80s toys - Atari. I still have
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Chương 31: Hạnh phúc​



- Ừ sao nhìn mặt em có vẻ mệt lắm thì phải, hay là hẹn 2 người kia hôm sau đi đi- Hắn lo lắng nhìn nó

- Em không sao, với lại cũng đã hứa với Mi rồi, mình đi thôi trễ rồi đó- Nó nói rồi nắm tay hắn kéo đi

Hắn cũng im lặng rồi đi thôi. Chiếc xe lăn bánh rồi chạy nhanh dần. Hắn lái xe còn nó ngồi đó nhìn lên bầu trời nơi 1 chiếc máy bay đang cất cánh. Hắn qua phía nó rồi nhìn lên bầu trời, hắn biết nó buồn thế nào khi phải xa chị nó, trước giờ nó với chị nó chẳng khác gì là chị em ruột, có thể nói còn thân hơn vậy nữa. Hắn nhớ lúc Huyền đi phẫu thuật nó buồn như thế nào mà giờ cô phải đi xa nó 4 năm. Hắn nắm lấy tay nó làm tim nó ấm hẳn lên không còn buồn nữa, cũng không còn cảm thấy nhớ chị nữa.

Nhà Mi

- Í, 2 người này làm gì mà bây giờ mới tới, biết tụi mình chờ lau lắm không vậy, 2 người đã trễ 29 phút 36 giây rồi đó, ..................- Vừa thấy nó với hắn vào Mi đã đi ra cho tụi nó trận

- Thôi thôi, em im chút đi nãy giờ nói hoài làm anh tới hoa mắt chóng mặt đứng cũng không vững nữa này- Hoàng kéo Mi lại chỗ mình

- Tại ai chứ, do tụi nó tới trễ chứ bộ- Mi vẫn tiếp tục càu nhàu

- Em mà còn nói nữa anh hôn em ngay bây giờ ngay tại đây luôn đấy tin không- Hoàng kéo Mi ngồi trên đùi mình giở giọng đe doạ- Mà sao 2 người giờ mới đến vậy?

- Thì là Ngọc phải tiễn Huyền lên sân bay, hôm nay sẽ đi du học- Hắn giải thích, còn nó thì mặt cũng còn buồn

- À vậy mà.........- Mi chưa nói hết câu thì đã thấy Hoàng nhìn mình nên vội im lặng

- Thôi giờ tụi mình đi chơi nhá- Nó nãy giờ cũng chịu len tiếng

- Ừ, tụi mình đi picnic ở công viên Thỏ Nâu nhé- Mi lại lên tiếng

- OK, mình đi thôi- Nói thế là nó với Mi kéo ra ngoài xe làm cho hắn với Hoàng nhìn mà sửng sốt, thái độ sao thay đổi nhanh đến vậy kìa.

Công viên Thỏ Nâu

- Anh ơi đi mua kem cho em đi anh- Mi nhìn Hoàng chớp chớp mắt làm tim Hoàng đập thình thịch

- Ừ anh đi cho bé yêu ở đây nhé- Hoàng nhìn Mi tình tứ

- Thôi đi làm người ta muốn ói luôn nè- Nó xỏ xiên- Bộ xem tụi này là không khí à, mà nhìn 2 người cũng hạnh phúc dữ ta

- Ớ...........không nói với cậu, hứ- Mi nói rồi quay sang phía khác

- Thôi đi Ngọc đừng có châm chọc Mi nữa mà- Hắn khoát tay lên nó kéo tới chỗ hắn.

