Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Diệc Thu hoảng hốt như vậy, bảo an có chút do dự không dám nói.
” Đáng chết!”
Lâm Diệc Thu càng thêm buồn phiền, không chút do dự đem bó hoa quẳng trên mặt đất một cái rồi muốn ngay lập tức chạy đi tìm Hạ Linh Tích.
” Hạ tổng đi hướng nào?”
Chạy vài bước bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó. Lâm Diệc Thu quay đầu hỏi mấy bảo an còn đứng trước cửa công ty, vẻ mặt gấp gáp đến cực độ.
” Bên kia.”
Nhìn theo ngón tay của bảo an thấy được phương hướng Hạ Linh Tích rời đi. Mới vừa dừng chân một chút, Lâm Diệc Thu rất nhanh lao như bay.
” Thì ra Lâm trợ lí chạy nhanh như vậy a.”
Bảo an nhìn thấy thân ảnh kia chạy đi không khỏi cảm khái.
“Đúng à, đều nghe nói Lâm trợ lí thân thể không tốt, chạy không được. Không nghĩ tới chạy lại nhanh như vậy.”
“Đây là tình huống gì nhỉ?”
“ Cũng không rõ nữa.”
” Tôi cảm thấy được giống tình yêu tay ba a.”
” Tôi cũng thấy vậy.”
” Thương Ngữ Du là Tiểu tam à, Lâm trợ lí cùng Hạ tổng xứng đôi hơn nhiều a.”
” Lần sau chúng ta đừng làm cho Thương Ngữ Du vào công ty nữa.”
” Có lý.”
” Vậy đi.”
“……”
Nếu Lâm Diệc Thu nghe được mấy bảo an nói chuyện với nhau, nhất định sẽ cảm thán đầu năm nay có nhiều người thực kì quái. Hơn nữa, rõ ràng nàng và Linh Tích đều là nữ nhân mà? Như thế nào một đám người đều nhiệt liệt đồng ý nàng cùng Hạ Linh Tích ở cùng một chỗ.
Đáng tiếc chính là lúc này, người kia hoàn toàn không biết chính mình liên tiếp từ hành vi đến ngôn ngữ đều làm cho Hạ Linh Tích sinh ra hiểu lầm. Có chút tức giận nữ nhân như thế nào dễ dàng ăn dấm chua như vậy, biết rõ mình yêu nàng bao nhiêu mà vẫn ganh tỵ. Lâm Diệc Thu dọc theo đường đi một mực liều mạng tìm kiếm.
” Hả? Linh Tích.”
Rời đi công ty, Hạ Linh Tích đi trên đường không có mục đích. Lại vô tình gặp phải cái người làm cho Lâm Diệc Thu nghiến răng nghiến lợi phỉ báng ~ Hoàng Tân Tịnh.
Ánh mắt hồng hồng khiến Hạ Linh Tích không còn hơi thở cường thế như bình thường, chỉ làm cho người ta cảm thấy nhu nhược, đau lòng. Hoàng Tân Tịnh cũng một trận đau lòng, hận không thể đem nàng ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương.
Hạ Linh Tích không nói gì tùy ý Hoàng Tân Tịnh lôi kéo tiến vào một quán cà phê.
Gọi hai ly cà phê, Hoàng Tân Tịnh cũng không hỏi Hạ Linh Tích làm sao vậy. Chỉ ngồi nhìn nàng đang cúi đầu dùng thìa khuấy ly cà phê.
Thu…
Nhìn thấy cà phê trong ly nổi lên gợn sóng, trong lòng Hạ Linh Tích thủy chung không thể bình tĩnh nổi.
Thương Ngữ Du ở trong lòng em thật sự không giống với mọi người sao. Từ trước vô luận là ai tặng em đồ gì, chỉ cần là mang theo tình cảm mà tặng, em nhất định sẽ ném xuống hoặc từ chối thẳng thừng. Nhưng hôm nay…
Hoa hồng rõ ràng là ám chỉ về tình yêu, vì sao em lại nhận.
Nước mắt không ngăn được từ khóe mắt chảy xuống, rơi vào ly cà phê, làm cho gợn sóng càng thêm kịch liệt.
Nhìn thấy mỹ nhân trong lòng mình rơi lệ. Hoàng Tân Tịnh càng thêm đau lòng, nâng tay cầm lấy tay của nàng, muốn nói cái gì đó.
Sau đó, thực cẩu huyết, hai người đang ngồi ở quán cà phê hẻo lánh vậy mà cũng bị một người chỉ đi một đường duy nhất chạy đến tìm thấy ~ Lâm Diệc Thu. (Trên người Tích tỷ gắn ra đa =)) )
PS: Mắc mệt mấy chế thừa nước đục thả câu =))) Hoàng lây qua bệnh sinh dục, chắc mấy bạn vẫn còn nhớ bạn bánh bèo này =)) Lợi dụng lúc con người ta đang buồn mà lợi dụng đụng tay đụng chân :( Hẳn là chế Thu phải trừng phạt Tích tỷ cho nhớ đời, dám cho bánh bèo đụng vào =)))))))))
Tào lao nãy giờ mà quên mất mục đích chính mình tới trái đất ngày hôm nay là chúc mấy bạn năm mới vui vẻ, cả năm không bị nổi ghẻ :”> Hihi và nhớ năm nay cũng ủng hộ mình nữa nha :”>
CHƯƠNG 23 CÁI TÁT
Ta khinh!
Tìm Hạ Linh Tích đến mức người đầy mồ hôi. Lâm Diệc Thu ở cửa ra vào nhìn thấy một màn này cơn giận liền xông thẳng lên não. Tông thẳng cửa chính quán cà phê, trực tiếp vọt vào.
” Lâm trợ lí?”
Đi vào quán, Lâm Diệc Thu cố gắng áp lửa giận trong lòng đi đến bàn của hai người kia. Hạ Linh Tích như trước vẫn chìm trong bi thương, không chú ý tới hành động nắm tay của Hoàng Tân Tịnh, cũng không chú ý tới vẻ mặt giả bình tĩnh của Lâm Diệc Thu. Mà Hoàng Tân Tịnh vẫn nắm tay mỹ nhân trong tâm trạng vui vẻ. Ngẩng đầu lại nhìn thấy Lâm Diệc Thu hai tay đút vào túi đi về hướng bọn họ, rõ ràng là vẻ mặt nàng thực bình tĩnh nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hãi.
