_ Đem hết món ngon nhất ra đây, nhất là kem_ Vương Tử khoanh tay nói.
Nhà hàng Khiêm Trấn này nỗi tiếng nhất ở đây, món ăn ngon lại đắt khách. Nếu như mỗi ngày đều có các thiếu gia đây chắc khách hàng đều chạy hết vì hàn khí lớn của ba thiếu gia này quá.
_ V..vâng_ phục vụ bàn sợ hãi hấp tấp chạy vào trong.
Vương Kha, đây là Hy Tranh
_ biết!
Này, thế sao em còn làm con bé sợ hãi thế hả?
_ tưởng….là người của Tử ca
Em nghĩ Hy Tranh đang tiếp cận em à. Con bé là người của Tiêu Dũ đấy, đúng là suy nghĩ hẹp hòi
_ Anh dám nói đệ đệ mình thế à, có tin em đập anh không_ Vương Kha nói lớn
_ Đây, người đây, muốn đập thì đập. Chưa biết ai đập ai a
Tiêu Dũ đang cắt thịt bò cho cô, thấy ồn ào bỏ nĩa xuống, dao vương lên
_ không im thì coi chừng đấy.
Hai thiếu gia họ Vương nín bặt, cắm đầu ăn. Mạng sống ai chả muốn giữ, tốt nhất đừng nên đắc tội với Tiêu Dũ, có 5 cái mạng cũng không giữ được đâu.
_ Tử, sao kem lại giống cái mà con người hay xuất khẩu vậy?
Khụ…Tiêu Dũ ho một tiếng, liền lấy nước uống. Nha Đầu, suy nghĩ của em thật phong phú, đến nổi anh sắp ăn không nổi vì em.
Cái mà con người xuất khẩu? Là gì? Vương Tử và Vương Kha nhìn nhau khó hiểu. Con người xuất khẩu ra rất nhiều thứ, đồ ăn, vật dụng, phương tiện,…Hy Tranh đang nói đến cái nào
_ Hy Tranh, thứ đó là thứ gì?
Vương Tử hỏi lại cô. Tiêu Dũ nín cười, không nên để mất trò vui.
Cô chỉ vào miệng?
_Đây là nhập khẩu
Tiếp theo là bụng
_ Đây là nhập kho
Tiếp theo là….
Thôi đủ rồi, ngưng được rồi đấy! Vương Kha la lên, Vương Tử cũng tái cả mặt.
Tiêu Dũ đưa tay che miệng cười, như thế thì không ai ăn được nữa rồi.
Cô thấy ai cũng lạ, thôi kem sắp tan rồi, phải ăn nhanh mới được, không quan tâm các người nữa.
Bửa ăn kết thúc, ai cũng no. Tiêu Dũ bảo cô ngừng ăn kem cô mới chịu ngừng, ba ly kem rồi đấy. Đến giờ đường ai nấy về, Vương Tử cứ theo sau bảo là không nỡ rời xa bé yêu của cậu, liền bị Tiêu Dũ đưa chân đạp không thương tiếc. Vương Kha thấy vậy mà tức cười, anh em gì đâu, hết cãi lộn đến đánh nhau, vậy mà anh em tốt mới hay.
Chợt Vương Kha kéo cổ tay Hy Tranh lại, chắc vì lực hơi mạnh nên làm mặt cô chỉ cách mặt anh một khoảng ngắn.
À, ờ tôi chỉ muốn xin lỗi vụ lúc chiều đã làm nhóc sợ_ Vương Kha ngượng ngùng nhìn nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt của Hy Tranh
_Tiểu tử thối, dám dụ dỗ cục cưng Hy Tranh của ta, để xem về ta xử đệ thế nào! Mau đi_ Vương Tử chạy đến nhéo tai Vương Kha kéo vào xe, không quên tạm biệt Hy Tranh
Vừa mới vào xe, Vương Kha bắt được ánh mắt của Hy Tranh nhìn anh.
Dù giọng không lớn, nhưng Vương Kha nghe rất rõ, lòng anh như có chút nóng, cười thầm.
_ Em thích tên nhóc đó hay sao mà nhìn vui thế_ Tiêu Dũ nói, giọng đầy chất ghen và bực bội.
_ đúng a,thích Vương Kha lắm
Hả?
_ Vương Kha dẫn đi ăn, còn mua đồ cho em
Gì chứ, anh không thế với em sao. Thằng nhóc ranh đó mà dám hơn anh á_ Tiêu Dũ bực bội nói giọng hơi lớn, cất xe-đi nhanh vào nhà rồi lên thẳng trên phòng
Cô chả hiểu gì cả, sao Tiêu Dũ lại giận vì Vương Kha. Không vội về phòng, cô phi thẳng đến phòng sách mò tìm trên máy tính
Quay lại với Tiêu Dũ
Sau khi lên phòng, anh càng bực hơn, sao Nha Đầu lại không đuổi theo. Chẳng lẽ không còn cần anh nữa sao?
“Hành động cho thấy người đàn ông đó đang yêu bạn, và đang ghen”
Ghen? Là gì thế nhỉ, bệnh à? Có chữa được không? Mà yêu là gì? Trong sách có nói à. Phải tìm sách “Yêu” đọc mới được
“Cách làm cho người yêu bạn hết ghen: chỉ cần một cái ôm, nụ hôn trên môi và nói em yêu anh bằng cả trái tim mình, nhìn người đó chân thành và thật lòng. Người yêu của bạn sẽ hết ghen ngay và còn yêu bạn hơn ngay. Chúc bạn thành công”
À, thì ra là thế, ôm thì biết, phải tìm hôn mới được, còn nhiều thứ nữa. Cái này có nhiều thứ kỳ lạ nên học quá a.
Tiêu Dũ ngồi trong phòng không yên, cứ đứng lên rồi nằm xuống. Không biết Nha Đầu đang làm gì ngoài kia mà chưa vào, cô thật sự không sợ anh giận rồi bỏ cô đi sao?
Chợt cánh cửa được mở ra, Tiêu Dũ mừng rỡ đứng bật dậy nhưng lại giả bộ giận dỗi.
Hy Tranh thì lại khác, ánh mắt cô hình như đã thay đổi. Cô bước tới ôm lấy Tiêu Dũ một cách nhẹ nhàng nhưng rất chặt làm anh giật mình.
Cô kéo anh lại giường, ánh mắt đầy yêu thương nhìn anh.
_ Nha Đầu, em sao thế?_
Tiêu Dũ quỳ xuống hỏi. Chưa kịp chuẩn bị thì môi anh bị cô chiếm lấy, tuy không chuyên nghiệp nhưng rất mặn nồng, thoải mái. Tiêu Dũ thẫn thờ vài giây rồi ôm lấy Nha Đầu bế lên, đáp trả nụ hôn ấy. Cô chợt cảm thấy trong người thật nóng, khó thở, phải chịu đựng. Cuối cùng Tiêu Dũ cũng chịu thả đôi môi của cô ra, từ màu hồng đào, giờ đã chuyển thành đỏ mọng.
_ Tiêu Dũ, Nha Đầu yêu anh
Nói xong, bờ môi của Nha Đầu lại bị chiếm lấy. Thật mãnh liệt, cứ như Tiêu Dũ không tự chủ được mình, cứ nuốt lấy đôi môi đó, anh muốn chiếm lấy cô, chỉ vì một chữ, “Yêu”!
Có thật là anh sẽ đợi không, đến khi cô đủ tuổi? Hay là cũng như đến nước này, không kìm chế được. Tiêu Dũ không biết, nếu có chuyện gì, anh gánh hết, trước sau gì cũng là của anh, liều thôi. Nha Đầu nhăn mặt, thật là nóng quá a
_ Nha Đầu_ Tiêu Dũ vừa thở vừa nói, chất giọng khàn, miêu mị, đầy chất dụ tình
Nha Đầu không ngờ sự việc diễn biến thế này, thật ngoài dự đoán của cô. Nhưng nếu Tiêu Dũ muốn, cô phải ngoan ngoãn làm theo.
Tiêu Dũ bắt đầu cởi bộ đồng phục của Nha Đầu ra, một tay anh cởi từng hột nút, tay kia vẫn ôm lấy người cô.
Nha Đầu được thả ra, thở dốc nhìn Tiêu Dũ. Hình như anh đang cố cởi đồng phục cô ra thì phải. Chắc vì nóng đây mà, phải cởi giúp anh luôn mới được.
(warning: khét, cẩn thận)
Cúc áo của mình? Nha Đầu đang tháo ra một cách thành thạo, em ấy sẽ không ghét mình chứ. Nha Đầu…
A_ cô chợt thốt lên, thật khó mà kìm lòng bởi tiếng nói ấy của cô
Anh vừa đưa tay luồn vào bên trong áo….
_ Tiêu Dũ, nhột lắm a_ cô dãy dụa, cắn anh một cái.
A, chết rồi. Anh sẽ bực nữa mất
Tiêu Dũ ôm vai, nhìn chỗ bị cắn rồi nhìn cô. ..
_ Nha Đầu ngốc, em thoát hôm nay. Lần sau nhất định anh sẽ bắt em_ Tiêu Dũ xoa đầu cô, giọng nói vẫn khàn khàn, trêu chọc
Bây giờ đi tắm_ nói xong anh bế cô vào phòng tắm
Hôm nay, có nhiều chuyện xảy ra thật a.
~oOo~ ~*oOo*~
]chi ́p chíp chíp[ chim kêu
_ um, Tiêu Dũ?
Cô dụi mắt dậy, nhìn qua anh, anh còn ngủ. Tối hôm qua lạ thật, sao Tiêu Dũ lại thích hôn thế nhỉ, làm bây giờ môi cô nhưng nhức.
_ Nha Đầu, em dậy sớm thế?
Tiêu Dũ xoay người ôm lấy cô
_Ngủ thêm tí nữa đi
Không được, phải đến trường_ Nha Đầu lay người Tiêu Dũ
Nghĩ một bửa không sao đâu
Không được, anh không dậy, Nha Đầu đi một mình à
Quả nhiên có hiệu lực, tính Nha Đầu rất thành thật, kiên quyết, đã nói là làm. Tiêu Dũ bế cô vào phòng tắm sửa soạn
Tiêu Dũ
Gì thế?
Sao anh cứ tắm cho em mãi thế?
Ừ thì, tại Nha Đầu là của anh
Của Tiêu Dũ?
Tiêu Dũ gật đầu:
Đúng, chỉ có anh được làm vậy thôi, chuyện lúc tối cũng thế, chỉ có người yêu mới được làm. Em là của anh, chúng ta yêu nhau
_ Yêu? Từ này thật khó hiểu nha
_ Tại sao?