Thế là cả bọn vui đùa suốt cả buổi



Những ngày tháng tưởng chừng như yên bình đối với Ngọc đã thực sự chấm dứt. Những ngày thánh sau này sẽ vô cùng đau khổ, điều gì đến cũng sẽ đến, quá khứ rồi cũng sẽ quay trở lại ám ảnh Ngọc. Liệu cô có đủ sức mạnh và niềm tin để vượt qua quá khứ đó? Liệu cô có dũng cảm để dành hạnh phúc cho mình, dành lại sự công bằng và những gì mà họ đã lấy mất của cô? Liệu tình yêu của Dương và người đó có đủ để cô vượt qua tất cả. Định mệnh có buông tha cho cô không? Hãy cùng đoán xem các chương tiếp theo nhé. Các chương sau sẽ là những sự thật khốc liệt, những bí mật đen tối, những chuyển biến bất ngờ, những phen trả thù tàn ác, cùng đón xem nhé

Gi ới thiệu nhân vật

- Đinh Dương Phong(16t) hotboy trường Huyền Ảo, 5 năm trước là 1 con người tinh nghịch xem trời bằng vung, chẳng biết sợ là gì, và từng là người yêu cũ của Ngọc, 5 năm sau là 1 con người lạnh lùng, tàm khốc, đáng sợ, nhẫn tâm, 5 năm chưa 1 nụ cười trên môi, 5 năm sống 1 cách lặng lẽ, 5 năm như 1 cái xác không hồn

- Hà Huyệt Thảo(16t) từng là bạn thân của Ngọc, không đẹp nhưng dễ mến, hiền lành

- Trịnh Thu Hà(16t) 5 năm trước là 1 người luôn ghét nó, hận nó đến tận xương tuỷ, luôn tìm mọi cách hại Ngọc, có tính cách hiền lành của dã thú, thích lợi dụng người khác, và cũng là 1 trong những người thích Phong nhưng chẳng bao giờ được anh cho vào mắt nên "giận cá chém thớt" quay sang hãm hại nó, 5 năm sau vẫn vậy

- Nhật Yến Nhi(15t) là hôn thê của Phong luôn theo bám anh nhưng vẫn vậy anh vẫn chẳng có tình cảm với cô, hiền lành, ngoan ngoãn nhưng lại rất rất yêu Phong

- Ngọc của 5 năm trước( Diễm Hoàng Phương Nga)là 1 cô bé ngây thơ, đáng yêu, yếu đuối, hay khóc nhè, luôn bị tụi Hà ăn hiếp

( Tuy giới thiệu nhân vật hơi sớm nhưng từ chương tiếp theo sẽ là 1 chuỗi bị kịch nên mình giới thiệu luôn bây giờ nhá)

Chương 32: Quay lại- Trả thù​

Hôm nay, 1 buổi sáng chủ nhật đối với nó thật yên bình, dạo xe đi bong bong trên đường phố- 1 con đường mà nó đã đi qua nhiều lần mà không lần nào chú ý, dừng xe tại 1 quán cà phê nó bước vào trong mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó

- Chị dùng gì?- 1 cô nhân viên bước ra

- Như cũ- Nó lạnh lùng nhưng đôi mắt ẩn thoáng 1 nỗi buồn, đêm qua lại giấc mơ đó lại ám ảnh nó, nó có 1 linh cảm không tốt cứ như sắp có chuyện gì xảy ra vậy, tim nó đau quặng lại, nó cũng không biết tại sao lại như vậy nữa

- Của chị đây- Cô nhân viên bước ra làm nó giạt mình nhưng không biết vô tình hay cố ý cô ta đổ hết ly nước ép lên người nó

- Này cô làm gì vậy- Nó đứng dậy tức giận

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý- Cô nhân viên rối rít xin lỗi nó. Chẳng bận tâm nó đi ra xe lấy 1 bộ quần áo khác mà lúc nào nó cũng mang theo rồi đi thay. Thay xong nó bước ra lấy túi xách với điện thoại rồi đi luôn

- Đúng là xui xẻo thật, mới sáng sớm mà đã....... á đúng rồi hôm qua bác Hoa có bảo mình qua đó, đi thôi- Nói rồi nó bước lên xe đi luôn. Phía trong có 1 cô gái đang cười rồi bước đi

Tại nhà hắn

- Ủa, hai đi đâu vậy- Nhỏ Phương đang xem tivi thì thấy Dương bước xuống

- Lúc nãy chị Ngọc nhắn tin nói anh đi tới căn nhà AQ tại đường Hoàng Hà để gặp chị í mà- Hắn vừa nói vừa đi xuống