Vẫn đang chìm trong thương tâm, khi nghe được thanh âm của Hoàng Tân Tịnh ‘Lâm trợ lí’, Hạ Linh Tích rốt cục phục hồi lại tinh thần. Nhìn thấy tay mình bị Hoàng Tân Tịnh cầm liền vô cùng kinh hách, vội vàng giật tay trở về, ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Lâm Diệc Thu.
Em vẫn bình tĩnh? Trong lòng Hạ Linh Tích lại đau lòng.
Nguyên lai em đã không cần tôi sao? Nguyên lai không để ý tôi cùng Hoàng Tân Tịnh thân mật, đã không tức giận nữa, phải không?
” Hạ tổng, công ty có chút việc cần ngài trở về xử lý.”
Có chút tức giận Hạ Linh Tích lúc nãy không tránh tay Hoàng Tân Tịnh. Lâm Diệc Thu thực cung kính nhìn nàng, lửa giận trong lòng ngày càng tăng.
Tích, em hiểu được chị vì cái gì không thích em cùng Thương Ngữ Du tiếp cận thân mật, nhưng chị vì sao phải cố ý đả kích em như vậy?
” Chuyện công ty tối nay tôi sẽ xử lý.”
Hạ Linh Tích rốt cục bùng nổ, khí chất lạnh lùng liền xuất hiện. Đóng băng Hoàng Tân Tịnh, cũng làm đóng băng hội nhiều chuyện trong quán cà phê đang trộm xem mỹ nữ.
Lâm Diệc Thu, đại hỗn đản, có Thương Ngữ Du rồi liền đối với tôi như vậy.
Nhìn thấy Hạ Linh Tích cư nhiên lại đối với mình bằng loại thái độ này, Lâm Diệc Thu cũng trở nên lạnh lùng.
Hai người yêu thương nhau sâu đậm lại ở quán cà phê lạnh lùng đối diện, ai cũng không chịu lui bước.
Nhưng không đến mười giây sau, Lâm Diệc Thu liền buông vũ khí đầu hàng.
Không phải bởi vì ánh mắt của Hạ Linh Tích quá mạnh mẻ, mà là bởi vì…
Hạ Linh Tích rõ ràng đã khóc đến mức sưng đỏ đôi mắt.
Thở dài, Lâm Diệc Thu bỗng nhiên cảm thấy được mình thực không phải con người. Rõ ràng chính là mình làm sai, chính mình làm cho Hạ Linh Tích thương tâm, như thế nào còn có thể đối xử với nàng như vậy.
” Về công ty được không, thật sự rất khẩn cấp.”
Hạ thân mình xuống nhìn Hạ Linh Tích đang ngồi ở trên ghế, Lâm Diệc Thu ôn nhu nói.
“……”
Hạ Linh Tích như trước lạnh lùng nhìn Lâm Diệc Thu. Sau đó đứng lên, không nhìn Hoàng Tân Tịnh, cũng không nhìn Lâm Diệc Thu, mà tự mình đi ra quán cà phê.
Lâm Diệc Thu đứng lên liếc Hoàng Tân Tịnh nãy giờ vẫn lẳng lặng không hiểu chuyện gì đã xảy ra một cái. Xoay người đuổi theo Hạ Linh Tích, lôi kéo nàng lên xe taxi.
“Bác tài, tòa nhà Thịnh Thế.”
Nắm lấy bàn tay Hạ Linh Tích đang giãy dụa, Lâm Diệc Thu nói với tài xế lái xe.
” Không phải nói công ty có việc sao?”
Dừng lại hành động giãy dụa vô dụng, Hạ Linh Tích tức giận trừng mắt nhìn người kia gắt gao nắm tay mình.
Không phải em không cần tôi sao? Vậy còn quấn quít lấy lòng tôi làm cái gì?
” Lừa chị thôi.”
Dùng ngữ khí đương nhiên phải làm vậy chị mới theo em về, Lâm Diệc Thu bĩu môi.
“Em!”
Hạ Linh Tích cảm thấy được mình có lẽ phải bóp chết tên tiểu quỷ trước mặt, người kia như thế nào là có thể vô sỉ lừa gạt mình như vậy.
Bắt đầu kịch liệt giãy dụa muốn tránh thoát khỏi cánh tay Lâm Diệc Thu. Hạ Linh Tích lại không nghĩ rằng tên tiểu gia hỏa kia cư nhiên đắc ý lợi dụng hành động đó tiến tới gần mình hơn, ôm chặt lấy nàng, tay còn không thành thật ở trên mặt nàng sờ mó.
” Em buông tôi ra.”
Nói khẽ với Lâm Diệc Thu vô lại, Hạ Linh Tích cầm lấy bàn tay không thành thật không cho nó nhúc nhích.
“Tích, chị tốt nhất không cần giãy dụa nha, chị cũng biết lý trí của em không vững vàng cho lắm. Em không thể cam đoan có ở trên xe này liền muốn…”
Được rồi, Lâm Diệc Thu quả thật vô sỉ, ở thời điểm này còn có thể nghĩ ra mấy chuyện như vậy.
“……”
Hạ Linh Tích thật sự là hết chỗ nói rồi. Nàng bắt đầu tự hỏi mình năm đó rốt cuộc như thế nào lại yêu tên hỗn đản này.
” Đến rồi.”
Xe taxi chậm rãi đứng ở trước cửa tòa nhà Thịnh Thế. Lâm Diệc Thu xuống trước mở cửa xe, vừa định dắt tay Hạ Linh Tích, lại phát hiện nữ nhân kia đã theo một cửa khác xuống xe, không thèm nhìn mình một cái mà tự đi về phía trước. Vội vàng chạy theo Hạ Linh Tích, lại dắt tay nàng chết sống cũng không chịu buông ra, sau cả hai cùng hướng về nhà.
” Em buông ra, đi tìm Thương Ngữ Du của em đi.”
Vừa mới tiến vào nhà, Hạ Linh Tích hung hăng nhéo móng vuốt của kẻ đang gắt gao nắm tay mình. Không biết như thế nào mà tên kia không tránh cũng không buông.
