Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Vợ tôi cô ấy là nhà văn trang 5
Chương 27

Buổi sáng ngày thứ 3 tôi làm tình nguyện ở đó, thì có một chị trong đội đưa đến cho tôi hai chai nước còn lạnh, nói là có một bạn gái gửi cho tôi.
Ngoài cô ấy ra, chắc chắn chẳng còn ai làm những việc như này.
hóa ra hôm trước cô ấy cũng gửi, nhưng tôi lại có việc bận nên không thể đến, chẳng biết số phận chai nước trôi dạt vào miệng ai.
Tôi gửi tin nhắn cho cô ấy, nói cô ấy đừng gửi nữa, dù gì tôi cũng không được uống, anh chị ở đó uống hết rồi.
Cô ấy chỉ ừ, nói lần sau dẫn tôi đi ăn kem bù.
Vì trời khá nắng, tôi lại là người hay ra mồ hôi nên rất mệt. Cô ấy lo cho tôi nên mới mua loại nước có muối để tôi uống.
Nhưng thời điểm đó tôi không hiểu hết được sự chu đáo của cô ấy.
tôi vẫn coi sự chăm sóc tốt bụng của cô ấy là điều dĩ nhiên, tất nhiên cô ấy phải làm như thế.
Cô ấy chúc tôi mỗi ngày, không phải là để cưa cẩm tôi như tôi vẫn nghĩ.
Là cô ấy muốn khi tôi nhận được tin nhắn thì tôi sẽ nhớ đến cô ấy.
Nhưng hình như sự bận rộn của công việc và học hành...đã cuốn tôi đi.
có lúc, tôi thực sự quên mất cô ấy.
#
Cuối cùng tôi cũng biết được dòng chữ trên hình mặt cười đó, là " Đăng ngố, tôi gét cậu"
Cô ấy viết câu này khi chúng tôi cãi nhau, tôi cười cô ấy vì cô ấy là nhà văn mà lại viết sai Tiếng Việt, vốn là ghét chứ không phải gét, ấy thế mà cô ấy vẫn không chịu nhận mình sai, còn nói là từ gét nhìn thân thiện hơn ghét.
Cô ấy vẫn không tin mà đi hỏi khắp mọi người, mọi người đều nói là ghét, lúc bấy giờ cô ấy mới chịu thừa nhận mình sai.
#
cô ấy sợ tôi mệt mỏi vì học tập mà cho tôi một câu nói: " Nếu cậu mệt mỏi quá thì tớ dẫn cậu đi trốn chúng ta sẽ về biển nơi quê tớ, một ngày"
Nhưng tôi nghĩ, sẽ chẳng có ngày đó, bởi vì tôi không có khái niệm chạy trốn trong bất kì tình huống nào.
Có những ngày Hà Nội chẳng có cô ấy, cô ấy biến mất khỏi vòm trời của tôi, cô ấy về với biển, những bức ảnh cô ấy chụp về biển rất đẹp, sóng nước mây trời, thuyền cá xa bờ, lưới chài gỡ cá. Cô ấy thích chụp ảnh, là một lãng khách.
Nhưng lãng khách này vì tôi mà ở lại.
Vốn chẳng ai có thể yêu mãi một người,
chỉ là người đó có vì mình mà ở lại hay không mà thôi.
Tôi là một bến đỗ, còn cô ấy ...là con thuyền chỉ đậu ở bến bờ nơi tôi.
Nhưng chỉ cần một con thuyền ấy, tôi cũng đủ trù phú giàu có.
#
Cô ấy rất sợ mất tôi, cô ấy đã từng nghe câu " cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình" , tôi cũng tâm niệm câu đấy, thế nên không bao giờ chịu đi tìm cô ấy. Nhưng cô ấy nói, tớ vẫn áp dụng câu đấy nhưng lại sợ, vì nếu tớ đứng yên thì các cô gái khác sẽ không đứng yên, họ đều biết chạy, nếu đột nhiên cậu rung động với họ, lúc đó tớ biết phải làm sao?
