Truyện teen - Định mệnh là những chiếc giày trang 7
Chương 20: PHÉP MÀU CỦA NHỮNG CÁNH BỒ CÔNG ANH
Tôi luôn tự hỏi, tại sao bà phù thủy trong truyện cổ tích lại không dùng chính thứ phép thuật đã biến cô gái nghèo trở nên xinh đẹp cho chính bản thân mình? Có phải vì bà biết rằng, phép màu cũng chỉ là một thứ rất mong manh. Phép màu biến lọ lem trở nên long lanh, biến mọi chuyện tồi tệ trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng rồi khi chuông đồng hồ điểm 12 tiếng thì mọi thứ cũng sẽ mau chóng biến mất. Rốt cục dù có vui vẻ hay xinh đẹp thì cô gái nghèo cũng trở lại với bộ dạng rách rưới của mình. Tóm lại, bà phù thủy không dùng phép thuật cho bản thân mình vì bà biết rằng mọi thứ sẽ tan sạch khi phép thuật được hóa giải…
.
.
Có phải những ngày tháng vừa trôi qua cũng chỉ là một phép màu? Anh cũng chỉ như một thứ mà phép màu vô hình phù phiếm đó mang lại. Còn em là con bé ngốc cứ ấu trĩ đi tin vào những điều viển vông ấy. Cho đến khi Bảo Khánh trở về, phép màu ấy tan biến…
Giống như đứa trẻ con chơi trò thổi bong bóng xà phòng, chúng thổi những quả bong bóng, chúng nghĩ những vân màu sặc sỡ giống như vết dầu loang trên bong bóng là phép màu rồi chạy theo để được chạm vào những quả bong bóng ấy. Nhưng khi những bàn tay bé nhỏ mới chỉ vừa kịp đưa ra thì bong bóng đã vỡ.
Bong bóng vỡ, chúng ngã nhào. Bong bóng vỡ đồng nghĩa với việc thứ phép màu lung linh huyền ảo ấy cũng biến mất, thứ còn đọng lại sẽ chỉ là cảm giác đau sau khi bị ngã…
Vui thật đấy!
…
Tôi ngồi dậy, nheo nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ quả lắc hình con cú treo trên tường. Trời tháng 12 lạnh hơn bao giờ hết, tôi lại nằm xuống, cuộn tròn lại trong chiếc chăn ấm áp của mình. Hôm nay là ngày thứ 3 tôi nghỉ học. Cũng do tôi đi mưa nên mới bị sốt. Hôm ấy ở nhà Anh Quân tôi cứ thế mà đi, không ô dù, không gì hết, cứ như vậy mà đi bộ về. Tôi cũng không nhớ hôm đó tôi đã đi qua bao nhiêu dãy phố để về được đến nhà, tôi chỉ nhớ rằng trời lại mưa còn tôi thì cứ đi một cách rất thong thả. Người đi trên đường thì chỉ mau mau chóng chóng được trở về nhà hay chí ít là cũng dừng lại tìm cho mình một chỗ trú, chính vì vậy nên khi nhìn thấy một con bé chẳng có vẻ gì là lo sợ cơn mưa kia ập xuống mà cứ đi rất bình tĩnh thì không khỏi ngạc nhiên. Họ nhìn tôi như thể tôi vừa mới bước xuống từ một chiếc đĩa bay vậy. Về tới nhà, tôi ướt nhẹp. Chẳng cần nói chắc ai cũng biết mẹ tôi kêu la đến mức nào. Tôi nghe mẹ mắng thì chỉ cười hì hì xí xóa, biện minh rằng đợi trời mưa, thấy mưa ngớt lại tưởng nó tạnh nên mới đánh bạo đi bộ về, ai ngờ đang đi thì nó lại mưa, không kịp tìm chỗ trú nên ướt hết sạch. Tôi cũng chỉ kịp nói xong, nghe mẹ nói thêm vài ba câu gì đó rồi chỉ nghe thấy tiếng ù ù, cả người run rẩy, trời đất bỗng nhiên tối sập xuống, đen ngòm. Báo hại mẹ tôi gần như thức trắng đêm chỉ để kiểm tra nhiệt độ rồi thay khăn đắp trán cho tôi. Tính đến hôm nay cũng đã 3 ngày. Không biết Anh Quân và chị Bảo Khánh thế nào. Nghĩ đến hai người này làm đầu tôi đau nhức kinh khủng nhưng tôi lại không thể ngăn mình nghĩ về những chuyện có thể xảy ra. Ví dụ như hai người đó quay lại với nhau?
Với tính cách của Anh Quân thì việc đó sẽ không bao giờ xảy ra nhưng còn về chị Bảo Khánh thì tôi không chắc rằng người con gái ấy có thể làm thay đổi quyết định của anh hay không. Đó là điều mà tôi lo sợ bởi bản thân tôi cũng không biết rằng tình cảm của anh bây giờ như thế nào nhất là khi người bỏ mặc anh nay đã trở lại, nhất là khi anh đã rất từng yêu cô ấy. Mới chỉ nghĩ thôi tôi đã không chịu được rồi. Nhưng mà nghĩ lại xem, tôi có là gì của anh? Tôi cũng mới chỉ là một con bé học lớp 11, chả làm được trò trống gì chỉ phá hoại là giỏi, liệu có đủ tự tin và kiên nhẫn để thích anh? Nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ tôi lại càng thấy mình trẻ con, ngây thơ và ấu trĩ, càng nghĩ tôi càng muốn cho mình vài “đập” vì tại sao lại có thể thích một người-như-thế.
Lăn qua lăn lại một hồi trên giường tôi lồm cồm bò dậy. Bao nhiêu ngày tôi ốm là bấy nhiêu ngày tôi không mó tới cái điện thoại. Chiếc xì-mát-phôn nằm cỏng queo ở đó, đen ngòm. Vươn người với lấy cái dây sạc trên bàn học tôi đem sạc điện thoại, bật nguồn rồi ôm laptop, lại chui vào trong chăn ấm. Điện thoại vừa bật, máy báo dò tìm dữ liệu rồi sau đó là tiếng thông báo của 21 cuộc gọi nhỡ và một đống tin nhắn. Theo thói quen tôi ấn vào xem cuộc gọi nhỡ, đó số là của Mai Chi, Dương Thùy và Linh Trang. Kéo xem cả danh sách cuộc gọi nhỡ mà trong lòng tôi có chút hụt hẫng, các số gọi nhỡ đều là của chúng nó, không có số của Anh Quân. Tôi tự giễu mình, anh làm sao mà gọi cho tôi chứ. Tôi thở dài một cái, tự nhủ mình phải thực tế hơn, phải thôi tin vào những điều viển vông đó. Dù biết là vậy nhưng vẫn đau thật đấy. Tôi xoay người nằm úp xuống gối, hai chân đong đưa còn tay thì chuyển sang mục tin nhắn. Chiếm đến 70% hòm thư của tôi là tin nhắn khuyến mãi và tin quảng cáo từ Viettel, còn lại hầu hết đều là tin nhắn hỏi thăm của mấy đứa kia, đứa thì hỏi sao mà nghỉ, đứa thì hỏi sao chưa đi học rồi thì mày có sao không bla bla bla. Tôi ấn “tùy chọn”, ấn “xóa”, chọn “tất cả”, định ấn “đồng ý” nhưng tôi khựng lại khi nhìn thấy một tin nhắn gửi từ “Anh Thầy”.
“Sao thế?”
Một cái tin nhắn vỏn vẹn có hai chữ, ngày gửi: hôm qua. Tôi không thể mong chờ một điều gì đó cao cả hơn từ một người có lòng tự tôn cao chót vót như vậy. Có lẽ chỉ hai chữ ấy thôi cũng có thể hiểu rằng ít ra thì anh cũng có chút ít gọi là “quan tâm”. Tôi chẳng thấy vui mà cũng không thấy buồn, cảm giác lúc ấy có lẽ chỉ đơn thuần là trống rỗng, vậy thôi.
Ngẩn ngơ một lúc, tôi vẫn xóa toàn bộ hộp thư trừ một cái tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ rồi sau đó thản nhiên ôm laptop onl facebook và chuyển sang chế độ onl ẩn. Lướt qua lướt lại, đọc mấy dòng trạng thái của đám bạn một hồi chán chê tôi lại lăn ra ngủ như lợn.
Tôi thấy mình đang đứng trước một căn phòng, căn phòng ấy rất quen thuộc nhưng tôi lại không thể nào nhớ ra được đây là đâu. Khi tôi đặt tay lên định mở cửa thì cánh cửa đó biến mất, đổi lại tôi có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật bên trong căn phòng đó. À phải rồi, đây là phòng piano nhưng mà ai thế kia? Tôi nhìn thấy Mai Chi đang ngồi đó nghịch nghịch những bàn phím thẳng tắp. Gương mặt đáng yêu bầu bĩnh, đôi mắt sáng to tròn, cái miệng khẽ cười chúm chím… Tôi bước nhẹ lên phía trước định cất tiếng gọi thì một giọng nói quen thuộc khác đã vang lên.
– Em lại nghịch cái gì thế Khánh? – Anh Quân đi vào, trên tay là chiếc áo khoác. Anh khoác chiếc áo lên vai rồi hôn lên trán người con gái kia.
– Em muốn anh chơi đàn cho em nghe.
Đó là Bảo Khánh chứ không phải Mai Chi. Tôi đứng ngây ra đó nhìn hai người họ cười đùa thân mật. Anh Quân hết sức dịu dàng và quan tâm còn Bảo Khánh thì lại nũng nịu nhận lấy sự quan tâm đó. Anh đặt tay lên bàn phím, tạo ra những nốt nhạc lấp đầy đấy phòng. Tôi đưa tay lên day day hai bên thái dương rồi nhìn quanh căn phòng này một lượt, trên tường là những bức ảnh của Bảo Khánh được lồng trong khung một cách cẩn thận. Chẳng khó để có thể nhận ra những chiếc khung đó giờ trở thành những chiếc khung trống rỗng treo làm nền ở bức tường ở tiệm cafe tầng dưới. Tôi nhìn thấy cả những giỏ hoa bất tử đặt ngay ngắn ở trên nóc đàn và ở góc phòng…
Tiếng nhạc vừa dứt, anh kéo Bảo Khánh hướng về phía cửa ra vào và cũng là nơi tôi đứng từ nãy tới giờ. Họ đi xuyên qua tôi, chạy ra hướng sân vườn đẹp đẽ ấy. Tôi hướng mắt nhìn theo, trong lòng chỉ toàn là những suy nghĩ lộn xộn cứ lẫn vào nhau rối tung lên. Tôi bước từng bước vô hồn theo hai bóng người vừa chạy ra, từng bước chân trở nên nặng trĩu, tôi gần như không đứng vững nữa. Khó khăn lắm tôi mới bám lấy được thành cầu thang, dò dẫm từng bước một ra tới phía vườn. Ở đó mới lãng mạn làm sao, anh ngồi đó, ánh mắt dán chặt vào người con gái đang thích thú vì chậu hoa mà cả anh và cô cùng trồng có một vài bông sắp nở. Hai người họ thực sự rất đẹp đôi. Tôi ngước nhìn một cách bất lực, tiếng đổ vỡ từ nơi sâu thẳm con tim dường như rõ hơn bao giờ hết. Tôi đưa tay chạm vào lồng ngực mình thở một cách khó nhọc rồi bước đi một cách rệu rạo.
Tôi cứ bước, bước mãi cho đến khi phía trước mắt là cả một cánh đồng hoa rộng lớn còn phía trên là bầu trời trong xanh cao vút. Ánh nắng nhẹ nhàng phủ xuống màu vàng nhẹ nhàng mong manh. Tôi dang tay đón nhận từng cơn gió thoảng qua, vuốt ve từng cánh hoa nhỏ bé. Lòng tôi se lại, thật bình yên mà cũng thật dữ dội. Tôi có lẽ là một con người mâu thuẫn như thế, ngốc nghếch như thế, vụng về như thế, kém cỏi như thế, yếu đuối như thế, yêu anh như thế… Có lẽ là thế thật. Tôi thở dài. Mấy cánh hoa bồ công anh ở đâu bay đến xung quanh tôi. Cánh hoa mỗi lúc một nhiều thêm, xung quanh tôi chỉ toàn là một màu trắng của những cánh bồ công anh và rồi một bóng dáng quen thuộc lấp ló sau những cánh hoa. Anh Quân tiến đến gần tôi hơn, anh mỉm cười, đôi mẳt nâu trong veo nhìn tôi trìu mến. Anh nhẹ nhàng ôm tôi. Mọi thứ dường như biến mất, tất cả những gì tôi có thể cảm nhận chỉ là hơi ấm và cái mùi hương thân thuộc ấy…
Tôi mở mắt.
Đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ khiến cho con người ta mộng mị tới mức không muốn tỉnh dậy nữa.
….
Thời tiết ngày càng biết cách khiến cho những con người buồn rầu có thêm lí do để có thể tự tử. Trời lạnh thì cứ lạnh, gió thổi thì cứ thổi, ai yêu nhau thì cứ yêu còn những kẻ đang ủ dột thì vẫn cứ tiếp tục mà ôm cái nỗi buồn mà co ro một xó. Tôi tới trường từ tiết 1 nhưng lại không lên lớp mà trốn vào phòng truyền thống. Đó là nơi duy nhất chứa đàn piano và cũng là nơi ít ai lui tới nhất. Hôm nay lớp tôi có tiết của anh, tôi không biết phải đối diện thế nào với anh, nhất là sau giấc mơ hôm trước tôi lại càng cảm thấy xấu hổ và bối rối. Chính vì thế nên tôi quyết định sẽ trốn ở đây cho tới khi nào qua tiết học của anh.
Căn phòng rộng lớn nhưng chứa quá nhiều đồ đạc nên trở thành một căn phòng chật hẹp, cũng như cái đầu tôi vậy, chứa quá nhiều suy tư nên càng trở nên trì trệ. Tại sao tôi lại có thể rung đông trước một người mà mình đã từng ghét cay ghét đắng chứ, tại sao tôi lại có thể vì người đó mà trở nên bi lụy thế này chứ, chắc gì anh đã đón nhận tình cảm của tôi, vì đâu mà tôi phải cảm thấy như thế chứ. Có lẽ “yêu thương” từ lâu đã trở thành một bản ngã trong mỗi con người chúng ta. Quả thực đã có lần tôi tư ảo tưởng rằng anh cũng có chút cảm giác với tôi và cứ thế tôi tự đắm mình vào những mơ hồ viển vông ấy rồi một ngày kia tôi lại tự gọi mình thức dậy bằng câu hỏi: thế còn người yêu đầu tiên của anh quay về thì sao? Tôi tự giễu mình, thì thôi chứ biết làm sao!