“Em biết em sai rồi, Tích a…”
Loạng choạng lắc lắc tay Hạ Linh Tích, con cún nhỏ đã biết sai chu miệng làm nũng.
Biết sai rồi?
Mỹ nhân nghe vậy liền ngưng giãy dụa, nhìn vẻ mặt đáng thương của Lâm Diệc Thu, không rõ câu nói kia có ý gì.
“Tích, chị có biết em yêu chị nhiều ra sao không?”
Tiếp tục lắc lắc cánh tay trắng nõn kia, Lâm Diệc Thu không chú ý tới sắc mặt Hạ Linh Tích đã có chút biến hóa.
“Chuyện của Thương Ngữ Du là do em sẽ xử lý không tốt, chị không cần nghĩ sai.”
Chị có biết là em yêu chị nhiều lắm không?
Hạ Linh Tích nguyên bản lộ ra ánh mắt nghi hoặc trong phút chốc lại lạnh xuống.
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết Lâm Diệc Thu vô sỉ như vậy, rõ ràng ở trong mộng nói yêu Thương Ngữ Du. Hiện tại lại ở trước mặt mình nói yêu mình.
” Ba!”
Vì thế, tên tiểu quỷ hoàn toàn không biết mình làm sai cái gì, bị Hạ Linh Tích cho ăn một bạt tai.
“……”
Hoàn toàn bị cái tát này làm cho ngây ngốc, Lâm Diệc Thu lăng lăng nhìn Hạ Linh Tích, không biết làm sao.
Tích đánh mình.
” Lâm Diệc Thu, tôi coi như nhìn lầm em, em là tên hỗn đản!”
Vừa bị tát mạnh, người kia còn đang sững sờ. Hạ Linh Tích đã muốn đi qua nàng để ra ngoài.
” Chậm đã.”
Có lầm hay không a, đều không nghe mình giải thích?
Lâm Diệc Thu phát hỏa, giữ chặt tay Hạ Linh Tích dù nàng ta nói cái gì cũng không buông ra.
” Em buông tôi ra, hỗn đản. Em còn nói Hoàng tổng người ta nhân phẩm không tốt, tôi thấy người nhân phẩm kém cỏi nhất chính là em!”
“…”
” Em là nữ nhân đáng ghét!”
Nghe được Hạ Linh Tích nhắc tới Hoàng Tân Tịnh, đầu óc Lâm Diệc Thu rốt cục nổ tung, nàng rõ ràng nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Dùng sức đem Hạ Linh Tích kéo vào trong lồng ngực mình. Lâm Diệc Thu cúi đầu hung hăng hôn trụ người kia, tay cũng bắt đầu cởi quần áo của nàng.
Ngay từ đầu, Hạ Linh Tích đã liều mạng giãy dụa. Nhưng người ở trên người nàng cũng vì vậy mà động tác càng ngày càng kịch liệt, khiến nàng cũng dần dần bị hãm vào bên trong lửa tình.
Thẳng đến thân mình chợt lạnh, cảm giác được áo của mình đã bị ném xuống đất, nàng mới tỉnh táo lại, vô lực đẩy Lâm Diệc Thu ra.
Thu, em rốt cuộc muốn tôi phải làm sao?
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rơi lên trên mặt của người đang điên cuồng hành động kia, cũng làm cho nàng ta thanh tỉnh lại.
Buông ra hai tay đang giam cầm Hạ Linh Tích. Lâm Diệc Thu lẳng lặng nhìn nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Linh Tích, trong lòng nổi lên một trận đau thương.
Tích, chị khóc? Vì cái gì?
PS: Hàng về đêm khuya =)))) Chế Thu bá đạo quá, tính cưỡng bức Tích tỷ, bị ăn tát là đúng ròi =)))) Chương sau ngọt ngào lại nha ^^ Bù lại cho những đắng cay chúng ta đã chịu =))
CHƯƠNG 24 HÓA GIẢI HIỂU LẦM
“Tích…”
Lại tiến lên ôm lấy mỹ nhân đang khóc vào trong lòng, lần này Lâm Diệc Thu chỉ lẳng lặng ôm Hạ Linh Tích mà không làm thêm bất kì động tác nào.
Lâm Diệc Thu, ngươi thực đáng chết, như thế nào có thể đối đãi với Tích như vậy? Ngươi làm cho nàng rơi lệ, Tích nói như vậy cũng đúng, ngươi chính là tên đại hỗn đản.
“Em hỗn đản, như thế nào có thể đối với tôi như vậy?”
Hạ Linh Tích ôm chặt lấy Lâm Diệc Thu, nước mắt chảy xuống thấm ướt quần áo của đối phương.
“Phải phải phải, em là hỗn đản, em biết sai rồi, chị đừng khóc được không?”
Thực ôn nhu ở bên tai thiên hạ đang nước mắt như mưa dỗ dành, quả thực nhìn nàng khóc Lâm Diệc Thu đau lòng muốn chết.
“Em hỗn đản, em chính là hỗn đản, đại hỗn đản!”
Nước mắt như trước tuôn trào, Hạ Linh Tích nghẹn ngào đánh lên bả vai Lâm Diệc Thu.
“Phải phải phải, em là hỗn đản, chị mắng em đi, đánh em đi.”
Lâm Diệc Thu ôn nhu dụ dỗ mỹ nhân nước mắt đầy mặt, bày ra bộ dạng chịu đánh chịu mắng.
“Tôi không muốn nhìn thấy em, em tìm được người em yêu là Thương Ngữ Du rồi. Em cút đi cho tôi.”
Hạ Linh Tích nhớ tới những ủy khuất trong khoảng thời gian này, khóc càng ngày càng lớn, nhưng lại ôm lấy Lâm Diệc Thu càng chặt hơn.
“Hảo hảo hảo”.
Sao lại không muốn nhìn em nữa, tìm Thương Ngữ… Ách…
Lâm Diệc Thu vẫn cố gắng dụ dỗ, nhưng lại phát hiện… Có cái gì đó không đúng a.
“Tích, chị nghe em nói. Không phải như chị nghĩ đâu.”