Tôi nói cô ấy yên tâm, khi học thì tớ chẳng yêu ai đâu, nhưng cô ấy tất nhiên không an tâm, bởi đó là vấn đề tâm lí, khi tâm mình thích một người rồi, làm sao mà ngăn cản được.
Điều đó lí trí cậu không thể kiểm soát,
tôi có kể cho cô ấy nghe việc tôi chỉ trêu đùa vài câu với cô bạn cùng lớp, ài dè cô bạn đó đổ tôi thật.
Hình như cô ấy nghĩ tôi trăng hoa khi nghe xong câu chuyện, nỗi sợ mất tôi lại tăng lên.
Cô ấy mắng tôi là " đồ trêu hoa ghẹo nguyệt".
tôi cười lớn,
dĩ nhiên,
tôi là người có sức hút mà.
Chương 28

Dạo này tôi có gặp chút trục trặc, không hẳn là trục trặc mà là một phiền phức nho nhỏ.
Cô bạn hồi cấp 3 của tôi đang điều trị ở bệnh viện nơi tôi làm việc, điều đó chẳng là gì, ừ thì là bệnh nhân, ừ thì là bệnh nhân quen biết nhưng khổ nỗi cô bạn ấy chính là người năm xưa tôi trêu hoa ghẹo nguyệt, lỡ làm bạn ý thích tôi.
Đến bây giờ cô bạn đó vẫn thích tôi, mỗi lần đến khám, đều chỉ đích danh tôi khám, nhất quyết không chịu để người khác.
Chuyện đó đến tai vợ tôi.
Cô ấy ban đầu chẳng có biểu hiện gì là ghen cả, còn biện hộ cho cô bạn đó" Nếu em là cô ấy, nếu không có bác sĩ nữ ở đó thì tất nhiên phải yêu cầu bác sĩ mình quen rồi"
Tôi phản biện cô ấy:
"Theo anh thì ngược lại, để bạn cũ khám, động chạm thân thể thì chẳng phải ngượng hơn sao, thà để người không quen biết."
Vợ tôi trầm ngâm:
" Ý anh là, cô bạn đó cố tình quay lại quyến rũ anh"
Tôi cười đùa:
" biết đâu được đấy, giờ cô bạn đó xinh đẹp như vậy, body lại rất chuẩn.."
Cô ấy chen ngang, mặt tức tối:
" anh là nam nhân có vợ rồi đấy, chúng ta còn mới kết hôn, anh bỏ kiểu ăn nói đó đi"
Cô ấy ghen rồi.
Nhưng sự việc lại tiến triển một cách tôi không ngờ tới.
#
Sau nhiều lần khám, cô bạn đó cũng có dùng ánh mắt hơi bất bình thường nhìn tôi,
Tôi cố gắng tránh mặt mà nhờ mấy đồng nghiệp khám giúp, nhưng không hiểu sao cô bạn đó lại có số điện thoại của tôi, hẹn tôi đi uống nước để cảm ơn.
tôi từ chối mấy lần lấy cớ bận nhưng hôm đó cô bạn đợi lúc tôi nghỉ làm mời tôi đi ăn trưa, mặt đụng mặt không tiện từ chối.
Tôi đi ăn cùng bạn đó ở một nhà hàng gần bệnh viện,
Đang ngồi ăn, thì vợ tôi nhắn tin đến: " anh đang ở đâu?"
Tôi hơi ngạc nhiên, có bao giờ cô ấy nhắn tin kiểu kiểm tra này đâu, tôi nhắn lại : " Ở bệnh viện chứ đâu, anh đang ăn trưa"
.