Yêu thì yêu lắm nhưng cũng xa lắm. Mà cái xa giữa anh và tôi xa gấp đôi người thường. Tôi chợt nhận ra rằng ngay từ khi biết mình có tình cảm với Anh Quân, chính lúc ấy tôi biết rằng mình đã chọn phải một con đường khó đi rồi.
Đang ngồi bần thần nhìn ra phía ngoài ô cửa sổ gió thổi liên hồi tôi giật mình nhận ra tiếng trống quen thuộc của bác bảo vệ. Vậy là đã hết tiết 2, đã qua tiết hóa của anh. Tôi xách cặp đứng dậy hít thở sâu rồi mở cửa bước ra ngoài. Lúi húi đứng khóa cửa một hồi, sau khi kiểm tra chắc chắn rằng cửa đã được khóa tôi xoay lưng định bước đi thì một bóng dáng thân thuộc đã đứng ngay ở đó.
– Ơ thầy… – Tôi giật mình.
– Mở cửa ra. – Giọng anh lạnh lùng ra lệnh.
– Nhưng mà…
– Tôi nói mở cửa ra. – Giọng anh vẫn đều đều khiến cho người khác không thể nhận ra được tâm trạng cảm xúc qua lời nói ban nãy.
Tôi len lén nhìn anh rồi cũng biết điều xoay lưng lại tra chìa vào ổ khóa, lách cách mở cái khóa mà tôi vừa hì hụi để khóa vào. Tuy là giờ nghỉ nhưng hành lang chỗ tôi và anh đang đứng lại hoàn toàn yên lặng, chỉ có tiếng gió rít, tiếng chìa khóa lách cách, tiếng cạch của ổ khóa được mở. Tôi vặn mở tay nắm cửa rồi đẩy mạnh ra. Anh Quân chắp tay sau lưng gật gù:
– Vào trong.
– Nhưng mà tiết 3 em phải…
– Em mà cũng biết đường lên lớp à? Chẳng phải vừa rồi em vừa trốn 2 tiết đấy sao?
Tôi như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang ngay tại trận. Cúi đầu nhìn mũi giày rồi lặng lẽ quay vào trong. Anh cũng bước theo vào rồi cẩn thận đóng cửa lại. Anh ngồi xuống đối diện tôi, nhìn tôi từ đầu đến chân rồi đưa tay ra sờ trán tôi. Sau khi chắc chắn thân nhiệt tôi bình thường nét mặt anh mới giãn ra, dù chỉ là một biểu hiện nhỏ nhưng vẫn làm dịu đi cái vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt anh.
– Được rồi tôi không ăn thịt em mà phải khép nép như thế. Tại sao lại trốn ở trong này không lên lớp?
– Em mệt.
– Tại sao không xuống phòng y tế?
– Cửa khóa – Tôi nói bừa.
– Nói dối. Cô y tá lúc nào cũng có ở đấy. – Anh nhíu mày.
– Hôm nay lúc sáng em đến chẳng thấy có ai ở phòng cả. – Tôi bình tĩnh trả lời.
Anh Quân thở dài rồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ẩn chứa sau đôi mắt trong veo là những câu hỏi chất đống, câu hỏi đó có lẽ dành cho anh nhiều hơn là cho tôi. Trong đầu tôi chợt hiện lên một câu hỏi: tại sao tôi lại thích anh? Ờ nhỉ, tại sao tôi lại thích anh? Tôi cũng không rõ nữa, tôi cũng không rõ mình yêu anh từ lúc nào. Ban đầu nó chỉ là một niềm nhớ rồi thời gian đã thổi phồng nó trở thành một thứ tình cảm nhen nhóm mà ngay cả bản thân tôi còn không nhận ra được. Hồi còn học tiểu học, đã có lần tôi thích cậu bạn ngồi chung bàn, cảm giác lúc ấy và cảm giác bây giờ thật sự chẳng giống nhau tẹo nào. Có lẽ là vì hồi ấy chỉ là tình cảm học trò vớ vẩn ngốc xít khiến tôi vừa buồn cười vừa xấu hổ khi nhắc lại, còn anh, là tôi thích thật lòng. Tôi thích anh, có lẽ vì cái vẻ trầm mặc lạnh lùng khó hiểu ấy. Buồn cười thật.
Mọi thứ như ngưng đọng lại, gió không còn vờn qua vờn lại cánh cây ngoài cửa sổ, anh vẫn ngồi đó trầm lặng, tôi vân vê mép khăn quàng cổ, chỉ mỗi kim giây của chiếc đồng hồ treo trên tường là còn tích tắc tích tắc kêu. Tôi ngồi đếm từng giây từng phút trôi qua, căn giờ để lên lớp do ở phòng truyền thống khá kín và tách biệt với bên ngoài nên tiếng trống thần thánh của bác bảo vệ dù có to đến mấy thì cũng không thể lọt vào đến tận đây. Tôi đứng dậy, định bụng lên lớp thì ai đó im lặng nãy giờ chợt lên tiếng khiến tôi không khỏi giật mình.
– Em vẫn định lên lớp đấy à?
– D..dạ.. vâng!
– Hôm nay cả trường được nghỉ sớm 2 tiết, một số bạn ở các lớp đi thi học sinh giỏi.
Mặt tôi thộn ra. Nghĩa là hôm nay đến trường là vô ích à. Tôi định bụng ra về nhưng rồi nhìn thấy bóng dáng lẻ loi của anh thì tôi lại không nỡ. Hít một hơi thật sâu tôi lại ngồi xuống chỗ cũ, mắt dán chặt vào sàn nhà, hai mũi giày dậm dậm gõ theo nhịp.
– Hôm trên sân thượng em đã đi đâu?
– Em…đi về. – Tôi hẵng giọng.
– Ừ.
– Dạ?
– Không có gì. Để lát tôi đưa em về.
– Vâng.
Cuộc trò chuyện ngớ ngẩn diễn ra một cách ngớ ngẩn rồi kết thúc cũng ngớ ngẩn. Căn phòng lại chìm nghỉm trong sự im lặng.
Hôm nay là một ngày mưa. Sáng ra tâm trạng anh đã không vui, lại thêm cuộc họp ban giám hiệu phải về muộn anh lại càng không thấy thoải mái. Anh Quân vội vã xếp lại mấy tờ lịch báo giảng rồi xách cặp bước nhanh ra ngoài. Anh vừa bước đi vừa mỉm cười, trông anh chẳng bình thường chút nào. Nhưng rồi nụ cười tắt ngóm ngay khi anh vừa bước ra ngoài hành lang. Trường vắng tanh, chẳng còn “mống” học sinh nào ở lại cả, vậy là coi như kế hoạch của anh phá sản. Anh Quân vốn định giờ về sẽ lên lớp của con-bé-đó, trêu chọc nó một lát rồi đưa nó về nhưng cuộc họp đột xuất vừa rồi khiến anh chậm mất một bước, giờ này chắc nó về rồi.
Anh thở dài nhìn trời mưa, chẹp chẹp vài cái rồi tạt qua phòng tin mượn cái ô sau đó mới lững thững bước xuống sân.
“Mưa gì mà gớm thế không biết”
Anh Quân vừa đi vừa làu bàu. Đôi bàn chân bỗng khựng lại khi anh bước đến mái hiên gần cổng trường, bóng dáng thấp thỏm của ai đó khiến tâm trạng cáu bẩn của anh như tan luôn cả vào cơn mưa xối xả ngoài trời.
“Con nhóc đó hóa ra là vẫn chưa về.” Anh thở phào.
Anh Quân đứng nép vào một góc hả hê nhìn bộ dạng kẹt mưa chán chường của Tú An, chốc chốc khóe miệng lại khẽ cong lên tạo thành một nụ cười. Thú thật, anh đang cầu mong cho cơn mưa kia đừng có tạnh, trời hãy cứ mưa to như thế, để anh có thể được nhìn cái mặt nó tuyệt vọng như thế, để anh được phép tiếp tục tủm tỉm cười như thế, dù hơi anh cười như thế hơi ngu ngốc một chút nhưng có hề gì chứ. Anh xoay xoay cái ô trong tay, nhìn miết vào ai kia đang hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng rồi thò tay ra vầy mưa nghịch ngợm. Mãi cho đến khi Tú An hết chịu nổi, định chạy ra ngoài trời mưa xối xả thì anh mới chịu mở bung ô ra che cho nó.
– Em có bị điên không mà cứ đi như thế? Muốn đi nhờ không?
Tú An nhìn anh, có chút sững sờ. Chắc đến nằm mơ nó cũng chẳng nghĩ rằng anh sẽ xuất hiện mà che ô cho nó như mấy cảnh trong bộ phim tình cảm sến súa sởn gai ốc đang chiếu trên tivi. Nó gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn anh đang mỉm cười. Anh vui tới mức suýt nữa thì vừa huýt sáo khi đi chung với nó. Chính vì cảm thấy thoải mái mà từng bước chân của anh trở nên vội vã khiến nó không theo kịp. Anh thì nhường ô che cho nó, nó thì đi chậm không đuổi theo kịp, người sau kẻ trước, cái ô dường như trở nên thừa thãi bởi nó chẳng che mưa được cho ai cả. Lúc ấy anh mới giật mình nhận ra rằng cô nhóc đi phía sau sắp ướt hết sạch. Anh Quân đứng khựng lại khiến ai đó đang cun cút đi mà chẳng hề nhìn suýt đâm sầm vào lưng anh. Anh chuyển tay cầm ô, tay còn lại kéo sát ai đó về phía mình. Trời thi mưa to, trường thì chẳng còn ai nên anh cũng chẳng sợ ai nhìn thấy. Anh lại khẽ nhếch mép.
– Phải đi thế này thì may ra mới không bị ướt.
Anh gần như ôm nó. Cơ thể bé nhỏ khẽ run lên vì ướt mưa, anh lại càng siết chặt vai nó hơn. Một cánh tay cầm ô của anh bị ướt sạch nhưng trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp. Một cảm giác dịu dàng, thoắt ẩn thoắt hiện nhưng lại khiến trống tim anh đập liên hồi. Anh có thể cảm nhận được nhịp tim của mình không đều. Tiếng tim đập, tiếng bước chân của anh và của nó lẫn vào cùng với tiếng mưa rơi ngoài trời. Khoảng sân trường như rộng ra thêm, anh thật chỉ mong cứ được bước đi như thế này mà chẳng phải lo ngại bất cứ điều gì. Mưa cũng kệ, tập bài kiểm tra của học sinh còn chưa chấm cũng kệ, kể cả có họp hành khẩn cấp hay gì gì đó cũng không thể quan trọng hơn lúc này được.
Anh đưa nó về Back In Time, pha cho nó một cốc cacao nóng, nói nó ngồi đợi còn anh thì đi thay đồ. Tú An thì không bị ướt nhiều nhưng còn anh thì gần như ướt hết sạch rồi. Anh thay đồ xong, bước vào phòng thấy con nhóc thường ngày vẫn hay bướng bỉnh bặm trợn đang nhìn chăm chăm vào làn khói mong manh từ cốc cacao, đôi mắt đen sâu hun hút. Anh thoáng ngỡ ngàng. Tú An, bướng bỉnh thế, đanh đá thế, lắm lời thế, luôn cười vui khi ở đám đông… nhưng đó cũng chỉ là cái vỏ bọc nó cố tạo dựng để tỏ ra mạnh mẽ. Anh biết thừa cái vỏ bọc của nó nhưng anh lại không ngờ rằng có một ngày ngay cả chính anh cũng bị đánh lừa. Chắc nó lại đang ôm một đống tâm sự, từ bao giờ nó lại giấu không kể cho anh nữa vậy? Anh đang nghĩ đến một điều điên rồ, nhưng rồi lại tự bản thân gạt phắt cái suy nghĩ ấy qua một bên. Anh muốn chỉ cho nó xem chậu Xương Rồng mới ra hoa, muốn khoe nó về khóm Cẩm Tú Cầu hôm qua mẹ anh vừa đem về, anh còn muốn khoe cả mấy bông Bồ Công Anh “đi lạc” từ đâu bay đến vương vào chậu đất bỏ trống ở góc sân nữa. Anh muốn nó nghịch ngợm bướng bỉnh chứ không thích một nó trầm lặng và già dặn như thế. Anh nghĩ cách lấy cớ kéo nó lên gác thượng. Anh thích thú nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của nó, dẫn nó đi lên từng bậc thang như thể đây là lần đầu tiên nó lên đó. Anh khẽ thở dài khi nghĩ về cái điều đã ám ảnh anh suốt mấy tuần qua, thở dài rồi lại mỉm cười. Có lẽ đây là lúc để anh xác định…
Anh đi từng bước thật chậm. Vừa lên tới nơi, anh vươn vai nhìn con bé đi sau vẫn đang tiếp tục đi lên đây rồi nhìn ra phía ngoài sân, anh sững người. Một loạt hình ảnh của 5 năm trước ùa về trên từng ngóc ngách nhỏ trong đầu anh. Góc sân nhỏ và khoảng trời lớn, có một cô gái mặc váy suông màu xanh, cô dịu dàng mỉm cười nhìn anh, lúc ấy anh gần như tan chảy trước hình ảnh hiền dịu ấy. Nhưng những gì đang hiện hữu trước mắt anh bây giờ hoàn toàn không phải là một cơn mơ, không hề mụ mị, ngược lại, nó còn rất thật. Không sai, người con gái đó đã trở về.
– Anh.
Bảo Khánh mỉm cười gọi anh giống như một ngày nào đó, trời cũng mưa như thế, cô cũng dịu dàng nồng ấm như thế. Nhưng tất cả những gì đã xảy ra giúp anh hiểu rằng anh đã không còn như cái ngày ấy nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không còn chút tình cảm gì nữa. Lòng anh rối bời, rối bời vì người con gái đứng trước mặt anh, rối bời vì điều anh luôn băn khoăn bấy lâu nay.
– Bảo Khánh. – Anh đáp lại.
Có ai đó đang níu chặt vào cánh tay áo anh nhưng anh chẳng còn cảm nhận được nữa. Cái níu tay nới lỏng dần rồi buông hẳn, ai đó đã xoay người bước đi. Còn anh, anh cứ đứng đó, đôi mắt nâu nhìn người con gái trước mặt. Cô ấy thôi không vuốt ve những giọt mưa còn đọng lại trên cánh hoa, nhẹ nhàng tiến về phía anh, cô khẽ khàng.
– Em nhớ anh…
….
