80s toys - Atari. I still have
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Trái tim lạnh giá phần 2 trang 1
Chap 01: Lá Thư Của Băng
Ba tháng sau.........
Trung tâm mua sắm SEONI của Tiểu Băng ở Paris vẫn đang trong đà phát triển, phát triển một cách vượt bậc dưới sự quản lí của Thiên Hữu và người anh em của cô bên Nga là Victor. Sau sự việc ở Nga, Jacker bị còng tù vì tội giết người. Thật ra sự việc đúng là anh không hề giết Băng hay Khang nhưng anh là người cuối cùng còn sót lại ở hiện trường, trên người anh còn có những vết ẩu đả với Khang và anh không có bất kì chứng cứ ngoại phạm nào, Jacker bị chịu tù 10 năm, anh không hề lên tiếng giải thích sự việc hay bất kì thứ gì liên quan đến tội án. Đơn giản là anh muốn vào tù để tịnh lại cái tâm trong lòng anh, vì quá ham muốn nên anh đã làm chuyện có lỗi với cô em gái của Băng và vô tình huỷ hoại cả câu chuyện tình hạnh phúc của Băng và Khang. Dẫn đến cái chết của cả hai. Nói cách khác anh là người gián tiếp giết chết cả hai. Hối hận giờ này đã không còn kịp để cứu vãn tình thế, Băng và Khang đã không còn trên cõi đời này nữa, những ngày tháng trong tù là những ngày tháng anh cần nhìn lại những thứ anh đã làm trong suốt thời gian vừa qua. Mọi người bên Minh nghe tin thì vô cùng giận dữ, nếu Jacker mà không lọt vào tay cảnh sát thì có lẽ Minh đã giết chết anh rồi. Không có một lời minh chứng nào có thể giúp đỡ cho Jacker, anh không có gì để nói với gia đình bên Băng lẫn bên Khang, anh chỉ có thể nói một câu ngắn gọn là "tôi vô tội", dĩ nhiên mọi người không tin nhưng có một người lại rất tin, đó là Victor, anh rất tin tưởng Jacker. Trước khi Jacker bước vào cửa tù, Victor đã nói với anh:
-Tôi tin anh, 10 năm sau hãy cùng tôi đi tìm cái xác của Băng và Khang.
Cuộc sống của Hàn gia dường như bị đảo lộn sau vụ án của Khang và Băng, đã cho người xuống vách núi để tìm kiếm tin tức, dù cả hai đã chết thì cũng phải thấy xác. Nhưng không, họ hoàn toàn không để lại bất kì dấu vết nào. Sau ba tháng trời tìm kiếm trong vô vọng, mọi người đều nghĩ Băng và Khang đã chết và họ đã đi đến ngôi nhà ở thế giới thuộc về họ. Công việc của mọi người đều thực hiện theo tâm thư mà Băng đã viết trước hôm cô gặp Jacker. Trong lá thư, cô phân chia rất nhiều thứ, gia tài đồ sộ mà cô có được sau khi mở di chúc, đọc xong lá thư ai nấy cũng phải khóc nấc lên vì Băng sống cho người ta chứ không phải cho bản thân
"Em là Hàn Tiểu Băng - Huỳnh Hải Tuyết của mọi người, khi mọi người đọc được lá thư này thì chắc rằng em đã ở thế giới bên kia mất rồi. Cuộc sống của em đều bị đảo lộn khi em rơi vào tay Hunter, với một đứa bé nhỏ mà phải nhìn thấy những cảnh máu me, nghe những tiếng súng, tiếng nổ thì sao nhỉ? Em đã rất lo sợ, em thấy bản thân cô đơn trong thế giới của Hunter, lúc đó em cần có mẹ lắm, nếu có mẹ ở bên thì chắc em sẽ mạnh mẽ hơn nhiều. Cũng may, có bà quản gia-mẹ của Thiên Hữu, bà đã ở cùng em, chia sẻ với em, bầu bạn cùng em, vì bà mà em mới tự tin đứng lên trong giới ngầm, em chấp nhận học tập và rèn luyện những kĩ thuật cũng như những bí kíp để trở thành một sát thủ chuyên nghiệp như Hunter muốn. Nhưng điều đau khổ nhất của em, chính là cái ngày em phải tàn nhẫn ra tay giết