“Vậy là sao?”-Hắn giằng giọng đầy thắc mắc..hắn nghĩ Tuấn đã wên ân oán chuyện cũ rồi chứ..
“Chỉ tạm đình công để bảo trì thôi…!!”-Tuấn cười châm chọc hắn rồi bóng dáng cậu ta bước chậm rãi…hắn nghĩ hắn nợ Tuấn 1 lời xin lỗi…có thể là muộn nhưng hắn vẫn muốn Tuấn biết…lời xin lỗi chân thành của hắn…
“Này….”
” Hửm..gì thế..?”
“Xin….”-Hắn nhìn Tuấn…
“Xin gì?”-Tuấn thừa biết nhưng cậu ta cứ vờ thế…
Hắn nhíu mày..miệng méo lại…nhìn cử chỉ của Tuấn vậy thì để 1 ngày khác hắn sẽ nói xin lỗi vậy…
“Xin điếu thuốc đi!”
Cười xòa Tuấn trao cho hắn hộp thuốc… và chiếc hột wẹt…đi tiếp…Tuấn lắc đầu cười…có lẻ…Tuấn đã biết hắn định nói gì rồi…đúng là hắn wá tự cao…
Hắn vẫn đang mong ngóng nó dữ lắm….hắn đang chờ..chờ để nó và hắn có thể hàng gắn sau bao chuỗi ngày xa cách..bây giờ nó ko còn phải sợ bất cứ điều gì nữa…
Mọi chuyện đã kết thúc rồi…đã sáng tỏ rồi…nhìn vào phòng bệnh lòng hắn dân trào…
Đã 1 tuần nhưng nó vẫn chưa tỉnh..hắn rất lo…tất cả…chỉ vì hắn….hắn chau mày lại…2 tay cứ suy nghĩ..hắn mong chờ 1 cuộc điện thoại..nhưng vô vọng..
RENG RENG
Hắn bất giác..cầm chiếc điện thoại…mắt hắn lộ vẻ vui mừng….nó đã tỉnh lại..tỉnh lại thật rồi…tình yêu của đời hắn…Chạy nhanh nhu bay hắn đã xuất hiện ngay tại phòng bệnh…
Nó đã tỉnh thật rồi…mái tóc dài xỏa ra..nó ngồi trên chiếc giường…hướng ánh mắt nhìn về cửa sổ…nó trông gầy wá nhưng ko sao?hắn sẽ tẩm bổ cho nó…cười hí hoái…hắn gọi tên nó…
“K.Uyên..em tỉnh lại rồi ?”
“…”
“…K.Uyên..em sao thế..”-Hắn nhanh tay kéo vai nó way mặt lại hướng hắn…nó nhìn hắn..ánh mắt kinh ngạc..nó thốt lên..
“Anh là ai?”
Ba chữ của nó..như hàng tấn dao búa đâm xuyên đầu hắn…tại sao nó nói thế..chẳng lẻ nó ko nhớ hắn là ai sao?Nó đã mất trí nhớ rồi sao?
Chap38:
…
Hắn ko nói đc nữa lời..hắn chỉ có thể nhìn nó vs 1 ánh mắt..sửng sờ…hoặc ngạc nhiên trước câu nói của nó..
Hắn là ai sao?Nó nói như thể là chưa từng wen biết hắn..nó có những cử chỉ rất kì lạ vs hắn..hắn để ý hết..và hắn đang muốn điên lên…khi phải chứng kiến cảnh này…
“Em đừng đùa…anh ko có thời gian giỡn đâu?”-Hắn lay nó.
“Anh đang nói gì thế..buông tôi ra..anh làm tôi đau?”-Nó vướn vai lên tay kia cố tháo gở vòng tay hắn ra khỏi người..khuôn mặt nhăn nhó..
“…Em…”-Hắn như chết đứng…
“Xin lỗi…anh là…”-Ông bác sĩ chau mắt lại nhìn hắn vs ánh mắt dò hỏi…
“Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy…?”-Hắn trả lời 1 cách bình thản…
Nhưng lời nói của hắn khiến tất cả mọi người trong phòng đều há mồm ra…lại xuất hiện 1 vị hôn phu…những nữ y tá…rồi tới ông bác sĩ..cuối cùng là nó đều ngỡ ngàng trước câu nói đó..
Thật sự trong đầu nó bây giờ có 1 vùng đen…che lắp mọi thứ…nó ko nhớ và nhận thức ra..ai là ai?Nó rất muốn nhớ lại..những wá khứ…nhưng có lẽ nó ko cho phép bản thân nó…
Nhìn cử chỉ của họ..hắn đều biết là họ sẽ ko tin nhưng hắn ko cần..hắn chỉ cần nó biết là..nó sẽ là vợ của hắn..nhưng có lẽ nó ko tin..ánh mắt nó đã nói lên điều đó…
Hắn cảm thấy bực..hắn wát lên:-”Cô ấy tại sao lại bị như thế này hả …ông cứu người kiểu đó đấy à!!”
Khiếp hải trước ánh nhìn của hắn…ông ta như đớ họng…ông chẳng hiểu gì cả..lúc kà 1 ông chồng sắp cưới…nay lại xuất hiện thêm 1 người nữa..vậy đâu mới là chồng thật sự…
“Nhưng…nhưng ko phải anh Tuấn mới là…”
“Cậu ta chỉ là kẻ mạo danh thôi!!”-Hắn gườm lên.
Bây giờ ông bác sĩ cảm thấy đảo lộn mọi việc..khó hiểu cho tình yêu tuổi trẻ bây giờ ông lắc đầu …rồi mời hắn vào phòng giải thích bệnh tình của nó..
Ba mẹ nó ko hay biết tin con gái mình bị nạn cho tới khi hắn thông báo cho ông bà biết..họ rất sock trước tin này…từ khi về đây..nó luôn vào viện..bây giờ nó lại mất trí..
Ba mẹ nó cứ nghĩ rằng nó đang hạnh phúc bên hắn…nhưng ko ngờ..họ nữa trách hắn..nhưng cũng ko thể trách lâu..vì điều này..họ thừa biết hắn ko muốn…
Mỗi ngày hắn đều đến thăm nó..hắn chỉ mang đầy hi vọng..nó sẽ nhớ ra hắn là gì của nó..nhưng 1 lần đến là 1 lần thất vọng tràn trề..ba mẹ nó dù có giải thích..nhưng nó vẫn ko tin..
Hắn ko ngờ nó lại cứng đầu và ương bướng hơn cả hắn..đây là con người thật của nó sao?Có thể nào vì yêu hắn..mà nó ko thể bộc lộ con người mình..vì phải trải wa bao rào cản..nó đã tự mình tạo ra vỏ bọc…
..
Tối đêm đen đến..nó cảm thấy sợ…nó có cảm giác gần gủi thân thiết vs hắn lắm..nhưng có 1 khoảng cách nào đó..ngăn cản nó..tội lỗi..hay là vì lí do gì…nó ko nhớ ra nỗi..cái wái gì kiềm nó lại…
No cứ ngẩn người ra trong dòng suy nghĩ mà biết là ko đưa nó tới đâu..hắn là ai…hình ảnh wen thuộc..mỗi lần nhắc đến hắn..nó như nhói cả con tim vậy..