Đêm đó Anh Quân đã biết thế nào gọi là mất ngủ. Anh nằm vắt tay lên trán, mắt nhìn chòng chọc lên trần nhà lạnh lẽo. Mặc dù đã đếm được gần 1803 con cừu mà mắt anh vẫn mở thao láo. Phải rồi, anh không ngủ được là điều đương nhiên, thử hỏi xem ai mà yên giấc cho nổi khi mà mối tình đầu sâu đậm đã bỏ rơi anh, sau 5 năm cô ấy trở về, tỏ ra như chưa có gì xảy ra, buông câu nói nhớ anh nhẹ bẫng như đó là điều đương nhiên. Năm ấy, vì danh lợi, vì tiền tài mà cô đã bỏ anh đi, khi ấy cô còn quá trẻ. Mà thôi, quá khứ gạt hết qua một bên, cái vấn đề là hiện tại kìa. Cảm xúc trong anh dành cho cô là gì? Nó có còn là tình yêu hay chỉ còn là một sự nuối tiếc? Những ngày tháng đó ở cạnh Bảo Khánh là những ngày tháng đẹp nhất, đẹp tới mức ngỡ như không còn gì có thể đẹp hơn. Nhưng giờ thì anh không còn chắc về điều đó nữa bởi lúc cô rời bỏ anh, những ngọt ngào ấy trở thành dư vị đắng ngắt, nghẹn đắng nơi cổ họng. Vì thế mà anh trở nên lạnh lùng, vì thế mà anh trở nên xa cách với người khác. Cho tới khi anh gặp Tú An, con bé khiến anh khó chịu ấy lại là con gái của bạn thân của mẹ. Anh đã từng không ưa nó, đã từng ghét nó, đã từng thấy nó nhiều chuyện và quá đỗi trẻ con, nhưng rồi anh cũng thấy nó mạnh mẽ, thấy nó dễ thương và thấy muốn bắt nạt nó… Nghĩ tới Tú An khiến anh dễ thở hơn là nghĩ tới Bảo Khánh nhưng hôm nay Tú An đã quay lưng đi từ lúc nào không hay. Anh nhăn mặt rồi mỉm cười, sáng mai là lại nhìn thấy cái mặt nham nhở ấy thôi mà. Nhưng sự thật thì không hẳn là thế.
Sáng hôm sau anh có tiết dạy ở lớp 11A6. Như thường lệ anh bước vào lớp, đặt cặp lên bàn, nghe lớp trưởng hô cả lớp chào rồi đứng thẳng người chào cả lớp. Anh nhìn xuống lớp, ánh mắt như kiếm tìm một ai đó.
– Bạn thư kí đâu rồi đi photo cho thầy cái này.
– Hôm nay nó nghỉ thầy ạ.
Câu trả lời của bí thư khiến anh hụt hẫng. Hôm nay nó nghỉ học. Anh nhìn về chỗ nó, trống trơn còn bên cạnh là cô em gái của Bảo Khánh. Tối hôm đó có buổi tập đàn và Tú An cũng không đến. Ngày hôm sau dù không có tiết nhưng anh vẫn đi ngang qua lớp của Tú An nhưng hôm nay nó cũng không đi học. Nó như bốc hơi khỏi cuộc sống của anh, điều này khiến anh cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Đến ngày thứ 3 Tú An cũng không xuất hiện ở trường, anh cảm thấy khó chịu. Anh ghét cảm giác ấy, ghét cái cảm giác buồn chán và lo lắng như thế này. Cầm điện thoại trên tay anh nhấc lên rồi lại đặt xuống. Soạn một cái tin nhắn thật là dài đầy sự quan tâm hỏi han nhưng rồi nghĩ lại anh lại xóa đi, cứ soạn ra rồi lại xóa đi hàng chục lần, rốt cục anh gửi đi một cái tin nhắn vẻn vẹn có hai chữ:”Sao thế?”. Anh chờ đợi nhưng không hề có hồi âm. Anh bực bội ném điện thoại vào một góc.
Chiều hôm ấy anh rủ lão anh trai của nó đi cafe. Sau buổi cafe đó anh biết được rằng nó bị sốt do đi mưa và sẽ đi học lại vào ngày mai. Gánh nặng trong lòng anh như được trút bớt. Sáng hôm sau anh đã chờ đợi đến tiết 2 để được nhìn thấy nó ngồi trong lớp nhưng không, cái chỗ ngồi đó vẫn trống trơn. Nó đã đến trường nhưng không vào lớp, anh biết chứ nhưng anh không chắc chắn về cái lí do khiến nó làm như thế.
Hết tiết anh vội vã xuống phòng truyến thống, chưa đi đến nơi anh đã thấy nó đang đang lúi húi khóa cửa. Biết ngay mà, anh rõ nó quá mà, anh biết thể nào nó chẳng trốn ở đây. Anh cứ đứng đó im lặng đợi nó khóa cửa xong, rồi nhìn nó giật minh khi phát hiện ra anh đứng sau lưng. Anh thật sự rất muốn cho nó một trận vì cái tội khiến anh lo lắng. Anh bắt nó mở khóa rồi tra tấn nó bằng một đống câu hỏi. Anh còn muốn hỏi nhiều hơn thế nhưng cái bản tính cao ngạo của anh lại không cho phép anh làm thế. Nhưng tại sao anh lại muốn biết nhiều đến thế? Nó thì cứ ngồi đó mân mê mép khăn quàng rồi nhìn chăm chăm xuống mũi giày, anh ngồi đăm chiêu suy nghĩ, chốc chốc lại quay sang nhìn nó. Có lẽ điều khiến anh suy nghĩ bấy lâu nay là sự thật rồi. Dù điên rồ, dù chưa bao giờ xảy ra nhưng điều đó là sự thật…
Có lẽ… Có lẽ anh thích nó thật rồi.
Chương 21: VỊ NGỌT
Hôm nay anh xuất hiện với cặp kính gọng đen khác hẳn so với mọi ngày. Trước đây cũng có vài lần tôi thấy anh đeo kính nhưng hình ảnh đó vẫn vô cùng lạ lẫm, ít nhất là đối với tôi.
Một ly cà phê đen đắng ngắt thì có gì hay ho mà anh lại hứng thú đến vậy. Bằng chứng là cả buổi tập từ nãy tới giờ anh đã uống tất cả là 2 cốc rưỡi cà phê đen, tôi không hiểu buổi tối thì anh ngủ kiểu gì. ( =”= ) Anh thật là kì lạ!
Cuối tháng 12 này là cuộc thi chung kết diễn ra, tính ra cũng chỉ có 2 tuần nữa vậy nên tôi tạm thời dẹp hết mọi chuyện sang một bên, tập trung tinh thần vào những khóa son với khuông nhạc. Anh cũng chú ý hướng dẫn tôi từng chi tiết nhỏ nhặt nhất,quan tâm tôi hơn mức bình thường. Không chỉ thế anh còn từ chối hàng đống lời mời đi cafe của thầy Tùng chỉ để ở nhà dạy tôi dù tôi hoàn toàn có thể tự tập một mình. Anh còn tìm đủ mọi cách để bắt tôi tập luyện hoặc học ở nhà anh nhiều hơn. Tôi tự hỏi có chuyện gì xảy ra với anh thầy của tôi vậy? Chúa ơi, xin người hãy trả lại con lão thầy lười nhác của ngày xưa. TT^TT Thật sự là tôi mong như thế đó, thà anh cứ mặc kệ tôi thì tôi còn dễ từ bỏ (và tôi còn được nghỉ ngơi), anh cứ cư xử như vậy chỉ càng khiến tôi thêm yêu anh nhiều hơn mà thôi.
– Không tập đi mếu máo cái gì thế hả? – Anh nhấp thêm một ngụm cafe rồi lại chăm chú vào chiếc laptop.
– Dạ không em tập đây. – Miệng thì nói nhưng đầu tôi thì vẫn nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Hôm đó ngồi trong phòng truyền thống, anh trầm mặc rồi nhẹ giọng nói rằng anh chẳng còn gì với Bảo Khánh, anh cũng không biết rằng Bảo Khánh lại là chị của Mai Chi và tôi thì quen cả hai chị em nhà họ. Anh nói tôi không cần ngại chị Bảo Khánh bởi chị ấy sẽ không đến đây nữa. Tôi cũng chỉ biết vậy, nói “Vâng” một tiếng cho phải phép rồi câm như hến. Một lát sau anh đứng dậy trước mặt tôi, chìa ra một chiếc túi màu nâu rồi nói.
– Đừng có để bị ốm nữa đấy. – Sau đó anh bước ra phía cửa hạ thấp giọng. – Về thôi.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, nhận lấy chiếc túi rồi chạy theo anh ra phía ngoài. Phải mất một lúc tôi mới theo kịp được anh vì còn phải khóa cửa. Vừa đi tôi vừa mở chiếc túi, bên trong là một đôi găng tay màu nâu có con gấu nhìn mặt ngu ngu đính ở trên cổ tay. Trong lòng tôi xuất hiện một tia ấm áp. Thực ra tôi vui muốn phát điên, chỉ muốn nhảy cẫng lên ngay giữa sân trường vì sung sướng nhưng rồi tôi lại kìm nén cái niềm vui đó lại nếu không muốn ai nghĩ mình bị điên.
Tôi vỗ nhẹ vào đầu nhắc nhở bản thân mình trở về với thực tại. Anh ngồi đó chăm chú vào chiếc laptop, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt nâu bất chợt nhìn tôi. Tôi nhìn anh, thấy anh nhìn mình thì vội quay đi, tim đập thình thịch như thể sắp bay cả ra ngoài. Trước lúc quay đi tôi còn kịp thấy một nụ cười ngọt ngào phía đằng sau tách cafe đen đắng. Tôi nghĩ là anh biết tôi đang lén nhìn mình, vậy còn nụ cười đó là sao?
Tôi ngồi tập với sự giám sát quá đỗi dịu dàng của anh. Mặc dù tôi biết anh còn cả đống việc chưa làm xong, những công việc đó sẽ trở nên thuận tiện hơn nếu như anh làm việc ở dưới phòng của mình nhưng anh vẫn một mực ôm laptop lên ngồi ở góc phòng.
– Thầy có thể xuống dưới kia hoàn thiện công việc mà. Em có thể tự tập một mình được mà.
– Dưới đó bí lắm.
– Cái cửa sổ to đùng mở ra thì bí bách ở chỗ nào ạ?
– Gió lắm. Em có điên không mà xúi tôi mở cửa vào cái thời tiết này? Tìm cách cho tôi ốm à, không có đâu nhé! – Anh hạ giọng trêu tôi.
– Thế ngồi trên này thì gió không lùa chắc? ==” – Tôi hỏi vặn lại.
– Em hay nhỉ, nhà tôi tôi ngồi đâu là việc của tôi, kể cả tôi có ngồi trên nóc nhà hay chui vào tủ lạnh ngồi thì việc của em cũng là dính mông ở đó tập đàn cho đến khi nào đạt yêu cầu tôi đề ra thì thôi. Hỏi lắm.
Tôi bị anh “quạt” cho một trận ngồi im de không nho nhe cụng cựa, biết điều ngồi quay vào tập đàn. Thật sự là tôi chán lắm rồi, chán ngấy khi mà 2 ngày nay, tức là 48 tiếng đồng hồ, trong đó trừ thời gian phải lên lớp, thời gian ngủ và một số chuyện-cần-thiết khác thì còn lại tôi đều ở đây, Back In Time, nhà của anh với cái lí do chết tiệt được nhai đi nhai lại hàng đống lần là “Sắp thi rồi, chơi thế đủ rồi, thích ăn đập không?” Nghĩ lại thì cái lí do đó sặc mùi dọa dẫm và bạo lực. Và thế là tôi cứ phải ngoan ngoãn nghe lời, vì cuộc thi thì ít mà vì sợ ăn đập thì nhiều. Thế nên tôi đã ngán lắm lắm khi hôm nay ngày chủ nhật bình yên của tôi (lại một lần nữa) bị phá tan nát bởi một cú điện thoại của anh. Và giờ thì tôi ở đây, dính mông cả ngày với cái gã đao đao ngồi kia. Lạy chúa, con lại làm gì xúc phạm đến uy quyền của Người sao thưa đấng tối cao? TT^TT…
Ngồi được một lúc Anh Quân đặt laptop sang một bên, tháo cặp kính đen rồi day day mắt. Tôi tròn nhìn anh như thể anh là người từ hành tinh lạ vừa xuống tới trái đất vậy.
– Nhìn cái “giề”?
– Em đang tò mò.
Giọng anh nghe rất giống kiểu muốn kiếm chuyện còn giọng tôi thì như kiểu con nít bị bắt nạt.
– Tò mò cái “giề”?
– Tại sao thầy lại đeo kính?
Câu nói vừa rơi khỏi miệng tôi mới thấy mình hỏi ngu. Ngu thiệt á >
– Tôi bị cận.
– Thế sao mọi khi thầy không đeo kính?
– Tôi không thích.
– Thế sao giờ lại đeo?
– Vì tôi thích. Sao mà em lắm chuyện thế nhờ, có mỗi việc đeo kính thôi mà.
Anh gắt lên còn tôi thì ngồi tự chửi mình vì tội ngu thái quá @@ Thấy tôi im lặng hồi lâu sau khi bị mắng anh tưởng tôi dỗi và thế là anh đặt hết mớ công việc mà tôi chả biết là làm xong hay chưa sang một bên rồi tiến lại gần chỗ piano, cũng chẳng kêu tôi ngồi xích qua một bên như mọi lần mà tự động ngồi xuống ngay cạnh tôi, rất gần. Gần tới mức tôi có thể cảm nhận được cái mùi hương ngọt ngào ấm áp ấy, một cảm giác mà tôi dám cá là chỉ xuất hiện chỉ khi nào tôi ở cạnh anh. Đúng vậy, cảm giác ấy yên bình và vững vàng như vậy đấy.
– Này dỗi à? – Anh ngó ngó.
– Không. – Tôi lắc đầu.
– Thế sao im thin thít thế?
– Bị mắng ngu gì mà nói tiếp trời -_-
– Tốt đó.
– Mà em hỏi nốt câu cuối được không?
– Hỏi đi.
– Thế rốt cục là thầy có thích đeo kính hay không?
– … – Kiềm chế nào Anh Quân, kiềm chế nào… :D – ….
Anh im lặng, mặt tối sầm còn tôi thì biết điều chạy vọt ra khỏi phòng. Tôi đi liền một mạch ra khoảng sân vườn ở phía đối diện với phòng piano. Nhìn thấy mảnh sân này trong lòng tôi lại có cảm xúc không hề vui vẻ chút nào, tôi thích hoa, tôi thích ngắm trời nhưng tôi lại không thích việc não mình làm những việc không đâu, ví dụ như là gợi nhớ lại về cái buổi trời mưa hôm ấy. Khác mỗi điều, mảnh sân đó hôm nay không hề mưa như hôm ấy, trái lại, nắng đang nhuộm vàng cây hoa bằng sắc màu mong manh của mình. Anh nhẹ nhàng bước đến sau tôi, tôi chợt nghĩ đến một cái ôm ngọt ngào từ phía sau nhưng rồi lại giật mình bởi tôi cũng không biết phải phản ứng thế nào nếu như cái chuyện điên rồ đó xảy ra. Tôi xấu hổ chạy lên đứng ở cạnh cái lan can, tựa vào đó rồi ngắm nhìn người người đang đi lại ở phía bên dưới, người ra kẻ vào tấp nập. Phía xa một chút ở con phố bên kia một số cửa hàng đã trang trí cây thông và những chiếc chuông vàng nhỏ nhắn để chuẩn bị cho một mùa Noel sắp tới. Nhanh thật, vậy là sắp Noel rồi.