- Hôm qua mẹ nói nó qua nhà mình kia mà sao lại tới đó chứ- Bà Hoa từ trên lầu đi xuống

- Con cũng không biết nữa, thôi con đi đây- Nói rồi hắn ra lấy xe đi luôn

Vài phút sau

- Mẹ có ai bấm chuông kìa để con ra mở cửa- Phương

- Ủa chị Ngọc, sao chị ở đây- Phương vừa mở thì thấy Ngọc đang đứng đó

- Sao chị không thể ở đây- Nói rồi nó đi vào nhà luôn. Nó vừa bước vào nhà bà Hoa cũng bỡ ngỡ vô cùng

- Không phải lúc nãy con nhắn tin cho Dương là đến căn nhà AQ đường Hoàng Hà sao?

- Con có nhắn gì đâu- Nó nói

- Thôi để con tới đó xem thử- Nói rồi nó ra ngoài lấy xe rồi đi

- Phương con đi theo xem thử có chuyện gì vậy, mẹ cảm thấy có gì đó không ổn- Bà Hoa nói rồi Phương cũng lấy xe đi luôn

Tại căn nhà AQ đường Hoàng Hà

Dương vừa bước vào nhà thì người ngồi trước mặt anh không phải nó mà là Dung, cô ta đi phẫu thuật về rồi sao

- Cô gọi tôi đến đây có gì không?- Hắn lạnh lùng lên tiếng

- Chỉ muốn nói chuyện với anh tí thôi, ngồi đi- Dung. Dương cũng ngồi xuống

- Em.............sắp phải qua Pháp để học rồi nên chỉ muốn gặp anh tí thôi- Dung nói vẻ mặt có vẻ buồn- Anh uống với em 1 ly nhé, chiều nay em phải đi rồi

-....................- Dương im lặng cầm ly rượu lên vừa đưa đến miệng thì...- Làm sao tôi biết được cô có bỏ gì vào rượu của tôi không?

- Anh lo à, vậy thì đổi ly đi- Nói rồi Dung đưa ly rượu của mình cho Dương

Chương 33: Đau​

Hắn vừa uống xong ly rượu thì đàu bắt đầu cảm thấy choáng váng

- Cô đã bỏ gì vào rượu của tôi vậy?- Dương nhìn Dung

- Em, em có làm gì đâu- Dung nói mặt tội nghiệp

- Cô.............cô................- Dương chưa kịp nói hết câu thì đầu bỗng đau đớn vô cùng, Dương mở mắt ra, trước mặt Dương vẫn là Dung nhưng trong mắt hắn, đó là nó. Dung nở nụ cười mãn nguyện, cô cởi chiếc áo khoác ra, để lộ 1 thân hình gợi cảm trong chiếc váy ngủ. Không kìm được ham muốn, Dương đẩy Dung xuống ghế sofa và chuyện gì đến thì cũng sẽ đến( thật ra lúc nãy Dung đã cho Dương uống thuốc kích thích sinh dục nên dĩ nhiên không kìm chế được rồi)

Về phía nó, nó đang đi tìm căn nhà đó

- Thật ra nó ở chỗ nào vậy kìa tìm nãy giờ mà chẳng thấy, A, kia rồi- Nó reo lên, xe hắn đang để trước cửa nên chắc chắn là nhà này rồi dừng xe sang 1 bên, nó bước vào, cửa nhà không khoá nên nó bước vào luôn, vừa bước đến cửa thì thấy có 1 đôi giày của Dương và của 1 người con gái, rồi không đợi gì nữa nó bước vào luôn. Trước mắt nó là những chiếc quần áo vứt đầy nhà. Nó ngước mặt lên, không thể nào, nó không tin vào mắt, 2 người họ đang quan hệ thân mật với nhau, trên người không 1 mảnh vải che thân. Nó chạy ra khỏi căn nhà đó nước mắt đầm đìa rồi lấy xe đi luôn, phóng với tốc độ cực nhanh.