_Trong máy tính bảo con trai thích chữ yêu của con gái. Khi nghe con gái nói yêu với người khác thì sẽ ghen, nhưng lúc tối rõ ràng Nha Đầu nói thích Vương Kha, chứ đâu nói yêu mà Tiêu Dũ lại giận?
Có lẽ, đây là câu hỏi được phân tích dài nhất từ trước đến nay của cô. Thì ra lúc tối thấy anh bực, sợ anh giận nên mới vào phòng sách tìm cách làm cho anh nguôi. Chắc phải cảm ơn người viết ra nó quá, đêm qua rất tuyệt tuy kết thúc có chút “lãng” nhưng thật sự thì đa tạ đa tạ.
:(không cần khách sáo)
_ Yêu đi liền với Thích, chỉ có duy nhất hai chữ trong “yêu thích” thôi, nó không dành cho chữ thứ ba hiểu chưa?
_ a, Tiêu Dũ thật thông minh. Vậy mà Nha Đầu không nghĩ ra, xin lỗi xin lỗi
Anh xoa đầu cô, anh cũng chỉ nói đại thôi chứ cũng có hiểu gì đâu. Nhưng cô hiểu đúng ý anh muốn là tốt rồi.
Trường đại học Hàn Vũ Long
_ Tạm biệt_ xe vừa ngừng, Hy Tranh phi thẳng ra ngoài, không để Tiêu Dũ ú ớ câu nào. Anh sẽ nhắc nhở nhiều điều rất mất thời gian, chuồn sớm thì càng tốt.
Tiêu Dũ quay đầu xe, để xem chiều nay ta xử em thế nào, Nha Đầu, em được lắm.
Hắt xì!
_ sao thế, cảm à?
A, Vương Kha, chào buổi sáng
_ Ừ, trả lời đi, cảm à
Không có
Sau đó, Vương Kha không nói gì nữa, im lặng gục xuống bàn mà ngủ.
_ Vương thiếu gia, hôm nay có thi, cậu chỉ tụi này đi được không?_ có mấy cô nàng đi tới, nhìn là vô ý, thật ra là cố tình đẩy Hy Tranh qua một bên.
Thật ồn ào, Vương Kha chỉ nghe rõ được tiếng “á” trong veo rõ to của nữ nhi. Ngóc đầu lên thì mông Hy Tranh đã an tọa dưới nền, mặt nhăn nhó.
Định đuổi bọn kia đi thì
_ Ai cũng biết là thi môn Họa, cần gì chỉ nhỉ_ Hy Tranh bĩu môi nói.
Bị cô nói làm cả bọn con gái xấu hổ, ngay cả câu hỏi đã chuẩn bị cũng quên luôn. Một người trong đám đó bước ra khoanh tay,
_ biết nói chuyện như vậy là vô lễ với đàn chị không hả cô em?
Hy Tranh nhìn lên, một tấm bảng trên trời? Hả? “hạ gục cô ta, sẽ có kem ăn”
nhìn kỹ mới nhận ra là Vương Kha viết đưa lên, kem à, được thôi. Không ngờ nói chuyện cũng được ăn kem, thật thú vị
_ Chị cũng thấy đây là đàn em à?
Câu nói một mũi đâm trúng cả bầy nai tơ. Hy Tranh đứng lên, phủi lại chiếc váy caro ngồi vào chỗ.
_ lúc nảy chỉ là vô tình đẩy muội ra thôi, ai ngờ muội thù dai thế, thật khó cho tụi tỷ quá_ cô chị kia đáp lại
_ Quách Chi Linh, lần trước em chưa tính chuyện bị tỷ xô ngã. Mong tỷ giữ phong thái tiểu thư của mình
Hy Tranh đớp lại hai câu dài. Chi Linh tái cả mặt, chân bất giác lùi ra.
_ Thù dai cũng không sao, em không chấp, mong lần sau tỷ cẩn thận hơn _
Hy Tranh nói xong, lấy sách ra đọc. Đám con gái từ từ tản ra, quay về chỗ của mình. Chi Linh tức giận, không thể tha được, một con bé mà dám lên mặt với Chi Linh ta đây à
Chi Linh liền giựt cuốn sách trên tay Hy Tranh, xé làm hai.
Vương Kha cứ tưởng cô ta ném vào sọt rác, ai ngờ sức trâu đến nổi cuốn sách dày cũng bị xé rách.
Mặt Hy Tranh tối xầm lại, trong Tiêu Hàn Cực, sách gì cũng có, nhưng mỗi cuốn đều khác nhau, không có cuốn nào giống. Tiêu Dũ chỉ đọc sách kinh doanh do cha đem tới, không để ý điều này cho lắm. Cuốn sách này, cô chỉ vừa mới mở ra trang đầu, đang rất mong được học hỏi được điều gì mới trong cuốn sách đầu tiên về thể loại “Yêu” thì lại bị cô tỷ tỷ này giựt lấy rồi xé ra làm hai, ay, thật là tiếc, sách ơi, ta xin lỗi.
Nhìn bộ mặt buồn buồn của Hy Tranh, Chi Linh thấy thật hả hê, cô ta phá lên cười, đầy ý mỉa mai cho Hy Tranh vì một cuốn sách mà buồn.
Vương Kha thấy tình hình không tốt, lấy điện thoại ra nhắn cho Tiêu Dũ. Cho dù anh có cứu Hy Tranh thì chỉ làm cô bị cười thêm thôi, cũng chưa biết các cô gái này có chịu tha cho không nữa, phải làm sao đây. Từ nhỏ, Vương Kha đã hay bị bệnh, cha mẹ đều không cho tập võ, luôn đi theo sau hai anh mình là Tiêu Ca và Tử ca. Anh rất ngưỡng mộ hai người, với mong ước học giỏi để sau này thành đạt, ba anh em sẽ hợp tác làm ăn chung. Bây giờ, anh nào biết ra tay bảo vệ là gì chứ, sự lạnh lùng của anh chỉ là một “lớp phấn” che mắt mọi người.
Hy Tranh à, thật xin lỗi.
_Đền đi_ Hy Tranh lườm Chi Linh, nhịn đủ rồi đấy.
_ Hả, cô ta nói gì cơ, bổn tiểu thư mà đền cho thứ bẩn thiểu như cô à hahaha, thật nực cười
Chát
cô..c..cô dám!
Hy Tranh đứng bật dậy tát cho Chi Linh một cái thật mạnh, người run lên vì giận.
Chi Linh như một con sói, kêu chị em trong lớp nhào vào đánh Hy Tranh
_ Ngừng tay!
Vương Kha rốt cuộc cũng lên tiếng
_ Quách Chi Linh, cô không sợ đụng đến người của Tiêu thiếu gia là hậu quả thế nào à?
Lần này thì không xong rồi? Có nói gì cũng không cứu vãn được
_ Cô ta lấy Tiêu thiếu gia ra để làm thế à. Vương nhị thiếu, Từ Du Tố là chị em kết nghĩa của tôi, lại là người tình lâu nhất của Tiêu thiếu gia, cậu không nghĩ là tôi sẽ thua một con nhóc hồ ly khi có sự chống đỡ của Du Tố chứ?
Chi Linh càng nói càng cười, những cô tiểu thư khác cũng thấy thế mà làm tới, đánh Hy Tranh tơi tả. Vương Kha định bất chấp xông vào thì
_Ngừng hết lại cho ta!
Đố vui cuối chap nào: Ai là người xuất hiện cuối cùng và nói câu “Ngừng lại hết cho ta” =v=?
Phải trả lời đó nha, không trả lời Au giận a
CHAP 8
Ú là lá, mọi người comment giải đố nhiệt tình quá, nhất là Tiêu Dũ, cảm ơn nha. Đây là chap mới theo ý mọi người, Au trốn ôn thi để viết đấy, thấy Au giỏi hok? Thôi thôi nói toàn chuyện ngoài lề không hà, đọc chap mới đi ha, comment nhiệt tình, vote thoải mái ủng hộ Au nhá ✨
Chi Linh càng nói càng cười, những cô tiểu thư khác cũng thấy thế mà làm tới, đánh Hy Tranh tơi tả. Vương Kha định bất chấp xông vào
_Ngừng Tay!
Các người là?
Hy Tranh gượng không nổi, mở hé mắt, chỉ biết có rất nhiều người đến rồi cô lịm dần. Cô chỉ nghe được họ gọi cô rất nhiều, không phải Hy Tranh, cũng không phải Nha Đầu, mà là…”Tiểu Thư”
Ánh mắt nặng trĩu mở ra, Tiêu Dũ? Anh ở đâu, đây không phải là Tiêu Hàn Cực.
_ Tiểu thư, cô đã tỉnh
Một cô gái rất trẻ trông như người hầu cung kính chào cô rồi hấp tấp lui ra, cô muốn gặp Tiêu Dũ.
Cô ngồi dậy, đầu chợt thấy choáng vô cùng. Nhìn quanh căn phòng, hơi của bác quản gia và các chị hầu ở Tiêu Hàn Cực đều không có, ngay cả của Tiêu Dũ cũng không, đây là đâu?
Cạch, cánh cửa được mở ra. Cô bần thần nhìn người đàn ông đó, ông chắc đã có tuổi, nhưng phong thái và khí chất còn rất mạnh.
_ Là con, là con thật rồi_ ông rơi nước mắt, chiếc xe lăn lăn đến gần người cô
Ơn trời, đúng là con, ta thật có lỗi đã để đến tận bây giờ mới tìm thấy con, cháu gái của ta
Ông vừa khóc vừa nói, tay vẫn ôm chầm lấy cô
_ Cháu gái?
Cô cau mày, xô ông ra
_ Phải, ta là ông nội của con, con là cháu gái, con ruột của con trai ta_
_ a…t..tôi không có cha..không có_ cô run lẩy bẩy, chui vào một góc giường.
Trên đời này, cô chỉ có Tiêu Dũ, ông nội là ai chứ? Cha là ai chứ?
Ông nhìn cô cháu gái mà đau lòng. Cha mẹ mất hết, mất mười mấy năm không ngừng tìm kiếm, Phật Tổ phù hộ, ông đã tìm được cô. Mọi thông tin về bà Tú Loan, ông Đoãn, Tiêu Dũ, và anh em nhà họ Vương liên quan đến cô đều nằm trong tay ông. Tội nghiệp, đừng lo, từ nay con đã có ông, ông sẽ bảo vệ con
_ Tiêu Dũ, muốn Tiêu Dũ_ cô rơi nước mắt nói, miệng cứ nằng nặc đòi Tiêu Dũ
_ được được, gọi Tiêu thiếu gia đến đây. Ngoan nào, con muốn gì ông cũng chiều, nín đi
Cô ngừng khóc, lúc đầu cứ tưởng ông ta không đồng ý chứ. Là người tốt, cho cô gặp Tiêu Dũ, chắc chắn là người tốt.
