-Yến tử, nghe anh giải thích đã
Cô ấy đi chân trần, nhất quyết không chịu dừng lại, cô ấy gạt tay tôi ra.
-Tôi không muốn nghe anh giải thích gì hết, mau về với cô bệnh nhân nóng bỏng đang cần anh đi.
Tôi cầm tay cô ấy kéo lại, cô ấy quay người tát tôi.
Nước mắt cô ấy giàn giụa trên khuôn mặt.
Tôi thấy lòng mình tan nát.
Cô ấy khóc, cô ấy lùi xa tôi một khoảng, nước mắt không ngừng, cô ấy vừa dùng tay gạt nước mắt, vừa nói:
-Hải Đăng,,,tôi quen anh hơn 7 năm, 7 năm anh học đại học, dù anh có ở bên cô gái nào tôi cũng chẳng thể làm gì... anh biết không đau khổ nhất không phải là ghen, mà đến quyền để ghen tôi cũng không có. Anh không cho tôi bất cứ một danh phận nào, tôi nhìn anh, chỉ có thể cam chịu nhìn các cô gái khác vây quanh anh, bản thân chỉ có thể tự nhủ...nếu anh có chút tình cảm với tôi thì anh sẽ tự khắc tránh xa những cô gái đó. Nhưng anh tất nhiên cũng thích hào nhoáng, gái vây quanh , sao nỡ lòng đuổi hết chứ...
-Yến tử...
-Năm anh tốt nghiệp, anh có biết tôi lén đi theo anh, năn nỉ đồng nghiệp anh để có thể chụp một bộ anh lúc anh khám bệnh. Tiếp xúc với bệnh nhân nhiều như vậy,dĩ nhiên tôi biết anh không phải không có cảm giác khi chạm những vùng nhạy cảm của họ. mang danh nghĩa bạn gái anh, tôi càng không có quyền để ghen với bệnh nhân của anh. mà phải cười đầy tự hào, rằng anh đang cứu người. Khi tôi cưới anh, đôi khi chúng ta làm tình, tôi nghĩ, cảm giác khi anh động chạm vào tôi, chắc cũng chẳng khác gì những bệnh nhân ấy. chỉ là anh có quyền sử dụng sâu hơn mà thôi,
-....
-Tôi nhỏ nhen như thế đấy, một lần cầu xin anh, anh nói tôi phải suy xét bản thân. Vì anh, tôi chấp nhận tất cả tôi đều là tôi sai, tôi chẳng có quyền gì cả,rốt cuộc, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi chưa? anh, có thực sự.....bao giờ yêu tôi lấy một chút. Hay vì tôi bám theo anh bao nhiêu năm trời nên anh mới chấp nhận . Đúng, tôi rất sợ mất anh, sợ từng giây từng phút, ngay cả khi anh ôm tôi, tôi cũng sợ một ngày , anh sẽ rời xa tôi.
-yến tử
-Đừng gọi tên tôi, anh im lặng đi, làm ơn, hãy để tôi yên lúc này.
Cô ấy vò mái tóc, lùi xa tôi,
Nhìn cô ấy đi, tôi thực sự không có sức để mà đuổi theo.
Tôi cũng không có tư cách để mà đuổi theo.
-yến tử, xin lỗi em, anh là thằng tồi...
#
Cô ấy mấy hôm nay không về nhà, điện thoại cũng không hề mang theo, facebook cô ấy hoạt động mấy ngày trước.
Tôi vẫn phải đến bệnh viện đi làm, giờ này, không biết cô ấy đang ở đâu, làm gì. Tôi gọi về cho gia đình hai bên, nói khéo nhưng cô ấy cũng không về bên đó.
Tôi không quen ai là bạn bè cô ấy cả, gọi cho nhà biên tập cô ấy hay gửi bài thì họ nói cũng lâu rồi chưa thấy liên lạc.
Yến Tử, lần này, cô ấy nhất quyết không tha thứ cho tôi rồi.
Tôi về nhà mỗi tối,tôi nhận ra, tôi yêu căn nhà của chúng tôi vì nơi này có cô ấy chùng chung sống. Thiếu cô ấy, nhà vẫn chỉ là nhà, cũng chẳng khác gì nhà trọ. lạnh lẽo và cô đơn, chỉ là tạm bợ.
Chính cô ấy mới làm nên một căn nhà bền vững, với tiếng dép lê lẹt đẹt, tiếng dao thái rau, tiếng nồi cơm tỏa mùi gạo dẻo.
Mùi hương của nước xả vải nơi cô ấy phơi quần áo ở ban công.
Nơi cửa sổ đầy những hộp kem cô ấy trồng hoa.
Những tờ giấy ghi chú vàng xanh đỏ cô ấy dán khắp tường, nay hết chất keo rơi xuống sàn.
Kem trong tủ lạnh, mãi chẳng thấy vơi. nằm im lìm đầy thương tiếc.
Có phải em cũng như chúng, buông tôi rồi phải không?
Chương 31.
Thư phòng cô ấy chứa đầy sách, nhưng hiếm khi tôi vào, đó là thế giới của cô ấy.
