao thì lúc tui bị bắt nạt cũng đều là ông giải vây cả.. – nó mỉm cười.
– tất nhiên! chỉ có Nam mới có quyền ăn hiếp Linh thôi!- Nam hất mặt.
– điên!- Nó dậm vào chân Nam một cái rõ đau rồi tiến về phía bàn tiệc, cũng vừa lúc tiếng nhạc khiêu vũ tắt.
– ái! xin lỗi bạn!- một cô gái vô tình làm đổ nước nho ra váy nó.
– không sao đâu! bạn không cố ý mà!- nó lắc đầu mỉm cười.
– đi lên thay váy thôi!- Nam nắm lấy tay nó nháy máy.
– nhưng váy đâu mà thay?- nó ngơ ngác.
– tin Nam đi!- Nam nháy mắt đầy hứa hẹn.
Lên tới phòng Nam nó ngại ngùng đứng bên ngoài vì dù sao cũng là phòng con trai, nó không ngại Nam nhưng ngại mấy bạn chung phòng với Nam, lỡ đâu gây hiểu lầm thì sao.
-Vào đi! Không sao đâu! Nam ở một mình mà!-Nam gọi.
– thật á? được ở một mình thích vậy?- lúc này nó mới yên tâm bước vào.
– này!- Nam đưa cho nó một bộ váy.
– ơ! là cái váy trắng hôm nọ!- nó ngơ ngác.
– chính xác! vào thay đi! Nam ra trước- Nam đẩy nó vào phòng tắm rồi đi ra ngoài hành lang đợi.
– đẹp thật! – Nam không khỏi xuýt xoa khi nhìn nó dù đã thấy nó mặc bộ đầm trắng này lần thứ hai rồi, bộ đầm thực sự hợp với nó, rất tinh khôi!
– cảm ơn nhá! thực ra tui cũng thích cái đầm này lắm nhưng…- nó cười xoà.
– thích là đc rồi! – Nam nắm lấy tay nó trở về buổi tiệc.
Tại buổi tiệc mọi thứ lại bất ngờ ập tới khiến nó không khỏi bất ngờ. Hắn đang đứng đó cùng cô gái kia! cô gái đó cũng mặc bộ đầm trắng y hệt nó nhưng sắc thái lại khác hẳn với nó, nếu như trong bộ đầm trắng đó làm nó tôn lên sự tinh khôi trong trẻo thì cô gái kia lại toát lên vẻ quyến rũ ngọt ngào, nó thực sự bối rối và muốn tránh né, nó không thể hiểu được con tim nó, nhưng nó cảm thấy nếu còn nhìn hắn đi với cô gái đó thêm một giây nữa thôi là nó sẽ khóc! tim nó hơi nhói.
– tui đi đây chút nhé!- nó mỉm cười với Nam.
– ừa! lẹ Nam đợi! – Nam vẫy tay.
Không như dự định của nó,nó đã cố gắng tránh mặt hắn lắm rồi nhưng vừa quay lưng lại chạy ra cửa thì đã bị một bàn tay níu lấy! là hắn! hắn nhìn sâu vào mắt nó….
– bỏ con bé ra! – bàn tay thứ ba lao đến siết lấy vai hắn.
– anh hai!- nó bất ngờ.
– mày có tư cách gì mà lại gần con bé chứ?ban nãy chẳng phải chính mày không có đủ dũng cảm để cứu con bé sao?- anh nó đổi giọng làm nó sững người.
– vậy anh thì sao? một lúc đi cặp kè với hai cô gái thì hay ho lắm sao?-ban đầu hắn hơi lặng người nhưng rồi nhếch nụ cười khinh bỉ lên phản bác lại anh nó.
– mày nói cái gì?- anh nó túm lấy cổ áo hắn.
– anh đã đi hôn một người con gái khác rồi mà còn đủ tư cách chăm sóc cho Linh sao?- hắn trừng mắt căm hận.
* xoạt* – anh nó lặng người đi rồi bỏ cổ áo hắn ra.
– đi thôi! – hắn kéo nó đi trong sự lặng người của anh nó, anh nó vẫn đứng thừ ra đó… Hoá ra hắn đã thấy hết..
~~~Flash back : trở lại cái hôm nó bắt gặp anh nó hôn Yến….
Renggg.. – anh nó nhanh chóng phóng ra khỏi lớp chạy đi kím nó, anh đã kím gần như cả cái trường này mà vẫn không thấy tăm tích của nó, Yến cũng ở lại giúp anh tìm, lí do mà anh nó đang tính lên sân thượng tìm nhưng lại bị chững lại là vì tiếng hét của Yến, Yến bị vấp nên chật chân… Mắt Yến chợt nhoà lệ..
– có bao giờ anh coi em hơn một người bạn chưa? suốt bao nhiêu năm qua chẳng lẽ anh vẫn không có chút cảm giác nào với em??- Yến khẽ nấc lên, cô bị tổn thương… đã bao nhiêu năm thanh mai trúc mã với anh nó mà lúc nào trong lòng anh nó vẫn cứ chỉ hướng về nó, chưa bao giờ giành cho cô thứ tình cảm cao hơn bạn bè..
– Yến… – anh nó bắt gặp ánh mắt bị tổn thương kia mà bất chợt bối rối, anh đã làm một đứa con gái khóc vì mình sao? đang bị cảm giác tội lỗi nhấn chìm thì Yến ngã người về phía anh, trao lên môi anh một nụ hôn, anh đứng chết lặng, đẩy cô ra ư? anh nó đâu còn đủ tư cách? làm cô khóc rồi thì đâu có đủ tư cách mà làm đau cô thêm lần nữa?…
Xa xa ở bên kia… nó đã nhìn thấy cảnh tượng đó mà tắt ngấm đi nụ cười…….
End flash back~~~~~~
– anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em! – sau khi lôi nó ra hành lang hắn nhìn sâu vào mắt nó để dò xem những tia cảm xúc trong mắt nó, nó có giận hắn không? hắn thật sự bất lực khi thấy nó vẫy vùng trong cơn sóng biển, hắn đã chạy đến bên nó để với bàn tay ra, nhưng…..
– xin lỗi gì chứ! Tui không sao mà.. – nó cúi mặt để ngăn những giọt nước trong suốt, hắn đang quan tâm đến nó? không còn giận nó? Không còn lạnh lùng với nó nữa? không hiểu tại sao mà nó lại thấy vui như vậy, đã lâu lắm rồi nó mới nghe được giọng hắn…
*huỵch* – hắn đã choàng tay kẹp cổ nó từ đằng sau làm nó chợt hoảng, tay nó nắm chặt lấy cách tay hắn sợ hãi.