_ nghe ta nói, được không?
Gật
_ Con thật ra chính là tiểu thư duy nhất của Mộc gia, cha là Mộc Bá, mẹ là Hứa Lam, ông ngoại con ta sẽ báo với ông ấy là đã tìm được con sau. Ông ấy và ta đều hợp tác với nhau truy tìm con khắp nơi. Ta là ông nội con, Mộc Đế, ông ngoại con là Hứa Viên. Bên ngoại, con cũng chỉ là cháu gái duy nhất. Tên của con chính là Mộc Trà
Ông thở dài một lát rồi nói tiếp
_ Chỉ tiếc, mẹ con vì sinh con mà mất mạng, cha con vì bệnh nặng qua đời cách đây 3 năm. Chỉ còn ta với lão Hứa là không ngừng tìm kiếm con.
_ Vậy tại sao (chỉ ngón tay về phía mình ý “con”) lại ở bãi rác?
Ông có hơi bất ngờ khi chưa kể đến vụ bắt cóc mà cháu ông đã hỏi vậy, theo thông tin thì Nha Đầu được ông Đoản “nhặt” được ở bãi rác, cô hỏi là đúng. Nhưng cũng may là cô cũng chấp nhận được vấn đề trước mặt, câu hỏi được đặt ra rất liên quan
_ Vì lúc trước có một người, đã từng là bạn của cha mẹ con. Nhưng vì đem lòng yêu mẹ con nên dẫn đến thù hận khi Hứa Lam chọn cha con Mộc Bá là người để mình nương tựa đến cuối cuộc đời.
_ Thế mẹ mất, ông ta bắt cóc và đem bỏ ở bãi rác.
Mộc Đế mắt mở to nhìn cô cháu gái, suy đoán rất nhanh, đúng là y hệt cha mẹ nó. Câu nói có lủng củng, cứ như con bé rất ít nói hoặc mới học nói vậy.
Í, là mùi của Tiêu Dũ. Cô ngửi ngửi, hếch mũi lên
_ Tiêu Dũ đến!
Cô nhảy phóc xuống giường
_ Để đẩy_
Thấy người hầu đẩy xe cho ông rất chậm, cô ngứa mắt chạy lại làm. Ở Tiêu Hàn Cực, ai cũng nhanh nhẹn, đâu ai làm việc chậm chạp như vậy đâu… hai tay cầm nắm lấy hai đầu xe, đẩy ông xuống lầu, ông cười đưa tay vệt đi giọt nước mắt vui mừng, gật gật bảo ngoan.
Tiêu Dũ đứng dưới lầu chờ, lúc đến trường được tin Nha Đầu bị mang đi làm anh sợ hãi biết nhường nào. Chạy khắp nơi tìm cô, nếu Mộc gia không điện báo thì chắc anh đã lật tung cái thị trấn này lên chỉ trong hôm nay rồi.
Mà khoan, Nha Đầu tại sao lại ở Mộc gia? Cô ấy đã đắc tội gì chăng? Mộc gia là tập đoàn rất nổi tiếng trên thị trường và các nước về mọi mặt. Tập đoàn của Tiêu Dũ cũng từng đã hợp tác với một trong những công ty lớn của Mộc gia, phải nói là rất thuận lợi, giữ uy tín và tính toán rất tốt. Nha Đầu không hay ra ngoài nhiều, sao Mộc gia lại biết đến cô cơ chứ?
Ting, tiếng chuông thang máy kéo Tiêu Dũ ra khỏi những suy nghĩ phức tạp đó. Thấy Nha Đầu không sao, anh thở phào nhẹ nhõm.
_ Tiêu Dũ_ cô chạy nhanh đến ôm lấy anh
_ Nha Đầu, ý tứ một chút_ khẽ vỗ đầu cô, anh nhìn lên người chủ tịch của tập đoàn MT-Mộc Gia.
_ không sao không sao. Nó đang vui, cứ để thế_ Mộc Đế cười nói
Tiêu thiếu gia, mời cậu ngồi
_ Vâng_ anh lễ phép bước đến ghế, Nha Đầu buông anh ra chạy tới đẩy xe cho ông làm anh ngạc nhiên
_ Được rồi, mau đến bên cậu ta đi. Xem kìa, nhìn chúng ta khó hiểu mà thấy tội_ Mộc Đế vỗ tay cô cháu gái cười
Chủ tịch của Mộc gia nổi tiếng sắt đá, ít khi xuất hiện ngoài đời. Vậy mà anh có thể nhìn ông cười thoải mái như thế, chắc là tin đồn nhảm, báo lá cải rồi.
_ Chắc cậu cũng thắc mắc nhiều điều. Thôi thì ta cũng nói ngắn gọn, Nha Đầu, à không, hình như chỉ có cậu mới được gọi thế này nhỉ. Hy Tranh, Hy Tranh của cậu chính là cháu gái ruột đệ nhất thất lạc bao năm của ta
_ D..dạ? Chủ tịch nói gì cơ?
_ Đừng gọi ta là chủ tịch, hãy gọi là ông, đều là người quen mà
_ à, vâng, ông
Mộc Đế gật đầu hài lòng, đúng là cháu trai của Tiêu Điền, rất lễ phép, thông minh.
_ Ta quyết định sẽ giữ nó lại
_ hả? Ông nói gì cơ? Không được, Nha Đầu không thể rời con nửa bước, con cũng không muốn cô ấy rời con.
Rất có khí phách, rất có khí phách
_ Này, Tiêu Dũ, cậu lấy cớ gì để tôi giao cháu gái tôi cho cậu đây?
Tiêu Dũ nhìn thẳng vào mắt ông
_ Nha Đầu từ lúc được cháu đưa về đã được xem như một mạng sống thứ hai của cháu, có khi còn quý hơn cả mạng sống của Tiêu Dũ này. Cháu thề sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng
_ Được lắm, nhưng, ta nghe nói cậu đã có hôn ước với cháu gái Hứa gia, cha cậu là người khó tính. Cậu có chắc là con bé là “người” duy nhất của cậu không, Tiêu Dũ?
Nhắc đến anh mới nhớ, hôn ước này đã lập ra từ lúc anh còn trong bụng mẹ. Đúng là, thời đại này còn đem cái đó ra chèn ép anh. Người lớn thật khiến con cái họ khó khăn
_ Cháu sẽ hủy hôn
Chắc?
_ Chắc chắn
Thế thì càng không được rồi
_ Ông sao lại nói thế?
Tiêu Dũ càng lúc càng khó hiểu, anh cứ như đang bị ông trêu đùa.
Nha Đầu ngồi im không nói gì, chỉ im lặng nghe ngóng, trông sách có nói khi người đàn ông hoặc người lớn nói chuyện với nhau, tốt nhất đừng nên xen vào. Chợt
Khịt, hít hà..
_ Tiêu Dũ, có mùi rất giống anh
Em nói gì cơ? Làm sao có thể
_ Chắc chắn mà, khí chất cũng giống. Nhưng có vẻ không còn mạnh như Tiêu Dũ a
Nghe thế, ông Mộc bật cười. Thông minh lắm, biết có người đến trước ông, Mộc Trà, con rất thông minh. Dĩ nhiên, người đó có khí chất giống Tiêu Dũ rồi, không giống thì đâu phải….
_ vào đi, Tiêu Hạo
chào bác Mộc
_ Cha?_ Tiêu Dũ đứng bật dậy
Nha Đầu thấy thế liền nhìn xem, a cha của Tiêu Dũ đúng thật là vóc dáng rất giống a.
Tiểu tử, con mà hủy hôn thì làm sao cưới được cô bé này chứ_ Tiêu Hạo nghiêm khắc nhìn con trai, ông chính là chủ tịch của tập đoàn TG (*Tiêu Gia), Tiêu chủ tịch, Tiêu Hạo.
Cha nói gì vậy, con không hiểu? Chả phải con có hôn ước với cô cháu gái của Hứa gia gì đó sao, cứ báo với Hứa tiểu thư là con hủy hôn. Con đã có người mình yêu, con sẽ không bỏ cô ấy đâu_ Tiêu Dũ ôm lấy Nha Đầu, nhìn ông bằng cặp mắt quả quyết.
Tiêu Hạo nhìn Mộc Đế, hai người phá lên cười. Tiêu Dũ cau mày, có gì đáng cười chứ.
_ Đây có lẽ là cháu gái thất lạc của bác Mộc, con của Mộc Bá huynh, Mộc Trà tiểu thư
Mộc Trà? Là tên thật của Nha Đầu
_ Phải phải, đúng vậy. Tiêu Hạo, cháu xem có phải rất dễ thương không, lại rất thông minh nữa đấy.
_ Vâng, đúng vậy_ cha anh cười trả lời
Tiêu Dũ, tuy hôn thê của con là cháu gái của Hứa gia, nhưng không phải là Hứa tiểu thư_ Tiêu Hạo ôn tồn nói, rất ra dáng của một người chủ tịch uy nghiêm
_ Con mặc kệ, Nha Đầu sẽ là vợ con, con sẽ cưới cô ấy
Ông Mộc Đế liên tục gật đầu hài lòng
_ Cháu gái Hứa gia là con gái của Hứa Lam, cha họ Mộc, tên là Mộc Bá. Tên cô ấy là Mộc Trà, cũng chính là người ngồi bên cạnh con
Tiêu Dũ mất 5 giây để nhận ra được niềm vui mà ông trời ban cho anh. Quá đổi vui mừng, anh bế cô lên và liên tục nói : “Em là vợ anh, em là hôn thê của anh”
Cha anh cùng ông nội cô cũng nhìn nhau cười, đúng là trái đất tròn. Nha Đầu là Mộc Trà, lại là cháu gái của Hứa gia, con Hứa Lam, là vị hôn thê của Tiêu Dũ. Cứ như là đã có một mối liên kết, sắp đặt sẵn do ông trời dành cho hai đứa.
Nha Đầu bị bế lên xoay vòng vòng đến chóng mặt, đầu vẫn còn choáng vì vụ lúc sáng với Quách Chi Linh. Nhưng cô thấy Tiêu Dũ vui mừng, đây là lần đầu tiên cô thấy hạnh phúc. Có gia đình, bạn bè, và có tình yêu của Tiêu Dũ, không thể ngờ là có ngày hôm nay.