Cô ấy không nhắn lại nữa, tôi vừa ăn vừa nói chuyện với cô bạn về thời cấp 3. Tôi vô tình nhìn ra bên ngoài, bất ngờ khi vợ tôi đang đứng dưới ánh nắng, tay cầm hộp cơm. Cô ấy đem cơm cho tôi, cô ấy nhìn thấy tôi,lạnh lùng quay đi. Tôi đẩy ghê đứng dậy đuổi theo nhưng cô bạn kia nắm tay tôi kéo lại:
-Cậu đi đâu vậy, còn chưa dùng bữa xong mà.
Điện thoại tôi kêu, là chuông đặc biệt tôi cài khi bệnh viện gọi tới. Là một ca cấp cứu tôi buộc phải quay về viện.
nhủ bản thân tối về giải thích cho cô ấy sau.
#
Tôi về nhà lúc đêm muộn, tắm rửa xong thì vợ đã đi ngủ rồi. Tôi nằm bên cạnh, ôm lấy cô ấy, khi thấy cô ấy vòng tay ôm lại tôi thì tôi mới giải thích.
-Yến Tử, đừng hiểu lầm, cô bạn đó chỉ mời anh đi ăn trưa để cảm ơn thôi. Anh không nói cho em vì sợ em lại suy nghĩ.
Cô ấy vùi đầu vào ngực tôi, khẽ thở dài,
-Em tin anh, nhưng không tin cô bạn anh. Cả buổi nay, em đã rất khó chịu.
-Anh biết,
Tôi nhìn trong thùng rác ở nhà ăn đầy hộp kem là biết tâm trạng cô ấy tệ đến mức nào rồi.
Tôi sợ cô ấy mất niềm tin ở tôi, một lần thất tín, vạn lần bất tin.chúng tôi lại mới kết hôn, chỉ muốn cùng cô ấy mỗi ngày vui vẻ bên nhau mà thôi.
Cô ấy không nói nữa, tôi biết cô ấy chưa ngủ lại, cô ấy ôm tôi chặt hơn chút nữa. Hình như sao bao năm, cô ấy vẫn sợ mất tôi như ngày đầu,
Người hay suy nghĩ luôn khổ tâm hơn rất nhiều. Tôi không muốn cô ấy bên tôi mà lại cảm thấy bất an như vậy.
Tôi hôn thật lâu lên trán cô ấy.
Chương 29.

Nhưng cô bạn tôi không chịu kết thúc ở đấy,
Có hôm vợ chồng chuẩn bị đi ngủ, cô ấy dùng điện thoại tôi chơi pikachu, thì có một tin nhắn đến.
Cô ấy luôn tôn trọng tôi nên đưa cho tôi. Lúc đó tôi đang bận tắt máy tính, nói cô ấy xem đi, chỉ có thể là tổng đài mà thôi.
Ai dè, cô ấy xem xong, ném điện thoại vào người tôi, rồi tắt đèn đi ngủ.
Tôi ngớ người, mò cái điện thoại, là cô bạn đó nhắn tin : " chúc anh ngủ ngon"
Tôi chui vô chăn, lôi được cô vợ đang ghen ra , dù cô ấy có giẫy dụa thì cũng bị tôi ôm chặt vào lòng:
-Vợ ghen gì chứ, phải vui vẻ lên vì chồng của vợ vẫn có sức hút sau hôn nhân.
Tôi ôm cô ấy, nhắn tin trả lời cô bạn kia:
-Tớ đang ôm vợ, nên ngủ rất ngon. Cậu đừng làm phiền.
Còn kèm theo cái ảnh tôi hôn vợ chúc ngủ ngon.
Sau đó trước mặt cô ấy, anh hùng xóa số người đẹp. Bạn cũ cũng xóa, ai bảo dám làm vợ tôi gét.
Vợ lườm tôi cháy mặt.
#
Nửa đêm , tôi nhận được cuộc gọi, vẫn là cô bạn đó, cô ấy vốn bị viêm dạ dày cấp tính, nay bộc dưng bị đau rất dữ dội. La ầm trong điện thoại, vợ tôi cũng tỉnh,
-Có chuyện gì đó?