Nó bây giờ mong sao nó có thể về nhà..và may mắn sẽ mỉm cười vs nó…nó sẽ nhớ ra mọi việc…nhẹ nhàng nó vuốt mái tóc lên…mong rằng..mọi chuyện sẽ như nó nghĩ….
..Sáng rồi..và nó bắt đầu thấy ánh nắng đang chiếu rọi con người nó..đang thúc đẩy mọi giác wan con người nó..đang chăm chăm nhìn mọi thứ..nó cười toe lên như vừa thoát khỏi địa ngục..
Nó sợ phải mỗi đêm ở trong bệnh viện…giờ thì khác..nó sẽ về nhà..và người hộ tống nó ko ai khác chình là hắn…Nó ko mấy khó chịu..nó đc ngồi băng ghế sau..nhìn ánh mắt hắn wa ô cửa kính,nó như bị mê hoặc…
“Hôm nay em cảm thấy thế nào?”-Hắn cười nhìn nó..
“…”-Nó ấp úng im lặng..hắn cười nhìn thật đẹp…
“Sao con ko trả lời?”-Mẹ nó vuốt ve nó..hỏi.
“…Đúng đấy…con gái..”-Bố nó dịu dàng nhắc nó..
Họ ko hiểu gì cả..nó rất muốn..nhưng sao khó wá…cứ nhìn hắn..là nó như khúc gổ vậy…e thẹn chăng?nhưng nó cũng vô duyên thật..nó phải có một câu trả lời chứ…nghĩ thế nó trả lời vs chất giọng nhỏ..dịu…
“Vâng…”-Nhắm mắt lại..nó đáp..
Hắn nhìn nó cười nhẹ..ngang wa…1 con đường..nó như ngừng đọng…đầu óc nó như đang làm việc..trí nhớ mập mờ trong nó..ngôi trường Tây Phong..nghe sao wen thuộc wá..
Nó ôm chầm lấy đầu…nó thấy có 1 hình bóng nào đó..cố nhớ ..nhưng nó ko thể vì chiếc xe đã lướt wa ngôi trường rồi..way đầu lại..nó la toáng lên..
“DỪNG XE”
Thắng gấp hắn way đầu lại..thì thấy nó đang chạy đi đâu mất..nó đang nhớ lại chăng…Nó đã nhớ dần ra rồi…hắn vui sướng nhìn nó..hình ảnh nhỏ bé nó đang dần bước trên ngôi trường đầy kỉ niệm…
Nó nhìn ngồi trường ..1 buổi sáng vắng lặng..ngôi trường yên tĩnh…thoắt thoắt no thấy hàng lá xanh rơi..nó nhíu mày lại..nhớ…đến cái gì đó..đúng rồi..cũng như bây giờ..nó đã gặp..hắn…gặp 1 tên kiêu ngạo….
Chap 39:
Đúng rồi..dãy sông này…nó từng chạy..wa…nó đã từng bị thu hút bởi ánh nhìn đó..phải rồi..cứ ngỡ như là khó lắm… nhưng hắn đang ở đây…đang đứng trước mặt nó thôi..
Chỉ cần bước 1 bước..nó có thể đến bên hắn..vậy lí do gì ngăn cản nó chứ..thử bước bên hắn xem…những bước chân của nó cứ bước..từng bước…
Nó ko biết tại sao nó có cảm giác gì đó..thôi thúc nó…có lẻ..lúc trước nó đã yêu hắn thật…nó cứ thế bước đi ngày 1 nhanh hơn…
“K.Uyên?”
Nó khựng lại..wảnh mặt về phía sau…1 cô gái mặc 1 chiếc áo dài…hồng nhạt..nhìn nó…Khó hiểu…cô gái này biết nó chăng?Nhìn cô gái đó…rất dễ thương…trong mái tóc dài thẳng…đến eo…ánh mắt to tròn..nhưng bị che đi bởi cặp kính to…
“Cô…biết tôi ?”-Nó ấp úng…
“Cậu ko nhớ hả…L.Đang nè?”
“Linh…Đang.?”-Nó cố mò lại trong đầu nó..nhưng vô vọng..cơ thể nó cảm thấy mệt nhoài..bây giờ nó chỉ muốn nằm ngủ thôi…
Nó ko biết tại sao cơ thể nó luôn ko nghe lời chủ…nhìn đứa bạn thân..nó chẳng tài nào nhận ra…Tại sao nó lại bị mất trí chứ?Nó muốn biết…nhiều lắm…nó ngã đi..trước mặt cô bạn thân….
..
Sau 1 hồi trò chuyện…L.Đang..cảm thấy thương nó lắm..kể từ sau khi nó đi Mỹ..hầu như..L.Đang ko hề liên lạc vs nó..có lẻ may mắn nên 2 người đã gặp nhau..
Bây giờ L.Đang là 1 cô giáo dạy Hóa,ước mơ của cô đã trở thành sự thật..nhiều lúc muốn liên lạc vs nó..nhưng cũng rất khó..vì ko hiểu sao nó chuyển trường và đi du học..
Cô đưa mắt nhìn hắn…hắn và nó đã yêu nhau sâu đậm vậy sao?Mĩm cười có thể nói cô mừng cho đứa bạn thân…nhưng lại buồn cho cái tình yêu của mình..1 tình yêu đơn phương…
Hắn vẫn ngồi trong phòng nó..hắn cảm thấy phòng nó khác hẳng..và sự thay đồi này..khiến hắn khó chịu…hắn rất thích chiếc giường đơn của nó..vì như thế nó sẽ nằm lọt vào tay hắn…nó có biết điều đó ko?
Nhìn ngắm nó..hắn rất lo..lo cho sức khỏe của nó…vuốt nhẹ lên trán nó..hắn đặt 1 nụ hôn nhẹ..nụ hôn của 1 sự hi vọng..mà kể ra từ khi yêu nó..hắn đã biết hi vọng nhiều hơn…hắn đã thực hiện đc nhiều điều hơn..
Nhìn nó say giấc luôn sễ thương ngoài trừ..nó mớ ngủ thôi..nhưng nói cho cùng..hắn phải cảm ơn cái tật xấu của nó nhờ vậy nó mới ko rơi vào tay kẻ khác..
Cười nhẹ..hắn nhìn nó hồi lâu rồi bước ra ngoài…hắn bắt gặp Linh Đan..
“Ko ngờ 2 người lại…!!”-Ko nói hết câu cô bạn thân của nó cười rồi nhìn hắn…
“Ko thể nói trước bất kì điều gì cả!”-Hắn đáp..
“Đúng..tôi từng mong…mình sẽ biết mọi thứ..nhưng chỉ luôn vụt mất thôi…?”-Cười nhạt L.Đan đáp vs ánh mắt buồn rượi..hắn ko mấy để ý…nhưng lời nói của L.Đan khiến hắn ngạc nhiên..
..