Tiêu Dũ dừng lại, anh không chóng mặt, chỉ thở hổn hển vì la hét vui mừng. Trên môi vẫn giữ nụ cười
_ Lúc nảy ta nói giữ Mộc Trà ở lại để hai ông cháu có thời gian dành cho nhau hơn, cháu thật là, không lẽ có được con bé trong tay, lại không nhường lão đây phần nào?
_ Dạ không, cháu không dám
_ Mộc Trà, con có chịu không?_ Mộc Đế hỏi cháu gái mình, vấn đề là cô có chịu hay không, ông thật sự muốn bù đắp cho cô.
_ Được, nhưng Tiêu Dũ sẽ buồn khi không có (lại đưa ngón tay chỉ vào mình ý “con”)
A, thì ra là lo cho tên này. Nghe Nha Đầu nói thế, anh gãi đầu ngượng ngùng không biết nói gì hơn ngoài vui mừng. Cha anh gật gật đầu, rất hài lòng về cô con dâu này, trong thời gian ngắn mà con ông có thể thay đổi thế, đúng là kỳ tích.
Tiêu Dũ sau khi dặn dò cô và hứa sẽ không buồn, liền bị phụ thân Tiêu Hạo chủ tịch kéo về, ông dọa anh nếu không cố quản được công ty, thì đừng hòng ông giao cô cho anh.
Thật ngược đời, đáng lẽ là ông giao con trai mình cho cô, sao lại giao cô cho anh. Đúng là phân biệt thấy rõ mà…
CHAP 9
aaaa Au thức đêm viết đấy, bị “ai đó” hối như giặc ngoại xâm vậy a TT_TT *lườm. Vì thế lo mà ủng hộ truyện au nghe chưa *cười gian. Chap này nữa thôi cho Au nghỉ vài ngày để suy nghĩ đấy hix
Nếu với những người không biết gì về hai cái tên trên_ Hy Tranh
~oOo~
_ Mộc Trà, ông định sẽ giới thiệu con với mọi người, con thấy thế nào?
_ Không biết,phải đi học, tạm biệt ông
Cô ôm ông rồi chạy ra ngoài, lên xe Mộc gia chở đi. Aiza, con bé này đúng là hấp tấp mà, câu nói từ ngữ thì lúc đúng lúc không, tính tình tinh nghịch như một đứa nhóc ba bốn tuổi. Cứ thế này thì Tiêu Dũ chắc sẽ lo cho nó mãi đây.
Chủ tịch, chuyện con gái của Quách gia?
Cứ đe doạ bọn họ, đừng để họ sống yên ổn_
Thưa vâng, tôi đi làm ngay_
Quách gia, các người dám đụng đến cháu gái vàng của ta thì đừng trách Mộc Đế này
Trường đại học Hàn Vũ Long
Hy Tranh!_
Cô quay đầu lại, a là Vương Kha.
Xe ai thế? Hình như không phải xe của Tiêu gia_
Cô còn nhớ, ông nội đã dặn là phải giữ bí mật, không được tiết lộ cho ai biết cho đến lúc ông giới thiệu cô với mọi người.
_bạn
Hả, Vương Kha la lên. Hy Tranh có bạn giàu thế sao, hay là bạn của Tiêu Dũ ca? Định hỏi hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy cô bình thường thế này nên cũng thôi
Trông có vẻ các học viên đang bàn tán về cô chuyện hôm qua nhỉ, đúng là lòng dạ con người, không ai hiểu được.
_Hy Tranh, bạn đã làm gì Chi Linh, tại sao bạn ấy lại không đến trường?
Một chị lớn chạy đến chặn đường cô và Vương Kha. Anh đưa tay kéo Hy Tranh ra sau, khoé môi dương lên, đầy ý khinh bỉ nhìn cô gái trước mặt. Hôm nay, Vương Kha phải bất chấp tất cả bảo vệ cho người của Tiêu ca rồi, là do Tiêu ca căn dặn mà, trọng trách lớn.
_ Cô bạn vừa xưng Hy Tranh là gì?
“B..bạn”, cô ta cùng lớp mà
_ So sánh lại giùm, hơn người ta đến tận sáu tuổi, cáo già
Mặt cô gái tím hẳn lên, đôi mắt vì xấu hổ nên cứ như muốn khóc. Hy Tranh thấy vậy liền chìa tay đưa cho tỷ ấy một miếng giấy
Cô đang sỉ nhục tôi thêm đấy à?_ cô gái cấm lấy miếng giấy trên tay Hy Tranh vứt đi rồi chạy vào lớp
Tại sao lại không tin tưởng khi người ta cho bạn một cơ hội? Hy Tranh chớp mắt nhìn tỷ tỷ trước mặt bỏ đi.
Vương Kha nghe tiếng chuông liền khoác vai Hy Tranh kéo cô vào lớp.
_ Hy Tranh, xin lỗi vì chuyện hôm qua
_ Chuyện gì?
_ Nếu không tại tôi nói em cãi lại Quách Chi Linh thì chắc….
_ Không phải lỗi của Vương Kha_Hy Tranh nói rồi, quay mặt lên nghe giảng.
Tiết học nhanh chóng trôi qua, Hy Tranh bảo Vương Kha xuống ăn rồi đi trước, vì chuyện hôm qua mà môn Họa cô chưa có thi. Thấy có lý, Vương Kha cỗ vũ cô thi tốt rồi bỏ tay vào túi quần đi xuống nhà ăn.
Đề tài:Phát họa cảnh tượng mà em thấy đẹp nhất trong đời.
Hy Tranh suy nghĩ một lúc rồi cầm bút vẽ hí hoáy, sau đó lấy cọ tô lên.
Hết giờ!,
ủa, học viên đâu không thấy?
Cô giám thị nhìn quanh mới để ý trên bàn có một bức hoạ sắp khô, và một tờ giấy bảng tên bên cạnh. -Hy Tranh-
_ Ông nội
Ngoan, con muốn gì?
_Con có thể hỏi vài điều không?
Được được
_Ai là người bắt cóc con?
Mộc Đế nhìn Mộc Trà, có chút ngạc nhiên. Không ngờ cô lại hỏi vậy, đừng bảo con bé định tìm ông ta báo thù nhé, cũng phải, con bé đã sống như địa ngục thế này cũng tại ông ta. Nhưng con bé thật sự muốn báo thù, chẳng lẽ lại có lòng dạ sắt đá như ông nội của nó sao?
_ Ông à?
_Là Từ chủ tịch của Từ gia, Từ Khiêm
Mọi chuyện càng lúc càng thấy có mối liên kết, cô đã từng dự tiệc của Từ gia, đụng độ với Từ Du Tố, con gái ông ta, nay ông ấy lại là người bắt cóc cô. Tên ông ấy là Từ Khiêm
A, như vậy cũng tốt, ít ra cha Du Tố cũng từng là bạn của cha mẹ cô. (tốt nhưng không thể không luờng trước được)
Thấy Mộc Trà gật đầu như hiểu được gì rồi lại trầm tư, Mộc Đế cau mày, không lẽ con bé đang nghĩ kế hoạch phục thù?
_ Ông nội, bác Từ có tốt không?
_Ừ, thật ra Từ Khiêm là một người rất chính trực, có tài, thành đạt. Cậu ta lúc trước luôn đến nhà này ngủ lại, chơi với cha con, hai người là bạn học chung, thân là phải. Chỉ vì quá si tình nên mới thế thôi
Ông nội, ông ngoại ở đâu?
Chà chà, chắc có lẽ con bé không có ý báo thù mà có ý tìm hiểu mọi chuyện đây.
_ Lão Hứa đang du lịch ở Hi Lạp, cháu gái thì ở đây mà lão ta còn nhởn nhơ đi du lịch. Đợi khi nào lão Hứa về ta sẽ báo luôn, cho lão chừa thói ham chơi.
Sao ông biết cha Tiêu Dũ? Bác Hạo ấy_
Hahaa, vì lúc trước chúng ta là bộ ba mà
Bộ ba? Có đến ba người à?_
Đúng thế, là ta, lão Tiêu và Lão Hứa
Lão Tiêu là cha Tiêu Dũ? _
Là ông nội Tiêu Dũ, Tiêu Điền. Ông ấy đã qua đời từ lâu rồi. Nhớ lại thời còn trẻ, huynh đệ chúng ta rất nổi loạn. Từ khi có vợ con thì mọi thứ đều được ngưng lại theo ý các bà
_A, vậy còn mẹ Tiêu Dũ?
Đừng nhắc đến cô ta, nếu không phải lão Hứa và ta giúp đỡ. Người đàn bà đó đã làm cho Tiêu gia tán gia bại sản rồi
_Tại sao?
Điều này ta không thể nói nhiều được, nếu con muốn biết, hãy hỏi Tiêu Hạo
_Bác Hạo?
Đừng hỏi Tiêu Dũ, thằng bé sẽ rất đau lòng đấy
_Vâng
Cô không hỏi thêm nữa, xin phép ông đi thăm quan nhà. Mộc Đế nghe vậy mới nhớ đến, liền chỉ cho cô một căn phòng, là phòng của cha mẹ cô.
HL_MB, một cái bảng đề chữ trước cửa phòng, là tên của cha mẹ cô. Ông nội bảo mọi thứ đều y nguyên, lúc nào cũng sạch sẽ, ông không lấy gì từ căn phòng cả.
Cô bước đến bên giường, nhìn vế phía khung ảnh treo trên tường. Họ thật đẹp đôi, cha mẹ cô, chắc chắn mẹ đã rất hạnh phúc. Cô bước đến bàn làm việc của cha, trên bàn có một lá thư đề “Gửi con gái: Mộc Trà”
Vì là gửi cô, nên cô có thể mở ra đúng không?
“Con gái, khi con đọc được lá thư này thì có lẽ ta và mẹ con đã đoàn tụ rồi. Xin lỗi vì đã để lạc mất con năm đó, ta thật có lỗi, ta cũng không thể làm gì đến người đã bắt cóc con, ông ta cũng đã có vợ con, nỗi mất mát người thân, thất bại, ta rất hiểu rõ.
Ta luôn mơ được bế con trên tay, chơi đùa cùng con, nuôi nấng con khôn lớn nhưng, có lẽ ông trời phạt ta phải đợi con ở thế giới khác rồi. Nhưng ta tin ông nội và ông ngoại sẽ tìm ra con.
Mẹ con đã đặt tên cho con là Mộc Trà từ lúc con được 7 tháng trong bụng, ta đã từng hỏi bà: Tại sao không phải là Mộc Lan, Mộc Liên hay Mộc Lam mà lại Mộc Trà?