– Này. – Anh Quân đứng cạnh tôi từ bao giờ, anh nhẹ nhàng lên tiếng kéo tôi thoát ra khỏi sũy nghĩ của bản thân.
– Dạ?
– Đồ hâm.
Tôi chẹp miệng, ném cho anh một cái nhìn cau có rồi lại để đầu óc mình bay lơ lửng.
– Em thích nắng hay mưa? – Anh bất chợt lên tiếng.
– Em… em cũng không biết. Có lẽ em thích mưa hơn.
– Tại sao lại thế?
– Có lẽ là tại vì nắng tuy ấm nhưng em lại không giữ được. Mưa lại khác, tuy hơi lạnh một chút nhưng em lại có thể đưa tay ra hứng trọn vẹn từng giọt mưa trong lòng bàn tay mình.
Tôi vừa nói vừa khum khum bàn tay để minh họa rồi cười tít mắt nhìn anh. Thực ra tôi cũng không biết tại sao mình làm thế, tôi làm vậy chỉ để giảm bớt độ ngu ngốc của bản thân nhưng sự thật thì làm như vậy thật là phản tác dụng quá TT^TT
– Đúng là hâm. – Anh nói vẻ bất lực, như kiểu không còn gì có thể cứu vãn được cái độ dở hơi của tôi nửa vậy. Anh quay qua tự nói với mình nhưng âm lượng thì đủ để tôi nghe rõ từng câu chữ. – Có khi nhốt nó ở nhà nhiều quá nó hóa điên rồi. Thôi hôm nay chủ nhật, cho đi chơi một hôm cho bớt “hấp”.
“Nói chuyện một mình hả, giờ thì ai mới là đồ điên chứ” Tôi cay cú nghĩ thầm.
Và thế là a lê hấp, anh đưa tôi đi chơi. Băng qua những dãy nhà cao thấp, chúng tôi bỏ lại phía sau lưng mình những con người bận bịu với cuộc sống, bỏ lại những ồn ào huyên náo của tiếng xe cộ, tiếng nói chuyện và cả những thứ tạp âm khác nữa… Tất cả đều trôi dạt lại phía đằng sau…
Con đường phía trước hiện ra, những ngôi nhà ít dần đi, những cây cỏ nhiều hơn, phải rồi, là cánh đồng hoa bát ngát. Ở Hà Nội mà cũng có một nơi thế này sao? Tôi nhớ có lần vào sinh nhật tôi anh cũng đưa tôi đến một nơi có nhiều hoa có thế này nhưng đây hoàn toàn không phải chỗ đó.
Tôi chạy lên phía trước bỏ mặc anh ở phía sau, hít lấy từng ngụm không khí thật lớn. Mùi hoa có, mùi nắng ấm, thật sự rất quen thuộc. Một lát sau anh đi cạnh tôi, thật thong dong, thật thư thả chậm rãi. Cái cảnh tượng một cánh đồng lớn chỉ có hai người sóng bước cùng nhau, những bông hoa khẽ rung lên theo mỗi bước chân , nắng nhẹ nhàng phủ lên một màu vàng dịu dàng, ấm áp nhưng không khiến người ta phải nheo mắt. Phía trên cao bầu trời cứ trong xanh cao vút. Thật yên bình quá.
– Tại sao thầy lại ra đây?
– Chơi.
– Em cứ tưởng là đi đâu đó gần nhà thôi.
– À tại tôi không thích thu hút sự chú ý bởi dắt theo một con nhóc dở hơi..
Tôi bĩu môi ngắt lấy một bông Bồ Công Anh rồi nghịch ngợm. Cả một cánh đồng bao la chỉ toàn hoa cỏ, cảm tưởng cả thế giới chỉ có tôi, anh, đồng hoa và khoảng trời cao vút ấy. Tôi đưa bông hoa lên ngang tầm mắt, mỉm cười nhắm mắt ước một điều ước rồi thổi mạnh. Những chiếc cánh hoa nhỏ nhắn mong manh bay tít lên phía trên cao. Tôi ước mãi mãi như thế này, tôi mãi mãi chỉ là một cô bé, ngốc cũng được miễn là có anh ở cạnh tôi như lúc này. Nghĩ tới đây tôi xấu hổ, cười một cái thành tiếng.
– Em cười gì thế? – Anh Quân tay nhét túi quần cũng mỉm cười nhìn tôi.
Tôi nhìn bông hoa trong tay chẳng còn cánh hoa nào rồi lại nhìn anh mà cười toe toét. Tôi thực sự rất vui. Niềm vui ấy tôi cũng không biết có thể dùng ngôn ngữ hay tiếng nói của hành tinh nào thì mới miêu tả hết được.
– Không biết đứng ở đằng kia thì trông mọi thứ sẽ như thế nào nhỉ? – Tôi nghiêng đầu nhìn về phía xa rồi chạy thật nhanh về phía xa đó, dang rộng hai tay vờn nghịch những cánh hoa. Tôi chạy mãi chạy mãi rồi khi dừng lại, anh đang đứng tít ở phía bên kia, xa nhưng đủ để tôi có thể nhìn rõ anh.
– Thầyyy….. – Tôi hét to rồi vẫy vẫy tay – Thầy nghe thấy em nói gì không?
Con người đứng ở phía bên kia cũng hét to lại điều gì đó nhưng tôi không nghe thấy. Nếu anh hét mà tôi không nghe thấy thì cũng có nghĩa là anh cũng không thể nghe tôi nói gì. Và thế là tôi lại đưa tay khum khum tạo thành cái loa rồi hét tiếp.
– Nghe này đồ ngốc, vì em biết anh không nghe thấy gì nên em mới nói đó. – Tôi ngần ngừ giây lát rồi lại nói tiếp. – Em yêu anh. Ê, nghe thấy gì không? Không hả? Vậy thì tốt.
Anh Quân đứng ở xa đưa tay lên tai cố gắng nghe nhưng anh lắc lắc đầu rồi ra hiệu rằng chả nghe thấy gì. Sau đó anh cũng hét lên điều gì đó mà tôi căng cả tai cũng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi. Lẫn trong gió có tiếng tôi lẩm bẩm với bản thân mình.
– Em yêu anh… Thật đấy.
Anh Quân vẫn cố gắng nói gì đó nhưng tôi thì chịu, không nghe nổi. Anh rút điện thoại ra vẫy vẫy, ý định bảo tôi lôi điện thoại ra nhưng máy tôi không đem theo. Có lẽ là anh vừa cau mày một cái, tôi đoán thế. Rồi sau đó anh tiến gần về phía tôi. Cái bóng người nhỏ tí to dần, anh gần hơn, từng bước từng bước gần về phía tôi còn tôi thì đứng im ở đó như trời trồng.
Chẳng mấy chốc anh đứng trước mặt tôi, nheo nheo mắt nhìn tôi dò xét.
– Em vừa nói gì thế?
– Đâu em nói gì đâu. – Mặt tôi tỉnh bơ.
– Thấy vừa rồi em gào gì to lắm mà.
– Thầy nghe thấy à?
– Tôi mà nghe thấy thì tôi cần phải hỏi lại à =’=
– À không, em chỉ bảo ở đây thích quá. Thế thôi.
– Con nhóc này. Về thôi.
Anh Quân cười một cái rồi tiến lên phía trước. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra. Mái tóc đen bồng bềnh trong gió, bóng lưng rộng lớn đem lại cảm giác vững chãi khiến người ta có cảm giác muốn được dựa dẫm, khiến tôi muốn được dựa dẫm. Mặt tôi đỏ ửng lên vì ngượng, bỏ cả bông hoa đang cầm trong tay để đuổi theo anh. Tôi đưa tay ra định nói anh đợi tôi với nhưng rồi lại thu tay lại. Tôi muốn nhìn cái bóng dáng ấy thêm một chút nữa. Tôi cứ ngẩn người ra đó nhìn anh, cái dáng lênh khênh đó sẽ là một trong số những hình ảnh mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể quên. Tôi vừa đi vừa nhìn anh, có lẽ vì vậy mà tôi vấp phải một hòn đá khiến cả người chúi về phía trước. Một ý nghĩ lóe sáng trong đầu tôi: “Thôi quả này mình cạp đất rồi”. Nhưng không. Tôi lao về phía trước, bám vào lưng người đi trước, người ngoài nhìn vào sẽ hiểu rằng tôi đang ôm anh từ phía sau. Anh Quân dừng khựng, anh chầm chậm quay lại nhìn tôi đang hốt hoảng.
– Em… em bị vấp. – Tôi vội vàng giải thích.
– Có đi mà cũng không nên thân. – Anh chép miệng.
Anh đỡ tôi đứng thẳng dậy rồi dắt tay tôi bước đi. Lưu ý là “DẮT TAY”nhé!! Bàn tay tôi bé nhỏ được bàn tay ấm áp của anh bao bọc. Băng qua cả cánh đồng bao la rộng lớn bàn tay tôi vẫn ngoan ngoãn để yên cho anh nắm chặt. Và tôi cũng chỉ mong mãi mãi được anh bao bọc che chở như thế này.
….
Không khí giáng sinh tràn về khắp mọi nẻo. Ở ngoài đường ai ai cũng tự khoác cho mình những bộ đồ ấm áp. Tôi đặc biệt yêu cái lạnh của Hà Nội, ai ai cũng như trở nên đẹp đẽ và đáng yêu hơn trong những chiếc áo len và những chiếc khăn choàng to sụ. Tôi nói thế không phải vì tôi sắp tặng cho anh một chiếc áo len đâu nhé. Chiếc áo len màu xanh nước biển đậm được khéo léo kết hợp với những màu viền trang trí màu trắng. Tôi không phải là đứa kiên nhẫn và việc kiên nhẫn nhất mà tôi làm đó là đan xong chiếc áo len trong 5 ngày. Có lẽ là đan cho anh nên tôi mới làm xong nhanh đến vậy chứ không thì cả tháng may ra tôi mới xong được cái ống tay áo.
Tôi xách chiếc túi có cái hộp quà đựng chiếc áo của anh tung tẩy bước trên đường tới Back In Time. Vừa đẩy cửa, thứ khiến đa sống phần đông mọi người chú ý đó là cái cây thông to sụ đặt ngay ở trung tâm tầng 1. Cây thông rực rỡ được trang trí với những dây đèn nhấp nháy vui mắt, vỡi những quả cầu đủ màu sắc, với những chiếc tất và cả những lời chúc, lời ước của nhân viên phục vũ và cả khách hàng. Hôm viết điều ước tôi cũng có mặt nhưng rốt cục tôi lại phải viết điều gì đó khác đi để không bị phát hiện. Tôi đã phải ghi vào đó là: Cầu cho mọi dự định trong tương lai đều thành công tốt đẹp. Hôm đó tôi cũng không thấy anh treo lời ước lên. Anh thì nói là anh treo lên rồi nhưng tôi tìm đi tìm lại cả tá lần mà cũng không phát hiện ra mảnh giấy kim tuyến hay nét chữ đặc trưng của anh.
Tôi chào hai bác đang đứng ở quầy tính tiền trò chuyện với khách quen rồi mạnh dạn tiến về phía cầu thang leo thẳng một mạch lên phòng Anh Quân. Tôi gõ gõ rồi đẩy cửa vào. Anh ngồi đó, ngay ngắn và… chơi CandyCrush =’= . Thấy có tiếng người bước vào anh cũng chẳng buồn ngoái đầu lại chỉ tiện mồm hỏi bâng quơ.
– Bố à?
Thấy không có ai trả lời anh mới quay đầu lại. Tôi đang đứng đó ngây như phỗng.
– Ơ em đến rồi đấy à? Sao không hú lên một tiếng.
– Em đang định hú.
– Thôi lên kia đi tôi lên bây giờ đây.
Anh vội tắt latop rồi kéo tôi lên tầng trên. Anh lại tự pha một cốc cafe đen đặc, đặc đến nỗi chỉ cần ngửi mùi tôi cũng thấy khó chịu. Anh nhìn tôi rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng chuyển cốc cafe xa khỏi chỗ tôi ngồi. Tôi ngồi nhìn anh đang “phi tang” cốc cafe, thầm tính toán xem với form người như thế thì cái áo tôi đan có vừa hay không. Mải ngồi nhẩm tính và tưởng tượng đến hình ảnh anh mặc áo nên anh quay lại từ bao giờ mà tôi chẳng hay biết gì cả, mãi đến khi anh gọi tên tôi lần thứ ba tôi mới giật mình quay trở lại với hiện thực, chiếc túi trên tay nãy giờ cũng bị làm rơi xuống sàn “bịch” một tiếng. Anh chầm chậm bước đến cúi xuống nhặt nó lên, lấy chiếc hộp, mở hộp rồi cầm “cái bịch” nhỏ nhỏ được gấp cẩn thận bên trong đó ra, anh nhìn thấy tấm thiệp nằm ở đáy hộp, hết nhìn thiệp rồi lại nhìn tôi. Tôi thì lại coi như không biết gì, nhìn trần nhà rồi nhìn ra phía ngoài. Anh mỉm cười một cái, đặt tấm thiệp vào trong hộp rồi đặt cả cái hộp cùng với cái túi lên nóc đàn. Anh giơ chiếc áo lên rồi quay ra nhìn tôi.
– Mặc thử nhá.
Chẳng cần biết tôi có đồng ý hay không anh vẫn mặc nó vào. Cái vẻ thích thú khi nhìn thấy chiếc áo chẳng khác nào một đứa trẻ con, vẫn háo hức, vẫn thích thú khi nhìn thấy quà. Anh mặc xong quay ra nhìn tôi rồi cười tít mắt.
– Đẹp không?
Ôi cái áo của tôi… Tôi không tự nhận là mình khéo-tay hay giỏi-giang gì cho cam nhưng cái áo của tôi hình như nó đẹp hơn khi được anh mặc lên. Tôi thấy hai má mình nóng ran, thấy anh tiến lại gần, thấy anh nhéo má tôi.
– Gì thế.
Tôi xoa xoa cái má tội nghiệp. Anh tiếp lời.
– 27/12 là vòng chung kết đúng không? Vậy thì trước đó e muốn đi chơi Noel không?
– Ơ em tưởng hôm ấy phải tập piano ạ?
– Tập nhiều thì cũng phải nghỉ ngơi chứ. Cái gì nhiều quá cũng không tốt. Miễn là rinh giải nhất về là được.