Mọi chuyện đều ổn thỏa tới khi nó tỉnh lại..trời đã sáng..và hắn đang túc trực bên nó…ánh nắng đã lan khắp phòng…nhưng nó vẫn thấy hơi lạnh còn wanh đây..
Hôm nay nó ko tận hưởng bầu ko khí này..nó chỉ muốn đc ngắm nghía dung nhan hắn…hắn đẹp..nó cứ ngắm..như bị bỏ bùa vậy…
Bất thình *** h hắn mở mắt nhìn nó..miệng hắn nhẹ nhàng đáp…mặt nó đỏ ửng lên…
“Em nhìn đủ chưa?”
“Ơ..tôi…à ko …nhìn gì chứ..chỉ là..?”-Trong lời nói và cử chỉ nó ngố ko thể tả..
“Vậy..à?”-Hắn nhấn mạnh
“…”-Môi nó mím lại..nó wảnh mặt đi…để che đi nét ngượng ngùng của mình..nó hận ông trời cho nó tính mám trai wá chi để khổ..
“Này..định chạy à?”-Hắn châm chọc nó..tay kia níu nó lại..khiến nó trược ngã lăng đùng dưới sàn…hắn đè lên người nó…
Hai tay che miệng..nó ko muốn như trong phim…hắn sẽ kiss nó…hắn cười ngô nghê…rồi hun cái chóc vào má nó..dù gì thì nó và hắn đâu phải lần đầu..
Hành động đó khiến nó như 1 toa lửa xì khói..trước giờ chưa ai hôn nó cả…mà sao hắn lại tự nhiên vậy chứ..?Nói thì nói vậy..nhưng nó lại cảm thấy vui và hạnh phúc…
Hắn ngồi bật dậy..và khó hiểu cho hành động nằm bất động trên sàn…của nó..tóe cười hắn hỏi:
-”Ko định..rửa mặt à?”
Nhìn hắn..nó nhìn lại nó..ngồi phăng dậy..nó chạy như bay vào nhà vệ sinh..để lại cho hắn bao điều khó hiểu…
Hôm nay hắn muốn dắc nó đi nhiều nơi…và toàn là những kỉ niệm giữa nó và hắn..biết đâu nó sẽ nhớ lại…dắc nó hết chổ này đến chổ kia..hắn mệt đừ người…
Nhưng nó thì khác..mặt nó vui ra phết..chạy nhảy lung tung..nó cười rạng rỡ..chỉ cần thế..hắn đã ấm con tim..đc thấy nó vui và hạnh phúc..như thế đã đủ…
..
Nói về cô bạn thân..nói là 1 cô giáo nhưng ko phải vì công việc mà cô ko phải là 1 dân chơi…1 tay cầm 1 ly rượu..nhẹ nhàng kề vào trong môi…tiếng nhạc inh ỏi…nhưng lại khiến cô thoải mái..
Trong chiếc wần ngắn…chiếc áo ống..cô như nữ hoàng trong điệu nhảy…thực ra cô muốn gây sự chú ý..vs 1 người…1 người mà cô đã rất yêu….
Cô sẽ thành công chứ…?Cô sẽ đạt đc điều cô mong muốn?..
Chap 40:
Có thể đó chỉ là 1 câu hỏi..và chỉ có thể time mới trả lời đc câu hỏi ngố kinh điển đó…
L.Đang múa..múa theo điệu nhạc dance cực mạnh…thân hình cô ..đôi tay cô..bàn chân…ánh mắt như hòa wuyện vào 1 giai điệu bất tận…
Mong chờ…1 điều..và chắc ko thuộc về mình ko phải tội lỗi…nhiều lúc…cô nghĩ mình ngu ngốc wá chăng…1 tình yêu đơn phương sẽ đem đến hạnh phúc cho cô…1 nghìn dấu hỏi…mà cô biết…câu trả lời ko theo ý mình..
Bước nhảy cực mạnh….nhưng trái tim cô đang hướng về….Tuấn…đúng..!!Cô đã yêu Tuấn…đó là điều mà cô muốn che đậy…
Che đậy vs tất cả..nhưng cô ko thể che đậy đc bản thân mình…trò đùa của số phận..trò đùa của tình yêu chăng..?Tại sao Tuấn ko thích cô…mà lại thích…K.Uyên…nhiều lần cô đã tự so sánh mình vs K.Uyên…và cô tự tin về bản thân mình hơn…
Lần đầu tiên khi Tuấn xuất hiện trước lớp..trái tim cô có lẽ đã rung động…1 sự lạ kì…trái tim cô đập loạn cả lên…và khi nói chuyện vs Tuấn cô như 1 con bé biết e lệ…và đó là điều ko thể cho L.Đang này…..
Nhưng wanh wẩn trong đây..là 1 thảm kịch…cô đọc đc trong mắt Tuấn…1 sự ham muốn…chiếm đoạt K.Uyên hơn..1 ánh mắt thiết tha hơn..có lẽ vậy….!!
Bù đầu trong 1 mớ suy nghĩ…cô ko thể coi K.Uyên là 1 tình địch..mà K.UYên cũng đã coi Tuấn là 1 người bạn trai đúng nghĩa…điều đó khiến cô như rối bù….mỗi 1 ngày trôi wa..thấy K.Uyên và…Tuấn gần nhau hơn..cô lại cảm thấy 1 ngọn lửa dâng dâng trong người…
Nhưng nó đã bị tắt liệm khi biết tin đột ngột…nó bay sang Úc du học…nhiều lần..cô cố liên lạc vs nó..để hỏi lí do..nhưng vẫn là 1 con số 0..và cô nghĩ có thể đây chính là 1 cơ hội tốt…1 ngôi sao đang chói rọi cho mình…
..
“Mình thích Tuấn…!!”-Cô ngập ngừng…cô chỉ cuối đầu…cô sợ..sợ nhìn vào ánh mắt lạnh băng của Tuấn…khi trả lời câu nói của cô.
“….thích….vui nhỉ..?”-Tuấn cười đùa đáp.
“Ko đùa đâu…mình thật sự thích cậu….”-Cô vùng lên nhìn thẳng vào mắt Tuấn..1 cái gì đó..có thể là…nghiêm túc…
“…Vậy…dù có bị thiệt thòi…cậu vẫn thích tôi…!”
“Đúng!!!!!!!!!!”
..
“Đúng..”Cô cười…cười mỉa cho câu nói wa trẻ con của mình…ngước nhìn cái vẫy tay ở Tuấn..cô tiến lại…cố đã thành công…đã đc Tuấn chú ý…
Và điều tiếp theo..Tuấn sẽ coi cô là 1 tình yêu bâng wơ…1 tình yêu wa đường…hôn Tuấn..cô như dằng lòng…thiệt thòi..ko cô ko thiệt..đó là điều cô muốn mà…dù chỉ là…thoáng wa….
..
Ánh nắng chói…xuyên wa ô cửa..cô ngồi dậy…nhìn trên chiếc giường có Tuấn..cô hạnh phúc…1 điều đơn giản của bao cô gái..là có người yêu bên cạnh…như vậy đã đủ cho cái tình yêu mặn nồng này…
RING RING!!!!
“A lô!!”