chết bà, em đau hơn cả Hữu khi biết tin mẹ mất rất nhiều nhưng em làm sao có thể không thực hiện, đắn đo rất nhiều, bà kêu em cứ làm theo lời của Hunter và chỉ nguyện ước yêu cầu em một điều nho nhỏ là hãy chăm sóc cho đứa con trai của bà. Nên mối quan hệ giữa em và Hữu khác hơn so với những người làm khác. Nhưng sau hôm nay, em không còn ở đây để chăm sóc và bảo vệ anh nữa Hữu à, anh hãy tự lo cho bản thân mình, trong ngăn tủ thứ hai ở phòng em chứa toàn sách võ công, anh có thể lấy học để phòng thân không thì có thể nhờ Victor giúp. Trung tâm mua sắm SEONI bên Paris đứng tên chủ quyền là anh, em muốn giao nó cho anh coi như em trả món nợ mà em đã thiếu gia đình anh, hãy quản lí nó thật tốt, còn nữa, số gia tài của em đem chia làm đôi nhé, Thiên Hữu và Victor một nửa, số còn lại em tặng anh Minh và Thục Phương xem như quà cưới. Sau hai năm nữa cả hai nên cưới đi nhé. Con gái không chờ được lâu đâu. Đừng kéo dài chuyện này, Thục Phương sẽ cảm thấy không vui đâu. Mở di chúc thì em chỉ định có thế. Còn ngôi nhà ở Việt Nam đã đứng tên của Ken, em đã âm thầm chuyển nhượng hết toàn bộ tài sản cho mọi người, em muốn cám ơn anh Ken, thời gian qua đã chăm sóc cho em. Cái hôn ước từ bé mà hai gia đình đã đặt ra em xin huỷ, cũng mong anh chấp nhận vì thật ra em yêu ai, anh cũng biết, em không muốn lừa dối anh nữa. Cuộc sống của em đã hoàn toàn thay đổi khi Khang xuất hiện, mọi thứ diễn ra như một thước phim không có hồi kết, tưởng chừng câu chuyện tình của em sẽ đi đến giây phút ngọt ngào nhất nhưng rồi mọi thứ đều trở lại theo quỹ đạo ban đầu của nó. Em không thể ngừng yêu Khang khi trái tim em luôn đập liên hồi mỗi khi gần anh ấy, nhưng đứa bé trong bụng Như là vô tội. Yêu Khang, em mới có tội, vì ngay từ đầu, số phận đã định Khang là của Như mất rồi, một đứa con gái lạnh lùng như em thì sẽ không yêu ai được đâu. Thôi, em xin dừng tại đây, nếu có duyên kiếp sau gặp lại, hãy chăm sóc mọi người thật tốt nhé Thục Phương, hãy quan tâm đến con của Khang và Như, đứa bé là vô tội. Lời cuối, em muốn chúc mọi người sẽ sống thật hạnh phúc."
Cuộc sống của mọi người tại đây u ám rất nhiều, không còn thấy nụ cười thường trực trên môi nữa. Cái chết của Băng và Khang là một cú sốc rất lớn đối với họ. Màu bi kịch đau thương vây lấy niềm cảm xúc của họ. Họ làm việc một cách máy móc để quên đi mệt mỏi. Hữu và Victor thay Băng quản lí hết mọi công việc trong SEONI, trung tâm ngày càng phát triển vươn tới tầm cao thế giới. Minh và Thục Phương cũng vậy, họ quản lí trung tâm JLJ ở Việt Nam. Sau sự việc của Khang, Tiểu Như đầu tư vào học ngành diễn viên và sau đó cô đã trở nên nổi tiếng, bước đầu cô đã dấn thân vào showbiz thành công, cái thai Như vẫn còn giữ lại vì trong thâm tâm cô,cô cũng còn chút lòng từ bi. Đứa bé này vô tội nên không thể chịu ảnh hưởng của những người lớn trước đây. Như có cuộc sống của riêng, cô đã biến mất hoàn toàn, cách xa khỏi cuộc sống của căn biệt thự Hàn gia. Màu lạnh lẽo của một cô gái băng giá đã hoàn toàn biến mất vào ba tháng trước. Ở tại nơi đây, đồ đạc của cô vẫn còn như cũ. Dù biết rằng cả hai đã chết, nhưng tận sâu trong lòng mỗi người đều hy vọng họ sẽ trở về hoặc mong họ chỉ hiện hồn về thôi cũng được.