*lung linh* – những chiếc đèn lấp lánh quanh hành lang được bật lên làm sáng bừng một góc trời đêm, bầu trời về đêm của cái vùng biển này thật sự trong trẻo không một gợn mây, chỉ cẩn ngửa cổ lên là hàng ngàn ngôi sao sẽ trôi nhẹ vào mắt khiến cho đôi mắt chợt long lanh tuyệt đẹp, bầu trơid về đêm trên biển thật phóng khoáng với những ngôi sao lấp lánh và làn gió nhẹ nhàng chứ không sô bồ như cái thành phố khắc nghiệt luôn giấu đi những ngôi sao cho riêng mình…
– từ nay em là của anh!-hắn nhanh như chớp chỉ dùng một tay mà đeo vào cổ nó một chiếc vòng ánh kim thuần khiết, nhẹ như bẫng, chiếc vòng thật sự thuần khiết và nhẹ nhàng đến độ khiến cho nó có cảm giác như một sợi gió vừa đeo lên cổ nó, mặt dây truyền là hình một khoá son với viên đá lấp lánh đính ở giữa, thật sự rất đẹp. Đẹp và cũng bá đạo! như một cái khoá nhỏ ương bướng khoá chặt tim nó lại và chỉ mở cửa cho một mình hắn, cả cái cách hắn đeo chiếc dây truyền cho nó cũng quá bá đạo, ai đời lại đi kẹp chặt cổ nó rồi chỉ dùng một tay mà đeo vào từ đằng sau, nếu như không phải là hắn thì có lẽ nó đã sớm huých cho một cú vào bụng vì cái hành động mang tính hăm doạ đó.
– đẹp không?- hắn mỉm cười, nụ cười thật sự hiếm hoi, nụ cười thật sự hạnh phúc,đôi môi mỏng nhẹ như cách đào ấy đã cong lên tạo một nụ cười vô tư không vướng chút ưu hoài thường lệ.
– ưm… – nó không biết nói gì, nếu như là bình thường thì nó sẽ mắng hắn một trận cho thoả, nhưng bây giờ thì nó thật sự không dám, nó sợ hắn sẽ lại giận nó, sợ hắn sẽ lại coi nó như không khí.
* xoạt* – thấy nó khẽ rùng mình vì một cơn gió lạnh, hắn nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình choàng lên đôi vai bé nhỏ của nó.
– cảm ơn! – nó đỏ mặt. Nó và hắn vẫn đứng đó, hai con người đứng giữa một vùnh lung linh ánh đèn và những ngôi sao điểm xuyến lấp lánh trên cao như lời chúc mừng cho tụi nó, hắn nắm lấy tay nó rồi nhìn lên trời, nó khẽ đỏ mắt nhìn xuống đôi tay ấm áp vững vàng kia mà yên lòng nhìn theo lên những ngôi sao đó, cảm giác này, sự rung động nhẹ nhàng này, lẽ nào là yêu?…..
*******
Hắn đưa nó về phòng, khẽ xoa đầu nó rồi chúc nó ngủ ngon làm nó chợt chun mũi thích thú, nó thực sự bị làm cho rung động, cảm giác vừa hạnh phúc vừa nuối tiếc khi hắn vẫy tay vừa đi lùi vừa nhìn theo nó, bóng hắn đã khuất thì nó mới an tâm đóng cửa phòng.
Nó thả phịch mình lên giường, nó cười rất tươi, nó cứ bất giác lăn lộn vui sướng mà không kiểm soát được, nó chợt nhớ khuôn mặt thanh cao của hắn với nước da trắng lạnh, đôi hắn nâu lạnh lùng không vướng lấy bất kì một vệt cảm xúc, sống mũi cao thẳng tắp và đôi môi mỏng nhẹ luôn nhếch lên ở hai khoé miệng như mỉm cười, mới đó mà đã thấy nhớ rồi sao… Nó vào phòng sớm hơn nên chỉ có một mình, cả My và hai cô bạn cùng phòng chắc vẫn đang vui vẻ tại bữa tiệc, bên ngoài cửa, một cậu con trai với đôi mắt buồn cứ muốn gõ cửa rồi lại thôi, cậu lặng lẽ rời đi….
* cộc cộc cộc * – là tiếng gõ cửa, nó bật dậy nhào ra cửa, nó mong đó là hắn, nụ cười trên khoé môi bất giác tự cong lên rồi nhanh chóng tắt ngấm…. Là cô gái đi chung với hắn, cô ấy vẫn mặc nguyên bộ váy trắng đó, khuôn mặt thanh tú nhếch trên môi nụ cười xã giao.
– chào! Chị là Mai Chi! chắc em cũng quen Tuấn Anh.- cô gái đó mỉm cười thật nhẹ.
– chào.. chào chị. – nó lắp bắp.
– làm gì căng thẳng vậy cô bé!- Chi nhanh chóng tiến thẳng vào phòng ngồi lên một chiếc giường rồi ra hiệu gọi nó lại trong sự ngỡ ngàng của nó.
– chị đã thấy cái cảnh mà Tuấn Anh lao ra cứu em lúc ở bãi biển rồi.- Chi nói với đôi mắt ánh lên sự sắc sảo.
– ….. – nó vẫn im lặng, nó thật sự không biết phải nói gì, cô gái đang ngồi đối diện nó là người mà hắn dẫn đi mua đồ, là người hắn để im cho tựa vào vai hắn ngủ lúc trên xe, là người hắn khoát tay đến bữa tiệc ban nãy, còn nó mới chỉ được hắn đeo cho một sợi dây truyền thì đã vội vui mừng… cô gái trước mặt nó thật đẹp, nét đẹp ma mị mà diệu dàng, đôi môi trái tim rất đổi cuốn hút, khác hẳn với nó, nó chợt cảm thấy nhỏ bé.
– chị sẽ không nói nhiều đâu, chị chỉ muốn cho em biết một việc. – Chi lên tiếng lôi nó ra khỏi dòng suy nghĩ.
– vâng! – nó ngước đôi mắt có phần sợ sệt, nó đang sợ sệt một điều gì đó mơ hồ mà ngay cả nó cũng không hiểu được.