Ôm Hạ Linh Tích ngồi xuống sô pha, vừa suy nghĩ về mấy lời sắp nói, vừa hôn lên hai má mỹ nhân vẫn rơi lệ. Lâm Diệc Thu quỳ gối trước mặt Hạ Linh Tích nhìn thật sâu vào mắt nàng.
“Lâm Diệc Thu, cho tới bây giờ, đều chỉ yêu một người.”
Nói một hơi rành mạch từng chữ với Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu chậm rãi tiếp tục khẳng định.
“Người kia, là chị, Hạ Linh Tích.”
“……”
Hạ Linh Tích không mở miệng, chỉ ưu thương nhìn ánh mắt thật sự thâm tình của người kia.
Thu, em nói mấy câu này, đều là sự thật sao? Như vậy, giấc mộng của em hôm trước là sao? Còn cả bó hoa kia nữa.
“Em biết chị cũng nhìn thấy bó hoa kia đúng hay không? Nhưng thật sự không phải như chị nghĩ vậy, em không phải bởi vì thích nàng mới nhận hoa, mà là bởi vì… Bởi vì…”
Nhớ tới những chuyện mình từng làm, Lâm Diệc Thu sợ Hạ Linh Tích sẽ cho rằng mình tàn nhẫn, vừa mới nói một nửa lại không dám tiếp tục nói tiếp.
“Bởi vì sao?”
” Bởi vì em hại nàng không đậu đại học… Em vẫn thực áy náy.”
Cúi đầu không dám nhìn Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu cúi gằm xuống nhìn mặt đất.
“Em… Hại nàng?”
Có chút nghi hoặc nhìn người đang quỳ gối cúi đầu trước mặt mình. Hạ Linh Tích rốt cục bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình lúc trước có chính xác hay không.
” Ân.”
“Em… Như thế nào hại nàng?”
Nhớ tới hành vi gần đây của Lâm Diệc Thu quả thật không giống là yêu Thương Ngữ Du, ngược lại giống như đang một mực chạy trốn. Vậy mà lý trí của nàng lại không thanh tỉnh, cư nhiên nghĩ rằng tình cũ không rủ cũng đến.
Hạ Linh Tích kéo tay Lâm Diệc Thu để nàng ngồi cạnh bên người mình. Sau đó ôm cánh tay của nàng, nhìn sâu vào mắt người bao năm qua vẫn đồng hành cùng mình vượt qua bao nhiêu khó khăn.
Lâm Diệc Thu rút tay ra, hành động này làm cho Hạ Linh Tích có chút nghi hoặc trong chốc lát, rồi nhanh chóng ôm lấy nàng, hít thật sâu ngửi mùi hương trên mái tóc Hạ Linh Tích, rốt cục mới mở miệng.
“Lúc học cấp ba, khi phát hiện nàng thích em, em sợ lắm. Khi đó còn là tiểu yêu, lần đầu tiên đụng tới loại chuyện này, có chút không biết làm sao, lại không hiểu phải cự tuyệt như thế nào, liền trốn tránh nàng. Kết quả trốn cũng chưa trốn kịp, em đã không kiên nhẫn, liền nói với nàng ‘Tôi không muốn nhìn thấy cậu, cậu cách xa tôi một chút đi!’…”
Hạ Linh Tích cũng có chút ngây ngốc, nếu như nàng bị chính người mình yêu đối xử như vậy, quả thật là thống khổ. Nàng bỗng nhiên có chút đồng tình với Thương Ngữ Du. Nhưng dù như đồng tình thế nào, chỉ cần Lâm Diệc Thu còn thích nàng, nàng sẽ không buông tay.
” Sau đó thì sao? Ảnh hưởng tới thành tích thi đại học hả?”
” Đúng vậy, nàng được mọi người hy vọng trở thành thủ khoa của trường em. Vậy mà khi công bố kết quả… Khi đó em liền cảm thấy được thực có lỗi với nàng… Cho nên, Tích, em đối với nàng thật sự không có gì cả, chỉ là áy náy.”
Thực sâu nhìn vào mắt Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu ôn nhu vỗ về nàng.
“Người em yêu, từ trước đến nay, đều chỉ có chị.”
Nhớ lại nhiều năm qua Lâm Diệc Thu vì mình mà làm hết thảy. Nhớ lại khi nàng tốt nghiệp ương ngạnh đòi phải ở lại X thị, kết quả bị đánh cho da tróc thịt bong làm cho mình đau lòng đến khóc. Nhớ lại hai người từ khi hiểu được tâm ý của nhau rồi sống chung hạnh phúc. Hạ Linh Tích bỗng nhiên cảm thấy được những bất an và nghi kị của mình trong khoảng thời gian này thực buồn cười.
Vừa rồi, cho dù Hoàng Tân Tịnh nắm tay của mình, Thu cũng không hoài nghi tình cảm của mình với nàng, chỉ ăn chút dấm chua mà thôi, cũng không nghi ngờ bậy bạ giống mình. Hạ Linh Tích, ngươi như thế nào có thể không tin tưởng người yêu của ngươi như vậy, cho dù cả thế gian đều lừa dối ngươi, từ bỏ ngươi thì nàng không phải lúc nào cũng kề cận bên ngươi hay sao?
“Tích, thật sự em chỉ yêu một mình chị. Toàn thế giới chỉ có chị có thể làm cho em an tâm, cũng chỉ có chị có thể làm cho em hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình. Giấc mộng không có chị, vĩnh viễn đều là ác mộng. Ngày hôm qua buổi tối, vốn là em mơ thấy Thương Ngữ Du, thật sự thật sự khó chịu vô cùng. Sau lại chị lại xuất hiện, còn hôn em, cảm giác liền tốt lên nhiều, thật hạnh phúc…”
Không chú ý tới Hạ Linh Tích đang tự trách, Lâm Diệc Thu ôm lấy nàng ở bên tai nàng thầm thì những lời thật tâm.
Nước mắt vốn đã ngừng rơi, nhưng nghe thấy những lời Lâm Diệc Thu nói xong lại theo khóe mắt chảy xuống.
Hạ Linh Tích cúi đầu nằm vào trong lòng Lâm Diệc Thu, phóng thích bất an trong nhiều ngày qua, càng thêm tự trách chính mình là con người nhỏ nhen hay nghi ngờ lung tung.