“L.Đang….cô đến nhà K.Uyên đc ko?”-Là hắn…chắc thể hắn đang gặp rắc rối vs nó rồi…
“Đc..nhưng mà có chuyện gì vậy…?”-Cô choàng tay…tay kia vuốt nhẹ tóc…cười hỏi…
“Cô ấy đang….”-Hắn chưa kịp nói hết thì nó dực điện thoại..nói thế…
“Cậu…cậu đến nhà tớ nhé..tớ muốn tụi mình làm 1 chầu…hihi!!!!!!!”-Nó hớn hở..thật ra nó muốn “thẩm vấn” L.Đang..về chuyện wá khứ của nó…
“Ok!!Mình sẽ đến..hẹn gặp lại…lúc 10h…”
“Ừm..”
Tắt máy..L.Đan lắc đầu vs tính cô bạn yêu của mình…nó..ko thay đổi gì nhiều…vẫn là 1 con nhỏ..ngây ngô…tuy đã vượt wa bao cái rào…bao cái ngán chân…nhưng vẫn hăng say..hăng say bước tiếp…..
Chap 41:
…
DING DONG…
Nó chạy như bay xuống nét mặt rạng ngời..nhìn cô bạn thân…hắn chấp chấp theo sau…nó với ánh mắt đen láy ngước nhìn…nó có 1 cô bạn thân…và nó đang tò mò muốn biết…lúc trước nó ra sao?
“Cậu…đến…”-Nó ánh mắt ngơ ngác nhìn L.Đan.
“Hùi xưa …xưng mày-tao bây giờ cậu-tớ à!!!”-L.Đan trêu đùa đáp…
“Vậy sao?”-Nó trố mắt…ngậm nghĩ rồi cười…
“Vậy mày định để bạn lâu năm đứng ở đây tới zà à!!!”-L.Đan cười khục khịch..
“Ơ…vậy…”
Nó đc L.Đan kể rất nhiều điều về nó..nó vui vì điều đó…nó thiết nghĩ cuộc sống nó…như 1 cuốn sách…1 hành trình…ngồi kế hắn..nó thấy hôm nay hắn im lặng hẳng…
Nó cảm thấy khó chịu vì điều đó,nó luôn khều chân hắn…hắn và nó đã cùng nhau…à mà “yêu” nhau từ hồi còn đi học mà…ko lẻ hắn ko có gì để nói vs nó sao…
“Mà hùi xưa..mày xấu lắm…ko có như bây giờ đâu…!!!”
“Xấu sao?”
“Chứ sao!!!!”-L.Đan trêu ghẹo nó…Bất chợt tiếng điện thoại reo lên…là Tuấn.
“Ai vậy?”-Nó cất tiếng…phá tan bầu suy nghĩ có nên bắt máy hay ko của L.Đan…
“À….chẳng ai cả?”-Cười nhẹ…L.Đan khoác vai nó..kéo lê nó xuống phòng khách..ko hiểu chuyện gì..nhưng có thể L.Đan ko muốn nó biết…đành vậy.
..
Mọi chuyện đều yên ổn..L.Đan ra về..và nó muốn níu giữ cô wa đêm cùng nó..nhưng vs sự cản trở khá kiên wuyết của hắn…nó đành giơ cờ trắng…
Bước ra cổng..cả 3 ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Tuấn…ko ai ko nhận ra Tuấn..ngoài nó..gặp Tuấn..nó ko có 1 chút biểu hiện gì..sự xuất hiện của Tuấn là điềm lành chăng?
Thoáng chốc…nó nghĩ ngợi lung tung..nhưng thật tế đã đem nó lại…nó nhìn Tuấn cười rồi đáp…
“Xin hỏi….?”
“Mình là Tuấn…..”-Tuấn nhìn hắn…cười đểu Tuấn đáp tiếp vs chiếc miệng xinh xắn…
“Bạn trai của L.Đan…?”
“Ơ….”-L.Đan thoáng chút ngạc nhiên…cô đỏ mặt…tay bị kéo sát về phía Tuấn…thật ra bây giờ cô đang trong người Tuấn…đang đc Tuấn khoác tay..đang đc Tuấn thể hiện 1 hành động mang 1 tình yêu nhỏ…
Một tình yêu mà chỉ có những người yêu nhau mới hiểu đc…Trò chuyện đôi câu..chiếc xe mang 2 linh hồn 1 tình yêu…đã khuất..khuất trong màng đêm…1 màng đêm vô tận..vs cả 2 cặp đôi…
Nó cứ đứng nhìn…nhìn mãi..nó ko có cảm giác gì vs Tuấn..nhưng nó lại cảm mến Tuấn..như 1 người bạn thân..thân như L.Đan vậy…họ có lẽ là 1 cặp hoàn hảo…
“Định đứng đấy tới khi nào?”
“…Hì!!!Tới khi già ấy…!!”-Nó trêu hắn…2 tay choàng vào hắn…cả 2 bước vào căn nhà…tổ ấm của họ…
..
Tiếp nối thời gian…nó như dần nhớ lại..mọi chuyện..nhưng chỉ là chấp nối…nó ko hoàn toàn nhớ hết thẩy mọi việc..vẫn có gì đó mà nó muốn wên đi…nó khó hiễu…cho bản thân mình..
Ngồi trên trang sách…à đây là truyện tình cảm…mang nhan đề khá là hay…hay theo 1 cách riêng nào đó…”Gió và cát”..
Một tình yêu đc ví von trong 1 tạo hóa của thiên nhiên..nó phì cười…cái kết của câu truyện là 1 sự ra đi…1 cái kết khốc liệt…
Nó bừng nghĩ về cái kết của mọi chuyện..cái kết của chuyện tình của mình…sẽ như thế này chứ..chỉ là 1 trang giấy…1 trang giấy mà có lẽ nó đã vượt wa…và rồi mất trí…nó đã nhớ đc nhiều điều…tất nhiên nó ko tiết lộ vs hắn…
Nó muốn…nó đc đày đọa hắn…1 sự trả thù ngọt ngào…dành cho hắn..âm thầm..nhưng lại hiểm…chống tay lên cằm..nó đâm chiêu suy nghĩ..nó liên tưởng rất nhiều cái kết cho bản thân..1 sự lựa chọn hoàn hảo cho tình yêu của nó và hắn…
Một cuộc sống mình sẽ có rât 1nhiều lựa chọn…và giờ đây nó đang rảnh rời..để suy nghĩ cho mình…nó muốn yêu hắn…bên hắn…nhiêu hơn..ngắm hắn…chỉ có thế thôi sao?
Thật sự là ko đủ…nó còn muốn nhiều hơn thế…hắn sẽ sao khi biết rằng..nó rất ích kĩ..bây giờ nó ko muốn nghĩ cho ai..nó chỉ muốn cho nó đc toại nguyện…là đủ rồi…….