– Tuấn Anh đã từng có một người em gái, đó là một bé gái có nụ cười rạng rỡ hệt như ánh mặt trời vậy, giống như em! nhưng chỉ là đã từng, cô bé đó đã ra đi mãi mãi khi mới 6 tuổi. Năm ấy gia đình Tuấn Anh đi nghỉ mát ở Florida, chỉ vì một phút lơ là mà em gái Tuấn Anh bị con sóng oan nghiệt ấy cuốn đi, năm ấy Tuấn Anh chỉ 7 tuổi, một thằng nhóc 7 tuổi đã vật lộn với con sóng tàn bạo ấy để cứu em mình, nhưng có lẽ biển đã quyết mang em ấy đi, để lại cho Tuấn Anh sự mất mát khôn nguôi, Tuấn Anh đã mất nụ cười từ cái ngày đó, tất cả những gì còn lại trên môi Tuấn Anh chỉ còn là những cái nhếch môi. Và nếu cô bé đó còn sống thì cũng sẽ trạc tuổi em.- Chi nhìn sang nó với ánh mắt thật sắc sảo như đẩy cho nó một điều gì đó.
– ý chị là…. – nó ít khi đoán đc tâm ý của người khác nhưng lần này thì khác, nó nhanh chóng nhận là ngụ ý của Chi.
– đúng vậy! Tuấn Anh đến bên em chỉ là vì em có nụ cười hệt như cô bé đó, Tuấn Anh che trở em cũng là lí do đó! vậy nên em đừng quá mong đợi để rồi tổn thương! – Chi lướt sơ qua sợi dây chuyền của nó rồi đứng dậy bỏ đi.
*cạch* – tiếng cánh cửa đóng lại cũng là lúc hai giọt nước nóng hổi trào ra khỏi hàng mi dài của nó. Thì ra là vì vậy sao? cũng phải, một con bé bình thường như nó thì sao có thể khiến hắn để mắt tới chứ, chỉ vì nó có nụ cười giống em gái hắn, phải rồi! cái lúc nó bị đuối nước ở bãi biển chắc cũng vì hắn chợt nhớ đến em hắn nên mới khựng lại mà không kéo nó lên, ánh mắt của hắn lúc đó rõ là đã tối sầm đi, có lẽ kí ức lại ùa về trong hắn về cô em gái mà hắn yêu quí, nó cảm thấy nó ích kỉ khi lại đi trách một người đã khuất, nhưng nó thật sự không muốn sống dưới vỏ bọc mà hắn gán ghép cho…. Và hơn nữa.. Hắn không yêu nó vì nó là chính nó….
Những giọt nước mắt cứ lã chã rơi ra chẳng mấy chốc đã thấm ướt gối, nó thật sự bị tổn thương, ngồi dậy, nó ráng lấy lại bình tĩnh, nó chợt nhận ra cái áo khoác của hắn vẫn còn đặt trên bàn rồi chợt thấy nhói, nó thấy ngộp ngạt, nó muốn chạy biến ra khỏi phòng. Nó thẩn thờ bước ra hành lang rồi vô tình đụng chúng một ánh mắt nhìn nó rất nghiêm túc của một cậu con trai lạ mặt.
– suỵt!- cậu con trai đó đặt ngón chỏ lên môi ra lệnh cho nó im lặng rồi kéo nó đến một góc khuất ở cuối dãy hành lang.
– anh là ai?- nó sợ sệt.
– bạn của Tuấn Anh và Chi! Xin chào! – anh ta giơ tay ra trước mặt nó.
– anh tìm tôi có việc gì?-nó chẳng thèm đáp lại cái bắt tay kia mà cúi mặt xuống, nó cũng chẳng quan tâm anh ta tên gì… tim nó đã đủ mệt mỏi rồi.
– xin lỗi vì phải nói thế này nhưng anh đã nghe được cuộc nói chuyện giữa em và Chi, anh không cố ý vì dẫn Chi đi tìm phòng của em nên anh buộc phải đứng ngoài mà lỡ nghe thấy. – anh ta cúi xuống xem xét nét mặt nó.
– không sao! – nó quay lưng toan bỏ đi.
– khoan đã! anh có chuyện muốn nói! – cậu con trai đó gọi với.
Nó chợt khựng bước, nó biết là sẽ chẳng hay ho gì khi phải nghe thêm bất cứ điều gì liên quan tới hắn hay cái cô Chi kia nhưng cơ thể nó cứ tự giác bất động…
– thật ra Chi là mối tình đầu của Tuấn Anh… khi em gái Tuấn Anh mất, nó đã đau khổ nhưng nhờ có Chi luôn bên cạnh mà nó đã dần nguôi ngoai đi sự tuyệt vọng, nó đã yêu Chi, hai đứa nó từng là cặp đôi khiến mọi người ở cái trường này phải ganh tị, trong đó có anh… – cậu ta chợt ánh lên vài vệt đau nhói ở đôi mắt.
– nhưng chỉ là đã từng, ngay từ năm lớp 10 Chi đã bị cha mẹ bắt đi du học ở Thuỵ Điển nên Chi đã chọn cách ra đi trong im lặng để Tuấn Anh ở lại một mình, cả hai đều đã có khoảng thời gian đau khổ, nhưng bây giờ Chi đã về nước, đã về bên Tuấn Anh, vậy nên…. – cậu con trai hơi ngập ngừng.
– tôi hiểu rồi.. – ánh mắt nó hiện lên những tia đau thương, phải nó đã hiểu cậu ta muốn nói gì, cậu ta khuyên nó nên để im cho bọn họ trở về bên nhau, nó đau thắt ở lồng ngực, mặt đỏ rát lên mà lững thững bước đi, có lẽ đó là lần đầu tiên trong đời nó chịu nhiều đả kích tới vậy.
Đằng sau nó, cậu con trai kia có vẻ cảm thấy tội lỗi mà nhìn theo bóng dáng nhỏ của nó bỏ đi, thật ra cậu rất yêu Chi, yêu đến điên cuồng nhưng Chi không hề đáp lại, cái ngày Chi đến bên hắn cũng là ngày mà cậu gục ngã để rồi sau 2 năm ray rứt của cậu cùng với sự trở về Chi cậu đã quyết rằng chỉ cần Chi hạnh phúc là cậu cũng an lòng, vậy nên cậu đành làm nó tổn thương vì cậu tin hắn vẫn còn yêu Chi.