Chẳng nghĩ ngợi tôi gật đầu cái rụp. Đương nhiên rồi, được đi chơi mà, ai ngu gì từ chối chứ. Nghĩ tới hôm ấy ai mà không chờ đợi mong ngóng cho nổi chứ. Mọi ngày tôi vẫn đến lớp như bình thường và đôi giày anh tặng, đôi giày màu đỏ ấy tôi đã chính thức xỏ nó vào chân. Màu đỏ hợp với không khí náo nhiệt của Noel mà, nhỉ! Tôi vừa bước vào lớp Mai Chi và Dương Thùy đã hấp háy đuôi mắt.
– Giày mới đẹp ế. “Rửa” giày đi mày.
– Ăn cục “ứt” nhé.
Mà công nhận đúng là kì diệu thật. Tôi hoàn toàn không biết size của Anh Quân mà cái áo tôi đan tặng anh lại vừa vặn một cách không ngờ, đôi giày này cũng vậy, anh đâu biết cỡ chân của tôi đâu nhỉ, thế mà sao chọn đúng thế. Nghĩ đến điều này tôi lại bất giác cười một cái ngu ngốc.
– Này này chốc nữa đi trà sữa gì đấy một tí không? Linh Trang rủ. Gớm thi với cứ, bạn bè cả tháng chả thấy tăm hơi. – Mai Chi xoay xoay điện thoại trên tay rồi hỏi.
– Ừ thì đi. – Tôi tán thành. Kể cũng lâu rồi không gặp nó, nó là một trong ba đứa biết việc tôi thích Anh Quân. Đầu tiên là nó, đứa tiếp theo là Hoàng Duy và đứa thứ ba, đương nhiên là tôi rồi.
Năm tiết học trôi qua một cách nhanh chóng. Chỉ cần tiếng trống của bác bảo vệ vang lên là tất cả mấy đứa chúng tôi sẵn sàng “xách ba lô lên và đi”. Cả nhóm có tôi, Thùy, Lam, Chi và Việt Anh thì có lẽ Việt Anh là hào hứng nhất (đương nhiên rồi, gấu của nó mà =’=) Chúng tôi vội vã bước ra khỏi lớp và nhanh chóng chạy xuống cổng trường. Đi được nửa đường tôi quên maastt là sổ ghi đầu bài vẫn ở trên lớp học trong khi việc tôi cần làm là nộp nó xuống văn phòng. Thế là tôi nói chúng nó đợi một lát rồi một mình chạy nhanh lên lớp lấy sổ đem nộp bên văn phòng ở tòa nhà giáo vụ. Đáng ghét thay, cái văn phòng chết tiệt đó lại mới chuyển lên tầng 4 của tòa nhà, bắt tội tôi phải hì hục chạy bở hơi tai lên đó nộp sổ rồi lại lật đật chạy xuống. Lúc xuống tới tầng 3 phải đi qua phòng nghỉ giáo viên tôi thấy thấp thoáng bóng dáng ai đó như là Anh Quân và Bảo Khánh. Trong lòng tự nhủ là phải nhanh chân lên vì còn có 4 đứa đang đứng đợi tôi ở cổng trường nhưng cái bản tính hiếu kì đã không để cho tôi quay lưng bước tiếp. Tôi cứ ngỡ là mình nhìn nhầm nhưng không, đó thật sự là Bảo Khánh. Hôm nay chị tết tóc lệch, quàng một chiếc khăn màu nâu, váy màu be kết hợp với đôi bốt nâu cùng màu. Do đứng ngược nên tôi chỉ nhìn thấy phia sau của Bảo Khánh và một góc khuôn mặt của Anh Quân. Tôi tự hỏi hai người họ đang nói về việc gì thế nhỉ. Lúc này cả dãy hành lang chẳng có một bóng người, chỉ có anh và Bảo Khánh, tôi đứng nép ở góc tường, trong phòng giáo vụ là mấy bà cô lắm điều đang ngồi gõ máy tính kết hợp chuyên môn “buôn dưa lê bán dưa chuột” nhưng mấy bà cô đó luôn đóng kín cửa phòng nên chẳng biết phía ngoài này có chuyện gì xảy ra.
– Anh không tin em à? – Tôi nghe thấy giọng Bảo Khánh nhẹ nhàng lại có chút buồn dịu dàng kiểu tiểu thư.
– Tin thì sao mà không thì sao? Em đừng làm tốn thời gian của tôi nữa, giờ tôi rất bận. – Anh Quân cười lạnh lùng.
– Phải làm thế nào thì anh mới chịu tin?
– Em đoán thử xem.
Anh lại cười một cái vẻ thách thức. Bảo Khánh mạnh dạn tiến lên trước năm tay Anh Quân. Tuy rằng tôi không nhìn được biểu cảm của Bảo Khánh nhưng tôi dám chắc rằng đó sẽ là một ánh mắt ủy mị yếu đuối khiến người ta dễ mủi lòng. Hình như có gì đó đè nặng lên ngực khiến tôi khó thở. Bảo Khánh định nói tiếp điều gì đó nhưng đúng lúc ấy điện thoaị trong túi tôi lại reo lên to và rõ ràng. Tôi vội vàng chạy biến. Xuống đến tầng 1 tôi mới điều chỉnh lại nhịp thở và mở điện thoại ra nghe.
– Alô?
– Mày chết dí ở đâu rồi hả con kia? – Cái chất giọng khủng bố của Lam xa xả vào ống nghe khiến tôi suýt chút nữa làm rơi điện thoại.
– À ừ tao đây. Tại các phòng ban bị chuyển hết nên tao tìm hơi mất thời gian, vừa rồi còn ngã nữa. Thôi tao ra đây.
Tôi cúp máy, cố gắng để không nhớ không nghĩ gì về chuyện vừa xảy ra rồi bước nhanh ra chỗ bọn cái Lam. Đi trên đường tôi hết nhìn mây, nhìn người ta đi qua, nhìn cái cột đèn đỏ rồi lại nhìn mấy cái cây… vậy mà hình ảnh đó vẫn cứ hiện lên bay vèo vèo trước mắt tôi, ngay cả khi đến nơi rồi mà tâm trí tôi vẫn như đang ở trên mây trên gió.
– Ê con điên kia. – Trang hươ hươ ty trước mặt tôi. – Mày làm sao thế?
Nó hỏi rồi cả đám cũng đưa mắt nhìn tôi một cách lo lắng.
– Ờ tao không sao. Cái tiết giáo dục quốc phòng vừa rồi buồn ngủ quá đi mất. Không được ra sân rồi còn phải ngồi học lí thuyết mấy trang dài thấy bà nội.
Sau đó cũng chẳng ai còn băn khoăn về cái lí do khiến tôi đờ đẫn như thế, tất cả mau cuốn theo những câu chuyện phiếm trên trời dưới đất. Việt Anh và Linh Trang thì tuy không ngồi cạnh nhau nhưng vẫn là tiêu điểm bị cả bọn lôi ra để trêu, hai đứa đỏ mặt cười tủm tỉm mãi không thôi. Lam thì ngồi kêu ca về cái cậu bạn trai bên lớp 11A3, tuy là nó hay kêu ca thế thôi nhưng hai đứa nó lúc nào cũng dính lấy nhau như keo dính chuột vậy. Dương Thùy thì ngồi góp chuyện, Mai Chi thì mời tất cả đến dự sinh nhật nó sắp tới, có mỗi tôi là ngồi im đôi lúc thì cười góp vui chứ cũng chẳng có cái quái gì mả kể, mà có cái kể thì toàn là chuyện không phải ai cũng có thể biết, mệt nhọc thật đấy.
– Thế hôm đấy tất cả nhớ đi sinh nhật tao đấy. – Chi dõng dạc rồi nhét miếng bánh vào miệng cười tít mắt.
– Ờ được rồi đi thì đi. Mà hôm đấy sau hôm thi chung kết đúng không An?
– Ờ. – Tôi bâng quơ đáp lại.
– Hôm đấy bọn tao đi cổ vũ cho mày nhé.
– Ờ rảnh thì đi. Mà chúng mày đi chắc tao rớt quá.
– Đã thế bọn tao đi càng đông. Hehe
Và thế là tất cả cùng cười rộ. Những năm tháng học trò vẫn cứ xanh mơn mởn cùng những tiếng cười giòn giã, chẳng âu lo phiền muộn điều gì…
…
Thời gian trôi chậm như con rùa bị đá đè. Tôi đợi mãi đợi mãi để đến ngày Noel được đi chơi vậy mà ông thần thời gian ưu ái cho tôi thêm một tuần nữa để chờ đợi. Chuyện mà tôi trông thấy được tôi coi như không có gì, vẫn trưng ra cái bộ mặt ngu muốn đấm, vẫn bướng, vẫn cãi ngang như mọi khi. Tôi chợt nghĩ, một con ngốc khó chiều và một cô gái dễ yêu, chắc hẳn người ta sẽ chọn cô gái rồi chứ ai lại đi chọn con ngốc làm gì, vớ vẩn thật. Tôi hôm nay buổi chiều lại phải đến trường, mượn đàn trong phòng truyền thống để tập luyện. Đáng lẽ là sẽ về Back In Time đấy nhưng chiều nay anh có lớp dạy thay ở trường thế là tôi cũng bị lôi đến đó, ngồi thối thây cả 45′ trong phòng, tập đàn “pưng pưng” vài tiếng rồi nghịch điện thoại sau đó ngủ từ lúc nào không hay (anh mà biết thể nào cũng ca cho tôi một bài gì gì ví dụ như: tôi nói tập mà lại lăn ra ngủ bla bla bla ==”). Khi tôi đang “say giấc nồng” thì lại buộc phải tỉnh giấc bởi tiếng mời gọi của “anh Wiliam Cường” (tức là WC đó) Thế là mắt nhắm mắt mở tôi phi thẳng vào phòng WC “giải quyết nỗi buồn”. Kể cũng may, cái phòng truyền thống cũng nằm gần WC nếu không thì “chắc tui chớt”.
Sau khi “mọi việc xong xuôi” tôi vẫn chưa về lại phòng truyền thống mà đi la cà xung quanh trường dạo chơi cho đỡ chán. Đi băng qua sân trường rộng lớn tôi lại lấn lướt trên dãy hành lang như con ma chơi lởn và lởn vởn. Đang đi tai tôi bỗng bị ai đó xách ngược lên đau gần chết.
– Ái ái úi úi aaa
– Cô nào đây? Giờ này không vào lớp mà còn lượn lờ hả? – Tiếng thầy giám thị sang sảng bên tai như sấm khiến tôi hơi hoảng.
– Em.. em học buổi sáng … huhu ..thầy ơi…. – Tôi khẩn khoản
– Thế chiều đến đây làm gì? Định phá trường hả?
Trường tôi có 4 ông giám thị, chiều nay tôi lại vớ ngay phải ông Tùng dạy thể dục, kiêm giám thị, tính hâm hâm dở dở, vừa nghiêm khắc vừa vui tính lại được cái hay “troll” học sinh, chả biết thế nào mà lần.
– Chiều nay em tập câu lạc bộ. Vừa rồi em đi vệ sinh, đang về phòng truyền thống thì gặp thầy.
Tôi xoa xoa cái tai đáng thương, nghĩ thầm, cái lão này đúng là du côn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, toàn vùi hoa dập liễu, chả biết cô nào xui xẻo vớ phải cái lão này không biết.
– Thôi được rồi, đi đi, đừng có mà đi lung tung nữa đấy, tôi mà gặp em lần nữa thì coi chừng cái tai còn lại đó. Con gái tôi cũng không tha đâu biết chưa.
– Dạ vâng em chào thầy.
Nói rồi tôi “lượn ngay và luôn”. Giáo viên trường này đúng là quái thai hết chỗ nói. Tôi cun cút đi về phòng truyền thống. Lúc đi ngang qua phòng y tế tôi suýt chút nữa đập mặt vào cửa, đó.. đó không phải là Bảo Khánh sao? Chị ấy làm gì ở đây? Tại sao Bảo Khánh lại mặc bộ đồ y tá của trường?
Tôi ngẩn ra mất một giây, sực nhớ là mình cần về phòng truyền thống nên vội vã đi tiếp, mong là chị ấy không nhìn thấy tôi. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là ở cổng trường, Bảo Khánh tới đón Mai Chi còn tôi thì kẹt mưa nhưng lần đầu tiên tôi biết mặt chị có lẽ là hôm ở trên sân thượng nhà Anh Quân sau đó tôi chưa gặp lại chị ấy, gặp chính thức ấy. Chị ấy sẽ nghĩ gì nếu biết tôi thích anh, mỗi tình đầu mà chị ấy đã vứt bỏ? Sẽ nghĩ gì khi biết được tôi lại thích chính cái người mà ngày còn bé tôi cứ mong hai người thành một cặp? Định mệnh thật là trớ trêu, chỉ toàn trói buộc con người ta vào những câu chuyện bế tắc nan giải. Mà tại sao tôi cứ phải nghĩ đến rồi làm quan trọng hóa mọi thứ lên làm gì nhỉ, sao tôi không mặc xác nó muốn ra sao thì ra? Có lẽ nếu tôi mà có thể như thế thì dã không nên chuyện. Hơi ngu một tí nhưng mà thật thế đấy -_-
Anh Quân đẩy cửa vào, trên tay anh là cái cặp đựng sách và giáo án, tay kia cầm một cốc cafe và theo như mùi của nó thì tôi đoán chắc chắn đây là một ly cafe đen được mua ở dưới canteen.
– Thầy lại uống cafe đen à?
– Ừ. – Anh gật gật đầu rồi nhấp thêm một ngụm cafe nữa. – Vừa rồi em gặp thầy Tùng đấy à?
– Vâng. Sao thầy biết? – Tôi nhìn anh với con mắt nghi hoặc.
– Cái gì tôi chả biết. – Anh cười gian.
Tôi xùy một cái rồi tự nhiên nhìn chăm chăm vào cốc cafe lẩm nhẩm một mình.
– Cafe đen thì có gì hay?
– Hả? – Anh hỏi lại.
– Cafe đen thì có gì hay mà thầy thích uống thế?
Anh mỉm cười một cách khó hiểu rồi chép miệng nói.
– Thực ra nếu uống quen rồi thì sẽ không còn đắng nữa. Đôi khi còn thấy ngọt kìa.
– Kinh khủng. Đắng chát.
– Ngốc mà cứ đòi.
Cười đùa thêm một lát tôi chính thức bắt tay vào tập luyện nghiêm túc.
Tập xong anh đứng ở ngoài hành lang đợi trong lúc tôi khóa cửa phòng truyền thống. Anh đứng đó tay ôm cặp sách cùng tập tài liệu, tay còn lại cầm cốc cafe đã hết còn tôi, khóa cửa xong thì nhìn thấy anh và chỉ nghĩ đến cốc cafe ấy. Câu nói của anh cứ lảng vảng trong đầu tôi một cách kì cục.