Lâm Diệc Thu bị dọa, nàng rõ ràng đã giải thích a. Như thế nào Tích còn khóc thương tâm như vậy?
“Tích, em sai lầm rồi, em thật sự biết sai rồi, ngày mai em liền cùng Thương Ngữ Du nói chuyện rõ ràng được không? Lần này em tuyệt đối tuyệt đối sẽ không trốn tránh nữa.”
Tay chân vô thố an ủi Hạ Linh Tích. Bộ dáng kích động của Lâm Diệc Thu làm cho mỹ nhân đang khóc nức nở càng thêm tự trách.
“Thu…”
Hít sâu vài cái khống chế cảm xúc của mình. Hạ Linh Tích ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Lâm Diệc Thu, nước mắt vẫn nhịn không được theo khóe mắt chảy xuống.
” Thực xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ em.”
“Chị không có lỗi, là em không tốt, cho chị cảm giác bất an. Em không nên khiến cho chị bất an, lại càng không nên làm cho chị thương tâm rồi khóc. Em…”
Miệng đang liên tục nói ra những lời tự trách đột nhiên bị bàn tay trắng nõn che lại. Lâm Diệc Thu lẳng lặng nhìn Hạ Linh Tích bổ nhào vào trong lòng ngực mình, ôm lấy cổ mình.
“Thu, tôi yêu em. Đáp ứng tôi, đừng bao giờ rời xa tôi.”
Khóe miệng gợi lên một nụ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác sung sướng làm cho Lâm Diệc Thu nhịn không được ôm lấy thiên hạ trong lòng.
Nữ nhân ngốc, em như thế nào có thể rời đi? Yêu chị nhiều năm như vậy, bảo hộ chị nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có được hạnh phúc. Em như thế nào có thể lựa chọn xoay người rời đi?
” Em cũng yêu chị.”
PS: Vậy là hòa cả làng rồi nha ^^ Chương sau sẽ là “Không cho chị ngủ yên” (H thì có mà lướt sơ sơ à nhưng chắc cũng đủ xài =)))) ) :”> Nhiều lúc thấy chế Thu đáng ghét quá mà nhiều lúc thấy đáng yêu ghê :) Về phần tỉnh cảm thì chúng ta không cần bàn cãi nữa, 1000% tình yêu đều giành cho Tích tỷ =))) Bạn nào có ý định gì với Tích tỷ nên bỏ cuộc đi nha (Bao gồm cả mình luôn :( )
CHƯƠNG 25 ĐỪNG HÒNG NGỦ YÊN [H]
“Thu, tôi yêu em. Đáp ứng tôi, đừng bao giờ rời xa tôi.”
Khóe miệng gợi lên một nụ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác sung sướng làm cho Lâm Diệc Thu nhịn không được ôm lấy thiên hạ trong lòng.
Nữ nhân ngốc, em như thế nào có thể rời đi? Yêu nhiều năm như vậy, bảo hộ nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có được hạnh phúc. Em như thế nào có thể lựa chọn xoay người rời đi?
” Em cũng yêu chị.”
Cùng là lời nói đó, cùng là ngữ khí đó, nhưng từ miệng Lâm Diệc Thu nói ra, Hạ Linh Tích lại tự trách chính mình tại sao có thể suy nghĩ ngu ngốc như vậy.
Lời nói này, ngữ khí này, cho tới bây giờ, chỉ thuộc về duy nhất một mình mình ~ Hạ Linh Tích.
Thu, tôi về sau sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.
Ôm sát Lâm Diệc Thu, trong lòng Hạ Linh Tích khẽ khắc sâu từng chữ. Cởi bỏ khúc mắc xong, thần kinh Lâm Diệc Thu nãy giờ đang bị đè ép bỗng chốc thả lòng.
Cảm nhận được Hạ Linh Tích ôm chặt lấy mình, còn có hai khỏa no đủ không kiêng nể gì cọ sát trước ngực mình, suy nghĩ của con sắc lang lại bắt đầu. Hừ hừ, Tích cư nhiên để cho cái tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục nắm tay. Xem ra phải hảo hảo trừng phạt nàng ta mới được.
Tích, hôm nay, chị đừng hòng ngủ yên.
“Tích…”
Thực không có ý tốt gọi tên Hạ Linh Tích, tay cũng không an phận bắt đầu lần mò lên vùng trước ngực của đối phương.
“A… Em…”
Bị kích thích trắng trợn, trong giây lát bộ vị mẫn cảm của Hạ Linh Tích cũng bắt đầu có cảm giác nhưng nàng cũng không có ý đẩy tên sắc lang Lâm Diệc Thu ra.
Vốn mang theo ý cười ấm áp nhưng lúc này gương mặt kia lại lộ ra nụ cười hư đốn quen thuộc mỗi khi làm việc xấu. Lâm Diệc Thu làm cho hai chân của Hạ Linh Tích tách ra ngồi ở trên đùi mình, rồi nhanh chóng cúi đầu hôn lên hai tiểu đậu đã bắt đầu tỉnh giấc.
“Ân…”
Ôm lấy người đang gặm cắn trước ngực, còn tay người đó thì không thành thật khiêu khích các điểm nhạy cảm trên người mình. Hạ Linh Tích không khắc chế được tiếng kêu của mình, tùy ý để thanh âm khiến người nghe đỏ mặt vang vọng khắp phòng khách.
Ngẩng đầu hôn lên ánh mắt đang mê man trong dục vọng, hôn lên khuôn mặt đang đỏ hồng tràn đầy lửa tình. Lâm Diệc Thu bắt đầu kéo khóa quần của Hạ Linh Tích xuống, tùy tay đem cái quần đáng thương ném lên mặt đất.
Tư thế lúc này thật không tốt, lại bất tiện nữa chứ, vì vậy Lâm Diệc Thu đem Hạ Linh Tích đang ở trạng thái mơ màng đặt lên sô pha. Còn mình thì quỳ trên mặt đất chen giữa vào giữa hai chân đang tách ra của Hạ Linh Tích, đặt hai tay của nàng lên thành ghế sô pha.