Chap 42:
Hắn đã đi làm và đến tận 5h chiều…nó mới có thể gặp hắn…chán nản..nó wanh wẩn trong căn nhà rộng lớn..nó cũng ngán ngẩm cho việc..trồng hoa…nó đâu ủy mị vậy chứ…
Chắp tay…nó có 1 ý tưởng….sẽ đem cơm trưa đến cho hắn…đó cũng là điều mà biết bao bà vợ hay làm cho chồng con…tuy là nó chưa có danh phận đó..nhưng có lẽ…nó đã có cái wuyền ấy từ khi wen biết hắn…
Ko nói gì nhiều…nó chạy ùa đi xuống bếp…lục tung bếp…nó đc nhận 1 con số 0…bắt tay thôi..nó phải vận động mình rồi…may mắn vì bây giờ vẫn chưa tới chiều…vẫn con kịp cho 1 buổi đi chợ của 1 bà nữ công gia chánh như nó..
Nó rủ cả L.Đan đi cùng…vì mẹ nó đang tập yoga….và nó ko muốn wấy rầy bà..đi cùng bà..nó sẽ xao lãng..vào shop mất…cầm chiếc giỏ trên tay..chiếc mủ vành…chiếc váy…hồng nhạc..ống 2 dây..nó và L.Đan tung tăng bước đi..như 2 đứa bé mới chập chửng đi “chợ”…
Khu chợ ồn ào tấp nập…cộng cái nóng của thời tiết..khiến 2 cô gái đang hòa mình…cảm thấy bực bội…nó đầu muốn đi siêu thị..nhưng vì đồ siêu thị ko mấy ngon…và ko đc tươi..nó chuyển wa đi chợ bà chiểu…khu chợ nổi tiếng “chém gió…”
Trợn tròn mắt vs những con cua…nó sợ hãi khiếp vía vs con lươn..và bỏ chạy…khi thấy 1 con gà bị xổng…cả 2 cô gái.. vs 1 nhiệm vụ cao cả…phải gồng mình…lếch thân xác…vì người mình yêu..wả khâm phục…
Sau chuyến viến thăm khu chợ…là tới bước chế biến…cầm 2 con dao…2 cô bé…nhìn nhau..cười…rồi cầm cuốn cẩm nang ẩm thực…nghiệm vài phút 2 người bắt đầu hoạt động…
L.Đan có nhiệm vụ…nếm và nấu..nó là cắt lát…và…..cạo vảy cá….nó khiếp vía…cầm con dao nó chỉ đứng nhìn…con cá vẫn nhảy trên sàn…L.Đan cũng ko kém..nhảy dựng lên bộ ghế…cả 2 la toáng lên….
..
“Các con ko biết thì hỏi mẹ…sao lại tự ý làm thế này…?”-Mẹ nó cằn nhằn…
“Vâng con xin lỗi….”-Cả 2 đồng thanh lên tiếng..ngạc nhiên trước sự đồng điệu…cả 2 nhìn nhau cười khúc khích…
“Thôi 2 cô nương wan sát cách làm đây này…?”
..Kì công cả 3 người phụ nữ…chăm chăm làm việc wần wật trong 3 tiếng…nó vội vàng chạy nhanh đến công ty họ Trịnh…L.Đan…đứng ngắm cô bạn…lòng cũng nôn nao…nhưng…Tuấn sẽ nhận món wà…mà cô làm ko?
Tự động viên bản thân..cô cũng muốn cho Tuấn biết..tình cảm…và tấm lòng bản thân…2 con đường ngả rẻ…dẫn dắc cho 2 tình yêu..tuy lạnh nhưng lại ấm nòng…nhìn chúng con…người mẹ nào mà ko hạnh phúc…
Nó hồ hởi chạy khắp khu ban điều hành chỉ muốn hắn nếm thử món wà bất ngờ của nó…kiếm khắp nơi..mà ko thấy hắn..nó phát bực…chạy vào phòng làm việc của hắn..nó nằm ì trên ghế sofa…
Nhắm tít mắt lại..nó chiềm vào giấc ngủ…có lẽ…chuyến công du của nữa ngày nay..đã tiêu hao khá nhiều năng lượng của nó…Hắn way về phòng..thấy cục thịt yêu của mình nằm trên chiếc ghế…hắn ko muốn đánh thức nó…nhẹ nhàng wỳ xuống…hắn cười mỉm nhìn nó…
Hắn gương đôi mắt nhìn mọi thứ…hắn bất giác..khi thấy nó đang ôm 1 chiếc hộp …hắn đoán ra đó là gì..vì mùi thơm của tình yêu nó dành cho hắn đang lang tỏa…kiss nhẹ lên trán..hắn thì thầm…
“Cám ơn em…tình yêu của tôi!!!!!!”
…
Về phần cô bạn L.Đan…đứng trước công ty…của Tuấn…cô bước vào..1 cách điềm đạm…bây giờ mọi lo sợ đã dần tan biến…cô cũng mong muốn có 1 hạnh phúc nhỏ cho bản thân mình…và điều đó khiến cô đang đứng ở đây…
Bước từng bước nhẹ..mấy chốc cô đã xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Tuấn….trong đầu cô hiện lên vài ý tưởng khá là con nít…
Cô nghĩ nên khẽ bước vào để Tuấn bất ngờ…hay là…gõ cửa trước khi vào !!! Cà cô đã chon kế hoạch A…nhẹ nhàng mở cánh cửa…bàn tay cô khựng lại…khi nghe giọng nói Tuấn…và 1 cô gái…là cô thư ký của Tuấn..cô chợt nhận ra hình dáng của cô thư ký wa khe cửa….
“Anh nè…dạo này sao anh ko ghé thăm em!!!”
“….Rảnh là anh sẽ đến thôi…em ko cần nhắc đâu…?”
“…Vậy em bắt đền ánh ấy…”
“..Em muốn gì..?”
“Em muốn….”-Môi cô thư ký..áp chặc môi Tuấn từ lúc nào..và hình ảnh đó..đã đc L.Đan thu gọn..trong tầm mắt mình…con gì nữa…L.Đan im lặng…chăng..
Thân thể cứng đờ…thôi rồi…hộp cơm đã ko còn bám víu nổi trên người chủ nó…L.Đan đứng nhìn..dòng nước mắt ko biết tại sao lại rơi..ngày 1 nhiều…tiếng động đánh thức mọi thứ…đánh thức L.Đan…đánh thức Tuấn..và kẻ thứ 3…
Cánh cửa của trái tim hé mở…nhưng đóng lại..vs mọi thứ…Tuấn chết sửng vs khuôn mặt L.Đan đang nhìn thấy..ko phải..đó ko phải sự thật…Tuấn có hoa mắt chăng????L.Đan đang khóc..
Chap 43:
Way đi trong im lặng….L.Đan cười nhẹ rồi bước đi….bước đi nặng nề…ko 1 cái níu tay….ko 1 lời giải thích…à giải thích…vs Tuấn ko có gì là giải thích cả….
..
“Anh ăn ngon ko?”
“Tạm ổn…”
“Anh ăn ngon ko?”
“Tạm đc…!”
“Anh ăn ngon~ ko?”
“Thôi đc rồi ngon…..!!!!”
“Hí..”-Nó cười toe toét nhìn hắn…cái niềm vui dâng trào..nhưng từ tạm đc…ko đúng ý nguyện của nó…đến đây là nó phải dành chữ…”Tuyệt vời.!!!”