Nghe thế mẹ con bật cười giải thích cho ta: Khi Mộc đi đôi với Trà, nghĩa là giản dị chân thành như tình yêu của người thiếu nữ kết tinh trong vị trà ngọt, đắng, chát trên đầu môi. Bà mong con là người có vẻ đẹp thuần khiết, khôn khéo như bà, có khí chất mạnh mẽ, bình tĩnh như cha, sức sống của con khi hoà vào lòng người sẽ luôn làm người đó vui vẻ vì vẻ mộc mạc, xen lẫn vị ngọt của trà, vị ngọt của riêng con. Dù cuộc đời đủ vị có làm con khó khăn, con cũng sẽ đối diện và vượt qua nó, đến lúc đó, con sẽ là một ly mộc trà thơm ngon hoàn hảo làm người ta chỉ nhìn chứ không nỡ uống.
Mộc Trà, nếu con biết được người bắt cóc con năm ấy, tha thứ là thứ mà con phải có, đó là một phẩm chất tốt. Ta rất mong con hiểu cho ta và hãy luôn vui vẻ, hãy nhớ, cha và mẹ đều rất thương con. Nghe lời ông nội, phải ngoan và làm một Mộc Trà mà con muốn. Đó là những gì cha mẹ cần, chúc con hạnh phúc.
Thân, Mộc Bá-cha con
Cô thiếu chút nữa là đánh rơi lá thư, nước mắt rơi lã chã. Cha à, con cũng thương cha lắm, mẹ à, con cảm ơn mẹ, vì đã mang nặng đẻ đau con. Cha mẹ đừng lo, nhất định Mộc Trà của cha mẹ sẽ thàng công, làm một Mộc Trà “ngon” như cha mẹ muốn.
Cạch,_Tiểu thư, mời cô xuống ăn cơm
Cô cất lá thư vào hộc tủ, quệt đi giọt nước mắt còn đọng trên mi. Cô đủ thông minh để thành công, mọi lỗi lầm sẽ được tha thứ. Con đường phía trước không chỉ có mình cô mà còn có Tiêu Dũ, mọi người. Cố lên!
_ Ông nội, con muốn làm ở tập đoàn của ông
H..hả, con nói gì cơ?
_muốn làm ở tập….
Được được chứ, tất nhiên là được
Ông cười, gật đầu nhanh chóng. Mộc Trà là đứa hiểu chuyện, có đầu óc nhạy bén như Hứa Lam, phân tích và tính toán vấn đề xuất sắc như Mộc Bá, tập đoàn nếu do nó điều hành ông tin sẽ rất thành công.
_ Cũng sắp đến kỳ thi cuối năm 3 đại học, con sẽ tốt nghiệp sau đó bắt đầu làm việc
_ Được được xong năm 3 rồi sẽ….chờ đã? Tại sao lại là năm 3 đại học?
_ à, là Tiêu Dũ xếp lớp cho con vào lớp này
Ông ngạc nhiên nhìn Mộc Trà, cô chỉ mới 15, đừng nói con bé là…thần đồng.
_ Mộc Trà, con chỉ mới 15 tuổi, như vậy không phải công việc này rất khó cho con sao?
_Ông nội, 15? Sao con lại tưởng 14 nhỉ
_ Đúng là con bây giờ 14, sinh nhật con sắp tới, đến hôm đó, con chính thức 15
_ à, sinh nhật là thứ mỗi năm tổ chức trong ngày sinh của mình, hiểu rồi.
Đúng vậy
_ Ông đừng lo, lúc trước ở Tiêu Hàn Cực, vào phòng làm việc Tiêu Dũ có rất nhiều tài liệu kinh doanh, con thấy Tiêu Dũ làm, nhìn trông rất dễ, nên không có gì là khó
Thật không? được, nếu xong kì thi năm 3, ta sẽ đưa con tài liệu kinh doanh cho con làm giúp
_ Vâng
Cũng trễ rồi, con mau ngủ đi, mai đi học_
Wa, đi ngủ thôi, không, phải tắm trước. Chúc ông ngủ ngon
Ừ, chúc con ngủ ngon, Mộc Trà
Tuy về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm, nhưng cô vẫn chưa tài nào ngủ được.
Phòng cô mọi thứ đều màu trắng viền màu bạc hà, nhìn thôi cũng thấy mát và sáng. Mọi thứ đều rất ngăn nắp, đầy đủ, tiện nghi. Nhưng nơi đây thật sự rất lạ, không một chút ấm áp, chiếc giường rộng không biết lăn đến khi nào mới rớt như vậy lại chỉ có một người nằm, thật hao tiền.
Cô không tắt đèn, cô sợ bóng tối, sợ cảm giác một mình và..cô cũng sợ những người làm ở đây. Dù cho họ cố gắng thân thiện với cô nhưng đáp lại họ chỉ là một cái nhìn không cảm xúc. Ông nội là người cô nói chuyện nhiều nhất vì dù sao ông cũng là “gia đình”, là người duy nhất mà cô biết là có thể bảo vệ cô.
Ông Mộc không nói gì, ông biết cháu ông sợ ông lo mà nói dối, camera trong phòng cô cho thấy rõ, cả đêm cô chỉ nằm co ro mà không ngủ, cả một thứ đồ cũng không dám đụng. Mộc Trà của ông, nhà là của con, mọi thứ đều của con, tại sao con lại phải khổ như thế chứ. Ông nhìn cô mà tội nghiệp,
_ Ăn sáng đi
_vâng, mời ông
~~~~~~
Vì không muốn mọi người bàn tán hay biết về thân thế của cô, xe của Mộc Gia phải đậu cách trường 45m. Bác tài xế một mực nói không được thì cô lại nhảy lên cắn và cào bác cho đến khi chịu thua mới thôi, may mà không gây ra tai nạn xe nha.
_ Kha!_ vừa thấy anh, cô lại nhảy chỏng lên gọi to rồi chạy tới.
Ơ, Vương Kha sao không nói gì mà chỉ ôm chầm lấy cô thế, anh cũng thích “tấm lòng” như Tiêu Dũ à….nhưng mà
A ĐAU
_ Nhóc con, sao cắn tôi!?_ Vương Kha bả vai mình, răng cô nhóc này bén thật
Thấy cô như vậy thì sao Vương Kha đây giận được cơ chứ, cũng tại anh ôm chầm lấy cô nên mới. Ủa mà tại sao anh lại làm như thế? vì cảm giác muốn gặp cô chăng? Nghĩ đến đây, mặt Vương Kha đỏ bừng, bỏ cô đi thẳng vào lớp.
Còn Hy Tranh đứng đó với khuôn mặt chứa đầy muôn vàn sự hối lỗi vì cô nghĩ Vương Kha giận.
Hy Tranh tức giận ngẩng đầu lên, thấy mặt thầy giám thị thì sợ hãi chạy phăng đi không quên hét lên_ A, ma đầu trọc
CHAP 10
2 tháng sau:
Chỉ mới 7 giờ sáng, trên chiếc giường trắng viền lam, có một thiên thần đang còn say giấc, mấy tháng nay cô khó khăn lắm mới ngủ một mình được, hôm nay phải ngủ ngon giấc mới được. Chợt có tiếng cửa,
……
_Um, Tiêu Dũ, đừng chọc a_ cô đưa chân đạp mặt anh ra, cuộn mình vào chăn, lăn qua một góc.
Nha Đầu ngốc này, dám cho anh ăn bơ à? Được lắm, xem ra mấy tháng nay, anh lo cho em cũng vô ích rồi. Đúng là uổng công anh siêng năng làm việc để được cha cho về Mộc gia thăm em
Tiêu Dũ nghiến răng nhào lên giường cô lại, vừa nhào lên thì cô cũng nhảy xuống
Ble, đến mà bắt đi_ cô lè lưỡi trêu chọc
Được lắm, anh sẽ bắt em cho bằng được_
Thế là trong biệt thự rộng lớn chợt phát lên tiếng rầm rầm. Mộc Đế gia đang uống trà nghe thế liền cau mày, quái thật, nơi đây chất liệu rất cứng, bền, thượng hạng, tại sao lại phát ra tiếng động mạnh như thế?
_ Chủ tịch, là do tiểu thư bị Tiêu thiếu gia rượt nên chạy hết lầu này sang lầu khác. Cô còn kéo thêm người hầu chạy cùng nên mới….
_ Hai đứa này đúng là
Ông vừa bước vào trong thì cảnh tượng một Tiêu Dũ, rượt cả bầy nữ lẫn nam và dẫn dầu là cháu gái vừa ngủ dậy của ông xuất hiện
_ Mộc Trà
Ơ, ông nội
_ Như vậy thì ra thể thống gì nữa, mau lên lầu thay quần áo sau đó xuống đây ta nói chuyện
….Dạ
Cô bĩu môi bước lên lầu, Tiêu Dũ thấy thế cũng khó chịu liền đi theo vào phòng cô.
_ Không chơi nữa_
Tiêu Dũ bước lại gần, mắt cô giờ đã ngấn lệ nhưng không muốn rơi. Sợ cũng phải thôi, là đấng trên trong nhà, la là phải sợ rồi. Có lẽ cô chưa bao giờ bị Người Thân của mình la nên bây giờ tức giận, ông nội cũng dễ nổi cáu nên quên mất đi điều đó, cô chỉ là một đứa con nít dù mang trí của người lớn.
_ Nha Đầu
_Nha Đầu không muốn ở đây đâu a. Mộc gia không vui gì hết, suốt ngày chỉ việc với việc, không ai chơi với Nha Đầu, ông nội cũng hết thương Nha Đầu, cứ làm việc rồi lại uống trà, không nói chuyện với Nha Đầu. Có nói thì cũng khắc khe, toàn về phép tắc, cư xử, lễ lục lễ nghĩa gì đó,….
Tiêu Dũ nghe những lời giải thích phàn nàn dài như vậy xong chỉ biết ôm cô vỗ vỗ đầu, biết làm sao giờ, là một tiểu thư trong một tập đoàn lớn, cô phải chấp nhận điều đó thôi.
_ Ngoan, đợi đến khi anh cưới em, anh sẽ mang em về
_Tiêu Hàn Cực?
_Đúng, là Tiêu Hàn Cực, nhà của chúng ta. Nên em phải cố gắng, không được khóc, nghe không?
Gật
_Mau mau sửa soạn xuống nói chuyện với ông
Gật
Vừa bước xuống lầu, cô đã thấy ông nội ngồi trên ghế, mặt nghiêm nghị uống trà. Mà sao mặt ông nội giống cuốn sách vậy nhỉ, không nói chuyện, nhưng lại chứa rất nhiều thứ kỳ lạ, huyền bí bên trong, khiến người ta phải tò mò
_ Ngồi đi……Mộc Trà, ta biết con từ nhỏ đã không được dạy dỗ nên tính con rất thích tự do tự tại, nhưng bây giờ con là một tiểu thư sắp ra mắt cho người đời biết đến. Ta mong con nên học cách cư xử cho đúng một tiểu thư.