Chap 02: "Hàn Tiểu Băng Không Yếu Đuối"
(((Bệnh viện KOWIN )))
Đây là một bệnh viện nổi tiếng tại Mỹ, nhiều ca mổ, phẫu thuật khó khăn cũng vượt qua thành công. Bác sĩ, y tá là những người có chuyên môn cao. Mỗi ca phẫu thuật vượt qua, thành công là góp thêm danh tiếng cho bệnh viện. Tại một căn phòng nào đó trong bệnh viện đang chứa hai con người, đang nằm bất động suốt ba tháng qua. Còn có hai người nữa, ra vào túc trực chăm sóc, nắm rõ bệnh tình của họ.
Một ngày đó, ở phía cao kia. Một màu xanh trắng hoà quyện vui đùa với nhau hiện rõ trên những đám mây. Từng đợt mây nó di chuyển chậm và nhẹ nhàng góp phần đưa mặt trời xuống núi. Lúc mặt trời nhắm mắt cũng là lúc con người kia mở mắt. Trong căn phòng trắng toát, nồng nặc mùi este, trên hai chiếc giường đó, có một đôi mắt nhúc nhích. Đang cố gượng để mở. Và nó cũng làm được, mọi thứ ẩn ẩn hiện hiện, rồi mờ mờ ảo ảo. Một lớp màng mỏng đang vây lấy con ngươi của anh. Dường như có gì đó đang cố tình ngăn cách anh nhìn vật trước mắt. Nhưng rồi lớp màng mỏng đó cũng đến lúc hạ cánh. Mọi thứ rõ mồn một, từng vết sẹo, từng vết trầy xước đang loan đỏ trên gương mặt của ai đó. Anh giật mình, anh đã thấy rõ, người trước mặt anh là một cô gái nào đó anh chưa từng quen biết. Khuôn mặt cô nhìn thật ghê sợ. Những vết trầy xước thâm đỏ hằn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đó. Anh thôi nhìn, đôi mắt đen đảo một lượt khắp phòng, anh cũng nhanh chóng nhận ra nơi này. Chỉ có điều, anh vẫn chưa hiểu mọi việc lắm. Tiếng cửa phòng mở, có một cặp đôi đang đi vào. Họ nhìn anh, anh cũng nhìn lại, sáu mắt nhìn nhau nhưng không biết nói gì. Không khí im lặng, xa lạ bao trùm lấy bối cảnh tại đây. Được một lúc, anh cũng chịu lên tiếng:
-Sao tôi ở đây ?
-Ngắn gọn thế à? Cool boy nhỉ ?
-Tôi không muốn vòng vo, tôi muốn biết sao tôi lại ở đây ?
-Anh tên gì ?
-Tôi..........tôi..........tên Thiếu Phong, họ Dương_Anh nói theo như lý trí anh mách bảo
-Anh bị mất trí nhớ nhưng nhớ được cái tên cũng hay rồi. Đó là một dấu hiệu tốt
-Ủa, vậy tôi là Dương Thiếu Phong thật hả ?_Anh hỏi lại, rõ là anh không biết tên của mình
-Chứ nãy anh trả lời......
-Trong óc tôi có mỗi ba chữ đó thôi. Tôi biết làm sao ?
-Vậy cứ tạm gọi là Thiếu Phong đi.
-Hai người là ai ?
-Tôi tên Tiểu Bối Ân, còn đây là anh trai tôi.......
-Tiểu Bảo Quốc, rất vui được làm quen_ Bảo Quốc cười
-Vậy lí do tôi vào bệnh viện ?
-Anh và cô gái ấy nằm bất động ở chân núi XYZ tại Nga, thấy cả hai còn chút hơi thở nên tôi và anh trai đưa hai người vào bệnh viện. Mà có biết hai người đã ở đây bao lâu không ?
Khang lắc đầu nhìn Bối Ân, anh đang đợi cô trả lời.
-Khi chúng tôi thấy cả hai là lúc ba tháng trước.
-Chúng tôi vẫn còn ở Nga chăng ?
-Không đây là Mĩ. Vì một số công việc nên chúng tôi đưa hai người sang đây điều trị sẽ tốt hơn.