Tư thế này thật là mất mặt mà…
Hạ Linh Tích thực sự muốn khép lại hai chân nhưng kẻ xấu xa kia sao có thể cho nàng cơ hội. Vì vậy chỉ có thể dùng hai tay để che ánh mắt mình lại, giống như làm vậy sẽ không thấy được tư thế hiện tại của mình có bao nhiêu kích thích.
“Tích, che như vậy không tốt nha.”
Vừa nghiêm mặt vừa buồn cười nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Hạ Linh Tích, tay Lâm Diệc Thu lúc này cũng đã tiến đến vùng đất mang tính chiến lược kia.
Đúng như nàng dự đoán, lúc này vùng đất ấy đang được phủ bằng một lớp sương mỏng như chờ nàng đến khám phá, không một chút nhắc nhở, Lâm Diệc Thu đột nhiên tấn công mạnh mẽ về phía trước…
“A… Thu…”
(Tác giả lược dịch 3000 chữ, thôi nhiều H quá mình cũng ngại lắm, hãy hiểu cho mình cùng tác giả nha :3)
Mấy giờ sau…( Tác giả: Chớ có trách ta… Ta cũng không muốn vậy đâu…)
“Thu, Thu, Thu…”
Hạ Linh Tích thừa nhận không được nữa liền khóc kêu tên con sắc lang kia, cầu xin tha thứ. (Chỉ vài giờ thoi :v)
“Ô ô… Tôi biết mình sai rồi, Thu…”
“Thật sự sao?”
Không có phóng chậm động tác trên tay. Lâm Diệc Thu như trước bảo trì tốc độ cao, thẳng tiến ra vào ngoài trong thông đạo, mỗi lần đi ra lại mang theo một lượng lớn mật dịch, chảy xuống nền đất phía dưới.
“Thật sự, thật sự… A… A…”
“Kia, về sau không được cùng tên Hoàng bệnh lây qua đường sinh dục tiếp xúc nữa, cho dù gặp mặt cũng phải bảo trì hai thước khoảng cách, biết chưa Tích.”
“Ô ô…”
Bị động tác ra vào cường độ cao kích thích đến mức muốn ngất xỉu. Hạ Linh Tích gắt gao cầm lấy ga trải giường muốn đáp ứng yêu cầu của con sắc lang, lại không có biện pháp mở miệng, chỉ có thể rất khó khăn lắc đầu khóc kêu.
Nheo mắt lại, Lâm Diệc Thu lại tiếp tục đẩy nhanh hơn tốc độ ra vào.
“Tích, chị không đồng ý sao?”
“A… Không…”
Mỹ nhân cảm thấy được chính mình sắp bị giết chết.
“Không đồng ý?”
“A… A… Đồng ý, em muốn như thế nào cũng được… Ưm”
Hạ Linh Tích đứt quãng phun ra từng chữ. Sau đó đột nhiên ôm lấy cổ Lâm Diệc Thu, thân thể cong lên để giảm bớt áp lực, hô lớn.
“Cái gì tôi cũng đều đáp ứng em, a… A…. A…”
Lộ ra vừa nụ cười hư hỏng quen thuộc, Lâm Diệc Thu ôm lấy Hạ Linh Tích đang mê man muốn ngất sau khi đạt tới cao triều, trìu mến giúp nàng lau mồ hôi trên trán, sau đó kéo vào trong lòng ngực mình.
Xem ra ngày mai phải cùng Thương Ngữ Du hảo hảo nói chuyện.
****
“Ngữ Du, là tôi.”
Cầm lấy di động đặt ở đầu giường, tìm ra số điện thoại của Thương Ngữ Du. Còn không có đợi người đầu dây bên kia mở miệng, Lâm Diệc Thu đã nói ngay.
“Mình biết.”
Khi nhìn thấy số máy gọi đến trên màn hình di động là dãy số quen thuộc, Thương Ngữ Du thực hưng phấn thực vui vẻ. Khi nghe thấy thanh âm của người trong lòng mình thì càng thêm hưng phấn vui vẻ hơn.
“Từ ngày mình biết được số của cậu thì ngày nào cũng ngắm nó hết mà.”
Lâm Diệc Thu cảm thấy thực túng quẫn, bỗng nhiên không biết mở miệng như thế nào.
Thương Ngữ Du không nghe được thanh âm mình chờ mong bên kia, cũng không tiếp tục mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe hơi thở có chút dồn dập. Trong lòng lại tràn ngập ngọt ngào.
Nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy cánh tay mình ôm lấy thân thể Hạ Linh Tích. Khuôn mặt dù đang ngủ nhưng như trước khóe miệng vẫn mang theo ý cười, Lâm Diệc Thu cố gắng áp chế áy náy dưới đáy lòng mở miệng.
“Ngữ Du, cậu… Ngày mai có thời gian không?”
“A a, chỉ cần là cậu, nhất định là có.”
Ngạch… Lâm Diệc Thu lại quẫn.
Ngữ Du, cậu đối với tôi như vậy, tôi cũng thực cảm động.
Nhưng cảm động, cũng không đại biểu cho tâm động. Người tôi yêu nhất từ trước tới nay chỉ có một người, là Tích.
“Ngày mai tan ca, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Không muốn làm cho Hạ Linh Tích bởi vì chuyện của mình cùng Thương Ngữ Du mà bị bất kì thương tổn nào. Lâm Diệc Thu hạ quyết tâm cùng Thương Ngữ Du nói cho rõ ràng.
“Được.”
“Ân, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Buông di động, Thương Ngữ Du cầm lấy đặt tấm ảnh đầu giường, vẻ mặt thâm tình nhìn Lâm Diệc Thu lúc học trung học trong ảnh.
Diệc Thu, cậu rốt cuộc đã muốn cùng với mình ở chung một chỗ, hay là lại muốn khuyên mình buông tay?
Nhưng mình yêu cậu, cậu cũng yêu mình mà. Mình đây như thế nào có thể buông tay?
****
Ngày hôm sau Lâm Diệc Thu cùng Hạ Linh Tích lại quang minh chính đại lấy lí do có việc nên không tới công ty. Thẳng đến buổi chiều, hai người ngủ say sau một cơn triền miên bất tận mới dần tỉnh dậy.
“Tích, hôm nay em hẹn Thương Ngữ Du ra ngoài ăn cơm.”