* xào xạc xào xạc * – tiếng gió biển va đều đều vào các tán dừa xanh mát thật yên bình nhưng cũng quá cô đơn, nó bước đi một cách vô định, nó đã sớm không còn nước mắt mà khóc, nó thẫn thờ đến độ không nhận ra có một tên con trai cứ đi theo nó từ đằng sau, cậu ta luôn giữ một khoảng cách nhất định mà đi theo sau nó, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhìn nó từ đằng sau với đôi mắt đau thương hiếm thấy của một tên con trai….
Ê! NHỎ TÓC BÍM
Tác giả: Miri2409
Chương 12
Ads *ting ting ting ting* – tiếng đồng hồ báo thức reo lên khiến nó choàng tỉnh, nó ngồi bật dậy, My đã ngồi ở cái giường đôi diện nhìn nó chằm chặp tự bao giờ.
– đêm qua đi đâu vậy hả?-My hỏi nó với bộ mặt đang lại.
– ….. – nó ngơ ngác, thật ra nó cũng chả nhớ rõ, chỉ là đêm qua nó đã đi dạo đâu đó rồi…. rồi…. dòng hồi tưởng khựng lại, nó không nhớ thêm được gì.
– hừ! đi lung tung ở đâu rồi ngất xỉu! may là có Nam đưa về phòng không thì mày thành ma chơi rồi!-My đã nhận ra khuôn mặt có in 3 chữ “KHÔNG-NHỚ-NỔI” của nó nên trách móc.
– Nam? xỉu? mà sao tao xỉu?- nó ngơ..
*cốp*- My đã đáp ngay vào đầu cái cốc không thương tiếc.
– yếu mà khoái ra gió, bị cảm nên xỉu chứ sao!- My trừng mắt với nó.
– à ờ… – nó nhe răng rồi ôm thụp lấy đầu để tránh cái cốc thứ hai của My.
*cộc cộc cộc* – tiếng gõ cửa vang lên, My nhanh chóng nhào ra mở cửa, nó vẫn không để ý lắm cho đến khi cả ba đứa con gái kia hét toáng lên “AH ANH TUẤN ANH!!!!!!”. Nó giật nãy mình, mắt lại hơi cay, mũi nó đỏ ửng lên như sắp khóc.
– Ăn mau đi kẻo lại đau dạ dày!mặt sao lại đỏ bừng lên thế kia?- hắn bưng một tô cháo còn nghi ngút khói tiến về phía nó.
– hôm qua con hâm này đi lung tung bên ngoài đến nỗi ngất đi đó anh!- My hếch mũi lên kể tội nó.
– mày… – nó dứ nắm đấm về phía My.
– bộ bị ngốc hả? sao lại đi lung tung như vậy?- hắn cáu gắt với nó nhưng tay vẫn cứ chìa muỗng cháo vừa được thôi nguội về phía nó.
– ưm… – nó cố nặn ra nụ cười mà ăn hết tô cháo được hắn đút cho từng muỗng, nó vẫn đau lắm khi thấy hắn chứ, nhưng nó tự nhủ một chút nữa thôi, cho nó bên hắn một chút nữa thôi…. nó sẽ cố rời xa hắn sau…
– đi nhé! lát gặp!- Hắn giơ tay tươi cười với nó sau khi ép nó ăn hết tô cháo trong tiếng trầm trồ của ba đứa con gái kia.
– sướng quá nhá! được hot boy để ý! – ba đứa con gái trụm lại nó trầm trồ, nhưng ánh mắt nó chỉ luyến tiếc nhìn theo hắn không rời cho đến lúc hắn đã ra khỏi phòng.
Sau khi thăm đồi cát và ăn trưa, trường tụi nó sẽ khởi hành về Thành phố HCM. Đây cũng là lúc nó trở nên hoang mang, nó không muốn giáp mặt với Chi hay hắn, nhưng ngồi chung một xe thì phải làm sao? nó đâu thể trèo lên nóc xe mà ngồi?
– dán thuốc say xe đi nè!- anh nó từ đâu đi tới khiến nó giật nảy và bay ra khỏi sự trằn trọc.
– xe lớp anh hai chỉ có hơn 30 người thôi hả hai?- nó chụp lấy tay anh nó hỏi dồn.
– ờ! nhưng mà sao?- anh nó nhìn nó khó hiểu.
– cho em đi chung xe với lớp hai được không? xe lớp em tận 44 người ngộp ngạt lắm!- nó chau mày ra bộ đáng thương làm anh nó mềm lòng, với sự xã giao rộng và có uy tín nên anh nó ngay lập tức nhận được sự đồng ý của giáo viên chủ nhiệm lớp nó.
Nó đã thấy có chút an lòng nhưng sao vẫn thấy khó chịu ở tim? xe lớp anh nó chuẩn bị xong trước nên khởi hành trước, trên xe của nó cả hắn, My và Nam đã sớm nhận ra sự vắng mặt của nó mà thắc mắc.
– Linh đâu?- Nam quay sang My
– không biết nữa! rõ ràng là ăn trưa xong nó chạy qua phòng vệ sinh chút nhưng lúc sau My kím mãi mà không thấy! cứ tưởng nó lên xe trước rồi!- My lắc đầu lo lắng.
– chị ơi! xe thiếu một bạn nữ tên Trần Gia Linh! – tiếng hắn dõng dạc từ đằng sau khiến mọi con mắt đổ dồn về.
– à bạn Gia Linh hiện đã trên xe số 09 rồi các bạn ạ! do tình hình sức khoẻ không tốt nên bạn Linh được điều qua bên xe ấy vì xe bên ấy chỉ có 36 bạn thôi vậy nên các bạn cứ yên tâm nhé, nào chúng ta bắt đầu khởi hành về trường nào! – chị hoạt náo viên nhanh nhẹn giải thích.
– chết tiệt!- hắn đấm tay vào ghế bởi nếu hắn nhớ không lầm thì xe số 09 là của lớp anh nó.
Suốt quảng đường ngày hôm đó có hai tên con trai cứ thẩn thờ mà nhìn ra cửa sổ, cũng suốt ngày hôm đó nó đã tựa lên vai anh nó ngủ thật yên bình, lúc nào cũng vậy, anh nó luôn mang đến cho nó cảm giác an toàn, nhưng nó cũng vô tình gây ra sự khó chịu đến nghẹt thở cho một cô gái khác- Yến! Tình yêu thật vô cùng phức tạp đến nỗi nó khiến cho con người ta không bao giờ có thể hiểu hết được, con người ta thường yêu bằng não đầu tiên, khi họ bắt đầu cảm thấy thú vị và yêu thích tính cách hay vẻ bề ngoài của một ai đó thì họ đã bắt đầu yêu bằng não, khi họ đã đạt đến sự rung động ở trái tim, họ bắt đầu yêu bằng tim, và đây cũng là giai đoạn rất đẹp nhưng đôi khi lại vô cùng đau đớn, nó sẽ lấy đi nước mắt, niềm vui của một người đang yêu thật sự, và đôi khi là máu…..