Cô càng nghe càng nhăn mặt, đến nổi muốn tịt cả mắt. Tiểu Thư đó là ai mà phải học chứ, cô chỉ là cô, Nha Đầu là Nha Đầu, Hy Tranh là Hy Tranh, Mộc Trà là Mộc Trà.
Tiêu Dũ vỗ nhẹ vai trái cô
_ Tiêu Dũ, đây là vợ sắp cưới của con, con cũng nên chỉ bảo nó
_ Vâng thưa ông
Rầm
Không phải chứ? Tiêu Dũ và Mộc Đế nhìn cô, chiếc bàn tự nhiên hiện ra một vết nứt. Nha Đầu lần này thật sự tức giận, cô nhìn ông mình
_ Ông nội, có thật Mộc Trà là cháu ông không?
_ Đúng
_ Có thật con là Mộc Trà
_ Đúng, ta có cả giấy DNA
_ Vậy có thật con là con của Mộc Bá và Hứa Lam
_ Đúng
_ Vậy ông nói xem, cha mẹ muốn con của họ là Mộc Trà hay muốn con của họ là một Tiểu Thư?
_Con!
Mộc Đế trừng mắt nhìn cháu gái, nhưng thật ngạc nhiên ánh mắt của cô bây giờ thật giống con trai ông. Cô nhìn thật kiên quyết và uy lực, bởi vì cô biết những điều cô vừa nói là đúng
_ Nha Đầu_ Tiêu Dũ kéo cô ngồi xuống, tránh lại gây chuyện
_ Con không muốn ở đây!
_C..con, Mộc Trà
Ông ôm ngực, tay nắm chặt để nguôi cơn giận.
_Mộc Trà, đến cả ông con cũng bỏ được sao?
Cô nghe ông nói thế cũng thấy mình hơi quá đáng, ông nội đang bị bệnh lại bị cô chọc tức. Mười mấy năm, ông không ngần ngại cực khổ, từ bỏ đi bao nhiêu thời gian dưỡng tuổi già để tìm kiếm cô, vậy mà chỉ trong vài tháng…. Nhưng quả thật là cô đúng mà
Tiêu Dũ nhìn cô cúi gầm mặt lúng túng, chợt thấy nhói lòng, học cách diễn đạt những gì mình muốn, học cách kiểm soát, học cách mạnh mẻ, học cách vui tươi, con người họ cần đến cả chục năm để nhận thức được tất cả, nhưng Nha Đầu chỉ bước vào đời thật gần nửa năm, làm sao mà….
_ Xin lỗi ông
Mộc Đế mở to mắt nhìn cháu gái
_Nha Đầu, con
Con không dám nữa_ cô nhìn ông, cúi gầm người, nước mắt rơi lã chã
Mộc Đế thở dài, ông cũng mệt mỏi quá rồi. Câu xin lỗi của con bé chắc cũng làm ông nguôi được phần nào, Tiêu Dũ đúng là biết cách dạy dỗ con bé, rất tốt.
_ Tiêu Dũ, mau đem nó đi đâu đi. Ta cần nghỉ ngơi, làm việc cho tập đoàn
_ Vâng thưa ông_ Tiêu Dũ kéo tay cô.
Cô không quên ngoảnh đầu nhẹ nhìn ông nội, gật đầu thưa đi.
_ người này tên Tiểu Hiên, là người hầu hay bên cạnh tiểu thư nhất thưa Chủ tịch
Mộc Đế gật nhẹ đầu, rồi cho lui ra, ông không quan tâm mấy về những người này nhưng lại quan tâm cái câu cháu gái ông rất thương ông. Ông cười nhẹ, lấy bản thảo hồ sơ ra tiếp tục làm việc.
CHAP 11
_ Nha Đầu, lúc nãy
_ Tiêu Dũ, muốn kem
Thấy cô không muốn nói về chuyện lúc nãy, anh cũng không trách, chỉ im lặng lái đến siêu thị mua sắm, vừa có tiệm ăn kem vừa có thể mua gì đó cho cô được.
_Chào Tiêu thiếu gia, ngài muốn dùng gì?
Tiêu Dũ giữ im lặng, khí lạnh bao trùm cả phòng bán kem, mọi người đang chú ý đến cô gái nhỏ bên cạnh phó chủ tịch TG, Hy Tranh. Cô chăm chú xem menu rồi ghi ra một mẫu giấy đưa cho phục vụ sau đó gật đầu ý cảm ơn. Anh phục vụ hơi ngạc nhiên nhìn Hy Tranh, cách giao tiếp của cô rất rất lạ nhưng thôi, là khách mà.
Cô chống cằm nhìn ra cửa sổ, tiệm kem ở tầng 5 nên có thể nói phong cảnh nhìn từ cửa sổ rất đẹp. Chợt cô thở dài,
_ Nha Đầu
Cô nhìn anh, ánh mắt Tiêu Dũ tuy đầy hàn khí nhưng có thể thấy anh đang lo cho cô
_ Tiêu Dũ, phải cưới rồi mới trở về với nhau được sao?
Hửm?
Tiêu Dũ, Nha Đầu thấy trên máy tính, lễ cưới có rất nhiều người, lại còn phải chụp ảnh. Hay mình chỉ mặc đồ cô dâu chú rễ rồi xong được không_
Anh phì cười, ý tưởng kỳ quặc này đúng là chỉ có cô nghĩ ra. Ai cũng muốn một lễ cưới linh đình, đẹp đẽ, gây ấn tượng, cô lại muốn dẹp đi cho xong vì trông rườm rà. Anh chắc ông nội cô sẽ làm nó long trọng hơn cô tưởng cho xem
_anh sẽ lo những việc đó
…..
_ tại sao ông nội lại dữ như thế?
_ hơn anh không?
_ Không a
_Sao anh em không sợ, ông nội em lại sợ?
_Không biết, ông nội nói nhiều khi dữ. Tiêu Dũ không nói gì khi dữ. Thật kỳ lạ, đàn ông đúng là phiền
Nếu không nhờ anh phục vụ mang kem ra, anh đã phá lên cười rồi. Con Gái là chúa phiền phức, nay lại bị đảo ngược lại là đàn ông, em đúng là
_ăn ăn đi, anh thua em rồi
Tại Quách Gia
Cha, chuyện này là thế nào? Tại sao cổ phần công ty lại bị mất_ Chi Linh nói giọng như rất tức giận
Này, là một tiểu thư thì phải nhỏ nhẹ một chút_ Quách Đường cũng đang rối lắm nhưng cũng từ tốn trả lời con gái cưng của mình
Con.._
Hiện tại thì ta chưa biết lý do vì sao việc buôn bán xuống thấp. Vào giờ phút này, tập đoàn Mộc Gia lại rút cổ phần đầu tư. Ta thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra_ ông ôm đầu mệt mỏi nói
Chi Linh thấy cha như thế thì chạnh lòng chạy đi lấy điện thoại gọi cho sự giúp đỡ. Nhưng không ai bắt, cô dì chú bác,…không một ai bắt máy. Cô khóc, hy vọng bị dập tắt, không ngờ một tiểu thư đanh đá đài cát không sợ ai như cô bây giờ lại phải cần sự giúp đỡ.
Alo_
Du Tố!_
Chi Linh, có chuyện gì không?_
Du Tố, tỷ phải giúp muội tỷ phải giúp muội_
Bình tĩnh, chuyện gì?_
Gia đình muội sắp sửa tán gia bại sản rồi hức_
Làm sao có thể_
Tỷ phải giúp muội, nha Du Tố_ Chi Linh mừng rỡ nói lớn nhưng cô đâu biết đôi mắt của Du Tố đang dần trở nên sắc bén, khóe môi cong lên thành một đường
Chi Linh, chúng ta là tỷ muội đúng không?_
Vâng_
Nhưng không vì thế mà tỷ có thể giúp muội mọi lúc được_
!!_
Vậy nha, tỷ phải đi shopping đây, bữa khác nói chuyện_
Chi Linh thẫn thờ, mặt như hết sức sống, không còn cách nào khác nữa sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, không nguyên nhân không lý do và nếu có người hãm hại thì cũng không có một manh mối. Ý nghĩ nguy hiểm đen tối bỗng xuất hiện trong đầu cô.
_ Nha Đầu, đi thôi_ Tiêu Dũ bước đi thật nhanh để xem cô có đuổi theo anh không
Đúng như dự đoán, cô hấp tấp chạy theo Tiêu Dũ. Chân ngắn thật khổ mà
Oạch!
Tiếng ngã rõ to vang lên, mọi người liền quay đầu nhìn lại
_ Ngốc, lại bị ngã à_ anh bước tới đỡ cô dậy
_Thường thôi_
Tiêu Dũ trán hơi nhăn lại, như thế này mà thường á? Chân không chảy máu nhưng tím lịm, đồ thì bẩn. Mọi người xung quanh nhìn cũng xót muốn chạy lại đỡ giùm nhưng bị sát khí của anh ngăn lại.
Nha Đầu ngơ ngác nhìn anh, thật sự là không đau mà. Những vết thương này không nhằm nhò gì cả
_Tiêu Dũ?
_Đi_ chỉ một tiếng “đi”, hai tay lấy thế anh bế Nha Đầu lên làm cô bất ngờ không phản ứng kịp
_ b..bỏ_ Nha Đầu tất nhiên thấy thoải mái cũng thấy khó chịu, lồng ngực cứ nóng bừng lên, cứ một chút lại nghe tiếng bình bịch trong người to hơn
_Anh mà bỏ em ra thì không biết em sẽ ngã bao nhiêu lần nữa đây, Nha Đầu ngốc ạ
Nghe thế cô liền im lặng để anh bế, từ trong đến ngoài tiệm kem, ai ai cũng ngạc nhiên khi thấy một đứa con gái cỡ chừng 13 được bế mà mặt phụng phịu y hệt con nít 5 tuổi.
_ Chào Phó Chủ Tịch
Tiêu Dũ không nói gì, lạnh lùng đi thẳng qua với bộ dạng tay bế một cô nhóc. Cô tiếp viên nhìn cũng muốn cười mà không dám cười, mất việc như chơi chứ không giỡn a.
Đặt cô lên ghế, anh quay người dặn dò họ phải cư xử với cô cho thật tốt, không được đụng chạm gì và phải cách xa cô khoảng chừng 4m rưỡi. Sau đó anh quay lại thì không thấy Nha Đầu đâu.
