“Anh nói trước đi, em mới nói cho anh.” Cô nửa tin nửa ngờ, không thể tưởng tượng anh sẽ nói, người đàn ông này thực sự sẽ đả thông tư tưởng sao?
Hít một hơi sâu, anh cuối cùng anh mới hiểu được sự hồi hộp và dũng cảm của cô lúc ban đầu, làm cái thể loại việc này cần phải có một trái tim mạnh mẽ, cho dù người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng sẽ do dự, bởi vì phải bị cự tuyệt mới biết được trái tim vô cùng đau khổ.
Giữ quyết tâm bất thành công tiện thành nhân (thất bại là mẹ thành công), anh hạ giọng nói: “Anh yêu em, Vũ Tịnh, anh không biết từ lúc nào và vì sao lại yêu em, nhưng đợi đến lúc anh biết được, anh đã yêu em rồi.”
Cái gì? Anh vừa nói cái gì? Trong khoảnh khắc, dường như trái đất ngừng quay, không khí chuyển sang màu hồng, mắt cô cũng mờ đi, nước mắt rơi lã chã, cảm động mãi không thôi.
Song, cuối cùng cô vẫn giữ được bình tĩnh, thốt ra từ miệng hai chữ lại là: “Lừa đảo!”
Anh suýt nữa nôn ra máu, anh chật vật lắm mới nghĩ ra lời lẽ có chút ác ý mà lại không quá ác ý, cố gắng dũng cảm lắm mới có thể nói ra lời lẽ như vậy, kết quả là cô nói anh là kẻ lừa đảo!
“Đây chính là phản ứng của em?!” anh nâng cằm cô, nghĩ thế nào cũng không thông, cô không … chỗ nào?
Cô tiếp nhận đôi mắt điều tra phán xét của anh. “Không sai! Nghĩ như vậy thì có thể dụ dõ em, hãy thay đổi cách thức thông minh hơn đi!”
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ cỏ thừng, cô là kẻ hèn nhát, hiện rại không thể tin được hạnh phúc từ trên trời rơi xuống.
Nếu anh chỉ yêu cô một đêm nay, nếu sau khi tái hôn anh lại lạnh lung với cô, nếu anh trở lại là anh lạnh lung ngày trước, những cái “nếu như” này giống như kiến bò trên cơ thể, cô sao có thế cái gì cũng an tâm.
“Anh đã nói anh yêu em rồi, em vẫn không tin sao? Rốt cuộc anh phải làm thế nào?” Lần đầu thổ lộ trong đời anh, cô dù sao cũng cho anh chút thể diện chứ?
“Anh nói một chút thành ý cũng không có, anh chỉ là đang làm cho có lệ.” Nói như cô phải biết ơn lắm, anh nghĩ anh là ai chứ?
“Cái gì gọi là không thành ý? Anh tốn biết bao công sức mới có thể nói ra được, em lại nói anh đang chiếu lệ em?”
“Em không tin, không tin!”
Một người hứa hẹn, một người đến chết không từ, hai người không đi đến kết luận, tiếp tục để thời gian tốt đẹp này trôi qua một cách vô ích.
Ánh trăng đang cười, ngôi sao đang cười, trời và biển cũng đang cười, cho đến khi đôi vợ chồng đã li hôn này chìm vào giấc mộng, trời đất vẫn đang nhẹ nhõm cười, tình yêu của người đàn ông và người đàn bà quả nhiên càng rắc rối càng đẹp đẽ, ngoài bọn họ ra ai cũng không tìm được đường tắt!
Sau kỳ nghỉ cuối tuần ấm áp nhưng lại kỳ diệu, La Vũ Tịnh chia tay chồng trước và con trai, theo lẽ tự nhiên về phòng trọ của mình, từ chối về Tề gia, cũng từ chối đáp ứng tái hôn.
Cho dù cô không muốn xa con, thậm chí cũng không muốn rời xa chồng trước, nhưng như thế này là đúng, phải chăng cũng quá vội vàng? Tiếp đó cô phải làm như thế nào? Kỳ thực cô sớm không có ý kiến rồi.
ồng trời như thể biết nỗi khổ tâm của cô, lúc này bỗng nhiên chuông điện thoại reo, thì ra là điện thoại của Bảo Hủy Hân gọi đến, mới mở miệng đã hỏi: “này! Cuối tuần đi đâu chơi vậy? làm thế nào cũng không tìm thấy cậu?”
“Tớ…” La vũ Tịnh vốn không muốn che dấu, trả lời một cách rõ ràng đầy đủ.
“Wow~~ tiến triển thần tốc nhỉ!” Bảo Hủy Hân huýt sáo, rất ngưỡng mộ. “Không ngờ chồng trước của cậu rất có Tuệ Căn (Hiểu rõ nguyên lý sinh diệt của sự vật – nhận biết sự vật một cách đúng đắn, chính xác~~>khen TKV thông minh) nghĩ ra được mấy thứ hay ho đó, cuối tuần cả nhà ra bờ biển chơi, những điều đó nhất định làm cho cậu động lòng rồi đúng không?”
“Tớ không cự tuyệt nổi… trái tim tớ quá mềm yếu…” La Vũ Tịnh dường như không tìm được lời ngụy biện nào, rốt cuộc cũng thú nhận rồi. “Anh ấy nói anh ấy yêu tớ, cho đến tận bây giờ tớ vẫn không dám tin.”