*******
– Linh… Linh.. – nó nhẹ lay nó dậy.
– ưm.. tới nơi rồi hả hai?- nó dụi mắt mệt mỏi.
-ừm! tới trường rồi! xuống thôi!- anh nó lôi nó đi.
– ưm…- nó mệt mỏi bước theo trong vô thức.
* vụt * – xe của hắn và nó vụt qua nhau như trò đùa của định mệnh, xe lớp anh nó đến trường trước, 10ph sau thì xe lớp nó mới đến nơi, nhưng trước lúc đó nó đã ngoan ngoan leo lên chiếc taxi mà anh nó gọi sẵn, trong tích tắc, xe taxi mà nó ngồi vụt qua xe hắn, hai chiếc xe chạy ngược hướng nhau, hai con người nhìn về cùng một hướng nhưng lại không thấy nhau, trò đùa của số phận thật kì lạ…..
Về đến nhà nó thả phịch mình xuống giường không con chút sức sống, nó lại nhớ hắn, nhớ đến cái lí do mà hắn để ý đến nó, nhớ đến việc cô gái tên Chi là mối tình đầu của hắn, mắt nó lại cay xè, sống mũi dợn lên từng đợt thổn thức, cổ nó cố nghẹn lại để ngăn những tiếng nấc, nó lại khóc, cứ khóc… nó cảm thấy rất đau, hoá ra cảm giác nhói đau ở tim là có thật, vậy mà trước giờ nó cứ nghĩ đó chỉ là sự cường điệu hoá của thơ văn và âm nhạc… Tay nó nhẹ nắm lấy mặt dây chuyền hình khoá son đó khóc nấc lên từng đợt, nó tháo sợi dây chuyền ra trong sự cay đắng tột độ, nó cảm thấy mình thật quá ngây thơ, chỉ được hắn tặng cho một sợi dây chuyền mà đã vội tin hắn yêu nó, yêu chính bản thân nó! để rồi được một người con gái cho biết nó đã lầm tưởng, nó thật quá ngu ngốc!
” I am run run run to you… and i keep you safe forever…” (Run to you-Angel Eyes Ost) – Tiếng chuông điện thoại nó vang lên.
” ông chủ đang gọi ” – dòng hiển thị trên điện thoại làm nó chợt nhói, phải! ngay từ lần gặp đầu tiên hắn đã coi nó là ôsin cho hắn chứ đâu có ngọt ngào gì, nó nắm chặt lấy điện thoại nhưng không bắt máy, nước mắt nó rơi lã chã, cuộc gọi vừa tắt cũng là lúc nó nhanh chóng tắt nguồn điện thoại, nó sợ nếu hắn cứ tiếp tục gọi thì nó sẽ không cầm lòng mà bắt máy mất… nó không muốn như vậy, nếu tiếp tục chấp nhận bên hắn cũng chính là chấp nhận sống trong lớp vỏ bọc của em gái hắn chứ không phải là chính nó, như vậy nó sẽ chẳng thể chịu được dù là một phút, đau lắm, nhỡ đâu nó sẽ không chịu được mà trở nên xấu sa? Nó thực sự không muốn xuôi theo chiều hướng đó, nó sẽ rời xa hắn, nó sẽ đau nhưng chắc hắn sẽ không sao! hắn đã có mối tình đầu bên cạnh mà…
*******
Lại một ngày mới bắt đầu…..
“Hôm nay có nên đi học không? mình thật sự không muốn giáp mặt anh ta! đi, không đi, đi ,không đi….” – nó ngồi đếm từng hạt trên xâu chuỗi một cách thẫn thờ…
– Đi! – nó chợt thốt lên đầy hy vọng rồi nhanh chóng tắt ngấm… Nó đang mong chờ cái gì thế này? chẳng lẽ nó đã thích hắn thật? tình cảm thật khó chịu nó làm con người ta đau đớn như một cơn cảm cúm ,dù họ có cố gắng quên đi nhưng cơn cảm cúm vẫn còn đó! liều thuốc tốt nhất có lẽ là lãng quên! nhưng ngay cả thuốc cũng cần có thời gian để phát huy tác dụng, vậy nên nó sẽ cố mà quên đi, như vậy sẽ hay hơn vì nó đâu thể lảng tránh hắn cả đời….
Gió nhẹ và nắng sớm khẽ luồn qua làn tóc mai mềm mại của nó, có lẽ gió và nắng cũng đang an ủi nó, phải! nó còn My, còn anh nó, còn Nam, như vậy là đủ, nó sẽ cố gắng không cần hắn…
– hey! – Nam đã đứng dựa vào cổng trường từ bao giờ, vừa thấy nó cậu chàng đã chợt vui mừng.
– hôm qua đánh lẻ vui quá ha?- Nam giận dỗi nhìn nó.
– đâu có! tại xe anh tui đỡ ngộp hơn nên tui xin qua đó. – Nó mỉm cười.
– ừa! – không để nó nói thêm gì Nam khoác tay lên vai nó lôi đi.
Được chào đón nồng nhiệt cùng nắng và gió, sự quan tâm nhẹ nhành ấm áp của Nam làm nó vững dạ hơn rất nhiều!
– ê nhóc! lại đây lại đây!- My dí nấm đấm “chào đón” nó khi nó vừa bước vào lớp, không hiểu sao nó lại thấy vui, thấy bớt lạc lõng giữa dòng chảy vô tình của thời gian, thời gian nó còn được bên hắn đã chấm dứt!
Hai tiết học trôi qua, trái hẳn với dự tính của nó, nó không hề thẫn thờ mà ngược lại rất hăng hái, nó muốn tập trung vào việc học để không phải nhớ đến hắn và tập quên đi hắn để không còn phải đau, phải nhớ…
– hôm nay để tao đi mua đồ ăn cho, căn tin có loại bánh mới ngon lắm!- nó hăm hở đề nghị, nó tự muốn bản thân trở nên thật bận rộn.