– Sẽ có lúc lẫn trong vị đắng ấy em sẽ tìm thấy một chút ngọt ngào cho riêng mình. Một ly cafe đắng, khi vị đắng giảm dần em sẽ cảm thấy nó ngọt hơn một chút, mặc dù đó vẫn là vị đắng. Trong cuộc sống cũng vậy thôi. Vị đắng sẽ mang lại cho em cái mà những thứ ngọt ngào không thể. Đó là niềm hạnh phúc do em tự tìm ra chứ không phải do ai mang lại. Đôi khi là sự mạnh mẽ nữa.
Nói xong rồi anh cười như thể anh chưa nói gì. Tôi lắc lắc đầu quay trở lại hiện tại.
– Em cũng muốn thử uống cafe.
– Gì? – Anh nhìn tôi khó tin. – Hãy nhớ là em không ăn được đồ đắng.
– Nghe thầy nói có vẻ hay hay. Khi đã được nếm thứ đắng nhất rồi thì còn có gì đắng hơn được nữa?!
– Em hiểu rồi đấy.
– Thực ra thì em vẫn chả thấy cafe ngọt ở điểm nào cả, vì em có uống được đâu.
– Đúng là đồ ngốc. Tưởng “sáng” ra được một tí rồi ai ngờ vẫn thế à.
– Hai thầy trò bàn luận gì đấy?
Một giọng nói lạ hoắc vang lên xen ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và anh. Đó là một cô gái với khuôn mặt dễ thương, bộ đồ y tá càng làm nổi bật nét dịu dàng vốn có. Bảo Khánh mỉm cười nhìn Anh Quân , anh cũng mỉm cười lịch sự đáp lại, tôi cũng lễ phép lên tiếng chào.
– Em là Tú An phải không? – Bảo Khánh mỉm cười. – Hồi nhỏ hay sang nhà chị chơi với Mai Chi, em còn nhớ chị là ai không thế?
– Dạ nhớ ạ.
Tôi trả lời nhưng hình như chị cũng chẳng có vẻ gì là quan tâm đến việc tôi sẽ trả lời như thế nào, như thể chị thừa biết là tôi nhớ nhưng vẫn giả đò hỏi vài câu cho có rồi quay sang cố bắt chuyện với Anh Quân. Anh vẫn như vậy, lịch thiệp trả lời rồi mỉm cười, có lúc anh còn bật cười thành tiếng. Còn tôi, như cục thịt thừa lẽo đẽo bám theo sau hai người họ. Đường ra đến nhà để xe cứ như thể dài ra vậy, còn tôi thì vẫn đi sau họ như kẻ vô hình. Buồn cười thật, mới một phút trước tôi còn là người cười nói với anh, một phút sau Bảo Khánh xuất hiện và tôi trở thành một cái bóng lởn vởn như kẻ làm phiền.
“Ngọt thật đấy” Tôi nghĩ thầm. Đúng, bạn đọc không sai đâu, tôi cảm thấy ngọt, nhưng là vị ngọt của sự đắng ngắt. Và như thế có nghĩa là … chẳng ngọt chút nào.
Chương 22: NGÃ RẼ
“Có phải do em chân thành nên em tổn thương?”
…
…..
Tối hôm qua tôi tình cờ tìm được quả cầu tuyết, món quà giáng sinh năm ngoái của tôi, và tôi đã nằm mân mê nó cho đến sáng rồi ngủ quên lúc nào không hay. Lúc thức dậy quả cầu đã không còn nằm trên gối nữa mà đã lăn xuống dưới sàn nhà. Quả cầu mà tôi luôn giữ gìn cẩn thận không có một vết xước hay một hạt bụi giờ đây nằm lăn lóc dưới nền nhà lạnh băng mà tôi cũng chẳng buồn nhặt nó lên khi đã thức giấc. Nhìn nụ cười của cô bé trong quả cầu mà mặt tôi lạnh tanh không cảm xúc. Thế là đáng vui hay đáng buồn?
Tôi cảm thấy chán nản. Hóa ra Bảo Khánh đã xin vào làm y tá trong trường và tôi thì tuyệt nhiên không muốn biết lí do tại sao chị làm thế. Đương nhiên rồi, với tấm bằng đại học loại ưu và kinh nghiệm mấy năm làm việc ở bệnh viện tư nhân nước ngoài tôi nghĩ Bảo Khánh thừa sức xin vào làm bác sĩ ở bệnh viện nào đó hơn là làm y tá ở trường học. Mục đích của việc làm ấy có lẽ là vì Anh Quân, tôi nghe mấy nữ sinh hay thì thầm bàn tán nhau về cô y tá mới của trường. Đa số nữ sinh thì không mấy thích Bảo Khánh cho lắm bởi chị ấy cứ dính lấy anh thầy – “thần tượng” của họ. Về phần tôi, tôi cũng thấy dễ chịu phần nào khi mà tôi không phải người duy nhất không-thích Bảo Khánh, kiểu có đồng minh ấy.
Tôi ngồi ở phòng piano đợi anh đã được gần 2 tiếng đồng hồ. Hôm nay là buổi tập đàn để chuẩn bị cho vòng chung kết hôm 27/12. Một buổi tập của tôi thường là kéo dài khoảng từ 3 – 3 tiếng rưỡi đồng hồ, nhưng trong khoảng đó tôi còn dề dà lề mề chán chê đủ thứ. Hôm nay anh nói sẽ lưu ý cho tôi những điều quan trọng cần nhớ nhưng tôi thì nghĩ rằng anh còn chả nhớ được hôm nay có buổi học này đâu. Tôi cố gắng gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, thế là tôi chẳng biết làm gì khác ngoài tự tập một mình cho tới lúc anh về. Căn phòng trống không với những nốt đàn trống rỗng. Cánh cửa phong bật mở, Anh Quân bước vào, đặt cốc cacao lên nóc đàn rồi cười nhẹ.
– Xin lỗi tôi quên mất hôm nay có buổi tập với em. Hôm nay tôi bận chút chuyện.
Không thể phủ nhận một điều rằng tôi cảm thấy tủi thân khi nghe anh nói câu đó. Bạn sẽ nghĩ sao nếu người mà bạn cảm nắng nói rằng anh ta quên mất bạn và cả cái buổi hẹn chết tiệt với bạn? Tôi nhìn khói bốc lên từ cốc cacao mà tôi nghĩ là anh mang lên để đền cho 2 tiếng đồng hồ của tôi rồi lại nhìn một đống bản sheet trước mặt không nói một lời, tôi cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ thấy họng mình khô khốc. Anh cũng không hỏi han thêm gì nhiều mà ngồi xuống bên cạnh tỏi nhẹ nhàng nói.
– Chúng ta bắt đầu tập nhé, hôm nay…
– Hôm nay mẹ nhắc em về sớm, em nghĩ em phải về rồi.
Nói rồi tôi đứng dậy thu hết đống giấy trước mặt lại gọn gàng rồi nhét vào cặp. Thực ra mẹ chẳng nói với tôi gì cả nhưng tôi không nghĩ là mình sẽ tập trung được với mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu. Tôi xách cặp nhẹ nhàng đứng lên, anh ngước mắt nhìn theo tôi, tôi nghĩ anh cũng biết rằng tôi đang-rất-không-vui nên không nói gì, chỉ khi tôi bước ra gần đến cửa anh mới hỏi theo.
– Này kia là 24/12 Noel đấy, em có đi không?
– Nếu thầy không quên thì đương nhiên vẫn đi chứ ạ.
Ờ hờ, may ra anh không quên vụ đó. Đang giận mà tôi lại thấy muốn cười một cái. Chắc là anh biết tôi thích anh, nhỉ?
…
Noel cũng không khác ngày thường là mấy, bạn vẫn phải dậy thật sớm để kịp bắt xe bus nếu không muốn cuốc bộ đi học, bạn vẫn phải đeo thẻ học sinh đầy đủ nếu muốn được vào trường, bạn vẫn phải trực nhật lau bảng nếu tới phiên trực,,, Nhưng mà hôm nay thì vô tư hết đi, tôi không ngại đâu, hôm nay tôi rất yêu đời bởi hôm nay là Noel, tôi nay tôi có hẹn với Anh Quân thay vì phải ngồi cứng ngắc trong phòng tập đi tập lại mấy bài Piano chán ngắt. Tôi còn nhớ ngày này năm ngoái thay vì đi chơi Noel với đám bạn tôi phải ở lại trường tới tối rồi còn bị gây sự, bị dội ướt từ đầu đến chân nhưng cũng ngày hôm đó mà tôi có quả cầu tuyết, mới dần thay đổi suy nghĩ về anh. Thời gian trôi nhanh thật!
Hôm nay tâm trạng tôi vô cùng tốt, tôi chỉ mong trời tối nhanh nhanh để có thể được đi chơi Noel theo đúng nghĩa, cũng có lẽ vì thế mà hôm nay cái mặt tôi rất hớn hở.
– Gì mà mặt mày như vớ được vàng thế? Tối đi chơi Noel không? – Mai Chi huých vai tôi hỏi.
– À ờ đúng rồi, tối nay cả lũ mình đi đi, cho con Trang đi với Việt Anh, bảo con Lam rủ cả bạn Long A3 của nó, tao cặp cả con Chi, xồi ôi đủ bộ luôn mới ghê. – Dương Thùy cắn đuôi bút rồi lẩm nhẩm tính toán phân chia.
– Thế còn tao? Bộ tao là cục gạch hả =’= – Tôi đần mặt.
– À ờ nhỉ, mày đi cả tao cả Chi cho thành một hội.
– Thôi khỏi tao không đi đâu.
– Ơ kìa sao thế? Năm ngoái mày đã không đi rồi.
Chúng nó gặng hỏi nhưng tôi cũng chỉ lắc đầu cười trừ. Năm ngoái do anh bắt tôi ở lại làm thêm bài tập gì đó nên tôi mới bị dội nước ướt như chuột, rồi bị ốm, rồi mất luôn cả Noel còn năm nay thì tôi không đi với chúng bạn để đi chơi với “một người đặc biệt”.
Các tiết học trôi qua lặng lẽ, ngay cả bà cô khó ưa dạy môn tiếng anh hôm nay cũng không thể làm khó tôi. Bác bảo vệ lại làm cái công việc quen thuộc hàng ngày đó là giải thoát cho đám học sinh bé nhỏ bằng tiếng trống của mình. Tôi nhìn vào đồng hồ trên tường, đếm 3, 2, 1… Tùng…Tùng…. Tôi cười toe toét nhìn Mai Chi còn nó thì đang nhìn tôi khó hiểu. Tôi cầm cuốn Sổ Ghi Đầu Bài băng qua cả cái sân trường rộng lớn để đến khu nhà hiệu bộ nộp lại sổ cho nhà trường. Lúc ra về rồi còn nhìn thấy Anh Quân và Bảo Khánh nhưng lúc tôi nhìn thấy thì Bảo Khánh đã quay đi với khuôn mặt hết sức tự mãn còn Anh Quân thì hết sức kiềm chế. Nhưng tôi nghĩ mình cũng không nên vì tò mò mà đứng lại đó quá lâu.
Trời tối sập xuống, những ánh đèn lung linh đầy màu sắc được bật lên, ngoài đường mọi người đi lại đông đúc, một số người còn hóa trang thành ông già Noel lượn qua lượn lại. Hôm nay tôi mặc một chiếc áo len trắng cùng với cái áo khoác ngoài màu đỏ mận kết hợp với chiếc khăn ống màu đen, chân đi đôi giày đỏ mà anh tặng, trông tôi rất hợp với không khí tập nập của Noel. Anh Quân hẹn tôi đứng đợi ở Vincom lúc 6h nhưng tôi lại không thể chờ được cho tới lúc đó nên đã đến sớm hơn khoảng 15′. Tôi đi loanh quanh như con tự kỉ, hít thở cái lạnh thấu xương của Hà Nội trong những ngày giá lạnh và bất chợt tôi nhận ra mùa đông Hà Nội thật đẹp, tôi thấy mình yêu Hà Nội yêu luôn cả cái lạnh cắt da cắt thịt ấy.
Dòng người ngày một đông hơn và tôi thì đã đứng ở chỗ hẹn nhưng đồng hồ chỉ 6h20′ mà tôi vẫn không thấy anh đâu. Tôi cố gọi điện nhưng anh không bắt máy, âm thanh tút tút ngân dài trong điện thoại như muốn thử thách lòng kiên nhẫn của tôi. Tôi cúp máy và vẫn kiên nhẫn chờ đợi với một lòng tin ngu xuẩn rằng anh sẽ tới mau thôi…
Nhưng rồi tôi cũng phải chịu thua khi mà màn hình điện thoại đang từ 7h59 nhảy sang 8h.
Không một tin nhắn…
Không một cuộc gọi…
Anh đã không đến. Bất kể cho tôi có đứng đợi bao nhiêu lâu, bất kể trời có lạnh thế nào, anh cũng vẫn không đến.
Tôi tự nhủ, chắc anh bận chuyện gì đó. Tôi hít một hơi thật sâu để cho những giọt nước mắt tủi thân không thể trào ra. Tôi tự an ủi mình bằng một cái kem ốc quế thật là to rồi sau đó đi bộ về. Đường phố thật đông vui, ai ai cũng cười đùa vui vẻ, có người dừng lại chụp ảnh, có người thì chỉ cần nắm tay nhau đi bộ thôi cũng đủ… Còn tôi thì tự nắm tay mình cùng với cây kem đi qua hết những con người hạnh phúc đó.
Ăn kem trong cái thời tiết thế này quả thật không phải tồi nhưng cũng không chắc là một sự lựa chọn hoàn hảo cho cái cổ họng của tôi. Tôi dừng lại ở một quán cafe dể mua cho mình một ly sữa nóng. Tôi cầm cốc sữa tự áp vào má mình cho bớt lạnh rồi quay ra. Nhưng trước khi bàn chân tôi kịp bước đi thì hình ảnh Anh Quân và Bảo Khánh lại đập vào mắt tôi. Họ đang nói về chuyện gì đó và tôi thì cũng không thể nhìn rõ được nét biểu cảm trên khuôn mặt của anh. Tôi bình tĩnh rút điện thoại ra gọi cho anh nhưng rốt cục anh cũng để kể cho cái điện thoại của mình màn hình nhấp nháy trên bàn mà chẳng thèm ngó xem là ai gọi.
Lòng tôi trũng xuống. Tôi ôm cốc sữa nóng của mình bước ra phía cửa. Anh vì Bảo Khánh mà để kệ tôi ở cổng tòa nhà Vincom.
Tôi vẫn tự huyễn hoặc mình tin rằng anh sẽ đến, vẫn ấu trĩ, vẫn bướng bỉnh tin vào lời nói của anh.
Niềm tin, có đôi khi lại chính là thứ không đáng tin nhất. Niềm tin suy cho cùng không phải là sự thật, nó chỉ là một sản phẩm của chính bạn. Tôi cảm thấy hối hận vì đã tin.