Không có gì giấu diếm Hạ Linh Tích, nói cho nàng nghe chuyện mình hẹn Thương Ngữ Du ăn cơm. Lâm Diệc Thu ôm lấy người mình yêu nhất, bắt đầu lo lắng phải như thế nào cùng người ngoan cố kia nói rõ ràng.
Từ khi biết mình hiểu lầm Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích lúc này không còn bất an hay lo lắng nữa. Nàng cười khẽ cắn cắn cánh tay đang bá đạo ôm lấy mình.
“Kỳ thật Thương Ngữ Du cũng đáng thương, đừng đối xử tàn nhẫn với nàng.”
” Nữ nhân ngốc…”
Một cái xoay người đem Hạ Linh Tích áp dưới thân, Lâm Diệc Thu nhìn xuống người đối diện bằng ánh mắt thâm tình.
“Không nói rõ ràng đối với nàng ta mới là tàn nhẫn nhất.”
“……”
Lẳng lặng nhìn đôi mắt hiếm khi mang vẻ đứng đắn như hiện tại, Hạ Linh Tích không nói gì thêm, chỉ thở dài ôm kia cổ người phía trên.
Thương Ngữ Du, tôi rất bội phục cô, cho dù bị Diệc Thu lúc còn chưa hiểu chuyện làm thương tổn tàn nhẫn mà vẫn có thể như trước yêu nàng nhiều năm qua.
Nhưng Thu đời này kiếp này, là của tôi.
PS: H chương này là trên ghế sô pha, vài giờ sau là trên giường nha :3 Hẳn là sợ bị khóa và rì pọt nên tác giả cũng chẳng dám miêu tả quá kĩ =)))) Nhiều lúc thấy tội Tích tỷ quá, yêu ai không yêu lại trúng ngay đại sắc lang =))))) Bắt tội tỷ ấy vài lần vài giờ :( Chắc làm nhiều cũng không chết nên kệ đi :”> Càng làm càng yêu mà :”>
CHƯƠNG 26 PHÒNG CHỐNG TÌNH ĐỊCH
Lại là mấy giờ sau… (Sau khi đã sênh ca xong lần thứ N :3)
Trong một nhà hàng Tây, Lâm Diệc Thu lẳng lặng cúi đầu ăn, không dám nhìn người đối diện, thủy chung không có biện pháp mở miệng nói ra những lời nói có sức sát thương.
Thẳng đến khi đồ ăn đã muốn ăn xong. Buông dao nĩa, thực thanh nhã xoa xoa miệng, nâng đầu lên thì nhìn thấy người kia như trước thâm tình nhìn mình. Lâm Diệc Thu âm thầm trong lòng thở dài, rốt cục mới dám mở miệng nói ra lời trong lòng cất chứa đã lâu.
“Ngữ Du, tôi yêu Tích, xưa nay đều vậy, cậu buông tay đi, Quân Việt cũng tốt lắm.”
Cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một ngụm, Thương Ngữ Du không biến sắc nhìn chằm chằm Lâm Diệc Thu.
“Diệc Thu, ngày hôm qua lúc cậu hẹn mình, mình đã nghĩ tới khả năng này.”
“Như vậy… Cậu…”
“Mình sẽ không buông tay đâu!”
Ngạch… Có chút bất đắc dĩ xoa trán, bị bản tính cố chấp không đổi của Thương Ngữ Du làm phiền, Lâm Diệc Thu có chút bất đắc dĩ cố gắng nhẫn nại.
“Tôi thật sự chỉ yêu một mình Tích, cậu đừng ở trên người mình lãng phí thời gian.”
“Mình không tin.”
“Cậu…”
Thương Ngữ Du coi như không nhìn thấy bộ dạng đau đầu của Lâm Diệc Thu, mở miệng nói tiếp.
“Diệc Thu, mình đã nói rồi, mình sẽ chờ đến ngày cậu hiểu được tình cảm thực sự của mình.”
“……”
Có lầm không vậy? Rốt cuộc ai cấp cho nàng ta niềm tin mãnh liệt là mình cũng yêu nàng?
Lâm Diệc Thu cảm thấy chính mình sắp hỏng mất…
******
“Báo cáo, báo cáo, tình địch xuất hiện.”
Trong bãi đỗ xe tập đoàn Hạ thị, một đại thúc bảo an tay cầm bộ đàm thấp giọng kêu.
“Nhận được, nhận được.”
Bộ đàm truyền đến một thanh âm khác.
“Khởi động hệ thống phòng hộ thứ nhất.”
Đứng trước cửa tập đoàn Hạ thị, Thương Ngữ Du vẻ mặt như thấy quỷ nhìn tờ giấy được dán trên tường: “Hôm nay tạm ngừng buôn bán”.
Tình huống gì đây?
Hạ thị ngừng buôn bán?
“……”
Đứng bất động trừng mắt nhìn tờ giấy kia vài phút, Thương Ngữ Du thực không thể lý giải được tại sao chỉ có vài ngày mà mọi chuyện lại thành ra như vậy. Liền lấy điện thoại gọi cho Lâm Diệc Thu, nghe được đầu dây bên kia phát ra âm thanh.
“Số máy quý khách vừa gọi không có thực, xin quý khách vui lòng kiểm tra lại.”
Ngạch…
Đỉnh đầu tựa hồ có đàn quạ đen bay qua, Thương Ngữ Du thực bất đắc dĩ trở về xe của mình rồi lái đi.
“Báo cáo, báo cáo, tình địch đã rời đi, tình địch đã rời đi.”
Tại bãi đỗ, đại thúc bảo vệ vẻ mặt hào hứng la to vào bộ đàm.
“Nhận được, nhận được.”
Bộ đàm truyền đến thanh âm hưng phấn, sau đó là một trận hoan hô tưng bừng như thời khắc đón năm mới.
Lúc này, cửa chính của Tập đoàn Hạ thị bị mở ra, một đại thúc bảo vệ khác liều mạng kêu to.
“Mau mau, đem cái thông báo xé xuống gấp, đừng cho Hạ tổng cùng Lâm trợ lí phát hiện.”
(Chết cười với mấy chế bảo vệ :v)
**********
Cùng thời gian, trên tầng cao nhất của tập đoàn Hạ thị.
“Thu, em ngốc a. Không muốn tiếp điện thoại thì thôi đi, còn dám giả giọng tổng đài.”