Phương vừa đi tới nơi thì thấy nó khóc rồi lên xe đi, cô biết có chuyện chẳng lành nên vội vã dừng xe rồi chạy nhanh vào trong, cô mở to mắt hết cỡ, chân đứng không vững nữa, Dung nhìn qua phía Phương cười 1 cái rồi típ tục việc ấy. Tức giận lên tới tuột độ cô chạy xuống dưới lấy 1 thùng nước tạt vào người họ. Dương mở mắt ra

- Dung.... tại sao......cô..................- Dương nhìn thấy mình đang nằm trên người Dung, cả 2 đều không 1 mảnh vải trên người

- Anh quên hết rồi sao, lúc nãy anh đã làm gì chẳng lẽ anh không nhớ sao- Dung làm ra vẻ tội nghiệp
- Anh hai, sao anh có thể làm vậy cơ chứ, anh............... anh thật làm em thất vọng quá- Phương tát vào mặt Dương 1 cái rồi bỏ đi

- Anh không biết sao lại vậy nữa, anh xin lỗi, em đừng nói chuyện này với Ngọc nha- Dương nắm lấy tay Phương

- Anh còn dám nói vậy nữa à, anh biết hôm nay là ngày gì không? Sinh nhật anh đấy, tối qua chị ấy với em đã làm bánh kem cho anh suốt 1 buổi tối anh có biết không, nhìn mặt chị ấy lúc đó vui như thế nào anh biết không? Hôm nay chị ấy định cho anh 1 bất ngờ nhưng anh lại cho chị ấy 1 bấy ngờ lớn thật đấy. Trễ rồi, lúc nãy chị ấy đến đây và đã thấy tất cả rồi, anh làm sao đó thì làm đi, em không rảnh để lo cho anh đâu- Giong cô ngày càng lạnh, nói rồi lấy xe đi thẳng về nhà.

Nó chạy xe mà không biết mình đã đi đâu, rồi dừng lại bên 1 bờ sông. Nó xuống xe, tới bên bờ sông tim nó đau nhức nhói, nước mắt chảy ra như suối ướt đẫm cả áo, nó đau đau lắm. Nó nhắm mắt lại để nước mắt ngừng rơi, bỗng trước mắt nó hiện lên 1 bóng hình, vẫn là người con trai đó, người vẫn luôn trong giấc mơ của nó, tim nó bỗng ấp lên, ấm lắm, mắt cứ muốn mở ra nhưng chẳng thể nào mở được, nước mắt cũng không rơi nữa

- Anh thật ra là ai chứ? Anh tại sao lại luôn xuất hiện mỗi khi em buồn, mỗi khi em cô đơn chứ? Anh tại sao lại làm tim em ấm áp như vậy chứ? Anh là ai vậy hả, nói cho em biết đi, đừng im lặng như vậy nữa?- Nó lặng lẽ lấy sợi dây chuyền được để trong dây buộc tóc áp vào tim, nước mắt rưng rưng- Cảm ơn anh người em yêu

Bất chợt nó giật mình, Người mình yêu sao? nhưng rồi lặng lẽ để nó vào chỗ cũ rồi phóng xe đi

Chương 34: Đau(2)​

Dương đang chạy xe khắp nơi để tìm nó rồi bất chợt anh dừng lại bên 1 chiếc ghế đá dưới hàng cây, tim anh lúc này đau lắm, đã lâu lắm rồi anh chưa bao giờ đau nhiều như vậy. Nơi đây vẫn vậy không thay đổi gì cả chỉ có anh là thay đổi thôi. Dương còn nhớ lúc Hằng còn ở bên cạnh anh chiều nào anh cũng đưa cô ấy tới đây nhưng rồi có 1 lần anh đã hứa sẽ đến nhưng rồi đã thất hứa. Nhớ lại chuyện lúc ấy anh lại tự tránh mình tại sao lại không biết trân trọng những phút giây khi đó, cũng vì anh mà Hằng mới ra đi, tất cả cũng tại anh. Bỗng sực nhớ lại nó anh vội vã quay bước lên xe rồi tiếp tục tìm nó. Anh chạy xe nhanh thật nhanh, anh sợ sợ cảm giác bị bỏ rơi, không, anh không thể mất nó, anh nhất định phải tìm được nó.