Tôi vẫn chờ đợi anh đến phút cuối cùng còn anh thì ngồi ở đó và chẳng có chút gì cho thấy là anh nhớ đến tôi hay cái cuộc hẹn với tôi.
Mọi thứ cứ như thể vỡ vụn ra trong khi tôi thì vẫn phải tỏ ra như thể mọi chuyện vẫn bình thường và tôi vẫn ổn cho dù sự thật thì chưa chắc là đã như vậy.
Có phải do em chân thành nên em tổn thương?
Không, là do mày ngu mà thôi An ạ!
Cuộc sống! Mãi mãi là như vậy: một người luôn đợi một người, nhưng mà chẳng thấy đâu. Luôn có một người yêu nhiều hơn người còn lại. Và có những lúc bạn muốn phá hủy tất cả những thứ mà bạn rất yêu, có đôi khi lại muốn làm đau cả chính bản thân mình.
….
Tôi vừa kết thúc cuộc họp câu lạc bộ, mọi người đều bàn nhau bầu ra một người mới để thế vào chỗ của Duy Khang và tôi thì cũng không có ý kiến gì nhiều. Tôi chỉ thấy hơi buồn vì Duy Khang đi mà không nói với tôi một lời, tôi vẫn nhớ hình anh của anh lúc quay lưng đi, bỏ lại mình tôi trơ trọi ở lại phòng truyền thống với cái câu lạc bộ chết tiệt mà anh lập ra. Lúc ấy tôi nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi bởi bên cạnh tôi còn có Anh Quân nữa, nhưng lúc ấy tôi không hề biết rằng anh cũng rất có thể quay trở về bên cạnh Bảo Khánh. Cũng chỉ vì tôi quá tin vào lời nói của anh:”Tôi chẳng còn gì với cô ấy cả”. Tôi đã tin sái cổ.
– Chị An. -Thằng nhóc Minh Hoàng hươ hươ tay trước mắt tôi. – Chị sao thế?
– À không, không có gì. Mà mày gọi gì chị?
– Em chỉ định hỏi ý kiến chị về việc bầu chọn chủ tịch câu lạc bộ thôi. Mọi người đang định đề cử chị lên vị trí đó còn chị Hương lớp 11A11 sẽ thế vào chỗ của chị.
Tôi lắc đầu mệt mỏi.
– Chị không làm đâu. Làm cái đấy chả khác gì làm culi sai vặt, mệt lắm.
– Nhưng mà chị không làm thì chẳng có ai phù hợp ý.
– Chị chỉ định thi nốt cái cuộc thi kia rồi chị cũng rút luôn khỏi nhóm không tham gia nữa.
Thằng nhóc nhìn tôi bất ngờ còn tôi thì đáp lại ánh nhìn đó bằng một thái độ dửng dưng như mọi chuyện thật ra là phải như thế. Đúng vậy đấy, bởi piano đâu phải là đam mê số một của tôi. Trước kia tôi chơi piano là vì bố, sau là vì Anh Quân, nay Bảo Khánh đã trở lại thì tôi đâu thể vì anh được nữa. Piano trong lòng tôi bây giờ chỉ là một cái dằm nhọn đâm vào da thịt nhức nhối. Anh vẫn còn tình cảm với Bảo Khánh thì tôi còn làm được gì. Đêm hôm qua anh có gọi lại cho tôi nhưng tôi không nhắc máy bởi tôi biết rằng: Giữa một bông hoa cỏ dại và một bông hồng rực rỡ sẽ chẳng ai chọn hoa dại. Giữa một con ngốc và một cô gái xinh đẹp tài giỏi chắc chắn cô gái sẽ được yêu mến hơn rồi.
– Thôi nhóc lên lớp xin nghỉ tiết này hộ chị, chị sắp thi rồi nên chắc là sẽ xuống phòng truyền thống để tập. Thế nhớ. – Tôi vỗ vai thằng bé rồi quay ngược trở lại dãy hành lang tôi vừa đi qua.
Tôi muốn chơi đàn, chơi bằng tất cả những gì tôi có dù cho cảm xúc trong tôi thì cứ vỡ vụn, rời rạc và rối tung. Trong bản nhạc của tôi có một khoảng lặng, có một nốt trầm, trống rỗng tới mức không gì có thể lấp đầy. Trong bản nhạc của anh có lẽ tôi chỉ là một nốt trầm, chỉ đủ để có thể là một nốt trầm.
– Này.
Chất giọng quen thuộc vang vọng bên tai nhưng tôi cũng không ngưng lại những ngón tay đang lướt trên mặt đàn. Tôi không muốn dòng cảm xúc của mình bị ai đó cắt ngang kể cả anh, kể cả cảm xúc đó chỉ toàn là những nỗi buồn.
– Này.
Anh lại một lần nữa lên tiếng nhưng tôi thì không có vẻ gì là sẽ dừng lại cả. Anh nắm lấy cổ tay tôi thật chặt, lúc ấy tôi mới giật mình dừng lại.
– Này em có nghe gì không đấy?
– Không. – Tôi dằng tay mình ra khỏi bàn tay anh.
– Xin lỗi hôm qua tôi
– Không sao. – Tôi cắt ngang lời anh nói. Tôi không muốn nghe cũng không muốn tin. – Hôm qua em đi cùng với đám Mai Chi.
– Ô vậy hả, tốn cả công tôi mua quà “đền” bù. – Anh nói rồi đặt túi giấy kẻ caro lên nóc đàn.
Tôi im lặng liếc cái túi giấy rồi quay đi. Dường như quên mất nụ cười của mình mọi ngày thê là tôi lại nhành mép ra một cái cười. Nụ cười đó khiến tôi có cảm giác mình giống như vừa bị mất trí nhớ. Hiện tại tôi muốn bị mất trí nhớ, tôi không muốn nghĩ đến một cảnh tượng lãng mạn giữa hai người mà trong đó một người là người mà tôi thích. Có lẽ tôi vẫn còn quá ngốc xít, quá vớ vẩn để có thể thích một người trưởng thành như anh.
– À nhân tiện đây tôi nói luôn cái mà buổi trước tôi định nói với em nhé. Cụ thể thì nó là…
– Em xin lỗi nhưng em nghĩ em không tiếp thu được đâu, thưa thầy.
Tôi đứng dậy rồi đi khỏi căn phòng đó. Tôi mặc kệ, tôi muốn bỏ, tôi muốn bỏ cuộc và bỏ cả anh. Cứ nghĩ đến việc anh ở cạnh Bảo Khánh rồi lại ở cạnh tôi để “đền-bù” là tôi lại không thể chịu nổi. Tôi không muốn bị thương hại, tôi cũng có lòng tự trọng của mình chứ nhưng anh có biết điều đó không nhỉ, hay là anh chỉ quan tâm cái lòng tự cao của anh thôi? Phải rồi, luôn là vậy, tôi rất ghét những người như vậy. Ghét vậy mà trái tim tôi vẫn đập vì kẻ đáng ghét đó. Trái tim là đồ phản chủ, nó là của tôi nhưng lại đập vì anh.
…
Hôm nay là ngày 27/12 và tôi thì đang ngồi trong cánh gà để chuẩn bị cho vòng chung kết của cuộc thi âm nhạc gì gì đó và để chuẩn bị cho cuộc thi này tôi đã phải tập luyện rất nhiều. Bao nhiêu ngày giờ tập luyện miệt mài bên cây đàn piano cũng chính là để cho giờ phút ngày hôm nay. Ở đây có mấy bạn lọt vào vòng chung kết giống tôi, người thì lôi bản sheet ra nhìn lại các nốt nhạc một loạt, người thì lo lắng hồi hộp đứng ngồi không yên, người thì ngắm lại mình trong gương và có người thì đang vắt chân ngồi chơi game trên điện thoại vẻ thong dong bất cần, đó chẳng phải là Hoàng Duy sao. Tôi tiến về chỗ cậu ta cười toe toét.
– Ung dung nhờ. – Tôi nhướn mày nhìn Duy.
– Ờ sao lại không. – Cậu ta đáp lại một cách thản nhiên. – Dù sao thì tôi nghĩ rằng cũng có mỗi cậu là khiến tôi phải dè chừng mà kể cả có thua cậu thì tôi cũng cảm thấy đương nhiên.
– Là sao?
– Ý tôi là tôi cóc quan tâm đến mấy con vẹt đang đứng kia học thuộc mấy cái tờ đó, tôi nghĩ nếu tôi mà trượt thì cũng chỉ có thể thua cậu được thôi. Mà tôi thua cậu tôi cũng cảm thấy không có gì là không phải cả bởi cậu có năng khiếu. Cậu có năng khiếu mà không biết đúng là phí phạm.
Tôi xùy nhẹ một tiếng rồi phẩy tay.
– Chắc quái gì. Tôi còn đang định sau cuộc thi này tôi sẽ từ giã piano.
– Đừng đùa. Cậu mà bỏ là tôi thấy tiếc lắm.
– Tôi còn chẳng tiếc thì cậu tiếc cái gì. – Tôi ngồi xuống cái ghế bên cạnh Duy, cậu ta cũng cất cái điện thoại vào túi để quay sang tiếp chuyện tôi.
– Bởi vì cậu là bẩm sinh, tập luyện thì ít mà đạt được trình độ này cũng là kinh phết chứ đùa. Đừng bỏ, nói thật đấy.
– Ít? Cậu biết tôi tập luyện thế nào mà kêu tôi tập ít?
-Thế cậu tập có lâu bằng tôi không? Mà đang yên lành sao lại đòi bỏ? Sao có chuyện gì à?
Nghe thấy câu hỏi của Duy mà tôi cảm thấy có chút buồn. Thực tình tôi cũng không chắc rằng bỏ pano vì Anh Quân liệu có đáng không. Có nên không nếu như tôi làm vậy? Tôi mà nói ra rằng tôi tập piano chỉ là để được gần anh và giờ đây vì anh mà từ bỏ nó chắc Hoàng Duy đem tôi chôn sống mất. Nếu Duy mà không có bạn gái thì tôi sẽ nghĩ cả đời này cậu ta sẽ chỉ biết đến cái đàn piano mà thôi. Hãy thử hình dung hình ảnh một ông già lụ khụ móm mém suốt ngày ôm riết cái đàn và miệng thì lảm nhảm mấy điều vớ vẩn mà cậu ta cho là thiêng liêng về cái sở thích quái gở ấy.
– Này, cậu nghĩ cái gì mà tôi hỏi mãi không trả lời thế?
– À không. Có nghĩ gì đâu :D
– Thế này đi, chúng ta đánh cược, nếu cậu mà xấp hạng sau tôi thì cậu muốn làm gì thì làm còn nếu như cậu đoạt giải quán quân hoặc là xếp hạng trên tôi thì cậu biết rồi đấy.
Duy chìa tay ra trước mặt tôi khiến tôi nhớ về cái kiểu bắt tay trẻ con mà hồi nhỏ chúng tôi hay làm để hứa với nhau việc gì đó. Tôi chần chừ, vớ vẩn, bỏ hay không là việc của tôi mắc mớ quái gì đến cậu ta mà cá với chẳng cược, nhưng thật sự thì tôi cũng cảm thấy phân vân và không nỡ. Thôi thì cược thì cược.
– Với điều kiện cậu phải thi bằng đúng khả năng thực sự.
Duy mỉm cười nhìn tôi chắc nịch. Lúc chúng tôi vừa buông tay nhau ra thì cũng là lúc phần thi đầu tiên bắt đầu, phần trình bày này là của một bạn có tên là Hoài An và thé có nghĩa là phần tiếp theo sẽ đến lượt tôi. Tôi loáng thoáng ngó xuống hàng ghế khán giả, dưới đó có đám bạn của tôi, có mẹ, có lão anh già và ngạc nhiên hơn là có cả hai vợ chồng bác Lâm nữa nhưng tôi tìm mỏi cả mắt mà không thấy Anh Quân đâu cả. Liệu có phải giờ này anh đang ở cùng chị Bảo Khánh?
Giọng MC to và rõ gọi tên khiến tôi giật mình. Tôi quay lại nhìn Hoàng Duy chỉ thấy cậu ta nháy mắt một cái rồi lại rút điện thoại ra chơi tiếp. Tôi hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi bước ra sân khấu. Dù đã bước lên sân khấu nhưng ánh mắt tôi vẫn dớn dác tìm một người nào đó. Nhiệm vụ của tôi là phải hoàn thành phần thi của mình tốt nhất có thể còn bản thân tôi thì lại chẳng biết thế nào. Cúi chào mọi người, tôi tiến về phía cây đàn, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn những phím đen trắng trải đều tăm tắp mà tôi đột nhiên quên mất tiếp theo mình cần phải làm gì. Tại sao anh chưa đến?
Tôi đặt hai bàn tay vào vị trí, những nốt nhạc đầu tiên cất lên, cả căn phòng rộng lớn giờ chỉ nghe thấy mỗi tiếng đàn của tôi. Tôi cảm thấy bồn chồn, lo lắng. Bài học về piano mà anh muốn chỉ cho tôi tôi vẫn chưa được học. Ngón tay vẫn cứ lướt trên mặt đàn nhưng ánh mắt tôi vẫn len lén nhìn xuống hàng ghế khán giả kiếm tìm ai đó. Cho đến khi tôi hoàn thành phần thi của mình thì cũng không thấy bóng dáng người đó đâu. Anh đã không đến…
Anh Quân ngồi trước bàn làm việc, đống bài kiểm tra của học sinh đang chấm dở cũng bị anh vứt lại đó, anh thật sự không thể tập trung để hoàn thành công việc dang dở của mình. Anh Quân tháo cặp kính gọng đen vứt lên bàn, nhìn cặp kính đó anh lại thấy muốn cười, lại thấy muốn nhìn thấy con bé nào đó đã hoạnh họe anh về việc tại sao anh không hay đeo kính mà cái lí do khiến anh không đeo kính cũng từ nó mà ra chứ đâu. Anh cười rồi lôi điện thoại của mình ra, ấn chọn Thư viện ảnh, lướt lướt qua một số ảnh mới chụp gần đây anh dừng lại ở bức ảnh chụp cánh đồng hoa, phía xa có một đứa con gái đang cười hớn hở nghịch những bông hoa Bồ Công Anh, rồi lại một tấm ảnh khác chụp nó đang đứng ở rất xa anh đang đứng và đang ngắm nhìn bầu trời rộng bao la… Cái vẻ hồn nhiên ngốc nghếch hâm hâm của nó đã khiến anh mỉm cười vô thức không biết bao nhiêu lần để rồi khi tỉnh lại anh lại thấy ngượng và nghĩ rằng mình bị điên. Ừ cũng đúng, có bị điên nên anh mới thích nó.