-Cô đó là em gái cậu hả ?_Bảo Quốc hỏi
-Biết chết liền, đợi cô ấy tỉnh lại hỏi mới biết._ Thiếu Phong trả lời tỉnh bơ- Nhìn mặt cô ấy có vẻ đáng sợ.
-Tất cả do lúc gần chạm đất đã vướng phải một thứ gì đó hay do va chạm nhiều ở những nơi có vật nhọn nên mới như vậy. Chắc trước đây cô ấy rất đẹp.
-Anh nên nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ mua cháo cho anh.
-Cám ơn_Phong cười.
Bối Ân và Bảo Quốc ra ngoài. Phong cũng rất đa nghi, liệu mấy người đó có đang cố lừa gạt anh không ? Trên đời này không ai cho không ai bất cứ thứ gì. Nhưng nếu lừa gạt anh thì họ được gì ? Tại sao lại mất công để lừa một người không còn nhớ bản thân mình là ai ? Anh tạm thời tin họ. Đôi mắt đen của anh nhìn lén sang phía bên, chiếc giường bên cạnh đang có một cô gái với khuôn mặt đáng sợ đang nằm đó. Đã có sự sống, đôi mắt cô cử động. Cô ấy là em gái của anh thật sao ? Nếu vậy anh không nên sợ gương mặt của cô, mà trái lại phải bảo vệ, quan tâm và yêu thương cô nhiều hơn nữa. Chắc cô sẽ rất sốc khi nhìn thấy gương mặt của chính mình. Trong sự đáng sợ cũng có nét đáng yêu mà. Mọi thứ trong phòng mờ mờ ảo ảo một lần nữa hiện ra trước ánh nhìn của cô. Đầu cô bỗng đau lên. Khẽ "A" một tiếng, Phong lật đật leo xuống giường chạy sang bên cô. Anh ân cần với cô mà bản thân anh cũng không chắc chắn cô có phải là em gái anh không:
-Phối Như, Phối Như.....không sao chứ ?_Anh lại tự đặt một cái tên cho cô gái anh không quen biết
-Aaaaaaaa........đầu đau lắm
-Như đừng cố nhớ nữa, đầu em sẽ rất đau
-Bình tĩnh, anh lấy cho em chút nước, đừng cố dùng não nữa, nó đau lắm._ Phong vội lấy nước cho Như. Cô nhận lấy, đến giờ cô mới định thần. Anh là ai ? Cô là ai ? Anh tên gì ? Còn cô tên Như thật sao ? Ánh mắt kì lạ của Như nhìn anh.
-Tôi tên gì ?
-Làm sao tôi biết.
-Anh là ai ?
-Tôi là ai bản thân tôi cũng không nhớ. Tôi có gặp hai người bạn, họ nói là tôi và cô đều bị mất hết kí ức của quá khứ, muốn hồi phục cũng mất một thời gian dài lắm. Tôi nghĩ có lẽ trong quá khứ có những chuyện không vui nên ông trời cho một cơn bão giáng xuống xoá sạch kí ức rồi. Nếu đã thế, tôi muốn sống với một kí ức mới, kí ức cũ từ từ lấy lại cũng không muộn. Tôi nghe họ nói có thể cô là em gái tôi. Cô muốn cùng tôi sống với kí ức mới không ?
Không cần một phút nào để bận tâm suy nghĩ cho câu hỏi của anh. Cô đáp:
-Nếu đã như vậy, thì tôi nghĩ cái tên Phối Như cũng như cuộc sống sau này của tôi cũng sẽ có điều tốt.
Phong đột nhiên ôm Như, cái ôm chan chứa tình anh em, nhưng sao tim anh lại không có cảm giác như vậy. Đại loại là đang chứa chất một cảm giác gì đó mà anh không hề biết. Như cười và ngoan lắm. Bây giờ cô như một con mèo con đang ngoan ngoãn ở trong vòng tay của anh mình.
-Dương Phối Như là tên của em. Anh sẽ là anh trai của em được chứ ?
-Không phải là anh ruột đúng không anh ? Em chỉ sợ......
-Em nói đi.
-Dạ không có gì, nếu có ngày đó thật, em sẽ nói cho anh biết điều em lo sợ.
-Được thôi. Mà Như à, anh có chuyện muốn nói.
-Chuyện gì ?_Như nhìn chằm chằm và đôi mắt Phong. Hai ánh mắt lại chạm nhau
-Gương.......gương......