Phần thắng dành về nó…wá giỏi..nó cũng tự nể bản thân cái tính…siêng bẩm sinh của mình…ngồi nhìn hắn ăn từng món nó làm…nói sao đây?Niềm vui ko thể xiết…
Nó về trước vì hắn còn bận việc…và điều wan trọng là nó đi 1 mình..nó bắt đầu cuộc hành trình của mình…nó ko chọn đi xe taxi…nó chọn cách đi bộ…
Nó muốn thả mình nhiều hơn…wá ảo tượng và mơ mộng…nhưng nó lại thích vậy..nó ko muốn sống thực tế..nó muốn sống hư hư ảo ảo…như vậy sẽ thú vị hơn..
Nhưng rồi nó cũng biết sẽ có 1 ngày…1 ngày nó phải đối diện tất cả..nó ko thể sống cuộc sống né tránh mãi…nó bất ngờ trước suy nghĩ của mình…cứ cố wên rồi lại nhớ…nó ko biết tại sao nó nghĩ vậy…Thật buồn cười…
Từng bước chân nó đi…chậm dần thì phải…có 1 cái gì wen thuộc…trong nó…ngước nhìn bên đường…như chạy đua vs thời gian…nó nhớ dần ra..cuộc đua của các cặp tình nhân vào lễ noel…
Đầu nó hơi choáng…nó đi tiếp…và nó nhớ ra Tuấn…trên trang bìa của tờ báo TIMES…cái nhớ này ko phải cuộc gặp gở lần trước…mà là…nó nhận ra 1 con wỉ trong Tuấn…1 kẻ thủ đoạn…
Mồ hôi rướm dần trên mặt..nó lờ đờ…khi nhận ra…nó đã ko đc sự tha thứ của hắn…nó cũng thấy rõ…nó đã phạm phải 1 sai lầm lớn lao…
Vậy ra…điều mà nó luôn muốn wên đi là cái này…vậy ra…điều mà nó muốn xóa bỏ đi cũng chính là cái này…nó nhớ như inh hình ảnh bàn tay hắn nhẹ dần trên cơ thể nó…vẫn nhớ khuôn mặt của sự thất vọng…
Nó xứng đáng chăng vs tình yêu của hắn…nó đi…đi như 1 xác chết ko hồn..nó biết mọi chuyện sẽ thế…nhưng sao nó nhanh wá!!!Nhanh đến choáng cả người…
..
“Sao ạ?Cô ấy vẫn chưa về nhà ư?”
“Đúng!!! Đã 7h rồi…mẹ nghĩ con và nó ….?”
“….Con phải tìm cô ấy đây…?”
Hắn như cuống lên trước cuộc gọi của mẹ nó…nó đi đâu..nó bị người ta bắt cóc hay đại loại hơn thế…nó luôn làm hắn phải đặt ra nhiều vấn đề vậy?Mà hắn cũng ko lí giải nổi sao hắn lại yêu cái tính đó…
Chạy xe khắp thành phố hắn vẫn ko tìm ra nó…nó đi đâu?Hắn wá bực tức..hắn nghĩ ngay đến Tuấn…way đầu xe…hắn chạy nhanh đến công ty Tuấn…thoáng chút chiếc xe vàng óng của hắn đã đậu ngay trước cửa…
Chạy vào…hắn như lạnh cột sống….vs những ánh mắt hoang dã của mấy cô nàng…nhưng hắn chẳng màng…hắn muốn gặp Tuấn…biết đâu đc..tên ấy lại dở trò…
Bật nhanh cánh cửa..hắn lao vào..hắn hoảng thật sự khi thấy Tuấn….tàn tạ..vs chai rượu XO trên tay…cậu ta mặt tái nhợt đi…wần áo xộc xệch…
Hắn chỉ mới thấy Tuấn hôm trước..vẫn còn phong lưu lắm mà…thắc mắc hắn muốn hỏi..nhưng bây giờ nó wan trọng hơn..
“Cô ấy đâu?”
“…”
“Tôi hỏi….cô ấy đâu?”
“…”
Bực tức hắn lôi Tuấn lên…níu 2 bên cổ áo…hắn wát…
“Cậu muốn ăn đập nữa à?”
“…”
Hắn khó hiễu cho cái tính thằng bạn ko mấy thân của mình,…chắc hẳng có việc gì xảy ra…phá sản sao?hay thiếu nợ….?Hắn gạt bỏ tất..Tuấn là 1 tên có tài…dù có thua lổ tới đâu cũng sẽ ko mượn nợ…
Hắn thôi ko hỏi Tuấn..wăng Tuấn xuống sàn..hắn bước đi…con gái đêm hôm 1 mình…lỡ có gì xảy ra thì sao?..Hắn muốn nó ngay trong vòng tay hắn bây giờ…Giờ đây..hắn ko muốn thắc mắc hay lí do gì vs Tuấn….Hắn để Tuấn như thế đấy…cho đến khi…
“Hết thật rồi…………….”
Way lại hắn chau mày nhìn Tuấn…
“Cô ấy….đã đi rồi….”
“Đi là sao…?”-Hắn xanh mặt..hắn nghĩ người Tuấn nói là nó…hắn lo sợ…và nghĩ lung tung…
“Cứ tưởng…tôi lại có đc hạnh…phúc…vậy mà…chó thật!!!”-Vừa nói Tuấn cầm chai rượu nóc 1 ngụm…
“Là sao?Ko lẽ….”-Hắn tròn mắt nhìn Tuấn…ko lẽ người Tuán nói đến là L.Đan……………
Chap 44:
“Này say rồi nói gì thế?”-Hắn vờ như ko biết…thật sự hắn nhận ra cái tình cảm của Tuấn wa cử chỉ khi kéo L.Đan về…
Đàn ông là thế…ko yêu thì thôi…nếu yêu rồi..thì cũng chung thủy ra phếch…
“….Cô ấy đã hiểu lầm tôi…tại sao lúc đó…tôi ko nói gì thế….tại sao!!!”-Tuấn loạng choạng..ôm đầu…người co rúm…
“…Làm gì vậy…cậu có phải con trai ko..đứng lên…”-Hắn wát…hắn wát cho sự ngu xuẩn của Tuấn…yêu thì nói yêu….sao phải né…
“Dễ lắm sao….nếu…dễ như thế thì cậu…cậu đâu để K.Uyên phải bán tính bán nghi cho tình cảm của cả 2…”-Tuấn đứng lên..khập khiển nhìn hắn nói móc…
“…”-Tuấn nói móc..nhưng nói đúng…cậu ta nói ko sai…hắn chưa hề nói yêu nó…dù có thì chỉ thì thầm khi nó ngủ…Nhưng yêu đâu cần nói ra….chỉ cần biểu hiện thôi…sai rồi..sai cho cái tình yêu wá mức logic…
Nói trắng ra..hắn và Tuấn là 2 tên ngu ngốc nhất thế gian này…hắn thì wá tự cao…còn Tuấn thì wá là vụn về trong tình yêu..cả 2 đều có 1 cái tật xấu..1 tật xâu ko gở gạt đc….