“Anh ta nói rồi? anh ta thật sự nói rồi?!” Bảo Hủy Hân hét to, lại không ngừng cười lớn, vui như thể trúng sổ xố vậy.
La Vũ Tịnh cũng cười, đợi 10 năm mới nhận được câu nói này, không biết là anh quá đần hay cô quá ngốc, vòng qua một đoạn đường lớn, sau khi ly hôn lại yêu, trật tự bị đảo lộn nhưng cũng có hương vị riêng.
“Nhưng, tớ lại đáp lại với anh ấy là… kẻ lừa đảo, em không tin!”
“Trời ạ!! Cậu thật sự đã trả lời như vậy?” Bảo Hủy Hân cười không ngớt, lau giọt nước mắt ở khóe mắt nói: “Tớ biết, thực ra cậu vẫn yêu anh ta, nhưng lại không muốn tha thứ cho anh ta, đúng không?”
“Vẫn là cậu hiểu tớ.” La Vũ Tịnh không thể không thừa nhận, chính là tâm tư mâu thuẫn này làm cho cô tiến thoái lưỡng nan.
“Muốn tớ giúp cậu nghĩ cách trị hắn không?” cùng là phụ nữ, Bảo Hủy Hân cực kỳ hiểu, làm nhụt tính kiêu ngạo của đàn ông là điều cần thiết, nếu không họ lại cho rằng phụ nữ chỉ biết đợi chờ một cách ngốc nghếch, không hiểu được phụ nữ cũng biết bước đi.
“Ah… là cách rất đáng sợ phải không?” La Vũ Tịnh trợn to mắt, không biết là hoang mang hay là mong đợi.
“sao? Cậu không muốn chỉnh hắn à?”
“Không, tờ hi vọng càng đáng sợ càng tốt, nhất định phải làm cho anh ta sợ hãi.”
“hahaha!” Bảo Hủy Hân cười hả lòng hả dạ, xem ra thỏ trắng cũng có thể biến thành mèo hoang, bất cứ người phụ nữ nào cũng không thể xem nhẹ, ngay cả là ngoan ngoãn, bây giờ cô bắt đầu hơi đồng cảm với Tề Kiếm Vân rồi
...w a p s o 1 . p r o..
10.1
Một tuần sau, La Vũ Tịnh đi ra từ thẩm mĩ viện, bắt một chiếc taxi đến nơi cần đến.
Nhờ vào kế hoạch của bạn tốt Bảo Hủy Hân, tối hôm nay đài truyền hình tổ chức đêm từ thiện, địa điểm “khách sạn Kình Vũ”, Tề Kiếm Vân vốn là người quản lý khách sạn, cũng phải làm hình tượng doanh nghiệp, đương nhiên là một trong những khách quý.
Đầu tiên Tề Kiếm Vân mời cô lấy lý do có hẹn với bạn, khước từ anh, bây giờ cô lại trang điểm ăn mặc đẹp, chính là đến khách sạn.
“Vũ Tịnh, cậu đến rồi à?” mắt Bảo Hủy Hân tốt, ngay lập tức phát hiện ra bạn tốt, nhìn lên nhìn xuống cô. “hôm nay hấp dẫn thế, muốn điện giật chết ai à?”
“Công dục thiện kì sự, tất tiên lợi kì cơ (để làm tốt một việc, công việc chuẩn bị là rất quan trọng), việc nên làm mà!” La Vũ Tịnh trước nay không trang điểm, từ đầu tới chân thứ có thể lộ ra thì không che đậy, tấm mạng mỏng màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, lại thêm đôi giày cao gót màu đỏ, vòng chân màu vàng, cô cũng tự thấy vẻ quyến rũ của mình.
“cậu giỏi lắm!” Bảo Hủy Hân càng ngày càng mong đợi vở kịch hay tối nay. “Đúng rồi, tớ giúp cậu tìm được bạn diễn nam tốt nhất rồi, cậu cũng biết, nhìn xem, tèn ten ten ten…”
Hai tay Bảo Hủy Hân vừa làm động tác bắn, từ sau cột một người mặc âu phục được là phẳng phiu đi ra, la Vũ Tnhj cho rằng bạn tốt sẽ tìm một diễn viên nam, dễ dàng cùng cô diễn vở kịch này, nhưng đó không phải là … Diêu Tư Bác (nv này là Bác chứ k phải Bắc) sao?!
“Giám đốc? anh sao… sao biết?” La Vũ Tịnh chỉ vào anh, không ngừng kinh ngạc.
Đặc biệt là sau khi hóa trang (trang điểm + ăn mặc đẹp) so với bình thường xuất sắc hơn rất nhiều, đến thái độ cũng rất dịu dàng. “sư muội cùng trường nhờ tôi đến làm bạn diễn của em, hi vọng tôi có vinh dự này.”
Bảo Hủy Hân tiếp lời: “tớ với trưởng bối có điều kiện trao đổi, anh ấy giúp cậu diễn vở kịch này, còn tớ thì giới thiệu bạn gái giúp anh ấy, rất có lợi!”
“Thì ra… là như vậy…” La Vũ Tịnh thả lỏng một chút, kể từ khi giám đốc có lòng tìm đối tượng, nên với cô không có ý nghĩa chứ?