– ok!ok!- My đồng ý hai tay.
– để Nam đi chung!- Nam nháy mắt.
– ừa! đi!- nó tươi cười.
Tại căn tin…
– cái này.. cái này…- nó nhón lên cố với đến trai nước ép dâu ở ngắn trên cùng của tủ lạnh.
– sh…. – Nam chỉ cành giơ tay lên là đã lấy xuốg ngon ơ.
– cảm ơn hí hí quên mất có siêu mẫu đi cùng!- nó tít mắt, xung quanh nó là hàng loạt ánh mắt ghen tị dán chằm chặp vào, họ ghen tị khi nó được đi với anh chàng đẹp như hoa với chiều cao 1m80 đáng ngưỡng mộ, nó không hề để ý tới sự may mắn của nó, nó vốn không phải đứa vô tâm nhưng có lẽ trái tim của nó dặn dò nó đừng quá quan tâm điều gì, cẩn thận sẽ đau…
Những lời xì xào bàn tán về nó và Nam tự nhiên ngớt đi và chuyển hướng.
– bộ ba kìa!!- tiếng cô gái nào đó hét lên, lập tức hàng chục con mắt chuyển hướng về phía cửa căn tin.
* cộp cộp cộp* – tiếng những chiếc giày nện vào sàn nhà nhanh chóng về phía ba con người ưu tú mang tên “bộ ba” kia,
*lách tách tách* – tiếng những chiếc điện thoại và máy ảnh vang lên đều đều biến những cô cậu học sinh thành tay săn ảnh thứ thiệt.
– woaa chị Chi về nước rồi!
– nghe nói chị Chi và anh Tuấn Anh là một cặp từ năm lớp 10 đó!
– anh chị ấy đẹp đôi thật, vẫn luôn là couple đẹp nhất trường mình.
Những lời tán thưởng rầm rộ khiến nó dù muốn giả điếc cũng không thể chối, nó khẽ nhói, mắt lại cay, tay chân tự nhiên run lên từng đợt.
– đi thôi!- Nam đã sớm nhận ra ánh mắt tổn thương của nó. Nam kéo nó chạy về phía cửa sau, nó chạy theo trong vô thức, nó không thể khóc, nó chỉ thấy nghẹn, nghẹn ứ ở cổ, mắt dù cay nhưng lại không thể rơi được nước mắt, tay dù run nhưng cứ cứng đờ ra thụ động để Nam kéo đi.
Đằng sau nó, hắn vẫn giữ khuôn mặt lạnh nhưng rõ ràng là ánh mắt đang lia ra xung quanh tìm nó, hắn đã đi qua lớp nó, không có, nhờ người lên sân thượng, không có, cả căn tin chẳng lẽ cũng không? điện thoại thì không bắt máy, hắn như muốn điên lên được, hắn muốn vùng chạy ra khỏi cái bộ ba đó mà đi tìm nó nhưng lại không thể, hắn nợ người con gái tên Chi đó nhiều lắm, hắn sợ sẽ làm Chi tổn thương, Chi từng ở bên hắn suốt khoảng thời gian hắn đau khổ mà tự hành hạ bản thân, mặc cho hắn xua đuổi thậm tệ mà vẫn ở bên hắn, mặc cho hắn cư xử cay nghiệt lạnh lùng mà vẫn quan tâm đến hắn, xoa dịu đi nỗi đau trong hắn để rồi thuần phục cái bản tính cứng rắn đến đáng sợ của hắn, khiến hắn trở thành người có thể chấp nhận để cho một người con gái ở bên cạnh mình, hắn đã thích đã yêu cô nhưng chỉ là đã từng, cái ngày cô bỏ hắn đi du học biệt tăm mà không có lấy một lời từ biệt cũng là lúc cô cứa vào tim hắn thêm một vết đau điếng, sau khi hắn điều tra được lí do mà cô đột nhiên bỏ hắn đi du học thì hắn một lần nữa bị rơi vào tuyệt vọng, cô bỏ hắn đi chỉ vì có một công ty với công việc mà cô đam mê hứa sẽ nhận cô vào làm nếu cô đồng ý để họ đào tạo chuyên sâu, vì lí do đó mà cô nhẫn tâm bỏ hắn đi sao? cô coi hắn không quan trọng bằng niềm đam mê của cô? Suốt quãng thời gian đó hắn đã tự gồng mình trải qua nỗi đau đó để rồi bây giờ hắn trở nên lạnh lùng và đáng sợ hơn trước, hắn phải thật cứng rắn! hắn không được để cho bất cứ ai làm đau mình mà chỉ được phép làm đau người khác. Ấy vậy mà cái ngày cô trở về, nhìn thấy những giọt nước mắt yếu mềm của cô, những kí ức đẹp đẽ của cô và hắn lại hiện về khiến cho hắn không thể hận cô, không thể oán trách cô mà chỉ tiếp nhận cô một cách vô hồn, tiếp nhận cô bằng bộ não chứ không còn bằng trái tim như trước, dù sao hắn cũng nợ cô rất nhiều…
Ê! NHỎ TÓC BÍM
Tác giả: Miri2409
Chương 13
Ads Tại vườn sau trường…
– đừng hướng về anh ta nữa! hãy thử nhìn về phía mình một lần. – Nam nắm lấy tay nó làm nó bất ngờ nhìn qua phía Nam, Nam đang cúi đầu nhìn bâng quơ một khóm cây nào đó, lông mày nhíu lại, có lẽ cậu sợ phải nghe câu trả lời của nó, cậu vốn đã sớm nhận ra ánh mắt mà nó dành cho hắn không phải là một ánh mắt bình thường, giống hệt ánh mắt mà cậu dành cho nó, cho đến cái hôm ở buổi party Tại Phan Thiết, cậu đã chứng kiến tất cả để rồi bất lực đứng nhìn nó và hắn hạnh phúc, nhìn hắn đeo cho nó sợi dây chuyền đó, nhìn hắn khoắc cho nó chiếc áo khoác đó, nhìn hắn đưa nó về phòng mà dòng chất lỏng kia tuôn trào ra không hẹn điểm dừng, cậu chờ hắn đi khuất, thẫn thờ đứng trước cửa phòng nó, cố ép cho những giọt nước mắt cay đắng đó chảy ngược vào trong nhưng lại không thể, cái việc mà cậu muốn làm cho nó thì hắn đã làm hết, cậu nắm chặt chiếc kẹp đính đá màu hồng trong tay mà loạng choạng rời đi vô hồn…
– …. – nó ngỡ ngàng nhìn Nam nà khồn thốt nên lời, nó biết việc bị tổn thương sẽ đau đớn nhường nào, nó sợ cậu sẽ đau như nó bây giờ, sợ cậu sẽ bị tổn thương vì nó…
– đừng! đừng trả lời! – Nam như lo sợ mà mau chóng nhìn nó với đôi mắt lia tia những vệt run sợ, cậu sợ sẽ mất nó, cứ như bây giờ thôi cũng được, cậu sẽ lặng lẽ ở bên chăm sóc cho nó, sẽ không ngại ngần đáp vào mắt bất cứ ai làm nó đau buồn, sẽ làm tất cả cho nó.