Phong định nói rõ cho Như biết chuyện gương mặt của cô nhưng anh sợ. Sợ cô sẽ hoảng và ngất đi. Ảnh hưởng đến não của cô. Nhưng không nói không được. Biết sớm để còn tìm cách điều trị kịp thời. Bây giờ anh làm sao mới phải ? Nói hay không ?
-Anh Phong. Anh bị làm sao vậy ?_Như thấy Phong đang suy tư bèn hỏi
-Không, không có gì. Mà Như, nếu gương mặt em trở nên xấu đi em sẽ như thế nào ?
-Em sẽ khóc mười dòng sông rồi em sẽ cười tươi như hoa mới nở_ Như nhí nhảnh trả lời.
Phong ngạc nhiên, một cô gái nếu bị xấu đi sẽ suy sụp hoàn toàn nhưng với Như, cô lại lạc quan và không quan tâm đến chuyện nhan sắc. Nếu nói chắc cũng không sao.
-Điều anh muốn nói......đó......là........
-Chúng tôi về rồi._ Tiếng của Bối Ân và Bảo Quốc từ phía cửa. Phối Như nhìn họ, cô im lặng không nói gì. Đâu biết họ là ai đâu mà nói.
-Cô ấy cũng tỉnh rồi, Phong, anh đã hỏi chuyện chưa ?
-Từ bây giờ cô ấy là em gái của tôi Dương Phối Như.
-Anh có chắc cô ấy là em của anh ?
-Không chắc chắn, nhưng chúng tôi muốn sống với một cái tên và một số phận khác._Phong chắc nịch
-Vậy cũng được, nếu không chê thì cứ làm bạn và ở cùng chúng tôi._Bối Ân lên tiếng mời. Thiếu Phong và Phối Như có chút dè chừng.
-Đừng lo chúng tôi không ăn thịt hai người đâu. Phối Như, cô ăn nhiều vào, chút tối nhớ bôi thuốc lên mặt, vài năm nữa phẩu thuật cô sẽ phục hồi lại gương mặt cũ của mình.
-Sao ? Cô nói gì ?_ Phối Như gần như hét lên. Cô nhanh chóng đưa bàn tay thon dài đặt lên má, có vết xưng, nhô ra, sần sùi. Mọi thứ sụp đổ, bỗng trực nước mắt cô khẽ rơi. Rồi cô ngồi khóc như một đứa trẻ vừa bị phạt.
-Như, gương mặt anh cũng trầy xước mà, em yên tâm, em xấu anh cũng xấu. Hai ta đều xấu mà, em sẽ không lẻ loi đâu. Như nín đi...._Phong càng nói Như càng khóc lớn nên anh đành im lặng. Ân và Quốc nhìn nhau không biết nói gì cho đúng lúc này. Không biết Như có làm y như lúc nãy cô đã nói không nữa ?!? Căn phòng trắng ngập đầy mùi im lặng và đau đớn. Chỉ còn vang vọng tiếng khóc của một đứa trẻ nhỏ. Bầu không khí nặng nề đang dạo chơi tại đây. Đừng thách thức họ nữa, họ đã quá mệt mỏi khi phải chịu nhiều đau khổ của ải trần gian kiếp trước xin hãy cho họ yên vui nơi xứ người kiếp này. Đừng làm tổn thương tâm hồn của họ. Bởi vì bây giờ họ đã là một con người khác rồi, khác hoàn toàn so với trước. Nói nhiều, cười nhiều và còn biết khóc. Hãy để họ khóc, như vậy sẽ làm họ ấm lòng hơn. Bỗng có một câu nói vô định mà chỉ có một người nghe được:
"Hàn Tiểu Băng không yếu đuối"

Chap 03: Bà Hoàng
Một năm sau.......
Thời gian trôi qua quá nhanh, cuộc sống thay đổi quá nhiều. Đôi khi cả hai thứ không còn là bạn của nhau nữa. Thời gian cứ chạy mà cho giá trị của cuộc sống bám theo phía sau thở không kịp. Sao không đỡ nhau mà chạy, có lẽ nó sẽ đẹp hơn. Đừng bỏ rơi cuộc sống một mình, nó cô đơn lắm thời gian ạ.