Còn phần nó, nó đi về nhà, tim nó đau lắm, là do Dương hay người đó, nó cũng không xác định được. Nó bước vào nhà

- Con đi đâu giờ mới về vậy hả?- Bà Tuyền hỏi giọng đầy lo lắng

- Con...........con mệt lắm, con lên phòng đây- Nó quay qua phía khác để tránh ánh mắt của mẹ nó - Con đứng lại đó- Mẹ nó nhận ra nỗi đau trên khuôn mặt nó- Có chuyện gì nói mẹ nghe đi nào

- Mẹ.........hu hu hu........- Nó khóc nức nở như trẻ con vậy rồi kể lại mọi chuyện cho mẹ nó nghe

- Thôi con nín đi mẹ không ngờ thằng Dương lại là người như vậy, mẹ sẽ nói chuyện với bác Hoa sau, thôi con lên nghỉ đi- Bà Tuyền nhẹ nhàng an ủi nó

Nó lặng lẽ bước lên phòng, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhỏm hơn. Nó trèo lên giường nằm nhưng chẳng thể nào ngủ được, nó cứ suy nghĩ về Dương rồi về người ấy.

Dương đang đi khắp nơi tìm nó. Dương lo cho nó lắm, nếu nó chuyện gì thì anh chẳng thể nào sống được nữa. Bỗng điện thoại anh reo lên

- Alo- Dương lên tiếng

- Ừ,mày đó hả, Ngọc về nhà rồi đấy, mày liệu làm gì đó thì làm đi- Hoàng

- Ừ- Nói rồi Dương tắt máy quay xe rồi đi thẳng tới nhà nó

Nhà nó

KÍNH KOONG

- Ai vậy- Bà Hoa từ trong nhà bước ra- Cậu đến đây làm gì, con gái tôi không phải thứ đồ để cậu tuỳ ý xài đâu, biến ngay khỏi mắt tôi- Nói rồi bà Tuyền đóng cửa lại. Nó ở trên lầu do không ngủ được nên kéo rèm ra ngắm sao cho dỡ buồn, vô tình thấy Dương tới, nó vội kéo rèm lại, rưng rưng nước mắt. Dương cũng đủ thấy nó, lòng anh đau đau lắm

- Ngọc, em xuống đây đi , anh có chuyện muốn nói, đừng như vậy mà, anh xin lỗi, anh yêu em mà, anh không muốn mất em đâu- Dương hét to lên. Trời bắt đầu mưa, mưa to lắm, nước mắt hoà lẫn với nước mưa- Em đừng như vậy, xuống nói chuyện với anh đi, anh nhớ em lắm

Nó khóc, lén kéo rèm nhìn Dương tim cô đau nhói nhưng nghĩ đến cảnh anh với Dung vui vẻ với nhau thì nó lại không thể tha thứ cho anh được dù nó muốn lắm. Còn Dương, anh vẫn cứ gọi nó như vậy. Không chịu được nữa, nó trèo lên giường bịt tại rồi lấy chăn đắp lại nhưng vẫn nghe được tiếng của Dương. Lúc đó có đám côn đồ đi ngang qua, đang say rượu cộng với việc hắn làm ồn nên đã ra tay đánh anh, mặc dù đủ sức chống lại nhưng anh không muốn anh chỉ nhìn lên phía phòng nó, máu, nước mắt cộng với mưa hoà làm 1 chảy dài trên đường.Nó nhìn hắn và vẫn cứ khóc, nó không biết mình phải làm gì nữa, liệu có ai đó có thể chỉ cho nó làm sao mới đúng không?

Chương 35: Sự thật phơi bày​



- Thôi anh ngủ ở đây đi em đi xuống phòng mẹ em ngủ- Nó nói rồi ôm gối đi nhưng nó vừa lấy gối thì Dương đã ôm lấy nó rồi nó cũng nằm yên trong vòng tay ấm áp của Dương. Ngoài trời vẫn mưa, mưa ngày càng to.