– cậu là đồ ngốc!- nó oà khóc khi nhận ra đôi mắt kia của Nam, nó chợt cảm thấy tội lỗi, nó thấy nó thật xấu xa, nó đã biến một cậu nhóc luôn kiêu hãnh như Nam thành một tên nhóc đang sợ sệt trước mặt, nó cứ như thế mà oà khóc, Nam khẽ ôm nó vào lòng, nó càng khóc to hơn như trút hết mọi đau buồn. Ngày hôm đó sẽ cứ trôi qua như vậy nếu My không dắt đến một người, là hắn!
– đi theo anh!- Hắn đi tới giựt tay nó ra khỏi vòng tay của Nam rồi đấm một cú thật mạnh vào má trái của Nam, khoé miệng Nam từ từ rỉ ra chất lỏng màu đỏ, Nam quệt nhẹ vệt máu trên khoé môi rồi nắm lấy cổ áo hắn mà lia tới một cú đáp trả.
– DỪNG LẠI!!!! – nó hét lên đầy phẫn nộ.
Nam chợt khựng lại nhìn qua nó, nó đã ôm lấy tai mà nhắm chặt mắt lại.
*huỵch* – hắn ngay lập tức đẩy Nam ra xa, Nam ngồi phịch xuống đất, bất lực nhìn theo nó đã bị hắn dắt đi, ánh mắt cay đắng đầy tuyệt vọng, Nam mong nó quay đầu lại nhìn mình dù một lần thôi nhưng cũng là quá đủ, cái bóng nhỏ bé của nó vẫn tiếp tục xa dần, nó không quay mặt lại….
*******
Tại sân thượng….
– tại sao em trốn tránh anh? sợi dây chuyền? sợi dây chuyền đâu?- hắn nhìn nó đầy tức giận.
– ….. – nó vẫn lặng thinh cúi mặt xuống đất ngăn không cho những giọt nước nơi khoé mi rơi ra.
– em nói đi! là anh đã làm gì sai? tại sao ngay cả điện thoại cũng không nghe?-hắn sợ sệt lay vai cúi xuống nhìn vào khuôn mặt nó.
– chúng ta chia tay nhé! – nó hít một hơi thật sâu để lấy can đảm rồi bình thản ngước mặt lên.
– chia… chia tay?- hắn lùi lại một bước, hắn ước mình vừa nghe nhầm, lồng ngực hắn thắt lại, tai hắn bắt đầu ù đi.
– đúng! tôi không muốn tiếp tục lừa dối bản thân nữa! tôi không thích cũng không yêu anh! vậy nên tôi cũng muốn mau chóng rời bỏ anh! Chúng ta không gặp nhau nữa nhé! – mặt nó bình thản như mặt ao xuân, nó thực sự đang làm rất tốt vai diễn của nó mặc cho tim nó nhói lên từng đợt.
– nói dối! – hắn nắm lấy tay nó.
– buông ra! anh làm tôi ghê tởm!- nó vùng tay hắn ra bỏ đi. Hắn đứng chết trân ở đó, hắn muốn chạy theo nó nhưng đôi chân lại cứ cứng lại, hắn muốn ôm lấy nó để biết hắn không hề lầm tưởng khi nghĩ nó cũng yêu hắn nhưng lại không thể, xa xa có một bóng người con gái nhếch nụ cười sắc đến ghê người.
Nó rời đi, nước mắt cứ tự trào ra khiến nó muốn mau chóng chốn vào nhà vệ sinh, chốn vào nơi chắc chắn hắn không tìm tới mà khóc, nó ôm ngực, đau như vừa bị bắn một viên đạn vào tim, viên đó vẫn không giết chết nó nhưng làm nó đau đớn đến chết đi đc. Một bóng người con gái nhẹ ôm lấy nó.
– xin lỗi! tai thật không biết mọi chuyện nghiêm trọng như vậy.. – My ôm nhẹ lấy vai nó.
– hức hức hức.. – nó xà vào My khóc cho bằng hết, khóc cho hết đi nước mắt yếu mềm này.
******
2 ngày sau…
Hắn vẫn không hề tìm nó, nó cũng đau nhưng cũng cảm thấy an tâm hơn, ít ra hắn cho nó cơ hội quên hắn đi, nó vẩn vơ dạo quanh sân trường buổi sáng với làn gió nhẹ nhàng vờn nhẹ mái tóc nó, tiếng nói cười rộn ràng của học sinh vang lên bên tai nó.
– Hot Couple kìa! – một đứa con trai ôm mặt hét lên.
– á á á!!! – một đám người la hét ầm ỹ bao quanh hai con người ưu tú đó.
Nó thoáng nhìn thấy hắn, thi thoảng hắn lại cười nói với Chi, xung quanh hắn là lũ học sinh loi choi ầm ỹ, mặc kệ, hắn và Chi vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện, nó đứng ngẩn ra đó, chỉ nó nhìn thấy hắn, hắn nào có thể thấy nó trong đám người ồn ào đó, nó vẫn đứng lặng nhìn theo hắn..
* huỵch* – đám học sinh kia chen lấn rồi một cậu con trai va vào nó, nó mất thăng bằng ngồi phịch xuống đất, chợt đám đông tản ra hai bên tránh đường cho hai con người ưu tu kia đi qua, hắn cùng Chi lướt qua nó hệt như nó không hề tồn tại, hai con người lướt qua nó thật thanh cao với đôi mắt chuyển lạnh, nó vẫn ngồi dưới đất, bất động, hắn đã lướt qua..
– bạn có sao không?-một cô bạn lại đỡ nó dậy.
– ưm.. mình không sao!-nó cố nặn ra nụ cười.