Bảo Hủy Hân và Diêu Tư Bác quen biết nhiều năm, rất hiểu rõ tính cách anh ấy, đặc biệt dặn dò vị trưởng bối đầu gỗ này: “Nhớ nhé! Anh không chỉ phải làm bạn diễn của Vũ Tịnh, còn phải phụ trách kích thích cô ấy không quan tâm đến chồng trước, tốt nhất là làm cho anh ta tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, cho dù anh ta có lạnh như núi băng, không biết phát cáu trước mặt mọi người, thì cũng làm cho anh ta tức đến nội thương là được rồi.”
“Tớ nghĩ… hay là không cần làm quá lên như vậy?” La vũ Tịnh vốn cũng tán thành kế hoạch này của bạn tốt, bây giờ đột nhiên cảm thấy không quá tuyệt, bowit vì Tề Kiếm Vân đã nhìn thấy Diêu Tư Bác, lúc đó còn đã chọc giận rồi, nếu kích động thêm, e rằng sẽ có núi lửa phun trào.
“Đừng lo, để tôi thử xem.” Diêu Tư Bác tỏ vẻ tương đối đứng đắn, cứ như là không phải đóng kịch vậy.
Đêm từ thiện bắt đầu, Bảo Hủy Hân vốn là nhà sản xuất chương trình, mọi việc to nhỏ đều đến tay, lập tức phải đi chỉ huy toàn cục, sau đó còn lại Diêu Tư Bác và La vũ Tịnh, và một loại không khí kỳ diệu.
“Vũ Tịnh, ở đây nhiều người, chúng ra ra ban công được không?” Diêu Tư Bác hi vọng tìm thấy mộ nơi thích hợp, trước khi diễn tốt vở kịch, trước tiên nói những lời thật lòng có liên quan đến diễn kịch.
“A…” cô đột nhiên rất sợ bị chồng trước nhìn thấy, đây không phải là sự kích thích nhỏ, mà là cú sock rất lớn.
Hai người rời khỏi hội trường, đi đến ban công, có thể hít thở không khí tươi mới, hương hoa ngào ngạt, giống như có thể… tâm sự yêu đương?
Sau thời khắc yên lặng, Diê tư Bác mowr lời. “Vũ Tịnh, thật ra anh… anh rất quan tâm đến em…”
“Em biết, giám đốc, anh rất quan tâm giúp đỡ em, cảm ơn anh.” Tim cô đập càng ngày càng nhanh, dường như có việc gì đó vừa phát sinh thì phải? không phải là điều cô nghĩ đó chứ?
“Có thể em cũng đã phát hiện ra… anh đối với em không phải là cấp trên đối với cấp dưới…”
“Xin đừng nói nữa!” cô liền gián đoạn, không dám tiếp tục nghe tiếp.
Có những việc không phải cô nói dừng là dừng, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nụ cười mang vẻ đau khổ. “Tối nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng anh nói với em, anh thật sự rất thích em.”
“Giám đốc…” cô nghĩ ra rất nhiều việc, ngày đầu tiên đến công ty, bữa tiệc ra mắt công ty, lần đầu tăng ca, lần đầu làm việc chính thức… những điều này đều là hồi ức quý báu của cô, mà anh ở vị trí cao như thế, cô đối với anh biết ơn chân thành.
Nhưng… nhưng anh xuất hiện quá muộn, trong lòng cô đã bị một người đàn ông bá đạo chiếm giữ rồi, cứ cho là anh ta không hiểu cô, không hiểu tình yêu, lại làm cô không thể quên cho đến tận hôm nay, muốn bay cũng không bay thoát khỏi lãnh cung của anh.
Điều Diêu Tư Bác muốn không nhiều, anh rất rõ vai trò của mình, trong tối nay và từ trước tới nay đều không phải là nam chính. “Gọi tên của anh được không? Chỉ tối hôm nay là được rồi, anh biết anh không có tư cách can thiệp, nhưng hãy để cho anh mơ một giấc mơ đi.”
Lời của anh làm cô nghĩ đến bản thân năm đó, nguyện vọng của sinh nhật 18 tuổi, không phải cũng là mong mỏi Tề Kiếm Vân nắm tay cô, cho cô một giấc mơ, một đoạn hồi ức là mãn nguyện lắm rồi.
“Tư Bác, em thật sự rất may mắn, có thể quen biết anh… nếu không pahir là em đã yêu người khác, không chừng em sẽ…”
“Cám ơn em đã nói như vậy.” Đủ rồi, đã có thể thỏa mãn rồi, anh tự nói với chính mình.
ở một hướng khác, đêm hội đã bắt đầu chính thức, khách quý đều tham dự rồi, Tề Kiếm Vân vốn là người quản lý nhà hàng cũng xuất hiện rồi.
Sau giới thiệu của người chủ trì, anh lên bục diễn thuyết mấy câu, không ngờ thời gian trì hoãn quá lâu, kiểu xã giao này đối với anh không có gì là hấp dẫn, anh đơn độc tham gia càng không có ý nghĩa, nếu như Vũ tịnh ở bên cạnh anh là tốt rồi.
Nhìn quanh một lượt, anh có chút không giữ được micro, thậm chí còn nghi ngờ thị lực bản thân có vấn đề, ngoài ban công có một người đẹp mặc đồ màu đỏ không phải là La Vũ tịnh chứ? Anh nhớ cô nói có hẹn với bạn, cho nên tối nay không thể cùng anh, lẽ nào cô hẹn với bạn đến đây?
Bạn cô là ai? Đó chẳng phải là ông chủ của cô hay sao? Lần trước anh thấy họ cười nói, hôm nay thực cùng nhau tham dự đêm hội?