Sáng hôm sau

- Nè anh dậy đi, giờ này mà còn ngủ - Nó

- Ừ thì dậy nè- Dương

- Dậy rồi xuống ăn sáng- Nó

Cả 2 người vui vẻ ăn sáng cười đùa hạnh phúc.Nhưng ở 1 nơi khác

- Cái gì, vậy mà tụi nó vẫn vui vẻ được sao, tao không thể thua như vậy được, thôi được coi như lần này mày may mắn thôi, chờ đi- Một người con gái nói

Nhà nó

- Ăn xong anh chở em đi chơi nha- Nó

- Ừ- Dương

Thế là hai người họ vui vẻ đi chơi

Chương 36: Bắt cóc​

Thế là 2 người họ vui vẻ đi chơi với nhau, tay nắm tay thật hạnh phúc nhưng phía sau luôn có 1 chiếc xe đi theo họ, phía trong xe có 1 cô gái đeo kính đen nhìn theo họ đầy căm thù

- Nhanh vậy sao, tôi không tin tôi sẽ làm gì được cô đó Kim Hoàng Kiều Ngọc, đợi đi trò hay giờ mới bắt đầu- Tay cô nắm chặt dường như có thể bóp nát vụn tất cả mọi thứ, đôi mặt hiện rõ sự căm thù

Nó và Dương đang đi thì có 1 chiếc xe dừng trước mặt họ

- À nha bắt gặp 2 người đi chơi mà không rủ em nha- Phương bước ra nói

- Hì hì, à mà sao em có cuộn ghi âm đó vậy- Nó nhìn Phương

- Cuộn ghi âm gì vậy- Dương nhìn nó rồi quay sang nhìn Phương

- Nói hai nghe nếu không nhờ em thì giờ hai đang ở trong bệnh viện rồi- Phương kéo Dương qua 1 bên rồi nói nhỏ

- Thôi nói nhanh lên ở đó mà to nhỏ gì vậy- Nó

- Thì là vầy nè, tối hôm qua em lái xe đi vòng vòng thì tình cờ nghe được Dung nói chuyện với nhỏ kia- Phương- Hai chưa cảm ơn em đó nha

- Ừ thì cảm ơn, thôi đi học đi- Dương

- Ừ em đi- Nói rồi Phương lên xe đi luôn. Và 2 người họ tiếp tục đi chơi với nhau.

Đang đi thì nó chỉ tay vào 1 cửa hàng bán kem

- Anh mua kem cho em đi- Nó nhìn Dương nũng nịu

- Thôi được rồi, đợi anh ở đây nha-Dương nói rồi đi mua kem cho nó

Bỗng từ phía sau có 1 người đánh vào lưng nó rồi nó ngất luôn

Dương mua kem xong lại lại chỗ đó thì chẳng thấy nó đau, bỗng anh có cảm giác bất ổn nên đã chạy khắp nơi tìm nó rồi gọi điện kêu Mi và Hoàng đến tìm giúp

Tại căn nhà hoang sau núi

Nó đang từ từ mở mắt

- Đây là đâu vậy- Nó nói giọng yếu ớt

- Tỉnh rồi đó sao- Dung bước tới trước mặt nó,xung quanh càng có 1 đám người

- Không làm gì được tôi nên dùng cách này đó sao, thật là hèn hạ- Nó nhìn Dung khinh bỉ

- Cô sắp chết đến nơi rồi mà còn lớn giọng nhỉ- 1 đàn em của Dung lên tiếng

- Tôi hận cô lắm cô biết không hả. Anh Dương đúng ra là của tôi nhưng cô đã lấy mất anh ấy đi. Tôi có gì mà thua cô chứ, tôi đẹp, con nhà danh giá, có quyền thế, tại sao, tại sao anh ấy chọn cô mà không chọn tôi chứ, tại sao? Cô nói đi- Dung tát vào mặt nó một cái- Nếu như tôi đã không có được anh ấy thì cô cũng đừng hòng có, tôi sẽ phá nát khuôn mặt này của cô, chính tay tôi sẽ làm điều đó, tôi sẽ cắt lưỡi của cô để cô mãi không thể nói được , tôi sẽ móc mắt cô ra để suốt đời cô sống trong bóng tối, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết, ha ha ha.