Trong một căn nhà gần ngoại ô ở Việt Nam. Có bốn con người đang vui vẻ tất bật cho cuộc sống của họ. Cái hơi gió se lạnh của mùa đông đang cố chen vào để khẳng định sự tồn tại của mình trong ngôi nhà. Gần lễ Noel, mọi người đang trang trí nhà chuẩn bị đón lễ. Mỗi người một việc, thế mà còn có người rảnh rỗi mở tivi coi phim. Nhàn hạ với thau ngũ cốc, ung dung ngồi xem tivi. Một bộ phim rất nổi tiếng đang phát sóng, tên là Em gái nhà tôi. Tình tiết phim và nét đẹp cũng như nét diễn của các diễn viên phải nói đạt chuẩn. Cảm xúc thật cứ như được lồng vào phim. Đột nhiên cô cũng muốn giống họ.
-Phối Như, em không xuống phụ mà ở đó xem phim nữa_Bảo Quốc lên tiếng than thở, anh đang phải lau nhà.
-Chịu khó chút đi anh, em đang theo dõi phim hay. Xong em phụ liền.
-Đợi cưng xong là tụi này dọn xong cả rồi_Phong chen vào, nhiệm vụ của anh là rửa bát.
-Cẩn thận đấy, kẻo bể chén là mệt._Như không nhìn Phong, cô nhìn vào màn hình mà đáp.
-Phối Như, có xuống dọn không thì bảo ?
-Đừng lớn tiếng Bối Ân, thua thì phải chấp nhận hình phạt, đừng dùng vũ lực với Như.
Mọi người đành ngậm ngùi làm việc một mình mặc cho một bà hoàng đang sung sướng nằm dài trên ghế coi phim như cô. Cũng là do họ thôi, ai bảo bày ra trò oẳn tù tì chi để giờ thế này. Công việc chia làm bốn có phải hay hơn không ?
Không quen biến thành quen, có ai biết bốn người họ trước đây là gì của nhau không ? Có quan hệ với nhau trước đây hay sao mà bây giờ có cảm giác họ như một gia đình. Gia đình này lạnh lùng với người ngoài nhưng nói không với người trong nhà. Mỗi lần đi chơi, bao nhiêu ánh mắt ghen tị nhìn, đôi khi có nam, có nữ muốn lại xin số điện thoại làm quen nhưng nào dám. Hai cặp đi cạnh nhau như những cặp tình nhân. Hoa đã có chủ chớ có dại khờ mà đập chủ cướp hoa. Thương nhau, yêu nhau như anh em một nhà. Rồi sau này, khi Phong và Như nhớ được hết mọi chuyện thì gia đình nhỏ này của họ sẽ đi đến đâu nữa ? Xin thời gian hãy ngừng lại, để họ được sống trong cuộc sống đầy vui tươi, không địa vị, không tranh chấp này. Đừng trôi nhanh nữa, kết quả chỉ làm người khác tổn thương.......
***
Trung tâm mua sắm SEONI trở nên cực kì nổi tiếng tại Paris. Thu nhập hàng tháng của trung tâm đạt mức cao nhất từ trước đến nay. Phải công nhận, việc quản lí của Hữu và Victor quá hay, đã cố gắng vươn lên tới tầm cao mới. Nhưng cảm xúc khi gầy dựng công ty quá thành đạt lại không hề tồn tại trong tâm trí họ. Họ làm việc một cách máy móc và cụ thể. Ngày ngày trôi qua họ cũng không biết. Sống như thế, nhạt nhẽo, và thật là vô vị. Noel là mùa đau thương của họ, vào mùa này họ đã mất đi người thân. Nỗi đau đớn đó không sao xoá bỏ được. Họ nhớ, nhớ Băng và Khang. Nhớ cái sự lạnh lùng ấy. Hữu ở lại, anh muốn ở lại nơi này, một nơi đã làm người anh yêu thương thay đổi. Anh cũng rất muốn viếng mộ của Băng, nhưng anh không đủ bình tĩnh và can đảm. Anh thương cô quá nhiều, anh không thể để cô biết anh đang khóc, anh không thể yếu đuối trước mặt Băng.
-Hữu, không định về sao ? Một năm rồi_Giọng Victor buồn tênh, một năm trôi qua cuộc sống của hai anh không có gì được gọi là tốt đẹp. Hữu im lặng nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt cũng như nỗi lòng của anh chất chứa đầy sự phiền muộn, tâm sự.