“Hoan nghênh các vị đến tham dự, để từ thiện có hiệu quả, xin cảm ơn.” Tề Kiếm Vân không có tâm trạng để nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi bục phát biểu.
Mỗi bước anh đi, đều như lửa đổ thêm dầu, bởi anh nhìn thấy rất rõ, người đàn ông đó cầm tay La vũ Tịnh, không biết nói những lời đầy tình cảm gì, thái độ đó như muốn nuốt chửng cô vậy!
Lưng Diêu Tư Bác bị đập 1 cái, anh quay ngươig lại, nhìn thấy một bộ mặt giận dữ.
“Anh cho rằng anh đang nắm tay ai? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh cút đi cho tôi nhờ!” Tề Kiếm Vân vừa mở lời đã không khách khí, đẩy tay Diêu Tư Bác ra, thái độ thô lỗ.
La Vũ Tịnh nhìn thấy chồng trước nổi giận, cảm thấy tội lỗi không biết vì lý do gì, cô bây giờ lại không phải là vợ anh, cô nắm tay ai cũng đâu lien quan dến anh chứ?
Diêu Tư Bác rất rõ nhiệm vụ của mình hôm nay, thậm chí còn muốn làm cho đến cùng, càng thú vị, vì vậy anh ôm lấy vai La vũ tịnh, khiêu chiến với Tề Kiếm Vân: “Theo tôi được biết, Vũ tịnh đã ly hôn rồi, bây giờ cô ấy gặp gỡ ai đều tự do cả.”
Đầu tề Kiếm Vân đã bốc khói rồi, người đàn ông này vừa mới nắm tay Vũ tịnh, bây giờ lại ôm vai Vũ Tịnh, xem ra là không muốn sống nữa rồi!
La Vũ Tịnh không ngờ Diêu Tư bác sẽ làm như vậy, ngạc nhiên một lúc rồi nói: “Ừm…thực ra…hai người…các anh đều rất tốt, em rất vui vì quen hai anh.”
Lời này của cô không ủng hộ ai, tề Kiếm Vân nghe xong lại càng tức giận hơn nữa. “Có anh thì không có hắn, anh muốn hắn biến mất ngay bây giờ!”
TKV đẩy tay DTB, ai biết anh không đơn giản, dùng 1 lực lớn hất ra, lạnh lùng cười: “nếu có bản lĩnh thì hãy quyết đấu như đàn ông với nhau.”
TKV không trả lời, lý trí đã tan biến, trước khi mở lời, nắm đấm của anh đã trả lời trước.
Hai tay LVT che mồm, khó mà tin được việc này, hai người đàn ông ăn mặc chỉn chu này lại đi đánh nhau? DTB sao lại nói những lời này, TKV lại bị kích động như vậy chứ?
Có người đánh nhau, đương nhiên là có người nhìn thấy hỗn loạn, các vị khách quý xao động, cho dù trên khan đài đang bán cái gì, tất cả đều quay đầu lại tán thưởng.
“Nhiếp ảnh! Mau qua đây, chụp họ.” HBH lập tức chỉ thị, hai mắt bừng sang.
Trong trận hỗn chiến này, TKV không chiếm được ưu thế, DTB lớn lên trong lao động, sau khi tốt nghiệp lại làm ở công trường, đã tạo cho anh một thân hình cơ bắp rắn chắc, và một phản ứng linh hoạt.
“Vũ Tịnh là vợ tôi, cũng là mẹ của con trai tôi, mi là cái thá gì chứ?!”
“Anh thực sự đối tốt với cô ấy, cô ấy sao có thể rời xa anh chứ?” DTB tung ra một đòn nặng, cái đánh này là vì VT, trong tâm tư của anh, cô nhất định đã nếm rất nhiều đau khổ.
TKV không có cách nào phủ nhận sự thật này, tuy nhiên vẫn nói: “bây giờ tôi muốn theo đuổi cô ấy, anh cản trở ít thôi!”
“Anh cho rằng việc đơn giản như vậy thôi sao? Bây giờ cô ấy độc thân, cô ấy có quyền có nhiều lựa chọn!”
“Chọn thế nào cũng phải chọn tôi, chỉ có tôi mới thật lòng yêu cô ấy! cả đời này tôi không để xa cô ấy.” Lúc TKV nói những lời này, hoàn toàn quên là đang đứng trước rất nhiều người, thậm chí thật là khéo, bên cạnh có micro làm cho những lời thú nhận của anh to gấp mấy lần.
..Bạn đang đọc truyện tại wapso1.pro chúc các bạn vui vẻ...
Mọi người xung quanh đều cảm thấy xúc động, nhất là đương sự LVT, cô còn cho rằng tim mình biết nhảy múa.
“Thật khéo, tôi cũng yêu cô ấy, anh có ý kiến gì không?” miệng DTB nhếch lên, cười lạnh lẽo thê lương.
Anh sớm nhận ra, người đàn ông này có tình cảm với VT, mà VT cũng có tình cảm với người đàn ông này, nói cách khác, chỉ có anh là người thứ ba không có lien quan.
“Cực kỳ có ý kiến! nói cho anh biết, dưới bầu trời này không có ai yêu cô ấy bằng tôi!” TKV kéo cà vạt sang một bên, tiến lên phía trước như phát điên.
Nghe lại những lời này, tim VT đạp như điên, hai chân run rẩy, lần này cô không còn nghi ngờ tai mình nữa, cô đã nghe thấy rất rõ ràng rồi, người đàn ông tự kiêu tự đại này, đang thú nhận tình cảm của mình với toàn thế giới.