Nó không nói chỉ nhìn Dung một cách khinh bỉ.



Chương 37: Bắt cóc (2)​

- Sao vậy, mày nghĩ mày nhìn tao kiểu đó là tao sẽ sợ sao, mày nghĩ tao không dám làm gì mày ư, ha ha ha- Lòng căm tức và nỗi đố kị của Dung đã lên đến giới hạn và dường như sắp bùng nổ.Nó vẫn im lặng nhìn về phía Dung làm Dung tức điên lên- Mày nói gì đi chứ, con nhỏ khốn nạn!!!

- Cô nghĩ cô làm vậy tôi sẽ sợ hãi sao, vậy thì xin lỗi nhưng tôi đã làm cô thất vọng rồi- Nó nhìn hướng khác giọng cứng rắn lạnh như tảng băng

- Tôi sẽ thử xem sức chịu đựng của cô tới đâu tí nữa đừng có cầu xin tôi nha- Nói rồi cô quay lại ra hiệu cho đám người kia.1 cô gái bước tới trước mặt nó.

- Khuôn mặt cô thật là đẹp nhưng chỉ vài giây nữa thôi cô sẽ chẳng thua gì con ma rồi tất cả mọi người sẽ xa lánh cô ghét bỏ cô, Dương cũng sẽ không yêu cô nữa, thật là đáng tiếc- Cô nói cố gieo giắc nỗi sợ hãi lên người nó

Ở chỗ Dương

Ba người họ hiện giờ đang chạy tán loạn để tìm nó

- Sao rồi có tìm được cô ấy không- Dương

- ....................- Hoàng Mi và Phương đều lắc đầu

- Tôi nhất định phải tìm ra cô ấy, tôi không thể mất cô ấy được

- Mọi người tới đây xem này- Phương chỉ tay vào chiếc vòng tay của nó lúc nãy đã làm mất, cạnh đó còn có rất nhiều vết chân đi thẳng vào khu rừng cạnh đó

- Chúng ta đi tìm Ngọc thôi- Nói rồi 4 người họ lần theo dấu vết đó đi vào rừng, càng đi sâu vào rừng cỏ mọc càng nhiều làm cho họ hoàn toàn mất dấu

- Gi ờ sao đây, không còn dấu vết nữa- Hoàng

- Thôi thì tụi mình chia nhau ra tìm đi, em với Hoàng sẽ đi bên này, Dương và Phương sẽ đi bên kia, nếu không tìm được thì quay lại chỗ này, giữ lấy mấy sợi dây này để đánh dấu có gì cũng dễ tìm hơn- Mi nói rồi lấy trong túi ra 1 cuộn len cô mới mua đưa 2 mọi người rồi họ chia nhau ra tìm

- Giờ sao tìm đây hả hai- Phương nhìn xung quanh chỉ toàn cây với cây thôi

- Đứng lo nếu họ có đi qua đây thì cũng tự rẽ cho mình 1 con đường để đi chứ cứ theo những khe hở này mà đi, nhớ đánh dấu lại đó- Dương

Nói rồi 2 người bọn họ cứ đi mãi thì ra khỏi khu rừng thì thấy 1 căn nhà hoang, bên ngoài có người canh giữ, tuy cách xa nhưng vẫn nghe được tiếng kêu gào đau đau đớn,Phương định chạy vào thì Dương ngăn lại

- Bây giờ anh sẽ vào trong đó, em gọi điện cho 2 người kia nói Mi đi gọi cảnh sát còn Hoàng thì tới đây, anh sẽ vào trong đó- Dương nói rồi đi vào trong

Chương 38: Sợi dây chuyền​

Nói rồi Dương đi thẳng vào trong.