Thích Tú An không giống với cái cảm giác thích Bảo Khánh, hoặc là anh đã quên cái cảm giác khi ở cạnh Bảo Khánh. Tú An đôi khi giống như bông hoa cỏ dại, dù có bao nhiêu khó khăn ập lên đầu, dù bao nhiêu chuyện ập đến thì nó vẫn kiên trì cố gắng vượt qua, đôi lúc nó lại giống như cây hoa sương rồng, gai góc và khó hiểu, đôi khi thì lại giống như những bông hoa bất tử, dù đã héo khô nhưng vẫn luôn giữ được màu sắc của mình. Nó là thế, vô tư đến quái dị, anh cảm giác dường như chẳng có gì có thể dập tắt được nụ cười trên gương mặt nó. Còn Bảo Khánh lại giống như những bông hoa được trồng trong nhà kính. Khánh thông minh, học vấn cao, tài năng và có nhiều tham vọng. Cái tham vọng ấy đã giết chết mối tình đẹp đẽ giữa hai người và đối với những thứ đã chết thì chẳng có thứ phép thuật nào có thể cứu vãn được.
….
Anh rủ nó đi chơi Noel và nó đã đồng ý. Anh thừa biết nó sẽ đồng ý và anh cảm thấy rất vui vì cái thừa-biết ấy đã trở thành sự thật khi nó đồng ý. Vui hơn nữa là nó tặng quà cho anh, là một chiếc áo len mà chắc là nó đã tự đan. Chắc nó cũng thích anh, nhỉ? Anh vui vẻ mặc chiếc áo nó đan tặng rồi xách túi đi làm. Chẳng biết có phải là ngẫu nhiên hay không mà bao nhiêu người nhìn thấy anh là khen cái áo nó đan cho anh là đẹp, có lẽ vì thế mà anh càng vui hơn mặc dù cho công việc hôm nay cũng khá nhiều, nhiều tới mức buổi trưa anh phải ở lại trường. Tưởng chừng như cái cảm giác vui vẻ đó có thể kéo dài đến hết ngày hôm nay thì người con gái đó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt anh. Niềm vui của anh bị rút cạn, thay vào đó anh cảm thấy mỉa mai bởi Bảo Khánh có ý muốn quay lại.
– Anh Quân, em nhớ anh. – Câu nói đầu tiên khi Bảo Khánh gặp anh ở tòa nhà hiệu bộ của giáo viên.
– Ồ buồn nhỉ, hình như tôi lại không nhớ em. – Anh đáp lại, vẻ mặt không chút bất ngờ.
Bảo Khánh cười buồn nhưng ẩn chưa trong nụ cười đó không chỉ đơn thuần là một nỗi buồn.
– Anh khác xưa thật rồi. Khác rất nhiều.
Bảo Khánh đưa tay định chạm vào gò má anh nhưng thấy anh né tránh thì lại thu tay lại. Anh nhìn thẳng Bảo Khánh rồi mỉm cười, một cái cười mỉm mà ngay cả anh cũng không chắc rằng mình có thể cười khi đứng trước mặt người con gái ấy.
– Xin lỗi nhưng tôi không được trả tiền để mãi mãi như ngày xưa.
– Vẫn là vì chuyện đó? Vậy mà em cứ nghĩ anh giận vì chuyện đợt hè năm ngoái khi chúng ta gặp nhau ở bên Anh.
– Dù có vì gì đi nữa thì đằng nào chả như nhau.
– Nếu em nói em còn yêu anh thì sao?
Nghe câu nói vừa rồi của Bảo Khánh khiến anh bật cười. Còn yêu? Nếu còn yêu anh thì hồi đó cô đã không vội nói chia tay, đã không vội vàng quen người khác để được ra nước ngoài. Đã gần 5 năm trôi đi, cả hai chẳng hề liên lạc, anh đã đợi cô rất lâu nhưng rốt cục một cuộc điện thoại cũng chẳng có, một cái mail cũng không. Anh đã tin, anh đã đợi và anh cũng đã tuyệt vọng. Anh đã buộc mình quên đi tất cả những chuyện đó bằng cách lao đầu vào công việc. Đã có một thời anh từng như vậy đấy, sống chẳng khác gì những con thiêu thân, tự lao đầu vào ngọn đèn để tìm lấy chút hơi ấm rồi lăn cổ ra chết. Một cái kết quá buồn cho mối tình đầu đẹp đẽ của anh.
– Anh không tin em à?
– Tin thì sao mà không thì sao? Em đừng làm tốn thời gian của tôi nữa, giờ tôi rất bận.
– Phải làm thế nào thì anh mới chịu tin?
Bảo Khánh nhìn anh vẻ đau khổ, cảm giác như chỉ cần cô chớp mắt thì những giọt nước ấy sẽ chảy dài trên má. Nhưng hình như Anh Quân cũng chẳng quan tâm việc đó, anh thản nhiên đáp lại vẻ thách đố.
– Em đoán thử xem.
Câu nói vừa dứt, Bảo Khánh mím môi bước lên nắm tay anh thật chặt. Chẳng phải tốn nhiều thời gian để anh cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấy. Nếu như ngày xưa cái nắm tay ấy khiến anh cảm thấy ngọt ngào thì giờ anh lại chẳng cảm thấy gì. Cô mở miệng định nói điều gì đó nhưng một tiếng nhạc ở đâu đó vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng của hành lang khu hiệu bộ. Âm thanh đó chỉ như một cơn gió, chợt vang lên rồi tắt ngấm nhưng đủ để Anh Quân nhận dạng được đó là nhạc chuông của Tú An, cái bài hát mà anh chê lên chê xuống nhưng nó vẫn mặc xác mà cài làm nhạc chuông. Anh hẩy tay Bảo Khánh rồi nhẹ nhàng lách người bước đi, anh biết Tú An đã đứng ở đó, anh cũng biết nó đã nghe được chuyện giữa anh và Bảo Khánh nhưng anh không biết được nó có hiểu nhầm gì không. Anh muốn tìm nó, làm gì cũng được nhưng anh muốn nhìn thấy nó.
– Em đã xin vào trường làm, chỉ để được gần anh. Em tin anh vẫn còn chút gì đó với em. – Bảo Khánh nói với theo, Anh Quân ngập ngừng một lát rồi lại bước tiếp. Bảo Khánh lẩm nhẩm như nói với chính bản thân mình. – Em sẽ lại khiến anh yêu em thêm một lần nữa.
Anh chẳng quan tâm Bảo Khánh sẽ làm gì bởi bây giờ dù cô có làm gì đi nữa thì cũng đã quá muộn rồi. Cái lí do để anh nói chuyện bình tường với Bảo Khánh đơn giản bởi anh muốn chứng minh rằng anh đã trở lại và bình thản đối diện với cô, anh sẽ không bị cô chi phối nữa. Anh đã buồn, buồn tới mức tìm thấy niềm vui trong chính nỗi buồn của mình. Đã có thời anh từng sống như một thằng ngốc vậy. Nhưng giờ thì hết rồi, anh đã không còn như thế từ rất lâu rồi, anh ngừng sống như thằng ngốc, có lẽ là từ khi anh gặp nó.
…
Một tuần trôi đi và hôm nay là Noel, anh đã chuẩn bị để đi tới chỗ hẹn với chiếc áo len mà nó đan tặng anh và cả túi quà mà anh đã mất thời gian chọn lựa, cũng vì món quà này mà anh để nó đợi 2 tiếng đồng hồ trong phòng piano, nó có vẻ giận anh nên chính vì thế hôm nay anh muốn đưa nó đi chơi thật vui. Nhưng hóa ra không vui như anh tưởng.
Vừa bước xuống đến cửa anh đã gặp Bảo Khánh đang trò chuyện với mẹ anh, bố mẹ anh không hề biết gì về chuyện giữa hai người, tất cả mà hai vợ chồng biết là Bảo Khánh là bạn gái chính thức đầu tiên của Anh Quân từ hồi hai đứa còn học chung trường cấp 3 rồi Bảo Khánh đi du học và hai đứa “trong tình trạng yêu xa” hoặc cái gì đó đại khái vậy. Anh Quân bước nhanh xuống quầy nước nơi mẹ anh và Bảo Khánh đang đứng. Anh nhìn mẹ rồi nói như thể Bảo Khánh không có ở đó.
– Mẹ ơi tối nay con đi chơi về muộn có gì mẹ với bố đừng đợi con.
Nói rồi anh quay lưng đi luôn còn mẹ anh thì cố gọi anh lại để nói về Bảo Khánh đang đứng ngay cạnh đó. Bảo Khánh nhẹ nhàng chào bác gái rồi cũng bước nhanh theo Anh Quân.
– Anh Quân, anh Quân, em có chuyện muốn nói với anh.
– Tôi bận rồi, để sau đi.
Anh lạnh giọng chuẩn bị phóng xe đi thì Bảo Khánh lại lên tiếng nói một điều rồi dùng cái ánh mắt dò xét khiến anh đi không nổi.
– Anh có người yêu rồi à?
Vậy đấy, chỉ cần từng ấy hành động của Bảo Khánh đã kéo anh đến tạm một quán cafe nào đó. Anh khó chịu thở dài liên tục còn Bảo Khánh thì tiếp tục kể về cuộc sống của mình nơi đất khách quê người, kể về công việc học hành cũng như chuyện tình cảm với người nào đó đến sau anh. Anh không hiểu ngoài mục đích “câu giờ” ra thì Bảo Khánh còn muốn làm gì nữa, chẳng lẽ cô lại muốn anh động lòng sau khi nghe về cuộc sống khó khăn của cô khi ấy mà chấp nhận quay lại yêu cô lần nữa? Có phải Bảo Khánh đang cần một sự thương hại từ anh đến thế?
Bảo Khánh thì cứ dề dà kể chuyện vui rồi kể chuyện buồn, tự kỉ nãy tới giờ cũng chán thế là cô lại kéo cả anh vào câu chuyện nhạt nhẽo của mình bằng những câu hỏi nhạt nhẽo không kém.
– Hồi hè năm ngoái anh sang đó làm gì vậy? Em nghe nói là anh sang đó hoàn thành bài luận.
Anh mặt không biểu cảm nhìn gói quà rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay.
– Này anh sang là để làm bài luận thật hay là kiếm cớ sang gặp em? Mà anh cũng có biết em đi du học nước nào đâu mà sang.
Anh Quân còn chẳng buồn trả lời bất kì câu hỏi nào của cô.
– Mà anh cũng đi du học ở bên đó hả? Nhưng em tưởng anh nói là không đi nữa cơ mà? À hay là anh đi vì anh nhớ em quá? Mà bố mẹ anh không biết chuyện gì xảy ra giữa em với anh à? Vừa nãy em tới bác gái còn hỏi thăm rất nhiều nữa. Bác còn hỏi cả chuyện em với anh đấy…
Bảo Khánh nói như kiểu chuyện Anh Quân còn tình cảm với cô là sự thật vậy. Anh nhìn lên đồng hồ, đã quá 1 tiếng đồng hồ so với giờ mà anh hẹn với Tú An. Chắc giờ này nó đang một mình ở trước cổng Vincom. Cứ nghĩ đến cái cảm giác chờ đợi rồi người đó không tới, cái cảm giác tổn thương làm sao, hơn nữa anh đã bắt nó phải đợi từ hôm trước, hôm nay là anh chuộc lỗi mà tại sao lại có thể lơ đễnh mà quên cả thời gian vậy. Anh đứng lên khiến cái ghế bị đẩy ra xa, Bảo Khánh cũng ngừng huyên thuyên mà nhìn anh.
– Em về sau nhé, tôi có chuyện cần đi trước.
– Anh đi đâu? Anh không được đi.
Anh mặc kệ chẳng buồn trả lời.
– Anh đi hẹn hò hả? – Bảo Khánh lên tiếng. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại níu được bước chân anh. – Để em đoán nhé, anh đang thích một cô gái? Tên gì nhỉ, cái gì gì mà Tú Tú gì đó, à, Tú An phải không?
– Đừng có nực cười thế chứ.
Bị nói trúng tim đen giọng anh có phần đanh lại.
– Chứ không phải thế sao? Lần đầu tiên em gặp lại anh trên sân thượng con bé đó cũng có mặt ở đó. Em nhớ anh đã từng nói rằng nơi đó rất ít người lên, ngoài anh, bố mẹ anh và em thì chẳng ai được phép đặt chân lên đó. Lúc thấy An đứng ở đó em đã bất ngờ và thất vọng. Em cứ nghĩ sẽ không có ai khác được lên đó thật.
– Em nói chuyện liên quan quá nhỉ? Tú An là con gái của bạn thân mẹ tôi, con bé thi piano và nó cần chỗ tập. Chuyện tôi với em chẳng còn là gì nên tôi cũng không ngại khi lấy căn phòng đó để tập luyện cho Tú An. Hơn nữa việc này tôi nghĩ tôi cũng không cần báo cáo làm gì. Nên vì thế em đừng ăn nói lung tung dễ gây hiểu nhầm.
– Cứ cho vậy đi. ở trường lúc nào hai thầy trò cũng dính lấy nhau, đi đâu cũng thấy anh với con bé đó, đừng nói là anh dạy đàn cho nó nhé.
– Thế không phải là em toàn nhảy chen vào lúc tôi và Tú An đang bàn luận về âm nhạc sao?
– Anh không nhận cũng được. Cứ coi như là anh không có tình cảm với con bé đó đi nhưng em khuyên anh thật một điều, anh yêu nó nhưng nó có yêu anh không? Anh có thể vượt qua rào cản thầy trò nhưng nó thì có thể không? Nó mới chỉ là con bé học lớp 11, còn em, em cũng yêu anh, anh cũng đã từng yêu em, tại sao chúng ta không thể làm lại từ đầu?
– Em thôi đi. Để tôi nói lại một lần cuối cho em rõ nhé, tôi hết yêu em rồi và em cũng đừng tự cho mình cái quyền được chen vào cuộc sống của tôi nữa. Tôi sẽ không làm con rối cho em giật nữa đâu và em cũng thôi suy diễn đi. Thay vì vào ngành y tôi thấy em nên chuyển sang làm gì đó liên quan tới văn học, trí tưởng tượng của em khá phong phú đấy. Ý tưởng tình yêu thầy trò mà đem đi viết sách có khi lại bán chạy lắm. Sao em không thử viết một cuốn đi?
Anh tức giận thật rồi. Bảo Khánh cũng không níu giữ anh thêm nữa, cô chỉ ngồi đó, nhấp một ngụm nước rồi đứng dậy thanh toán.
Anh Quân chạy đi lấy xe, vừa đi anh vừa nhìn đồng hồ, 8h đúng. Anh lao nhanh ra cửa vincom nhưng chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Anh như một con quay giữa dòng người đông đúc để tìm nó. Mở điện thoại để gọi cho nó mà anh thấy mình có 21 cuộc gọi nhỡ và 3 tin nhắn đến.