-Cô bạn đó bị tái phát, gọi cho anh, la ầm ĩ vì đau.
Vợ tôi công tư phân minh, dậy lấy áo khoác cho tôi:
-hôm nọ anh nói cô ấy chỉ sống một mình ở đây, mau đi xem đi, dù gì cũng là bệnh nhân. Nhỡ có chuyện gì thì rất nguy hiểm, em sợ xuất huyết lắm. Anh lái xe cẩn thận là được.
Tôi nhìn cô ấy bao dung như vậy, chắc chẳng thể gặp người thứ hai.
-Cảm ơn em đã hiểu cho anh.
Tôi đi ra đến cửa phòng, quay lại nhìn vợ, cô ấy vẫn đang nhìn tôi, tôi lấy áo khoác của cô ấy trên giá, kéo cô ấy đi cùng luôn.
Ngồi trong xe, cô ấy lải nhải,
-Nhất thiết phải làm như thế này không, em tin anh mà.
-Anh cũng tin anh, nhưng không tin cô bạn kia. Anh không muốn vợ mình phải hoài nghi bất cứ điều gì. Anh phải đảm bảo sự trong sạch của anh.
Cô ấy cười.
Qủa thật cô bạn đó lên cơn đau dạ dày, tôi cùng vợ đem cô ấy đến bệnh viện. Đợi cô ta nằm yên truyền nước, tôi mới đem vợ tôi đang ngủ gục về nhà.
Thế là mất toi một đêm.
#
Chuyện này lại xảy ra lần thứ hai, nhưng cô ấy không đi cùng, vẫn giục tôi đi xem tình hình.
Nhưng đến lần thứ 3, cô ấy ôm tôi, nói tôi đừng đi có được không?
cô ấy nhất quyết không muốn cho tôi đi,cô ấy không muốn tôi đến chỗ cô bạn.
Điện thoại tôi vẫn reo,
tôi gỡ bàn tay cô ấy ra, quát cô ấy:
-Em quên chồng em là một bác sĩ hay sao, chữa bệnh cho bệnh nhân là chức trách của anh. Làm sao em có thể bảo anh từ chối bệnh nhân đang cần anh. Em nên suy nghĩ lại bản thân đi.
Nói rồi, tôi lấy anh ra ngoài.
Mặc cô ấy tự suy xét lại.
Tôi lái xe đến nhà cô bạn đó, cổng đã mở sẵn, nhưng cô ta không hề bị lên cơn đau, cô ta mặc chiếc váy ngủ mỏng manh rất mát mẻ nằm trên giường đợi tôi đến.
Lúc đó , tôi biết lần này tôi bị lừa:
-Cô không hề bị đau.
Cô ta xuống giường, tiến lại gần chỗ tôi, vuốt áo sơ mi nơi ngực tôi:
-Tiếp cận cậu nhiều như vậy, hôm nay mới không có vợ cậu đi cùng. Đêm nay chúng ta có thể thoải mái rồi.Hải Đăng, tới tận bây giờ tôi vẫn chưa thôi yêu cậu.
Tôi khinh bỉ bạn cũ này của tôi thực sự.
Cô ta kéo tôi ngã xuống giường,
Tiếng cửa phòng mở, vợ tôi xuất hiện.
Cô ấy nhìn tôi trong tình cảnh này, gật gật đầu:
-bệnh nhân đang cần anh.
Cô ấy quay người bỏ chạy.
Tôi gạt cánh tay đang bấu lấy cổ tôi ra mà nói:
-Dù cô có xinh đẹp lên bao nhiêu đi chăng nữa, ngày xưa tôi không thích cô, bây giờ tôi không những không thích cô mà còn khinh bỉ cô. so với bụng mỡ của vợ tôi thì cô còn kem xa.
-anh..
Tôi đuổi theo vợ...
» Next trang 6

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Duck hunt