Cái kiểu làm xuẩn ngốc này anh đã làm được, không giống phong cách chút nào, lại làm cho trái tim cô rất cảm động, nói là sốc cũng không quá.
Lúc này HBH đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ vai cô nói: “Thế nào? Nhìn thấy hai người đánh nhau vì mình, cảm thấy rất vui đúng không?”
“Ôi trời ơi…” LVT dường như không dám nhìn tiếp, họ đánh quá kịch liệt rồi, cô không biết là nên vui hay nên buồn.
Vui vì tình cảm sâu đậm của chồng trước, buồn vì tình cảm của giám đốc Diêu, người trước cô phải đợi mất 10 năm, người sau có lẽ kiếp sau cô mới báo đáp được. duyên phận giữa người với nhau là kì diệu và hiếm có, cô chỉ có trân trọng và cảm ơn.
“nhìn kỹ chút, cả đời khó có cơ hội này!” HBH cực kỳ vui vì kế hoạch của mình thành công, lại có chút bối rối nói: “nhưng mà, tiền bối cũng thật nhập vai cơ, mình chỉ nói với anh ấy làm như vậy là được rồi, sao anh ấy có thể đánh thật như thế chứ?”
Chỉ có LVT mới rõ, tình cảm chân thành của giám đốc Diêu đối với cô, nhưng cô không thể đáp trả được, chỉ có thể xin lỗi ở trong lòng.
Cuối cùng, DTB thắng cuộc chiến này, cúc đứt mấy cái, tóc rối 1 chút, không che dấu nổi sự đắc ý của người chiến thắng, anh bước đến trước LVT. “Vũ Tịnh, em chọn ai?”
“Em…em rất xin lỗi…cám ơn anh đã chú ý đến em, nhưng…nhưng em…”
“Đi đi!” DTB sớm đã biết đáp án này, vỗ vỗ vai cô, khuôn mặt cởi mở. “Chúc em hạnh phúc.”
“Em…em cũng chúc anh vui vẻ.”thứ cô có thể cho anh chỉ có chúc phúc, lời chúc phúc sâu sắc nhất.
Sau khi DTB lịch sự rời đi, LVT mới quay đầu lại, đến ben cạnh TKV, đỡ tay anh hỏi: “KV, anh không sao chứ? Anh bị thương ở đâu?
Nhìn vết thương vì cô mà chảy máu, khóe mắt cô chua xót, nếu là 10 năm trước, đến nghĩ cũng không dám nghĩ anh vì yêu mà phát điên như này, ai biết được sau khi cô rời đi lại mới là bắt đầu câu chuyện, họ cuối cùng cũng đã yêu nhau rồi.
Trong lòng cô nỗi buồn phiền và lo lắng vướng bận nhiều năm, hôm nay đã hoàn toàn tan chảy, hóa thành cảm động sâu sắc.
“Lòng tự trọng của anh bị tổn thương rồi, anh không đánh lại được hắn…” TKV 1 tay ôm ngực, làm bộ dạng đau khổ. “Nhưng anh biết em sẽ giúp anh trị thương, cho nên không có vấn đề gì.”
Lời của anh làm cô xấu hổ, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. “Anh vừa mới nói yêu em, trên ti vi có thể đều phát rồi…”
“Ồ! Thì ra điều em muốn là như này?” Anh đột nhiên nhận ra, rộng lượng nói: “Nói sớm chuts~~ anh nhất định sẽ phối hợp đến cùng.”
“Dạ?” cô vẫn không hiểu lời nói của anh, đã bị anh ôm vào lòng hôn nồng nhiệt.
Cho dù xung quanh vẫn có rất nhiều người, họ chỉ cảm thấy có mình họ, như thể đây là cái hôn đầu tiên của họ vậy, quay lại thời thanh niên nông nổi, sự nhiệt tình như được tăng thêm, nhưng cảm giác hoàn thiện hơn và sâu sắc hơn.
Cùng lúc này, Tề Khắc Hiên ngồi trên ghế sopha phòng khách, đang nhìn chằm chằm vào màn hình tv, ngồi cạnh cậu là ông và bà nội, cũng đều mắt chữ o miệng chữ a, không có cách nào chuyển sự chú ý.
“Tiểu Hiên, đó dường như thật sự là bố của cháu?”Diệp Đình Linh vỗ vai cháu trai, tự mình cũng không dám tin.
“wow… lần đầu tiên thấy TKV kích động như vậy, từ trước đến giờ không biết rằng nó biết đánh nhau.” Tề Triển Thần cũng ngạc nhiên đến nối không không ngậm được miệng lại, buổi phát song trực tiếp này thực thú vị, người dân cả nước cũng theo đó mà lên xuống trầm trọng.
“thì ra bố cũng không lạnh lùng chút nào, bố còn nói với cháu, lúc nào tức giận phải đếm từ 1 đến 10, bố rõ ràng là không đếm mà!”
“ừm, tuyệt đối không đếm.” Diệp Đình Linh và Tề Triển thần đều ủng hộ ý kiến cháu trai.
“Nhưng… bố thực sự rất tuyệt, cháu càng ngày càng thần tượng bố!” TKH nhìn trên màn hình, hình ảnh bố đang ôm hôn mẹ, cậu biết mơ ước của cậu đã trở thành hiện thực.
Tối đó, trong phòng tổng thống của khách sạn kình Vũ, LVT đích thân trị thương cho người đàn ông của cô.