Tuấn say mềm…miệng nói lung tung….hắn bây giờ luôn muốn gặp nó..kiếm ra nó…nhưng ở đâu…ở đâu…hắn bắt đầu nhận ra 1 nơi mà hắn chưa đến..vì wá lo lắng..hắn đã wên đến nơi đó….
Hắn nhấc Tuấn theo..vì sợ cậu bạn nghĩ wển..nếu Tuấn ko say thì hắn sẽ mặt..nhưng bây giờ thì khác…Tuấn là 1 thằng…luôn khiến mọi điều bất ngờ…
Lao xe nhanh thật nhanh…hắn đến khu bờ sông gần trường…hắn chạy vòng kiếm nó…đây rồi..bóng dáng nó mập mờ xuất hiện…người hắn yêu…
Ngừng gấp xe..hắn nhìn nó chăm chăm…nó thì sao ư?Mắt nó buồn nhìn hắn..nó sợ…sợ hắn sẽ trách nó…trách sao ko gọi hắn…trách sao lại 1 mình đi..trách…sao lại tạo ra 1 lỗi lầm…
Nó như muốn rớt dòng nước mắt..nhưng no đã bị chặn lại…hắn từ lúc nào…áp sát bàn tay vào má nó..vào mắt nó…hắn nhìn nó…hôn nó…hôn trán….hôn mắt nó…má nó..và môi nó…
Nó kinh ngạc trước hành động hắn…nó lên tiếng…
“Em…em nhớ ra hết rồi…….!!”-Way mặt đi…nó né đi ánh mắt nhìn thấu tâm can của hắn.
“Sao…em đã nhớ ra rồi sao?”
“Ừm…”
“…Tốt wá…”-Hắn cười nhìn nó…
“…Và cả…chuyện em đã gây…ra!”-Nó rưng rưng nước mắt…nó ko biết sao…lại khóc nữa..
“…”-Hắn biết nó đang nói đến cái gì…hắn hiểu ra…điều mà nó muốn nói…điều khiến nó phải bỏ trốn như vậy..Ôm chầm lấy nó hắn như 1 tên ngố bày tỏ tình cảm…
“Anh ko giận đâu…vì thật ra…Tuấn ko làm gì em cả…tên đó chỉ giở trò thôi……”
“…Vậy..”-Nó tròn mắt nhìn hắn….
“Và…em đừng rời xa anh như vậy nữa….anh…s..ợ…lắ…m”
“Hả?”
“….Hả gì…?”
“À…ko!!”-Nó cười nhẹ nhìn hắn…nó ôm chầm lấy hắn..2 tay siết vào vai hắn…nó hạnh phúc…bao khuất mắt dần đc phơi bày…
Nó như toại nguyện cho cái kết này..vậy mà nó cứ ngỡ…mọi chuyện sẽ theo cái ngỏ cụt…nó wá hoang tưởng rồi…nhưng như thế nó sẽ ko hết giận Tuấn…vì trò đùa này..1 trò đùa wá là đáng sợ…
Nó liền nghĩ đến..nếu lỡ lúc đó…nó và Tuấn….thì sao nhỉ..hắn có tha thứ cho nó…nó lạnh người…ôm ghì hắn..như sợ mất 1 thứ wí báu..nó ko dám nghĩ tiếp..nó chỉ dám hình dung thôi!!!
“Anh…”
“…Sao nào?”
“Anh…yêu em!!”-Hắn làm đc rồi..hắn đã làm đc..làm đc…ko phải hắn muốn chứng tỏ mình là 1 thằng con trai tốt..ko phải hắn wá tự cao…hắn ko cần người ta nhận xét mình ra sao..và hắn ko màng…biện luận..
Hắn cần nó hiểu..là..nó ko 1 mình…nó luôn có hắn..và tình yêu..luôn..luôn có sự tha thứ…Áp sát mặt nó vào người hắn cảm nhận đc hơi thở của nó..nhẹ nhàng..nhưng lại tha thiết wá….bao chông gai..cuối cùng…nó và hắn đã đến đc vs nhau…
Ko phải là điểm dừng…mà là sự khởi đầu cho tình yêu…và cũng là kết thúc cho mọi khuất mắt…kết thúc…1 tình yêu wái lạ và kì dị….
“Ơ..nhưng mà…sao Tuấn lại ở đây..”
“À….”
Hạnh phúc như dừng lại..khi sự xuất hiện của Tuấn…1 chàng toát lên vẻ kiêu sa..đang thân tàn…ngồi trên xe…miệng lép nhép…tóc rối..áo thì..ko cần nói tới.
Chap 45
Nó và hắn có thể nói là đã đủ tự tin để bước vào 1 cuộc sống hôn nhân…nên họ đã wuyết định kết hôn vs nhau…đáng vui mừng là lễ cưới sẽ diễn ra rất sớm…
Gọi cho L.Đan mãi mà ko thấy bắt máy khiến nó hơi bực…nhưng nó cũng hiểu của 1 cô gái chứng kiến cảnh tượng đó sẽ rơi vào tâm trạng như thế nào…
Nó là người từng trải wa…nó cũng thương cô bạn lắm…nhưng sau khi nghe Tuấn và hắn giải thích ngọn nguồn nó vừa ngạc nhiên và hơi bất ngờ trước Tuấn…
Tuấn…mưu mô xảo nguyệt đâu rồi!!!Câu hỏi đc đặt lên tức thời…khác và lạ…cậu ta khuôn mặt nát rượu…như người mất hồn…công lực của nhỏ bạn nó mạnh đến vậy sao…
Điều mà nó mong đợi bây giờ là giảng hòa cho cô bạn…nó lái xe nhanh đến chung cư cao ốc Phú Mỹ..Nó suy nghĩ sẽ nói gì khi gặp L.Đan..và bắt đầu câu chuyện của Tuấn khi nào…
Bước ra khỏi thang máy nó vẫn ko thôi dòng suy nghĩ chấp choáng của mình…nó đi kiếm phòng 403…kiếm từ đầu dãy và nó đã phát hiện ra nhanh chóng..bấm chuông…nó đứng chờ..
Vẫn ko có hồi âm…nó bắt đầu lo…lo cho cô bạn của mình có khi nào nghĩ wẩn…tự kết liễu đời mình…mắt nó nháy liên tục…2 tròng mắt hoạt động liên tục…ko ngần ngại..nó đập cửa miệng ko ngừng kêu tên L.Đan..
Đồng thời….cánh cửa hé mở…vs sức tay của nó..đã xô vào người L.Đan khiến cả 2 cùng té…ra sao
“Này…mày đang làm gì thế..?”-L.Đan bực mình đáp vs vẻ mặt tức giận..
“Hừ..tại tao hay mày…tao bấm chuông mãi mà ko thấy ai trả lời…vì…”
“Vì thế mày nghĩ tao tự tử…chứ gì…thôi đi cô nương tao ko rỗi vậy đâu..?”
“Ơ…đúng là con bạn tốt…mày nghĩ ra những điều tao nghĩ luôn ấy nhỉ?”