_Nha Đầu!_ giọng nói trầm mặc, băng khốc của anh vang lên
_ Tiêu Dũ, cái này nhìn kỳ quá_ cô từ dưới xe treo đồ chui ra làm anh giật cả mình
_ Em thật là, nghịch quá đấy!_ anh cốc đầu cô
Giờ mới nhớ là từ lúc đọc sách ở nhà, cô đã bớt sợ người lạ, ngay cả vụ Quách Chi Linh cô cũng đứng lên nói lại đến nổi bị đánh. Vừa nghĩ Tiêu Dũ chợt rùng cả mình khi tưởng tượng cô đọc trúng sách giết người rồi nổi máu giết anh, đến lúc đó chắc mệt đây.
_ Này, lúc nãy ngã làm đồ em dơ rồi, mau đi thay đi_ anh ngoắc tay ra hiệu cô nhân viên chọn đồ
_ a kh..hông cần tỷ, để tự làm_
Câu nói ngộ nghĩnh thiếu chữ của cô làm mọi người cảm thấy cô dễ thương vô cùng. Nhất là khuôn mặt ngại ngùng có chút sợ sệt níu áo Phó Chủ Tịch, nhìn còn muốn yêu huống gì Phó Chủ Tịch đây.
_ Em chọn được không?
_ Được mà, Tiêu Dũ ngồi, em chọn_ cô nháy nháy đôi mắt ranh mãnh làm anh cười nhẹ, chắc lại đọc sách xem phim rồi thấy mấy cô gái thử đồ nên muốn thử cảm giác thế nào đây mà
Khuôn mặt những người xung quanh lại không ngừng ngạc nhiên, Phó Chủ Tịch băng khốc vừa cười. Thật ra….nói ngài băng khốc thì không đúng, ngài đối xử với nhân viên lẫn mọi người rất tốt, rất công bằng. Dù ít nói lạnh lùng đến mấy thì có Phó Chủ Tịch như Tiêu Thiếu gia đây đúng là rất may mắn cho tập đoàn này. Tương lai tập đoàn sẽ không lo bị nhường chức sai người rồi.
5 phút sau, cô từ trong phòng thử đồ bước ra
Tiêu Dũ đang nói chuyện với đối tác thấy cửa phòng thay đồ mở thì liền tắt máy quay đầu nhìn…
_ Oa, tiểu thư đây thật dễ thương quá_ mấy cô nhân viên cười, tấm tắc khen
Ngay cả anh cũng phải công nhận, thường ngày là anh chọn đồ cho Nha Đầu, chỉ là váy trắng hoặc đồ ngủ. Ngay cả khi đi học thì cũng quần jean thường và áo thường vì anh không muốn làm khó cô mặc những thứ rườm rà như đồng phục. Còn bây giờ, cô thật sự cứ như lột xác thành thiên sứ ấy, một thiên sứ tình yêu trẻ con.
Nha Đầu thích thú xoay một vòng, mắt thẫm mỹ của cô công nhận rất tốt, chỉ cần vào tiệm trong vài giây đã biết cái gì hợp với mình trước rồi.
_ Em đẹp lắm, nhóc con ạ_ Tiêu Dũ xoa đầu cô
_ Đi về thôi, mệt_
Ơ hay, thật là, mệt là về thế à? Anh còn chưa biết phải đi đến nơi nào tiếp theo để cho cô có thú vui thì cô lại đòi về.
_ Về cơ, mệt rồi_ cô lay cổ tay anh, bất giác trèo lên người anh đòi bế
_ Aiz, tuân lệnh tiểu thư_ không chịu nỗi tiếng trẻ con, anh mềm lòng bế cô lên vỗ về sau đó ra về, không quên để một “thẻ vàng” ở lại (thẻ tiền để thanh toán bộ đồ Nha Đầu mặc)
(Au: muốn thấy bộ mà Nha Đầu đã chọn thì xin hãy nhìn qua mục ảnh của chap này)
] Hít Hít[
_ Em ngửi gì thế?
_ Tiêu Dũ hôm nay có mùi rất lạ
_ Anh có mùi Lạ?
_không không, có mùi quen nhưng từ một người khác
_?
_ (suy nghĩ)
_ Em đấy, đòi về rồi nói chuyện không đâu_ anh đưa trán cụng vào trán cô
“? Là Chi Linh!”_ Nha Đầu chuẩn bị được Tiêu Dũ bế vào xe thì lại đòi cho xuống
_ Sao thế?_
_ e..em đi cái này chút_
Không đợi anh nói, cô phóng đi như bị ma rượt dù đang mặc váy. Tiêu Dũ thấy thế liền giật mình đuổi theo, không biết có đuổi kịp cô với tốc độ kinh hoàng đó không nữa! Khuôn mặt anh hiện lên vẻ lo lắng, cái gì đã làm cô chạy bán sống bán chết thế?
Trên sân thượng
_ Chi Linh_
Còn khoảng một bước và nhảy là cuộc đời cô coi như xong, vậy mà không ngờ còn có người gọi tên
_ Cô là…Hy Tranh
_ nè, b..ên đó nhảy là là chết_ cô nhấn mạnh
Quách Chi Linh nghe vậy môi chợt cong lên. Thoáng thấy nụ cười của Chi Linh, Hy Tranh chạy tới gần
_ Đừng tới đây!
_ Không tới?
_ Đúng, bây giờ tôi chả còn gì cả, mọi thứ đều tan thành mây khói, ai ai cũng phản bội tôi và cha tôi. Không ai chịu giúp đỡ, những gì chúng tôi nhận được chỉ là những cái cớ biện hộ. Tại sao? Tại sao mấy người lại ác độc như vậy chứ! Thế thì cứ để tôi chết đi cho xong
_ xí, cho hỏi tí, mẹ đâu?
Chi Linh mắt mở to, miệng há xuýt nữa thì như rớt cả quai hàm, cô ta vừa hỏi một câu hỏi với bộ mặt ư chi là tỉnh trong tình huống sắp chết này
_ tại sao tôi phải trả lời cô?
_ t..thì đường nào cũng đòi chết, trả lời xong rồi chết cũng có mất mát đâu_ Hy Tranh chu môi
_ mẹ tôi mất cách đây 5 năm rồi, tai nạn xe_ Chi Linh cười nhạt nói
_ tội
_Tội ai?
Mẹ
?
Sau chữ “tội”, nước mắt của Hy Tranh lại lần lượt chảy xuống làm Chi Linh bất ngờ. Hy Tranh khóc y hệt một đứa con nít
_ Mẹ tỷ không muốn nhìn thấy con mình vậy đâu, bà sẽ đau lắm hức oa
_ này, không, đừng khóc, tôi sợ nước mắt cô lắm_ Chi Linh vừa quay người thì
A!
Phù, kéo lại được rồi_ Hy Tranh vuốt trán như trong phim, thở mạnh và tất nhiên vẫn còn nấc cục vì vụ khóc bù lu bù loa đó.
Cô! Tại sao lại không để tôi chết?_ Chi Linh đáng lẽ rất tức giận nhưng thay vào đó, cô lại thấy có một chút mang ơn
_Không nghe Hy Tranh nói sao, mẹ cô sẽ đau lòng khi thấy vậy đấy, Quách Chi Linh_
Ơ, chào Tiêu thiếu gia_
_ Tiêu Dũ_ vừa thấy anh, cô lại buông Chi Linh chạy tới ôm chầm lấy.
Anh không nói gì hết, chỉ vỗ vỗ trán của cô ý bảo ngốc
Chi Linh nhìn mà không khỏi ngạc nhiên, cô chợt nhớ đến Du Tố, phải chăng Hy Tranh cũng là người tình thoáng qua chưa hết hạn sử dụng của Tiêu thiếu gia Tiêu Dũ?
_ Tiêu thiếu
_ cứ gọi là Tiêu ca, dù sao tôi cũng lớn hơn
_ …t..Tiêu ca, thật ra nếu tôi có sống thì chặng đường tiếp theo của Quách Chi Linh này cũng chẳng còn gì cả. Tôi thà xuống dưới gặp mẹ tôi thì tốt hơn_ vừa nói, Chi Linh vừa khóc
_ tôi sẽ giúp công ty nhà cô
!!
Chi Linh ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Dũ, anh vừa nói anh sẽ giúp sao?
_ đừng hỏi tại sao, tôi chỉ không muốn khu mua sắm thương mại được lên trang đầu của báo chí là có tiểu thư Quách Gia tự sát đâu
_ Phải đó, Hy Tranh cũng sẽ kêu ông um um
_ Thứ lỗi, phải đi. Gặp cô sau
Tiêu Dũ nhanh chóng chặn miệng cô gái ngốc bên cạnh anh rồi kéo đi.
_ Nhớ đừng chết đấy!
Chi Linh thẫn thờ nhìn hai người bỏ đi, duy Hy Tranh thì tay vẫn cố phẩy ý tạm biệt. Câu cuối của Tiêu Dũ cũng làm cô thấm hơn với ý định sống. Vừa mừng vừa buồn khi cô nhận thấy sau vụ việc này, cô thật tệ. Sống trong xa hoa phú quý nhưng lại làm bẩn nó đi với phẩm chất xấu bấy lâu, như Hy Tranh, nếu không nhờ cô ta cứu cô thì cô đã bỏ mạng từ lâu với ý nghĩ ngu ngốc kia rồi. Hy Tranh không phân biệt, cô lại có, giờ thì người mình từng hại đem đi cứu mình, người mình giúp đỡ đem đi đẩy mình vào chỗ chết (còn có thể nói là thất bại). Chi Linh cười nhạt, rơi nước mắt. Nụ cười cho sự đau khổ, giọt nước mắt ấm cho sự vui mừng.
_ Tiêu Dũ
Từ lúc vào xe, anh thả cô xuống rồi im lặng không nói gì, chỉ nổ máy xe chạy đi. Anh đang nghĩ gì và tại sao anh làm như vậy, chắc cô không thể hiểu. Sau một hồi ngoe nguẩy, gọi tên anh, cô bỏ cuộc, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Thấy cô làm thế, anh cứ tưởng cô khóc. Anh im lặng vì anh tức giận, vì sợ hãi mất đi cô dù chỉ trong phút chốc khi cô nhảy lên kéo Chi Linh xuống. Sợ cô có chuyện gì trong khi chạy khắp nơi tìm kiếm cô. Cô cứ làm theo ý mình, chỉ quan tâm đến người khác như thế thì sao anh bảo vệ cô được chứ.
_ Lần sau có đi đâu hay làm gì cũng phải nói cho anh biết
…..im lặng
_ Nha Đầu?
……
_ sao thế?