“Đau chỗ nào? Để em hôn.”
“Chỗ này…còn có chỗ này…” TKV không mảnh vải che thân, kéo tay cô mơn trớn khắp nơi, khao khát nụ hôn của cô làm anh giảm đau, nhưng hôn mãi hôn mãi, một cảm xúc khó tả trào lên, anh không thể kìm chế nổi rồi.
Cô hôn lên các vết thương của anh, lòng rất đau xót. “Nhất định là rất đau, đúng không?”
“Còn nữa, khóe miệng anh cũng bị trầy da…”
“Đáng thương quas~~” cô không do dự hôn lên môi anh, , ngay lập tức phát hiện ra tình trạng vết thương không nghiêm trọng, vì anh còn có sức ôm cô vào lòng, không ngừng hôn cô giống như mê hoặc vậy.
Tình dục như lửa gần rơm, lần này họ lăn trên 1 cái giường lớn, xa cách biết bao lâu, hai người không thể chờ đợi lần khác, đây không chỉ là sự kết hợp của hai cơ thể, hai trái tim cũng đã gắn kết lại với nhau.
“Xin lỗi, anh có làm em đau không?” Thấy cô cau mày, anh hoang mang dừng động tác lại.
“Không có…” cô ôm lấy vai anh, không muốn anh tách ra. “Em chỉ hơi muốn khóc một chút.”
“đừng khóc!” Anh rất sợ nước mắt cô, điều đó so với vết cắt của anh đều đau giống nhau.
“Từ khi lần đầu gặp anh, đã qua 10 năm rồi, tối nay giống như nàm mơ vậy, em dường như quay lại hồi 15 tuổi, chỉ cần nhìn thấy anh là tim lại đập rất nhanh.” Quá nhiều cảm xúc đến cùng một lúc, cô cũng không thể giả thích được.
Anh hôn đuôi mắt cô, ngăn không cho nước mắt cô rơi. “Tiểu ngốc, chúng mình còn sống với nhau 30, 40 năm nữa, đến lúc đó em nhìn thấy anh, tim còn đập nhanh nữa không?”
“Vậy thì k chắc.” cô chớp chớp mắt, chảy cả nước mắt, biến thành vẻ mặt buồn cười.
“Anh sẽ cố gắng làm cho em mê muội, yên tâm đi!” anh đề xuất một điều kiện trao đổi. “Nhưng phải đáp ứng anh trước, em sau này đừng nhiệt tình như thế với người đàn ông khác đấy, anh không chịu được, tim anh như muốn nổ tung.”
Cô le lưỡi thú nhận: “Thực ra là em cố ý chọc tức anh, em xin lỗi.”
“Hả?” anh có nghe nhầm không? Con meo hoang nhỏ bé này cố ý làm anh tức hộc máu, còn cố ý làm anh bị đánh u cả đầu?
Cô giống như một cô bé, cứng đầu cãi lại: “Ai bảo trước đây anh phớt lờ em, bắt nạt em, cứ cho là anh hồi tâm chuyển ý rồi, em vẫn còn rất không vừa lòng đấy!”
“E còn muốn giận anh đến bao lâu nữa? đợi chúng ta kết hôn rồi, em có thể nhược đãi anh, đầu độc anh, cả đời nay anh cũng cam lòng!”
Cô suy nghĩ một chút, nói với ngữ khí mang chút thất vọng: “Em bây giờ còn có công việc, còn phải đi học, không phải nói kết hôn là có thể kết hôn được.”
Anh nhìn cô chằm chằm mấy giây, như là timg thấy được manh mối. “Em không gả cho anh một ngày, chính là làm anh đau khổ thêm một ngày, anh thấy hình như em rất vui.”
“Sao thế? Anh mặc kệ em là đc rồi.” cô quay người lại, không để anh tiếp tục chạm vào cô nữa.
Anh sao có thể kiềm chế chứ? Đương nhiên thỏa hiệp để kết thúc tốt đep. “Được được được, anh yêu em, nguyện chịu đau khổ, em hãy tiếp tục làm anh khổ đi!”
Anh không biết rằng, sau khi anh nói câu này, những ngày tieepd theo thực sự là chuỗi ngày đau khổ của mình.
Ba năm sau, LVT đã lấy được bằng đại học như mong muốn, năm đó do mang thai và kết hôn mà cô bỏ tất cả, bằng tốt nghiệp đại học, bạn đại học, tất cả nhưng thứ cô theo đuổi đều đã lấy lại được rồi, thậm chí còn có cả chứng nhận thành tích ưu tú nữa.
Ngày tốt nghiệp hôm đó, chồng trước và con trai đều tham dự, ngoài chúc mừng cô tốt nghiệp thuận lợi, và vì tối hôm đó là hôm cử hành hôn lễ của họ, TKV sợ cô lại lấy cớ thoái thác, mang con trai đến “hộ tống” cô đến đám cưới.
“Mẹ, chúc mừng mẹ tốt nghiệp!” TKH tặng một bó hoa, bây giờ biểu cảm của cậu phong phú hơn rất nhiều, hiểu cách biểu đạt cảm xúc, chơi với rất nhiều bạn, còn tham gia dội bóng chuyền của trường, không còn hang ngày học thêm nữa.
“Cám ơn Tiểu Hiên Hiên!” LVT vui mừng ôm con trai.