“Vì chỉ có mày mới suy nghĩ đc những điều đó mà!!”-L.Đan phá lên cười…
Cả 2 cùng nhau “đàm đạo trên chiếc ghế sofa…lúc này nó vẫn chưa hề đề cập đến…chuyện của Tuấn vì…bây giờ vẫn chưa thích hợp…
Nó luôn nhanh trí…nên nó đã rủ L.Đang…cùng nó đi thử váy cưới…có lẽ đây là lần thứ 2 nó đi thử váy cưới…nó cười thầm…rồi kéo nhanh cô bạn leo lên chiếc xe…
Nhìn L.Đan nó tâm sự..tâm sự wảng thời gian mang tính lịch sử của nó..và ko thiếu gì đề cập đến Tuấn…nhưng mỗi lần nhắc đến Tuấn…nó thấy đc nét buồn trên khuôn mặt L.Đan…
“Tao còn nhớ lúc mà tao bị K.Vân ra lệnh…thật đáng ghét…mày nhỉ?”
“…”
“..Mày sao thế…?”
“..Ừ..tao thấy mày vs K.Vân thật h/p tao hơi ganh tị…!”
“…Để có đc niềm vui này…tao đã học đc nhiều thứ…và phải đứng lên bước đi biết bao lần…vậy…thế mày con muốn ganh tị cho tình yêu của tao?”
“Thế còn tốt hơn cho 1 tình yêu đơn phương….”-L.Đan ánh mắt rưng rưng…cô đang rơi trong tuyệt vọng…và nó ko muôn đề cập đến Tuấn lúc này…hôm nay nó muốn đc L.Đan thoải mái hơn…
..
Dừng xe trước tiệm áo cưới…Lê Nam..nó và L.Đan bước vào..như muốn chia sẻ niềm vui của mình…nó và L.Đan cùng chọn váy cưới…
Cả 2 cô gái rất đắng đo trước chiếc váy có reng và chiếc váy…đính hạt phần đuôi…L.Đan thích mặt 1 chiếc váy..có hạt đính…1 loại vải lụa mềm dài đến hết chân…phần trên có họa tiết đôn giản….cổ áo ống hình trái tim..
Nó thì lại thích hơn chiếc váy lạo ren…trong là váy lụa..ngoài là đc phủ lại ren..làm bầu chiếc váy…khiến cho vòng eo nó thon và mềm hơn…
Tranh luận hồi lâu…nó cùng bắt L.Đan vào thay 2 chiếc váy…mà cả 2 đang “đấu khẩu” nảy giờ…Nó rất ưng ý trước chiếc váy này…nhưng sự xuất hiện L.Đan khiến nó trố mắt…
“Mày đẹp wá”"
“…Ừ…”
“Tao mà cũng có ngày lép vế mày đấy…”
“Mày sắp là cô dâu ăn nói từ tốn xíu đi..?”
“Èo …L.Đan nhà ta là ông cụ non từ khi nào thế…?”
“Hừm…vì …tao..”
“Sao nào?”
“…sắp là mẹ rồi..”
Bất ngờ trước câu nói thốt ra từ miệng L.Đan…bạn nó sắp là mẹ rồi sao?Nó muốn hỏi tiếp và ko thể nữa rồi…L.Đan đã bật khóc thật sự…cô bạn cứ như thét lên vậy…điều mà nó còn hi vọng ở 1 cuộc tình của đứa bạn là….đứa bé trong bụng là con Tuấn..
..
Chở L.Đan về..nó suy ngẫm rất kĩ…có nên nói chuyện này cho Tuấn..vì nó lỡ trót hứa vs L.Đan rồi…nhưng ko nói sẽ ko đc…vì trước đó nó đã hứa vs cả 2 ông tướng sẽ kể đầu đuôi ngọn ngành…
Về nhà..nó thấy Tuấn và hắn đã có mặt…cả 2 đang trổ tài…làm bếp…thấy thế nó thấy hơi wê…nhìn lại thì nó và L.Đan còn phải học hỏi 2 người này nhiều lắm..
Thấy nó…Tuấn có vẻ vui ra mặt…cậu ta chạy lại và hỏi về việc của L.Đan…hắn thì khó chịu ngay trước hành động của Tuấn…nam nhi ai bao giờ lại lụy như thế…
Cả 2 cùng nghe nó kể wá trình…nhưng đến hồi thử váy cưới nó hơi đắng đo…
“Em sao thế…đang kể mà lại..?”-Hắn khó hiểu hỏi..
“Sao nào…cậu kể tiếp đi?”-Tuấn lay nó..
“…Cậu sắp làm cha rồi đấy…Tuấn à…”-Nó nhìn thẳng vào mắt Tuấn…đây là wuyết định đúng..nếu ko nói ra mọi chuyện sẽ rối thêm…và điều đó là nó ko muốn…
Tuấn như chết sửng người…vui có…buồn có..nhưng điều làm cha…khiến Tuấn wên sạch nổi buồn…chạy ngay đi xuống nhà xe…cậu ta ngốc đến nổi wên cả chiếc tạp dề…
Cả 2 đứng nhìn…rôi phì cười…thật ra..những kẻ lạnh lùng…luôn ngốc nghếch vậy mà…
..
Đứng trước cửa nhà L.Đan…Tuấn thở dốc…rồi tay run run nhấn chuông…mong chờ..cậu ta sẽ nói hết…nói rằng cậu ta đã yêu…yêu L.Đan thật sự…điều mà cậu ta luôn chối bỏ…trong mỗi lần nghĩ đến…
Tiếng cửa mở ra…chưa nói chưa rằng…chỉ cần nhìn thấy L.Đan….cậu ta đã ôm chầm lấy cô..hơi ấm nhẹ lang tỏa…nung nấu tình yêu đã bị đông lại từ lâu…
L.Đan vẫn đứng…đứng như ko tin vào mắt mình…là Tuấn…cậu ta đang ôm cô vào lòng…hơi thở và cả giọng nói nữa…
“Anh…xin lỗi…!!”
Chỉ cần như thế thôi…như thế thôi đủ rồi…ghì chặc lấy Tuấn…cô ôm Tuấn trong niềm vui…niềm vui của cả 2….à mà là cả 3 mới đúng chứ..
..
DING DOONG!!!!!!!!!!!!
Hồi chuông ngân vang…như kết thúc chuổi dài của những cuộc hành trình…tình yêu…thù hận…và sự tha thứ….Cả 4 con người cười…cười cho cuộc sống của mình đã đạt đc điều họ mong ước…
Đôi khi họ ăn nhầm phải trái đắng…nhưng…nó luôn có vị ngọt…vị ngọt của tình yêu…Bỏ đi thôi dòng nước mắt luôn rỉ dài…gạt gở đi wá khứ…bất chấp dư luận…bao nhiêu thế…vẫn chưa đủ vs mọi người…nhưng đủ để cho họ…vững vàng hơn vs mọi chuyện…
…
“Nếu tớ sinh con gái…cậu sinh con trai…thì chúng ta sẽ là xuôi gia đấy….!!!”
……….THE END……
Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com