Lắc đầu nhìn Lâm Diệc Thu, Hạ Linh Tích cảm thấy mình không nhịn cười được nữa.
“Diệc Thu, tôi biết em không muốn nghe điện thoại. Nhưng tôi cảm thấy em có thể đổi số mà. Dù sao không có ai tin tưởng mình sẽ nhớ sai dãy số điện thoại của người mà ngày đêm luôn tâm niệm.”
Thương Ngữ Du lúc lái xe cũng đồng thời gửi tin nhắn đến cho Lâm Diệc Thu. Lâm Diệc Thu mở ra xem mới phát hiện, trò mèo của mình không qua mắt nổi nàng ta. =))))
Há miệng nhìn Hạ Linh Tích đang cười như điên. Vì sự ngu ngốc cùng sai lầm của mình mà buồn bực, Lâm Diệc Thu rốt cục buồn quá hóa giận khi thấy người kia còn vui sướng khi thấy mình gặp họa. Lập tức một trận hôn nhiệt tình máu lửa được bắt đầu để ngăn lại tiếng cười đó.
“Ưm, ưm đủ rồi, tôi thở không nổi nữa.”
Nhiệt tình đáp lại nụ hôn từ tên tiểu quỷ ngốc kia, Hạ Linh Tích sau một khoảng thời gian đáp trả nồng nhiệt, rốt cuộc chịu không được tên sắc lang nữa khi bàn tay của nàng lại bắt đầu không thành thật trên người mình.
“Hừ, ai cho chị cười người ta. Không ăn giấm chua thì thôi, còn cười em nữa.”
Lâm Diệc Thu cảm thấy thiệt buồn bực, chu miệng mất hứng nhìn Hạ Linh Tích đang thở hổn hển sau nụ hôn nhiệt tình.
Cùng Thương Ngữ Du tại nhà hàng nói một hồi lâu, khô cả cổ, kết quả chính là Lâm Diệc Thu đại bại. Thương Ngữ Du vẫn nói sẽ tiếp tục theo đuổi người mình yêu nhiều năm qua.
Mà Lâm Diệc Thu lại vì sự cố chấp kì lạ của Thương Ngữ Du mà buồn rầu mấy hôm nay.
Về phần Hạ Linh Tích, bởi vì đã xác định Lâm Diệc Thu chỉ yêu mình mà thôi, cũng hoàn toàn tin tưởng tiểu quỷ kia tuyệt đối sẽ không bị dụ đi. Ngược lại luôn vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu khó xử mấy ngày qua của Lâm Diệc Thu.
Hỗ trợ sao?
Mới không cần. Kỳ thật cứ để như vậy cũng không sao cả, tốt xấu gì thì chuyện này cũng làm tiểu quỷ lo lắng cả ngày, không còn tinh lực để khi dễ nàng hàng ngày nữa.
Hừ hừ, nhớ tới ngày đó liền buồn bực. Sắc lang chết tiệt, cư nhiên khi dễ nàng đến mấy giờ liền.
Từ xế chiều đến hoàng hôn, từ sô pha phòng khách đến cửa phòng ngủ rồi cuối cùng lăn lên trên giường, đem nàng làm cho mệt đến ngất xỉu vài lần.
Làm cho tiểu quỷ này bị hao mòn tinh thần nàng cảm giác tốt lắm, bản thân có thể nghỉ ngơi một chút và chuyên tâm làm việc.
“Đông đông.”
Tiếng đập cửa truyền đến, Lâm Diệc Thu chỉnh lại áo sơmi của mình rồi ngồi qua một bên. Sau đó nhìn thấy mỹ nhân vừa rồi còn cười nham hiểm khôi phục vẻ mặt tao nhã, đứng đắn mới cho người tiến vào phòng.
“Hạ tổng, lần này công ty tổ chức buổi tiệc…”
Quản lý phòng tổ chức tiến vào nhìn thoáng qua Lâm Diệc Thu đang ngồi ở một bên Hạ tổng. Sau đó thật cẩn thận mở miệng, nhưng không dám nói cho hết lời.
“Như thế nào? Có vấn đề sao?”
Chú ý tới quản lý có chút kì lạ. Hạ Linh Tích đăm chiêu liếc mắt nhìn về phía Lâm Diệc Thu vẫn đang vô tư không suy nghĩ, sau mở miệng hỏi.
“Ngạch…”
Lại trộm nhìn thoáng qua Lâm Diệc Thu, quản lý do dự trong chốc lát
“Tất cả mọi người đều yêu cầu…”
“Yêu cầu cái gì?”
“Yêu cầu, Lâm trợ lí lên biểu diễn khai mạc.”
Cắn cắn răng, nghĩ đến Lâm Diệc Thu bình thường nho nhã như vậy, hẳn là sẽ không đạp chết mình vào lúc này. Quản lý rốt cục mở miệng đem lời muốn nói xả ra hết.
“Cái gì? Không…”
Lập tức kinh hãi từ sô pha đứng bật dậy. Lâm Diệc Thu theo bản năng mở miệng muốn phản đối, lại bị một thanh âm khác đánh gãy.
“Đương nhiên là được.”
Không chút do dự đồng ý yêu cầu này, Hạ Linh Tích cười thầm nhìn người kia trừng mắt giận dữ nhìn mình.
Gần nhất, vẫn là nên cho tiểu quỷ nhiều việc để làm, thật tốt cho thân thể của mình mà.
PS: Hai chị cứ cố gắng che dấu nhân viên cho có che thôi chứ thực ra cả cái công ty biết hết tình sử của 2 chế ròi =))) Khỏi giấu cho mệt :v
Tội nghiệp chế Thu, bị Tích tỷ bóc lột, bắt lên sân khấu biểu diễn làm trò cho nhân viên =))) Thực ra cũng có lí do cả đó, chương sau các bạn sẽ biết vì sao Tích tỷ làm vậy nha, không đơn thuần chỉ là trêu ghẹo và làm giảm tinh lực của Diệc Thu đâu ^^
Mai bạn nào đi học, đi làm thì đọc truyện xong tắt đèn đi ngủ ngay đi :”> Trước khi ngủ nhớ để lại dấu răng dả lả cmt cùng mình :”>