“Mẹ, con đã 10 tuổi rồi, đừng gọi con là Tiểu Hiên hiên nữa được không?” TKH le lưỡi, tự cảm thấy có đôi chút xấu xa.
LVT mặc kệ, nói với con trai hư hỏng: “Mặc kệ, con mãi mãi là Tiểu Hiên Hiên trong lòng mẹ!”
“Thế còn anh thì sao?” TKV tự chỉ vào mình hỏi.
Cô cố ý true chọc anh, nghĩ một chút mới nói: “Anh mãi là… chồng trước trong tim em!”
“Sau tối nay thì không phải là vậy nữa!” anh lập tức tuyên bố vị trí của mình.
Cô cố làm ra vẻ không hiểu. “Em thật sự không hiểu, chỉ là một tờ giấy đăng ký kết hôn, anh hà tất phải để ý như vậy?”
“Lúc lần đầu kết hôn, sao em kiên trì thế!” mọi thứ đã đảo lộn, lúc đó cô muốn nắm giữ anh, còn bây giờ anh lại muốn tóm lấy cô, đây là thể loại gì thế?
Cô nhún vai, ra vẻ không quan tâm. “Lúc đó em còn quá trẻ, không hiểu sự, bây giờ em lớn rồi, không có hứng thú kết hôn lần hai.”
“LVT, em bây giờ muốn lấy anh làm trò đùa phải không?”
Rõ ràng hai người cùng sống trong một mái nhà, từ hai phòng chuyển thành còn một phòng, cùng nhau đi ngủ, cùng nhau thức dậy, người phụ nữ này lại muốn sống chung là được rồi, kết hôn không có ý nghĩa gì, bảo anh làm sao yên tâm được?
Nhất là sau khi cô tan ca, quen biết nhiều khách hang, cũng có người đối xử với cô rất lịch sự, càng làm anh lo sợ, may mắn thay giám đốc Diêu đó đã kết hôn năm ngoái rồi, nếu khong lại nảy sinh tình yêu công sở không chừng?
“Ai bảo anh yêu em chứ? Sớm chấp nhận số phận đi!” cô vui vẻ cười với anh, làm anh như bị mê hoặc lại vừa tức giận.
Mặc dù cô đã chuyển về Tề gia, thậm chí còn sinh một đứa con gái với chồng trước, cô vẫn từ chối kết hôn với anh, trước khi cô tốt nghiệp, hôn nhân chỉ là chuyện nhỏ có thể có có thể không.
Cô vẫn tiếp tục làm việc ở công ty kiến trúc công trình Sơn Hải, chuyển từ trợ lý sang tổ trưởng, chịu trách nhiệm thu ngân và đấu thầu.
Ba năm trước, sau buổi tiệc đó, HBH đã giúp trưởng bối tìm đối tượng, cũng thuận lợi trở thành bạn gái của DTB, năm ngoái hai người đã hoàn thành việc chung thân đại sự, đang chờ sinh Tiểu Bảo Bảo!
Tất cả đều tốt như vậy, còn hôn lễ của LVT với chồng trước nữa, bạn bè thân thiết đều đã chuẩn bị phong bì đỏ, đợi uống rượu hỉ nữa thôi.
TKH cười tủm tỉm nhìn bm đấu khẩu, trong lòng cậu đã quan với việc bố mẹ thương thương yêu yêu (ân ân ái ái) điều này với nhận thức của cậu bé 7 tuổi trước đây có sự khác biệt rất lớn, nhưng cậu lại cực kỳ thích chuyển biến như này.
“Vũ Tịnh, bố mẹ đến rồi!” Tề Triển Thần và Diệp ĐÌnh Linh cùng xuất hiện, họ đẩy một chiếc xe nôi, nằm bên trong có một cô bé hồng hào mũm mĩm.
“Bố, mẹ, cảm ơn bố mẹ đã mang giúp Tiểu từ tới .” LVT cảm ơn bm chồng, ngồi xổm xuống, lấy một bông hoa tặng con gái. “Tiểu Từ, chòa mừng con đến lẽ tốt nghiệp của mẹ, sau này con lớn cũng sẽ có ngày như hôm nay đó!”
Tiểu Từ mới vừa tròn một tuổi như hiểu như không, chỉ có thể cười ha ha với mẹ, lúc này TKV mới nói với con gái: “Không sai, không chỉ có lễ tốt nghiệp. còn có lễ kết hôn nữa, con đều phải tham gia.”
“Vâng~~” LVT nhìn chằm chằm anh, hoàn toàn không đồng ý
“Em không thể chạy mất nữa rồi, nhiều người làm chứng như vậy, không sợ em thoái thác nữa.” TKV tự tin, đêm nay phải động phòng hoa trúc, nếu không anh sẽ trói cô lại.
Xem đôi oan gia này đấu khẩu với nhau, Diệp Đình Linh và Tề Triển Thần đều cười. Tuy nói rằng làm việc tốt thì mất nhiều công sức, nhưng khi làm thì cảm thấy hăng say, không phải sao?
Buổi tối, tại khách sạn Kình Vũ.
Chủ tịch muốn tái hôn, các vị khách quý đã đến, chú rể cũng cầm tay cô dâu xuất hiện, hai người là kết hôn lần 2, đối tượng lại là người trước, có thể nói là thiếu tiến bộ, cũng có thể nói tình cũ là đẹp nhất, quay lại không muộn.