-Anh định về Việt Nam một chuyến, tìm chỗ thích hợp mở một công ty ở đó.
-Định cạnh tranh với Phương và Minh à ?
-Anh nào có. Anh muốn đầu tư chứng khoán, anh muốn làm lại cuộc đời.
-Anh cứ về đi, em không về đâu. Em sẽ sang Nga một chuyến. Em sẽ ở Paris để tiếp quản công ty của Băng, em nhất định sẽ chờ Băng về.
-Em đùa sao ? Băng và Khang đã chết rồi._Victor không muốn nhắc lại chuyện đau buồn này.
-Đừng nói vậy, em tin tưởng, Băng và Khang vẫn còn sống. Em sẽ chờ họ, một ngày nào đó anh sẽ thấy được điều em nói là đúng.
Victor đặt tay lên vai Hữu, anh quay đầu lại, nhận được cái gật đầu từ Victor. Bản thân Victor không thể tin vào một điều không có được một chút hi vọng mỏng manh. Anh gật đầu là vì anh muốn trấn an tinh thần của Hữu. Hữu hi vọng quá nhiều, anh không biết làm gì trước chuyện như vậy. Một ngày nào đó mà Hữu nói liệu nó sẽ đến. Nếu đến thật chắc chắn sẽ trở thành một kì tích. Sao cứ phải đưa con người đi vào những sự hi vọng trong vô vọng thế này ???
------
Tại Việt Nam........
-Phương, em chuẩn bị hết quà cho Băng chưa ?_Minh hỏi.
-Em chuẩn bị xong rồi, năm đầu tiên. E phải lo cho chu toàn.
-Anh muốn tới Nga, muốn viếng nó ngay nơi mà nó rơi xuống._Minh cầm tập tài liệu xem nhưng vẫn nói với Phương. Anh hoàn toàn không chú tâm vào công việc.
-Em cũng muốn. Viếng xong ở đây sang đó nhé, em muốn.....
-Được. Ken và Khôi đâu rồi ?
-Họ sang Nga trước rồi.
-Ừm......._Minh đặt tập tài liệu xuống, đôi mắt anh nhìn về phía chân trời xa qua lớp kính cao tầng của trung tâm.
-Phương, anh dạo biển chút, em đi chung chứ ?
Phương gật đầu, cô để giỏ đồ mà cô chuẩn bị để đúng noel cô đi viếng thăm Băng vào một góc. Trong giỏ toàn là hoa, trái cây, món ăn mà Băng thích. Phương đã thu thập được nó khi làm bạn với Băng. Chậu hoa hồng đen mà trước đây Băng sang Nga cùng Khang nhờ cô giữ nó vẫn sống tốt. Phương chăm sóc nó rất kĩ lưỡng. Hôm nay cô đi cô cũng mang theo nó, không phải đến trả cho Băng, cô mang theo nó là đến để nói với Băng. "Băng yên tâm khi ở trời xa ở đây mọi việc Phương đều sẽ lo liệu hết. "
Trên chiếc Ford đen sang trọng, Phương dựa đầu vào ghế, đôi mắt cô nhìn ra bên ngoài, tâm sự vương đầy đôi mắt cô. Tâm sự của Phương, anh đều hiểu hết. Một tay lái, một tay anh đặt lên tay Phương, cố trấn an tinh thần của cô. Phương giật mình quay lại nhìn Minh, đôi mắt cô bây giờ đã đẫm lệ. Một giọt nước trong veo từ hốc mắt chảy xuống. Minh dừng xe lại, Phương càng nức nở hơn. Bản thân Minh cũng không biết làm sao để trấn an tinh thần của cô. Tiếng khóc của Phương càng lúc càng lớn và vang vọng trong cơn mưa rào đang xối xả bên ngoài. Sao lại đổ mưa vào lúc này, muốn chơi với cô sao ?!?
-Phương, đến biển anh sẽ cho em hét lớn và khóc, nín đi.....
Phương dụi mắt, đôi mắt cô bây giờ đỏ hoe và đầy nước. Phương gật đầu với lời nói của Minh. Anh tiếp tục lái xe, mang một nỗi buồn vô biên đến biển. Cả hai cho nỗi buồn cuốn trôi theo sóng biển.
» Next trang 2

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.