- Tránh ra- Dương lạnh lùng đẩy 2 con nhỏ đứng canh cửa sang 1 bên rồi bước vào trong.Trước mặt anh là cảnh Dung đang rảnh trên mặt nó 1 đường rồi dùng tay sát muối vào. Dương bước đến đẩy tay Dung ra rồi mở trói cho nó

- Tìm được rồi sao, anh nhanh thật đó - Dung cười nỗi căm tức của cô biến cô trở thành 1 con ác quỷ

- Cô muốn gì?- Dương lạnh lùng nhìn Dung

- Muốn gì sao? Tôi chính là muốn 2 người xuống địa ngục đó, thứ mà tôi không có được thì người khác cũng đừng hòng có được, giữ tên kia lại, kéo họ ra vực ngoài kia nhanh- Dung lạnh lùng ra lệnh, lập tức 1 đám người cao lớn, khoẻ mạnh bước tới. Thế là 1 mình Dương đánh với 7 người, gần như đã hạ ngục được họ thì bỗng Dung dùng dao kề sát cổ nó nên Dương phải đứng im cho bọn kia trói lại.Về phía nó, nó nhưng không thể tin được rằng mình đã bị huỷ hoại dung nhan, cô như người mất hồn,đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm

Dung ra lệnh cho họ kéo nó và Dương đến 1 vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, rơi xuống đó thì chỉ có con đường chết mà thôi. Nó không như nó thường ngày, không mạnh mẽ mà chỉ hiện lên sự yếu đuối, nó dường như đã trở lại là nó của 5 năm trước.Chính lúc đó Dương đã nắm chặt lấy bàn tay của nó, truyền cho nó sự ấm áp làm nó quên đi nỗi sợ hãi. Nhưng đôi bàn tay mà nó cảm nhận được không phải là Dương mà là người con trai đó, đầu nó đau như muốn nổ tung lên

- Hai người cố tận hưởng những giây phút cuối cùng của sự sống, vài phút vài giây nữa thôi 2 người sẽ mãi mãi, mãi mãi biến mất, ha ha ha - Dung- Quăng chúng nó nhanh

- Cô thật là đáng kinh tởn, cô nhất định sẽ không có cuộc sống yên bình đâu con ác ma à- Nó dùng chân đá vào mặt Dung nhưng lại sảy chân trượt xuống vách núi nhưng tay nó đã kịp nắm lấy cành cây, Dung bước tới định dẫm lên tay nó cho nó rơi xuống thì đúng lúc đó Mi, Hoàng,Phương đến kịp thời và Hoàng đã bắn vào lưng cô làm cô rơi xuống vực, cô với tay kéo nó nhưng nó tránh kịp nên cô chỉ kéo được sợi dây buộc tóc của nó làm sợi dây chuyền bung ra mắc vào cành cây. Nó như quên hết tất cả vội thả tay ra để lấy sợi dây chuyền. Vừa lúc đó, Dương kịp nắm lấy tay nó nhưng nó vẫn cố kéo lấy sợi dây chuyền. Tay nó giữ chặt lấy sợi dây chuyền lòng vui vẻ lạ thường. Chợt nó thấy như có ai kéo chân nó ,nhìn xuống thì thấy Dung đang nắm chặt chân nó

- Nếu tôi chết thì cô cũng phải chết- Nhưng Mi lại 1 lần nữa bắn Dung và lần này thì trúng vào đầu. Dung rơi xuống dưới, nó nhìn theo tim nó bỗng đập loạn xạ, nó hét lên, tỏng đầu nó hiện lên những câu nói: Cô tránh xa anh ấy, anh ấy là của tôi, cô chỉ là người phá hoại tình cảm của người khác thôi.................Phong ơi........Phong, cứu em với...........Đừng bỏ em mà.............Anh sẽ mãi ở bên cạnh em, không bao giờ, mãi mãi không rời xa................Buông tôi ra, tha cho tôi đi, tôi xin anh đó, Phong ơi cứu em...............Cả đời này anh chỉ yêu mình em....................

Nó đã nhớ lại tất cả, những chuyện khủng khiếp đã đến với nó trước đây.


» Next trang cuối

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.