Mấy vị trưởng bối phát biểu trên khán đài, lấy việc tái hôn làm trò vui, nhưng cũng chúc phúc nhiều nhất. “cứ cho là kết hôn lần thứ 3 cũng không sao, chỉ cần vẫn là hai người họ kết hôn tôi sẽ mang hồng bao đến.”
TKV và LVT ngồi dưới khán đài, nhịn cười nghe mọi người nói chuyện, đây đều là họ tự tìm lấy cả!
“Tiếp theo, chú rể phải hát 1 bài, tặng cho cô dâu.” Chủ hôn vừa nói vừa cười, thấy mình cũng cảm thấy ấm áp. “còn nữa, hoa đồng (chỉ người nâng váy cô dâu và tung hoa là trẻ em) sẽ đệm bằng đàn violon, cậu bé là con trai yêu quý của cặp cô dâu chú rể đêm nay!”
Tất cả đã yên vị, khách quý đều cảm thấy thích thú, chú rể muốn hát bài gì đây? Đến LVT cũng không biết, anh giữ bí mật rất giỏi.
Dưới sự chú ý của mọi người, TKH man violon lên khán đài, cúi đầu, tư thế sẵn sang, chờ bố bắt đầu hát.
LVT ra hiệu chiến thắng với con trai, cô tin là cậu sẽ biểu diễn rất tuyệt vời, nhưng cô lại không tin tưởng vào giọng của TKV, người đàn ông này có thể hát sao?
TKV ung dung lên khán đài, cầm lấy micro, nói trước mấy câu: “lúc lần đầu tiên nghe bài hát này, cảm thấy ca từ rất xuẩn ngốc, sau này nghe rất nhiều lần rồi, cuối cùng mới hiểu xuẩn ngốc chính là tôi.”
Mọi người đều hiếu kỳ, muốn biết rốt cuộc là bài hát nào, làm chủ tịch tập đoàn Kình Vũ cảm thấy mình rất ngốc nghếch? tKV nháy mắt với con trai, sau đó tiếng đàn violon truyền đến, sau đó là một giọng hát chân thành:
“Giữa mông lung, dường như anh đã nhìn thấy khuôn mặt của em…
Tuy nhiên đôi mắt ánh lên tia buồn bã, lung linh…
Tất cả chỉ là một giấc mơ, sai lầm của anh khoogn cần phải che đậy…
Thua em, thắng thế giới làm gì?
Em là khát vọng, anh muốn anh không bao giờ hiểu…
Anh mất em rồi, thắng tất cả nhưng vẫn cô đơn…
Ai có thể làm anh chân thành, ngoại trừ em…”
Ly hôn đã hơn 3 năm, anh không thích than phận độc thân chút nào cả, mất vợ rồi mới biết rõ thứ mất đi không chỉ là người phụ nữ anh muôn che trở nhất, càng là đối tượng anh muốn yêu nhất.
Hát thầm bài hát này cũng đã hơn 3 năm rồi, từ trước đến giờ anh chưa từng hát cho cô nghe, song hôm nay công khai hát tặng, anh kiêu ngạo lại không ngần ngại, chỉ muốn có thể chiến thắng trái tim cô, hát hò gì chứ? Kể cả chơi với lửa nuốt kiếm tung hứng cũng phải làm.
Vừa mới bắt đầu, LVT chỉ cảm thấ giộng hát của chồng cũng không tồi, so với tưởng tượng của cô hơn rất nhiều, tiếng đệm đàn của tron trai cũng cực kỳ xuất sắc, lắng nghe, đột nhiên rơi nước mắt, không có bất cứ một cảnh báo nào, nước mắt đã rơ lã chã.
Đã 13 năm, cô từ một thiếu nữ ngây thơ 15 tuổi biến thành ngườ phụ nữ trưởng thành 28 tuổi, đã sinh với ngườ đàn ông phía trước 2 đứa con, nhưng tim cô vẫn đập nhanh giàu tình cảm, thậm chí rơi nước mắt vì anh.
Kiếp này đã định cô phải yêu anh? Nếu vậy, thì cô không đấu tranh cũng không phản kháng, chấp nhận sự an bài của số phận.
Phụ nữ trong hội trường, không phân bệt già trẻ, đã kết hôn hay chưa, độc than hay đã có người bên cạnh, tất cả đều cảm động đến rơi nước mắt, kiếp này nếu có một người đàn ông hát cảm động như vậy với mình, thì tuyệt đối là không có gì đáng tiếc, cực kỳ có giá trị.
BHH rất muốn khóc, nhìn thấy bạn thân cuối cùng cũng trở thành như vậy, cả đoạn đương đi cũng không phải là bất công.
Cô đẩy đẩy tay chồng. “Chồng người ta hát tặng bản tình ca rồi, anh cũng học thêm chút đi!”
Ngoài chồng cô, không ít nam nhân cũng được yêu cầu, sau này lãng mạn hơn chút, tình cảm vợ chồng sẽ tăng thêm một bậc.
TKV vừa hát xong, nhận được tràng pháo tay như sấm, nhưng trong mắt anh chỉ nhìn thấy một người, dang rộng hai tay đi về phía vợ, miệng cườ nhìn nước mắt cô.
“Đây là nước mắt vì vui mừng, phải không?” anh chỉ cho phép cô khóc vf vui, không cho phép cô khóc vì đau buồn.
“Không phải đều do anh hại hả!” LVT vùi vào lòng anh.
Lúc này, trong lòng anh có con quạ đang gào thét thắng lợi, chiến thắng tình yêu chính là thắng toàn thế giới…
HẾT
Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com