Tôi tìm thấy cuốn tùy bút cùng một chồng nhật kí có ghi kí hiệu từng năm.
lần đầu, tôi ngồi xuống, xem xét những năm tháng trước đây.
Bên ngoài cuốn tùy bút, xem năm viết là năm cô ấy học năm nhất, cô ấy viết trong những ngày chúng tôi cãi nhau,
" đây là những ngày rất tệ của cảm giác, không thể trải lòng với ai nhưng nếu mình không viết ra thì sợ bản thân bi thương quá."
Tôi đọc từng chữ từng từ
trang thứ nhất.
" Đôi khi bản thân nghĩ, bớt tốt với người khác một chút, liệu có tốt hơn không?
Chẳng bao giờ chịu nghĩ cho bản thân có mệt không? đã bao giờ thực sự vui vẻ hay chưa?
Chỉ biết lao vào, cố gắng làm tất cả mọi thứ cho người khác, dù biết nếu không làm thì họ vẫn cứ tự làm được thôi.
Thực sự chẳng hiểu sao mình vẫn cứ làm thế!
Nhưng nếu không làm thì bản thân sẽ rất bứt rứt khó chịu, càng hận bản thân mình hơn nữa.
Thế nên càng muốn an yên thì càng phải làm cho tốt nhất. Đến lúc tối mịt ,lết về phòng, tuy mệt nhưng lòng thanh thản đến lạ lùng.
Chắc kiếp trước mình nợ họ chưa trả hết nên kiếp này mới lao đao,xiêu vẹo tứ phương.
Nhiều lúc tự bật cười, thấy bản thân mình quá ngốc nghếch."
trang thứ 2
" Những ngày gần đây Đăng tham gia cuộc thi trên sóng truyền hình là SV, trên trang cá nhân ngập tràn bức hình ở trường quay.
Cậu ấy bận tối mắt tối mũi như vậy, biết cậu ấy rất mệt nhưng trong lòng không khỏi trách cứ chút ít tại sao không nhắn tin cho mình.
Cậu ấy vẫn còn thời gian online cơ mà, 1 tin nhắn... mất thời gian đến thế ư?
Nếu lòng người muốn thì đã chủ động nhắn tin lâu rồi.
Nhìn chấm xanh đó sáng rồi vụt tắt.
Lòng hutj hẫng vô cùng.
Sao cứ ngốc nga ngốc nghếch hóng một chút tình thương
Chẳng lẽ mình yếu đuối đến mức đó rồi.
Nhớ tết âm lịch, mình có viết một bộ truyện về mình và cậu ấy, cậu ấy đọc nó, ở nơi này mình cảm nhận cậu ấy đang hạnh phúc.
Ai nói trong lòng người không mơ nó thành hiện thực chứ?
Câu chuyện quả thực ngọt ngào, nhưng bây giờ chẳng có nghĩa lí gì! "
trang thứ 3
" Cái gọi là yêu chẳng phải yêu
Thích chẳng phải thích
Là do bản thân cố chấp mà thôi. Cố chấp không muốn buông, không muốn mất cậu ấy, giá mà mình có thể xem trước tương lai để mà xem mối duyên với cậu ấy có dài đến mức đó không.
Ngày quốc tế phụ nữ vừa rồi, rất nhiều chuyện đau đầu, đến cuối ngày mà một tin nhắn cậu ấy cũng không chúc mình.
Cậu ấy chúc mẹ hay lúc đi học chúc bạn bè thầy cô, chúc bạn gái....
chẳng lẽ trong lòng cậu, người con gái này không có nghĩa lí gì hay sao ?
Biện minh bằng một câu nói tớ vô tâm quá rồi mất tích.
Cậu xem tôi là gì trong lòng cậu?
mình bật khóc
giá có ai đó xem tôi thực sự quan trọng với họ?
chỉ có thể đau đáu giấu nỗi cô đơn một mình vào tròng lòng.
Để rồi khi tức giận, bản thân không kìm được mà nói với cậu ấy đừng nói chuyện với tớ nữa.
tất cả chỉ còn lại khoảng không im lặng
khi 2 người im lặng.
tất cả sẽ lạc mất nhau"
Nước mắt tôi rơi đẫm trong trang giấy, nỗi lòng của cô ấy, từ lâu đã sâu sắc như vậy,
Tôi sinh ra, cứ nghĩ bản thân chẳng hề vô dụng, nhưng thà không có tôi, cô ấy còn sống tốt hơn vạn lần
yến tử, nói cho anh nghe anh phải làm gì bây giờ, anh là thằng vô dụng đối với em,
đến tận bây giờ, anh vẫn không thể hiểu được em nghĩ gì, nơi em muốn đến, giá như ngày đó...anh không vô tâm như vậy
thì bây giờ, mọi thứ đã khác rồi phải không?
Chương 32
tôi lật trang tiếp theo
" Chờ cậu 7 năm
Có phải quá sức không? khi mà 1 hi vọng cậu cũng không cho tôi
7 năm sau , liệu tôi có thể an ổn trong vòng tay người hay 7 năm sau, nhìn lại,
tất cả đã hóa tro tàn
Canh cánh trong lòng, vì tiếc nuối, vì quá coi trọng cậu
thật khó nói cho mối duyên thừa.