Hắn ngoái đầu lại rồi quay đi thật nhanh, ánh mắt như nói lên điều gì đó…
****
– anh hãy kiểm tra CCTV
(máy quay an ninh) trước hành lang phòng 406 cho tôi!
– Vâng! chúng tôi sẽ xác nhận ngay!
” phút thứ 36:05:11 có một chàng trai đang đứng trước cửa rồi bỏ đi, 39:01:02 có một cô gái đã vào phòng, bên ngoài có một chàng trai…”
Cuộn băng CCTV hiện ra một cách rõ ràng như chứng kiến tận mắt, hắn đã hiểu ra lí do khiến nó thay đổi đột ngột, chính là do Chi nhúng tay vào, cả thằng bạn chí cốt của nó còn có công đưa Chi đến phòng nó, chỉ tiếc là hắn không nghe được cuộc nói chuyện giữa Chi và nó do khách sạn không quyền đặt CCTV ở trong phòng để đảm bảo sự riêng tư của khách hàng.
– cô được lắm Trịnh Mai Chi! đã đến mức này rồi cơ đấy! tôi đã không hề xua đuổi cô như đáng ra tôi phải làm, vậy mà cô còn cố cắn lén tôi nữa sao.- hắn nhếch mép, nụ cười không thể sắc hơn được nữa.
– đủ rồi! – hắn ra hiệu.
<“thật ra Chi là mối tình đầu của Tuấn Anh… khi em gái Tuấn Anh mất, nó đã đau khổ nhưng nhờ có Chi luôn bên cạnh mà nó đã dần nguôi ngoai đi sự tuyệt vọng, nó đã yêu Chi, hai đứa nó từng là cặp đôi khiến… “> – một giọng nói quen thuộc phát ra từ cuộc băng CCTV làm hắn chợt khựng bước.
– khoan đã! tua lại đoạn vừa nãy đi! – hắn ra lệnh.
– vâng! – anh nhân viên an ninh mau chóng tua lại đoạn băng ghi hình.
**
– được lắm! thì ra là như vậy! – hắn đã dần hiểu ra câu chuyện, những câu nói phát ra từ miệng thằng bạn chí cốt của hắn thật sự quá đáng sợ, nó chắc bị đả kích rất lớn, hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt tổn thương của nó khiến hắn lòng hắn quặn đau, mắt hắn vện lên những tia giận dữ.
Hắn đã lặng lẽ tự lái xe đi Phan Thiết để kiểm tra lại từng đoạn băng ghi hình trước sảnh, buổi party cho đến hành lang trước phòng khách sạn nó ở và đã phát hiện ra một bí mật to lớn, lòng hắn đau kinh khủng, hắn nhớ lại lúc hắn lướt qua nó, lẽ ra hắn phải đưa tay ra đỡ nó dậy nhưng con tim đau đớn của hắn không cho phép hắn tự vạch thêm bất kì một nỗi đau nào liên quan đến nó nữa, hắn sợ hắn sẽ đau đến hận nó, hắn sợ! Còn bây giờ hắn đang phóng xe với tốc độ 200km/h để trở về thành phố, hắn muốn biết Chi đã nói nhưng điều đáng sợ gì với nó lúc ở trong phòng, hắn biết đó mới là điểm mấu chốt, hắn biết Chi là một cô gái rất sắc sảo, sắc sảo đến đáng sợ, ai mà biết được sự sắc sảo như lưỡi dao lam đó đã cứa vào trái tim non nớt của nó bao nhiều vết cũng như Chi đã từng làm với hắn? hắn lái xe điên cuồng, chưa đầy 3 tiếng sau hắn đã về tới nhà, hắn đạp tung cổng bước vào trong sự sỡ hãi của đám người làm.
– anh về rồi! – Chi mừng rơn chạy ra đón hắn với vẻ mặt rạng rỡ, ba mẹ hắn coi Chi như con cái trong nhà nên Chi có thể ra vào nhà hắn rất tự nhiên.
– nói đi! là cô đã nói gì với Linh?- hắn nhanh như cắt áp Chi vào một bức tường, đôi mắt rực lửa đe doạ, vì nó hắn có thể trở thành một con mãnh thú dữ tợn bất cứ lúc nào.
– chuyện.. chuyện gì?- Chi run rẩy, với sự nhạy bén cô nhận ra chuyện này có mức độ nghiêm trọng đến nhường nào, cô cố tỏ ra vô tội.
– hôm ở Phan Thiết!- hắn nói như gầm gừ, đôi mắt như thiêu đốt người đối diện với những tia đỏ vện lên đáng sợ.
– hưm.. thì ra là vậy! – Chi cười nhạt, cô sớm nhận ra hắn đã biết tất cả, với bản tính của hắn thì không gì là không thể, cô đã sơ hở một bước khi quên đi một nhân chứng quan trọng nhất – CCTV!
– NÓI! – hắn ép sát cô vào tường hét lớn.
– là tôi nói với cô ấy rằng anh yêu thích cô ấy chỉ vì cô ấy có nụ cười hệt như cô em gái đã mất của anh! không phải sao? nụ cười như ánh dương đó đâu dễ nhầm lẫn! – Chi hét lên hằn học.
* chát * – hắn tát Chi một cú đau điếng.
– BIẾN! biến khuất mắt tôi! tôi đã lầm khi tha thứ cho cô! cô chẳng phải đã bỏ tôi đi theo cái đam mê chó chết đó sao? vậy sao còn quay về? chẳng phải vì đã thất bại nên mới trở về bên tôi sao? cô nghĩ tôi là con rối để cô lợi dụng sao? khi cần thì nâng niu, lúc chán ghét thì quẳng đi! đến khi thấy con rối đó trong tay người khác thì lại hằn học dành lại! trong mắt cô tôi chỉ là để lợi dụng sao? từ nay cô đừng mong lại gần tôi dù chỉ là một mét! Biến! Biến đi! – hắn hét lên đầy phẫn nộ chỉ tay ra phía cổng.
– anh… anh được lắm!- Chi ôm bên má đỏ lên vì cú tát vừa rồi mà nhìn hắn đầy căm giận, cô nhanh chóng bỏ đi trong sự căm hận tột độ, cô sẽ còn trở lại……. Tình yêu rất đẹp! nhưng một khi đã biến chất thì không còn đẹp nữa mà đôi khi trở nên đáng sợ! và điều quan trọng nhất là nó đã không còn được gọi là Tình-Yêu!