Anh quay đầu qua thì thấy cô ngủ ngon lành, đôi má phúng phính, môi hồng đào thiệt trông đáng yêu. Chỉ có điều…chiếc váy mới mua lại bị cô làm bẩn rồi, đúng là quậy hết chỗ nói mà. Anh cười vươn người hôn trán cô, giận thì giận chính anh chứ sao nỡ giận cô được .
_Nha Đầu, em chờ anh nhé, sẽ có một ngày chúng ta có được một mái ấm gia đình và sống hạnh phúc hơn bao giờ hết.
]ting[
Tín hiệu đèn xanh đã lên, Tiêu Dũ quay đầu trở lại công việc lái xe về nhà Mộc Gia của mình mà không biết rằng người bên cạnh đang… mỉm cười.
CHAP 12
Um.._
Chào buổi sáng Tiểu thư_ Tiểu Hiên đứng cạnh cửa ra vào, cúi đầu nói.
Mộc Trà nhìn xung quanh phòng mình, đưa hai tay vỗ vỗ má cho tỉnh ngủ rồi bước xuống giường
Huỵch
Ai da, lần thứ 31 rồi đấy! Giường gì mà cao dã man, làm mỗi lần leo xuống không cẩn thận là mông lại chạm đất trước chân. Mộc Trà ôm mông chạy vào nhà vệ sinh.
_ Hôm qua là Tiêu thiếu gia đưa Tiểu Thư về
Cô gật nhẹ sau khi nghe báo cáo, thật tốt quá, cô cũng định hỏi làm sao mình lại về được đây nhưng lại có cảm giác không muốn mở lời cho lắm.
Làm vệ sinh sạch sẽ, mặc đồ từ tay người hầu của mình, cô sẵn sàng bước xuống lầu chạm mặt ông nội.
_ Chào ông buổi sáng_ cô vòng tay cúi người
Mộc Đế không nói gì, chỉ gật đầu sau đó tiếp tục ăn điểm tâm.
Bị ông lơ đi, Mộc Trà đưa bộ mặt nhăn không ra nhăn buồn chả ra buồn ngồi xuống ghế. Chợt, như nhớ lại điều gì đó, cô đứng bật dậy la lên một tiếng A!
Không khí yên lặng bị cô phá hỏng.
_ Ô..ông nội, con muốn ông giúp con cái này được không?_
Mộc Đế cau nhẹ, Tiêu Dũ đã chuốc cháu ông uống thứ gì mà làm nó hôm nay nói chuyện đủ câu đủ chữ thế này?
_ Được, cứ nói_ ông vẫn giữ trạng thái bình thản mà lạnh lùng trả lời
_ Con muốn tập đoàn mình giúp tập đoàn Quách Gia có thêm vốn để trả hết nợ_
Cô vừa nói xong thì quản gia họ khụ khụ, nói như cô chẳng khác nào nói “vứt rồi lượm”
Quách Gia thật ra chỉ là tập đoàn nhỏ nhưng công ty lớn, lâu nay làm ăn cũng có lời chứ không lỗ. Việc kinh doanh và điều hành của Quách gia bị tuột dốc chỉ vì một lí do rất đơn giản, là Mộc Chủ tịch sai người rút cổ phần trong công ty đó. Tại sao ông lại làm thế thì chắc chắn là do việc Quách tiểu thư dám đụng chạm vào cháu gái “rượu” của chủ tịch đây rồi. Bây giờ tiểu thư bảo giúp đỡ lại họ, thế những việc chủ tịch làm cũng như công toi.
_ Con muốn ta giúp gì được?
_ Ông chỉ cần thêm vốn cho công ty của Quách Gia là được
Cô choàng cổ ông bắt đầu nài nỉ_ nha nha, giúp họ nha ông
Ông bật cười, đúng là từ chối con nhóc này không nổi mà. Bị con nhà người ta đánh đến ngất xỉu như thế mà còn đòi giúp được.
_ được_
_ yay, thưa ông con đi học_
Cô lấy cặp chạy thẳng ra ngoài mà không đợi ai nói gì.
_ Tiểu thư, mời lên xe
_ Hôm nay chạy bộ!_ cô la to, chân vẫn phóng như bay
_ Chủ Tịch
_ Quản gia, cứ làm theo ý con bé
Rốt cuộc ông cũng thay đổi suy nghĩ của mình, để con bé sống với cá tính của nó, ràng buộc cũng sẽ không thay đổi được gì. Thay vào đó, cũng có tác hại là biến cháu gái ông thành người giả tạo.
….
_ Chi Linh, xin lỗi hôm qua tỷ bận quá nên không bàn được chuyện có nên giúp muội hay không. Bây giờ công ty nhà muội đã ổn chưa?
Chi Linh đáp trả lại nụ cười giả tạo pha một chút khinh: cảm ơn đã quan tâm Du Tố tỷ. Mọi thứ đều ổn
Chi Linh chợt cảm thấy xấu hổ cho chính mình vì đã cư xử “sởn gai gốc” như vậy trong bao năm qua. Nếu là tỷ muội tốt, thì đã không phải nhởn nhơ nói những câu dối lòng như vậy rồi.
_ Linh!
Tiếng gọi dễ thương kéo Chi Linh ra khỏi đống suy nghĩ, Du Tố cũng quay mặt lại tò mò là ai? …Hy Tranh? cô ta làm cái quái gì ở đây thế? trong đầu Du Tố chợt xuất hiện hàng ngàn câu hỏi.
Thấy Du Tố đang đứng trước lớp, Hy Tranh cũng không ngại mà đến gần
_ Du Tố, muội phải vào lớp, gặp sau_ nói xong, Chi Linh kéo cổ tay Hy Tranh vào lớp.
Để lại Từ Du Tố đứng đó bực bội, cơn giận ghen tức bắt đầu lại nổi lên. Cô thề sẽ đánh bại Hy Tranh cho bằng được, đường đường là tiểu thư nhà họ Từ, không nên thua một con ranh nghèo nàn và xấu xí như vậy được. Thật là nhục nhã!
_ À còn nữa, muội bận không đi chơi được, xin lỗi tỷ nhé_
Du Tố ức chế ráng nở nụ cười, gật đầu tạm biệt rồi bỏ đi.
Vừa bước vào lớp, ai ai cũng bất ngờ, những thành phần lẻo mép, nhiều chuyện bắt đầu nổi lên. “Quách tiểu thư đi học lại, không còn đanh đá như xưa” ” Quách tiểu thư chơi thân với học sinh “thấp hèn”” “Quách tiểu thư cải tà quy chánh” rồi còn nhiều nữa.
_ Kha_ Hy Tranh vừa thấy anh liền chạy tới
Vương Kha nở nụ cười ấm áp, đặt tay lên đầu cô_ Vâng, gọi tôi có chuyện gì không thưa Tiểu Thư?
_ A, đâ…y là Linh_ cô ấp a ấp úng mở miệng giới thiệu
_ là Chi Linh_ Chi Linh sửa, không dám nhìn thẳng vào mặt Vương Kha
_ A..ờ_ Vương Kha không biết nên nói thế nào luôn, vì ấn tượng về Chi Linh đối với anh không tốt cho lắm.
_ Cô vào lớp rồi, vào chỗ đi_ Chi Linh nhắc Hy Tranh rồi đi đến ngồi chỗ của mình
Vương Kha có chút ngạc nhiên về sự thay đổi của Chi Linh nhưng anh bỏ qua một bên, kéo tay Hy Tranh về chỗ ngồi.
_ Hy Tranh_ cô giáo lên tiếng
Giật mình khi nghe tên mình, Hy Tranh không biết phản ứng sao, lúng túng nhìn Vương Kha.
_ Không sao, anh ở đây, nhóc không cần sợ_ Vương Kha lại cười với cô.
_ Hy Tranh_ cô giáo gọi lại
_ a vâng_
_ Chúc mừng em, bức tranh em vẽ hôm trước đã được đem treo vào phòng tranh nổi tiếng nhất thành phố_
Uuuuu_ cả lớp nhốn nháo lên nhìn cô
_ Quay lên bảng ngay_ Vương Kha lạnh giọng, biết chắc Hy Tranh sẽ sợ khi nhiều ánh mắt nhìn cô.
Chi Linh nghe vậy liền cười nhạt, tim chợt nhói.
]renggg[
_ Về thôi_ Vương Kha
_ Linh, về thôi_ Hy Tranh
Tại cổng trường:
_ Tiêu Dũ_ cô chạy tới ôm chầm lấy anh
_ Ngốc, học ngoan không?_ anh nựng iu cái mũi nhỏ của cô
Hy Tranh gật đầu rồi tiếp tục ôm Tiêu Dũ, cô chắc nhớ anh lắm
Vương Kha nhìn mà tim như ngừng đập, tại sao anh lại khó thở, không thể nói lời nào thế này?
_ Tiêu Ca, cảm ơn đã giúp Quách Gia_ Chi Linh cúi đầu
Giờ chỉ còn lại hai người, hai trái tim đều đã bị nhói trong hôm nay.
_Để tôi đưa cô về
_Không cần, tôi tự đi bộ
Đừng nói nhiều_ Vương Kha kéo cổ tay Chi Linh vào xe, anh không biết rằng trái tim của cô đang tan chảy từng chút một vì hành động này của anh.
_Đi đâu đây?_ cô nói cộc lốc
_ Ông nói em thay đổi cách nói rồi mà, sao vẫn cộc lốc với anh thế?_ Tiêu Dũ lắc nhẹ đầu bó tay
_ Tiêu Dũ
_hửm
_ hôm nay Vương Kha ngoan lắm
_ em có bình thường không vậy Nha Đầu, sao nói toàn điều lạ không thế
_ Vương Kha nói y hệt Tiêu Dũ a
Trán anh chợt hiện lên chữ “khó hiểu lại càng khó hiểu”
_ Giống là như thế nào?
_ Vương Kha nói chỉ cần có Vương Kha, Nha Đầu không cần sợ ai nữa
Mặt mũi Tiêu Dũ tối sầm lại. Dây thần kinh ghen của anh bắt đầu hoạt động.
]ting[ đèn đỏ hiện lên
Tiêu Dũ? ưm….
Tiêu Dũ chiếm lấy môi cô, rất mạnh nhưng cũng nhẹ nhàng, làm người Nha Đầu chợt nóng ran. Anh đưa tay vuốt từng đường từng nét trên mặt cô, tai cô rồi đến cổ. Thấy Nha Đầu sắp hết hơi, mặt đỏ bừng, anh liền thả cô ra, đôi môi hồng đào lại đỏ mọng lên.
_ au quá i _ cô mếu máo ôm môi mình nói
Anh bật cười xoa nhẹ đôi môi cô_ Xin lỗi, nhưng anh ghen rồi _