Những tháng ngày sau phải sống như thế nào đây,
biết đâu lại hóa thành Nam Khang thứ hai. Tự sát để thoát khỏi nội tâm đang cáu xé giày vò.
Tôi rất muốn gieo vào lòng cậu một niềm tin
để chờ nó lớn lên và thu hoạch
để cậu mãi nhớ tới tôi
thỉnh thoảng vì thấy có lỗi mà tự dày vò bản thân
để một ngày, cậu sẽ tự tìm tới tôi
nhưng..
điều đó..chỉ nằm trong trang giấy này.."
#
" Tình hình sức khỏe kém đi rất nhiều
Đêm bất an quá, ngủ không nổi, trùm chăn nghe một bản nhạc buồn
Nơi này tôi bị cậu dày vò, ở nơi kia có phải cậu đang ngủ ngon không?
Hình như con gái luôn quỵ lụy như vậy ấy
chỉ tự làm khổ mình thôi
Điện thoại tháo pin, sợ lúc ngủ quên lại có ai gọi, sẽ mệt mỏi lắm.
Khi tỉnh dậy đã là 9h sáng, đi gội đầu sạch sẽ rồi bước chân ra khỏi nhà.
lòng nặng trĩu
Hôm nay đi làm power point với bạn ở lớp đại học.
Chỉ muốn ôm cậu ta mà khóc thôi.
Hình như trong mắt người khác, tôi chẳng khác gì một con bánh bèo mít ướt và yếu đuối.
Hôm nay tôi nhận ra, bạn này hút thuốc lá, bạn này nói một tuần hút hết nửa bao.
vì đầu óc bạn này căng thẳng quá, tôi chẳng giúp ích được gì.
Muốn rủ bạn này đi ăn tối nhưng rồi lại thôi.
Ai cũng có niềm riêng..."
#
" Cả ngày mình chẳng buồn ăn gì , nhìn gì cũng chán ngán. Gần trưa, ăn vội tấm bánh mì vì muốn hiến máu, có 1 chiếc xe lưu động ở bên ngoài đường. Nhưng khi thử máu, bác sĩ nói bị thiếu máu nhẹ, con không thể hiến hôm nay được.
Mọi thứ thật u ám
Tiết học chiều hôm nay thật nhàm chán, lên thư viện khoa rồi lại về nhà.
Những giấc ngủ chập chờn và bất an quá.
Cứ như vầy, sợ rằng không thể đi hết con đường bảy năm kia
Cứ như mình là một kẻ hèn nhát vậy
Mắt mở nhìn trần nhà
bản nhạc cũ, nghe sao nao lòng vậy? "
#
" Bản thân đã lạc lối từ đâu?
đến giờ suy xét lại, liệu đã quá muộn rồi không.
giấc mơ của cậu-không có tôi xuất hiện.
giấc mơ của tôi-cậu đã từng làm nam chính
Tôi cũng chẳng đòi công bằng làm gì, bởi trong truyện tình cảm mà nói, ai có lòng, tất sẽ đau khổ hơn.
phòng hôm nay có thêm thành viên mới, là chậu xương rồng bạn thân cấp 3 tặng.Được đặt tên là Xương Nhi. Giờ nó là bạn thân trong thế giới cô độc của mình.
Không biết nó có hiểu lời tôi nói không? nhưng tôi vẫn nói chuyện với nó như một người bình thường.
Tôi cô độc, đến phát điên rồi phải không?
người ta nói, đừng vì cô đơn mà yêu một ai đó.
Cũng đừng vì ai đó mà cô đơn cả đời.
Tôi muốn quay lại thời điểm ban đầu,
không bước lên chuyến xe ấy
không gặp cậu
chúng ta cũng sẽ không có ngày hôm nay.."
#
" Liệu trong thời gian 7 năm đó, có cô gái nào xuất hiện mà cậu lại động lòng không? điều kiện của cậu rất tốt, nếu cô ấy lại thông minh, xinh xắn, dễ thương và hiểu cậu. Nếu cậu muốn ở bên người đó.
vậy khi ấy, tôi phải làm sao?
Thời gian đã rất vô tình, tình cảm càng vô tình với nhân thế hơn.
Chẳng có gì đảm bảo
mình nói với chị họ ở quê, chị ấy ủng hộ mình chờ cậu ấy.
Nhưng chị ấy đâu hiểu được đầu đuôi
mình lại khó nói
thế nên chỉ chấm than 1 dấu vậy thôi
tôi-đã không còn là bé con của cậu ấy nữa rồi...
lang thang trên sân vận động, đông người nhưng không phải là thế giới của tôi.
Tôi không biết khi cậu ấy nhận được tin nhắn thì sẽ như thế nào: xem thường, chán nản, không quan tâm hay mỉm cười?
Tôi đoán cậu ấy chán nản nhiều hơn.
Cậu ấy không hồi âm,
còn tôi, cứ theo thói quen mà gửi vậy thôi''